Home Blog Page 56

C.P. Việt Nam lên tiếng khi bị tố bán thịt heo, gà bệnh ra thị trường

Một tài khoản mạng xã hội tự xưng là nhân viên C.P. Việt Nam tố doanh nghiệp này bán thịt heo, thịt gà bệnh ra thị trường. Đến trưa 30/5, công ty đã chính thức lên tiếng.

Theo Tạp chí tri thức ngày 30/5 đưa tin C.P. Việt Nam lên tiếng khi bị tố bán thịt heo, gà bệnh ra thị trường. Nội dung như sau:

Tài khoản mạng xã hội có tên “Jonny Lieu” tố cáo C.P. Việt Nam hàng ngày thường xuyên trà trộn thịt heo bệnh để đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên (Sóc Trăng) tiêu thụ. Ảnh: FB Jonny Lieu.

Sáng nay (30/5), mạng xã hội lan truyền các bài đăng từ tài khoản có tên “Jonny Lieu” – tự nhận là nhân viên bộ phận bán hàng thuộc CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam, chuyên phụ trách mảng thịt heo tại khu vực gia công.

Theo nội dung được đăng tải, người này cho biết trong quá trình làm việc tại cửa hàng CP Fresh Shop Mỹ Xuyên (Sóc Trăng), anh cùng một số nhân viên và người dân địa phương đã phát hiện nhiều dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng liên quan đến hoạt động kinh doanh thịt tại đây.

Cụ thể, tài khoản “Jonny Lieu” cáo buộc C.P. thường xuyên trà trộn thịt heo, thịt gà bệnh, thậm chí có những mảnh thịt bốc mùi hôi thối, xuất hiện các dấu hiệu như nổi mụn, áp xe, mủ hoặc đã qua sơ chế… nhưng vẫn đưa về cửa hàng Fresh Shop để tiêu thụ.

Người này còn cho rằng lãnh đạo công ty chỉ đạo “pha lốc” (chia nhỏ) để bán giá rẻ cho người dân làm lạp xưởng, xúc xích. Ngoài ra, còn có thông tin về việc xúc xích hết hạn bị yêu cầu tháo nhãn hiệu, tiếp tục chế biến làm chả chiên.

Ngay sau khi được đăng tải, thông tin này nhanh chóng thu hút sự chú ý trên mạng xã hội, gây hoang mang trong dư luận, đặc biệt là người tiêu dùng tại khu vực Sóc Trăng.

Đến trưa cùng ngày, CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam có công văn chính thức gửi khách hàng và đối tác, khẳng định các thông tin từ tài khoản Facebook “Jonny Lieu” và tài khoản Zalo “Ngân Tech” là bịa đặt.

“Chúng tôi xin khẳng định toàn bộ thông tin đăng tải bởi tài khoản Facebook và Zalo nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty. Tất cả hình ảnh kèm theo các bài viết đều không rõ ràng về nguồn gốc, thời gian và không phải là hình ảnh sản phẩm của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam”, công văn nêu rõ.

Phía doanh nghiệp đồng thời khẳng định các sản phẩm đều tuân thủ quy trình kiểm soát về thú y và chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Trước sự việc này, C.P. Việt Nam cho biết đang khẩn trương phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công ty và để xử lý nghiêm khắc hành vi vu khống, bịa đặt.

“Chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự việc này đã gây xáo trộn và thiệt hại nghiêm trọng đối với hoạt động kinh doanh của công ty và còn gây tâm lý hoang mang, lo sợ đối với các quý khách hàng, đối tác và toàn thể cộng đồng. Chúng tôi thiết tha mong các bên liên quan bình tĩnh và tiếp nhận thông tin đa chiều, có chọn lọc”, C.P. nhấn mạnh.

Doanh nghiệp cũng khẳng định sẽ nhanh chóng thông tin tới quý khách hàng, đối tác và cộng đồng kết quả làm việc cùng các cơ quan chức năng liên quan về sự việc này.

Cùng đưa tin về vụ việc, báo Tuổi trẻ có bài Thực hư việc Công ty cổ phần C.P. Việt Nam bán heo, gà mắc bệnh: Sóc Trăng lập đoàn kiểm tra. Nội dung như sau:

Trưa 30-5, một lãnh đạo Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng cho biết đã chỉ đạo thành lập ngay đoàn để kiểm tra thông tin đang lan truyền trên mạng xã hội liên quan đến Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Hình ảnh heo bị bệnh do ông N. đăng lên mạng – Ảnh: Chụp màn hình

“Các đơn vị chức năng của sở mới vừa họp xong, đầu giờ chiều nay sẽ tiến hành kiểm tra các cửa hàng và cơ sở giết mổ gia súc, gia cầm của công ty này”, vị lãnh đạo sở nói.

Một lãnh đạo Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Sóc Trăng xác nhận có nắm được thông tin và đang tiến hành họp cho đến cuối giờ sáng hôm nay.

“Thực hư chưa biết thế nào, nhưng khi có thông tin trên địa bàn, chúng tôi sẽ phối hợp kiểm tra. Phía công ty cũng muốn các ngành chức năng vào cuộc để làm sáng tỏ vụ việc”, vị lãnh đạo này cho hay.

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online sáng cùng ngày, ông Lê Xuân Huy, phó tổng giám đốc Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam – cho biết công ty đã nắm được thông tin đang lan truyền trên mạng xã hội.

Theo ông Huy, công ty đã cử bộ phận chuyên môn đi điều tra, xác minh sự việc. Khi có kết quả công ty sẽ thông tin.

Sáng nay, trên mạng xã hội lan truyền đơn tố cáo vi phạm pháp luật về vệ sinh an toàn thực phẩm. Người đứng đơn là L.Q.N. (40 tuổi, ngụ thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng).

Trong đơn, người này cho biết từng làm việc tại Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam, phụ trách mảng thịt heo bộ phận gia công. Trong quá trình làm việc tại cửa hàng C.P. Freshop Mỹ Xuyên – Sóc Trăng, ông N. phát hiện một số sai phạm nghiêm trọng của lãnh đạo công ty.

Theo ông N., hằng ngày công ty thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh lên mùi hôi thối đưa về Freshop bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng.

“Những mảnh heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng, như nổi trái, hột, áp xe, mủ và cả những mảnh heo bệnh đã cắt ra manh mún, để lên mùi hôi thối, ruồi bu mà vẫn gửi về cửa hàng để bán. Lãnh đạo công ty còn kêu lóc ra bán lẻ nửa giá cho người dân làm lạp xưởng. Xúc xích hết date kêu tháo thương hiệu ra làm chả chiên…”, nội dung đơn nêu.

Trong đơn còn nói “Những mảnh heo chết bệnh không có giá trị, chỉ để tiêu hủy Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam bán ra thị trường cho người tiêu dùng Việt Nam, thu lợi bất chính….”.

Nhận thấy vấn đề vô cùng phức tạp, có thể kéo dài ảnh hưởng đến sức khỏe nhân dân nên ông N. đã làm đơn gửi lãnh đạo.

Trên đơn, ngoài địa chỉ, ông N. còn để số điện thoại và đăng hình ảnh heo bị bệnh, chụp màn hình tin nhắn trao đổi vụ việc liên quan. Nội dung ông N. đăng trên mạng xã hội thu hút sự quan tâm của dư luận.

Cùng ngày, Tuổi Trẻ Online điện thoại cho ông N.. Ông N. xác nhận và cho biết nội dung như đã nêu trong đơn.

Cô phục vụ nghe điện thoại bằng tiếng Nga khiến tỷ phú s/ững s/ờ, hôm sau điều bất ngờ đã xảy ra

Quán cà phê nhỏ giữa lòng Hà Nội chiều đông lạnh se sắt. Khi cô phục vụ trẻ nói một tràng tiếng Nga với giọng chuẩn đến lạ lùng, cả quán chợt lặng đi. Người đàn ông trung niên ngồi ở góc khuất nhất — người mà ai cũng nghĩ chỉ là một doanh nhân bình thường — đặt nhẹ tách cà phê xuống bàn. Đôi mắt ông sáng lên, không giấu được sự kinh ngạc. Ngày hôm sau, điều bất ngờ đã xảy ra — không ai ngờ được ông là một trong những tỷ phú kín tiếng nhất Việt Nam.

Hà Nội – tháng 12.

Quán Gió Nhẹ nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ gần Hồ Tây. Không biển hiệu rực rỡ, không nhạc xập xình, chỉ có mùi cà phê rang thơm lừng và không khí ấm cúng. Khách tới đây đa phần là người quen hoặc khách du lịch tình cờ đi lạc. Cũng chính vì thế mà Linh, cô sinh viên năm ba ngành Ngôn ngữ Nga, chọn nơi này để làm thêm buổi chiều.

Linh là cô gái nhỏ nhắn, giản dị, đôi mắt nâu sáng luôn ánh lên vẻ thông minh và nhanh nhẹn. Cô thường xuyên lẩm nhẩm tiếng Nga khi rảnh rỗi — thói quen khiến nhiều khách thấy tò mò nhưng ít ai hiểu được trọn vẹn.

Chiều hôm đó, khi Linh đang bê cà phê ra cho bàn số 5, điện thoại trong túi cô rung lên. Cô nhanh chóng xin lỗi khách rồi lùi lại vào phía quầy, bắt máy. Giọng nói lo lắng vang lên:

“Алина, ты слышишь меня? У нас проблемы в Харькове!”
(Aline, em nghe thấy không? Ở Kharkov có vấn đề rồi!)

Linh giật mình, đáp lại bằng tiếng Nga với tốc độ như gió:

“Успокойся, я разберусь. Подожди день-два.”
(Bình tĩnh, em sẽ xử lý. Đợi một hai ngày.)

Cô dập máy, quay lại công việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô không biết rằng toàn bộ cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó đã lọt vào tai người đàn ông ở bàn góc — ông Dũng, một vị khách thường xuyên tới đây suốt một tháng qua.

Ông Dũng tầm ngoài 50 tuổi, tóc hoa râm gọn gàng, thường mặc sơ mi tối màu và luôn mang theo laptop. Nhìn qua, ông không khác gì một viên chức về hưu hoặc một nhà nghiên cứu yên tĩnh. Nhưng ít ai biết, ông chính là Dũng Trần, nhà sáng lập tập đoàn công nghệ viễn thông Trantek — một công ty có chi nhánh tại Nga, Kazakhstan và Đông Âu.

Hôm nay, khi nghe Linh nói tiếng Nga trôi chảy, lại nhắc đến Kharkov — nơi Trantek đang gặp rắc rối pháp lý — ông Dũng giật mình. Tại sao một cô phục vụ ở Hà Nội lại nói chuyện như một người điều hành?

Ông đứng dậy, tiến đến quầy thu ngân. Linh thoáng ngạc nhiên khi thấy ông khách thường ngày bỗng chủ động bắt chuyện:

— “Em học tiếng Nga à?”

— “Dạ… Vâng. Em học Đại học Ngoại ngữ. Nhưng anh hiểu được à?”

Ông Dũng mỉm cười:

— “Tôi sống ở Nga 20 năm. Câu chuyện lúc nãy… có vẻ không giống một cuộc gọi học thuật nhỉ?”

Linh thoáng sững lại, rồi nở nụ cười nhẹ:

— “Em làm phiên dịch tự do qua mạng. Có một vài đối tác ở Ukraina và Nga. Không có gì to tát đâu ạ.”

Ông Dũng không hỏi thêm. Nhưng trong đầu ông đã có kế hoạch.

Tối hôm đó, ông gọi trợ lý riêng:

— “Tìm cho tôi hồ sơ của sinh viên tên Nguyễn Thị Linh, trường Đại học Ngoại ngữ, chuyên ngành tiếng Nga. Kiểm tra các hoạt động phiên dịch online của cô ta. Đặc biệt là bất cứ liên hệ nào với Ukraina và Kharkov.”

Sáng hôm sau.

Khi Linh vừa đến quán, quản lý nói có người muốn gặp cô riêng. Một người đàn ông mặc vest lịch sự, tự giới thiệu là trợ lý của ông Dũng, đưa Linh tới một văn phòng ở tầng trên của quán — nơi mà cô chưa từng biết đến.

Căn phòng nhỏ, trang nhã, có cửa kính nhìn ra Hồ Tây. Ông Dũng ngồi đó, vẫn là dáng vẻ điềm đạm nhưng ánh mắt sáng rực.

— “Tôi muốn hỏi em một chuyện. Em có bao giờ nghĩ tới việc làm cho một công ty công nghệ?”

Linh ngỡ ngàng:

— “Dạ? Em chỉ là sinh viên, với lại không có nền tảng công nghệ…”

— “Nhưng em có thứ còn quý hơn: ngoại ngữ, trí nhớ tốt và hiểu biết văn hóa Đông Âu. Tôi muốn em làm phiên dịch và trợ lý dự án cho một chi nhánh của tôi ở Moscow. Có thể bắt đầu từ Hà Nội, sau đó nếu ổn sẽ chuyển sang Nga. Lương gấp 5 lần hiện tại. Quan trọng hơn, em có cơ hội học hỏi từ thế giới thật.”

Linh ngồi yên. Trong đầu cô là hàng loạt câu hỏi. Đây có phải là một cú lừa? Một chiêu trò đa cấp? Nhưng ánh mắt ông Dũng không cho thấy chút gian dối nào. Chỉ có một điều chắc chắn: cuộc sống của cô sắp thay đổi.

Hà Nội – Hai tuần sau.

Linh đứng trước cổng tòa nhà Trantek Việt Nam. Bộ vest nhã nhặn cô đang mặc là lần đầu tiên trong đời cô mua đồ công sở thực sự. Đã hai tuần kể từ buổi nói chuyện với ông Dũng, hai tuần cô được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác — thế giới của những cuộc họp đa quốc gia, những bản hợp đồng xuyên lục địa, và những bí mật không bao giờ xuất hiện trên truyền thông.

Từ một cô sinh viên vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, Linh giờ đây là trợ lý dự án quốc tế của Trantek tại Hà Nội, trực tiếp phụ trách kết nối với thị trường Nga và Đông Âu. Nhưng quan trọng hơn hết, sự xuất hiện của cô đang khiến nhiều người trong công ty bối rối. Vì không ai hiểu, một cô gái trẻ, không bằng cấp chuyên ngành công nghệ, lại được chính ông Dũng đích thân đưa vào phòng họp chiến lược.

Tại văn phòng Trantek – Phòng họp cấp cao

— “Chúng tôi cần bản dịch ngay. Văn bản pháp lý từ phía đối tác Ukraina có những thuật ngữ phức tạp.” – một người trong nhóm pháp lý nói.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, tay gõ bàn phím nhanh như gió. Bản dịch không chỉ chính xác mà còn linh hoạt, phản ánh đúng tinh thần luật pháp hai bên. Khi cô giải thích rõ từng điểm mấu chốt khiến các đối tác hay hiểu nhầm, cả phòng họp đều bất ngờ.

Ông Dũng mỉm cười. Ông đã đúng. Cô gái này không phải chỉ biết tiếng Nga. Cô sống trong ngôn ngữ đó, như một phần máu thịt của mình.

Quá khứ được hé lộ

Sau buổi họp, ông Dũng mời Linh đi ăn trưa. Lần đầu tiên, ông hỏi:

— “Em học tiếng Nga từ khi nào vậy?”

Linh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

— “Thật ra… em sinh ra ở Nga. Mẹ em là người Việt, du học sinh cũ, kết hôn với một người Nga gốc Ukraina. Em sống ở Saint Petersburg tới năm 12 tuổi. Sau đó ba em qua đời trong một tai nạn, mẹ đưa em về Việt Nam. Từ đó em chưa quay lại Nga lần nào.”

Ông Dũng gật đầu chậm rãi. Nhiều mảnh ghép bắt đầu ăn khớp trong đầu ông. Sự tự tin, vốn ngôn ngữ phong phú, phong thái khi nói chuyện — tất cả không thể chỉ đến từ học hành ở đại học.

Linh tiếp tục:

— “Em giữ liên lạc với vài người bên đó, cả bạn bè lẫn người thân. Gần đây một người chú em ở Kharkov bị điều tra vì liên quan đến chuyển tiền xuyên biên giới. Em phải hỗ trợ phiên dịch và giúp kết nối với luật sư. Cuộc gọi hôm đó… là từ người nhà.”

Ông Dũng ngồi trầm ngâm. Đôi khi, những con người tưởng chừng bình thường lại mang trong mình những câu chuyện phức tạp hơn bất kỳ hồ sơ nào.

Không lâu sau, một cơ hội – cũng là thử thách – đến với Linh.

Trantek chuẩn bị ký một thỏa thuận lớn với một đối tác ở Moscow. Nhưng trong nội bộ phía đối tác, có tranh cãi gay gắt về một điều khoản chuyển giao công nghệ. Phía Nga yêu cầu họp mặt trực tiếp với người hiểu văn hóa lẫn ngôn ngữ. Ông Dũng quyết định đưa Linh đi cùng, bất chấp sự ngạc nhiên của nhiều lãnh đạo cấp cao.

Chuyến bay tới Moscow trong tuyết trắng không chỉ là lần trở lại nước Nga sau gần mười năm của Linh, mà còn là bước ngoặt của đời cô.

Linh mặc vest màu xám tro, tóc búi gọn, khuôn mặt điềm tĩnh. Khi bước vào phòng, những người Nga già dặn ban đầu còn bán tín bán nghi. Nhưng khi cô mở miệng chào bằng giọng Nga miền Bắc cổ điển — thứ phát âm ngày càng hiếm ở thế hệ trẻ — cả phòng như sững lại.

Cô không chỉ là người dịch. Cô là cầu nối. Mỗi khi hai bên bắt đầu căng thẳng, cô lại khéo léo đưa vào một câu chuyện về văn hóa Nga – Việt, một câu tục ngữ hay một ví dụ thân quen. Không khí bớt căng, bản thỏa thuận tiến triển nhanh chóng.

Đến cuối cuộc họp, giám đốc phía Nga bắt tay ông Dũng và nói:

“Cô gái này không chỉ hiểu ngôn ngữ, cô ấy hiểu chúng tôi. Ông may mắn có được cô ấy.”

Thỏa thuận được ký. Ông Dũng quyết định công bố chính thức về vai trò mới của Linh: Phó giám đốc phụ trách kết nối thị trường Đông Âu — một chức danh chưa từng có trong tập đoàn.

Linh bước ra khỏi văn phòng, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường. Cô vẫn là cô gái nhỏ nhắn từng bưng cà phê trong quán Gió Nhẹ. Nhưng giờ đây, cô đã đứng giữa ngã ba của hai thế giới — và mở được cánh cửa mà cô không nghĩ đời mình có thể chạm tới.

Không ai ngờ một cuộc gọi bằng tiếng Nga lại thay đổi vận mệnh của một cô phục vụ bình thường. Và cũng không ai ngờ, một tỷ phú Việt lại tìm thấy ngọc quý trong một quán cà phê nhỏ bé giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống luôn có những khúc ngoặt lặng lẽ nhưng đầy ngoạn mục — chỉ chờ người dũng cảm bước vào.

C.P. Việt Nam: Thông tin công ty trà trộn heo ch-ết để bán ra thị trường là b/ị/a đ/ặ/t

C.P. Việt Nam cho biết đang phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công ty và để xử lý nghiêm khắc hành vi vu khống, bịa đặt.

Trước thông tin trên mạng xã hội cho rằng C.P. Việt Nam trà trộn heo chết để bán ra thị trường, trao đổi với chúng tôi, đại diện phía công ty cho biết đã tiếp nhận thông tin và đang trong quá trình điều tra.

“Trước hết, chúng tôi xin khẳng định toàn bộ các thông tin đăng tải bởi tài khoản Facebook và Zalo nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm mục đích bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty”, đại diện C.P. Việt Nam khẳng định.

Doanh nghiệp này cho biết tất cả các hình ảnh kèm theo các bài viết đều không rõ ràng về nguồn gốc, thời gian và không phải là hình ảnh sản phẩm của Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

C.P. Việt Nam khẳng định các sản phẩm của công ty tuân thủ các quy trình kiểm soát về thú y và chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, đảm bảo vệ sinh an toàn thực thẩm.

Trước sự việc này, C.P. Việt Nam đang phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công ty và để xử lý nghiêm khắc hành vi vu khống, bịa đặt.

“Chúng tôi rất lấy làm tiếc về sự việc này đã gây xáo trộn và thiệt hại nghiêm trọng đối với hoạt động kinh doanh của Công ty và còn gây tâm lý hoang mang, lo sợ đối với các quý khách hàng, đối tác và toàn thể công đồng xã hội.

Chúng tôi thiết tha mong rằng các bên liên quan bình tĩnh và tiếp nhận thông tin đa chiều và có chọn lọc. Chúng tôi sẽ nhanh chóng thông tin tới quý khách hàng, đối tác và cộng đồng kết quả làm việc và xác minh cùng các cơ quan chức năng liên quan về sự việc này”, đại diện công ty cho biết.

Thời gian gần đây một bài viết trên mạng xã hội liên quan đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm của công ty C.P. Việt Nam đang được được chú ý. Người viết nhận mình là nhân viên bán hàng tại Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam, về mảng thịt heo bộ phận gia công.

 Ảnh chụp màn hình bài viết trên Facebook

Trong quá trình làm việc tại cửa hàng C.P. Fresh Shop Mỹ Xuyên-Sóc Trăng, người này cho biết cửa hàng thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo đã bốc mùi hôi thối để đưa về Fresh Shop bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng.

Người này cho biết lãnh đạo công ty đã chỉ đạo nhân viên pha lóc ra bán rẻ bằng một nửa giá cho người dân làm lạp xưởng…Bên cạnh đó, xúc xích hết hạn sử dụng được cho là tháo thương hiệu ra bán làm chả chiên.

“Những mảnh heo chết bệnh không có giá trị, chỉ để thiêu huỷ Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam đã trà trộn vào bán cho nhân dân Việt Nam mỗi năm thu lợi nhuận hơn hàng chục ngàn tỷ”, người này viết.

 Ảnh heo chết được cho là trà trộn bán ra thị trường

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ

Giữa trưa nắng gay gắt ở Sài Gòn, tiếng phanh xe rít lên chát chúa khiến mọi ánh mắt trong con hẻm nhỏ đổ dồn về một điểm. Một cụ ông lưng còng, tay run run giữ chặt giỏ rau vừa rơi xuống, còn trước mặt là một chiếc xe hơi bạc tỷ – nước sơn đen bóng loáng vừa bị rạch một vết dài…


Chuyện xảy ra ở một con hẻm nhỏ quận 3, nơi còn lưu giữ nếp sống cũ của người Sài Gòn xưa. Nhà cửa san sát, trẻ con đá banh ngoài hẻm, và người dân vẫn quen mặt nhau như bà con trong xóm.

Ông Lâm – một cụ già ngoài 70 tuổi – sống cùng người vợ bệnh tật trong một căn phòng trọ nhỏ lợp tôn, mỗi ngày đẩy xe rau rong ruổi khắp hẻm kiếm vài chục nghìn sống qua ngày. Từng là giáo viên thời trẻ, ông về hưu sớm vì hoàn cảnh. Cuộc đời dồn dập biến cố khiến ông trở nên trầm lặng, kiệm lời, và luôn giữ thái độ nhẫn nhịn với mọi việc trên đời.


Hôm đó là một ngày nắng như đổ lửa. Ông Lâm đẩy xe rau như mọi khi, đi ngang qua khu biệt thự cuối hẻm, nơi có căn nhà sang trọng vừa mới được tu sửa lại. Phía trước là chiếc Mercedes S-Class đen bóng, đậu sát mép đường.

Khi ông cúi xuống buộc lại bó rau cải trên xe, thì một tiếng động bất ngờ vang lên – “rầm!” – chiếc xe đẩy của ông do bị trượt bánh đã lăn nhẹ về phía trước và cạnh kim loại bên xe rau đã vô tình cà vào bên hông chiếc Mercedes, để lại một vết trầy dài chừng 40cm.

Ông Lâm chết lặng. Ông run rẩy lùi lại, mắt nhìn quanh như cầu cứu. Một vài người dân xung quanh đã bắt đầu xì xào, có người chép miệng:

– “Thôi xong rồi, xe bà chủ Linh đó… xe đó gần 10 tỷ đấy!”

Đúng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ cổng biệt thự. Trông bà khoảng 40 tuổi, dáng cao ráo, mặc bộ đầm công sở hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm kỹ càng nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, lạnh lùng. Bà chính là Trần Mỹ Linh – một nữ doanh nhân thành đạt, được mệnh danh là “nữ tỷ phú bất động sản” khi sở hữu hàng loạt khu đất vàng khắp TP.HCM.

Nhìn thấy vết xước trên xe mình, bà Linh nhíu mày:

– “Ai làm?” – giọng nói sắc như dao cắt.

Một người hàng xóm chỉ về phía ông Lâm – đang đứng run run như bị đông cứng.

– “Tôi… tôi không cố ý… xe tôi trượt bánh… xin lỗi cô…”

Bà Linh bước nhanh tới, mắt quét từ đầu đến chân ông Lâm, rồi nói lạnh tanh:

– “Ông có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Một vết xước vậy sửa cũng mất vài chục triệu! Ông có đền nổi không?”

Ông Lâm lúng túng:

– “Tôi… tôi chỉ là người bán rau, tôi không có tiền…”

– “Không có tiền thì làm sao sống ở thành phố này? Ông tưởng đây là cái chợ quê để làm gì cũng được sao?”

Bà Linh rút điện thoại ra, định gọi bảo vệ khu phố đến. Mọi người bắt đầu xì xào. Một vài người tỏ ra thương cảm ông Lâm, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cản bà Linh.

Ông Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, run run lấy điện thoại, gọi cho ai đó:

– “Tú à… con có thể qua đây một chút được không… ba có chuyện rồi…”

Chỉ 15 phút sau, một chiếc ô tô bán tải màu xám trờ tới. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cứng cáp, mặc áo sơ mi, bước ra. Anh khoảng ngoài 30 tuổi, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. Anh chính là Nguyễn Minh Tú – con trai duy nhất của ông Lâm, hiện đang là giám đốc kỹ thuật cho một công ty công nghệ lớn, ít khi về nhà vì công việc bận rộn.

Tú đến bên cạnh ông Lâm, đỡ cha vào bóng râm rồi quay sang bà Linh:

– “Chào chị. Tôi là con trai ông Lâm. Tôi xin phép được giải quyết chuyện này.”

Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, cười khẩy:

– “Ừ, tốt rồi. Cậu giải quyết đi. Xe tôi bị trầy như thế, tôi gửi hình cho gara rồi. Tạm tính là 35 triệu. Tôi muốn chuyển khoản ngay.”

Tú không vội vàng, chỉ hỏi nhẹ:

– “Chị có camera an ninh không? Mình kiểm tra lại để rõ tình huống. Vì xe của cha tôi không chủ động va chạm, mà do bánh xe bị trượt.”

Bà Linh bực bội:

– “Tôi không cần biết! Xe tôi bị hỏng là sự thật!”

Tú rút điện thoại, gọi một cuộc ngắn, rồi quay sang nói:

– “Chị cho tôi 10 phút. Người bên công ty bảo hiểm của tôi sẽ đến xem xét hiện trường.”

Bà Linh tròn mắt:

– “Cậu gọi bảo hiểm? Cái xe bán rau rách nát mà cũng có bảo hiểm à?”

Tú chỉ cười nhẹ. Và rồi chỉ ít phút sau, một chiếc xe khác trờ đến – là người của công ty bảo hiểm đối tác với công ty Tú làm việc.

Sau khi xem xét vết trầy, đối chiếu với camera an ninh gần đó, người giám định kết luận:

– “Va chạm là ngoài ý muốn. Bánh xe ông cụ bị trượt do ổ gà nhỏ trước nhà chị. Theo luật, đây là tai nạn bất khả kháng. Và nếu mặt đường trước nhà thuộc quyền sử dụng cá nhân – trách nhiệm bảo dưỡng thuộc người sử dụng…”

Cả đám đông nín lặng.

Bà Linh tái mặt.

Tú nhìn bà, ánh mắt bình thản:

– “Tôi không muốn làm lớn chuyện. Nhưng nếu chị vẫn yêu cầu bồi thường, chúng ta có thể xử lý theo đúng pháp lý. Chị nghĩ sao?”

Không khí căng như dây đàn
Sau lời nói của người giám định bảo hiểm, cả khu phố nín thở. Bà Linh – người luôn quen với vị thế “trên cơ” – thoáng lúng túng. Ai cũng nghĩ ông Lâm là một ông lão nghèo khổ, chỉ biết cắm mặt bán rau nuôi vợ bệnh, thì làm gì có ai chống lưng hay hiểu luật đến thế?

Bà Linh chưa kịp lên tiếng, thì Tú nhẹ nhàng tiến đến, chìa tay:

– “Tôi là Nguyễn Minh Tú, giám đốc kỹ thuật công ty iGenTech. Mọi thông tin liên quan đến sự việc này tôi sẽ đại diện xử lý thay cha tôi. Nhưng tôi tin chị là người có học, có tầm, sẽ biết điều gì nên – điều gì không.”

Bà Linh liếc mắt, nhìn lại chiếc Mercedes đen bóng của mình. Một vết trầy – rõ ràng không đáng để làm to chuyện, giờ lại bị đẩy lên thành vấn đề đạo đức và hình ảnh cá nhân giữa cộng đồng dân cư. Cả dãy nhà đang im lặng quan sát, ánh mắt dường như không còn thiện cảm như lúc đầu.

Bà Linh thay đổi thái độ
Bà Linh chợt đổi giọng, mềm lại:

– “Thôi… cũng chỉ là sơ suất. Tôi hơi nóng tính… Nếu đúng là lỗi do mặt đường và hoàn cảnh khách quan, tôi cũng không muốn làm khó cụ ông.”

Tú gật đầu:

– “Cảm ơn chị đã thông cảm. Tôi sẽ cho người sửa phần mặt đường trước nhà chị luôn, miễn phí. Để sau này tránh xảy ra sự cố tương tự.”

Bà Linh sững người. Không phải vì chuyện sửa đường – mà vì cách anh nói: điềm đạm, tự tin, và rõ ràng không phải người tầm thường. Còn những người dân quanh đó thì bắt đầu xì xào khen ngợi:

– “Thằng Tú con ông Lâm giỏi thiệt… tưởng đâu chỉ là con nhà bán rau!”

– “Nghe đâu nó từng học nước ngoài về đó…”

Chiều hôm đó, khi sự việc đã qua, nhiều người kéo tới thăm hỏi ông Lâm. Có người hỏi nhỏ:

– “Ủa ông Lâm ơi… sao con trai ông giỏi quá trời mà ông còn phải đi bán rau cực khổ vậy?”

Ông Lâm chỉ cười nhẹ:

– “Nó có cuộc đời của nó, tôi có cuộc đời của tôi. Đi bán rau, tuy cực, nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ. Ở nhà hoài, thấy bà nhà nằm liệt giường cũng buồn…”

Một người hàng xóm thân thiết mới buột miệng:

– “Mà tôi nhớ ông hồi xưa… dạy học trường chuyên, phải không?”

Tú ngồi kế bên, cười, tiếp lời:

– “Ba tôi từng là giảng viên Đại học Sư phạm. Nhưng sau một biến cố – mất em gái út vì tai nạn liên quan đến tài xế say rượu – ba xin nghỉ dạy luôn. Ông thấy đời người mong manh quá, không thiết tha danh vọng nữa…”

Mọi người sững sờ. Không ai ngờ ông lão gầy còm bán rau ngày ngày ấy từng là một người thầy được nhiều thế hệ sinh viên kính trọng.

Một tuần sau, bất ngờ xảy đến
Bà Linh – sau sự việc hôm đó – không những không giữ thù oán, mà còn cho người tới hỏi thăm sức khỏe ông Lâm và gửi một phong bì “bồi dưỡng” nho nhỏ, gọi là “lỗi mình nóng tính quá mức”.

Ông Lâm nhận nhưng từ chối:

– “Tôi làm xước xe thật. Dù là vô tình, tôi cũng không muốn nhận tiền từ chị.”

Bà Linh nhìn ông như ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên nảy ra một ý:

– “Cụ ơi… con gái tôi đang cần học thêm tiếng Việt để thi vào chuyên Văn. Nghe nói cụ từng là giáo viên. Cụ có thể dạy nó được không?”

Ông Lâm ngạc nhiên. Nhưng Tú thì gật đầu:

– “Ba còn nhớ bài giảng lắm mà. Ba từng dạy con thuộc lòng “Lặng lẽ Sa Pa” còn gì!”

Thế là, một chuyện không ngờ xảy ra: ông Lâm – ông lão bán rau – trở thành gia sư dạy văn cho con gái nữ tỷ phú. Mỗi tuần 3 buổi, tại biệt thự ngay con hẻm cũ, nhưng lần này ông bước vào qua cửa chính, chứ không phải chỉ đi ngang qua…

Cái kết bất ngờ – và nhân văn
Sau vài tháng học, con gái bà Linh thi đỗ chuyên Văn. Bà Linh đến tận nhà trọ ông Lâm, lần này không phải để bồi thường, mà là để mời ông và vợ về sống trong một căn hộ nhỏ do bà tặng – gọi là “tấm lòng biết ơn”.

Ông Lâm từ chối, nhưng Tú đã thì thầm:

– “Ba à, ba đừng từ chối mọi thứ. Người ta thay đổi vì được ba đối xử bằng lòng tử tế. Mình nhận – không phải vì tham, mà vì để họ học cách cho đi đúng chỗ.”

Ông Lâm gật nhẹ.

Thế là từ một vết xước trên chiếc xe bạc tỷ, cả khu phố chứng kiến một điều kỳ lạ: lòng người thay đổi nhờ một hành động bình tĩnh, đúng mực – và một cuộc gọi đầy bất ngờ của một người con.

Đừng vội đánh giá một con người qua vẻ ngoài. Có những ông lão bán rau từng là thầy giáo. Có những người nghèo nhưng sống tử tế và đầy tự trọng. Và có những “nữ tỷ phú” chỉ cần một lần bị tổn thương lòng kiêu hãnh – để học lại bài học về sự khiêm nhường.

Miếng th:ịt lợn t:ai tiế:ng nhất lúc này: Không biết là xúc xích “nở hoa” hay cuộc đời b:ế tắ;c

QUÁ KINHKHUNG: XUẤT HIỆN TÀI KHOẢN ĐƯỢC CHO LÀ NHÂN VIÊN CTY CP VIỆT NAM – TỐ CÁO CÔNG TY THƯỜNG XUYÊN TRÀ TRỘN HEO, GÀ BỊ BỆNH, H:Ô:I T:H:ỐI RA THỊ TRƯỜNG THU LỢI HÀNG CHỤC NGHÌN TỶ ĐỒNG  Chưa rõ thực hư ra sao nhưng nếu đúng là sự thật thì t:ội á:c này là tày trời, không thể dung thứ. Nghĩ sao mà đem đồ hết date tuồn ra làm chả viên, làm lạp xưởng. Heo bệnh thì lọc là bán rẻ nửa giá . Thông tin hiện tại chưa được xác minh

Có thể là hình ảnh về văn bản
Có thể là hình ảnh về văn bản
Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết '26/03/2022:02:28:45 26/03/2022 202:28:45 Đương ĐươngQuốcLộ Quốc Lộ 1 TỉnhHậu Tỉnh Hậu Giang H. Phụng Hiệp Viêt Nam'
Có thể là hình ảnh về ‎văn bản cho biết '‎REMUUMAN 26/03/2022 02:25:43 Đường Quốc Lộ 1 Tỉnh Hậu Giang H. Phụng Hiệp Việt Nam שש‎'‎

Gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm, một câu cô ấy vô tình thốt ra khiến tôi đứng lặng như hóa đá

“Anh vẫn giữ chiếc khăn len em đan mùa đông năm ấy chứ?”
Câu nói tưởng như vô tình ấy khiến tôi đứng sững giữa lòng Hà Nội đang chuyển đông, như bị ai đó kéo ngược về những ngày đã xa – những ngày mà tôi cứ ngỡ đã chôn chặt tận đáy lòng.

Tôi tên Minh, 32 tuổi, làm kỹ sư cầu đường. Cuộc sống của tôi diễn ra đều đặn như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ: sáng cà phê đen không đường, trưa ăn cơm văn phòng, tối về nhà một mình trong căn hộ nhỏ thuê gần cầu Nhật Tân. Tình yêu? Tôi không còn tin vào thứ đó kể từ ngày Trang rời khỏi cuộc đời tôi.

Chúng tôi yêu nhau thời đại học – mối tình đầu, ngây thơ và cuồng nhiệt. Trang học báo chí, năng động, mơ mộng. Tôi khô khan, hướng nội. Vậy mà không hiểu sao chúng tôi lại hòa hợp lạ kỳ. Những đêm Hà Nội mưa phùn, hai đứa đèo nhau trên chiếc xe Cub cà tàng đi ăn bánh giò nóng. Trang hay nói tôi là người yêu lãng mạn một cách “ngầm”, còn tôi chỉ cười: “Lãng mạn không nuôi sống được tương lai”.

Tốt nghiệp, cô chọn vào Sài Gòn. Tôi ở lại Hà Nội với lý do “chưa ổn định công việc”. Cả hai hứa sẽ yêu xa, nhưng rồi chỉ sau một năm, Trang gửi tin nhắn: “Em xin lỗi, em không thể chờ mãi. Mình dừng lại nhé.”

Không cãi vã. Không níu kéo. Tôi gục mặt trên cầu Long Biên đêm hôm đó, một mình.

Năm năm sau, vào một buổi chiều đầu đông, tôi nhận được cuộc gọi từ Hưng – bạn đại học:
“Ê, nhóm mình họp lớp, mày không đi à? Trang cũng về đấy.”

Tôi hơi sững người.
“Trang nào?”
“Này đừng xàm. Trang – người cũ của mày chứ ai. Vừa từ Úc về, bảo làm phóng sự gì đó cho đài. Đi đi, biết đâu duyên xưa bén lại!”

Tôi cười gượng, không hứa hẹn. Nhưng đêm đó, tôi mất ngủ.

Buổi họp lớp tổ chức ở một quán cà phê sân thượng giữa phố cổ. Gió đầu mùa se lạnh, hương hoa sữa lẫn trong hơi người nhộn nhạo. Ai cũng đã khác: trưởng thành hơn, béo hơn, tóc thưa hơn – trừ Trang.

Cô ấy bước vào như một luồng sáng – mái tóc dài, áo khoác dạ màu be, môi đỏ và ánh mắt không còn nét ngây thơ ngày xưa. Cô cười khi thấy tôi, nụ cười mà tôi đã từng nhớ quay quắt suốt những năm hai mươi.

“Chào anh Minh,” cô nói. “Lâu quá không gặp.”

Tôi chỉ gật đầu. “Chào Trang.”

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Trang rời rạc, chỉ toàn những câu xã giao. Hỏi thăm công việc, gia đình, chuyện thời tiết. Tôi không dám hỏi về người đàn ông nào đã khiến cô buông tay tôi năm ấy. Cô cũng không hỏi tôi đã yêu ai sau cô chưa. Không ai chạm vào quá khứ, như thể đó là một vùng đất cấm.

Buổi tiệc tan. Mọi người lục tục ra về. Tôi đứng trên ban công nhìn xuống phố – nơi những chiếc đèn xe máy lấp loáng như ánh sao.

Trang bước đến cạnh tôi. Tay cô cầm cốc cacao nóng, hơi bốc lên làm đôi mắt long lanh hơn.
“Anh vẫn sống ở Hà Nội?”
“Ừ. Em thì sao? Vẫn ở Sài Gòn?”
“Không. Em định chuyển về đây luôn. Có vài dự án muốn làm cho đài.”

Chúng tôi im lặng. Rồi cô bất chợt nói:
“Anh vẫn giữ chiếc khăn len em đan mùa đông năm ấy chứ?”

Tôi sững người.

Chiếc khăn ấy – màu xám tro, sợi hơi sù sì, nhưng rất ấm. Mùa đông năm cuối đại học, Trang đã đan cho tôi. Sau khi chia tay, tôi nhét nó vào đáy ngăn tủ, nghĩ sẽ không bao giờ nhìn lại. Vậy mà mấy mùa đông sau đó, mỗi khi lạnh căm, tôi lại lôi nó ra – như thể một cách âm thầm níu kéo ký ức.

Tôi quay sang nhìn cô, mắt chạm mắt.
“Em nhớ à?”
Trang cười khẽ.
“Em chưa bao giờ quên.”

Đêm đó, tôi chạy xe về chậm rãi, gió lạnh táp vào mặt. Đèn đường loang lổ qua mắt kính. Từng câu nói, từng ánh nhìn của Trang như âm vang mãi trong đầu. Câu hỏi của cô không chỉ là lời hỏi thăm. Nó là một sợi dây, kéo tôi về một thời tưởng đã chết trong lòng.

Chiếc khăn ấy, tôi vẫn giữ. Và không chỉ là chiếc khăn.

Hôm sau, Hà Nội trở lạnh. Tin thời tiết nói đợt gió mùa mạnh sẽ tràn về, mang theo mưa nhỏ kéo dài cả tuần. Tôi mở tủ, lần tay tìm chiếc khăn len màu xám tro. Vẫn còn đó, cuộn gọn gàng như chờ đợi ai đó quay lại.

Tôi mang nó theo khi đến điểm hẹn. Trang nhắn tôi gặp cô ở Hồ Tây, đoạn đường Thanh Niên, nơi xưa từng là “địa bàn hẹn hò” của chúng tôi thời sinh viên. Cà phê ven hồ vẫn vậy, những chiếc ghế mây, bàn gỗ mộc, và mùi hương cà phê phảng phất hoài cổ.

Trang đã ngồi đó, quay lưng ra hồ, tóc búi nhẹ, mặc áo len cổ lọ màu kem. Nhìn cô như thể chưa từng rời khỏi thành phố này.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, đặt chiếc khăn lên bàn.
“Vẫn giữ,” tôi nói.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi len, ánh mắt hoài niệm.
“Ngày ấy em đan suốt cả tuần, còn phải giấu anh không cho biết. Em từng nghĩ sẽ đan thêm cái mũ… nhưng rồi…”

Câu nói dừng lại lửng lơ. Như chính mối tình của chúng tôi năm ấy – chưa bao giờ có một cái kết trọn vẹn.

Tôi hỏi: “Vì sao em rời đi?”

Cô im lặng khá lâu, rồi chậm rãi đáp:
“Em nghĩ anh không cần em nữa. Anh lúc nào cũng nói tương lai quan trọng hơn cảm xúc. Em không thấy mình nằm trong cái ‘tương lai’ ấy.”

Tôi muốn cười, nhưng cổ họng nghẹn lại.
“Anh không nói, không có nghĩa là không có em trong đó.”

Trang nhìn tôi, mắt hơi đỏ.
“Chỉ tiếc là lúc em cần nghe nhất thì anh lại im lặng.”

Hóa ra, không phải chỉ thời gian làm người ta xa nhau, mà chính là sự im lặng. Tôi từng nghĩ yêu là hành động – là việc tôi chạy xe hàng giờ đến gặp cô khi cô buồn, là việc tôi cố gắng có việc làm ổn định để “lo cho cả hai”. Nhưng với Trang, yêu cần lời nói. Cần khẳng định, cần sự an tâm.

Chúng tôi ngồi như thế khá lâu, gió hồ thổi từng đợt lạnh buốt. Cô vùi mặt vào khăn:
“Em sắp đi Úc lại.”
“Gấp vậy à?”
“Chỉ về làm dự án ngắn hạn thôi. Hết tháng là bay.”

Tôi gật đầu. Biết vậy, mà lòng vẫn quặn lại.
“Vậy… lần này gặp lại để làm gì hả Trang?”

Cô mỉm cười, ánh mắt như có chút giễu cợt – với tôi, hoặc với chính cô.
“Để biết rằng em từng không sai khi yêu anh. Để anh biết có người vẫn nhớ về anh, dù anh chẳng bao giờ nói một lời giữ lại.”

Tôi không biết nói gì nữa. Mọi lời đều vô nghĩa, khi thời gian không thể quay lại.

Một tuần sau đó, chúng tôi gặp nhau vài lần. Không nhắc gì về “chuyện cũ”, cũng chẳng hứa hẹn “chuyện mới”. Chỉ đi dạo bờ Hồ Gươm, ghé vào quán bánh rán nhân đậu gần trường cũ, ngồi xe buýt chuyến số 9 vòng quanh thành phố như hồi sinh viên.

Lần cuối, cô rủ tôi đến sân bay tiễn. Tôi mang theo khăn len, định bụng sẽ tặng lại, như một cách khép lại ký ức.

Nhưng lúc đưa khăn ra, Trang khẽ đẩy tay tôi lại.
“Giữ lấy. Đó là phần anh. Phần em… em đã mang theo đủ rồi.”

Cô bước vào cổng an ninh, không quay đầu. Tôi đứng đó rất lâu, giữa đám đông người tiễn đưa và những lời gọi tên ồn ào. Chiếc khăn nằm gọn trong túi áo tôi – nặng trĩu.

Từ hôm đó, tôi thay đổi vài điều nhỏ. Bắt đầu nói nhiều hơn, không giấu cảm xúc. Gọi điện cho mẹ mỗi tối chủ nhật. Thỉnh thoảng mua hoa để bàn – không phải cho ai, chỉ để nhắc mình rằng cảm xúc cũng cần chăm sóc như cơm ăn, nước uống.

Và mỗi mùa đông về, tôi vẫn choàng chiếc khăn ấy. Không phải vì nhớ Trang – mà vì nó nhắc tôi nhớ rằng: Đã từng có một người con gái yêu tôi đến mức đan từng sợi len, và chỉ cần một lời khẳng định để ở lại.

Nhưng tôi đã im lặng.

Công nghệ làm nước mắm g/iả,

Được nhiều người giới thiệu rằng một số nơi ở Quảng Bình thường bán nước mắm đặc sản Phú Quốc và Nam Ngư rất rẻ và thơm nên chị Lê Thị Mỹ ở TP.Tuy Hòa, Phú Yên đã mua 5 chai loại 1 lít, nhưng về nhà được ít hôm thì nước mắm bốc mùi thum thủm và nổi váng. Nhiều người khác cũng vì ham rẻ và do một chút thiếu cẩn trọng mà mua phải loại nước mắm được chế bằng nước lã và hương liệu.

Thật ít, giả nhiều

Bà Lê Thị Thành-chủ cửa tiệm nước mắm Đại Thành ở Đồng Hới cho biết trên địa bàn Quảng Bình các nhãn hiệu nước mắm có tiếng như Nam Ngư, Phú Quốc được bán rất nhiều. Trong các siêu thị và cửa hàng lớn thì nước mắm được niêm yết giá theo đúng quy định, tuy nhiên ở các cửa hàng nhỏ lẻ bày bán ngay ở cổng chợ Đồng Hới thì giá cả rất khác nhau vì hầu hết đó là những sản phẩm không đảm bảo chất lượng hoặc đã bị làm giả.

Hiện tại thì thị trường Việt Nam tiêu thụ khoảng 190-200 triệu lít nước mắm nhãn hiệu Phú Quốc, trong khi năng lực sản xuất của các công ty chính hãng chỉ khoảng 20-25 triệu lít/năm. Vậy thì lấy đâu ra nước mắm đặc sản Phú Quốc nhiều đến thế?.
Nước mắm Nam Ngư bị Tâm làm giả nhiều nhất.Nước mắm Nam Ngư bị Tâm làm giả nhiều nhất.
Tương tự như sản phẩm nước mắm đặc sản Phú Quốc thì nước mắm nhãn hiệu Nam Ngư cũng được bày bán tràn lan trên địa bàn Quảng Bình. Có những sạp bán cả những chai không có nhãn mác và cũng không ghi hạn sử dụng. Nhiều tiểu thương ở đây cho biết, lực lượng chức năng cũng thường xuyên đi kiểm tra nhưng các sạp bán hàng này bán xong là thôi, không có đăng kí cửa hiệu đàng hoàng và cũng không có cam kết bán hàng đảm bảo an toàn thực phẩm nên khi xảy ra sự cố thì khó mà thắc mắc được.

Hơn nữa, tâm lý người dân khi mua phải mấy chai nước mắm rởm thì cũng chẳng kỳ công mà đi phản ánh. Bên cạnh đó, tâm lý nhiều người dân khi vào chợ thì muốn mua nhanh, mua rẻ nên mua ngay ở cổng chợ và đã mua phải nước mắm đểu. Có người khi mua còn không để ý cả nhãn mác và các chỉ số về hàm lượng được ghi trên bao bì.

Nhiều chủ cửa hiệu bán nước mắm chính hãng cũng cho biết, nếu là nước mắm Phú Quốc thật thì có chỉ dẫn địa lý và số điện thoại của nơi sản xuất là ở Phú Quốc đàng hoàng chứ không mập mờ như các cửa hàng bán trôi nổi trên địa bàn trong thời gian qua. Với nước mắm Nam Ngư cũng vậy, chỉ cần tin h ý một chút là người tiêu dùng có thể nhận ra đó là hàng thật hay hàng giả.

Chị Lê Thu Thảo cho biết cuối tháng 4/2015 chị mua 2 lít nước mắm Nam Ngư trong một sạp di động ở cổng chợ, có khuyến mãi thêm gói bột ngọt. Nhưng về đến nhà được 3 hôm thì chị thấy nước mắm sủi bọt trắng, mở nắp chai ra thì mùi hắc bốc lên nồng nặc. Chị đã không dám dùng loại nước mắm đó nữa và cũng không dám mua ở những tụ điểm bán di động kèm khuyến mãi như trước nữa.

Chiêu trò chế nước mắm rởm của ông trùm bị sa lưới

Ông Lê Văn Bảo, người bán nước mắm gần 20 năm ở Đồng Hới cho biết chiêu thức làm nước mắm rởm thì rất đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng nhận biết được. Đôi khi chúng ta xem nhẹ nhưng thật sự tác hại từ nước mắm rởm là rất khôn lường, nhất là khi các loại nước mắm rởm được chế bằng nước lã và hương liệu. Các đối tượng buôn gian bán lận này thường làm nhái các nhãn hiệu nước mắm nổi tiếng như Phú Quốc, Nha Trang 584, Nam Ngư…
Triệt phá lò sản xuất nước mắm đặc sản rởm của Ngô Thành Tâm.Triệt phá lò sản xuất nước mắm đặc sản rởm của Ngô Thành Tâm.
Cách đây không lâu, tỉnh Quảng Bình đã tiến hành truy bắt đối tượng Ngô Thành Tâm (trú tại phường Quảng Long, thị xã Ba Đồn, Quảng Bình) về tội sản xuất hàng giả số lượng lớn, không đảm bảovệ sinh an toàn thực phẩm.

Tâm thú nhận rằng lợi dụng tâm lý của hầu hết người dân, người nội trợ trên địa bàn các tỉnh Bắc Miền Trung đều ham rẻ nhưng lại muốn dùng các loại nước mắm có nhãn hiệu thường được quảng cáo trên ti vi, mà nước mắm lại là đồ dùng thiết yếu hàng ngày nên Tâm đã lập một hệ thống sản xuất nước mắm rởm, rất có lời. Tâm cũng khai nhận rằng nếu tiêu thụ muốn tránh bị phát hiện thì cứ thuê xe tải chở về các vùng nông thôn, bán cho các cửa hàng, bán sỉ giá rẻ thôi cũng đã lời rất nhiều rồi.

Theo thú nhận của ông trùm làm nước mắm rởm này thì có những tháng cao điểm đầu năm 2015, Tâm tiêu thụ được vài ngàn chai nước mắm. Tại thời điểm bị truy bắt, Tâm cũng đang vận chuyển gần 2.000 chai nước mắm rởm đặc sản hiệu Nam Ngư đi tiêu thụ. Đối tác ở thành phố mà Tâm hướng đến là các sạp bán hàng nhỏ lẻ, di động chứ không dám đưa vào các cửa hàng lớn vì sợ bị lộ.
Các dụng cụ để Tâm sản xuất nước mắm rởm.Các dụng cụ để Tâm sản xuất nước mắm rởm.
Chiêu trò Tâm thường dùng nhất để sản xuất nước mắm đặc sản giả đó là mua nguyên vật liệu, công cụ trôi nổi trênthị trườngđể làm giả. Tất cả nước mắm đó chủ yếu chế từ nước lã, muối, nước khoáng và đường nấu cháy tạo màu. Vỏ chai đựng nước mắm được mua từ các nơi bán phế liệu với giá rẻ bèo. Các loại nhãn mác thì Tâm tự chế tác thông qua chiếc máy scan và máy photo. Nước mắm rởm này bảo quản được trong thời gian rất ngắn, thế nên khi các tụ điểm hết hàng thì Tâm mới tiến

Theo nhiều chủ hàng phân phối nước mắm đặc sản thật trên địa bàn Đồng Hới thì chỉ cần nắm được một số thủ thuật nhỏ và quan sát là có thể nhận biết được nước mắm giả hay thật. Điều đó sẽ giúp cho người tiêu dùng tránh được rất nhiều tác hại. Người tiêu dùng nên đọc kỹ các thành phần, hạn sử dụng trên sản phẩm, theo đó độ đạm càng cao thì nước mắm càng có dinh dưỡng, càng thơm ngon.

Hiện nước mắm có 4 loại: Loại đặc biệt có độ đạm 30 độ (hoặc 30,5 độ), loại thượng hạng 25 độ, loại 1 là 15 độ, loại 2 là 10 độ. Với nước mắm không ghi thành phần độ đạm mà chỉ ghi là hương cá hồi, hương cá cơm, cá ngừ… thì chỉ làm từ hương liệu pha với một tỷ lệ nhỏ nước mắm cốt mà thôi.

Đây cũng chính là dấu hiệu để nhận biết hàng kém chất lượng. Hơn nữa, khi mua nước mắm về sử dụng, người tiêu dùng có thể phân biệt chất lượng nước mắm bằng một cái chảo nóng: Khi đổ một thìa nhỏ nước mắm vào, nếu nước mắm khô rất nhanh, tạo thành một vệt trắng thì đó là nước mắm pha muối và hương liệu; còn nước mắm làm từ cá có độ đạm cao sẽ bốc hơi chậm hơn, khi cháy để lại vệt cháy đen và bốc mùi khét nẹt. Nếu phát hiện ra điều này thì nên ngừng việc sử dụng loại nước mắm đó vì đó là hàng rởm, sử dụng lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe .

Toàn bộ tâm thư tố cáo của chính nhân viên hãng th-ịt CP lớn nhất Việt Nam: Trời ơi gia đình nào cũng đã ăn phải sống sao đây!!!

QUÁ KINHKHUNG: XUẤT HIỆN TÀI KHOẢN ĐƯỢC CHO LÀ NHÂN VIÊN CTY CP VIỆT NAM – TỐ CÁO CÔNG TY THƯỜNG XUYÊN TRÀ TRỘN HEO, GÀ BỊ BỆNH, H:Ô:I T:H:ỐI RA THỊ TRƯỜNG THU LỢI HÀNG CHỤC NGHÌN TỶ ĐỒNG  Chưa rõ thực hư ra sao nhưng nếu đúng là sự thật thì t:ội á:c này là tày trời, không thể dung thứ. Nghĩ sao mà đem đồ hết date tuồn ra làm chả viên, làm lạp xưởng. Heo bệnh thì lọc là bán rẻ nửa giá . Thông tin hiện tại chưa được xác minh

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc


ĐƠN TỐ CÁO VI PHẠM PHÁP LUẬT
(V.v Vệ Sinh An Toàn Thực Phẩm)

Tôi tên: Liễu Quý Ngân
Sinh ngày: 22/09/1985
CCCD: ….., Cấp ngày: 26/08/2021 tại Cục QLHC Về TTXH
Địa chỉ thường trú: 115 Trần Hưng Đạo, Ấp Hòa Mỹ, TT Mỹ Xuyên, Huyện Mỹ Xuyên, Tỉnh Sóc Trăng

Kính gửi:

  • Bác Tổng Bí Thư Tô Lâm

  • Bác Thủ Tướng Phạm Minh Chính

  • Bác Chủ Tịch Nước Lương Cường

  • Bác Chủ Tịch Quốc Hội Trần Thanh Mẫn

  • Các Anh Chị/Cô/Chú quản lý các sở, ban, ngành

  • Cùng toàn thể đồng bào nhân dân Việt Nam

Hôm nay, con trình bày nội dung sự việc muốn tố cáo như sau:

Con là nhân viên Sale làm việc tại Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam, về mảng thịt heo, bộ phận gia công.

Trong quá trình làm việc tại Cửa hàng CP Freshop Mỹ Xuyên – Sóc Trăng, con và nhân viên cùng một số người dân có phát hiện một số sai phạm nghiêm trọng của lãnh đạo Công ty Cổ phần Chăn Nuôi CP Việt Nam như sau:

Hàng ngày thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh heo lên mùi hôi thối đưa về Freshop, bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng.

Những mảnh heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng như:

  • Nổi trái, hột

  • Áp xe, mủ

  • Những mảnh heo bệnh đã cắt ra, mang mủng kiểm tra, để lên mùi hôi thối, ruồi bâu
    → Nhưng vẫn gửi về cửa hàng Freshop để bán.

Lãnh đạo Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP còn:

  • Kêu pha lóc ra bán rẻ cho người dân làm lạp xưởng

  • Xúc xích hết date kêu tháo thương hiệu ra, bán làm chả chiên

Nhận thấy vấn đề vô cùng phức tạp, có thể kéo dài, gây ảnh hưởng đến sức khoẻ nhân dân, cộng đồng và con cháu thế hệ mai sau,

Chúng con là những người dân thấp cổ bé họng, quá nhỏ bé so với Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam, không thể đứng ra thưa kiện được.

Một số lãnh đạo công ty CP còn thách thức chúng con:

“Có quen biết ai thì thưa kiện đi.”

Nay con trình bày sự việc như trên, kính mong:

  • Các lãnh đạo cơ quan Đảng, Nhà nước

  • Các cơ quan chức năng

Vào cuộc điều tra, thu thập dữ liệu, thông tin từ nhân dân để có biện pháp xử lý, nhằm bảo vệ sức khoẻ nhân dân và cộng đồng trước những vấn nạn thực phẩm giả, thực phẩm bẩn đang tàn phá sức khoẻ người dân Việt Nam.

Đồng thời, đề nghị:

  • Truy thu lại số tiền hàng chục ngàn tỷ doanh thu mỗi năm từ việc trà trộn bán thịt bẩn của Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam

  • Xung vào công quỹ hoặc hỗ trợ nhân dân

Những mảnh heo chết, bệnh không có giá trị, chỉ để thiêu huỷ, nhưng Công ty CP đã trà trộn bán cho người dân Việt Nam, mỗi năm thu lợi hàng chục ngàn tỷ đồng trên xương máu và sức khỏe nhân dân Việt Nam.

Vi phạm đạo đức, quy tắc ứng xử và tiêu chuẩn cộng đồng.
Vi phạm Luật 55/QH12/2010
Vi phạm về tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn bao che tội phạm, cản trở điều tra, phát hiện sai phạm
Gây ảnh hưởng đến sức khỏe cộng đồng
Có dấu hiệu vi phạm về tội lừa dối khách hàng

Trân trọng,
Người tố cáo:
Liễu Quý Ngân

Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật. Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong d;ối tr;á.

Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật.
Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong dối trá.

Thành phố Hồ Chí Minh đầu tháng 5, không khí hầm hập hơi nóng từ bê tông và dòng xe cộ ken đặc trên những con đường. Tôi đứng bên cửa kính tầng 18 của một quán ăn sang trọng tại quận 1, nhìn xuống thành phố nhấp nháy ánh đèn, bàn tay vô thức chạm lên cổ tay mình—nơi chiếc đồng hồ của chồng từng đeo hôm hẹn hò đầu tiên vẫn còn in dấu trong trí nhớ.

“Chị muốn gọi món chưa ạ?”
Giọng cô phục vụ khiến tôi giật mình. Tôi mỉm cười, lắc đầu, “Tôi đợi thêm người.”

Người đó là chồng tôi — Lâm Quân.

Chúng tôi đã kết hôn gần bốn năm. Trước đó là hai năm yêu đương không ồn ào, không hoa mỹ. Lâm Quân là kiểu đàn ông ít nói, thực tế, không có những hành động lãng mạn như bế bổng tôi qua vũng nước hay bất ngờ ôm eo từ phía sau. Nhưng khi đó, tôi nghĩ: “Người ta trưởng thành, đâu thể cứ sống bằng cảm xúc.”

Tôi từng nghĩ mình may mắn.

Cho đến khi phát hiện ra, hóa ra mình chỉ là một cái tên được gạch đầu dòng trong danh sách “nên cưới” của anh ta.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng. Lâm Quân đến, trên tay cầm bó hoa nhỏ, là loại cúc họa mi mà tôi từng nói thích… ba năm trước.

“Xin lỗi, công ty họp hơi lâu,” anh nói như cũ, điềm đạm và lạnh lùng, đặt bó hoa lên bàn như một thủ tục xã giao.

Tôi cười nhạt, “Không sao, em cũng mới tới.”

Anh ngồi xuống, mắt liếc qua menu mà không ngẩng lên nhìn tôi. “Em chọn món chưa?”

“Chưa. Em có câu hỏi nhỏ trước khi ăn,” tôi mỉm cười, nghiêng đầu như thể đang đùa. “Anh có yêu em không?”

Lâm Quân nhếch môi, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi thực đơn, dừng lại trên mặt tôi.
“Hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?” Anh cười lạnh.

Tôi không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình điện thoại.
Ảnh chụp màn hình vẫn nằm đó, sắc nét, trơ trẽn.

Trong bức ảnh: Lâm Quân đang ôm một người phụ nữ, hôn cô ta dưới ánh đèn vàng của một quán bar.

Dưới ảnh là đoạn tin nhắn được chụp lại:

“Cả đời này, Lâm Quân tôi chỉ từng yêu một mình em, Thu Thảo.”

Tim tôi không đau. Có lẽ vì nỗi đau đã bị mài mòn từ nhiều lần nghi ngờ, thất vọng, cố chấp tin tưởng rồi lại sụp đổ.

Tôi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh có thể tặng em một món quà sinh nhật không?”

Lâm Quân không mảy may ngạc nhiên, gật đầu: “Em muốn gì, cứ nói.”

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới bạc trên tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, tiếng va chạm nhỏ xíu mà tôi nghe như tiếng chuông gõ cuối một chương truyện dài.

“Cho em một khởi đầu mới. Lâm Quân, chúng ta ly hôn đi.”

Lâm Quân nhìn chiếc nhẫn. Mắt anh không dao động, chỉ hơi cụp xuống.
“Vì tấm ảnh đó à?” anh hỏi.

Tôi im lặng.

“Anh không định phủ nhận sao?” tôi hỏi lại, môi cong nhẹ một nụ cười buốt giá.

“Không,” anh đáp. “Anh mệt. Giữ một cuộc hôn nhân lạnh lẽo còn mệt hơn.”

Tôi cười gượng, thì ra… chúng tôi đều mệt, nhưng thay vì cùng nhau sửa, anh chọn cách đi tìm hơi ấm nơi khác.

Ly hôn. Một từ tưởng dễ mà chẳng dễ.

Chúng tôi rời quán ăn trong im lặng. Anh đưa tôi về, chiếc xe chạy như thể không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào vừa diễn ra.

Tới chân chung cư, tôi mở cửa xe. Anh vẫn ngồi yên, không nói một lời.

Tôi quay đầu, nói lời cuối cùng: “Cảm ơn anh. Vì đã không diễn vai người chồng tốt đến cùng.”

Rồi bước ra.

Đêm đó, tôi đứng trong căn phòng quen thuộc, tháo từng món đồ khỏi tủ: váy cưới, ảnh cưới, những bức thư tay ngày đầu yêu nhau.

Tôi cầm bật lửa, châm lửa cho một bức ảnh.
Ngọn lửa nhỏ dần liếm qua khuôn mặt tươi cười của tôi trong ảnh.

Chỉ có ánh mắt tôi lúc này, là không còn sáng như khi ấy.

Tôi thức dậy sớm hôm sau, trong một căn hộ đã vắng đi tiếng bước chân quen thuộc và mùi nước hoa nam nhẹ trên khăn tắm.

Trước đây, buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng việc pha hai cốc cà phê – một đen đá không đường cho anh, một sữa đá cho tôi. Giờ chỉ còn một ly, nhưng tôi thấy nhẹ lòng hơn cả những sáng đầy đủ.

Ly hôn không khiến tôi tan nát, nhưng lại cho tôi thấy mình đã biến mất khỏi chính cuộc sống của mình như thế nào. Tôi đã sống quá lâu trong vai trò “vợ của Lâm Quân”, quên mất mình là một người phụ nữ từng có ước mơ làm thiết kế nội thất, từng yêu màu xanh olive và từng thích đi Đà Lạt mỗi mùa mưa.

Sáng đó, tôi đi cắt tóc.
Tôi chọn kiểu bob ngắn, mái xéo – kiểu tôi thích nhưng Lâm Quân từng nói “trông không hợp vợ anh.”

Giờ thì tôi không còn là “vợ anh” nữa.

Ngày ký đơn ly hôn, Lâm Quân đến tòa đúng giờ. Anh mặc sơ mi trắng, vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa căn phòng nhỏ với ghế nhựa xanh và quạt trần quay chậm.

Thẩm phán đọc đơn, hỏi chúng tôi có chắc chắn.

Tôi gật đầu. Anh không nói gì, chỉ ký tên.

Cuộc hôn nhân bảy năm khép lại bằng một nét bút.

Ra khỏi tòa, trời đổ mưa bất chợt. Người ta nói mưa rửa sạch mọi thứ – tôi không biết liệu có thật vậy không, nhưng ít nhất tôi thấy lòng mình phẳng lặng.

Hai tuần sau, tôi xin nghỉ việc ở công ty thiết kế nơi tôi đã làm 5 năm. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn bắt đầu lại – không còn là “vợ của giám đốc Lâm”, cũng không còn là người lúc nào cũng phải sống cho vừa lòng người khác.

Tôi thuê một góc nhỏ ở quận Bình Thạnh, mở một tiệm decor kiêm quán cà phê nho nhỏ. Tiệm tên là “Mộc Nhiên”, đúng như cách tôi muốn sống: đơn giản, thật thà, tự nhiên.

Người đầu tiên bước vào tiệm không phải khách hàng, mà là mẹ tôi.

Bà nhìn tôi, nhìn góc quán nhỏ, rồi nói:
“Con biết mẹ từng nghĩ con hôn nhân ổn định là tốt… Nhưng giờ mẹ thấy, con cười nhẹ nhàng vậy, là đủ rồi.”

Tôi ôm mẹ, nước mắt rơi ướt vạt áo bà.

Một tối cuối tuần, tôi ngồi chỉnh lại đèn trang trí trong tiệm thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Người bước vào là một người đàn ông trạc tuổi tôi, mang theo một bó lavender khô. Anh đặt lên quầy, nói:
“Cho tôi một ly bạc sỉu, và nếu cô rảnh, một chút thời gian để nghe về ý tưởng decor nhà nhỏ ven sông.”

Tôi cười, gật đầu.

Chúng tôi nói chuyện về ánh sáng tự nhiên, về gỗ sồi và màu pastel. Không có ánh mắt dò xét, không có những câu nói lạnh lẽo. Chỉ là hai con người, tìm thấy nhau giữa một Sài Gòn xô bồ.

Tên anh là Minh, làm kiến trúc sư tự do, vừa trở về từ Đà Lạt sau một dự án dài.

Không ai nhắc đến quá khứ. Cả tôi và anh đều không vội. Chúng tôi uống cà phê, trao đổi về công việc, và dần quen việc có nhau trong những buổi chiều nhàn rỗi.

Một năm sau ngày ly hôn, vào đúng sinh nhật lần thứ 33 của mình, tôi tự mua cho mình một món quà – một chuyến đi đến Hội An.

Tôi ngồi trên bãi biển An Bàng, viết vài dòng lên một tấm bưu thiếp:

“Gửi người phụ nữ từng ngồi lặng lẽ trong bóng tối của một cuộc hôn nhân lạnh nhạt.
Em đã sống sót.
Giờ là lúc sống cho chính mình.
Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi không gửi tấm bưu thiếp ấy cho ai, chỉ bỏ nó vào quyển sổ tay, như một lời nhắc nhở.

Tôi không cần ai khác hoàn thiện mình nữa. Tôi không là “vợ của” ai.
Tôi là Ngọc Mai – người phụ nữ đã ly hôn, đã mất mát, nhưng chưa bao giờ ngừng hy vọng.Chúng ta không thể chọn được người bước vào đời mình đầu tiên.
Nhưng ta có quyền chọn cách mình bước ra – kiêu hãnh, tự do, và đầy bản lĩnh.

Số phận căn biệt thự 400 tỷ của Đoàn Di Băng

Mới đây, NTK Thái Công đã có những chia sẻ liên quan đến nghi vấn nghỉ chơi với Đoàn Di Băng.

Theo báo Thương trường ngày 30/5 có bài Thái Công tiết lộ sốc số phận biệt thự 400 tỷ của Đoàn Di Băng và quan hệ với đại gia quận 7. Nội dung như sau:

Những ngày qua, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều đồn đoán liên quan đến việc Đoàn Di Băng và Thái Công “nghỉ chơi”. Nguyên nhân xuất phát từ việc loạt ảnh chụp chung giữa đôi bên đã “không cánh mà bay” trên trang cá nhân của nhà thiết kế này.

Trước những nghi vấn, chiều 29/5, Thái Công đã có những chia sẻ chú ý trên trang cá nhân về mối quan hệ hiện tại với vợ chồng doanh nhân Nguyễn Quốc Vũ.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Thái Công lên tiếng về mối quan hệ hiện tại với Đoàn Di Băng.

Đầu tiên là việc hình ảnh chụp chung của 2 bên “bay màu”, Thái Công giải thích: “Các video quay cùng Di Băng vẫn còn công khai trên YouTube và TikTok của tôi.

Và cứ khoảng 3 đến 4 tháng đội ngũ quản lý ẩn bớt một số bài cũ trên trang Facebook cá nhân của tôi, không riêng gì với Di Băng, để giúp định hướng nội dung và tập trung vào các bài viết mới (nhưng những hình ảnh trong ‘album’ vẫn còn xem được). Đây là cách quản lý hoàn toàn bình thường, không hề mang mục đích cá nhân…”.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Hình ảnh thiết kế 3D được Thái Công đính kèm bài viết.

Tiếp đó, Thái Công cũng nói rõ về hiện trạng căn biệt thự 400 tỷ của vợ chồng Đoàn Di Băng. Dù khẳng định căn biệt thự vẫn đang trong quá trình hoàn thiện nhưng hình ảnh đi kèm với bài viết của Thái Công vẫn chỉ là bản thiết kế 3D, không có hình thực tế.

“Phối cảnh 3D phòng khách công trình Di Băng Villa – dự án do Thái Công thiết kế toàn bộ kiến trúc và nội thất, bộ phận xây dựng và phía bên nhà thầu hiện vẫn đang trong quá trình hoàn thiện”, Thái Công nói.

Ngay sau bài thông báo, phía Thái Công đã cho “khôi phục” trở lại rất nhiều bài viết mà mình ẩn đi trước đó.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Đoàn Di Băng và Thái Công có mối quan hệ thân thiết.

Theo cập nhật cách đây ít ngày, trên page Thái Công Interior Design, bài đăng gần nhất về Di Băng Villa là vào ngày 3/3/2025. Tuy nhiên, nội dung cập nhật về công trình này cũng chỉ là trên bản thiết kế, không có hình ảnh thực tế.

Tên YouTube, series Di Băng Villa có 6 tập, tập gần nhất vào ngày 11/5/2022. Nhưng trong buổi gặp mặt ấy, nội dung cuộc trò chuyện chỉ liên quan đến cuộc sống đời thường còn phần quan trọng nhất là tiến độ xây dựng biệt thự 400 tỷ lại không được đề cập.

Thái Công tiết lộ nóng về số phận biệt thự 400 tỷ và mối quan hệ với Đoàn Di Băng
Đoàn Di Băng còn đặt biệt danh cho Thái Công là “người thương”.

Về phía Đoàn Di Băng, cuối năm 2024, nhân dịp Giáng sinh, khi trang trí cho căn nhà đang ở, bà mẹ 3 con từng úp mở cho biết đây là năm cuối đón Noel tại đây. Cô trả lời người hâm mộ rằng, năm 2025 sẽ chuyển về toà lâu đài của mình.

Tuy nhiên từ đó đến nay, không thấy Đoàn Di Băng cập nhật thêm bất cứ thông tin nào về căn biệt thự trăm tỷ nói trên.

Ngày 27/05/2025 báo Dân trí có bài viết “Nhà máy sản xuất mỹ phẩm cho công ty chồng Đoàn Di Băng bị thu hồi GMP” với nội dung như sau:

Thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm”

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược ra quyết định thu hồi Giấy chứng nhận “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” đối với Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai (KCN Giang Điền, Đồng Nai), cấp ngày 21/1.

Lý do thu hồi công ty không tuân thủ các nguyên tắc, tiêu chuẩn “Thực hành tốt sản xuất mỹ phẩm” của Hiệp hội các nước Đông Nam Á (CGMP-ASEAN).

Cục yêu cầu Sở Y tế tỉnh Đồng Nai rà soát, kiểm tra điều kiện sản xuất mỹ phẩm để thu hồi Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm số 24/CNĐĐKSXMP-ĐN cấp ngày 10/1/2025 theo quy định.

Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai có trách nhiệm triển khai thực hiện biện pháp quản lý, giám sát đối với các sản phẩm mỹ phẩm được sản xuất trước ngày Giấy chứng nhận đủ điều kiện sản xuất mỹ phẩm của cơ sở bị thu hồi; xử lý các vi phạm theo quy định.

Đồng thời, Sở Y tế TPHCM, Sở Y tế Đồng Nai chuyển hồ sơ sai phạm của Công ty TNHH thương mại dịch vụ VB Group (TPHCM) và Công ty EBC Đồng Nai đến cơ quan công an để điều tra xử lý vi phạm theo thẩm quyền.

Buộc thu hồi sữa rửa mặt có chất bảo quản nhưng không công bố trên nhãn

Ngày 27/5, Cục Quản lý Dược quyết định thu hồi trên toàn quốc lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser, chai 125ml.

Cụ thể, lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc, trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố 001454/23/CBMP-HCM; Số lô: ADSX010324; NSX: 11/03/2024; HSD: 11/03/2027.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA (TPHCM).

Lý do thu hồi mẫu kiểm nghiệm chứa methylparaben và propylparaben không có trong thành phần công thức sản phẩm đã được cấp số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm.


Một lô sữa rửa mặt Adaphil Gentle Skin Cleanser bị thu hồi trên toàn quốc (Ảnh: I.T).

Cục Quản lý Dược đề nghị Sở Y tế các tỉnh, thành phố thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng lô sữa rửa mặt trên; thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Công ty TNHH MTV sản xuất dược – mỹ phẩm GAMMA phải gửi thông báo thu hồi tới những nơi phân phối, sử dụng lô sản phẩm trên; gửi báo cáo thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm này về Cục Quản lý Dược trước ngày 21/6.

Sở Y tế TPHCM có trách nhiệm giám sát Công ty GAMMA trong việc thu hồi và tiêu hủy lô sản phẩm không đáp ứng quy định; thu hồi số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm 001454/23/CBMP- HCM.

Sở cũng cần tiến hành kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành; báo cáo kết quả kiểm tra, giám sát về Cục trước ngày 6/7.

Cùng ngày, Cục Quản lý Dược cũng thông báo đình chỉ lưu hành, thu hồi trên toàn quốc lô sản phẩm Evit mù U – lọ 15ml.

Trên nhãn ghi: Số tiếp nhận Phiếu công bố: 18185/23/CBMP-HN; Số lô: 010824; NSX: 210824; HSD: 210828.

Tổ chức chịu trách nhiệm đưa sản phẩm ra thị trường và sản xuất là Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam (TP Hà Nội).

Lý do thu hồi là mẫu kiểm nghiệm không đạt tiêu chuẩn chất lượng độ đồng đều thể tích.

Cục đề nghị sở y tế các tỉnh thành thu hồi lô sản phẩm vi phạm nêu trên; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Sở Y tế TP Hà Nội có trách nhiệm giám sát Công ty Cổ phần Hóa dược Việt Nam trong việc thực hiện thu hồi lô sản phẩm không đáp ứng quy định; kiểm tra công ty trong việc chấp hành các quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm trong hoạt động sản xuất, kinh doanh mỹ phẩm; xử lý, xử phạt vi phạm theo quy định hiện hành.