Home Blog Page 26

Thấy cậu bé bán trái cây g;ầy g;uộc bên lề đường, tỷ phú trẻ sững sờ ch-ết l-ặng… Vết b-ớp nhỏ nơi cổ vai dẫn anh đến bí mật kh-ủng kh-iếp bị chôn vùi suốt 10 năm, khiến tất cả mọi người bà-ng ho-àng…

Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt cuối ngày rọi xuống con đường đông đúc. Trên vỉa hè, cậu bé gầy gò đứng nép bên sạp trái cây nhỏ xíu, những quả ổi, chôm chôm lấm lem bụi. Trong khoảnh khắc, đôi mắt mệt mỏi, vầng trán hằn mồ hôi và vết bớp nhỏ trên cổ vai cậu khiến một tỷ phú trẻ tuổi – người vừa dừng xe ngay cạnh – sững sờ chết lặng. Thứ tưởng như tầm thường ấy lại chạm đến tầng sâu ký ức anh đã chôn vùi mười năm trước…

Minh – một tỷ phú trẻ nổi tiếng trong giới công nghệ – vừa kết thúc buổi ký kết hợp đồng tại trung tâm thành phố. Anh lái chiếc xe sang qua con phố quen thuộc, chợt ánh mắt bị hút vào hình ảnh một cậu bé tầm 12–13 tuổi, áo bạc màu, vai gầy, loay hoay mời khách mua trái cây.

Thoạt đầu, Minh chỉ thoáng thương cảm. Anh từng trải qua tuổi thơ khốn khó nên dễ rung động trước cảnh đời như vậy. Nhưng rồi ánh nhìn của anh chợt dừng lại ở một vết bớp tím nơi cổ vai trái của cậu bé. Hình ảnh ấy như một nhát dao cắm thẳng vào trí nhớ. Minh run rẩy: “Không thể nào… Vết bớp ấy… giống hệt của…”

Anh xuống xe, bước lại gần.
– “Em tên gì? Trái cây bán thế nào?” – Minh cố giữ giọng bình tĩnh.
Cậu bé thoáng giật mình, nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
– “Dạ… em tên Tùng. Ổi 10 ngàn, chôm chôm 20 ngàn một ký.”

Minh mua hết sạp trái cây. Nhưng điều anh muốn không phải là hoa quả, mà là để nhìn rõ hơn gương mặt cậu bé. Khuôn mặt gầy, đôi mắt đượm buồn, trên trán thấp thoáng một vết sẹo mờ – càng khiến tim anh đập dồn.

Cậu bé cảm ơn rối rít, định rời đi, nhưng Minh khẽ giữ lại:
– “Tùng, em học ở đâu?”
– “Dạ… em nghỉ học rồi. Em đi bán phụ mẹ…” – Giọng cậu bé nhỏ dần.

Lúc ấy, một người phụ nữ gầy guộc từ xa vội vã bước tới. Bà kéo tay Tùng, tránh ánh mắt của Minh. Nhìn thoáng qua, Minh bàng hoàng: đó chính là chị Lan – hàng xóm cũ trong xóm trọ nghèo năm xưa. Người từng mất tích cùng đứa con nhỏ sau vụ cháy kinh hoàng 10 năm trước.

Trái tim Minh đập loạn. Những gì anh tưởng đã vĩnh viễn chôn vùi, giờ hiện ra ngay trước mắt. Và bí mật khủng khiếp liên quan đến cái chết oan nghiệt của người anh ruột… đang dần sống lại.

Mười năm trước, Minh chỉ là cậu thiếu niên nghèo. Anh trai anh – Hùng – là chỗ dựa duy nhất trong gia đình. Nhưng trong một lần xô xát ở khu trọ, Hùng bị kết tội giết người. Cảnh sát khẳng định nạn nhân là kẻ say rượu ẩu đả, và Hùng chính là hung thủ. Vụ án khép lại chóng vánh, để lại vết nhơ khiến Hùng treo cổ tự tử trong trại giam.

Minh không tin anh trai mình có tội. Nhưng khi ấy anh bất lực, chỉ biết nuốt nước mắt, rời quê lên thành phố lập nghiệp. Anh lao vào công việc, dựng nên sự nghiệp để quên đi nỗi đau.

Thế nhưng, vết bớp nhỏ trên vai cậu bé bán trái cây hôm nay chính là dấu hiệu đặc trưng của dòng máu gia đình nạn nhân năm xưa. Minh nhớ rất rõ: hôm xảy ra vụ án, trong đám đông có một đứa trẻ bị thương và biến mất cùng mẹ. Hồ sơ khi đó ghi rằng hai mẹ con đã chết trong vụ cháy sau đó, nhưng không có thi thể.

Nỗi nghi hoặc bùng cháy. Liệu có ai đó đã cố tình dựng chuyện, biến Hùng thành kẻ giết người để che giấu một sự thật khác? Liệu Tùng – cậu bé anh vừa gặp – chính là nhân chứng sống sót, và cũng là mắt xích quan trọng có thể lật lại toàn bộ quá khứ?

Minh tìm cách tiếp cận Lan. Nhưng chị né tránh, luôn kéo Tùng rời đi. Cuối cùng, sau nhiều lần kiên nhẫn, Minh thẳng thắn:
– “Chị Lan… tôi là Minh, em của Hùng đây.”

Lan sững sờ, tay run rẩy. Nước mắt chị trào ra.
– “Minh… chị xin lỗi… Chị không thể nói gì cả… Em hãy quên đi…”

Câu nói ấy càng khiến Minh đau đáu. Anh quyết tâm đi đến tận cùng. Anh bắt đầu điều tra lại vụ án cũ, gặp lại những nhân chứng năm xưa, lần tìm hồ sơ công an, thậm chí nhờ thám tử tư.

Trong quá trình ấy, từng lớp bụi ký ức bị phủi sạch. Minh phát hiện ra nhiều điểm mờ ám: báo cáo pháp y không khớp, camera khu trọ mất đúng đoạn quan trọng, và đặc biệt – có nhân vật quyền lực đã can thiệp để đóng hồ sơ nhanh chóng.

Và rồi, từ những mảnh vụn manh mối, sự thật dần lộ diện…

Một đêm, Minh hẹn gặp lại Lan trong căn phòng trọ cũ – nơi từng là ký ức tuổi thơ. Sau nhiều lần giằng xé, cuối cùng Lan bật khóc và nói hết:

– “Hùng không giết ai cả. Nạn nhân năm ấy chính là chồng chị – một kẻ nghiện ngập, vũ phu. Hôm đó, hắn đánh chị, suýt giết Tùng. Hùng vào can ngăn, trong lúc xô xát, chính hắn tự ngã đập đầu. Nhưng một kẻ khác – ông chủ cho vay nặng lãi mà hắn dính nợ – đã lợi dụng tình huống ấy. Hắn mua chuộc công an địa phương, đẩy hết tội cho Hùng. Vì chỉ cần thế, mọi chuyện sẽ êm đẹp, không ai dám đào sâu.”

Lan và Tùng khi đó trở thành cái gai. Họ bị đe dọa, nên phải giả chết trong vụ cháy để trốn chạy. Suốt mười năm, hai mẹ con sống chui lủi, không dám lộ diện.

Nghe đến đây, Minh rơi nước mắt. Sự ngờ vực bấy lâu đã thành hiện thực. Anh trai anh chết oan.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. Kẻ đứng sau, ông trùm vay nặng lãi năm xưa, nay đã trở thành một doanh nhân quyền lực, che giấu dưới lớp vỏ bọc “nhà từ thiện”. Người này từng nhiều lần xuất hiện cùng các quan chức trong các buổi lễ mà chính Minh tham dự.

Sự thật quá tàn khốc. Minh hiểu, để đòi lại công bằng, anh phải đối đầu với thế lực đen tối, có thể đánh đổi cả sự nghiệp lẫn an toàn. Nhưng anh không thể im lặng thêm một lần nữa.

Anh quyết định thu thập chứng cứ, đưa vụ việc ra ánh sáng. Hành trình phía trước đầy hiểm nguy, nhưng ít nhất – anh không còn cô độc. Bên cạnh anh lúc này, là Lan và cậu bé Tùng – nhân chứng sống mười năm chìm trong bóng tối.

Và câu chuyện mới chỉ bắt đầu…

Tình cảnh đáng lo của Trấn Thành hiện nay

Trấn Thành đang là cái tên bị réo gọi khắp mạng xã hội những ngày qua. Nguồn cơn sự việc đến từ đâu

Những ngày gần đây, phòng vé Việt Nam chứng kiến sức nóng từ Mưa Đỏ – bộ phim điện ảnh nhanh chóng cán mốc hơn 219 tỷ đồng doanh thu chỉ sau ít ngày ra rạp (theo Box Office Vietnam, cập nhật đến 10h ngày 29/8). Thành tích này không chỉ đánh dấu bước tiến mới cho phim Việt mà còn vô tình kéo tên Trấn Thành vào vòng thảo luận sôi nổi trên mạng xã hội.

Nhiều khán giả dự đoán, nếu duy trì đà tăng trưởng hiện tại, Mưa Đỏ hoàn toàn có khả năng vượt qua kỷ lục của Bộ Tứ Báo Thủ – tác phẩm do Trấn Thành sản xuất, phát hành Tết 2025, với hơn 332 tỷ đồng doanh thu. Khi đó, danh xưng “ông hoàng phòng vé 2025” mà Trấn Thành đang nắm giữ có thể đổi chủ chỉ sau vài tháng. Bởi vậy, cụm từ “tình cảnh đáng lo của Trấn Thành” xuất hiện ngày càng dày đặc trong các cuộc bàn luận.

tran-thanh-1

Tuy nhiên, nếu nhìn rộng hơn, việc Trấn Thành liên tục được lấy ra làm chuẩn mực lại cho thấy sức hút đặc biệt của anh với điện ảnh Việt. Cứ mỗi khi một tác phẩm gây tiếng vang, khán giả lại đặt câu hỏi: “Liệu có vượt Trấn Thành không?”. Điều này vô hình trung biến nam MC – đạo diễn thành thước đo để so sánh sự thành bại của phim Việt trên thị trường.

Thực tế, Trấn Thành là một trong số ít nghệ sĩ gắn liền với hàng loạt bộ phim trăm tỷ, giữ nhiều kỷ lục doanh thu phòng vé. Chính sự thành công liên tiếp giúp anh duy trì vị thế lâu dài và biến tên tuổi thành bảo chứng cho khái niệm “phim trăm tỷ”. Cũng vì thế, mỗi khi xuất hiện một dự án đạt doanh thu cao, dư luận khó tránh khỏi việc đặt cạnh phim của Trấn Thành để đánh giá mức độ thành công.

Đây vừa là vinh dự, vừa là áp lực. Vinh dự ở chỗ anh đang giữ vị trí dẫn đầu, trở thành chuẩn mực để khán giả so sánh. Nhưng áp lực nằm ở việc mọi dự án của Trấn Thành đều bị đo bằng những con số kỷ lục. Chỉ cần có một tác phẩm vượt qua, lập tức xuất hiện ý kiến cho rằng “thời của Trấn Thành đã hết”, dù trên thực tế anh vẫn duy trì sức hút lớn ở cả điện ảnh lẫn truyền hình.

tran-thanh-2

Đáng chú ý, “cái bóng Trấn Thành” không chỉ hiện hữu trong phim ảnh. Từ truyền hình, MV ca nhạc cho đến các sản phẩm giải trí khác, tên anh vẫn thường xuyên bị lôi vào bàn luận, dù ít hay nhiều liên quan. Điều này chứng minh Trấn Thành đã bước ra khỏi phạm vi một nghệ sĩ thông thường để trở thành biểu tượng so sánh – vừa được ngưỡng mộ, vừa dễ gây tranh cãi.

Ở một góc nhìn khác, việc Trấn Thành bị so sánh liên tục cũng phản ánh sự khởi sắc của điện ảnh Việt. Khi ngày càng có nhiều phim đạt doanh thu trăm tỷ, thị trường trở nên đa dạng và cạnh tranh mạnh mẽ. Do đó, việc Trấn Thành có thể bị soán ngôi không phải là dấu hiệu thụt lùi của cá nhân, mà chính là minh chứng cho bước tiến chung của nền điện ảnh.

tran-thanh-3

Tóm lại, dù ngôi vương phòng vé 2025 còn thuộc về Trấn Thành hay nhường lại cho Mưa Đỏ, thì việc anh luôn hiện diện trong mọi cuộc đối chiếu đã khẳng định một điều: Trấn Thành vẫn ở thế độc tôn, nơi mà mọi thành công mới đều phải đặt cạnh để xem liệu đã chạm tới chuẩn mực ấy hay chưa.

Đứng không vững khi nhìn giá vàng sáng 31/8, ngay trước lễ 2/9

Giá vàng và bạc tiếp tục bứt phá. Trong khi vàng vẫn chiếm nhiều sự chú ý, giới phân tích cho rằng nhà đầu tư nên quan tâm nhiều hơn tới bạc.

A Boy Disappeared While Playing Outside — Eight Years Later, His Father Looked Beneath the Neighbor’s Dog Kennel…

It was a warm June afternoon in 2012 in the quiet town of Hendersonville, Tennessee. James Miller, a single father, stood on the porch watching his seven-year-old son, Daniel, kick a soccer ball back and forth across their modest yard. Daniel had been begging to play outside all morning, and James finally relented, reminding him not to wander far. Their neighborhood was the kind where parents still waved at each other and kids rode bikes in groups until the streetlights flickered on. Nothing ever seemed dangerous.

But at 4:15 p.m., that sense of safety shattered. James called for Daniel to come inside for a snack. No answer. At first, he thought his son had wandered to the back garden, maybe chasing the ball. But the yard was empty. The gate to the fence had been left open.

Panic set in fast. James ran to the street, shouting Daniel’s name. Neighbors came out, some joining the search immediately. Within an hour, local police had arrived, and by nightfall, the entire neighborhood was combed with flashlights and search dogs. Still, there was no sign of Daniel—no clothing, no shoes, no trail.

For weeks, the search continued. Helicopters scanned the woods. Flyers with Daniel’s picture were stapled to every telephone pole in the county. His smiling school portrait, with missing baby teeth, became the image that haunted everyone in Hendersonville. James, who had always been steady and practical, began to unravel. He replayed every moment of that day in his head, torturing himself with what-ifs.

Detectives initially suspected a stranger abduction. Others whispered about the possibility of a family dispute, though no evidence supported it. Eventually, as months turned into years, the case grew cold. By 2015, the leads had dried up entirely. James was left with an empty bedroom in his house, a box of his son’s favorite toys, and a hollow ache that never left his chest.

Friends urged him to move away, but he couldn’t. Something inside him refused to leave the house where he last saw Daniel. He clung to hope, though most days it felt like he was clinging to nothing at all.

Yet everything would change again—eight years later, when an unexpected noise came from the yard next door.

By 2020, James had grown used to silence. His home was quieter than he ever imagined it would be, and his once-constant stream of visitors—volunteers, reporters, even detectives—had long since stopped coming. Life in the neighborhood moved on. Children who once played with Daniel had become teenagers. Some families moved away. But James stayed, tending his small garden, working at the auto shop, living each day in survival mode.

Then, one night in early October, he heard something odd. From his kitchen window, which faced his neighbor’s backyard, came a faint banging sound. At first, he thought it was the neighbor’s dogs, restless in their kennel. The house belonged to Carl and Linda Harper, a couple who had moved in about a year after Daniel vanished. They mostly kept to themselves, raising a pack of German Shepherds they trained for security work.

The noise kept happening for days—strange thuds, scraping sounds, sometimes muffled cries James couldn’t quite place. His gut told him it was more than just dogs. After years of sleepless nights, his instincts were sharp, and something about that kennel seemed off.

One afternoon, after returning early from work, James decided to take a closer look. The Harpers weren’t home. The dogs were in the yard, barking loudly, but James’s attention was drawn to the wooden dog kennel structure at the far end of the property. The sound was coming from beneath it.

At first, he hesitated—what if he was imagining things? But the noises grew clearer: deliberate knocking, almost like someone trying to get attention. Heart pounding, James climbed the fence and approached the kennel. The dogs snarled from their cages, but he pressed forward, crouching to peer under the structure.

The ground beneath the kennel seemed disturbed, the soil uneven, as if it had been dug up and refilled many times. James grabbed a piece of metal rod lying nearby and began prying at the boards. His hands shook violently, but adrenaline pushed him on.

And then he saw it—through a small gap, a pair of eyes staring back at him. Wide, terrified, but unmistakably human. James stumbled backward, his breath catching in his throat. The face was dirty, older, thinner than he remembered—but it was his son.

James’s scream carried across the neighborhood. Within minutes, police cars swarmed the street, their sirens wailing. Officers tore apart the kennel, revealing a crude underground bunker built directly beneath it. Inside was a small, makeshift room lined with plywood, a mattress, and discarded food wrappers. And sitting there, trembling but alive, was Daniel Miller—now fifteen years old.

The boy clung to his father as if afraid to let go. James wept openly, cradling his son’s frail frame. Neighbors watched in disbelief, some crying, some frozen in shock. For years they had believed Daniel was gone forever.

The investigation that followed uncovered a nightmare no one could have imagined. The Harpers, it turned out, had abducted Daniel the very day he disappeared. Evidence showed they had lured him into their yard with the promise of playing with the puppies. From there, they had hidden him in the bunker, drugging him at times, keeping him isolated, and using the constant barking of their dogs to mask any noise he made.

For eight years, Daniel had lived in darkness and fear, only allowed out briefly at night when the neighborhood was asleep. The Harpers disguised him whenever they moved him, ensuring he was never seen. Police later found journals belonging to Linda Harper detailing how they intended to “raise him as their own.”

The couple was arrested on multiple charges, including kidnapping, false imprisonment, and child abuse. Their trial became national news, shocking people across the country.

For James, however, the headlines didn’t matter. He had his son back. The road to recovery would be long—Daniel had missed nearly a decade of his life, his education, his friendships—but he was alive. That was enough.

Sitting together in their living room days later, James held Daniel’s hand tightly. The boy was quiet, still adjusting to freedom, but he occasionally glanced at his father with the same wide-eyed trust he’d had as a child.

“You’re home now,” James whispered. “And I’m never letting you go again.”

After eight years of anguish, a father’s relentless hope had finally brought his boy back from the shadows.

Cậu Bé Chỉ Tay Vào Sân Trường Gào Khóc trả em lại cho con, Khi Đ;ào Lên mọi người đều s-ững s-ờ

“TRẢ EM LẠI CHO CON!!!” – tiếng hét xé lòng của thằng bé vang vọng giữa sân trường tiểu học khiến tất cả học sinh và giáo viên đang tan học buổi chiều phải đứng lặng.

Đứa bé ấy khoảng chín tuổi, gầy gò, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa chỉ tay về phía gốc cây phượng già nằm ở góc sân. Mọi người ban đầu chỉ nghĩ rằng nó bày trò, hoặc bị ai trêu chọc nên hoảng loạn. Nhưng khi thằng bé cứ gào khóc liên hồi, run rẩy, chỉ thẳng xuống mảnh đất dưới tán cây:
— “Ở đó… em con ở đó… các người trả lại cho con…”

Không khí bỗng trở nên căng thẳng và lạ lùng. Một vài phụ huynh vốn đã định dắt con về bỗng chậm bước lại. Giáo viên chủ nhiệm vội chạy đến ôm bé, hỏi han, nhưng càng dỗ nó càng khóc dữ dội. Lúc này, hiệu trưởng cũng bước ra, cố gắng trấn an nhưng không thành công.

Tin đồn lan nhanh. Người lớn bắt đầu xì xào: “Chắc nó mơ mộng xem phim ma nhiều rồi tưởng tượng”, “Có khi nhà có chuyện gì nên ám ảnh”. Nhưng trong ánh mắt sợ hãi thật sự của đứa trẻ, ai nấy đều cảm nhận có điều gì bất thường.

Một phụ huynh, vốn làm công an khu vực, bỗng nheo mắt suy nghĩ. Anh nhìn quanh gốc phượng rồi khẽ bảo:
— “Thử đào xem. Nếu không có gì thì cũng coi như để thằng bé yên tâm.”

Không ai ngờ rằng, lời đề nghị ấy lại dẫn đến một bí mật bị chôn vùi lâu ngày. Một vài thầy bảo vệ được gọi đến. Họ mang xẻng và bắt đầu đào ngay dưới chỗ đứa bé chỉ. Học sinh thì nhao nhao, người lớn thì bán tín bán nghi.

Chỉ sau vài nhát xẻng, lớp đất ẩm bốc lên mùi ngai ngái khó tả. Rồi, khi một mảnh vải nhỏ màu hồng lộ ra, tất cả đều im phăng phắc. Người công an khu vực vội hô mọi người lùi lại, tiếp tục đào thêm.

Mảnh vải hóa ra là một chiếc váy trẻ em cũ. Và bên dưới… là thứ khiến tất cả sững sờ: một bộ xương nhỏ bé, gần như vẫn còn nguyên hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh.

Không khí im lặng đến nghẹt thở. Một vài phụ huynh ôm con mình bật khóc. Đứa bé kia thì ngồi sụp xuống, gào thét dữ dội:
— “Đấy! Đấy là em con… con bảo mà…!”

Người công an siết chặt hàm, gọi điện báo ngay cho cơ quan điều tra. Hiệu trưởng tái mặt, giáo viên thì hoảng loạn. Sân trường vốn đông vui sau giờ tan học bỗng hóa thành nơi u ám, nặng nề.

Câu hỏi lớn nhất bắt đầu hiện lên trong đầu tất cả: Làm sao thằng bé biết có một hài nhi bị chôn dưới gốc cây? Và thật sự “em” mà nó gào khóc kia là ai?

Khi công an lập tức phong tỏa hiện trường, thằng bé tên Nam được đưa về trụ sở để lấy lời khai cùng mẹ. Mẹ Nam là chị Hoa, một phụ nữ ngoài ba mươi, gương mặt hiền lành nhưng đầy lo lắng.

Ban đầu, ai cũng nghĩ Nam chỉ tưởng tượng hoặc nghe được từ đâu đó. Nhưng khi trả lời câu hỏi, từng lời nói của cậu bé lại khiến mọi người nổi da gà.

Nam kể, từ nhiều tháng trước cậu thường mơ thấy một bé gái mặc váy hồng, ngồi khóc dưới gốc cây phượng trong sân trường. Bé gái ấy gọi Nam là “anh”, luôn chìa tay ra, van nài:
— “Anh ơi, đưa em ra ngoài… lạnh lắm… tối lắm…”

Ban đầu Nam không tin, cho rằng đó chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ lặp đi lặp lại đến mức khiến cậu bé sợ hãi. Sáng nay, khi đi học, vừa nhìn thấy gốc phượng, Nam bỗng choáng váng và trong đầu vang lên tiếng khóc ấy. Cậu chạy ra, chỉ tay và gào khóc như mất kiểm soát.

Lời khai của Nam khiến các điều tra viên nghi ngờ nhưng không thể bỏ qua. Họ bắt đầu xác minh lịch sử khu đất, cũng như tìm kiếm xem có gia đình nào từng mất con hoặc có dấu hiệu bất thường quanh khu vực.

Trong khi đó, chị Hoa, mẹ Nam, tái nhợt mặt. Chị thú nhận một chuyện động trời: hơn mười năm trước, khi còn trẻ, chị từng mang thai ngoài ý muốn với một người đàn ông không chịu trách nhiệm. Vì sợ tai tiếng, chị bị gia đình ép phải bỏ đi. Thế nhưng khi đến tháng thứ bảy, chị bất ngờ sinh non một bé gái. Đứa bé không qua khỏi chỉ sau vài giờ.

Trong nỗi tuyệt vọng, chị Hoa được một người họ hàng đưa đến ngôi trường – lúc đó mới xây dựng, chưa hoạt động – và lén chôn đứa bé ngay dưới gốc phượng già, mong giấu kín mọi chuyện. Sau đó, chị rời quê, mãi nhiều năm sau mới quay về.

Chuyện ấy chị chưa từng kể với bất kỳ ai, kể cả chồng hiện tại. Và Nam – đứa con trai được sinh ra sau này – chắc chắn không thể biết.

Nghe đến đây, căn phòng lấy lời khai chìm trong im lặng. Các điều tra viên nhìn nhau, không ai nói nên lời. Mọi thứ dường như trùng khớp kỳ lạ.

Nếu đúng như vậy, “em” mà Nam gào khóc đòi trả lại, chính là người em gái chưa bao giờ được chào đón trên cõi đời này.

Tin tức về vụ việc nhanh chóng lan khắp thị trấn. Người dân kéo đến bàn tán, vừa sợ hãi vừa thương cảm. Nhà trường bị chấn động, phải phối hợp với cơ quan chức năng để xử lý tâm lý cho học sinh.

Nam trở thành tâm điểm chú ý. Nhiều người xì xào rằng cậu bé có “căn đồng” hay giác quan đặc biệt. Nhưng các chuyên gia tâm lý được mời đến lại nhận định: có thể tiềm thức của Nam đã được truyền lại một phần ký ức từ mẹ, hoặc cậu bé vô tình nghe thấy chuyện từ người thân rồi ám ảnh.

Dù giải thích thế nào, việc Nam chỉ đúng nơi chôn cất vẫn là điều khó lý giải.

Về phần chị Hoa, sau khi thừa nhận sự thật, chị bật khóc nức nở, quỳ trước bàn thờ gia tiên xin tạ lỗi. Nỗi ám ảnh chôn chặt hơn mười năm cuối cùng cũng phơi bày. Người chồng hiện tại, ban đầu sốc nặng, nhưng rồi cũng dần chấp nhận, bởi chị Hoa đã chịu quá nhiều đau khổ.

Một lễ tang nhỏ được tổ chức cho hài cốt bé gái. Nhà trường và nhiều phụ huynh cùng đến thắp hương, đưa tiễn. Chiếc quan tài bé xíu được đặt giữa vòng hoa trắng, và Nam ngồi bên, lặng lẽ nắm chặt tay mẹ.

Trong giây phút ấy, người ta không còn bàn về chuyện tâm linh hay khoa học. Họ chỉ thấy một gia đình cuối cùng đã dám đối diện với sự thật, một đứa bé tìm lại được “em” mình theo cách lạ lùng nhất.

Sau tang lễ, sân trường dần trở lại bình thường. Cây phượng già vẫn đứng đó, nhưng từ nay được coi như một biểu tượng – nhắc nhở mọi người rằng những sai lầm, dù có chôn giấu sâu đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị thời gian phơi bày.

Còn Nam, cậu bé từng gào khóc giữa sân trường, giờ đã bình tâm hơn. Cậu vẫn thỉnh thoảng mơ thấy em gái, nhưng lần này, bé gái chỉ mỉm cười rồi quay đi, không còn khóc lóc van xin nữa.

Người ta tin rằng, em bé ấy cuối cùng cũng đã được “trả lại”, không chỉ cho Nam, mà còn cho cả một gia đình từng chôn giấu nỗi đau.

Chị Hạnh Thương hot nhát A80 hôm nay, chia bu/ồn cùng chị “dí/nh” tới th:ứ này thì …

Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội vừa ra quyết định tạm giữ hình sự đối tượng Phan Hạnh Thương (sinh năm 1993, trú tại phường Phú Thượng, Hà Nội) về hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản thông qua hình thức rao bán “giấy mời xem diễu binh”.

Qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Phòng An ninh chính trị nội bộ, Công an thành phố Hà Nội phát hiện một số đối tượng đăng tin rao bán giấy mời tham dự Lễ kỷ niệm, diễu binh, diễu hành 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Đây là sự kiện trọng đại của đất nước, do Ban Chỉ đạo kỷ niệm các ngày lễ lớn Trung ương trực tiếp tổ chức, với giấy mời được quản lý và phát hành chặt chẽ theo đúng thành phần và không có bất kỳ kênh bán vé nào. Do đó, việc rao bán giấy mời tham dự Lễ kỷ niệm của các đối tượng có dấu hiệu lừa đảo, lợi dụng tâm lý háo hức đón chờ tham dự Lễ kỷ niệm của người dân để chiếm đoạt tài sản.
16 (1).jpgĐối tượng Phan Hạnh Thương tại cơ quan Công an.

Phòng An ninh chính trị nội bộ đã xác minh, làm rõ danh tính đối tượng rao bán giấy mời là Phan Hạnh Thương. Theo đó, Thương đã sử dụng Facebook “Phan Hanh Thuong” của mình đăng tin rao bán giấy mời với giá 2 triệu đồng. Để tạo niềm tin, Thương đưa ra thông tin đây là giấy mời được người quen cho, tặng và yêu cầu “khách” cung cấp thông tin căn cước để “khách” yên tâm. Thương còn rủ một người khác cùng “gom khách” để thực hiện việc lừa đảo. Tính đến ngày 27/8/2025, Phan Hạnh Thương đã nhận tổng cộng 135 triệu đồng và hứa hẹn sẽ chuyển 68 giấy mời. Tuy nhiên, sau khi nhận tiền, Thương đã sử dụng vào việc trả nợ và chi tiêu cá nhân và không có bất kỳ giấy mời nào trả cho khách. Căn cứ tài liệu thu thập được, ngày 30/8/2025, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an TP đã ra quyết định tạm giữ hình sự đối tượng Phan Hạnh Thương về hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản (quy định tại Điều 174 Bộ Luật Hình sự) để điều tra, làm rõ hành vi vi phạm pháp luật của đối tượng.

Công an thành phố Hà Nội khuyến cáo người dân cần hết sức cảnh giác với các chiêu trò lừa đảo tương tự; mọi hành vi lợi dụng Lễ kỷ niệm A80 để trục lợi sẽ bị cơ quan chức năng xử lý nghiêm theo quy định.

Three Siblings Vanished at Sea, and 12 Years Later Their Father Finally Discovered the Truth

In the summer of 2009, the small town of Rockport, Maine, was buzzing with its usual coastal rhythm—fishermen hauling lobster traps, tourists taking photos of the lighthouses, and locals preparing their boats for short trips along the Atlantic. Among them were the Harrison siblings: Daniel, the eldest at 23; Rebecca, 21; and Luke, just 18. Their father, Thomas Harrison, was a widower and former Navy officer who had taught his children everything about seamanship.

On June 11th, the siblings decided to take their father’s refurbished 32-foot sailboat, The Marlin, on what they described as a “short celebratory trip” before Rebecca left for graduate school in Boston. It was meant to be a day out on the open water—just the three of them, bonding, enjoying the wind and sea spray. They packed light: a cooler with sandwiches, a few bottles of water, and Rebecca’s camera.

Thomas remembered standing on the dock that morning. Daniel, confident and tall, adjusted the sails while Luke jokingly shouted he would be “Captain” for the day. Rebecca, with her camera slung over her shoulder, promised to bring back photos of the horizon at sunset.

But The Marlin never returned.

That evening, when the boat failed to dock, Thomas contacted the Coast Guard. Within hours, search helicopters scanned the shoreline, rescue boats combed the waters, and neighboring harbors were alerted. Days turned into weeks. Investigators found no wreckage, no signs of distress signals, no life vests washed ashore. It was as if the Harrison siblings had disappeared into the ocean.

Authorities suggested possibilities—unexpected storm, navigational error, even piracy though rare in those waters. Yet none of the theories matched the calm weather reports of that day. With no evidence, the case went cold, leaving Thomas devastated, clinging to fading hope that one day he would know what happened to his children.

Twelve years later, in 2021, Thomas was living in Portland, Maine, quieter now, his hair silvered, his days structured by routine. He had never sold the small house in Rockport, unable to part with the memories embedded in its walls. Most people assumed he had made peace with the loss. But every anniversary of June 11th, he revisited the marina and stared at the sea.

One evening, he received a call from a retired Coast Guard officer named Mark Delaney. Mark had been newly assigned back in 2009 and had carried a nagging unease about the Harrison case ever since. During a recent review of archived maritime reports, he stumbled on something unusual: a log entry filed by a commercial shipping vessel, The Norchester, recorded just thirty miles east of Rockport the same day the siblings vanished. The report mentioned an “unidentified sailboat” dangerously close to the ship’s path. The entry included coordinates, but investigators at the time had dismissed it since no collision was reported.

Intrigued, Thomas drove to meet Mark in person. The retired officer showed him declassified documents, including a Coast Guard internal memo that noted the Norchester had been carrying not only cargo but also hazardous chemicals under minimal escort. If the Harrison siblings had sailed too close, it was possible the shipping crew had intervened to move them away—or worse.

Pushing further, Thomas hired a private maritime investigator, who traced old crew members from The Norchester. One former deckhand, now living in Florida, reluctantly confirmed that an incident had occurred. He recalled hearing shouts between his captain and “three young people on a small sailboat.” Later, he said, there was a scramble, orders shouted, and then silence. The deckhand claimed the ship never filed a full report, pressured by the shipping company to avoid legal consequences.

For Thomas, the puzzle was beginning to align, though painfully so. His children had not simply vanished—they had collided with a cover-up.

With new determination, Thomas pursued legal channels. He filed petitions demanding the Coast Guard release suppressed maritime logs and pressured the shipping company, through local media coverage, to answer for its past. Months of persistence finally unearthed a crucial document: a confidential settlement between the shipping company and a foreign insurance firm, signed in late 2009. Buried in the fine print was a reference to “an unregistered civilian vessel incident” on June 11th.

Thomas felt the ground shift beneath him. His children’s disappearance had never been a mystery of nature—it was negligence buried under bureaucracy.

Further investigation revealed that after the Norchester nearly collided with The Marlin, a chaotic maneuver ensued. In attempting to avoid being pulled into the ship’s massive wake, the siblings’ boat capsized. Instead of mounting a rescue, the crew had panicked about potential liability. According to testimony from another former crew member who finally came forward, the siblings had clung to the overturned hull for hours before slipping beneath the waves. The shipping company, fearing lawsuits and federal penalties, had ordered silence.

When Thomas absorbed the truth, grief struck him with fresh force, but so did a strange, fragile relief. After twelve years of unanswered questions, he finally understood what had happened. His children had not abandoned him, nor had the sea stolen them without reason. They had been victims of a reckless corporation and a system that chose profit over lives.

In the end, Thomas erected a small memorial overlooking the Rockport harbor. Every June 11th, he placed three white roses at the dock. Reporters occasionally asked if he sought revenge. He always answered quietly: “No. I wanted the truth. That’s all I ever wanted.”

The truth could not bring Daniel, Rebecca, and Luke back, but it gave their story an ending. And for Thomas Harrison, after twelve long years, it gave his heart a place to rest.

The loyal dog kept gazing at the old cat statue. When the owner broke it apart, the hidden truth inside left her in tears

When Sarah Miller moved into her new home in Portland, Oregon, she didn’t think much of the decorations left behind by the previous owner. The little crafts, old furniture, and knick-knacks scattered around the living room looked harmless. Among them was a ceramic cat statue—painted in faded cream and gold, standing upright with green glass eyes that caught the light. Sarah wasn’t fond of it, but she placed it in the corner near the TV stand because it seemed to fill the empty space.

Her Labrador, Max, noticed it immediately. He was a calm, older dog, usually more interested in napping than fussing with objects. But the statue unsettled him. Every evening, as Sarah unwound from work, Max would sit in front of the statue, ears perked, eyes locked on it. At first Sarah laughed it off—“Guess you’ve got a new friend,” she teased, scratching behind his ears. But as days turned into weeks, Max’s fixation grew unnerving.

He wouldn’t bark or whine, but he’d stare—sometimes for hours. If Sarah tried moving the statue to a different spot, Max would follow it, sitting guard once again. Once, she even placed it on a high shelf, thinking it might break if left low. The next morning, she woke to Max whining below the shelf, his eyes glued to the cat’s glossy green gaze.

Sarah began to feel uneasy. The statue itself wasn’t beautiful—just dated and somewhat tacky. But it carried weight, as if it meant something. Out of curiosity, she tried to lift it one Saturday morning. To her surprise, it was heavier than she expected for a hollow ceramic ornament. She knocked it lightly with her knuckles—there was a dull, solid sound.

“Why are you so obsessed with this thing, Max?” she asked out loud, frowning.

The dog wagged his tail but didn’t look away.

That evening, Sarah had her sister Emily over for dinner. Emily noticed Max’s behavior too. After a glass of wine, she joked, “Maybe there’s treasure inside. Isn’t that what happens in movies? Old things hiding money?”

Sarah laughed, but the thought lingered. She set the statue on the kitchen counter that night, staring at it under the harsh overhead light. Max sat nearby, eyes shining, waiting. Something about the weight, the sound, and Max’s persistence gnawed at her.

The next day, unable to shake the feeling, Sarah picked up a hammer from her garage. Her hands trembled as she placed the cat statue on a towel to soften the impact. She hesitated, looking at Max, who stood alert as though he knew what was coming.

With one firm strike, the ceramic cracked. A second blow split it wide open—and what spilled out left Sarah frozen, breath caught in her chest.

Shards of ceramic scattered across the towel. Sarah expected maybe sand or clay dust inside, but instead, a small bundle wrapped in yellowed cloth tumbled out. Her heart raced as she knelt down, carefully peeling back the fabric.

Inside were old photographs, faded letters, and a small wooden box. The sight alone made her throat tighten. Max sniffed at the pile, then sat quietly, as though his mission was complete.

Sarah picked up one of the photographs. It showed a young couple standing in front of a 1960s Ford pickup. The woman wore a floral dress, the man had his arm proudly around her shoulders. Behind them was the very same house Sarah now lived in.

Her hands shook as she unfolded one of the letters. Written in neat cursive, it was dated July 1974. The first line read: “To our daughter, should you ever find this…”

Sarah froze. The words felt impossibly heavy. She skimmed further: the couple explained that they had hidden these letters in the statue after giving their baby up for adoption. They wanted their child to know the truth one day—that they had loved her, that poverty and circumstance had forced their decision, and that this house had once been their family’s home.

Tears blurred Sarah’s vision as she read.

Emily called later that evening, and Sarah barely managed to explain through sobs. “It’s not treasure. It’s… it’s someone’s life. Someone’s story.”

The wooden box was the hardest to open. Inside lay a small gold locket with initials engraved—“A.M.”—and a folded birth certificate. Sarah read the name: Anna Marie Collins.

She sat back, numb. The certificate listed this very address as the place of birth. Whoever Anna was, her parents had hidden this away, perhaps hoping one day it would reach her.

Sarah didn’t sleep that night. She kept thinking about Anna. Was she alive? Did she know she was adopted? Did she ever wonder about her biological parents? And why had Max, of all creatures, sensed something in that statue?

The next morning, Sarah decided she couldn’t keep it to herself. She searched through online records, local archives, even adoption boards. Every lead pointed to fragments, but eventually, she stumbled upon an obituary for a woman named Margaret Collins, who matched the woman in the photograph. Margaret had died in 2002. Her husband, Robert, had passed in 1989. But there was no mention of Anna.

That gap haunted Sarah.

She knew she had a responsibility now—not just to herself, but to Anna.

Over the following weeks, Sarah threw herself into the search. Her evenings, once filled with TV and quiet dinners, turned into long hours at her laptop, scrolling through public records, genealogy websites, and adoption forums. She even reached out to local historical societies in Portland. Piece by piece, she built the trail.

It wasn’t easy. Adoption records from the 1970s were sealed, and privacy laws kept her from accessing official documents without legal standing. But persistence—and perhaps fate—kept opening small doors. She found a forum post from years ago by someone named Anna M., searching for birth parents in Oregon. The details aligned too closely: July 1974, Portland, possible last name “Collins.”

Sarah stared at the post for hours before drafting an email. She explained the situation gently, attaching photos of the statue and the letters. She didn’t know if she’d get a reply—or if Anna even wanted to revisit such a past—but she had to try.

Three days later, an email arrived.

“Dear Sarah,
I don’t know how to thank you. I cried reading your message. All my life I’ve wondered if my birth parents thought of me. I never had answers. I didn’t know about the house, or the statue. What you found… it means everything. Could we meet?”

Sarah’s hands shook as she read.

The following weekend, they met at a small café downtown. Anna, now in her forties, had warm eyes and a quiet strength about her. When Sarah handed her the letters and the locket, Anna clutched them to her chest, tears slipping down her cheeks.

“My parents loved me,” she whispered, more to herself than to Sarah. “I always thought… I thought I wasn’t wanted.”

Sarah’s own tears flowed freely as she reached across the table. “They wanted you. They just couldn’t keep you. They left this so you would know.”

Max was there when Anna later visited the house. He sniffed her hand, wagged his tail, then lay peacefully at her feet. Almost as if he recognized that the circle had finally closed.

For Sarah, the whole ordeal shifted something inside. It wasn’t just about finding hidden letters or solving a mystery. It was about connection, about the weight of stories passed down, and about how sometimes—even through a dog staring at a statue—life nudges us toward truth.

And for Anna, it was about reclaiming a piece of herself she thought had been lost forever.

Vụ xác minh người đàn ông lái thử xe máy rồi phóng mất, bỏ lại bạn gái: Bất ngờ nơi tìm thấy chiếc xe

Sau 2 ngày đăng tải sự việc lên mạng xã hội, anh Quang đã tìm thấy chiếc xe.

Liên quan đến đoạn clip một người đàn ông dẫn người yêu đi mua xe máy, sau đó lên xe đi thử rồi phóng mất, để lại bạn gái bơ vơ tại cửa hàng gây xôn xao mạng xã hội, ngày 30/8, anh Phạm Bá Quang (sinh năm 1995, chủ cửa hàng xe máy) cho biết đã tìm thấy chiếc xe.

Trao đổi với báo Tuổi Trẻ Online vào trưa ngày 30/8, anh Quang cho biết, chiếc xe máy bị người đàn ông lái đi đã được tìm thấy ở địa phận TP.Cần Thơ, cách Nghệ An hơn 1.500km.

Theo anh Quang, chiếc xe đã bị tháo lớp tem màu xanh và được ký gửi trong một xe giường nằm. Hiện anh Quang đang chờ chuyển xe về Nghệ An, còn tung tích người đàn ông chạy xe thì vẫn chưa được tìm thấy.

Công an phường Vinh Lộc cũng xác nhận đã nhận được đơn trình báo của anh Quang và đang xác minh, làm rõ vụ việc.

Vụ người đàn ông lái thử xe máy rồi phóng mất, bỏ lại bạn gái ở cửa hàng: Bất ngờ nơi tìm thấy chiếc xe - Ảnh 1.

Chiếc xe được tìm thấy ở TP.Cần Thơ. (Ảnh: Tuổi Trẻ Online)

Trước đó, anh Quang trình báo Công an phường Vinh Lộc (Nghệ An) về sự việc có một người đàn ông đến cửa hàng của anh, lái thử xe rồi bất ngờ phóng đi mất.

Theo trình báo của anh Quang, khoảng 9 giờ sáng 27/8, có một đôi nam nữ đến xem xe. Trước đó một ngày, cặp đôi này cũng đã ghé cửa hàng và liên lạc với nhân viên cửa hàng qua Zalo. Cả 2 lần đến cửa hàng, 2 người này đều xưng hô là “vợ – chồng” và không có biểu hiện bất thường.

Sau khi xem xe, người đàn ông đã lái chiếc xe máy nhãn hiệu Kawasaki Ninja 300 trị giá khoảng 50 triệu đồng của cửa hàng ra đường rồi phóng đi luôn, còn người phụ nữ ở lại.

Anh Quang sau đó gọi cho người đàn ông qua Zalo thì người này nói đang đi thử xe, rất hài lòng, đồng thời dặn chủ cửa hàng chuẩn bị giấy tờ để hoàn tất việc mua bán. Tuy nhiên, sau đó, vị khách không trở lại, anh Quang gọi điện thì không liên lạc được. Nận ra có khả năng đã bị lừa nên chủ cửa hàng giữ người phụ nữ lại.

Về phía người bạn gái bị bỏ lại cửa hàng, chị cho biết bản thân tên T.T. (SN 1988, ở xã Quỳ Hợp, tỉnh Nghệ An), người đàn ông đi cùng là người yêu quen qua mạng từ nhiều tháng trước. Anh này giới thiệu tên Duy, quê ở Cà Mau, làm việc tại TP.HCM. Trước khi xảy ra sự việc ít ngày, anh Duy ra Nghệ An gặp gỡ gia đình chị T. và mượn điện thoại của chị này để giải quyết công việc.

Theo anh Quang thì chị T. không biết nhiều thông tin về người yêu cũng như việc trao đổi, mua bán xe giữa anh ta và cửa hàng. Sau sự việc, chị không biết người yêu đi đâu và không có cách gì liên lạc được.

4 phụ nữ lao vào đ:ánh 2 công nhân môi trường nhập viện: Hé lộ nguồn cơn đầy bất bình

Nhóm phụ nữ dùng tay, mũ bảo hiểm, guốc nhọn lao tới đánh vào vùng đầu, mặt của 2 nạn nhân.

Ngày 30/8, Công ty CP dịch vụ đô thị Đà Lạt cho biết đã có văn bản trình báo cơ quan Công an phường Xuân Hương – Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng) về việc 2 công nhân vệ sinh môi trường của đơn vị bị hành hung, phải nhập viện cấp cứu.

Cùng ngày, Công an phường Xuân Hương – Đà Lạt cũng đang phối hợp các đơn vị chức năng điều tra vụ việc trên. Đơn vị đã triệu tập 4 phụ nữ có liên quan lên làm việc, lấy lời khai, phục vụ điều tra, theo nguồn tin trên báo Pháp luật TP.HCM.

Trước đó, trên mạng xã hội xôn xao thông tin 2 công nhân môi trường (1 nam, 1 nữ) đã bị nhóm 4 phụ nữ hành hung phải nhập viện. Thông tin khiến nhiều người bất ngờ, đồng thời thắc mắc không rõ nguyên nhân do đâu lại dẫn đến vụ ẩu đả này.

Được biết, sự việc xảy ra vào khoảng 16 giờ 15 phút ngày 28/8 tại khu vực ngã ba Mạc Đĩnh Chi – Ba Tháng Hai (cầu Nhà đèn, phường Xuân Hương – Đà Lạt). Nạn nhân trong vụ việc là chị Huỳnh Thị Kim Chi và anh Huỳnh Văn Cường (là 2 chị em ruột). Chị Chi và anh Cường hiện đang điều trị tại bệnh viện Đa khoa Lâm Đồng.

Nhóm phụ nữ lao vào hành hung chị Chi và anh Cường. (Ảnh: Báo Thanh Niên)

Chia sẻ trên báo Thanh Niên, chị Chi cho biết vào thời điểm xảy ra sự việc, chị cùng anh Cường đang thu gom rác lên xe chuyên dùng thì có một thiếu nữ lái xe máy đi cạnh xe rác to tiếng vì cho rằng xe rác chắn lối đi. Thấy vậy, chị Chi nói do đang bốc rác là cành cây xanh, rác thải vật dụng gia đình,… và nói rằng xe máy vẫn chạy qua được.

Sau đó, hai bên xảy ra mâu thuẫn, lời qua tiếng lại, thiếu nữ đi xe máy đã dùng mũ bảo hiểm đánh vào người chị Chi. Không dừng lại, cô gái này còn gọi mẹ đến, dùng guốc nhọn đánh vào đầu, mặt chị Chi. Tiếp đó, khi nữ công nhân đã bị đánh lọt xuống mương thì có thêm 2 người phụ nữ khác đến, tiếp tục hành hung chị này.

Thấy chị bị đánh, ông Cường tới can ngăn thì cũng bị nhóm phụ nữ tấn công. Cả 2 công nhân bị thương ở vùng đầu, mặt và ngực sau khi bị 4 phụ nữ dùng tay, mũ bảo hiểm và guốc nhọn hành hung.

Chị Chi, anh Cường sau đó được người dân đưa đến Bệnh viện đa khoa Lâm Đồng. Sau vụ việc, nữ công nhân bị nhức đầu, choáng váng, buồn nôn.

2 nạn nhân trong vụ việc đang điều trị tại Bệnh viện đa khoa Lâm Đồng. (Ảnh: Báo Pháp luật TP.HCM)

Lãnh đạo Công ty CP dịch vụ đô thị Đà Lạt khẳng định, hành vi trên không chỉ vi phạm pháp luật mà còn gây nguy hiểm đến sức khỏe, tính mạng người lao động và ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự, an toàn xã hội.

Thông tin về sự việc khiến dư luận vô cùng bất bình. “Chuyện chẳng có gì to tát, thay vì nhẹ nhàng với nhau thì lại đi đánh người ta như thế. Phụ nữ mà ra đường đánh nhau như vậy, ghê gớm, hung hãn quá, mong cơ quan chức năng vào cuộc xử lý nghiêm”, cư dân mạng bình luận.