Home Blog Page 53

Người cha l/ừ/a con gái vào quán cơm rồi bỏ đi, 20 năm sau đau đớn khi quay lại nhận con …

Nguyễn Văn Tùng – một người đàn ông tầm 35 tuổi thời ấy – bước vào quán cơm bình dân cùng cô con gái nhỏ tên là Ngọc Mai. Ông chọn bàn góc khuất gần bức tường treo đầy lịch cũ và những tranh thờ đơn sơ. Cô bé vừa líu lo kể chuyện ở lớp mầm non, vừa hồn nhiên xé bánh đa bỏ vào canh như thể đó là trò chơi thú vị nhất trong ngày.

Tùng nhìn con, ánh mắt đầy suy tư. Tay ông cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, cứ nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn mới nhận:

“Tôi không thể nuôi được nó. Nếu anh không đến ngay, tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi.”

Đó là tin nhắn từ người vợ cũ – người đã bỏ ông đi khi con gái mới chập chững biết đi. Tùng đã giành quyền nuôi con, nhưng những tháng ngày khốn khó, thất nghiệp, nợ nần và trốn chạy khiến ông rơi vào đường cùng. Không nơi nương tựa, ông đến Sài Gòn với hi vọng tìm được việc làm. Nhưng cuộc sống thành thị đâu dễ dàng với một người vừa thất học, vừa thiếu kỹ năng.

“Con ăn đi, ba ra ngoài gọi điện chút rồi vô liền nha.” – Tùng cúi xuống nói, tay vuốt nhẹ lên tóc Mai.

“Ba nhớ về liền đó nghen!” – Ngọc Mai cười hồn nhiên.

Tùng bước ra khỏi quán. Trên bàn, phần cơm thịt kho của ông vẫn còn nguyên. Chiếc ghế nhựa lung lay nhẹ trong làn gió cuối chiều. Và ông – đã không quay lại.

Cô chủ quán cơm – bà Năm – vốn là một phụ nữ trung niên hiền lành, đã sống gần hết đời ở khu chợ này. Khi thấy cô bé ngồi mãi không có người đón, bà lo lắng hỏi thăm, rồi báo công an phường. Sau vài tuần không ai đến nhận, Ngọc Mai được chuyển vào một trung tâm bảo trợ trẻ em ở quận Thủ Đức.

Nhưng bà Năm không thể quên được đôi mắt ngây thơ của Mai hôm ấy. Thế là sau nhiều thủ tục, bà xin nhận bé về nuôi. Bà không giàu, chỉ là chủ quán cơm bình dân sống tằn tiện, nhưng tình thương thì đủ đầy. Bà đặt lại tên cho bé là Trúc Mai, để bắt đầu một cuộc đời mới.

Năm tháng trôi qua, Trúc Mai lớn lên trong tình yêu thương giản dị của bà Năm, học hành chăm chỉ và luôn phụ bà dọn hàng, nấu nướng. Cô bé có đôi mắt sáng, luôn buồn man mác mỗi lần thấy những người cha chở con gái đến quán ăn. Trong sâu thẳm, Mai vẫn nhớ về “người ba” năm nào – mảnh ký ức mờ nhạt nhưng không bao giờ quên.

20 NĂM SAU NGÀY ĐÓ

Năm ấy, Trúc Mai tròn 24 tuổi. Cô vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm, chuẩn bị về nhận công tác tại một trường tiểu học ở quận 9. Quán cơm của bà Năm giờ đã nổi tiếng trong vùng vì sự tử tế, món ăn vừa ngon vừa rẻ. Trúc Mai vẫn phụ bà mỗi buổi chiều.

Chiều nọ, một người đàn ông ăn mặc đơn giản bước vào quán. Ông có mái tóc điểm bạc, ánh mắt mệt mỏi nhưng hiền hậu. Ông ngồi xuống chiếc ghế nơi góc quán, đúng vị trí cũ của 20 năm trước. Khi Trúc Mai mang nước ra, người đàn ông nhìn cô hồi lâu. Cô cũng thấy người này có gì đó quen thuộc kỳ lạ.

“Cháu tên gì?” – ông hỏi, giọng run run.

“Dạ, cháu là Trúc Mai.” – cô đáp.

Ông rụng rời. Đôi đũa trên tay rơi xuống bàn. Bà Năm từ trong bếp bước ra, khựng lại khi thấy ông. Ánh mắt bà không lầm – đó là Nguyễn Văn Tùng.

Hóa ra, sau khi bỏ lại con, Tùng lên Tây Nguyên làm phu rừng, rồi mắc bệnh, tai nạn, sống lang bạt. Gần đây ông nghe tin từ một người quen cũ rằng có một quán cơm ở Sài Gòn, nơi từng cưu mang một bé gái bị bỏ lại. Ông lặn lội quay về, tìm quán, không dám hi vọng con còn nhận ra mình.

Trúc Mai nghe bà Năm kể hết sự thật, đôi tay cô run lên. Cô không khóc, chỉ lặng người. Một phần trong cô muốn chạy trốn khỏi nỗi đau cũ, nhưng phần còn lại lại níu lấy đôi mắt mệt mỏi kia – đôi mắt đã từng dõi theo cô ở quán cơm năm nào.

“Chú… là ba của cháu?” – cô hỏi, giọng lạc đi.

Tùng gật đầu, nước mắt chảy dài. “Ba xin lỗi con… Ba đã sai… Ba không xứng làm ba con.”

Không khí lặng như tờ. Bà Năm nắm lấy tay Trúc Mai, siết nhẹ. Sau vài phút, Trúc Mai ngồi xuống bên cạnh Tùng, rót cho ông ly nước trà nóng.

“Chú ăn cơm đi… rồi kể tiếp cho cháu nghe chuyện năm xưa…”

Sau bữa cơm ấy, Nguyễn Văn Tùng vẫn không dám tự nhận mình là cha. Ông về tạm ở nhà trọ gần khu chợ, sáng ra công viên làm việc vặt, chiều ghé quán cơm – không phải để ăn, mà chỉ để nhìn cô gái mà ông từng bỏ lại.

Trúc Mai không gọi ông là “ba”. Cô gọi ông là “chú”, như một khoảng cách an toàn, vừa đủ gần để quan tâm, vừa đủ xa để giữ lấy lòng tự trọng đã từng tan vỡ. Nhưng cô không đuổi ông đi. Mỗi ngày, cô để sẵn cho ông một phần cơm miễn phí, đặt cạnh quạt máy. Mỗi lần ông đến, cô vẫn hỏi:

“Chú ăn được không? Có mặn quá không?”

“Không đâu, vừa lắm. Giống y như hồi đó.”

Hồi đó.

Cả hai đều nhớ.

Một buổi chiều mưa, khi bà Năm đi đám giỗ hàng xóm, Trúc Mai dọn dẹp tủ gỗ cũ thì phát hiện ra một hộp thiếc nhỏ giấu kỹ trong ngăn đáy. Bên trong là một chiếc áo len trẻ con, một bức ảnh chụp chung của cô với người đàn ông lạ mặt – ông Tùng – và một lá thư cũ đã ố vàng.

Lá thư được viết tay, run rẩy, nhưng từng chữ đều đầy dằn vặt:

“Nếu một ngày nào đó tôi không quay lại, xin bà hãy tha thứ. Tôi không phải là người cha tốt. Tôi chỉ là một kẻ thua cuộc, không còn gì để cho con mình. Nhưng nếu trời thương, tôi sẽ quay lại, dù là muộn màng. Chỉ xin bà, đừng để con bé ghét tôi mãi mãi…”

Trúc Mai ngồi yên thật lâu sau khi đọc xong. Mưa vẫn rơi ngoài mái hiên, từng giọt nặng trĩu như nhịp tim nặng nề trong ngực cô.

Đêm đó, cô ra cửa tiệm photo gần hẻm, in một tấm ảnh mới: cô và ông Tùng cùng ngồi ăn cơm tại quán – tấm hình mà một vị khách đã chụp gửi lại vì xúc động với khoảnh khắc ấy. Cô đem về, lồng khung, để lên góc quầy thu ngân.

Một ngày chủ nhật, sau khi quán vắng khách, Trúc Mai mang ra hai ly chè đậu xanh.

“Chú ăn đi. Nay nấu bằng nước dừa nguyên chất.”

Ông Tùng ngần ngừ, nhưng rồi vẫn nhận lấy. Cả hai ăn trong im lặng. Mãi một lúc sau, Trúc Mai mới nói, giọng nhỏ nhẹ:

“Con gọi chú là ba được không, nếu chú còn muốn làm ba con?”

Ông Tùng lặng người. Chiếc muỗng trên tay ông run lên, như tay người mới học viết lại chữ đầu tiên trong đời.

“Ba… không dám mơ điều đó nữa.”

“Con cũng từng không dám mơ gặp lại ba.”

Đó là lần đầu tiên sau 20 năm, ông Tùng được nghe tiếng gọi “ba” từ chính đứa con mà ông từng bỏ rơi.

Ông bật khóc như một đứa trẻ.

Từ hôm đó, ông Tùng chính thức về phụ việc tại quán cơm của bà Năm – người phụ nữ không ruột rà máu mủ nhưng đã thay ông làm tròn bổn phận trong suốt 20 năm. Còn Trúc Mai, từ chỗ dè dặt, đã bắt đầu thoải mái nhắc đến “ba” trước mặt bạn bè, đồng nghiệp. Cô thậm chí còn đưa ông Tùng đi làm chứng minh nhân dân mới, đăng ký hộ khẩu tạm trú để sau này cùng sống một nhà.

Một buổi tối, khi quán đã dọn xong, Trúc Mai hỏi:

“Ba có muốn đi coi chỗ con sắp dạy không?”

“Ba sợ… ba không quen môi trường đó…”

“Không sao. Con chỉ muốn ba thấy, con đã lớn, và con không trách ba nữa.”

Ông Tùng gật đầu. Ông đâu ngờ rằng chỉ cần một lời tha thứ của con gái, cũng có thể cứu một đời người khỏi bóng tối của ăn năn.

Một năm sau, Trúc Mai tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng ngày đầu tiên cô chính thức trở thành giáo viên hợp đồng chính thức của trường. Bà Năm, ông Tùng và vài người bạn thân đến dự. Món chính là canh chua cá lóc và thịt kho trứng – món ngày xưa mà ông Tùng chưa từng ăn hết cùng con gái.

Lần này, không ai rời đi giữa chừng.

Bữa cơm ấy, không chỉ có cơm, cá, trứng… mà có thêm cả sự tha thứ, sự chấp nhận, và một khởi đầu mới. Bữa cơm của hôm nay, nhưng cũng là bữa cơm của ngày mai – khi mỗi người đều học cách sống không vì quá khứ mà dằn vặt, cũng không vì sai lầm mà từ bỏ nhau mãi mãi.

Cuộc đời có thể không công bằng. Có người được sinh ra trong vòng tay ấm, có người lớn lên với những vết thương. Nhưng điều kỳ diệu là, yêu thương có thể được trồng lại, bằng sự chân thành, dù là muộn màng.

Bát cơm bỏ dở năm nào cuối cùng đã được ăn hết. Không còn ai phải khóc trong đơn độc, và không còn ai phải đi hết cuộc đời chỉ để nói một lời “xin lỗi”.

Lấy chồng 7 năm không có con, tôi bị chồng tặng cho c;;ặp s;;ừng cùng tờ đơn l;;y h;;ôn. Sau đó, tôi trở về sống cùng bố mẹ, quyết ở vậy chăm sóc bố mẹ thay 2 anh trai.

Tôi từng nghĩ mình chỉ cần sống tốt, thì trời không phụ. Nhưng sau ngần ấy năm, tôi nhận ra: không phải cứ hiền lành, nhún nhường là sẽ được yêu thương.”

Tên tôi là Ngọc, sống trong một căn nhà cấp bốn cũ kỹ tại ngoại ô Nam Định. Ít ai biết rằng trước đây, tôi từng là vợ của một doanh nhân có tiếng ở huyện – anh Khánh – người từng thề non hẹn biển sẽ bên tôi suốt đời. Nhưng đời không như cổ tích.

Tôi lấy anh năm 28 tuổi. Hai vợ chồng sống yên ấm, nhưng trời chẳng thương. Sau bảy năm cưới nhau, tôi vẫn chưa một lần mang thai. Tôi từng đi chạy chữa khắp nơi, từ Hà Nội đến Hải Phòng, thuốc Bắc thuốc Nam đều uống, châm cứu bấm huyệt không thiếu một thứ. Nhưng kết quả vẫn là một vạch đỏ chói mỗi lần thử thai.

Thế rồi một ngày, anh Khánh lạnh lùng đặt trước mặt tôi một lá đơn ly hôn, kèm theo đó là… một cái sừng bằng sứ – món quà cưới đùa cợt của đám bạn ngày xưa, giờ trở thành biểu tượng của sự phản bội. “Em không sinh được thì đừng ích kỷ giữ anh lại,” anh ta nói, mặt không một chút xót xa.

Tôi rời khỏi nhà anh, tay không, nước mắt cũng cạn. Trở về nhà bố mẹ đẻ với tâm thế trắng tay, tôi tự hứa với lòng sẽ không lấy thêm ai nữa. Tôi không còn lòng tin vào đàn ông. Tôi sẽ ở vậy, chăm sóc bố mẹ già thay hai người anh trai đã lập gia đình và ra riêng từ lâu.

Mười năm trôi qua, bố tôi – ông Đoàn – yếu dần theo tuổi tác. Tôi lo cho ông từng viên thuốc, từng bữa cháo. Tôi sống tiết kiệm, mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu ngõ, nuôi cả mẹ và bản thân. Tôi không cần nhiều – chỉ cần bình yên trong căn nhà cũ có bóng cha mẹ là đủ.

Nhưng rồi, như một vết cắt sâu, bố tôi mất vào cuối mùa đông năm ngoái.

Tang cha chưa kịp nguôi ngoai, thì anh cả – anh Thắng – bỗng dưng trở về từ thành phố cùng vợ con, vali lỉnh kỉnh như chuẩn bị về ở hẳn. Không hề báo trước, anh đẩy vali vào giữa nhà, ngồi phịch xuống ghế như thể nhà là của riêng anh vậy. “Giờ bố mất rồi, mẹ già yếu, tụi anh phải về lo chứ,” anh nói.

Ban đầu tôi cũng mừng. Tôi nghĩ ít ra anh cũng sẽ đỡ đần tôi chăm mẹ. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi nhận ra anh không hề có ý tốt.

Anh chiếm luôn phòng của bố mẹ, bắt tôi dọn ra ngoài ngủ với mẹ. Căn phòng nhỏ hẹp, chật ních đồ đạc, tôi chẳng còn chỗ đặt chiếc nệm cũ. Mỗi tối trở mình là lưng tôi đau ê ẩm. Còn anh, vợ chồng con cái ở phòng riêng, bật điều hòa suốt đêm, cười nói rôm rả.

Một tuần sau, anh bắt đầu nói bóng gió:

“Em còn trẻ, cũng nên nghĩ lại chuyện lập gia đình đi, chứ ở vậy hoài cũng đâu có ích. Có chồng con lo thì đỡ vất vả.”

Tôi hiểu ý anh. Tôi im lặng. Nhưng khi tôi từ chối cuộc xem mặt mà anh sắp đặt, anh lập tức thay đổi thái độ. Khuôn mặt vốn vui vẻ giờ lạnh tanh, giọng đầy mỉa mai:

“Em sống ở đây mà không phụ giúp gì nhiều, không tính đến chuyện riêng thì đừng trách người khác phải tính giùm.”

Tôi chết lặng. Tôi từng nghĩ anh cả là người sống tình nghĩa, hóa ra anh chỉ chờ bố mất để chiếm căn nhà này – nơi tôi đã dành cả thanh xuân để giữ gìn.

Tôi không dám nói với mẹ. Bà yếu rồi, nếu biết sự thật chắc sẽ không chịu nổi. Tôi âm thầm dọn dẹp, sống lặng lẽ như cái bóng trong chính ngôi nhà mình từng là chủ. Nhưng mọi thứ thay đổi vào một buổi chiều tháng Ba, khi mẹ tôi gọi tôi vào phòng và đưa cho tôi một phong bì màu nâu đã úa màu thời gian.

“Bố con để lại cái này cho con. Ông dặn mẹ phải giữ kỹ, chỉ đưa cho con nếu anh con quay về tính chuyện bất công.”

Tôi mở phong bì, tay run run. Bên trong là một bản di chúc viết tay, có công chứng đỏ rõ ràng. Tôi không tin vào mắt mình.

Tôi lặng người khi đọc từng dòng chữ trong tờ di chúc. Nét chữ của bố tôi – ông Đoàn – vẫn nắn nót, chỉn chu như chính con người ông vậy. Trên giấy, ông ghi rõ ràng:

“Căn nhà này là tài sản chung của vợ chồng tôi. Tuy nhiên, sau khi tôi mất, phần của tôi sẽ để lại cho con gái út là Đoàn Thị Ngọc, người đã ở lại chăm sóc chúng tôi suốt hơn mười năm trời. Không ai có quyền tranh giành hay ép buộc con bé ra khỏi căn nhà này. Nếu xảy ra tranh chấp, pháp luật sẽ phân xử.”

Phía dưới là dấu mộc đỏ của Phòng công chứng huyện, ngày tháng được ghi cách đây hơn hai năm – tức là khi bố vẫn còn khỏe mạnh.

Tôi cầm tờ giấy mà tay run rẩy. Vậy ra bố tôi đã lường trước chuyện này. Ông biết sẽ có ngày anh cả quay về và tìm cách chiếm đoạt. Ông cũng biết tôi sẽ không đấu lại nếu không có một thứ gì đó thật chắc chắn. Tờ di chúc này là tấm khiên cuối cùng ông để lại cho tôi.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi mang bản di chúc ra, đặt trước mặt anh Thắng.
Anh nhìn thoáng qua, cười khẩy:

“Em đừng tưởng cái giấy lộn này làm anh sợ.”

Tôi bình thản đáp:

“Đây là bản gốc có công chứng. Nếu anh còn ép tôi đi, tôi sẽ nhờ luật sư.”

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Mặt anh sầm lại. Chị dâu – vốn luôn giữ vai hiền lành – giờ cũng lộ rõ vẻ cáu bẳn. Chị gằn giọng:

“Vậy là em cố tình giấu, không muốn anh em đoàn tụ? Nhà này là của chung, sao em lại được quyền giữ hết?”

Tôi vẫn điềm tĩnh. Bởi vì tôi biết – lần đầu tiên trong đời, tôi không còn là kẻ yếu thế.

Anh Thắng bỏ đi ra ngoài, đập mạnh cửa. Mẹ tôi ngồi yên lặng từ nãy giờ, mắt rơm rớm nước. Bà nắm tay tôi:

“Con đừng sợ. Bố con thương con nhất. Ông biết con thiệt thòi bao năm rồi…”

Những ngày sau đó là chuỗi ngày căng thẳng. Anh chị cố tình không nói chuyện với tôi. Họ không còn đả động đến chuyện ép tôi đi lấy chồng nữa, nhưng tôi biết – họ đang tính toán điều khác. Tôi vẫn đi chợ, bán hàng, nấu cơm cho mẹ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cho đến một buổi sáng, khi tôi đang dọn hàng ngoài ngõ, một người đàn ông lạ tới, mang theo tờ đơn ghi rõ: “Yêu cầu hòa giải tài sản thừa kế.” Anh tôi chính thức kiện, yêu cầu chia nhà.

Tôi không ngạc nhiên. Nhưng tôi không sợ nữa.

Tôi thuê một luật sư – chị Hạnh – người từng là bạn học cũ thời cấp 3. Sau khi xem xét các giấy tờ, chị Hạnh nói với tôi:

“Tờ di chúc này hợp lệ. Anh chị cô không có quyền chiếm nhà. Phần tài sản ông Đoàn để lại đã được phân rõ ràng. Cô cứ yên tâm.”

Cuộc hòa giải đầu tiên diễn ra tại Ủy ban xã. Anh Thắng giận dữ trình bày lý lẽ: nào là tôi “ở không”, “bám víu căn nhà”, “ích kỷ không chịu lấy chồng”… Nhưng khi đến lượt tôi, tôi chỉ đưa ra tờ di chúc và nói ngắn gọn:

“Tôi ở đây suốt 10 năm, chăm bố mẹ từng miếng ăn giấc ngủ. Căn nhà này không phải của riêng tôi, mà là kỷ niệm của gia đình. Nhưng nếu anh muốn chia, hãy chia theo pháp luật.”

Cuối cùng, cán bộ hòa giải kết luận: do di chúc hợp pháp, phần tài sản thuộc về tôi không được chia. Phần còn lại của mẹ vẫn đang sống và không có tranh chấp, nên anh Thắng không thể ép tôi ra khỏi nhà.

Sau buổi hòa giải, anh chị lặng lẽ thu dọn đồ, đưa con trở về thành phố. Trước khi đi, anh để lại một câu lạnh lùng:

“Cô sống cô độc cả đời cũng chẳng ai thương.”

Tôi không trả lời. Bởi vì tôi biết – tôi không cô độc. Tôi có ký ức của bố, tình thương của mẹ, và lòng tự trọng của chính mình.

Một năm sau…

Căn nhà cũ được tôi sửa lại đôi chút. Tôi lợp lại mái, quét vôi mới, giữ nguyên tấm biển gỗ ông Đoàn từng treo trước cửa có khắc bốn chữ: “Tề gia trị quốc.”

Mẹ tôi giờ yếu nhiều, nhưng nụ cười của bà dịu dàng hơn trước. Bà hay ngồi ngoài hiên, ngắm tôi sắp xếp hàng hóa, mỉm cười mãn nguyện.

Tôi – người đàn bà từng bị gọi là “không con, vô dụng” – giờ sống thanh thản trong chính ngôi nhà mình giữ lại bằng sự kiên định và công lý. Tôi không cần ai ban ơn thương hại. Tôi chỉ cần một chỗ để sống tử tế, và tôi đã có được điều đó.

“Phụ nữ không cần làm vợ, làm mẹ mới có giá trị. Chúng tôi có thể làm con – làm người – và vẫn xứng đáng được tôn trọng.”

Thu giữ 10 tấn xúc xích phơi nắng 7 ngày không ôi thiu, ai đang ăn hãng này lập tức đem vứt đi

Đại diện Công an Hà Nội cho biết, đã bắt giữ một đường dây buôn bán hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”. Đường dây này bắt đầu từ một hàng quán ở cổng trường học. Sau đó, lực lượng Công an đã lần theo dấu vết, tìm được 5-6 đầu mối và phát hiện kho hàng có chứa hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”.

Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh vừa chủ trì hội nghị giao ban trực tuyến và trực tiếp với các quận, huyện, thị xã về kết quả triển khai tháng hành động vì An toàn thực phẩm (ATTP) năm 2024 và các nhiệm vụ 6 tháng cuối năm vào chiều 4/6.

Tại hội nghị, đại diện Công an Hà Nội dẫn chứng về một đường dây buôn bán hơn 10 tấn xúc xích “bẩn” vừa bị bắt giữ. Đường dây này bắt đầu từ một hàng quán ở cổng trường học. Sau đó, lực lượng Công an đã lần theo dấu vết, tìm được 5-6 đầu mối và phát hiện kho hàng có chứa hơn 10 tấn xúc xích “bẩn”.

Lực lượng chức năng đã thử thí nghiệm để xúc xích thu giữ được ngoài nắng 7 ngày. Kết quả, xúc xích không bị ôi thiu, bốc mùi. Lực lượng chức năng nghi ngờ sản phẩm này có sử dụng formol để bảo quản xúc xích. Nếu số lượng xúc xích này được tiêu thụ hết tại các cửa hàng, tạp hóa ở cổng trường thì số lượng trẻ bị ảnh hưởng đến sức khỏe rất lớn.

Hà Nội: Thu giữ 10 tấn xúc xích 'bẩn', phơi nắng 7 ngày không ôi thiu- Ảnh 1.

Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh – Trưởng ban Chỉ đạo công tác an toàn thực phẩm phát biểu tại hội nghị. Ảnh: Thanh Bình

Liên quan đến vấn đề này, Cục trưởng Cục Quản lý thị trường Hà Nội Chu Xuân Kiên cho biết, ngay chiều 4/6, lực lượng quản lý thị trường đã bắt được hơn 1 tấn thực phẩm “bẩn” tại quận Tây Hồ. Hiện, số lượng cơ sở sản xuất, kinh doanh thực phẩm ngày càng lớn nhưng số lượng người làm về công tác bảo đảm ATTP lại rất mỏng.

“Nếu chỉ làm theo kiểu nay đến cửa hàng nọ, mai đến cửa hàng kia, thì chỉ như “bắt cóc bỏ đĩa”, không thể xử lý hết được. Cách truyền thông hiệu quả nhất là cho người dân chụp hình ảnh và giao cho các địa phương, cơ quan chức năng xử lý dứt điểm vi phạm”, ông Kiên nói.

Phát biểu chỉ đạo tại hội nghị, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh, qua các hoạt động của Tháng hành động vì ATTP, nhiều quận, huyện đã làm tốt công tác đảm bảo ATTP, tuy nhiên vẫn còn những địa phương triển khai chưa hiệu quả. Do đó, công tác kiểm tra ATTP cần được coi như nhiệm vụ chính trị thực hiện thường xuyên, liên tục.

Hà Nội: Thu giữ 1 tấn nội tạng động vật đông lạnh bốc mùi | VTV.VN

Đồng tình với ý kiến của đại diện các sở, ban ngành, đặc biệt là ý kiến của Công an TP, Chủ tịch UBND Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh, công tác kiểm tra ATTP không chỉ hành động trong Tháng cao điểm mà cần phải hành động, kiểm tra thường xuyên, liên tục. Công tác ATTP cần sự vào cuộc đồng bộ, quyết liệt của cả hệ thống chính trị, cần ban hành các chỉ thị quan trọng về lĩnh vực này.

Để công tác bảo đảm ATTP đạt được kết quả như mong muốn, bảo vệ sức khoẻ cộng đồng, Chủ tịch UBND TP cho rằng, quan trọng nhất là phải thay đổi nhận thức, ý thức từ cán bộ đến người dân; thay đổi thói quen và tư duy tiêu dùng. Để làm được điều đó cần tăng cường các hoạt động truyền thông và đẩy mạnh bổ sung kinh phí truyền thông trên báo, đài, mạng xã hội; tổ chức các cuộc thi viết về ATTP…

“Đặc biệt, các hoạt động tuyên truyền ATTP cần được đẩy mạnh trong các nhà trường để giáo dục thế hệ tương lai. Còn người dân không nên vì chạy theo lợi nhuận mà nuôi trồng, sản xuất theo kiểu “lợn một chuồng, rau một luống”. Bên cạnh đó, TP cũng cần tăng cường các giải pháp quản lý chợ truyền thống; đầu tư kinh phí xây dựng hệ thống giết mổ tập trung…”, Chủ tịch UBND TP Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh.

Tin cực buồn cho hãng thịt quốc dân

Cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên, Sóc Trăng bị phát hiện giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm hết hạn hơn 2 tháng, đồng thời không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh.

Đoàn kiểm tra làm việc tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng. Ảnh: Việt Tường.
Đoàn kiểm tra làm việc tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng. Ảnh: Việt Tường.

Sáng 31/5, bà Quách Thị Thanh Bình, Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng, cho biết đoàn kiểm tra liên ngành tiếp tục kiểm tra 3 cửa hàng còn lại của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam – chi nhánh tại Cần Thơ.

Niêm phong toàn bộ sản phẩm giao cơ sở bảo quản

Trước đó một ngày, cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên của doanh nghiệp, có địa chỉ số 45, đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, đã bị kiểm tra đột xuất.

Theo báo cáo nhanh gửi UBND tỉnh Sóc Trăng do bà Quách Thị Thanh Bình ký, đoàn kiểm tra làm việc tại Fresh Shop Mỹ Xuyên chiều 30/5 gồm lực lượng của Sở Nông nghiệp và Môi trường cùng Phòng Cảnh sát kinh tế, Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Sóc Trăng và các cơ quan chức năng liên quan của địa phương.

Qua kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật tại cơ sở kinh doanh sản phẩm động vật, Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng xác định cơ sở Fresh Shop Mỹ Xuyên có bản photocopy giấy chứng nhận đăng ký địa điểm kinh doanh mã số 00011, đăng ký lần đầu, ngày 1/11/2021.

Ngoài ra, điểm kinh doanh còn có bản gốc Giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm số 26/2022/CCQLCL-ST, cấp ngày 8/3/2022 do Chi cục Quản lý Chất lượng Nông lâm sản và Thủy sản cấp, có hiệu lực đến ngày 8/3/2025.

Cơ sở không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh, còn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đã hết hạn hơn 2 tháng. Ảnh: Việt Tường.
cp anh 1
Cơ sở không xuất trình được bản gốc giấy đăng ký kinh doanh, còn giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đã hết hạn hơn 2 tháng. Ảnh: Việt Tường.

Về kiểm tra các mặt hàng kinh doanh tại cơ sở cho thấy nơi đây xuất trình danh mục sản phẩm động vật đang kinh doanh tại cơ sở là 43 sản phẩm. Trong đó, sản phẩm thịt heo có số lượng gần 51 kg, cơ sở nhập từ lò giết mổ thị trấn Mỹ Xuyên (do bà Huỳnh Thị Ba làm chủ cơ sở), heo giết mổ có nguồn gốc của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Quá trình kiểm tra, đoàn làm việc còn ghi nhận tại Fresh Shop Mỹ Xuyên có 780 trứng gà tươi các loại; sản phẩm thịt gà, xúc xích, chả lụa nhập từ tỉnh Bình Phước, có số lượng 262 gói/hộp, cơ sở có xuất trình được giấy chứng nhận kiểm dịch sản phẩm động vật vận chuyển ra khỏi địa bàn cấp tỉnh kèm theo. Các sản phẩm động vật chế biến khác cơ sở xuất trình giấy tờ đầy đủ.

Từ đó, Sở Nông nghiệp và Môi trường Sóc Trăng nhận xét tại thời điểm kiểm tra, đoàn chưa phát hiện cơ sở kinh doanh các sản phẩm heo bệnh, gà bệnh có mùi hôi thối hay sản phẩm hết hạn sử dụng.

Tuy nhiên, giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm của địa điểm kinh doanh nêu trên đã hết hiệu lực; đồng thời cơ sở chưa xuất trình được bản gốc giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh; giấy xác nhận tập huấn kiến thức an toàn thực phẩm của chủ cơ sở và nhân viên bán hàng.

Vì vậy, đoàn kiểm tra đã tiến hành lập biên bản kiểm tra, biên bản tạm giữ các mặt hàng đang được kinh doanh tại cơ sở ngay thời điểm kiểm tra, có niêm phong và giao chủ cơ sở bảo quản, số lượng, chủng loại các mặt hàng theo biên bản tạm giữ 01/BB-TG, ngày 30/5/2025 của đoàn kiểm tra. Đoàn đã kết thúc buổi làm việc tại cơ sở lúc 21h30 cùng ngày.

Tất cả mặt hàng tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên đã được niêm phong giao cho cơ sở bảo quản. Ảnh: Việt Tường.
cp anh 2
Tất cả mặt hàng tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên đã được niêm phong giao cho cơ sở bảo quản. Ảnh: Việt Tường.

Theo Phó giám đốc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng Quách Thị Thanh Bình, trong 5 ngày làm việc, cơ sở phải xuất trình đầy đủ các giấy tờ có liên quan theo quy định. Cơ quan chức năng sẽ tiến hành lập biên bản vi phạm hành chính để xử phạt và xử lý các sản phẩm của cửa hàng trực thuộc Công ty C.P. này.

Đồng loạt kiểm tra toàn bộ 4 cơ sở tại Sóc Trăng

Hiện, Công ty C.P. có 4 cửa hàng đang kinh doanh trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng. Trong ngày 31/5, đoàn sẽ tiếp tục kiểm tra 3 cửa hàng còn lại và tổng hợp báo cáo.

Các hoạt động kiểm tra này xuất phát từ thông tin trên mạng xã hội do ông L.Q.N (40 tuổi, ngụ thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng) đăng tải. Ông N. cho biết từng là nhân viên của cửa hàng kinh doanh thực phẩm trên đường Triệu Nương, thị trấn Mỹ Xuyên.

Ông cho rằng công ty đã trà trộn thịt heo bệnh, thịt gà bệnh, hôi thối, yêu cầu nhân viên bán ra thị trường. Ngoài ra, một số sản phẩm thịt kém chất lượng còn được chỉ đạo pha lóc, bán rẻ cho người dân làm lạp xưởng, xúc xích, hàng hết “date” thì tháo thương hiệu để bán ra ngoài…

Tài khoản mạng xã hội có tên “Jonny Lieu” tố cáo C.P. Việt Nam trà trộn thịt heo bệnh để đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên tiêu thụ. Ảnh: FB Jonny Lieu.
cp anh 3
Tài khoản mạng xã hội có tên “Jonny Lieu” tố cáo C.P. Việt Nam trà trộn thịt heo bệnh để đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên tiêu thụ. Ảnh: FB Jonny Lieu.

Tiếp nhận thông tin từ người dân, ông Trần Văn Lâu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng đã ký văn bản hỏa tốc, chỉ đạo Sở Nông nghiệp và Môi trường chủ trì, phối hợp với Sở Y tế, Sở Công Thương và Công an tỉnh kiểm tra đột xuất theo nội dung đơn phản ánh, đồng thời xử lý nghiêm các hành vi vi phạm (nếu có) theo đúng quy định pháp luật.

Từ chỉ đạo của Chủ tịch Trần Văn Lâu, đoàn kiểm tra liên ngành gồm công an, quản lý thị trường và các đơn vị trực thuộc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng đã và đang kiểm tra các cửa hàng Fresh Shop của Công ty C.P. Việt Nam tại Sóc Trăng.

Trước đó, trưa 30/5, CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam có văn bản gửi toàn thể khách hàng, đối tác và các bên liên quan, khẳng định các thông tin từ tài khoản Facebook “Jonny Lieu” và tài khoản Zalo “Ngân Tech” là bịa đặt.

“Chúng tôi xin khẳng định toàn bộ thông tin đăng tải bởi tài khoản Facebook và Zalo nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty. Tất cả hình ảnh kèm theo các bài viết đều không rõ ràng về nguồn gốc, thời gian và không phải là hình ảnh sản phẩm của CTCP Chăn nuôi C.P. Việt Nam”, văn bản nêu rõ.

Phía doanh nghiệp đồng thời khẳng định các sản phẩm đều tuân thủ quy trình kiểm soát về thú y và chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Bên cạnh đó, lãnh đạo công ty cũng ký văn bản gửi Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Sóc Trăng đề nghị xử lý hành vi đăng tải thông tin sai sự thật, bôi nhọ uy tín doanh nghiệp.

C.P. Việt Nam cho rằng các thông tin của ông L.Q.N. đã cố ý vu khống, thổi phồng sai lệch về quy trình sản xuất, chất lượng sản phẩm của công ty; gây hoang mang dư luận, ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý người tiêu dùng, đối tác và cộng đồng địa phương và vi phạm nghiêm trọng quy định pháp luật về quản lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet và thông tin trên mạng, đặc biệt là Điều 101 Nghị định 15/2020/NĐ-CP (đã được sửa đổi, bổ sung bởi Nghị định 14/2022/NĐ-CP).

“Căn cứ các quy định nêu trên, chúng tôi kiến nghị Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Sóc Trăng xem xét, xác minh, xử lý theo đúng quy định pháp luật đối với cá nhân đã đăng tải nội dung sai lệch, bôi nhọ nêu trên; yêu cầu gỡ bỏ toàn bộ nội dung vi phạm và có hình thức công khai cải chính thông tin để khôi phục danh dự, uy tín cho doanh nghiệp”, công văn của công ty nêu.

Ngoại lệ dành cho Hoa hậu Thùy Tiên

Hoa hậu Thùy Tiên mới đây lại trở thành chủ đề bàn tán xôn xao trên các diễn đàn mạng xã hội.

Báo Saostar ngày 31/05/2025 đưa thông tin với tiêu đề: “Ngoại lệ dành cho Hoa hậu Thùy Tiên” cùng nội dung như sau:

Cách đây ít ngày, tổ chức Miss Grand International trở thành tâm điểm bàn tán của giới sắc đẹp khi đấu tố căng thẳng với Hoa hậu Rachel Gupta. Vụ việc bắt nguồn từ việc Rachel Gupta thông báo từ bỏ danh hiệu Hoa hậu Hòa bình Quốc tế 2024 chỉ sau nửa năm đăng quang.

Ồn ào đấu tố giữa Rachel Gupta và tổ chức tổ chức Miss Grand International trở thành tâm điểm chú ý của các fan sắc đẹp.

Ngay sau đó, tổ chức Miss Grand International cũng lên tiếng xác nhận việc tước vương miện Rachel Gupta với lý do vi phạm kỷ luật, không thực hiện nhiệm vụ.

Hoa hậu Thùy Tiên được réo gọi

Giữa thời điểm màn đấu tố qua lại của cả hai vẫn chưa hạ nhiệt, chủ tịch của tổ chức Miss Grand International – Ông Nawat bất ngờ chia sẻ trên livestream mới đây về vấn đề vương miện, trong đó có nhắc đến Hoa hậu Thùy Tiên.

Theo đó, chủ tịch của Miss Grand International hé lộ thông tin rằng đa phần các nàng Hậu đăng quang đều sẽ sử dụng vương miện phiên bản khi tham gia các hoạt động, giao lưu trong thời gian đương nhiệm. Tuy nhiên, Hoa hậu Thùy Tiên lại là “ngoại lệ” của ông Nawat.

Ông Nawat nhắc đến Hoa hậu Thuỳ Tiên trong buổi livestream mới đây.

Cụ thể trong khoảng thời gian đương nhiệm Hoa hậu Hoà bình Quốc tế 2021, Thuỳ Tiên là người được sử dụng chiếc vương miện thật nhiều lần nhất. Thậm chí, cô còn là nàng Hậu đầu tiên được mang vương miện gốc về Việt Nam cũng như đồng hành cùng các chuyến công tác.

Nếu như trong giai đoạn từ năm 2016 – 2018, chiếc vương miện của Miss Grand International chỉ có giá trị tầm giá trị 300.000 USD (khoảng 6,8 tỷ đồng) thì đến nhiệm kỳ của Hoa hậu Thuỳ Tiên, chiếc vương miện này có giá trị gấp đôi, khoảng 12 tỷ đồng.

Hoa hậu Thuỳ Tiên là “ngoại lệ” của ông Nawat khi được sử dụng chiếc vương miện thật nhiều lần nhất.

Những hành động này tuy ít được dư luận chú ý nhưng cũng đủ để cho thấy sức hút cũng như tầm ảnh hưởng của Hoa hậu Thuỳ Tiên trong khoảng thời gian đương nhiệm. Song giờ đây, sau khi vướng vòng lao lý, có lẽ vị thế cũng như hình ảnh của Hoa hậu Thuỳ Tiên trong mắt tổ chức Miss Grand International hay các fan sắc đẹp đã sụp đổ hoàn toàn.

Cái giá của Hoa hậu Thùy Tiên

Trước đó, trả lời tờ Matichon của Thái Lan, ông Nawat cũng đã có những chia sẻ thẳng thắn xoay quanh sự việc Hoa hậu Thùy Tiên bị khởi tố, bắt tạm giam. Vị chủ tịch người Thái Lan cho biết giữa công ty ông và Thùy Tiên đã hết hạn từ lâu nên phía tổ chức hiện chưa đưa ra quyết định nào về việc thu hồi danh hiệu của Hoa hậu Hoà bình Quốc tế 2021.

“Chuyện xảy ra sau khi Thùy Tiên đã kết thúc hợp đồng với chúng tôi. Từ đó đến nay, mọi quyết định, hành động đều là lựa chọn riêng của cô ấy, không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của tổ chức. Miss Grand International không liên quan đến vụ việc này.

Hiện tại, chúng tôi chưa có quyết định tước danh hiệu vì những gì xảy ra không liên quan đến thời gian đương nhiệm. Nếu sau này có kết luận pháp lý rõ ràng và xác định có hành vi nghiêm trọng, chúng tôi sẽ cân nhắc lại”, ông Nawat cho biết.

Hoa hậu Thùy Tiên đứng trước nguy cơ bị tước danh hiệu Hoa hậu Hoà bình Quốc tế 2021.

Bên cạnh đó, Hoa hậu Thùy Tiên cũng bị tước danh hiệu Gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu 2021 do vi phạm pháp luật đến mức khởi tố. Đồng thời, công ty chủ quản cũng đã phát đi thông báo xác nhận chấm dứt hợp đồng với Hoa hậu Thùy Tiên từ ngày 20/5.

“Việc chấm dứt hợp đồng là một thủ tục pháp lý bắt buộc, căn cứ vào các tình tiết hiện hành, không phản ánh quan điểm cá nhân hay phủ nhận những đóng góp trước đây của bà Nguyễn Thúc Thùy Tiên”, phía đơn vị từng quản lý Thùy Tiên nhấn mạnh.

Đây là cái giá mà Hoa hậu Thùy Tiên vì những hành động lệch chuẩn, đẩy bản thân từ một hình mẫu truyền cảm hứng đến một người vướng vào vòng lao lý.

Trước đó, báo Thanh niên Việt ngày 29/05/2025 cũng có bài đăng với thông tin: “Tín hiệu đáng lo của Hoa hậu Thuỳ Tiên sau 9 ngày bị bắt giam”. Nội dung được báo đưa như sau:

Việc bị khởi tố, bắt giam đã khiến Hoa hậu Thuỳ Tiên từ ngôi sao sáng rời vào “khủng hoảng” chưa từng có trong sự nghiệp. Từ đầu tháng 4/2025, Hoa hậu Hoà bình Quốc tế 2021 đã khoá các tài khoản mạng xã hội, ẩn đi gần 1700 bài đăng. Trước khi có hành động “đóng băng” này, Thuỳ Tiên từng là một trong những Hoa hậu có sức ảnh hưởng và lượng người theo dõi khủng nhất tại Việt Nam. Đến thời điểm hiện tại, chỉ sau 9 ngày Thuỳ Tiên bị bắt giam thì các trang cá nhân của cô đều xuất hiện những dấu hiệu tụt dốc không phanh.

Theo ghi nhận vào chiều ngày 28/5, tài khoản Instagram của Hoa hậu Thuỳ Tiên chỉ còn tầm 2,78 triệu người theo dõi. Trước đó, vào thời điểm cô vừa đóng trang cá nhân là khoản 2,85 – 2,83 triệu lượt. Như vậy, chỉ trong vòng hơn 1 tháng, hoa hậu Thuỳ Tiên đã mất hơn 100 nghìn người theo dõi.

Đáng nói, theo thống kê từ SocialBlade, tài khoản Instagram cá nhân của Thùy Tiên đã tụt liên tục giảm mạnh lượng người theo dõi mỗi ngày kể từ ngày 19/5 tức thời điểm thông tin cô bị bắt được công bố. Tổng cộng trong vòng 9 ngày (từ 19/5 đến 28/5), Thùy Tiên đã mất gần 20 nghìn người theo dõi.

Instagram của Hoa hậu Thuỳ Tiên đã ẩn gần 1700 bài viết, mất đi tầm 100 nghìn người theo dõi trong hơn 1 tháng

Cách đây ít ngày, cư dân mạng phát hiện Hoa hậu Quế Anh là một trong những người huỷ theo dõi Thuỳ Tiên

Không chỉ trang Instagram, các nền tảng mạng xã hội khác của Thuỳ Tiên dù không hoạt động nhưng cũng bị giảm người theo dõi đáng kể. Đáng nói nhất, nhóm FC của Thuỳ Tiên từng ăn mừng được 100 nghìn người hoạt động nay cũng chỉ còn tầm 95 nghìn người, con số này vẫn giảm đi mỗi ngày.

Số lượng thành viên trong FC của Thuỳ Tiên cũng có sụ tụt giảm sau khi cô bị bắt

Sự giảm sút về lượng người theo dõi không chỉ là con số đơn thuần, mà còn phản ánh tâm lý công chúng hiện tại. Nhiều người đã quyết định “quay lưng” vì thất vọng, mất niềm tin với những diễn biến liên quan đến Hoa hậu Thuỳ Tiên. Việc bị giảm lượt người theo dõi liên tục, mỗi ngày được xem là tín hiệu đáng lo về hình ảnh và giá trị thương hiệu cá nhân của Thùy Tiên nếu sau này cô trở lại hoạt động showbiz. Dù từng là nàng hậu có sức hút bậc nhất mạng xã hội Việt, sở hữu hình ảnh sạch sẽ và truyền cảm hứng cho giới trẻ, nhưng với biến cố nghiêm trọng lần này, chặng đường khôi phục hình ảnh nếu còn cơ hội thì chắc chắn sẽ không hề dễ dàng. Đây cũng là bài học để các nghệ sĩ nên tỉnh táo hơn khi dùng niềm tin, uy tín cá nhân để kinh doanh, quảng bá sản phẩm.

Hoa hậu Thuỳ Tiên rơi vào cơn khủng hoảng lớn nhất sự nghiệp

Bộ Công an đã khởi tố và bắt tạm giam Hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên về tội “Lừa dối khách hàng” theo khoản 2 Điều 198 Bộ luật Hình sự. Theo điều tra, Thùy Tiên biết rõ sản phẩm kẹo rau củ Kera có hàm lượng chất xơ rất thấp (chỉ 0,935%) và không rõ nguyên liệu sản xuất cụ thể, nhưng vẫn tham gia quảng bá. Cô có vai trò góp vốn 30% và hưởng gần 7 tỷ đồng tiền hoa hồng từ tổng doanh thu gần 18 tỷ đồng khi sản phẩm được bán ra hơn 135.000 hộp trong hơn ba tháng. Đến tháng 2/2025, Thùy Tiên chủ động đề nghị chuyển đổi vai trò từ cổ đông sang người hợp tác quảng bá.

Tại cơ quan chức năng, Thuỳ Tiên khai: “Khi mà em thấy sản phẩm này có nhiều ý tưởng hay ho thì em đã nói với mọi người em muốn tham gia điều hành. Em nghĩ là tầm giữa tháng 12/2024, sau phiên livestream đầu tiên. Khi mà mình là người nổi tiếng thì trách nhiệm của mình sẽ rất là lớn, mọi người sẽ vì mình mà mua sản phẩm rất là nhiều”.

Ngày 22/5, Công ty Sen Vàng đã thông báo chính thức chấm dứt hợp đồng từ ngày 20/5. Công ty khẳng định các hoạt động đầu tư, kinh doanh và phân chia lợi nhuận giữa Thùy Tiên và các bên khác hoàn toàn là quyết định cá nhân của cô, không liên quan đến Sen Vàng. Việc chấm dứt hợp đồng được phía công ty cho biết là thủ tục pháp lý cần thiết trong bối cảnh hiện tại.

Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra – Bộ Công an đang tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ toàn bộ sai phạm của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Hiện tại, công chúng đang chờ đợi những thông tin mới liên quan đến vụ việc này.

Từng b/ỏ nhà theo chồng, ngày Lan quay về trắng tay, cô không ngờ mẹ lại làm điều này khiến cô ch/ết lặng…

Từng bỏ nhà theo chồng bất chấp tất cả, ngày Nhung quay về trong cảnh trắng tay, cô không ngờ rằng chính mẹ – người phụ nữ cô từng quay lưng lại, giờ đây lại làm điều khiến cô chết lặng…

Chiều mùa hè ở làng Tân Mỹ đổ cơn mưa rào bất chợt. Những con ngõ nhỏ lầy lội đất đỏ, trơn trượt khiến đôi dép nhựa của Nhung dính đầy bùn. Cô bế đứa con nhỏ ba tuổi, tay kéo chiếc vali cũ sứt quai, lưng áo ướt sũng nước mưa, tóc dính bết vào mặt.

Sau hơn bốn năm rời khỏi ngôi làng này, Nhung quay lại, không còn là cô gái dạn dĩ, mắt long lanh ánh mơ mộng ngày nào nữa. Cô giờ đây là một người phụ nữ trẻ nhưng khuôn mặt phảng phất nét mỏi mệt, đôi mắt hằn vết buồn.

Cánh cổng sắt gỉ sét của căn nhà cũ vẫn còn đó. Cây cau trước sân vẫn đứng lặng trong mưa, như chưa từng có ai rời đi. Nhung đứng trước cổng, ngập ngừng không dám gọi. Đứa trẻ trong vòng tay khẽ cựa quậy, rồi cất tiếng gọi ngọng nghịu:

– Mẹ ơi… lạnh…

Nhung cúi xuống hôn lên trán con, đôi tay run rẩy gõ cánh cổng ba tiếng. Mưa như trút thêm. Một bóng người lững thững bước ra – là bà Mến, mẹ của Nhung.

Người phụ nữ hơn sáu mươi, lưng hơi còng, tay vẫn cầm cây chổi lau nhà, dừng lại khi thấy đứa con gái và cháu ngoại. Đôi mắt bà nhìn thẳng vào Nhung – không giận, không trách, nhưng cũng chẳng dịu dàng.

– Về rồi à?

Giọng bà khô khốc. Nhung cắn chặt môi, cố kìm nước mắt. Cô gật đầu:

– Con… con không còn nơi nào để đi nữa mẹ ạ…

Bà Mến mở cổng, không nói thêm gì. Căn nhà vẫn nguyên vẹn như ngày cô rời đi – cũ kỹ, đơn sơ, và lạnh lẽo. Nhung bước vào, đặt vali xuống góc hiên. Cô chưa dám nhìn thẳng vào mẹ. Không khí ngột ngạt bao trùm, đến cả đứa trẻ cũng không dám khóc.

Bốn năm trước, Nhung bỏ nhà theo Hùng – một người đàn ông thành phố hơn cô tám tuổi. Bất chấp sự phản đối của mẹ và hàng xóm dị nghị, cô nhất quyết đi theo tiếng gọi tình yêu. Ngày cô đi, bà Mến ngất xỉu ngay trước cổng. Nhưng Nhung không quay đầu. Cô tin mình sẽ hạnh phúc, sẽ chứng minh cho mọi người thấy mình đúng.

Nhưng đời không như là mơ.

Hai năm đầu, Hùng còn yêu thương, chiều chuộng. Sau đó, anh bắt đầu uống rượu, chơi bời, đánh đập. Cô cố chịu đựng vì con. Nhưng rồi đến một ngày, anh đưa người phụ nữ khác về nhà và ngang nhiên nói: “Cô không xứng là vợ tôi.”

Nhung bế con bỏ đi. Không bạn bè, không tiền bạc, cô lang thang khắp nơi. Cuối cùng, cô chỉ còn một con đường: trở về.

Bữa tối hôm đó, cơm chan nước mưa. Bà Mến không hỏi một lời, chỉ lặng lẽ đặt thêm cái bát nhỏ cho cháu. Cơm trắng, đậu phụ rán, nước rau luộc. Vị đạm bạc nhưng ấm áp hơn bất cứ thứ gì Nhung từng ăn trong bốn năm qua.

– Cháu tên gì? – Bà Mến đột ngột hỏi khi đứa trẻ đang ăn.

– Dạ… Dũng ạ. Nguyễn Minh Dũng…

Bà Mến khẽ gật đầu. Rồi quay sang con gái:

– Ngày con đi, mẹ đã đốt hết đồ của con. Mẹ coi như không có đứa con nào như con nữa. Nhưng cháu thì không có tội…

Câu nói khiến Nhung bật khóc. Cô quỳ xuống sàn nhà:

– Con sai rồi mẹ ơi… Con xin lỗi…

Bà Mến không đỡ con dậy. Bà chỉ lặng lẽ lau chén, như thể nước mắt con gái là điều tất yếu phải đến.

Sáng hôm sau, Nhung dậy sớm. Cô quét sân, giặt quần áo, dọn lại góc bếp cũ kỹ. Bà Mến vẫn im lặng, nhưng ánh mắt bà đã không còn lạnh lùng.

– Con định tính sao? – Bà hỏi khi hai người cùng nhổ cỏ vườn.

– Con sẽ tìm việc làm gần đây. Đưa đón Dũng đi học, tiết kiệm từng đồng. Con không muốn ăn bám mẹ thêm một ngày nào nữa…

Bà Mến nhìn con, rồi khẽ nói:

– Ở đây, không ai nói gì con nữa. Nhưng miệng đời thì khó lường. Con phải cứng rắn mà sống, không được gục thêm lần nào nữa.

Câu nói đó, như một cái ôm thầm lặng mà Nhung cần nhất. Cô gật đầu, nước mắt lặng rơi.

Chiều hôm đó, khi Nhung đang nấu cơm, bà Mến mở chiếc rương gỗ cũ trong buồng. Bên trong, là một chiếc khăn len hồng, một con búp bê cũ và… cuốn sổ tiết kiệm mang tên Nguyễn Thị Nhung.

Bà lấy ra, lặng lẽ bước ra gian bếp, đặt trước mặt con gái.

– Của con cả đấy. Tiền mẹ bán mấy sào ruộng, để dành cho con từ ngày con đi.

Nhung sững người. Cô không tin vào mắt mình:

– Mẹ… mẹ vẫn còn giữ cho con ạ?

– Mẹ nói đốt hết, nhưng không đành. Có con là có máu thịt. Dù mẹ có giận bao nhiêu, thì vẫn là mẹ…

Câu nói đó như một cú đánh vào lòng Nhung. Cô ôm lấy mẹ, khóc nức nở. Dũng đứng bên, ngơ ngác hỏi:

– Mẹ ơi, bà khóc à?

Ở quê, trời vẫn còn mưa, nhưng trong lòng Nhung, lần đầu tiên sau nhiều năm, có chút nắng lên.

Hai tháng kể từ ngày Nhung trở về, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo mới. Cô xin được việc làm tại xưởng may gần thị trấn – công việc tuy mệt nhọc nhưng ổn định. Sáng cô đưa Dũng đến lớp mẫu giáo, chiều về lo cơm nước, tối tranh thủ may gia công kiếm thêm. Nhung ít nói, ít cười, nhưng trong đôi mắt cô đã có lại ánh sáng – thứ ánh sáng của một người mẹ biết rõ mình phải đứng dậy vì ai.

Bà Mến cũng dần thay đổi. Không còn lạnh lùng, bà thi thoảng pha thêm phần cơm cho con gái, hoặc nhắc cô mặc áo ấm khi đêm về gió chuyển. Dũng trở thành cầu nối giữa hai người – đứa bé hồn nhiên gọi bà bằng “bà ngoại” mỗi sáng, bi bô kể chuyện lớp học, khiến căn nhà cũ kỹ bỗng rộn ràng tiếng cười trẻ nhỏ.

Tưởng như những đau khổ đã nằm lại phía sau, cho đến một buổi chiều, một chiếc xe máy lạ dừng trước cổng.

Nhung đang phơi quần áo thì giật mình khi thấy người đàn ông gầy gò, tóc húi cua, mặc áo sơ mi sộc sệch bước vào sân.

Hùng.

Anh ta nhìn quanh nhà, cười khẩy:

– À, hóa ra cô chui về đây thật. Cũng biết xấu hổ đấy.

Nhung tái mặt, bước chắn trước cửa:

– Anh đến đây làm gì?

Hùng liếc mắt nhìn con trai đang chơi trong sân:

– Thì đến đón con tôi về. Tôi là cha hợp pháp của thằng bé.

Nhung nắm chặt tay:

– Anh bỏ rơi mẹ con tôi, giờ còn mặt mũi quay lại?

– Không ai cấm tôi đón con tôi cả. – Hùng ngắt lời. – Cô không có quyền giữ nó lại.

Nghe tiếng cãi vã, bà Mến bước ra. Bà không nói gì, chỉ nhìn Hùng từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc lạnh – ánh mắt của một người mẹ đã từng tận mắt thấy con mình đổ sụp vì gã đàn ông này.

– Cút. – Bà nói gọn lỏn.

Hùng ngớ người.

– Bà… bà là mẹ cô ta? Bà không có quyền đuổi tôi. Tôi sẽ đưa chuyện này ra xã. Đứa bé mang họ tôi, tôi có quyền nuôi!

Bà Mến bước đến, giơ tay chỉ thẳng ra cổng:

– Tao không cần biết mày có quyền gì. Nhưng nếu còn bước vào cổng nhà tao thêm lần nào nữa, thì đừng trách…

Dũng sợ hãi ôm lấy mẹ. Nhung cúi xuống, bế con vào lòng, ánh mắt hoảng loạn. Cô từng nghĩ Hùng sẽ không quan tâm, không bao giờ tìm đến. Nhưng giờ đây, hắn ta quay lại – và lần này, với mục đích thực sự: giành đứa con.

Những ngày sau đó, Hùng nhiều lần lượn lờ quanh làng. Gã đến tận trường mẫu giáo đón Dũng, nhưng bị cô giáo ngăn lại. Có hôm, gã đứng ngoài chợ gào to tên Nhung, làm cả làng xôn xao. Người thì thương, người thì dị nghị: “Bỏ chồng mà còn bị đòi con, nhục thật.”

Nhung sụp đổ. Cô mất ngủ liên miên, sút cân thấy rõ. Một lần, cô ngồi co ro bên giường con, ánh mắt trống rỗng:

– Mẹ ơi, nếu anh ta giành được quyền nuôi Dũng… con không sống nổi…

Bà Mến ngồi xuống, tay xoa nhẹ vai con:

– Không ai cướp được con của con đâu. Mẹ còn sống thì không để điều đó xảy ra.

Rồi bà rút từ tủ ra một xấp giấy tờ. Trong đó là bản sao sổ hộ khẩu, giấy khai sinh của Dũng (mà Nhung vẫn giữ từ khi sinh con) và… một tờ đơn xin xác nhận hoàn cảnh khó khăn và bị bạo hành gia đình, đã được bà âm thầm nộp tại xã từ nhiều ngày trước.

– Mẹ đi làm sẵn rồi. Con chỉ cần ký tên. Giờ con phải mạnh lên. Không phải chỉ để nuôi con, mà còn để bảo vệ nó khỏi thằng đó.

Nhung ôm lấy mẹ, lần đầu tiên từ khi về quê, cô để nước mắt trào ra tự nhiên – không vì yếu đuối, mà vì biết có người đứng phía sau.

Một tuần sau, tại buổi làm việc ở xã, Hùng đến với thái độ hung hăng. Nhưng khi bị hỏi về công việc, nơi cư trú, nhân thân, và lý do ly hôn chưa rõ ràng – gã lắp bắp không trả lời được. Trong khi đó, phía Nhung trình bày rõ ràng: cô bị bạo hành, không chu cấp nuôi con, không có đơn thỏa thuận ly hôn.

Cán bộ xã kết luận: “Chị Nhung là người trực tiếp nuôi dưỡng và chăm sóc cháu bé suốt từ khi sinh ra. Nếu anh không cung cấp được bằng chứng chứng minh mình đủ điều kiện, thì không có quyền đòi con.”

Hùng tức tối, lầm lũi bỏ về. Nhung lặng người. Bà Mến nắm tay cô thật chặt:

– Thấy chưa? Gốc rễ ở đâu, thì cây mới không đổ. Còn mẹ là còn chỗ cho con đứng vững.

Tối hôm ấy, khi Dũng đã ngủ, bà Mến gọi Nhung ra ngồi bên chiếc phản gỗ cũ. Trăng sáng vằng vặc ngoài sân.

– Mẹ có chuyện muốn nói.

Nhung khẽ gật.

– Ngày trước, mẹ từng định bán nhà này, để lên thành phố với con. Nhưng rồi nghe tin con bị chồng đánh, mẹ sợ. Mẹ để dành từng đồng, giữ lại ngôi nhà này, để khi con quay đầu, vẫn có chốn mà về.

Nhung sững người. Cô chưa từng biết…

– Mẹ không nói, không phải vì không thương. Mà vì thương quá, nên đau đến không mở miệng được…

Nhung ôm lấy mẹ. Lần này, cô không khóc. Chỉ ngồi thật lâu, thật yên, như thể muốn giữ mãi khoảnh khắc ấy – giây phút mà cô hiểu rằng: dù đời có dập vùi đến đâu, nơi mẹ là nơi để về.

Mỗi lần cháu ố:m là bố chồng lại m/ắ/ng ch/ửi con dâu thậm t/ệ, cho đến khi ông đòi lấy vợ mới cho con trai ….

Ở làng Đông Phú, mỗi lần con bé Na ho khan giữa đêm, cũng là lúc tiếng chửi bới từ nhà ông Hào lại vang vọng sang tận đầu xóm. Người ta bảo, nhà đó có phúc sinh cháu gái đầu lòng, mà cũng là họa vì đẻ phải… con dâu không “biết đẻ biết giữ”.

Truyện diễn ra ở một làng quê vùng đồng bằng Bắc Bộ, xã Đông Phú, nơi người dân vẫn giữ lối sống truyền thống: tôn ti trật tự, trọng nam khinh nữ còn hiện hữu dù đã là những năm 2020. Gia đình ông Hào nổi tiếng trong làng không phải vì giàu sang, mà vì tiếng mắng nhiếc của ông mỗi khi cháu nội – bé Na – ốm đau.

Ông Hào là một lão nông cố chấp, góa vợ hơn chục năm, sống cùng vợ chồng con trai út là Hưng và con dâu là Nhàn. Hưng đi làm công nhân ở khu công nghiệp cách nhà 30km, tuần mới về một hai lần. Mọi gánh nặng chăm sóc con nhỏ và cha chồng gần như đổ lên vai Nhàn – cô con dâu xứ khác, vốn ít lời, nhẫn nhịn nhưng không ngu dại.

Hôm ấy, mưa dầm suốt từ sáng đến chiều. Trời vừa tối thì bé Na – đứa con gái gần 3 tuổi – bắt đầu sốt. Nhàn pha thuốc hạ sốt, lau người cho con. Nhưng tới 11 giờ đêm, bé bắt đầu co giật nhẹ, thở khò khè.

– “Ông ơi, ông giúp con cái phích nước với ạ, cháu nó đang sốt co giật!” – Nhàn chạy ra hiên gọi.

Từ trong buồng, ông Hào hét vọng ra:

– “Con cái ốm là do mày vụng nuôi! Tao chưa thấy ai đẻ con ra mà để nó ốm suốt ngày như mày!”

Ông ném cái nắp ấm trà sang góc nhà. Bé Na giật mình khóc thét. Nhàn bế con vào, nước mắt rưng rưng nhưng cố không rơi.

Cô biết, hôm nay lại là một đêm dài. Và những đêm như vậy, không chỉ có con cô đau mà chính cô cũng như bị lột từng mảng da sống.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, ông Hào đã lôi cái chiếu ra sân:

– “Đẻ con ra không biết chăm, cháu thì ốm suốt. Nhà này vô phúc vì có đứa con dâu như mày! Tao mà có tuổi trẻ hơn tí, tao lấy vợ cho thằng Hưng mới xứng đáng!”

Câu nói như nhát dao cứa sâu vào lòng Nhàn.

Nhàn không đáp lại, chỉ im lặng cho con uống thuốc rồi đưa đi trạm y tế xã. Cô đã quen với kiểu mắng đó. Cô từng viết thư cho chồng, kể về những lần bị ông Hào mắng mỏ, chửi bới. Nhưng Hưng chỉ đáp lại vỏn vẹn:

“Em cố nhịn bố. Ông già rồi, không thay đổi được đâu…”

Và cứ thế, mỗi lần bé Na ốm – là một lần Nhàn sống lại cảm giác bị phán xét, bị đổ lỗi, bị dồn vào chân tường. Không ai hỏi cô có mệt không. Không ai hỏi, một mình cô đêm hôm bế con chạy ra trạm y tế, có sợ không. Mọi thứ đều mặc định là lỗi của… con dâu.

Một chiều cuối tháng Ba, khi bé Na vừa khỏi đợt sốt kéo dài gần hai tuần, ông Hào đùng đùng tuyên bố trong bữa cơm:

– “Tao nói thật, chứ con này mà còn ốm một lần nữa, tao đi hỏi vợ mới cho thằng Hưng. Gái phố còn khối đứa giỏi giang, đẹp đẽ. Tao không thể để cái nhà này mang tiếng vì con dâu vụng nữa!”

Hưng sặc cơm, lắp bắp:

– “Bố… bố nói cái gì thế?”

Ông Hào quát:

– “Mày im! Cái nhà này tao làm chủ! Không có đàn bà nào được ngồi chễm chệ ở đây rồi làm khổ cháu tao. Muốn giữ chồng thì phải giữ lấy danh phận!”

Nhàn lặng thinh. Cô không khóc. Cô cũng không nhìn ai. Chỉ gắp miếng rau bỏ vào bát con, mắt nhìn xa xăm.

Tối hôm ấy, khi mọi người đã ngủ, Nhàn ngồi bên bậu cửa, nhớ về mẹ ruột và mẹ chồng – người đã khuất cách đây 5 năm. Bà là người phụ nữ điềm đạm, hay lặng lẽ đứng giữa mỗi lần hai cha con mâu thuẫn. Bà từng nắm tay Nhàn bảo:

“Làm dâu thì khổ, nhưng con sống tử tế, trời không phụ con đâu.”

Bà mất, Nhàn thấy như mất đi người duy nhất hiểu và bênh vực cô trong nhà này.

Cô nhìn bé Na ngủ ngoan trong chăn mỏng, ngực vẫn phập phồng. Lúc đó, ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu cô là: “Mình phải thoát khỏi cái nhà này… vì con.”

Đêm ấy, sau khi ông Hào buông lời mỉa mai “chỉ muốn kiếm vợ khác cho thằng Hưng”, Nhàn thấy trong mình một điều gì đó đã rạn nứt hoàn toàn. Không phải mới mẻ – mà là nứt toác cái phần nhẫn nhịn cuối cùng cô vẫn giữ suốt 4 năm làm dâu.

Cô biết ông Hào không chỉ nói suông. Hôm sau, cô đi chợ, nghe mấy bà bán rau xì xào:

– “Này, tao nghe ông Hào đang nhắm con Thủy – cái con góa chồng ở xóm dưới. Trẻ đẹp lại khéo nuôi con…”

– “Ừ, chứ con dâu ông ấy thì ai mà chẳng biết, cháu thì ốm, người thì lù khù…”

Tai Nhàn nóng ran, nhưng lòng cô lạnh ngắt.

Từ hôm đó, mỗi tối bé Na ngủ say, Nhàn bắt đầu lục lại từng phong bì mừng cưới cũ, tiền làm thêm từ bán hàng online, và một ít Hưng gửi về. Tổng cộng được gần 19 triệu. Với người khác thì ít, nhưng với cô – nó là phao cứu sinh.

Cô không nói với ai, cũng không viết nhật ký. Mỗi ngày, cô đều dậy sớm hơn thường lệ, làm mọi việc chỉn chu, nhưng ánh mắt đã khác. Không cam chịu nữa. Mà là bình thản trước giông tố.

Một chiều tháng Tư oi ả, bé Na sốt cao kèm tiêu chảy. Nhàn bế con chạy ra trạm y tế, rồi được chuyển lên bệnh viện huyện. Trước khi đi, cô nhắn đúng một tin cho Hưng:

“Em đang ở viện với con. Nếu anh không đến, cũng được. Nhưng từ hôm nay, em không quay về nhà đó nữa.”

Hưng gọi liên tục. Nhàn không bắt máy.

Ba ngày sau, bé Na được chẩn đoán sốt siêu vi kết hợp mất nước nặng. Cô thức trắng nhiều đêm bên con. Và trong những giây phút ấy, cô hiểu: nếu còn sống trong căn nhà ấy, con gái cô sẽ luôn là người bị đổ lỗi… vì đã ốm.

Tối thứ tư, Hưng có mặt. Anh bối rối, mệt mỏi, và tức giận:

– “Em làm vậy là sao? Bố anh chỉ nói trong lúc nóng giận. Em định bỏ đi thật à?”

Nhàn không khóc. Cô chỉ đặt một túi hồ sơ trước mặt chồng. Trong đó là:

  • Giấy khám bệnh của bé Na suốt 2 năm qua

  • Một đơn tạm trú tại phòng trọ gần khu công nghiệp

  • Bản nháp đơn ly hôn… chưa ký

Cô nói:

– “Em không muốn con lớn lên trong tiếng chửi rủa, đổ lỗi. Em cũng không muốn làm cái bóng lặng lẽ nữa. Anh có thể ở lại với bố. Còn em – chọn con.”

Hưng lặng đi. Anh chưa bao giờ nghĩ cô vợ hiền lành từng bị mắng vì làm vỡ bát lại có thể thẳng thắn như vậy.

Sau một tuần, Hưng lên nhà. Ông Hào hỏi:

– “Đã xong chưa? Mày bảo nó về hay để tao đi tìm con Thủy?”

Hưng ngồi lặng một lúc lâu. Rồi anh nhìn cha:

– “Bố muốn có cháu khỏe mạnh mà suốt ngày đổ lỗi. Bố có biết, chính vì tiếng mắng của bố mà con bé nó hoảng sợ, đêm không ngủ, bệnh càng nặng không?”

– “Mày bênh nó à?”

– “Không, con bênh con gái con. Và cả mẹ nó. Từ giờ, con sẽ ở gần chỗ vợ con làm. Bố có thể sống thế nào tùy bố.”

Ông Hào sững người. Cả đời, ông nghĩ con trai sẽ mãi nghe lời. Giờ nó lại vì vợ con mà “bất hiếu” như vậy.

Hai tháng sau, Nhàn thuê được một phòng trọ nhỏ gần khu công nghiệp. Cô xin làm bán thời gian ở siêu thị mini, chiều đón con, tối bán hàng online.

Không dễ dàng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy bé Na khỏe mạnh, nô đùa, không còn sợ bóng tối hay tiếng người lớn quát mắng – cô thấy đúng.

Một hôm, cô nhận được điện thoại từ chồng:

“Anh muốn xin lỗi. Và nếu được… anh xin về lại.”

Cô đáp:

“Chúng ta có thể là ba mẹ của Na. Nhưng làm vợ chồng… em cần thời gian.”

Câu chuyện của Nhàn không phải cá biệt. Ở những làng quê Việt Nam, còn hàng ngàn người phụ nữ đang sống giữa ranh giới giữa nhẫn nhịn và lặng lẽ chịu đựng.

Nhưng nếu một ngày họ lựa chọn đứng dậy – không phải là phản kháng hung hãn, mà là bảo vệ đứa trẻ đang lớn lên trong mình, thì đó không phải là nổi loạn. Mà là yêu thương đến tận cùng.

“Con gái tôi không sinh ra để bị đổ lỗi vì một cơn sốt.”

Chính sách mới về t:.iền lương từ ngày 15/6: Tốt quá rồi bà con ơi, lương và phụ cấp cao hơn hẳn

Từ ngày 15/6, Nghị định 92/2025 của Chính phủ có hiệu lực quy định chế độ, chính sách vượt trội về tiền lương, phụ cấp đối với chuyên gia cao cấp. 

Theo Nghị định 92, chuyên gia cao cấp là cán bộ, công chức, viên chức hoặc người đã nghỉ hưu, người làm việc ngoài hệ thống chính trị có đủ tiêu chuẩn, điều kiện được cơ quan có thẩm quyền bổ sung.

Chính sách mới về tiền lương từ ngày 15/6 ảnh 1

Nghị định 92/2025 của Chính phủ có hiệu lực từ ngày 15/6 quy định về chế độ, chính sách vượt trội về tiền lương, phụ cấp đối với chuyên gia cao cấp. Ảnh minh họa.

Cụ thể, về chế độ, đối với chuyên gia cao cấp là cán bộ công chức, quản lý có hệ thống cấp lãnh đạo từ 0,9 trở xuống hoặc không giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý được chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào bậc 1, hệ thống 8,80 của chuyên gia lương cao cấp ban hành kèm theo Nghị định 204/2004; được hưởng chế độ, chính sách liên kết đến hoạt động công vụ tương đương chức năng hỗ trợ đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước.

Trường hợp đang giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý có hệ thống cấp phụ chức từ 1,0 đến 1,25 thì được hưởng chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào cấp 2, hệ số lương 9,4 của bảng chuyên gia cao cấp; đã được chế độ, chính sách liên kết đến các công việc tương thích với chức năng chính.

Trường hợp đang giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý có hệ thống cấp bậc chức vụ từ 1,30 trở lên được hưởng chế độ, chính sách, bao gồm: Xếp lương vào cấp 3, hệ số lương 10 của bảng lương chuyên gia cao cấp; đã được chế độ, chính sách liên kết đến các công việc tương thích với chức năng chính.

Trường hợp hệ số lương mới thấp hơn tổng hệ số lương cũ (bao gồm hệ số lương theo quẹo, cấp bậc, chức danh cộng với phụ cấp chức vụ lãnh đạo và phụ cấp UV thời gian, nếu có) sẽ bị ảnh hưởng bởi hệ số chênh lệch bảo lưu cho bằng tổng hệ số lương cũ.

Bên cạnh đó, cơ quan sử dụng công tác chuyên gia cao cấp cơ sở hiệu quả của chuyên gia cao cấp và nguồn lực khả thi của cơ quan, có thể thực hiện bổ sung một số chế độ, danh sách chính khác (tiền thưởng, điều kiện làm việc…) phù hợp với tình hình thực tiễn của cơ quan.

Đối với chế độ, chính sách đối với chuyên gia cao cấp là người đã nghỉ hưu, người làm việc ngoài hệ thống chính trị thì người đứng đầu cơ quan đồng ý với người dự kiến ​​được tuyển chọn, bổ sung làm chuyên gia cao cấp.

Mức tiền lương và chế độ, chính sách tùy chọn từng trường hợp công cụ trong phạm vi chế độ, chính sách có thể liệt kê đối với cấp cao chuyên nghiệp là có thể bộ, công chức, chức năng tối đa bằng cấp áp dụng cho trường hợp có hệ thống số chức năng từ 1,3 trở lên (như đã nêu ở trên) khi cấp độ có bổ sung thẩm quyền làm cấp cao chuyên gia để làm cơ sở đồng bộ công việc.

Theo Bộ Nội vụ, so với trước đây chuyên gia cao cấp được hưởng các chế độ, chính sách vượt trội hơn về tiền lương, phụ cấp.

Trong đó, mức lương cao cấp được tăng thêm tới 150% mức lương hiện tại (bao gồm mức lương theo hệ số lương chuyên gia cao cấp và các khoản phụ cấp lương theo quy định của pháp luật). Phần bổ sung bổ sung không được sử dụng để đóng gói chế độ bảo mật xã hội bắt buộc, bảo hiểm y tế.

Công ty TNHH Famimoto Việt Nam trộn phụ gia nhập l/ậ/u r/ẻ t/iền, thậm chí gây hại cho sức khoẻ để làm hạt nêm, bột canh, mì chính gi;ả

Theo cơ quan công an, Công ty TNHH Famimoto Việt Nam trộn phụ gia thực phẩm nhập lậu từ nước ngoài để chế biến hạt nêm, bột canh, mì chính rồi bán ra thị trường.

Ngày 31/5, Công an tỉnh Phú Thọ vừa thông tin về diễn biến mới vụ tạm giữ hơn 71.000 lít dầu ăn, 40 tấn mì chính, 22 tấn hạt nêm, 9 tấn bột canh giả của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam (Khu Đồng Đồi, xã Thụy Vân, TP.Việt Trì).

Vụ Công ty Famimoto Việt Nam làm hàng giả: Giả mạo luôn cả phiếu kiểm  nghiệm chất lượng - Tuổi Trẻ Online

Theo Công an tỉnh Phú Thọ, Công ty TNHH Famimoto Việt Nam đã đặt mua mì chính, dầu ăn từ một đơn vị tại Hà Nội, sau đó tiến hành sang chiết, đóng gói và công bố sản phẩm với các tên thương hiệu như “Dầu ăn Boat Brand”, “Dầu ăn Fami Gold”.

Ngoài ra, công ty này còn trộn phụ gia thực phẩm nhập lậu từ nước ngoài để chế biến thành các loại hạt nêm, bột canh, mì chính mang thương hiệu “Hạt nêm Bếp Hồng Việt”, “Bột canh Hà Nội”… rồi đưa ra thị trường tiêu thụ.

Các sản phẩm hàng giả bị thu giữ. (Ảnh: CACC)

Các sản phẩm hàng giả bị thu giữ. (Ảnh: CACC)

Những mặt hàng này được pha trộn, sang chiết từ nguyên liệu không rõ nguồn gốc, sử dụng phụ gia rẻ tiền, thậm chí có thể gây hại cho sức khỏe, nhưng lại được đóng gói với mẫu mã bắt mắt, mang thương hiệu quen thuộc, sau đó tung ra thị trường tiêu thụ như hàng thật. Đáng lo ngại hơn, các đối tượng còn làm giả phiếu kiểm nghiệm chất lượng, để “hợp thức hóa” sản phẩm giả, khiến người tiêu dùng rất khó phân biệt nếu không chú ý kỹ.

Cũng theo Công an tỉnh Phú Thọ, vụ việc là hồi chuông cảnh tỉnh cho người dân khi lựa chọn các sản phẩm tiêu dùng thiết yếu như dầu ăn, gia vị, thực phẩm chế biến sẵn. Thực phẩm giả không chỉ lừa dối người tiêu dùng, mà còn đe dọa trực tiếp tới sức khỏe, thậm chí tính mạng, đặc biệt với trẻ em và người già.

Xưởng sản xuất của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam. (Ảnh: CACC)

Xưởng sản xuất của Công ty TNHH Famimoto Việt Nam. (Ảnh: CACC)

Qua vụ việc, lực lượng chức năng khuyến cáo người dân cần lưu ý những điều sau khi lựa chọn hàng hóa tiêu dùng như sau: Kiểm tra bao bì kỹ càng: sản phẩm chính hãng có in ấn sắc nét, rõ ràng, đầy đủ thông tin nhà sản xuất, hạn sử dụng, mã số mã vạch. Không nên mua hàng giá rẻ bất thường, không rõ nguồn gốc, không có hóa đơn. Ưu tiên mua hàng tại siêu thị, đại lý phân phối chính thức. Có thể quét mã vạch bằng điện thoại để kiểm tra nguồn gốc xuất xứ.

Cận cảnh sản phẩm làm giả. (Ảnh: CACC)

Cận cảnh sản phẩm làm giả. (Ảnh: CACC)

Khi phát hiện hàng nghi ngờ là giả: ngừng sử dụng, giữ lại mẫu sản phẩm, báo ngay cho công an địa phương. Sức khỏe là tài sản quý giá nhất. Mỗi người tiêu dùng cần trở thành “lá chắn” đầu tiên trong cuộc chiến chống lại thực phẩm giả, thực phẩm bẩn. Việc cảnh giác, lựa chọn thông minh và mạnh dạn lên tiếng sẽ góp phần bảo vệ chính mình và cộng đồng khỏi những mối nguy hại vô hình từ những sản phẩm không đảm bảo chất lượng trên thị trường.

Hiện vụ việc đang được Công an tỉnh Phú Thọ đang tiếp tục phối hợp với các đơn vị liên quan kiên quyết xử lý nghiêm theo quy định pháp luật, đồng thời cơ quan công an cũng kêu gọi người dân nếu có thông tin liên quan đến đường dây tiêu thụ hàng giả, hãy cung cấp thông tin để phối hợp xử lý.

Cha mất trong viện dưỡng lão, để lại dòng di chúc viết bằng viên phấn trắng khiến ba người con thành đạt ch/ết l/ặng…

Chiều muộn, mưa lất phất rơi lên mái tôn của viện dưỡng lão Hòa Bình ở ngoại ô Sài Gòn. Bác sĩ trực hôm đó phát hiện cụ ông Trần Văn Kình – một cựu giáo viên văn già trầm lặng – đã lìa đời trong giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt một mẩu phấn trắng bé xíu. Trên tấm bảng đen đặt trong phòng cụ, một dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên bằng nét phấn run rẩy:

“Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Ngay khi ba người con thành đạt của ông đến nhìn thấy dòng chữ ấy, cả ba như bị một cú đấm vào ngực. Câu chữ ấy không chỉ là di chúc, mà còn là lời kết tội.

Ông Trần Văn Kình – 83 tuổi, là một nhà giáo đã nghỉ hưu. Sau cái chết của vợ, ông sống cô độc và lặng lẽ trong viện dưỡng lão suốt 5 năm cuối đời, dù có ba người con đều thành đạt ở Sài Gòn.
Con trai cả: Trần Đức Thịnh – giám đốc công ty bất động sản.
Con gái thứ: Trần Ngọc Hà – bác sĩ sản khoa ở bệnh viện tư.
Con trai út: Trần Đức Minh – giảng viên đại học, định cư nước ngoài vừa về nước.

Tin ông Trần qua đời đến với các con một cách bất ngờ, dù không ai bất ngờ hơn khi nghe lời kể của điều dưỡng rằng ông mất với tay nắm chặt một mẩu phấn, và dòng chữ cuối cùng viết trên bảng.

Viện dưỡng lão Hòa Bình vốn là nơi đơn sơ, không tiện nghi. Nhưng cụ Kình nhất quyết không chịu sống chung với con cái, dù ai cũng dư điều kiện. Ông bảo:
“Ở đâu có thể sống mà không làm phiền ai, thì đó là nơi tử tế nhất để chờ chết.”

Ngày đám tang, cả ba người con đến viện. Không khí ngột ngạt không chỉ vì mất mát, mà còn vì cái gì đó treo lơ lửng trong ánh mắt của những nhân viên chăm sóc – như thể họ biết điều gì mà ba người con không biết.

Sau lễ viếng ngắn gọn, họ vào phòng cha mình thu dọn đồ. Căn phòng chật hẹp, cũ kỹ, chỉ có vài bộ áo quần, sách giáo khoa cũ, một chiếc bảng đen nhỏ treo trên tường – nơi ông vẫn hay dùng để “dạy học” cho các cụ khác như cách giữ lại phần đời xưa cũ của mình.

Dòng chữ ấy vẫn còn đó. Chữ viết run rẩy, không có tên, không có ngày tháng. Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi:

“Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Bên dưới dòng chữ, có vẻ như là sơ đồ đơn giản vẽ bằng phấn, gồm ba mảnh đất có đánh dấu ký hiệu: A, B và C. Không hề có bản đồ chi tiết, chỉ có vài từ khóa: “ruộng ngoại”, “nhà vườn Thủ Đức”, “miếng phía sau nhà thờ”.

Thịnh, người anh cả, nhìn vào bản phác thảo rồi chau mày. “Chuyện quái gì vậy? Đây là di chúc sao?”

Ngọc Hà im lặng. Minh, người em út mới từ Mỹ về, nói khẽ: “Có lẽ… đây là cách cha muốn phân chia tài sản?”

Vấn đề nằm ở chỗ: không ai trong ba người con thực sự biết cha mình sở hữu gì. Họ đều nghĩ ông chỉ có căn nhà nhỏ ở Gò Vấp, đã bán cách đây 6 năm để tự chi trả viện dưỡng lão. Không ai biết đến ba mảnh đất nào khác. Và rõ ràng, không có bản di chúc hợp pháp nào được lập bởi công chứng viên.

Tối hôm đó, Minh tìm đến cụ Tám – bạn thân duy nhất của ông Trần trong viện. Cụ Tám chậm rãi kể:
“Ông ấy dặn tôi, nếu có ngày mất đi mà các con về, hãy bảo với tụi nó: nếu còn nhớ mình là ai, sẽ hiểu cha muốn gì.

Minh như bị điện giật. Anh nhớ ra năm 1998, khi cả nhà về quê ngoại ăn giỗ, cha từng dẫn ba anh em đi thăm ba khu đất – nơi ông nói là “quỹ riêng để dành cho tụi con sau này, không cho ai biết”.

Lúc đó họ chỉ nghĩ ông già nói chơi. Nhưng giờ thì…

Ba người bắt đầu lục tìm hồ sơ trong đống giấy cũ. Cuối cùng, sau gần một đêm trắng, họ tìm được ba giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, cũ và đã ố màu, đứng tên Trần Văn Kình, đúng với ba vị trí như trên bảng: một miếng ở Long An (ruộng ngoại), một khu vườn lớn ở Thủ Đức, và một miếng đất nằm ngay sau nhà thờ Đức Bà – cực kỳ giá trị.

Vấn đề là: không có gì ghi rõ ai được phần nào. Chỉ có dòng chữ “Chia theo cách này – nếu còn là con của cha.”

Thịnh gằn giọng:
“Nghĩa là sao? Là cha đang thử lòng tụi mình à?”

Hà cười nhạt:
“Hay là cha không tin tụi mình sẽ chia đều nên để lại bài toán?”

Minh vẫn nhìn tấm bảng đen, rồi khẽ nói:
“Có lẽ cha muốn mình quay lại đúng bản chất… chứ không phải cãi nhau vì tiền.”

Ba người im lặng. Bên ngoài, trời lại đổ mưa.

Cuối phần 1, Hà gợi ý:
“Mỗi người chọn một miếng, theo ký ức riêng với cha. Không ai tranh, không ai hỏi giá.”

Thịnh nhăn mặt:
“Vớ vẩn. Miếng đất sau nhà thờ là bạc tỷ đấy, sao chọn theo ‘ký ức’? Bộ chơi trò cảm xúc chắc?”

Minh thở dài:
“Vậy là… cha đã đúng. Có lẽ mình không còn là con của cha nữa rồi.”

Dòng chữ bằng phấn vẫn mờ mờ trên bảng, như một lời tuyên án lặng lẽ giữa ba con người thành đạt… nhưng đánh mất điều thiêng liêng nhất: tình cha con.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại sau câu nói của Minh:
“Vậy là… cha đã đúng. Có lẽ mình không còn là con của cha nữa rồi.”

Thịnh ngồi sụp xuống ghế, tay vò mái tóc hoa râm, mắt nhìn trân trân vào tấm bảng như thể nó vừa nguyền rủa cả ba người. Còn Ngọc Hà – người duy nhất có vẻ điềm tĩnh – rút điện thoại, chụp lại dòng chữ. Cô nói nhỏ, như thì thầm với chính mình:

“Có lẽ mình nên đến từng nơi… rồi hãy quyết định.”

Ngày hôm sau.

Cả ba người lên xe, cùng đi đến Long An. Miếng đất đầu tiên – được cha gọi là “ruộng ngoại” – nằm trong một xóm nhỏ, bên triền sông Vàm Cỏ Đông. Đó là một cánh đồng lúa nước, được người dân trong xóm thuê canh tác từ bao năm nay.

Họ đến, và được một bà lão hàng xóm dẫn đi xem ruộng.
“Ruộng này ông Kình giao tụi tôi làm ăn chia 5-5. Mỗi năm ổng đều gọi hỏi có đủ ăn không. Hồi rồi còn gửi cho thằng Hòa – thằng bị tai nạn cưa chân – một khoản tiền viện phí nữa. Ông ấy bảo: đó là phần dành cho người nghèo, không có thì mình giữ làm gì.

Thịnh im lặng, nhìn cánh đồng xanh mướt. Ngọc Hà quay mặt đi. Còn Minh cúi đầu, nước mắt chảy ra mà không hay.

“Chúng ta chưa từng biết cha làm những điều này,” Minh thì thào.

Ngày thứ hai, họ đến Thủ Đức – khu đất vườn xưa kia từng là nơi nghỉ mát của gia đình. Giờ đây, mảnh đất ấy đã mọc lên một vườn cây trái rộng lớn, có cả một dãy nhà nhỏ, mái lá đơn sơ. Một thanh niên tật nguyền ra tiếp họ. Anh tên Lâm – học trò cũ của ông Kình, từng nghiện ma túy, được ông cứu và đưa về đây canh tác, làm lại cuộc đời.

Lâm kể:
“Thầy không để tôi trả tiền thuê. Ổng bảo, khi tôi có thể đứng dậy, làm được một điều gì có ích, đó là lúc tôi trả ơn.”

Ngày cuối cùng, họ đến miếng đất nằm phía sau nhà thờ Đức Bà – khu đất quý giá bậc nhất. Không ngờ, nơi đó hiện tại là một thư viện nhỏ, tên “Phấn Trắng”, dành cho trẻ em nghèo.

Một sơ già tiếp họ, nói bằng chất giọng hiền hòa:

“Ông Kình nói, đất này có thể đổi lấy bạc tỷ, nhưng ông chọn để nó là nơi đổi lấy tương lai cho vài đứa trẻ.”

Ngọc Hà không cầm được nước mắt. Minh lặng lẽ bước vào thư viện, thấy tấm ảnh đen trắng của cha treo ở góc tường, dưới đó là dòng chữ:
“Dạy một đứa trẻ, hơn để lại ngàn cây vàng.”

Tối hôm đó.

Cả ba trở lại viện dưỡng lão, lần đầu tiên cùng nhau ngồi trọn một bữa cơm tối bình dị như những ngày xưa cũ. Không ai nói chuyện phân chia đất nữa. Mọi thứ dường như đã rõ.

Thịnh là người lên tiếng đầu tiên:
“Anh xin nhận miếng ruộng ngoại. Anh muốn trả ơn cha bằng cách giữ lại những gì ông đã gieo ở đó.”

Ngọc Hà nói:
“Em sẽ chăm nom thư viện. Cha đã trồng ở đó ước mơ – em muốn làm nó nở hoa.”

Minh gật đầu:
“Vậy anh để lại vườn Thủ Đức cho Lâm. Em thấy cậu ấy xứng đáng hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”

Không ai giành gì. Không ai nhắc đến giá trị. Không ai hỏi ai được gì.

Đó là lần đầu tiên ba người con thấy mình nhỏ bé… và cha họ, trong sự im lặng, lại vĩ đại đến lạ.

Một tuần sau.

Viện dưỡng lão tổ chức một buổi tưởng niệm nhỏ. Cụ Tám trao cho họ một cuốn sổ tay cũ.
“Trước khi mất, ông ấy dặn tôi giữ cái này. Bảo đến khi ba đứa con tự chọn xong thì hẵng đưa.”

Họ mở ra, thấy từng trang là lời nhắn nhủ của cha – không phải bằng mệnh lệnh, mà bằng hồi ức. Mỗi mảnh đất gắn với một ký ức cha-con: nơi Thịnh từng té ngã khi tập đi, nơi Hà được cha dạy gói bánh tét đầu tiên, nơi Minh lén học đàn khi bị mẹ cấm…

Trang cuối, nét chữ run run:

“Cha không cần các con nhớ cha là người giàu có. Chỉ mong các con nhớ, có người đã dùng cả cuộc đời để nghĩ về các con, ngay cả khi các con không còn nghĩ về cha.
Nếu đến cuối cùng, các con vẫn chọn vì nhau, chứ không vì giá trị đất đai – thì đó là phần thừa kế lớn nhất cha để lại.”

Năm sau, ngày giỗ đầu của ông Kình, thư viện “Phấn Trắng” tổ chức chương trình đọc sách miễn phí cho hơn 300 trẻ em đường phố.
Miếng ruộng ở Long An chuyển thành khu nông nghiệp sinh thái kết hợp học nghề cho nông dân trẻ.
Vườn Thủ Đức trở thành trung tâm cai nghiện – phục hồi miễn phí do Minh và Lâm quản lý.

Không ai thấy một bản di chúc chính thức. Nhưng tất cả đều tin, di chúc quan trọng nhất không nằm trên giấy – mà trong cách một người cha dạy con bằng tình yêu im lặng, và một viên phấn trắng.