Home Blog

Nguyên nhân: Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời

Tin ban đầu từ Bệnh viện Hồng Ngọc xác nhận, Phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường đại học FPT Hoàng Nam Tiến vừa đột ngột qua đời lúc 16h10 ngày 31-7 vì đột quỵ.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 1.

Ông Hoàng Nam Tiến trong lần ra mắt sách Thư cho em – Ảnh: THIÊN ĐIỂU

Đây là thông tin gây sốc cho mọi người bởi ông Hoàng Nam Tiến còn trẻ, ông vẫn đang hoạt động rất tích cực cả trên mạng xã hội và ngoài đời.

Theo nguồn tin của Tuổi Trẻ Online, sáng 31-7, ông Hoàng Nam Tiến vẫn còn chuẩn bị kế hoạch cho buổi chiều nay ghi hình với một kênh về hai cuốn sách ông viết mới đây về bố mình – tướng Hoàng Đan và vợ.

Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời - Ảnh 4.

Ông Hoàng Nam Tiến là con trai út của thiếu tướng Hoàng Đan (1928 – 2003) và vợ – đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị An Vinh (1933 – 2022).

Ông Tiến, sinh năm 1969 tại Hà Nội, nguyên là Chủ tịch FPT Software, FPT Telecom – Tập đoàn FPT. Hiện ông là phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường Đại học FPT, phụ trách hoạt động đào tạo sau đại học.

Gia nhập FPT năm 1993, ông Tiến làm việc tại đây liên tục trong 30 năm và được coi là một nhân tố quan trọng góp phần vào sự thành công của tập đoàn.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 3.

Ông Hoàng Nam Tiến (giữa) xúc động kể chuyện ba, mẹ mình tại buổi ra mắt sách Thư cho em – Ảnh: T.ĐIỂU

Ông Hoàng Nam Tiến được biết tới là một nhà quản trị, một chuyên gia công nghệ, một cố vấn trong hoạt động khởi nghiệp, một nhà giáo và một diễn giả được yêu thích.

Mới đây, ông ra mắt hai cuốn sách gây sốt về bố mình – Tướng Hoàng Đan. Trong đó, cuốn Thư cho em về chuyện tình của bố mẹ ông, đã bán 50.000 bản. Cuốn sách cũng được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vinh danh là một trong số những cuốn sách nổi bật năm 2024.

Ông Tiến từng được trao giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng trong lễ trao Giải thưởng Sáng tạo nội dung số Việt Nam năm 2024 ngày 27-9 tại Hà Nội.

Hoàng Nam Tiến - Ảnh 2.

Ông Hoàng Nam Tiến nhận giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng – Ảnh: T.ĐIỂU

Chia sẻ khi nhận giải thưởng Nhà sáng tạo nội dung số vì cộng đồng, ông Hoàng Nam Tiến đã nhấn mạnh về vai trò của sáng tạo trong thời đại trí tuệ nhân tạo ngày nay.

Ông Tiến nói chừng nào con người vẫn giữ được ba điều: tò mò về thế giới, luôn sáng tạo và luôn giữ được cảm xúc thì trí tuệ nhân tạo không bao giờ vượt được con người.

Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời - Ảnh 7.

Ông Hoàng Nam Tiến (phải) và bà Nguyễn Thị Bảo Hiền tại một tọa đàm – Ảnh: T.ĐIỂU

Chia sẻ với Tuổi Trẻ Online, ông Hoàng Nam Tiến nói ông thường đi trao giải cho người khác nhưng lần này lên nhận giải thưởng sáng tạo cùng các bạn trẻ.

Ông cảm thấy vui bởi giải thưởng dành cho ông chứng minh một điều rằng với môi trường số, mạng xã hội, từ người già đến người trẻ, từ anh nông dân đến thanh niên ưa du lịch vòng quanh thế giới… đều có thể được vinh danh.

Ông cũng vui khi những nội dung số trên kênh Hoàng Nam Tiến của mình mang đến cho mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ những kinh nghiệm, trải nghiệm sống miễn phí mà thông thường ta đều phải mất tiền hoặc “chịu đau thương” mới có được.

Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm thầm sinh hai con gái song sinh. Bảy năm sau, cô trở lại với các con, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ phải trả giá từng chút một.

“Anh muốn em bỏ đứa bé. Nó… là gánh nặng, là trở ngại duy nhất giữa anh và hạnh phúc thật sự. Em hiểu mà, đúng không?”
Câu nói đó như tiếng sét đánh nát niềm tin cuối cùng của Mai. Người chồng đầu gối tay ấp suốt 5 năm giờ lại nhìn cô như một kẻ thừa thãi – cả cô lẫn đứa con chưa kịp chào đời.

Đêm đó, mưa Đà Lạt lạnh buốt. Mai ngồi bó gối trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ngoài phòng khách, Khánh – chồng cô – vẫn rì rầm cuộc gọi với một giọng nữ lạ. Cô không cần đoán, cũng không muốn đoán nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.

Cô từng nghĩ yêu là hy sinh. Nhưng hóa ra có những sự hy sinh chỉ làm người ta lún sâu vào vũng bùn phản bội. Cô từ bỏ công việc, theo Khánh về Đà Lạt mở nhà hàng, hỗ trợ anh không một lời oán trách. Khi anh thành công, lời đầu tiên anh nói là “Anh không còn yêu em nữa.”

Mai từng nghĩ sẽ níu kéo. Vì con. Nhưng đêm đó, sau khi Khánh ném tờ giấy siêu âm lên bàn và lạnh lùng nói: “Em bỏ nó đi, anh lo hết,” cô biết mình không còn đường lùi.

Mai không nói gì, lặng lẽ gói ghém vài bộ đồ, nhét tiền tiết kiệm lén để dành vào ba lô. Trước khi rời khỏi, cô nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, khẽ cười: “Tôi sẽ không khóc nữa.”

Cô bắt chuyến xe đêm rời khỏi Đà Lạt, đi về phía Nam – nơi không ai quen biết cô, không ai phán xét, và cũng chẳng ai tên Khánh.

Mai chọn Đà Nẵng. Một thành phố biển đủ lớn để cô ẩn mình, đủ xa để không ai tình cờ nhận ra cô, và đủ yên bình để bắt đầu lại.

Khi đặt chân đến nơi, cô mang thai được 5 tháng. Không nhà, không người thân, không công việc, chỉ có ý chí và đứa trẻ trong bụng là động lực sống còn.

Ban đầu cô làm phục vụ cho một quán cơm nhỏ gần biển. Chủ quán – dì Hoa – thấy bụng bầu ngày càng lớn, thương tình cho ở nhờ phòng trọ sau bếp. “Đời phụ nữ, ai cũng có lúc phải gồng lên mà sống,” dì Hoa thường bảo vậy.

Tháng 10 năm đó, Mai sinh đôi hai bé gái trong một bệnh viện quận. Cô đặt tên chúng là An và Nhi – nghĩa là bình an và kiên nhẫn. Vì cô mong các con lớn lên sẽ không phải trải qua bão giông như mẹ chúng.

Bảy năm trôi qua như một giấc mộng. Mai giờ là chủ một tiệm hoa nhỏ, sống đạm bạc nhưng đủ đầy bên hai con. An lanh lợi, Nhi trầm tính – nhưng cả hai đều thông minh, biết thương mẹ.

Dịp Tết năm đó, trong một lần tình cờ xem TV, Mai thấy Khánh xuất hiện trên bản tin doanh nhân thành đạt. Anh mở rộng chuỗi nhà hàng ra khắp miền Trung, và đang tổ chức tiệc từ thiện lớn ở Đà Lạt. Vợ anh – người tình năm xưa – giờ là “nữ doanh nhân quyền lực”, tay trong tay hạnh phúc trước ống kính.

Mai không cảm thấy gì. Không giận, không ghen. Chỉ thấy buồn cười.

Con gái cô – hai đứa trẻ mà Khánh từng muốn xóa bỏ – nay đã lớn, xinh xắn, học giỏi. Chúng là điều tuyệt vời nhất đời cô, còn anh thì không hề hay biết.

Tối hôm đó, Mai viết lên trang cá nhân một dòng duy nhất sau 7 năm im lặng:
“Tôi trở lại. Và tôi không còn là Mai của ngày xưa.”

Sau Tết, Mai đưa hai con trở lại Đà Lạt. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần trung tâm, đổi họ hai bé theo giấy khai sinh mẹ đơn thân.

Cô không cần Khánh nhận con. Cô cần anh nếm trải cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội – như cô từng chịu năm nào.

Mai xin làm quản lý sự kiện tại chính nhà hàng Khánh – dưới một danh tính hoàn toàn mới: Trần Thảo Linh.

Với ngoại hình điềm đạm, kinh nghiệm tổ chức và khả năng ăn nói, Linh nhanh chóng được ban giám đốc tín nhiệm. Còn Khánh – không hề nhận ra cô – lại tỏ ra đặc biệt chú ý đến người phụ nữ mới vào làm.

“Cô Linh có vẻ quen lắm. Chúng ta từng gặp nhau chưa?” – anh hỏi trong buổi tiệc cuối tuần.

Mai mỉm cười, nhấp rượu vang, ánh mắt lạnh băng:
“Có thể trong một giấc mơ. Nhưng tôi là người đàn bà không ai nhớ đến lâu.”

Anh cười, nhưng có điều gì đó khiến anh thấy bất an.

Còn Mai? Cô biết – trò chơi đã bắt đầu.

“Có những vết thương không chảy máu, nhưng vẫn khiến người ta nhớ mãi cả đời. Anh sẵn sàng trả giá chưa?”

Khánh bắt đầu để ý đến Linh – người quản lý mới trầm tĩnh nhưng sắc sảo. Cô biết lắng nghe, nói năng có chừng mực và mang một vẻ gì đó vừa quen vừa xa. Anh không biết vì sao, nhưng ánh mắt cô khiến anh cảm thấy trống rỗng mỗi khi nhìn vào.

Linh không tán tỉnh, không hờ hững, chỉ lịch sự đúng mực – điều đó khiến Khánh càng bị hút vào.

Một buổi tối, sau khi nhà hàng tổ chức thành công một tiệc cưới sang trọng, Khánh đề nghị Linh đi uống rượu mừng. Cô chấp nhận – lần đầu tiên.

Tại quán rượu nhỏ, Khánh kể về cuộc hôn nhân hiện tại – hóa ra chẳng hạnh phúc như vẻ ngoài. Vợ anh ghen tuông, toan tính, và chỉ quan tâm đến tài sản chung. Họ có một đứa con trai nhưng không gần gũi. “Đôi khi,” Khánh thở dài, “tôi thấy mình như tù nhân trong chính gia đình.”

Mai – giờ là Linh – nhìn anh không biểu cảm. Cô từng là tù nhân của anh. Giờ đến lượt anh sống trong lồng do chính mình dựng nên.

Từ hôm đó, Linh bắt đầu “vô tình” để lộ những điều khiến Khánh nghi ngờ. Một bài hát cũ mà chỉ Mai từng thích. Một món ăn Khánh từng yêu cầu vợ nấu mỗi dịp sinh nhật. Một câu nói vu vơ mà anh chỉ từng nghe trong quá khứ.

Khánh bối rối. Linh là ai?

Anh âm thầm nhờ trợ lý tìm hiểu, nhưng lý lịch cô hoàn toàn sạch sẽ: Trần Thảo Linh, từng sống ở Đà Nẵng, không chồng, có hai con gái sinh đôi.

Sinh đôi? Khánh giật mình. Cảm giác bất an lan khắp sống lưng.

Một ngày, Khánh đến nhà Linh bất ngờ. Anh giả vờ cần ký giấy tờ. Khi cửa mở, anh chết lặng.

Hai bé gái sinh đôi bước ra. Một trong hai bé nhìn anh, nghiêng đầu hỏi:
“Chú ơi, chú là ai mà giống con thế?”

Anh đứng đờ. Chân không nhấc nổi. Cô bé… có ánh mắt y hệt anh.

Linh xuất hiện, không bất ngờ.
“Anh đến đúng lúc đấy, Khánh. Anh gặp con gái mình rồi.”

Mặt anh tái mét.
“Cô… là Mai?”

“Không. Là mẹ của con anh. Là người anh từng yêu cầu bỏ đứa trẻ vì ‘ngáng đường sự nghiệp’.”

Khánh không nói nổi lời nào. Cơn ác mộng năm xưa ập về như sóng dữ. Anh từng chối bỏ, từng ruồng rẫy. Giờ, anh đứng trước chính kết quả mà mình định tiêu diệt.

Tối đó, Khánh đến tìm Linh, quỳ xuống trước cửa. Anh khóc – lần đầu trong đời.
“Cho anh cơ hội, anh sai rồi. Để anh được chuộc lỗi. Để anh làm cha tụi nhỏ.”

Mai im lặng một lúc lâu. Rồi cô nói:

“Anh không có quyền làm cha tụi nhỏ. Anh chưa từng chọn chúng. Lúc cần bảo vệ, anh chọn bỏ rơi. Giờ khi chúng đáng yêu, ngoan ngoãn, anh muốn quay lại? Con tôi không phải phần thưởng cho sự hối hận của anh.”

Anh bật khóc: “Anh thực sự muốn bù đắp…”

Mai ngắt lời:

“Bù đắp à? Được. Từ mai, anh sẽ ‘bù đắp’ bằng cách ký vào đơn chuyển nhượng 20% cổ phần nhà hàng cho Quỹ Hỗ trợ Bà mẹ đơn thân tôi mới lập. Ghi rõ: vì hối lỗi.”

Anh sững sờ. “Cô dùng con để ép tôi?”

Mai mỉm cười: “Không. Tôi dùng lỗi của anh để dạy anh về trách nhiệm.”

Vài tháng sau, Mai và hai con chuyển khỏi Đà Lạt, trở lại Đà Nẵng. Cô để lại phía sau một Khánh gầy gò, lặng lẽ, ngày ngày đến quỹ từ thiện, lắng nghe những bà mẹ từng bị bỏ rơi như Mai kể chuyện.

Cô không cần anh nhận lại con. Cô chỉ cần anh không làm điều tương tự với ai khác lần nữa.

Một buổi chiều, An và Nhi hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, sao mẹ không để tụi con gọi chú đó là ba?”

Mai xoa đầu con, cười nhẹ:
“Vì mẹ muốn tụi con biết – làm mẹ là đủ. Mẹ đã không bỏ tụi con, nên tụi con không cần ai ‘nhận lại’ cả.”

Câu chuyện khép lại bằng chiến thắng thầm lặng của người phụ nữ từng bị phản bội. Không trả thù bằng dao kéo, mà bằng lòng tự trọng, sự thành công, và cách khiến kẻ từng làm tổn thương mình phải đối mặt với chính tội lỗi của họ.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới

Nữ phi công gốc Việt tử nạn trong vụ rơi máy bay tại Greenwood thuộc bang Indiana – Mỹ là người phụ nữ thứ 10 từng bay một mình vòng quanh thế giới.

Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 10 giờ 45 phút ngày 30-7 (giờ Mỹ), không lâu sau khi máy bay cất cánh từ Indy South Greenwood.

Chiếc máy bay cỡ nhỏ bất ngờ rơi xuống phía sau trạm xăng Circle K tại số 1183 đường E. Main, TP Greenwood.

Nữ phi công thiệt mạng được xác định là Anh-Thu Nguyen, 44 tuổi, đến từ Miami.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới- Ảnh 1.

Nữ phi công gốc Việt Anh-Thu Nguyen tử nạn hôm 30-7. Ảnh: Wishtv

Nạn nhân là người gốc Việt, cựu sinh viên ĐH Purdue và là người phụ nữ thứ 10 từng bay một mình vòng quanh thế giới.

Nhà chức trách xác định Anh-Thu Nguyen là người duy nhất trên máy bay và đã thiệt mạng tại hiện trường.

“Tôi vừa lái xe đến, nhảy ra khỏi xe thì ngửi thấy mùi xăng và thấy khói. Khi lại gần, tôi biết ngay là không có ai sống sót” – nhân chứng có tên Frank Williams kể lại.

Nguyên nhân vụ tai nạn vẫn đang trong quá trình điều tra.

Theo chia sẻ trên mạng xã hội của Anh-Thu Nguyen, chuyến bay hôm đó là một phần trong hành trình bay vòng quanh thế giới lần thứ hai của cô.

Nữ phi công gốc Việt tử nạn ở Mỹ trên hành trình vòng quanh thế giới- Ảnh 2.

Hiện trường vụ tai nạn khiến nữ phi công gốc Việt Anh-Thu Nguyen tử nạn. Ảnh: Sở cảnh sát Greenwood

Anh-Thu Nguyen là người sáng lập tổ chức “Phụ nữ châu Á trong lĩnh vực Hàng không và Vũ trụ” (Asian Women in Aerospace & Aviation – AWAA), ra đời năm 2018 với mục tiêu khuyến khích, trao quyền và truyền cảm hứng cho thế hệ nữ phi công, kỹ sư hàng không và các chuyên gia STEM gốc Á.

Theo trang web AWAA, ước mơ trở thành phi công của Anh-Thu Nguyen bắt đầu từ thuở nhỏ khi cô sống tại Tuy Hòa – Việt Nam. Gia đình cô nhập cư vào Mỹ khi cô 12 tuổi.

AWAA cho biết Anh-Thu Nguyen từng bị nhiều giáo viên dạy bay từ chối, thậm chí loại ngay từ đầu nhưng cô không bỏ cuộc.

Khi học đại học, cô vừa làm gia sư toán với thù lao 6 USD/giờ, vừa vay nợ sinh viên, từng phải ngủ trong xe hơi để nuôi giấc mơ học bay.

Sau này, cô trở thành giảng viên dạy bay xuất sắc của Hiệp hội chủ sở hữu và phi công máy bay (AOPA ) và là phi công Boeing 767 cho một hãng hàng không lớn.

Anh-Thu Nguyen tốt nghiệp thủ khoa trung học, nằm trong top 10 của ĐH Purdue với bằng cử nhân toán học, sau đó lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ chuyên ngành hàng không và vũ trụ tại Viện Công nghệ Georgia (Georgia Tech).

Năm 2018, Anh-Thu Nguyen còn thành lập học viện đào tạo bay Dragon tại sân bay North Perry, bang Florida, nơi cô trực tiếp huấn luyện và truyền cảm hứng cho nhiều học viên trẻ.

Năm 2024, Anh-Thu Nguyen trở thành nữ phi công thứ 10 và là người gốc Việt đầu tiên bay một mình vòng quanh thế giới với hành trình 25 điểm dừng.

Sau chuyến bay, Anh-Thu Nguyen chia sẻ: “Tôi luôn khao khát cảm giác điều khiển một chiếc máy bay, vừa thấy mình nhỏ bé và mong manh, vừa cảm nhận sức mạnh to lớn”.

Năm 2025, cô tiếp tục hành trình bay vòng quanh thế giới lần thứ hai, khởi hành từ TP Oshkosh, bang Wisconsin hôm 27-7 và cất cánh từ bang Indiana vào sáng 30-7.

Trước chuyến bay, cô đăng video từ buồng lái: “Đây không chỉ là một chuyến bay. Đây là sứ mệnh truyền cảm hứng cho thế hệ nữ phi công và kỹ sư hàng không tương lai”.

Tổ chức AWAA đã phát đi thông báo chia buồn, gọi Anh-Thu Nguyen là “người sáng lập, người bạn, người hướng dẫn và là nhà lãnh đạo truyền cảm hứng, sống bằng sự táo bạo, tò mò và đầy nghị lực”.

Vụ cướp tiệm vàng ở TP.HCM: Nghi phạm bị bắt, cam;era ghi lại toàn bộ cảnh cầm nhẫn vàng bỏ chạy, k/éo l/ê nữ nhân viên

Người đàn ông bịt kín khẩu trang bước vào tiệm, vờ hỏi mua vàng và xin xem một chiếc nhẫn trị giá khoảng 35 triệu đồng. Sau vài phút, người này bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, lên xe máy tẩu thoát.

Ngày 30 tháng 7 năm 2025, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Vụ cướp tiệm vàng ở TP.HCM: Nghi phạm bị bắt, camera ghi lại toàn bộ cảnh cầm nhẫn vàng bỏ chạy, kéo lê nữ nhân viên”. Nội dung như sau:

Chiều 30/7, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp với Phòng Cảnh sát hình sự (PC02), Công an TP.HCM bắt giữ nghi phạm cướp tiệm vàng xảy ra trên địa bàn xã.

Trước đó, khoảng 11 giờ 50 phút ngày 29/7, một người đàn ông bịt kín khẩu trang, điều khiển xe máy (không rõ biển số) đến tiệm vàng Kim Phát Nguyên 3 trên đường Võ Văn Vân (xã Tân Vĩnh Lộc, TP.HCM).

 

tp-hcm-bat-giu-ke-cuop-tiem-vang-1753884422.jpg
 

Người này bước vào tiệm, vờ hỏi mua vàng và xin xem một chiếc nhẫn trị giá khoảng 35 triệu đồng. Sau vài phút, người này bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, lên xe máy tẩu thoát.
Phát hiện sự việc, nữ nhân viên tiệm vàng lập tức chạy theo, nắm cổ áo. Tuy nhiên, nghi can tăng ga bỏ chạy, kéo ngã nữ nhân viên khiến chị này bị trầy xước tay, chân.

Nhận tin báo, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp với Phòng Cảnh sát hình sự (PC02), Công an TP.HCM nhanh chóng có mặt, khám nghiệm hiện trường, trích xuất camera an ninh để truy xét nghi can.
Đến chiều 30/7, nghi can bị bắt khi đang lẩn trốn tại phường Tân Sơn Nhì (quận Tân Phú cũ). Danh tính được xác định là Trần Anh Dũng (31 tuổi, ngụ TP.HCM).

Hiện công an đang tiếp tục điều tra, làm rõ.

Cùng ngày, báo Tuổi Trẻ cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Tên cướp tiệm vàng thoát được nữ nhân viên nhưng không thoát khỏi công an”. Nội dung như sau:

cướp tiệm vàng - Ảnh 1.

Tiệm vàng nơi xảy ra vụ việc – Ảnh: MINH HÒA

Chiều 30-7, Công an xã Tân Vĩnh Lộc (TP.HCM) phối hợp cùng lực lượng Phòng Cảnh sát hình sự (PC02) Công an TP.HCM đã bắt giữ nghi phạm cướp tiệm vàng táo tợn trên đường Võ Văn Vân.

Theo đó khoảng 11h50 ngày 29-7, người đàn ông bịt kín khẩu trang, đi xe máy che biển số đến tiệm vàng Kim Phát Nguyên 3 trên đường Võ Văn Vân thuộc ấp 4, xã Tân Vĩnh Lộc (xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh cũ).

Người đàn ông bước vào tiệm vờ hỏi mua và cầm xem chiếc nhẫn vàng trị giá khoảng 35 triệu đồng. Đứng suy nghĩ một lúc, người đàn ông bất ngờ cầm chiếc nhẫn bỏ chạy ra ngoài, phóng lên xe nổ máy chạy đi.

Nữ nhân viên trong tiệm vàng liền đuổi theo ra trước tiệm, lao tới nắm cổ áo kẻ cướp. Tuy nhiên đối tượng đã tăng ga bỏ chạy sau khi kéo ngã nữ nhân viên trên đường, bị trầy xước tay, chân.

Nhận tin báo, Công an xã Tân Vĩnh Lộc phối hợp lực lượng Phòng PC02 nhanh chóng có mặt tại hiện trường lấy lời khai, trích xuất camera an ninh, truy xét nghi phạm.

Sau nhiều giờ truy xét, nghi phạm lẩn trốn tại phường Tân Sơn Nhì (quận Tân Phú cũ) đã bị công an phối hợp bắt giữ. Bước đầu người này được xác định là Trần Anh Dũng (31 tuổi, ngụ TP.HCM).

cướp tiệm vàng - Ảnh 2.

Nữ nhân viên chạy theo nắm cổ áo tên cướp nhưng bị kéo lê, trầy xước chân, tay – Ảnh cắt từ clip

Vợ tôi bị l/i/ệt sau t;ai n;ạn, đã bốn tháng trôi qua tôi chưa một lần được gần gũi. Cơn bí bách đè nặng lên cả thể xác lẫn tinh thần khiến tôi như phát điên. Cuối cùng, tôi buông xuôi. Tôi để mặc cô ấy nằm một mình, không lời báo trước, rồi biến mất suốt mười ngày để sống trọn vẹn bản năng bên cô em gái xinh đẹp trong công ty. Tôi tưởng mình khôn ngoan. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi như chưa từng xảy ra. Nhưng khi vừa mở cửa bước vào nhà, máu trong người tôi như đóng băng. Trước mặt tôi, không phải vợ tôi nằm bất động trên giường. Mà là một người phụ nữ lạ, quý phái, kiêu kỳ, đang đứng thẳng lưng với ánh mắt s/ắ/c như d;ao..

“Khi cánh cửa bật mở, tôi như chết lặng. Không phải vợ tôi nằm đó như mọi ngày, mà là một người phụ nữ lạ, đứng thẳng người, ánh mắt xuyên thấu như dao nhọn, tay cầm chiếc điện thoại có đoạn ghi âm đang phát dở…”

Tôi tên Hùng, 36 tuổi, nhân viên hành chính một công ty xây dựng. Cuộc sống tôi từng bình lặng, không vinh quang, nhưng đủ đầy. Tôi có một người vợ – Vy – dịu dàng, đảm đang. Chúng tôi cưới nhau 8 năm, chưa con. Một năm trước, tai nạn giao thông ập đến như cơn lốc, cướp đi khả năng đi lại của Vy. Cô ấy liệt nửa người, phải nằm một chỗ.

Bốn tháng – đúng bốn tháng kể từ lần cuối tôi được “giải tỏa”. Tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày, làm mọi việc từ lau người, đút cơm, thay tã… Nhưng tôi là đàn ông. Cơ thể tôi gào thét, đầu óc tôi bị bóp nghẹt trong vòng luẩn quẩn giữa nghĩa vụ và dục vọng.

Rồi “nó” xảy ra.

Hà – em gái nhân sự mới về công ty – trẻ, nóng bỏng, mắt lúc nào cũng như đang mời gọi. Những tin nhắn thả thính ban đầu tôi còn chối từ. Nhưng dần dần, sự tủi thân, mỏi mệt, và ham muốn như con thú đói lâu ngày khiến tôi buông thả.

Tôi nói dối Vy rằng phải đi công tác Đà Nẵng 10 ngày.

Ngày đầu tiên, Hà đặt tay lên ngực tôi và hỏi:
– “Anh nhớ em không?”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ cúi xuống, và tất cả bản năng trong tôi bùng cháy. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát cháy giữa sa mạc. Trong 10 ngày đó, tôi như sống lại. Không gánh nặng, không tiếng máy thở, không mùi thuốc khử trùng. Chỉ có rượu, mùi nước hoa và những tiếng rên ám ảnh.

Nhưng rồi mọi thứ cũng phải kết thúc. Tôi bắt taxi trở về nhà, vẫn trong cơn hưng phấn mơ hồ. Tôi nghĩ chắc Vy sẽ gọi hỏi han, hoặc ít nhất là trách yêu vì “đi xa quá”. Nhưng lạ lùng, không có một tin nhắn nào.

Cánh cửa bật mở. Tôi bước vào. Phòng khách sáng trưng. Không có Vy trên giường. Không có mùi thuốc. Không có tiếng TV nhỏ đều đều.

Và rồi… tôi thấy cô ấy.

Một người phụ nữ mặc bộ vest trắng tinh, tóc búi cao, nước da mịn màng, ánh mắt đanh thép. Trong tay là điện thoại đang phát đoạn ghi âm:

“Anh ở trên em… đừng ngừng lại… em nhớ anh lắm…”

Tôi chết lặng. Đó là giọng Hà. Và… cả tôi.

Tôi lắp bắp:

– “Cô là ai… Vy đâu rồi?”

Cô ấy không trả lời. Tiếng ghi âm tắt. Rồi một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau tôi:

– “Anh nên hỏi: ai là người đã đặt camera trong phòng khách. Và ai là người gửi đoạn ghi âm này cho tôi.”

Tôi quay phắt lại. Đứng đó, trên chiếc xe lăn điện, chính là Vy.

Nhưng không còn là Vy yếu ớt nữa.

Cô ấy ngẩng cao đầu, ánh mắt rực cháy. Tôi ngã quỵ. Cổ họng khô khốc.

Vy lạnh lùng:

– “Tôi thuê cô Lệ – luật sư riêng – để chứng kiến tất cả. Mười ngày qua, tôi biết từng giờ anh đang ở đâu, làm gì. Mỗi cử động của anh đều được ghi lại.”

Tôi lắp bắp, nước mắt ứa ra:

– “Anh… xin lỗi… anh chỉ… Anh yếu lòng… Anh…”

Vy cười nhạt:

– “Anh chỉ là một thằng hèn đội lốt người chồng tử tế. Tôi liệt, nhưng đầu óc tôi còn tỉnh. Anh bỏ tôi lại đây không một lời hỏi han. Trong khi tôi ngày nào cũng tập vật lý trị liệu đến toát máu để có thể đứng dậy mà giữ anh.”

Lệ – luật sư – đặt lên bàn một tập hồ sơ:

– “Đơn ly hôn. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Nhưng nếu anh muốn đàm phán lại… thì phải chờ phần hai.”

“Tôi không khóc vì mất anh. Tôi khóc vì đã từng tin anh là người có trái tim.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trên bàn, tay run bần bật. Mỗi trang giấy là một nhát dao xé rách thứ gọi là thể diện cuối cùng mà tôi bấu víu.

– “Vy… Anh xin em… Đừng ly hôn… Anh… sai rồi…”

Vy quay đầu đi. Cô Lệ – luật sư – vẫn đứng yên như tượng đá. Giọng cô ta đanh thép:

– “Anh Hùng, trong đơn ly hôn có ghi rõ yêu cầu phân chia tài sản. Căn hộ này đứng tên vợ anh. Toàn bộ sổ tiết kiệm do cô Vy gửi vào trước hôn nhân. Pháp luật đứng về phía cô ấy. Anh ra đi tay trắng.”

– “Không… không thể nào… Em không thể làm vậy với anh…”

Vy nhìn tôi. Ánh mắt không còn đau, chỉ còn lạnh. Như thể cô ấy đã khóc đủ, tổn thương đủ, và giờ thì buông tay không một chút tiếc nuối.

– “Anh tưởng tôi yếu đuối à? Bốn tháng qua, trong khi anh nằm bên con nhỏ Hà đó, tôi tập đi từng bước. Tôi thuê bác sĩ riêng, trị liệu riêng, để có thể đứng lên – không phải để chạy đến ôm anh, mà để nhìn thẳng vào mắt anh và nói: Tôi. Khinh. Anh.”

Tôi ngã ngồi xuống ghế. Căn nhà bỗng chốc trở nên lạ lẫm, như thể nó chưa từng là tổ ấm của tôi. Từng khung hình cưới, từng tách trà, từng chiếc ghế Vy từng ngồi… giờ trở thành chứng tích của một kẻ phản bội.

– “Anh đã nghĩ tôi sẽ nằm liệt mãi? Anh sai rồi.” – Vy đứng lên, run rẩy nhưng kiên định. – “Tôi không chỉ đứng dậy được. Tôi còn vươn lên được. Mà không cần một người chồng khốn nạn như anh.”

Lệ đưa tôi thêm một tờ giấy.

– “Đây là bản tường trình các lần vi phạm đạo đức hôn nhân. Cô Vy có quyền đòi bồi thường danh dự. Nhưng vì cô ấy không muốn nhìn mặt anh thêm nữa, cô ấy chỉ yêu cầu anh rời khỏi căn hộ trong 24 giờ.”

Tôi cố đứng dậy, bước lại gần Vy, nhưng cô lùi lại.

– “Anh đừng chạm vào tôi.” – cô nói. – “Tôi đã quá ngu ngốc để yêu một người không xứng đáng.”

Rồi cô rút từ ngăn kéo một bức thư. Đặt xuống trước mặt tôi.

– “Đây là của mẹ anh gửi cho tôi, trước khi bà mất. Anh có biết không? Mẹ anh dặn tôi: ‘Dù thằng Hùng có thế nào, con cũng ráng giữ gia đình.’ Nhưng nếu bà còn sống, chắc bà cũng chẳng muốn tôi sống nhục nhã thế này đâu.”

Tôi mở thư. Là chữ viết tay của mẹ tôi. Nét chữ run nhưng từng dòng đều dặn dò Vy hãy cố giữ hạnh phúc, hãy bao dung cho tôi – “thằng con chưa lớn của mẹ.”

Tôi bật khóc. Nức nở. Không phải vì tôi mất vợ, mà vì tôi mất luôn cái phần người còn sót lại trong mình.

Ba tháng sau.

Tôi sống tạm trong một phòng trọ tồi tàn gần công ty. Hà – “em gái công ty” – sau khi biết tôi bị đuổi việc và chẳng còn gì trong tay, biến mất không một lời chào. Cô ta block tôi ở mọi nền tảng. Tôi từ trai có vợ, có nhà, có tiền, trở thành gã vô sản lang thang.

Hôm đó, tôi ngồi ở quán cà phê đầu hẻm, gặm nhấm nỗi ê chề, thì thấy một chiếc ô tô màu đen dừng lại. Vy bước xuống – thon gọn, tóc cắt ngắn, tay xách tài liệu. Cô đi cùng một người đàn ông – lịch thiệp, cao ráo, có vẻ là đồng nghiệp. Họ cười nói, ánh mắt cô sáng rực, đầy năng lượng.

Tôi định cúi đầu tránh đi. Nhưng Vy đã nhìn thấy. Cô dừng lại vài giây. Ánh mắt lướt qua tôi – không còn oán hận, chỉ là sự dửng dưng như nhìn một người xa lạ.

Cô mỉm cười nhẹ. Không nói gì. Rồi quay đi.

Tôi ngồi đó, tay nắm chặt cốc cà phê nguội ngắt.

Lúc đó, tôi mới hiểu: có những sai lầm không thể sửa. Có những người phụ nữ, khi đứng dậy được, họ sẽ bước thẳng – không bao giờ ngoái lại.

Và tôi… mãi mãi chỉ là kẻ đứng phía sau, ngậm ngùi nhìn theo một người mà tôi từng nắm tay, từng thề nguyện… và từng phản bội.

Chúc mừng giáo viên mầm non, 29 triệu 1 tháng là quá ấm no rồi

Theo Luật Nhà giáo, giáo viên mầm non có thể nhận mức lương cao nhất, dự kiến tối đa là hơn 29 triệu đồng/tháng.

Dự thảo Nghị định về chính sách tiền lương, chế độ phụ cấp và chính sách thu hút đối với nhà giáo đang đề xuất mức tăng đáng kể cho giáo viên mầm non, trong đó nhóm này có thể được điều chỉnh lương cao nhất so với các cấp học khác.

Theo dự thảo, giáo viên mầm non sẽ được áp dụng phụ cấp ưu đãi 45%, tăng thêm 10% so với hiện hành. Đồng thời, hệ số lương đặc thù cũng được bổ sung, tùy theo trình độ chuyên môn và vị trí việc làm, góp phần nâng tổng thu nhập hàng tháng.

lương giáo viên, giáo viên mầm non, lương nhà giáo, luật nhà giáo

Giáo viên mầm non được áp dụng phụ cấp ưu đãi lên đến 45%. (Ảnh minh họa)

Cụ thể, giáo viên mầm non cao cấp sẽ hưởng hệ số lương từ 5,75 đến 7,55 theo ngạch A3.2, kèm hệ số lương đặc thù 1,2 và phụ cấp ưu đãi 45%. Với mức lương cơ sở 2.340.000 đồng, thu nhập tháng của giáo viên bậc cao nhất có thể lên tới hơn 29 triệu đồng.

Ở nhóm giáo viên mầm non chính, hệ số lương được áp dụng theo ngạch A2.2 (từ 4,00 đến 6,38), hệ số đặc thù 1,3. Tổng thu nhập tương ứng dao động từ hơn 16 triệu đến trên 26 triệu đồng/tháng.

Giáo viên mầm non có trình độ đại học hoặc cao đẳng thuộc nhóm ngạch A1 sẽ hưởng hệ số lương từ 2,34 đến 4,98, hệ số đặc thù 1,45. Tổng thu nhập dự kiến từ hơn 10 triệu đến trên 22 triệu đồng/tháng, tùy bậc lương.

Đáng chú ý, giáo viên chưa đạt chuẩn trình độ (trình độ trung cấp) vẫn được đưa vào bảng tính lương với hệ số ngạch B (từ 1,86 đến 4,06), kèm hệ số đặc thù 1,6 và phụ cấp ưu đãi 45%. Nhóm này sẽ có thu nhập dao động từ khoảng 8,9 triệu đến gần 19,5 triệu đồng/tháng.

lương giáo viên, giáo viên mầm non, lương nhà giáo, luật nhà giáo

Giáo viên mầm non trình độ trung cấp vẫn có thể nhận mức lương tới 19 triệu đồng. (Ảnh minh họa)

Ngoài ra, giáo viên mầm non công tác từ 5 năm trở lên được hưởng thêm phụ cấp thâm niên. Nếu kiêm nhiệm các chức vụ, họ sẽ nhận thêm phụ cấp trách nhiệm, chức vụ theo quy định, giúp tổng thu nhập hàng tháng tăng đáng kể.

Theo Luật Nhà giáo có hiệu lực từ 1/1/2026, việc xếp lương không còn dựa vào phân hạng chức danh mà thay bằng bảng lương theo vị trí và trình độ chuyên môn. Việc điều chỉnh lần này nhằm thu hút, giữ chân đội ngũ giáo viên mầm non – lực lượng vốn chịu nhiều áp lực trong công tác chăm sóc, nuôi dạy trẻ.

H.Anh (TH) (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)

Khoảnh khắc chim bay bất thường đầy trời tại Nhật Bản khi động đất 8,8 độ richter xảy ra

Hiện tượng lạ đã gây chú ý trên mạng xã hội.

Ngày 30 tháng 7 năm 2025, tạp chí Thanh Niên Việt đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Chim bay bất thường đầy trời tại Nhật Bản khi động đất 8,8 độ richter xảy ra”. Nội dung như sau:

Ngày 30/7, trận động đất lớn nhất thế giới trong 14 năm qua đã khiến Nhật Bản, Nga và toàn bộ bờ biển phía tây nước Mỹ phải cảnh giác trước sóng thần và làm dấy lên nỗi sợ hãi cho hàng triệu người khi những đợt sóng đầu tiên tấn công vào Nga và Nhật Bản.

Trận động đất có cường độ lên tới 8,8 độ richter – đây là trận động đất mạnh thứ 6 từng được đo lường.

Trên truyền thông, video về bầu trời Nhật Bản bất thường trong thiên tai đã được lan truyền. Những đàn chim với số lượng lớn đã bay đầy trời một cách khó lý giải. Hiện chưa rõ video được quay tại khu vực nào tại Nhật.

Chim bay đầy trời ở Nhật trong thời điểm động đất – sóng thần xảy ra

Hiện tượng chim bay đầy trời hay có những hành vi bất thường trước động đất đã được ghi nhận nhiều lần, dù chúng ta vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn cơ chế của nó. Một số nhà khoa học tin rằng chim có thể cảm nhận những thay đổi vật lý tinh vi mà con người không nhận ra.

Giả thuyết được đưa ra là trước động đất, có thể có những thay đổi nhỏ về từ trường Trái đất do áp lực trong các mảng kiến tạo. Ngoài ra, khí từ lòng đất như radon cũng có thể thoát ra, ảnh hưởng đến động vật. Chim cũng rất nhạy cảm với sóng hạ âm – những sóng âm có tần số thấp mà tai người không nghe được, nhưng có thể báo hiệu rung chấn sắp xảy ra.

Tất cả những yếu tố này có thể kích hoạt bản năng sinh tồn mạnh mẽ ở chim, khiến chúng hoảng sợ và bay tán loạn để tìm nơi an toàn. Trong lịch sử, đã có nhiều câu chuyện về việc động vật có hành vi lạ trước các trận động đất lớn, cho thấy chúng thực sự có thể cảm nhận được điều gì đó.

Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhớ là chưa có bằng chứng khoa học vững chắc và đồng thuận về khả năng dự đoán động đất của động vật. Hành vi bất thường của chim cũng có thể do nhiều nguyên nhân khác không liên quan đến động đất. Do đó, chúng ta không thể dựa hoàn toàn vào chúng để dự báo thảm họa. Các nhà khoa học vẫn đang nỗ lực nghiên cứu để tìm hiểu thêm về vấn đề này.

Cùng ngày, báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Động đất, sóng thần Nga trùng khớp kỳ lạ tiên tri thảm họa tháng 7 ở Nhật”. Nội dung như sau:

Động đất, sóng thần Nga trùng khớp kỳ lạ tiên tri thảm họa tháng 7 ở Nhật
Sóng thần ập vào bán đảo Kamchatka, Nga, ngày 30.7.2025. Ảnh: RT

Sáng 30.7, trận động đất mạnh 8,8 độ richter đã làm rung chuyển vùng ngoài khơi Bán đảo Kamchatka (Nga), gây sóng thần cục bộ và khiến hàng loạt quốc gia ven Thái Bình Dương phát đi cảnh báo nguy hiểm.

Nhưng giữa lúc thế giới đang theo dõi các diễn biến địa chất, cộng đồng mạng Nhật Bản và quốc tế lại bùng nổ một chủ đề khác: Một lời tiên tri từ truyện tranh cách đây 25 năm dường như vừa ứng nghiệm.

Ban đầu, cơ quan Khảo sát Địa chất Mỹ (USGS) ghi nhận động đất mạnh 8,0 độ richter nhưng sau đó nâng lên thành 8,8 độ richter, khiến nó trở thành một trong những trận động đất mạnh nhất từng xảy ra tại khu vực này trong nhiều thập kỷ.

Tại bờ biển Kamchatka, sóng thần cao từ 3-4m đã đổ ập vào một số khu vực ven biển, buộc chính quyền Nga phải sơ tán khẩn cấp hàng nghìn người dân. Cảnh báo sóng thần cũng lan rộng khắp Thái Bình Dương, bao gồm cả Nhật Bản, Hawaii và bờ tây nước Mỹ.

Nhà cửa ở Petropavlovsk-Kamchatka, Nga, bị hư hại sau động đất ngày 30.7. Ảnh: Xinhua
Nhà cửa ở Petropavlovsk-Kamchatka, Nga, bị hư hại sau động đất ngày 30.7. Ảnh: Xinhua

Cơ quan Khí tượng Nhật Bản (JMA) ngay lập tức phát cảnh báo sóng thần, dự báo có thể có sóng cao tới 3m tràn vào các khu vực ven biển Thái Bình Dương, đặc biệt là Hokkaido. Dù đợt sóng đầu tiên ghi nhận tại Nhật chỉ cao khoảng 30cm, chính quyền vẫn triển khai các biện pháp phòng bị nghiêm ngặt, thiết lập lực lượng ứng phó khẩn cấp và theo dõi sát nguy cơ dư chấn.

Bất ngờ hơn cả là sau động đất, sóng thần, tên tuổi họa sĩ Ryo Tatsuki cùng bộ truyện tranh manga “Watashi ga Mita Mirai” (Tạm dịch: Tương lai tôi đã thấy) lại được cư dân mạng “đào” lại và chia sẻ chóng mặt.

Được xuất bản lần đầu năm 1999, manga này từng gây tranh cãi với hàng loạt dự đoán “trúng phóc” những biến cố lịch sử như cái chết của Công nương Diana, sự ra đi của Freddie Mercury, đại dịch COVID-19, hay thảm họa động đất, sóng thần Nhật Bản năm 2011.

Đặc biệt, trong truyện, tác giả Ryo Tatsuki “tiên tri thảm họa” xảy ra vào tháng 7.2025, với những hình ảnh gợi nhắc đến động đất và sóng thần. Nhiều người từng tin rằng ngày 5.7.2025 chính là thời điểm đó. Khi thời điểm trôi qua mà không có sự kiện lớn nào xảy ra, sự chú ý giảm dần. Nhưng trận động đất sáng 30.7 đã khiến “lời tiên tri manga” quay trở lại như một “lời cảnh báo muộn vài tuần”.

Trên mạng xã hội, hàng loạt bình luận như: “Ryo Tatsuki lại đoán đúng rồi!”, “Lời tiên tri tháng 7 đã ứng nghiệm?” được chia sẻ hàng chục nghìn lần, kéo theo các từ khóa như #NewBabaVanga, #TatsukiProphecy leo top trending.

Dù nhiều chuyên gia và nhà khoa học khẳng định việc các nội dung manga trùng hợp với biến cố đời thực là do xác suất cao vì Nhật Bản vốn là vùng siêu động đất, nhưng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng văn hóa mà những “lời tiên tri giả tưởng” như của Ryo Tatsuki tạo ra.

Theo các nhà nghiên cứu xã hội học, việc người dân tìm thấy sự liên hệ giữa manga và thực tế là một dạng “tự trấn an” tâm lý trong bối cảnh xã hội dễ bị tổn thương trước thiên tai. Đồng thời, những câu chuyện giả tưởng có thể thúc đẩy ý thức phòng tránh, tự bảo vệ và tăng cường cảnh giác trong cộng đồng.

Không phải ngẫu nhiên mà Nhật Bản luôn là tâm điểm của các mối đe dọa động đất. Quốc đảo này nằm tại điểm giao nhau của 4 mảng kiến tạo khổng lồ: Thái Bình Dương, Biển Philippines, Á-Âu và Bắc Mỹ – một “nồi áp suất” địa chất đúng nghĩa.

Trận động đất năm 2011 cướp đi hơn 15.000 sinh mạng vẫn còn in đậm trong ký ức người dân Nhật Bản, và vì vậy, mỗi lần có cảnh báo sóng thần hoặc động đất, tâm lý cộng đồng luôn đặc biệt nhạy cảm.

Mẹ than thở không sống nổi với em dâu nên tôi gi;ấu chồng mua cho bà căn hộ ở riêng, ngờ đâu được 3 tháng thì mẹ khiến tôi chứng kiến h;iện thực đa:u đ;ớn

Tôi tên là Thảo, 34 tuổi, là trưởng phòng nhân sự một công ty truyền thông tại TP.HCM. Chồng tôi – Minh – là kỹ sư xây dựng, ít nói và hiền lành. Chúng tôi cưới nhau được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Sau khi ba Minh mất, mẹ chồng tôi – bà Tuyết – dọn lên ở cùng vợ chồng tôi.

Từ lúc mẹ chồng về sống chung, nhà tôi bắt đầu có những tiếng thở dài lặng lẽ, những bữa cơm không còn trọn vẹn, và những cái nhíu mày thường xuyên xuất hiện trên trán mẹ. Lúc đầu tôi nghĩ do mẹ chưa quen môi trường thành phố, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra bà không hề thoải mái với em dâu tôi – vợ của em chồng, cũng sống trong cùng khu nhà, hay qua lại giúp đỡ.

Mẹ chồng tôi khó tính, hay để bụng. Em dâu lại khéo miệng, lanh lẹ, nên đôi khi vô tình nói gì đó khiến mẹ không vui. Bà không than thở với ai, chỉ mỗi lần tôi rảnh qua phòng bà ngồi chơi, mẹ lại thở dài, rồi nói bóng gió.

Một buổi tối sau khi tôi ru con ngủ, mẹ gọi tôi vào phòng. Bà nói, giọng trầm trầm:

– Con à, mẹ nghĩ chắc mẹ nên ra ngoài ở riêng. Mẹ không hợp với em dâu con. Ở chung, mẹ thấy mình như người thừa.

Tôi bất ngờ. Mặc dù sống cùng, tôi chưa từng thấy mẹ bị em dâu đối xử tệ bạc. Nhưng tôi hiểu, cảm xúc không phải lúc nào cũng lý trí. Tôi hỏi chồng, nhưng Minh chỉ cười xòa:

– Em dâu hay làm quá, mẹ nói thế thôi. Mẹ lớn tuổi, dễ tự ái. Mình cứ nghe một tai thôi.

Tôi không yên tâm. Mấy ngày sau, mẹ lại tiếp tục than với tôi, lần này còn nói: “Mẹ sống mà không được là chính mình, thôi, mẹ chết cho rồi.”

Tôi hoảng thật sự. Tôi không dám đánh cược tinh thần của mẹ. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định giấu chồng, đứng tên mua một căn hộ nhỏ trong khu chung cư gần nhà – vừa để tiện qua lại chăm sóc, vừa để mẹ có không gian riêng.

Ngày đưa mẹ tới xem nhà, bà nhìn quanh, xúc động rơi nước mắt.

– Cả đời mẹ chưa có căn nhà nào của riêng mình. Con tốt với mẹ quá.

Tôi mỉm cười, thấy lòng nhẹ tênh. Mẹ dọn về căn hộ mới, còn tôi thì tiếp tục công việc và chăm con như thường lệ. Những tưởng từ nay mọi thứ sẽ bình yên.

Ba tháng đầu, tôi đều ghé qua nhà mẹ mỗi tuần vài lần, mang đồ ăn, trò chuyện. Bà hay kể những câu chuyện lặp lại, đôi khi tôi mệt nhưng vẫn ráng nghe. Mỗi lần ra về, bà đều níu tôi lại:

– Ở thêm chút nữa đi con.

Tôi áy náy, nhưng nghĩ mình đã làm hết sức. Mẹ đã có chỗ ở riêng, không ai làm phiền, vậy còn mong gì hơn?

Cho đến một hôm, tôi xin nghỉ làm nửa ngày vì cảm thấy không khỏe. Đang nằm nghỉ thì em chồng tôi – Hương – gọi điện, giọng đầy căng thẳng:

– Chị Thảo, chị qua nhà mẹ gấp đi. Có chuyện rồi.

Tôi lao đến, lòng hoang mang. Đến nơi, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng khách, nước mắt ngắn dài. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi, gầy gò, nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

– Mẹ không ngờ, con lại muốn đuổi mẹ ra khỏi nhà, để người khác vào ở – bà nói, giọng nghẹn ngào.

Tôi chết sững. “Người khác vào ở” là ai? Tôi ngơ ngác nhìn em dâu, rồi nhìn người phụ nữ kia.

Em dâu kéo tôi ra ngoài ban công, nói nhỏ:

– Cái bà này là bạn cũ của mẹ, dưới quê. Mẹ mời lên ở chung mấy tuần cho vui. Nhưng bà ấy kể mẹ nói… chị mua nhà cho mẹ là vì muốn đẩy mẹ ra, để chị được sống yên thân.

Tôi sững sờ. Tim tôi đau như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu ngày tháng lo cho mẹ, bao nhiêu đêm trằn trọc vì sợ mẹ buồn, hóa ra, mẹ không hề hiểu lòng tôi?

Em dâu tiếp tục:

– Em biết chị thương mẹ, nhưng có thể chị đã vô tình khiến mẹ cảm thấy bị bỏ rơi.

Tôi lặng đi. Trong khi tôi cứ tưởng cho mẹ một nơi yên tĩnh là tốt nhất, thì mẹ lại nghĩ tôi đang đẩy mẹ ra khỏi cuộc sống của mình.

Tối hôm đó, tôi về nhà, nằm cạnh chồng mà nước mắt cứ chảy không dừng. Tôi không biết, mình đã sai từ đâu…

Tôi tưởng sau tất cả những gì mình làm, mẹ sẽ hiểu. Nhưng hóa ra, có những điều càng cố gắng, càng đi lệch xa nhau.

Mấy ngày sau buổi gặp hôm đó, tôi không đến nhà mẹ nữa. Không phải tôi giận, mà vì tôi cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Tôi muốn tin là mẹ chỉ buột miệng, hoặc bị hiểu nhầm. Nhưng rồi, chính mẹ là người khiến tôi phải đối mặt với một sự thật còn đau hơn thế.

Buổi tối thứ bảy, Minh đi công tác. Tôi tranh thủ ghé qua nhà mẹ, mang theo ít chè dưỡng nhan và vài món mẹ thích. Vừa bước vào, tôi nghe tiếng nói chuyện từ bên trong. Giọng mẹ và người phụ nữ kia – cô bạn ở quê của mẹ – vẫn còn vang vọng.

– Con Thảo nó tính hết rồi. Nó mua nhà đứng tên nó, tưởng tôi không biết. Để mai mốt lỡ có chuyện gì, nó có cớ mà đuổi tôi ra đường. Nó thương tôi gì? Nó chỉ muốn tôi đi cho khuất mắt.

Tôi chết lặng. Tôi không nghĩ sẽ bị nghe thấy điều đó từ chính mẹ – người tôi luôn cố gắng yêu thương hết lòng. Tôi đứng im, cảm giác như bị rút cạn máu. Nỗi đau không ồn ào, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

Tôi gõ cửa. Hai người trong nhà im bặt. Mẹ ra mở cửa, bất ngờ khi thấy tôi. Tôi bước vào, không nói gì, chỉ đặt giỏ đồ lên bàn.

– Mẹ ăn đi. Con về.

– Khoan đã… – mẹ gọi với theo.

Tôi quay lại, nhìn mẹ. Một phần tôi muốn hỏi thẳng: “Tại sao mẹ lại nói con như thế?” Nhưng phần khác trong tôi chỉ thấy mệt mỏi. Giống như một người đang cố bơi ngược dòng, nhưng nước cứ cuốn đi, không tài nào chống lại được.

– Mẹ thấy không vui khi sống một mình đúng không? – tôi hỏi, giọng nhẹ như gió.

Mẹ im lặng.

– Con cứ tưởng cho mẹ một chỗ ở riêng là điều tốt nhất. Nhưng nếu mẹ cảm thấy bị bỏ rơi, thì con sai rồi. Chuyện mua nhà, đúng là con đứng tên. Con sợ nếu mẹ ở một mình rồi có chuyện gì, con cần có quyền xử lý. Không phải vì con muốn chiếm giữ gì.

Mẹ không đáp. Tôi thở dài.

– Thôi, mẹ cứ suy nghĩ thêm. Nếu mẹ muốn về ở chung lại với tụi con, con sẵn lòng. Còn nếu mẹ thấy ở đây thoải mái hơn, con vẫn sẽ chăm sóc như trước. Chỉ xin mẹ, đừng nói con như thế với người ngoài. Con là con mẹ, ít nhiều gì, cũng nên giữ chút lòng tin, mẹ à.

Tôi quay đi, không chờ mẹ nói thêm. Lần đầu tiên trong đời, tôi không cố gắng làm hài lòng mẹ nữa. Tôi mệt.

Tối đó, tôi kể hết mọi chuyện với chồng. Minh im lặng hồi lâu. Anh chưa từng biết mẹ mình có thể nói những điều như vậy.

– Em đừng buồn. Mẹ có khi không cố ý. Nhưng bà lớn tuổi, đôi khi nhạy cảm, rồi lại nghe bạn bè nói vào nói ra.

Tôi gật đầu, nhưng nước mắt vẫn chảy. Không phải vì trách mẹ, mà vì thấy mình đã đặt lòng sai chỗ. Tôi không cần mẹ khen ngợi hay biết ơn, tôi chỉ cần bà tin tôi. Vậy mà, ngay cả điều đó, tôi cũng không có.

**

Vài tuần sau, mẹ chủ động gọi tôi đến. Bà không nói gì nhiều, chỉ bảo: “Mẹ dọn về lại nhà con được không?”

Tôi nhìn bà. Mắt bà thâm quầng, tóc bạc đi nhiều. Có lẽ, sống một mình – dù trong căn hộ tiện nghi – cũng không bằng những bữa cơm có người chuyện trò.

Tôi gật đầu.

Mẹ quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt.

Từ ngày mẹ về lại, tôi không còn cố gắng hoàn hảo nữa. Tôi không bày vẽ chiều chuộng mẹ như xưa. Tôi chăm sóc như một người con có trách nhiệm, nhưng không còn tìm kiếm sự công nhận.

Vì tôi hiểu, có những mối quan hệ không thể đo bằng đúng sai. Mẹ có thể yêu tôi theo cách bà biết. Nhưng tôi cũng có quyền yêu bà theo cách tôi thấy nhẹ lòng. Và điều tốt nhất tôi có thể làm, là không kỳ vọng nữa.

Hơn cả kỳ tích Bố và con g;á;i 6t tắm biển Hà Tĩnh bị sóng cu;ố;n tr;ô;i cách bờ 30km, lên đênh 13 tiếng, mẹ kh;óc ngh;ẹn thấy cả 2 trở về

Hai cha con quê Nghệ An vào tắm biển Hà Tĩnh bị sóng biển cuốn trôi lênh đênh trên biển suốt 13 giờ đồng hồ.

sóng cuốn - Ảnh 1.

Lực lượng chức năng tổ chức tìm kiếm hai cha con mất tích khi tắm biển Xuân Thành, Hà Tĩnh tối 30-7 – Ảnh: TÂM PHẠM

Sáng 31-7, thông tin từ Ban Chỉ huy Bộ đội biên phòng, Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Nghệ An cho biết đơn vị đã nhận được thông tin tàu vận tải cứu được hai cha con khi đang trôi dạt trên biển.

Theo báo cáo ban đầu, khoảng 20h15 tối 30-7, Đồn biên phòng Lạch Kèn nhận được thông tin khoảng 17h30 chiều cùng ngày, tại khu du lịch biển Xuân Thành, thuộc xã Tiên Điền, tỉnh Hà Tĩnh, hai cha con là anh N.T.T. (35 tuổi) và con gái N.T.P.A. (6 tuổi) ngụ phường Trường Vinh, tỉnh Nghệ An xuống tắm biển, bơi trên thuyền sup, không may bị sóng cuốn.

Nhận được tin báo, các lực lượng cứu hộ nhanh chóng tiếp cận khu vực hai nạn nhân để tổ chức tìm kiếm, cứu nạn cứu hộ.

Đồn biên phòng Lạch Kèn cũng cử 12 cán bộ chiến sĩ, cùng phương tiện tổ chức tìm kiếm xuyên đêm song do trời tối, sóng biển lớn nên việc tìm kiếm bất thành.

Đến khoảng 6h30 sáng 31-7, tàu vận tải VINASINE 555 (số hiệu QN 8425), do ông Trần Đình Hải (44 tuổi) làm thuyền trưởng đã phát hiện và kịp thời cứu hai cha con bị sóng cuốn trôi khi đang trôi dạt lênh đênh ngoài khơi.

Vị trí tìm thấy hai cha con vượt qua cả khu vực đảo Mắt, cách đất liền hơn 30km.

Hiện sức khỏe của cả hai đã ổn định và đang được tàu đưa vào cảng Vũng Áng, tỉnh Hà Tĩnh.

Gia đình nạn nhân đã được thông báo và đang trên đường tới cảng để đón người thân. Dự kiến tàu sẽ cập cảng vào khoảng 10h sáng 31-7.

sóng cuốn - Ảnh 2.

Tàu vận tải cứu hai cha con anh T. sáng 31-7 – Ảnh: ĐÌNH HẢI

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, ông Trần Đình Hải – thuyền trưởng tàu hàng QN 8425 – cho biết con tàu chở đá xuất phát từ Nam Định đi Dung Quất, khi đến vùng biển đảo Mắt các thuyền viên trên tàu phát hiện hai cha con anh T. trên chiếc sup lênh đênh trên biển vẫy tay cầu cứu.

“Phát hiện người gặp nạn tôi cho tàu di chuyển chậm lại, nhanh chóng tiếp cận để ứng cứu. Khi hai cha con anh T. được đưa lên tàu đều có cảm giác khá mệt, chúng tôi đưa quần áo cho hai cha con anh T. thay và nấu đồ ăn cho họ, một lúc sau sức khỏe hai cha con anh T. đã ổn định trở lại”, ông Hải cho hay.

Theo ông Hải, hiện nay tàu cảnh sát biển đang tiếp cận con tàu hàng để làm thủ tục đưa hai cha con anh T. lên bờ. Sau khi làm thủ tục xong chiếc tàu hàng tiếp tục hành trình vào Dung Quất.

“Tôi thấy rất vui khi cứu thành công hai cha con anh T., trong trường hợp này thấy người gặp nạn trên biển không chỉ riêng anh em chúng tôi mà bất cứ ai cũng sẽ cứu hộ”, ông Hải nói.

Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ng/ã ng/ửa ….

Nửa đêm, điện thoại đổ chuông.
“Bố à, bố qua nhà con được không… mang con gái bố về mà dạy lại…”
Giọng người con rể khàn đặc, run rẩy, giận dữ và… có gì đó như là sợ hãi.
Mười lăm phút sau, ông Khang có mặt.
Trên tay ông, là một chiếc roi mây cũ — thứ mà cả gia đình tưởng ông đã bỏ từ lâu…

Ông Khang bước ra khỏi chiếc xe bán tải cũ kỹ trong đêm tối mù mịt. Ánh đèn pha quét qua khu vườn nhỏ trước ngôi nhà con gái, soi rõ cánh cổng sắt đang mở toang và cái bóng lờ mờ của người con rể đứng lặng trên hiên.

“Bố…” – Hoàng gọi nhỏ, giọng không còn chút nào là oai phong như thường ngày.

Ông Khang không đáp, chỉ lặng lẽ bước vào sân, trên tay vẫn cầm nguyên chiếc roi mây đã mòn, từng sợi sờn ra như vết thời gian trên mặt ông. Hoàng nhìn vật đó, sắc mặt lập tức thay đổi – không còn là sự tức giận, mà là hoang mang pha sợ hãi.

“Con bé đâu?” – Ông hỏi.

“Ở trong… phòng ngủ. Khóa cửa lại rồi. Con không biết làm gì nữa bố ạ. Nó… hỗn. Hỗn lắm. Nó dám nói chuyện với con như kiểu… con là thằng ăn nhờ ở đậu. Rồi còn chửi mẹ con… Nó thay đổi rồi. Không còn là đứa con gái ngoan ngoãn bố dạy ngày xưa nữa đâu.”

Ông Khang vẫn im lặng. Ông tiến đến cánh cửa phòng ngủ, gõ ba tiếng chắc nịch.

“Lan. Mở cửa cho bố.”

Bên trong không đáp. Rồi… tiếng chốt cửa bật mở. Lan hiện ra, khuôn mặt lem nhem mascara, mắt đỏ hoe nhưng môi mím chặt đầy thách thức.

“Bố đến làm gì?”

Ông Khang nhìn con gái một lúc lâu. Rồi quay lại nhìn Hoàng. Căn phòng im lặng như nghẹt thở.

“Được. Bố sẽ mang con về. Nhưng trước khi đi, tao phải dạy lại cả mày – cái thằng con rể không biết điều.”

Hoàng trố mắt. “Bố nói gì cơ?”

Ông Khang đặt chiếc roi xuống bàn. “Mày gọi tao đến giữa đêm, nói con gái tao hỗn, nhưng mày không nói mày đã làm gì trước đó.”

Hoàng tái mặt. Lan bật khóc. “Con không chịu được nữa, bố ạ. Con bị bạo lực tinh thần suốt mấy năm nay. Ảnh kiểm soát điện thoại, không cho con đi làm, suốt ngày lôi chuyện ‘ơn cưới hỏi’ ra để đè con. Hôm nay còn tát con trước mặt con bé Bống nữa…”

Mặt ông Khang lạnh tanh. Tay ông đặt lên chuôi roi. Nhưng ông không cầm nó lên. Ông chỉ gằn từng chữ.

“Tao không cần roi để dạy loại đàn ông như mày. Tao chỉ cần sự thật.”

Ông bước đến kéo ghế, ngồi xuống giữa phòng khách.

“Ngồi xuống. Kể hết. Cả hai đứa. Từ đầu. Không giấu. Tao mà biết đứa nào nói dối, đừng trách.”

Hoàng im bặt. Lan ngồi thụp xuống sàn, ôm lấy mặt. Một sự thật phơi bày bắt đầu từ đây…

Tiếng đồng hồ tích tắc. Những lời chưa từng nói bắt đầu được thốt ra. Mâu thuẫn bị giấu kín suốt 5 năm hôn nhân giữa họ giờ vỡ tung như bức tường mỏng bị phá.

Không khí trong phòng như đặc lại. Chiếc đồng hồ treo tường nhích từng tiếng “tích… tắc…” như bấm đếm nhịp sự kiên nhẫn của ông Khang.

Lan ngồi nép bên góc ghế, khuôn mặt nhợt nhạt, tay siết chặt vạt áo. Còn Hoàng — người con rể từng được ông coi như con ruột — bây giờ ngồi thụp xuống ghế, hai tay đan vào nhau, mắt nhìn trân trân vào sàn nhà. Cả hai im lặng một lúc rất lâu.

Ông Khang gằn giọng: “Tao bảo kể.”

Lan cắn môi. Rồi bắt đầu…

“Bố còn nhớ hồi con sinh Bống không? Hai tháng đầu, con bị trầm cảm. Con nói với Hoàng, ảnh bảo con yếu đuối, đòi hỏi. Sau đó… mỗi lần con mệt, con khóc, là ảnh lại nói con không biết điều, là đồ con gái nhà giàu quen sung sướng.”

Hoàng vội chen vào: “Con chỉ nói vì con mệt quá! Lúc đó mẹ con cũng ở cùng, bà cứ chen vào, áp lực lắm.”

Lan không nhìn Hoàng. Giọng cô khô khốc:

“Con nghỉ việc theo ý ảnh. Ở nhà làm nội trợ. Mỗi ngày con dậy từ 5 giờ sáng, chăm con, nấu ăn, dọn nhà. Một bữa cơm không vừa miệng là ảnh đập đũa. Có lần ảnh ném cả mâm cơm xuống đất… Con im. Vì nghĩ ảnh căng thẳng, vì thương con.”

Lần này, ông Khang lên tiếng: “Tao không cần mày thương nó. Tao cần mày thương chính mày.”

Ông quay sang Hoàng, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Vợ mày nói gì đúng không?”

Hoàng ấp úng: “Con… con có nóng nảy. Nhưng chưa bao giờ đánh đập…”

Lan chồm dậy, kéo ống tay áo. Trên làn da trắng là vết bầm chưa kịp tan.

“Đây là cái tát anh ấy dành cho con chiều nay. Vì con dám cãi khi mẹ anh nói: ‘Con Lan này giờ hỗn rồi, lấy được chồng lại tưởng mình là bà hoàng.’ Con chỉ nói lại đúng một câu: ‘Con sống vì chồng con, chứ không phải là con sen.’ Thế là ảnh tát.”

Ông Khang thở mạnh một hơi, đầy nén nhịn. Tay ông chạm vào chiếc roi mây, run lên vì tức giận. Nhưng rồi… ông không cầm lên.

Ông nhìn Hoàng, nói chậm rãi:
“Mày biết vì sao tao mang cái roi này không? Không phải để đánh con gái tao. Mà để nhắc mày… tao từng dùng cái roi này để dạy nó làm người. Biết lễ nghĩa, biết nhường nhịn. Nhưng có một điều, tao dạy kỹ nhất — là không được cam chịu khi bị chà đạp.”

Ông chĩa đầu roi về phía Hoàng:
“Còn mày, được tao cưới hỏi đàng hoàng, tao giao con gái tao cho mày. Mày không cần đối xử như vàng, nhưng ít ra, đừng biến nó thành cục đá dưới chân mày.”

Hoàng đỏ mặt: “Bố… bố không hiểu…”

“Không. Chính mày không hiểu. Gia đình không phải là nơi để trút giận. Là nơi người đàn ông phải làm cái cột, không phải cái roi.”

Ông Khang đứng dậy, chỉ vào Lan:
“Thu dọn đồ đi. Mang theo cả cháu tao. Từ nay, mày không còn phải sống với loại đàn ông như vậy nữa.”

Lan ngập ngừng: “Bố… con sợ…”

“Sợ gì? Tao ở đây. Tao có thể đánh nó để mày khỏi sợ. Nhưng tao chọn dắt mày về, để nó thấy mày không cô đơn.”

Hoàng đứng phắt dậy: “Bố không thể phá hỏng gia đình con như vậy!”

Ông Khang quay lại, lần đầu tiên quát lớn:
“Gia đình mày? Mày gọi đây là gia đình à? Vợ mày sống như bóng ma, cháu tao thì nghe bố mẹ cãi nhau mỗi ngày, và mày dám bảo tao phá?”

Ông rút điện thoại, bấm số. “Chú Lực hả? Anh Khang đây. Mai cho anh mượn tạm căn nhà trống của chú gần chùa Phúc Lâm. Anh dắt con bé Lan và cháu Bống về ở tạm. Cảm ơn chú trước.”

Tắt máy, ông nhìn Hoàng một lần cuối, giọng khàn đi vì giận:

“Mày vẫn còn cơ hội. Nhưng từ giờ, muốn gặp lại con gái tao… phải là một thằng đàn ông khác.”

Một giờ sáng, chiếc xe bán tải của ông Khang lăn bánh khỏi ngôi nhà im lặng.
Phía sau, Lan ôm con gái trong lòng, mắt ngấn nước.
Chiếc roi mây cũ nằm trên ghế sau — không vấy máu, không gãy, nhưng đủ khiến một người đàn ông ch//ết lặ//ng vì xấu hổ.
Vì có những vết roi… không quất vào da thịt. Mà vào lương tâm.