Home Blog Page 2

Mẹ vừa được đưa vào viện dưỡng lão, các con liền tụ tập, hồ hởi chia chác gia sản. Nhưng đến đêm, một cuộc gọi lạ vang lên, khiến niềm hân hoan ban chiều lập tức hóa thành hoảng sợ.

Căn nhà của bà Lan vốn từng đầy tiếng cười, nay trở nên trống trải. Tuổi già, bệnh tật làm bà yếu dần, trí nhớ cũng không còn minh mẫn. Sau nhiều cuộc bàn bạc, ba người con quyết định đưa mẹ vào viện dưỡng lão. Họ đều nói đó là để bà được chăm sóc tốt hơn, nhưng sâu thẳm trong lòng, ai cũng thở phào vì gánh nặng đã được đặt xuống.

Ngày bà Lan rời khỏi căn nhà gắn bó cả đời, gương mặt bà không buồn bã nhiều, chỉ ánh mắt long lanh, như thể bà biết mình đang bị đưa vào một chặng đường cuối đời. Các con dặn dò vài câu, rồi quay đi rất nhanh. Họ trở về căn nhà lớn, nơi tài sản của cha mẹ để lại đang chờ họ chia nhau.

Buổi chiều hôm đó, căn phòng khách vang tiếng nói cười rộn rã. Anh cả Thành rót rượu, giọng đầy phấn khích:

  • “Giờ mẹ vào chỗ an toàn rồi, chúng ta bàn luôn chuyện nhà đất. Bán cái biệt thự này, chia ra, ai cũng có phần rõ ràng.”

Người em gái, Thu, gật gù, ánh mắt sáng lên:

  • “Em chỉ cần căn hộ nhỏ cho vợ chồng và ít tiền vốn. Mảnh đất ngoài ngoại ô anh chị giữ cũng được.”

Người con trai út, Dũng, vốn ít nói, nhưng hôm nay cũng góp lời:

  • “Miễn sao công bằng, không để xảy ra tranh chấp. Cha mẹ cả đời vất vả mới có được cơ ngơi này, mình phải biết giữ hòa khí.”

Họ nâng ly, cười vang, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng. Ngoài kia, trời ngả tối, gió thổi lành lạnh báo hiệu sắp có mưa.

Đêm đó, khi cả ba đang trò chuyện dở dang, điện thoại bàn trong phòng khách bất ngờ reo vang. Âm thanh dồn dập, chói tai, khiến cả ba giật mình. Thành nhăn mặt, cầm máy:

  • “A lô, ai đó?”

Ở đầu dây bên kia, giọng nói run rẩy, khàn đục vang lên:

  • “Các người… thật nhẫn tâm… Bà cụ Lan chưa đi đâu cả…”

Thành tái mặt, ngón tay run run. Thu hoảng hốt chen vào:

  • “Ai thế? Nói rõ đi!”

Nhưng chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, lẫn trong tiếng rè rè rồi máy ngắt. Cả căn phòng chìm vào im lặng nặng nề. Tiếng mưa bắt đầu đập vào cửa kính, từng nhịp dồn dập như gõ vào tim họ.

Vừa ban ngày, họ còn hỉ hả bàn chuyện chia chác, giờ đây ai nấy đều như bị dội một gáo nước lạnh. Dũng lên tiếng trước, giọng khàn đặc:

  • “Có khi nào… mẹ gọi về?”

Không ai trả lời. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc trong căn phòng rộng, và ánh mắt nghi ngờ xen lẫn sợ hãi của ba người con.

Cú điện thoại ấy mở màn cho những ngày đầy u ám phía trước, nơi mỗi người phải đối diện với lòng tham, với ký ức, và cả với sự thật mà bấy lâu họ cố tình lãng quên

Sau cú điện thoại, cả căn nhà như bị hút hết không khí. Thành lấy lại bình tĩnh sớm nhất. Anh đi thẳng vào bếp rót nước, tay vẫn run, nước tràn ra mép ly, chảy thành vệt. Thu ngồi bệt xuống ghế, ôm đầu. Dũng đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mưa, từng giọt đập vào kính lách tách, như ai gõ nhịp gọi tên họ. Không ai dám nhắc lại câu “nhẫn tâm” vừa vang lên trong ống nghe.

“Có thể là trò đùa,” Thành nói, nhưng giọng anh không có tí sức mạnh nào. “Dạo này lừa đảo điện thoại nhiều lắm.”

“Nhưng họ biết tên mẹ…” Thu đáp, mắt còn ươn ướt. Từ ngày cha mất, Thu là người hay gần mẹ nhất, dù cuộc sống bận rộn, mỗi tuần cũng ghé sang một lần, bát canh rau tập tàng, đĩa chuối chín ép, những thứ giản dị mà mẹ thích. Vậy mà chính Thu là người đề nghị đưa mẹ vào viện dưỡng lão trước tiên—“để chuyên nghiệp chăm sóc,” Thu đã nói thế, trấn an cả nhà và chính mình.

Dũng im lặng bấm số lại viện dưỡng lão. Ở đầu dây, cô điều dưỡng trực xác nhận bà Lan đã ngủ sau bữa cháo, sức khỏe ổn định, không có chuyện gì bất thường. “Có thể bà cụ ngủ mơ, nhưng hệ thống của chúng tôi theo dõi rất kỹ,” cô nói thêm, lịch sự mà chắc nịch.

Cúp máy, Dũng thở phào nhưng không nhẹ lòng. “Mẹ vẫn ở đó. Không sao cả.” Dũng nói. Thu gật đầu, nhưng vẫn ôm chặt hai tay trước ngực. Thành đứng lên, gom mấy tờ giấy sổ đỏ, hồ sơ nhà đất vào một cặp tài liệu, khóa lại tách một cái chắc nịch. “Thôi, nghỉ. Mai tính.” Anh kết luận, cố gắng khôi phục dáng vẻ vững vàng của người anh cả.

Đêm ấy, chẳng ai ngủ ngon. Thành trằn trọc, đầu óc chạy như guồng máy: giá bán, thủ tục chuyển nhượng, chia tỉ lệ, tiền học cho con, dự án làm ăn đang thiếu vốn. Mỗi lần nhắm mắt lại, anh lại thấy đôi mắt đục đục nhưng sâu thẳm của mẹ nhìn anh trong ngày ký giấy nhập viện. Ông đồng hồ tích tắc như cái búa nhỏ gõ vào thái dương.

Thu kéo chăn lên tận cằm, mùi bột giặt phảng phất. Cô nhớ tới căn bếp của mẹ, lò than nhỏ và những củ khoai nướng ấm tay. Mẹ hay nói: “Miếng ăn chia miếng, chữ hiếu khó chia.” Lúc đó Thu tưởng mẹ dạy điều gì xa xôi; giờ câu nói như cái kim châm, cắm vào chỗ mềm nhất.

Dũng ngồi dựa tường, tay cầm chiếc điện thoại cũ của mẹ—anh lén mang về khi thu dọn đồ, định chép ảnh và số liên lạc. Trong máy còn nhiều tin nhắn với người bạn bán rau đầu chợ: “Hôm nay có cải ngọt non.” “Bà đi khám nhớ mang thẻ BHYT.” Những điều giản dị đến mức đau lòng. Phòng khách vang lên tiếng kim loại khẽ khàng: gió luồn qua khe cửa đập vào mắt khóa. Dũng đứng dậy, đi một vòng kiểm tra, rồi rót nước cho mình. Trên tường, bức ảnh đen trắng chụp ngày cha mẹ cưới, mẹ mảnh mai trong áo dài, cha hiền như đất. “Mẹ ơi…” Dũng thì thầm.

Sáng hôm sau, ba người hẹn nhau đến viện dưỡng lão. Khu nhà sạch sẽ, hoa giấy hồng rực. Bà Lan ngồi ở hiên, chiếc khăn dệt tay đặt trên đùi, mắt nhìn ra vạt nắng. Bà cười khi thấy con, nụ cười mỏi mệt nhưng hiền. Thu sà xuống ôm lấy mẹ, hít hơi thật sâu mùi dầu cù là thoảng trên tóc bà.

“Đêm qua mẹ có gọi điện về nhà không ạ?” Dũng hỏi, cố nhẹ nhàng.

Bà Lan chớp mắt. “Mẹ làm gì có điện thoại. Ở đây giờ ngủ từ tám rưỡi.” Bà quay sang cô điều dưỡng cạnh đó, người cũng xác nhận: “Tối qua cụ ngủ rất yên.”

Họ yên tâm phần nào, nhưng khi ra về, nơi ngã ba gần viện, một người đàn ông chừng bốn mươi đạp xe bán hàng rong lướt qua, ghé sát Thu thì thào: “Coi chừng cái nhà cũ.” Rồi anh ta đẩy xe đi mất như gió, để lại mùi nước tương và hành phi.

“Gì vậy?” Thành cau mày.

“Không biết. Có khi nhầm,” Thu đáp, nhưng lòng bồn chồn.

Buổi chiều, họ quay về căn nhà cũ để kiểm tra. Cánh cổng sắt vẫn khóa, nhưng bên trong sân có vệt bùn lạ mới toanh. Dũng cúi xuống, chạm ngón tay, bùn còn ẩm. Thành mở cửa, mùi ẩm mốc, mùi nhà vắng lâu ngày. Họ đi một vòng, mọi thứ dường như nguyên vẹn, trừ… chiếc hộp gỗ cỡ cuốn sách trong phòng mẹ biến mất. Hộp ấy cũ kỹ, mẹ chưa từng cho ai mở. Khi cha còn sống, ông treo chìa khóa trên đinh nhỏ sau khung ảnh cưới, rồi dặn: “Để đó cho mẹ con.”

“Hay mẹ mang theo?” Thu nói, nhưng chính cô biết điều đó không đúng: hôm dọn đồ, cô đã thấy cái hộp còn ở đây.

Thành gọi thợ khóa đến thay toàn bộ ổ. Dũng leo lên gác xép tìm một vòng, bắt gặp chiếc khăn nhung nhỏ kẹp dưới xà gỗ. Bên trong là một bức thư vàng ố: “Gửi các con, lúc mẹ còn minh mẫn.” Dũng nuốt khan, gọi hai anh chị lên. Thành mở thư, chữ của mẹ mềm mại, dứt khoát: “Ngôi nhà này có căn buồng sau là nơi thờ ông bà. Mẹ chưa từng nói vì sợ các con thấy phiền. Trong buồng có một lối nhỏ…”

Họ nhìn nhau. Lối nhỏ nào? Cả ba kéo nhau xuống căn buồng sau, nơi từng là phòng ngủ của cha mẹ. Vách gỗ cũ, tủ áo, bàn gỗ, chiếc tivi cũ lâu không bật. Dũng thử gõ gõ vào vách, đến chỗ góc trái phát ra tiếng “cộc” trầm khác lạ. Anh đẩy mạnh, miếng ván nhích một chút. Thành chạy đi lấy xà beng, vài nhát nạy, một khoảng rỗng lộ ra: một khoang hẹp, tối om, đủ để một người chui vào.

Trong khoang, không có vàng bạc như tiểu thuyết. Chỉ có một vali cũ và mấy gói giấy báo buộc dây. Thành cầm vali ra bàn, mở khóa bằng chìa trong phong bì thư: bên trong là sổ đỏ mảnh đất ngoại ô và một cuốn sổ tay bìa da. Trên bìa, dòng chữ viết tay: “Nợ và ơn.”

Thu mở cuốn sổ, mỗi trang ghi tên một người, đôi khi là số tiền nhỏ, đôi khi chỉ là “một bữa cơm, ngày mưa”, “tấm áo ấm”. Mẹ đã ghi chép cả đời những gì người ta cho mình và mình cho người ta. Ở trang cuối, có một cái tên gạch đậm: “Lộc—10 triệu—chưa trả, hẹn tháng 3.” Bên dưới là số điện thoại.

“Lộc là ai?” Thu hỏi.

Dũng nhớ ra người đàn ông đạp xe nói câu kỳ lạ ngoài viện. “Có thể là anh ta.” Dũng gọi số trong sổ. Ở đầu dây, giọng đàn ông khàn khàn: “A, cậu Dũng? Tôi là Lộc. Tôi… định nói chuyện này lâu rồi.”

“Chuyện gì?”

“Cái hộp gỗ trong phòng cụ Lan. Có người lục tìm mấy lần. Tôi bán hàng trước cửa, thấy lạ, nên tối qua gọi điện cảnh báo… nhưng ồn quá, tôi nói không rõ. Tôi xin lỗi làm các cậu sợ.”

“Anh gọi… về số nhà?” Dũng thì thào.

“Ừ. Tôi ghi từ bảng tên ngoài cổng. Có nhóm người lạ, đi xe máy không biển số. Mấy hôm trước còn hỏi cụ Lan có còn sống ở đó không.”

Cả ba lặng người. Thành siết tay, gân xanh nổi lên. “Vậy là có người nhắm vào cái hộp. Nhưng trong hộp… chỉ có sổ đỏ và cuốn sổ này.” Anh hạ giọng. “Có lẽ chúng nghĩ có tiền.”

Tối ấy, trong ánh đèn vàng đục, họ ngồi quanh bàn, cuốn sổ “Nợ và ơn” mở ra như cái gương soi ngược vào mình. Cú điện thoại đêm trước, người lạ, chiếc hộp biến mất, lối khoang bí mật… tất cả đan thành một sợi dây căng, kéo họ ra khỏi những phép chia phần khô khốc. Ở trang bìa trong, có thêm một tờ giấy nhỏ, chữ mẹ: “Nhà là nơi để ở, không phải để bán. Nếu buộc phải bán, nhớ giữ lại buồng thờ.” Bên dưới là dòng chữ run rẩy: “Các con đừng quên đã từng nghèo.”

Ngoài trời, mưa thưa dần. Nhưng trong lòng họ, một cơn mưa khác vừa bắt đầu, âm ỉ, dai dẳng, rửa trôi những lớp bụi tham vọng đọng lại bấy lâu.

Sáng kế tiếp, Thành đề nghị báo công an về vụ đột nhập khả nghi. Lộc được mời tới tường trình. Anh ta ngồi khép nép trên ghế, tay còn dính mùi mắm tôm bán bún. “Tôi nợ cụ Lan mà chưa trả kịp,” Lộc nói, mắt đỏ hoe. “Hồi vợ tôi sinh non, cụ cho mượn tiền, không giấy tờ, chỉ bảo ‘khi nào đủ thì mang đến’. Tôi muốn trả lại, nhưng mà ế ẩm quá… Tôi có nghe mấy anh trai đầu ngõ bảo nhà này sắp bán, tôi sợ họ vào lục tìm, nên tối gọi. Tôi không ngờ làm mọi người hoảng.”

Thành thở ra, căng thẳng bớt đi, nhưng một thứ khác đang lớn dần: cảm giác xấu hổ. Những ngày qua, anh cứ xoay tính toán giá trị căn nhà, mảnh đất, cổ phần… Trong khi ở đâu đó, có những món “nợ và ơn” nhỏ đến mức không đáng ghi với người giàu, nhưng với người khó, là cả một quãng đời. “Không sao,” Thành nói. “Chuyện đột nhập để công an xem. Anh cứ yên tâm làm ăn, muốn trả lúc nào cũng được. Còn… anh có thấy rõ mặt họ không?”

Lộc lắc đầu: “Đội nón, đeo khẩu trang. Nhưng có một thằng có hình xăm con chim én ở cổ.”

Chi tiết ấy được ghi lại. Công an hẹn sẽ điều tra, cũng khuyên gia đình cẩn thận vài hôm. Cửa được thay, thêm camera, đèn cảm ứng. Thu dọn lại bàn thờ, lau chùi từng khung ảnh, thay chân nhang mới. Dũng đóng lại tấm vách gỗ, gắn chốt từ bên trong, như khép một bí mật mà mọi người đều đã biết.

Chiều, cả ba quyết định tới viện dưỡng lão, mang theo cuốn sổ “Nợ và ơn”. Bà Lan đang nghe radio, chương trình cải lương. Thấy con, bà mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như cô gái trong tấm ảnh cũ. Thu ngồi xuống, khẽ nói: “Mẹ ơi, tụi con tìm thấy sổ của mẹ.”

Bà ngập ngừng, rồi gật nhẹ. “Các con đừng cười mẹ nhé. Mẹ hay quên, nhưng mấy chuyện đó, mẹ nhớ. Người ta cho mình cái gì, mình ghi để lòng không quá giàu. Mình cho ai cái gì, mình ghi để lòng không quá nghèo.”

Thành nuốt nước bọt, giọng trầm: “Mẹ, tụi con… tính chuyện bán nhà. Nhưng đọc sổ, tụi con thấy phải tính lại.”

Bà nhìn ra hiên, nơi nắng đang rơi từng mảnh. “Nhà có thể bán. Nhưng chỗ bàn thờ thì đừng. Nhà không có chỗ nhớ, chẳng khác gì nhà không có nóc.” Bà nói chậm rãi, như đọc từ chính trái tim mình. “Các con muốn làm gì, nghĩ tới ông bà, tới xóm ngõ từng cho mượn cái thang, từng gửi chén muối. Còn tiền… tiền như nước, hút vào tay thì khô tay thôi.”

Dũng kể chuyện người lạ đột nhập, chuyện Lộc cảnh báo. Bà nghe, khẽ thở dài. “Lộc… hồi bé hay hái ổi nhà mình, cha các con không mắng, còn chia thêm muối ớt. Nó nghèo lắm. Mẹ cho mượn không phải vì có, vì mẹ nhớ hồi trẻ từng mượn của người ta. Ở đời không ai giàu lòng mãi nếu không nhớ ơn.”

Họ ngồi rất lâu. Bà Lan thiếp đi một lát, miệng vẫn mấp máy câu cải lương dở dang. Thu đứng dậy kéo chăn, nước mắt rưng rưng. Bên ngoài, mấy cụ già khác đang tập dưỡng sinh, tiếng hít thở đều đặn như nhịp đời chậm lại.

Tối đến, ba anh em ngồi quanh bàn, lần này không rượu, chỉ trà nóng. Thành mở lời: “Tôi đề xuất tạm dừng việc bán nhà. Sửa lại nhà, thuê người trông, giữ buồng thờ. Tiền cần thì có thể vay ngân hàng bằng mảnh đất ngoại ô, đỡ phải cắt nhà. Phần chia sẽ tính lại, nhưng ưu tiên quỹ chăm mẹ, thuê điều dưỡng tốt hơn, thỉnh thoảng đón mẹ về ở mấy ngày.”

Thu mừng rỡ: “Em cũng nghĩ vậy. Em sẽ sắp xếp tuần nào cũng ở lại nhà một đêm, đỡ trống.”

Dũng gật đầu: “Em chịu chi phí camera, khóa cửa, và làm cổng mới. Với lại… mình liên lạc những người trong sổ, xem ai mình còn ‘nợ’ thì trả, ai ‘ơn’ mình còn chưa đáp thì tìm cách đáp.”

Thành nhìn hai em, trong lòng nhẹ như vừa xuống gánh. “Ừ.” Anh bật cười, hiếm hoi, chân thành. “Làm như mẹ viết đi.”

Những ngày sau, căn nhà rộn ràng trở lại, không phải tiếng bàn chuyện giá bán, mà là tiếng thợ mộc đo đạc, tiếng chổi quét sân, tiếng Thu gọi con mang chậu hoa cúc ra phơi nắng, tiếng Dũng lắp camera “tạch tạch”, tiếng Thành nói chuyện với ngân hàng về khoản vay. Ở đầu ngõ, Lộc ghé sang, tay ôm bọc tiền lẻ chắt chiu. Thành xua đi: “Thôi, anh cứ từ từ. Phụ tôi khiêng cái tủ này đã.” Lộc đặt tiền vào chiếc hộp cũ, viết một dòng trong cuốn sổ: “Đã trả—biết ơn.”

Một buổi chiều, công an báo đã tóm được kẻ đột nhập: chiếc hình xăm chim én trên cổ lộ ra khi hắn vào tiệm cầm đồ. Hắn khai tưởng trong nhà có tiền cất, nghe đồn cụ già có hộp gỗ. Sự thật đơn giản, phàm tục, chẳng có mưu mô ly kỳ—chỉ là lòng tham rình rập nơi cửa, chờ lúc nhà vắng. Cả nhà thở phào, không phải vì “công lý”, mà vì nỗi sợ vô hình đã gọi tên được.

Hôm chủ nhật, họ đón mẹ về ở hai ngày. Bà Lan chống gậy bước vào sân, tay chạm vào chậu dừa cạn cũ, mắt dừng ở cây khế sau nhà. Bà đi thẳng đến buồng thờ, châm nén nhang, lẩm nhẩm: “Thưa ông bà, con về.” Khói hương mỏng tang, thơm như mùi cốm mới. Thành đứng sau, bất giác khép hai tay. Thu bày mâm cơm: canh cua rau đay, cà pháo, cá kho tộ, đĩa chuối chín. Dũng bật nhẹ cái quạt trần kẽo kẹt, tiếng kêu nghe thân thuộc.

Khi ăn, bà hỏi về chuyện chia chác. Thành nói, không né tránh: “Tụi con thống nhất giữ nhà, xin mẹ cho phép. Mảnh đất ngoại ô vay được ít tiền, tụi con xoay sở. Phần của ai sẽ theo nhu cầu mà tính, nhưng trước hết trích riêng quỹ chăm mẹ. Cũng… trả nốt những ‘nợ’ trong sổ của mẹ, và tìm cách đáp lại những ‘ơn’.”

Bà Lan cười, gắp cho mỗi đứa con một miếng cá. “Ăn đi. Nói gì nói, cơm còn nóng thì ăn cho nóng đã. Tính toán để sau bữa cơm. Người ta cãi nhau khi bụng đói, dễ lắm.”

Cả ba bật cười. Cơm vào miệng, nghe mặn mà, không phải vị mắm muối mà là vị bình yên cũ xưa. Chốc nữa, họ sẽ bàn chuyện giấy tờ, lộ trình sửa nhà, lịch thăm viện, những kế hoạch nhỏ bé và thiết thực. Họ biết vẫn còn khó khăn: khoản vay, công việc, con cái, những ngày mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt. Nhưng họ cũng biết trong nhà này, bên buồng thờ, có một chỗ để “nhớ”—nhớ người đã đi, nhớ người đã giúp, nhớ chính mình từng nghèo và từng thương.

Tối, khi bà đã ngủ, Thành ngồi bên hiên, nhìn xuống cuốn sổ “Nợ và ơn” mở dở. Anh rút bút, viết thêm một dòng ở trang cuối: “Ba anh em—một bữa cơm, một căn nhà, một lời hứa.” Thu dựa vai anh, Dũng kê thêm chiếc gối cho mẹ. Ngoài sân, gió đùa qua lá khế, rải một mùi chua dìu dịu vào đêm. Không còn tiếng chuông điện thoại nào réo lên hốt hoảng. Nếu có, họ biết mình sẽ nhấc máy với một giọng khác—không hỉ hả, không sợ hãi, mà bình tĩnh như ánh đèn vàng trong nhà đã từng qua bão giông.

Và ở đâu đó, trong cái lặng im của căn buồng sau, tiếng thì thầm của cha ngày xưa dường như trở lại: “Nhà là nơi để ở.” Câu nói ấy, đã từng bị họ bỏ quên giữa bảng giá và tờ hợp đồng, giờ cắm rễ vào lòng, chậm rãi mà chắc chắn, như cột kèo giữ mái qua mùa mưa nắng. Cuộc gọi bất ngờ đêm ấy—hóa ra không phải để dọa họ, mà để đánh thức họ, trước khi cái “nhà” chỉ còn là một dãy số trong tài khoản.

Danh tính chủ nhân ‘ngôi nhà đinh’ kiên quyết từ chối di dời, đòi ‘Đền bù hơn 742 tỷ mới rời đi’

Một “ngôi nhà đinh” tại Trung Quốc từng khiến dự án đường sắt cao tốc nghìn tỷ trì trệ suốt 2 năm vì chủ nhân của nó kiên quyết từ chối di dời.

Gia chủ từ chối tiền đền bù, không chịu di dời khiến đại dự án 140.000 tỷ đồng bị trì hoãn suốt 2 năm, khẳng định: “Trả hơn 742 tỷ mới rời đi”- Ảnh 2.

Ảnh: Sohu

Theo Sohu, nhiều năm trước, 1 ngôi nhà tại làng Đường Giác, thành phố Lê Lý, huyện Ngô Giang, Giang Tô, Trung Quốc, từng chậm trễ di dời, khiến dự án đường sắt cao tốc trọng điểm trị giá gần 38 tỷ NDT (gần 140.000 tỷ đồng) của Trung Quốc bị chậm tiến độ suốt 2 năm.

Chủ nhân ngôi nhà là bà Trương. Sau khi chồng qua đời vì tai nạn, người phụ nữ này một mình nuôi hai con khôn lớn. Khi các con đã lập nghiệp ở thành phố, bà Trương quen với cuộc sống thôn quê nên vẫn ở lại và xây dựng căn nhà khang trang để sinh sống.

Gia chủ từ chối tiền đền bù, không chịu di dời khiến đại dự án 140.000 tỷ đồng bị trì hoãn suốt 2 năm, khẳng định: “Trả hơn 742 tỷ mới rời đi”- Ảnh 1.

Ảnh: Sohu

Năm 2020, dự án tuyến đường sắt cao tốc nối Thượng Hải – Tô Châu – Hồ Châu chính thức khởi công, với chiều dài 163,54 km, gồm 8 nhà ga, dự kiến đưa vào sử dụng năm 2024. Tuyến đường đi qua làng Đường Giác, toàn bộ hộ dân đều thuộc diện phải di dời, trong đó có gia đình bà Trương.

Theo chính sách, ngoài tiền đền bù, các hộ dân còn được nhận khoản trợ cấp phá dỡ, tính theo nhân khẩu. Hầu hết người dân trong làng đã chấp thuận di dời, chỉ riêng bà Trương kiên quyết từ chối vì cho rằng mức bồi thường chưa thỏa đáng.

Bà yêu cầu mức đền bù lên tới 200.000 NDT/m2, tương đương 200 triệu NDT (hơn 741 tỷ đồng) cho căn nhà xây theo kiến trúc phương Tây. Con số này bị chính quyền bác bỏ vì vượt xa quy định, trong khi ngôi nhà lại chưa được cấp phép xây dựng, bị xem là công trình bất hợp pháp.

Để dự án được triển khai đúng kế hoạch, cơ quan chức năng địa phương đã nhiều lần tới vận động, giải thích nhưng bà Trương vẫn không chấp thuận. Biết được ngôi nhà của mình nằm đúng vị trí tuyến đường sắt đi qua, người phụ nữ này tiếp tục nâng giá bồi thường gấp nhiều lần, khiến quá trình thương lượng rơi vào bế tắc.

Vụ việc giữa 2 bên không được giải quyết dứt điểm đã khiến dự án đường sắt cao tốc bị đình trệ suốt 2 năm. Trong thời gian đó, bà Trương dựng rào chắn, thả chó giữ nhà, đồng thời lắp thiết bị giám sát để ngăn cản công nhân thi công.

Để giải quyết tình hình, đơn vị xây dựng buộc phải thi công từ hai phía, khiến ngôi nhà của bà Trương bị bao vây bởi khói bụi và đất cát. Theo luật pháp Trung Quốc, vì nhà bà Trương xây dựng bất hợp pháp nên có thể bị cưỡng chế phá bỏ. Tuy nhiên tòa án vẫn áp dụng biện pháp nhân đạo, tiếp tục duy trì đàm phán.

Dẫu vậy, thấy đối phương chịu xuống nước trước, bà Trương càng tỏ thái độ cứng rắn và đưa ra nhiều đòi hỏi phi lý. Hành động này của bà Trương trở thành tâm điểm tranh cãi trên mạng xã hội. Nhiều ý kiến chỉ trích hành vi này của bà là tham lam, cản trở lợi ích chung của xã hội.

Trước áp lực mạnh mẽ từ dư luận, bà Trương cuối cùng đã thay đổi quyết định, tự nguyện đến văn phòng địa phương xin di dời và chấp nhận mức bồi thường theo quy định ban đầu. Nhờ đó, dự án trị giá gần 38 tỷ NDT của Trung Quốc được tiếp tục triển khai sau nhiều năm gián đoạn.

(Theo Sohu)

Trời ơi th:ươn:g bé trai sống cùng mẹ kế: Phía gia đình và nhà trường CHÍNH THỨC lên tiếng

Sau quá trình xác minh, bước đầu Công an TP Hà Nội xác định có dấu hiệu bạ:o hà:nh trẻ em xảy ra tại chung cư Văn Phú – Victoria, phường Kiến Hưng.

Tối 13/9, Công an TP Hà Nội cho biết đang khẩn trương làm rõ vụ việc có dấu hiệu b:ạo h:ành trẻ em tại chung cư Văn Phú – Victoria.Untitled 1 copy.pngClip ghi lại cảnh một phụ nữ cầm điện thoại đánh vào đầu bé trai, bắt bé đứng. Ảnh chụp màn hình
Trước đó, sáng 12/9, trên mạng xã hội xuất hiện bài viết với tiêu đề “hãy cứu con khỏi dì ghẻ độc ác”, kèm video và bản viết tay phản ánh việc một bé trai bị b:ạo hà:nh tại phường Kiến Hưng.

Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, lãnh đạo Công an TP Hà Nội đã chỉ đạo các đơn vị nghiệp vụ phối hợp với Công an phường Kiến Hưng tiến hành xác minh.

Bước đầu, cơ quan chức năng xác định vụ việc xảy ra tại chung cư Văn Phú – Victoria. Các đơn vị nghiệp vụ đã phối hợp với Công an phường Kiến Hưng làm việc với những người liên quan để tiếp tục điều tra, làm rõ.

Công an TP Hà Nội khẳng định sẽ điều tra, xử lý nghiêm các hành vi vi phạm, đồng thời bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của trẻ em theo quy định pháp luật.

Người vợ trẻ bỏ việc về quê chăm chồng t/a/i n/ạ/n, sếp bất ngờ tặng 200 triệu — Nhưng ngay tại bến xe, 2 đứa con chạy đến òa khóc khiến ai cũng lặng người

“Có những khoảnh khắc trong đời, chỉ cần một quyết định thôi cũng đủ làm thay đổi tất cả. Với Mai – cô gái mới 27 tuổi, đang sống yên ổn nơi thành phố, thì ngày chồng gặp tai nạn chính là ngã rẽ ấy.”

Mai từng là nhân viên văn phòng chăm chỉ, lương tháng không cao nhưng đều đặn. Cô vừa đi làm, vừa nuôi giấc mơ nhỏ: mua được căn hộ trả góp ở thành phố, để hai con sau này có chỗ ổn định học hành. Chồng cô – anh Nam – làm thợ xây. Công việc vất vả, thu nhập thất thường, nhưng cả hai vẫn cùng nhau vun vén.

Thế nhưng, tai nạn ập đến bất ngờ. Một buổi chiều, khi đang trên công trường, Nam bị giàn giáo sập xuống. Anh thoát chết, nhưng đôi chân dập nát, gãy nhiều chỗ. Các bác sĩ nói anh phải mất ít nhất một năm để tập đi lại, chưa chắc có thể trở về với công việc nặng nhọc.

Đêm ấy, Mai ngồi ở bệnh viện, mắt đỏ hoe nhìn chồng bất tỉnh. Hai đứa con – một bé trai lớp 2, một bé gái mới 4 tuổi – ngồi co ro trong lòng bà nội. Cả nhà vốn đã chẳng dư dả gì, nay thêm chi phí chữa trị, Mai biết mình khó mà gồng gánh nổi.

Hôm sau, Mai lên công ty xin nghỉ phép. Sếp – chị Hằng – nhìn cô mà khẽ thở dài:

  • “Em cứ lo cho gia đình trước đi. Công việc ở đây chị sẽ thu xếp.”

Ban đầu, Mai chỉ định nghỉ vài tuần. Nhưng càng chăm sóc chồng, cô càng nhận ra mình không thể vừa đi làm, vừa cáng đáng bệnh viện, con nhỏ, nhà cửa. Đứng trước ngã rẽ, Mai quyết định: xin nghỉ hẳn, đưa chồng về quê ngoại – nơi còn mảnh đất nhỏ, có mẹ ruột hỗ trợ.

Ngày nộp đơn nghỉ, tay cô run run. Bao nhiêu công sức gây dựng nơi thành phố, giờ như tan biến. Mai khóc, nhưng vẫn cắn răng ký tên.

Đó là một buổi sáng đầy u ám, nhưng cũng chính là khởi đầu cho câu chuyện khiến nhiều người lặng người sau này.

Sau khi nhận đơn nghỉ, sếp Hằng gọi Mai vào phòng. Chị không trách, không giữ, chỉ nhìn cô gái trẻ bằng ánh mắt đầy thương cảm.

  • “Mai à, chị biết quyết định này khó khăn. Nhưng em đã chọn gia đình, đó là điều quý giá nhất.”

Nói rồi, chị đưa cho Mai một phong bì dày cộp. Bên trong là số tiền 200 triệu đồng. Mai sững sờ, mắt rưng rưng:

  • “Chị ơi, em… em không dám nhận. Em nghỉ việc rồi, sao chị lại giúp em nhiều thế này?”

  • “Em cứ nhận đi. Đây không phải tiền thưởng hay gì cả, mà là tấm lòng của chị và công ty. Ai cũng biết hoàn cảnh của em. Em cần số tiền đó hơn ai hết.”

Mai bật khóc. Đôi tay run run ôm chặt phong bì, nước mắt rơi xuống từng giọt. Trong giây phút đó, cô thấy lòng ấm áp vô cùng – giữa lúc khốn khó nhất, vẫn có người dang tay đỡ mình.

Hôm ra bến xe, Mai ôm chồng ngồi xe lăn, tay xách tay bồng. Hai đứa con lít nhít bám lấy váy mẹ. Trong túi, số tiền 200 triệu như một tia sáng nhỏ nhoi giữa màn đêm.

Xe chuẩn bị khởi hành. Mai vừa dỗ con, vừa lo sắp xếp hành lý. Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng từ đây, cuộc sống sẽ bước sang trang mới – đầy khó khăn nhưng cũng có chút hy vọng.

Nhưng ngay khoảnh khắc bước lên bậc xe, bất ngờ có hai bóng nhỏ chạy ào đến. Chính là hai đứa con – thằng bé lớp 2 và cô em gái 4 tuổi. Chúng ôm chầm lấy mẹ, òa khóc nức nở giữa bến xe đông đúc. Tiếng khóc xé lòng khiến tất cả hành khách xung quanh đều lặng người.

Không ai hiểu vì sao hai đứa trẻ lại khóc nhiều đến thế. Một bác trung niên đứng gần đó hỏi:

  • “Các cháu sao thế? Sao lại khóc dữ vậy?”

Thằng bé lớp 2, vừa lau nước mắt vừa nức nở:

  • “Con sợ… con sợ ba mẹ đi xa, con với em ở lại thành phố… không ai chăm sóc.”

Mọi người mới vỡ lẽ. Thì ra, trong lúc Mai lo làm thủ tục và nhờ người quen phụ đẩy xe cho chồng, hai đứa nhỏ tưởng rằng cha mẹ sẽ về quê một mình, bỏ chúng ở lại. Nỗi sợ hãi ấy khiến chúng chạy ào đến, gào khóc thảm thiết.

Mai ôm chặt hai con, trái tim như vỡ ra thành từng mảnh. Cô nghẹn ngào:

  • “Không! Mẹ không bỏ các con đâu. Cả nhà mình sẽ về quê, cùng nhau. Dù nghèo, dù khổ, mình vẫn bên nhau.”

Tiếng khóc của lũ trẻ, tiếng nức nở của người mẹ trẻ, tiếng thở dài của người cha ngồi trên xe lăn – tất cả hòa vào nhau, khiến bến xe vốn ồn ào bỗng chốc trầm lặng. Ai cũng rưng rưng, có người quay đi lau vội khóe mắt.

Một cô sinh viên đứng gần, thì thầm:

  • “Chỉ cần cả gia đình ở bên nhau, khó khăn nào cũng vượt qua được.”

Chuyến xe lăn bánh. Trong lòng Mai, vẫn ngổn ngang lo lắng: tương lai nơi quê nhà sẽ ra sao? Tiền viện phí có đủ không? Chồng liệu có đi lại được không? Nhưng nhìn sang hai đứa con đang ngồi nép bên mình, và chồng nắm chặt tay bên cạnh, cô lại thấy có một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy.

Cuộc đời không bao giờ dễ dàng. Nhưng khi ta còn gia đình, còn tình thương, thì vẫn còn lý do để bước tiếp. Và câu chuyện của Mai – người vợ trẻ từ bỏ sự nghiệp để quay về quê chăm chồng, nhận món quà bất ngờ từ sếp, cùng những giọt nước mắt ở bến xe – đã trở thành minh chứng sống động cho sức mạnh ấy.

Cháu bé duy nhất sống sót trong vụ thả:m á:n gia đình 4 người hiện ra sao?

Bé Trần Tấn P. (12 tuổi) là người duy nhất sống sót dưới lưỡi dao oan nghiệt của hung thủ.

Ngày 13/9/2025, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Cháu bé duy nhất sống sót trong vụ thảm án truy sát gia đình 4 người hiện ra sao?”. Nội dung như sau:

Sáng 13/9, Công an tỉnh Đắk Lắk đã huy động hàng trăm cán bộ, chiến sĩ để truy bắt đối tượng gây ra vụ thảm án khiến 3 người trong một gia đình tử vong và một cháu nhỏ bị thương nặng.

Bé Trần Tấn P. (12 tuổi, trú hẻm Nguyễn Khoa Đăng, phường Thành Nhất, Đắk Lắk)) là người duy nhất sống sót dưới lưỡi dao oan nghiệt của hung thủ. Theo tờ Tiền phong, cháu bé được đưa vào bệnh viện lúc 2h21 ngày 13/9 trong tình trạng đa chấn thương. Da bệnh nhi hồng nhạt, thở nhanh kèm vã mồ hôi, tim đập nhanh, phổi giảm thông khí, dưới da vùng ngực và thành ngực có khí.

Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên – nơi đang cấp cứu, điều trị nạn nhân P. Ảnh: Tiền Phong

Qua thăm khám, bác sĩ chẩn đoán bệnh nhân có vết thương hở ở ngực (thấu ngực), cùng các chấn thương ở cánh tay, cẳng chân, vai và cổ tay. Sau đó, bệnh viện tiến hành hội chẩn và quyết định mổ cấp cứu lúc 4h20. Trong ca phẫu thuật, các bác sĩ đã khâu vết thương phần mềm và dẫn lưu màng phổi. Hiện tại, sau mổ, tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định.

Theo thông tin ban đầu, vào khoảng 1 giờ sáng 13/9, nghi phạm Nguyễn Nam Đại Thuận (tên thường gọi Hào, SN 1988, trú tại phường Ea Kao, TP Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk) đã tìm đến nhà của chị Nguyễn Thị Kim H. (SN 1992, ngụ Tổ dân phố 10, phường Thành Nhất, TP Buôn Ma Thuột).

Theo người dân địa phương trao đổi với PV báo Pháp luật TP.HCM, lâu nay Thuận chung sống như vợ chồng với chị H. và có con chung nhưng không đăng ký kết hôn. Giữa hai người từng phát sinh mâu thuẫn tình cảm.

Hiện trường vụ việc. Ảnh: NLĐ

Vì vậy, sáng sớm 13/9, Thuận dùng dao tấn công liên tiếp vào các thành viên trong gia đình chị H., gây ra hậu quả nghiêm trọng: Chị Nguyễn Thị Kim H. (1992, chủ nhà) tử vong tại chỗ; Bà Trần Thị D. (1970, mẹ ruột chị H.) tử vong; Anh Bùi Văn N. (2002, em trai chị H.) cũng không qua khỏi; Cháu Trần Tấn P. (con trai riêng chị H.) bị thương nặng.

Ngay sau khi gây án, nghi phạm Thuận nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường. Nhận tin báo, Công an tỉnh Đắk Lắk đã khẩn trương phong tỏa hiện trường, phối hợp cùng các đơn vị nghiệp vụ khám nghiệm tử thi, thu thập chứng cứ và tổ chức lực lượng truy bắt đối tượng.

Thời điểm bắt giữ nghi phạm Thuận. Ảnh: Minh Tuệ

Hàng trăm cán bộ, chiến sĩ được huy động, vừa đảm bảo công tác khám nghiệm, vừa triển khai các mũi truy lùng nhằm ngăn chặn nghi phạm tiếp tục gây nguy hiểm cho xã hội.

Đến 8 giờ 30 phút ngày 13/9, nguồn tin của Báo Người Lao Động cho biết, cơ quan công an đã bắt giữ được nghi phạm Thuận tại đường Mai Thị Lựu, phường Ea Kao, gần nhà của nghi phạm. Hiện cơ quan công an đang đưa đối tượng về trụ sở để làm rõ vụ việc.

Cùng ngày, báo Tiền Phong đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Vụ thảm án cả gia đình ở Đắk Lắk: Diễn biến sức khỏe nạn nhân duy nhất sống sót”. Cụ thể như sau:

Sáng 13/9, ông Nguyễn Đăng Giáp – Giám đốc Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên () xác nhận, đang cấp cứu cho một bệnh nhân bị đâm, chém với nhiều ở ngực.

Bệnh nhân là Trần Tấn P. (12 tuổi, trú hẻm Nguyễn Khoa Đăng, phường Thành Nhất, Đắk Lắk). Cháu P. được đưa vào bệnh viện lúc 2h21 ngày 13/9, trong tình trạng đa chấn thương, da hồng nhạt, thở nhanh vã mồ hôi, tim nghe rõ mạch nhanh, phổi thông khí giảm khí dưới da vùng ngực, thành ngực.

Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên – nơi đang cấp cứu, điều trị cho cháu Phát.

Bác sĩ chẩn đoán, bệnh nhân bị vết thương hở ở ngực (thấu ngực), cánh tay, cẳng chân, vai, cổ tay bị thương. Sau đó, bệnh viện tiến hành hội chẩn chuyển mổ cấp cứu lúc 4h20’.

Bệnh nhân được Công an phường Thành Nhất đưa vào bệnh viện, khai bị người khác dùng dao đâm và chém vào người (không rõ thời gian) sau đó được đưa nhập viện.

Ngay khi tiếp nhận, bệnh viện khẩn trương cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán, bệnh nhân bị thương ngực hai bên, tay chân do bị đâm. Hiện các bác sĩ đã mổ khâu vết thương phần mềm, dẫn lưu màng phổi cho bệnh nhân. Sau mổ, bệnh nhân tạm ổn.

Đây là nạn nhân duy nhất sống sót sau vụ thảm án tại Đắk Lắk xảy ra vào khoảng 1 giờ sáng 13/9/2025.

Theo người nhà nạn nhân, cháu P.cùng các thành viên trong gia đình bị đối tượng đâm nhiều nhát vào người. P. bị thương nặng nhưng cố gắng trèo qua bức tường phía sau nhà để thoát thân. Khi được người dân phát hiện, cháu đã rơi vào tình trạng gần như bất tỉnh do vết thương quá nặng, mất nhiều máu.

Như Tiền Phong đưa tin, khoảng 1 giờ sáng 13/9, đối tượng Nguyễn Nam Đại Thuận (còn gọi là Hào, SN 1988, trú phường Ea Kao, Đắk Lắk), đến nhà bạn gái Nguyễn Thị Kim Hoa (hẻm 20 đường Nguyễn Khoa Đăng, phường Thành Nhất, Đắk Lắk).

Hiện trường vụ án

Khi đến nơi, đối tượng đã dùng dao bầu đâm nạn nhân là chị Hoa, bà Trần Thị Dung. (mẹ chị Hoa), anh Bùi Hữu Nghĩa (em chị Hoa.) và cháu Trần Tấn P. (SN 2013, con riêng của chị Hoa)

Ba người đã tử vong, còn người con riêng của Hoa là cháu P. được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.

Sau khi gây án, nghi phạm đã bỏ trốn khỏi hiện trường. Công an tỉnh Đắk Lắk đang huy động hàng trăm cán bộ, chiến sĩ, vây bắt đối tượng.

“Dì g;;hẻ” tên Th:ắm chính thức lên tiếng về bức tâm thư của con chồng: Ngôn từ thách thức càng gâ;;y phano,

Trong một lần về quê có đám hiếu, từ lời kể của cháu trai 13 tuổi về người mẹ kế, gia đình có cảm giác “đang không an toàn cho cháu” nên đã cảnh báo tới người cha. Sau khi xem lại camera thì người thân vô cùng ngỡ ngàng, bức xúc.

Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền một bài viết “Xin hãy cứu con khỏi dì ghẻ” kèm theo các đoạn video và hình ảnh nhật ký được cho là của một bé trai 13 tuổi, phản ánh quá trình em sống cùng bố và mẹ kế tại Hà Nội.

Theo đó, trong bức thư được cho là của bé trai, có đoạn viết: “Thời gian gần đây, mẹ thường xuyên đánh con bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa, dao…”. Đi kèm, một đoạn video từ camera an ninh ghi lại cảnh một người phụ nữ dùng điện thoại đánh vào đầu bé, bắt em đứng cúi mặt xuống bàn, không được ngồi ghế.
Clip ghi lại cảnh một phụ nữ cầm điện thoại đánh vào đầu bé trai, bắt bé đứng. Ảnh chụp màn hình
Theo tìm hiểu, vụ việc xảy ra tại chung cư Victoria, phường Kiến Hưng, Hà Nội từ đầu tháng 1/2025. Ngay sau khi nắm thông tin, Công an phường Kiến Hưng cho biết đang khẩn trương xác minh, làm rõ.

Chia sẻ với PV Dân Việt chiều 13/9, chị Đ.T.B. (cô ruột cháu bé) cho biết, bố cháu là anh Đ.V.H. (41 tuổi), hiện đang sinh sống tại tòa nhà V2, chung cư Victoria Văn Phú, phường Kiến Hưng, Hà Nội. Năm 2010, anh H. kết hôn với chị N.T.H.N., nhưng đến năm 2014, chị không may qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Anh H. và vợ cũ có với nhau một bé trai là cháu Đ.C.H. (nay 13 tuổi).

Bức thư được cho là của bé trai được chia sẻ gây xôn xao dư luận.
Sau khi mẹ mất, hai bố con anh H. sống nương tựa vào nhau cho đến năm 2022, anh H. tái hôn với chị N.T.T. (40 tuổi) sau đó tiếp tục sinh hai bé sinh đôi (1 trai, 1 gái).

“Đầu năm 2025 vừa qua, khi gia đình có đám hiếu, anh trai tôi cùng vợ cùng các con về quê để lo công việc. Chị T. có mang rất nhiều thư mà theo chia sẻ của cháu nói lúc đó mẹ bắt con viết, viết đúng theo ý của mẹ, mang về để mọi người trong gia đình biết con rất hư. Bức thư rất dài, nói xấu nhiều vấn đề như thư con đã viết.

Gia đình tôi khi đó có cảm giác đang không an toàn cho cháu và có chia sẻ với anh trai. Anh H. bình thường đi làm công việc bận. Chị T. lúc đó rất tốt khi trước mặt mọi người luôn tỏ thái độ niềm nở, tươi cười, mẹ con tỏ rõ tình cảm yêu thương nhau nên anh trai tôi không mảy may nghi ngờ. Anh cứ nghĩ con được sống trong tình yêu, bao bọc của vợ kế”, chị B. chia sẻ.

Theo chị B., khi gia đình cảnh báo, anh H. đã giật mình xem lại camera từ nhiều ngày trước thì mới ngỡ ngàng biết con không hề nói dối.

“Thực sự khi biết sự việc và xem camera và bức thư cháu viết, không những tôi mà ai trong gia đình cũng vô cùng bức xúc, đau lòng và thương cháu. Tuy nhiên, sau sự việc xảy ra, mọi người trong gia đình cố kìm chế lại để mọi việc êm xuôi, không ồn ào vì anh H. và chị T. cũng có 2 con chung. Gia đình cũng cho cháu tạm nghỉ học sang nhà người thân ít ngày ổn định lại do sang chấn tâm lý, hoảng loạn”, chị B. cho hay.

Chị B. cũng cho hay, sau khi chấn tỉnh tinh thần ít ngày, người thân động viên để bé trai tiếp tục đi học. Sau sự việc trên, anh H. cũng đã quyết định ly hôn. Tuy nhiên, thời gian gần đây, chị T. có những động thái không hay, gia đình bức xúc nên quyết định đưa sự việc ra dư luận. Cháu tôi ngoan và hiền lắm. Dù bị đối xử như thế nào cũng chưa bao giờ kêu than, chia sẻ với bố hay ông bà và mọi người trong gia đình. Nghĩ lại mà thương cháu vô cùng.

“Sau sự việc được chia sẻ, trong sáng nay Công an phường Kiến Hưng cũng đã liên hệ với anh trai tôi để xác minh làm rõ.”, chị B. nói thêm.

Vụ thả/m s/át ở Đắk Lắk: Cảm động bé trai hàng xóm cứu bạn tho/át khỏi k/ẻ á/c khiến ai cũng nể phục cách xử lý quá thông minh

Tường, 12 tuổi, bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu của bạn hàng xóm Trần Tấn Phát đang bị thương nặng, nên được đưa vào nhà, chốt cửa không cho Nguyễn Nam Đại Thuận tiếp cận.

Tường ở sát nhà Phát (13 tuổi, con chị Nguyễn Thị Kim Hoa) trên đường Nguyễn Khoa Đăng, phường Thành Nhất, TP Buôn Ma Thuột (cũ) – bị Nguyễn Nam Đại Thuận (tức Hào Điên, 37 tuổi) sát hại cả gia đình lúc hơn 1h sáng 13/9.

Hai nhà được ức chế bởi bức tường cao khoảng 2 m, có thang nối sang nhà nhau.

Cháu bé trong căn nhà (trái) mở cửa cứu bạn trước sự truy sát của kẻ sát nhân. Ảnh: Ngọc Oanh

Cháu bé ở căn nhà bên trái đã mở cửa cho bạn tìm hiểu trước sự truy sát của kẻ sát nhân. Ảnh:  Ngọc Oanh

Còn nguyên hiện trạng khi nhanh đến giây phút cứu bạn, Tường kể, đang ngủ cùng em gái và bà nội (bố mẹ đi làm xa) thì nghe tiếng la hét từ nhà Phát triển. Ít phút sau, em nghe tiếng đập cửa yêu cầu ở phía sau.

Chạy xuống mở cửa, được tìm thấy thiết bị nuôi cấy máu từ cánh tay nên đưa bạn vào giường, khóa chặt cửa. Phát kể cả nhà đã bị tổn hại, cậu chạy ra bờ tường, leo thang qua nhà bạn.

Vài phút sau, phía trước có tiếng đập liên hồi, song vì sợ hãi nên Tường không mở. Thấy bạn yếu ớt, chầu nhiều máu khắp người, Tường lấy nước cho uống. Đến khoảng 3h sáng, khi công an đến, cậu mới mở cửa để mọi người phát đi cung cấp tình yêu.

Theo người dân gần đó, chị Hoa làm nghề buôn bán, sống cùng mẹ, con riêng (Phát) và con gái chung với Thuận. Người tình của chị thường xuyên qua lại, nhiều lần cãi vã, lục đục.

Buổi tối trước cuộc cách mạng, họ nghe ồn ào nhưng không có cuộc ra ngoài. Khi công an đến yêu cầu trích xuất camera truy tìm hung thủ, nhiều người bàng hoàng thấy cảnh anh Bùi Hữu Nghĩa (23 tuổi, em chị Hoa) bị sát hại ngay trước cổng nhà.

Nguyễn Nam Đại Thuận tại cơ quan điều tra. Ảnh: Công an Đăk Lăk

Nguyễn Nam Đại Thuận tại cơ quan điều tra. Ảnh:  Công an Đăk Lăk

Theo điều tra, Thuận có một tiền án, trong thời gian chung sống với chị Hoa (có con gái chung 3 tuổi), thường xuyên xảy ra độc lập làm anh ta ghen tị. Sau này, mẹ chị Hoa không cho Thuận ở chung nhà. Gần đây, Thuận nhiều lần đến nhà tìm chị Hoa, yêu cầu “nói chuyện” nhưng bị từ chối.

Khuya hôm qua, Thuận lại đến và được anh Bùi Hữu Nghĩa mở cửa. Tuy nhiên, lửa lập tức dùng tấn công anh này, kéo nạn nhân ra ngoài đường rồi dùng dao sát hại.

Thuận tiếp tục xông vào nhà sát hại chị Hoa và mẹ, bạch Phát nhiều. Bé trai dù bị thương nặng, song chạy thoát sang nhà hàng xóm, được đưa đi cấp cứu sau đó.

Theo camera và video người dân ghi lại, sau gây án, Thuận kéo thi thể anh Nghĩa vào trong nhà, lấy nước xịt rửa vết máu trên người mình, trước khi tẩu thoát bằng xe máy.

Quá trình lẩn trốn, Thuận cướp một chiếc xe SH của người dân, dùng áo chống nắng của phụ nữ, bịt mặt ngụy trang, tiếp tục bỏ chạy.

Công an Tỉnh Đăk Lăk đã huy động hàng trăm cán bộ, chiến huy, truy bắt hung thủ ngay trong đêm. Đến 8h30 sáng nay, cảnh sát bắt Thuận tại phường Ea Kao (TP Buôn Ma Thuột cũ), hiện trường gây án khoảng 6 km.

Bỏ vợ bụng mang dạ ch/ửa để chạy theo tình mới. Người đàn ông không ngờ ngày cô quay lại mang theo sự thật khiến anh ta sụp đổ

“Có những sai lầm trong đời, một khi đã lựa chọn thì chẳng thể quay ngược. Người đàn ông ấy đã rời bỏ mái ấm khi vợ đang bụng mang dạ chửa, để chạy theo tiếng gọi của tình mới. Nhưng anh ta không ngờ rằng, ngày cô quay về, mang theo một sự thật, lại chính là ngày anh sụp đổ hoàn toàn…”

Căn nhà nhỏ trong con ngõ yên tĩnh hôm ấy nặng nề khác lạ. Hạnh ngồi trên giường, bàn tay đặt lên bụng đã nhô cao hơn bảy tháng, mắt đỏ hoe nhìn theo bóng chồng mình – Nam – đang vội vàng xếp quần áo. Anh nói, giọng dứt khoát nhưng xen chút bối rối:
“Anh xin lỗi… nhưng anh không thể tiếp tục thế này. Anh và Lan… bọn anh thật sự cần nhau.”

Hạnh chết lặng. Bao nhiêu năm yêu thương, vượt qua khó khăn, từ những ngày thuê trọ chật hẹp, gom góp từng đồng để mua căn nhà nhỏ này, giờ đây chỉ còn lại một câu nói dứt khoát. Cái thai trong bụng quẫy mạnh, như nhắc nhở cô rằng cô không được gục ngã. Nhưng trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Nam rời đi ngay trong đêm, bỏ lại người vợ đang bụng mang dạ chửa cùng căn nhà lạnh lẽo. Hàng xóm xung quanh xì xào, kẻ thương cảm, người dè bỉu. Ai cũng thấy thương cho Hạnh, người phụ nữ dịu dàng, lúc nào cũng nhẫn nhịn lo cho chồng.

Những ngày sau đó, Hạnh sống trong chuỗi ngày chông chênh. Cô vừa đi làm thêm vừa chuẩn bị sinh con, tất cả đều dựa vào nghị lực. Mỗi khi nhìn cái bụng ngày một nặng nề, cô tự nhủ: “Phải mạnh mẽ, con mình cần mình.”
Còn Nam, từ khi dọn về ở cùng Lan – cô gái trẻ trung, xinh đẹp – thì gần như biến mất khỏi cuộc đời của Hạnh. Anh đắm chìm trong những ngày vui mới, nghĩ rằng mình đã tìm thấy tình yêu thật sự. Anh ngỡ rằng rời bỏ Hạnh là quyết định đúng đắn, bởi người phụ nữ từng chia sẻ khó khăn với anh giờ chỉ còn là gánh nặng.

Nhưng Nam đâu ngờ, chính khoảnh khắc anh buông tay ấy, cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng không thể quay đầu.

Ngày Hạnh trở dạ, không có Nam bên cạnh. Một mình cô gọi taxi vào viện, tay nắm chặt balo nhỏ chuẩn bị sẵn. Nỗi đau vật lý quặn thắt xen lẫn nỗi đau tinh thần khiến nước mắt cô rơi liên tục. Nhưng khi tiếng khóc chào đời vang lên, Hạnh gạt nước mắt, ôm đứa con đỏ hỏn vào lòng, khẽ thì thầm:
“Con à, chỉ cần có mẹ, con sẽ lớn lên thật hạnh phúc.”

Sau sinh, Hạnh quay về căn nhà cũ. Một mình chăm sóc con không dễ dàng, nhưng cô kiên cường. Ban ngày đi làm bán thời gian tại cửa hàng tạp hóa gần nhà, ban đêm thức trắng bế con, dỗ dành mỗi khi bé khóc. Hạnh không trách móc, cũng không oán hận. Nỗi đau đã dần chai sạn, chỉ còn lại tình thương vô hạn dành cho con.

Ngược lại, cuộc sống của Nam và Lan lại không hề êm đềm như anh tưởng. Những hào nhoáng ban đầu dần phai nhạt. Lan trẻ trung, thích vui chơi, không chịu ràng buộc chuyện gia đình. Cô thường bỏ mặc Nam ở nhà một mình, còn bản thân mải mê tiệc tùng. Nam bắt đầu nhớ đến những bữa cơm giản dị của Hạnh, nhớ đến cách cô luôn chu đáo lo lắng cho anh. Nhưng cái tôi khiến anh không bao giờ nghĩ đến việc quay lại.

Hàng xóm đôi khi vô tình kể cho Nam nghe rằng Hạnh nuôi con rất ngoan, đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu. Trong lòng Nam có chút xao động, nhưng anh cố tự trấn an: “Cô ấy không cần mình nữa. Mình có cuộc sống mới rồi.”

Cứ thế, thời gian trôi qua. Hạnh nuôi con khôn lớn bằng chính đôi tay mình, vững vàng và tự tin hơn trước. Nụ cười con trẻ chính là động lực để cô tiếp tục bước đi. Nhưng sâu trong trái tim, vết thương mà Nam để lại chưa bao giờ lành hẳn.

Năm năm sau, Nam tình cờ gặp lại Hạnh. Khi ấy, anh sững sờ thấy cô xuất hiện rạng rỡ, điềm đạm, tay dắt theo cậu bé trai lanh lợi. Đứa bé có đôi mắt, nụ cười giống Nam đến lạ thường.

Anh ngập ngừng bước lại:
“Hạnh… đây là… con anh sao?”

Hạnh nhìn Nam, ánh mắt vừa bình thản vừa sắc lạnh:
“Phải. Con anh. Nhưng từ ngày anh rời đi, nó chỉ có một người cha duy nhất trong đời – là tôi.”

Nam chết lặng. Cậu bé quay sang nhìn anh, lễ phép chào: “Chào chú.” Từng lời, từng cử chỉ như dao cắt vào tim Nam. Anh nhận ra suốt bao năm qua, mình đã bỏ lỡ điều quý giá nhất – gia đình.

Nhưng sự thật mà Hạnh mang đến hôm nay còn khiến anh sụp đổ hơn nữa. Cô kể rằng trong suốt thời gian nuôi con, cô đã được một người đàn ông khác – người thầy cũ của cô – âm thầm giúp đỡ. Ông ấy thương yêu cậu bé như con ruột, cũng là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mẹ con cô. Giờ đây, Hạnh chuẩn bị tái hôn, và con trai cô sẽ chính thức có một người cha mới, người cha mà nó luôn xem là hình mẫu.

Nam bàng hoàng. Anh nhìn đứa trẻ – máu mủ của mình – nhưng biết rằng mình chẳng còn quyền gì. Bao năm qua, anh chỉ mải chạy theo thứ tình yêu chóng vánh, để rồi khi tình mới rời bỏ, anh chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.

Khi Hạnh dắt con rời đi, Nam ngồi gục xuống bên vệ đường. Cảm giác mất mát ập đến, như một bản án mà chính anh tự tuyên cho cuộc đời mình. Anh đã đánh mất tất cả – vợ, con, và cả hạnh phúc giản dị mà bao người mơ ước.

Hạnh không quay đầu lại. Bởi với cô, quá khứ chỉ còn là vết sẹo. Cô đã học cách đứng dậy, tìm thấy ánh sáng mới, và xây dựng một cuộc sống bình yên cho con mình.

Vụ “bức tâm thư kêu cứu” nghi của bé trai kể về cuộc sống với mẹ kế: Người thân lên tiếng

Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền một bài viết kèm theo các đoạn video và hình ảnh nhật ký được cho là của một bé trai 13 tuổi, phản ánh quá trình em sống cùng bố và mẹ kế tại Hà Nội.

Theo đó, trong bức thư được cho là của bé trai, có đoạn viết: “Thời gian gần đây, mẹ thường xuyên đánh con bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa, dao…”. Đi kèm, một đoạn video từ camera an ninh ghi lại cảnh một người phụ nữ dùng điện thoại đánh vào đầu bé, bắt em đứng cúi mặt xuống bàn, không được ngồi ghế.

Theo tìm hiểu, vụ việc xảy ra tại Chung cư Victoria, phường Kiến Hưng, Hà Nội. Ngay sau khi nắm thông tin, Công an phường Kiến Hưng cho biết đang khẩn trương xác minh, làm rõ.

Vụ "bức tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai kể về cuộc sống với mẹ kế: Người thân lên tiếng- Ảnh 1.

Ảnh cắt từ clip

Chia sẻ với phóng viên, người thân của bé cho biết, bố cháu là ông Đ.V.H. (SN 1984, Hà Nội), hiện đang sinh sống tại Chung cư Victoria Văn Phú, phường Kiến Hưng. Năm 2010, ông kết hôn với chị N.T.H.N., nhưng đến năm 2014, chị không may qua đời. Ông H. và vợ cũ có với nhau một bé trai là Đ.C.H., nay đã 13 tuổi.

Sau khi mẹ mất, hai bố con sống nương tựa vào nhau cho đến năm 2022, khi ông H. tái hôn với chị N. T. T. (SN 1985, quê Mỹ Đức). Từ khi bước vào gia đình mới, theo phản ánh của người thân, cháu H. thường xuyên bị mẹ kế mắng chửi, bạo hành, nhất là những lúc bố đi làm vắng nhà.

Người thân cho biết, chị T. nhiều lần dùng điện thoại iPhone, chai thủy tinh, lọ xịt keo tóc… để đánh vào đầu cháu, gây chấn thương và chảy máu.

Trong phòng ngủ không có camera, mức độ bạo hành được cho là còn nghiêm trọng hơn: bé bị đạp đầu vào tường, ép tự tát vào mặt đến chảy máu miệng, rồi bị bắt liếm sạch máu và nước mũi. Khi khóc, cháu còn bị túm tóc lôi vào nhà vệ sinh.

Vụ "bức tâm thư kêu cứu" nghi của bé trai kể về cuộc sống với mẹ kế: Người thân lên tiếng- Ảnh 2.

Bức thư được cho là của bé trai được chia sẻ

Thậm chí, có lần, bé H. bị bắt quỳ và dùng hai ngón tay tự đánh mạnh vào thái dương theo lệnh của mẹ kế. Người phụ nữ này thậm chí còn buông lời đe dọa: “Đánh mạnh đến chết tao chôn”.

Không chỉ bạo lực thể xác, cháu còn bị hành hạ tinh thần: mùa đông rét dưới 10 độ không được đắp chăn, khi tắm thì phải dùng nước lạnh sau khi con riêng của mẹ kế đã sử dụng hết nước nóng.

Ngoài ra, cháu H. còn bị ép viết thư gửi bạn bè, thầy cô với nội dung bôi xấu ông bà, bố đẻ và gia đình nội ngoại. Nếu không viết theo đúng yêu cầu, cháu sẽ bị đánh đập và dọa đuổi khỏi nhà.

Trao đổi với phóng viên báo Đời sống và pháp luật, ngày 13/9, lãnh đạo Công an phường Kiến Hưng xác nhận rằng đơn vị đã tiếp nhận thông tin và đang khẩn trương xác minh, làm rõ sự việc.

Lạnh người lời khai nghi phạm th:ả:m s:á:t cả gia đình: Bình tĩnh làm 1 việc rồi mới bỏ trốn

Sau khi sát hại gia đình của chị Nguyễn Thị Kim H., Nguyễn Nam Đại Thuận bình tĩnh thay bỏ quần áo dính máu và dùng nước rửa các vết máu, khoá cửa căn nhà rồi bỏ trốn.

Ngày 13/09/2025, Đời sống pháp luật đưa tin “L:ạnh người lời khai nghi phạm th:ảm s:át cả gia đình: Bình tĩnh làm 1 việc rồi mới b:ỏ trố:n”. Nội dung chính như sau: 

Gần 10 giờ ngày 13/9, Công an tỉnh Đắk Lắk đang lấy lời khai Nguyễn Nam Đại Thuận (37 tuổi, ngụ phường Ea Kao, Đắk Lắk) để điều tra về hành vi “r:a ta:y người”.

Bước đầu, Thuận thừa nhận hành vi r:a t:ay gia đình ở chị Nguyễn Thị Kim H. (33 tuổi, trú tổ dân phố 10, phường Thành Nhất). Danh tính các nạn nhân gồm: chị H., bà Trần Thị D. (mẹ chị H.), anh Bùi Hữu Ng. (em chị H.), và cháu Trần Tấn P. (con riêng chị H.). Trong đó 3 người t:ử v:ong tại chỗ, riêng cháu P. bị thương nặng, đang cấp cứu tại bệnh viện.

Nghi phạm thời điểm bị b:ắt

Qua làm việc, Thuận khai nguyên nhân gây ra vụ án là do mâu thuẫn tình cảm. Thuận và chị H. có quan hệ tình cảm như vợ chồng. Cả 2 có con với nhau nhưng do mâu thuẫn nên không sống chung. Chị H. sống với gia đình ở phường Thành Nhất với con và gia đình. Thời gian trước đây, Thuận hay ghé chơi và một số lần cũng xảy ra mâu thuẫn.

Rạng sáng 13/9, Thuận tìm tới nhà chị H. nói chuyện với chị này lại tiếp tục mâu thuẫn. Sau đó, Thuận dùng d:ao r:a t:ay chị H.. Nạn nhân la lên vài tiếng rồi nằm gục.

Sau đó, tiếp tục truy đuổi 2 người ra ngoài đường và đâm các nạn nhân t:ử v:ong. Sau khi gây á:n, Thuận kéo th:i th:ể nạn nhân vào nhà, dùng nước rửa các vết m:á:u rồi vào nhà khóa cửa lại.

Trong các nạn nhân, cháu Trần Tấn P. (con trai chị H.) sau khi bị đâm trọng thương đã cố gắng trèo ra phía sau nhà, nằm bất động. Riêng cháu gái 3 tuổi, con chung của Thuận và chị H. không bị đối tượng r:a t:ay.

Sau đó, Thuận bình tĩnh kéo th:i th:ể các nạn nhân vào nhà, dùng nước rửa vết m:á:u. Tiếp đó, nghi phạm khóa cửa trước khi bỏ trốn. Trên đường đi, nghi phạm lấy áo chống nắng của một phụ nữ mặc vào, bịt mặt để che giấu tung tích. Bằng nghiệp vụ, công an đã truy lùng và bắt giữ Thuận tại khu vực đường Mai Thị Lựu (phường Ea Kao) cách hiện trường khoảng vài km.

Ngày 13/09/2025, Tiền Phong đưa tin “Nóng: Hàng trăm cán bộ, công an truy bắ:t nghi phạm r:a t:ay 4 người trong đêm”. Nội dung chính như sau: 

Sáng 13/9, Công an tỉnh Đắk Lắk đang huy động hàng trăm cán bộ, chiến sĩ để vây bắ:t, vận động nghi phạm r:a t:ay 4 người trong gia đình ra đầu thú.

Ngôi nhà nơi xảy ra vụ việc nằm trong hẻm 20 đường Nguyễn Khoa Đăng, phường Thành Nhất, tỉnh Đắk Lắk.

Thông tin ban đầu, sau khi gây án, đối tượng đã bỏ trốn khỏi hiện trường.

tp-111.jpg
Lực lượng công an đang bao vây tại hiện trường.

Danh tính đối tượng được xác định là Nguyễn Nam Đại Thuận (còn gọi là Hào, SN 1988).

Nạn nhân đã không qua khỏi là mẹ của người yêu, người yêu và em của người yêu Thuận. Riêng con riêng của người yêu đối tượng (SN 2013) đang được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.

Theo nguồn tin, vụ án đặc biệt nghiêm trọng này xảy ra vào khoảng 1 giờ sáng cùng ngày.

img-20250913-060800.jpg
Ngôi nhà nơi xảy ra vụ án m:ạng
20250913-054406.jpg
Hiện trường được phong tỏa phục vụ điều tra
20250913-054432.jpg
Rất nhiều Công an được huy động để điều tra, truy bắ:t đối tượng.