Home Blog Page 73

Cảnh báo: Tên 20 mặt hàng thực phẩm chức năng làm giả mới bị công an thu giữ, có cả sản phẩm cho bà bầu và trẻ em

14 đối tượng bị bắt trong đường dây sản xuất, buôn bán thuốc giả quy mô lớn, tổng số tiền giao dịch hơn 200 tỷ đồng, đã có một đối tượng từng bị UBND tỉnh Thanh Hóa xử phạt 95 triệu đồng do kinh doanh thực phẩm không rõ nguồn gốc.

Ngày 21/05/2025, Tri thức & cuộc sống đưa tin “Cảnh báo: Tên 20 mặt hàng thực phẩm chức năng làm giả mới bị công an thu giữ, có cả sản phẩm cho bà bầu và trẻ em’. Nội dung chính như sau: 

Siro cho bé X-Immune Kids Syrup là dòng sản phẩm dành cho trẻ nhỏ được làm giả và bán tràn lan. Dạng siro này giúp bổ sung thêm các vitamin và khoáng chất thiết giúp hỗ trợ tăng cường hệ thống miễn dịch, giúp nâng cao chất lượng sức khỏe.

Cereseel được quảng cáo là viên bổ não, tăng cường trí nhớ, hỗ trợ sức khỏe tim mạch, tăng đề kháng, hỗ trợ tai biến mạch máu não, chấn thương sọ não, bảo vệ não – sa sút trí tuệ do thoái hóa nguyên phát, tăng khả năng nhận thức, tinh thần.

D-Vitum là một dạng thực phẩm bảo vệ sức khỏe, giúp bổ sung canxi và khoáng chất cần thiết cho cơ thể. Đây là loại thuốc được quảng cáo như một loại thần dược, dùng trong mọi trường hợp, giúp duy trì sức khỏe toàn diện.

Pemeliv F là thuốc bổ gan, dùng được cho mọi đối tượng. Loại thuốc này được quảng cáo rất tốt với những trường hợp suy giảm chức năng gan do uống nhiều rượu bia, dùng nhiều thuốc có hại cho gan, men gan tăng cao, gan nhiễm mỡ.

Carti Bone được quảng cáo là có tác dụng phục hồi, tái tạo các mô sụn khớp bị tổn thương, giúp giảm các triệu chứng đau nhức, nuôi dưỡng các mô liên kết, cung cấp dưỡng chất quan trọng cho hệ xương, tăng cường độ chắc khỏe của xương và răng…

Gold Omega 369 là dòng thực phẩm chức năng, bổ sung chất béo quan trọng cho sức khỏe. Sản phẩm này được quảng cáo sẽ mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe con người, đặc biệt là hệ tim mạch và não bộ, ngăn ngừa biến chứng bệnh lý.

Thioxene cũng là thực phẩm chức năng hỗ trợ tăng cường sức đề kháng, bài trừ độc tố và thanh lọc cơ thể. Sản phẩm được quảng cáo thích hợp dùng cho bệnh nhân bị bệnh lý về gan hay dùng để làm đẹp da, móng, tóc.

ZincoMax drop được bán ra đại trà, là dòng sản phẩm giúp bổ sung thêm các vitamin và khoáng chất thiết yếu để bồi bổ cơ thể. Loại thực phẩm chức năng này giúp hỗ trợ tăng cường hệ thống miễn dịch, nâng cao chất lượng sức khỏe.

Bestren Stone là viên uống bổ thận, tốt cho người mắc bệnh thận. Thuốc giúp lợi tiểu, hỗ trợ đào thải lắng cặn, các chất khoáng tích tụ không hòa tan trong thận; giảm nguy cơ sỏi thận, sỏi bàng quang, bổ sung kali hỗ trợ chức năng thận.

Meganin cũng được quảng cáo là sản phẩm thuốc có công dụng chủ yếu hỗ trợ bổ gan và bảo vệ gan. Loại thuốc này còn được “thổi phồng” là giúp tăng cường chức năng gan, thải độc gan, hỗ trợ điều trị các bệnh viêm gan do rượu bia, virus.

Ginkokup 120 là thực phẩm chức năng được dùng để hỗ trợ các bệnh nhân sa sút trí tuệ, kể cả bệnh Alzheimer. Loại thuốc này điều trị các rối loạn mạch máu não, các di chứng sau các tai biến mạch máu não và chấn thương sọ não.

Tusibronx là thuốc điều trị các triệu chứng ho khan do nhiễm cảm cúm thông thường. Đây là thương hiệu do Pháp sản xuất đã bị làm giả và bán tràn lan trên thị trường, được dùng kết hợp điều trị trong trường hợp mắc chứng ho cảm, ho gió, ho khan.

Vaganeo là viên đặt vào âm đạo dùng cho nữ giới nhằm hỗ trợ điều trị các bệnh về phụ khoa. Viên đặt này sẽ tan dần nhờ nhiệt độ của cơ thể, giải phóng hoạt chất, tác động tại chỗ hoặc có thể được hấp thụ vào hệ thống tuần hoàn.

Nysta GH cũng là viên đặt phụ khoa hỗ trợ điều trị viêm âm đạo do các loại vi khuẩn, vi nấm như nấm candida, vi khuẩn gardnerella, trichomonas. Viên đặt này được quảng cáo giúp giảm hiệu quả tình trạng khí hư, ngứa ngáy khó chịu tại vùng kín.

Ovagyl là một dạng viên đặt âm đạo hỗ trợ điều trị tại chỗ viêm âm hộ, tổn thương âm đạo, viêm âm hộ, viêm âm đạo cổ tử cung do vi khuẩn hoặc kích ứng, nhiễm nấm candida, nhiễm trùng roi, bệnh bạch cầu do bất kỳ nguyên nhân nào.

Medusa là viên đặt viêm phụ khoa, được dùng phổ biến trong điều trị các bệnh lý phụ khoa ở nữ giới. Viên đặt Medusa được quảng cáo là dùng được trong nhiều trường hợp, cả viêm nhiễm nhẹ và viêm nhiễm nặng do mọi nguyên nhân.

Cadivag cũng là một dạng thuốc phụ khoa, được sử dụng cho phụ nữ gặp phải tình trạng viêm âm đạo – âm hộ, viêm cổ tử cung nguyên nhân do Trichomonas vaginalis, vi khuẩn, nấm Candida,… Loại thuốc đang bán tràn lan trên thị trường.

Stopax được quảng cáo là loại thuốc tốt cho phụ nữ đang mang thai, đặc biệt là những đối tượng ở thời kỳ ốm nghén. Loại viên uống này có tác dụng hỗ trợ giảm nghén, giảm buồn nôn, hỗ trợ phụ nữ khỏe mạnh trong thời kỳ mang thai.

Gylmes-T là thuốc đặt âm đạo dạng viên dùng cho phụ nữ, có tác dụng điều trị các triệu chứng viêm nhiễm, nấm ngứa do vi khuẩn, virus gây nên. Đây là loại thuốc được quảng cáo có khả năng giảm thiểu các triệu chứng bệnh phụ khoa.

Genmen-X là loại thực phẩm chức năng dành riêng cho phái mạnh, bổ thận tráng dương giúp tăng cường sinh lý nam. Đây là loại thuốc được quảng cáo có chứa vitamin, khoáng chất, tăng khả năng cải thiện số lượng, chất lượng tinh trùng.

Ngày 21/4/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Vụ sản xuất thuốc giả giao dịch hơn 200 tỷ: ‘Lộ’ nữ 9X từng bị phạt”. Nội dung như sau:

Liên quan đến đường dây sản xuất thuốc giả quy mô toàn quốc vừa bị triệt phá, Công an tỉnh Thanh Hóa đã khởi tố 14 đối tượng để điều tra về hành vi “Buôn bán hàng giả là thuốc phòng, thuốc chữa bệnh”.

Được biết, trong số 14 đối tượng bị khởi tố, có Dương Thị Oanh (SN 1992, trú số nhà 62 đường Chu Văn An, phường Trường Thi, TP Thanh Hóa) trước đó đã bị UBND tỉnh Thanh Hóa ban hành xử phạt hành chính trong lĩnh vực kinh doanh thực phẩm không rõ nguồn gốc.

491996314 8944045849030402 1524921599529685614 n 38345.jpg
Sản phẩm thuốc giả cơ quan chức năng thu giữ được. Ảnh: CACC

Cụ thể, đầu tháng 4/2025, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa Đầu Thanh Tùng đã ký quyết định xử phạt đối với bà Dương Thị Oanh về hành vi kinh doanh hàng hóa là thực phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ, số tiền 70 triệu đồng.

Ngoài ra, bà Oanh còn bị xử phạt 25 triệu đồng với hành vi vi phạm không có giấy chứng nhận đủ điều kiện kinh doanh dược, theo quy định.

Trước đó, như VietNamNet đã đưa tin, qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Thanh Hóa đã phát hiện trên địa bàn TP Thanh Hóa và một số địa phương khác có nhóm đối tượng có dấu hiệu nghi vấn sản xuất, buôn bán hàng giả là thuốc chữa bệnh.

untitled1 38346.jpg
Một cơ sở sản xuất thuốc giả. Ảnh: CACC

Tiến hành lập chuyên án để đấu tranh, chỉ trong thời gian ngắn, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh đã thu thập đầy đủ tài liệu, chứng cứ và khám xét khẩn cấp 6 địa điểm là nơi sản xuất, làm việc, cất giấu hàng hóa của các đối tượng trên địa bàn TP Hà Nội, TPHCM và các tỉnh Vĩnh Phúc, Hưng Yên, An Giang, Đồng Tháp.

Qua khám xét, lực lượng chức năng thu giữ 21 loại thuốc tân dược, thuốc chữa xương khớp giả và nhiều máy móc, thiết bị phục vụ hoạt động sản xuất. Tổng khối lượng thuốc tân dược giả và nguyên liệu để làm thuốc là gần 10 tấn.

491523482 8944047002363620 7705620483641991710 n 38347.jpg
Các đối tượng bị trong đường dây sản xuất, buôn bán thuốc giả. Ảnh: CACC

Theo kết quả điều tra ban đầu, nhóm đối tượng do Nguyễn Tiến Đạt (SN 1991, trú tại quận Thanh Xuân, Hà Nội) cầm đầu đã câu kết với nhóm của Trịnh Doãn Giáo (SN 1985, trú tại quận Bình Tân, TPHCM) để sản xuất, buôn bán thuốc giả.

Tại cơ quan công an, các đối tượng khai nhận, từ năm 2021 đến khi bị bắt, đã bán ra thị trường số lượng lớn thuốc giả, thu lời bất chính gần 200 tỷ đồng.

Xét nghiệm nhóm các loại thuốc đông y giả thu giữ được, kết quả ban đầu, phát hiện nhóm thuốc đông y giả (chữa các bệnh về xương khớp) chứa hàm lượng lớn thuốc giảm đau.

Riêng nhóm thuốc tây y giả chưa phát hiện dược tính độc hại nhưng không có dược tính kháng sinh để chữa bệnh như hướng dẫn sử dụng in trên bao bì.

Các đối tượng sản xuất, buôn bán thuốc giả đã mua nguyên liệu là các loại tinh bột, chất kết dính, phụ gia trong y dược, than tre, chất tạo màu… để tự pha trộn, đóng gói thành thuốc chữa bệnh.

Đáng chú ý, trong 14 nghi phạm đã bị Công an tỉnh Thanh Hóa bắt giữ, không có người nào có trình độ, chuyên môn về sản xuất thuốc.

Hiện vụ việc đang tiếp tục được cơ quan công an mở rộng điều tra.

Đất không giấy tờ trước tháng 7/2014 được cấp sổ đỏ: Ai không biết là thiệt lớn

Đầu tiên là những trường hợp sử dụng đất trước ngày 18/12/1980. Thứ hai là từ 18/12/1980 đến trước ngày 15/10/1993. Cuối cùng là từ ngày 15/10/1993 đến trước ngày 1/7/2014.

Cả 3 nhóm trên đều phải được UBND cấp xã nơi có đất xác nhận là hiện nay không có tranh chấp, không vi phạm pháp luật về đất đai, không thuộc trường hợp đất được giao sai thẩm quyền. Tùy vào từng nhóm sẽ có những quy định cụ thể về việc cấp  giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Các loạt đất được xét cấp sổ đỏ gồm: đất có nhà ở, nhà ở và công trình phục vụ đời sống, đất sử dụng vào mục đích sản xuất, kinh doanh phi nông nghiệp, thương mại, dịch vụ và đất phi nông nghiệp không phải là đất ở.

Ngoài ra, hộ gia đình, cá nhân được giao đất nông nghiệp trước 1/7/2014 mà không giấy tờ, có đăng ký thường trú tại địa phương thuộc vùng có điều kiện kinh tế khó khăn, đã được UBND cấp xã xác nhận không có tranh chấp cũng sẽ được cấp sổ và không phải nộp tiền sử dụng đất.

Trước đây, Luật Đất đai 2013 quy định hộ gia đình, cá nhân, cộng đồng dân cư đang sử dụng đất không có giấy tờ chỉ được cấp chứng nhận quyền sử dụng đất trong 2 trường hợp. Một là các hộ gia đình, cá nhân đang sử dụng đất trước ngày 1/7/2014 không có giấy tờ nhưng có hộ khẩu thường trú tại địa phương và trực tiếp làm việc tại vùng có điều kiện kinh tế khó khăn. Hai là các đối tượng đang sử dụng đất ổn định từ trước ngày 1/7/2004 không có các giấy tờ theo quy định của Luật và không vi phạm pháp luật về đất đai.

Như vậy, thời điểm để công nhận quyền sử dụng đất tại Luật Đất Đai sửa đổi được nới 10 năm so với quy định cũ.

Trình tự, thủ tục chuyển đổi từ đất ao sang đất làm nhà

Nếu muốn xây nhà trên đất ao, người dân cần thực hiện chuyển đổi mục đích sử dụng đất theo đúng quy định của pháp luật đất đai.

Nhà mặt phố
Đất nền

Năm 2025: Đất nông nghiệp xen kẹt trong khu dân cư sẽ được cấp sổ đỏ nếu đủ điều kiện này

Đất xen kẹt là gì? Có được pháp luật công nhận?Theo Điều 9 của Luật Đất đai 2024, đất đai được chia thành 3 nhóm lớn: đất nông nghiệp, đất phi nông nghiệp và đất chưa sử dụng. Trong hệ thống pháp lý hiện hành, không tồn tại khái niệm chính thức “đất xen kẹt”. Tuy nhiên, thuật ngữ này vẫn được sử dụng phổ biến trong đời sống và quản lý đất đai thực tế.

Đất xen kẹt được hiểu như thế nào?

Đất xen kẹt thường là đất nông nghiệp nằm xen giữa khu dân cư, hoặc là phần đất còn sót lại sau các đợt quy hoạch đô thị. Những thửa đất này có diện tích nhỏ, không đủ điều kiện tách thửa hoặc không còn sử dụng vào mục đích sản xuất nông nghiệp.

4-1708416702313

Các loại đất xen kẹt phổ biến gồm:

  • Đất vườn
  • Đất trồng cây hằng năm khác
  • Ao, mương nhỏ
  • Đất trống nằm xen trong khu dân cư

Điều kiện để đất xen kẹt được cấp sổ đỏ năm 2025

Theo quy định mới trong Luật Đất đai 2024 và Nghị định 102/2024/NĐ-CP, người dân có thể làm thủ tục xin cấp sổ đỏ cho đất xen kẹt nếu thỏa mãn các điều kiện sau:

Thuộc quỹ đất đã thu hồi nhưng chưa giao đất hoặc cho thuê đất.

Cụ thể là đất thuộc diện đã có quyết định thu hồi của cơ quan có thẩm quyền, nhưng chưa được giao lại, cho thuê hoặc quản lý theo Điều 7 của Luật Đất đai.

Không đủ điều kiện tách thửa theo quy định tại địa phương.

Điều này thường áp dụng cho các mảnh đất có diện tích nhỏ, không thể hình thành một thửa đất độc lập.

Phù hợp với quy hoạch sử dụng đất đã được phê duyệt.

Bao gồm quy hoạch cấp huyện, quy hoạch phân khu, quy hoạch xây dựng điểm dân cư nông thôn hoặc quy hoạch xã nông thôn mới.

Không nằm trong khu vực quy hoạch dự án hoặc công trình công cộng.

Những thửa đất nằm trong quy hoạch làm đường, xây trường học, công viên… sẽ không được cấp sổ đỏ riêng.

Không có tranh chấp hoặc đã được giải quyết ổn thỏa.Đất phải rõ ràng về pháp lý, không có khiếu nại, tranh chấp đang diễn ra.

Theo Nghị định 102, ưu tiên hàng đầu vẫn là sử dụng đất xen kẹt vào mục đích công cộng. Chỉ khi không thể sử dụng theo hướng đó thì mới xét đến việc giao hoặc cho thuê cho cá nhân, hộ gia đình liền kề có nhu cầu.

dat-xen-ket-la-gi2

Có được chuyển đổi đất xen kẹt thành đất ở không?

Một câu hỏi nhiều người quan tâm là: Đất xen kẹt có được chuyển thành đất ở hay không?Câu trả lời là CÓ, nhưng phải được sự cho phép của cơ quan có thẩm quyền.

Theo khoản 1 Điều 121 và khoản 5 Điều 116 của Luật Đất đai 2024, việc chuyển đất nông nghiệp sang đất ở được phép nếu:

  • Đáp ứng quy hoạch sử dụng đất cấp huyện hoặc phân khu đã được phê duyệt.
  • Đảm bảo điều kiện về hạ tầng, môi trường.
  • Hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ tài chính theo quy định của Nhà nước.

Việc chuyển đổi mục đích sử dụng đất này sẽ kéo theo thay đổi về chế độ sử dụng, quyền và nghĩa vụ của người sử dụng đất, nên cần thực hiện đúng trình tự pháp luật.

Nếu chưa chuyển đổi mục đích sử dụng, người dân không được xây nhà ở trên đất nông nghiệp xen kẹt, kể cả khi đất nằm trong khu dân cư.

Đất nông nghiệp xen kẹt trong khu dân cư không còn là “vùng xám” pháp lý như trước. Với các quy định mới trong Luật Đất đai 2024 và Nghị định 102/2024/NĐ-CP, người dân hoàn toàn có cơ hội xin cấp sổ đỏ nếu đảm bảo đúng điều kiện.

Gặp lại vợ cũ bán trứng, đại gia khóc khi biết sự thật sau 15 năm….

Chiếc xe Maybach dừng lại trước một con hẻm nhỏ giữa chợ đông người. Người đàn ông bước xuống, vest đen thẳng thớm, đồng hồ Thụy Sĩ sáng lóa. Anh chẳng ngờ, chỉ một cú ngoái đầu lại, anh sẽ thấy một gương mặt khiến mình gần như gục ngã… Cô ấy—vợ cũ, người từng rời đi không một lời giải thích, nay đang ngồi bên gánh trứng giữa chợ cũ. Mười lăm năm xa cách, mà sao ánh mắt ấy vẫn khiến tim anh đau nhói như ngày đầu chia ly.

Chiều nay, Sài Gòn đổ nắng gay gắt. Đã lâu lắm rồi Trí không quay lại khu chợ ven kênh này—nơi mà trước đây anh và cô từng sống những ngày nghèo khó. Nay, anh quay lại không vì hoài niệm, mà chỉ vì… vô tình lạc lối trên đường đi gặp đối tác.

Trí là một doanh nhân thành đạt, chủ tịch tập đoàn nội thất lớn, giàu có, hào hoa, từng trải. Nhưng ẩn sâu bên trong con người ấy là một khoảng trống, một vết sẹo không bao giờ lành: cuộc hôn nhân dang dở với người phụ nữ tên Lam.

Lam từng là vợ Trí. Hai người cưới nhau khi còn tay trắng. Cô là người phụ nữ dịu dàng, chịu khó, luôn âm thầm đứng sau ủng hộ chồng. Thế nhưng, vào đúng lúc anh bắt đầu khởi nghiệp thành công, Lam rời đi, không một lời nhắn. Trí từng đi tìm khắp nơi. Nhưng cô biến mất như thể chưa từng tồn tại. Anh đau đớn, giận dữ, rồi cuối cùng chọn cách vùi mình vào công việc, mặc cho trái tim mình cứ héo mòn theo năm tháng.

Khi chiếc xe dừng lại ở đầu chợ, Trí chỉ định bước xuống tìm vài món quà quê cho mẹ. Nhưng không ngờ, trong đám đông người chen chúc, có một hình bóng khiến anh đứng chết lặng.

Người phụ nữ ấy… ngồi bên gánh trứng cũ kỹ, đôi mắt thâm quầng vì nắng, dáng ngồi gầy guộc, vẫn có một sự tĩnh lặng khiến người ta không thể rời mắt.

Anh tiến lại gần. Tim đập thình thịch.

— “Cô… Lam?”

Người phụ nữ giật mình ngẩng lên. Cặp mắt mở to ngỡ ngàng, như thể vừa thấy ma.

— “Trí?”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài như thế giới ngưng đọng. Bao nhiêu năm, bao nhiêu giấc mơ, bao nhiêu câu hỏi… dồn nén trong một ánh nhìn.

Trí ngồi xuống chiếc ghế nhựa, đối diện người vợ cũ. Cô không còn trẻ, nhưng vẻ đẹp dịu dàng ngày nào vẫn còn phảng phất trong đôi mắt biết nói.

— “Em… tại sao?” – Anh cất tiếng, nghẹn ngào – “Mười lăm năm, Lam. Em bỏ đi không lời từ biệt, em có biết anh đã tìm em như thế nào không?”

Lam cúi đầu, đôi tay siết chặt vào nhau.

— “Em… không thể quay lại.”

— “Vì sao? Chúng ta vừa bắt đầu có được chút thành công, em lại rời đi? Anh không hiểu. Không ai hiểu.”

Lam nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.

— “Vì em biết… em sắp chết.”

Trí sững người.

— “Gì cơ?”

— “Mười lăm năm trước, em được chẩn đoán có khối u trong não. Bác sĩ nói khả năng sống không cao, cần mổ gấp. Nhưng lúc đó… anh đang huy động vốn, chuẩn bị ký hợp đồng lớn đầu tiên trong đời. Em không muốn anh phân tâm… nên chọn rời đi.”

— “Trời đất…”

— “Em đi Hà Nội mổ, sau đó sống nhờ ở chùa một thời gian. Không nghĩ mình sẽ sống. Nhưng… em may mắn.” – Cô cười nhạt – “Lúc khỏi bệnh, em định quay về… nhưng thấy anh đã trở thành người khác. Giàu có, nổi tiếng, có người mới bên cạnh. Em… không dám.”

Trí bật cười, nhưng đó là tiếng cười đắng nghét.

— “Anh không có ai cả. Anh không bao giờ kết hôn lại. Mười lăm năm qua, Lam, anh sống như cái xác không hồn. Chỉ để kiếm tiền, rồi ngồi một mình giữa căn biệt thự rộng lớn mà chẳng biết sống vì cái gì.”

Lam im lặng. Gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, vài sợi bạc lòa xòa trước trán. Trí thấy lòng mình nhói lên.

— “Còn em? Em sống bằng gì?”

— “Bán trứng.”

— “Sao em khổ vậy, tại sao không tìm anh?”

— “Vì em nghĩ… có thể anh đã quên em.”

Trí cúi đầu. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay.

Trí siết chặt tay Lam.

— “Chúng ta bắt đầu lại đi. Anh có tất cả rồi. Em không cần khổ nữa.”

Lam rút tay ra, ánh mắt buồn.

— “Trí… anh không thể.”

— “Tại sao?”

Cô lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một cậu bé khoảng 13 tuổi, gương mặt giống Trí đến lạ.

— “Vì… con trai anh, nó không chấp nhận anh.”

Người đàn ông ngồi lặng trong xe, tay run lên khi nhìn bức ảnh con trai. Mười lăm năm sống trong nhung lụa, anh lại không hề biết mình có một đứa con. Nhưng điều khiến anh gục ngã không phải là sự thật đó… mà là ánh mắt của đứa bé – ánh mắt mang đầy sự căm giận, giống hệt ánh mắt anh ngày xưa, khi bị cha ruột bỏ rơi.

Trí nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đứa bé đứng trước lớp học, ôm chặt cuốn tập vào người, cười gượng gạo. Gương mặt nó giống anh đến mức không thể phủ nhận: đôi mắt sâu, vầng trán cao, sống mũi thẳng. Chỉ khác một điều – ánh mắt nó… buồn hơn cả Lam năm xưa.

— “Nó tên gì?” – Trí hỏi, giọng lạc đi.

— “Thiên.” – Lam đáp. – “Nó năm nay 14 tuổi. Học giỏi lắm. Nhưng từ nhỏ, em luôn bảo nó rằng ba nó đã chết…”

— “Em nói gì?” – Trí bật dậy.

Lam gục đầu xuống, không dám nhìn anh.

— “Vì em không muốn con lớn lên với cảm giác bị bỏ rơi. Nếu em nói anh là ba nó, nhưng anh không về… con sẽ oán hận suốt đời. Em thà để nó nghĩ ba đã hy sinh vì mẹ con em còn hơn để nó biết sự thật rằng… ba nó chưa từng biết đến sự tồn tại của nó.”

Trí điếng người.

Trong suốt thời gian anh lao đầu kiếm tiền, xây dựng đế chế của riêng mình, thì ở một nơi cách đó vài con đường, con anh lớn lên trong sự lặng thầm, nghèo khó, và thiếu vắng hình bóng người cha.

— “Em giấu anh chuyện lớn như vậy, Lam… Em có biết anh đã ước mơ có một gia đình nhỏ thế nào không? Có biết bao đêm anh nằm trong căn hộ penthouse mà rơi nước mắt không? Tại sao em lại tước đi quyền làm cha của anh?”

— “Vì em nghĩ… anh sẽ hận em. Anh đang sống tốt. Em không muốn phá hỏng điều đó.”

Trí lặng người. Cảm xúc giằng xé: đau đớn, giận dữ, rồi bất lực.

— “Anh muốn gặp nó.” – Cuối cùng anh nói.

Lam khựng lại.

— “Không được đâu.”

— “Tại sao?”

— “Vì… nó ghét anh.”

Chiều hôm đó, Trí ngồi trong chiếc xe màu bạc, từ xa dõi theo cậu thiếu niên đang đạp xe về nhà – một căn trọ nhỏ cuối hẻm. Cậu bé gầy gò, mặc áo đồng phục cũ, tóc hơi dài, ánh mắt trầm lặng như người lớn.

Lam bước ra đón con, đưa cho cậu một túi trứng luộc. Trí nhìn cảnh đó mà tim nhói đau. Đó đáng lẽ là những gì anh nên có – những buổi chiều đón con, những bữa cơm nghèo nhưng đầy yêu thương.

Lam quay đầu ra, nhìn anh gật nhẹ. Đã đến lúc.

Thiên ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ngước lên khi Trí bước vào. Cậu bé nhíu mày. Lam đặt tay lên vai con.

— “Thiên… đây là ba con.”

Không gian đông cứng lại.

Cậu bé bật dậy, ánh mắt sững sờ, sau đó chuyển sang lạnh lùng.

— “Ba tôi chết rồi.”

Trí bước tới một bước, nhưng Thiên lùi lại.

— “Con à, ba không biết… mẹ chưa từng nói…”

— “Không biết?!” – Cậu bé bật lên. – “Vậy suốt mười mấy năm qua, ba ở đâu? Khi mẹ mổ khối u, ai bón cháo? Khi con bị sốt giữa đêm, ai ngồi bên lau trán? Khi con bị bạn bè trêu chọc vì không có cha, ai đứng đó nhìn con khóc?”

Trí nghẹn lời.

— “Không ai hết. Chỉ có mẹ.”

Cậu bé quay sang Lam, mắt đỏ hoe.

— “Sao mẹ lại đưa ông ấy tới đây? Con không cần ba. Chúng ta sống tốt mà.”

Lam khóc.

Trí đứng lặng. Chưa khi nào anh thấy mình nhỏ bé và thất bại đến thế.

Trong nhiều tuần sau đó, Trí cố gắng tiếp cận con trai. Anh đến trường Thiên, gửi sách, gửi dụng cụ học tập, nhưng cậu bé không nhận. Anh đến trọ phụ Lam bán trứng, nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhìn rồi quay đi.

Nhưng Trí không bỏ cuộc.

Một buổi chiều, trời mưa lớn. Thiên bị kẹt dưới mái hiên, chiếc xe đạp xẹp lốp, áo ướt sũng. Trí xuất hiện, cầm theo chiếc áo khoác.

— “Mặc vào đi, con sẽ cảm.”

— “Tôi không phải con ông.”

— “Con không cần tha thứ. Nhưng để ba che mưa cho con, được không?”

Câu nói đó như vỡ tan lớp băng dày giữa họ. Thiên im lặng nhận áo, không nói gì.

Hai tháng sau, một buổi sáng, Lam đang dọn hàng trứng thì Thiên chạy lại, thở hổn hển.

— “Mẹ! Con muốn đi gặp ba.”

Lam quay lại, nước mắt chực trào.

Thiên thì thầm:

— “Con mơ thấy ba tối qua. Ba đứng một mình, trong căn nhà thật to mà chẳng có ai… Con thấy tội.”

Buổi chiều hôm đó, ba người cùng ngồi bên nhau trong quán ăn nhỏ. Lần đầu tiên sau 15 năm, một bữa cơm gia đình đúng nghĩa được diễn ra.

Trí không còn là đại gia. Lam không còn là người phụ nữ bị lãng quên. Và Thiên… không còn là đứa trẻ không cha.

Họ chỉ là một gia đình, đã đi lạc nhau quá lâu, nhưng cuối cùng… cũng tìm thấy nhau.

Bà nội thấy hoa hậu TT trên TV, không ngờ có ngày này vẫn khẳng định 1 câu chắc nịch

Những chia sẻ của bà nội hoa hậu Nguyễn Thúc Thùy Tiên trong 1 bài phỏng vấn năm 2021 bất ngờ viral trở lại.

Trải qua hành trình dài 20 ngày, Thuỳ Tiên đã chạm vào chiếc vương miện danh giá Miss Grand 2021 . Ở tuổi 23, 1 mình chinh chiến nơi đất khách, thành tích Thuỳ Tiên mang về là niềm tự hào của người hâm mộ sắc đẹp nói chung và gia đình, người thân cô nói riêng.

1 ngày sau khi Thuỳ Tiên trở thành Tân Miss Grand 2021, chúng tôi đã có buổi phỏng vấn nóng với bà nội nàng hậu. Do bố mẹ Thuỳ Tiên ly hôn từ khi cô 4 tuổi nên bà là người chăm sóc và thấu hiểu cháu gái nhất.

Nhân dịp này, bà nội của Tân Miss Grand 2021 cũng lên tiếng nói về những thị phi, ồn ào liên quan đến đời tư của cháu gái bị lan truyền trong suốt mấy ngày qua.

ĐỘC QUYỀN phỏng vấn bà nội của Thuỳ Tiên: Nuôi nấng từ năm 4 tuổi không tin có ngày này, nói 1 câu chắc nịch giữa loạt thị phi? - Ảnh 1.

Bà nội Thuỳ Tiên – ngoài cùng bên trái là người nuôi nấng cô từ nhỏ

Tôi chưa từng nghĩ cháu mình sẽ đạt được chiếc vương miện Hoa hậu Hoà bình Thế giới

Chào bà, cảm xúc của bà như thế nào khi biết cháu gái đã đăng quang Hoa hậu Hoà bình Thế giới 2021?

Hôm qua cả nhà cùng coi để cổ vũ Thuỳ Tiên từ xa, từ lúc cháu đi thi đến giờ tôi luôn dõi theo từng ngày. Điện thoại của tôi chỉ lưu toàn ảnh của Thuỳ Tiên, cứ có ảnh mới là tôi lưu về để xem cho đỡ nhớ.

Ngay khi “Việt Nam” vang lên, tôi và cả nhà vô cùng vui sướng, hạnh phúc. Sau đó tôi có nhắn tin chúc mừng Tiên vì biết bên đó cháu sẽ rất bận nên không thể gọi điện. Trước đây cũng vậy, tôi luôn nhắn tin cho Tiên, cháu về rất muộn nên sẽ xem rồi trả lời tôi sau.

Từ hôm qua đến nay, những người thân bên nước ngoài rồi hàng xóm chúc mừng gia đình rất nhiều. Tôi tự hào vô cùng.

Lúc Tiên lên đường thi Hoa hậu Hoà bình Thế giới, bà có đặt kỳ vọng rằng cháu gái sẽ mang chiếc vương miện danh giá về nước?

Không, tôi chưa từng nghĩ cháu mình sẽ đạt được chiếc vương miện Hoa hậu Hoà bình Thế giới. Lúc Tiên đi, tôi chỉ mong cho cháu có cơ hội học hỏi thêm, có vương miện thì tốt chứ không quá đặt nặng. Tiên cứ đi thi cho thêm trải nghiệm, nếu không có gì thì trở về làm cháu của tôi.

Chăm sóc và nuôi dạy Thuỳ Tiên từ ngày bé, có bao giờ Thuỳ Tiên tâm sự với bà về ước mơ chinh phục vương miện danh giá tại các cuộc thi nhan sắc?

Từ lúc bé, tôi thấy con bé xinh xắn, cao ráo nên khi nó nói đi thi Hoa hậu thì tôi đứng phía sau động viên. Thuỳ Tiên là người rất chịu học hỏi, tìm tòi và muốn gì thì sẽ cố gắng chinh phục cho bằng được. Gia đình tôi không có ai làm nghệ thuật nên cũng chẳng biết gì mà sắp xếp hay mở đường cho cháu, chỉ biết ủng hộ tinh thần là trên hết.

Tôi không hỏi Thuỳ Tiên kiếm được bao nhiêu tiền, giải thưởng là gì!

Thuỳ Tiên đã bước chân vào các cuộc thi nhan sắc từ năm 17 tuổi. Mà đi thi sẽ tốn chi phí không nhỏ, có bao giờ cháu gái tâm sự với bà về vấn đề tài chính?

Tiên chưa từng than vãn với tôi bất kỳ 1 lời nào, cô bé vô cùng kín tiếng và tự mình xoay sở hết mọi thứ. Tiên là đứa rất mạnh mẽ chứ không phải liễu yếu đào tơ đâu.

Thuỳ Tiên có thu nhập khủng ở tuổi 23 nay lại đăng quang Hoa hậu với mức tiền thưởng gần 1 tỷ đồng, vậy có bao giờ bà quan tâm đến tiền bạc mà Tiên kiếm được?

Từ khi Thuỳ Tiên đăng quang, mấy người trong xóm nói tôi sắp được cháu nội phụng dưỡng để trả công nuôi nấng nhưng tôi lại không quan tâm. Tôi từng nói với Thuỳ Tiên rất nhiều lần rằng không cần cháu phải phụng dưỡng hay lo tiền bạc gì cho bà.

Bây giờ tôi chỉ mong Thuỳ Tiên hạnh phúc, tự lo cho bản thân mình, thành đạt và không làm điều gì ảnh hưởng đến gia đình là mừng rồi.

Từ năm 2017 lúc Tiên thi Hoa khôi Nam Bộ đến nay, tôi chưa từng hỏi cháu được bao nhiêu tiền thưởng, đến hôm nay khi cháu đăng quang bên Thái Lan tôi cũng không hề hỏi đến giải thưởng.

Tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi: “Con thắng giải thì được cái gì? Bao nhiêu tiền” hay “Tiền tháng này con làm được bao nhiêu?” hay “Con phải mua cho bà cái này?”, “Con đưa bà mỗi tháng mấy triệu”,… vì muốn cháu được thoải mái.

ĐỘC QUYỀN phỏng vấn bà nội của Thuỳ Tiên: Nuôi nấng từ năm 4 tuổi không tin có ngày này, nói 1 câu chắc nịch giữa loạt thị phi? - Ảnh 3.

Ở tuổi 23, Thuỳ Tiên là 1 cô gái rất bản lĩnh, đây có phải những điều bà dạy cháu gái từ bé?

Năm 4 tuổi, ba mẹ Thuỳ Tiên ly hôn nên con bé về sống chung với tôi. Ba mẹ Thuỳ Tiên sau đó cũng có gia đình mới, thỉnh thoảng cuối tuần mẹ Tiên sẽ về đưa con đi chơi, ăn uống. Từ xưa đến nay, tôi chưa bao giờ cấm cản mẹ con Thuỳ Tiên gặp nhau. Cả đời tôi chỉ mong Tiên được học hành tử tế, nuôi cháu nên người là tôi đã rất mừng.

Từ lúc bé Tiên đã học rất giỏi và luôn được đứng vào top xuất sắc, mới 6 tuổi đã thích nói Tiếng Anh và sau đó tự săn học bổng ở mấy trung tâm ngoại ngữ để tiếp tục học vì điều kiện gia đình có hạn.

Cháu tôi rất tự giác, siêng năng chuyện học hành, chưa bao giờ bị la mắng hay đòn roi. Đến năm 18 tuổi, Thuỳ Tiên lên đại học và tự mình bươn chải với cuộc sống. Tôi chỉ là người cổ vũ cháu, lâu lâu Tiên muốn ăn cơm nhà thì nấu đãi thôi.

Thuỳ Tiên không tham lam của ai 1000 đồng!

Sau khi Thuỳ Tiên đăng quang trên MXH bắt đầu xuất hiện những tin tức tiêu cực, bà có lo lắng những thị phi, sóng gió đến với cháu gái mình trong hành trình sắp tới?

Nói thật, Thuỳ Tiên là đứa con gái rất mạnh mẽ, dù ai nói gì nói thì tôi vẫn tin cháu mình tuyệt đối. Còn cái vụ 1,5 tỷ đồng gì đó, Thuỳ Tiên sống với tôi từ nhỏ nên tôi hiểu nó là đứa rất ngay thẳng, chẳng bao giờ tham lam của ai 1000 đồng nên không bao giờ có chuyện Tiên đi giật nợ người ta.

Tính cháu tôi rất cứng rắn và mạnh mẽ, nó sống sao tôi biết hết. Cháu tôi không xa hoa, đua đòi mà luôn an phận ngay từ nhỏ. Mấy nay tôi đọc nhiều trên mạng nhưng tôi không đặt nặng những lời từ miệng lưỡi thiên hạ, cháu sống với tôi thì tôi hiểu tính cháu như thế nào.

ĐỘC QUYỀN phỏng vấn bà nội của Thuỳ Tiên: Nuôi nấng từ năm 4 tuổi không tin có ngày này, nói 1 câu chắc nịch giữa loạt thị phi? - Ảnh 4.

Khi đăng quang đồng nghĩa với việc Thuỳ Tiên sẽ ở lại Thái Lan 1 năm để thực hiện sứ mệnh của Tân Hoa hậu Hoà bình Thế giới, bà có cảm xúc thế nào khi rất lâu nữa mới được gặp cháu gái?

Từ năm 18 tuổi Tiên đã dọn sống riêng, vừa qua do dịch bệnh nên cháu cũng ít về nhà. Trước khi Tiên đi, con có trở về thăm tôi để mở tiệc ăn uống và thông báo sắp sang Thái. Ngày Tiên đi thi tôi không tiễn cháu được, giờ xa tận 1 năm nên sẽ rất nhớ.

Bây giờ Thuỳ Tiên lớn rồi, cháu cũng cần có cuộc sống riêng nên tôi cũng không quản lý nhiều nữa. Tôi là người rất tâm lý, không bao giờ muốn làm phiền con cháu. Mỗi ngày tôi chỉ biết lướt Facebook xem Thuỳ Tiên cập nhật ảnh mới rồi nhắn tin nhắc nhở cháu ăn uống, nghỉ ngơi thôi chứ không biết làm gì hơn.

ĐỘC QUYỀN phỏng vấn bà nội của Thuỳ Tiên: Nuôi nấng từ năm 4 tuổi không tin có ngày này, nói 1 câu chắc nịch giữa loạt thị phi? - Ảnh 5.

Tôi lấy chồng thì liền dọn ra ở riêng, tìm thuê một căn hộ trên thành phố chứ không sống chung với mẹ chồng dưới quê. Sau gần một năm thì tôi sinh con trai đầu lòng. Trong khoảng thời gian đầu chăm con mọn, tôi được mẹ chồng hỗ trợ rất nhiều.

Tôi lấy chồng khi vừa tròn 27 tuổi, đủ chín chắn để hiểu rằng hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người. Dẫu vậy, ngay từ đầu tôi đã quyết định: mình sẽ không sống chung với mẹ chồng. Phải sống tự do, có không gian riêng, có quyền kiểm soát cuộc đời mình – đó là điều tôi luôn giữ vững. Vợ chồng tôi thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố. Đơn giản nhưng đầy đủ. Chồng tôi – Tuấn – là người đàn ông trầm tính, thương vợ nhưng đôi khi khá… “lửng lơ”. Anh ấy không quá kiên quyết trong bất cứ điều gì, kể cả việc ở riêng hay sống chung.

Một năm sau, tôi sinh con trai đầu lòng – bé Bi. Khoảnh khắc nghe tiếng con khóc chào đời, tôi tưởng mình đã đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc. Nhưng chỉ một tuần sau, tôi rơi xuống tận cùng mệt mỏi. Bi thức trắng đêm, khóc đến khản tiếng, còn tôi thì hoảng loạn, kiệt sức, bơ phờ như cái bóng.

Chồng tôi đi làm suốt ngày, buổi tối thì luýnh quýnh không biết thay tã hay pha sữa. Lúc đó, mẹ chồng lên thăm, thấy cảnh tôi mắt thâm quầng, người ngợm phờ phạc, bà chỉ lặng lẽ buông một câu:

– Để mẹ ở lại ít bữa, phụ con trông cháu.

Ban đầu tôi dè dặt, bởi vốn đã quen tự lập. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi như bám víu vào sự có mặt của mẹ chồng. Bà chăm Bi rất khéo, cho cháu bú bình, ru ngủ, tắm rửa… Tôi có thời gian ngủ, ăn, thậm chí còn được đọc vài trang sách trong tiếng nhạc du dương – điều mà tôi tưởng đã không thể có lại kể từ khi làm mẹ.

Rồi bà chính thức dọn lên ở cùng vợ chồng tôi. Tôi không nói ra, nhưng trong lòng mang ơn bà rất nhiều. Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu giữa tôi và bà thực sự hiếm có: không cãi vã, không đụng chạm, thậm chí đôi lúc còn nhẹ nhàng như hai người bạn gái già. Bà thường nấu món tôi thích, còn tôi thì mua váy hoa tặng bà nhân dịp lễ. Những lần Bi ốm sốt, hai mẹ con cùng thức trắng đêm canh chừng nhiệt độ, cùng run rẩy chờ tiếng thở đều của thằng bé mới dám thở phào.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Bi lên ba, bắt đầu đi nhà trẻ. Tôi xin được công việc mới ở công ty nước ngoài, thu nhập tốt hơn nhưng bù lại phải tăng ca thường xuyên. Mẹ chồng là người đưa đón Bi mỗi ngày, cho cháu ăn cơm, tắm rửa rồi chơi đồ chơi đợi tôi về. Cuộc sống có phần ổn định – như người ta vẫn nói – “êm đềm như mặt hồ”.

Nhưng rồi một ngày, sóng gió bất ngờ nổi lên.

Một buổi chiều thứ Sáu, trời mưa tầm tã. Tôi đang họp thì nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:
“Mai mẹ về quê vài bữa. Không cần đưa tiễn đâu con.”

Tôi sững sờ. Gọi điện, bà không bắt máy. Tối về nhà, thấy bà đang gói ghém đồ, tôi vội vàng hỏi:

– Mẹ, sao mẹ về quê? Có chuyện gì à?

– Không có gì đâu con. Mẹ nhớ nhà, nhớ cây cau, nhớ vườn rau… Già rồi, không chịu nổi cảnh thành phố nữa.

Tôi cố gắng năn nỉ, gặng hỏi lý do. Nhưng bà chỉ lắc đầu, cười buồn. Tôi giận. Thật sự giận. Có cảm giác như mình bị bỏ rơi đúng lúc đang cần người nhất.

Đêm đó, sau khi dỗ Bi ngủ xong, tôi xuống bếp lấy nước thì nghe tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ từ bên trong. Tôi định lên tiếng, nhưng rồi dừng lại khi nhận ra mẹ chồng đang nói chuyện với chồng tôi.

– …Mẹ không muốn con bé biết đâu. Nó nhạy cảm lắm, biết rồi sẽ buồn.

– Nhưng mẹ cứ bỏ đi vậy, vợ con nghi ngờ rồi.

– Kệ nó. Cứ để nó giận mẹ cũng được… Mẹ không thể ở đây mãi. Mẹ biết mình còn sống được bao lâu nữa đâu. Lỡ sau này mẹ mất, con cháu cũng chẳng còn gì ở quê để về. Nhà cửa không ai chăm, đất đai bỏ hoang, giỗ chạp ai hương khói?

Tôi chết lặng.

Một sự nghẹn đắng dâng lên trong cổ họng. Thì ra… bà muốn về quê là vì muốn giữ lại gốc rễ. Muốn có một nơi để trở về. Muốn con cháu sau này vẫn còn một mảnh đất gọi là “quê nhà”.

Tôi đứng đó, không bước vào, cũng không quay lưng đi. Chỉ nghe giọng bà nghẹn ngào mà thấy lòng mình như thắt lại.

Mẹ chồng tôi không bỏ đi vì giận, vì chán, hay vì không yêu thương cháu. Bà bỏ đi… để giữ lấy một phần linh hồn của gia đình.

Sáng hôm sau, mẹ chồng thật sự rời đi.

Không một buổi tiễn đưa. Không nước mắt. Chỉ là chiếc vali cũ, bước chân chậm rãi và bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau cánh cửa thang máy. Tôi đứng trong phòng ngủ, lặng người, không bước ra.

Tôi đã nghe hết mọi chuyện đêm qua. Biết bà muốn về quê giữ gìn nhà cửa, giữ gốc gác, giữ cả phần hồn gia đình. Nhưng điều đó không khiến tôi bớt tổn thương. Tôi thấy mình như một đứa trẻ bị từ chối, bị bỏ rơi giữa lúc cần người nhất.

Những ngày sau đó, mọi thứ đảo lộn.

Tôi phải xin giảm giờ làm để đón Bi. Giao thông giờ tan tầm khủng khiếp, có hôm mưa tạt ướt cả người, vừa xách túi vừa bế con, hai mẹ con run lập cập trên chiếc xe máy nhỏ. Bi nhiều lần hỏi:

– Bà ngoại (nó vẫn gọi thế theo quê tôi) đi đâu rồi mẹ?

Tôi chỉ biết cười gượng:

– Bà về quê, lát nữa sẽ lên lại thôi.

Nhưng mỗi lần nhìn vào góc bếp vắng hơi ấm của bà, nồi canh cá không ai nấu đúng vị nữa, tiếng hát ru buổi trưa cũng biến mất, tôi chỉ muốn bật khóc.

Một buổi tối nọ, chồng tôi ngồi trầm ngâm trên sofa, tay cầm cuốn sổ cũ. Đó là cuốn sổ bà hay ghi những món cần mua, những lịch hẹn tiêm phòng của Bi, cả các công thức nấu ăn mà tôi từng khen ngon.

– Em biết không – anh nói khẽ – mẹ sợ mình chết ở đây…

Tôi quay sang nhìn anh.

– Ở tuổi mẹ, người ta sợ chết không phải vì đau đớn, mà vì không biết mình sẽ được chôn ở đâu, ai thắp hương cho, ai nhắc đến tên mình. Mẹ không nói với em, nhưng dạo này bà hay ho nhiều, rồi ăn uống cũng kém. Đi khám thì chỉ bảo viêm họng mãn tính. Nhưng anh nghĩ… có khi không đơn giản vậy.

Tôi nghe tim mình rơi tõm vào một khoảng trống lạnh lẽo.

Tối hôm đó, sau khi dỗ Bi ngủ, tôi lấy điện thoại gọi cho bà.

– Mẹ ơi, mẹ khỏe không?

Đầu dây bên kia yên lặng một chút. Rồi giọng bà vang lên, dịu dàng nhưng có gì đó nghèn nghẹn:

– Ừ, mẹ khỏe. Bi sao rồi con?

– Con béo lên rồi mẹ ạ… Nhưng mà… con nhớ mẹ.

Tôi nói thật. Lần đầu tiên trong đời, tôi không ngại nói điều đó với mẹ chồng.

Bà cười, nhưng không giấu được xúc động:

– Mẹ cũng nhớ hai mẹ con. Mỗi lần trời mưa lại nghĩ không biết con có đón cháu kịp không…

Một tuần sau, tôi xin nghỉ phép và đưa Bi về quê thăm bà.

Căn nhà mái ngói đơn sơ nằm giữa vườn cau, rặng chuối. Mùi bếp củi, tiếng gà gáy sớm, mọi thứ như chậm lại. Mẹ chồng tôi gầy đi trông thấy. Da sạm, mắt trũng sâu. Nhưng khi thấy Bi chạy ào vào lòng bà, khuôn mặt bà như rạng rỡ cả một mùa xuân.

Ba ngày ở quê, tôi sống lại cảm giác làm con gái của đất. Cùng mẹ ra chợ, nhổ cỏ, nấu cơm bếp rơm… Tôi hiểu vì sao bà không thể bỏ nơi này. Đây không chỉ là “quê” – mà là phần cốt lõi của chính bà.

Tối hôm trước khi trở về thành phố, tôi ngồi với bà dưới sân, nơi trăng treo lơ lửng trên mái ngói.

– Mẹ… nếu mẹ muốn ở lại dưới này, con sẽ không ngăn nữa. Nhưng con có một đề nghị.

– Gì thế con?

– Mỗi tháng mẹ lên thành phố với tụi con một tuần. Còn lại, tụi con sẽ cố gắng đưa Bi về thăm mẹ ít nhất hai lần mỗi tháng. Được không?

Bà nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng rồi rưng rưng. Bà không nói gì, chỉ nắm lấy tay tôi – thật chặt.

Tôi biết mình đã trưởng thành thật sự vào khoảnh khắc đó. Khi thôi đòi hỏi, thôi giận hờn, mà học cách lắng nghe và chấp nhận. Làm con dâu, làm mẹ, làm người – đôi khi chỉ cần một bước nhỏ lùi lại, để thấy một tình thương to lớn đang chờ đón.

Mẹ chồng tôi vẫn khỏe, vẫn lên thành phố đều đặn mỗi tháng. Bi lớn hơn, ngoan hơn, và gọi bà là “ngoại nội” – một từ do thằng bé nghĩ ra để chỉ người phụ nữ vừa gần gũi như mẹ, vừa hiền hậu như bà.

Tôi không còn thấy mình bị bỏ rơi nữa.

Bởi tôi hiểu rằng: có những yêu thương không nằm trong lời nói hay sự hiện diện hàng ngày, mà ẩn sâu trong cách người ta giữ gìn mái nhà, mảnh đất, và cả ký ức cho ta một nơi để trở về.

Quảng Nam ngay lúc này: Đ::au đớn tột cùng rồi trời ơi, rất nhiều công nhân đã.

Một sự cố được cho là nổ máy phủ tại nhà máy sản xuất nam châm từ tính ở Khu công nghiệp Bắc Chu Lai (huyện Núi Thành, Quảng Nam) đã khiến 12 người bị thương.

Chiều 21/5, lãnh đạo UBND huyện Núi Thành (Quảng Nam) xác nhận, trên địa bàn vừa xảy ra sự cố nổ tại nhà máy sản xuất nam châm.

Thông tin ban đầu, khoảng 9h30 sáng nay, tại nhà máy nam châm từ tính SGI ở Khu công nghiệp Bắc Chu Lai (xã Tam Hiệp, huyện Núi Thành) đã xảy ra vụ nổ máy phủ khiến một số công nhân bị thương.

Nhận tin báo, lực lượng chức năng đã tới khám nghiệm hiện trường và phối hợp đưa các nạn nhân đi cấp cứu.494826411_654523244068350_4380657552543188013_n.jpgNhà máy xảy ra vụ việc. Ảnh: N.X
Liên quan đến vụ việc trên, Bệnh viện Đa khoa Trung ương Quảng Nam cho biết, sáng nay Khoa cấp cứu của đơn vị đã tiếp nhận 12 bệnh nhân bị bỏng từ vụ nổ.

Cụ thể, 1 bệnh nhân bị bỏng nặng 60 – 70%, đã được cắt lọc vết bỏng, giảm đau chống choáng và điều trị tích cực.z6624302350812_b02e46d54ed208d17bbb535373eca2ea.jpgMột bệnh nhân đang được điều trị tích cực. Ảnh: K.Huân
3 bệnh nhân bị bỏng dưới 10% kèm vết thương, trong đó 2 bệnh nhân đang được chăm sóc và điều trị tại khoa Ngoại chấn thương, 1 bệnh nhân chuyển ra Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam.

8 bệnh nhân còn lại bị đa chấn thương phần mềm kèm ngất do nhiệt, sau khi được chăm sóc y tế đã được về nhà.

Hiện nguyên nhân vụ việc đang được điều tra, làm rõ.

Đến lượt sữa Milo được Bộ YT gọi tên – cuối cùng người tiêu dùng là gì trong mắt những nhà sản xuất này???

Cục An toàn thực phẩm đã đề nghị Viện Dinh dưỡng Quốc gia khẩn trương kiểm tra, rà soát nội dung truyền thông, quảng cáo các sản phẩm Nestlé Milo.

Theo báo Người lao động ngày 20/5 có bài Bộ Y tế yêu cầu làm rõ vụ quảng cáo Nestlé MILO gắn tên Viện Dinh dưỡng Quốc gia. Nội dung như sau:

Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) ngày 19-5 cho biết đã nhận được thông tin phản ánh từ truyền thông về việc các sản phẩm Nestlé Milo có nội dung quảng cáo liên quan đến báo cáo thử nghiệm lâm sàng của Viện Dinh dưỡng Quốc gia.

Cục An toàn thực phẩm yêu cầu làm rõ quảng cáo sản phẩm Nestlé Milo. Ảnh chụp màn hình

Căn cứ theo quy định tại Điều 40 Nghị định 15-2018/NĐ-CP quy định chi tiết thi hành một số điều của Luật An toàn thực phẩm, mới đây Cục An toàn thực phẩm đã có công văn gửi Sở Y tế Đồng Nai đề nghị kiểm tra, xác minh thông tin, xử lý việc quảng cáo sản phẩm này theo quy định hiện hành.

Cùng ngày, Cục An toàn thực phẩm đề nghị Viện Dinh dưỡng Quốc gia khẩn trương kiểm tra, rà soát nội dung truyền thông, quảng cáo các sản phẩm này để bảo đảm tuân thủ quy định tại Nghị định 15-2018 của Chính phủ và thực hiện Chỉ thị 17-2017 của Thủ tướng Chính phủ về việc tăng cường hiệu lực, hiệu quả quản lý nhà nước, chấn chỉnh hoạt động quảng cáo.

Thời gian gần đây, nhiều người tiêu dùng phản ánh trên bao bì của sản phẩm sữa MILO uống liền của Nestlé Việt Nam có dòng chữ: “Nay đã được chứng minh khoa học bền bỉ hơn. Được thử nghiệm lâm sàng bởi Viện Dinh dưỡng”.

Trước những lùm xùm trên mạng xã hội, Công ty TNHH Nestlé Việt Nam đã phát thông cáo báo chí khẳng định Nestlé sử dụng kết quả nghiên cứu khoa học do Viện Dinh dưỡng Quốc gia đã thực hiện năm 2022-2023 để truyền thông là chính xác, khách quan và tuân thủ đúng các quy định liên quan.

Trong năm 2022-2023, Công ty TNHH Nestlé Việt Nam đã hợp tác với Viện Dinh dưỡng Quốc gia để triển khai đề tài nghiên cứu khoa học nhằm nghiên cứu hiệu quả của giáo dục thể chất kết hợp với việc sử dụng sản phẩm Nestlé MILO đối với tình trạng dinh dưỡng, sức mạnh, thể chất và trí lực của trẻ em tại Việt Nam. Một trong những kết quả của nghiên cứu kết luận rằng việc sử dụng sản phẩm Nestlé MILO kết hợp với các hoạt động thể chất theo giáo án vận động thể lực góp phần cải thiện tất cả các thành tố trong tố chất thể lực ở học sinh tiểu học sau 3 tháng nghiên cứu, bao gồm: sức nhanh, sức mạnh, sức bền, sự khéo léo và khả năng phối hợp vận động.

Tháng 1- 2024, Công ty TNHH Nestlé Việt Nam đã hợp tác với Viện Dinh dưỡng Quốc gia tổ chức một hội thảo khoa học nhằm thảo luận và chia sẻ thông tin về kết quả nghiên cứu khoa học của đề tài trên với các đại biểu tham dự hội thảo. Trước khi thông tin về kết quả và lợi ích của sản phẩm Nestlé MILO trên bao bì và qua quảng cáo đến người tiêu dùng, Nestlé MILO đã xem xét tất cả các quy định pháp lý liên quan.

Thực phẩm bổ sung sữa lúa mạch Nestlé Milo gắn tên Viện Dinh dưỡng

Theo Viện Dinh dưỡng Quốc gia, đơn vị này đã hợp tác với Nestlé Việt Nam triển khai đề tài nghiên cứu khoa học “Hiệu quả giáo dục thể chất kết hợp với sử dụng sản phẩm bổ sung sữa lúa mạch NESTLÉ MILO lên tình trạng dinh dưỡng, thể lực và trí lực của học sinh tại một số trường tiểu học tỉnh Ninh Bình”.

Cụ thể, đề tài nghiên cứu được tiến hành từ tháng 6-2022 đến 3-2023 thuộc nghiên cứu thử nghiệm ngẫu nhiên có đối chứng tại cộng đồng trên 576 học sinh tiểu học tại Ninh Bình (300 nhóm trẻ ở nhóm can thiệp, 276 ở trẻ nhóm chứng” tại một số trường tiểu học (ở huyện Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình).

Kết quả nghiên cứu không ghi nhận hiệu quả cải thiện tình trạng dinh dưỡng và trí lực cho học sinh sau 3 tháng nghiên cứu nhưng “góp phần cải thiện tất cả các thành tố trong tố chất thể lực như sức nhanh, sức mạnh, sức bền, độ mềm dẻo và năng lực khéo léo” của học sinh tiểu học sau 3 tháng.

Viện Dinh dưỡng Quốc gia cũng cho biết đã có công văn yêu cầu Công ty TNHH Nestlé Việt Nam rà soát các nội dung truyền thông, quảng cáo sản phẩm thực phẩm. Nếu có bất kỳ thông tin nào liên quan đến Viện Dinh dưỡng Quốc gia mà vi phạm các quy định nêu trên, đề nghị gỡ bỏ ngay.

Gần đây, cơ quan chức năng đã cảnh báo một số vi phạm trong quảng cáo thực phẩm chức năng như thổi phồng công dụng, sản phẩm quảng cáo gây hiểu nhầm là thuốc chữa bệnh, quảng cáo sai nội dung công bố….

Ngoài ra, việc một số người “mặc áo blouse trắng” tham gia quảng cáo thực phẩm chức năng cũng gây lo ngại trong dư luận. Nhiều sản phẩm bị thổi phồng công dụng, gắn mác “bác sĩ khuyên dùng”, khiến người dân nhầm là thuốc chữa bệnh.

Gặp lại chồng cũ m;ù và con gái hát rong sau 16 năm, nữ tỷ phú khóc như mưa…

Giữa phố xá ồn ào của Sài Gòn, người phụ nữ mặc bộ vest hàng hiệu bước xuống từ chiếc xe sang. Ánh mắt cô rơi vào một cô bé đang ôm cây đàn guitar cũ, hát bằng giọng run run. Bên cạnh là người đàn ông ngồi bệt xuống lề đường, đôi mắt trắng đục vô hồn. Bản nhạc vang lên khiến cô như nghẹt thở… “Ngày em đi, anh đứng nhìn theo bóng em…” – bài hát năm xưa họ cùng viết khi còn yêu nhau. Nước mắt cô rơi, không phải vì âm nhạc… mà bởi cô đã nhận ra – đó là chồng cũ và con gái mình.

Ngọc – một nữ doanh nhân thành đạt, được vinh danh trên tạp chí Forbes Việt Nam với biệt danh “Nữ hoàng bất động sản” – vừa hoàn tất hợp đồng bạc tỷ ở trung tâm thành phố. Cuộc sống của cô tưởng chừng như đã đạt đỉnh cao, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

16 năm trước, cô từng có một gia đình nhỏ ở một vùng quê nghèo. Chồng cô – Quân – là một nhạc sĩ mù đam mê âm nhạc. Họ sống nghèo nhưng hạnh phúc. Ngày Ngọc mang thai, gia đình bắt đầu lâm vào khốn khó. Quân không kiếm ra tiền, bệnh tình đôi mắt của anh nặng thêm, còn cô thì bị gia đình chồng ép nghỉ học để lo cho chồng con.

Nhưng Ngọc là một cô gái có khát vọng. Cô không chịu đầu hàng số phận. Trong một lần có cơ hội lên Sài Gòn làm việc, cô chấp nhận xa gia đình, gửi con gái cho mẹ chồng trông. Nhưng sóng gió dồn dập – Quân bất ngờ mất thị lực hoàn toàn sau một tai nạn, còn mẹ chồng thì gửi bé My – con gái cô – cho người quen nuôi rồi bỏ đi biệt tích.

Ngọc trở về, không tìm được chồng con. Cô suy sụp. Sau đó, cô biết được rằng Quân nghĩ cô đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Hận thù và hiểu lầm chồng chất. Không ai tìm ai nữa.

Ngọc chọn cách đi lên từ tay trắng. Cô lao vào công việc, từ một nhân viên bán hàng dần trở thành chủ một chuỗi bất động sản. Nhưng mỗi đêm, cô đều lặng lẽ ôm bức ảnh cũ – nơi cô, Quân và con gái nhỏ cười bên nhau.

Hôm đó, khi đang cùng thư ký đi khảo sát dự án ở quận 1, Ngọc bất ngờ bị tiếng hát quen thuộc níu chân. Giọng ca non nớt của cô bé ấy khiến tim cô như thắt lại:

“…Ngày em đi, anh đứng nhìn theo bóng em,
Dù đôi mắt anh chẳng còn thấy được gì…”

Tim Ngọc đập thình thịch. Đó là ca khúc Quân viết tặng cô, chưa từng công bố. Chỉ có hai người biết. Cô nhìn về phía âm thanh phát ra: một cô bé khoảng 15, ôm cây đàn, bên cạnh là một người đàn ông ngồi lặng lẽ, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt vô hồn.

Ngọc bước lại gần. Cô bé ngước lên – đôi mắt to, sáng, sống mũi cao, khuôn miệng nhỏ nhắn… Rồi quay sang người đàn ông: tóc bạc lốm đốm, làn da rám nắng, nhưng dáng dấp ấy – không thể nhầm lẫn.

Là anh… Quân.

Và nếu như cô không nhầm… Cô bé ấy chính là con gái mình.

Ngọc lùi lại, tay bấu chặt lấy túi xách, toàn thân run lên. Cô không dám bước tới. Không biết họ còn nhận ra cô không? Có còn oán giận cô không?

Quân không nhìn thấy cô. Nhưng dường như anh cảm nhận được điều gì đó, đôi tay lần mò về phía không khí, nhẹ nhàng hỏi con gái:

– My à… Có phải… có người đang khóc không?

Cô bé nhìn sang. Và ánh mắt chạm ánh mắt Ngọc.

– Ba… Có một cô… đang nhìn ba… và khóc.

– Là… ai vậy con?

My nhìn Ngọc, rồi quay sang cha. Chỉ trong vài giây, đôi mắt cô bé long lanh:

– Ba ơi… Hình như… là mẹ!

Quân lặng người. Cây đàn rơi khỏi tay anh. Cả người run bần bật.

– Em… Ngọc… Là em phải không?

Ngọc òa khóc, quỳ xuống bên cạnh anh. Cô nắm lấy đôi tay chai sạn của chồng cũ:

– Là em đây, Quân… Em xin lỗi…

Anh đưa tay lên, run rẩy chạm vào gương mặt cô. Đôi mắt mù không thấy, nhưng từng đường nét anh vẫn nhớ như in.

– Anh tưởng… em đã rời bỏ cha con anh…

– Không… Em đi kiếm tiền, để lo cho tương lai… Nhưng em không ngờ mọi thứ lại tồi tệ đến vậy… Em không thể tìm được hai người…

My vẫn đứng im, bối rối nhìn cha mẹ khóc. Cô bé chưa từng gặp mẹ, chỉ nghe cha kể bằng những lời đầy yêu thương. Và giờ đây, người phụ nữ ấy đang ở đây – bằng xương bằng thịt.

Ngọc mở tay, ôm chặt lấy con gái.

– Mẹ xin lỗi… mẹ đến muộn quá…

My òa khóc trong vòng tay mẹ.

Sau cuộc gặp gỡ đầy nước mắt giữa phố phường Sài Gòn, Ngọc đưa Quân và My về một căn hộ cao cấp mà cô đang sống. Căn hộ rộng rãi, tiện nghi đầy đủ, nhưng trong lòng ba người lại chất chứa ngổn ngang cảm xúc.

Ngọc không biết bắt đầu từ đâu. Cô muốn bù đắp, muốn giải thích, nhưng 16 năm là cả một đời người. Quân – người từng là bệ đỡ tinh thần cho cô, giờ lại ngồi lặng lẽ, không nói một lời. Còn My, dù nhận mẹ rất nhanh, nhưng vẫn giữ khoảng cách dè dặt – như thể giữa họ tồn tại một bức tường vô hình.

Tối đó, Ngọc kể hết. Từng chi tiết, từng sự việc trong quá khứ. Rằng cô không hề bỏ đi, rằng sau tai nạn của Quân, cô tìm kiếm cha con trong vô vọng. Cô tìm đến bệnh viện, về quê, đến cả các trung tâm xã hội. Nhưng không ai biết họ ở đâu. Lúc ấy, Ngọc như phát điên. Cô định bỏ sự nghiệp để đi khắp nơi tìm con, nhưng một người bạn khuyên:

– Muốn tìm lại người thân, trước hết… em phải mạnh mẽ và có vị trí. Khi có tiền, có quyền, em sẽ có cách tìm được họ.

Ngọc chọn con đường ấy. Nhưng cô không ngờ… phải mất 16 năm.

Nghe đến đó, Quân cúi đầu. Anh nghẹn ngào:

– Anh cũng có lỗi… Anh không tin em. Anh nghe lời mẹ nói em bỏ theo trai, nên anh đau đớn dắt con bỏ đi biệt xứ. Khi em trở lại, anh đã không chờ em, không nghe em giải thích…

Ngọc nắm lấy tay anh:

– Không… Chúng ta đều bị cuốn vào một trò đùa cay nghiệt của số phận. Nhưng bây giờ, ta tìm được nhau rồi… là điều quý giá nhất.

Một tuần sau, trong khi thu dọn đồ cũ, Quân đưa cho Ngọc một bức thư cũ, đã ố vàng. Đó là thư của mẹ chồng Ngọc – bà đã viết trước khi bỏ đi:

“Ngọc à, mẹ xin lỗi. Mẹ đã ghen ghét con vì nghĩ con khiến Quân thành ra mù lòa, khiến gia đình khốn khó. Mẹ đưa My rời xa con, không cho hai đứa biết địa chỉ mới. Mẹ ích kỷ. Nhưng khi biết sự thật… mẹ đã hối hận.”

Bức thư không gửi đi, Quân chỉ tìm thấy nó khi bà mất.

Ngọc lặng người. Cô từng oán hận người phụ nữ ấy rất nhiều. Nhưng giờ đây, sự oán hận chỉ còn là tro bụi. Thay vào đó là nỗi đau âm ỉ – vì những điều đáng lẽ có thể khác đi.

Thời gian dần qua. Căn nhà của Ngọc không còn vắng lặng như trước. Tiếng đàn vang lên mỗi sáng. Quân – dù không còn thấy được, vẫn có thể sáng tác bằng cảm nhận và trí nhớ. My thường hát những giai điệu mà anh viết, chất giọng trong trẻo như dòng suối mát.

Một buổi tối, Ngọc đưa con đến một phòng trà sang trọng. Cô muốn My thử sức.

My run lắm. Nhưng ánh mắt mẹ và cha như chở che lấy em. Lần đầu tiên, My bước lên sân khấu – không phải ở góc đường chật chội, mà dưới ánh đèn chuyên nghiệp. Khi em cất giọng, cả khán phòng như nín lặng.

“Con hát cho ba, cho mẹ…
Cho những năm tháng con không có gia đình…”

Câu hát ấy khiến bao người bật khóc. Bài hát đầu tiên được sáng tác bởi một người cha mù và trình bày bởi đứa con gái hát rong năm nào – giờ vang lên như bản hồi sinh của một gia đình.

Sau đêm đó, My được mời biểu diễn ở nhiều nơi. Cô bé được học bổng âm nhạc từ một trường danh tiếng. Quân – người cha tưởng như mất tất cả – giờ lại trở thành “nhạc sĩ truyền cảm hứng” được mời hợp tác cùng các nghệ sĩ nổi tiếng.

Một năm sau, báo chí giật tít:

“Nữ tỷ phú bất động sản tài giỏi, từng là mẹ đơn thân đi tìm lại con sau 16 năm thất lạc.”
“Cô bé hát rong trở thành hiện tượng âm nhạc nhí.”
“Người cha mù và câu chuyện khiến cả nước rơi nước mắt.”

Ngọc, Quân và My xuất hiện trong chương trình truyền hình thực tế, kể lại câu chuyện của mình. Không tô vẽ, không kịch tính – chỉ là những điều chân thành.

Cuối chương trình, người dẫn hỏi Quân:

– Nếu anh có một điều ước, anh sẽ ước gì?

Quân mỉm cười, quay mặt về phía vợ và con gái – ánh sáng mà anh không nhìn thấy bằng mắt, nhưng cảm nhận bằng cả trái tim:

– Tôi không cần ước gì nữa. Vì điều kỳ diệu nhất đã xảy ra rồi: tôi tìm lại được gia đình của mình.

Ngọc đưa tay lau nước mắt. My siết chặt bàn tay cha. Họ ngồi bên nhau, giữa ánh đèn sân khấu – như thể ánh sáng ấy không chỉ chiếu vào hiện tại… mà còn thắp sáng cả một tương lai trọn vẹn.