Home Blog Page 62

Tám năm làm vợ, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày chính tay mình bưng mâm cơm tiếp đãi k/ẻ thứ ba lại còn đang mang gi/ọt m/á/u của chồng mình.

Tôi tên là Lan. Năm nay ba mươi tư tuổi, làm giáo viên Ngữ Văn ở một trường cấp hai huyện. Tôi lấy chồng từ năm hai sáu, đến nay đã tám năm tròn. Tám năm ấy, tôi sống trong căn nhà ba tầng khang trang của gia đình chồng ở Nam Định, nhưng chưa từng một lần cảm thấy nơi đó là nhà.

Hạ Khôn, chồng tôi, là kỹ sư xây dựng. Anh không rượu chè, không đánh đập, cũng chẳng lăng nhăng — tôi đã từng nghĩ như vậy. Một người đàn ông im lặng, sống có vẻ trách nhiệm, nhưng càng sống lâu, tôi càng thấy cái im lặng ấy lạnh lẽo như đá tảng.

Chúng tôi không có con.

Tôi từng nghĩ có thể là do cơ thể tôi yếu. Tôi đã đi khám ở Hà Nội, ở cả Thái Bình, chi tiền triệu triệu để chữa chạy. Đông y có, mẹo dân gian có, từ trứng gà ngải cứu đến xông lá trầu, tôi thử tất cả. Nhưng tháng tháng vẫn trắng tinh.

Mỗi tháng, tôi lãnh lương hơn chục triệu. Gửi về quê một ít cho mẹ ruột, còn lại đều đưa mẹ chồng giữ. Bà nói đó là bổn phận làm dâu. Nhưng dẫu tôi đưa tiền, dọn dẹp, nấu nướng, vẫn bị xem như cái bóng trong nhà.

Mỗi lần có giỗ chạp, hàng xóm họ hàng lại bóng gió: “Con Lan ngoan hiền, chỉ tội hiếm muộn”, “Sao không bảo nó đi xem bốc thuốc Bắc đi?”, “Không sinh được là có lỗi với tổ tiên đấy.”

Tôi nghe, chỉ biết cười mà nước mắt nuốt ngược vào trong.

Hôm ấy là một ngày Chủ nhật nắng gắt. Tôi đang lau nhà thì Hạ Khôn dắt một cô gái trẻ bước vào. Cô ta mặc đầm bầu màu kem, dáng đi nặng nề nhưng khuôn mặt tươi cười, nhìn tôi lễ phép chào: “Chị ơi, em chào chị!”

Mẹ chồng tôi từ trong nhà ra, tươi hơn hớn:
“À, đây là My – bạn thân của thằng Khôn. Về đây chơi vài ngày cho đổi gió, con nấu giúp mẹ mâm cơm đàng hoàng nhé!”

Tôi không nghi ngờ gì. Chỉ thấy lạ, nhưng vẫn vào bếp chuẩn bị món ngon – canh chua cá lóc, gà rang gừng, rau muống xào tỏi… như một con rối được lập trình sẵn.

Bữa cơm hôm ấy, My ăn ngon lành. Mẹ chồng gắp cho cô ta từng miếng, cười nói vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hờ hững hàng ngày khi nhìn tôi. Tôi thì vẫn cắm cúi ăn, không dám hỏi gì, cho đến khi My lỡ lời:

“Anh Khôn ơi, bé con nhà mình dạo này đạp mạnh lắm!”

Tôi chết lặng.

Chiếc đũa trên tay rơi xuống. Cả nhà im phăng phắc. My hoảng hốt che miệng, còn mẹ chồng thì gằn giọng:

“Nó biết rồi thì giấu làm gì nữa.”

Tôi nhìn sang Hạ Khôn, mong một lời giải thích, một ánh mắt hối lỗi. Nhưng anh ta cúi đầu, không nói gì. Im lặng như bao lần trước.

“Nó mang thai sáu tháng rồi,” mẹ chồng tôi nói tiếp, giọng lạnh lùng, “Con My sẽ sinh cháu đích tôn cho nhà này. Còn cô, không đẻ được thì phải biết điều.”

Tôi bật dậy, cả người run lên:

“Mẹ nói gì vậy? Con là vợ, con ở đây tám năm, giờ mẹ bắt con nhường chồng, nhường cả quyền làm mẹ cho người khác?!”

“Cô còn mặt mũi hỏi à? Không đẻ được thì biết thân mà im! Từ giờ, cô phải chăm sóc con My như người nhà, hầu hạ tử tế. Tới lúc nó sinh xong, ở cữ xong thì chúng tôi thương lượng tiếp.”

Tôi cảm thấy đầu mình ong ong, như bị ai tạt một xô nước lạnh. Nước mắt tôi trào ra.

“Còn anh, Hạ Khôn?” Tôi gào lên, “Anh đối xử với tôi như vậy vì cái gì? Vì cái gì?!”

Anh vẫn cúi đầu, tay nắm chặt, không một lời.

Mẹ chồng tôi đứng phắt dậy, đi vào phòng trong, rồi quay ra, ném mạnh một xấp giấy lên bàn. Giấy tờ rơi lả tả, tôi nhìn thấy dòng chữ đỏ chót: “THỎA THUẬN LY HÔN.”

“Ký đi. Đừng để tôi phải nói lần hai.”

Tôi nhìn xấp giấy ly hôn, những con chữ như nhảy múa trước mắt. Tay run bần bật. Trái tim như có ai bóp nghẹt.

Tám năm trời, tôi không chỉ làm vợ, mà còn là ô sin, là máy kiếm tiền, là cái bóng trong căn nhà này. Giờ họ muốn vứt tôi như vứt một cái áo cũ, chỉ vì tôi không sinh được con?

Tôi cầm xấp giấy lên, ngón tay siết mạnh đến nỗi run rẩy. Rồi tôi bật cười.

Một tràng cười khiến tất cả sững sờ.

“Ký thì ký. Tôi không thiếu can đảm để rời khỏi nơi này – cái nơi mà tôi gọi là nhà suốt tám năm qua, nhưng hóa ra chỉ là nhà trọ tạm thời.”

Tôi rút bút từ túi xách, ký xoẹt một cái, không cần đọc lại điều khoản. Tôi biết rõ, ở lại chỉ có thêm nhục.

Tôi rời khỏi căn nhà đó trong đêm.

Không ai tiễn. Không ai giữ. Cũng tốt. Tự tôi về, giờ tự tôi ra đi. Tôi bắt chuyến xe về quê mẹ ở ngoại ô Nam Định, nơi có căn nhà nhỏ cấp bốn và người phụ nữ tóc bạc đã chờ đợi tôi từ lâu.

Mẹ tôi ngồi bên hiên nhà, thấy tôi kéo vali về, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Con về rồi à?”
Rồi bà kéo tôi vào lòng như thuở còn thơ bé.

Tôi gục vào vai bà, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Những ngày sau đó, tôi sống lặng lẽ như một người vừa bước ra khỏi địa ngục. Tôi không kể gì với ai. Tôi tắt điện thoại, nghỉ dạy tạm thời, chỉ quanh quẩn nấu ăn, trồng rau, đọc sách.

Thế rồi một hôm, tôi nhận được một bức thư từ bệnh viện phụ sản Hà Nội. Là kết quả xét nghiệm cuối cùng tôi từng làm cách đây hơn một năm, nhưng lúc đó do nhà chồng không cho lấy, nên tôi không biết. Giờ bệnh viện gửi lại bản chính.

Tôi mở ra xem. Dòng chữ in đậm khiến tôi chết sững:

“Khả năng sinh sản bình thường. Không phát hiện bất thường về nội tiết hay cơ quan sinh dục.”

Tôi siết chặt tờ giấy, nước mắt lại tuôn. Vậy nghĩa là tôi không hề vô sinh.

Tôi nhớ lại ánh mắt dửng dưng của Hạ Khôn. Nhớ những đêm thức trắng uống thuốc đến đau bao tử. Nhớ tiếng mắng nhiếc từ mẹ chồng mỗi khi tôi về trễ, hay lỡ làm cháy đồ ăn.

Họ đã lừa dối tôi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tháng thứ hai sau ly hôn, tôi quyết định trở lại Hà Nội.

Không phải để cầu xin, mà để tìm lại chính mình.

Tôi thuê một căn trọ nhỏ gần trường cấp ba, xin dạy hợp đồng vài buổi. Dần dần, tôi bắt đầu mở lớp Văn tại nhà, học sinh đông lên từng ngày nhờ cách dạy dễ hiểu và tận tâm.

Tôi thay kiểu tóc, mua một vài chiếc váy mới. Lần đầu tiên trong đời, tôi không sống vì ai, không lo phải làm dâu, không phải cúi đầu trước những lời cay độc.

Một buổi chiều đầu đông, tôi vô tình gặp lại Hạ Khôn. Anh ta đang đi cùng một đứa trẻ khoảng vài tháng tuổi, gương mặt mệt mỏi và nhợt nhạt.

My không đi cùng. Tôi không hỏi, anh cũng không nói. Chỉ đứng trước tôi, như một người xa lạ cố níu lại điều gì đó đã mất.

“Lan… dạo này em sống ổn chứ?” – anh hỏi, mắt ngập ngừng.

Tôi cười. Nhẹ tênh.

“Tôi ổn. Rất ổn.”

Một lúc sau, tôi buột miệng hỏi:

“Bé kháu khỉnh đấy. My đâu?”

Hạ Khôn nhìn đứa bé, rồi nhìn tôi, khẽ lắc đầu.

“Cô ấy bỏ đi rồi. Không chịu nổi áp lực. Mẹ anh thì… vẫn vậy.”

Tôi gật đầu, chào nhẹ rồi bước đi.

Tôi không còn giận. Không còn oán. Vì người đáng thương nhất, không phải tôi – mà là họ. Còn tôi, tôi đã sống lại.

Ba tháng sau, tôi nhận lời mời giảng dạy chính thức tại một trường THPT danh tiếng ở Hà Nội. Công việc ổn định, cuộc sống nhẹ nhàng. Tôi dành thời gian đi du lịch, viết sách, và cuối cùng, mở một kênh chia sẻ chuyện hôn nhân – như một cách giúp những người phụ nữ khác không phải bước qua nỗi đau như tôi đã từng.

Một chiều tháng Năm, tôi ra quán cà phê gần trường, ngồi viết bài thì một người đàn ông bước tới hỏi mượn ghế. Anh tên Tuấn, hơn tôi ba tuổi, đã ly hôn, có một bé gái. Hai người bắt đầu trò chuyện, từ chuyện nghề dạy, đến chuyện sống độc thân.

Không ai vội vàng. Không ai hứa hẹn. Nhưng trong ánh mắt ấy, tôi thấy một điều mà tôi chưa từng có suốt tám năm làm vợ:

Sự bình yên.

Tôi không biết tương lai ra sao. Có thể tôi sẽ ở một mình. Có thể tôi sẽ lại yêu.

Nhưng điều chắc chắn là: Tôi không còn sống vì ai khác.

Tôi đã từng yêu, từng chịu đựng, từng hy sinh đến mức quên cả chính mình. Nhưng giờ đây, tôi học được cách đứng lên từ đổ nát. Và tôi biết:

Một người phụ nữ – khi đã học cách yêu bản thân – sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương mình thêm lần nữa.

Xúc động 50 học sinh lớp 9 đến bệnh viện chụp kỷ yếu cùng bạn mắc u:ng th:ư giai đoạn cuối: Mùa hè, mùa của chia ly!

Ngày 17/5, một bức ảnh tốt nghiệp được chụp vội nơi bệnh viện được đăng tải trên mạng xã hội đã lấy đi nước mắt của hàng triệu người xem. Nơi đó có một cậu bé đã chiến đấu mạnh mẽ với bệnh ung thư, nhưng không bao giờ có cơ hội được gặp bạn bè một lần nữa.

Mùa hè cũng là mùa chia ly, là thời điểm các em học sinh cuối cấp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh để chuyển sang lớp mới.

Song, có lẽ mùa hè năm nay sẽ buồn và khó quên hơn cả đối với toàn bộ học sinh lớp 9, trường Trung học cơ sở Yilong ở Tứ Xuyên, Trung Quốc khi các em đã mất đi một người bạn.

Sáng ngày 17/5, trong tiết trời đầu hè nắng gắt, hơn 50 học sinh lớp 9 có mặt đầy đủ tại sân trường, mang theo ghế ngồi và đồng phục. Dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, các em nối nhau đi bộ suốt 2km tới bệnh viện Nhân dân Yilong, thực hiện lời hứa cuối cùng với người bạn cùng lớp, Ren Junjie, 15 tuổi.

Xúc động 50 học sinh lớp 9 đến bệnh viện chụp kỷ yếu cùng bạn mắc ung thư giai đoạn cuối: Mùa hè, mùa của chia ly!- Ảnh 1.Ren nằm trên giường bệnh chụp kỷ yếu cùng bạn bè

Trước đó, khi đang học năm thứ hai trung học cơ sở, Ren được bác sỹ chẩn đoán mắc bệnh ung thư hiếm khiến cả gia đình vô cùng sợ hãi. Để thuận tiện cho việc điều trị, không còn cách nào khác, Ren buộc phải nghỉ học để chuyển tới ở hẳn trong bệnh viện.

Thế nhưng, dù đã được các bác sĩ tận tình cứu giúp nhưng bệnh tình của em vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí ngày càng nặng lên và không thể ngồi dậy.

Đến năm nay, khi thời điểm tốt nghiệp đã đến gần, hàng triệu học sinh lớp 9 trên khắp Đại lục nô nức chụp ảnh kỷ yếu để ghi dấu khoảnh khắc ý nghĩa thời học sinh. Đối với Ren cũng vậy, cậu cũng muốn có được tấm ảnh cuối cùng trong cuộc đời.

“Giá như con cũng được chụp ảnh tốt nghiệp”, Ren nói về ước mơ của mình với cha.

Cha của Ren tìm đến giáo viên chủ nhiệm, bày tỏ mong muốn tổ chức một buổi chụp kỷ yếu đặc biệt. Chỉ sau một ngày vận động, toàn bộ học sinh, giáo viên, nhà trường và phụ huynh đều đồng thuận.

Đúng hẹn, cả lớp đến bệnh viện, vào tận khoa bệnh nơi Ren đang nằm. Một số học sinh giúp cậu thay đồng phục, lau mặt, chỉnh tóc và đẩy giường bệnh ra sân, nơi ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống.

Xúc động 50 học sinh lớp 9 đến bệnh viện chụp kỷ yếu cùng bạn mắc ung thư giai đoạn cuối: Mùa hè, mùa của chia ly!- Ảnh 2.Ren nằm liệt trên giường bệnh, không thể tự ngồi dậy

Trong bức ảnh tập thể, Ren được xếp ngồi giữa, tay ôm quả bóng rổ có đầy đủ chữ ký và lời chúc từ bạn bè.

Những học sinh đang cảm lạnh đều chủ động đeo khẩu trang để bảo vệ người bạn có sức đề kháng yếu. Bên cạnh cậu là em trai nhỏ, mặc áo vàng, rụt rè cúi đầu chào các anh chị, hành động được cộng đồng mạng ví là “cách cảm ơn giản dị và xúc động nhất của một đứa trẻ”.

“Chúng em không muốn cậu ấy cảm thấy bị bỏ rơi, không muốn bạn ra đi mà không có kỷ niệm với lớp. Đây không chỉ là một buổi chụp hình, mà là món quà cuối cùng của cả lớp dành cho bạn”, một học sinh nói.

Đây chắc chắn sẽ là bức ảnh tốt nghiệp đặc biệt nhất. Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới là vào 4 giờ sáng ngày hôm sau, Ren đã không còn khả năng chống chọi với bệnh tật nên đã trút hơi thở cuối cùng. Đáng tiếc, cậu vẫn chưa kịp nhìn thấy bức ảnh kỷ yếu như đã hằng mong đợi.

Trên mạng xã hội Trung Quốc, câu chuyện về lớp học đặc biệt này thu hút hơn 8 triệu lượt theo dõi. Hàng chục nghìn bình luận bày tỏ xúc động trước tình bạn, lòng nhân ái và nghĩa cử cao đẹp giữa các em học sinh.

Xúc động 50 học sinh lớp 9 đến bệnh viện chụp kỷ yếu cùng bạn mắc ung thư giai đoạn cuối: Mùa hè, mùa của chia ly!- Ảnh 3.Quả bóng có chữ ký của các em học sinh tặng Ren

“Bức ảnh tốt nghiệp này là khoảnh khắc xúc động nhất của thời học sinh”, một người viết.

Gia đình Ren cho biết sẽ trân trọng bức ảnh này như một kỷ vật vô giá. “Con tôi đã ra đi trong tình yêu thương, trong vòng tay bạn bè. Tôi không thể mong gì hơn”, cha Ren nghẹn ngào nói.

Có lẽ số phận đã cho phép mọi người được gặp lại cậu bé một lần nữa vào ngày trước khi cậu mất. Hoặc có thể cậu bé đã cố gắng đợi mọi người đến, và sau khi thực hiện được nguyện ước cuối cùng của mình, Ren đã rời đi mà không hề hối tiếc.

Nguồn: https://thanhnienviet.vn/xuc-dong-50-hoc-sinh-lop-9-den-benh-vien-chup-ky-yeu-cung-ban-mac-ung-thu-giai-doan-cuoi-mua-he-mua-cua-chia-ly-209250526110722651.htm

Giá vàng nhẫn, vàng SJC TỐI NGÀY 26/5: LAO DỐC không phanh, CHẠM ĐÁY

Cùng với chiều đi xuống của giá vàng châu Á rời khỏi mức cao nhất trong hai tuần, giá vàng miếng trong nước cuối ngày 26/5 giảm mạnh ở cả hai chiều mua vào và bán ra.

Chú thích ảnh
Vàng miếng SJC bày bán tại Công ty Vàng bạc Agribank. Ảnh: Trần Việt/TTXVN

Cụ thể, cập nhật lúc 18 giờ 40 phút, tại Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC, Tập đoàn DOJI niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 116,5 – 119 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 500 nghìn đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 1 triệu đồng/lượng ở chiều bán ra so với đầu giờ chiều hôm nay (lúc 14 giờ 00 phút); giảm 2,5 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm 2 triệu đồng/lượng ở chiều bán ra so với chốt phiên cuối tuần qua.

Tại Công ty Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng và vàng nhẫn ở mức 114,7 – 117,7 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra),giảm 800 nghìn đồng/lượng ở chiều mua vào giảm 1 triệu đồng/lượng ở chiều bán ra so với đầu giờ chiều hôm này; giảm 2,3 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và chiều bán ra so với chốt phiên cuối tuần qua

Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 111,5 – 114,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 500 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra so với đầu giờ chiều hôm này;  giảm 1 triệu  đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và bán ra so với chốt phiên cuối tuần qua.

Tại cuộc làm việc của Thường trực Chính phủ với các bộ, ngành, hiệp hội, doanh nghiệp về tình hình thị trường vàng vừa qua, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính nêu rõ, thời gian qua thị trường vàng nổi lên vấn đề chênh lệch giá; một số động thái của các doanh nghiệp tham gia thị trường vàng có tính thao túng, găm hàng, đội giá; có buôn lậu; quản lý còn có lúc, có nơi lỏng lẻo, chưa phù hợp với kinh tế thị trường, điều kiện thực tế và diễn biến tình hình.

Thủ tướng Phạm Minh Chính nhấn mạnh mục tiêu tăng cường quản lý thị trường vàng để góp phần ổn định kinh tế vĩ mô, kiểm soát lạm phát, thúc đẩy tăng trưởng; khai thác nguồn lực trong dân để tham gia phát triển kinh tế – xã hội. Do đó phải có chính sách phù hợp không để xảy ra tình trạng thao túng thị trường, buôn lậu vàng…

Nhấn mạnh về giải pháp trước mắt để giá vàng đỡ chênh lệch, Thủ tướng yêu cầu có giải pháp tăng cung và giảm cầu. Theo đó, tăng cung là không để độc quyền; cho nhiều doanh nghiệp cùng kinh doanh và giảm cầu; sử dụng các biện pháp tài khóa, thuế, phí, lệ phí; quản lý, kiểm soát chặt chẽ, tăng cường thanh tra, kiểm tra và ngăn chặn, xử lý nghiêm hành vi buôn lậu vàng; ngăn chặn các phần tử thao túng, găm hàng, đội giá, làm lũng đoạn thị trường; sửa đổi Nghị định 24/2012/NĐ-CP theo hình thức rút gọn để phù hợp tình hình; rà soát cơ sở dữ liệu, xây dựng cơ sở dữ liệu về thị trường vàng, hoàn thành trong tháng 6/2025.

Về lâu dài, Thủ tướng giao Ngân hàng Nhà nước, Bộ Tài chính và các cơ quan liên quan tạo môi trường kinh doanh thuận lợi, lành mạnh, hấp dẫn để người dân tham gia kinh doanh, khởi nghiệp thay vì dự trữ vàng; nghiên cứu hình thành sàn giao dịch vàng theo hướng người dân được tự do giao dịch, mua bán; tách bạch quản lý nhà nước và kinh doanh vàng; tăng sản xuất vàng trang sức để tạo thêm công ăn việc làm.

Thủ tướng Phạm Minh Chính yêu cầu Ngân hàng Nhà nước tiếp tục tăng cường quản lý nhà nước, nhanh chóng kéo chênh lệch giá vàng trong nước và thế giới xuống mức chấp nhận được, chỉ khoảng 1 – 2%, không để chênh lệch hơn 10% như vừa qua.

Tại thị trường châu Á, chiều 26/5, giá vàng đã rời khỏi mức cao nhất  trong hai tuần, sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump lùi thời hạn áp thuế 50% lên hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU).

Cụ thể, vào lúc 13 giờ 59 phút giờ Việt Nam, giá vàng giao ngay giảm 0,6% xuống 3.337,64 USD/ounce.

Ông Kyle Rodda, nhà phân tích thị trường tài chính của công ty Capital.com, nhận định giá vàng đi xuống sau khi Mỹ quyết định tạm hoãn áp thuế đối với EU.

Tuy nhiên, ông Rodda cho biết giá vàng vẫn có xu hướng tăng khi sự thiếu chắc chắn trong chính sách của Mỹ ảnh hưởng tiêu cực đến đồng USD và các tài sản khác của Mỹ. Ông Rodda nói thêm rằng hầu hết các ngân hàng trung ương đang chuyển dịch khỏi đồng USD để nắm giữ vàng.

Ngày 25/5, ông Trump đã lùi thời hạn áp thuế 50% đối với hàng hóa nhập khẩu từ EU tới ngày 9/7 thay vì ngày 1/6. Động thái này được đưa ra sau khi người đứng đầu cơ quan hành pháp EU cho biết khối này cần thêm thời gian để “đạt được một thỏa thuận tốt”.

Trong phiên 23/5, giá vàng đã tăng hơn 2% lên mức cao nhất trong hai tuần nhờ dòng tiền đổ vào các tài sản trú ẩn an toàn, sau khi ông Trump đe dọa áp thuế 50% đối với hàng nhập khẩu của EU từ ngày 1/6 và xem xét mức thuế 25% đối với bất kỳ chiếc iPhone nào của Apple được sản xuất bên ngoài nước Mỹ.

Trong khi đó, chỉ số USD đã giảm xuống mức thấp nhất trong gần một tháng so với các đồng tiền khác. Đồng USD yếu hơn làm cho vàng được định giá bằng đồng tiền này trở nên hấp dẫn hơn đối với những người nắm giữ các loại tiền tệ khác.

Quỹ giao dịch vàng lớn nhất thế giới SPDR Gold Trust cho biết lượng vàng do quỹ này nắm giữ đã giảm 0,15% xuống 922,46 tấn tính đến ngày 23/5, so với mức 923,89 tấn trong phiên 22/5.

Khoảnh khắc Đu lên cửa cuốn, b/é g/ái 8 tuổi bị cuốn lên cao, ng;ưng tim ng;uy k;ịch

Một vụ tai nạn thương tâm xảy ra với bé gái 8 tuổi ở Phan Thiết, khi chơi đùa với cửa cuốn gia đình. Chỉ trong tích tắc, niềm vui biến thành nỗi kinh hoàng.

Đu lên cửa cuốn, bé gái 8 tuổi bị cuốn lên cao, ngưng tim nguy kịch - Ảnh 1.

Bé gái đang chuẩn bị đu lên cửa cuốn – Ảnh: Cắt từ camera của gia đình

Chiều 26-5, Bệnh viện Nhi đồng 2 cho biết mới tiếp nhận một ca tai nạn hy hữu. Đó là bé Đ.T.M. – 8 tuổi, ngụ ở Phan Thiết, Bình Thuận – đã bị cửa cuốn cuốn lên cao khi bé đu lên cửa.

Theo người nhà kể lại, khoảng 20h ngày 22-5, mẹ bé đang chăm em nhỏ trong nhà thì bé M. chơi cùng chị gái 10 tuổi. Người mẹ nhờ chị gái đi lấy sữa cho em nhỏ ở một nơi cách nhà không xa.

Khi mở cửa cuốn để chạy xe điện ra ngoài, bé M. bất ngờ đu lên cửa cuốn – một hành vi bé thường xuyên thực hiện dù đã được gia đình nhắc nhở trước đó.

Chỉ 2 phút sau, khi chị gái quay về, phát hiện bé M. đã bị cuốn toàn thân vào cửa, chị gái đã chạy đi gọi mẹ.

Cả gia đình hoảng loạn tìm cách đưa bé xuống. Sau khoảng 10 phút, bé M. được giải thoát, lúc này bé không nói chuyện được, tay chân tím tái, ngưng tim, ngưng thở và được người nhà đưa đến Bệnh viện Đa khoa An Phước – Phan Thiết trong tình trạng hôn mê.

Tại đây, các bác sĩ hồi sức, đặt nội khí quản và chuyển bé gấp trong đêm đến Bệnh viện Nhi đồng 2 để tiếp tục điều trị chuyên sâu.

Lúc 2h sáng 24-5, bé được nhập viện tại khoa hồi sức tích cực – Bệnh viện Nhi đồng 2 trong tình trạng lơ mơ, tri giác không ổn định, nhiều vết thương vùng đầu, mặt, ngực và bụng.

Sau khi đánh giá nguy cơ tổn thương não do thiếu oxy, các bác sĩ quyết định thực hiện phương pháp hạ thân nhiệt chủ động, giúp bảo vệ não bộ trong giai đoạn nguy kịch.

Sau 4 ngày điều trị tích cực, ngày 26-5 bé M. đã được cai máy thở thành công, tỉnh táo và có thể trả lời chính xác tên tuổi, thực hiện y lệnh từ bác sĩ.

Theo các bác sĩ, đây là một dấu hiệu phục hồi đáng mừng sau tai nạn nghiêm trọng.

Tuyệt đối không để trẻ chơi gần cửa cuốn, đặc biệt khi cửa đang vận hành

ThS.BS Trần Thị Bích Kim – phó khoa hồi sức tích cực chống độc, Bệnh viện Nhi đồng 2 – cho biết đây là một tai nạn có thể phòng tránh được nếu gia đình cẩn trọng hơn trong việc lựa chọn và sử dụng cửa cuốn, đồng thời giáo dục trẻ về nguy cơ khi chơi gần thiết bị này.

Về thiết bị cửa cuốn, bác sĩ khuyến cáo ưu tiên chọn loại có cảm biến an toàn hoặc chức năng đảo chiều khi gặp vật cản, đặt nút điều khiển ở vị trí cao, ngoài tầm với của trẻ, trang bị nút tắt khẩn cấp để xử lý nhanh khi gặp sự cố.

Các phụ huynh tuyệt đối không để trẻ chơi gần cửa cuốn, đặc biệt khi cửa đang vận hành. Ngoài ra, cần dạy trẻ biết rằng cửa cuốn không phải đồ chơi, không leo trèo hoặc đu bám lên cửa.

Trong trường hợp xảy ra tai nạn, việc sơ cứu đúng cách và đưa trẻ đến cơ sở y tế kịp thời là vô cùng quan trọng, giúp tăng cơ hội sống và phục hồi cho trẻ.

Trước ngày cưới vợ mới tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ, đúng lúc này…1 người xuất hiện cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đây..

Trước ngày cưới vợ mới, tôi quyết định quay về vùng quê yên bình, nơi chôn cất người vợ đầu tiên – Thu. Dù đã ba năm trôi qua, mỗi lần nghĩ đến đôi mắt dịu dàng và giọng nói êm đềm của cô ấy, tim tôi vẫn đau nhói. Tôi muốn lau dọn mộ, thắp nén nhang tiễn cô ấy lần cuối trước khi bước vào cuộc sống mới.

Thế nhưng, khi tôi đang cắm que nhang vào bát tro, một người phụ nữ lạ xuất hiện giữa làn khói hương mờ ảo. Cô ấy đứng lặng lẽ bên kia ngôi mộ, gương mặt quen mà lạ, ánh mắt đẫm buồn nhưng kiên định. Và chính từ giây phút đó… cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Chiều cuối tháng Ba, trời vẫn còn se lạnh. Những đợt gió hiu hắt thổi qua cánh đồng làng làm rung rinh những bông cỏ may khô, gieo vào lòng người cảm giác man mác buồn.

Tôi lái xe về quê, nơi tôi đã từng sống cùng Thu, người vợ quá cố của tôi. Ngôi mộ của cô ấy nằm khuất trên một triền đồi nhỏ phía sau làng, nơi mà hồi còn sống cô từng nói: “Nếu sau này em không còn nữa, hãy để em ở đây, gần cánh đồng và ngọn đồi em yêu.”

Tôi mang theo bó hoa trắng, ít nhang, khăn lau, và vài món đồ cũ cô thích: một chiếc lược gỗ, cuốn sổ tay cô từng viết dở, và chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ mà tôi từng tặng.

Lúc tôi đến, nắng chiều đã ngả sang màu mật ong. Ngôi mộ đơn sơ phủ đầy lá khô, bám bụi theo thời gian. Tôi ngồi xuống, bắt đầu lau dọn, từng nhát tay cẩn thận như thể sợ làm cô đau. Trong lòng tôi vẫn còn một nỗi day dứt chưa bao giờ nguôi – cái chết đột ngột của Thu do tai nạn giao thông khiến tôi như rơi vào vực thẳm.

“Thu à, anh xin lỗi… Anh sắp lấy vợ,” tôi thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Cô ấy là người tốt. Nhưng anh vẫn nhớ em mỗi ngày. Anh không muốn em cô đơn nơi này…”

Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên sau lưng:

– “Anh là chồng chị Thu?”

Tôi giật mình quay lại. Một cô gái tầm ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, tóc cột cao, mặc chiếc áo khoác vải bạc màu. Khuôn mặt cô có nét gì đó quen thuộc, nhưng tôi không thể nhận ra đã gặp ở đâu.

– “Tôi… là bạn của chị ấy. Tôi hay đến đây vào ngày giỗ.”

Tôi đứng lên, có phần lúng túng. Cô gái không tỏ ra sợ hãi hay khách sáo. Cô ngồi xuống phía đối diện mộ, lấy ra chiếc khăn nhỏ và bắt đầu gỡ từng cụm cỏ dại mọc quanh bia mộ.

– “Chị ấy từng dạy tôi học hồi tôi còn nhỏ. Năm đó, tôi mười ba tuổi. Chị ấy là cô giáo thực tập ở trường làng.”

Tim tôi bỗng thắt lại. Thu chưa từng kể chuyện này. Cô luôn sống nội tâm, giữ kín những gì cô cho là nhỏ bé, nhưng với người khác, có khi lại là cả một khoảng trời ký ức.

– “Tôi tên là Giang. Mấy năm nay cứ mỗi dịp rằm tôi đều ghé qua đây,” cô nói, mắt không rời nấm mộ.

Tôi nhìn cô lặng lẽ, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Có điều gì đó ở Giang khiến tôi không thể rời mắt. Sự bình thản của cô, cách cô lau bụi như thể lau cho người thân, ánh mắt buồn mà sâu…

Sau đó, chúng tôi ngồi lại, kể cho nhau nghe về Thu – mỗi người một mảnh ký ức, như đang chắp vá lại hình ảnh của một người phụ nữ đã xa khuất.

Giang kể rằng sau khi Thu qua đời, cô vẫn thường xuyên mơ thấy cô ấy. Lần đầu là vào đêm Thu mất – chính là hôm tôi vật vã gục đầu bên giường bệnh, còn cô đang ở tận Lào Cai – nhưng lại mơ thấy Thu đứng trên ngọn đồi này, vẫy gọi cô đến.

– “Có lần chị ấy nói với tôi trong mơ: ‘Hãy giúp anh ấy… Đừng để anh ấy sống trong quá khứ mãi.’” – Giang nói, giọng nhỏ nhẹ.

Tôi lặng đi. Không biết là do câu nói đó, hay chính ánh mắt đầy xúc động của Giang khiến lòng tôi xáo trộn.

Sau hôm đó, tôi trở lại Hà Nội, chuẩn bị cho đám cưới sẽ diễn ra trong ba tuần nữa. Mọi thứ đã sắp xếp xong: lễ đường, thiệp cưới, khách mời. Vợ sắp cưới của tôi – Trinh – là đồng nghiệp cùng công ty, chu đáo và mạnh mẽ. Cô ấy biết tôi từng có một người vợ đã khuất, nhưng ít khi nhắc đến.

Thế nhưng, từ sau buổi gặp Giang ở mộ Thu, tâm trí tôi bắt đầu rối bời. Tôi bỗng thường xuyên nghĩ đến Giang, không phải như người thay thế, mà như ai đó bước ra từ một phần ký ức của Thu – dịu dàng, lặng lẽ, nhưng thấm vào tim từng chút một.

Tôi bắt đầu nhắn tin cho Giang, lúc đầu là cảm ơn, sau là những cuộc trò chuyện dài hơn. Có hôm, hai đứa nói chuyện tới tận khuya. Giang không hỏi về đám cưới, chỉ hỏi: “Anh có đang sống thật với lòng mình không?”

Tôi không biết.

Hay đúng hơn, tôi chưa dám trả lời.

Bất ngờ kiểm tra căn nhà không số do Hồ Văn Tú làm chủ, C.A b;;àng h;oàng phát hiện 11.856 lon sữa bột rất quen thuộc, hàng ngàn người đã uống

Quá trình kiểm tra, cơ quan chức năng phát hiện 11.856 lon sữa bột không rõ nguồn gốc, tương đương khoảng 25 tấn.

Bất ngờ kiểm tra căn nhà không số do Hồ Văn Tú làm chủ, cảnh sát phát hiện gì bên trong?- Ảnh 1.

 

 

Ngày 26/5, Bộ Công an thông tin, trước đó 3 ngày, lực lượng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Long An phát hiện tại căn nhà không số, tại xã Tân Lân, huyện Cần Đước, tỉnh Long An do đối tượng Hồ Văn Tú, 39 tuổi, trú tại phường Bình Hưng Hoà B, quận Bình Tân, TP.HCM làm chủ hộ có biểu hiện nghi vấn nên phối hợp Công an xã Tân Lân và Đội quản lý thị trường Cơ động – Chi cục quản lý thị trường tỉnh Long An tiến hành kiểm tra căn nhà trên.

Bất ngờ kiểm tra căn nhà không số do Hồ Văn Tú làm chủ, cảnh sát phát hiện gì bên trong?- Ảnh 1.

Lực lượng chức năng kiểm tra lô sữa không rõ nguồn gốc tại Long An (Ảnh: Bộ Công an).

Quá trình kiểm tra phát hiện 11.856 lon sữa bột các loại (gồm các nhãn hiệu như: Z1000 Gold +; SANAKI; GROW IQ PLUS (SUN); GOLD 1; BIOTAR DIEST…), tương đương khoảng 25 tấn, chứa trong 963 thùng giấy, trị giá hàng hoá ước tính hơn 3 tỷ đồng.

Chủ hàng không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ của toàn bộ số lượng hàng hóa. Lực lượng chức năng đã lập biên bản tạm giữ.

Hiện vụ việc đang tiến hành xác minh làm rõ, xử lý theo quy định của pháp luật.

Giá vàng lao dốc vì quyết định bất ngờ của ông Trump

Giá vàng thế giới giảm mạnh sau khi ông Trump tuyên bố hoãn áp thuế 50% lên hàng nhập khẩu từ EU.

Ngày 26/5/2025, Tạp chí Tri thức đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giá vàng lao dốc vì quyết định bất ngờ của ông Trump”. Nội dung như sau:

Giá vàng thế giới hiện quay về vùng 3.345 USD/ounce. Ảnh: Bloomberg.

Mở phiên giao dịch đầu tuần, giá vàng thế giới giao ngay có lúc giảm mạnh xuống mức 3.332 USD/ounce, từ mốc 3.356 USD ghi nhận cuối tuần trước. Tuy nhiên, đến khoảng 9h sáng (giờ Việt Nam), giá kim loại quý đã phục hồi, dao động quanh ngưỡng 3.345 USD/ounce.

Đà lao dốc của giá vàng diễn ra ngay sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump tuyên bố hoãn áp mức thuế 50% đối với hàng nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU) đến ngày 9/7.

Theo CNN, đây là lần gần nhất ông Trump khiến thị trường rúng động với những phát ngôn về thuế, nhưng sau đó lại bất ngờ rút lui. Chỉ vài ngày trước đó, hôm 23/5, Tổng thống Mỹ vẫn khẳng định không tìm kiếm thỏa thuận với EU và sẽ chính thức kích hoạt thuế quan 50% lên hàng hóa nhập khẩu vào Mỹ từ khu vực này, áp dụng từ ngày 1/6.

Trước đó, vào tháng 4, ông Trump cũng từng tuyên bố áp mức thuế đối ứng 20%, nhưng rồi lại trì hoãn như những lần trước.

gia vang anh 1
Diễn biến giá vàng trong sáng phiên đầu tuần. Ảnh: Kitco.

Trái ngược với đà giảm hiện tại, giá vàng từng bật tăng hơn 2% chỉ 3 ngày trước khi ông Trump đe dọa áp thuế với Apple và hàng hóa châu Âu. Tính chung cả tuần qua, giá vàng đã tăng tổng cộng 5,1%.

Trong khi đó, các kim loại quý khác mở phiên đầu tuần theo chiều hướng tích cực. Giá bạc tăng 0,2%, lên 33,7 USD/ounce; giá bạch kim nhích 0,7% lên 1.095 USD; còn palladium cũng tăng gần 0,3%, chạm mốc 1.006 USD/ounce.

Cùng thời điểm, thị trường chứng khoán khu vực châu Á – Thái Bình Dương ghi nhận diễn biến trái chiều. Tại Nhật Bản, chỉ số Nikkei 225 tăng 0,72% và Topix cộng thêm 0,51%. Hàn Quốc cũng đi lên với Kospi tăng 0,88% và Kosdaq bật mạnh 1,08%. Ngược lại, CSI 300 của Trung Quốc đại lục giảm nhẹ 0,17%, trong khi Hang Seng tại Hong Kong mất 0,49%.

Hợp đồng tương lai chứng khoán Mỹ tăng nhẹ trong phiên châu Á, trong bối cảnh thị trường Mỹ tạm nghỉ giao dịch hôm nay (27/5) dịp lễ Tưởng niệm (Memorial Day).

Trước đó, chốt phiên cuối tuần (ngày 23/5), các chỉ số lớn của Phố Wall đồng loạt lao dốc sau loạt tuyên bố “gây sốc” từ ông Trump liên quan đến Apple và chính sách thuế với châu Âu. Cụ thể, S&P 500 giảm 0,67%, Nasdaq mất 1%, còn Dow Jones giảm 0,61%.

Tiếp đó, báo Pháp luật TP.HCM đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giá vàng sẽ ra sao trong thời gian tới?”. Cụ thể như sau:

Giá vàng thế giới hôm nay (26-5) vẫn duy trì mức cao là 3.349 USD/ounce, tương đương 105,6 triệu đồng/lượng.

Mức giá này đã gần tiệm cận đỉnh cao nhất lịch sử là 3.400 USD, được thiết lập vào tháng 4 vừa qua.

Theo giới phân tích, giá vàng đang và sẽ có tính hấp dẫn. Nguyên nhân là các nhà đầu tư đang lo ngại về sự ổn định của trái phiếu toàn cầu trong bối cảnh lo ngại ngày càng tăng về nợ công không bền vững.

Hai cuộc đấu giá trái phiếu đáng thất vọng đã làm rung chuyển thị trường tài chính. Nhật Bản đã chứng kiến cuộc đấu giá trái phiếu kỳ hạn 30 năm tồi tệ nhất trong nhiều thập kỷ, đẩy lợi suất lên trên 3,2%.

Ngay sau đó, Mỹ cũng có cuộc bán trái phiếu kỳ hạn 20 năm kém hiệu quả, khiến lợi suất trái phiếu tăng vọt lên 5%.

Thông thường, lợi suất trái phiếu tăng trong thời kỳ kinh tế mạnh mẽ, các nhà đầu tư ưa thích các tài sản rủi ro hơn như cổ phiếu. Tuy nhiên, sự gia tăng lợi suất hiện nay không phải do tăng trưởng mà bởi những lo ngại rằng các chính phủ có thể không bao giờ trả được khoản nợ ngày càng chồng chất của mình. Chính nỗi lo này đang khiến giá vàng sẽ có những cú tăng tốc mới.

Trong báo cáo mới phát hành, Ngân hàng Trung ương châu Âu (ECB) cho biết, với các yếu tố bất định mới, nhu cầu đầu tư vàng đang tăng trở lại, điều này sẽ khiến giá vàng tăng trưởng mạnh hơn trong tương lai.

Hướng dẫn cách tách sổ đỏ thửa đất cho con

Tách sổ đỏ thửa đất cho con, bố mẹ cần chuẩn bị đầy đủ giấy tờ như: Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã cấp (bản gốc), đơn đề nghị tách thửa…

Hàng chục cả;;nh s;;át đ;ồng loạt xuất hiện tại nhà trù;;m gia;;ng h;;ồ kh/ét tiế/ng xứ Thanh

Hàng chục cảnh sát đồng loạt xuất hiện tại nhiều ngôi nhà trên các tuyến phố sầm uất ở Thanh Hóa của trùm giang hồ khét tiếng xứ Thanh

Trưa này 26-5, trên tuyến phố Lê Hoàn (phường Lam Sơn), phố Bùi Khắc Nhất (phường Đông Hương), phố Trường Thi (phường Điện Biên)… TP Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hóa, hàng chục cảnh sát gồm các lực lượng: cảnh sát cơ động, cảnh sát hình sự (thuộc Bộ Công an) xuất hiện, thực hiện công tác khám xét.

Công an xuất hiện tại nhà của trùm giang hồ khét tiếng ở Thanh Hóa- Ảnh 1.

Hình ảnh cảnh sát xuất hiện tại một căn nhà trên đường Bùi Khắc Nhất, phường Đông Hương, TP Thanh Hóa, trưa nay 26-5

Đây được cho là riêng và trụ sở công ty của một đại ca giang hồ khét tiếng ở xứ Thanh.

Theo nguồn tin riêng của Người Lao Động, đơn vị chủ trì việc khám xét thuộc các đơn vị Bộ Công an. Cảnh sát thực hiện khám xét nơi ở, làm việc của một đại ca giang hồ khét tiếng ở xứ Thanh có liên quan tới hoạt động khai thác khoáng sản.

Công an xuất hiện tại nhà của trùm giang hồ khét tiếng ở Thanh Hóa- Ảnh 2.

Việc khám xét gây chú ý tới nhiều người dân ở Thanh Hóa

Việc khám xét đã gây sự chú ý của nhiều người dân ở Thanh Hóa, bởi đây là nhân vật giang hồ cộm cán, có tiếng nói trong giới xã hội ở địa phương này.

Hình ảnh khám xét cũng được chia sẻ trên nhiều diễn đàn mạng xã hội Facebook.

Nữ tỷ phú phanh gấp xe khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bị m/ù hát rong sự thật rúng động sau 10 năm

Chiếc xe Rolls-Royce vừa lướt ngang qua vỉa hè thì bất ngờ thắng gấp. Một tiếng rít kéo dài cắt ngang dòng người tấp nập ở trung tâm Sài Gòn. Người phụ nữ bước xuống xe, đôi giày cao gót đắt tiền chao đảo. Trước mắt cô là một người đàn ông mù đang ôm cây đàn guitar cũ kỹ, cất giọng hát nghẹn ngào bên lề đường. Cô đứng sững lại. Cả thế giới như ngừng quay. Người đàn ông ấy—chính là chồng cũ của cô, người mà cô tin đã chết từ 10 năm trước.

Thành phố Sài Gòn sau mưa như được gột rửa. Mùi đất ẩm, mùi khói xe, mùi cà phê phảng phất đâu đó trên con đường Nguyễn Huệ sầm uất. Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại bên lề đường, không vì đèn đỏ, cũng không vì tắc đường. Mà bởi một cơn chấn động trong tim người ngồi trong xe.

Người phụ nữ ấy là Linh Chi, 38 tuổi, Tổng giám đốc một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Cô là biểu tượng của thành đạt, của bản lĩnh và quyền lực. Nhưng ít ai biết rằng, 10 năm trước, cô từng là một người phụ nữ bình thường, sống trong một căn trọ nhỏ ở quận 4, cùng người chồng tên Nam, là nhạc sĩ nghèo.

Nam, chồng cũ của Linh Chi, khi ấy không phải là người đàn ông giỏi kiếm tiền. Nhưng anh có một tâm hồn nghệ sĩ dịu dàng, tinh tế. Anh hay ngồi bên ban công gảy guitar, hát cho vợ nghe những bản nhạc buồn, đôi khi là cả những bản do anh sáng tác. Căn phòng nhỏ của họ, tuy nghèo nàn nhưng luôn ấm áp tiếng cười và mùi món ăn đơn sơ Linh Chi nấu mỗi tối.

Thế nhưng, cuộc sống không chỉ cần tình yêu. Đặc biệt là khi Linh Chi mang thai, phải nằm viện vì dọa sẩy thai, và bác sĩ nói cần phải điều trị dài hạn. Nam khi ấy không đủ tiền lo viện phí. Anh bắt đầu làm đêm ở quán bar, nhận dạy nhạc thêm. Nhưng tiền vẫn thiếu. Một đêm mưa lớn, trên đường đi giao đàn, Nam bị tai nạn nghiêm trọng. Tin dữ báo về cho Linh Chi khi cô đang truyền nước biển.

Lúc tỉnh dậy, người ta nói với cô: Nam đã tử vong. Thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy xe. Trong cơn sốc, đứa con cô mang theo cũng không giữ được. Từ đó, cuộc đời Linh Chi rẽ sang hướng khác.

Cô rời bỏ những tháng ngày cơ cực, dồn toàn bộ đau thương để bước chân vào thương trường. Không còn nước mắt, không còn thơ ca, chỉ còn hợp đồng, đấu thầu và những đêm không ngủ.

10 năm sau, Linh Chi là nữ tỷ phú nổi tiếng, có biệt thự, xe sang, và hàng loạt tài sản khắp cả nước. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn mang theo một vết thương lòng chưa bao giờ lành. Cô không yêu thêm ai, cũng không tin vào hạnh phúc.

Và rồi, một chiều đầu mùa hạ, khi thành phố vừa dứt cơn mưa, định mệnh cho cô gặp lại người tưởng đã chết.

Cô bước xuống xe, không quan tâm ánh mắt tò mò xung quanh. Người đàn ông mù đang ngồi dưới gốc cây bàng, tấm áo sờn rách, mái tóc rối bù. Giọng hát anh cất lên như xé lòng:

“Ngày em đi, gió thôi không hát
Đàn tôi im, giấc mơ hóa tro tàn…”

Linh Chi nhận ra ngay lập tức. Bài hát đó không ai biết ngoài cô và anh. Là bài Nam từng sáng tác khi cô sảy thai. Đôi tay cô run lên, trái tim đập loạn. Cô bước đến gần, định cất tiếng gọi nhưng nghẹn lại.

“Anh… Nam?” – Giọng cô lạc đi.

Người đàn ông dừng hát, quay mặt về phía cô. Đôi mắt trắng đục không còn ánh nhìn. Nhưng anh khẽ nhíu mày như đang cố nhớ lại.

“Xin lỗi… tôi không nhớ ai cả.” – Giọng anh khản đặc, mệt mỏi.

“Em là Linh Chi… vợ… của anh đây!” – Cô bật khóc, nước mắt chảy dài trên lớp trang điểm hoàn hảo.

Nam sững người. Đôi môi run run. Anh đặt cây đàn xuống đất, vươn tay ra phía trước, như đang lần tìm một ký ức nào đó. Bàn tay chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng như ngày xưa.

“Chi… là em thật sao?”

Người đàn ông mù trước mặt cô chính là Nam—chồng cũ của Linh Chi. Bàn tay anh vẫn chạm nhẹ vào má cô, run rẩy, như sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Linh Chi nghẹn ngào, quỳ xuống bên anh, giữa dòng người đông đúc. Họ chẳng cần ai nhìn, cũng chẳng quan tâm. Mười năm chia xa—là mười năm tim cô chết dần vì một vết thương chưa từng lành.

“Em tưởng anh đã chết…” – cô nói trong tiếng nấc – “Tin báo về… chiếc xe cháy… người ta nói không còn gì để nhận dạng…”

Nam ngồi lặng, như hóa đá. Anh nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Anh… không chết. Nhưng có những cái còn đau hơn cái chết.”

Ngày tai nạn xảy ra, Nam không chết tại chỗ. Anh được một người đàn ông vô danh cứu ra khỏi đám cháy, đưa đến một trạm xá nghèo ở miền Tây. Lúc tỉnh dậy, anh mù cả hai mắt, thân thể bỏng rát. Không ai biết anh là ai. Giấy tờ cháy rụi. Anh mất trí tạm thời. Không điện thoại. Không địa chỉ.

Một tháng sau, khi nhớ lại được tên vợ mình, Nam cố nhờ người báo tin. Nhưng mọi liên lạc đều đứt đoạn. Một bác sĩ thiện nguyện nói với anh:

“Tin tức trên báo đăng rồi—người thân cô ấy đã nhận xác. Cô ấy chắc nghĩ anh chết thật.”

Nam không tin. Nhưng khi dò hỏi, anh biết Linh Chi đã chuyển đi. Không ai biết cô ở đâu. Anh bị kẹt trong thân xác mù lòa, không tiền, không người thân. Và rồi, anh chấp nhận số phận, sống bằng nghề hát dạo, lang bạt khắp các tỉnh.

“Anh đã từng nghĩ, nếu em có lại cuộc sống tốt, thì thôi, anh không xuất hiện nữa…” – Nam thì thầm – “Nhưng mỗi lần hát, anh đều nghĩ đến em.”

Linh Chi bật khóc, gục đầu vào vai anh. Cô thấy mình như con người ngày xưa—mong manh, yếu đuối, và khát khao được ôm lại người mình yêu.

Tối hôm đó, Linh Chi đưa Nam về biệt thự của cô ở Thảo Điền. Người giúp việc hoảng hốt, không tin mắt mình. Nữ tỷ phú nghiêm nghị, lạnh lùng, bỗng nhiên bước vào nhà cùng một người đàn ông ăn xin mù lòa, rách rưới. Cô không quan tâm. Cô chỉ biết: mình vừa tìm lại được một phần của chính mình.

Ngày hôm sau, cô sắp xếp cho Nam khám ở một bệnh viện quốc tế. Bác sĩ nói: mắt anh có thể mổ—khả năng hồi phục đến 60–70%. Linh Chi bật khóc như trẻ con.

“Anh sẽ lại thấy được ánh sáng. Em sẽ không để anh sống trong bóng tối nữa.” – cô nói, tay nắm chặt tay anh.

Nam chỉ cười. Một nụ cười hiền như ngày xưa. Nhưng sâu trong ánh mắt mù lòa, là một điều gì đó chưa nói.

Ca mổ được thực hiện thành công sau ba tuần. Ngày tháo băng, Linh Chi hồi hộp như chờ một phép màu. Ánh sáng đầu tiên chạm vào mắt Nam là đôi mắt cô—vẫn trong veo như ngày anh cầu hôn cô ở bến Bạch Đằng.

Nhưng rồi, khi y tá bước ra, báo rằng Nam có thể xuất viện, anh quay sang cô:

“Chi… anh muốn kể em nghe hết. Không chỉ chuyện tai nạn…”

Linh Chi khựng lại. Giác quan phụ nữ trong cô báo có điều gì đó bất ổn.

Nam hít sâu, rồi nói:

“Chi… sự thật là… tai nạn đó không phải ngẫu nhiên. Nó là… có người cố tình sắp đặt.”

Linh Chi chết lặng.

“Anh từng vay tiền của một chủ nợ để lo viện phí cho em. Nhưng sau đó, họ bảo anh ký một hợp đồng chuyển nhượng bài hát—thứ duy nhất anh có giá trị—để trừ nợ. Anh không đồng ý. Và rồi… tai nạn xảy ra. Nhưng sau đó, anh phát hiện… người đứng sau là một nhân vật có liên hệ với gia đình em.”

“Gia đình… em?” – Linh Chi thở gấp.

“Phải. Là… cha dượng em.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Linh Chi ngã quỵ xuống sàn.

Cha dượng cô—người mà mẹ cô lấy khi cô mới 16 tuổi, người từng âm thầm kiểm soát toàn bộ tài sản gia đình, từng phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Nam—là người đứng sau tất cả?

Nam gật đầu.

“Ông ta không muốn em sống khổ, không muốn danh tiếng gia đình bị ảnh hưởng vì em lấy một nhạc sĩ nghèo. Tai nạn đó… là lời cảnh cáo. Nhưng anh lại sống sót.”

Linh Chi siết chặt tay, gương mặt trắng bệch vì tức giận và đau đớn. Cô tưởng đã mất anh vì số phận, hóa ra là vì dã tâm con người.

“Vậy tại sao anh không tìm em, không nói gì…?”

Nam cúi đầu.

“Bởi vì khi tìm lại được em… em đã là một ngôi sao rực rỡ. Còn anh, chỉ là một bóng ma. Anh không muốn kéo em xuống vực lại lần nữa.”

Sau tất cả, Linh Chi biết mình không thể để yên. Cô mở lại hồ sơ cũ, thuê luật sư, điều tra kỹ lưỡng quá khứ của cha dượng. Những chứng cứ dần hé lộ—khoản tiền bất minh, hợp đồng chuyển nhượng giả mạo, và cả nhân chứng bị mua chuộc năm xưa.

Vụ kiện nổ ra. Báo chí xôn xao. Và khi sự thật phơi bày, cha dượng cô bị kết án. Tội lỗi ông ta mang, không chỉ với Nam, mà còn là với chính cô—người con gái ông từng gọi là “con”.

Một năm sau…

Tại một buổi hòa nhạc gây quỹ từ thiện, trên sân khấu chính là Nam—nhạc sĩ mù ngày nào, nay đã hồi phục thị lực và ra mắt album đầu tay. Linh Chi ngồi hàng ghế đầu, tay trong tay anh. Họ không còn là những con người đau khổ năm xưa. Họ là hai kẻ sống sót, hai kẻ biết tha thứ—và yêu lại, sau tất cả.

Nam cất giọng:

“Bài hát này, tôi viết cách đây 10 năm, khi tưởng mình đã mất tất cả. Hôm nay, tôi hát lại—vì người ấy vẫn còn ở đây, vẫn luôn là ánh sáng của tôi.”

Cả khán phòng vỡ òa. Linh Chi không kìm được nước mắt. Lần đầu tiên sau 10 năm, cô cảm thấy trọn vẹn.

Bởi vì có những người không phải mất đi—họ chỉ đi một vòng rất xa… để quay lại bên ta.