Home Blog Page 61

Đám tang bà cụ diễn ra trong một buổi chiều mưa phùn. Tôi đứng im lặng bên cạnh chiếc quan tài, tay vẫn còn run rẩy vì hơi ấm cuối cùng mà bà để lại. Mười năm… tôi chưa từng rời căn nhà này quá một đêm. Mười năm, tôi là con dâu, là người hầu, là đứa con gái không biết

Đám tang bà cụ diễn ra trong một buổi chiều mưa phùn.
Tôi đứng im lặng bên cạnh chiếc quan tài, tay vẫn còn run rẩy vì hơi ấm cuối cùng mà bà để lại.
Mười năm… tôi chưa từng rời căn nhà này quá một đêm. Mười năm, tôi là con dâu, là người hầu, là đứa con gái không biết đẻ — trong mắt họ.
Còn hôm nay, khi bà nhắm mắt xuôi tay, tôi tưởng như được giải thoát.
Nhưng không ngờ, cái tôi nhận lại — không phải tự do, mà là một tờ đơn ly hôn lạnh ngắt.

Ngày tôi bước chân về nhà anh, căn nhà cấp bốn ở ngoại ô Gia Lâm chỉ có hai người: mẹ anh và tôi.
Lâm Nghiễn Thanh lúc đó đã khăn gói vào Sài Gòn học cao học, nói rằng chỉ cần cố gắng vài năm nữa, anh sẽ thành công, sẽ rước tôi vào một cuộc sống khác.
Tôi tin.
Bởi khi đó tôi chỉ là một cô gái mười chín tuổi, quê miền Trung, mồ côi cha mẹ, vừa học xong cấp ba thì bám lấy anh như cái phao cứu sinh.

Mẹ anh — bà cụ Nhiệm — ban đầu không ưa tôi. Bà nói tôi là gái tỉnh lẻ, không môn đăng hộ đối, cái mặt thì khắc khổ, chẳng có phúc hậu. Nhưng rồi khi bệnh thấp khớp của bà tái phát, tôi là người duy nhất bón cháo, thay tã, chườm nóng cho bà mỗi đêm. Bà dần mềm lòng.
“Dù gì con cũng chịu thương chịu khó,” bà lẩm bẩm một lần lúc tôi xoa bóp chân cho bà.

Khi anh ở Sài Gòn, tôi cày cuốc ngoài ruộng, tối về còn đi phụ bán hủ tiếu. Có những hôm trời lạnh buốt, tôi phải ngâm chân trong nước lạnh giữa đêm để gánh thêm mẻ rau cải ra chợ sáng sớm.
Lần đó anh gọi điện về, bảo còn thiếu một khoản học phí, nếu không đóng sẽ không được dự thi học kỳ.
Tôi không chần chừ, gom sạch số tiền dành dụm, kể cả chiếc lắc tay bà Nhiệm cho làm của hồi môn — tất cả để chuyển cho anh.

Tôi từng tin mình là vợ anh, dù chưa tổ chức cưới hỏi. Cả xóm ai cũng nghĩ vậy.
Chúng tôi đã đăng ký kết hôn khi anh về quê kỳ nghỉ hè năm đó.
Không thiệp cưới, không váy trắng, không lời chúc phúc.
Chỉ có một tờ giấy và hai chữ ký.

Mùa hè năm thứ sáu, bà Nhiệm đột quỵ.
Tôi thức trắng ba đêm canh chừng ở bệnh viện tỉnh. Cứ đến tối, y tá lại nhìn tôi ái ngại:
“Em không ngủ thì ngã quỵ mất.”
Nhưng tôi không thể ngã. Bởi nếu tôi ngã, ai sẽ thay mẹ chồng vệ sinh, ai bón cháo, ai đỡ bà khi lên cơn đau tim?
Tôi nhớ rõ cái đêm mưa tầm tã, tôi đi bộ hơn 3km vì không bắt được xe, chỉ để mang cho bà cái khăn len bà thích nhất. Tôi về đến bệnh viện thì sốt run người.
Ba hôm sau, bác sĩ bảo tôi bị viêm nhiễm nặng, ảnh hưởng đến tử cung.
Sau này tôi không thể có con.

Khi tôi báo tin đó cho anh qua điện thoại, anh im lặng rất lâu.
Cuối cùng chỉ nói:
“Không sao, có em là đủ.”

Tôi đã tin như thế.

Mười năm trôi qua, tôi già đi, gầy đi. Anh thành giáo sư đại học.
Tôi vẫn ở căn nhà cũ.
Anh thì không về lần nào.

Chỉ đến khi bà Nhiệm hấp hối, anh mới xuất hiện.

Anh bước vào phòng bệnh, dáng người cao ráo, sơ mi trắng thẳng thớm, mùi nước hoa nhẹ thoảng. Tôi vừa mừng vừa tủi, đưa tay ra nắm lấy tay anh thì anh lạnh lùng lùi lại.
“Chờ mẹ đi rồi, tôi có chuyện muốn nói.”

Chuyện là tờ đơn ly hôn anh vừa ký sẵn.

Tôi bàng hoàng.
Anh bảo tôi nên hiểu thân phận.
“Em không thể sinh con. Vãn Thanh đã mang thai. Cô ấy mới là tương lai của tôi.”
Tôi đứng chết lặng.
“Còn tôi là quá khứ của anh sao?”
“Không phải, mà là một sai lầm,” anh buông lời, ánh mắt không một gợn sóng.

Tôi không khóc.
Không thể khóc.
Tôi chỉ cười, rồi lặng lẽ ký tên.

Tờ đơn ly hôn được ký trong buổi chiều âm u, khi tiếng tụng kinh cho mẹ anh còn chưa dứt.
Tôi gấp nó lại, đặt vào túi xách như một thứ giấy lộn vô nghĩa.

Ngày hôm sau, tôi rời căn nhà đó — không quay đầu lại.
Căn nhà tôi đã từng quỳ xuống chà sàn, nấu cơm, thay tã người bệnh.
Căn nhà tôi từng gọi là “nhà chồng.”

Tôi bắt đầu lại — từ hai bàn tay trắng, một thân thể yếu ớt và một trái tim không còn gì để mất.

Tôi ra Hà Nội, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở quận Hai Bà Trưng.
Tiền mang theo chẳng được bao, nhưng tôi từng buôn rau, từng rửa chén, từng làm tất cả những gì chân chính nhất để tồn tại — nên tôi không sợ.

Ban ngày tôi đi giúp việc theo giờ, tối về nhận gấp túi giấy cho một xưởng in.
Rảnh thì tôi học thêm vi tính ở trung tâm gần đó.
Người ta cười tôi 29 tuổi mới học Word, Excel. Tôi không quan tâm.
Vì tôi biết mình sẽ không ngồi rửa bát cả đời nữa.

Ba tháng sau, tôi xin được việc lễ tân cho một công ty nhỏ của người quen ở quê. Lương ít, nhưng môi trường văn minh. Tôi chăm chỉ học thêm kỹ năng văn phòng, tiếng Anh căn bản, cách viết email, cách giao tiếp công sở.
Một năm sau, tôi được cất nhắc làm trợ lý giám đốc — vì chính giám đốc nói:
“Cô là người duy nhất không phàn nàn dù phải làm nhiều việc nhất.”

Tôi vẫn nhớ cái ngày nhận tháng lương đầu tiên 12 triệu.
Tôi cầm nó trong tay, nước mắt lăn dài, không vì số tiền, mà vì tôi hiểu — tôi đã không chết.

Ba năm sau, tôi đã là trưởng phòng hành chính – nhân sự của một công ty xuất nhập khẩu vừa được đầu tư nước ngoài.
Tôi cắt tóc ngắn, mặc vest, đi xe máy tay ga cũ nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Tôi không còn là “con dâu hờ” của Gia Lâm.
Tôi là Trần Thanh Hà, một người phụ nữ 32 tuổi đã sống sót từ địa ngục, và đang từng bước lên khỏi mặt đất.

Chính vào lúc đó, định mệnh lại tìm đến.

Một hội nghị liên kết các trường đại học và doanh nghiệp tổ chức tại khách sạn lớn ở Hà Nội.
Công ty tôi tham gia với tư cách khách mời.
Tôi được cử làm đại diện gặp mặt ban tổ chức phía đại học.

Và tôi gặp lại Lâm Nghiễn Thanh.
Anh ta giờ là Phó hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm Kinh tế.
Tóc anh ta đã có vài sợi bạc, nhưng dáng vẻ vẫn cao ngạo như xưa.

Ánh mắt anh ta khựng lại khi nhìn thấy tôi bước tới — trong bộ vest màu kem, giày cao gót, tóc ngắn, dáng người thanh mảnh nhưng toát lên thần thái tự chủ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Chào anh, đã lâu không gặp.”
Anh ta lúng túng:
“Em… dạo này sống sao rồi?”

Tôi mỉm cười.
“Tốt hơn mười năm trước rất nhiều. Cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội để thay đổi cuộc đời.”

Tôi quay đi, bỏ lại anh ta đứng trơ trọi giữa sảnh.

Ít lâu sau, tôi tình cờ biết Vãn Thanh, người phụ nữ anh từng bỏ tôi để cưới, đang gặp rắc rối.
Cô ta từng là giảng viên hợp đồng, nhưng do dính líu đến sai phạm học bổng nên bị đình chỉ.
Con trai họ — đứa con mà tôi từng bị so sánh như một “con gà mái không biết đẻ trứng” — được chẩn đoán mắc tự kỷ.

Một ngày nọ, tôi nhận được email từ chính Lâm Nghiễn Thanh.
Anh ta nói muốn gặp, “nói chuyện một lần cho ra hết mọi chuyện.”
Tôi đồng ý.

Chúng tôi gặp ở một quán cà phê gần Hồ Tây.
Anh ta không còn kiêu ngạo. Chỉ là một người đàn ông trung niên đang dần mất đi mọi thứ.
“Anh xin lỗi,” anh ta nói. “Anh đã quá tàn nhẫn. Anh không xứng đáng được em tha thứ.”
Tôi nhấp một ngụm trà.
“Anh không cần sự tha thứ của tôi. Anh chỉ cần chấp nhận rằng tôi đã không còn ở vị trí dưới chân anh nữa.”

Tôi đứng dậy, rút trong túi ra một phong thư.
“Đây là biên lai chuyển khoản 20 triệu. Gửi cho con anh. Không phải vì anh, mà vì đứa bé vô tội.
Tôi sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa. Đời tôi đã hết nợ anh từ lâu rồi.”

Tôi rời đi. Trời hôm đó rất đẹp. Hà Nội vào thu, lá vàng rụng nhẹ như lòng tôi — sau mười năm sóng gió, cuối cùng cũng bình yên.

Họ nói người đàn bà cũ kỹ như tôi không thể thay đổi.
Họ nói ly hôn là dấu chấm hết cho một đời người.

Nhưng tôi chọn dùng nó làm dấu phẩy.
Để bắt đầu lại — bằng bản lĩnh, bằng chính mình, không cần ai cứu vớt.

Tôi từng là chiếc bóng mờ trong căn nhà chật hẹp ở Gia Lâm.
Còn bây giờ, tôi là ánh sáng bước ra từ đêm tối.
Một mình — và đủ.

Danh sách 9 loại mỹ phẩm của một công ty bị thu hồi trên toàn quốc: Ai đang kinh doanh và sử dụng cần ngừng ngay!

Mới đây, 9 sản phẩm mỹ phẩm của Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh bị đình chỉ lưu hành và thu hồi trên toàn quốc do vi phạm quy định về công thức và nhãn mác.

Ngày 8/5/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Danh sách 9 loại mỹ phẩm của một công ty bị thu hồi trên toàn quốc: Ai đang kinh doanh và sử dụng cần ngừng ngay!”. Nội dung như sau:

Ngày 8/5, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) vừa ban hành công văn số 1265/QLD-MP về việc đình chỉ lưu hành, thu hồi mỹ phẩm lưu thông có công thức không đúng như hồ sơ đã công bố, có nhãn ghi công dụng không phù hợp với hồ sơ công bố đối với 9 sản phẩm của Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh).

Được biết, Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh (địa chỉ doanh nghiệp kê khai trên hồ sơ công bố: Khu 5, Thị trấn Thanh Ba, huyện Thanh Ba, tỉnh Phú Thọ; địa chỉ hiện nay: Số nhà 02, ngõ 318, đường Đào Giã, khu 5, thị trấn Thanh Ba, huyện Thanh Ba, tỉnh Phú Thọ).

 2 trong số 9 sản phẩm mỹ phẩm của Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh bị đình chỉ lưu hành và thu hồi trên toàn quốc

Theo thông tin từ Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) cho biết, quyết định được đưa ra dựa trên kết quả kiểm tra từ báo cáo của Sở Y tế tỉnh Phú Thọ.

Trong 9 sản phẩm bị thu hồi, có 2 sản phẩm bị thu hồi với lý do: mỹ phẩm lưu thông có công thức không đúng như hồ sơ đã công bố và nhãn ghi công dụng không phù hợp với hồ sơ công bố. Đó là các sản phẩm ZUNYA SHINY FACIAL CLEANSER (số tiếp nhận Phiếu công bố 198234/23/CBMP-QLD cấp ngày 24/3/2023) và ZUN YA COLLAGEN 3D PERFECT WHITENING CREAM MAKE UP (số tiếp nhận Phiếu công bố 162638/21/CBMP-QLD cấp ngày 3/12/2021).

7 sản phẩm khác bao gồm ZUNYA NANO COLLAGEN 3D WHITENING DAY CREAM SPF50+++, số tiếp nhận Phiếu công bố 131891/20/CBMP-QLD cấp ngày 28/08/2020; ZUNYA SERUM NANO COLLAGEN 3D SPOT WHITENING số tiếp nhận Phiếu công bố cấp ngày 28/08/2020; ZUNYA CLEANSING WATER, số tiếp nhận Phiếu công bố 238530/24/CBMP-QLD cấp ngày 28/05/2024; ZUNYA STEM CELL SERUM số tiếp nhận Phiếu công bố 238530/24/CBMP-QLD cấp ngày 12/03/2024; ZUNYA PURE CLEAN PEELING GEL số tiếp nhận Phiếu công bố 228287/24/CBMP-QLD cấp ngày 11/03/2024; ZUNYA ESSENCE SUNCREAM SPF 50+/PA +++ UVA/UVB PROTECTION số tiếp nhận Phiếu công bố 212911/23/CBMP-QLD cấp ngày 27/09/2023 và SAKENZIN WHITE DAY CREAM số tiếp nhận Phiếu công bố CBMP cấp ngày 14/08/2023.

7 sản phẩm nói trên bị thu hồi là do mỹ phẩm lưu thông có nhãn ghi công dụng không phù hợp với hồ sơ công bố.

Cục Quản lý Dược đề nghị các Sở Y tế tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương thông báo cho các cơ sở kinh doanh, sử dụng mỹ phẩm trên địa bàn ngừng ngay việc kinh doanh, sử dụng 9 sản phẩm nêu trên và trả lại cơ sở cung ứng sản phẩm.

Tiến hành thu hồi sản phẩm vi phạm nêu trên; kiểm tra, giám sát các đơn vị thực hiện thông báo này; xử lý các đơn vị vi phạm theo quy định hiện hành.

Đồng thời, Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) yêu cầu Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh phải gửi thông báo thu hồi tới những nơi phân phối, sử dụng 9 sản phẩm nêu trên; Tiếp nhận sản phẩm trả lại từ các cơ sở kinh doanh và tiến hành thu hồi toàn bộ sản phẩm không đáp ứng quy định.

Đặc biệt, hai sản phẩm có công thức không đúng sẽ phải tiêu hủy. Với 7 sản phẩm còn lại, nếu không thể loại bỏ yếu tố vi phạm (không tách rời được nhãn hàng hóa vi phạm) thì cũng buộc phải tiêu hủy theo quy định. Công ty phải gửi báo cáo thu hồi về Cục Quản lý Dược trước ngày 20/5/2025.

Đối với Sở Y tế tỉnh Phú Thọ, Cục Quản lý Dược đề nghị giám sát Công ty TNHH thương mại tổng hợp & dịch vụ Linh Anh trong việc thực hiện thu hồi 09 sản phẩm nêu trên không đáp ứng quy định; Báo cáo kết quả giám sát về Cục Quản lý Dược trước ngày 30/5/2025.

Ngày 27/5 báo Dân Trí có bài viết “Thống nhất khởi tố vụ án liên quan mỹ phẩm công ty chồng Đoàn Di Băng” với nội dung như sau:

Ngày 27/5, Sở Y tế tỉnh Đồng Nai có báo cáo tiến độ xử lý vụ việc sản phẩm mỹ phẩm có dấu hiệu hàng giả liên quan đến Công ty cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai đến UBND tỉnh Đồng Nai.

Theo đó, thực hiện ý kiến chỉ đạo của Cục Quản lý dược, Bộ Y tế về kiểm tra việc chấp hành quy định của pháp luật về quản lý mỹ phẩm của Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai; Đoàn kiểm tra Sở Y tế đã tiếp tục rà soát hồ sơ, tài liệu và căn cứ vào các quy định pháp luật có liên quan, nhận thấy vụ việc có dấu hiệu vi phạm pháp luật về sản xuất hàng giả.

Cơ quan chức năng kiểm tra sản phẩm Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai (Ảnh: CTV).

Ngày 24/5, Sở Y tế phối hợp với Công an tỉnh Đồng Nai rà soát 2 sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo và Hanayuki Sunscreen Body do Công ty Cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai sản xuất có dấu hiệu nghi ngờ là hàng giả.

Sau khi rà soát, đánh giá lại vụ việc, hai bên cùng thống nhất nội dung sau: Sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo, chai 300gam, số lô: 0010125, NSX: 050125, HSD: 040127, không đạt tiêu chuẩn chất lượng về chỉ tiêu giới hạn vi sinh vật (kết quả kiểm nghiệm của Viện Kiểm nghiệm thuốc TPHCM là 470.000 cfu/g; mức chất lượng quy định tại Phụ lục 06, Thông tư 06/2011/TT-BYT không quá 1.000 cfu/g).

Phát hiện chất bảo quản 2-Phenoxyethanol (thuộc Phụ lục VI. Danh mục các chất bảo quản được phép sử dụng trong sản phẩm mỹ phẩm với nồng độ không quá 1%; kết quả kiểm nghiệm của Viện Kiểm nghiệm thuốc TPHCM là 0,46%) không có trong thành phần công thức sản phẩm đã được cấp số tiếp nhận Phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm số 780/24/CBMP-ĐN ngày 15/11/2024 do Sở Y tế tỉnh Đồng Nai cấp.

Tổng giá trị xuất xưởng là 337.920.000 đồng (3.840 chaix88.000 đồng); hiện Công ty đã thu hồi được 1.734 chai, tổng giá trị là 152.592.000 đồng. Sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body, hộp túyp 100gam, số lô: 0010125, NSX: 060125, HSD: 050127: số tiếp nhận phiếu công bố sản phẩm mỹ phẩm số 779/24/CBMP-ĐN ngày 15/11/2024 do Sở Y tế tỉnh Đồng Nai cấp, có chỉ số chống nắng ghi trên nhãn SPF 50 không phù hợp với kết quả kiểm nghiệm chỉ số chống nắng của mẫu thử SPF 2,4 (dưới 70% công dụng của sản phẩm ghi trên nhãn).

Ngày 26/5, Sở Y tế đã có văn bản chuyển hồ sơ vụ việc có dấu hiệu vi phạm đến Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) Công an tỉnh Đồng Nai để điều tra làm rõ, xử lý theo thẩm quyền (nếu có).

Đồng thời ngày 26/5, Phòng PC03 mời Sở Y tế, Viện KSND tỉnh Đồng Nai họp khẩn để cùng trao đổi, rà soát yếu tố vi phạm hình sự đối với 2 sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo và sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body.

Kết quả cuộc họp thống nhất như sau: Đối với sản phẩm Hanayuki Sunscreen Body, khởi tố vụ án, Sở Y tế chuyển hồ sơ vụ việc có dấu hiệu vi phạm sang Phòng PC03 Công an tỉnh Đồng Nai để điều tra làm rõ, xử lý theo thẩm quyền.

Đối với sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo, Sở Y tế lập biên bản vi phạm hành chính, xử phạt theo quy định. Giám đốc Sở Y tế tỉnh Đồng Nai cũng đã ban hành Quyết định về việc thành lập Đoàn kiểm tra hoạt động sản xuất, kinh doanh, quảng cáo mỹ phẩm tại Công ty cổ phần nhà máy y tế EBC Đồng Nai.

Vụ việc đang được các cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai khẩn trương điều tra, làm rõ.

Trước đó, ngày 7/5, Cục Quản lý dược (Bộ Y tế) ra quyết định đình chỉ lưu hành, thu hồi và tiêu hủy toàn bộ lô sản phẩm dầu gội Hanayuki Shampoo (chai 300gam) của 2 công ty trên. Lý do là kết quả kiểm nghiệm cho thấy mẫu sản phẩm vi phạm giới hạn vi sinh vật và chứa thành phần không có trong công thức đã đăng ký công bố.

Công ty TNHH Thương mại dịch vụ VB Group là pháp nhân đứng sau thương hiệu mỹ phẩm Hanayuki. Ông Nguyễn Quốc Vũ, chồng ca sĩ Đoàn Di Băng là người đại diện pháp luật kiêm Tổng giám đốc của công ty.

Vietcombank, BIDV và hàng loạt ngân hàng thông báo ‘khai tử’, ngừng giao dịch loại thẻ này từ ngày 1/7/2025

Vietcombank, Agribank, BIDV và nhiều ngân hàng khác đã ra thông báo sẽ tạm ngừng các giao dịch rút tiền và chuyển tiền, cả tại quầy và trên dịch vụ ngân hàng điện tử đối với các tài khoản không tuân thủ quy định tại Thông tư 17/2024/TT-NHNN.

Ngày 27/4/2025, báo Phụ nữ thủ đô đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Vietcombank, BIDV và hàng loạt ngân hàng thông báo ‘khai tử’, ngừng giao dịch loại thẻ này từ ngày 1/7/2025”. Nội dung như sau:

Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) đã thông báo sẽ dừng xử lý mọi giao dịch qua dải băng từ trên thẻ ghi nợ nội địa do Vietcombank phát hành kể từ ngày 1/7/2025. Thay đổi này nhằm tuân thủ quy định của Ngân hàng Nhà nước và tăng cường an toàn cho các giao dịch thẻ.

Theo đó, tất cả các loại thẻ công nghệ từ và dải từ trên thẻ Chip hoặc Chip không tiếp xúc (contactless) sẽ không còn được hỗ trợ xử lý giao dịch sau thời điểm trên.

Vietcombank khuyến nghị khách hàng nhanh chóng kiểm tra loại thẻ đang sử dụng:

– Nếu thẻ chỉ có dải từ (không có chip), khách hàng cần chủ động đến các điểm giao dịch của Vietcombank hoặc truy cập ứng dụng VCB Digibank để chuyển đổi sang thẻ chip miễn phí.

– Nếu thẻ đã có chip, khách hàng có thể tiếp tục sử dụng bình thường mà không cần thay đổi.

Việc chuyển đổi từ thẻ từ sang thẻ chip đã được triển khai rộng rãi trong những năm gần đây nhằm nâng cao tính bảo mật, hạn chế nguy cơ gian lận và đánh cắp thông tin trong quá trình giao dịch. Theo lộ trình của Ngân hàng Nhà nước, các ngân hàng thương mại đều phải hoàn tất việc dừng sử dụng thẻ từ và chuyển đổi sang thẻ chip nội địa trong năm 2025.

Vietcombank và nhiều ngân hàng khác đã ra thông báo “khai tử” thẻ từ

Không chỉ Vietcombank, Ngân hàng TMCP Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV) cũng đã phát đi thông báo chính thức ngừng hỗ trợ giao dịch đối với thẻ từ kể từ ngày 30/06/2025. Khách hàng BIDV cần chuyển đổi sang thẻ chip để tiếp tục sử dụng dịch vụ tại BIDV một cách thuận lợi và không bị gián đoạn. Đặc biệt, BIDV hỗ trợ khách hàng chuyển đổi thẻ hoàn toàn miễn phí qua ứng dụng Smartbanking hoặc tại chi nhánh ngân hàng.

Nếu không sử dụng thẻ chip, khách hàng vẫn có thể thực hiện giao dịch trên app ngân hàng.

Agribank cũng cho biết sẽ ngừng giao dịch dải từ trên thẻ nội địa do ngân hàng phát hành và ngừng chấp nhận giao dịch bằng dải từ trên thẻ nội địa do ngân hàng khác phát hành từ ngày 1/7/2025.

Các ngân hàng khuyến nghị khách hàng cần nhanh chóng chuyển đổi thẻ từ sang thẻ chip để tránh gián đoạn giao dịch khi rút tiền, thanh toán/chuyển khoản tại ATM, POS hoặc ngân hàng điện tử.

Khách hàng có thể thực hiện việc chuyển đổi trên ứng dụng ngân hàng, tại các chi nhánh/phòng giao dịch hoặc liên hệ tổng đài ngân hàng để yêu cầu hỗ trợ.

Việc chuyển đổi sang thẻ chip mang lại nhiều lợi ích như tính bảo mật cao, khả năng chống gian lận, công nghệ thanh toán không tiếp xúc (contactless) tiện lợi và khả năng thực hiện giao dịch quốc tế tại các quốc gia như Hàn Quốc, Thái Lan, Malaysia, Lào…

Tiếp đó, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Thông báo quan trọng từ Vietcombank khách hàng cần lưu ý”. Cụ thể như sau:

Thực hiện theo quy định của Ngân hàng Nhà nước và Kho bạc Nhà nước, Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) vừa phát đi thông báo chính thức về thời gian hoạt động dịch vụ chuyển tiền trong nước, thu nộp ngân sách và các khoản thu khác đến Kho bạc Nhà nước trong kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5 năm 2025.

Cụ thể, thông tin được Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) đăng tải trên website cho biết, Vietcombank sẽ nghỉ giao dịch 5 ngày, từ thứ Tư (30/4/2025) đến hết Chủ nhật (04/5/2025). Ngày làm bù cho thứ Sáu (02/5/2025) được thực hiện vào thứ Bảy (26/4/2025).

Vietcombank sẽ nghỉ giao dịch 5 ngày, từ thứ Tư (30/4/2025) đến hết Chủ nhật (04/5/2025). (Ảnh minh hoạ)

Về dịch vụ chuyển tiền, trong các ngày 26/4, 28/4 và 29/4/2025, ngân hàng sẽ áp dụng giờ cut-off time như sau:

– Chuyển tiền nội bộ Vietcombank: Kết thúc lúc 17h30 ngày 26/4 và 18h15 trong hai ngày 28-29/4.

– Chuyển tiền ra ngoài hệ thống dưới 500 triệu đồng: Kết thúc lúc 16h00 ngày 26/4 và 16h30 trong hai ngày 28-29/4.

– Chuyển tiền ra ngoài hệ thống trên 500 triệu đồng: Kết thúc lúc 16h30 ngày 26/4 và 17h15 trong hai ngày 28-29/4.

– Chuyển tiền liên ngân hàng khác: Theo quy định của Ngân hàng Nhà nước địa phương, cần thực hiện trước 30 phút so với thời hạn quy định.

– Chuyển tiền đến Kho bạc Nhà nước: Kết thúc lúc 16h00 ngày 26/4 và 18h15 trong hai ngày 28-29/4.

Đặc biệt, các giao dịch chuyển tiền trong nội bộ hệ thống Vietcombank (trừ giao dịch đến Kho bạc Nhà nước) và các giao dịch chuyển tiền nhanh qua kênh ngân hàng điện tử vẫn được thực hiện 24/7 như bình thường trong dịp nghỉ lễ.

Vietcombank lưu ý, giờ cut-off time là thời điểm cuối cùng trong ngày để ngân hàng tiếp nhận và xử lý lệnh chuyển tiền của khách hàng. Những giao dịch thực hiện sau giờ cut-off sẽ được chuyển đi vào ngày làm việc kế tiếp.

Từ ngày 05/5/2025, Vietcombank sẽ trở lại hoạt động bình thường trên toàn hệ thống.

Tôi kết hôn với chồng suốt 30 năm. Nuôi nấng hai đứa con riêng của anh ấy, chăm lo cha mẹ chồng. Vì điều đó, thậm chí tôi chưa từng sinh lấy một đứa con cho riêng mình. Cuối cùng, năm 55 tuổi, vì lao lực mà mắc u.n/g th/ư dạ dày. Ngoài phòng bệnh, con riêng của chồng lại cãi nhau với người nhà tôi vì chuyện hậu sự.

Huế, tháng Ba trời ngả về hanh nắng, gió từ sông Hương đưa lên mùi rêu đá và nhang trầm phảng phất.

Tống Nhã nằm nghiêng trên giường bệnh, nhìn khung cửa sổ mở hé. Cây bồ đề ngoài sân bệnh viện lắc nhẹ những tán lá màu bạc xanh. Trên bàn đầu giường, một bát cháo loãng đã nguội, không ai ăn. Bên ngoài, tiếng giày cao gót vọng lại từng nhịp – con gái riêng của ông Thẩm đang đi qua hành lang.

Tống Nhã đã quen với âm thanh ấy, mùi nước hoa nhè nhẹ, và ánh mắt của người con gái ấy – không lạnh, nhưng tuyệt nhiên không ấm. Gọi bà là “dì Tư”, nhưng luôn giữ một khoảng cách. Bà không trách. Bởi bà là người đến sau.

Năm 1995, Huế vừa trải qua cơn lũ lớn. Tống Nhã – khi ấy 25 tuổi – từ Bắc vào Huế theo lời mối mai của một người quen trong họ. Bà chưa từng nghĩ mình sẽ về làm vợ một người đàn ông hơn mình mười lăm tuổi, đã có hai con nhỏ và một gia đình quá khứ chưa vơi tang tóc.

Ngày cưới, bà mặc áo dài màu thiên thanh, đội khăn vấn, gương mặt bình thản. Mẹ ruột khóc cả đêm trước đó, hỏi con gái có chắc không, có tiếc tuổi xuân không. Bà chỉ cúi đầu, “Con chọn rồi.”

Về nhà họ Bùi, bà không được ở phòng lớn – căn phòng từng là của vợ trước ông Thẩm. Người nhà nói đó là quy củ, để tang đủ ba năm mới được dọn vào. Bà không nói gì, dọn về căn phòng cũ kỹ dưới bếp, nơi trước đây là kho chứa gạo.

Bà chăm lo hai đứa trẻ như con ruột – sáng chở đi học, trưa nấu cơm, tối giặt đồ, dỗ ngủ. Có lần con bé lớn bị sốt xuất huyết, chính bà là người thức trắng đêm chườm khăn lạnh. Đứa bé tỉnh dậy nửa đêm, gọi yếu ớt: “Mẹ ơi…”

Bà bật khóc, nhưng không đáp. Sáng hôm sau, khi đứa bé khỏe lại, nó đã quên mất chuyện đêm qua. Và bà tiếp tục là “dì Tư”.

Ba mươi năm trôi qua, Tống Nhã sống như một cái bóng bên cạnh ông Thẩm. Không con cái, không tài sản riêng, không một tấm giấy hôn thú chính thức – vì ông Thẩm nói: “Ngày đó vợ mất chưa lâu, anh ngại làm rình rang.” Bà cười nhẹ: “Không sao. Quan trọng là sống tử tế với nhau.”

Người ngoài nhìn vào, thấy bà là người phụ nữ may mắn – sống trong nhà giàu, không phải đi làm, con cái đầy đủ. Nhưng ít ai biết những cái Tết bà âm thầm ngồi lau ảnh vợ cũ của chồng, lặng lẽ thay nhang bàn thờ người phụ nữ đã mất khi mới 32 tuổi.

Đến khi bước sang tuổi 55, Tống Nhã bắt đầu mệt mỏi thường xuyên. Bà sụt cân nhanh chóng, ăn không ngon, hay buồn nôn. Ông Thẩm ban đầu cho là do tuổi tác, nhưng khi thấy bà nôn ra máu, mới cuống cuồng đưa đi viện.

Chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bác sĩ lắc đầu: “Có lẽ do phát hiện quá muộn. Chỉ còn vài tháng…”

Bà bình thản nghe tin, không hốt hoảng. Chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tôi còn đủ sức về nhà vài bữa không?” Bác sĩ nói có thể, nếu có người chăm.

Và thế là bà về, nằm lại căn phòng nhỏ cạnh nhà bếp – căn phòng mà bà từng dọn về khi mới cưới. Giờ, nó là nơi chờ đợi một kết thúc.

Một buổi chiều, bà nghe tiếng cãi vã trong phòng khách. Em trai bà – ông Tống Minh – từ ngoài Bắc vào thăm, đang to tiếng với con gái lớn của ông Thẩm.

– “Tôi nói cho rõ: chị tôi sống vì cái nhà này suốt 30 năm. Không một lời oán than, không một đồng riêng. Giờ chị tôi bệnh nặng, tôi muốn sau này chị được chôn cùng chồng, có gì là sai?”

Giọng người con gái đáp lại, lạnh lùng:

– “Theo quy củ nhà tôi, dì Tư chỉ là vợ kế. Mẹ ruột tôi mới là chính thất. Sau này bố tôi phải hợp táng với mẹ tôi. Từ đường không nhận người ngoài.”

Ông Tống Minh đập tay lên bàn:

– “Người ngoài? Chị tôi là người ngoài?”

Giọng ông Thẩm vang lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:

– “Chuyện này… ba nghe theo các con.”

Trong phòng, Tống Nhã nhắm mắt lại. Không khóc. Không nói. Chỉ thấy tim nghẹn lại. Hóa ra, ba mươi năm chung sống, cuối cùng, vẫn không đủ để có một chỗ bên cạnh người chồng đã nằm chung giường bao năm.

Tối đó, bà gọi ông Thẩm lại gần. Gương mặt ông hằn lên nhiều nếp nhăn, tóc bạc nhiều hơn trước.

– “Ông à, tôi hỏi thật… suốt ba mươi năm qua, tôi là gì với ông?”

Ông Thẩm cúi đầu, lặng im rất lâu, rồi đáp:

– “Bà là người tôi biết ơn.”

– “Không phải là người ông thương à?”

Ông không trả lời. Chỉ thở dài. Bà gật đầu, cười nhẹ:

– “Tôi hiểu rồi.”

Bà viết một bức thư tay, nhờ em trai cầm giữ. Trong thư, bà viết:

“Em à, nếu chị có đi trước, đừng cãi nhau với họ nữa. Chị đã sống như thế, không danh phận, không cần danh phận lúc chết. Nếu được, rải tro chị xuống sông Hương, nơi lần đầu anh Thẩm dắt chị đi dạo. Chị chỉ mong được gió nước ôm lấy, nhẹ nhàng hơn là lòng người.”

Bà gấp thư lại, dặn em trai không được cho ai biết. Tối hôm đó, bà thiếp đi rất sâu. Và không tỉnh dậy nữa.

Tang lễ của bà được tổ chức đơn giản. Ông Thẩm đứng lặng thinh suốt buổi, không khóc. Hai người con riêng làm đủ lễ, cúng bái, nhưng ánh mắt trống rỗng. Không ai đề cập chuyện chôn cất bà trong khu mộ gia tộc.

Sau lễ, em trai bà thực hiện đúng lời dặn. Ông đến chùa xin làm lễ hỏa táng. Một buổi sáng sớm, khi sương còn đọng trên bậc đá ven sông Hương, ông lặng lẽ rải tro của chị mình xuống dòng nước.

Tro tan ra, gió đưa nhẹ lên mặt sông. Mặt trời dần nhô lên khỏi mái chùa Thiên Mụ. Không một tiếng khóc, không ai tiễn, chỉ có nước, gió, và một tấm ảnh nhỏ – chụp một người phụ nữ tóc ngắn, cười dịu dàng bên hai đứa trẻ.

“Người sống cả đời trong lặng lẽ, cuối cùng cũng chọn một cái chết không làm phiền ai.”

Sau lễ hỏa táng, ông Tống Minh về lại Bắc. Trên chuyến tàu đêm, ông mở bức thư mà chị gái viết tay, dòng chữ nghiêng nghiêng, mực nhòe đôi chỗ vì nước mắt hay mồ hôi, không rõ.

“Chị không trách họ. Cũng không trách ông Thẩm. Người ta sống trong nếp cũ, dám phá lệ là tội. Chị chỉ buồn, vì sống quá lâu mà vẫn chỉ là ‘dì Tư’, chưa từng là ‘vợ’. Nếu sau này có ai hỏi, hãy bảo rằng chị từng có một gia đình. Vậy là đủ.”

Lá thư ấy, ông Tống giữ trong tủ kính, đặt cạnh bức ảnh đen trắng chụp chị gái năm 18 tuổi – cái thời còn cười rạng rỡ, tóc buộc lệch, mắt sáng ngời.

Ở Huế, sau khi Tống Nhã mất, không khí trong nhà họ Bùi im ắng đến lạ. Không còn tiếng chổi quét sân mỗi sáng, không còn ai nhắc cúng rằm, thay nước bình hoa, hay ghi sổ chi tiêu tỉ mỉ cho từng mâm cỗ giỗ.

Vài tuần sau, tủ lạnh trống trơn. Cây cảnh héo rũ. Áo dài thờ chưa ai đem giặt. Căn nhà vốn được vận hành như một cỗ máy chu đáo bỗng trở nên hỗn độn khi thiếu đi người cầm nhịp.

Con gái lớn ông Thẩm – chị Bùi Thanh Trà – một hôm vào phòng của dì Tư để tìm sổ chi tiêu. Căn phòng gọn gàng, vẫn thơm mùi trà sen dì hay uống. Trên bàn có một chiếc hộp gỗ. Bên trong là những tấm ảnh cũ: hình cô bé Thanh Trà ốm sốt được dì bồng, ảnh sinh nhật năm 10 tuổi, ảnh cả nhà đi du lịch Đà Lạt.

Ở mặt sau một bức ảnh, có nét chữ nắn nót:

“Trà – con gái đầu lòng của tôi, dù chẳng ai gọi tôi là mẹ.”

Chị sững người. Đặt bức ảnh xuống. Tay run.

Ông Thẩm từ ngày vợ mất, như cây khô mất nhựa. Ông hay ngồi thừ trước hiên nhà, mắt nhìn về phía cây sứ trắng mà Tống Nhã từng tự tay trồng. Có lần người giúp việc kể, ông ngồi suốt cả sáng chỉ để lật từng trang sổ nấu ăn của vợ, chép lại công thức nấu món canh chua cá bống.

Một hôm, ông lảo đảo ngã trong nhà tắm. Bác sĩ nói tai biến nhẹ, cần nghỉ ngơi. Nhưng sau đó ông không nói được tròn câu, hay quên. Người hốc hác đi thấy rõ.

Mỗi tối, ông thì thào gọi:

“Dì Tư… bà đâu rồi?”

Bùi Thanh Trà – người con gái lớn từng phản đối gay gắt chuyện hợp táng – dần đổi khác. Có lần chị ngồi lật lại album ảnh cũ, nhận ra một điều: không có một bức nào trong đó là thiếu vắng hình bóng dì Tư. Mọi cột mốc trong đời chị, từ tiểu học đến đại học, đều có mặt người phụ nữ ấy. Người đứng sau hậu trường, chưa một lần đòi hỏi được đứng cạnh.

Chị đến chùa, đốt một nén nhang, hỏi vị sư già:

– “Thầy ơi, nếu một người không có danh phận, nhưng đã sống trọn vẹn như một người vợ, người mẹ… thì khi chết đi, họ có được tổ tiên đón nhận không?”

Vị sư già đáp:

– “Danh phận là do người đặt. Nhưng công đức và tình thương, là thứ ghi vào trời đất.”

Sau lễ 49 ngày, con cháu họ Bùi họp bàn chuyện lập bia mộ cho ông bà tổ. Trong buổi họp, Thanh Trà đứng dậy, nói:

– “Con muốn xin lập một tấm bia nhỏ, ghi tên dì Tư – Tống Nhã – bên cạnh mẹ ruột con. Không chung huyệt, nhưng là ghi nhận. Dù dì không sinh ra chúng con, nhưng dì đã nuôi nấng và chăm sóc như mẹ.”

Mọi người xôn xao. Có người phản đối, nói “trái lệ cũ”. Nhưng người cháu đích tôn – đời thứ tư – giơ tay lên tiếng:

– “Tôi là người kế tục dòng họ. Tôi đồng ý. Tình nghĩa không thể bị danh phận chối bỏ.”

Ông Thẩm, ngồi xe lăn ở góc phòng, khóc.

Một năm sau ngày mất của dì Tư, gia đình họ Bùi tổ chức lễ giỗ đầu. Không linh đình, không phô trương. Nhưng bàn thờ được đặt thêm một khung ảnh nhỏ – chân dung Tống Nhã, tóc ngắn, mắt buồn nhưng hiền hòa. Bên dưới ảnh có tấm bảng nhỏ, ghi:

“Tống Nhã – người giữ lửa của một gia đình, người mẹ không danh phận, nhưng đầy tình thương.”

Buổi lễ ấy, người ta thấy Bùi Thanh Trà cầm nhang, chắp tay trước ảnh.

Về phần ông Thẩm, sức khỏe ngày càng yếu. Ông không còn nói được, nhưng vẫn nhớ từng thói quen của Tống Nhã – mỗi tối ngồi cạnh mở đài nghe cải lương, sáng pha trà sen, chiều tưới cây sứ. Một chiều, khi cây sứ nở trắng, ông nhìn ra hiên, rưng rưng nước mắt.

Đêm đó, ông mất. Trên tay vẫn cầm một bức ảnh cũ – ông và Tống Nhã, chụp ở bờ sông Hương, phía sau là ánh hoàng hôn tím nhạt.

Gia tộc tổ chức tang lễ theo quy củ. Nhưng lần này, khi bàn chuyện an táng, người cháu đích tôn đứng dậy tuyên bố:

– “Ông nội di nguyện được chôn cạnh dì Tư.”

Không ai phản đối. Có lẽ vì người ta đã hiểu ra: có những điều không cần giấy tờ chứng nhận, chỉ cần cả đời sống tử tế với nhau.

Và thế là, lần đầu tiên trong lịch sử gia tộc họ Bùi, một người phụ nữ “không danh phận” được ghi tên bên cạnh chồng trong sổ thờ tộc.

Ba năm sau.

Ở một góc nhỏ trong khu mộ nhà họ Bùi, có một tấm bia đôi, khắc hai cái tên:

Bùi Thẩm (1940–2023)
Tống Nhã (1970–2022)

Dưới dòng tên là hàng chữ nhỏ:

“Tình không danh, nhưng vẹn nghĩa. Người đi, gió nước giữ giùm.”

Người đời hay hỏi: yêu một người, có nhất thiết phải cưới, phải có giấy hôn thú, phải được dòng họ công nhận?

Không. Bởi yêu một người, là suốt đời sống cho họ, vì họ, lặng lẽ và kiên nhẫn.

Giống như Dì Tư.

Người không sinh con, nhưng cả đời làm mẹ.
Người không được gọi là vợ, nhưng cả đời thủy chung.
Người không chôn trong đất tổ, nhưng được lòng người đời nhớ mãi.

Có 200 triệu nên gửi tiết kiệm hay mua vàng?

Nếu có 200 triệu thì bạn nên mua vàng hay gửi tiết kiệm để có thể đầu tư tốt nhất?

Ngày 27/5/2025, Thời báo VHNT đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Có 200 triệu nên gửi tiết kiệm hay mua vàng?”. Nội dung như sau:

Gửi tiết kiệm hay mua vàng với 200 triệu đồng?

Gửi tiết kiệm

Gửi tiết kiệm là cách bạn đầu tư số tiền nhàn rỗi vào ngân hàng với mức lãi suất đã thỏa thuận. Hàng tháng, bạn nhận được khoản lãi tương ứng với số tiền gửi.

Ưu điểm của gửi tiết kiệm là rủi ro thấp, phù hợp với những người ưu tiên sự an toàn. Tuy nhiên, lợi nhuận từ gửi tiết kiệm thường không cao. Hiện nay, lãi suất ngân hàng đang có xu hướng tăng, nhưng vẫn ở mức tương đối thấp.

Có 200 triệu nên gửi tiết kiệm hay mua vàng? 

Mua vàng

Mua vàng để tích trữ hoặc đầu tư sinh lời là cách bạn mua vàng và chờ thời điểm giá tăng để bán, thu lợi từ chênh lệch giá.

Thị trường vàng biến động mạnh, tiềm ẩn rủi ro cao hơn so với gửi tiết kiệm. Tuy nhiên, nếu bạn nắm bắt tốt cơ hội và chấp nhận rủi ro, lợi nhuận từ vàng có thể cao hơn nhiều so với lãi suất ngân hàng. Chính vì vậy dù có quyết định mua vàng thì người đầu tư cũng nên tìm hiểu kỹ những rủi ro có thể xảy ra với mình, đừng có đầu tư khi không tìm hiểu kỹ lưỡng.

Nên chọn gửi tiết kiệm hay mua vàng?

Nếu bạn ưu tiên an toàn: Gửi tiết kiệm là lựa chọn phù hợp, đặc biệt nếu bạn không có thời gian theo dõi thị trường vàng. Ngân hàng đảm bảo an toàn cho số tiền của bạn, mang lại dòng tiền đều đặn hàng tháng.Nếu bạn ưa mạo hiểm: Mua vàng có thể là lựa chọn tốt, nhưng cần nghiên cứu kỹ về thị trường để tránh rủi ro thua lỗ.Về tài chính.

Có 200 triệu nên gửi tiết kiệm hay mua vàng?

Gửi tiết kiệm: Phù hợp nếu bạn muốn an toàn, ít rủi ro, nhưng cần lưu ý lạm phát có thể làm giảm giá trị tiền gửi.Mua vàng: Có tiềm năng sinh lời cao nếu giá vàng tăng mạnh, nhưng rủi ro lớn hơn và cần thời gian chờ thị trường phục hồi nếu giá giảm.

Hãy cân nhắc kỹ nhu cầu và khả năng tài chính của mình trước khi quyết định. Nếu muốn an toàn với 200 triệu đồng, gửi tiết kiệm là lựa chọn hợp lý hơn. Nếu bạn sẵn sàng mạo hiểm và có kiến thức thị trường, mua vàng có thể mang lại cơ hội sinh lời lớn.

Báo Pháp luật TP.HCM ngày 24/5 cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Giá vàng cao, có nên mua tiếp?”. Cụ thể như sau:

Giá vàng thế giới hôm nay (24-5), tiếp tục tăng lên mức 3.358 USD/ounce, tương đương 106 triệu đồng/lượng. So với phiên hôm qua, giá vàng tăng gần 1,9 triệu đồng/lượng.

Thời điểm này, giá vàng cao so với thời gian trước khi có lúc rớt xuống 3.100 USD.

Theo giới phân tích, một mặt, đợt tăng giá gần đây chứng minh sự ổn định của vàng trong bối cảnh xung đột toàn cầu và bất ổn kinh tế. Mặt khác, giá vàng cao lúc này đặt ra một lựa chọn khó khăn cho nhà đầu tư khi phải tính toán có quyết định liệu mua tiếp hay không.

Sự lo lắng này cũng hợp lý. Nhà đầu tư có lý do để thận trọng khi mua vàng ở mức giá cao, vì vẫn có khả năng đối diện với tiềm năng giảm giá.

Các đợt tăng giá vàng gần đây nằm ở nguyên nhân bất ổn chính sách thương mại, nhưng khi các yếu tố này hạ nhiệt, giá vàng cũng sẽ giảm theo.

Trả lời Hãng tin CBS, ông Patrick Huey, chuyên gia tư vấn Tập đoàn tài chính Victory Independent Planning (Mỹ) cho biết, đầu tư vàng không phải là theo đuổi lợi nhuận lớn mà nên tập trung vào việc đa dạng hóa và giảm thiểu rủi ro.

Giá trị thực sự của vàng trong một danh mục đầu tư không phải là tấm vé dẫn đến sự giàu có đột ngột, mà là một hàng rào phòng ngừa.

“Do đó, dù giá vàng cao thì hãy xem vàng như một chiếc áo mưa trong tủ quần áo của bạn, vốn không phải là thứ bạn lên kế hoạch cho tủ đồ của mình, mà là thứ bạn thấy hữu ích khi trời mưa to”, ông Patrick Huey nói.

Chồng bắt vợ bỏ th/ai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào Sài Gòn sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng…

Đêm Sài Gòn, một người phụ nữ dắt hai đứa trẻ đứng trước cửa biệt thự lớn ở Thảo Điền. Gió nhẹ lay động mái tóc dài xõa xuống vai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cánh cổng sắt lạnh lùng trước mặt.

Mẹ ơi, đây là nhà ai vậy? – đứa con trai lớn ngước lên hỏi.

Cô siết chặt tay con, nở một nụ cười nhẹ nhưng lạnh buốt.

– Là nhà của kẻ từng ruồng bỏ mẹ con mình. Nhưng từ nay, mẹ sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất – và hơn thế nữa.

Bảy năm trước, ở một thị trấn nhỏ ven biển tỉnh Khánh Hòa, Hạ – một cô gái trẻ mới 22 tuổi, kết hôn với Khánh, con trai trưởng của gia đình có truyền thống làm nghề kinh doanh bất động sản. Mối tình của họ từng là chuyện tình đẹp khiến cả thị trấn ngưỡng mộ.

Nhưng sự ngưỡng mộ ấy nhanh chóng vỡ tan khi Hạ mang thai. Khánh, người đàn ông từng ngọt ngào, bắt đầu thay đổi. Anh lạnh nhạt, xa cách, thường xuyên đi đêm về hôm. Cho đến một ngày, anh lạnh lùng đưa ra lời đề nghị:

– Bỏ cái thai đi. Tôi đã có người khác. Cô ấy mới là người tôi muốn cưới.

Hạ chết lặng. Cô bàng hoàng nhận ra mình chỉ là công cụ che mắt dư luận cho mối quan hệ khác đang âm ỉ phía sau. Đứa bé trong bụng cô – không hơn không kém, là vật cản trên con đường tiến thân của anh ta.

Gia đình Khánh đứng về phía anh, cho rằng đứa trẻ đến không đúng lúc, “hủy hoại tương lai” của anh với một tiểu thư danh giá trong giới kinh doanh tại TP.HCM.

Nhưng Hạ không phải cô gái yếu đuối. Trong một đêm mưa gió, cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, trốn khỏi căn nhà mà từng gọi là “tổ ấm”. Với đôi bàn tay trắng, một cái bụng mang thai và một trái tim vỡ nát, Hạ lên chuyến xe đêm vào Nam – nơi cô bắt đầu lại từ con số không.

Sài Gòn không bao giờ ngủ, và cũng không chờ đợi ai. Hạ nhanh chóng nhận ra cô phải mạnh mẽ nếu muốn sống sót. Cô sinh hai bé trai sinh đôi – Thiên và Phúc, trong một bệnh viện tuyến quận. Không có ai bên cạnh, ngoài một bà cụ hàng xóm nơi trọ giúp đỡ.

Hạ làm tất cả mọi việc để nuôi con: từ rửa chén thuê, bán hàng rong, đến chạy giao hàng. Cô tiết kiệm từng đồng, vừa lo cho con ăn học, vừa học thêm kế toán, rồi xin được vào làm trong một công ty thương mại nhỏ.

Thời gian trôi qua, với tài năng và sự bền bỉ, Hạ dần thăng tiến. Năm thứ năm, cô đã là trưởng phòng tài chính, lương cao, công việc ổn định. Hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, chính là niềm tự hào của cô.

Nhưng quá khứ không ngủ yên.

Một lần tình cờ dự hội nghị tài chính, Hạ nhìn thấy Khánh. Anh ta giờ là giám đốc công ty bất động sản tại miền Nam – đúng như mộng ước năm xưa. Nhưng điều khiến Hạ chú ý không phải là sự thành đạt của anh, mà là người phụ nữ đi bên cạnh – chính là cô gái năm nào, từng là “người thứ ba”.

Hạ mỉm cười lạnh.

Anh đã có tất cả. Nhưng từ bây giờ, sẽ lần lượt mất đi… từng thứ một.

Mùa hè năm ấy, Hạ đưa hai con về lại Khánh Hòa. Cô thuê một căn nhà nhỏ gần trung tâm thị trấn. Dáng vẻ tự tin, sang trọng của cô khiến hàng xóm không ai nhận ra đây chính là Hạ năm xưa từng bị ruồng bỏ.

Thiên và Phúc được cô cho học trường tư danh tiếng, học giỏi và lễ phép, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Không lâu sau, cô mua lại một phần cổ phần của công ty bất động sản địa phương – trùng hợp thay, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với công ty của Khánh.

Trong một buổi đấu thầu dự án đất nền ven biển, Khánh bất ngờ nhìn thấy Hạ – người phụ nữ mà anh tưởng đã biến mất khỏi cuộc đời mình. Cô ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh, môi cười nhưng lòng băng giá.

– Anh Khánh, đã lâu không gặp. Nghe nói anh giờ là giám đốc to lắm?

Khánh chết sững. Anh không nhận ra hai đứa bé đi cạnh Hạ lại chính là máu mủ của mình. Sự hiện diện của Hạ, cùng chiến lược kinh doanh sắc sảo khiến công ty anh liên tục thất thế trong những dự án quan trọng.

Một hôm, Hạ gửi đến văn phòng Khánh một phong bì. Bên trong là giấy xét nghiệm ADN: Khánh chính là cha ruột của Thiên và Phúc.

Kèm theo là một bức thư viết tay:
“Tôi không cần anh chu cấp, cũng không cần lời xin lỗi. Chỉ là… tôi nghĩ, một người cha nên biết con mình giỏi đến mức nào.”

Khánh bắt đầu hoảng loạn. Những cổ đông thân cận của anh dần chuyển hướng đầu tư sang công ty của Hạ. Vợ anh – người từng là tình nhân năm nào – nghi ngờ, nổi cơn ghen và dọa ly hôn. Báo chí bắt đầu đăng tin đồn về một người phụ nữ bí ẩn đứng sau làm lung lay đế chế bất động sản của Khánh.

Đỉnh điểm là khi Thiên – con trai lớn của Hạ – được nhận học bổng quốc tế. Trong lễ trao học bổng, cậu bé phát biểu:

Con cảm ơn mẹ, người đã dạy con cách ngẩng cao đầu dù thế giới quay lưng.

Khánh ngồi ở hàng ghế phía xa, im lặng, không dám bước lên.

Tối đó, trên ban công biệt thự mới của mình, Hạ ngồi cùng hai con, nhìn về phía biển. Phúc hỏi:

Mẹ có hận ba không?

Cô mỉm cười, gió biển thổi nhẹ qua mái tóc:

Không. Nếu không có ba tụi con, mẹ đã không biết mình mạnh đến vậy. Nhưng có những món nợ… mẹ phải trả để lòng nhẹ tênh.

Tịch thu 4.600 tỷ đồng tiền mặt giấu trong tường, trần nhà của căn biệt thự thuộc sở hữu của 1 CEO công nghệ

Căn biệt thự hơn 60 tỷ đồng của một CEO công nghệ Trung Quốc lại là 1 “kho báu” tiền mặt bí ẩn.

Ngày 27/5/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Tịch thu 4.600 tỷ đồng tiền mặt giấu trong tường, trần nhà của căn biệt thự thuộc sở hữu của 1 CEO công nghệ”. Nội dung như sau:

Bất ngờ trong quá trình cải tạo biệt thự

Năm 2018, một người đàn ông đến từ tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), tên là Diệp Thiếu Đào, đã chi 18 triệu NDT (gần 65 tỷ đồng) để mua một căn biệt thự sang trọng rộng 1.500m² tại Chiết Giang. Bất chấp việc không hài lòng với phong cách trang trí hiện tại của căn nhà, ông vẫn quyết định mua vì vị trí thuận tiện và cảnh quan đẹp.

Sau khi hoàn tất giao dịch, Diệp Thiếu Đào nhanh chóng lên kế hoạch cải tạo lại toàn bộ căn biệt thự theo phong cách hiện đại và phù hợp với vai trò giám đốc điều hành trong lĩnh vực công nghệ.

Ảnh minh hoạ

Do chuẩn bị ra nước ngoài phát triển thị trường, ông Diệp ủy quyền việc giám sát cải tạo cho trợ lý thân cận là Ngô Dũng. Sau đó, đội thi công được thuê đến để thực hiện cải tạo nội thất và kiến trúc. Trong quá trình đo đạc và tiến hành tháo dỡ một số hạng mục, một số công nhân bắt đầu cảm thấy có điều bất thường. Họ báo cáo cảm giác bị theo dõi ngay cả khi không có ai trong nhà, khiến không khí trở nên căng thẳng.

Trong một buổi kiểm tra nội bộ, một người thợ phát hiện vết nứt lạ trên tường một căn phòng trong biệt thự. Khi dùng búa đập vỡ tường để kiểm tra, anh ta bất ngờ phát hiện hàng loạt tờ tiền mặt mệnh giá cao được giấu kỹ bên trong. Việc tìm thấy tiền mặt trong vách tường khiến đội thi công sửng sốt, nghi ngờ về mục đích thực sự đằng sau việc cải tạo căn biệt thự này.

Ảnh minh hoạ

Trợ lý Ngô Dũng sau đó xuất hiện và giải thích rằng ông cố tình để lộ những khoản tiền này nhằm khuyến khích đội thi công làm việc hiệu quả hơn. Tuy nhiên, những dấu hiệu bất thường trong căn biệt thự dần hé lộ một sự thật nghiêm trọng hơn nhiều so với mục đích cải tạo đơn thuần.

Lật tẩy đường dây lừa đảo trá hình

Sau khi phát hiện số lượng lớn tiền mặt được giấu kín trong các bức tường biệt thự, đội thi công ban đầu giữ im lặng theo yêu cầu của trợ lý Ngô Dũng. Tuy nhiên, một thành viên trong đội đã bí mật báo cho cảnh sát địa phương vì nghi ngờ đây là dấu hiệu của hoạt động phi pháp. Lượng tiền mặt lớn, được giấu tinh vi trong nhiều lớp tường và trần nhà, vượt xa quy mô một giao dịch tài chính hợp pháp thông thường.

Nhận được thông tin, cơ quan chức năng lập tức vào cuộc điều tra. Sau khi kiểm tra thực địa tại căn biệt thự, cảnh sát phát hiện hàng loạt bọc tiền mặt với tổng giá trị lên tới 1,3 tỷ NDT (khoảng 4.600 tỷ đồng), được giấu khắp nơi trong căn nhà. Các manh mối tại hiện trường cho thấy đây không chỉ là nơi cư trú, mà còn là một địa điểm trung chuyển và cất giấu tiền có tổ chức.

Mở rộng điều tra, công an xác định chủ sở hữu ông Diệp Thiếu Đào là người sáng lập một nền tảng công nghệ mới nổi nhưng chưa từng có hoạt động kinh doanh thực tế. Căn biệt thự cũng không có dấu hiệu sinh hoạt bình thường, các phòng chức năng được thiết kế lại nhằm phục vụ việc lưu trữ tiền mặt và thiết bị điện tử.

Từ các tài liệu thu thập được và dữ liệu trên nền tảng, cơ quan điều tra xác định đây là một đường dây lừa đảo núp bóng công ty công nghệ. Diệp Thiếu Đào và trợ lý Ngô Dũng đã tổ chức một mô hình đầu tư đa cấp trá hình, cam kết lợi nhuận cao để chiêu dụ người tham gia. Hệ thống được thiết kế như kim tự tháp với hơn 900.000 tài khoản, hoạt động tại nhiều tỉnh thành trong cả nước.

Để tăng tính thuyết phục, nhóm này thường xuyên chia sẻ hình ảnh cuộc sống giàu sang trên mạng xã hội, đồng thời tổ chức các buổi hội thảo kêu gọi đầu tư. Lợi nhuận trả cho nhà đầu tư mới thực chất lấy từ tiền của người tham gia sau, không hề có dòng tiền sinh lời thực tế. Sau mỗi đợt huy động vốn, tiền được rút và gom lại bằng cách thuê người rút tại ATM nhiều lần trong ngày, rồi chuyển về biệt thự để cất giữ.

Công ty công nghệ do Diệp Thiếu Đào đứng tên tại Chiết Giang được xác định là “công ty ma”, không có bất kỳ hoạt động thương mại hợp pháp nào. Giấy tờ pháp lý và tài khoản ngân hàng đều được đăng ký dưới tên người khác nhằm tránh bị truy vết.

Tháng 8 năm 2018, lực lượng chức năng Chiết Giang tiến hành chiến dịch truy quét, bắt giữ 27 nghi phạm chủ chốt, đồng thời thu giữ toàn bộ tang vật tại căn biệt thự. Vụ án sau đó được đưa ra xét xử với các tội danh tổ chức kinh doanh trái phép, lừa đảo chiếm đoạt tài sản và rửa tiền.

Cơ quan chức năng nhận định đây là một trong những đường dây lừa đảo đa cấp có quy mô và mức độ tinh vi lớn nhất trong giai đoạn 2017-2018. Vụ việc là lời cảnh báo mạnh mẽ đến người dân về những rủi ro khi tham gia các mô hình đầu tư thiếu minh bạch, đặc biệt là các nền tảng hoạt động online không có cơ sở pháp lý rõ ràng.

Báo Người quan sát ngày 26/5 cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Tịch thu lượng lớn vàng cùng hàng trăm tỷ đồng tại nhà một nhân viên sàn thương mại điện tử”. Cụ thể như sau:

Ngày 14/5, nhân Ngày Công khai điều tra kinh tế (15/5), CCTV đã tiết lộ một vụ án “động trời” xảy ra tại Hàng Châu. Theo đó, một người đàn ông họ Vương, nhân viên của một sàn thương mại điện tử ở địa phương này, đã lợi dụng quyền hạn trong công việc thông đồng với người khác để nhận hối lộ hơn 130 triệu NDT (khoảng 467 tỷ đồng) chỉ trong vòng một năm.

Đại diện Công an Hàng Châu cho biết, Vương có quyền phê duyệt các cửa hàng kinh doanh đồ nội thất trên sàn. Theo quy trình, những ai muốn mở gian hàng cần nộp đơn và chờ xét duyệt từ người có thẩm quyền. Nhận thấy cơ hội trục lợi, Vương đã lợi dụng vị trí của mình để phê duyệt cho các cửa hàng không đủ điều kiện và nhận tiền từ họ.

Tịch thu lượng lớn vàng cùng hàng trăm tỷ đồng tại nhà một nhân viên sàn thương mại điện tử - ảnh 1Công an Hàng Châu đã phá một vụ án kinh tế lớn. Ảnh minh họa: Baijiahao.

Trong khoảng một năm, Vương đã nhận hối lộ tổng cộng hơn 130 triệu NDT, trong đó cá nhân ông ta chiếm giữ hơn 92 triệu NDT (tương đương hơn 330 tỷ đồng).

Sự việc bị phát hiện khi có đơn thư nặc danh tố cáo đích danh Vương với hành vi sai phạm liên quan đến việc phê duyệt doanh nghiệp. Ngay sau đó, sàn thương mại điện tử đã trình báo vụ việc với cơ quan công an.

Kết quả điều tra cho thấy, Vương đã nhờ người thân và bạn bè tuyển chọn các cá nhân làm trung gian, có nhiệm vụ tìm kiếm các doanh nhân muốn mở cửa hàng trên sàn. Mức giá để được phê duyệt dao động từ 150.000 đến 200.000 NDT và Vương chỉ nhận tiền sau khi giao dịch hoàn tất nhằm tránh tranh chấp.

Tổng cộng có 8 người trung gian tham gia hệ thống này. Qua điều tra, công an phát hiện hơn 400 doanh nghiệp được phê duyệt sai quy định.

Tịch thu lượng lớn vàng cùng hàng trăm tỷ đồng tại nhà một nhân viên sàn thương mại điện tử - ảnh 2Tịch thu số tiền lớn từ vụ án của Vương. Ảnh: Baijiahao.

Tuy nhiên, khi khám xét nhà của Vương, lực lượng chức năng không tìm thấy số tiền lớn đó. Thì ra Vương rất tinh vi trong việc che giấu hành vi phạm tội. Ông ta không trực tiếp nhận tiền, mà thường sử dụng tài khoản của bạn bè hoặc người quen. Một phần tiền hối lộ được gửi cho người bạn giữ hộ, phần còn lại nhờ bạn mua lượng lớn vàng tích trữ.

Tuy nhiên, điều mà Vương không lường trước được là người bạn ấy thực sự đã để mắt tới lượng vàng này. Vì nợ nần, người bạn này đã bán vàng để trả nợ và thay thế bằng vàng giả.

Hiện, Vương đã bị truy tố theo quy định của pháp luật. Vụ án đồng thời phơi bày nhiều lỗ hổng trong quy trình phê duyệt kinh doanh của sàn thương mại điện tử. Nhờ sự hỗ trợ của lực lượng chức năng, nền tảng này đã tiến hành cải tổ hệ thống xét duyệt, ứng dụng công nghệ dữ liệu lớn để phân tích và giảm thiểu sự can thiệp từ con người.

Công an kiểm tra hoạt động của thẩm mĩ viện Mailisa gỡ bỏ toàn bộ quảng cáo rồi!!! Chuyện gì đây

Chiều 20/5, Phòng Văn hóa, Khoa học và Thông tin TP Bảo Lộc đang phối hợp với UBND Phường 1 yêu cầu Chi nhánh Thẩm mỹ viện Mailisa gỡ bỏ tất cả các banner quảng cáo khai trương vừa được treo trên các tuyến đường của Phường 1 do đơn vị này chưa bổ sung được giấy phép hoạt động liên quan đến y tế.

Dù chưa được cấp phép nhưng hàng loạt banner quảng cáo khai trương Thẩm mỹ viện Mailisa đã được treo trên nhiều tuyến đường tại Bảo Lộc

Ghi nhận cho thấy, hàng trăm banner đã được Chi nhánh Thẩm mỹ viện Mailisa tại TP Bảo Lộc treo trên các tuyến đường trung tâm Phường 1 như Lý Thường Kiệt, Hoàng Văn Thụ, Hồ Tùng Mậu, Phạm Ngọc Thạch và Lê Hồng Phong… Nội dung các banner quảng cáo về sự kiện khai trương của thẩm mỹ viện này sẽ diễn ra vào tối 24/5 tới đây.

Tuy nhiên, theo lãnh đạo Phòng Văn hóa, Khoa học và Thông tin TP Bảo Lộc, thời gian qua, đơn vị có tiếp nhận hồ sơ xin cấp phép treo banner quảng cáo của Chi nhánh Thẩm mỹ viện Mailisa của Công ty TNHH Truyền thông và Quảng cáo Hoàng Gia. Tuy nhiên, do chưa đầy đủ hồ sơ, thủ tục nên Phòng chưa cấp phép và đề nghị bổ sung giấy phép của cơ quan y tế.

Đến hiện tại, dù chưa bổ sung hồ sơ nhưng Công ty đã tự ý treo banner quảng cáo. Khi phát hiện, Phòng Văn hóa, Khoa học và Thông tin TP Bảo Lộc, và UBND Phường 1 đã yêu cầu tháo gỡ các banner quảng cáo liên quan đến sự kiện khai trương Thẩm mỹ viện Mailisa.

Cơ quan chức năng tháo gỡ pano quảng cáo không phép của Thẩm mỹ viện Mailisa

Cơ quan chức năng tháo gỡ banner quảng cáo không phép của Thẩm mỹ viện Mailisa

Liên quan đến việc cấp phép hoạt động, thông tin từ Sở Y tế tỉnh Lâm Đồng cho biết, ngày 11/3, Sở Y tế tỉnh Lâm Đồng nhận được hồ sơ xin cấp phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh của Phòng khám Chuyên khoa Thẩm mỹ Mailisa tại TP Bảo Lộc do bác sĩ Phạm Bảo Minh làm người phụ trách chuyên môn kỹ thuật.

Qua kiểm tra hồ sơ, Sở Y tế tỉnh Lâm Đồng nhận thấy có 5 điểm chưa đạt, gồm: Kê khai hình thức tổ chức chưa đúng; kê khai các điều kiện vệ sinh môi trường chưa đúng quy định; chưa kê khai danh mục thuốc cấp cứu phù hợp với phạm vi hoạt động chuyên môn đăng ký; kê khai thời gian hành nghề của người phụ trách chuyên môn kỹ thuật và người hành nghề chưa trùng khớp nhau và kê khai thời gian hành nghề tại danh sách người hành nghề chưa trùng khớp với thời gian ở bản mô tả cơ sở vật chất; nhân sự kê khai để thực hiện phẫu thuật, thủ thuật chưa đảm bảo theo quy định và kê khai Danh mục kỹ thuật không phù hợp với hình thức tổ chức đơn vị đăng ký; danh mục kỹ thuật không phù hợp với trang thiết bị và một số kỹ thuật thuộc phân loại phẫu thuật đặc biệt thuộc thẩm quyền của Bộ Y tế phê duyệt nhưng cơ sở đề nghị Sở Y tế phê duyệt là chưa đúng thẩm quyền.

Cũng theo lãnh đạo Sở Y tế thì Thẩm mỹ viện Mailisa đã nộp hồ sơ khắc phục và các cơ quan chuyên môn của đơn vị này đang kiểm tra. Sở Y tế yêu cầu Phòng khám Chuyên khoa Thẩm mỹ Mailisa TP Bộc Lộc chỉ được phép hoạt động khám bệnh, chữa bệnh khi được Sở Y tế cấp phép hoạt động.

Chuẩn bị sân khấu cho đêm khai trương Phòng khám Chuyên khoa Thẩm mỹ Mailisa

Sân khấu cho đêm đại nhạc hội mừng khai trương Thẩm mỹ viện Mailisa đang được lắp dựng

Những ngày gần đây, Thẩm mỹ viện Mailisa chi nhánh TP Bảo Lộc đã tổ chức quảng cáo rầm rộ việc tổ chức khai trương chi nhánh tại TP Bảo Lộc vào lúc 18 giờ ngày 24/5. Để chào mừng khai trương, Thẩm mỹ viện Mailisa sẽ tổ chức đêm nhạc hội quy tụ hàng loạt ngôi sao hạng A tại sân vận động Trung tâm Văn hóa – Thông tin và Thể thao TP Bảo Lộc.

Liên quan đến việc tổ chức đêm nhạc, ngày 7/5, Sở Văn hóa – Thể thao và Du lịch tỉnh đã có văn bản chấp thuận nội dung chương trình biểu diễn nghệ thuật trong chương trình Mailisa khai trương chi nhánh Bảo Lộc của Công ty TNHH Young Trend Coucil TC.

1 chú chó chờ đợi gia đình chủ tại siêu thị suốt 4 năm: Vào 1 biểu sáng nọ điều kỳ lạ đã xảy ra

Người ta thường nói, loài chó là sinh vật trung thành nhất thế gian. Nhưng ở góc bãi xe một siêu thị nhỏ giữa lòng thành phố Biên Hòa, có một chú chó mà sự trung thành của nó đã hóa thành huyền thoại. Suốt bốn năm, ngày nào nó cũng ngồi ở một chỗ, ánh mắt khắc khoải nhìn về phía cửa ra vào. Nó không biết rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ — chỉ trừ một điều: niềm tin rằng ai đó sẽ quay về.

Chuyện bắt đầu vào một ngày tháng Năm nóng hầm hập của năm 2021, giữa thời điểm dịch bệnh khiến ai nấy đều gấp gáp, cảnh giác. Một gia đình gồm hai vợ chồng trẻ và một bé gái 5 tuổi tấp vào siêu thị Coopmart Biên Hòa. Họ đang trên đường từ Sài Gòn về quê Đồng Nai lánh dịch, chỉ dừng lại mua ít nhu yếu phẩm. Trên xe có một hành khách đặc biệt – chú chó Phèn, giống vàng lai ta, chỉ cao đến đầu gối, nhưng lanh lợi và đặc biệt quấn quýt cô bé.

Phèn được thả xuống xe tạm thời. Nhưng chỉ một khoảnh khắc chủ không để ý, nó chạy ra phía sau siêu thị đuổi theo một con mèo hoang. Gia đình kia sau khi mua xong đồ, vội vã lên đường vì thành phố sắp phong tỏa, và trong cơn bấn loạn, họ không nhận ra Phèn đã biến mất.

Phèn quay lại, nơi chiếc xe từng đỗ, rồi chạy vòng vòng tìm khắp bãi. Không thấy. Nó sủa gọi. Không có ai đáp lại. Ngày đầu tiên, Phèn cứ chạy tới lui quanh bãi xe, thỉnh thoảng nằm rạp xuống đất, đầu gục bên chiếc áo nhỏ rơi lại – có lẽ là của cô chủ nhỏ.

Người bảo vệ siêu thị đầu tiên nghĩ rằng đó là chó hoang. Nhưng sáng hôm sau, thấy nó vẫn nằm đó, anh ta bắt đầu để ý. Rồi ngày kế tiếp, ngày kế tiếp nữa, tuần trôi qua. Rồi tháng. Phèn vẫn ở đó. Không bỏ đi.

Bà Tư bán nước gần cổng siêu thị đặt cho nó cái tên “Chó Đợi”. Mỗi ngày, bà vẫn dành một ít cơm nguội, lát cá khô cho nó. Có hôm trời mưa, bà dựng cho nó cái mái nhỏ bằng bao tải. Nhưng dù ai thương đến đâu, Chó Đợi vẫn không chịu theo ai về, cứ sáng lại ngồi, tối lại nằm, mắt không rời cánh cửa kính siêu thị – nơi nó tin rằng gia đình sẽ quay lại.

Bốn mùa trôi qua. Dịch bệnh rồi cũng qua. Siêu thị mở lại bình thường, người qua lại đông đúc. Nhiều người chụp ảnh, quay clip về chú chó kỳ lạ này rồi chia sẻ lên mạng, nhưng chưa ai tìm được người chủ.

Năm thứ hai, bộ lông của Phèn đã xơ xác. Nó bị người đi đường hắt hủi, bị trẻ con đùa nghịch làm phiền. Có lúc tưởng chừng như kiệt sức, nhưng mỗi sáng, nó vẫn cố lết ra đúng góc cũ, đúng nơi chiếc xe từng đỗ.

“Con chó này đợi người ta cả đời chắc,” chú bảo vệ siêu thị nói, giọng không giấu được xót xa.

Năm thứ ba, nó bị thương sau một lần va quẹt với xe máy. Mọi người quyên góp tiền đưa đi thú y, nhưng Phèn sau khi bình phục vẫn quay lại đúng chỗ cũ, như một thói quen đã khắc sâu trong máu.

Năm thứ tư, không ai nhắc đến “Chó Đợi” nữa như một điều lẽ thường. Nó đã trở thành một phần của bãi xe, của siêu thị, như bóng nắng chiều đổ lên mặt gạch.

Cho đến một buổi sáng tháng Tư năm 2025, điều kỳ diệu đã xảy ra…

Sáng hôm đó, Biên Hòa như được rửa mặt sau trận mưa đêm. Trời quang đãng, mây trắng nhè nhẹ, người ra vào siêu thị đông hơn mọi khi vì là cuối tuần.

Phèn vẫn nằm ở chỗ cũ, mắt lim dim. Đôi tai, dù đã cụp vì tuổi tác, vẫn hơi vểnh lên mỗi khi có tiếng xe ô tô dừng lại.

Một chiếc xe 7 chỗ cũ kỹ mang biển số Sài Gòn đỗ lại. Cửa mở. Một người đàn ông trung niên bước ra, theo sau là một cô gái trẻ chừng 9 tuổi – tóc cột hai bên, tay cầm con gấu bông đã sờn.

Phèn mở mắt. Lặng vài giây. Rồi bỗng bật dậy. Nó lao như điên về phía chiếc xe, chân khập khiễng, miệng rít lên những tiếng sủa đứt quãng. Cô bé vừa bước ra liền hét lên:

“Phèn! Là Phèn! Ba ơi, con thấy Phèn!”

Người đàn ông sững người. Nhìn chú chó trước mặt, ánh mắt ông ngấn lệ. “Không thể nào… Phèn ư?”

Chú chó áp mặt vào chân cô bé, rên rỉ mừng rỡ. Cô bé ôm lấy nó, khóc nức nở. Người đàn ông quỳ xuống, vuốt ve bộ lông xơ xác, đôi mắt trũng sâu của người bạn cũ. Bốn năm trời.

Họ kể lại rằng sau ngày đó, họ đã tìm khắp nơi, đăng bài, đi hỏi thú y, nhưng giữa thời điểm hỗn loạn, không ai biết tin. Tưởng rằng Phèn đã không còn… Không ngờ nó vẫn sống. Vẫn chờ.

Bà Tư bán nước không cầm được nước mắt, vỗ vỗ vai cô bé: “Thấy chưa, người ta nói chó không bao giờ bỏ chủ. Bốn năm, mà nó vẫn đợi.”

Người qua đường dừng lại, ghi lại khoảnh khắc xúc động ấy. Clip được lan truyền mạnh mẽ. Không ít người để lại bình luận:
“Tôi không biết mình đang khóc vì con chó, hay vì niềm tin đơn giản mà thuần khiết ấy.”

Tối hôm đó, Phèn không còn nằm lại góc bãi xe nữa. Nó đã được đưa về lại ngôi nhà mà nó từng thuộc về. Giường nệm êm, thức ăn ngon, tiếng cười đùa của cô chủ nhỏ – tất cả như chưa từng bị mất.

Nhưng có lẽ chính Phèn mới là người dạy chúng ta điều quan trọng nhất:
“Có những thứ tình cảm không cần lời nói – chỉ cần đợi đủ lâu, chúng sẽ quay về.”

Nếu như một ngày bạn phát hiện người đàn ông đầu ấp tay gối bao năm trời đang âm thầm lấy đi tất cả tình yêu, tiền bạc, cả niềm tin của bạn để d/â/ng hết cho người khác, bạn sẽ làm gì ….

Nếu như một ngày bạn phát hiện người đàn ông đầu ấp tay gối bao năm trời đang âm thầm lấy đi tất cả—tình yêu, tiền bạc, cả niềm tin của bạn—để dâng hết cho người khác, bạn sẽ làm gì? Tôi đã tưởng người đó là người thứ ba. Nhưng không. Người đó là… em gái của anh ấy.”

Hà Nội vào cuối thu, những cơn gió lùa qua từng con phố như nhắc nhở người ta về những điều đang dần phai nhạt. Tôi đứng tần ngần trước quầy giao dịch ngân hàng, bàn tay siết chặt tấm thẻ ATM. Cô giao dịch viên trẻ ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt ái ngại:

— “Chị ơi, tài khoản chỉ còn tám đồng thôi ạ.”

Tôi ngỡ ngàng đến nỗi không thốt nên lời.

— “Chị có nhầm số thẻ không? Hay… là hệ thống có lỗi?”

Cô gái lịch sự lắc đầu, chỉ vào màn hình:

— “Em đã kiểm tra kỹ rồi chị ạ. Đây đúng là tài khoản chung của anh chị. Giao dịch gần nhất là chuyển khoản 30 triệu tới tài khoản tên Nguyễn Thu Hằng, cách đây ba hôm.”

Tôi ngồi sụp xuống ghế, cảm giác như có ai rút cạn máu trong người. Nguyễn Thu Hằng – cái tên quen thuộc đó như một nhát dao cứa vào tâm trí tôi.

Là em gái chồng tôi.

Ba ngày trước

Chúng tôi vừa từ bệnh viện Việt Pháp trở về sau buổi khám tổng quát định kỳ. Tôi thấy hơi mệt, còn chồng – Tuấn – thì nói vẫn khỏe như vâm. Lúc về, anh vẫn ghé qua nhà em gái để đưa ít quà bánh cho cháu. Tôi thì về thẳng, không có tâm trạng cho mấy câu chuyện xã giao.

Tôi nào ngờ, ngày hôm sau, bác sĩ gọi điện riêng, yêu cầu tôi đến bệnh viện để trao đổi kết quả.

Trong phòng khám trắng toát, bác sĩ đặt một tờ giấy kết quả xét nghiệm xuống bàn, giọng trầm:

— “Chồng cô bị ung thư dạ dày giai đoạn giữa. Cũng may là phát hiện sớm. Nhưng bắt buộc phải điều trị tích cực, thay đổi lối sống ngay lập tức.”

Tôi ngồi chết lặng. Tuấn mới 28 tuổi. Còn trẻ, còn nhiều hoài bão, còn chưa có con… Vậy mà ông trời lại nỡ…

Tôi khóc đến mức không thấy đường về. Nhưng khi về đến nhà, tôi vẫn giữ bình tĩnh, chưa nói gì với anh. Tôi cần lên kế hoạch. Chữa bệnh cần tiền. Rất nhiều tiền. Còn chúng tôi thì vừa trả nợ đợt đầu của căn nhà mới xong, trong tay còn đúng một khoản dự trù khoảng 50 triệu trong tài khoản chung.

Tôi nghĩ: “Chưa đủ, nhưng ít ra có thể bắt đầu điều trị.”

Thế mà giờ đây, ngay cả tám trăm ngàn cũng không còn.

Lúc đó tôi mới biết…

Tôi về nhà, đợi đến tối khi Tuấn đi làm về. Anh vừa bước vào cửa, tôi đã ném chiếc điện thoại xuống bàn, mặt lạnh như băng:

— “Tiền trong tài khoản đâu?”

Tuấn hơi khựng lại, rồi như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:

— “Anh chuyển cho Hằng, nó vừa sửa nhà, còn lo cho thằng Tũn đi học lớp 1. Có gì đâu mà em căng thẳng vậy?”

Tôi bật cười. Cười như người điên.

— “Anh có biết mình sắp chết không mà còn lo cho người khác?”

Tuấn giật mình:

— “Em nói cái gì?”

Tôi ném thẳng bảng kết quả khám bệnh xuống sàn:

— “Ung thư dạ dày. Giai đoạn giữa. Bác sĩ nói anh cần điều trị gấp, cần tiền, cần bỏ rượu, cần một chế độ chăm sóc nghiêm túc. Vậy mà anh, người bệnh, lại lấy tiền cuối cùng trong nhà để lo cho em gái?!”

Tuấn cúi gằm mặt. Một lúc sau, anh ngẩng lên, giọng lạc đi:

— “Anh xin lỗi… nhưng… đó là em ruột của anh. Nó khổ thật sự. Em cũng thấy mà…”

— “Còn tôi? Tôi không khổ chắc? Tôi không phải là vợ anh chắc? Cái nhà này không phải chúng ta vay mượn khắp nơi mới mua được chắc? Anh định bán cả tương lai để cứu lấy một sự thương hại ảo tưởng?”

Tôi chưa từng thấy mình giận dữ đến vậy. Trong đầu tôi là hình ảnh tôi gồng gánh, tiết kiệm từng đồng để góp tiền mua nhà. Là những đêm tôi lén khóc vì chồng mình lao đầu vào rượu bia với bạn, bỏ mặc tôi với giấc mơ làm mẹ mãi không thành. Là những lúc tôi một mình đưa mẹ chồng đi khám bệnh, trong khi em gái chồng chỉ việc gọi: “Chị ơi, mẹ nhức đầu” là tôi phải bỏ hết mọi thứ để đến.

Tôi quá quen với vị trí thứ hai. Nhưng đến hôm nay, tôi mới hiểu: tôi chưa bao giờ là người đầu tiên trong lòng chồng mình.

Một quyết định…

Tối đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi viết một kế hoạch tài chính mới: chi phí khám chữa bệnh, thuốc men, viện phí, ăn uống, dự phòng phát sinh, thời gian nghỉ việc của chồng, khoản nợ căn nhà…

Số tiền cần thiết là khoảng 300 triệu. Trong khi đó, tài khoản chỉ còn tám đồng.

Tôi mở tủ, lấy thẻ ATM, đi thẳng ra cây rút tiền… không phải để kiểm tra nữa. Mà để rút ra cái kết cho cuộc hôn nhân này.

Tôi biết, tôi sắp phải chọn giữa hai người: một là người đàn ông đang mang bệnh nhưng vẫn không thể từ bỏ thói quen “cưng chiều” em gái, hai là chính bản thân tôi – người phụ nữ đang dần mất hết niềm tin.

Mùi nước lau sàn trộn lẫn với mùi thuốc kháng sinh từ túi thuốc Tuấn mới lĩnh về làm căn nhà ngột ngạt đến lạ. Tôi ngồi trong bếp, hai mắt vô hồn nhìn nồi cháo sôi sùng sục trên bếp. Mấy hạt gạo nở bung, mềm nhuyễn, giống như trái tim tôi lúc này: rã rời.

Tuấn đã biết bệnh của mình. Lúc cầm bảng kết quả trong tay, anh lặng người đi một lúc rồi quay sang tôi:

— “Anh không ngờ…”

Tôi không đáp. Tôi đã hết năng lượng để nói lời an ủi hay trách móc. Mọi thứ trong tôi như cạn kiệt sau nhiều năm cố gắng vun vén, giữ gìn, hy sinh — chỉ để đổi lại một gia đình mà ngay cả bệnh tình của chồng cũng phải một mình tôi gánh trước tiên.

“Em gái anh cần anh hơn em.”

Ba hôm sau, Thu Hằng — em gái Tuấn — đến nhà. Mang theo một túi trái cây, và một đứa trẻ đang gào khóc vì mệt.

— “Anh Tuấn à, hôm trước em gửi nhầm tài khoản chồng, anh kiểm tra lại xem còn tiền không. Em cần thêm 10 triệu sửa cái ban công với mua bàn học mới cho Tũn.”

Tôi lặng người, ngẩng lên nhìn cô ấy.

— “Hằng, em có biết chồng chị bị ung thư không?”

Cô ta khựng lại một chút rồi cười gượng:

— “Em biết rồi, anh Tuấn nói. Nhưng bệnh gì thì cũng phải sống tiếp. Em khổ quá, không ai giúp thì em biết trông cậy ai.”

Tôi đứng dậy, đi thẳng vào phòng, không nói thêm lời nào. Trong lòng tôi là một cơn sóng thần đang gào thét. Cô ấy biết. Nhưng vẫn xin tiền. Và Tuấn vẫn cho nếu còn tiền.

Tối đó, tôi hỏi thẳng Tuấn:

— “Giữa em và em gái anh, ai mới là người sống cùng anh đến cuối đời?”

Anh im lặng rất lâu, rồi đáp khẽ:

— “Anh biết em giận, nhưng… em gái anh không còn ai cả. Anh là chỗ dựa duy nhất của nó.”

— “Còn em thì sao? Em có còn chỗ dựa nào khác ngoài chính anh?”

Tuấn không nói gì. Tôi hiểu. Anh không bao giờ có thể đặt tôi lên trên người thân của mình. Ngay cả khi tôi là người gắn bó từng ngày, nấu cho anh từng bữa cháo, đọc từng toa thuốc.

Ngày anh vào viện, tôi không đi cùng.

Tôi nói dối công ty có việc gấp. Cũng không báo lại cho mẹ chồng. Chỉ nhắn anh một tin:

“Em xin lỗi. Em đã cố gắng rồi.”

Và tôi bắt đầu dọn dẹp lại cuộc đời mình. Tôi tìm luật sư. Soạn đơn ly hôn. Bắt đầu gọi điện cho bố mẹ, bạn bè, để mượn một ít vốn nhỏ. Tôi tìm chỗ ở mới, một căn hộ mini gần nơi làm, không rộng, nhưng sạch sẽ và có cửa sổ hướng nắng.

Tối đó, tôi về căn nhà cũ lần cuối. Tuấn đang nằm ngủ, truyền nước. Khuôn mặt anh xanh xao, gầy gò đến đau lòng. Nhưng tôi không khóc nữa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì lên bàn, bên trong là số tiền tôi bán chiếc nhẫn cưới và vài món trang sức mẹ tôi cho trước khi lấy chồng. Khoảng hơn 20 triệu.

Tôi để lại một tờ giấy:

“Đây là phần của em để anh chữa bệnh. Em mong anh sống. Nhưng em không thể tiếp tục sống một cuộc đời mà em là người đứng sau trong mọi quyết định của anh. Em cần tự cứu lấy mình, trước khi không còn gì để giữ lại.”

Một tháng sau

Tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:

“Tuấn vào lại viện. Lần này nặng hơn. Nó bảo không cần ai chăm sóc.”

Tôi đọc, rồi xóa. Không trả lời.

Một tuần sau, là một tin nhắn khác:

“Hằng vừa gọi điện. Nó bán căn nhà sửa dở, trả lại tiền cho Tuấn. Nó nói nó không biết mọi thứ đã quá sức với anh. Nó xin lỗi con.”

Lần này, tôi chỉ biết bật cười. Một kiểu cười nhức nhối. Cuối cùng, khi mọi thứ mất mát rồi, thì người ta mới học cách quay đầu.

Một năm sau

Tôi đứng giữa tiệm hoa nhỏ của mình, cắm những bó cúc họa mi cho khách đặt từ sớm. Ngoài trời có nắng. Mùi hoa thơm lặng lẽ, yên bình.

Tôi đã thôi khóc vì người đàn ông cũ. Cũng không còn đau vì những điều đã qua. Tôi học cách chăm sóc bản thân, từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng niềm vui nhỏ nhất.

Tuấn có gọi lại một lần, vào đúng ngày giỗ bố anh.

Anh nói trong điện thoại, giọng nghẹn:

— “Anh vẫn sống. Nhưng không còn là người như trước nữa. Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng một mình. Anh hy vọng em hạnh phúc.”

Tôi không trả lời.

Chỉ tắt máy.

Rồi tự rót cho mình một ly trà nóng.

Có những người mãi mãi không hiểu rằng, yêu không phải là hy sinh vô điều kiện, mà là cùng nhau gánh vác. Khi người này cứ cầm ô che cho người khác, mặc kệ bạn ướt mưa — thì mối quan hệ đó, có tên là bất công.

Và bất công, thì không thể gọi là yêu.