Home Blog Page 2

Người dân đi mua bán vàng từ 20 triệu dự kiến phải chuyển khoản, ai dùng tiền mặt xin mời về: Chuyện gì vậy?

Khách hàng mua, bán vàng nhiều hơn 20 triệu mỗi ngày dự kiến phải chuyển khoản thay vì sử dụng tiền mặt.

Bộ Tư pháp vừa công bố Hồ sơ thẩm định dự thảo Nghị định sửa đổi, bổ sung một số điều của Nghị định 24 về quản lý hoạt động kinh doanh vàng do Ngân hàng Nhà nước xây dựng.

Theo dự thảo này, Ngân hàng Nhà nước quy định mỗi khách hàng mua, bán vàng có giá trị từ 20 triệu đồng trong ngày trở lên phải thực hiện chuyển khoản (từ tài khoản của người mua tới tài khoản của doanh nghiệp).

Điều này, theo Ngân hàng Nhà nước, nhằm đảm bảo yêu cầu về xác thực thông tin khách hàng và tăng tính công khai, minh bạch trong giao dịch mua, bán vàng.

Khách hàng thử vàng trang sức tại một cửa hàng trên đường Trần Nhân Thông (Hà Nội). Ảnh: Giang Huy

Khách hàng thử vàng trang sức tại một cửa hàng trên đường Trần Nhân Tông (Hà Nội). Ảnh: Giang Huy

Tương tự tại dự thảo từng công bố trước đó, Ngân hàng Nhà nước cũng dự kiến xóa bỏ cơ chế độc quyền sản xuất vàng miếng, cũng như xuất khẩu, nhập khẩu vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng.

Theo đó, Ngân hàng Nhà nước sẽ không độc quyền sản xuất vàng miếng. Có thêm một số thương hiệu khác đủ điều kiện được sản xuất, bên cạnh SJC. Người dân sẽ có nhiều lựa chọn, thị trường có sự cạnh tranh hơn, góp phần hạn chế chênh lệch về giá vàng giữa các sản phẩm, thương hiệu.

Ngân hàng Nhà nước dự kiến cấp hạn mức hàng năm và giấy phép từng lần cho doanh nghiệp, ngân hàng thương mại thỏa điều kiện để xuất khẩu, nhập khẩu vàng miếng và giấy phép từng lần để nhập khẩu vàng nguyên liệu.

Doanh nghiệp muốn được cấp phép sản xuất vàng miếng phải có vốn điều lệ tối thiểu 1.000 tỷ đồng, còn yêu cầu với ngân hàng là 50.000 tỷ. Các đơn vị này phải trong danh sách đang được Ngân hàng Nhà nước cấp giấy phép kinh doanh mua, bán kim loại quý, không bị xử phạt hoặc đã khắc phục xong nếu vi phạm.

Trên cơ sở tổng hạn mức hàng năm, Ngân hàng Nhà nước sẽ cấp hạn mức cho doanh nghiệp, ngân hàng thương mại theo quy mô vốn điều lệ; tình hình xuất khẩu, nhập khẩu vàng miếng, vàng nguyên liệu của các năm trước (nếu có) và nhu cầu của doanh nghiệp và ngân hàng.

Dự thảo nghị định cũng bổ sung cơ chế tăng nguồn cung cho sản xuất vàng trang sức mỹ nghệ. Theo đó, doanh nghiệp sẽ được cấp phép nhập khẩu vàng miếng, vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng và trang sức mỹ nghệ. Họ cũng có thể bán lại nguyên liệu này cho đơn vị khác có giấy phép sản xuất vàng miếng hoặc kinh doanh trang sức, mỹ nghệ.

Theo Ngân hàng Nhà nước, số doanh nghiệp sản xuất vàng trang sức mỹ nghệ là rất lớn. Việc cấp phép nhập khẩu vàng nguyên liệu do đó cần được thiết kế một cách tối ưu. Do đó, với sự tham gia của các ngân hàng thương mại đồng thời với các doanh nghiệp lớn, việc nhập khẩu và phân phối vàng nguyên liệu cho mục đích sản xuất vàng trang sức mỹ nghệ sẽ đảm bảo cạnh tranh, minh bạch hơn.

Tại Trung Quốc – quốc gia có thể chế tương đồng với Việt Nam và có thị trường vàng rất phát triển – Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc hiện cũng chỉ cấp phép nhập khẩu vàng cho 13 ngân hàng thương mại (bao gồm 9 ngân hàng nội địa và 4 ngân hàng nước ngoài).

Góp ý cho dự thảo, một số doanh nghiệp và ngân hàng cũng đề nghị mở rộng phạm vi của Nghị định để hướng tới giao dịch trên sàn giao dịch vàng trong tương lai nếu có. Tuy nhiên, Ngân hàng Nhà nước cho biết hoạt động kinh doanh vàng trên tài khoản sẽ được nghiên cứu, hướng dẫn sau cùng với việc hình thành Sở giao dịch vàng tập trung.

2 con đều bị UT gan, bác sĩ lắc đầu: 2 món càng ít xuất hiện trên mâm cơm gia đình càng tốt

Không ngờ thói quen ăn uống sai cách chính là nguyên nhân gây ra căn bệnh nguy hiểm cho con trẻ.

Vợ chồng của T kết hôn đã lâu, có 2 con, 1 trai 1 gái. Bình thường họ vốn rất bận rộn với công việc nên thường xuyên để các con ở nhà tự lo cho nhau. Mỗi bữa ăn, T đều chuẩn bị sẵn rồi để trong tủ lạnh, hôm sau 2 con có thể tự hâm lại đồ ăn để dùng.

Một hôm từ chỗ làm trở về, con trai của cô bất ngờ bị đau bụng không chịu được, mặt mày tím tái có vẻ rất nghiêm trọng. Vợ chồng T nhanh chóng đưa con đến bệnh viện, sau khi thực hiện các xét nghiệm, thăm khám và chiếu chụp, họ vô cùng bàng hoàng khi nghe bác sĩ thông báo con mình đang có dấu hiệu của ung thư gan.

Lo sợ cho đứa con gái còn lại, dù chưa có dấu hiệu bất thường nhưng vợ chồng T cũng cho con đi kiểm tra và đau đớn phát hiện cô bé cũng có kết quả tương tự. Bác sĩ cho biết, dù còn nhỏ tuổi nhưng cả 2 đứa trẻ đều mắc ung thư, rất có khả năng đến từ những thói quen sinh hoạt thường ngày đã kéo dài của các em. Những thực phẩm ăn uống hằng ngày cũng hoàn toàn có thể gây ra những căn bệnh nguy hiểm vì chất độc tích tụ lâu ngày chứ không phải ăn vào sẽ phát bệnh ngay.

hình ảnh

Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn: Sohu

Nhà T vốn rất thích ăn dưa chua, hơn nữa, loại thực phẩm này để được khá lâu, lại tiện lợi nên cô thường xuyên trữ rất nhiều. Vì thế ngay từ nhỏ, 2 con của T cũng có thói quen ăn dưa chua trong mỗi bữa ăn. Các chuyên gia chia sẻ, gan của trẻ nhỏ vốn rất non nớt, chưa có khả năng đào thải độc tố mạnh mẽ, vì thế, việc thường xuyên sử dụng những loại thực phẩm như dưa chua không hề tốt cho sức khỏe gan. Trong dưa chua có chứa rất nhiều muối. Điều này không hề có lợi cho quá trình chuyển hóa của cơ thể, hơn nữa, chúng còn là gánh nặng cho gan, làm tăng nguy cơ cao huyết áp. Với sức khỏe còn non nớt của trẻ nhỏ sẽ rất khó chuyển hóa được loại thức ăn này, dùng thường xuyên và lâu dài có thể là nguyên nhân gây ảnh hưởng đến gan và sức khỏe nói chung.

ADVERTISEMENT

Bên cạnh các loại dưa chua, một thứ thức ăn nữa các mẹ không nên lạm dụng quá nhiều đó chính là các món còn thừa. Nhiều người cho rằng, sử dụng đồ thừa là một cách tiết kiệm, không gây lãng phí, nhưng thực sự thói quen này lại rất không tốt cho cơ thể. Thậm chí chúng là nguyên nhân làm tích tụ độc tố, sinh ra nhiều căn bệnh nguy hiểm khác nữa, trong đó có ung thư gan.

hình ảnh

Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn: Sohu

Nhiều nghiên cứu đã chứng minh thực phẩm để lâu có thể sinh ra nhiều loại vi khuẩn độc hại đối với cơ thể, đặc biệt nếu bảo quản không đúng cách thì lại càng dễ sinh ra độc tố. Chính vì thế, các chuyên gia đều khuyến khích mọi người nên sử dụng thức ăn mới, tránh lạm dụng các món còn thừa, đặc biệt là hâm đi hâm lại nhiều lần vừa không đảm bảo được dinh dưỡng vừa có thể gây hại cho sức khỏe.

Nếu đồ ăn không hết, các mẹ nên bảo quản kỹ lưỡng, cất ngay vào tủ lạnh và tốt nhất chỉ nên hâm lại 1 lần sau đó dùng hết. Một số người có thói quen nấu 1 nồi để ăn và hâm đi hâm lại trong vài ngày thực sự rất có hại cho sức khỏe, dễ khiến cơ thể sinh ra các loại ung thư.

Ngoài dưa chua, thức ăn thừa là 2 loại thực phẩm càng ít xuất hiện trên bàn ăn càng tốt, các mẹ còn nên chú ý tránh sử dụng các loại thực phẩm đã có dấu hiệu mốc.

Thức ăn còn sống, chưa nấu chín, thức ăn quá cay cũng đặc biệt không tốt cho dạ dày và gan, tốt nhất cứ ăn chín uống sôi, cân đối khẩu phần dinh dưỡng, hạn chế tối đa các loại thực phẩm xấu để đảm bảo sức khỏe cho bản thân mình và gia đình các mẹ nhé.

Nguồn: http://toquoc.vn/ca-2-dua-con-trong-gia-dinh-deu-mac-ung-thu-gan-bac-si-ua-nuoc-mat-khuyen-2-loai-thuc-pham-nen-xuat-hien-tren-ban-an-cang-it-cang-tot-22021126103542247.htm

Xem thêm: 2 bộ phận của lợn chứa rất nhiều tế bào UT: Đừng ăn kẻo ngấm bệnh lúc nào không biết

Và không phải ai cũng biết về những bộ phận chứa các tế bào ung thư này của lợn nên hàng ngày chúng vẫn xuất hiện trong mỗi bữa ăn, thậm chí nhiều người thấy ngon còn ăn với tần xuất rất thường xuyên nữa. Như vậy không những sức khỏe của chính mình bị ảnh hưởng mà sức khỏe của cả gia đình cũng nguy hiểm theo nha mọi người.

Mình có đọc được thông tin trên báo, họ có nói rất chi tiết về những bộ phận nguy hiểm của lợn và khuyên chúng ta nên ăn ít, hoặc không nên ăn. Mình sẽ chia sẻ lại bên dưới, những ai quan tâm thì có thể tham khảo nha!

Các bác sĩ chuyên điều trị ung thư đã nói có một số bộ phận của lợn là nơi chứa nhiều tế bào ung thư nhất. Và nhiều bệnh ung thư thực chất là do họ thích ăn những bộ phận ấy và ăn thường xuyên.

hình ảnh

Phổi lợn là bộ phận chứa nhiều tế bào ung thư. Ảnh minh họa, nguồn: Internet

1. Phổi lợn

Phổi lợn chính là bộ phận chứa nhiều tế bào ung thư nhưng cũng nhiều người rất thích ăn. Phổi lợn có thể bị nhiễm độc ở một mức độ nhất định, nguyên nhân có thể là do việc xử lý phổi lợn không đúng cách, dễ tích tụ độc tố.

Ngoài ra, trong phổi lợn còn phát hiện có hàm lượng Clenbuterol dư thừa cao. Hàm lượng này cao nhất là ở phổi lợn, sau đó là gan lợn, thận lợn, nội tạng và cuối cùng là thịt lợn.

Bên cạnh đó thì phổi lợn cũng chứa rất nhiều vi khuẩn và vi rút, vì cũng giống như phổi của con người, chúng là cơ quan hô hấp và dùng để lọc không khí. Vậy nên, nếu lợn mắc bệnh ở phổi, phế nang đặc biệt dễ chứa ký sinh trùng, vi khuẩn và vi rút, nếu ăn uống không cẩn thận có thể gây hại cho cơ thể, thậm chí có thể gây ung thư nữa nha mọi người.

Ngoài ra, phổi lợn còn chứa nhiều kim loại nặng nữa vì phổi được thiết kế đặc biệt để dễ bị bám bụi, vì vậy các kim loại nặng trong bụi cũng sẽ tồn tại. Điều quan trọng nhất là phổi lợn có rất nhiều phế nang, một khi ăn phải những thứ này đặc biệt dễ gây ung thư cho cơ thể người.

2. Thịt ở phần cổ lợn

Đây chính là phần để chọc tiết lợn nên thịt có màu đỏ và người ta còn gọi đó là thịt cổ máu. Có thể mọi người chưa biết, cổ là nơi chứa nhiều hạch bạch huyết, chúng là những tế bào ăn các hạt có hại, vi khuẩn, tế bào chết. Vì thế hạch lớn chứa rất nhiều vi khuẩn, vi rút, mầm bệnh có thể truyền trực tiếp bệnh vào cơ thể.

Ngoài ra thì cổ lợn cũng chứa một số lượng lớn tuyến giáp, nơi tiết ra hormone thyroxine. Khi hấp thụ quá nhiều hormone này sẽ ảnh hưởng tới nội tiết con người và tới việc chuyển hóa trong cơ thể, gây nên các triệu chứng buồn nôn, nôn mửa. Thyroxine là chất rất ổn định và rất khó phá hủy ngay cả khi nấu chúng ở nhiệt độ cao nha mọi người.

hình ảnh

Cổ là nơi chứa nhiều hạch bạch huyết, chúng là những tế bào ăn các hạt có hại, vi khuẩn. Ảnh minh họa, nguồn: Internet

Những bộ phận khác của lợn cũng không nên ăn nhiều kẻo hại sức khỏe như:

1. Óc lợn

Óc lợn không giúp phát triển trí thông minh như nhiều người vẫn nghĩ, thậm chí nó còn gây béo phì cho người ăn, nhất là trẻ nhỏ, người rối loạn mỡ máu, tim mạch,…

Chất đạm trong óc lợn chỉ có 9g/100g, thấp hơn rất nhiều so với các phần khác như thịt nạc đó mọi người.

2. Gan lợn

Gan là bộ phận chuyển hóa và đào thải chất độc trong cơ thể lợn nên tại bộ phận này cũng tập trung nhiều chất cặn bã, mầm bệnh, cùng một hàm lượng độc tố nhất định. Trong gan cũng có nhiều ký sinh trùng như sán, virus gây bệnh đó ạ. Vậy nên tốt nhất là mọi người ăn hạn chế thôi.

3. Tiết lợn sống

Tiết lợn cũng chứa nhiều độc tố. Nó rất dễ nhiễm liên cầu khuẩn Streptococcus suis (S.suis) (kể cả lợn bệnh và lợn lành mang trùng không phát bệnh), trong máu lợn sẽ chứa một lượng lớn vi khuẩn. Nếu ăn tiết canh lợn chưa được nấu chín thì liên cầu khuẩn từ thức ăn sẽ xâm nhập vào cơ thể người và gây bệnh rất nguy hiểm.

4. Ruột lợn

Bộ phận này chứa chất thải của lợn nên rất bẩn. Nó là nơi các vi sinh vật sống nhiều nhất, chắc chắn sẽ có nhiều ký sinh trùng, nhiều vi khuẩn gây bệnh, vì vậy mọi người cũng hạn chế ăn thôi.

Những thông tin trên mình tham khảo được trên báo thấy hay nên chia sẻ lại để mọi người cùng biết về các bộ phận mà chúng ta không nên ăn trên cơ thể con lợn. Thịt lợn tuy có rẻ thì mọi người cũng không nên ham hố ăn những phần thịt đã được cảnh báo là có thể gây nguy hiểm cho sức khỏe con người. Muốn bảo vệ sức khỏe, tốt nhất chúng ta đừng để cái miệng làm hại cái thân.

Nguồn: http://www.khoevadep.com.vn/2-bo-phan-ban-nhat-cua-con-lon-chua-kim-loai-nang-ky-sinh-trung-dung-an-keo-ngam-benh-luc-nao-khong-biet-d307085.html

C::ay đ::ắng biết chồng nuôi b:ồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm chịu đựng. 2 năm qua đều giả vờ ng:u n:gơ, tối nào cũng cơm rư:ợ:u hầu chồng ăn uống no say để hoàn thành kế hoạch t:á:o b::ạo khiến anh ta ngã q::uỵ

“Người ta bảo phụ nữ khôn là người biết nhẫn nhịn, tôi thì không biết mình khôn hay dại, chỉ biết hai năm qua tôi đã sống như một cái bóng. Nhưng rồi đến một ngày, tôi nhận ra: sự cam chịu cũng có thể trở thành con dao sắc nhất.”

Tôi tên là Diệu – 34 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty thương mại điện tử nhỏ. Lương tháng tầm tầm, công việc đều đều, cuộc sống tưởng chừng không có gì sóng gió. Tôi lấy chồng – Hưng – từ năm 28 tuổi, khi hai bên gia đình đều thấy “đủ chín muồi”. Anh làm phó phòng kỹ thuật tại một tập đoàn xây dựng lớn, lương tháng hơn 30 triệu, thêm các khoản hoa hồng, thưởng, thu nhập hơn tôi gấp đôi.

Từ khi lấy nhau, tôi chưa từng đặt nặng chuyện ai kiếm nhiều hơn ai. Tôi lo việc nhà, anh lo việc ngoài xã hội. Cưới nhau về, tôi sinh con, nghỉ việc một năm để nuôi con nhỏ. Hưng không phản đối, nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Anh vẫn đi làm, vẫn tụ tập bạn bè, vẫn về nhà muộn với mùi rượu bám dai dẳng trên áo.

Mọi thứ bắt đầu rạn nứt từ lúc tôi phát hiện hóa đơn chuyển khoản lạ trong điện thoại anh – 40 triệu mỗi tháng, đều đặn, gửi cho một cái tên phụ nữ: “Thuý Nhím 🐰”. Tôi không hỏi. Tôi chỉ im lặng.

Đêm đó tôi mất ngủ. Lòng tôi không tức giận, không ghen tuông bùng nổ như người ta vẫn hay kể. Tôi chỉ thấy hụt hẫng. Không phải vì anh phản bội – mà vì anh nghĩ tôi không đáng để trung thực.

Ngày hôm sau, tôi nấu bữa cơm ngon, mua thêm chai rượu ngoại mà anh thích, đợi anh về. Tôi cười, rót rượu, gắp thức ăn, trò chuyện nhẹ nhàng. Anh vui, anh uống, rồi ngủ say. Tôi không nói một lời nào về “Thuý Nhím”.

Và tôi cũng không hỏi thêm lần nào nữa.

Tôi bắt đầu để ý: Hưng thường vắng nhà vào thứ Sáu hàng tuần. Lý do muôn thuở: tiếp khách, gặp đối tác, họp đội công trình. Nhưng quần áo anh thơm mùi nước hoa phụ nữ, tay áo có vết son, và đôi khi ví anh có thêm hóa đơn khách sạn.

Tôi vẫn không nói gì.

Tôi bắt đầu ghi chép – tỉ mỉ như một kế toán chuyên nghiệp: từng ngày anh chuyển khoản, địa điểm anh đi, giờ về nhà, mức độ say, loại rượu uống, thậm chí cả biểu cảm sau khi về. Tất cả được tôi ghi vào một file excel, đặt tên giả là “chi tiêu gia đình 2”.

Hai năm trôi qua như thế. Tôi dọn dẹp mọi thứ trong im lặng, nấu cơm đúng giờ, con cái học hành đầy đủ, nhà cửa gọn gàng. Với thế giới bên ngoài, tôi là người vợ lý tưởng. Với anh, tôi chỉ là cái bóng.

Rồi một ngày tôi đi họp phụ huynh cho con, gặp một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sành điệu, xức nước hoa đậm, đi xe hơi, bước xuống đón một bé gái tầm tuổi con tôi. Đứa trẻ gọi cô ta là mẹ. Người đó – không ai khác – chính là “Thuý Nhím”.

Tôi xác nhận lại bằng nhiều cách – ảnh mạng xã hội, lịch sử chuyển tiền, thông tin cá nhân. Không sai. Hưng đã nuôi bồ nhí suốt hai năm, thuê nhà riêng, cho tiền, đưa đi du lịch, và cả chăm sóc đứa bé mà không ai biết là con riêng hay chỉ là món hàng đi kèm.

Tôi đã từng nghĩ mình sẽ làm ầm lên, gọi điện cho cô ta, hoặc đối mặt với anh. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Làm thế thì được gì? Anh sẽ xin lỗi, khóc lóc, thề thốt. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Còn tôi? Tôi mất danh dự, mất bình tĩnh, mất luôn sự tỉnh táo.

Không. Tôi chọn cách khác.

Tôi bắt đầu “chăm sóc” chồng nhiều hơn. Tối nào tôi cũng nấu những món anh thích, mời rượu – và quan trọng nhất – chọn đúng loại rượu mà tôi biết sẽ khiến anh chóng say, chóng mệt. Tôi điều chỉnh liều lượng, xen kẽ ngày có – ngày không, đủ để tạo thói quen khiến cơ thể anh ngày càng uể oải. Tôi không đầu độc. Tôi chỉ dùng đúng những gì anh thích, một cách từ từ.

Bên cạnh đó, tôi âm thầm mở tài khoản tiết kiệm riêng, chuyển từng đồng lương hàng tháng sang đó. Tôi cũng giả vờ không quan tâm đến chuyện tài chính gia đình, để anh tự quản lý – rồi âm thầm gom góp thông tin về tài sản đứng tên anh, hợp đồng mua bán, các khoản chi bí mật…

Tôi học cách im lặng – nhưng không ngu ngốc. Tôi học cách để kế hoạch dần hình thành. Không phải để trả thù, mà là để sẵn sàng rời đi – trong tư thế ngẩng cao đầu.

Mỗi ngày trôi qua, tôi đều nhắc bản thân: “Hưng không biết rằng, người phụ nữ đang cười với anh mỗi tối đã không còn yêu anh nữa. Cô ấy đang đợi thời cơ.”

“Có người hỏi: tại sao tôi không vùng lên sớm hơn? Tôi chỉ cười. Có những trận chiến cần phải âm thầm chuẩn bị, vì khi ra tay, tôi không được phép thất bại.”

Tôi lên kế hoạch rời đi từ năm thứ hai của cuộc hôn nhân giả tạo. Không phải vì tôi còn yêu – mà vì tôi cần đảm bảo rằng con tôi không phải chịu một cuộc sống tổn thương hay thiếu thốn sau khi tôi lựa chọn buông bỏ.

Hưng chưa bao giờ ngờ tôi biết tất cả. Anh vẫn sống như một ông hoàng trong chính ngôi nhà tôi dọn dẹp mỗi ngày. Vẫn xức nước hoa, vẫn về muộn, vẫn nhận những tin nhắn lén lút, vẫn bảo tôi “đừng kiểm soát, đàn bà mà quản đàn ông nhiều quá là ngu dại”.

Tôi cười, gật đầu, và mang lên một đĩa mực xào cay – món anh thích nhất, nhưng với một chút ớt xanh tôi biết anh dị ứng nhẹ. Không đủ để gây ra chuyện lớn, nhưng đủ khiến anh khó chịu, mệt mỏi. Tôi lặp lại điều đó vài lần, để anh quen dần với cảm giác yếu đi.

Tôi thu thập chứng cứ – không phải để kiện tụng, mà để nếu cần, tôi có thể khiến anh “bị thiêu rụi” chỉ trong một đêm. Tôi có ảnh chuyển khoản, ảnh nhà anh mua cho bồ nhí, video anh và cô ta vào khách sạn (do một người bạn thân làm trong ngành cung cấp), và cả đoạn ghi âm cuộc gọi giữa anh và cô ấy về chuyện “đừng lo, anh nuôi được em, vợ anh không dám làm gì đâu”.

Có lúc tôi tự hỏi, phải chăng tôi đang biến thành người độc ác? Nhưng rồi, tôi nhìn con – đứa trẻ đang ngày một ít nói đi vì cha nó luôn lơ đãng – và tôi biết mình không còn đường lui.

Rồi ngày ấy cũng đến.

Hưng bị tụt huyết áp nặng sau một lần nhậu nhẹt, phải nhập viện giữa đêm. Tôi gọi taxi, bế anh lên xe, tay run nhưng mắt tỉnh. Bác sĩ hỏi có tiền sử gì không, tôi chỉ lắc đầu. Mọi xét nghiệm đều cho thấy anh “quá tải cơ thể” vì rượu bia kéo dài, gan đã bắt đầu có dấu hiệu xơ hoá nhẹ.

Tôi ngồi bên giường bệnh cả đêm, giả bộ lo lắng, lau mồ hôi trán cho anh, trong khi đầu tôi đã tính toán mọi bước tiếp theo.

Hưng xuất viện một tuần sau. Anh thay đổi đôi chút – bớt nhậu, về nhà đúng giờ hơn. Có vẻ cú ngã đầu tiên đã khiến anh “cảnh tỉnh”. Nhưng tôi không tin. Những kẻ phản bội chỉ sợ hãi tạm thời – bản chất họ không thay đổi, họ chỉ giấu kỹ hơn.

Tôi biết thời cơ đã đến.

Tôi hẹn gặp luật sư, chuẩn bị đơn ly hôn. Mọi giấy tờ đều đã sẵn sàng, tài khoản tiết kiệm tôi mở riêng đủ nuôi hai mẹ con trong ít nhất 2 năm. Tôi bán hết nữ trang được tặng, gom cả tiền mặt, nhờ người bạn thân đứng tên hộ một căn hộ nhỏ trả góp gần trường con.

Tối hôm đó, tôi chờ anh ăn xong bữa cơm, vẫn món anh thích, vẫn rót rượu như mọi ngày – nhưng là rượu không cồn pha loãng, vì tôi muốn anh tỉnh táo khi nghe.

Tôi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ dày cộm.
Anh nhìn, chau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Tôi mở lời:

– Anh có biết 2 năm qua anh chi bao nhiêu cho cô ta không? Em có bảng chi tiết đây. Em cũng có luôn đoạn ghi âm anh nói “vợ anh ngu lắm, không biết gì đâu”. Có cả ảnh nhà trọ, hóa đơn khách sạn, nội dung tin nhắn…

Anh tái mặt, miệng mở ra định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay cắt lời:

– Em không đánh ghen. Em không làm ầm. Em cũng không cần anh xin lỗi. Em chỉ muốn thông báo: Em đã ký đơn ly hôn. Anh ký vào, và giao lại quyền nuôi con. Tài sản chia đôi theo luật, nhưng em nhường anh căn nhà này – vì em không muốn sống thêm một đêm nào nữa dưới cái trần lừa dối.

Anh bật dậy, gào lên:

– Cô gài tôi à? Cô toan tính với tôi từ đầu?

Tôi bình thản:

– Không. Em chỉ phản ứng lại sau khi bị phản bội. Mỗi hành động em làm – đều là do anh bắt đầu trước.

Anh từ chối ký. Tôi không ép. Tôi đứng dậy, nói:

– Không sao. Gặp nhau ở toà.

Một tháng sau, chúng tôi chính thức ly hôn. Anh cố níu kéo, gọi cho cha mẹ tôi, khóc lóc, hứa thay đổi – nhưng quá muộn. Sự im lặng của tôi đã kết thúc bằng một đòn trí mạng: pháp luật.

Tôi dọn về căn hộ nhỏ hai phòng ngủ cùng con. Không sang chảnh, không đủ đầy, nhưng yên bình. Tôi làm thêm online buổi tối, cắt giảm chi tiêu, và bắt đầu học lại ngành tài chính để tìm cơ hội mới.

Tôi không còn là người phụ nữ ngồi chờ cơm tối chồng về nữa. Tôi là mẹ đơn thân – và tôi tự hào về điều đó.

Một lần tôi tình cờ gặp lại “Thuý Nhím” tại trung tâm thương mại. Cô ta đi một mình, mặt mày tiều tuỵ. Tôi không biết Hưng còn chu cấp cho cô ta nữa không – nhưng tôi không quan tâm. Ai gieo gì, gặt nấy.

Tôi chỉ khẽ mỉm cười, đi qua, không quay đầu.

“Có những cuộc hôn nhân kết thúc không phải vì thiếu yêu thương – mà vì sự im lặng quá lâu đã biến người phụ nữ thành kẻ xa lạ với chính cuộc đời mình. Tôi không còn im lặng nữa. Và đó là ngày tôi được tự do.”

Chồng vừa lên Phó giám đốc chưa đầy 5 tháng thì đã c::ặ:p b::ồ. Hôm đó cô b::ồ còn chụp ảnh rồi gửi cho vợ kèm theo lời th::ách th::ức: “Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi”.

“Chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi.”
Tin nhắn đi kèm bức ảnh người chồng đầu gối tay ấp của cô đang ôm một người đàn bà lạ, ngồi trong căn phòng sang trọng với rượu vang và ánh đèn mờ ảo. Địa chỉ được gửi kèm, rõ ràng đến từng số tầng, từng số phòng khách sạn.
Vậy mà thay vì gào thét, thay vì khóc, người vợ lại cười khẩy. Cô lặng lẽ cất điện thoại, cẩn thận cho một thứ vào phong bì, rồi đứng dậy, chỉnh lại vạt váy. Không một chút hoảng hốt. Không một tiếng thở dài.

Hạnh và Minh kết hôn được tám năm. Họ từng là cặp đôi mà ai cũng ngưỡng mộ – trai tài gái sắc, cưới nhau sau gần ba năm yêu xa từ thời đại học. Minh làm trong một tập đoàn xây dựng lớn, vừa lên chức Phó giám đốc chi nhánh miền Bắc sau chuỗi dự án thành công. Hạnh là giảng viên ngành truyền thông, vẻ ngoài dịu dàng nhưng đầu óc sắc sảo. Họ có một bé gái năm tuổi, sống trong một căn hộ cao cấp ở quận trung tâm.

Trên mạng xã hội, người ta thường thấy ảnh gia đình ba người cùng đi du lịch, hay khoảnh khắc Hạnh nấu ăn, còn Minh chơi đàn piano cho con hát. Ai cũng nghĩ, cô quá may mắn.

Chỉ có Hạnh biết, hạnh phúc đó bắt đầu nứt từ khi Minh lên chức.

Đó là một buổi tối thứ sáu. Hạnh vừa dỗ con ngủ xong thì điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Chị là vợ anh Minh đúng không?”

Hạnh chần chừ vài giây rồi gõ:

“Vâng. Có chuyện gì vậy?”

Tin nhắn tiếp theo đến rất nhanh, kèm theo một bức ảnh: Minh đang ôm một cô gái mặc váy đỏ bó sát, mặt gần như tựa vào vai nhau. Căn phòng phía sau là phòng khách sạn – một nơi đắt đỏ cô nhận ra ngay.

“Tụi em yêu nhau thật lòng chị nhé. Anh Minh nói chị chỉ là vợ trên giấy. Em không giật chồng ai hết. Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi.”

Kèm theo là địa chỉ cụ thể, căn phòng tầng 18 của một khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố.

Hạnh đọc tin nhắn, nhìn bức ảnh. Tim cô đập mạnh, nhưng mặt không biến sắc. Một chút giận, một chút cay đắng, nhưng không bất ngờ. Chỉ là… cô không ngờ cô gái kia lại trơ trẽn đến vậy.

Cô đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc phong bì đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào một thứ quan trọng bên trong. Cô thay một chiếc váy thanh lịch hơn, thoa chút son môi, rồi rời khỏi nhà.

Hạnh đến khách sạn đúng giờ, hỏi đúng tên phòng, không lên thẳng mà gửi phong bì cho lễ tân.

“Chào anh, tôi có một bức thư cần gửi gấp cho khách phòng 1806. Nhờ anh chuyển giúp.”

Nhân viên lễ tân hơi ngần ngại nhưng thấy người phụ nữ lịch sự, vẻ mặt nghiêm túc, anh ta đồng ý và gọi điện lên phòng.

Vài phút sau, một nhân viên khác lên gõ cửa. Cô bồ – tên Vy – ra mở, tay còn quấn khăn tắm.

“Ai vậy?”

“Dạ, có người gửi chị phong bì từ sảnh lễ tân.”

Vy mở ra, trong đó là một bản sao giấy chuyển nhượng tài sản, kèm tấm ảnh chụp tin nhắn giữa cô và Minh, và một tờ giấy ghi tay:

“Cảm ơn em đã cho chị biết bộ mặt thật của chồng mình. À, nhân tiện báo để em mừng: Anh Minh vừa ký xong giấy ủy quyền căn hộ đứng tên chị hôm trước, nhưng chị đã nhờ luật sư phong tỏa. Tài khoản của anh ta cũng vừa bị đóng băng vì dấu hiệu biển thủ quỹ công ty – chị đã gửi bằng chứng từ 3 tháng trước rồi.
Chị không đánh ghen. Chị chỉ lấy lại những gì mình xứng đáng có.
Chúc em may mắn. À, đừng quên mặc đồ tử tế trước khi ra mở cửa lần sau.”

Câu chuyện thực ra không bắt đầu từ bức ảnh đó. Mọi thứ đã khởi động từ ba tháng trước, khi Hạnh phát hiện Minh có biểu hiện lạ: về trễ, thay pass điện thoại, hay cười với tin nhắn lạ.

Một lần Minh tắm, điện thoại quên khóa. Tin nhắn nổi lên từ “Vy” – với trái tim và lời lẽ không cần diễn giải.

Hạnh không làm ầm lên. Cô bắt đầu ghi lại mọi bằng chứng – tin nhắn, cuộc gọi, giao dịch ngân hàng, những lần Minh nói dối về công việc. Là giảng viên truyền thông, cô hiểu rõ phải “điều tra có lớp lang”. Đến cả việc Minh rút 300 triệu từ quỹ công ty để “tạm ứng chi phí dự án” nhưng thực ra mua đồng hồ tặng nhân tình, cô đều có hóa đơn.

Một tuần trước ngày nhận được tin nhắn của Vy, Hạnh đã gặp luật sư riêng, gửi toàn bộ hồ sơ. Cô cũng âm thầm đưa đơn xin ly hôn, chỉ còn thiếu chữ ký của Minh.

Tối hôm đó, Vy gọi lại cho Hạnh. Giọng lạc đi:

“Chị làm cái gì vậy? Chị nói gì mà phong tỏa tài khoản? Anh Minh nói không có chuyện đó!”

Hạnh bình thản:

“Em thử hỏi anh ta tiền đâu trả phòng khách sạn ngày mai chưa? Tài khoản đứng tên anh Minh tạm thời bị kiểm tra, còn căn hộ anh ta đứng tên tặng em thì xin lỗi – có chữ ký đồng sở hữu của chị. Mà chị không ký đâu. Chúc em vui.”

Vy chửi, nhưng Hạnh đã tắt máy. Cô đứng một mình trên ban công khách sạn, nhìn xuống thành phố.

Không có nước mắt. Không còn đau.

Minh trở về nhà vào chiều hôm sau, trong bộ dạng rối bời. Căn hộ yên ắng khác thường. Bình hoa Hạnh vẫn hay cắm đã khô từ lúc nào, chiếc piano con gái thường chơi bị phủ một lớp bụi mỏng. Anh gọi:

“Hạnh ơi! Em ơi!”

Không ai trả lời. Trong phòng khách là một chiếc phong bì khác – lần này để tên anh. Minh mở ra, bên trong là bản đơn ly hôn đã có chữ ký của Hạnh, một bản sao kê các giao dịch ngân hàng của anh suốt ba tháng qua, và một dòng chữ ngắn gọn:

“Em không đập phá. Em cũng không khóc lóc.
Em chỉ rút lui khỏi một cuộc hôn nhân mà anh đã chủ động hủy hoại.
Vợ cũ của anh.”

Minh ngồi sụp xuống ghế. Cơn giận bốc lên đầu. Anh gọi cho Hạnh nhưng không bắt máy. Gọi cho Vy – cô ta cũng không nghe. Lúc này Minh mới thấy tay mình run lên – điều mà trước giờ anh vốn kiêu ngạo nghĩ là không bao giờ có thể xảy ra.

Minh từng nghĩ mình kiểm soát mọi thứ. Anh biết Hạnh thông minh, nhưng lại đánh giá cô là kiểu “phụ nữ biết điều” – nghĩa là sẽ nhịn. Anh cũng nghĩ chuyện qua lại với Vy chẳng ảnh hưởng gì.
Anh từng nói với đồng nghiệp:

“Phụ nữ như Hạnh ấy à, họ chỉ cần danh nghĩa, địa vị, và một gia đình trông hoàn hảo để khoe trên Facebook. Mình chỉ cần đừng để cô ấy mất mặt là được.”

Anh không biết, chính sự xem thường đó là sai lầm chết người.

Ba ngày sau, Minh bị yêu cầu lên làm việc với ban kiểm tra nội bộ công ty. Những khoản “tạm ứng” bất thường bị phát hiện, cùng với hồ sơ đối chiếu mà Hạnh gửi trước đó.

Minh gặng hỏi:

“Ai… ai gửi những thứ này?”

Người phụ trách chỉ trả lời lạnh lùng:

“Một bên thứ ba có liên quan đến tài sản của anh. Hồ sơ khá đầy đủ. Có cả bản sao tin nhắn từ email cá nhân của anh nữa.”

Minh đứng không vững.

Tài khoản cá nhân bị phong tỏa. Chiếc xe hơi đứng tên công ty bị thu hồi. Căn hộ mà anh từng hứa cho Vy – đã bị tòa từ chối quyền sở hữu do Hạnh từ chối ký xác nhận chuyển nhượng.

Mọi thứ Minh từng dùng để ve vãn, nuông chiều người tình đều không còn là của anh.

Vy là người đầu tiên bỏ đi. Cô ta gọi cho Minh một lần cuối:

“Anh không nói là anh vẫn chung sổ đỏ với vợ cũ.
Anh bảo căn nhà đó là của anh.
Anh bảo tiền đó là thưởng, chứ không phải rút quỹ công ty.
Anh lừa tôi, Minh ạ. Và tôi ngu mới tin.”

Vy chặn số ngay sau đó. Cô ta từng nghĩ mình là người đặc biệt, nhưng hóa ra chỉ là một quân cờ. Mà quân cờ cũng chẳng còn giá trị khi người chơi thua sạch.

Hạnh chuyển ra khỏi căn hộ hôm Minh nhận quyết định đình chỉ công tác. Cô đưa con về sống cùng bố mẹ vài tuần, rồi mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô – đủ nắng, đủ cây, và yên bình.

Cô nhận được học bổng nghiên cứu ngắn hạn ở Thái Lan. Trường đại học mời cô hợp tác làm cố vấn dự án truyền thông bền vững. Một cơ hội mới mở ra.

Một lần, Minh gọi lại. Lần này Hạnh bắt máy.

“Anh… Anh sai rồi.
Cho anh một cơ hội, anh xin em.”

Hạnh im lặng vài giây. Rồi nhẹ nhàng:

“Anh Minh, em không hận.
Em cảm ơn anh vì đã giúp em thức tỉnh.
Nếu không có những việc anh làm, em sẽ không bao giờ mạnh mẽ thế này.
Nhưng quay lại ư? Không đâu.
Em không bao giờ nhặt lại những gì mình đã buông, nhất là khi nó từng làm em tổn thương.”

Minh một mình trong căn hộ lạnh lẽo. Không còn tiếng con gái ríu rít. Không còn bàn ăn ấm cúng. Mạng xã hội của anh giờ là một nơi trống trơn – chỉ còn những bài viết cũ, và vài lời châm chọc mỉa mai từ người quen.

Hạnh không công khai chuyện ly hôn. Cô chỉ viết đúng một dòng trạng thái, sau hơn một tháng im lặng:

“Phụ nữ mạnh mẽ không phải vì họ không tổn thương.
Họ chỉ biết đứng dậy, sửa lại vương miện, và đi tiếp như thể chưa từng ngã.”

Bên dưới là ảnh cô đứng cùng con gái giữa vườn hoa hướng dương.

Hạnh không cần đánh ghen.
Không cần khóc lóc.
Cô chỉ cần một kế hoạch đủ thông minh, một lòng tự trọng đủ lớn, và một tình yêu đủ rõ ràng dành cho bản thân mình.

Còn Minh? Anh mãi là người thua cuộc – trong chính ván cờ mà anh nghĩ mình là kẻ bày trận.

Tìm ra tài xế xe bus bỏ tr:ố:n sau khi c:á:n cô gái tuvong, làm người mà á:c quá trời đất ơi

Chiếc xe máy trong lúc di chuyển trên đường Trần Phú (TP Hà Nội) đã bất ngờ mất lái khiến người điều khiển ngã xuống đường, bị xe khách chạy cùng chiều cán trúng.

Thông tin từ Đội CSGT đường bộ số 7 (Phòng CSGT TP Hà Nội) cho biết, vào khoảng 19 giờ ngày 12/7, tại đường Trần Phú, phường Hà Đông (TP Hà Nội) đoạn trước số nhà 195 đã xảy ra vụ tai nạn giao thông giữa xe máy và xe khách khiến 1 người tử vong.

Thời điểm trên, chị N.T.Q. (22 tuổi, quê tại Thanh Hóa) điều khiển xe máy, phía sau chở theo N.T.H. (22 tuổi, quê Thanh Hóa) trong khi di chuyển trên đường Trần Phú (hướng ra đường Khuất Duy Tiến) đã bất ngờ va chạm với 1 xe máy khác đi cùng chiều (chưa rõ danh tính).

Khoảnh khắc vụ tai nạn giao thông trên đường Trần Phú được camera hành trình ghi lại.

Chiếc xe máy sau đó mất lái, khiến cả phương tiện và người ngồi trên xe trượt ngã xuống đường.

Lúc này, xe ô tô khách màu cam (chưa rõ danh tính) đi cùng chiều bên trái đã chèn qua đầu khiến chị H. tử vong tại chỗ, chị Q. bị thương ở tay. Sau tai nạn, hai phương tiện chưa rõ danh tính đã rời khỏi hiện trường.

Hà Nội: Cô gái trẻ tử vong thương tâm sau va chạm với xe khách trên đường Trần Phú- Ảnh 1.

Vụ tai nạn xảy ra trên đường Trần Phú, phường Hà Đông.

Ngay sau khi nhận tin báo, Đội CSGT đường bộ số 7 cử cán bộ ra phối hợp với lực lượng chức năng đưa các nạn nhân đi cấp cứu, phân luồng giao thông, khám nghiệm hiện trường…

Hiện vụ việc đang được các cơ quan chức năng tiếp tục điều tra làm rõ.

Tin vui: Chính phủ sẽ xếp lại bảng lương của giáo viên mầm non, phổ thông, những ai được hưởng lợi?

Dự kiến, Bộ Giáo dục tham mưu xếp lại bảng lương của một số chức danh nhà giáo để bảo đảm tính thống nhất.

Ngày 12 tháng 7 năm 2025, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Tin vui: Chính phủ sẽ xếp lại bảng lương của giáo viên mầm non, phổ thông, những ai được hưởng lợi?”. Nội dung như sau:

Báo Dân trí cho hay, lương nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp. Dự kiến, Bộ Giáo dục tham mưu xếp lại bảng lương của một số chức danh nhà giáo để bảo đảm tính thống nhất.
Đây là một trong những điểm mới đáng chú ý trong Luật Nhà giáo, được công bố tại cuộc họp báo sáng 11/7 tại Văn phòng Chủ tịch nước.

Luật Nhà giáo gồm 9 chương, 42 điều, tập trung vào 5 chính sách lớn: Định danh nhà giáo; Tiêu chuẩn và chức danh nhà giáo; Tuyển dụng, sử dụng và chế độ làm việc của nhà giáo; Đào tạo, bồi dưỡng, đãi ngộ và tôn vinh nhà giáo; Quản lý nhà nước về nhà giáo.

Luật này sẽ có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2026.

491726489-1206406937938727-677617287647605061-n-1752225310.jpg
Các bạn nhỏ 5 tuổi của Mầm non Sen Hồng (phường Dương Nội, thành phố Hà Nội) đã có một chuyến đi thật đặc biệt: tham quan Trường Tiểu học Trần Quốc Toản – môi trường mới, không gian mới, cảm xúc mới… và cả những ước mơ vừa chớm nở. Ảnh: Page trường Mầm non Sen Hồng).

VOV cũng cho biết, tại buổi họp báo, Thứ trưởng Bộ GD&ĐT Phạm Ngọc Thưởng đã giới thiệu những nội dung mới của Luật Nhà giáo. Theo đó, Luật gồm 9 chương, 42 điều, có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2026.

Nội dung quy định của Luật Nhà giáo tập trung vào 5 chính sách lớn về nhà giáo đã được Quốc hội thông qua, bao gồm: Định danh nhà giáo; tiêu chuẩn và chức danh nhà giáo; tuyển dụng, sử dụng và chế độ làm việc của nhà giáo; đào tạo, bồi dưỡng, đãi ngộ và tôn vinh nhà giáo; quản lý Nhà nước về nhà giáo.

Nêu những điểm mới nổi bật trong Luật Nhà giáo, Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Ngọc Thưởng cho biết, luật là hành lang pháp lý quan trọng, kiến tạo các chính sách đầy đủ và tốt hơn để nhà giáo yên tâm công tác và cống hiến với nghề.

Trong đó xác lập vị trí pháp lý đầy đủ cho nhà giáo trong cả cơ sở giáo dục công lập và ngoài công lập. Lần đầu tiên, nhà giáo ngoài công lập được thừa nhận là một người hành nghề đặc thù, có chuẩn nghề nghiệp, quyền và nghĩa vụ tương đồng.

luat-nha-giao-1752225127.webp
Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Ngọc Thưởng. Ảnh: PV

Luật cũng làm rõ các quyền và nghĩa vụ của nhà giáo theo định hướng tăng quyền chủ động, sáng tạo và tăng tính bảo vệ nhà giáo trong hoạt động nghề nghiệp. Bên cạnh đó, luật quy định rõ quyền được tôn trọng, bảo vệ danh dự, nhân phẩm và cơ chế xử lý nghiêm minh với các hành vi xúc phạm nhà giáo, bao gồm cấm cá nhân, tổ chức phát tán thông tin quy kết nhà giáo khi chưa có kết luận chính thức của cơ quan chức năng.

Luật Nhà giáo cải thiện các chính sách về thu nhập đối với nhà giáo. Trong đó, lương của nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp.

Điều 23 Luật Nhà giáo quy định “Lương của nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp” và giao Chính phủ quy định chi tiết về chính sách tiền lương đối với nhà giáo.

Ông Phạm Ngọc Thưởng nhấn mạnh đây là căn cứ quan trọng để Chính phủ có những quy định điều chỉnh liên quan đến tiền lương của nhà giáo bảo đảm chủ trương “xếp cao nhất”. Hiện nay, Bộ GD&ĐT đang khẩn trương triển khai xây dựng, hoàn thiện dự thảo Nghị định quy định chính sách tiền lương, phụ cấp, chế độ hỗ trợ, thu hút đối với nhà giáo để đảm bảo có hiệu lực đồng bộ khi Luật Nhà giáo có hiệu lực.

Theo dự kiến, Bộ GD&ĐT tham mưu Chính phủ xếp lại bảng lương của một số chức danh nhà giáo (như giáo viên mầm non, phổ thông, dự bị đại học, giáo viên giáo dục nghề nghiệp hạng IV…) để bảo đảm tính thống nhất về bảng lương áp dụng với các chức danh nghề nghiệp viên chức nhà giáo và viên chức các ngành, lĩnh vực khác. Đồng thời bảo đảm mức sống của nhà giáo, giúp nhà giáo an tâm công tác, cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.

Ngoài ra, theo quy định của luật, nhà giáo còn được hưởng thêm các khoản phụ cấp đặc thù, trách nhiệm, ưu đãi, trợ cấp vùng khó khăn, trợ cấp giáo dục hòa nhập, thâm niên, lưu động…, góp phần nâng cao thu nhập toàn diện.

VietNamNet cũng thông tin, Thứ trưởng Phạm Ngọc Thưởng nêu rõ, Luật Nhà giáo bổ sung các chính sách hỗ trợ, thu hút nhà giáo đáp ứng yêu cầu nhân lực chất lượng cao vào công tác tại ngành Giáo dục.

Luật mở rộng và hợp nhất hệ thống chính sách hỗ trợ, trong đó nhấn mạnh: hỗ trợ nhà ở công vụ hoặc tiền thuê nhà cho giáo viên tại vùng đặc biệt khó khăn; trợ cấp sức khỏe định kỳ, đào tạo – bồi dưỡng nghề nghiệp cho tất cả nhà giáo, không phân biệt công lập – ngoài công lập; ưu tiên trong tuyển dụng, điều động, tiếp nhận đối với nhà giáo công tác tại vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo; thu hút người có trình độ cao, kỹ năng nghề giỏi tham gia giảng dạy, nhất là trong các lĩnh vực chiến lược như khoa học, công nghệ, chuyển đổi số, giáo dục nghề nghiệp.

Giáo viên mầm non nếu có nguyện vọng được nghỉ hưu sớm hơn tối đa 5 năm mà không bị giảm lương hưu (nếu đủ 15 năm đóng BHXH). Trong khi đó, giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ hoặc nhà giáo làm việc trong lĩnh vực đặc thù được nghỉ hưu ở tuổi cao hơn để giữ chân người tài.

Luật Nhà giáo quy định chuẩn hóa đội ngũ nhà giáo và phát triển đội ngũ, nâng cao chất lượng giáo dục. Luật hợp nhất hai hệ thống tiêu chuẩn (chức danh nghề nghiệp và chuẩn nghề nghiệp) thành một hệ thống chức danh gắn với chuẩn năng lực nghề nghiệp, áp dụng thống nhất cho cả công lập và ngoài công lập.

Theo lãnh đạo Bộ GD-ĐT, việc này nhằm tạo mặt bằng chất lượng chung cho toàn bộ đội ngũ; bảo đảm công bằng trong tiếp cận giáo dục chất lượng cho học sinh. Ngoài ra, tăng tính minh bạch, dễ tiếp cận trong đánh giá, tuyển chọn và đào tạo nhà giáo. Luật cũng quy định tuyển dụng nhà giáo phải gắn với thực hành sư phạm, đảm bảo đầu vào chất lượng, phù hợp với từng cấp học và trình độ đào tạo.

Bên cạnh quyền được bảo vệ, nhà giáo cũng có trách nhiệm giữ gìn đạo đức nghề nghiệp. Việc quy định rõ về chế tài xử lý nghiêm các hành vi vi phạm của nhà giáo trong hoạt động nghề nghiệp góp phần nâng cao vị thế nhà giáo, đồng thời giữ vững chuẩn mực sư phạm trong môi trường giáo dục.

Luật Nhà giáo quy định đầy đủ hơn về chính sách điều động, biệt phái, thuyên chuyển, dạy liên trường, liên cấp đối với nhà giáo trong các cơ sở giáo dục công lập làm căn cứ để bố trí, phân công nhà giáo phù hợp với đặc điểm hoạt động nghề nghiệp và các yêu cầu của ngành Giáo dục.

Ông Thưởng cho biết, các quy định mang tính chất đặc thù của ngành mà viên chức các ngành, lĩnh vực khác không có như điều động, thuyên chuyển vừa giúp giải quyết bài toán thừa thiếu cục bộ nhà giáo các cấp học mầm non, phổ thông giai đoạn vừa qua, đồng thời góp phần nâng cao chất lượng, năng lực đội ngũ.

Cùng ngày, chuyên trang này cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Những nhà giáo thuộc diện này được nhận phụ cấp, hỗ trợ đặc biệt”. Nội dung như sau:

Căn cứ quy định tại Điều 24 Luật Nhà giáo 2025, những chính sách hỗ trợ nhà giáo bao gồm:

– Chế độ trợ cấp theo tính chất công việc, theo vùng;

– Hỗ trợ đào tạo, bồi dưỡng;

– Hỗ trợ chăm sóc sức khỏe định kỳ, chăm sóc sức khỏe nghề nghiệp;

– Phụ cấp lưu động đối với nhà giáo làm công tác xóa mù chữ, phổ cập giáo dục, biệt phái, dạy tăng cường, dạy liên trường, dạy ở các điểm trường;

 

– Chính sách hỗ trợ khác cho nhà giáo theo quy định của pháp luật về viên chức, pháp luật về lao động và quy định khác của pháp luật có liên quan.

15092016vietcuong70-1752191670.jpg

Ngoài những điều trên, đối với nhà giáo công tác ở vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo và vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn; nhà giáo dạy trường chuyên biệt; nhà giáo thực hiện giáo dục hòa nhập; nhà giáo dạy tiếng dân tộc thiểu số; nhà giáo dạy tăng cường tiếng Việt cho học sinh người dân tộc thiểu số; nhà giáo dạy các môn năng khiếu, nghệ thuật được hưởng một số chính sách hỗ trợ trong các chính sách sau đây:

Được thuê nhà ở công vụ theo quy định của pháp luật về nhà ở hoặc được bảo đảm chỗ ở tập thể khi đến công tác tại vùng đồng bào dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo và vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn. Trường hợp không bố trí được chỗ ở tập thể hoặc nhà ở công vụ thì được hỗ trợ tiền thuê nhà ở theo mức hỗ trợ thuê nhà ở công vụ theo quy định của pháp luật;

Được hỗ trợ thanh toán tiền tàu xe trong thời gian làm việc ở vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn theo quy định của pháp luật;

Chế độ phụ cấp, trợ cấp theo đối tượng.

Luật Nhà giáo 2025 quy định, địa phương, cơ sở giáo dục có chính sách hỗ trợ nhà giáo bảo đảm cuộc sống, phát triển nghề nghiệp phù hợp với điều kiện thực tiễn và nguồn tài chính của địa phương, cơ sở giáo dục.

Tối nay, một khách hàng Vietlott đã trúng số tiền kỷ lục: hơn 344,9 tỉ đồng

Thông tin về kết quả kỳ quay số mở thưởng tối nay 12-7, Vietlott cho biết có một khách hàng đã trúng giải Jackpot hơn 344,9 tỉ đồng, lớn nhất từ trước đến nay.

Vietlott - Ảnh 1.

Tối nay, một khách hàng Vietlott đã trúng hơn 344,9 tỉ đồng – Ảnh: LÊ THANH

Vietlott thông tin kết quả quay số mở thưởng sản phẩm Power 6/55 kỳ quay thưởng 1215 ngày 12-7 đã xác định có một khách hàng may mắn trúng giải Jackpot 1. Trị giá giải thưởng lên tới 344.987.346.900 đồng.

Bộ số mang may mắn đến cho người chơi là 02-34-39-41-45-52.

Theo quy định, người chơi sẽ phải nộp thuế thu nhập cá nhân là hơn 34,4 tỉ đồng trước khi nhận thưởng. Như vậy, số tiền mà chủ nhân của giải thưởng này nhận về là khoảng 310,5 tỉ đồng.

Đây là giải có số tiền thưởng lớn nhất từ trước đến nay của Vietlott cũng như ở Việt Nam.

Trước đó, tháng 4-2024, anh H. và anh H.L. đến từ TP.HCM đã cùng nhận giải Jackpot 1 xổ số tự chọn Power 6/55 kỳ có trị giá hơn 314 tỉ đồng. Số tiền thưởng được chia đều cho hai người chơi này.

Còn tháng 5-2018, Vietlott cũng trao thưởng giải Jackpot cho người chơi may mắn ở Hà Nội trúng 304 tỉ đồng.

Ngoài giải thưởng này, tối nay, Vietlott cũng xác định có 2 khách hàng trúng thưởng Jackpot 2 mỗi giải trị giá 3.999.297.050 đồng.

Mẹ chồng tôi nhập viện nằm phòng cấp cứu đặc biệt suốt 9 năm trời nhưng vợ chồng anh cả từ chối phụng dưỡng và chia đôi chi phí vì ‘quá tốn kém

Mẹ chồng tôi nằm phòng cấp cứu suốt 9 năm, anh cả không góp một đồng, đến lúc chia tài sản tôi chết lặng vì… quyển sổ tiết kiệm”


Ai cũng bảo tôi “ngu” khi rút hết vàng cưới, bán cả mảnh đất bố mẹ đẻ cho làm của hồi môn chỉ để lo cho mẹ chồng ốm nằm một chỗ. Người ta cười mỉa:
“Đến con ruột bà còn không lo, cô tưởng cô là ai?”
Tôi chỉ cười buồn, nghĩ đơn giản: “Bà là mẹ của chồng tôi, không lo thì ai lo?”
Nhưng cái ngày bà gọi các con về chia tài sản… tôi đã chết lặng.

Tôi lấy chồng khi mới 26 tuổi. Chồng tôi – anh Hưng – là con trai út trong một gia đình thuần nông ở Hưng Yên. Gia đình chồng có 2 anh em: anh cả là Việt – dân kinh doanh tự do, sống ở Hà Nội với vợ và hai con; còn vợ chồng tôi sống chung với mẹ trong căn nhà cấp 4 ở quê.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ sống cùng mẹ chồng sẽ khó khăn, nhưng bà là người hiền hậu, ít nói, lại thương con cháu. Bà từng bảo:

“Mẹ chẳng mong gì, chỉ mong hai con yêu thương nhau, có rau ăn rau có cháo ăn cháo.”

Cuộc sống yên bình kéo dài không lâu. Chỉ 2 năm sau cưới, mẹ chồng tôi lên cơn đột quỵ đầu tiên. Sau vài ngày cấp cứu, bác sĩ nói: “Nếu gia đình muốn kéo dài thời gian sống, phải chăm sóc lâu dài. Tình trạng có thể tiến triển xấu bất kỳ lúc nào.”

Từ ngày đó, tôi chính thức làm “y tá bất đắc dĩ”. Bà không thể tự ăn, không tự đi lại. Vợ chồng tôi đưa bà lên tuyến tỉnh điều trị rồi chuyển về một bệnh viện tư có phòng chăm sóc đặc biệt theo lời khuyên của bác sĩ.

Chi phí mỗi tháng dao động từ 15-18 triệu – vượt quá thu nhập hai vợ chồng làm công nhân và buôn bán vặt.

Tôi đánh liều mang bán đôi hoa tai vàng 24K bố mẹ tặng ngày cưới, rồi lần lượt là sợi dây chuyền, nhẫn cưới, cả cuốn sổ tiết kiệm hai vợ chồng tích góp 5 năm trời.

Tôi ngại, nhưng vẫn gọi cho anh Việt – anh chồng cả – nhắn nhủ:

“Anh chị nếu không trông được thì hỗ trợ chi phí giúp em. Dù sao cũng là mẹ chung.”

Anh ấy chỉ trả lời:

“Anh chị không dư dả. Em có hiếu thì em lo. Mẹ ốm 9 năm, chứ sống thêm 9 năm nữa thì bán cả nhà cũng không đủ tiền.”

Lúc đó tôi ứa nước mắt. Chồng tôi – dù thương mẹ – nhưng biết tính anh cả nên cũng chỉ nói:

“Thôi em ạ. Mình còn mẹ ngày nào thì cố ngày ấy.”

Mẹ chồng tôi yếu dần, gần như hôn mê suốt. Có những tháng vợ chồng tôi chỉ đủ tiền viện phí mà không đủ mua sữa cho con nhỏ. Tôi đành gửi con về ngoại nhờ chăm sóc một thời gian. Hỏi chồng có tiếc gì không, anh lắc đầu:

“Chỉ mong mẹ đi thanh thản. Em đã vất vả vì nhà anh quá nhiều rồi.”

Thế rồi một hôm bất ngờ, bà tỉnh táo lạ thường. Bác sĩ cũng bất ngờ. Bà bảo muốn gặp các con. Tôi gọi anh Việt, báo anh về. Vợ anh ấy đắn đo:

“Thôi… bà có gì mà chia chác đâu. Anh về cho có mặt thôi.”

Trưa hôm đó, bà ngồi dậy, gọi các con lại, lấy ra một phong bì thư. Bên trong là tờ di chúc viết tay, có xác nhận của bệnh viện.

“Nhà này mẹ cho vợ chồng thằng Việt, dù gì sau này các cháu lớn ở phố cũng cần nhà dưới quê về ở chơi. Còn đây là sổ tiết kiệm mẹ để lại cho thằng Hưng và con dâu.”

Tôi run tay mở phong bì. Trên bìa là sổ tiết kiệm mang tên bà, ghi rõ số dư: 35.000.000 đồng. Tôi nghẹn họng, nước mắt rơi lã chã.

9 năm chăm mẹ, đổi lại là 35 triệu. Anh Việt ngồi cười khẩy, nói với vợ:

“May mà mẹ còn có chút sổ, chứ không lại bảo mình tham lam.”

Tôi nắm tay mẹ, cười gượng:

“Con cảm ơn mẹ. Bao nhiêu cũng quý, miễn mẹ thanh thản là được.”

Sau hôm đó 3 ngày, mẹ mất. Vợ chồng tôi lo tang lễ chu đáo, thậm chí còn phải vay mượn để làm mâm cơm cúng đầy đủ. Vợ chồng anh cả đến hôm đầu rồi về Hà Nội ngay, viện lý do công việc.

Khi đưa mẹ ra đồng, lòng tôi nhẹ tênh. Không còn nặng vì hy vọng được “đền đáp”, chỉ mong mẹ nơi xa biết rằng tôi đã cố gắng hết sức.

7 ngày sau đám tang, tôi quyết định mang sổ tiết kiệm đi rút tiền để trả nợ lễ tang và gửi con đi học lại.

Vừa bước vào ngân hàng, nhân viên tiếp tân đã cúi chào lễ phép:

“Chị là con bà Nguyễn Thị Tư? Mời chị vào phòng đặc biệt. Giám đốc đang chờ.”

Tôi ngơ ngác nhìn chồng. Anh cũng bất ngờ không kém. Cầm sổ, tôi lắp bắp:

“Tôi chỉ muốn rút 35 triệu thôi… Chắc có gì nhầm rồi?”

Nhân viên ngân hàng mỉm cười, đưa tôi một bảng kê chi tiết. Tôi nhìn, tim đập loạn:

Sổ tiết kiệm: 35 triệu – là sổ phụ, chỉ để đánh dấu. Số tiền thực gửi theo hợp đồng niêm phong riêng: 2,3 tỷ đồng. Người thụ hưởng: Nguyễn Thị Mai – tức tôi.

Tôi run rẩy đọc lại. Chồng tôi mặt tái mét. Giám đốc ngân hàng xác nhận:

“Trước lúc bà cụ nhập viện, bà đã gửi nhiều sổ, yêu cầu niêm phong và chỉ trao cho đúng người theo chỉ định, kèm thư tay.”

Tôi ngồi lặng, tay run run mở phong thư nhỏ đính kèm:

“Con dâu út,
Mẹ biết con là người không máu mủ nhưng có tấm lòng hơn cả ruột thịt.
9 năm qua, mẹ chỉ giả nghèo, để thử lòng người.
Căn nhà mẹ cho anh cả, nhưng nhà đất mẹ đứng tên, không sổ hồng. Mẹ để lại phần thực sự cho con – người con duy nhất không đợi phần.”

Tôi ngồi lặng đi sau khi nghe giám đốc ngân hàng xác nhận số tiền trong sổ tiết kiệm thực tế là hơn 2,3 tỷ đồng, chưa kể một hợp đồng gửi tiết kiệm định kỳ khác trị giá 400 triệu đồng – cũng mang tên tôi là người thụ hưởng.

Tôi không hiểu, mẹ chồng tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền? Bao năm nay, bà sống tiết kiệm, thậm chí có lúc phải dùng đồ cũ. Nhưng rồi tôi chợt nhớ: thời trẻ, bà từng có vài sào ruộng được đền bù đất làm khu công nghiệp. Bà từng nhận khoản tiền lớn nhưng chỉ nói mơ hồ “gửi tiết kiệm làm vốn phòng thân”.

Không ai ngờ, bà đã dùng chính số tiền đó để “thử lòng con cái” như lời bà viết trong thư:

“Mẹ không có học cao, nhưng mẹ biết ai thương mẹ thật lòng. Mẹ không cần con cái nuôi mẹ bằng tiền, mẹ cần con người. Anh cả giỏi làm ăn, nhưng sống buông xuôi. Con dâu út – con đã dạy mẹ tin vào tình thương không máu mủ.”

Chiều hôm đó, vợ chồng tôi về quê. Chồng tôi suốt chặng đường không nói câu nào, chỉ cầm tay tôi thật chặt. Anh bảo:

“Nếu mẹ không làm vậy, có lẽ suốt đời anh mang mặc cảm để vợ khổ.”

Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì tối đó, anh Việt gọi điện, giọng nhát gừng:

“Có chuyện gì không? Sao ngân hàng báo mẹ để lại tiền cho cô?”

Tôi im lặng vài giây rồi chỉ đáp:

“Số tiền là của mẹ. Mẹ có quyền để lại cho ai bà muốn.”

Anh cáu gắt:

“Nhưng nhà này là nhà tổ tiên, mẹ không thể cho riêng tôi còn tiền thì dồn hết cho cô được.”

Tôi vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

“Anh, 9 năm qua, chúng tôi không hỏi một đồng. Anh cũng chưa từng hỏi mẹ cần gì. Giờ mẹ mất rồi, anh còn muốn đòi gì nữa?”

Chồng tôi giật lấy điện thoại, nói thẳng:

“Anh nghĩ lại đi. Em và Mai đã bán cả đất của bố mẹ vợ để lo cho mẹ. Giờ mẹ để lại bao nhiêu, tụi em cũng không thấy đủ.”

Điện thoại bên kia cúp ngang. Từ hôm đó, nhà anh cả cắt đứt liên lạc.

Vài ngày sau, vợ chồng anh cả bất ngờ kéo về quê, mang theo luật sư. Họ yêu cầu kiểm tra lại sổ đỏ ngôi nhà cũ của mẹ – nơi hiện giờ đang bỏ trống – với lý do “muốn bán chia đôi”.

Tôi cười nhạt. Vì trong phong thư thứ hai mẹ để lại trong két sắt, có bản di chúc mới nhất (có công chứng) ghi rõ:

“Ngôi nhà hiện tại mẹ để lại cho anh cả nhưng chỉ là quyền sử dụng tạm. Nếu trong vòng 3 năm anh không sửa sang, không về quê chăm sóc hương khói thì nhà sẽ thuộc về vợ chồng Hưng Mai – người trực tiếp chăm sóc mẹ những năm cuối.”

Tôi đưa ra bản di chúc đó. Vợ chồng anh cả chết lặng. Họ đành kéo nhau ra về, miệng vẫn lẩm bẩm “mẹ thiên vị… mẹ bất công…”

Sau khi trừ nợ nần, vợ chồng tôi còn giữ lại được gần 2 tỷ đồng, vừa đủ mua một căn nhà nhỏ ở thị xã, đón con về ở cùng, cho bé đi học lại. Tôi cũng mở một tiệm tạp hóa nhỏ tại nhà để tự chủ kinh tế.

Chúng tôi vẫn giữ lại ngôi nhà cũ, mỗi dịp giỗ tết đều về thắp hương mẹ. Không một lời oán trách, không một tiếng khoe khoang.

Một hôm tôi gặp một người hàng xóm cũ – bà cụ sống sát nhà mẹ chồng – bà bảo:

“Hôm bà cụ tỉnh lại, tôi ngồi cạnh nghe hết. Bà ấy bảo chỉ tiếc một điều… là không còn sống đủ lâu để nhìn con dâu út được sung sướng.”

Tôi cười mà mắt đỏ hoe.

Câu chuyện của tôi không phải để kể công, càng không phải để hả hê vì “được chia nhiều tiền”. Mà là để nhắc nhở nhau rằng:

  • Phụng dưỡng cha mẹ không phải trách nhiệm riêng của ai, càng không phải phép thử.

  • Đừng đợi tới lúc người mất rồi mới bắt đầu so đo, bởi khi ấy, mọi đền bù đều trở nên vô nghĩa.

  • Con cái không nên tính phần, mà nên sống có tình. Bởi có khi người chẳng máu mủ lại là người đưa ta một cuộc đời mới.

Ngày dạm ngõ mẹ chồng mang 200 triệu lễ đen đến xin dâu nhưng đi kèm với 1 điều kiện không ngờ, ngay lập tức nhà thông gia tuyên bố “chẳng có đám cưới nào hết

Ngày dạm ngõ, cả khu phố xôn xao khi thấy gia đình nhà trai đến đông đủ, áo dài đỏ rực, mâm quả lễ đầy ắp, kèm theo một cọc tiền lễ đen 200 triệu được trao long trọng giữa hai họ. Ai cũng nghĩ đám cưới sẽ hoành tráng, môn đăng hộ đối. Nhưng không ai ngờ, chỉ vài phút sau, tiếng bà thông gia bật lớn:
“Thế thì khỏi cưới! Nhà tôi không bán con gái!”

Linh, 25 tuổi, là một cô gái Hà Nội học giỏi, làm việc cho một công ty truyền thông lớn. Cô quen Nam trong một chuyến du lịch Nha Trang do công ty tổ chức. Nam hơn Linh 3 tuổi, đẹp trai, điềm đạm, là kỹ sư công nghệ ở TP.HCM, nhưng quê gốc ở Quảng Ninh.

Chỉ sau 4 tháng yêu xa, Nam quyết định bay ra Hà Nội để gặp gia đình Linh. Anh tỏ ra rất nghiêm túc, liên tục nói về kế hoạch cưới xin. Gia đình Linh lúc đầu còn do dự vì quen chưa lâu, nhưng thấy Nam chững chạc, công việc ổn định, lại có nhà riêng ở Sài Gòn nên dần yên tâm.

Sau nửa năm, hai bên thống nhất ngày dạm ngõ. Mẹ Nam gọi điện trước, nói sẽ chuẩn bị lễ chu đáo, xin dâu đàng hoàng, và mang theo “lễ đen” 200 triệu để thể hiện thành ý.

Ngày hôm đó, gia đình Nam đi hai xe ô tô từ Quảng Ninh xuống Hà Nội. Mâm quả 7 tráp gồm trầu cau, bánh cốm, bánh phu thê, rượu chè, hoa quả, mứt sen… và một phong bì đỏ dày cộp ghi “Lễ đen – 200 triệu đồng”.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Hai bên ngồi lại uống trà, nói chuyện cưới xin. Mẹ Nam – bà Trinh – ăn mặc sang trọng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn. Sau khi đưa lễ đen và nhận được sự đồng thuận của gia đình Linh, bà bất ngờ nói:

“Tôi xin phép được chia sẻ rõ một chuyện, để sau này khỏi lấn cấn. Vì con trai tôi công việc ổn định trong TP.HCM, nên sau khi cưới xong, Linh sẽ vào đó sống với vợ chồng tôi. Nhưng tôi cũng mong Linh hiểu, nhà tôi có điều lệ: dâu mới sau cưới 1 năm phải ở nhà phụ giúp bố mẹ chồng việc nhà, chăm sóc ông bà. Trong thời gian đó không được sinh con, không đi làm, không được ở riêng. Sau một năm, nếu làm tốt, sẽ được đứng tên chung sổ đỏ căn nhà tôi đang cho vợ chồng nó ở.”

Cả nhà Linh chết lặng. Không ai tin vào tai mình.

Bố Linh – ông Hùng – là người đàn ông trầm tính, cả đời làm kỹ sư xây dựng. Ông uống một ngụm trà, đặt chén xuống bàn rất nhẹ. Nhưng giọng ông vang rõ:

“Bà nói vậy là ý gì? Là con gái tôi lấy chồng rồi phải làm người giúp việc không lương cho nhà chồng 1 năm, mới được ‘thưởng’ đứng tên nhà? Rồi 200 triệu này là tiền lễ hay tiền mua đứt?”

Không khí trong phòng khách lạnh đi rõ rệt. Mẹ Linh mặt tái xanh, cố gượng cười:

“Dạ, bác nói vậy hơi nặng lời… chắc chị chỉ muốn dạy bảo con dâu thôi ạ?”

Bà Trinh vẫn bình thản:

“Tôi không mua bán gì cả, nhưng mỗi nhà mỗi nếp. Tôi chỉ nói rõ để sau khỏi ai trách ai.”

Lúc này, Linh bắt đầu rơi nước mắt. Cô ngồi cạnh Nam, ánh mắt cầu cứu. Nhưng Nam chỉ im lặng, không dám nhìn ai.

Sau vài giây yên lặng, ông Hùng đứng dậy, cầm phong bì lễ đen trên bàn, bước thẳng ra cửa.

“Tôi xin lỗi. Nhà tôi không bán con. Tôi trả lại tiền. Coi như hôm nay không có cuộc gặp gỡ nào.”

Bà Trinh đứng bật dậy:

“Sao lại như thế được? Chuyện gì cũng phải từ từ nói. Tôi đâu có nói gì sai.”

Ông Hùng điềm tĩnh đáp:

“Sai hay không, tùy nhà chị nghĩ. Nhưng gia đình tôi không thể để con gái mình làm dâu như vậy. Dâu không phải osin, cũng không phải con nợ để trả bằng 1 năm phục dịch đổi lấy cái sổ đỏ.”

Nam lúc này mới lên tiếng, nhưng yếu ớt:

“Bố, con xin lỗi. Mẹ con chỉ hơi nghiêm khắc, nhưng không có ý xấu.”

Ông Hùng lắc đầu:

“Nếu con thật lòng với Linh, con phải hiểu: hôn nhân không bắt đầu bằng điều kiện. Nhất là điều kiện thiếu nhân văn như vậy.”

Bà Trinh thu lại lễ vật, gương mặt lạnh tanh. Cả đoàn nhà trai lên xe, rời đi trong ánh mắt hoang mang của hàng xóm. Linh ngồi gục đầu trong phòng, khóc nức nở. Mối tình những tưởng như cổ tích giờ như một giấc mộng gãy gánh ngay từ cửa.

Không khí trong nhà Linh trầm mặc suốt cả tuần. Mẹ cô – bà Hạnh – buồn bã vì con gái đau khổ, còn ông Hùng thì vẫn giữ thái độ kiên quyết. Ông nói rõ:

“Bố không ghét thằng Nam, nhưng nếu nó không đủ bản lĩnh để bảo vệ con, thì nó không xứng.”

Linh lúc này như rơi vào trạng thái lưng chừng: vừa giận, vừa thương. Cô biết Nam yêu cô, nhưng cũng thấy rõ sự nhu nhược của anh trước mẹ ruột. Ngày hôm đó, Nam không hề phản đối, không hề đứng về phía cô.

Nam nhiều lần nhắn tin, gọi điện xin lỗi, thậm chí gửi cả email dài hơn 2 trang, kể rằng từ nhỏ anh đã sống trong khuôn khổ của mẹ – một người phụ nữ nghiêm khắc, gia trưởng, coi trọng thể diện. Nhưng anh cũng cam đoan rằng sẽ thay đổi mọi thứ, nếu cô cho anh thêm cơ hội.

Sau 2 tuần, Linh đồng ý gặp Nam tại một quán cà phê yên tĩnh. Gặp lại nhau, cả hai đều im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, Linh nói:

“Anh có biết điều làm em thất vọng nhất không phải là mẹ anh, mà là chính anh không?”

Nam nắm tay cô, ánh mắt đầy lo lắng:

“Anh biết… Anh sai. Anh chỉ sợ làm mẹ tổn thương…”

Linh rút tay lại:

“Còn em thì sao? Em không đáng để anh bảo vệ ư? Em không đòi hỏi gì cả, chỉ cần sự công bằng và tôn trọng. Làm dâu không có nghĩa là bị thử thách như một cuộc thi để ‘được thưởng’ cái sổ đỏ.”

Nam im lặng rất lâu rồi khẽ gật đầu:

“Anh đã nói chuyện với mẹ. Nói rõ rằng nếu bà không thay đổi quan điểm, anh sẽ ra ở riêng. Anh yêu em, và không chấp nhận lấy vợ về để… trả bài.”

Linh nhìn thẳng vào mắt Nam:

“Chuyện này không phải chỉ nói là xong. Em sẽ không bước vào một gia đình mà em phải ‘vượt qua thử thách’ để được thừa nhận. Hoặc là vợ chồng tôn trọng nhau – và gia đình tôn trọng em, hoặc là… dừng lại.”

Nam làm điều không ai ngờ: một tuần sau đó, anh tổ chức buổi họp mặt giữa hai gia đình tại một nhà hàng, lần này không phải để “xin dâu”, mà để “giải tỏa khúc mắc”. Anh chủ động mời bố mẹ Linh, cùng bố mẹ anh.

Mở đầu, Nam đứng dậy, cúi đầu trước hai bên:

“Con xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi xa. Nhưng hôm nay con muốn làm rõ một điều: nếu được cưới Linh, con muốn tự mình xây dựng mái ấm với cô ấy. Con sẽ ra ở riêng ngay sau cưới, không để Linh phải sống theo điều kiện nào cả. Mẹ, con xin mẹ đừng áp đặt những điều xưa cũ lên cuộc hôn nhân của con.”

Bà Trinh – mẹ Nam – lúc đầu giận dữ, nói rằng “thằng này bị con bé dụ dỗ”, nhưng sau khi thấy cả chồng mình (bố Nam) cũng gật đầu đồng tình, bà dần dịu lại.
Bà thở dài:

“Tôi chỉ sợ nó hư, không ai quản. Nhưng thôi… nếu các con thật sự yêu nhau, thì mẹ không cản nữa.”

Ông Hùng nhìn Nam một lúc lâu rồi nói:

“Tôi chưa từng ghét cậu. Tôi chỉ muốn thấy con gái mình được tôn trọng. Nếu hôm nay là lời thật lòng, tôi sẵn sàng cho phép con bé suy nghĩ lại.”

Ba tháng sau, đám cưới diễn ra. Không hoành tráng như tưởng tượng ban đầu – không có rạp cưới dựng tràn ngõ, không có siêu xe đón dâu – nhưng đầy đủ nghi thức, trang trọng và ấm cúng.

Linh được đưa về làm vợ Nam trong một không gian hoàn toàn khác với lần dạm ngõ trước. Mẹ chồng cô – bà Trinh – vẫn giữ vẻ nghiêm khắc nhưng đã học cách kiệm lời. Thay vì ra điều kiện, bà tặng Linh một chiếc vòng cổ vàng, và nói nhỏ:

“Mẹ không nói nhiều, nhưng mẹ mong hai đứa sống hạnh phúc. Mẹ sai vì quá khắt khe. Cảm ơn con đã không vì vậy mà ghét mẹ.”

Linh rơi nước mắt, nắm tay bà, không nói gì. Nhưng từ ánh nhìn đó, cả hai đã hiểu nhau nhiều hơn bất kỳ lời xin lỗi nào.

Hôn nhân không phải là một cuộc trao đổi.
Không ai nên đặt điều kiện để một người trở thành “xứng đáng làm vợ”, cũng không có một “bài thi” nào buộc người con gái phải vượt qua mới được đứng tên trên một mảnh đất hay căn nhà.

Linh và Nam đã học được rằng:

  • Tình yêu phải đi cùng bản lĩnh.

  • Gia đình là nơi để nâng đỡ, không phải kiểm soát.

  • Lòng tự trọng quan trọng hơn mọi lễ đen, sổ đỏ hay sính lễ.

Câu chuyện của họ có thể không phải cổ tích, nhưng là một bài học rất thật giữa đời thường.

Hà Nội cấm xe chạy xăng dầu trong Vành đai 1 từ tháng 7/2026

Thủ tướng yêu cầu Hà Nội triển khai lộ trình cấm phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch trong khu vực trung tâm từ giữa năm 2026, tiến tới mở rộng vùng phát thải thấp toàn thành phố vào năm 2030.

Theo Chỉ thị 20 ban hành ngày 12/7 về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm môi trường, Thủ tướng Phạm Minh Chính yêu cầu Hà Nội triển khai các giải pháp để tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện, bảo đảm đến ngày 1/7/2026 không còn mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong khu vực Vành đai 1.

Từ ngày 1/1/2028, ngoài cấm mô tô, xe gắn máy chạy xăng dầu, ôtô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch cũng bị hạn chế trong khu vực Vành đai 1 và Vành đai 2; đến năm 2030 áp dụng với toàn bộ phương tiện cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch trong phạm vi Vành đai 3.

Thành phố được giao lập và công bố Đề án vùng phát thải thấp trong quý III/2025. Đến năm 2030, Hà Nội cần phát triển mạng lưới giao thông công cộng đa phương thức, phủ kín các tuyến chính, kết nối khu vực đông dân cư và các đầu mối lớn. Hệ thống trạm sạc, dịch vụ cho phương tiện năng lượng sạch cũng như các đội xe buýt điện, tàu điện được yêu cầu mở rộng.

Cùng với đó, thành phố sẽ ban hành chính sách hỗ trợ doanh nghiệp sản xuất, lắp ráp phương tiện sạch; tăng lệ phí trước bạ, lệ phí đăng ký, cấp biển số và giá trông giữ với xe chạy xăng, dầu trong khu vực trung tâm. Từ quý IV/2025, Hà Nội cũng thí điểm cấm đồ nhựa dùng một lần tại nhà hàng, khách sạn, quán ăn trong Vành đai 1.

Tháng 12/2024, HĐND thành phố đã thông qua nghị quyết thực hiện vùng phát thải thấp, có hiệu lực từ 1/1/2025. Trong giai đoạn 2025-2030, Hà Nội sẽ thí điểm vùng LEZ tại quận Hoàn Kiếm, Ba Đình và khuyến khích nhân rộng sang các địa bàn khác. Sau năm 2031, việc thực hiện vùng phát thải thấp sẽ là bắt buộc tại các khu vực có nguy cơ cao.

Đường phố Hà Nội tắc đường, tháng 4/2025. Ảnh: Phạm Chiểu

Đường phố Hà Nội tắc đường, tháng 4/2025. Ảnh: Phạm Chiểu

Siết chặt kiểm soát ô nhiễm, xử lý nghiêm các vi phạm kéo dài

Chỉ thị của Thủ tướng đặt mục tiêu tạo chuyển biến căn bản trong công tác bảo vệ môi trường, đặc biệt ở các đô thị lớn, khu công nghiệp, làng nghề và lưu vực sông. Lãnh đạo Chính phủ yêu cầu chấm dứt tình trạng ô nhiễm kéo dài không được xử lý dứt điểm, đồng thời nâng cao trách nhiệm của người đứng đầu các địa phương, cơ quan liên quan.

Bộ Công an được giao chủ trì điều tra, xử lý nghiêm các tổ chức, cá nhân vi phạm pháp luật về môi trường; trong đó đặc biệt lưu ý mở rộng điều tra, xác minh các hành vi thiếu trách nhiệm, tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, lợi dụng, lạm dụng chức vụ quyền hạn của các cơ quan, tổ chức, cá nhân có liên quan, các hành vi có mục đích chống đối, gây phức tạp tình hình an ninh, trật tự.

Các bộ, ngành, địa phương được yêu cầu chủ động tham mưu, kiến nghị, đề xuất cấp có thẩm quyền sửa đổi, bổ sung hoặc ban hành các văn bản quy phạm pháp luật, cơ chế, chính sách đặc thù, đột phá nhằm tháo gỡ các điểm nghẽn thể chế, kịp thời giải quyết hiệu quả các vấn đề môi trường cấp bách, đặc biệt là tình trạng ô nhiễm tại đô thị, làng nghề, lưu vực sông và hệ thống thủy lợi.

Trong đó, các cơ quan tham mưu sửa đổi, bổ sung Nghị định của Chính phủ về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực bảo vệ môi trường theo hướng: tăng mức xử phạt; mở rộng thẩm quyền xử phạt và áp dụng biện pháp khắc phục hậu quả cho các chức danh phù hợp với mô hình chính quyền ba cấp; trao thẩm quyền cho lực lượng Công an nhân dân xử phạt tất cả hành vi vi phạm hành chính về môi trường, cần bổ sung các biện pháp xử lý và cưỡng chế thi hành quyết định xử phạt, như: tạm ngừng cung cấp điện, nước; hạ mức xếp hạng tín dụng… đối với các cơ sở gây ô nhiễm nghiêm trọng, kéo dài, ảnh hưởng đến sức khỏe cộng đồng và trật tự, an toàn xã hội. Các nội dung này phải được hoàn thành trong năm 2025.

Hoàn thiện hệ thống quan trắc và dữ liệu môi trường quốc gia

Một trong những nhiệm vụ trọng tâm mà Thủ tướng yêu cầu là nhanh chóng hoàn thiện hệ thống quan trắc môi trường tự động, liên tục tại các khu công nghiệp, cụm sản xuất, khu dân cư có nguồn thải lớn. Toàn bộ dữ liệu quan trắc phải được kết nối về địa phương và tích hợp vào Cơ sở dữ liệu môi trường quốc gia, tiến tới đồng bộ với Trung tâm dữ liệu quốc gia. Danh sách các cơ sở buộc phải lắp đặt, đã lắp hoặc chưa lắp thiết bị quan trắc sẽ được công khai.

Bộ Tài chính được giao bổ sung quy định thu phí bảo vệ môi trường với khí thải phương tiện giao thông và rà soát, đề xuất chính sách ưu đãi cho doanh nghiệp, cá nhân đầu tư vào công nghệ xử lý chất thải, phát triển giao thông xanh và sử dụng năng lượng sạch.

Các bộ, ngành, địa phương được yêu cầu thúc đẩy ứng dụng công nghệ cao, chuyển đổi số, trí tuệ nhân tạo vào công tác giám sát, cảnh báo và xử lý vi phạm môi trường. Các mô hình hợp tác công – tư (PPP) cần được mở rộng để đầu tư xây dựng hạ tầng kỹ thuật phục vụ xử lý nước thải, rác thải, phát triển giao thông công cộng không phát thải.