Home Blog Page 50

Bà cụ 72 tuổi dọn lên thành phố sống cùng con trai sau khi được 2 tỷ tiền đ/ền b/ù, rồi lặng lẽ xách vali rời đi sau khi nghe l/é/n một cuộc trò chuyện…

Mẹ lên ở với con cho vui… Đất dưới quê giờ có ai đâu. Mẹ về đó cũng buồn.”
Bà Lành nhìn vào đôi mắt con trai mình, gật đầu mà lòng cứ nghèn nghẹn.
Bà không ngờ, một thành phố đông đúc lại có thể cô đơn đến như thế.

Sài Gòn tháng 4, trời nắng gắt như rót lửa. Bà Lành chống gậy bước xuống từ chiếc xe khách, tay xách túi nhỏ, vai đeo túi lớn. Tuổi 72, da nhăn nheo, lưng hơi còng, bà rời khỏi căn nhà cấp 4 ở Long An sau gần cả đời gắn bó, để lên ở cùng con trai – anh Hưng – tại một khu chung cư cao tầng ở quận Bình Thạnh.

Bà là người quê chất phác, sống bằng nghề trồng rau, chăn gà. Chồng bà mất sớm, một mình bà nuôi Hưng ăn học đến đại học. Đất đai tổ tiên để lại, không nhiều, nhưng cũng đủ để bà sống bình dị. Cho đến một ngày, người ta đến đặt vấn đề giải tỏa để xây khu công nghiệp. Mảnh đất bà gìn giữ nửa đời được đền bù hơn 2 tỷ đồng – số tiền lớn nhất bà từng cầm trong tay.

Hưng gọi về, giọng vui như Tết:

– Mẹ lên ở với con đi! Ở đây rộng, chung cư tiện nghi, có cả thang máy, siêu thị. Mẹ để tiền con giữ cho, mẹ không rành mà để vậy nguy hiểm lắm.

Bà nghĩ mãi, rồi cũng thu dọn vài bộ đồ, cái nồi đất, mớ hình ảnh kỷ niệm, gửi lại chén bát, bàn thờ tổ tiên cho người họ hàng chăm giúp, rồi lên đường.

Chung cư Hưng ở là căn hai phòng ngủ, máy lạnh mát rượi, tường sơn trắng, ban công nhìn ra thành phố ồn ào xe cộ. Vợ chồng Hưng có hai đứa con nhỏ, cả nhà lúc đầu có vẻ hồ hởi. Vợ Hưng – chị Liên – cũng lễ phép, nhưng ánh mắt có gì đó xa cách. Đám trẻ thì ríu rít nhưng sau vài hôm cũng lơ bà, chúi đầu vào điện thoại.

Ngày đầu, bà còn nấu ăn, quét nhà, rửa chén. Nhưng chỉ vài hôm, Liên nói khéo:

– Mẹ nghỉ ngơi thôi, mẹ lớn tuổi rồi. Mẹ nấu đồ quê khẩu vị không quen. Con đặt đồ ăn ngoài quen rồi.

Bà nghe vậy, buồn nhưng không nói gì. Suốt cả ngày ngồi bên cửa sổ nhìn xuống thành phố, tiếng còi xe, tiếng loa rao bánh mì vọng lên, trong lòng lặng như tờ. Đêm bà ngủ trên chiếc giường đơn kê ở ban công phụ, nơi có chiếc quạt máy ọp ẹp kêu ro ro mỗi đêm. Không ai hỏi bà có lạnh không, có quen không.

Tiền đền bù, bà đưa hết cho Hưng giữ, vì tin con. Mỗi lần hỏi, Hưng chỉ ậm ừ:

– Con gửi ngân hàng rồi. Mẹ cần gì thì cứ nói con.

Bà đâu cần gì. Bà chỉ muốn sáng được pha trà, trưa ăn cơm nhà, tối nghe tiếng người thân trò chuyện – những điều nhỏ nhoi mà khi ở quê, bà có cả một đời.

Một tối, khoảng gần 11 giờ, bà giật mình tỉnh dậy khát nước. Bà rón rén đi ngang qua phòng khách thì bỗng nghe tiếng Liên thì thào:

– Anh tính sao với mẹ? Cứ ở hoài vậy à? Nhà chật, con cái không có không gian. Mẹ già rồi, không giúp được gì, còn bệnh hoạn thì ai lo?

Rồi tiếng Hưng, nhỏ mà lạnh lẽo:

– Biết rồi. Từ từ tính. Mẹ đưa tiền hết rồi, không lẽ giờ nói thẳng.

Tim bà thắt lại. Lưng chùn thêm một đoạn. Bà lùi lại, về phòng mình, nằm im như tượng.

Sáng hôm sau, bà nói nhẹ:

– Con à, mẹ nhớ bà Tám ở quê. Bà ấy bệnh, mẹ muốn về thăm vài hôm. Ở đây mẹ không quen…

Hưng nhíu mày:

– Về quê làm gì? Ở dưới có ai đâu.

– Mẹ… mẹ chỉ đi vài bữa thôi mà.

Liên vội nói:

– Dạ, mẹ muốn về thì để tụi con đặt vé xe.

Bà Lành chỉ lắc đầu. Bà nói đã quen xe khách.

Trưa hôm ấy, bà xếp đồ vào một chiếc vali cũ – không nhiều: bộ đồ bà hay mặc, cái áo dài cũ, vài gói trà, chiếc nồi đất, và một xấp hình con trai lúc nhỏ. Bà không mang gì thêm. Tiền? Bà không đụng tới. Không một lời đòi hỏi.

Khi ra đến cửa, Hưng hỏi:

– Mẹ có mang tiền không?

Bà cười, giọng nhẹ tênh:

– Ừ, mẹ còn ít đủ xài.

Chiếc thang máy đóng lại. Trong nó, không ai để ý tới người phụ nữ già với chiếc vali cũ sờn màu.

Bà Lành rời đi không ai tiễn.
Cũng như khi bà đến – không ai thật sự chào đón.
Nhưng lần này, bà biết rõ: mình đi là để sống chứ không phải chỉ để tồn tại trong một góc khuất vô hình.

Chuyến xe khách về quê không còn chạy tuyến cũ như trước. Bà Lành xuống bến xe miền Tây, rồi bắt xe ôm về xã cũ. Nắng tháng tư làm mắt bà nheo lại, da tay rám thêm, nhưng bà thấy lòng nhẹ như mây. Căn nhà cấp 4 đã bị san bằng để nhường chỗ cho dự án. Mảnh đất năm xưa chỉ còn trong ký ức.

Nhưng bà không trở lại để đòi lại đất. Bà tìm đến bà Tám – bạn thân từ hồi còn làm chung tổ nấu xôi cho đình làng. Bà Tám ngạc nhiên khi thấy bạn mình xách vali đứng trước cửa:

– Trời đất! Bà về hồi nào? Ở trên Sài Gòn sướng quá về đây làm gì?

Bà Lành cười, nụ cười hiền hậu:

– Ở đâu không quan trọng. Miễn lòng mình yên.

Bà Tám mở cửa, dọn cho bạn cái giường tre sau bếp. Bà Lành sống nhờ mấy tháng, giúp nấu ăn, giặt giũ, chăm vườn rau. Tin bà Lành về quê chẳng mấy chốc lan khắp xóm. Người thì xì xào: “Có 2 tỷ mà ở không yên”, người thì thương cảm: “Mẹ già như vậy mà…”.

Nhưng bà không để tâm. Mỗi sáng, bà đội nón lá, tay xách giỏ ra chợ bán rau, thi thoảng phụ bà Tám gói bánh ú, bánh tét bán dịp rằm. Ai mua gì bà cũng tươi cười, không than, không trách.

Một hôm, giữa lúc dọn hàng, có người đàn ông ăn mặc lịch sự, dáng vẻ trí thức bước lại. Chính là Hưng.

– Mẹ… con về rồi đây.

Bà Lành ngẩng lên. Không ngạc nhiên. Không xúc động. Chỉ nhẹ giọng:

– Ừ. Con ngồi đi. Mẹ còn dở tay bó rau.

Hưng ngồi xuống, im lặng một lúc rồi nói:

– Con xin lỗi mẹ. Hôm đó… mẹ nghe hết rồi đúng không?

Bà không trả lời ngay. Vẫn chăm chú nhặt rau. Rồi bà nói:

– Mẹ không giận. Cũng không trách. Ai sống ở thành phố rồi cũng khác đi. Mẹ hiểu. Nhưng mẹ không ở để làm gánh nặng cho ai hết. Tiền bạc mẹ cho là cho thật, không tiếc. Tình cảm… thì không mua được.

Hưng cúi đầu. Trong mắt anh là sự hối hận pha lẫn xấu hổ.

– Mẹ… Con có đem theo sổ tiết kiệm. Con rút lại phần tiền mẹ đưa con. Còn đủ một tỷ tám. Con biết mẹ nói không cần, nhưng con muốn làm lại. Con cũng mua miếng đất nhỏ gần đây, nếu mẹ muốn, con sẽ xây lại nhà cho mẹ.

Bà Lành cười:

– Không cần đâu. Mẹ đang sống tốt. Có cây rau, có người nói chuyện, có mái hiên ngồi uống trà. Vậy là đủ. Đừng vì tiền mà gượng gạo tình cảm. Mẹ sống gần hết đời rồi, mẹ biết rõ đâu là thứ đáng giữ.

Hưng ngồi thẫn thờ. Mẹ anh – người phụ nữ gầy gò với chiếc áo bà ba sờn vai, vẫn kiên cường, thẳng thắn như thuở anh còn nhỏ. Anh thấy mình thật nhỏ bé. Thành công, nhà cao cửa rộng, tiền bạc… nhưng anh đã đánh mất thứ căn bản nhất: sự tử tế với người đã sinh ra mình.

Vài tuần sau, anh vẫn thường xuyên về quê. Lúc thì mang thuốc bổ, lúc mang sách, rồi thỉnh thoảng đưa cả vợ con về thăm. Không ai nói về chuyện cũ. Chỉ là những bữa cơm có tiếng cười. Bọn trẻ dần bớt cắm đầu vào điện thoại, bắt đầu biết hỏi: “Bà ngoại ơi, sao bà gói bánh nhanh vậy?”, “Bà ơi, con gánh nước được không?”

Một hôm, bà Lành lấy chiếc vali cũ ra, lau sạch bụi, đặt nó dưới gầm giường. Bà không còn cần dùng đến nó nữa. Vì giờ đây, bà không còn cần đi đâu để tìm lại cảm giác thuộc về.

Không phải ai cũng biết trân trọng cha mẹ khi họ còn sống. Và không phải người mẹ nào cũng cần con phải báo đáp bằng tiền tài hay quà cáp. Điều duy nhất họ cần – là sự tôn trọng và tình thương chân thành.
Bà Lành đã rời đi trong lặng lẽ. Nhưng sự ra đi ấy lại chính là điều khiến người ta thức tỉnh.

Cháu trai mà suốt ngày tưới cây à?” lời nói của chị chồng năm nào giờ trở thành cú t//á/t ngược khi con tôi thành công 10 năm sau chị chồng mới ng/ã ng/ửa…

Cháu trai mà suốt ngày tưới cây à?” — lời mỉa mai của chị chồng năm nào giờ trở thành cú tát ngược khi con tôi thành công. 10 năm sau, chị chồng mới ngã ngửa…

Trưa tháng Sáu, cái nắng Sài Gòn hắt xuống mái tôn khiến gian bếp nhà bà Sáu nóng hầm hập. Mùi cá kho keo lại, quyện với mùi mồ hôi, khiến chị Hiền – chị chồng tôi – nhăn mày khó chịu. Bà Sáu vẫn cặm cụi nêm nếm, không để ý đến ánh nhìn cau có của con gái lớn.

Tôi – Thu, dâu út – im lặng bày mâm cơm, không quên đảo mắt ra vườn. Con trai tôi, thằng Tú, đang lom khom tưới cây, từng gốc hoa giấy, từng bụi lan rừng. Nó làm việc đó đều đặn như một thói quen – thói quen từ hồi 7 tuổi, khi ba nó mất vì tai nạn giao thông, để lại tôi và nó chơ vơ giữa thành phố rộng lớn.

“Thu ơi! Cái thằng Tú nó lại đang tưới cây hả? Trời đất, trai tráng gì mà suốt ngày ru rú với mấy cái cây? Không biết học hành gì hết!” – giọng chị Hiền vang lên đầy mỉa mai, rõ ràng không cần giữ ý tứ.

Tôi cười nhẹ: “Dạ, nó thích cây cối từ nhỏ. Mà cũng học tốt, chị đừng lo.”

“Thích thì thích chứ con trai phải biết nghĩ xa. Sau này lớn lên, ai cưới cái thằng suốt ngày ngồi tưới cây, trồng hoa? Hay định nuôi mộng thành ông nghệ nhân làm bonsai?”

Tiếng cười khanh khách của chị Hiền khiến tôi nghẹn nơi cổ họng. Bà Sáu không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, vẻ chán nản. Thằng Tú nghe được, nhưng nó không phản ứng, vẫn im lặng làm tiếp việc của mình.

Tú lớn lên trong lời dèm pha như thế. Hàng xóm cũng nhiều lần bảo tôi: “Thu, cho cháu đi học nghề gì đi, chứ cây cối biết nuôi thân không? Thời buổi giờ người ta học công nghệ, kinh tế… cháu loay hoay mãi ngoài vườn thì khổ.”

Tôi nghe, nhưng cũng hiểu con mình. Tú không phải đứa lười. Nó học giỏi, đều môn, nhưng niềm đam mê lớn nhất vẫn là cây cảnh, đặc biệt là những loài cây hiếm, những thế bonsai kỳ công. Nó có thể ngồi cả buổi ngắm một gốc tùng, hay hì hụi uốn từng nhánh mai chiếu thủy bé như ngón tay út. Đôi lần tôi lo, khuyên nó chọn ngành học “dễ xin việc”, nó chỉ cười: “Mẹ, cứ để con thử đi. Không được, con sẽ làm lại.”

Tôi không ngăn. Vì hơn ai hết, tôi hiểu: khi đứa trẻ có ước mơ, người mẹ nên là người đứng sau, không phải người chắn trước mặt nó.

Năm Tú học lớp 12, chị Hiền lại đến nhà. Lần này, chị đi cùng con gái – bé My – đang chuẩn bị du học Úc.

“Con My nó đậu học bổng rồi. Cũng tại nhờ hồi đó chị ép nó học thêm Toán – Lý – Hóa suốt hè. Chứ không như ai kia….” – chị liếc mắt về phía Tú, đang ngồi chăm chậu sứ Thái mới trồng.

“Cháu có định thi Đại học không? Hay định mở tiệm bán cây cảnh ngoài chợ Bến Thành?” – chị Hiền buông giọng, nửa đùa nửa thật.

Tôi cố giữ bình tĩnh. “Cháu có thi, chị. Nó đăng ký vào ngành Lâm nghiệp – Công nghệ sinh học. Trường Nông Lâm.”

Chị Hiền bật cười: “Trời ơi, tưởng gì. Tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra chọn ngành mà người ta chẳng thèm ngó. Học cái đó ra trồng rau à?”

Tôi cúi mặt, Tú vẫn im lặng.

Thế rồi thời gian trôi qua. Tú đỗ Đại học, sống trong ký túc, vừa học vừa làm thêm. Nó không đi bưng phở hay giao hàng, mà nhận trồng và chăm cây cảnh theo đơn đặt hàng. Có khi nó đi cả chục cây số chỉ để cứu một cây sắp chết trong biệt thự của một đại gia.

Những ngày nghỉ lễ, nó không về quê, mà ở lại Sài Gòn, nhận dự án uốn cây cảnh cho nhà vườn. Có tháng nó kiếm được gần 10 triệu – số tiền không nhiều với người lớn, nhưng là cả gia tài với một sinh viên tỉnh lẻ.

Mỗi lần chị Hiền hỏi thăm, tôi cũng chỉ nói: “Cháu vẫn học, vẫn làm thêm. Tốt lắm chị ạ.”

Rồi Tú tốt nghiệp. Không tổ chức tiệc, không mời họ hàng. Nhưng tôi biết, trong lòng nó có dự định lớn.

Một năm sau, Tú mở một xưởng nhỏ ở Củ Chi – “Xưởng Nghệ Cảnh Tú Minh” – chuyên sản xuất cây bonsai nghệ thuật cao cấp. Ban đầu chỉ có vài chậu, vài khách quen. Nhưng nhờ tay nghề khéo léo và lòng kiên trì, xưởng của Tú ngày một phát triển. Nó bắt đầu livestream dạy cách chăm cây trên mạng, lập kênh YouTube riêng, thu hút hàng trăm nghìn người theo dõi.

Chẳng bao lâu, một doanh nhân Nhật Bản tìm đến Tú, mời hợp tác xuất khẩu bonsai sang Osaka. Rồi một tờ báo mạng đưa tin về “Chàng trai trẻ biến thú vui tưới cây thành thương hiệu triệu đô”. Tôi giấu chị Hiền bài báo ấy, vì không muốn kể công.

Nhưng rồi một ngày, chị Hiền gọi tôi, giọng bối rối:

“Thu… có phải… có phải cái Tú trên tivi là thằng Tú nhà em không? Nó mới mở showroom ở Thảo Điền hả?”

Tôi cười nhẹ, không nói. Nhưng trong lòng, bao uất nghẹn của năm xưa bỗng tan như mây khói.

Chị Hiền đến nhà tôi vào một chiều thứ Bảy, khác với những lần trước – không son phấn, không váy áo sặc sỡ, mà chỉ mặc bộ đồ thun giản dị, gương mặt không còn vẻ hống hách. Chị vừa ngồi xuống ghế đã hỏi liền:

“Thu, chị hỏi thật… cái Tú nó có phải mở showroom ở Thảo Điền không? Chị mới thấy chương trình Người Truyền Cảm Hứng phát sóng hôm qua. Nhìn giống thằng Tú quá, nhưng chị không dám tin…”

Tôi rót trà, chậm rãi gật đầu.

“Phải rồi chị. Nó mở showroom bonsai nghệ thuật – kiêm studio thiết kế không gian xanh. Giờ khách nước ngoài tìm tới nhiều lắm. Có cả đại diện tập đoàn Nhật qua tận nơi thương lượng hợp đồng dài hạn.”

Chị Hiền lặng người. Có vẻ như đến bây giờ, chị mới dám đối diện với thực tế mà 10 năm trước chị từng cười nhạo. Tôi biết, không phải chị ghét Tú, mà bởi chị quen nhìn cuộc đời bằng những chuẩn mực cũ kỹ: con trai thì phải mạnh mẽ, làm kỹ sư, bác sĩ, không thì doanh nhân. Ai lại đi tưới cây, uốn cây rồi gọi đó là “nghề”?

“Chị… ngại quá. Ngày xưa chị hay nói nặng nhẹ. Thật ra cũng chỉ lo cho cháu.” – chị nói, mắt vẫn nhìn xuống nền gạch.

Tôi cười, nhưng trong lòng có chút nghèn nghẹn. Không phải vì chị Hiền hối hận, mà vì tôi đã chờ những lời này quá lâu.

“Nó không trách chị đâu. Nó bảo, chính những lời đó khiến nó muốn chứng minh.”

Chiều hôm đó, Tú bất ngờ về. Vừa vào sân, nó đã cười vui vẻ: “Mẹ, mai mẹ đi với con ra mắt dự án mới nha. Con có một khu trưng bày ngoài Thảo Điền, lần đầu tổ chức triển lãm bonsai truyền thống kết hợp ánh sáng hiện đại.”

Chị Hiền đứng dậy, tròn mắt: “Tú? Trời đất, chị không nhận ra con. Cao lớn, phong độ quá! Ngày xưa đen thui, tay chân lấm lem đất…”

Tú cười, không giận. “Dạ, vẫn lem đất thôi ạ. Nhưng con sống được nhờ đất, nên con quý đất.”

Câu trả lời ấy khiến chị Hiền nghẹn họng.

Hôm sau, tại khu triển lãm “Rễ và Rồng” – một tên gọi tượng trưng cho gốc rễ và tầm bay – Tú dẫn tôi và bà con trong xóm tới dự. Không ít người từng dè bỉu nó, giờ đứng ngẩn ngơ trước hàng trăm chậu bonsai có thế uốn độc đáo: từ mai chiếu thủy hình long cuốn thủy, đến si rễ nổi, tùng cối cổ thụ hàng trăm năm được chăm lại sống động.

Trên tường là ảnh của Tú lúc còn nhỏ – lom khom tưới từng gốc cây sau nhà – kèm dòng chữ:
“Mọi thành công đều cần được tưới tắm – bằng đam mê và sự kiên trì.”

Chị Hiền đứng lặng. Một lúc sau, chị kéo tay tôi lại, nói nhỏ:

“Thu này… hay là con bé My nhà chị… chị muốn cho nó qua học ở xưởng của Tú được không? Nó mới học xong thiết kế nội thất, nhưng lại thích mấy thứ trang trí xanh xanh, tự nhiên… mà chị thì… chẳng biết phải nói với cháu sao…”

Tôi quay sang nhìn Tú, như chờ nó quyết định. Nó cười nhẹ, gật đầu.

“Dạ, nếu chị My thích thì con hướng dẫn. Con cũng đang cần người phối hợp thiết kế không gian với bonsai cho khách Nhật.”

Chị Hiền gật đầu liên tục. Lúc về, chị nói với tôi như thú nhận:

“Thu à… chị thực sự không ngờ. Có lúc chị nghĩ con Tú sẽ chẳng nên thân. Ai ngờ, chị lại đang mong cháu chị được học lại từ nó.”

Tôi siết nhẹ tay chị. Không trách. Bởi ai cũng có lúc nhìn sai, quan trọng là có nhận ra hay không.

Vài tháng sau, My chính thức đầu quân cho studio của Tú. Hai đứa hợp nhau, làm việc ăn ý. Thỉnh thoảng tôi nghe người trong nhà bàn tán: “Không chừng thằng Tú thành rể của chị Hiền…” – nghĩ mà buồn cười. Đúng là đời lắm khúc quanh.

Một sáng mùa thu, Tú về quê làm buổi nói chuyện truyền cảm hứng cho học sinh trường cũ. Nó đứng trên sân khấu, tay cầm micro, sau lưng là ảnh những gốc bonsai đã chinh phục thị trường Nhật, Hàn, Đức…

“Ngày xưa, người ta bảo tôi chỉ là thằng con trai suốt ngày tưới cây. Nhưng chính nhờ những lần tưới ấy, tôi học được cách kiên nhẫn. Cây không lớn trong một ngày. Ước mơ cũng vậy.”

Dưới hàng ghế khán giả, tôi thấy chị Hiền lau nước mắt.

Lại thêm th/u/;:ốc bị thu hồi, bấy lâu nay người dân đã u/ống phải những gì vậy

Cục Quản lý Dược, Bộ Y tế vừa ban hành Quyết định số 283/QĐ-QLD về việc thu hồi giấy đăng ký lưu hành tại Việt Nam đối với ba loại thuốc Tadalafil, Odistad và Vacobufen.

Ngày 3/6, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) vừa có quyết định thu hồi giấy đăng ký lưu hành thuốc tại Việt Nam đối với 3 thuốc.

Lý do thu hồi là do “Cơ sở đăng ký thuốc đề nghị tự nguyện thu hồi giấy đăng ký lưu hành thuốc tại Việt Nam”.

Danh sách 3 loại thuốc vừa thu hồi giấy đăng ký lưu hành tại Việt Nam: Thuốc giảm đau, trị rối loạn cương dương, béo phì

Danh mục 3 thuốc thu hồi Giấy đăng ký lưu hành tại Việt Nam cụ thể gồm:

– Tadalafil 20mg, viên nén bao phim – Cơ sở đăng ký: Công ty Liên doanh Meyer-BPC; Cơ sở sản xuất: Công ty Liên doanh Meyer-BPC (đều ở địa chỉ 643, quốc lộ 60, phường Phú Tân, thành phố Bến Tre, tỉnh Bến Tre, Việt Nam); số đăng ký: 893110457024 (SĐK cũ: VD-31364-18);

– Odistad 120 – Viên nang cứng – Cơ sở đăng ký: Công ty TNHH Liên Doanh Stellapharm (K63/1 Nguyễn Thị Sóc, ấp Mỹ Hòa 2, xã Xuân Thới Đông, huyện Hóc Môn, thành phố Hồ Chí Minh); Cơ sở sản xuất: Công ty TNHH Liên Doanh Stellapharm – Chi nhánh 1 (Số 40 đại lộ Tự Do, khu công nghiệp Việt Nam – Singapore, phường An Phú, thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương); số đăng ký 893100515124 (SĐK cũ: VD-21535-14);

– Vacobufen 400 – Viên nén bao phim – Cơ sở đăng ký: Công ty cổ phần Dược Vacopharm (59 Nguyễn Huệ, phường 1, thành phố Tân An, tỉnh Long An); Cơ sở sản xuất: Công ty cổ phần Dược Vacopharm (Km 1954, quốc lộ 1A, phường Tân Khánh, thành phố Tân An, tỉnh Long An); Số đăng ký 893100032324

Thu hồi giấy đăng ký lưu hành 3 loại thuốc giảm đau, trị rối loạn cương  dương, béo phì - Tuổi Trẻ Online

Cục Quản lý Dược cho biết, thuốc được sản xuất trước ngày Quyết định này có hiệu lực được phép lưu hành đến hết hạn dùng của thuốc. Cơ sở đăng ký thuốc, sản xuất thuốc phải có trách nhiệm theo dõi và chịu trách nhiệm về chất lượng, an toàn, hiệu quả của thuốc trong quá trình lưu hành.

Quyết định này có hiệu lực kể từ ngày ký ban hành. Giám đốc Sở Y tế các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, các cơ sở kinh doanh dược và Giám đốc cơ sở đăng ký, sản xuất có thuốc nêu trên chịu trách nhiệm thi hành Quyết định này.

TIN H:O:T: Đã có danh sách 54 mỹ phẩm, 18 cơ sở vừa bị th:u h:ồi vì chứa chất ph::á_h:ủ:y d:;a, quá nhiều hãng quen thuộc, xem ngay mà n:é

Ngày 30/5, có thêm 54 số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm là son môi, phấn mắt, nước tẩy trang … nhập khẩu của 1 công ty xin thu hồi tự nguyện.

Ngày 30/5, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) vừa ban hành quyết định thu hồi 54 số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm đối với các sản phẩm do Công ty TNHH Đất Hứa chịu trách nhiệm đưa ra thị trường.

Công ty TNHH Đất Hứa có địa chỉ tại 17 đường số 14, khu phố 3, phường An Khánh, TP Thủ Đức, TP.HCM; mã số doanh nghiệp: 0307861721.

Quyết định của Cục Quản lý Dược được đưa ra căn cứ vào việc công ty đã có văn bản về việc thu hồi tự nguyện số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm.

Danh sách chi tiết 54 sản phẩm mỹ phẩm bị thu hồi phiếu công bố sản phẩm của công ty trên tại đây.

Trước đó, chỉ trong ngày 29/5, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) có 7 quyết định thu hồi 294 số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm mà cơ quan này đã cấp cho 7 doanh nghiệp. Điểm chung về lý do thu hồi được Cục Quản lý Dược đưa ra là doanh nghiệp có văn bản đề nghị thu hồi tự nguyện số tiếp nhận.

Trao đổi với Vietnamnet ngày 30/5, đại diện Cục Quản lý Dược cho biết, việc doanh nghiệp xin tự nguyện rút số tiếp nhận là bình thường, đúng quy định. Năm 2024, Cục thu hồi 500 số tiếp nhận mỹ phẩm nhập khẩu từ đề nghị xin tự nguyện rút của doanh nghiệp; Cục thu hồi hơn 100 số do mỹ phẩm vi phạm, sai sót.

Tuy nhiên đợt này nhiều doanh nghiệp tự nguyện xin rút số hơn. Tại các địa phương, số doanh nghiệp xin tự nguyện rút số đăng ký cũng có dấu hiệu nhiều hơn.

“Dù doanh nghiệp xin tự nguyện rút số, nếu cơ quan chức năng phát hiện mỹ phẩm có dấu hiệu vi phạm vẫn có thể xử lý được, không phải rút số là không còn căn cứ để xử lý”, vị đại diện Cục Quản lý Dược nói.

Việc một sản phẩm mỹ phẩm do một doanh nghiệp đăng ký công bố bị thu hồi số tiếp nhận không có nghĩa là sản phẩm đó không được lưu thông trên thị trường nữa, do có thể có nhiều doanh nghiệp cùng được chủ sở hữu ủy quyền phân phối, trừ trường hợp ủy quyền độc quyền.

Ngày 4/6, Sở Y tế Thành phố Hồ Chí Minh cho biết, trong nửa cuối tháng 5/2025, đơn vị đã công bố danh sách 18 cơ sở vi phạm trong lĩnh vực dược, mỹ phẩm và thiết bị y tế.

Các mẫu thuốc giả có nhãn, bao bì đóng gói giống tới 99% mẫu nhãn, bao bì của thuốc thật.
Các mẫu thuốc giả có nhãn, bao bì đóng gói giống tới 99% mẫu nhãn, bao bì của thuốc thật.

Các hành vi vi phạm trải dài từ bán thuốc kê đơn không có đơn thuốc, kinh doanh hàng hóa không rõ nguồn gốc, đến sản xuất mỹ phẩm sai công thức đã công bố. Tổng số tiền xử phạt lên đến hàng trăm triệu đồng, kèm theo nhiều biện pháp xử lý nghiêm khắc như đình chỉ hoạt động, buộc tiêu hủy hàng hóa và tước chứng chỉ hành nghề.

Dược sĩ hành nghề “chui”, thuốc không rõ nguồn gốc tràn lan

Một trong những trường hợp đó là bà Trương Thị Bích Lan (quận Gò Vấp) bị phạt 35,5 triệu đồng vì hành nghề dược khi chưa có chứng chỉ hành nghề và mua bán thuốc không có giấy chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh dược.

Tình trạng mua bán thuốc không có giấy phép cũng xảy ra ở nhiều nơi khác như hộ kinh doanh Sa Bin 1 (huyện Bình Chánh), hộ kinh doanh Bùi Thị Bích Vân (xã Vĩnh Lộc A, huyện Bình Chánh)… Mỗi cơ sở bị xử phạt 25 triệu đồng vì không bảo đảm điều kiện tối thiểu để hoạt động hợp pháp trong lĩnh vực dược.

Đặc biệt, nhiều nhà thuốc bị phát hiện kinh doanh hàng hóa không rõ nguồn gốc, xuất xứ.

Nhà thuốc Phúc Minh 1 (Quận 5) ngoài việc bán thuốc kê đơn không có đơn thuốc còn buôn bán hàng không rõ nguồn gốc, bị phạt 20,8 triệu đồng và buộc tiêu hủy thuốc vi phạm. Tình trạng này cũng diễn ra tại Nhà thuốc Tây Nguyên Khôi (huyện Củ Chi), Cửa hàng dược liệu Thu Hằng 62 (Quận 5), Nhà thuốc Minh Châu 18 (Quận 6) và nhiều cơ sở khác.

Một loạt cơ sở bị phát hiện vi phạm quy định về nhân sự và quản lý chuyên môn như để người chịu trách nhiệm chuyên môn vắng mặt trong thời gian hoạt động. Đơn cử, Nhà thuốc Hữu Nghị 2 (Quận 4), Nhà thuốc Thánh Mẫu (Quận 3), Nhà thuốc Minh Châu 18 và Nhà thuốc Thống Nhất (Quận 6) đều vi phạm lỗi này.

Ngoài ra, nhiều nhà thuốc bán thuốc kê đơn khi không có đơn thuốc – một lỗi phổ biến và nguy hiểm. Trong đó, Nhà thuốc Funny Pharma (Quận 1) còn kinh doanh thuốc chữa bệnh không rõ nguồn gốc, bị xử phạt 15,8 triệu đồng và buộc tiêu hủy thuốc vi phạm.

Thuốc giả, hậu quả thật

Công ty Trách nhiện hữu hạn thương mại dược phẩm Minh Sang (Quận 10) bị phạt nặng nhất trong đợt này với số tiền lên tới 139 triệu đồng do hàng loạt lỗi: từ bán thuốc cho cơ sở không có giấy phép, thay đổi cấu trúc kho không báo cáo, không quản lý phân phối bằng phần mềm, đến kinh doanh thuốc không rõ nguồn gốc. Công ty bị buộc tiêu hủy toàn bộ 20 loại thuốc vi phạm.

Xử lý nghiêm minh nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng

Không chỉ riêng lĩnh vực dược, nhiều vi phạm nghiêm trọng cũng xảy ra trong sản xuất và kinh doanh mỹ phẩm. Công ty TNHH Elken International Việt Nam (Quận 3) bị phát hiện đưa sản phẩm Elysyle Ginseng Essence Massage Cream ra thị trường khi chưa được cấp số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm. Hậu quả, công ty bị phạt 50 triệu đồng, đình chỉ lưu hành sản phẩm trong 4,5 tháng và buộc tiêu hủy toàn bộ sản phẩm vi phạm.

Công ty Trách nhiệm hữu hạn Một thành viên sản xuất dược-mỹ phẩm Gamma (quận Tân Phú) cũng bị xử phạt 87 triệu đồng do sản xuất mỹ phẩm không đúng công thức, ghi nhãn sai quy định và lưu hành hàng hóa không bảo đảm chất lượng.

Ngoài việc bị buộc thu hồi sản phẩm và ghi nhãn đúng quy định, công ty còn phải nộp lại số tiền trị giá tang vật đã bị tiêu thụ trái pháp luật (17,94 triệu đồng).

Một trường hợp khác là Công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Minh Khương (Quận 1) bị phạt 150 triệu đồng vì thông tin quảng cáo gây hiểu nhầm sản phẩm là thuốc, đồng thời kinh doanh mỹ phẩm sai công thức. Công ty buộc phải tiêu hủy sản phẩm và nộp lại phiếu công bố đã cấp.

Đáng lưu ý, trong số các cơ sở bị xử phạt lần này, có những đơn vị tái phạm hoặc mắc nhiều lỗi cùng lúc, cho thấy tính răn đe của pháp luật vẫn chưa đủ mạnh hoặc công tác hậu kiểm còn nhiều kẽ hở.

Việc nhiều cơ sở bán lẻ dược phẩm không bảo đảm điều kiện hành nghề, sản xuất-lưu hành sản phẩm không rõ nguồn gốc… không chỉ đe dọa sức khỏe cộng đồng mà còn gây mất lòng tin đối với ngành y tế.

Thanh tra Sở Y tế khẳng định sẽ tiếp tục tăng cường kiểm tra, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm, nhất là những cơ sở cố tình trục lợi bất chấp quy định. Cơ quan này cũng kêu gọi người dân khi phát hiện cơ sở có dấu hiệu vi phạm, hãy chủ động phản ánh để bảo vệ sức khỏe cộng đồng và bảo đảm thị trường dược phẩm-mỹ phẩm hoạt động minh bạch, an toàn.

Mừng cưới em trai và em dâu 2 vợ chồng tôi điều kiện nên đi phong bì gần 200 triệu. Vậy mà không ngờ ngày đầy tháng con, 2 vợ chồng làm 1 buổi tiệc nhỏ mời họ hàng đến ăn, vợ chồng em trai tận trưa mới ló mặt đến, không cho cháu 1 đồng nào..

Ngày cưới thằng Hiếu, tôi đút phong bì gần 200 triệu. Nó ôm lấy tôi, khóc như mưa, nói sau này có việc gì anh cứ gọi. Vậy mà đến ngày đầy tháng con tôi, vợ chồng nó bước vào nhà lúc tiệc gần tàn, tay không…”

Gia đình tôi sống ở một huyện ngoại thành Hà Nội, nơi vẫn giữ được cái nếp làng quê cũ: có cưới hỏi, ma chay, đầy tháng thôi nôi… là cả họ hàng kéo đến đông vui, ồn ào nhưng chan chứa tình thân. Tôi – tên là Thắng, năm nay 38 tuổi, có vợ là Lan, làm nhân viên văn phòng nhà nước. Chúng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai một gái, cuộc sống ổn định, không dư dả quá nhưng cũng chẳng thiếu thốn.

Cậu em trai tôi – Hiếu, kém tôi 7 tuổi, là đứa tôi cưng chiều nhất nhà. Từ bé, nó đã được tôi lo lắng từng thứ một: bộ sách giáo khoa đầu năm, đôi giày mới mỗi dịp Tết, thậm chí khi đỗ đại học, tôi là người đầu tiên đóng học phí cho nó lên Hà Nội học hành. Ba mẹ tôi thì đã già, tiền bạc có bao nhiêu gom góp đều dồn cho Hiếu đi học – và phần lớn trong đó là từ tôi.

Hiếu học xong ra trường, vào làm trong một công ty xuất nhập khẩu, rồi yêu một cô gái làm kế toán tên Hằng – sau này trở thành vợ nó. Cưới hỏi cũng do tôi đứng ra tổ chức phần lớn: từ tiền đặt cọc nhà hàng, thuê xe hoa, cho đến lo chu toàn lễ đen, lễ cưới. Tổng chi phí hôm đó, hai vợ chồng tôi bỏ ra gần 200 triệu – là số tiền tôi đã dành dụm suốt mấy năm trời.

Không phải vì tôi giàu có gì. Chỉ là tôi nghĩ: “Nó là em trai mình. Giờ nó có vợ, coi như mình gánh được một phần đời cho nó, là mừng.” Ngày cưới, Hiếu nắm tay tôi, mắt đỏ hoe, nói:

– Anh ơi, em không bao giờ quên ơn anh chị. Sau này có gì, cứ nói với em.

Tôi chỉ cười xòa, gõ đầu nó:

– Giữ hạnh phúc là được. Anh chị không cần gì.

Thời gian trôi nhanh. Ba năm sau ngày cưới, vợ chồng Hiếu sinh con đầu lòng – một bé trai, đặt tên là Minh Khang. Cả họ đều vui mừng. Tôi bảo vợ:

– Dù gì cũng là cháu ruột, ta làm cái lễ đầy tháng cho nó thật tử tế.

Lan gật đầu. Tôi đặt sẵn mâm cỗ ở nhà hàng nhỏ, mời cả họ nội ngoại. Vợ tôi còn đi chọn mua thêm mấy món quà cho cháu, gói ghém kỹ lưỡng. Đúng ngày đầy tháng, từ 10h sáng, khách đã đến đông đủ. Chỉ riêng có vợ chồng Hiếu – cha mẹ đẻ của đứa bé – là không thấy đâu.

11h trưa, điện thoại tôi réo:

– Anh ơi, bọn em đang kẹt tí việc, chắc phải gần 12h mới tới…

Tôi cố giữ bình tĩnh:

– Việc gì mà sáng nay đầy tháng con, hai đứa không lo nổi?

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tắt máy. Tôi quay sang vợ, ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ không hài lòng:

– Thật lạ. Không lẽ đầy tháng con mà lại để ông anh phải lo hết?

12h15, hai vợ chồng Hiếu mới bước vào. Không một lời xin lỗi. Không một món quà. Không cả một cái phong bì tượng trưng. Cả hai ăn vội vài miếng, chụp vài tấm hình rồi… cáo bận đi trước.

Mẹ tôi nhìn theo, gương mặt buồn bã. Bà nói nhỏ:

– Giờ con cái không còn nề nếp như xưa nữa rồi…

Sau bữa tiệc, tôi ngồi một mình nhìn lại phong bì bạn bè, họ hàng gửi cho cháu Minh Khang – có người gửi 500 nghìn, có người 1 triệu. Tôi không cần tiền – điều tôi thấy nặng lòng là cách cư xử. Một câu chúc, một lời cảm ơn cũng không có. Là anh em ruột, tôi không mong em trai đền đáp, nhưng ít nhất… cũng phải biết điều.

Lan ngồi bên cạnh, thở dài:

– Em thấy, không phải người ta vô tâm… mà là không có ý thức.

Tôi không nói gì. Trong lòng bỗng thấy hụt hẫng vô cùng. Bao năm qua, tôi lo cho nó như lo cho chính con mình. Vậy mà giờ, chỉ một chuyện nhỏ thôi, nó cũng không làm tròn được.

Tôi biết, tình thân – một khi đã bị tổn thương – thì không phải cứ muốn là hàn gắn lại được…

Sau buổi đầy tháng của Minh Khang, không khí giữa tôi và Hiếu dần trở nên lạnh nhạt. Không có một lời giải thích, một tin nhắn cảm ơn, hay một cuộc gọi hỏi han nào từ phía nó. Tôi tự nhủ có thể vợ chồng nó bận bịu con mọn, nhưng trong lòng cứ như có viên đá chẹn ngang cổ họng, khó nuốt.

Vợ tôi bảo:

– Thôi anh, mình làm vì tình nghĩa. Trách móc nhiều cũng chẳng được gì. Nhưng từ giờ, đừng cố nữa…

Tôi im lặng, không gật, cũng chẳng lắc. Có những thứ, người ta không cần nói to ra, nhưng ai cũng hiểu. Tôi bắt đầu chủ động giữ khoảng cách – không gọi điện hỏi thăm, không gửi đồ qua lại như trước. Vậy mà lạ thay, Hiếu cũng chẳng thắc mắc.

Hai tháng sau, bố tôi nhập viện cấp cứu vì tai biến. Tình trạng khá nặng, bác sĩ nói phải theo dõi lâu dài. Tôi tức tốc đưa ông vào viện Bạch Mai, làm đủ thủ tục, liên hệ phòng dịch vụ, gọi cả bác sĩ quen để nhờ theo dõi sát. Mẹ tôi gần như suy sụp, chỉ biết ngồi bên giường bệnh ông mà khóc.

Tôi gọi cho Hiếu. Nó bắt máy sau đổ chuông thứ ba:

– Alo, có chuyện gì thế anh?

Tôi gằn giọng:

– Bố bị tai biến. Đang cấp cứu ở viện Bạch Mai. Vào ngay.

Đầu dây bên kia ngập ngừng:

– Ừ… nhưng giờ đang giờ làm, em xin nghỉ hơi khó…

Tôi dằn lòng:

– Giờ là lúc để làm tròn bổn phận. Không phải lúc phân bua công việc.

Một tiếng sau, Hiếu xuất hiện ở bệnh viện, vẫn mặc sơ mi công sở, lấm tấm mồ hôi. Hằng – vợ nó – không đi theo. Nó đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bố nằm lặng lẽ giữa hàng loạt dây truyền dịch, máy móc, mặt tái nhợt.

Tôi kéo ghế cho nó ngồi:

– Ngồi canh bố một lát. Anh về lấy ít đồ cho mẹ.

Khi tôi quay lại một tiếng sau, Hiếu đã đi. Chỉ nhắn lại:

– Em xin nghỉ được 1 tiếng, giờ phải về. Anh thông cảm.

Từ đó, mọi việc chăm sóc bố mẹ đều do tôi gánh. Lan thức đêm nấu cháo, tôi chạy đi làm rồi tranh thủ quay lại viện. Hiếu chỉ xuất hiện vài lần, mỗi lần chừng nửa tiếng, rồi đi. Hằng thì tuyệt nhiên không bao giờ có mặt. Mẹ tôi không trách, nhưng ánh mắt bà khi nhắc đến Hiếu buồn hơn trước rất nhiều.

Một hôm, tôi ngồi trong phòng chờ viện, Lan hỏi:

– Nếu một ngày, em trai anh đụng chuyện lớn, anh có giúp không?

Tôi nhìn Lan, rồi nói chậm rãi:

– Anh không biết nữa. Chắc là… không.

Và rồi, chuyện đó xảy ra.

Gần Tết, Hiếu gọi cho tôi, giọng run run:

– Anh… anh ơi, cứu em. Em dính vụ nợ… nợ nặng rồi…

Tôi sững sờ. Hóa ra, trong hai năm qua, Hiếu dính vào đầu tư chứng khoán, rồi chuyển sang chơi coin. Ban đầu lãi lớn, sau thua sạch. Mượn tiền bên ngoài, cả xã hội đen. Giờ bị dọa “xử” nếu không trả trong vòng 5 ngày. Tổng nợ hơn 600 triệu.

Tôi lặng người, không tin vào tai mình. Đứa em mà tôi từng nghĩ là đứa thông minh, tỉnh táo nhất nhà, giờ đứng trên bờ vực. Hiếu khóc:

– Em biết em sai rồi. Em không dám xin gì nhiều. Nhưng anh… cứu em lần này thôi. Coi như em nợ anh suốt đời.

Tôi im lặng.

Tôi nhớ lại: 200 triệu hôm cưới nó, cả trăm triệu lo đầy tháng cháu, những lần gọi không nghe, nhắn không trả lời, lúc bố nhập viện thì vắng mặt. Tôi từng tự nhủ, tình anh em không thể cân đo bằng tiền. Nhưng có lẽ… đến một lúc nào đó, người ta cần tự hỏi: mình có còn là “người nhà” trong mắt họ không?

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trước hiên nhà. Mưa xuân lất phất, gió lạnh. Mẹ tôi ra ngồi cạnh, đặt tay lên vai tôi:

– Thắng à… dù gì nó cũng là em con…

Tôi nhìn mẹ, mắt đỏ hoe:

– Nhưng mẹ à, con mệt rồi.

Mẹ tôi không nói thêm gì, chỉ ngồi bên, lặng im như thể hiểu tất cả.

Cuối cùng, tôi không đưa tiền. Không phải vì tôi không có – tôi có, nhưng tôi không còn lý do gì để giúp đỡ một người đã hết lần này đến lần khác khiến mình thất vọng. Tôi chỉ bảo Hiếu:

– Tự lo đi. Anh giúp em lần này là tiếp tay cho em sống tệ hơn. Anh không muốn thế.

Hiếu cúp máy. Sau đó tôi nghe nói, nó phải bán chiếc xe duy nhất, rút cả sổ tiết kiệm của Hằng, rồi vay thêm họ hàng mới gỡ được số nợ. Nó nghỉ việc, chuyển về quê sống tạm thời. Hằng từ đó cũng lạnh nhạt, hai vợ chồng cãi nhau suốt.

Tết năm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, nhà tôi không tụ họp đầy đủ. Tôi cùng vợ con sang chúc Tết bố mẹ rồi về sớm. Không gian lặng lẽ. Mẹ tôi chỉ nói một câu:

– Có lẽ, nhà mình đã không còn như xưa nữa.

Tôi không trả lời. Trong lòng chua xót.

Gia đình không tan vỡ bởi những trận cãi vã lớn, mà thường bởi những lần vô tâm nhỏ bé, lặp đi lặp lại. Thứ gọi là “tình thân”, nếu không được vun đắp bằng chân thành và tử tế, thì sớm muộn cũng trở thành một sợi dây rách – níu kéo càng đau.

Tôi đúng là “siêu giỏi”, làm vợ và b/ồ cùng sinh con một lúc ở cùng 1 bệnh viện, vợ ở tầng trên còn b/ồ nằm tầng dưới. Tôi chạy đi chạy lại đến phờ phạc cả người. Tưởng trót lọt thì chuyện không ngờ xảy ra và cái kết b/ẽ b/à/ng giữa viện

Người ta nói đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện xưa rồi, thời nay chỉ cần hai người sinh cùng lúc cũng đủ để đời nát như tương. Tôi – Nguyễn Hoàng Nam – tự cho mình là giỏi, ai ngờ đến một ngày lại phải chạy thục mạng giữa hai tầng bệnh viện chỉ để chờ… hai tiếng khóc chào đời.”

Bốn giờ sáng – Bệnh viện Phụ sản Hà Nội

Tiếng điện thoại réo vang giữa màn đêm khiến Hoàng Nam bật dậy như lò xo. Trên màn hình, tên người gọi hiện lên rõ ràng: “Vân – Vợ”. Anh bắt máy, giọng còn ngái ngủ:

– Alo… Vân à?

– Anh ơi… em… đau bụng… chắc… chắc em sắp sinh rồi…

Nam lập tức tỉnh táo. Nhảy ra khỏi giường, anh vội khoác áo, cầm chìa khóa xe. Nhưng chưa kịp ra khỏi nhà, điện thoại lại rung. Lần này, tên hiển thị là “My – bạn thân”. Tim anh thắt lại.

– Alo?

– Anh… em… cũng sắp sinh… đang trên đường tới bệnh viện… Em đau lắm… anh tới được không?

Nam ngẩn người. Lưỡi anh cứng lại, không biết phải nói gì. Hai người phụ nữ, hai đứa trẻ. Một tình huống mà anh chưa từng tưởng tượng đến – lại xảy ra vào cùng một ngày, cùng một buổi sáng.

Nguyễn Hoàng Nam, 35 tuổi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản lớn ở Hà Nội, có tất cả: công việc ổn định, vợ hiền, nhà đẹp. Vợ anh – Trần Thùy Vân – là giáo viên cấp hai, nhẹ nhàng và có phần cam chịu. Họ cưới nhau đã gần 5 năm, đứa con đầu lòng là món quà cả hai chờ đợi mỏi mòn.

Nhưng đời không đơn giản. Trong một lần đi công tác Sài Gòn, anh gặp Lê Thanh My – cô lễ tân trẻ trung, xinh đẹp và sắc sảo. Ban đầu chỉ là vài tin nhắn qua lại. Rồi những chuyến công tác tiếp diễn, họ dần vượt qua giới hạn. Khi My nói có thai, Nam hoảng loạn, nhưng cũng không đủ cứng rắn để dứt. My từ Sài Gòn chuyển ra Hà Nội, nói dối gia đình rằng có công việc mới, rồi âm thầm giữ liên lạc với anh.

Giờ thì cả hai người đều đang chờ sinh – cùng một ngày, cùng bệnh viện. Nam thuyết phục My sinh ở bệnh viện Phụ sản Hà Nội – để “có thể chăm sóc tốt hơn”. Vân – vợ anh – cũng đã đặt phòng từ trước.

Trớ trêu thay, Vân nằm phòng VIP tầng 4, còn My chỉ đủ tiền thuê phòng dịch vụ tầng 2. Nam lúc này như mắc cạn giữa hai dòng nước. Anh đưa Vân vào phòng sinh, rồi giả vờ “ra ngoài mua đồ” để xuống tầng 2 kiểm tra My.

Y tá tầng dưới nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ:

– Anh là chồng sản phụ Lê Thanh My à? Anh vào đi, cô ấy đang đau lắm.

Nam gật, cảm giác tội lỗi len lỏi trong lồng ngực. Anh cầm tay My, lau mồ hôi trán cho cô, rồi vội vàng chạy lên tầng 4 khi y tá trên gọi thông báo vợ anh cũng đang chuyển dạ.

Cứ thế, suốt 6 tiếng đồng hồ, Nam như con thoi chạy đi chạy lại giữa hai tầng – lúc thì “anh ơi, con đạp mạnh lắm”, khi lại “em đau quá, em muốn mổ…”, nước mắt lăn dài trên cả hai khuôn mặt. Và trong mỗi căn phòng, Nam đóng vai… người chồng.

8 giờ sáng, tiếng khóc đầu tiên vang lên từ tầng 2 – My đã sinh một bé trai kháu khỉnh. Nam ôm đứa bé, xúc động trào dâng. Nhưng chỉ mười phút sau, tầng 4 cũng vang tiếng khóc thứ hai – Vân sinh thường, một bé gái nhẹ nhàng, xinh xắn.

Hai đứa trẻ. Hai người mẹ. Một người cha… chung.

Nam mệt mỏi, kiệt sức, vừa bước khỏi phòng sinh thì cái điều không tưởng lại xảy ra: khi anh rảo bước xuống tầng 2 với bịch cháo dinh dưỡng trên tay, Vân – vợ anh – đang ngồi xe lăn, được y tá đẩy dạo hành lang sau sinh.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Vân chết lặng.

Còn phía sau Nam… My từ từ bước ra phòng bệnh, tay bồng con. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy hy vọng. Cả hành lang bệnh viện phút chốc như đông cứng.

– Anh… là ai với cô ta? – Vân hỏi, giọng nghẹn lại.

Nam đứng giữa hai người phụ nữ, run rẩy, môi mấp máy không thành lời.

– Người chồng lý tưởng? – My lên tiếng, cười chua chát. – Hay chỉ là một kẻ hèn nhát không biết lựa chọn?

Không khí đặc quánh, y tá hoảng hốt nhìn quanh, bệnh nhân đi ngang không dám cất tiếng. Một bác sĩ đi ngang thở dài, lẩm bẩm: “Lại thêm một vụ…”

Còn Nam, hắn chỉ biết cúi đầu.

Từ người đàn ông “giỏi giang”, “chỉn chu” – Hoàng Nam đã thành chủ đề bàn tán của cả bệnh viện chỉ sau một buổi sáng.

ôi tưởng mình có thể làm chủ được mọi thứ: cảm xúc, tình yêu, cả hai cuộc đời. Nhưng đến khi đứng giữa hành lang bệnh viện, bị hai người phụ nữ nhìn chằm chằm như kẻ phản bội, tôi mới biết… cái giá của sự khôn ngoan giả tạo là sự sụp đổ không thể cứu vãn.”

Từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ diễn ra như một cơn bão im lặng. Không ai hét lên, không ai đánh ghen, không có tát tai, không có cảnh tượng náo loạn như phim truyền hình. Nhưng cái nhìn lạnh lẽo của Vân, cái nhíu mày nhẫn nhịn của My – còn đáng sợ hơn mọi lời mắng chửi.

Nam ngồi ở hành lang, tay gác trán, tim đập loạn. Anh muốn lên tiếng, muốn giải thích, nhưng… giải thích thế nào cho hợp lý việc cả vợ và bồ cùng sinh con ở một bệnh viện, cùng một ngày, chỉ cách nhau hai tầng lầu?

Điện thoại rung lên: tin nhắn từ mẹ vợ.

“Vân nhắn rằng con vừa lên chức ba. Chúc mừng nhé. Cả nhà sẽ đến thăm sớm.”

Nam nghẹn họng.

Ngay sau đó, lại một tin nhắn nữa – từ mẹ My:

“Cháu đẻ rồi à? Tốt quá. Ba mẹ bay ra Hà Nội tuần sau. Báo anh rể đi.”

Mọi thứ… sắp vỡ tan.

Sau khi được đưa về phòng nghỉ, Vân không nói gì thêm. Gương mặt cô nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh. Nam đứng ngoài cửa phòng suốt buổi chiều, chờ cô cho vào. Đến khi y tá ra đuổi nhẹ: “Sản phụ cần nghỉ, anh nên về.” – Nam mới rời đi.

Tối hôm đó, anh nhận được một tin nhắn từ số của Vân:

“Tôi không muốn làm ầm lên. Tôi chỉ muốn anh ra khỏi cuộc sống của mẹ con tôi. Đơn ly hôn sẽ gửi về nhà. Cảm ơn vì đã cho tôi hiểu rõ bộ mặt thật.”

Không một câu chửi. Không một lời níu kéo. Sự lặng lẽ ấy… như nhát dao cắt sâu hơn bất kỳ sự giận dữ nào.

Nam đổ gục trên ghế, không dám gọi lại. Anh hiểu – Vân đã không còn gì để mất. Cô chỉ chọn cách mất anh trong im lặng.

Một ngày sau, Nam quay lại bệnh viện, mang theo túi quà sơ sinh, mấy hộp sữa công thức, đồ bỉm tã. Anh đứng trước phòng của My, gõ cửa.

Cô mở ra, tay bồng con, mắt vẫn sưng đỏ vì thiếu ngủ.

– Em ổn chứ?

– Em ổn. Anh về đi. – My nói, nhẹ như gió thoảng.

– Anh xin lỗi… Anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này…

My bật cười khô khốc:

– Anh “không ngờ”? Em là người thứ ba mà đến cả quyền được anh đứng tên khai sinh con cũng không có. Em không đòi cưới, không đòi danh phận. Em chỉ cần anh đừng hèn. Mà cuối cùng, anh vẫn chọn trốn.

– Anh sẽ chịu trách nhiệm… Anh sẽ lo cho con…

– Trách nhiệm? – My siết chặt đứa bé. – Anh tưởng ném vài triệu mỗi tháng là đủ à? Con em không cần một người cha sống lén lút. Nó cần sự thật. Mà sự thật thì anh không dám nhìn vào.

Nam im lặng. Đó là điều anh luôn sợ nhất – bị nhìn thấu.

Hai tuần sau, Vân rời khỏi nhà. Cô dọn về quê mẹ ở Nam Định, đưa theo con gái và cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Đơn ly hôn được gửi qua bưu điện, chữ ký lạnh lùng như giọng văn.

My thì chuyển đến thuê một căn hộ nhỏ ở Long Biên, đăng ký khai sinh con dưới tên mẹ. Khi nhân viên UBND hỏi về phần tên cha, cô chỉ cười:

– Không có cha. Có mẹ là đủ.

Còn Nam? Anh vẫn sống trong căn nhà ba tầng yên tĩnh ở Cầu Giấy, nhưng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi lần đi ngang qua siêu thị, thấy một người đàn ông đẩy xe nôi, anh lại quay mặt đi.

Anh từng nghĩ mình “giỏi” – biết cách giữ cả hai bên, khéo léo che giấu, biết lấp liếm khi cần. Nhưng giỏi giang thật sự, không phải là lừa được bao nhiêu người, mà là có dũng khí để sống đúng và chịu trách nhiệm đúng.

Giờ, chẳng còn ai để gọi anh là “chồng”, là “ba”, là “người yêu”. Chỉ còn lại một gã đàn ông cô độc – với hai đứa con không mang họ mình.

Người ta cứ nghĩ làm tổn thương hai người phụ nữ là tội lỗi lớn nhất. Nhưng thật ra, điều tệ nhất là khi một người đàn ông tự tay hủy hoại hình ảnh làm cha – và rồi không còn cơ hội làm lại.

Thông báo chính thức từ Công ty C.P. Việt Nam

Vụ C.P. bị tố bán heo bệnh: Truy tìm cán bộ thú y đóng dấu kiểm dịch hình chữ nhật

Cục Chăn nuôi và Thú y phải báo cáo lãnh đạo Bộ NN-MT về kết quả xác minh, làm rõ việc cán bộ thú y đóng dấu kiểm dịch sai trên thân thịt heo bệnh.

Cụ thể, Bộ Nông nghiệp và Môi trường (NN-MT) yêu cầu Cục Chăn nuôi và Thú y chủ trì, phối hợp cơ quan chức năng của tỉnh Hậu Giang, tỉnh Sóc Trăng và cơ quan, đơn vị có liên quan rà soát, xác minh và làm rõ việc cán bộ thú y đóng dấu kiểm dịch sai quy định; thuộc đơn vị nào; xử lý trách nhiệm theo quy định và các nội dung liên quan.

Vụ C.P. bị tố bán heo bệnh: Truy tìm cán bộ thú y đóng dấu kiểm dịch hình chữ nhật- Ảnh 1.

Heo có dấu hiệu viêm da, bệnh nhưng lại được đóng dấu kiểm dịch hình chữ nhật để tiêu thụ nội địa. Ảnh từ Facebook Jonny Lieu

Cục Chăn nuôi và Thú y báo cáo Bộ NN-MT bằng văn bản trước ngày 5-6-2025 để xem xét, chỉ đạo.

Tại họp báo tháng 5 của Bộ NN-MT vừa diễn ra, bà Nguyễn Thu Thủy, Phó Cục trưởng Cục Chăn nuôi và Thú y, cho biết hình ảnh dấu trên con heo chụp trên mạng xã hội là đóng sai.

Theo quy định, heo bị viêm da phải xử lý nhiệt, chuyển đổi mục đích sử dụng thì phải đóng dấu tròn, heo bệnh xử lý tiêu hủy thì đóng dấu tam giác.

“Con dấu đóng trên thân thịt của C.P. là sai, bởi dấu như vậy trong kiểm soát giết mổ thì sẽ được mang ra thị trường” – bà Thủy nói.

Căn cứ vào Thông tư số 09 năm 2016 của Bộ NN-PTNT, được hợp nhất tại Văn bản số 31 năm 2024 do Bộ NN-PTNT ban hành, các mẫu dấu kiểm soát giết mổ đóng trên thân thịt gia súc để tiêu thụ nội địa, bao gồm hình dáng, kích thước và nội dung của dấu cũng đã được quy định rõ ràng. Các mẫu dấu này được sử dụng để xác nhận sản phẩm đã qua kiểm tra và đạt yêu cầu vệ sinh thú y..

Vụ C.P. bị tố bán heo bệnh: Truy tìm cán bộ thú y đóng dấu kiểm dịch hình chữ nhật- Ảnh 2.

Các mẫu dấu kiểm dịch trong kiểm soát giết mổ đóng trên thân thịt gia súc để tiêu thụ nội địa

Việc đóng dấu nhằm xác nhận rằng sản phẩm đủ điều kiện tiêu thụ nội địa hoặc xuất khẩu, đồng thời giúp ngăn ngừa việc trà trộn thịt không rõ nguồn gốc ra thị trường.

Theo đó, mẫu hình chữ nhật được đóng trên dấu kiểm soát giết mổ đóng trên thân thịt gia súc để tiêu thụ nội địa; mẫu hình ô van để đóng trên thân thịt gia súc phải xử lý vệ sinh thú y; mẫu dấu hình tam giác dùng để đóng trên thân thịt gia súc phải tiêu hủy.

Bộ Nông nghiệp và Môi trường đã có công văn đề nghị Bộ Công an điều tra và xử lý thông tin lan truyền trên mạng xã hội về việc tố cáo Công ty cổ phần chăn nuôi C.P Việt Nam bán thịt heo bệnh.

heo bệnh - Ảnh 1.

Hình ảnh heo bị bệnh do ông N. đăng lên mạng – Ảnh chụp màn hình

Ngày 4-6, Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp và Môi trường Phùng Đức Tiến vừa ký công văn gửi Bộ Công an về việc điều tra và xử lý thông tin lan truyền trên mạng xã hội về việc tố cáo Công ty cổ phần chăn nuôi C.P Việt Nam bán thịt heo bệnh.

Theo công văn, ngày 30-5, trên mạng xã hội xuất hiện và được chia sẻ rất nhanh chóng bài đăng của chủ tài khoản Jonny Lieu với nội dung tố cáo một số sai phạm nghiêm trọng của lãnh đạo Công ty cổ phần chăn nuôi C.P. Việt Nam, xảy ra tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Cụ thể, nội dung bài đăng đề cập đến vấn đề: “Hằng ngày, cửa hàng thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo lên mùi hôi thối đưa về Fresh Shop chỉ đạo nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng”.

Đề nghị Bộ Công an điều tra vụ tố Công ty C.P. Việt Nam bán thịt heo bệnh

Đặc biệt, theo bài viết này, những mảnh heo, gà bệnh không đảm bảo yêu cầu về cảm quan (như nổi đốm đỏ, áp xe, mủ) và cả những mảnh heo bệnh đã cắt ra manh mún hoặc có mùi hôi thối mà vẫn gửi về cửa hàng Fresh Shop để bán…

Sau khi có thông tin nêu trên, Bộ Nông nghiệp và Môi trường chỉ đạo cơ quan chuyên môn về thú y phối hợp lực lượng chức năng tại địa phương kiểm tra các thông tin mà phương tiện truyền thông đã nêu.

Kết quả kiểm tra UBND tỉnh Sóc Trăng đã chỉ đạo Sở Nông nghiệp và Môi trường phối hợp với Sở Y tế, Sở Công Thương, Công an tỉnh, các cơ quan liên quan và địa phương tổ chức kiểm tra đột xuất theo nội dung phản ánh.

Đoàn kiểm tra tại cơ sở kinh doanh sản phẩm động vật tại địa điểm kinh doanh số 12, Công ty cổ phần chăn nuôi C.P. Việt Nam – chi nhánh tại Cần Thơ ở số 45 đường Triệu Nương, ấp Châu Thành, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Kết quả, thời điểm kiểm tra đoàn chưa phát hiện kinh doanh các sản phẩm heo, gà bị bệnh có mùi hôi thối, các sản phẩm hết hạn sử dụng như thông tin đã nêu.

Tuy nhiên, cơ sở vi phạm khi giấy chứng nhận an toàn thực phẩm hết hạn sử dụng, chưa xuất trình giấy đăng ký kinh doanh, giấy xác nhận tập huấn an toàn thực phẩm.

heo bệnh - Ảnh 2.

Đoàn kiểm tra liên ngành kiểm tra cơ sở giết mổ gia công cho Công ty C.P Việt Nam tại huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang – Ảnh: H.X.

Ngày 31-5, đoàn kiểm tra liên ngành của tỉnh phối hợp cùng Chi cục Chăn nuôi và Thú y vùng VII thuộc Cục Chăn nuôi và Thú y, tiếp tục kiểm tra 3 địa điểm kinh doanh còn lại của công ty trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng.

Kết quả, theo đó, tại thời điểm kiểm tra, đoàn chưa phát hiện việc kinh doanh các sản phẩm heo bệnh, gà bệnh không bảo đảm an toàn thực phẩm; hết hạn sử dụng tại các địa điểm nêu trên.

Tuy nhiên, giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm của 2 cơ sở có địa điểm kinh doanh số 21 và địa điểm kinh doanh số 08 đã hết hiệu lực.

Kết quả kiểm tra mẫu thịt lấy tại hệ thống cửa hàng của Công ty cổ phần chăn nuôi C.P. Việt Nam là âm tính với bệnh dịch tả heo châu Phi, dịch tả heo cổ điển và tai xanh.

Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng cũng đã có công văn đề nghị tỉnh Hậu Giang phối hợp chỉ đạo cơ quan chuyên môn phối hợp với tỉnh Sóc Trăng kiểm tra, xác minh thông tin và hình ảnh liên quan đến tình hình dịch bệnh tại Hậu Giang.

Từ kết quả trên, Bộ Nông nghiệp và Môi trường kiến nghị đề nghị Bộ Công an vào cuộc điều tra, xác minh, làm rõ thông tin lan truyền trên mạng xã hội và xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân sai phạm (nếu có) để kịp thời trấn an người tiêu dùng, đồng thời ngăn ngừa ảnh hưởng tiêu cực đến chuỗi sản xuất, cung ứng thịt gia súc, gia cầm.

Đì:nh ch:ỉ giáo viên phát ngôn “học chi cho lắm rồi cũng đi làm thuê, công nhân”

Vị phụ huynh phản ánh rằng thầy giáo T.V.D, công tác tại Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2, trong quá trình làm nhiệm vụ coi thi đã có lời lẽ khinh thường học sinh.

Ngày 4 tháng 6 năm 2025, báo Vietnam+ đưa tin: Đình chỉ giáo viên phát ngôn “học chi cho lắm rồi cũng đi làm thuê, công nhân”. Nội dung như sau:

Trước phản ánh giáo viên coi thi có lời nói thiếu tôn trọng học sinh tại Hội đồng thi Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2 (huyện Nam Đàn, Nghệ An) trong Kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 gây ảnh hưởng tâm lý cho thí sinh, sáng 4/6, Hội đồng thi Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2 đã đình chỉ công tác coi thi của giáo viên này và bố trí giáo viên khác coi thi.

Trước đó, chiều 3/6, trên mạng xã hội, một phụ huynh học sinh tại huyện Nam Đàn có phản ánh đến Ban Giám hiệu Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2 việc giáo viên T.V.D, coi thi tại điểm thi này, có hành vi ứng xử, lời lẽ không phù hợp.

Theo phụ huynh này phản ánh, con mình là thí sinh dự thi môn Ngữ văn vào sáng 3/6, tại điểm thi Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2. Sau buổi thi, học sinh trở về với tâm lý buồn bã, hoang mang và cảm giác bị tổn thương vì thái độ thiếu tôn trọng từ một giám thị trong phòng thi.

Vị phụ huynh phản ánh rằng, thầy giáo T.V.D, công tác tại Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2, trong quá trình làm nhiệm vụ coi thi đã có lời lẽ khinh thường học sinh.

Khi một thí sinh xin thêm giấy thi, thay vì hỗ trợ hoặc động viên, thầy giáo D buông lời: “Học chi cho lắm rồi cũng đi làm thuê, công nhân.”

Không chỉ vậy, khi giáo viên cùng phòng ký cấp giấy cho học sinh, thầy giáo D còn mỉa mai: “Yêu nghề nhỉ”.

Theo phản ánh, thầy giáo D hầu như không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ coi thi mà để cô giáo còn lại lo toàn bộ công việc trong phòng thi. Thậm chí, thầy giáo này còn có thái độ xem thường đồng nghiệp trước mặt học sinh.

Ngoài ra, phụ huynh còn bức xúc cho biết thầy giáo D có những phát ngôn mang tính chê bai người không sở hữu ôtô, thể hiện sự thiếu tôn trọng với phụ huynh và học sinh đến từ gia đình bình dân.

“Trẻ em đang ở độ tuổi rất nhạy cảm, mỗi lời nói, ánh mắt, thái độ của thầy, cô giáo đều có thể ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý và niềm tin vào nhà trường, vào giáo dục. Dù học sinh có thể không đạt điểm cao hay không đỗ trường top, nhưng các con xứng đáng được tôn trọng và khuyến khích, chứ không phải bị xem thường và đánh giá bằng những câu nói định kiến,” phụ huynh này viết.

Phụ huynh này cho biết việc phản ánh này không nhằm công kích cá nhân, mà mong nhà trường có hình thức nhắc nhở, chấn chỉnh kịp thời để giáo viên hiểu rõ hơn về trách nhiệm và tác động của mình đối với học sinh trong môi trường giáo dục, đặc biệt là tại những kỳ thi quan trọng.

Đơn của phụ huynh này sau đó lan truyền trên mạng xã hội và nhanh chóng thu hút sự quan tâm của dư luận.

Trước sự việc trên, ông Nguyễn Trọng Hoàn, Chánh Văn phòng Sở Giáo dục và Đào tạo Nghệ An, cho biết sau khi có phản ánh từ phụ huynh, Hội đồng thi Trường Trung học phổ thông Nam Đàn 2 đã xác minh và đình chỉ công tác coi thi của thầy giáo T.V.D trong môn thi Toán sáng 4/6.

Từ sự việc này, Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh cũng chỉ đạo các Hội đồng thi ở các kỳ thi tiếp theo phổ biến nghiêm túc quy chế thi, trong đó xác định vai trò, trách nhiệm, vị trí của người giám thị; đồng thời, trong quá trình làm công tác coi thi luôn động viên học sinh để các em có tâm lý thoải mái làm tốt bài thi.

Các Hội đồng thi cũng sẽ không bố trí các giáo viên không đảm bảo yêu cầu, điều kiện theo quy định để làm nhiệm vụ thi ở các kỳ thi sau./.

Ngày 4 tháng 6 năm 2025, báo Dân trí đưa tin: Giáo viên bị cho phát ngôn: “Học chi cho lắm rồi cũng đi làm thuê”. Nội dung như sau:

Ngày 3/6, một phụ huynh học sinh tại huyện Nam Đàn (tỉnh Nghệ An) đã gửi đơn kiến nghị đến Ban giám hiệu Trường THPT Nam Đàn 2, huyện Nam Đàn, phản ánh việc một giáo viên coi thi tại điểm thi này, có hành vi ứng xử không phù hợp trong kỳ thi tuyển sinh lớp 10 THPT.

Theo phụ huynh, con mình là thí sinh dự thi môn ngữ văn sáng 3/6 tại điểm thi THPT Nam Đàn 2. Sau buổi thi, học sinh trở về với tâm lý buồn bã, hoang mang và cảm giác bị tổn thương vì thái độ thiếu tôn trọng từ một giám thị trong phòng thi.

Dòng trạng thái của phụ huynh sau đó được đăng lên mạng xã hội (Ảnh chụp lại màn hình).

Vị phụ huynh phản ánh rằng, thầy T.V.D., giáo viên công tác tại Trường THPT Nam Đàn 2, trong quá trình làm nhiệm vụ coi thi đã có lời lẽ khinh thường học sinh. Khi một thí sinh xin thêm giấy thi, thay vì hỗ trợ hoặc động viên, thầy D. buông lời: “Học chi cho lắm rồi cũng đi làm thuê, công nhân”.

Không chỉ vậy, khi giáo viên cùng phòng ký cấp giấy cho học sinh, thầy D. còn mỉa mai: “Yêu nghề nhỉ”.

Theo phản ánh, thầy D. hầu như không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ coi thi mà để cô giáo còn lại lo toàn bộ công việc trong phòng thi. Thậm chí, thầy còn có thái độ xem thường đồng nghiệp trước mặt học sinh.

Ngoài ra, phụ huynh còn bức xúc cho biết thầy D. có những phát ngôn mang tính chê bai người không sở hữu ô tô, thể hiện sự thiếu tôn trọng với phụ huynh và học sinh đến từ gia đình bình dân.

Trên mạng xã hội xuất hiện dòng bình luận được cho là một lãnh đạo Trường THPT Nam Đàn đăng tải (Ảnh chụp lại màn hình).

“Trẻ em đang ở độ tuổi rất nhạy cảm, mỗi lời nói, ánh mắt, thái độ của thầy cô đều có thể ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý và niềm tin vào nhà trường, vào giáo dục”, phụ huynh viết trong đơn phản ánh.

Phụ huynh này cho biết, việc gửi đơn không nhằm công kích cá nhân, mà mong nhà trường có hình thức nhắc nhở, chấn chỉnh kịp thời để giáo viên hiểu rõ hơn về trách nhiệm và tác động của mình đối với học sinh trong môi trường giáo dục, đặc biệt là tại những kỳ thi quan trọng.

Đơn của phụ huynh này sau đó bất ngờ lan truyền trên mạng xã hội và nhanh chóng thu hút sự quan tâm của dư luận.

“Lời nói của người thầy có thể nâng đỡ hoặc làm tổn thương học trò suốt đời. Không thể coi nhẹ những phát ngôn như vậy trong kỳ thi quan trọng của các em”, một người dùng mạng xã hội chia sẻ.

Trường THPT Nam Đàn 2 (Ảnh: Việt Nguyễn).

Một người khác bình luận: “Giám thị mà phát ngôn kiểu đó thì nên xem lại tư cách làm nghề. Học sinh đang chịu áp lực thi cử, đáng ra cần sự hỗ trợ, không phải bị đánh giá, mỉa mai”.

Trong khi đó, tài khoản Q.N. viết: “Mạng xã hội là con dao hai lưỡi. Chỉ vì một bài viết mà ai cũng nhìn nhận thầy là một người không tốt, không đủ tư cách dạy học sinh thì mọi người quá tin tưởng mạng xã hội rồi ạ. Chỉ những bạn học sinh học qua thầy rồi mới cảm nhận được thầy rất tốt.

Lớp mình là lớp chọn C2, được thầy dạy môn vật lý. Lúc đầu mới học, thầy nói khó nghe và cộc lốc, nhưng khi trải qua 3 năm học mới thực sự hiểu được thầy.

Thầy rất tốt, dần dần cả lớp quen thầy, sau này thầy cũng trở thành người bạn để tụi em tâm sự. Thầy còn bày cho hướng đi tương lai. Vậy nên em mong mọi người hãy dùng mạng xã hội một cách tỉnh táo, đừng vội tin khi chưa tiếp xúc trực tiếp với thầy”.

Sáng 4/6, phóng viên đã liên hệ với đại diện Trường THPT Nam Đàn 2 để làm rõ vụ việc, song chưa thể kết nối được với lãnh đạo nhà trường.

Từ 1/7/2025, nhiều ngân hàng sẽ ngừng giao dịch chuyển khoản và rút tiền đối với trường hợp này

hiều ngân hàng đã đồng loạt phát đi thông báo về việc tạm dừng các giao dịch tài chính qua phương tiện điện tử đối với khách hàng tổ chức chưa hoàn tất xác thực sinh trắc học theo quy định.

Ngày 3/6/2025, báo Phụ nữ thủ đô đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Từ 1/7/2025, nhiều ngân hàng sẽ ngừng giao dịch chuyển khoản và rút tiền đối với trường hợp này”. Nội dung như sau:

Nhiều ngân hàng lớn vừa ra thông báo khẩn, yêu cầu các tổ chức phải hoàn tất việc xác thực sinh trắc học cho người đại diện hợp pháp. Nếu không, từ ngày 1/7/2025, mọi giao dịch tài chính điện tử của doanh nghiệp có thể bị tạm dừng.

KienlongBank là một trong những ngân hàng tiên phong đưa ra cảnh báo này. Cụ thể, từ 1/7/2025, nếu người đại diện theo pháp luật hoặc người được ủy quyền của doanh nghiệp (gọi chung là người đại diện hợp pháp) chưa xác thực sinh trắc học, hoặc giấy tờ tùy thân của họ đã hết hiệu lực, doanh nghiệp sẽ không thể thực hiện các giao dịch tài chính qua kênh điện tử.

Để tránh gián đoạn, KienlongBank khuyến cáo các doanh nghiệp nhanh chóng liên hệ chi nhánh hoặc phòng giao dịch để hoàn tất thủ tục. Các cá nhân cần xác thực sinh trắc học bao gồm: người đại diện hợp pháp, kế toán trưởng và người được ủy quyền giao dịch. Doanh nghiệp cần chuẩn bị: Giấy đăng ký kinh doanh/chứng nhận đầu tư, quyết định bổ nhiệm/ủy quyền, và Căn cước công dân/Hộ chiếu còn hiệu lực của người đại diện hợp pháp.

Không chỉ KienlongBank, GPBank cũng đưa ra yêu cầu tương tự. Đối với khách hàng cá nhân, các giao dịch điện tử sẽ bị tạm dừng từ 1/7/2025 nếu chưa cập nhật sinh trắc học. Riêng với khách hàng tổ chức, thời hạn cuối cùng là 1/1/2026.

VietinBank cũng đã gửi thông báo đến khách hàng tổ chức, nhấn mạnh việc đối chiếu thông tin giấy tờ tùy thân và dữ liệu sinh trắc học của người đại diện hợp pháp. VietinBank cũng sẽ tạm dừng các dịch vụ thanh toán và rút tiền qua phương tiện điện tử (như VietinBank eFAST, ERP, H2H/API, hay các kênh kết nối với Kho bạc Nhà nước, Bảo hiểm xã hội) từ ngày 1/7/2025 nếu doanh nghiệp chưa hoàn tất xác thực.

Động thái đồng loạt này của các ngân hàng nhằm đảm bảo tuân thủ quy định của Ngân hàng Nhà nước về tăng cường an toàn, bảo mật trong hoạt động ngân hàng điện tử, đặc biệt là với nhóm khách hàng tổ chức. Vì vậy, doanh nghiệp cần chủ động kiểm tra hồ sơ, giấy tờ liên quan và nhanh chóng hoàn tất việc xác thực sinh trắc học để tránh gặp phải những rắc rối không đáng có từ tháng 7 tới.

Trước đó, báo An ninh tiền tệ đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Thêm nhiều ngân hàng thông báo: Dừng giao dịch chuyển khoản, rút tiền từ 1/7/2025 đối với trường hợp sau”. Cụ thể như sau:

Cụ thể, Ngân hàng TMCP Kiên Long (KienlongBank) vừa phát đi thông báo về việc buộc phải tạm dừng các giao dịch tài chính điện tử của khách hàng tổ chức kể từ ngày 01/7/2025, nếu người đại diện theo pháp luật chưa thực hiện xác thực sinh trắc học.

Nhà băng này cho biết, theo quy định tại Thông tư 17, từ ngày 01/7/2025, khách hàng tổ chức sẽ không thể thực hiện các giao dịch tài chính qua kênh điện tử nếu: Người đại diện theo pháp luật hoặc người được uỷ quyền (gọi chung là người đại diện hợp pháp) chưa thực hiện xác thực sinh trắc học. Và giấy tờ tùy thân của người đại diện hợp pháp hoặc các cá nhân liên quan đã hết hiệu lực.

KienlongBank khuyến cáo khách hàng sớm đến trực tiếp các chi nhánh, phòng giao dịch trên toàn quốc hoặc liên hệ cán bộ bán hàng phụ trách để được hỗ trợ hoàn tất thủ tục. Các cá nhân liên quan đến tài khoản thanh toán của tổ chức cần thực hiện xác thực sinh trắc học bao gồm: người đại diện hợp pháp, kế toán trưởng, người được ủy quyền giao dịch.

Khách hàng cần chuẩn bị các giấy tờ như: Giấy đăng ký kinh doanh hoặc giấy chứng nhận đầu tư của tổ chức; quyết định bổ nhiệm hoặc ủy quyền đối với người đại diện hợp pháp; căn cước công dân/thẻ căn cước gắn chip còn hiệu lực (đối với công dân Việt Nam) hoặc hộ chiếu bản gốc/bản công chứng còn hiệu lực (đối với người nước ngoài).

Không chỉ KienlongBank, ngân hàng TMCP Dầu khí Toàn cầu (GPBank) cũng đưa ra thông báo tương tự về yêu cầu xác thực sinh trắc học. Với khách hàng cá nhân, các giao dịch trên kênh ngân hàng điện tử GP.IB sẽ bị tạm dừng từ ngày 01/7/2025 nếu chưa cập nhật sinh trắc học. Với khách hàng tổ chức, thời hạn chót để cập nhật là ngày 01/01/2026.

Trong khi đó, Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam (VietinBank) cũng đã gửi thông báo đến khách hàng tổ chức về việc đối chiếu, khớp đúng thông tin giấy tờ tùy thân và dữ liệu sinh trắc học của người đại diện hợp pháp.

VietinBank lưu ý, nếu khách hàng chưa hoàn tất xác thực trước ngày 01/7/2025, ngân hàng sẽ tạm dừng cung cấp dịch vụ thanh toán và rút tiền qua phương tiện điện tử như VietinBank eFAST, ERP, hệ thống kết nối H2H/API, cũng như các kênh kết nối với Kho bạc Nhà nước và Bảo hiểm xã hội.

Động thái của các ngân hàng nhằm đảm bảo tuân thủ quy định của Ngân hàng Nhà nước về tăng cường an toàn, bảo mật trong hoạt động ngân hàng điện tử, đặc biệt là với nhóm khách hàng tổ chức. Do đó, doanh nghiệp cần kiểm tra lại hồ sơ, giấy tờ liên quan và chủ động hoàn tất xác thực sinh trắc học để tránh bị gián đoạn giao dịch từ tháng 7 tới.

Đứa bé nằm trên ngôi mộ của người mẹ trẻ đã mất khi đang mang th;ai, và sự thật đau lòng rơi nước mắt

Trên ngọn đồi nhỏ cuối làng Nhân Mỹ, có một nấm mộ đất còn mới. Trời đổ mưa nhiều ngày liền, đất ướt sũng, cỏ chưa kịp mọc lại. Sáng sớm, dân làng đi qua nghĩa trang đều dừng lại một chút – không phải vì tiếc thương cho người đã khuất, mà vì một cảnh tượng khiến ai cũng chạnh lòng: một bé trai tầm ba tuổi nằm cuộn tròn trên mộ, im lặng và ướt át. Nó không khóc, không kêu, chỉ nằm đó, như thể ngôi mộ là nơi duy nhất nó thuộc về.

Không ai biết thằng bé là ai. Nó từ đâu đến, ai sinh ra nó, cũng chẳng ai rõ. Chỉ biết từ sau đám tang của cô Thuỷ, người phụ nữ trẻ chết khi đang mang thai, thì bé trai ấy bắt đầu xuất hiện. Dân làng thương, có người mang cơm cho, có người trải bao nilon che mưa, nhưng nó chỉ ăn khi được để lại một góc. Ai bế đi, nó vùng vẫy khóc lặng người, như sợ bị cướp mất chốn an nghỉ của mình.

Cô Thuỷ là người hiền lành, sống cùng mẹ già trong căn chòi lụp xụp ven rừng. Cô mồ côi cha từ nhỏ, lớn lên trong cảnh thiếu thốn. Cả làng thương mẹ con cô vì tính tình nhẫn nhịn, không hơn thua, làm thuê ai thuê gì cũng làm. Thời gian gần đây, người ta thấy bụng cô lớn dần mà không ai thấy cha đứa bé đâu. Mẹ cô vì buồn phiền, xấu hổ mà sinh bệnh. Đến tháng thứ bảy, bà mất. Thuỷ một thân một mình lo ma chay, rồi lại âm thầm sống qua ngày đoạn tháng.

Có người nói cô bị gã khảo sát viên thành phố lừa. Người ấy đến làng mấy tháng trước, gặp cô thường xuyên, tán tỉnh, hứa hẹn. Rồi sau đó đột nhiên biến mất không lời từ biệt. Thuỷ chỉ biết ôm bụng ngóng chờ trong vô vọng.

Đêm định mệnh đó, một cơn bão lớn quét qua làng. Cây cối đổ ngổn ngang, nhà cô Thuỷ sập hoàn toàn. Hàng xóm chạy đến thì thấy cô đã không còn thở, bụng vẫn lớn. Người ta chôn cô vội trong đêm mưa, bên cạnh mẹ cô – không kịp hỏi xem ai là cha đứa bé.

Chỉ vài ngày sau, đứa bé kia xuất hiện. Ban đầu ai cũng nghĩ là trùng hợp, nhưng rồi người ta để ý: nó không rời khỏi mộ Thuỷ, đêm nào cũng co ro nằm đó, mưa cũng không về nhà ai. Dân làng bắt đầu xôn xao. Có người sợ, có người thương xót. Họ đặt tên cho thằng bé là An, nghĩa là mong nó được bình an, vì nó đến trong cơn bão và sống sót giữa nghịch cảnh.

Người đầu tiên dám lại gần và nói chuyện với bé An là ông Lâm, thầy giáo già đã nghỉ hưu sống một mình cuối làng. Ông thường mang sách, mang bánh đến để dụ bé. Ban đầu An lặng thinh, nhưng dần dần cũng chịu nhận đồ ăn, rồi gật hoặc lắc khi ông hỏi. Ông Lâm cảm thấy lạ lùng: một đứa bé còn quá nhỏ mà lại có vẻ rất… biết chuyện.

Một đêm, ông Lâm quyết định đi theo sau An, khi thằng bé lén ra khỏi nhà người dân. Nó lần từng bước quen thuộc, men theo con đường nhỏ lên nghĩa trang, ngồi trước mộ Thuỷ, và thì thầm rất nhỏ: “Mẹ ơi… con nhớ mẹ… mẹ đừng bỏ con nữa nhé…”

Ông Lâm rùng mình. Câu nói đơn giản ấy như một mũi dao xoáy vào lòng. Làm sao một đứa bé lang thang lại biết tên người dưới mộ? Làm sao nó có thể biết chính xác ngôi mộ nào là của “mẹ” nó? Không ai dạy, không ai nói – chỉ có thể là máu thịt nhận ra nhau.

Sáng hôm sau, ông Lâm bắt đầu dò hỏi. Ông đến các trung tâm trẻ mồ côi trong huyện, rồi tìm đến chùa, nơi từng nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi. Sau nhiều ngày tra cứu, ông phát hiện một hồ sơ: một bé trai bị bỏ lại trước cổng chùa trong đêm mưa, tầm gần ba năm trước – cũng đúng vào thời gian cô Thuỷ gặp nạn. Không có giấy tờ gì ngoài một mảnh vải rách buộc thành búp bê, và một vết bớt đỏ sau gáy.

Ông Lâm quay lại làng, xin phép khám người bé An. Khi vạch tóc thằng bé ra, ông thấy vết bớt đỏ hệt như mô tả trong hồ sơ.

Sau khi xác nhận được vết bớt và các chi tiết trùng khớp, ông Lâm tin chắc bé An chính là đứa con tưởng đã chết của Thuỷ. Cơn bão năm ấy không cướp đi mạng sống đứa bé – có thể do mái nhà sập, cơ thể người mẹ bị ép lại khiến thai nhi sinh non, văng ra ngoài. Bà đỡ già tên Hạnh ở đầu làng năm đó chính là người phát hiện. Sợ mang tiếng “mẹ sinh con không chồng”, bà Hạnh đem bé đến chùa, giấu biệt. Bà mất ngay trong năm ấy, không ai biết chuyện.

Nhưng An thì biết. Không bằng lời nói, không bằng ký ức rõ ràng, mà bằng một bản năng huyết thống. Khi đủ lớn để nhớ, thằng bé trốn khỏi chùa, lần theo những mảnh vụn ký ức mơ hồ. Chẳng ai tin một đứa bé ba tuổi có thể đi xa đến thế, nhưng sự thật là: nó đã quay về – về với mẹ mình.

Khi ông Lâm đem sự việc ra nói trước dân làng, ai nấy đều chết lặng. Những lời đồn đại, nghi kỵ, sợ hãi tan biến. Thay vào đó là sự ăn năn và nước mắt. Dân làng góp công, góp của dựng lại ngôi mộ đàng hoàng cho Thuỷ, đắp thêm bia mới. Trên đó khắc dòng chữ:

“Nguyễn Thị Thuỷ – Người mẹ đã chết để con được sống.
Nguyễn Minh An – Đứa con không bao giờ quên mẹ mình.”

Từ đó, bé An được ông Lâm nhận nuôi, sống trong căn nhà nhỏ bên sườn đồi. Dù vẫn còn trầm tính, nhưng thằng bé không còn lang thang ban đêm. Mỗi dịp rằm hay ngày giỗ mẹ, nó lại lên mộ, cắm một bông cúc trắng và ngồi lặng lẽ thật lâu. Không ai dám gọi đó là điều kỳ lạ nữa – vì họ hiểu, nơi đó là chốn bình yên duy nhất với nó.

Năm An lên sáu, ông Lâm dạy nó viết những dòng đầu tiên. Thằng bé viết rất chậm, nhưng câu đầu tiên nó viết rõ nhất là: “Con nhớ mẹ.”