Home Blog Page 49

Chính sách mới về t:.iền lương từ ngày 15/6: Tốt quá rồi bà con ơi, lương và phụ cấp cao hơn hẳn

Từ ngày 15/6, Nghị định 92/2025 của Chính phủ có hiệu lực quy định chế độ, chính sách vượt trội về tiền lương, phụ cấp đối với chuyên gia cao cấp. 

Theo Nghị định 92, chuyên gia cao cấp là cán bộ, công chức, viên chức hoặc người đã nghỉ hưu, người làm việc ngoài hệ thống chính trị có đủ tiêu chuẩn, điều kiện được cơ quan có thẩm quyền bổ sung.

Chính sách mới về tiền lương từ ngày 15/6 ảnh 1

Nghị định 92/2025 của Chính phủ có hiệu lực từ ngày 15/6 quy định về chế độ, chính sách vượt trội về tiền lương, phụ cấp đối với chuyên gia cao cấp. Ảnh minh họa.

Cụ thể, về chế độ, đối với chuyên gia cao cấp là cán bộ công chức, quản lý có hệ thống cấp lãnh đạo từ 0,9 trở xuống hoặc không giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý được chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào bậc 1, hệ thống 8,80 của chuyên gia lương cao cấp ban hành kèm theo Nghị định 204/2004; được hưởng chế độ, chính sách liên kết đến hoạt động công vụ tương đương chức năng hỗ trợ đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước.

Trường hợp đang giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý có hệ thống cấp phụ chức từ 1,0 đến 1,25 thì được hưởng chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào cấp 2, hệ số lương 9,4 của bảng chuyên gia cao cấp; đã được chế độ, chính sách liên kết đến các công việc tương thích với chức năng chính.

Trường hợp đang giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý có hệ thống cấp bậc chức vụ từ 1,30 trở lên được hưởng chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào cấp 3, hệ số lương 10 của bảng lương chuyên gia cao cấp; đã được chế độ, chính sách liên kết đến các công việc tương thích với chức năng chính.

Trường hợp hệ số lương mới thấp hơn tổng hệ số lương cũ (bao gồm hệ số lương theo quẹo, cấp bậc, chức danh cộng với phụ cấp chức vụ lãnh đạo và phụ cấp UV thời gian, nếu có) sẽ bị ảnh hưởng bởi hệ số chênh lệch bảo lưu cho bằng tổng hệ số lương cũ.

Bên cạnh đó, cơ quan sử dụng công tác chuyên gia cao cấp cơ sở hiệu quả của chuyên gia cao cấp và nguồn lực khả thi của cơ quan, có thể thực hiện bổ sung một số chế độ, danh sách chính khác (tiền thưởng, điều kiện làm việc…) phù hợp với tình hình thực tiễn của cơ quan.

Đối với chế độ, chính sách đối với chuyên gia cao cấp là người đã nghỉ hưu, người làm việc ngoài hệ thống chính trị thì người đứng đầu cơ quan đồng ý với người dự kiến ​​được tuyển chọn, bổ sung làm chuyên gia cao cấp.

Mức tiền lương và chế độ, chính sách tùy chọn từng trường hợp công cụ trong phạm vi chế độ, chính sách có thể liệt kê đối với cấp cao chuyên nghiệp là có thể bộ, công chức, chức năng tối đa bằng cấp áp dụng cho trường hợp có hệ thống số chức năng từ 1,3 trở lên (như đã nêu ở trên) khi cấp độ có bổ sung thẩm quyền làm cấp cao chuyên gia để làm cơ sở đồng bộ công việc.

Theo Bộ Nội vụ, so với trước đây chuyên gia cao cấp được hưởng các chế độ, chính sách vượt trội hơn về tiền lương, phụ cấp.

Trong đó, mức lương cao cấp được tăng thêm tới 150% mức lương hiện tại (bao gồm mức lương theo hệ số lương chuyên gia cao cấp và các khoản phụ cấp lương theo quy định của pháp luật). Phần bổ sung bổ sung không được sử dụng để đóng gói chế độ bảo mật xã hội bắt buộc, bảo hiểm y tế.

Công ty TNHH Famimoto Việt Nam trộn phụ gia nhập l/ậ/u r/ẻ t/iền, thậm chí gây hại cho sức khoẻ để làm hạt nêm, bột canh, mì chính gi;ả

Theo cơ quan công an, Công ty TNHH Famimoto Việt Nam trộn phụ gia thực phẩm nhập lậu từ nước ngoài để chế biến hạt nêm, bột canh, mì chính rồi bán ra thị trường.

Ngày 31/5, Công an tỉnh Phú Thọ vừa thông tin về diễn biến mới vụ tạm giữ hơn 71.000 lít dầu ăn, 40 tấn mì chính, 22 tấn hạt nêm, 9 tấn bột canh giả của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam (Khu Đồng Đồi, xã Thụy Vân, TP.Việt Trì).

Vụ Công ty Famimoto Việt Nam làm hàng giả: Giả mạo luôn cả phiếu kiểm  nghiệm chất lượng - Tuổi Trẻ Online

Theo Công an tỉnh Phú Thọ, Công ty TNHH Famimoto Việt Nam đã đặt mua mì chính, dầu ăn từ một đơn vị tại Hà Nội, sau đó tiến hành sang chiết, đóng gói và công bố sản phẩm với các tên thương hiệu như “Dầu ăn Boat Brand”, “Dầu ăn Fami Gold”.

Ngoài ra, công ty này còn trộn phụ gia thực phẩm nhập lậu từ nước ngoài để chế biến thành các loại hạt nêm, bột canh, mì chính mang thương hiệu “Hạt nêm Bếp Hồng Việt”, “Bột canh Hà Nội”… rồi đưa ra thị trường tiêu thụ.

Các sản phẩm hàng giả bị thu giữ. (Ảnh: CACC)

Các sản phẩm hàng giả bị thu giữ. (Ảnh: CACC)

Những mặt hàng này được pha trộn, sang chiết từ nguyên liệu không rõ nguồn gốc, sử dụng phụ gia rẻ tiền, thậm chí có thể gây hại cho sức khỏe, nhưng lại được đóng gói với mẫu mã bắt mắt, mang thương hiệu quen thuộc, sau đó tung ra thị trường tiêu thụ như hàng thật. Đáng lo ngại hơn, các đối tượng còn làm giả phiếu kiểm nghiệm chất lượng, để “hợp thức hóa” sản phẩm giả, khiến người tiêu dùng rất khó phân biệt nếu không chú ý kỹ.

Cũng theo Công an tỉnh Phú Thọ, vụ việc là hồi chuông cảnh tỉnh cho người dân khi lựa chọn các sản phẩm tiêu dùng thiết yếu như dầu ăn, gia vị, thực phẩm chế biến sẵn. Thực phẩm giả không chỉ lừa dối người tiêu dùng, mà còn đe dọa trực tiếp tới sức khỏe, thậm chí tính mạng, đặc biệt với trẻ em và người già.

Xưởng sản xuất của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam. (Ảnh: CACC)

Xưởng sản xuất của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam. (Ảnh: CACC)

Qua vụ việc, lực lượng chức năng khuyến cáo người dân cần lưu ý những điều sau khi lựa chọn hàng hóa tiêu dùng như sau: Kiểm tra bao bì kỹ càng: sản phẩm chính hãng có in ấn sắc nét, rõ ràng, đầy đủ thông tin nhà sản xuất, hạn sử dụng, mã số mã vạch. Không nên mua hàng giá rẻ bất thường, không rõ nguồn gốc, không có hóa đơn. Ưu tiên mua hàng tại siêu thị, đại lý phân phối chính thức. Có thể quét mã vạch bằng điện thoại để kiểm tra nguồn gốc xuất xứ.

Cận cảnh sản phẩm làm giả. (Ảnh: CACC)

Cận cảnh sản phẩm làm giả. (Ảnh: CACC)

Khi phát hiện hàng nghi ngờ là giả: ngừng sử dụng, giữ lại mẫu sản phẩm, báo ngay cho công an địa phương. Sức khỏe là tài sản quý giá nhất. Mỗi người tiêu dùng cần trở thành “lá chắn” đầu tiên trong cuộc chiến chống lại thực phẩm giả, thực phẩm bẩn. Việc cảnh giác, lựa chọn thông minh và mạnh dạn lên tiếng sẽ góp phần bảo vệ chính mình và cộng đồng khỏi những mối nguy hại vô hình từ những sản phẩm không đảm bảo chất lượng trên thị trường.

Hiện vụ việc đang được Công an tỉnh Phú Thọ đang tiếp tục phối hợp với các đơn vị liên quan kiên quyết xử lý nghiêm theo quy định pháp luật, đồng thời cơ quan công an cũng kêu gọi người dân nếu có thông tin liên quan đến đường dây tiêu thụ hàng giả, hãy cung cấp thông tin để phối hợp xử lý.

Cha mất trong viện dưỡng lão, để lại dòng di chúc viết bằng viên phấn trắng khiến ba người con thành đạt ch/ết l/ặng…

Chiều muộn, mưa lất phất rơi lên mái tôn của viện dưỡng lão Hòa Bình ở ngoại ô Sài Gòn. Bác sĩ trực hôm đó phát hiện cụ ông Trần Văn Kình – một cựu giáo viên văn già trầm lặng – đã lìa đời trong giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt một mẩu phấn trắng bé xíu. Trên tấm bảng đen đặt trong phòng cụ, một dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên bằng nét phấn run rẩy:

“Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Ngay khi ba người con thành đạt của ông đến nhìn thấy dòng chữ ấy, cả ba như bị một cú đấm vào ngực. Câu chữ ấy không chỉ là di chúc, mà còn là lời kết tội.

Ông Trần Văn Kình – 83 tuổi, là một nhà giáo đã nghỉ hưu. Sau cái chết của vợ, ông sống cô độc và lặng lẽ trong viện dưỡng lão suốt 5 năm cuối đời, dù có ba người con đều thành đạt ở Sài Gòn.
Con trai cả: Trần Đức Thịnh – giám đốc công ty bất động sản.
Con gái thứ: Trần Ngọc Hà – bác sĩ sản khoa ở bệnh viện tư.
Con trai út: Trần Đức Minh – giảng viên đại học, định cư nước ngoài vừa về nước.

Tin ông Trần qua đời đến với các con một cách bất ngờ, dù không ai bất ngờ hơn khi nghe lời kể của điều dưỡng rằng ông mất với tay nắm chặt một mẩu phấn, và dòng chữ cuối cùng viết trên bảng.

Viện dưỡng lão Hòa Bình vốn là nơi đơn sơ, không tiện nghi. Nhưng cụ Kình nhất quyết không chịu sống chung với con cái, dù ai cũng dư điều kiện. Ông bảo:
“Ở đâu có thể sống mà không làm phiền ai, thì đó là nơi tử tế nhất để chờ chết.”

Ngày đám tang, cả ba người con đến viện. Không khí ngột ngạt không chỉ vì mất mát, mà còn vì cái gì đó treo lơ lửng trong ánh mắt của những nhân viên chăm sóc – như thể họ biết điều gì mà ba người con không biết.

Sau lễ viếng ngắn gọn, họ vào phòng cha mình thu dọn đồ. Căn phòng chật hẹp, cũ kỹ, chỉ có vài bộ áo quần, sách giáo khoa cũ, một chiếc bảng đen nhỏ treo trên tường – nơi ông vẫn hay dùng để “dạy học” cho các cụ khác như cách giữ lại phần đời xưa cũ của mình.

Dòng chữ ấy vẫn còn đó. Chữ viết run rẩy, không có tên, không có ngày tháng. Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi:

“Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Bên dưới dòng chữ, có vẻ như là sơ đồ đơn giản vẽ bằng phấn, gồm ba mảnh đất có đánh dấu ký hiệu: A, B và C. Không hề có bản đồ chi tiết, chỉ có vài từ khóa: “ruộng ngoại”, “nhà vườn Thủ Đức”, “miếng phía sau nhà thờ”.

Thịnh, người anh cả, nhìn vào bản phác thảo rồi chau mày. “Chuyện quái gì vậy? Đây là di chúc sao?”

Ngọc Hà im lặng. Minh, người em út mới từ Mỹ về, nói khẽ: “Có lẽ… đây là cách cha muốn phân chia tài sản?”

Vấn đề nằm ở chỗ: không ai trong ba người con thực sự biết cha mình sở hữu gì. Họ đều nghĩ ông chỉ có căn nhà nhỏ ở Gò Vấp, đã bán cách đây 6 năm để tự chi trả viện dưỡng lão. Không ai biết đến ba mảnh đất nào khác. Và rõ ràng, không có bản di chúc hợp pháp nào được lập bởi công chứng viên.

Tối hôm đó, Minh tìm đến cụ Tám – bạn thân duy nhất của ông Trần trong viện. Cụ Tám chậm rãi kể:
“Ông ấy dặn tôi, nếu có ngày mất đi mà các con về, hãy bảo với tụi nó: nếu còn nhớ mình là ai, sẽ hiểu cha muốn gì.

Minh như bị điện giật. Anh nhớ ra năm 1998, khi cả nhà về quê ngoại ăn giỗ, cha từng dẫn ba anh em đi thăm ba khu đất – nơi ông nói là “quỹ riêng để dành cho tụi con sau này, không cho ai biết”.

Lúc đó họ chỉ nghĩ ông già nói chơi. Nhưng giờ thì…

Ba người bắt đầu lục tìm hồ sơ trong đống giấy cũ. Cuối cùng, sau gần một đêm trắng, họ tìm được ba giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, cũ và đã ố màu, đứng tên Trần Văn Kình, đúng với ba vị trí như trên bảng: một miếng ở Long An (ruộng ngoại), một khu vườn lớn ở Thủ Đức, và một miếng đất nằm ngay sau nhà thờ Đức Bà – cực kỳ giá trị.

Vấn đề là: không có gì ghi rõ ai được phần nào. Chỉ có dòng chữ “Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Thịnh gằn giọng:
“Nghĩa là sao? Là cha đang thử lòng tụi mình à?”

Hà cười nhạt:
“Hay là cha không tin tụi mình sẽ chia đều nên để lại bài toán?”

Minh vẫn nhìn tấm bảng đen, rồi khẽ nói:
“Có lẽ cha muốn mình quay lại đúng bản chất… chứ không phải cãi nhau vì tiền.”

Ba người im lặng. Bên ngoài, trời lại đổ mưa.

Cuối phần 1, Hà gợi ý:
“Mỗi người chọn một miếng, theo ký ức riêng với cha. Không ai tranh, không ai hỏi giá.”

Thịnh nhăn mặt:
“Vớ vẩn. Miếng đất sau nhà thờ là bạc tỷ đấy, sao chọn theo ‘ký ức’? Bộ chơi trò cảm xúc chắc?”

Minh thở dài:
“Vậy là… cha đã đúng. Có lẽ mình không còn là con của cha nữa rồi.”

Dòng chữ bằng phấn vẫn mờ mờ trên bảng, như một lời tuyên án lặng lẽ giữa ba con người thành đạt… nhưng đánh mất điều thiêng liêng nhất: tình cha con.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại sau câu nói của Minh:
“Vậy là… cha đã đúng. Có lẽ mình không còn là con của cha nữa rồi.”

Thịnh ngồi sụp xuống ghế, tay vò mái tóc hoa râm, mắt nhìn trân trân vào tấm bảng như thể nó vừa nguyền rủa cả ba người. Còn Ngọc Hà – người duy nhất có vẻ điềm tĩnh – rút điện thoại, chụp lại dòng chữ. Cô nói nhỏ, như thì thầm với chính mình:

“Có lẽ mình nên đến từng nơi… rồi hãy quyết định.”

Ngày hôm sau.

Cả ba người lên xe, cùng đi đến Long An. Miếng đất đầu tiên – được cha gọi là “ruộng ngoại” – nằm trong một xóm nhỏ, bên triền sông Vàm Cỏ Đông. Đó là một cánh đồng lúa nước, được người dân trong xóm thuê canh tác từ bao năm nay.

Họ đến, và được một bà lão hàng xóm dẫn đi xem ruộng.
“Ruộng này ông Kình giao tụi tôi làm ăn chia 5-5. Mỗi năm ổng đều gọi hỏi có đủ ăn không. Hồi rồi còn gửi cho thằng Hòa – thằng bị tai nạn cưa chân – một khoản tiền viện phí nữa. Ông ấy bảo: đó là phần dành cho người nghèo, không có thì mình giữ làm gì.

Thịnh im lặng, nhìn cánh đồng xanh mướt. Ngọc Hà quay mặt đi. Còn Minh cúi đầu, nước mắt chảy ra mà không hay.

“Chúng ta chưa từng biết cha làm những điều này,” Minh thì thào.

Ngày thứ hai, họ đến Thủ Đức – khu đất vườn xưa kia từng là nơi nghỉ mát của gia đình. Giờ đây, mảnh đất ấy đã mọc lên một vườn cây trái rộng lớn, có cả một dãy nhà nhỏ, mái lá đơn sơ. Một thanh niên tật nguyền ra tiếp họ. Anh tên Lâm – học trò cũ của ông Kình, từng nghiện ma túy, được ông cứu và đưa về đây canh tác, làm lại cuộc đời.

Lâm kể:
“Thầy không để tôi trả tiền thuê. Ổng bảo, khi tôi có thể đứng dậy, làm được một điều gì có ích, đó là lúc tôi trả ơn.”

Ngày cuối cùng, họ đến miếng đất nằm phía sau nhà thờ Đức Bà – khu đất quý giá bậc nhất. Không ngờ, nơi đó hiện tại là một thư viện nhỏ, tên “Phấn Trắng”, dành cho trẻ em nghèo.

Một sơ già tiếp họ, nói bằng chất giọng hiền hòa:

“Ông Kình nói, đất này có thể đổi lấy bạc tỷ, nhưng ông chọn để nó là nơi đổi lấy tương lai cho vài đứa trẻ.”

Ngọc Hà không cầm được nước mắt. Minh lặng lẽ bước vào thư viện, thấy tấm ảnh đen trắng của cha treo ở góc tường, dưới đó là dòng chữ:
“Dạy một đứa trẻ, hơn để lại ngàn cây vàng.”

Tối hôm đó.

Cả ba trở lại viện dưỡng lão, lần đầu tiên cùng nhau ngồi trọn một bữa cơm tối bình dị như những ngày xưa cũ. Không ai nói chuyện phân chia đất nữa. Mọi thứ dường như đã rõ.

Thịnh là người lên tiếng đầu tiên:
“Anh xin nhận miếng ruộng ngoại. Anh muốn trả ơn cha bằng cách giữ lại những gì ông đã gieo ở đó.”

Ngọc Hà nói:
“Em sẽ chăm nom thư viện. Cha đã trồng ở đó ước mơ – em muốn làm nó nở hoa.”

Minh gật đầu:
“Vậy anh để lại vườn Thủ Đức cho Lâm. Em thấy cậu ấy xứng đáng hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”

Không ai giành gì. Không ai nhắc đến giá trị. Không ai hỏi ai được gì.

Đó là lần đầu tiên ba người con thấy mình nhỏ bé… và cha họ, trong sự im lặng, lại vĩ đại đến lạ.

Một tuần sau.

Viện dưỡng lão tổ chức một buổi tưởng niệm nhỏ. Cụ Tám trao cho họ một cuốn sổ tay cũ.
“Trước khi mất, ông ấy dặn tôi giữ cái này. Bảo đến khi ba đứa con tự chọn xong thì hẵng đưa.”

Họ mở ra, thấy từng trang là lời nhắn nhủ của cha – không phải bằng mệnh lệnh, mà bằng hồi ức. Mỗi mảnh đất gắn với một ký ức cha-con: nơi Thịnh từng té ngã khi tập đi, nơi Hà được cha dạy gói bánh tét đầu tiên, nơi Minh lén học đàn khi bị mẹ cấm…

Trang cuối, nét chữ run run:

“Cha không cần các con nhớ cha là người giàu có. Chỉ mong các con nhớ, có người đã dùng cả cuộc đời để nghĩ về các con, ngay cả khi các con không còn nghĩ về cha.
Nếu đến cuối cùng, các con vẫn chọn vì nhau, chứ không vì giá trị đất đai – thì đó là phần thừa kế lớn nhất cha để lại.”

Năm sau, ngày giỗ đầu của ông Kình, thư viện “Phấn Trắng” tổ chức chương trình đọc sách miễn phí cho hơn 300 trẻ em đường phố.
Miếng ruộng ở Long An chuyển thành khu nông nghiệp sinh thái kết hợp học nghề cho nông dân trẻ.
Vườn Thủ Đức trở thành trung tâm cai nghiện – phục hồi miễn phí do Minh và Lâm quản lý.

Không ai thấy một bản di chúc chính thức. Nhưng tất cả đều tin, di chúc quan trọng nhất không nằm trên giấy – mà trong cách một người cha dạy con bằng tình yêu im lặng, và một viên phấn trắng.

Chị Mai thấy chồng nhận tin nhắn lúc nửa đêm và lập tức lái xe ra ngoài. Linh cảm bị ph/ả/n b/ộ/i, chị âm thầm theo dõi, rồi v/ỡ ò/a khi thấy…

Nửa đêm. Một tin nhắn lạ đến trên màn hình điện thoại của chồng khiến chị Hà giật mình tỉnh giấc. Không nói không rằng, anh vội vã mặc áo, cầm chìa khóa xe và lao ra khỏi cửa. Trực giác đàn bà réo lên từng hồi trong lồng ngực chị: “Có gì đó không ổn.”
Không phải lần đầu tiên anh làm vậy. Nhưng lần này, chị không nằm im nữa. Chị khoác áo khoác, bước ra trong im lặng và âm thầm theo dấu chiếc xe chồng dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Và rồi…
Chị chết lặng khi nhìn thấy anh bước vào một căn nhà quen thuộc — nơi mà chị chưa bao giờ nghĩ anh lại dám quay lại…

Nguyễn Thị Hà, 35 tuổi, là một giáo viên dạy Văn ở một trường cấp 3 tại thành phố Biên Hòa. Cuộc sống của chị bình dị và đầy yêu thương bên người chồng – anh Tuấn, một kỹ sư xây dựng làm việc cho một công ty lớn ở Sài Gòn, thường xuyên đi công trình. Họ có một bé gái 7 tuổi, tên là Bảo Ngọc – niềm vui duy nhất sau gần 10 năm kết hôn.

Hà tin tưởng Tuấn. Cô từng nghĩ: “Anh là người chồng mẫu mực.” Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ 6 tháng trước. Anh thường xuyên về trễ, có khi không về nhà, viện lý do họp hành, công trình gấp, hoặc ngủ lại công ty vì quá mệt. Tin nhắn trên điện thoại dần có mật khẩu. Nét mặt anh dần xa cách, thỉnh thoảng cau có vô cớ. Hà không muốn tin vào những điều tồi tệ nhất, nhưng trái tim người đàn bà nhạy cảm thì không cho phép chị bỏ qua linh cảm kỳ lạ đang lớn dần.

Đêm đó, trời mưa lất phất. Đồng hồ chỉ 11 giờ 47 phút. Hà quay người vì bị ánh sáng từ điện thoại làm chói mắt. Chiếc iPhone trên bàn chớp sáng với một tin nhắn đến từ số lạ – tên lưu chỉ là “A.”.
Chị định giả vờ không thấy. Nhưng chỉ vài giây sau, Tuấn – tưởng như đang ngủ say – ngồi bật dậy, cầm điện thoại, nhìn chăm chăm vào tin nhắn rồi… đứng dậy.

“Anh đi đâu vậy?” – Hà hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.
“Anh ra ngoài chút, có việc gấp bên công ty. Em ngủ đi.” – Anh nói nhanh, không quay đầu lại.

Tiếng cánh cửa khép lại vang lên trong đêm như nhát dao sắc rạch ngang sự yên ổn trong tim chị. Hà không thể nằm yên nữa.

Chị mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe máy và lặng lẽ đi theo hướng chiếc xe của chồng vừa rời đi. Bản năng dắt chị đi. Trái tim đập thình thịch vì sợ, vì đau, và vì không chắc mình muốn thấy điều gì.

Sau gần 20 phút bám theo – chị thấy xe của Tuấn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khu vực gần chợ Tam Hiệp. Đây là khu nhà trọ cấp 4, nơi từng có người quen của chị ở, nay xuống cấp và thưa người. Tuấn dừng xe trước một căn nhà sơn xanh nhạt, không số, không tên, nhưng lại quá quen thuộc.

Hà chết lặng.

Đó là nhà của Nhàn – người yêu cũ của Tuấn thời đại học. Người phụ nữ đã từng khiến chị tổn thương sâu sắc. Khi Hà và Tuấn còn chưa cưới, Tuấn từng bị phát hiện qua lại với Nhàn, dù nói là “chỉ là bạn cũ tâm sự”. Sau nhiều sóng gió, Hà từng tin anh đã chấm dứt tất cả. Nhưng giờ đây, Tuấn lại ở đây, giữa đêm mưa, với người phụ nữ đó.

Tuấn không gõ cửa. Anh mở cửa bằng chìa khóa riêng. Và điều đó như nhát dao thứ hai cắm sâu vào lòng Hà.

Chị đứng đó, dầm mưa, toàn thân lạnh ngắt. Nước mắt hòa lẫn nước mưa. Chị không khóc thành tiếng. Chị chỉ đứng đó và nhìn như một cái bóng không tên. Mười năm hôn nhân, một đứa con gái, và biết bao hy sinh – có phải đều không đủ với một người đàn ông?

Hà quay xe về. Trái tim chị như vừa mất đi một điều gì rất lớn. Nhưng chị không gào thét, không gọi điện, không nhắn tin. Chị im lặng. Sự im lặng đến rợn người – sự im lặng của một người đàn bà vừa bước qua lằn ranh của đau đớn và thức tỉnh.

Ngày hôm sau, Tuấn trở về lúc gần 6 giờ sáng. Anh vẫn mặc áo hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi. Hà đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, cười nhẹ:
“Anh về rồi. Có mệt không?”

Tuấn có phần bối rối, nhưng nhanh chóng che giấu:
“Ừ, làm qua đêm nên mệt lắm.”

“Em pha sẵn cà phê cho anh rồi. Ăn chút rồi nghỉ nhé.”

Cô không nhắc đến gì, không hỏi, không tra khảo. Và điều đó khiến Tuấn bắt đầu… lo sợ.

Từ hôm đó, Hà sống như một người khác.

Chị không còn tra hỏi, không còn càm ràm những đêm Tuấn về trễ. Không còn gặng hỏi về những chuyến công tác bất ngờ hay những lần điện thoại bận liên tục. Chị đi dạy, về nhà, chăm sóc con gái, lo cơm nước, giặt giũ — một người vợ không chê vào đâu được. Nhưng đôi mắt chị thì… không còn sáng nữa.

Tuấn bắt đầu cảm thấy nghẹt thở.

Anh biết, người phụ nữ trước mặt anh — người từng hay giận hờn, từng rơi nước mắt vì anh — giờ đã khác. Một người đàn bà không còn ghen, không còn nghi ngờ… là người đàn bà không còn yêu.

Anh không nói gì, nhưng từng đêm về nhà, đối diện với ánh mắt lặng thinh ấy, Tuấn cảm thấy mình như kẻ đang sống tạm trong chính ngôi nhà của mình.

Một tuần sau, Hà hẹn gặp Nhàn.

Chị đứng trước cổng nhà trọ hôm trước. Nhàn mở cửa, sững người khi thấy Hà. Nhưng khác với sự giận dữ chị tưởng, Hà chỉ mỉm cười nhẹ và nói:
“Chúng ta cần nói chuyện một lần, phụ nữ với nhau.”

Hai người ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần đó. Trời hôm ấy âm u, như báo hiệu cho một cơn mưa chiều muộn. Hà không vòng vo:

“Chị biết hai người vẫn còn gặp nhau. Tuấn có chìa khóa nhà em. Anh ấy đã đến vào đêm hôm đó.”

Nhàn siết chặt tay trên ly cà phê nóng. Gương mặt không giấu được sự bối rối:
“Chị… đến đây để đánh ghen à?”

Hà lắc đầu:
“Không. Chị đến để hỏi một điều — em có thật sự hạnh phúc không, khi lén lút yêu một người đàn ông đã có gia đình?”

Nhàn im lặng một lúc lâu. Rồi cô thở dài.

“Em không định kéo anh ấy trở lại. Em yếu lòng. Anh Tuấn đến thăm mẹ em bị bệnh, rồi dần dần tụi em nhắn tin lại. Lúc đầu em cũng nghĩ là anh ấy chỉ quan tâm như bạn cũ… Nhưng rồi…”

“Nhưng rồi em để mọi chuyện đi quá xa.” – Hà tiếp lời.
“Chị không trách em. Cũng chẳng trách ai. Chị chỉ muốn em biết, nếu một ngày nào đó Tuấn cũng rời bỏ em như cách đang làm với chị… thì đừng ngạc nhiên.”

Nhàn cúi đầu. Nước mắt rơi trên mu bàn tay.

Hà đứng dậy. Trước khi rời đi, chị quay lại:
“Em có thể yêu anh ấy bao lâu cũng được. Nhưng chị không còn muốn giữ một người đàn ông mà lòng đã ở nơi khác.”

Tối hôm đó, sau khi con ngủ, Hà dọn dẹp xong, pha cho mình một ly trà. Tuấn vừa bước vào nhà, chị gọi anh ra phòng khách:

“Anh ngồi xuống đi. Em có chuyện muốn nói.”

Tuấn nhìn chị, có phần e dè. Lần đầu tiên sau bao năm, anh thấy… sợ. Không phải vì sợ bị bắt quả tang, mà là sợ… mất.

Hà lấy từ túi xách một tờ đơn đã ký sẵn. Là đơn ly hôn.

“Em biết tất cả rồi. Nhưng em không làm ầm lên. Không vì em yếu đuối, mà vì em nghĩ… em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”

Tuấn im lặng. Tờ đơn nằm im lìm giữa bàn, như một sự thật không thể chối bỏ.

“Em không cần anh xin lỗi. Cũng không cần anh quay lại nếu trái tim anh vẫn còn hướng về người khác. Em không thể dạy con gái mình cách làm người tử tế, nếu bản thân em cứ sống mãi trong một mối quan hệ dối trá.”

Giọng Hà dịu dàng, nhưng rắn rỏi. Tuấn cúi đầu, mắt đỏ hoe.

“Anh xin lỗi… Anh… không ngờ em lại biết.”

“Em biết nhiều hơn anh tưởng. Em chỉ… không nói.”

Sau một khoảng lặng dài, Tuấn nghẹn ngào:
“Anh sai rồi. Thật sự sai rồi. Nhưng anh không muốn mất gia đình này. Không muốn mất em… và con.”

Hà nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, nhưng không còn oán trách.
“Vấn đề không phải là anh có muốn hay không. Mà là… anh đã đánh mất nó rồi.”

Tuấn bật khóc.

Lần đầu tiên trong suốt 10 năm sống chung, anh khóc như một đứa trẻ. Anh níu tay Hà, van xin. Nhưng Hà chỉ đứng dậy, lặng lẽ bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Không khóa, nhưng cánh cửa ấy — trong lòng chị — đã không còn mở được nữa.

Một tháng sau, Hà và con gái chuyển đến một căn hộ nhỏ gần trường học. Cuộc sống mới bắt đầu. Không có người đàn ông bên cạnh, nhưng không khí nhẹ nhàng hơn, dễ thở hơn.

Bảo Ngọc vẫn được gặp ba mỗi cuối tuần. Tuấn cố gắng bù đắp, nhưng điều khiến anh hối hận suốt đời, không phải là mất Hà… mà là mất niềm tin của người phụ nữ duy nhất đã từng sẵn sàng tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.

Trong một buổi họp phụ huynh ở trường, có người hỏi Hà:
“Chị làm sao mà mạnh mẽ được vậy?”

Hà chỉ cười:
“Không phải tôi mạnh mẽ. Tôi chỉ học cách không bám víu vào điều gì đã không còn thuộc về mình.”

Cả nước đang hướng về Cần Thơ: Trời ơi không biết đã b:á:n bao nhiêu bánh tráng trộn, sốt me thập cẩm như thế này cho bà con rồi, quá kinhkhung

Đoàn kiểm tra phát hiện tại cơ sở kinh doanh bánh tráng G.H (quận Ô Môn, Cần Thơ), kinh doanh hơn 400 sản phẩm thực phẩm bao gói sẵn không có nguồn gốc, xuất xứ, gồm bánh tráng trộn, mắm ruốc xào, sốt me thập cẩm, bơ trứng gà, muối gia vị.

Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) thành phố Cần Thơ cho biết, thực hiện quyết định kiểm tra đột xuất của Chi cục trưởng Chi cục QLTT thành phố, đoàn kiểm tra Đội QLTT số 2 đã kiểm tra đột xuất đối với hộ kinh doanh bánh tráng G.H tại phường Châu Văn Liêm, quận Ô Môn.

Phát hiện cơ sở bánh tráng hơn 400 sản phẩm không có nguồn gốc, xuất xứ- Ảnh 1.

Phát hiện cơ sở bánh tráng hơn 400 sản phẩm không có nguồn gốc, xuất xứ- Ảnh 2.

Lực lượng chức năng kiểm tra cơ sở kinh doanh.

Tại đây, đoàn kiểm tra phát hiện tại cơ sở có kinh doanh 414 sản phẩm thực phẩm bao gói sẵn không có nguồn gốc, xuất xứ , bao gồm: 113 túi bánh tráng trộn, 31 chai mắm ruốc xào, 23 chai sốt me thập cẩm, 25 chai bơ trứng gà và trên 200 chai muối gia vị các loại (ớt tiêu, tép siêu cay, tôm đặc biệt, tôm xí muội, tôm sặc…).

Đoàn kiểm tra đã tiến hành lập biên bản vi phạm hành chính , niêm phong tạm giữ toàn bộ số hàng hóa không rõ nguồn gốc xuất xứ, trình hồ sơ vụ việc đến Chi cục trưởng Chi cục QLTT thành phố để xử phạt vi phạm hành chính theo quy định.

Phát hiện cơ sở bánh tráng hơn 400 sản phẩm không có nguồn gốc, xuất xứ- Ảnh 3.

Lực lượng QLTT kiểm tra hộ kinh doanh giày dép ở phường An Phú, quận Ninh Kiều.

Thực hiện đợt cao điểm đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng buôn lậu, gian lận thương mại, hàng giả , xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, các đơn vị thuộc Chi cục QLTT thành phố Cần Thơ cũng vừa kiểm tra đột xuất, phát hiện 2 hộ kinh doanh giày dép tại phường Châu Văn Liêm, quận Ô Môn và phường An Phú, quận Ninh Kiều, 1 hộ kinh doanh mắt kính tại thị trấn Phong Điền, huyện Phong Điền, có dấu hiệu giả mạo nhãn hiệu . Các vụ việc đang được cơ quan chức năng xử lý.

Chi cục QLTT thành phố Cần Thơ cho biết, trong thời gian tới sẽ tăng cường chỉ đạo công chức quản lý địa bàn 24/24 để nắm bắt thông tin, kịp thời phát hiện tổ chức, cá nhân có hành vi hoặc dấu hiệu buôn lậu, gian lận thương mại, kinh doanh hàng giả, xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ để kiểm tra, xử lý theo quy định.

Tin buồn cho những ai mua vàng tại SJC, PNJ, Bảo Tín Minh Châu, chuyến này lên đến tận Bộ CA rồi

Ngày 30/5, Thanh tra Ngân hàng Nhà nước (NHNN) công bố kết luận thanh tra cho thấy hàng loạt vi phạm nghiêm trọng tại các doanh nghiệp lớn trong lĩnh vực kinh doanh vàng như SJC, PNJ, Bảo Tín Minh Châu… Hồ sơ các vụ việc này đã được chuyển sang Bộ Công an để điều tra theo quy định pháp luật.

Giá vàng thế giới đi xuống khi đồng USD mạnh lên

Khi những ông lớn ngành vàng bị “điểm mặt”

Giao dịch vàng vốn được xem là một “sân chơi” đặc thù, nơi niềm tin của người dân gắn chặt với tên tuổi những thương hiệu lớn. Nhưng trong báo cáo thanh tra của NHNN được công bố ngày 30/5, những công ty được xem là “biểu tượng niềm tin” như SJC, PNJ hay Bảo Tín Minh Châu lại là những cái tên đầu tiên bị cơ quan quản lý nhắc đến với hàng loạt vi phạm, từ yếu kém trong quản trị nội bộ, báo cáo sai lệch cho tới dấu hiệu rửa tiền và trốn thuế.

Chú thích ảnhCông ty SJC bị phát hiện mua – bán giá vàng không minh bạch, không thông qua hội đồng giá. Ảnh: TTXVN

Điểm chung giữa các doanh nghiệp này không nằm ở quy mô mà ở mức độ vi phạm, đủ để cơ quan thanh tra chuyển toàn bộ hồ sơ sang Bộ Công an. Đây là động thái chưa từng có tiền lệ, nhưng theo nhiều chuyên gia là cần thiết trong bối cảnh thị trường vàng đang có những dấu hiệu biến động bất thường và tiềm ẩn rủi ro cao đối với nền kinh tế.

Cụ thể, Công ty TNHH MTV vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC), doanh nghiệp giữ vai trò chủ lực trong thị trường vàng miếng bị phát hiện có cơ chế định giá hết sức lỏng lẻo. Theo kết luận thanh tra, từ tháng 10/2023 đến tháng 4/2024, giá mua – bán vàng tại SJC hoàn toàn do Tổng giám đốc quyết định, không thông qua hội đồng giá, không có quy trình nội bộ, không minh bạch tiêu chí. Việc định giá vàng theo kiểu “cá nhân hóa quyền lực” này được cho là vi phạm nguyên tắc quản trị và có thể ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ thị trường.

Đáng chú ý, trong thời gian trên, giá vàng trong nước ghi nhận nhiều biến động mạnh, chênh lệch lớn so với giá thế giới, làm dấy lên nghi ngại về hiện tượng thao túng giá từ phía doanh nghiệp lớn. Dù chưa đủ căn cứ để xác định hành vi tăng giá bất hợp lý, nhưng việc một cá nhân quyết định giá bán hàng chục nghìn lượng vàng mỗi ngày rõ ràng đặt ra vấn đề nghiêm trọng về quản trị rủi ro và kiểm soát thị trường.

Không dừng lại ở đó, SJC còn vướng hàng loạt sai phạm khác: Lập hóa đơn không mã số thuế, chưa xử lý hóa đơn sai sót, kê khai thuế thiếu dẫn đến giảm nghĩa vụ thuế thu nhập doanh nghiệp, không thu thập đầy đủ dữ liệu khách hàng theo yêu cầu về chống rửa tiền.

Đáng lo ngại hơn, theo kết luận thanh tra, SJC chưa xây dựng hệ thống quản lý rủi ro để xác định khách hàng là người có ảnh hưởng chính trị, yếu tố bắt buộc trong công tác phòng, chống rửa tiền. Các giao dịch đáng ngờ cũng không được báo cáo đúng quy định, không có kiểm toán nội bộ chuyên trách. Điều này khiến dư luận không khỏi đặt câu hỏi: Với một thị phần chi phối, SJC liệu có đang “nằm ngoài” hệ thống giám sát tài chính quốc gia?

Từ giá vàng đến… các khoản thuế không nộp, có dấu hiệu rửa tiền

Tương tự, CTCP vàng bạc đá quý Phú Nhuận (PNJ), một thương hiệu lâu năm và đang niêm yết trên sàn chứng khoán cũng bị chỉ ra nhiều vi phạm có dấu hiệu hình sự. Theo thông báo kết luận thanh tra của NHNN, PNJ báo cáo không đầy đủ về hoạt động mua bán vàng miếng, lập hóa đơn không đúng thời điểm, có giao dịch thiếu thông tin khách hàng hoặc sử dụng số CMND/CCCD không xác thực.

Dù có một số chuyển biến tích cực trong việc chống rửa tiền, nhưng PNJ vẫn chưa đạt chuẩn: Không phân loại rủi ro khách hàng, không báo cáo giao dịch giá trị lớn, không có quy trình phong tỏa tài khoản theo quy định, chưa thực hiện kiểm toán nội bộ và chưa có hướng dẫn đánh giá rủi ro rửa tiền.

Một điểm đáng lưu ý, các vi phạm của PNJ không chỉ là thiếu sót hành chính mà đã ở mức phải chuyển hồ sơ cho cơ quan điều tra, điều rất hiếm xảy ra với một công ty đại chúng đang hoạt động tích cực trên thị trường vốn.

Trong khi đó, Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu, một doanh nghiệp lớn tại miền Bắc cũng bị phát hiện bán vàng cao hơn giá niêm yết, vi phạm chế độ báo cáo, không công bố chính sách vận chuyển, xử lý khiếu nại trên nền tảng thương mại điện tử. Các quy định nội bộ về phòng, chống rửa tiền cũng bị xác định là “sai thẩm quyền, thiếu nội dung”.

Thanh tra của NHNN chỉ ra Bảo Tín Minh Châu không lưu trữ giao dịch bắt buộc, không đánh giá rủi ro khách hàng, chưa đào tạo nhân sự về rửa tiền, trong khi đây là những yêu cầu tối thiểu đối với doanh nghiệp có liên quan đến dòng tiền lớn. Ngoài ra, việc kê khai chi phí quà tặng vào giá vốn không đúng quy định cũng khiến doanh nghiệp bị xác định là làm giảm số thuế giá trị gia tăng phải nộp.

Do mức độ vi phạm vượt ngưỡng hành chính, hồ sơ công ty này cũng đã được chuyển sang Bộ Công an.

Sau ngày 30/5, khi các kết luận thanh tra được công bố, một thực tế đã lộ diện rõ ràng: Không còn vùng “miễn nhiễm” cho các doanh nghiệp vàng lớn. Cả ba thương hiệu vốn được xem là “trụ cột” của thị trường đều đang đối diện với các cuộc điều tra hình sự, chưa kể nguy cơ bị xử lý thêm nếu phát hiện dấu hiệu trốn thuế, thao túng giá hoặc rửa tiền có tổ chức.

Các chuyên gia kinh tế cho rằng, đây có thể coi là một bước ngoặt trong quản lý thị trường vàng tại Việt Nam. Từ trước đến nay, lĩnh vực này vốn ít bị soi xét kỹ về mặt kiểm soát nội bộ và tuân thủ pháp lý. Việc “mạnh tay” xử lý các doanh nghiệp đầu ngành, nếu được thực hiện đến cùng, sẽ là bước đi cần thiết để tái lập trật tự, cũng như khôi phục lòng tin của người dân vào sự minh bạch và ổn định của thị trường vàng.

Giá vàng hôm nay

Chiều nay (31/5), thị trường vàng trong nước ghi nhận diễn biến giảm trở lại sau phiên tăng nhẹ vào hôm qua. Giá vàng miếng SJC mất 300.000 đồng mỗi lượng so với phiên trước, trong khi vàng nhẫn và trang sức các loại tiếp tục điều chỉnh giảm mạnh từ 400.000 đến 1.000.000 đồng/lượng, phản ánh tâm lý thận trọng trở lại từ phía người mua và diễn biến trầm lắng trên thị trường quốc tế.

dự báo giá vàng 1-6-2025
Giá vàng hôm nay giảm từ 300.000-1.000.000 đồng/lượng

Tại TP.HCM, giá vàng miếng SJC do Công ty Vàng bạc Đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết hiện ở mức 115,7 triệu đồng/lượng mua vào và 118,2 triệu đồng/lượng bán ra, giảm 300.000 đồng ở cả hai chiều so với phiên chiều 30/5. Mức giá này cũng được áp dụng tại hầu hết các tỉnh thành như Hà Nội, Đà Nẵng, Huế, Cà Mau, Biên Hòa, Bạc Liêu…

Cùng chiều giảm với vàng miếng, giá vàng nhẫn SJC loại từ 1 đến 5 chỉ hiện giao dịch ở mức 110,5 triệu đồng mua vào và 113,5 triệu đồng bán ra, giảm tới 500.000 đồng mỗi lượng. Các sản phẩm vàng nhẫn loại nhỏ hơn như 0,3 và 0,5 chỉ có giá bán lẻ cao hơn khoảng 100.000 đồng, đạt mức 113,6 triệu đồng/lượng.

Vàng trang sức các loại cũng đồng loạt giảm sâu. Vàng rồng Thăng Long 999.9 của Bảo Tín Minh Châu hiện được giao dịch ở mức 111,5 triệu đồng/lượng mua vào và 115,2 triệu đồng/lượng bán ra, giảm 500.000 đồng so với phiên trước. Các dòng sản phẩm nhẫn tròn, quà mừng bản vị cũng đồng loạt mất 500.000 đồng/lượng.

Tại hệ thống PNJ, giá vàng SJC niêm yết đồng mức với SJC ở mức 115,7 – 118,2 triệu đồng/lượng, trong khi vàng nữ trang 24K và các loại từ 22K đến 14K đồng loạt điều chỉnh giảm từ 330.000 đến 1.000.000 đồng/lượng, kéo giá bán ra nhiều dòng sản phẩm về dưới ngưỡng 113 triệu đồng.

Trong khi đó, tại Phú Quý, vàng miếng SJC được niêm yết ở mức thấp hơn mặt bằng chung, dao động quanh 115 triệu đồng mua vào và 118,2 triệu đồng bán ra. Giá vàng nhẫn và trang sức tại đây cũng có mức điều chỉnh mạnh, mất khoảng 700.000 – 800.000 đồng mỗi lượng so với phiên trước đó.

Giá vàng thế giới kết thúc tuần giao dịch ở mức 3.289,7 USD/ounce, giảm 31,85 USD/ounce so với phiên trước đó.

Vụ C.P b:ị t:ố bán thịt bẩn: Giấy chứng nhận an toàn thực phẩm hết hạn

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng vừa kiểm tra đột xuất một điểm kinh doanh của Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại Mỹ Xuyên, phát hiện giấy phép an toàn thực phẩm đã hết hạn và một số hồ sơ chưa đầy đủ. Trước đó, doanh nghiệp này bị tố cáo kinh doanh thịt không bảo đảm chất lượng trên mạng xã hội.

Ngày 31 tháng 5 năm 2025, báo Tiền Phong đưa tin “Vụ C.P bị tố bán thịt bẩn: Giấy chứng nhận an toàn thực phẩm hết hạn”. Nội dung như sau:

Đoàn kiểm tra liên ngành tỉnh Sóc Trăng vừa kiểm tra đột xuất một điểm kinh doanh của Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại Mỹ Xuyên, phát hiện giấy phép an toàn thực phẩm đã hết hạn và một số hồ sơ chưa đầy đủ. Trước đó, doanh nghiệp này bị tố cáo kinh doanh thịt không bảo đảm chất lượng trên mạng xã hội. Người “tố” Công ty C.P Việt Nam chế biến heo, gà bệnh để bán ra thị trường nói gì? Hình ảnh trái ngược tại các siêu thị TP.HCM sau vụ C.P Việt Nam bị tố bán thịt heo bệnh Cục trưởng Chăn nuôi và Thú y nói gì về vụ cửa hàng của C.P. Việt Nam bị tố bán heo bệnh?

Sáng 31/5, Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng cho biết vừa có báo cáo nhanh gửi UBND tỉnh về kết quả kiểm tra đột xuất một địa điểm kinh doanh của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam tại địa phương.

Giấy chứng nhận ATTP của cửa hàng đã hết hiệu lực từ ngày 8/3/2025.

Theo đó, Đoàn kiểm tra liên ngành do Sở Nông nghiệp và Môi trường chủ trì đã tiến hành kiểm tra đột xuất điểm kinh doanh số 12 của Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam – Chi nhánh Cần Thơ (địa chỉ 45 Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng).

Qua kiểm tra, cơ sở xuất trình bản photocopy giấy đăng ký địa điểm kinh doanh và bản gốc Giấy chứng nhận đủ điều kiện an toàn thực phẩm (ATTP) do Chi cục Quản lý Chất lượng Nông lâm sản và Thủy sản cấp. Tuy nhiên, giấy chứng nhận ATTP này đã hết hiệu lực từ ngày 8/3/2025. Ngoài ra, cơ sở chưa cung cấp được giấy đăng ký kinh doanh bản gốc , giấy xác nhận đã qua tập huấn kiến thức ATTP cho chủ cơ sở và nhân viên bán hàng.

Tại thời điểm kiểm tra, cơ sở đang kinh doanh 43 mặt hàng sản phẩm động vật, bao gồm gần 51kg thịt heo có nguồn gốc từ lò mổ tại thị trấn Mỹ Xuyên, 780 quả trứng gà tươi và nhiều loại thịt chế biến như xúc xích, chả lụa, thịt gà nhập từ tỉnh Bình Phước. Đoàn kiểm tra xác nhận các mặt hàng vận chuyển liên tỉnh có kèm theo giấy kiểm dịch.

Tại thời điểm kiểm tra, đoàn chưa phát hiện sản phẩm heo, gà bệnh hay hàng hóa hết hạn sử dụng. Đoàn công tác đã tiến hành lập biên bản kiểm tra, biên bản tạm giữ các mặt hàng đang được kinh doanh tại cơ sở ngay thời điểm kiểm tra, có niêm phong và giao chủ cơ sở bảo quản.

Theo ghi nhận, Công ty C.P hiện có 4 điểm kinh doanh tại Sóc Trăng . Đoàn kiểm tra sẽ tiếp tục kiểm tra 3 cơ sở còn lại trong ngày 31/5 và tổng hợp báo cáo trình UBND tỉnh.

Lãnh đạo Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng trực tiếp kiểm tra sản phẩm. Ảnh: Nhật Huy.

Trước đó, trên mạng xã hội lan truyền bài viết từ tài khoản Facebook có tên L.Q.N., tố cáo Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam có hành vi vi phạm an toàn thực phẩm.

Ông N. cho biết từng là nhân viên tại cửa hàng thực phẩm của công ty trên đường Triệu Nương (thị trấn Mỹ Xuyên). Trong bài viết, ông N. cho rằng, công ty đã trà trộn thịt heo , thịt gà bệnh, hôi thối và ép nhân viên bán ra thị trường. Một số sản phẩm kém chất lượng bị cho là được pha lóc, bán giá rẻ cho người dân làm lạp xưởng, xúc xích; hàng hết hạn thì tháo nhãn mác để tiêu thụ ra ngoài.

“Những mảnh thịt heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng như như nổi trái, hột, mủ, áp xe, thậm chí có mùi hôi thối, ruồi bu kín mà vẫn được gửi về cửa hàng. Có khi bị yêu cầu lóc ra, bán nửa giá cho người dân. Xúc xích hết date thì tháo nhãn, làm chả chiên…”, ông N. viết.

Tại buổi kiểm tra chiều 30/5, bà Nguyễn Thị Xuân Mai – cửa hàng trưởng cho biết ông N. đã nghỉ việc từ năm 2023.

Ngay sau khi đơn tố cáo của ông L.Q.N. lan truyền trên mạng xã hội, ngày 30/5, ông Trần Văn Lâu – Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng – đã ký công văn chỉ đạo các sở, ngành chức năng xác minh, làm rõ. Sở Nông nghiệp và Môi trường Sóc Trăng được giao chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công Thương, Công an tỉnh và chính quyền địa phương tổ chức kiểm tra đột xuất, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có).

Ngày 31 tháng 5 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin “Người tố Công ty CP bán thịt lợn bẩn từng bị chém hụt: Camera ghi lại diễn biến nguy hiểm”. Nội dung như sau:

Đoạn camera an ninh dưới đây được ghi lại vào một buổi tối từ năm 2022. Thời điểm này, ông  L.Q.N. – người vừa đăng bài tố công ty CP Việt Nam bán thịt lợn bẩn, đang đứng trước cửa hàng Freshop Mỹ Xuyên (Sóc Trăng) để chuẩn bị tan ca. Bất ngờ, 2 đối tượng bịt khẩu trang, chay xe máy áp sát, dùng dao tấn công ông N. Rất may ông N. chạy thoát.

Thông tin trên báo Công an nhân dân (CAND), ông N. cho hay thời điểm đó – vào cuối năm 2022, đầu năm 2023, ông và một số người phát hiện công ty trà trộn lợn bệnh, gà bệnh đưa về cửa hàng cho nhân viên bán nên đã phản ánh với ông B.X.P – Giám đốc chi nhánh Hậu Giang nhưng ông này không xử lý.

Ngược lại, ông còn chỉ đạo cho nhân viên lóc thịt ra bán rẻ cho người làm lạp xưởng. Với xúc xích đã hết hạn sử dụng, ông C.T.P, Phó Giám đốc kinh doanh chi nhánh Hậu Giang kêu nhân viên tháo bỏ nhãn mác, bán cho những người bán dạo các loại xúc xích chiên, chả chiên…

Ông N. cho biết mình đã báo cho ông L.V.B.T (Giám đốc khu vực), nhưng sự việc vẫn không được xử lý. Sau những lần phản ánh đó thì xảy ra vụ ông bị chém hụt trong đoạn clip phía trên.

Tới ngày 30/5 vừa qua, ông N. đã chia sẻ bài tố cáo Công ty CP Việt Nam bán thịt lợn bẩn và khiến dư luận “dậy sóng”.

Ngay trong chiều qua, đoàn kiểm tra liên ngành gồm công an, quản lý thị trường và các đơn vị trực thuộc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng do ông Đào Văn Bảy, phó chi cục trưởng Chi cục Chăn nuôi và Thú y, làm trưởng đoàn đã kiểm tra cửa hàng Fresh Shop của Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. tại thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Thông tin trên Tuổi Trẻ, ông Lâm Minh Hoàng – chi cục trưởng Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng – cho biết qua kiểm tra thực tế, nhận thấy điều kiện thành lập cửa hàng đảm bảo an toàn thực phẩm. Sản phẩm thịt lợn bày bán có đóng dấu kiểm soát giết mổ của ngành thú y. Qua kiểm tra lâm sàng cho thấy sản phẩm không có dấu hiệu sử dụng hóa chất hay chất bảo quản gây hại cho sức khỏe.

Ông Trần Văn Lâu – chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng – cho biết đã chỉ đạo công an vào cuộc kiểm tra làm rõ vấn đề.

Tuấn ng:ồi đối di:ện Linh ở bàn ăn, ánh mắt lạn:h lùng nh:ưng giọ:ng nói vẫn bình thản. “Anh sẽ không ly h:ôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà

“Anh sẽ không ly hôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà.”
Câu nói rơi như đá xuống mặt hồ, không gợn sóng, nhưng khiến lòng người tan nát.

Buổi tối thứ bảy ở Sài Gòn đổ mưa bất chợt, trời u ám, con ngõ nhỏ dẫn vào khu tập thể cũ trở nên ẩm ướt, tường rêu xanh và tiếng ếch nhái râm ran. Trong căn bếp nhỏ chật hẹp, Mai đang dọn bữa tối. Mâm cơm ba món: canh chua cá bông lau, trứng chiên thịt băm, và đĩa rau muống luộc. Cô cố ý nấu những món mà Nam thích nhất.

Nam bước vào, áo sơ mi vẫn còn thơm mùi nước hoa nhẹ, tóc chưa khô hết. Anh đặt túi công văn lên ghế, không nhìn Mai lấy một lần, chỉ ngồi xuống và cầm đũa.

“Ăn đi kẻo nguội,” Mai nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghe như van xin.

Nam gật đầu, không nói. Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng nặng nề.

Mai nhìn anh, cố tìm một tia ấm áp, nhưng chỉ thấy một gương mặt lạnh như tượng đá. Cô biết điều gì đó đã thay đổi. Không, không phải hôm nay. Mà là từ lâu rồi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã, cho những lời chỉ trích, trách móc, thậm chí cả việc anh đập bàn bỏ đi. Nhưng không phải như thế này. Không phải cái cách anh dùng giọng nói bình thản đến tàn nhẫn để thông báo án phạt.

Nam buông đũa, lau miệng, nhìn cô. Ánh mắt anh như xuyên qua người cô, không cảm xúc.

“Anh sẽ không ly hôn,” anh nói, giọng đều đều như đọc một bản hợp đồng. “Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà.”

Mai cảm thấy máu rút hết khỏi mặt. Cô cắn chặt môi đến mức suýt bật máu, tay siết chiếc thìa đến trắng bệch.

“Anh nói… gì cơ?”

Nam không trả lời, đứng dậy, bước thẳng vào phòng ngủ, để lại Mai ngồi chết trân bên mâm cơm vẫn còn nghi ngút khói.

Cô không khóc. Ít nhất là lúc đó.

Hai năm trước, Mai và Nam cưới nhau sau ba năm yêu đương lặng lẽ. Không rình rang, không đám cưới linh đình. Chỉ một buổi tiệc nhỏ với bạn bè thân thiết và giấy chứng nhận kết hôn. Mai làm nhân viên kế toán, Nam là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa. Cuộc sống không giàu có, nhưng ổn định, và quan trọng là Mai tin vào tình yêu họ dành cho nhau.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi Nam được điều về làm việc tại văn phòng chính ở Quận 1. Anh bắt đầu bận rộn hơn, đi sớm về muộn, điện thoại luôn kè kè bên người. Đôi khi về nhà, anh mang theo mùi nước hoa lạ. Mai hỏi, Nam chỉ cười cợt, bảo đồng nghiệp nữ xịt nhầm.

Cô không ngốc. Phụ nữ có trực giác của riêng mình. Cô từng thử kiểm tra điện thoại anh, nhưng bị phát hiện. Nam nổi giận chưa từng thấy, đập mạnh bàn và nói: “Tôi là chồng em chứ không phải tội phạm để em rình mò như vậy!”

Sau lần đó, Mai không dám nữa.

Cô hy vọng, bằng sự im lặng và nhẫn nhịn, anh sẽ quay về như xưa. Nhưng sự lạnh nhạt ngày càng rõ rệt. Anh không còn chạm vào cô. Không còn những tin nhắn hỏi han, những cái ôm sau giờ làm, hay những tối cùng nhau xem một bộ phim cũ.

Và giờ đây, anh đã nói rõ: họ là người dưng. Sống cùng nhà, nhưng không còn là vợ chồng.

Đêm đó, Mai ngồi trên ghế sô-pha đến tận khuya. Cô không vào phòng ngủ. Nam đã khóa cửa bên trong. Chiếc mền mỏng không đủ che lạnh từ gió lùa qua cửa sổ chưa đóng kỹ. Nhưng cái lạnh bên ngoài không bằng cảm giác trống rỗng đang khoét dần lòng ngực cô.

Điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ Loan – bạn thân cô từ thời đại học:
“Mai, mày có rảnh không? Tao thấy cái này trên Facebook…”

Gửi kèm là bức ảnh Nam, đang đứng cạnh một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay đặt nhẹ lên vai cô ta. Dưới ảnh là dòng caption:
“Mừng khai trương chi nhánh mới – cảm ơn người đặc biệt luôn ở bên cạnh tôi ❤️”

Mai tắt màn hình. Không cần đọc thêm.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, nấu bữa sáng như mọi ngày: xôi đậu xanh và ly cà phê đen không đường. Đặt lên bàn, rồi thay đồ đi làm như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nam bước ra, nhìn mâm đồ ăn, rồi quay đi, không đụng đũa.

Cô không nhìn anh nữa. Trong lòng, một điều gì đó vừa chết đi, nhưng cũng vừa được sinh ra. Không phải là lòng hận. Mà là một mầm của tự do.

Trưa Sài Gòn nắng gắt. Từ cửa sổ tầng ba nơi làm việc, Mai nhìn xuống phố, mắt dõi theo những dòng xe tấp nập mà tâm trí như trôi về nơi khác. Cô không biết điều gì giữ mình tiếp tục làm việc, tiếp tục sống như thể mọi thứ vẫn ổn. Có lẽ là thói quen. Cũng có thể là lòng kiêu hãnh cuối cùng.

Ba ngày rồi, kể từ cái đêm Nam tuyên bố họ là người dưng. Anh vẫn sống trong căn nhà đó, vẫn đi đi về về như một người chồng đúng nghĩa – ít ra là với người ngoài. Nhưng bên trong, họ đã tách biệt như hai thế giới.

Mai vẫn nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp. Nam vẫn tắm rửa, thay đồ, uống ly cà phê mỗi sáng. Nhưng họ không nhìn nhau, không trò chuyện, không còn cả tiếng bước chân gần gũi. Ngay cả sự im lặng cũng trở nên nặng nề.

Tối hôm đó, Mai về muộn hơn bình thường. Cô vừa đi gặp Loan, người đã thẳng thắn hỏi:

“Mày định sống kiểu này đến bao giờ? Tha thứ là một chuyện, nhưng cam chịu lại là chuyện khác.”

Mai không trả lời. Nhưng ánh mắt cô đã dao động.

Cô biết Nam đang yêu người khác. Không còn là nghi ngờ, mà là chắc chắn. Nhưng anh không muốn ly hôn – có thể vì sĩ diện, có thể vì ràng buộc tài sản, hoặc chỉ đơn giản là muốn giữ một vỏ bọc đẹp đẽ.

Đêm ấy, khi bước vào nhà, Mai không thấy đôi giày của Nam trước cửa. Lạ. Anh luôn về đúng giờ. Cô ngồi xuống, tháo giày, bỗng nghe tiếng gõ cửa phía sau – là tiếng cửa kính ban công.

Nam đang đứng đó, gương mặt lấm tấm nước mưa, say xỉn, tóc tai rối bù. Mai mở cửa, chưa kịp nói gì, anh đã ngã nhào vào người cô.

“Mai…” – Anh thì thầm, giọng méo mó. “Anh mệt…”

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Nam gọi tên cô một cách dịu dàng. Nhưng Mai không cảm thấy ấm áp nữa. Cô đỡ anh dậy, dìu vào ghế, pha một ly nước gừng rồi đặt trước mặt.

“Anh uống đi. Rồi ngủ.”

Nam nắm tay cô. “Em có biết… người đó không tốt với anh. Cô ta chỉ cần tiền, anh biết… Nhưng anh… không dứt ra được.”

Mai đứng yên. Nước mắt cô dâng lên nhưng không rơi. Cô đã chờ một lời thú nhận, nhưng không phải theo cách tệ hại như thế này – trong cơn say, giữa một đêm mưa.

Nam ngủ thiếp đi trên ghế. Cô đắp mền cho anh rồi vào phòng đóng cửa. Không có gì thay đổi. Sự thật đã được nói ra, nhưng trái tim cô chẳng còn đủ sức để đau thêm nữa.

Sáng hôm sau, Nam không nhắc gì đến chuyện đêm qua. Anh uống cà phê, thay đồ đi làm như thể không có gì xảy ra. Còn Mai thì đang chuẩn bị một kế hoạch.

Chiều, cô đi gặp một luật sư. Không phải để xin tư vấn ly hôn – mà là để chuẩn bị hồ sơ kỹ lưỡng, phòng khi cần đến.

Rồi cô đi tìm một căn hộ nhỏ ở Quận 7 – xa hơn, bình dân hơn, nhưng đủ ánh sáng, đủ yên tĩnh. Cô hình dung một mình ở đó, đọc sách vào tối, có thể trồng một chậu hoa nhỏ ở ban công.

Một tuần sau, vào một buổi tối Chủ nhật, Mai dọn cơm như mọi khi. Mâm cơm vẫn có ba món quen thuộc. Nam ngồi xuống, chậm rãi ăn, còn cô thì không đụng đũa.

“Anh ăn đi. Đây là bữa cuối cùng em nấu ở nhà này.”

Nam ngẩng lên, ngạc nhiên.

“Em sắp chuyển đi. Mọi thủ tục em đã chuẩn bị. Em sẽ ký đơn ly hôn. Nếu anh chưa muốn, em có thể chờ thêm. Nhưng em không thể sống như người dưng mãi được.”

Nam để đũa xuống. Mắt anh khựng lại vài giây, rồi hỏi:

“Tại sao bây giờ? Sao không cố thêm?”

Mai mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như ngày nào, nhưng giờ đây đã khác.

“Em đã cố. Rất lâu rồi. Em chờ anh quay lại, em nhịn, em giả vờ không thấy, không biết. Nhưng anh không chọn em, anh chọn sự im lặng. Và im lặng cũng là một câu trả lời.”

Nam không nói gì.

Mai đứng dậy, đi vào phòng, lấy ra một chiếc vali nhỏ.

“Đừng tiễn em. Đừng níu kéo. Cũng đừng xin lỗi. Những gì cần tha thứ, em đã tha thứ cho chính mình.”

Cô bước ra cửa, dưới ánh đèn vàng nhạt của hành lang chung cư cũ, lòng nhẹ bẫng. Không có nước mắt. Không có oán hận.

Chỉ có một người phụ nữ cuối cùng đã chọn sống thật với cảm xúc của mình.

Ba tháng sau

Căn hộ mới của Mai nằm trên tầng năm, không có thang máy, nhưng ban công đón nắng mỗi sáng. Cô trồng một chậu oải hương và một cây lựu nhỏ.

Cuối tuần, cô thường đi uống cà phê với bạn bè, đăng ký lớp học vẽ, và bắt đầu viết lại blog cũ từng bỏ dở.

Một lần, Loan hỏi:

“Mày có hối hận không?”

Mai chỉ lắc đầu.

“Không. Còn hơn là sống đời người dưng trong chính mái nhà của mình.”

Vài ngày trước sinh nhật, em họ nói rằng thấy bạn trai tôi đi trung tâm thương mại mua một chiếc nhẫn kim cương.

Người ta nói, yêu sai người không đáng sợ, đáng sợ là yêu sai người và lại còn hy vọng anh ta là định mệnh. Tôi đã từng tin vào giấc mơ mang tên “cầu hôn”, để rồi trong chính bữa tiệc sinh nhật của mình, tôi bị đánh thức bởi một cú tát mang tên “phũ phàng”.

Thảo Linh năm nay vừa tròn 27 tuổi. Cô là một nhân viên thiết kế đồ họa tại một công ty truyền thông ở TP. Hồ Chí Minh, sống độc lập, mạnh mẽ nhưng trong lòng luôn ấp ủ một tình yêu dịu dàng và một mái ấm nhỏ với người đàn ông cô thương – Minh Quân, bạn trai của cô suốt ba năm qua.

Mối tình của Linh và Quân không phải màu hồng nhưng cũng đủ ngọt ngào để cô tin rằng mình đã tìm đúng người. Quân là người chững chạc, thành đạt, làm quản lý dự án tại một công ty xây dựng lớn. Dù anh có chút khô khan, ít nói, nhưng mỗi lần ở bên Linh, ánh mắt anh như thể có cả một bầu trời dịu dàng.

Vài ngày trước sinh nhật mình, Thảo Linh tình cờ nghe cô em họ – bé My – nói với vẻ háo hức:

– Chị Linh ơi, hôm qua em thấy anh Quân ở Vincom á, ảnh đang đứng ở tiệm trang sức, mua một cái hộp nhẫn đó! Em thấy lấp lánh lắm, chắc là kim cương luôn!

Tim Linh đập rộn ràng. Ba năm yêu nhau, đã bao lần Linh mong một lời ngỏ ý từ Quân, nhưng anh cứ lần lữa mãi. Cô bắt đầu tin, có lẽ lần này anh thật sự nghiêm túc. Lần này, anh sẽ biến sinh nhật của cô thành một ngày cô không bao giờ quên – bằng một lời cầu hôn.

Linh dành cả buổi tối trước sinh nhật để tưởng tượng đủ mọi kịch bản. Có thể anh sẽ quỳ gối dưới ánh nến lung linh, có thể anh sẽ lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô khi mọi người hát mừng sinh nhật. Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn bản thân mình thật xinh đẹp, thật rạng rỡ để đón khoảnh khắc thiêng liêng đó.

Sinh nhật năm nay, Linh tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại một quán cà phê sân vườn ở quận 7, với sự góp mặt của bạn bè thân thiết. Mọi người đến rất đúng giờ, chỉ có Minh Quân là đến sau cùng.

Nhưng anh không đến một mình.

Anh bước vào cùng một nhóm bạn nam, ồn ào, náo nhiệt. Trên tay anh không phải hộp nhẫn, mà là một chai champagne, gương mặt tươi cười chẳng giống một người chuẩn bị cầu hôn, mà giống một kẻ đến để ăn chơi.

Linh vẫn mỉm cười chào đón, cố giữ cho lòng mình bình tĩnh. Cô nghĩ, chắc anh đang giả vờ thôi, để gây bất ngờ.

Khi bánh sinh nhật được mang ra, mọi người đồng loạt hát “Chúc mừng sinh nhật”. Linh nhắm mắt ước một điều ước giản đơn – mong điều mình đoán là đúng.

Nhưng khi cô vừa thổi nến xong, chưa kịp cắt bánh, Minh Quân bước đến, cười nhạt:

– Cô không nghĩ hôm nay tôi sẽ cầu hôn cô đấy chứ? Đừng mơ nữa!

Không khí như đóng băng. Mọi người im bặt. Linh sững người.

– Tôi đến để chia tay cô!

Anh ta vung tay, hất chiếc bánh sinh nhật rơi xuống nền gạch. Kem, bông lan và socola văng tung tóe.

– Tôi đã có bạn gái mới rồi. Cô ấy là Ngọc Ánh, tiểu thư nhà họ Lục, con gái chủ tịch tập đoàn Lục Gia – giàu có, xinh đẹp, quyền lực. Còn cô… thì có gì?

Linh lặng người, môi run run.

– Các cậu nghe cho rõ – anh ta quay sang nhóm bạn phía sau – tôi sắp thành rể quý nhà họ Lục. Ai chơi với tôi, tôi không quên đâu. Sau này muốn làm ăn, cứ nhắc tên tôi!

Cả nhóm bạn anh ta cười hùa theo, vỗ vai nhau, chúc mừng rộn rã như đang ở buổi tiệc chiến thắng.

Mọi người trong buổi tiệc chết lặng. Một người bạn thân của Linh định bước lên nói gì đó nhưng cô giơ tay ngăn lại. Cô không muốn níu kéo hay gây thêm cảnh tượng lố bịch.

Thảo Linh quay người rời đi, để lại sau lưng tiếng cười hả hê và một chiếc bánh sinh nhật vỡ nát. Nước mắt cô không rơi. Không phải vì không đau, mà vì nước mắt không thể rơi kịp với nỗi đau quá lớn.

Vừa bước ra khỏi quán, trời bất chợt đổ mưa. Nhưng Linh vẫn đi bộ trong mưa, lặng lẽ như một chiếc bóng.

Trong lòng cô chỉ còn duy nhất một câu hỏi:

– Chiếc nhẫn kim cương… thật ra là dành cho ai?

Người ta thường ví trái tim như một tờ giấy, một khi đã bị vò nát thì chẳng thể trở lại như ban đầu. Nhưng Thảo Linh nhận ra, cũng chính từ tờ giấy ấy, người ta có thể gấp thành một cánh hạc – bay đi theo một hướng khác, đẹp hơn, tự do hơn.

Sau cái đêm sinh nhật đó, Thảo Linh như biến mất khỏi thế giới. Cô xin nghỉ phép một tuần, tắt điện thoại, rời khỏi mạng xã hội và tìm đến Đà Lạt – thành phố của sương mù và sự lặng yên.

Ở đó, trong căn homestay nhỏ nằm trên sườn đồi, Linh bắt đầu đối diện với nỗi đau một cách trọn vẹn. Không giả vờ mạnh mẽ, không che giấu nữa – cô khóc, cô viết nhật ký, cô đốt những tấm ảnh cũ, từng chút một tự kéo mình ra khỏi đống tro tàn cảm xúc.

Người ta thường nói, phụ nữ sau chia tay có hai kiểu: một là gục ngã, hai là lột xác. Linh không chọn – cô để bản thân đi qua nỗi đau như cách người ta đi bộ trong mưa – ướt, lạnh, nhưng từng bước lại nhẹ lòng hơn.

Sau một tuần, cô trở về Sài Gòn, mở điện thoại lên và thấy hàng chục tin nhắn, cuộc gọi từ bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả từ mẹ Minh Quân. Có lẽ bà ấy không biết con trai mình đã làm gì.

Riêng Minh Quân, tuyệt nhiên không một lời nhắn. Như thể mọi thứ giữa họ chưa từng tồn tại.

Thảo Linh quay lại công việc, và kỳ lạ thay, sự tập trung của cô lại đạt mức cao chưa từng thấy. Cô thức đêm để vẽ ý tưởng, chốt được hàng loạt hợp đồng lớn, được sếp cất nhắc làm trưởng nhóm sáng tạo mới.

Bạn bè cô bắt đầu nhận ra sự thay đổi. Cô không còn nói về Quân, không còn lặng lẽ ngắm những cặp đôi tay trong tay. Cô học vẽ tranh màu nước, học nấu ăn, rồi đăng ký học thêm tiếng Nhật – điều mà trước đây Quân luôn gạt đi vì cho rằng “phí thời gian”.

Và rồi, một ngày cuối tháng 9, khi cô đang ngồi ở quán cafe quen, chỉnh sửa thiết kế trên laptop thì có một người đàn ông tiến đến:

– Xin lỗi, chỗ này còn trống không?

Thảo Linh ngước lên. Là một người đàn ông chạc ba mươi, cao ráo, mặc sơ mi trắng giản dị. Anh mỉm cười rất nhẹ.

– Tôi tên là Khánh Duy, mới chuyển từ Hà Nội vào làm việc ở chi nhánh bên quận 1. Cô có vẻ quen với chỗ này.

Từ một lời chào đơn giản, họ bắt đầu trò chuyện. Khánh Duy làm trong lĩnh vực phát triển ứng dụng. Anh thông minh, nhẹ nhàng và có một kiểu khiêm tốn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

Linh không định mở lòng. Cô nghĩ trái tim mình cần thêm thời gian. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Khánh Duy không hề thúc ép. Anh chỉ ở đó, như một người bạn, cùng cô đi dạo khi mệt, cùng chia sẻ vài tách cà phê sau giờ làm. Có lúc, anh để lại trên bàn cô một cuốn sách nhỏ với lời nhắn: “Mỗi người đều có quyền viết lại câu chuyện của chính mình.”

Ba tháng sau lần chia tay định mệnh, Thảo Linh gặp lại Minh Quân – tình cờ – trong một buổi tiệc ngành truyền thông – xây dựng.

Anh ta đi cùng Ngọc Ánh – đúng là tiểu thư nhà họ Lục. Nhưng vẻ mặt Quân không còn vẻ hả hê như trước. Khi ánh mắt anh ta chạm vào Linh, đang tự tin đứng thuyết trình ý tưởng chiến dịch marketing của công ty mình, anh ta khựng lại.

Người phụ nữ mà anh từng sỉ nhục, từng đạp đổ giữa đám đông… giờ toả sáng, tự tin, độc lập – không hề vì thiếu anh mà suy sụp.

Sau buổi tiệc, Quân tìm cách bắt chuyện:

– Linh… dạo này em vẫn ổn chứ?

Cô chỉ cười:

– Rất ổn. Cảm ơn anh vì đã cho em một bài học đáng giá. Không phải ai mua nhẫn cũng là để cầu hôn, và không phải ai chia tay cũng là mất mát.

Anh ta định nói gì đó, nhưng Linh đã quay đi.

Phía cổng, Khánh Duy đang chờ. Anh bước đến, đưa tay đỡ túi tài liệu của cô, rồi quay sang chào Quân lịch sự. Quân sững lại. Anh hiểu, mình đã đánh mất điều gì.

Cuối năm đó, Thảo Linh tổ chức một buổi triển lãm nhỏ những tranh màu nước cô vẽ trong ba tháng ở Đà Lạt. Trong khung hình trung tâm là một cánh hạc giấy được vẽ bằng những nét bút đầy tinh tế.

Bên dưới có dòng chữ:
“Em không cần một chiếc nhẫn để chứng minh tình yêu. Em chỉ cần một người, dù chẳng hứa gì, vẫn ở bên em lúc mọi thứ tồi tệ nhất.”

Khánh Duy bước đến, tay cầm một chiếc hộp nhỏ. Linh hơi giật mình, thoáng nghĩ về chiếc nhẫn năm xưa – và cú sốc đau đớn cô từng chịu.

Nhưng khi mở hộp ra, không phải nhẫn – mà là một chìa khóa nhỏ.

– Đây là chìa khóa căn hộ của anh. Nếu em muốn, từ giờ, chúng ta cùng nhau bắt đầu một hành trình mới. Không hứa mãi mãi, không hứa trọn đời. Nhưng anh hứa sẽ không bao giờ để em khóc một mình giữa cơn mưa.

Thảo Linh không trả lời. Cô cầm lấy chìa khóa, nắm thật chặt. Bầu trời bên ngoài không có mưa – chỉ có nắng nhẹ và gió mát – như chính trái tim cô lúc này.

Chỉ một cơn mưa, thêm nước ngầm tràn lên, cái hố đấy lại đầy nước, 5 ngày ngóng chờ trong thấp thỏm và hi vọng bên hố tử thần Bắc Kạn. Chuyên tâm linh ngay lúc này

Suốt 5 ngày qua, người thân nạn nhân rơi xuống hố tử thần trên Quốc lộ 3B (Na Rì) vẫn túc trực chờ đợi trong thấp thỏm và hy vọng.