Home Blog Page 2

Trên đường đến sân bay công tác, giám đốc đưa chìa khóa căn biệt thự của mình cho một người ăn xin ướt sũng cùng với một đứa trẻ nhỏ… 1 tháng sau, ông trở lại thì vào căn biệt thự thì ng;ã ng;ửa…..

Mưa xối xả đổ xuống mặt kính chiếc xe Mercedes màu đen đang lao vun vút trên con đường cao tốc dẫn ra sân bay Nội Bài. Trong xe, Giám đốc Trần Minh – một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, cà vạt sẫm màu buộc chỉn chu – nhìn đồng hồ liên tục. Chuyến công tác đột xuất sang châu Âu khiến ông phải rời Hà Nội gấp, để lại căn biệt thự trống hoác giữa lòng quận Tây Hồ.

Tiếng mưa lộp độp không dứt, đèn xe hắt sáng xuống làn nước trên mặt đường tạo thành những dải sáng mờ ảo. Bỗng tài xế giảm tốc độ, rồi dừng hẳn trước cổng biệt thự.

“Thưa anh, có người đứng trước cổng. Hình như là ăn xin…” – Tài xế nói, giọng do dự.

Trần Minh cau mày. Ngoài trời, trong làn mưa dày đặc, bóng một người phụ nữ trẻ ướt sũng đang ôm lấy một đứa bé quấn chặt trong khăn mỏng. Cô ta run lên bần bật, ánh mắt không phải là ánh mắt van xin như thường thấy ở những kẻ lang thang – mà là một thứ gì đó… bất lực, cam chịu, và khẩn thiết đến nghẹt thở.

Trần Minh thở dài, bấm nút hạ kính xe.

“Cô đứng ở đây làm gì?” – Ông hỏi, mắt không rời gương mặt nhợt nhạt ấy.

“Xin lỗi… Tôi chỉ… chỉ tìm chỗ trú mưa. Con tôi sốt cao. Không ai cho vào.” – Giọng cô ta lạc đi, tay ghì chặt đứa bé.

Có điều gì đó trong ánh mắt cô gái khiến ông do dự một giây. Không hiểu vì sao, ông tháo chùm chìa khóa trong túi áo vest, rút ra một chiếc nhỏ màu vàng đồng và đưa qua khe cửa kính.

“Đằng sau có một căn biệt thự trống. Tôi đi công tác một tháng. Nếu cô cần chỗ ở… thì cứ vào. Nhưng khi tôi về, tôi không muốn thấy bất kỳ dấu hiệu phá hoại nào.”

Cô gái ngẩn người, rồi cúi rạp người cảm ơn. Không một lời cầu xin, không một câu van nài. Chỉ có cái cúi đầu đầy nghẹn ngào giữa cơn mưa tầm tã.

Chiếc xe lại lao đi, bỏ lại sau lưng hình ảnh người phụ nữ và đứa trẻ lọt thỏm giữa cánh cổng lớn màu xám tro. Trần Minh ngồi thinh lặng, tay vẫn cầm phần chùm chìa khóa còn lại. Lúc ấy, ông không biết, hành động ngẫu hứng ấy sẽ dẫn đến điều gì.

Một tháng sau.

Trần Minh đứng trước căn biệt thự của mình, tay xách vali nhỏ. Mưa lại rơi – không to, chỉ lất phất như một sự tình cờ lạ lùng. Cánh cổng vẫn khóa như lúc ông rời đi. Ông mở cổng, bước vào.

Mọi thứ… sạch sẽ.

Không có dấu hiệu của người lạ. Sàn nhà sáng bóng, ghế sofa được phủ khăn trắng như thường lệ. Trên bàn, một lọ hoa ly vừa nở. Không khí trong nhà mát lành, có mùi oải hương thoang thoảng.

Trần Minh cau mày. Đây không phải là một căn nhà bị chiếm dụng. Đây là… một không gian được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ.

Ông bước lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ chính – và ngã người lùi lại một bước.

Trên giường, có một lá thư gập đôi, đặt ngay ngắn. Bên cạnh là chiếc chìa khóa ông đã đưa đi. Và… một tấm ảnh chụp ông – lúc trẻ – cùng một người phụ nữ ông không nhớ rõ.

Lá thư viết:

“Cháu xin lỗi vì đã ở lại lâu hơn một tháng. Nhưng cháu không biết nên đi đâu.

Cảm ơn chú vì đã cứu con cháu hôm đó. Nếu chú không đưa chìa khóa, nó đã không qua được đêm mưa ấy.

Cháu không lấy gì. Chỉ dọn dẹp, giặt giũ, và thắp nhang cho người phụ nữ trong bức ảnh – vì cháu tìm thấy khung ảnh ấy rơi sau tủ.

Cháu biết chú không quen cháu. Nhưng cháu… biết chú. Rất rõ. Có lẽ chú không nhớ mẹ cháu, Nguyễn Lan. Nhưng nhờ chú, cháu mới được sinh ra trên đời.”

Bức thư rơi khỏi tay Trần Minh. Ông chộp lấy tấm ảnh, run tay nhìn kỹ – người phụ nữ trong hình, người ông từng yêu sâu đậm hơn cả vợ cũ – người mà ông đã rời bỏ khi còn là một chàng sinh viên nghèo với tham vọng lớn.

Lan. Nguyễn Lan.

“Không thể nào…”

Ông ngồi sụp xuống, đầu óc quay cuồng. Mọi chi tiết dồn về cùng lúc: ánh mắt quen thuộc của cô gái ăn xin, nét cằm giống Lan kỳ lạ, cả cách cô không cầu xin – mà chỉ đứng im lặng giữa mưa như đang chờ ai đó đến cứu mình.

Và đứa bé…

Trần Minh ngồi lặng trong phòng khách, tấm ảnh cũ trên tay, lá thư đặt trên bàn. Mưa ngoài trời lại nặng hạt, như phản chiếu sự rối loạn đang giằng xé trong lòng ông.

Nguyễn Lan – cái tên đánh thức cả một quãng ký ức đã đóng băng suốt hơn hai mươi năm. Năm ấy, ông là sinh viên năm ba Đại học Xây dựng, còn Lan học trường Văn hóa Nghệ thuật. Họ yêu nhau cuồng nhiệt. Nhưng rồi ông giành được học bổng đi Pháp – và mang theo giấc mộng lớn lao về thành công. Lá thư Lan gửi năm đó, ông không bao giờ mở ra. Ông đã chọn tương lai, và mặc kệ quá khứ.

Có phải… đứa con gái đó… là con ông?

Ông rút điện thoại, tìm số của một người bạn cũ – giờ là giám đốc bệnh viện đa khoa.
“Anh có thể xét nghiệm ADN giúp tôi không? Tôi cần biết… một chuyện.”
“Được. Nhưng chú phải có mẫu tóc hoặc móng tay của cả hai người.”


Sáng hôm sau, Trần Minh đến phường hỏi về thông tin người phụ nữ và đứa trẻ từng ở gần khu biệt thự. Cán bộ lắc đầu. Không có ai đăng ký tạm trú, càng không ai nhớ đến một phụ nữ trẻ và đứa bé trong thời gian đó.

Ông quay lại nhà, lật tung từng ngóc ngách mong tìm thấy chút manh mối. Cuối cùng, ông thấy một chiếc khăn nhỏ trẻ em – còn mùi thuốc cảm và vệt nước mũi đã khô. Có thể dùng làm mẫu ADN.

Tối hôm đó, ông cắt một sợi tóc của mình, gói khăn vào túi kín rồi đưa đến bệnh viện.

Kết quả dự kiến 3 ngày sau.

Ba ngày chờ đợi dài như ba tháng. Ông không ngủ được. Mỗi đêm lại tưởng tượng đến ánh mắt cô gái, rồi đến Lan – người ông chưa từng tìm lại, dù bao năm thành công, giàu có. Ông không hiểu nổi chính mình của quá khứ: ích kỷ đến mức nào mà có thể quay lưng lại hoàn toàn.

Ngày thứ ba, tin nhắn đến. Ông tới viện, nhận kết quả trong phong bì niêm phong. Bàn tay ông run lên khi mở ra.

“Quan hệ huyết thống CHA – CON: Xác suất tương đồng di truyền > 99.9999%”

Ông ngồi sụp xuống ghế đá bệnh viện.

Cô gái ấy – là con gái ruột của ông.

Suốt một tuần sau, Trần Minh thuê người tìm tung tích cô gái. Nhưng người phụ nữ ấy như bốc hơi khỏi thành phố. Không một ai thấy cô, không bệnh viện nào ghi nhận đứa trẻ điều trị sốt trong tháng đó. Chỉ có duy nhất manh mối: người bảo vệ tòa nhà đối diện biệt thự nói từng thấy một cô gái ôm con ra taxi sáng sớm hôm sau khi trời ngừng mưa, đi về hướng ngoại thành.

Trần Minh lái xe về vùng ven Sóc Sơn – nơi Lan từng sống thời sinh viên. Đến một nhà trọ cũ kỹ, ông chìa tấm ảnh của Lan và hỏi.

Một bà cụ bán nước gần đó nhận ra.

“Ờ… nó giống con bé tên An. Mẹ nó là Lan, mất mấy năm rồi vì ung thư gan. Cái An bươn chải đủ nghề, mới sinh con được gần năm thì nghỉ làm, nghe nói bị ông chủ đuổi vì không muốn có mẹ đơn thân trong quán cà phê.”

“Giờ cô ấy đâu?” – Trần Minh hỏi dồn.

“Dọn đi chỗ khác rồi. Chắc về quê ngoại. Quê đâu tận Yên Lạc, Vĩnh Phúc.”

Trần Minh về nhà, mở lại lá thư. Phía sau có một dòng nhỏ viết nghiêng, như ai đó viết vội:
“Nếu một ngày chú muốn tìm cháu, hãy đến làng Thạch Xá, hỏi bà Mười Gấm.”

Ông không chần chừ nữa. Sáng hôm sau, chiếc xe Mercedes lại rẽ qua những con đường đất đỏ vùng trung du. Mưa đã tạnh từ đêm qua, bầu trời trong xanh, từng tán cây rung rinh ánh sáng.

Làng Thạch Xá nhỏ bé, nằm ven bìa rừng. Trẻ con chạy tung tăng trên đường làng. Người dân chỉ cho ông ngôi nhà cấp bốn có giàn hoa giấy rủ xuống cổng – nhà bà Mười Gấm.

Bà cụ tóc bạc, mắt tinh anh, nhận ra ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Cậu là Minh… phải không? Trời đất, cậu đúng là người đàn ông ấy…”

Ông không nói gì, chỉ gật đầu. Bà cụ thở dài.

“Lan chưa bao giờ trách cậu. Nó mất trong lặng lẽ. Cái An không hận ai, nhưng nó khổ… khổ nhiều lắm. Tôi cưu mang mẹ con nó từ nhỏ, giờ nó về đây ở tạm. Cậu… đi theo tôi.”

Căn nhà nhỏ phía sau lưng núi, có một khu vườn rau và mái bếp nghi ngút khói. Trần Minh bước qua cổng rào tre, lòng hồi hộp đến nghẹt thở.

Cô gái đang phơi tã lót, quay lưng lại. Đứa bé đang bò lồm cồm trên chiếc chiếu rách giữa hiên nhà.

“An.” – Ông khẽ gọi.

Cô gái giật mình quay lại. Ánh mắt cô chạm ánh mắt ông.

Sững sờ. Lặng thinh. Không giận, không vui, chỉ là một nỗi đau đã quen thuộc.

“Cháu… không ngờ chú tìm đến.” – Giọng cô nghèn nghẹn.

“Chú… biết rồi. Chú xin lỗi.”

Cô gái gật nhẹ. Rồi bỗng nói: “Cháu không cần gì. Chỉ mong chú sống tốt. Con cháu – nó không cần người bố nếu chỉ vì trách nhiệm.”

Ông bước đến, quỳ xuống bên đứa bé. Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay ông. Trần Minh bật khóc.

“Không phải trách nhiệm… Mà là chuộc lỗi. Và yêu thương.”

Một tháng sau, căn biệt thự quận Tây Hồ mở cửa lại. Nhưng lần này, có tiếng trẻ con ríu rít trong sân. Trần Minh xin nhận lại con gái, xin lỗi – không phải bằng tiền, mà bằng sự có mặt đúng lúc.

Cô gái tên An chưa tha thứ hoàn toàn, nhưng cô đồng ý để ông là một phần trong cuộc sống của con mình. Một thế hệ mới.

Và chiều hôm ấy, khi cơn mưa đầu mùa bất ngờ đổ xuống, ba người – ông già, cô gái trẻ, và một đứa trẻ chưa biết nói – ngồi cùng nhau dưới mái hiên.

Chiếc chìa khóa cũ nằm trên bàn, sáng lên một màu đồng nhẹ – như một khởi đầu mới, giữa cơn mưa không còn lạnh buốt như xưa.

5 ngày nữa, người đi làm lương 15 triệu có thể phải chi 1,575 triệu đồng/tháng cho điều này, ai cũng cần nắm rõ

Với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin “5 ngày nữa, người đi làm lương 15 triệu có thể phải chi 1,575 triệu đồng/tháng cho điều này, ai cũng cần nắm rõ”. Nội dung như sau:

Báo VTC News đưa tin, theo quy định hiện hành và Luật BHXH 2024 (có hiệu lực từ 1/7/2025), tổng mức đóng bảo hiểm bắt buộc là 32% trên tiền lương tháng. Trong đó, người lao động đóng 10,5%, còn người sử dụng lao động (doanh nghiệp) đóng 21,5%.

Vậy lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? Các khoản đóng cụ thể như sau:

Phần người lao động đóng gồm: BHXH (hưu trí, tử tuất) 8%; Bảo hiểm y tế (BHYT) 1,5%; Bảo hiểm thất nghiệp (BHTN) 1%. Tổng cộng: 10,5% × 15 triệu = 1.575.000 đồng/tháng.

Phần doanh nghiệp đóng: BHXH (hưu trí, tử tuất) 14%; BHYT 3%; BHTN 1%; Tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp 0,5%; Ốm đau, thai sản 3%. Tổng cộng: 21,5% × 15 triệu = 3.225.000 đồng/tháng.

Như vậy, với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương, còn lại doanh nghiệp chịu phần lớn là 3.225.000 đồng/tháng.

Tuy nhiên, không phải doanh nghiệp nào cũng đóng bảo hiểm trên toàn bộ mức lương thực nhận của người lao động. Trên thực tế, nhiều doanh nghiệp chỉ kê khai lương đóng bảo hiểm ở mức tối thiểu vùng, tức mức lương thấp nhất mà pháp luật cho phép làm căn cứ đóng BHXH, thay vì mức lương thực tế (ví dụ 15 triệu đồng/tháng).

Điều này giúp giảm chi phí cho doanh nghiệp nhưng khiến người lao động bị thiệt thòi khi tính các quyền lợi bảo hiểm như lương hưu, chế độ thai sản, ốm đau… vốn dựa trên mức lương đã đóng.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Mức lương 15 triệu có hợp lệ để đóng BHXH không?

Về tính hợp lệ, mức lương 15 triệu đồng hoàn toàn nằm trong phạm vi được dùng để đóng BHXH. Theo quy định hiện hành, mức lương đóng BHXH không được thấp hơn lương tối thiểu vùng và không vượt quá mức tối đa:

Đối với BHXH và BHYT: mức trần là 20 lần mức lương cơ sở (hiện tại là 2,34 triệu đồng), tương đương 46,8 triệu đồng. Riêng đối với BHTN: trần lương phụ thuộc vào mức lương tối thiểu vùng. Ví dụ ở vùng I (mức lương tối thiểu 4,96 triệu), mức trần là 99,2 triệu đồng.

Do đó, với mức 15 triệu, người lao động hoàn toàn đủ điều kiện để đóng bảo hiểm đầy đủ và hợp lệ theo quy định.

Trước đó, ngày 10 tháng 6 năm 2025, báo điện tử VTC đưa tin “Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bắt buộc bao nhiêu?”. Nội dung như sau:

Theo quy định hiện hành và Luật BHXH 2024 (có hiệu lực từ 1/7/2025), tổng mức đóng bảo hiểm bắt buộc là 32% trên tiền lương tháng. Trong đó, người lao động đóng 10,5%, còn người sử dụng lao động (doanh nghiệp) đóng 21,5%.

Vậy lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? Các khoản đóng cụ thể như sau:

Phần người lao động đóng gồm: BHXH (hưu trí, tử tuất) 8%; Bảo hiểm y tế (BHYT) 1,5%; Bảo hiểm thất nghiệp (BHTN) 1%. Tổng cộng: 10,5% × 15 triệu = 1.575.000 đồng/tháng.

Phần doanh nghiệp đóng: BHXH (hưu trí, tử tuất) 14%; BHYT 3%; BHTN 1%; Tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp 0,5%; Ốm đau, thai sản 3%. Tổng cộng: 21,5% × 15 triệu = 3.225.000 đồng/tháng.

Như vậy, với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương, còn lại doanh nghiệp chịu phần lớn là 3.225.000 đồng/tháng.

Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? (Ảnh minh họa: Vietnamnet)

Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? (Ảnh minh họa: Vietnamnet)

Tuy nhiên, không phải doanh nghiệp nào cũng đóng bảo hiểm trên toàn bộ mức lương thực nhận của người lao động. Trên thực tế, nhiều doanh nghiệp chỉ kê khai lương đóng bảo hiểm ở mức tối thiểu vùng, tức mức lương thấp nhất mà pháp luật cho phép làm căn cứ đóng BHXH, thay vì mức lương thực tế (ví dụ 15 triệu đồng/tháng).

Điều này giúp giảm chi phí cho doanh nghiệp nhưng khiến người lao động bị thiệt thòi khi tính các quyền lợi bảo hiểm như lương hưu, chế độ thai sản, ốm đau… vốn dựa trên mức lương đã đóng.

– Mức lương tối đa:

  • Đối với BHXH, BHYT: Bằng 20 lần mức lương cơ sở.
  • Đối với BHTN: Bằng 20 lần mức lương tối thiểu vùng.

Theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP, mức lương cơ sở hiện nay là 2,34 triệu đồng/tháng. Như vậy, mức trần lương đóng BHXH, BHYT: 20 × 2,34 triệu = 46,8 triệu đồng/tháng và mức trần lương đóng BHTN (tùy theo vùng):

Ví dụ ở vùng I (mức lương tối thiểu 4,96 triệu) thì mức trần là 99,2 triệu đồng. Ở vùng IV (lương tối thiểu 3,25 triệu) thì mức trần là 65 triệu đồng. Với mức lương 15 triệu đồng, người lao động hoàn toàn nằm trong giới hạn hợp lệ để làm căn cứ đóng bảo hiểm theo quy định.

Một điểm mới đáng chú ý trong Luật BHXH 2024 là việc thay đổi căn cứ tính đóng một số chế độ BHXH bằng cách sử dụng “mức tham chiếu” thay cho “mức lương cơ sở”. Trong giai đoạn chuyển tiếp, khi mức lương cơ sở chưa bị bãi bỏ, mức tham chiếu tạm thời vẫn bằng lương cơ sở hiện hành (2,34 triệu đồng/tháng). Do đó, các giới hạn về mức lương đóng bảo hiểm chưa thay đổi tại thời điểm 1/7/2025.

Về lâu dài, Chính phủ sẽ ban hành mức tham chiếu mới, không thấp hơn mức lương cơ sở cũ và sẽ được điều chỉnh linh hoạt theo chỉ số giá tiêu dùng, tăng trưởng kinh tế và khả năng của quỹ BHXH.

Dù là khoản chi bảo hiểm xã hội không hề nhỏ, nhưng đây là phần đóng góp cần thiết để bảo vệ quyền lợi an sinh lâu dài cho người lao động, đồng thời giúp doanh nghiệp tuân thủ pháp luật và giữ ổn định lực lượng lao động trong bối cảnh kinh tế nhiều biến động.

Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…

“Thương cô gái đứng co ro bên lề đường giữa cơn mưa nặng hạt, anh tài xế dừng xe, mời đi nhờ một đoạn. Ai ngờ chỉ mười phút sau, tai họa ập tới – không phải từ cơn mưa, mà từ sự im lặng của người lạ.”

Chiếc xe tải nhỏ của anh Tâm lầm lũi bò qua những con đường trơn trượt sau cơn mưa cuối chiều. Anh vừa trả hàng ở chợ đầu mối Thủ Đức, đang trên đường về Bình Dương. Trời mưa tầm tã gần một giờ nay vẫn chưa dứt hẳn, chỉ còn lác đác từng đợt hạt nặng, gió thì vẫn rít từng cơn lạnh buốt.

Anh Tâm không còn trẻ – đã gần 40, đi xe thuê mười mấy năm. Vợ mất sớm, một mình nuôi con gái học đại học. Cuộc sống của anh gói gọn trong chiếc xe tải cũ kỹ, những chuyến hàng sớm tối, và vài đồng tích góp mỗi ngày.

Hôm nay anh mệt, muốn về sớm. Nhưng khi xe vừa qua cầu vượt Linh Xuân, anh chợt thấy một cô gái trẻ đứng nép sát vào cột đèn đường, quần áo ướt sũng, hai tay ôm chiếc túi xách nhỏ. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, dáng người cô lặng lẽ và tội nghiệp đến lạ.

Anh hạ kính, ngó ra:

– Em đi đâu? Trời mưa sao đứng đây?

Cô gái ngập ngừng, mắt đỏ hoe:

– Dạ… em đi về Dĩ An. Em vừa từ Bến xe Miền Đông về, đi bộ thì gặp mưa…

Tâm nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối. Anh suy nghĩ một chút, rồi nhấn mở cửa phụ:

– Lên đi, anh ghé qua đó rồi về Bình Dương luôn.

Cô gái lí nhí cảm ơn rồi bước lên. Mùi mưa, mùi ẩm và một chút mùi nước xả vải thoảng qua. Cô ngồi nép một bên, tay vẫn ôm túi.

– Anh tên Tâm. Em tên gì?

– Dạ… em là Hằng.

Không khí trên xe trầm lại. Cô gái không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn qua kính xe, thỉnh thoảng khẽ rùng mình vì lạnh.

Xe chạy thêm được khoảng 10 phút thì điện thoại của Tâm đổ chuông. Là người quen gọi – chủ vựa trái cây ở Dĩ An.

– Anh Tâm! Anh đang đâu vậy? Có ai thấy xe anh ở đường Nguyễn Tri Phương?

– Đang chạy về nè. Mà sao?

– Cảnh sát khu vực gọi điện hỏi nè. Hồi chiều có vụ móc túi ở bến xe, camera an ninh ghi lại có cô gái đi bộ rồi lên xe tải – người ta nói giống xe anh.

Tâm sững người. Anh lén nhìn qua cô gái – cô vẫn cúi đầu, mắt nhắm lại như đang mệt. Bỗng trong lòng anh bối rối. Anh nghĩ đến những vụ “ăn vạ”, lừa đảo, gài bẫy mà nhiều người vẫn hay kể trên mạng. Lỡ như…

Anh hắng giọng:

– Em nè, hồi chiều em từ đâu về?

Cô gái mở mắt, giọng hơi lạc đi:

– Em từ quê về. Em bị móc ví ở bến xe… không còn tiền về nhà, may còn cái điện thoại trong túi…

Tâm gật nhẹ. Vậy là trùng khớp rồi – chắc cảnh sát nghĩ cô là thủ phạm.

Anh dừng xe bên lề, bảo:

– Em đưa chứng minh thư cho anh coi một chút được không?

Hằng lưỡng lự, rồi mở túi lấy ví. Trong đó chỉ còn vài đồng lẻ, một tấm CMND cũ mờ nhòe, và một tờ giấy khám bệnh.

Tâm liếc thấy dòng chữ “Trung tâm Ung bướu TP.HCM” – ngày khám là… sáng hôm nay.

Anh không hỏi nữa. Đạp ga, tiếp tục chạy. Trong lòng anh có cảm giác gì đó nặng nề – không phải sợ, mà là xót.

Mưa đã tạnh hẳn khi xe đến gần khu công nghiệp Sóng Thần. Trời đêm miền Đông vẫn âm u sau cơn mưa lớn, lác đác người đi đường. Tâm cho xe rẽ vào một quán cơm bình dân ven đường.

– Em ăn gì chưa? Vào ăn miếng cơm rồi về.

Hằng lắc đầu:

– Em không đói… em ngại.

– Không ngại gì hết. Anh cũng đang đói. Vào đi.

Hai người ngồi bàn trong góc. Tâm gọi hai đĩa cơm sườn, một tô canh chua. Hằng chỉ gắp rau, ăn rất chậm.

Tâm để ý đôi tay cô run nhẹ, mắt lơ đãng nhìn ra đường. Một lúc sau, cô khẽ nói:

– Anh Tâm… em cảm ơn anh. Không phải ai cũng tốt như anh đâu.

Anh cười:

– Giúp người trong lúc khó khăn cũng là bình thường thôi em. Nhưng mà… chuyện khám bệnh hồi sáng, có gì anh giúp được không?

Cô im lặng, rồi thở dài:

– Em bị ung thư tuyến giáp. Mới biết tuần trước. Giờ không có tiền điều trị. Ba mẹ em mất hết rồi. Em ở trọ, làm công nhân, tiền nhà còn chưa đóng.

Anh lặng đi. Một lúc sau, anh mở bóp – rút ra hai triệu lẻ, đặt xuống bàn.

– Cầm lấy, coi như anh cho em mượn. Khi nào khá hơn thì gửi lại. Nếu không thì cứ coi như là tiền xe ôm dài nhất em từng đi.

Hằng rưng rưng nước mắt. Cô không nói được gì, chỉ gật đầu, hai tay run rẩy cầm tiền.

Khi anh đưa cô về tới phòng trọ – một dãy nhà cấp bốn lụp xụp – Hằng cúi đầu thật sâu:

– Anh Tâm… em sẽ không quên ân nghĩa hôm nay. Em hứa.

Tâm chỉ cười, vẫy tay rồi quay đầu xe.

Một năm sau.

Anh Tâm đang chở hàng qua KCN Tân Đông Hiệp thì có cuộc gọi đến.

– Alô, anh Tâm phải không ạ?

– Ừ, ai đó?

– Em là Hằng – cô gái anh từng cho đi nhờ hôm mưa năm ngoái. Em… em gọi để báo tin vui. Em đã chữa khỏi bệnh rồi. Và em vừa chuyển khoản lại cho anh 3 triệu, coi như vừa trả nợ, vừa cảm ơn.

Tâm ngỡ ngàng. Trong lòng anh chợt thấy ấm lên – như một cơn mưa mát lành vừa rơi xuống cuộc đời vốn chỉ có khói bụi và cơm áo của anh.

Lòng tốt đôi khi chỉ là một hành động nhỏ trong một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng với người nhận được, nó có thể là ánh sáng dẫn đường giữa những ngày tăm tối nhất của cuộc đời.

Ngày 25/06: C;ông a;n vẫn tiếp tục điều tra vụ bồn chứa nước trên mái nhà. Nhiều người nhờ Chat-GPT ph;á á;n ngỡ ngàng với kết quả

Ngày 25/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người trong bồn nước được phát hiện tại một nhà dân ở phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Công an vẫn tiếp tục điều tra vụ phát hiện xương-người trong bồn nước trên mái nhà.
Đây là tổng hợp các thông tin sơ bộ ban đầu:
– Căn nhà một trệt một lầu được gia đình mua lại 7 năm trước.
– Căn nhà chỉ có 2 vợ chồng lớn tuổi sinh sống ở Biên Hòa, Đồng Nai. Người chồng bệnh nặng, đi lại bằng xe lăn chủ yếu; người vợ là lao động chính kinh doanh buôn bán ngoài chợ.
– Bồn nước đã bỏ không 4 năm nay, không sử dụng.
– Chủ nhà gọi thợ đến tu sửa nhà, sẵn gỡ cái bồn trên mái nhà xuống luôn. Người thợ là hàng xóm 62 tuổi, khi lên kiểm tra cái bồn thì thấy vụ việc…
– Bên trong bồn có một ít nước, xương-nguoi và 1 ví da, có giấy tờ tùy thân của 1 người đàn ông tên V. 49 tuổi, quê Tiền Giang, 1 giấy đăng ký xe biển số Long An.
– Muốn lên được vị trí của chiếc bồn nước, phải đi cầu thang của lối thoát hiểm nhà vợ chồng chủ nhà đang sống, phần cầu thang này cũng có chốt khóa nên chỉ có gia chủ mới có thể ra vào. Còn trên mái tôn, do các nhà có chiều cao không bằng nhau, nên rất khó trèo qua lại.

Thông tin trên báo Dân Trí, qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Chủ căn nhà nơi phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước là bà Lê Thị Hà (64 tuổi). Từ ngày phát hiện vụ việc, bà Hà vẫn chưa hết lo lắng và bất ngờ.

Bà Hà vẫn chưa hết bất ngờ và lo lắng sau sự việc. Ảnh: báo Dân Trí

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – vị trí phát hiện bộ xương nước bên trong.

Cùng chia sẻ với báo Người Lao Động, bà Hà cho hay, gia đình ông bà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

Căn nhà mà gia đình ông bà đang ở trước đây là của má chồng. Sau thời gian sử dụng nên xuống cấp. Mới đây, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (hàng xóm, hơn 60 tuổi) qua sửa chữa giúp.

Đến khoảng 15h ngày 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

Lúc đó, vợ chồng tôi rất bất ngờ, có chút sợ hãi và không tin đó là sự thật. Lúc đó, tôi hỏi người thợ đã kiểm tra kỹ chưa và có đúng là bộ xương người thật không hay có khi nào trời nắng nóng thợ sửa nhà bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – nơi phát hiện bộ xương người đã được lực lượng chức năng đưa đi để phục vụ công tác điều tra. Ảnh: báo Dân Trí

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo, lực lượng công an địa phương đã đến phong tỏa hiện trường để phục vụ công tác điều tra.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà nói.

Hiện, vụ việc đang tiếp tục được điều tra, làm rõ.

Yến Nguyễn (Tổng hợp)

Phạt tới 400 triệu đồng khi tự ý chuyển đất nông nghiệp sang đất ở. Cách làm đơn xin chuyển đất nông nghiệp sang đất thổ cư 2025

TP Hà Nội quyết định tăng gấp đôi mức xử phạt với hành vi tự ý chuyển đất trồng lúa (đất nông nghiệp) sang đất ở.

Vợ mất tôi v/ứ//t con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ;au đ;ớn khi biết sự thật…

Tôi ném chiếc cặp sách cũ kỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Đi đi. Mày không phải con tao. Vợ tao chết rồi, tao không có nghĩa vụ nuôi mày nữa. Đi đâu thì đi.”

Nó không khóc. Nó chỉ cúi đầu thật thấp, khẽ nhặt chiếc cặp rách, quay lưng đi, không một lời van xin.

Mười năm sau, khi sự thật được phơi bày, tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược lại.

Tôi tên Hưng, 36 tuổi khi vợ tôi – Mai – mất sau một cơn tai biến. Cô ấy ra đi quá đột ngột, để lại tôi và một thằng bé – tên là Phúc – 12 tuổi. Nhưng Phúc không phải con ruột tôi. Nó là con riêng của Mai trước khi đến với tôi. Tôi lấy Mai năm cô ấy 26, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc tình không danh phận và mang thai trong đơn độc.

Hồi đó, tôi thương cô ấy. Cảm phục nghị lực làm mẹ đơn thân, tôi chấp nhận cả đứa con không phải của mình. Nhưng yêu thương không bền mãi nếu nó không xuất phát từ ruột gan. Tôi nuôi Phúc như một nghĩa vụ, không hơn.

Mọi thứ vỡ vụn khi Mai mất. Không còn ai ở giữa để giữ tôi lại gần thằng bé. Phúc im lặng, sống khép mình, lễ phép nhưng xa cách. Có lẽ nó cảm nhận được – tôi chưa từng thật lòng thương nó.

Chỉ một tháng sau đám tang vợ, tôi nói lời đó với nó.
“Ra khỏi nhà. Mày sống hay chết là việc của mày.”

Tôi nghĩ nó sẽ khóc, sẽ van xin. Nhưng không. Nó chỉ đi. Và tôi – không hề thấy day dứt.

Tôi bán căn nhà cũ, chuyển sang khu khác. Làm ăn thuận lợi, có thêm một người phụ nữ khác bên cạnh, không vướng bận con cái. Những năm đầu, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến Phúc – không phải vì lo lắng mà vì tò mò: nó đang ở đâu? Sống ra sao?

Nhưng rồi thời gian giết chết cả nỗi tò mò. Một đứa trẻ 12 tuổi – không gia đình, không người thân – sẽ đi đâu? Tôi không biết. Cũng không muốn biết. Tôi từng nghĩ: nếu nó chết, có khi lại nhẹ nợ.

Cho đến một ngày, đúng mười năm sau.

Tôi nhận được điện thoại từ một số lạ:
“Alo, anh Hưng? Anh có thể đến lễ khai trương phòng tranh TPH ở đường Trần Quốc Toản vào thứ Bảy này không? Có người rất muốn anh có mặt.”

Tôi định tắt máy vì không quan tâm. Nhưng câu nói cuối khiến tôi khựng lại:

“Anh không muốn biết về Phúc sao?”

Tim tôi như bị bóp nghẹt. Phúc? Mười năm rồi tôi chưa từng nghe cái tên đó. Tôi lặng đi vài giây, rồi buông một câu cụt lủn:
“Tôi sẽ đến.”

Buổi khai trương đông người, không gian hiện đại, đầy tranh vẽ. Tôi bước vào, hơi lạc lõng. Trên tường, những bức tranh sơn dầu hiện đại, mang cảm giác lạnh lẽo, cô độc. Tôi đọc tên tác giả: TPH – ba chữ cái ấy quen thuộc đến khó chịu.

“Chào anh Hưng.”
Một người đàn ông trẻ, dáng cao gầy, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt sâu hun hút đứng trước mặt tôi.

Tôi sững sờ. Là Phúc.
Không còn là đứa trẻ gầy gò tôi đuổi đi ngày nào. Nó thành người đàn ông trưởng thành, chững chạc. Có một điều gì đó vừa quen vừa xa.

“Cậu…” – tôi lắp bắp – “Sao cậu…”

Phúc cắt lời, nhẹ nhàng nhưng sắc như dao:
“Cháu chỉ muốn chú thấy những gì mẹ cháu để lại. Và… những gì chú đã bỏ rơi.”

Phúc dẫn tôi đến một bức tranh được phủ khăn đỏ.
“Nó tên là ‘Mẹ’ – cháu chưa từng công bố. Nhưng hôm nay, chỉ riêng chú, cháu muốn chú xem.”

Tôi gỡ khăn phủ.
Trước mặt tôi là hình ảnh người phụ nữ nằm trên giường bệnh, gương mặt hốc hác, tay cầm chặt một tấm ảnh – tấm ảnh tôi và Phúc chụp cùng nhau trong lần duy nhất cả ba đi chơi.

Tôi khụy xuống.

Phúc nói, giọng đều đều:

“Trước khi mất, mẹ cháu đã để lại nhật ký. Bà biết chú không thương cháu. Nhưng vẫn tin, một ngày chú sẽ hiểu. Vì… cháu không phải con người đàn ông nào khác. Cháu là con chú.”

Tôi nghẹn thở.
“Cái gì…?”

“Phải. Mẹ không dám nói, sợ phá vỡ cuộc sống ổn định. Bà mang cháu đến trước khi cưới, nói là con riêng để thử lòng chú. Sau này muốn nói thì đã muộn. Cháu biết chuyện này sau khi tìm thấy cuốn nhật ký trong căn gác cũ.”

Tôi không nghe thấy gì nữa. Mọi thứ sụp đổ. Tôi đã đuổi chính con ruột mình ra khỏi nhà. Và giờ, nó đứng trước mặt tôi, bình thản, đầy thành tựu – còn tôi, là kẻ trắng tay.

Tôi đã mất con hai lần. Lần thứ hai, là mất mãi mãi.

Tôi ngồi lặng người trong góc phòng tranh, đầu óc quay cuồng. Những câu nói của Phúc vẫn vang vọng trong đầu như từng nhát dao lạnh lùng chém vào lương tâm tôi.

“Cháu là con chú.”
“Mẹ sợ nói ra sẽ mất chú. Đến lúc muốn nói thì bệnh nặng quá rồi.”
“Bà không chọn nói ra vì không muốn chú ở lại vì trách nhiệm.”

Tôi đã nghĩ mình là người đàn ông tử tế khi năm xưa “chấp nhận” đứa con riêng của vợ. Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ đủ bao dung. Tôi luôn nhìn Phúc bằng ánh mắt khác biệt – xa cách, miễn cưỡng. Và khi Mai mất, tôi vứt bỏ nó như người ta vứt một món đồ thừa.

Không ngờ, món đồ đó – chính là con ruột tôi.

Tôi cố nói gì đó – nhưng Phúc đã quay đi.

Tôi chạy theo nó, giọng run run:

“Phúc… chờ đã… Nếu… nếu chú – à không – bố… bố biết con là máu mủ, thì mọi chuyện đã khác…”

Nó quay đầu lại, ánh mắt bình thản mà xa xôi:

“Cháu không đến đây để nghe lời bào chữa, hay mong được nhận lại. Cháu chỉ muốn chú biết… mẹ không lừa dối ai cả. Bà chọn cách im lặng vì yêu chú… còn chú chọn cách buông tay vì sợ ràng buộc.”

Tôi khựng lại. Không thể phản bác.

“Cháu không hận chú. Vì nếu chú không đuổi cháu đi, có lẽ cháu không đủ quyết tâm để vươn lên như hôm nay.”

Phúc đưa tôi một phong bì. Trong đó là bản chụp lại cuốn nhật ký của Mai, những dòng chữ run run mà cô ấy viết trong những ngày cuối cùng:

“Nếu một ngày em không còn nữa, và anh tìm thấy những dòng này… hãy tha thứ cho em. Em giấu anh vì sợ… sợ anh yêu em chỉ vì trách nhiệm. Nhưng Phúc là con của chúng ta. Ngày em biết mình có thai, em đã muốn nói. Nhưng nhìn anh – khi ấy còn đang lưỡng lự với mối quan hệ này – em không dám… Em nghĩ, chỉ cần anh thương Phúc như một người bố, thật tâm, thì huyết thống hay không cũng không quan trọng.”

Tôi khóc. Không thành tiếng. Chỉ thấy mọi thứ như sụp đổ. Mình đã không làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha… và giờ, mình mất hết rồi.

Tôi cố gắng chuộc lỗi – nhưng không dễ.

Những ngày sau đó, tôi tìm đến Phúc. Gửi tin nhắn, đến chỗ làm, đứng đợi hàng giờ ở phòng tranh. Không phải để xin con tha thứ – mà chỉ để được làm một điều gì đó cho nó.

Nhưng Phúc không còn là đứa trẻ cần tôi nữa.

Một hôm nó ra gặp, gương mặt không còn lạnh lùng như hôm đầu, nhưng đầy kiên định:

“Chú không cần chuộc lỗi. Cháu không oán trách. Nhưng… cháu không cần bố. Vì bố – đã từng chọn không cần cháu.”

Tôi gật đầu. Không phản kháng. Vì nó đúng.

Tôi rút từ túi áo ra một cuốn sổ tiết kiệm – toàn bộ số tiền tôi có. Tôi đã định để lại cho “người vợ mới” – nhưng khi biết được sự thật, tôi chia tay người đó ngay hôm sau. Tôi nói:

“Bố không thể đòi lại quá khứ. Nhưng nếu con cho phép… bố sẽ đứng sau, âm thầm ủng hộ mọi việc con làm. Không danh phận, không ép buộc. Chỉ cần biết con khỏe, con sống tốt… là đủ.”

Phúc nhìn tôi một lúc lâu. Rồi nó nói:

“Cháu sẽ nhận – không phải vì tiền. Mà vì mẹ. Mẹ từng tin chú có thể là người tốt.”

Thời gian – thứ duy nhất không thể quay lại.

Tôi không được gọi là “bố” nữa. Nhưng tôi vẫn dõi theo từng bước của Phúc. Tôi âm thầm hỗ trợ phòng tranh nó phát triển, góp vốn ẩn danh, giới thiệu các mối quan hệ cũ trong giới doanh nhân.

Tôi không nhận lại được con. Nhưng tôi không để mất nó thêm lần nữa.

Mỗi năm, vào ngày giỗ của Mai, tôi đến chùa thắp hương. Trước di ảnh vợ, tôi nói trong nước mắt:

“Anh xin lỗi… Anh đã quá ích kỷ. Nhưng anh sẽ dùng phần đời còn lại để chuộc lại.”

Kết truyện – ánh sáng sau những mất mát.

Năm đó, khi Phúc tròn 22 tuổi, nó được mời tham dự một triển lãm tranh quốc tế. Trên trang cá nhân, nó viết một dòng ngắn ngủi:

“Gửi mẹ. Con làm được rồi.”

Và dưới đó, lần đầu tiên trong 10 năm, nó nhắn riêng tôi:

“Nếu bố có thời gian… triển lãm khai mạc thứ Bảy tuần tới.”

Tôi lặng người.

Dòng chữ “bố” – đơn giản thôi – nhưng là dấu chấm hết cho những năm tháng đau đớn, và cũng là dấu chấm mở cho một khởi đầu mới – khởi đầu của tình phụ tử, dù muộn màng.

Thông điệp cuối truyện:

Có những sai lầm không thể sửa chữa. Nhưng sự ăn năn thật lòng – vẫn có thể chạm tới trái tim. Hạnh phúc không đến từ việc chúng ta hoàn hảo, mà đến từ việc dám đối diện và sửa chữa những điều tưởng như không thể cứu vãn.

Vụ h;ung t;hủ gi;;ấu x;;;ác người trong bồn chứa nước: Giờ đã hiểu vì sao tên s;át n;;hân lẩn trốn suốt mấy năm mà không bị phát hiện

Ngày 25/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người trong bồn nước được phát hiện tại một nhà dân ở phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Công an vẫn tiếp tục điều tra vụ phát hiện xương-người trong bồn nước trên mái nhà.
Đây là tổng hợp các thông tin sơ bộ ban đầu:
– Căn nhà một trệt một lầu được gia đình mua lại 7 năm trước.
– Căn nhà chỉ có 2 vợ chồng lớn tuổi sinh sống ở Biên Hòa, Đồng Nai. Người chồng bệnh nặng, đi lại bằng xe lăn chủ yếu; người vợ là lao động chính kinh doanh buôn bán ngoài chợ.
– Bồn nước đã bỏ không 4 năm nay, không sử dụng.
– Chủ nhà gọi thợ đến tu sửa nhà, sẵn gỡ cái bồn trên mái nhà xuống luôn. Người thợ là hàng xóm 62 tuổi, khi lên kiểm tra cái bồn thì thấy vụ việc…
– Bên trong bồn có một ít nước, xương-nguoi và 1 ví da, có giấy tờ tùy thân của 1 người đàn ông tên V. 49 tuổi, quê Tiền Giang, 1 giấy đăng ký xe biển số Long An.
– Muốn lên được vị trí của chiếc bồn nước, phải đi cầu thang của lối thoát hiểm nhà vợ chồng chủ nhà đang sống, phần cầu thang này cũng có chốt khóa nên chỉ có gia chủ mới có thể ra vào. Còn trên mái tôn, do các nhà có chiều cao không bằng nhau, nên rất khó trèo qua lại.

Thông tin trên báo Dân Trí, qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Chủ căn nhà nơi phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước là bà Lê Thị Hà (64 tuổi). Từ ngày phát hiện vụ việc, bà Hà vẫn chưa hết lo lắng và bất ngờ.

Bà Hà vẫn chưa hết bất ngờ và lo lắng sau sự việc. Ảnh: báo Dân Trí

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – vị trí phát hiện bộ xương nước bên trong.

Cùng chia sẻ với báo Người Lao Động, bà Hà cho hay, gia đình ông bà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

Căn nhà mà gia đình ông bà đang ở trước đây là của má chồng. Sau thời gian sử dụng nên xuống cấp. Mới đây, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (hàng xóm, hơn 60 tuổi) qua sửa chữa giúp.

Đến khoảng 15h ngày 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

Lúc đó, vợ chồng tôi rất bất ngờ, có chút sợ hãi và không tin đó là sự thật. Lúc đó, tôi hỏi người thợ đã kiểm tra kỹ chưa và có đúng là bộ xương người thật không hay có khi nào trời nắng nóng thợ sửa nhà bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – nơi phát hiện bộ xương người đã được lực lượng chức năng đưa đi để phục vụ công tác điều tra. Ảnh: báo Dân Trí

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo, lực lượng công an địa phương đã đến phong tỏa hiện trường để phục vụ công tác điều tra.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà nói.

Hiện, vụ việc đang tiếp tục được điều tra, làm rõ.

Yến Nguyễn (Tổng hợp)

Không dễ gì để có thể đưa t;;hithe lên tận bồn nước trên mái nhà. Ngày 25/6 thêm nhiều chi tiết mới …

Ngày 25/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người trong bồn nước được phát hiện tại một nhà dân ở phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Công an vẫn tiếp tục điều tra vụ phát hiện xương-người trong bồn nước trên mái nhà.
Đây là tổng hợp các thông tin sơ bộ ban đầu:
– Căn nhà một trệt một lầu được gia đình mua lại 7 năm trước.
– Căn nhà chỉ có 2 vợ chồng lớn tuổi sinh sống ở Biên Hòa, Đồng Nai. Người chồng bệnh nặng, đi lại bằng xe lăn chủ yếu; người vợ là lao động chính kinh doanh buôn bán ngoài chợ.
– Bồn nước đã bỏ không 4 năm nay, không sử dụng.
– Chủ nhà gọi thợ đến tu sửa nhà, sẵn gỡ cái bồn trên mái nhà xuống luôn. Người thợ là hàng xóm 62 tuổi, khi lên kiểm tra cái bồn thì thấy vụ việc…
– Bên trong bồn có một ít nước, xương-nguoi và 1 ví da, có giấy tờ tùy thân của 1 người đàn ông tên V. 49 tuổi, quê Tiền Giang, 1 giấy đăng ký xe biển số Long An.
– Muốn lên được vị trí của chiếc bồn nước, phải đi cầu thang của lối thoát hiểm nhà vợ chồng chủ nhà đang sống, phần cầu thang này cũng có chốt khóa nên chỉ có gia chủ mới có thể ra vào. Còn trên mái tôn, do các nhà có chiều cao không bằng nhau, nên rất khó trèo qua lại.

Thông tin trên báo Dân Trí, qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Chủ căn nhà nơi phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước là bà Lê Thị Hà (64 tuổi). Từ ngày phát hiện vụ việc, bà Hà vẫn chưa hết lo lắng và bất ngờ.

Bà Hà vẫn chưa hết bất ngờ và lo lắng sau sự việc. Ảnh: báo Dân Trí

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – vị trí phát hiện bộ xương nước bên trong.

Cùng chia sẻ với báo Người Lao Động, bà Hà cho hay, gia đình ông bà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

Căn nhà mà gia đình ông bà đang ở trước đây là của má chồng. Sau thời gian sử dụng nên xuống cấp. Mới đây, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (hàng xóm, hơn 60 tuổi) qua sửa chữa giúp.

Đến khoảng 15h ngày 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

Lúc đó, vợ chồng tôi rất bất ngờ, có chút sợ hãi và không tin đó là sự thật. Lúc đó, tôi hỏi người thợ đã kiểm tra kỹ chưa và có đúng là bộ xương người thật không hay có khi nào trời nắng nóng thợ sửa nhà bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Bồn chứa nước – nơi phát hiện bộ xương người đã được lực lượng chức năng đưa đi để phục vụ công tác điều tra. Ảnh: báo Dân Trí

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo, lực lượng công an địa phương đã đến phong tỏa hiện trường để phục vụ công tác điều tra.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà nói.

Hiện, vụ việc đang tiếp tục được điều tra, làm rõ.

Yến Nguyễn (Tổng hợp)

Cận cảnh dây chuyền ‘hô biến’ dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi thành dầu ăn cho người tại, hàng chục nghìn tấn đã đi vào bếp ăn công nhân

Các loại dầu ăn của Công ty Nhật Minh Food gắn nhãn hiệu Ofood Cooking Oil, Ofood được xác định là hàng kém chất lượng, hàng giả.

Theo báo Người đưa tin ngày 25/6 có bài Cận cảnh dây chuyền ‘hô biến’ dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi thành dầu ăn cho người tại Công ty Nhật Minh Food. Nội dung như sau:

Các loại dầu ăn của Công ty Nhật Minh Food gắn nhãn hiệu Ofood Cooking Oil, Ofood được xác định là hàng kém chất lượng, hàng giả. Cơ sở sản xuất dầu ăn, mì chính, hạt nêm giả tuồn hàng vào bếp ăn khu công nghiệp Vụ sản xuất mì chính, hạt nêm, dầu ăn giả: Lời khai ban đầu của Giám đốc Công ty Famimoto Kinh hoàng: Hàng chục nghìn tấn dầu dùng cho thức ăn chăn nuôi biến thành… dầu ăn cho người

Mới đây, theo thông tin từ VTV đăng tải, Ofood – một nhãn hiệu thực phẩm của Công ty TNHH sản xuất và xuất nhập khẩu Nhật Minh Food (Công ty Nhật Minh Food) được quảng cáo là dầu ăn dành cho người nhưng thực chất đây lại là dầu thực vật để làm thức ăn chăn nuôi

Nhà máy của Công ty TNHH sản xuất và xuất nhập khẩu Nhật Minh Food (Công ty Nhật Minh Food) tại Khu công nghiệp Phố Nối A (Văn Lâm, Hưng Yên)

Để che giấu hành vi của mình, đối tượng chủ mưu đã sử dụng cái đường ống ngầm để bơm là dầu nguyên liệu thức ăn chăn nuôi thuỷ sản sang bồn chứa dầu để sử dụng cho người

Bước đầu xác định các đối tượng đã bán hàng chục nghìn tấn dầu thực vật không đảm bảo chất lượng cho người tiêu dùng

Các đối tượng đã mua dầu thức ăn chăn nuôi rồi thực hiện công bố sản phẩm có vitamin A

Kết quả kiểm nghiệm của các cơ quan chức năng cho thấy không có thành phần này trong dầu ăn Ofood. Hàng chục nghìn tấn dầu ăn giả đã được tiêu thụ và điểm đến là hầu hết qua các cơ sở chế biến đồ ăn.

Trong đường dây sản xuất hàng giả này có Công Ty TNHH TM XNK An Hưng Phước là một trong những doanh nghiệp lớn hàng đầu trên cả nước nhập khẩu dầu thực vật.

Ước tính doanh thu trong 3 năm gần đây của các công ty lên tới hơn 8.200 tỷ đồng

Thượng tá Nguyễn Thế Trường, Trưởng phòng Cảnh sát Điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế, buôn lậu Công an tỉnh Hưng Yên: “Các đối tượng này đã lập ra các công ty bình phong cho mình với hình thức sản xuất dầu ăn cho người, thông qua các công ty này để đưa các hàng hóa dầu ăn cho gia súc đưa vào các công ty sản xuất thực phẩm.”

Ngoài số sản phẩm người tiêu dùng đã sử dụng, cơ quan công an tỉnh Hưng Yên đã thu giữ hơn 1.000 tấn dầu nhập lậu

Cơ quan công an cũng đã khởi tố 3 bị can là các đối tượng cầm đầu điều hành đường dây về tội, sản xuất, buôn bán hàng giá là lương thực, thực phẩm, phụ gia thực phẩm và buôn lậu.

Với hành vi trên các đối tượng đã thu lợi bất chính từ 2 nguồn. Thứ nhất đó là giá bán dầu thực phẩm cho người cao hơn khoảng 17% so với bán dầu nguyên liệu thức ăn chăn nuôi. Thứ hai đó là trốn thuế giá trị gia tăng. Thuế với dầu ăn thực phẩm là 8%, còn dưới vỏ bọc nguyên liệu thức ăn chăn nuôi thì thuế chỉ là 0%.

Trước thông tin một số cơ sở bị phát hiện sử dụng dầu ăn nhập khẩu với mục đích dành cho thức ăn chăn nuôi để sản xuất, chế biến thành dầu ăn để chế biến thực phẩm cho người, Cục An toàn thực phẩm – Bộ Y tế cảnh báo đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng quy định về an toàn thực phẩm, tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe cộng đồng.

Để phòng ngừa rủi ro và bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng, Cục An toàn thực phẩm khuyến cáo các cơ sở sản xuất, kinh doanh thực phẩm, đặc biệt là bếp ăn tập thể và đơn vị cung cấp suất ăn sẵn:

1. Các cơ sở chế biến thực phẩm, bếp ăn tập thể cần yêu cầu nhà cung cấp làm rõ hồ sơ công bố, hồ sơ nguyên liệu của sản phẩm, không chỉ dựa vào bao bì, nhãn mác.

2. Không sử dụng nguyên liệu không đúng mục đích công bố trong chế biến thực phẩm, kể cả khi có đủ hóa đơn, chứng từ.

3. Khi phát hiện nghi ngờ, đề nghị thông tin kịp thời tới cơ quan chức năng để xử lý theo quy định

Tuân thủ đúng mục đích sử dụng của nguyên liệu thực phẩm không chỉ là yêu cầu kỹ thuật, mà còn là trách nhiệm pháp lý bắt buộc. Mọi hành vi cố tình sử dụng nguyên liệu không đúng với mục đích đã đăng ký để chế biến thực phẩm, đặc biệt trong trường hợp nguyên liệu không bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng, sẽ bị cơ quan chức năng xem xét, xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, báo Dân trí đã đăng tải thông tin “Bộ Y tế cảnh báo về dầu ăn chăn nuôi thành thực phẩm cho người”. Nội dung như sau:

Trước thông tin một số cơ sở bị phát hiện sử dụng dầu ăn nhập khẩu với mục đích dành cho thức ăn chăn nuôi để sản xuất, chế biến thành dầu ăn để chế biến thực phẩm cho người, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) lên tiếng cảnh báo về hành vi này.

Theo đó, để phòng ngừa rủi ro và bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng, Cục An toàn thực phẩm khuyến cáo các cơ sở sản xuất, kinh doanh thực phẩm, đặc biệt là bếp ăn tập thể và đơn vị cung cấp suất ăn sẵn cần yêu cầu nhà cung cấp làm rõ hồ sơ công bố, hồ sơ nguyên liệu của sản phẩm, không chỉ dựa vào bao bì, nhãn mác.

Dầu ăn chăn nuôi “hô biến” thành thực phẩm sử dụng cho người (Ảnh: VTV).

Các cơ sở không sử dụng nguyên liệu không đúng mục đích công bố trong chế biến thực phẩm, kể cả khi có đủ hóa đơn, chứng từ.

Khi phát hiện nghi ngờ, đề nghị thông tin kịp thời tới cơ quan chức năng để xử lý theo quy định.

Cục An toàn thực phẩm yêu cầu các cơ sở cần tuân thủ đúng mục đích sử dụng của nguyên liệu thực phẩm.

“Đây không chỉ là yêu cầu kỹ thuật, mà còn là trách nhiệm pháp lý bắt buộc. Mọi hành vi cố tình sử dụng nguyên liệu không đúng với mục đích đã đăng ký để chế biến thực phẩm, đặc biệt trong trường hợp nguyên liệu không bảo đảm an toàn cho người tiêu dùng, sẽ bị cơ quan chức năng xem xét, xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật”, Cục An toàn thực phẩm thông tin.

Anh chọn em hay chọn mẹ anh…nếu chọn mẹ anh sẽ mất tất cả, tôi nói được làm được

Ngày cưới, ai cũng mong là ngày hạnh phúc nhất trong đời. Nhưng với tôi, đó lại là ngày tôi đứng giữa hai người phụ nữ tôi yêu thương nhất — một người sinh ra tôi, một người tôi từng nghĩ sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.

Trong tiếng nhạc rộn ràng, ánh đèn lung linh và những lời chúc phúc dồn dập, cô ấy — người mặc chiếc váy trắng đẹp nhất tôi từng thấy — nhìn tôi, đôi mắt không còn sự dịu dàng mà đầy quyết liệt.

“Anh chọn em hay chọn mẹ anh?” — cô hỏi, giọng bình thản nhưng từng chữ như rạch vào tim tôi.

“Chọn mẹ, anh sẽ mất tất cả.”

Tôi không ngần ngại. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi nói được, làm được.”

Tôi tên là Dũng. Năm đó tôi 32 tuổi, vừa mua được căn hộ đầu tiên sau nhiều năm làm việc ở công ty kiến trúc. Cuộc đời tôi vẫn bình lặng cho đến khi gặp Linh.

Linh là nhân viên thiết kế nội thất, giỏi giang, xinh đẹp, tự tin và biết mình muốn gì. Cô ấy khác hẳn với những người con gái tôi từng quen. Linh không chờ tôi dắt đi, cô đi trước và để tôi phải đuổi theo. Có lẽ chính điều đó khiến tôi say mê.

Mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng phát triển, chỉ sau 8 tháng đã bàn đến chuyện cưới hỏi. Tôi dẫn Linh về ra mắt mẹ.

Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, góa chồng từ khi tôi 10 tuổi, sống tiết kiệm từng đồng để nuôi tôi học hết đại học. Bà là người hiền lành, nhưng không dễ dãi. Ngay lần đầu gặp Linh, bà đã không ưng.

“Con bé giỏi đấy, nhưng không biết kính trên nhường dưới.” — mẹ tôi nhận xét sau khi Linh về. Lúc đó tôi cho rằng mẹ quá khắt khe, còn Linh thì chỉ đang… sống thật với cá tính của mình.

“Con yêu cô ấy, mẹ ạ. Chúng con sẽ cưới nhau.” — tôi nói.

Mẹ im lặng. Tôi tưởng như vậy là xong.

Ngày cưới đến gần, Linh bắt đầu có nhiều yêu cầu: không mời họ hàng bên nội nhiều vì “toàn người quê mùa”; không để mẹ tôi ngồi cùng bàn với họ hàng nhà gái vì “không hợp không khí”; thậm chí muốn mẹ tôi ký giấy tách khẩu sau cưới để chúng tôi ra ở riêng.

Tôi không hiểu sao người con gái tôi yêu lại trở nên khắt khe đến vậy. Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến, Linh lại bảo: “Em chỉ muốn tốt cho tương lai của chúng ta. Em không muốn sống cuộc đời bị trói bởi mẹ chồng.”

Tôi cố dung hòa. Tôi thương mẹ. Nhưng tôi cũng sợ mất Linh. Những lần cãi nhau, tôi lại nhủ lòng: “Cưới xong rồi, mọi thứ sẽ ổn.”

Nhưng tôi đã sai.

Ngày cưới, sau khi hoàn tất lễ gia tiên ở nhà tôi, chúng tôi di chuyển đến khách sạn tổ chức tiệc cưới. Linh kéo tôi vào phòng chờ, nơi chỉ có hai đứa. Cô nhìn tôi lạnh lùng:

“Anh có chắc muốn đi tiếp không?”

Tôi ngơ ngác. “Sao em lại nói thế?”

Cô cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

“Nếu cưới hôm nay, em muốn mẹ anh không sống cùng chúng ta. Em không muốn ràng buộc với bà. Sau này anh nuôi bà thì nuôi riêng, không ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Anh chọn đi: em hay mẹ anh?”

Tôi cảm thấy như ai tát vào mặt. Không phải vì Linh quá đáng, mà vì… tôi biết câu hỏi này sẽ đến, nhưng không nghĩ nó đến vào đúng ngày cưới.

Tôi nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy đẹp, kiêu hãnh, và tôi yêu cô ấy thật lòng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi không thấy người bạn đời — tôi chỉ thấy một người đang muốn đặt điều kiện với tình yêu.

Còn mẹ tôi… Tôi nhớ những ngày mưa rét bà nhịn ăn để dành tiền đóng học phí cho tôi. Tôi nhớ bà đi nhặt ve chai thêm ngoài giờ dạy học để lo cho tôi chiếc laptop đầu tiên. Tôi nhớ ánh mắt bà sáng lên khi lần đầu tôi nói mình có người yêu.

Tôi không cần suy nghĩ lâu. Tôi hít một hơi thật sâu.

“Tôi nói được, làm được. Nếu phải chọn… tôi chọn mẹ tôi.”

Căn phòng rơi vào im lặng. Linh không gào lên, không khóc. Cô chỉ đứng đó, sững người. Sau vài giây, cô quay đi, bỏ ra ngoài. Vài phút sau, tôi nghe tiếng thông báo: “Cô dâu xin phép hủy hôn lễ.”

Tiệc cưới bị hủy ngay trước giờ khai mạc. Bạn bè, đồng nghiệp xôn xao. Còn tôi… tôi bước về phía mẹ, người đang ngồi một mình ngoài hành lang, khuôn mặt lo lắng.

Tôi quỳ xuống trước bà, nắm lấy tay:

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng con không thể đánh đổi mẹ để lấy bất cứ điều gì.”

Bà nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố cười.

“Dũng à… con không nợ ai, chỉ nợ chính mình. Hôm nay, con đã trả xong rồi.”

Tôi ôm mẹ, giữa đám đông ánh nhìn. Và trong trái tim, tôi biết: dù cả thế giới quay lưng, chỉ cần có mẹ, tôi vẫn là người không đơn độc.

Ba ngày sau lễ cưới bị hủy, tôi quay trở lại văn phòng làm việc như chưa có gì xảy ra. Những lời bàn tán, ánh mắt ái ngại vẫn còn đấy — một người đàn ông bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới là điều không phải ai cũng dám đối diện.

Nhưng tôi không thấy xấu hổ.

Tôi chỉ thấy trống rỗng.

Đêm đầu tiên sau lễ cưới hủy, mẹ nấu một bữa cơm thịnh soạn, nhiều món tôi thích. Bà không hỏi gì. Chỉ ngồi gắp cho tôi từng miếng, bảo: “Ăn đi con. Gầy rồi đấy.”

Tôi ăn, nước mắt rơi vào bát cơm nóng hổi.

Không phải vì tôi còn yêu Linh. Mà vì tôi thương mẹ. Bà đã sống quá lâu với nỗi sợ con trai sẽ bỏ rơi bà khi có gia đình riêng. Bây giờ thì không còn sợ nữa. Tôi đã chọn bà, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa, bà đã chứng kiến con trai mình bị bỏ lại ngay trước bàn dân thiên hạ.

Cuộc sống chậm rãi trôi qua. Tôi không liên lạc lại với Linh. Cô cũng không tìm tôi. Mạng xã hội của cô khóa toàn bộ. Những tấm hình đính hôn, những kế hoạch cho tương lai biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi mất hơn một năm để ổn định lại hoàn toàn: cả công việc lẫn tâm lý.

Một hôm, khi đang đi khảo sát công trình ở Đà Nẵng, tôi tình cờ gặp Tú — bạn thân của Linh. Cô ấy có vẻ bất ngờ khi thấy tôi.

“Anh khỏe không?” — cô hỏi, hơi ngập ngừng.

Tôi gật đầu. “Cảm ơn. Em biết Linh dạo này sao rồi không?”

Tú im lặng một lúc rồi thở dài. “Linh ra nước ngoài ngay sau ngày đó. Đi du học lại. Em nghĩ… cô ấy chưa bao giờ ngừng yêu anh, chỉ là cô ấy không vượt qua được cái bóng của mẹ anh.”

Tôi cười nhạt. “Tình yêu mà đặt điều kiện, không phải tình yêu.”

Tú nhìn tôi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, cô chỉ khẽ nói: “Cô ấy từng nói, nếu được quay lại, có lẽ sẽ không hỏi anh câu hỏi đó nữa…”

Tôi không trả lời.

Hai năm sau ngày hủy hôn

Cuộc sống của tôi và mẹ đã thay đổi rất nhiều. Tôi nhận được một lời mời làm giám đốc chi nhánh tại Hà Nội — mức lương gấp đôi, điều kiện tốt, nhưng phải xa mẹ một thời gian. Tôi hỏi ý bà, bà chỉ nói:

“Con đi đi. Mẹ ổn mà. Ở quê mẹ còn vườn, còn mấy cô giáo về hưu chơi cùng.”

Tôi biết bà nói vậy để tôi yên tâm. Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi thấy… mẹ tôi thực sự bình yên. Có lẽ là vì bà tin: dù tôi đi đâu, tôi vẫn sẽ quay về.

Và tôi đi.

Ở Hà Nội, tôi quen Hương — một đồng nghiệp mới chuyển vào công ty. Trái với Linh ngày xưa, Hương không quá nổi bật, không quá sắc sảo, nhưng cô ấy dịu dàng và lắng nghe.

Chúng tôi không yêu nhau vội. Chúng tôi làm bạn, cùng nhau qua những ngày tăng ca mệt mỏi, những dự án chồng chất, những ngày mưa phố cổ…

Một tối muộn, khi cả hai cùng đi ăn mì ven hồ Tây, Hương hỏi:

“Anh từng yêu sâu đậm ai chưa?”

Tôi nhìn hồ lặng gió, rồi đáp: “Từng yêu. Nhưng sau cùng, người tôi chọn là mẹ mình.”

Hương không ngạc nhiên. Có vẻ cô đã nghe đâu đó câu chuyện về tôi.

Cô nói: “Em nghĩ, ai đặt gia đình lên đầu, đều xứng đáng để yêu lại lần nữa.”

Tôi không trả lời. Nhưng trong lòng, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy… một hy vọng nhỏ len vào tim.

Ba năm sau ngày hủy hôn

Tôi cưới Hương. Một đám cưới ấm cúng, không màu mè, chỉ có khoảng 50 khách mời — đa số là người thân và bạn bè thân thiết.

Lần này, tôi không để bất cứ ai đặt tôi vào thế phải chọn lựa. Vì Hương không bắt tôi phải chọn. Cô hiểu rằng, người đàn ông trưởng thành không cần phải từ bỏ mẹ mới chứng tỏ được tình yêu với vợ.

Mẹ tôi khóc khi cầm tay Hương trong lễ cưới, bà bảo: “Cảm ơn con đã không bắt thằng Dũng rời xa mẹ.”

Hương cười, bảo: “Vì con biết, nếu yêu ai, phải yêu cả gốc rễ của họ.”

Đêm tân hôn, tôi nhìn Hương ngủ say, lòng thầm cảm ơn những gì đã qua. Có thể nếu ngày đó Linh không hỏi tôi câu hỏi ấy, chúng tôi đã cưới nhau. Nhưng liệu tôi có hạnh phúc không? Có thể là không. Vì bất cứ cuộc sống nào bắt đầu bằng sự lựa chọn giữa hai người mình yêu thương… đều không thể gọi là trọn vẹn.

Tôi từng chọn giữa tình yêu và mẹ.

Tôi từng nghĩ đó là mất mát.

Nhưng sau cùng, tôi hiểu: người ta không cần phải chọn, nếu đi cùng mình là người hiểu được giá trị của tình thân.
Linh là bài học.
Hương là món quà.
Và mẹ — là điểm tựa suốt đời.