Chính thất lên tiếng xác nhận đang rất là hoang mang từ đêm tới giờ. Được biết đây đ phải lần đầu anh chồng cặp kè gái gú bên ngoài
Chiều cuối tuần, bầu trời dịu nắng. Căn nhà họ Lâm đón khách bằng mùi trà nóng và ánh đèn vàng. Minh hơi căng thẳng chỉnh cổ áo, Lan thì rạng rỡ, chiếc váy đơn giản nhưng tinh tế. Cô chào lễ phép bà quản gia, khen chậu lan trắng ở góc phòng khách, như thể chưa từng có những cau mày lạnh lùng với bà cụ bán hoa hay cậu giao hàng. Ông Lâm bước ra, không còn đồng phục bảo vệ. Ông mặc chiếc sơ mi xanh nhạt, dáng điềm tĩnh, đôi mắt đăm đăm.
“Con ngồi đi,” ông nói với Minh, rồi quay sang Lan: “Bố xin phép nói thẳng.” Ông đặt trên bàn chiếc ví sờn mép đã khô nước mưa. “Cô còn nhớ nó không?” Lan thoáng biến sắc rồi lấy lại bình thản: “Cháu… hình như đã định mang trả mà bận quá…” Ông Lâm nhìn thẳng: “Cô giữ nó ba ngày. Trong ví có ảnh một đứa bé. Nếu là đồ thất lạc, ít nhất người ta sẽ hỏi bảo vệ.” Lan cắn môi: “Cháu sai. Nhưng… chỉ là cái ví cũ. Cháu không cố ý.”
Ông không kéo dài ở chiếc ví. Ông kể, từng chuyện một, giọng bình ổn như đang đọc sổ kế toán: cậu giao hàng bị trách oan, bà cụ bán hoa suýt ngã, cuộc thương lượng giá gói cưới ở khách sạn, cuộc nói chuyện ở quán cà phê khi tin đồn tài chính lan ra. Mỗi cảnh, mỗi lời, như những lát cắt dồn lên mặt bàn gỗ. Minh nhìn Lan, bối rối, còn Lan thì hít sâu: “Cháu bị gài bẫy.”
“Có thể gọi là một phép thử,” ông Lâm đáp. “Tôi muốn biết cô cư xử với người không thể cho cô gì—như một ông già giữ cổng ướt mưa—thì cô sẽ cư xử thế nào với con trai tôi khi cậu ấy không còn gì để cho.”
Lan đảo mắt, thành thật và bướng bỉnh cùng lúc: “Cháu sinh ra trong nghèo khó. Cháu đã thề không bao giờ quay lại cái cảnh đó. Cháu sợ thiếu thốn, sợ bị coi thường. Nếu một ngày anh Minh không còn chỗ dựa, cháu… cháu không biết có đủ sức không. Cháu không muốn nói dối.” Lời nói ấy làm không khí chùng xuống. Cô không rơi nước mắt cầu xin hay đổ lỗi nhiều. Cô chỉ thừa nhận nỗi sợ của mình, lạnh lẽo mà rõ ràng.
Minh run giọng: “Em yêu anh… hay yêu cuộc sống anh đem lại?” Lan im lặng. Lâu lắm. Rồi cô nói chậm, từng chữ: “Ban đầu, em thật lòng bị anh cuốn hút vì sự tử tế. Nhưng càng gần cưới, em càng ám ảnh về an toàn. Em không đủ can đảm như anh muốn.”
Ông Lâm nhìn con trai. Trong sâu mắt ông, có chút xót xa. Ông thấy bóng mình thời trẻ—nghi ngờ, toan tính, thử thách—và hiểu rằng mọi phép thử đều có giá. Ông quay sang Lan: “Cảm ơn cô vì sự thẳng thắn. Nhưng hôn nhân không nên bắt đầu bằng một bài toán rủi ro. Cô có quyền chọn an toàn của mình, còn tôi có trách nhiệm bảo vệ con trai tôi.”
Lan đứng dậy, khẽ cúi chào bà quản gia, rồi nhìn Minh lần cuối: “Em xin lỗi.” Cô rời đi không kịch tính, không nước mắt, chỉ để lại tiếng cửa khép mềm.
Phòng khách im bặt. Minh cúi đầu, hai bàn tay dính chặt. Ông Lâm đến bên con, đặt tay lên vai: “Bố xin lỗi vì đã dùng cách này. Bố sợ con tổn thương nên lại làm con tổn thương theo một cách khác.” Minh khẽ cười buồn: “Ít nhất, bây giờ con biết mình đang đứng ở đâu.”
Những ngày sau đó, dư âm câu chuyện lan mỏng như lớp sương sáng. Ông Lâm cho gọi cậu giao hàng đến, hỏi han công việc, gián tiếp giúp cậu kiếm chỗ làm ổn định trong kho của một đối tác. Bà cụ bán hoa được phép đứng bán ở vỉa hè khu căn hộ vào khung giờ nhất định, ông gửi tặng bà một chiếc xe đạp cũ đã sửa mới. Chiếc ví sờn mép—vật chứng của một phép thử—được ông đặt vào ngăn kéo bàn làm việc, như lời nhắc nhớ về ranh giới giữa kiểm chứng và nghi kỵ.
Còn Minh, anh xin chuyển sang phụ trách một dự án nhà ở giá hợp lý—kế hoạch từng bị trì hoãn vì lợi nhuận không cao. “Con muốn xây những căn nhà mà nếu một ngày con trắng tay, con vẫn đủ sức thuê,” anh nói. Ông Lâm gật đầu. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, ông thấy mình buông bớt gánh nặng của vị tỷ phú luôn nhìn đời như chuỗi rủi ro.
Thời gian trôi, câu chuyện trở thành một vết cắt lành dần. Không ai trong họ phủ nhận rằng Lan từng có tình cảm. Nhưng “bản chất thật” của cô—nỗi sợ nghèo cứng như đá và sự thực dụng lạnh như thép—đã chọn hộ cô một ngã rẽ. Đó không phải tội ác, chỉ là sự thật không hợp với tình yêu mà Minh muốn.
Một chiều, trời lại đổ mưa. Ông Lâm đứng bên cửa sổ, nhìn những hạt nước gõ nhịp trên kính. Ông nhớ đến dáng một người gác cổng cúi xuống dựng lại chiếc chổi bị gãy cán. Ông nghĩ về lời mình đã nói: “Hôn nhân không phải bài toán rủi ro.” Và ông biết, nếu có lần sau, ông sẽ dạy con cách nhận ra người đồng hành bằng sự lắng nghe nhiều hơn là những chiếc bẫy. Vì cuối cùng, thứ khiến một cuộc đời giàu có là lòng tử tế—thứ không thể đo bằng ví tiền nhặt vội hay buổi tiệc cưới rực rỡ, mà chỉ có thể nhận ra trong những ngày mưa, lúc không ai nhìn thấy.