Home Blog Page 63

Nữ tỷ phú phanh gấp xe khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bị m/ù hát rong sự thật rúng động sau 10 năm

Chiếc xe Rolls-Royce vừa lướt ngang qua vỉa hè thì bất ngờ thắng gấp. Một tiếng rít kéo dài cắt ngang dòng người tấp nập ở trung tâm Sài Gòn. Người phụ nữ bước xuống xe, đôi giày cao gót đắt tiền chao đảo. Trước mắt cô là một người đàn ông mù đang ôm cây đàn guitar cũ kỹ, cất giọng hát nghẹn ngào bên lề đường. Cô đứng sững lại. Cả thế giới như ngừng quay. Người đàn ông ấy—chính là chồng cũ của cô, người mà cô tin đã chết từ 10 năm trước.

Thành phố Sài Gòn sau mưa như được gột rửa. Mùi đất ẩm, mùi khói xe, mùi cà phê phảng phất đâu đó trên con đường Nguyễn Huệ sầm uất. Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại bên lề đường, không vì đèn đỏ, cũng không vì tắc đường. Mà bởi một cơn chấn động trong tim người ngồi trong xe.

Người phụ nữ ấy là Linh Chi, 38 tuổi, Tổng giám đốc một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Cô là biểu tượng của thành đạt, của bản lĩnh và quyền lực. Nhưng ít ai biết rằng, 10 năm trước, cô từng là một người phụ nữ bình thường, sống trong một căn trọ nhỏ ở quận 4, cùng người chồng tên Nam, là nhạc sĩ nghèo.

Nam, chồng cũ của Linh Chi, khi ấy không phải là người đàn ông giỏi kiếm tiền. Nhưng anh có một tâm hồn nghệ sĩ dịu dàng, tinh tế. Anh hay ngồi bên ban công gảy guitar, hát cho vợ nghe những bản nhạc buồn, đôi khi là cả những bản do anh sáng tác. Căn phòng nhỏ của họ, tuy nghèo nàn nhưng luôn ấm áp tiếng cười và mùi món ăn đơn sơ Linh Chi nấu mỗi tối.

Thế nhưng, cuộc sống không chỉ cần tình yêu. Đặc biệt là khi Linh Chi mang thai, phải nằm viện vì dọa sẩy thai, và bác sĩ nói cần phải điều trị dài hạn. Nam khi ấy không đủ tiền lo viện phí. Anh bắt đầu làm đêm ở quán bar, nhận dạy nhạc thêm. Nhưng tiền vẫn thiếu. Một đêm mưa lớn, trên đường đi giao đàn, Nam bị tai nạn nghiêm trọng. Tin dữ báo về cho Linh Chi khi cô đang truyền nước biển.

Lúc tỉnh dậy, người ta nói với cô: Nam đã tử vong. Thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy xe. Trong cơn sốc, đứa con cô mang theo cũng không giữ được. Từ đó, cuộc đời Linh Chi rẽ sang hướng khác.

Cô rời bỏ những tháng ngày cơ cực, dồn toàn bộ đau thương để bước chân vào thương trường. Không còn nước mắt, không còn thơ ca, chỉ còn hợp đồng, đấu thầu và những đêm không ngủ.

10 năm sau, Linh Chi là nữ tỷ phú nổi tiếng, có biệt thự, xe sang, và hàng loạt tài sản khắp cả nước. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn mang theo một vết thương lòng chưa bao giờ lành. Cô không yêu thêm ai, cũng không tin vào hạnh phúc.

Và rồi, một chiều đầu mùa hạ, khi thành phố vừa dứt cơn mưa, định mệnh cho cô gặp lại người tưởng đã chết.

Cô bước xuống xe, không quan tâm ánh mắt tò mò xung quanh. Người đàn ông mù đang ngồi dưới gốc cây bàng, tấm áo sờn rách, mái tóc rối bù. Giọng hát anh cất lên như xé lòng:

“Ngày em đi, gió thôi không hát
Đàn tôi im, giấc mơ hóa tro tàn…”

Linh Chi nhận ra ngay lập tức. Bài hát đó không ai biết ngoài cô và anh. Là bài Nam từng sáng tác khi cô sảy thai. Đôi tay cô run lên, trái tim đập loạn. Cô bước đến gần, định cất tiếng gọi nhưng nghẹn lại.

“Anh… Nam?” – Giọng cô lạc đi.

Người đàn ông dừng hát, quay mặt về phía cô. Đôi mắt trắng đục không còn ánh nhìn. Nhưng anh khẽ nhíu mày như đang cố nhớ lại.

“Xin lỗi… tôi không nhớ ai cả.” – Giọng anh khản đặc, mệt mỏi.

“Em là Linh Chi… vợ… của anh đây!” – Cô bật khóc, nước mắt chảy dài trên lớp trang điểm hoàn hảo.

Nam sững người. Đôi môi run run. Anh đặt cây đàn xuống đất, vươn tay ra phía trước, như đang lần tìm một ký ức nào đó. Bàn tay chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng như ngày xưa.

“Chi… là em thật sao?”

Người đàn ông mù trước mặt cô chính là Nam—chồng cũ của Linh Chi. Bàn tay anh vẫn chạm nhẹ vào má cô, run rẩy, như sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Linh Chi nghẹn ngào, quỳ xuống bên anh, giữa dòng người đông đúc. Họ chẳng cần ai nhìn, cũng chẳng quan tâm. Mười năm chia xa—là mười năm tim cô chết dần vì một vết thương chưa từng lành.

“Em tưởng anh đã chết…” – cô nói trong tiếng nấc – “Tin báo về… chiếc xe cháy… người ta nói không còn gì để nhận dạng…”

Nam ngồi lặng, như hóa đá. Anh nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Anh… không chết. Nhưng có những cái còn đau hơn cái chết.”

Ngày tai nạn xảy ra, Nam không chết tại chỗ. Anh được một người đàn ông vô danh cứu ra khỏi đám cháy, đưa đến một trạm xá nghèo ở miền Tây. Lúc tỉnh dậy, anh mù cả hai mắt, thân thể bỏng rát. Không ai biết anh là ai. Giấy tờ cháy rụi. Anh mất trí tạm thời. Không điện thoại. Không địa chỉ.

Một tháng sau, khi nhớ lại được tên vợ mình, Nam cố nhờ người báo tin. Nhưng mọi liên lạc đều đứt đoạn. Một bác sĩ thiện nguyện nói với anh:

“Tin tức trên báo đăng rồi—người thân cô ấy đã nhận xác. Cô ấy chắc nghĩ anh chết thật.”

Nam không tin. Nhưng khi dò hỏi, anh biết Linh Chi đã chuyển đi. Không ai biết cô ở đâu. Anh bị kẹt trong thân xác mù lòa, không tiền, không người thân. Và rồi, anh chấp nhận số phận, sống bằng nghề hát dạo, lang bạt khắp các tỉnh.

“Anh đã từng nghĩ, nếu em có lại cuộc sống tốt, thì thôi, anh không xuất hiện nữa…” – Nam thì thầm – “Nhưng mỗi lần hát, anh đều nghĩ đến em.”

Linh Chi bật khóc, gục đầu vào vai anh. Cô thấy mình như con người ngày xưa—mong manh, yếu đuối, và khát khao được ôm lại người mình yêu.

Tối hôm đó, Linh Chi đưa Nam về biệt thự của cô ở Thảo Điền. Người giúp việc hoảng hốt, không tin mắt mình. Nữ tỷ phú nghiêm nghị, lạnh lùng, bỗng nhiên bước vào nhà cùng một người đàn ông ăn xin mù lòa, rách rưới. Cô không quan tâm. Cô chỉ biết: mình vừa tìm lại được một phần của chính mình.

Ngày hôm sau, cô sắp xếp cho Nam khám ở một bệnh viện quốc tế. Bác sĩ nói: mắt anh có thể mổ—khả năng hồi phục đến 60–70%. Linh Chi bật khóc như trẻ con.

“Anh sẽ lại thấy được ánh sáng. Em sẽ không để anh sống trong bóng tối nữa.” – cô nói, tay nắm chặt tay anh.

Nam chỉ cười. Một nụ cười hiền như ngày xưa. Nhưng sâu trong ánh mắt mù lòa, là một điều gì đó chưa nói.

Ca mổ được thực hiện thành công sau ba tuần. Ngày tháo băng, Linh Chi hồi hộp như chờ một phép màu. Ánh sáng đầu tiên chạm vào mắt Nam là đôi mắt cô—vẫn trong veo như ngày anh cầu hôn cô ở bến Bạch Đằng.

Nhưng rồi, khi y tá bước ra, báo rằng Nam có thể xuất viện, anh quay sang cô:

“Chi… anh muốn kể em nghe hết. Không chỉ chuyện tai nạn…”

Linh Chi khựng lại. Giác quan phụ nữ trong cô báo có điều gì đó bất ổn.

Nam hít sâu, rồi nói:

“Chi… sự thật là… tai nạn đó không phải ngẫu nhiên. Nó là… có người cố tình sắp đặt.”

Linh Chi chết lặng.

“Anh từng vay tiền của một chủ nợ để lo viện phí cho em. Nhưng sau đó, họ bảo anh ký một hợp đồng chuyển nhượng bài hát—thứ duy nhất anh có giá trị—để trừ nợ. Anh không đồng ý. Và rồi… tai nạn xảy ra. Nhưng sau đó, anh phát hiện… người đứng sau là một nhân vật có liên hệ với gia đình em.”

“Gia đình… em?” – Linh Chi thở gấp.

“Phải. Là… cha dượng em.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Linh Chi ngã quỵ xuống sàn.

Cha dượng cô—người mà mẹ cô lấy khi cô mới 16 tuổi, người từng âm thầm kiểm soát toàn bộ tài sản gia đình, từng phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Nam—là người đứng sau tất cả?

Nam gật đầu.

“Ông ta không muốn em sống khổ, không muốn danh tiếng gia đình bị ảnh hưởng vì em lấy một nhạc sĩ nghèo. Tai nạn đó… là lời cảnh cáo. Nhưng anh lại sống sót.”

Linh Chi siết chặt tay, gương mặt trắng bệch vì tức giận và đau đớn. Cô tưởng đã mất anh vì số phận, hóa ra là vì dã tâm con người.

“Vậy tại sao anh không tìm em, không nói gì…?”

Nam cúi đầu.

“Bởi vì khi tìm lại được em… em đã là một ngôi sao rực rỡ. Còn anh, chỉ là một bóng ma. Anh không muốn kéo em xuống vực lại lần nữa.”

Sau tất cả, Linh Chi biết mình không thể để yên. Cô mở lại hồ sơ cũ, thuê luật sư, điều tra kỹ lưỡng quá khứ của cha dượng. Những chứng cứ dần hé lộ—khoản tiền bất minh, hợp đồng chuyển nhượng giả mạo, và cả nhân chứng bị mua chuộc năm xưa.

Vụ kiện nổ ra. Báo chí xôn xao. Và khi sự thật phơi bày, cha dượng cô bị kết án. Tội lỗi ông ta mang, không chỉ với Nam, mà còn là với chính cô—người con gái ông từng gọi là “con”.

Một năm sau…

Tại một buổi hòa nhạc gây quỹ từ thiện, trên sân khấu chính là Nam—nhạc sĩ mù ngày nào, nay đã hồi phục thị lực và ra mắt album đầu tay. Linh Chi ngồi hàng ghế đầu, tay trong tay anh. Họ không còn là những con người đau khổ năm xưa. Họ là hai kẻ sống sót, hai kẻ biết tha thứ—và yêu lại, sau tất cả.

Nam cất giọng:

“Bài hát này, tôi viết cách đây 10 năm, khi tưởng mình đã mất tất cả. Hôm nay, tôi hát lại—vì người ấy vẫn còn ở đây, vẫn luôn là ánh sáng của tôi.”

Cả khán phòng vỡ òa. Linh Chi không kìm được nước mắt. Lần đầu tiên sau 10 năm, cô cảm thấy trọn vẹn.

Bởi vì có những người không phải mất đi—họ chỉ đi một vòng rất xa… để quay lại bên ta.

Rùng mình với loại mì tôm bị thu hồi gấp, biết bao nhiêu gói đã được bán ra thị trường rồi!

Cần thường xuyên đánh giá quy trình sản xuất

Đại diện Vụ Khoa học và Công nghệ (Bộ Công Thương) cho biết, thời gian vừa qua, nhiều mặt hàng thực phẩm có nguồn gốc, xuất xứ Việt Nam bị cảnh báo về hàm lượng hợp chất Ethylene oxide (EO) vượt giới hạn dư lượng cho phép.

Theo đó, các sản phẩm có chứa EO bị thu hồi thuộc nhiều chủng loại. Bao gồm các chất phụ gia, gia vị, các loại hạt, thảo mộc, kem, món tráng miệng, ngũ cốc, các sản phẩm từ sữa, trái cây, rau quả, cà phê, trà, sản phẩm chế biến từ cacao. Trong đó, đối tượng được tập trung nhiều nhất là vừng, phụ gia thực phẩm E410 (locust bean gum) và các sản phẩm có liên quan.

Theo đại diện Vụ Khoa học và Công nghệ, EO là một hợp chất hữu cơ thường ở dạng khí không màu, được sản xuất với quy mô lớn, ứng dụng ở nhiều lĩnh vực sản xuất khác nhau. Hợp chất này không phải phụ gia thực phẩm, hay chất hỗ trợ chế biến thực phẩm, song, có thể được sử dụng với mục đích kiểm soát côn trùng, vi sinh vật trong sản phẩm thực phẩm khô.
Sản phẩm mỳ gói Omachi hương vị tôm chua do Công ty TNHH Qianyu nhập khẩu từ Việt Nam bị phát hiện có chứa Ethylene Oxide. Ảnh: CNA.Sản phẩm mỳ gói Omachi hương vị tôm chua do Công ty TNHH Qianyu nhập khẩu từ Việt Nam bị phát hiện có chứa Ethylene Oxide. Ảnh: CNA.
Ở điều kiện bình thường, EO sẽ chuyển thành dạng khí tác dụng đến côn trùng, vi sinh vật qua cơ chế gây độc hô hấp, nên được sử dụng với mục đích khử trùng trong sản xuất thực phẩm.

Tại Châu Âu, hợp chất này được xếp vào nhóm 1B về khả năng gây ung thư, gây đột biến, độc tính sinh sản và trong nhóm 3 về độc tính cấp. Mặc dù EU đã cấm sử dụng trong nông nghiệp và khử trùng trong quá trình sản xuất thực phẩm, nhưng vẫn phát hiện ra dư lượng EO trong thực phẩm, ngay cả khi được sản xuất ở những nước trong khối EU.

Ở Việt Nam, theo Vụ Khoa học và Công nghệ, thời gian qua có một số sản phẩm bị cảnh báo về dư lượng EO khi xuất khẩu vào thị trường Châu Âu, hay mới đây nhất là Đài Loan. Đây chủ yếu là những loại sản phẩm có nhiều cấu phần như mì khô, gói gia vị, gói rau, gói dầu ớt…

Do vậy, Vụ Khoa học và Công nghệ khuyến cáo, các doanh nghiệp cần thường xuyên rà soát, đánh giá quy trình sản xuất, máy móc thiết bị, vệ sinh nhà xưởng về mối nguy gây mất an toàn thực phẩm.

Doanh nghiệp cần kiểm tra định kỳ các sản phẩm và nguyên liệu, đặc biệt là các cấu phần thuê mua gia công, sản xuất để đánh giá nguy cơ, kiểm soát nhằm giảm thiểu mức độ rủi ro.

Đồng thời làm việc với các nhà cung cấp để đảm bảo điều kiện sản xuất, bảo quản và vận chuyển nguyên vật liệu và bao bì không phát sinh mối nguy.

 Tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của thị trường

Trao đổi với Lao Động, bà Nguyễn Thị Hoàng Thúy – Tham tán Thương mại Việt Nam tại Thuỵ Điển (kiêm nhiệm Đan Mạch, Phần Lan, Iceland, Na Uy, Latvia) cũng cho biết, cách đây không lâu, sản phẩm mì khô vị bò gà của Công ty CP Thực phẩm Thiên Hương cũng bị thu hồi ở một số quốc gia EU vì chứa chất Ethylene oxide.

Theo bà, thông thường, việc phát hiện vi phạm an toàn thực phẩm này có thể qua kiểm tra ngẫu nhiên. Tuy nhiên, một khi đã vi phạm thì sau này, mặt hàng này sẽ bị tăng tần suất kiểm tra.

“Chính vì vậy, các doanh nghiệp Việt, khi xuất khẩu sản phẩm, hàng hoá sang thị trường nước ngoài cần tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của thị trường. Bởi, khi vi phạm không chỉ làm ảnh hưởng đến thương hiệu của doanh nghiệp mà còn ảnh hưởng đến hình ảnh của hàng hoá Việt Nam.

“Đối với sản phẩm, hàng hoá xuất xứ Việt Nam khi xuất sang EU, phía bạn đã có hướng dẫn rất cụ thể, chi tiết. Các Thương vụ cũng hướng dẫn và thường xuyên cảnh báo cho doanh nghiệp Việt.

Tuy nhiên, cũng phải khẳng định, việc sản phẩm có quá hàm lượng các chất cấm không chỉ xảy ra với sản phẩm của doanh nghiệp Việt mà nhiều quốc gia khác cũng mắc phải trường hợp tương tự, kể cả các nước trong EU cũng bị phát hiện thường xuyên.

Do vậy, việc cảnh báo với doanh nghiệp là cần thiết, nhưng nếu làm quá có thể gây tổn hại cho chính hàng xuất khẩu của Việt Nam” – bà Nguyễn Thị Hoàng Thuý khẳng định.

Cách xử lý khi diện tích đất thực tế không trùng với Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất

(LSVN) – Theo quy định hiện nay, việc diện tích đất thực tế không trùng với diện tích ghi trên Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì phải xử lý thế nào?

Ảnh minh họa.

Theo Luật sư Hà Thị Khuyên, Đoàn Luật sư TP. Hà Nội cho biết, diện tích đất thực tế nhiều khi không trùng, có thể lớn hơn hoặc bé hơn so với diện tích ghi trong Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Với người được miễn thuế, tiền sử dụng đất thì diện tích thực tế nhỏ hoặc lớn hơn diện tích trong Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất sẽ không ảnh hưởng nhiều đến quyền, nghĩa vụ của họ. Tuy nhiên, với người phải nộp thuế sử dụng đất hoặc khi chuyển nhượng, tặng cho, thừa kế quyền sử dụng đất, việc không trùng giữa diện tích thực tế và diện tích trong Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất có thể sẽ ảnh hưởng đến một số quyền, lợi ích hoặc dẫn tới tranh chấp khi chuyển nhượng.

Hiện nay, pháp luật đất đai đã có quy định để xử lý vấn đề này. Theo đó, tại khoản 5, Điều 98, Luật Đất đai năm 2013 quy định: “Trường hợp có sự chênh lệch diện tích giữa số liệu đo đạc thực tế với số liệu ghi trên giấy tờ quy định tại Điều 100 của Luật này hoặc Giấy chứng nhận đã cấp mà ranh giới thửa đất đang sử dụng không thay đổi so với ranh giới thửa đất tại thời điểm có giấy tờ về quyền sử dụng đất, không có tranh chấp với những người sử dụng đất liền kề thì khi cấp hoặc cấp đổi Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất diện tích đất được xác định theo số liệu đo đạc thực tế. Người sử dụng đất không phải nộp tiền sử dụng đất đối với phần diện tích chênh lệch nhiều hơn nếu có”.

Như vậy, diện tích thực tế khác so với Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì được công nhận theo diện tích thực tế nếu diện tích chênh lệch đó không phải do thay đổi ranh giới thửa đất.

Khoản 5, Điều 98, Luật Đất đai năm 2013 cũng quy định: “Trường hợp đo đạc lại mà ranh giới thửa đất có thay đổi so với ranh giới thửa đất tại thời điểm có giấy tờ về quyền sử dụng đất và diện tích đất đo đạc thực tế nhiều hơn diện tích ghi trên giấy tờ về quyền sử dụng đất thì phần diện tích chênh lệch nhiều hơn (nếu có) được xem xét cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất theo quy định tại Điều 99 của Luật này”.

Từ quy định trên có thể thấy, trường hợp diện tích đất thực tế lớn hơn diện tích trên Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì sẽ được xem xét cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất với phần diện tích tăng thêm.

Trong trường hợp diện tích thực tế nhỏ hơn diện tích trong Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất do sai sót của cán bộ địa chính thì người sử dụng đất cần làm thủ tục đính chính với cơ quan có thẩm quyền.

Nếu diện tích đất đo được trên thực tế nhỏ hơn diện tích trên Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và xác định do sự lấn chiếm của các hộ liền kề, chủ sở hữu đất có thể gửi đơn khiếu nại đến UBND cấp xã nơi có đất để được hòa giải. Trường hợp hòa giải không thành, có thể gửi đơn khiếu nại đến Tòa án nhân dân có thẩm quyền để được giải quyết.

Cũng theo Luật sư, khi người dân phát hiện diện tích thực tế khác so với Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì có quyền đề nghị cấp đổi Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Theo điểm c, khoản 1, Điều 76, Nghị định 43/2014/NĐ-CP nêu rõ, khi đo đạc xác định lại diện tích thì được cấp đổi Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất theo thủ tục dưới đây:

Chuẩn bị hồ sơ

Đơn đề nghị cấp đổi Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Bản gốc Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã cấp.

Nộp hồ sơ

Nộp hồ sơ tại Chi nhánh Văn phòng đăng ký đất đai cấp huyện (huyện, quận, thị xã, thành phố thuộc tỉnh) hoặc Bộ phận một cửa với nơi đã tổ chức Bộ phận một cửa.

Nơi chưa tổ chức Chi nhánh Văn phòng đăng ký đất đai hoặc Bộ phận một cửa thì nộp hồ sơ tại Văn phòng đăng ký quyền sử dụng đất cấp huyện.

Hộ gia đình, cá nhân nộp hồ sơ tại UBND cấp xã (xã, phường, thị trấn) nơi có đất nếu có nhu cầu.

Tiếp nhận hồ sơ

Cơ quan tiếp nhận hồ sơ ghi đầy đủ thông tin vào sổ tiếp nhận hồ sơ và trao Phiếu tiếp nhận cho người nộp hồ sơ.

Trả kết quả

Không quá 07 ngày kể từ ngày nhận được hồ sơ hợp lệ; không quá 17 ngày đối với các xã miền núi, hải đảo, vùng sâu, vùng xa, vùng có điều kiện kinh tế – xã hội khó khăn, vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn.

Thời hạn trả kết quả không tính thời gian các ngày nghỉ, ngày lễ theo quy định của pháp luật; không tính thời gian tiếp nhận hồ sơ tại cấp xã.

Bố tôi nghe tin mối tình đầu bị b/ệnh n/ặng, đau lòng đến t;ột đ;ộ, lập tức quyên bán hết tài sản cả tỷ đồng để đưa cho tình đầu, rồi bỏ nhà ra đi….

Ngày bố tôi quay về, là đúng ngày chúng tôi treo bức tranh “Gia đình hạnh phúc” lên tường nhà mới. Mẹ tôi nhìn ông ấy từ trên bậc thềm, tay vẫn cầm cây chổi lau nhà, nước mắt không rơi—chỉ có đôi mắt như đã chết lặng từ mười năm trước, giờ sống lại, lạnh buốt hơn cả gió đông đầu mùa.

Khi tôi học lớp 3, tôi đã từng tin rằng bố là một siêu anh hùng. Ông cao lớn, giọng nói trầm ấm, luôn biết cách làm mẹ cười kể cả những ngày nắng như đổ lửa hay mưa tầm tã. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà cấp bốn ở ngoại ô TP. Vinh, không khá giả nhưng đủ ấm áp.

Cho đến cái ngày, mối tình đầu của bố—người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp—xuất hiện như một bóng ma từ quá khứ.

Nghe đâu bà bị ung thư giai đoạn cuối, không người thân, không tiền chữa trị. Bố tôi lặng đi sau cú điện thoại. Mẹ tôi lúc đó đang chuẩn bị cơm tối, tay cầm con dao gọt dở quả bí. Bố bảo: “Anh phải đi một thời gian. Giúp người ta chút thôi.”

Chúng tôi không biết rằng “chút thôi” ấy là cả một hành trình không có đường về.

Chỉ vài ngày sau, bố tôi bán chiếc xe máy, thế chấp sổ đỏ căn nhà. Rồi ông biến mất. Không một lời nhắn. Không một cuộc gọi.

Tôi không bao giờ quên được cái đêm đầu tiên mẹ tôi ôm hai đứa con ngủ ngoài hành lang của khu tập thể cũ. Không ai nhận mẹ con tôi. Họ bảo mẹ tôi bị chồng lừa gạt, sợ liên lụy.

Mẹ bắt đầu cuộc đời mới bằng nghề nhặt ve chai. Bà gầy sọp đi chỉ sau vài tháng. Tay chân đầy vết chai sần. Nhưng mỗi tối, mẹ vẫn cố dành thời gian chỉ tôi học chữ, nhắc em tôi đừng ngừng mơ ước.

Một thời gian sau, mẹ chuyển sang bán đồ nướng đêm. Chiếc xe đẩy nhỏ được mua lại từ một bà cụ về quê. Mùi thịt nướng thơm phức lan ra cả con hẻm. Người ta đến ăn vừa vì đồ ngon, vừa vì thương người đàn bà gầy guộc, ánh mắt luôn kiên cường.

Tôi lớn lên cùng với tiếng rao “bánh mì nướng, xiên que nóng đây!”, cùng mùi khói bếp ám tóc mẹ mỗi đêm về.

Mẹ làm quần quật suốt gần 10 năm, từ vỉa hè đến thuê được mặt bằng nhỏ ở góc chợ. Khi tôi đỗ đại học, mẹ trốn trong bếp khóc một mình. Em tôi thì bắt đầu phụ mẹ bán hàng, học nghề nấu ăn từ bà.

Vào năm tôi 22 tuổi, mẹ dốc hết tiền tích góp mua được căn nhà cấp 4 ở quận ven thành phố. Ngày chuyển vào nhà mới, chúng tôi treo lên bức tranh “Gia đình hạnh phúc”. Em tôi nói đùa: “Còn thiếu người bố nữa mới trọn vẹn.”

Chúng tôi không ngờ rằng chỉ vài giờ sau, người đàn ông ấy xuất hiện.

Trên bậc thềm nhà, ông đứng run rẩy, gầy hơn nhiều so với ký ức của tôi. Đôi mắt mờ đục, khó nhọc đưa tay ra như muốn ôm lấy mẹ. Ông bảo ông bị ung thư, cần giúp đỡ.

Không ai lên tiếng.

Mẹ tôi nhìn ông một hồi lâu, rồi lặng lẽ quay vào, đóng cửa lại. Trong tiếng lách cách của then cửa, tôi nghe thấy cả một quá khứ vừa bật dậy, vừa sụp đổ lần nữa.

Tôi bước theo mẹ vào bếp. Không ai nói gì. Lò nướng vẫn đỏ lửa. Em tôi thì đứng đờ người, đôi mắt đỏ ngầu.

“Con tính sao?” mẹ hỏi, tay rửa dưa chuột như thể chuyện ngoài cửa chỉ là một giấc mơ.

Tôi đáp: “Con không biết. Ông ta… dù sao cũng là bố.”

Mẹ tôi gật đầu, như đã lường trước câu trả lời. “Mẹ không cấm các con. Nhưng mẹ không có gì cho ông ta đâu. Mười năm, mẹ trả hết rồi.”

Đêm đó tôi ra ngoài tìm ông. Ông ngồi ở ghế đá công viên gần nhà, ho liên tục, nhìn gầy như sắp gục.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, im lặng. Một lúc sau, ông quay sang: “Bố xin lỗi. Lúc đó, bố không nghĩ mọi chuyện lại thành thế…”

Tôi cắt ngang: “Lúc đó bố chọn người đàn bà khác. Chọn bỏ rơi vợ con. Không cần nghĩ nhiều cũng biết sẽ thế nào.”

Ông cúi đầu. Tôi hỏi: “Giờ bố muốn gì?”

“Bố không còn ai. Bệnh viện nói cần 300 triệu để điều trị. Bố biết bố sai rồi. Nhưng giờ… bố không còn nơi nào để đi.”

Tôi không biết là thương hại hay tức giận đang bốc lên trong người mình. Tôi chỉ thấy cổ họng nghẹn đắng.

Một tuần sau, tôi quyết định trích phần tiền tiết kiệm gửi cho ông 50 triệu. Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Ông nhận tiền, khóc. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông khóc như đứa trẻ.

Nhưng đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy ông.

Bố mất sau ba tháng, một mình trong phòng trọ nhỏ thuê gần bệnh viện. Người ta gọi cho tôi bằng số điện thoại trong túi ông. Khi đến, tôi thấy ông vẫn ôm bức ảnh cũ—ảnh tôi lúc 8 tuổi đứng bên ông trong buổi liên hoan ở trường.

Sau đám tang đơn sơ, tôi trở về, ngồi bên mẹ. Em tôi đang chuẩn bị món mới cho cửa hàng.

Mẹ tôi nói khẽ: “Có những người, dù không còn ở lại trong đời mình, vẫn sống mãi trong ký ức. Tha thứ… không phải vì họ xứng đáng, mà để lòng mình nhẹ đi.”

Tôi nhìn lên bức tranh “Gia đình hạnh phúc” trên tường, lần đầu tiên không còn thấy thiếu ai nữa.

Hàng ngàn phụ nữ ở TP.HCM được nhận 3 triệu đồng

TP.HCM đang triển khai chính sách hỗ trợ tài chính dành cho phụ nữ sinh đủ hai con trước 35 tuổi, với mức trợ cấp lên đến 3 triệu đồng/người.

Theo Saostar ngày 26/5 có bài Hơn 3.000 phụ nữ TP.HCM sắp được nhận trợ cấp 3 triệu đồng, lý do là gì? Nội dung như sau:

TP.HCM chuẩn bị chi trả trợ cấp 3 triệu đồng cho hơn 3.000 phụ nữ sinh đủ hai con trước tuổi 35. Đây là một phần trong chính sách dân số mới nhằm khuyến khích các cặp vợ chồng sinh đủ con trong độ tuổi sinh sản.

Phụ nữ TP.HCM sinh đủ 2 con trước 35 tuổi được hỗ trợ 3 triệu đồng. Ảnh minh hoạ

Gần 3.300 người đủ điều kiện nhận hỗ trợ

Theo thông tin từ Sở Y tế TP.HCM, trong đợt thống kê đầu tiên, thành phố đã lập danh sách 3.291 phụ nữ sinh đủ hai con trong thời gian từ 21/12/2024 đến 15/4/2025.

Danh sách này đã được trình UBND TP.HCM để xem xét phê duyệt chi trả trợ cấp 3 triệu đồng/người.

Đây là chính sách cụ thể hóa Nghị quyết 40/2024/NQ-HĐND, hướng tới việc duy trì mức sinh thay thế trong bối cảnh tỷ suất sinh tại TP.HCM đang ở mức thấp.

Việc sinh con thứ hai phải diễn ra từ ngày 21/12/2024 trở đi. Ảnh minh hoạ

Theo quy định, để được nhận hỗ trợ, người phụ nữ phải là công dân Việt Nam, cư trú tại TP.HCM, sinh con thứ hai khi chưa tròn 35 tuổi, và việc sinh con thứ hai phải diễn ra từ ngày 21/12/2024 trở đi.

Việc ghi nhận, xác minh thông tin được thực hiện ngay tại phường, xã khi người dân làm giấy khai sinh cho trẻ.

Nỗ lực đồng bộ để nâng cao chất lượng dân số

Bên cạnh khoản trợ cấp trực tiếp, thành phố còn triển khai các chính sách hỗ trợ khác như: hỗ trợ 2 triệu đồng chi phí tầm soát trước sinh và sơ sinh cho phụ nữ mang thai thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo, bảo trợ xã hội hoặc đang sống tại xã đảo.

Ngoài ra, các địa phương đạt tỷ lệ sinh đủ hai con từ 60% trở lên trong 3 năm liên tục sẽ được thưởng giấy khen và 30 triệu đồng.

Hơn 3.000 phụ nữ TP.HCM sắp nhận trợ cấp 3 triệu đồng khi sinh đủ hai con trước 35 tuổi. Ảnh minh hoạ

Đại diện ngành y tế TP.HCM cho biết, đây không chỉ là hỗ trợ tài chính đơn thuần mà còn là lời khẳng định về vai trò của chính sách dân số trong phát triển bền vững.

Thành phố sẽ tiếp tục giám sát sát sao việc triển khai, đảm bảo các chính sách đi vào thực tiễn, đúng người, đúng mục tiêu.

Cùng đưa tin, báo Dân trí có bài Hơn 3.000 phụ nữ TPHCM sắp được hưởng trợ cấp 3 triệu đồng. Nội dung như sau:

Ngày 25/5, ông Phạm Chánh Trung – Chi cục trưởng Chi cục Dân số TPHCM – cho biết, trong đợt rà soát đầu tiên, TPHCM đã rà soát 3.291 phụ nữ sinh đủ 2 con trước 35 tuổi để chi trả trợ cấp 3 triệu đồng theo quy định.

Trước đó, Chi cục Dân số TPHCM đã rà soát, lập danh sách thống kê đợt đầu tiên các phụ nữ trước 35 tuổi, sinh đủ hai con từ 21/12/2024 đến 15/4/2025 để hỗ trợ trong thời gian chờ đợi các hướng dẫn về quy trình thực hiện theo phân cấp hành chính.

Ông Trung cho biết thêm, các phường, xã tại TPHCM đã bắt đầu ghi nhận những phụ nữ sinh đủ 2 con trước 35 tuổi khi người dân làm giấy khai sinh cho trẻ.

Bên cạnh chính sách trợ cấp, thành phố cũng đang nỗ lực thực hiện các chính sách về an sinh xã hội, hỗ trợ về giáo dục, y tế, đời sống, nhà cửa, thuế thu nhập cá nhân, vui chơi giải trí… để các cặp vợ chồng trẻ có thể yên tâm sinh con và sinh đủ hai con.

Cuối năm 2024, HĐND TPHCM đã ban hành nghị quyết về chính sách khen thưởng hỗ trợ đối với tập thể, cá nhân thực hiện tốt công tác dân số trên địa bàn.

Phụ nữ sinh đủ 2 con trước 35 tuổi, giai đoạn từ 21/12/2024 đến 15/4/2025 tại TPHCM sẽ được nhận hỗ trợ 3 triệu đồng (Ảnh minh họa: Unsplash).

Chính sách nhằm khuyến khích các địa phương, tổ chức và người dân tham gia tích cực vào các hoạt động cải thiện chất lượng dân số, giải quyết các vấn đề liên quan đến mức sinh, mất cân bằng giới tính, và chăm sóc sức khỏe người cao tuổi.

Theo tờ trình, phụ nữ sinh đủ hai con trước 35 tuổi được hỗ trợ 3 triệu đồng.

Phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh thuộc diện hộ nghèo, cận nghèo, bảo trợ xã hội hoặc sống tại xã đảo sẽ được hỗ trợ tầm soát trước sinh và sơ sinh với tổng mức hỗ trợ 2 triệu đồng, gồm 600.000 đồng cho tầm soát trước sinh, 400.000 đồng cho tầm soát sơ sinh và 1 triệu đồng hỗ trợ trực tiếp.

Các phường, xã, thị trấn có tỷ lệ 60% cặp vợ chồng trong độ tuổi sinh đẻ sinh đủ hai con trong 3 năm liên tục sẽ được tặng giấy khen của UBND cấp huyện và hỗ trợ 30 triệu đồng.

Nếu duy trì được thành tích này trong 5 năm liên tục, xã sẽ nhận bằng khen của UBND TP cùng mức hỗ trợ 60 triệu đồng.

Theo SHTT

Vạn Hạnh Mall lúc nửa đêm: Không thể tưởng tượng

Chàng trai trải nghiệm thử đi ăn ở Vạn Hạnh Mall lúc nửa đêm và nhận được kết quả quá bất ngờ.

Ngày 26/05/2025, Phụ nữ số đưa tin “Khung cảnh “ngoài sức tưởng tượng” bên trong Vạn Hạnh Mall lúc nửa đêm”. Nội dung chính như sau: 

Vạn Hạnh Mall (quận 10, TP.HCM) là một trong những trung tâm thương mại nhận được nhiều tình cảm của cộng đồng mạng. Điều này cũng một phần đến từ cách Vạn Hạnh Mall xử lý truyền thông và lắng nghe khách hàng khi có những vụ việc đau lòng không muốn xảy ra ở mall này.

Mới đây, một video ghi lại khung cảnh bên trong Vạn Hạnh Mall vào đêm khuya cũng nhận được rất nhiều sự chú ý. Theo đó, chàng trai tên T. đã chia sẻ trải nghiệm khi đến Vạn Hạnh Mall vào lúc 0h20 đêm, để đi ăn lẩu ở Hadilao. Và anh chàng đã thực sự rất bất ngờ với khung cảnh bên trong!

Chàng trai đến Vạn Hạnh Mall lúc 0h20 khuya.

Khi đặt chân vào hầm gửi xe, chàng trai thấy có rất nhiều bạn trẻ đang ra về. S. cũng thấy các bác bảo vệ đang trực đêm ở các tầng của trung tâm thương mại. Mặc dù khung cảnh bên ngoài khá vắng vẻ, nhưng vừa đặt chân vào quán lẩu, anh chàng thấy bất ngờ khi vẫn có rất đông bạn trẻ ăn uống và làm nail.

S. tâm sự thêm: “1h rồi mà các bạn thấy vẫn đông nè, và đây là điểm là mình vui nha! Thực tế mình rất muốn đến Vạn Hạnh Mall nhiều hơn để ủng hộ sau những vụ vừa qua. Mình thấy cơ bản các bạn nhân viên trong Vạn Hạnh Mall làm việc rất chỉn chu và đón tiếp nồng nhiệt. Các chú bảo vệ cũng tận tình chia sẻ và chỉ dẫn mình đi ăn”.

Đoạn clip này đã nhận được hơn 500k lượt xem sau thời gian ngắn đăng tải. Bên dưới bài đăng, nhiều người cũng cùng ý kiến với S. và chia sẻ trải nghiệm thoải mái của mình khi đến Vạn Hạnh Mall. Tuy nhiên, một số cũng khuyên chàng trai không nên ăn khuya như vậy, vì có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Anh chàng vẫn thấy có khá nhiều bạn trẻ đến chơi và ăn uống ở Vạn Hạnh Mall.

Sau hàng loạt sự cố không mong muốn, Vạn Hạnh Mall có nhiều biện pháp để giúp khách hàng cảm thấy an tâm và thoải mái hơn khi đến với trung tâm thương mại này. Trong đó, có hoạt động lắp tấm lưới an toàn ở khoảng không thông tầng để đảm bảo an toàn, tăng cường bảo vệ và an ninh…

Một trong những sự thay đổi đặc biệt là lắp tấm thêm tấm lưới. Khi netizen góp ý về việc tấm lưới bảo vệ khá đơn điệu, trung tâm đã trang trí thêm đèn và đồ nhiều màu. Hay gần đây, Vạn Hạnh Mall cũng lắng nghe ý kiến của khách hàng khi chuẩn bị thêm ghế ở các tầng để các chú bảo vệ đỡ vất vả hơn trong việc đứng trực.

Nhờ loạt thay đổi chân thành này, nhiều người đánh giá cao Vạn Hạnh Mall khi không chỉ đảm bảo yếu tố an toàn cho khách ghé thăm, mà còn ặc biệt là biết lắng nghe, tiếp thu ý kiến từ cộng đồng một cách nghiêm túc.

Khu vực ghế cho các chú bảo vệ làm nhiệm vụ trực ở các tầng.

Những tấm lưới bảo vệ ở Vạn Hạnh Mall.

Trước đó, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Hình ảnh mới nhất vào sáng 28/4 ở Vạn Hạnh Mall sau hàng loạt vụ việc đau lòng: 1 chi tiết gây chú ý”. Cụ thể như sau:

Thời gian vừa qua, tại trung tâm thương mại Vạn Hạnh Mall (Quận 10, TP.HCM) đã ghi nhận một số vụ việc đau lòng. Cụ thể, chỉ hơn một tháng, có 3 vụ tự tử tại Trung tâm Thương mại này và họ đều là những người rất trẻ. Trước thực trạng đáng lo ngại này, Ban Quản lý trung tâm đã khẩn trương triển khai các biện pháp tăng cường an toàn cho khách hàng và nhân viên.

Trung tâm thương mại đã rào lưới khu vực khoảng không thông tầng Ảnh: Huy Quang Tran

Ghi nhận mới nhất trong sáng ngày 28/4, Vạn Hạnh Mall đã thực hiện lắp đặt tấm lưới bảo vệ lớn tại các khu vực giếng trời bên trong trung tâm. Hệ thống lưới an toàn được thiết kế chắc chắn, trải rộng toàn bộ khu vực thông tầng, nhằm ngăn chặn nguy cơ rơi ngã từ độ cao lớn.

Theo ghi nhận mới nhất, tấm lưới đã được lắp đặt hoàn thiện, không chỉ góp phần đảm bảo an toàn cho khách tham quan mà còn mang đến sự an tâm cho các hộ kinh doanh bên trong trung tâm thương mại.

Vạn Hạnh Mall đã nâng cao kính an toàn và lan can từ 1,4m lên 1,7m. Ảnh: Vạn Hạnh Mall.

Trước đó, theo chia sẻ từ đại diện Ban Quản lý Vạn Hạnh Mall cũng cho biết, ngoài việc lắp lưới bảo vệ, đơn vị này sẽ tiếp tục triển khai thêm nhiều biện pháp khác tăng tính an toàn cho khách đến trải nghiệm, gồm nâng cao kính an toàn ở khu vực thông tầng và lan can (từ 1,4 m thành 1,7 m); tăng cường đội ngũ bảo vệ, giám sát an ninh tại các tầng; tăng số lượng camera giám sát và rà soát các khu vực. Đồng thời phối hợp với các cơ quan chức năng để thực hiện công tác hỗ trợ tâm lý và phòng ngừa tự tử.

Bên cạnh việc làm mới không gian và có các hoạt động tri ân khách hàng, trung tâm thương mại nổi tiếng này còn tổ chức nghi lễ lập trai đàn chẩn tế.

Việc chủ động nâng cao các tiêu chuẩn an toàn của Vạn Hạnh Mall nhận được sự ủng hộ từ đông đảo khách hàng. Hiện tại, Vạn Hạnh Mall vẫn hoạt động bình thường và sẵn sàng đón tiếp khách hàng trong không gian an toàn, văn minh.

Trước đó, tối 27/4, mạng xã hội lan truyền thông tin cho rằng có một cô gái đến Vạn Hạnh Mall với ý định tự tử nhưng đã được bảo vệ ngăn cản kịp thời. Tuy nhiên, sau đó cô gái này cũng đã lên tiếng đính chính cho rằng bản thân chỉ mang hoa đến tặng cho nhân viên làm việc tại Trung tâm thương mại để mọi người có thêm niềm vui. Cô gái cũng đã gửi lời xin lỗi và cho rằng đã suy nghĩ không thấu đáo và có hành động không phù hợp trong thời điểm này dẫn đến hiểu lầm không đáng có.

Theo SHTT

Chồng tôi hy sinh vì nhiệm vụ, ba mẹ chồng bảo tôi đừng tái giá, họ nói sẽ thương tôi như con gái ruột. Vì thế, tôi đã chăm sóc họ suốt hơn hai mươi năm, cho đến khi cả hai qua đời….

“Con đừng tái giá, ba mẹ sẽ thương con như con gái ruột…”

Câu nói đó cứ vang lên trong đầu tôi như một lời thề không bao giờ hóa giải được. Tôi nhớ rõ ngày họ nói điều ấy, là ngày người ta đưa chồng tôi về trong chiếc quan tài phủ cờ Tổ quốc. Một đêm mưa miền Trung, trời đổ lệ như tôi.

Anh hy sinh trong một lần truy bắt tội phạm buôn ma túy ở biên giới Lào – Việt. Chúng tôi mới cưới nhau được đúng sáu tháng. Tôi còn chưa kịp báo tin có thai. Nhưng đứa nhỏ cũng không ở lại được lâu…

Lúc tang lễ kết thúc, tôi đã muốn về nhà mẹ đẻ. Nhưng ba mẹ chồng níu lấy tôi, nước mắt lưng tròng:
“Con ơi, con là con gái của ba mẹ rồi. Đừng đi. Đừng lấy ai khác. Ba mẹ sẽ thương con suốt đời.”

Tôi 23 tuổi. Vẫn còn trẻ. Nhưng trái tim đã khép lại theo tấm ảnh thờ chồng tôi.

Tôi ở lại. Không phải vì sợ đời cười chê, mà vì tôi thương ba mẹ anh – những người đã mất con trai duy nhất. Tôi nấu cơm, giặt giũ, chăm nom khi họ ốm đau, đưa đi viện, rửa chân mỗi tối. Lúc mẹ chồng bị tai biến, tôi nghỉ dạy ở trường làng để chăm bà suốt bảy tháng trời.

Họ cũng tốt với tôi. Năm tháng đầu, chẳng ai trong xóm nói gì. Họ nhìn tôi với ánh mắt xót xa. Nhưng dần dần, ai đó thì thầm: “Gái trẻ mà ở vậy hoài, uổng.”
Ba mẹ chồng tôi nghe được, giận dữ: “Nó là dâu hiền, ai không hiểu thì đừng nói.”

Tôi tin, suốt 20 năm, mình sống vì tình nghĩa. Tôi chưa từng tính toán. Có lần em chồng bảo: “Chị lấy lại chồng đi, đừng sống như bà sơ vậy hoài.” Tôi chỉ cười: “Chị sống vậy là đủ.”

Năm tháng trôi qua, ba mẹ chồng già yếu. Tôi vẫn bên họ đến phút cuối. Lúc ba hấp hối, ông nắm tay tôi: “Ba thương con như con ruột. Nhưng con đừng trách ba…”
Tôi hỏi: “Ba nói gì vậy ạ?”
Ông rơi nước mắt. Rồi đi.

Lúc tôi mở di chúc, không tin vào mắt mình. Tài sản, căn nhà – tất cả để lại cho em chồng. Với tôi, chỉ một dòng:
“Thả con tự do, mong con tái giá.”

Tôi cứng đờ. Bao năm qua tôi sống vì họ. Họ là gia đình tôi. Vậy mà…

Tôi rời nhà lúc mặt trời đã khuất. Trời Huế đổ mưa rả rích. Lưng áo tôi ướt đẫm, không biết do nước hay do nước mắt.

Sau khi ba mẹ chồng mất, tôi dọn về nhà ngoại ở Phong Điền, căn nhà nhỏ đã xuống cấp. Mấy người bà con tới lui bảo tôi nên kiện. Họ nói tôi có quyền. Nhưng tôi không còn sức.

Tôi không cần gì hết. Chỉ cần một lời công nhận. Nhưng điều ấy không đến.

Ở tuổi 46, tôi bắt đầu lại từ đầu. Tôi xin dạy hợp đồng ở một trường trung học cơ sở gần làng. Lương không nhiều, nhưng tôi thấy vui. Học sinh nghèo, lễ phép. Có hôm chúng tặng tôi bó hoa dại nhân ngày 20/11, tôi đã bật khóc.

Tôi bắt đầu trồng rau, nuôi gà. Lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm, tôi tự nấu ăn cho riêng mình, không phải lo ba mẹ chồng ăn được hay không, không phải đợi ai về.

Một buổi chiều, tôi nhận được lá thư từ em chồng. Trong đó là một tờ séc và lá thư ngắn:

“Chị,
Ba mẹ em biết chị sẽ không nhận gì cả. Nhưng họ đã để dành số tiền này từ lâu, nhờ em giữ hộ. Họ nghĩ, nếu ghi tên chị trong di chúc, chị sẽ không bao giờ rời đi. Họ chỉ mong chị được tự do.
Tha lỗi cho ba mẹ. Và cho em.”

Tôi cầm tờ séc, nước mắt không ngừng rơi. Hóa ra, họ vẫn nghĩ cho tôi – chỉ là theo cách rất… sai.

Một hôm, trong buổi họp lớp cũ, tôi gặp lại Khánh – bạn học cấp ba. Anh làm kỹ sư cầu đường, ly hôn đã lâu, sống một mình. Anh nhìn tôi:
“Mai, em vẫn sống như trước kia à?”
Tôi cười: “Có lẽ em chưa từng sống thật cho mình.”

Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê, đi chợ, nấu ăn cùng nhau. Ban đầu tôi sợ. Tôi quen với bóng tối, với sự yên lặng của một căn nhà chỉ có tiếng quạt trần kẽo kẹt. Nhưng Khánh nhẹ nhàng. Anh không hối thúc.

Một ngày, anh hỏi tôi:
“Mai có muốn đi Đà Lạt không? Anh muốn em biết mình cũng xứng đáng được hạnh phúc.”

Tôi lặng người. Rồi gật đầu.

Tôi không biết mình có gọi đó là “yêu” hay không. Chỉ biết rằng, tôi đã thôi không còn thức dậy giữa đêm với giấc mơ về những câu nói chưa kịp nói với ba mẹ chồng. Tôi đã tha thứ. Dù muộn.

Mỗi người sống một kiếp. Có người chọn yêu lần nữa, có người chọn ở lại với ký ức. Tôi từng ở lại quá lâu. Nhưng đến cuối cùng, tôi đã bước ra. Không phải để quên, mà để sống tiếp.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến Đà Lạt ở tuổi gần 50.

Nhưng sáng hôm đó, tôi đứng giữa đồi thông lộng gió, khoác chiếc áo len màu mận chín Khánh đưa, hai tay ấm trong tách cà phê sữa nóng. Gió lùa qua tóc, dịu dàng như bàn tay ai vuốt ve một tuổi xuân đã lặng lẽ trôi qua mà chưa một lần được nâng niu đúng nghĩa.

Khánh không hỏi tôi có đồng ý “bước thêm bước nữa” hay không. Anh chỉ hỏi:

— Em có mệt không?
— Không, lần đầu em thấy mình… không muốn quay về.

Tôi đáp, mắt vẫn nhìn ra xa. Trong ánh sáng lờ mờ của sương sớm, tôi thấy một phần nào đó trong mình vừa trút bỏ được thứ gì nặng nề – có lẽ là một lời thề cũ, hoặc có lẽ, chỉ là nỗi buồn mình tự cột vào tim.

Chuyến đi đó không dài. Nhưng vừa đủ để tôi nhận ra: mình không còn cần sống chỉ vì những lời hứa xưa. Không ai có thể lấy lại hai mươi năm tôi đã mất. Nhưng tôi có thể sống trọn cho phần đời còn lại – và tôi vẫn còn thời gian.

Tôi trở về Huế, căn nhà nhỏ của mẹ để lại, giờ đây là mái ấm đúng nghĩa. Không còn là nơi chờ đợi hay níu kéo gì. Tôi trồng thêm một vườn hoa nhỏ trước hiên. Lũ học sinh vẫn hay ghé thăm, rôm rả kể chuyện học hành, yêu đương vụng dại.

Một hôm em chồng đến. Cô ấy mang theo con gái – nay đã lớn, đang học năm ba đại học. Gặp tôi, nó ríu rít:

— Má hai! Má hai trẻ ghê! Má hai có người yêu chưa?
Tôi cười, vuốt tóc nó:

— Má hai giờ sống được với chính mình là vui rồi.

Em chồng nhìn tôi, mắt ngấn nước:

— Em xin lỗi. Ngày đó em cũng trách ba mẹ, nhưng họ nhất quyết làm vậy. Giờ em hiểu. Họ sợ chị sẽ không bao giờ bước đi nếu còn níu lấy cái nhà đó.

Tôi gật nhẹ. Không trách ai. Chỉ là, có những điều nếu nói ra sớm hơn… thì người ta đã không phải sống mòn trong lặng lẽ.

Cuối năm, Khánh đến Huế. Anh đứng ở sân ga, tay ôm một bó hoa dã quỳ.
— Gửi cho người phụ nữ kiên cường nhất anh từng biết.
— Anh biết em không thích người lãng mạn mà.
— Nhưng em xứng đáng được lãng mạn, dù chỉ một lần.

Tôi mỉm cười, đón bó hoa. Một phần trong tôi vẫn ngập ngừng. Nhưng một phần khác – phần đã từng hy sinh, từng chịu đựng, từng âm thầm đau khổ – đã đủ mạnh để tha thứ cho quá khứ.

Xuân năm ấy, tôi quyết định cùng Khánh đi một chuyến xe xuyên Việt – từ Huế vào Nam. Không vội vã, không cam kết điều gì. Chỉ là hai người trưởng thành, từng trải, từng mất mát, chọn đồng hành cùng nhau một đoạn đường.

Buổi sáng nọ ở Đà Lạt, tôi thức dậy khi nắng còn nhè nhẹ qua rèm. Bên cạnh tôi, Khánh vẫn còn ngủ, nét mặt yên bình. Tôi rời giường, mở cửa ra ban công.

Gió lạnh mơn man, tôi nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, tôi thấy lòng mình thật sự thảnh thơi.

Qúa kh::ủng k::hiếp: TP.HCM gia tăng ca mắc Co::vid-19, 83% do biến chủng mới lần đầu phát hiện…👇👇

 Theo Sở Y tế Thành phố Hồ Chí Minh, 83% mẫu giải trình tự gene của bệnh nhân Covid-19 hiện nay là NB.1.8.1. Đây là biến chủng đang lưu hành tại nhiều nước trên thế giới, có tốc độ lây lan nhanh.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.

Biến chủng mới có tốc độ lây lan nhanh hơn

Theo hệ thống giám sát bệnh truyền nhiễm Thành phố Hồ Chí Minh, số ca Covid-19 tăng từ tuần 16 đến tuần 20 (14/4-18/5), với trung bình 11 ca mỗi tuần, so với 1-2 ca mỗi tuần trong 15 tuần đầu năm. Riêng tuần 20, thành phố ghi nhận 26 ca, tăng 16 ca so với mức trung bình 4 tuần trước đó.

Tính đến nay, Thành phố Hồ Chí Minh ghi nhận 79 ca Covid-19 trong năm 2025, giảm 75,5% so với cùng kỳ năm 2024, với 43 ca nội trú và 36 ca ngoại trú, không có trường hợp nặng cần hỗ trợ hô hấp.

Trước sự gia tăng ca nhiễm, Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Thành phố Hồ Chí Minh phối hợp với Đơn vị Nghiên cứu Lâm sàng Đại học Oxford (OUCRU) đã tiến hành giải trình tự gene các mẫu bệnh phẩm từ bệnh nhân nhập viện trong tuần 3 tháng 5/2025.

Kết quả cho thấy 83% mẫu mang biến chủng NB.1.8.1 – một biến thể phụ của XDV.1, được hình thành từ sự tái tổ hợp giữa JN.1 và XDE.

Biến chủng này, được phát hiện vào đầu năm 2025, hiện đã xuất hiện tại 22 quốc gia, bao gồm Australia, Canada, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ.

Hiện tại, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) chưa xếp NB.1.8.1 vào các nhóm biến chủng nguy cơ. Đây là là một biến thể phụ mới của virus SARS-CoV-2, thuộc dòng Omicron JN.1.

Đột biến đáng chú ý tại vùng RBD protein gai: T478I, A435S, V445H làm tăng khả năng bám dính vào tế bào người. Biến chủng này có thể lây nhanh hơn XEC, dẫn đến lây lan nhanh chóng tại Thành phố Hồ Chí Minh và Trung Quốc.

Theo các chuyên gia, sự xuất hiện biến thể mới NB.1.8.1 có thể là nguyên nhân gia tăng số ca bệnh Covid-19 tại Thành phố trong những tuần gần đây, tương tự như ở một số nước trên thế giới trong thời gian qua. Đây là hiện tượng thông thường khi xuất hiện một biến chủng mới.

Biến chủng mới chưa đủ nguy hiểm để làm mất hiệu lực vaccine, nhưng có thể làm suy giảm nhẹ miễn dịch.

Triệu chứng phổ biến của biến chủng này là sốt nhẹ, đau họng, ho, mệt mỏi; nghẹt mũi, đau cơ. Ngoài ra, người nhiễm biến chủng này sẽ có triệu chứng bổ sung như sốt kéo dài, chán ăn; rối loạn tiêu hóa, đau đầu.

Tính chất triệu chứng kéo dài, nhẹ, dễ gây nhầm lẫn với cảm cúm thông thường, khiến người bệnh dễ chủ quan, góp phần lây lan âm thầm trong cộng đồng.

Theo bác sĩ Nguyễn Huy Hoàng, Trung tâm Oxy cao áp Việt-Nga (Bộ Quốc phòng), biến chủng này có tốc độ lây lan nhanh nhưng không gây bệnh nặng. Hiện chưa ghi nhận có ca tử vong hoặc nhập viện nặng tại Việt Nam.

Tuy nhiên, với tốc độ lây mạnh của biến chủng mới có thể gây áp lực hệ thống y tế nếu số ca tăng nhanh trên diện rộng, bác sĩ Hoàng khuyến cáo, mọi người không quá lo lắng, hoang mang nhưng cần cảnh giác chuẩn bị biện pháp ứng phó.

Người dân cần chủ động phòng bệnh

Hiện Bộ Y tế yêu cầu tất cả bệnh viện, sở y tế, đơn vị y tế bộ/ngành rà soát kế hoạch thu dung, điều trị Covid-19; khu cách ly, thuốc, vật tư; nhân lực và phương án kiểm soát nhiễm khuẩn. Chiến lược hiện tại là tập trung vào quản lý nội viện, giảm nguy cơ bùng phát từ bệnh viện, thay vì phong tỏa diện rộng.

Trong bối cảnh Covid-19 đang quay trở lại, một số nhóm đối tượng dưới đây có nguy cơ cao nếu nhiễm bệnh, cần được điều trị tại bệnh viện: Người từ 65 tuổi trở lên; những người có các vấn đề sức khỏe nhất định, bao gồm hệ miễn dịch suy giảm, mắc các bệnh về thần kinh như đột quỵ hoặc chứng sa sút trí tuệ; những người có bệnh lý về phổi mạn tính, chẳng hạn như hen suyễn nặng hoặc bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính (COPD); người mắc bệnh tim; bệnh nhân tiểu đường; người bị bệnh thận mạn tính; phụ nữ đang mang thai; người thừa cân hoặc béo phì.

Ngành y tế cần tập trung bảo vệ nhóm nguy cơ cao: người già, bệnh nền, phụ nữ có thai, khoa hồi sức-thận-tim mạch; bảo đảm vệ sinh bệnh viện, quy trình phân luồng khoa phòng hợp lý để tránh lây nhiễm chéo.

Các chuyên gia khuyến cáo cộng đồng tiếp tục tuân thủ thông điệp “5k” gồm: Đeo khẩu trang nơi công cộng và bệnh viện; hạn chế tụ tập không cần thiết; rửa tay sát khuẩn thường xuyên; tăng cường thể lực, miễn dịch tự nhiên; chủ động đi khám khi có triệu chứng dù nhẹ.

Ngoài ra, bác sĩ Hoàng cho rằng, cần khuyến khích tiêm vaccine nhắc lại cho nhóm nguy cơ. Người đi từ vùng dịch (Thái Lan, Trung Quốc…) cần theo dõi sức khỏe sát sao cho bản thân và mọi người tiếp xúc gần, người thân trong gia đình.

Nghe tin mới nhất về Hoàng Hường mà hả hê quá, bảo sao im ắng suốt nhiều tháng qua

Thực tế, trên các nền tảng mạng xã hội không khó để bắt gặp những quảng cáo “nổ” gây hiểu lầm về công dụng của sản phẩm. Những vi phạm này từng bị xử lý như thế nào?

Những quảng cáo ‘nổ’ từng gây bức xúc, đã xử phạt thế nào? - Ảnh 1.

Những quảng cáo thổi phồng công dụng gây bức xúc dư luận – Ảnh: Chụp màn hình

Trị dứt điểm đủ bệnh

Quảng cáo “nổ” từng làm mưa làm gió trên khắp các nền tảng mạng xã hội có lẽ không thể bỏ qua những video quảng cáo của nữ “doanh nhân” Hoàng Hường.

Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường được thành lập năm 2021, sau đó nổi tiếng với những livestream quảng cáo bán thuốc nam trị xương khớp, nước súc miệng với lời lẽ “tâng bốc” thái quá về công dụng của sản phẩm.

Đỉnh điểm, tháng 4-2022, trên sóng VTV1 đưa quảng bá cho thương hiệu dược phẩm Hoàng Hường trong bản tin “Điểm tựa tương lai”. Sau đó có nhiều ý kiến bức xúc trong cộng đồng, đài đã gỡ bản tin trên website.

Năm 2022, tại một livestream giới thiệu sản phẩm viên xương khớp Hoàng Hường, bà Hường nói: “Tất tần tật, những gì đau liên quan đến xương khớp từ đầu xuống chân, em giải quyết được hết. Em không khẳng định là uống 1 liều sẽ hết nhưng chỉ cần uống trong 1-2 tuần sẽ khỏi đến 50 – 60%. Ai nặng lắm thì 2 tháng là hết… dù xương khớp đau đến cỡ nào”.

Những lời quảng cáo “thần thánh” đánh vào lòng tin của nhiều người. Dù sản phẩm đắt đỏ nhưng với tâm lý “có bệnh vái tứ phương”, nhiều người đã chi cả triệu đồng để sử dụng 1 liệu trình cho viên xương khớp Hoàng Hường.

Sau khi gây sóng gió “cõi mạng” với những quảng cáo “nổ tung trời”, ngày 13-4 -2022, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) xử phạt Công ty cổ phần dược phẩm Hoàng Hường 65 triệu đồng vì vi phạm trong quảng cáo sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe, quảng cáo gây hiểu lầm tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Dù đã bị xử phạt nhưng chỉ 1 tháng sau đó, công ty này lại tiếp tục vi phạm, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) phát đi thông báo cảnh báo về thực phẩm bảo vệ sức khỏe viên xương khớp Hoàng Hường và hoạt huyết Hoàng Hường vi phạm quy định pháp luật về quảng cáo.

Tưởng chừng sau nhiều lần nhắc nhở, xử phạt, công ty sẽ rút ra bài học. Thế nhưng, mới đây video của nữ doanh nhân Hoàng Hường lại bị Cục An toàn thực phẩm “đính kèm” trong cảnh báo về quảng cáo thực phẩm bảo vệ sức khỏe Viên trinh nữ hoàng cung Crilin Women Health có nội dung quảng cáo sản phẩm gây hiểu nhầm có tác dụng như thuốc chữa bệnh.

Trong video quảng cáo về thực phẩm bảo vệ sức khỏe này, bà Hường nói: “Sản phẩm đã được hội đồng khoa học thế giới thừa nhận nên mọi người yên tâm”.

Tăng chiều cao ‘bất chấp’

Đánh vào tâm lý muốn con cao lớn của nhiều cha mẹ, thời gian qua trên mạng xã hội xuất hiện những video quảng cáo sản phẩm “Sữa non chuyên biệt tăng chiều cao HIUP” (Sữa HIUP), những người nổi tiếng liên tục nhắc đi nhắc lại: “Cứ uống là cao, bất chấp bố mẹ thấp lùn. Cam kết trẻ cao 3 – 5cm sau 3 tháng. Dùng cho trẻ từ 3 – 15 tuổi”.

Thậm chí người này còn khẳng định thấp còi do dinh dưỡng, “nấm lùn” bẩm sinh, uống các loại canxi không cao nhưng uống sữa chắc chắn sẽ cao. Những quảng cáo này tràn lan trên các nền tảng bán hàng trực tuyến, mạng xã hội.

Sẽ bổ sung những quy định liên quan người nổi tiếng tham gia quảng cáo

Sản phẩm “Sữa non chuyên biệt tăng chiều cao HIUP” (Sữa HIUP) do Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama Việt Nam chịu trách nhiệm và phân phối.

Sau khi có những phản ảnh về quảng cáo này, tháng 3-2024 Sở Y tế Hà Nội xác định Công ty TNHH Kinh doanh và Công nghệ Alama Việt Nam đã có hành vi quảng cáo thực phẩm (sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27) không phù hợp với một trong các tài liệu theo quy định.

Công ty đã bị xử phạt 25 triệu đồng và buộc cải chính thông tin, buộc tháo gỡ, tháo dỡ, xóa nội dung quảng cáo của Sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27.

Thế nhưng cho đến nay, chỉ cần tra từ khóa sữa HIUP không khó để thấy những người nổi tiếng như Vân Hugo… chia sẻ công dụng tăng chiều cao của loại sữa này. Mới đây, công ty còn cho ra thêm một sản phẩm HIUP IQ – với quảng cáo giúp con thông minh, tập trung, giảm tình trạng tăng động, giảm chú ý…?!

Những người nổi tiếng, có sức ảnh hưởng chia sẻ sử dụng sản phẩm “vô cùng tốt” đã khiến không ít cha mẹ tin tưởng lựa chọn sản phẩm.

Mới đây nhất, Chu Thanh Huyền (vợ cầu thủ Quang Hải) cũng gây bức xúc khi quảng cáo cho một hãng sữa. Dù theo quy định hiện nay không được quảng cáo sữa cho trẻ dưới 24 tháng tuổi, thế nhưng cô nàng đã đổ một hộp mà cô gọi là sữa vào cốc và bón cho con trai gần 9 tháng tuổi.

Cộng đồng mạng cho rằng trẻ em trên 2 tuổi mới được sử dụng sản phẩm này, tuy nhiên Chu Thanh Huyền lại quảng cáo cho trẻ uống từ 8 tháng tuổi, khiến hội mẹ bỉm sữa bức xúc. Sau đó Huyền đã lên livestream để “xin lỗi”.

Những vụ việc người nổi tiếng, người có sức ảnh hưởng quảng cáo “bất chấp” gây bức xúc dư luận nhưng việc xử phạt còn “hạn chế”.

Sau vụ việc của kẹo rau củ Kera, nhiều người cho rằng đã đến lúc xử mạnh tay đối với việc quảng cáo sai sự thật, lừa dối người tiêu dùng.

Cô b/ồ của chồng tôi gọi điện đến, nói rằng anh ấy bị s;uy th;ận, cần ghép thận gấp. Tôi liên hệ với bệnh viện, thẳng thừng từ chối điều trị….

“Cô bồ của chồng tôi gọi điện đến, nói rằng anh ấy bị suy thận, cần ghép thận gấp.
Tôi liên hệ với bệnh viện, thẳng thừng từ chối điều trị.
Cô ta cuống lên: ‘Đó là chồng cô mà!’
Tôi mặt không cảm xúc, bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho anh ta.”

Chiều Sài Gòn mưa rả rích, từng hạt nước nặng trĩu đập vào cửa kính căn hộ tầng 16. Loan vừa rời khỏi phòng họp dài đằng đẵng của công ty thì điện thoại reo liên tục. Một số lạ gọi đến, số đầu 090—không lưu tên.

– “Alo?” – Cô trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.

– “Chị là vợ anh Dũng đúng không?” – Giọng nữ đầu dây bên kia run rẩy.

Loan cau mày, nhận ra một thứ gì đó rất sai. Người con gái kia nói tiếp, không chờ cô xác nhận.

– “Anh Dũng… anh ấy đang nằm cấp cứu ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Suy thận cấp, cần ghép gấp. Em… em là người yêu của anh ấy. Mong chị… chị giúp. Em không biết phải làm sao nữa…”

Căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh ngắt. Loan đứng bất động, cảm thấy cơn buồn nôn trào lên tận cổ họng. Cô ngắt máy, gọi thẳng đến bệnh viện.

– “Tôi là vợ hợp pháp của bệnh nhân Nguyễn Văn Dũng. Tôi từ chối bất kỳ hình thức điều trị nào. Không ký cam kết, không thanh toán. Nếu anh ta qua đời, xin báo tôi đến nhận xác.”

Loan đặt điện thoại xuống, bàn tay run lên từng hồi. Nhưng mắt cô lại khô rang, không giọt nước nào rơi.

Nguyễn Văn Dũng – chồng cô – một giảng viên đại học có tiếng, luôn được bạn bè, đồng nghiệp khen là “người đàn ông của gia đình”. Mười năm qua, Loan cắm đầu làm việc, lo cho gia đình, gom góp từng đồng để hai vợ chồng mua nhà, mua xe. Còn anh ta, bề ngoài nho nhã, về nhà cơm bưng nước rót – vậy mà lại có đủ thời gian và tiền bạc để nuôi một cô bồ trẻ.

Loan đã nghi ngờ từ một năm trước, khi Dũng bắt đầu về trễ thường xuyên, điện thoại lúc nào cũng úp mặt xuống bàn. Nhưng cô tự trấn an, tự bào chữa: “Chắc do công việc.”

Thứ sáu tuần trước, Loan tình cờ đọc được một tin nhắn chưa kịp xoá trên điện thoại anh ta:

“Anh nhớ em. Tuần sau đi Đà Lạt nhé, chị ấy có công tác.”

Thế là tất cả đổ vỡ. Không phải chỉ là sự phản bội của một người đàn ông – mà là sự phản bội với cả cuộc đời cô đã dốc sức gầy dựng.

Loan không làm ầm lên. Cô lặng lẽ gọi điện huỷ chuyến công tác. Rồi sáng hôm sau, cô bay ra Hà Nội, ghé thăm mẹ ruột – người phụ nữ từng trải qua một cuộc hôn nhân tan nát vì cha cô ngoại tình.

– “Con định làm gì?” – Mẹ cô hỏi, giọng nhẹ như khói.

– “Con không biết. Nhưng con sẽ không tha thứ.”

Tối hôm ấy, người tình của Dũng lại gọi.

– “Chị… chị làm ơn. Em biết em sai. Nhưng bây giờ anh ấy đang nguy kịch. Bác sĩ nói nếu không ghép thận kịp thời thì… thì không qua khỏi…”

– “Tôi biết.”

– “Em xin chị… Nếu chị không thể giúp thì ít nhất cũng để tụi em tự xử lý… Chị đang giữ bảo hiểm, sổ y bạ, và mọi quyền hợp pháp để ký cam kết điều trị…”

Loan thở dài. Cô bước ra ban công, nhìn xuống thành phố mờ mịt trong màn mưa.

– “Tôi đã chuẩn bị hậu sự cho anh ta rồi. Đừng gọi nữa.”

Rồi cô tắt máy.

Loan từng là người phụ nữ tin vào tình yêu. Cô yêu Dũng từ năm đại học, cùng anh vượt qua những ngày khó khăn, ăn mì gói và thuê trọ 18m2. Cô không đẹp, không khéo léo. Nhưng cô giỏi giang, quyết liệt – và dốc toàn bộ tâm can cho mái ấm nhỏ.

Cô nhớ lần anh ta bị tai nạn xe, chân gãy đôi, cô nghỉ việc một tháng ở nhà chăm. Cô nhớ năm anh ta trượt học hàm, buồn đến mức muốn bỏ nghề, chính cô là người đẩy lưng anh tiếp tục dạy học. Cô nhớ mọi thứ – từng buổi cơm, từng lần cãi vã, từng lần hàn gắn.

Giờ thì sao? Một người như thế, nằm trên giường bệnh, thoi thóp giữa sống và chết… Nhưng với cô, đã chết từ lâu.

Sáng hôm sau, Loan đến nhà tang lễ đặt trước một gói dịch vụ. Người tiếp tân hỏi:

– “Người nhà chị mất rồi ạ?”

– “Chưa. Nhưng chắc sắp.”

Cô đi chọn quan tài, màu gỗ đỏ trầm, viền vàng nhạt. Chọn luôn cả ảnh di ảnh, khung để sẵn. Chọn nhạc lễ tang – cô chọn bài “Một cõi đi về”. Trớ trêu thay, đó là bài mà Dũng hay ngân nga mỗi lần uống rượu.

Cô ký hợp đồng, chuyển khoản đặt cọc. Mọi việc được cô sắp xếp gọn gàng, như thể đang tổ chức tiệc cưới – nhưng là cưới với cái chết.

Khi quay về nhà, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước cửa.

– “Chị là vợ anh Dũng?”

– “Phải.”

– “Tôi là bác sĩ điều trị chính. Tôi… xin phép nói thẳng. Nếu không có thận ghép trong vòng 48 giờ, anh ấy sẽ không qua khỏi. Nhưng có một điểm hy vọng – chị là người tương thích sinh học cao nhất.”

Loan đứng lặng. Vị bác sĩ rút ra tờ giấy xét nghiệm.

– “Nếu chị đồng ý hiến thận…”

Cô cắt lời:

– “Không.”

Rồi đóng cửa lại. Nhẹ nhàng. Không hối tiếc.

Loan không thể ngủ được đêm đó. Dù đã khóa cửa, tắt điện thoại, ngắt mạng… tâm trí cô vẫn mở toang như cánh cửa chưa khép. Mưa ngoài trời đã tạnh, nhưng bên trong cô, cơn bão còn đổ dài.

Cô bước vào phòng khách, bật đèn mờ. Trên bàn, ảnh cưới của cô và Dũng vẫn nằm đó. Cô với tay, gỡ khung ảnh, tháo tấm hình ra khỏi kính, rồi… xé nó làm đôi. Nhưng tấm ảnh không dễ xé. Lớp giấy in dày và dai như thứ tình cảm đã chai lì theo năm tháng.

Một nửa gương mặt anh ta rơi xuống sàn.

– “Mày đã giết tao rồi, Dũng à.” – Cô thì thầm.

9 giờ sáng, bệnh viện gọi lại. Lần này là bác sĩ trưởng khoa.

– “Chị Loan, tôi biết chị đang rất giận. Nhưng tôi xin phép đặt câu hỏi này, không phải vì đạo đức nghề nghiệp, mà vì sinh mạng một con người.”

– “Anh ta là chồng tôi, nhưng đã phản bội tôi. Tôi không giết anh ta. Tôi chỉ không cứu.”

– “Nếu chị thật sự muốn để anh ấy chết, không ai trách được. Nhưng… chị có thể sống thanh thản với quyết định đó không?”

Cô im lặng.

– “Tôi có thể chuyển bệnh nhân sang danh sách chờ hiến tạng của quốc gia, nhưng khả năng tìm được thận tương thích trong 48 giờ là cực thấp. Nếu có phép màu… thì vẫn hy vọng. Nhưng phép màu thường không dành cho người sai.”

Ông bác sĩ dừng một chút.

– “Tôi không mong chị tha thứ. Tôi chỉ mong chị không để hận thù giết chết luôn phần người trong chị.”

Điện thoại cúp máy. Loan đứng trơ ra, đôi môi mím chặt.

Tối hôm đó, cô đến thăm mẹ.

– “Mẹ từng bị phản bội. Sao mẹ không để ba chết?”

Người mẹ cười buồn.

– “Vì mẹ không muốn giết thêm chính mình. Tha thứ không phải cho họ. Tha thứ là để mình sống tiếp được.”

– “Nhưng con không tha thứ được. Con hận đến tận xương tủy. Con muốn anh ta biết cảm giác bị bỏ rơi giữa lằn ranh sống chết…”

Mẹ cô không trả lời. Bà đi vào bếp, lấy ra một hộp nhựa cũ. Trong đó là những lá thư tay đã úa màu thời gian. Bà đặt lên bàn.

– “Đây là thư ba con viết trong thời gian cuối đời. Ông biết mình bị ung thư gan, biết chẳng sống được bao lâu. Ông xin lỗi, xin được gặp lại con lần cuối… nhưng con từ chối. Con nhớ không?”

Loan im lặng.

– “Và con khóc suốt một tháng sau khi ông mất. Không phải vì mất ông, mà vì mất cơ hội tha thứ.”

Cô bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm.

Sáng sớm, Loan trở lại bệnh viện. Áo khoác đen, tóc buộc gọn, không trang điểm. Cô gặp bác sĩ điều trị, yêu cầu được hiến thận.

– “Tôi không làm vì anh ta. Tôi làm vì chính tôi. Tôi không muốn mang hận đến hết đời.”

Ca ghép diễn ra ngay trong chiều hôm đó. Cô tỉnh dậy trong phòng hồi sức, bên cạnh là tờ giấy cam kết. Trong ánh sáng nhạt, gương mặt Dũng hiện lên mờ nhòe qua lớp kính bên kia phòng ICU.

Anh vẫn còn sống.

Một tuần sau, Dũng tỉnh lại. Cô đến thăm. Anh nằm đó, mắt còn mệt mỏi, gương mặt gầy rộc.

– “Loan… em…”

– “Anh im đi.” – Giọng cô bình tĩnh. – “Tôi không đến để nghe anh giải thích. Tôi đến để kết thúc.”

Dũng cúi đầu, nước mắt chảy xuống hai bên gò má.

– “Tôi không cứu anh để giữ anh lại. Tôi cứu anh để tôi được đi.”

Cô đặt lên bàn tờ đơn ly hôn đã ký. Anh run rẩy ký vào không do dự. Khi cô đứng lên, anh gọi khẽ:

– “Loan… cảm ơn em… vì đã cứu anh.”

Cô dừng lại ở cửa, không quay đầu:

– “Anh không nên cảm ơn tôi. Mà nên cảm ơn cái phần người cuối cùng trong tôi… chưa chết.”

Hai tháng sau, Loan dọn về Đà Lạt. Cô thuê một căn nhà nhỏ, mở tiệm cà phê kiêm vườn hoa mini. Mỗi sáng, cô tưới cây, pha cà phê, trò chuyện với khách lạ. Không ai biết cô từng là người vợ đã chuẩn bị hậu sự cho chồng mình trong im lặng.

Mỗi lần có người hỏi:

– “Chị sống một mình, không cô đơn sao?”

Loan cười, ánh mắt bình thản:

– “Tôi từng sống với một người mà lòng mình cô đơn suốt 10 năm. Giờ, một mình… là một loại giải thoát.”

Trên kệ gỗ bên cửa sổ, có một khung hình mới. Không phải ảnh cưới. Mà là ảnh một chậu cây nhỏ – mọc lên từ vết cắt của cành cũ.