Home Blog Page 2

Chia buồn với Ngân 98, giờ đã rõ mười mươi ai đúng ai sai

Ngân 98 bị yêu cầu rời Nhà thờ Lớn Hà Nội vì “chiếc mấn trên đầu vi phạm quy định không đội mũ”. Sự việc làm dấy lên tranh luận về ý nghĩa của quy định này trong nhà thờ.

Bảng quy định trước cổng nêu rõ du khách không được đội mũ khi vào Nhà thờ Lớn Hà Nội. Ảnh: Cắt từ video.

Ngày 31/8, DJ Ngân 98 gây chú ý khi đăng tải đoạn video ghi lại buổi chụp ảnh tại Nhà thờ Lớn Hà Nội. Trong trang phục Việt phục đỏ, đội mấn và trang điểm cầu kỳ, cô bị một số người dân yêu cầu rời đi vì cho rằng phụ kiện trên đầu vi phạm quy định “không đội mũ” ghi ở cổng nhà thờ.

Theo bảng nội quy đặt trước nhà thờ, khách tham quan cần tuân thủ các quy định về trang phục, không đội mũ, không hút thuốc, ăn uống, sử dụng đèn flash hay gây ồn ào bên trong.

Hiện, chưa có nhận định cụ thể về việc chiếc mấn của Ngân có được cho là mũ. Tuy nhiên, có thể làm rõ về quy định tại sao cần bỏ mũ khi vào nhà thờ, cụ thể đối với Nhà thờ Lớn Hà Nội.

Ngan 98 anh 1
Ngân 98 gây chú ý trên phố đi bộ hồ Gươm sáng 31/8 khi chụp ảnh theo “trend búp bê”. Ảnh: Linh Huỳnh.

Trao đổi với Tri Thức – Znews, một cựu cha xứ Nhà thờ Lớn Hà Nội cho biết bảng nội quy đặt trước cổng đã nêu rõ giáo dân và du khách khi vào trong phải bỏ mũ để thể hiện sự tôn kính và khiêm nhường.

Ngan 98 anh 2
Ngân 98 bị yêu cầu rời đi do “chiếc mấn đội đầu vi phạm quy định ‘không đội mũ’ được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ”. Ảnh cắt từ video.

Đây không chỉ là một tập quán văn hóa mà còn là cách bày tỏ lòng thành kính với Chúa, thừa nhận mình đang hiện diện trong không gian linh thiêng.

Với những du khách mặc quần áo ngắn, nhà thờ chuẩn bị sẵn khăn để quàng, đảm bảo ai cũng có thể tham quan mà vẫn phù hợp quy định.

Ông giải thích khuôn viên Nhà thờ Lớn được ngăn cách với quảng trường bằng hàng rào. Quảng trường là trung tâm hành hương và điểm tham quan du lịch, nên mọi hoạt động quay phim, chụp ảnh, tổ chức sự kiện tại đây đều phải xin phép và được sự đồng ý của chính quyền cùng nhà thờ. Nếu tự ý thực hiện, cả hai bên sẽ phối hợp can thiệp.

Với cá nhân chỉ chụp ảnh, quay video ngoài hàng rào thì không bị cấm, miễn không phản cảm hay trái thuần phong mỹ tục.

Còn khi bước vào bên trong sân nhà thờ, đặc biệt vào ngày Chúa nhật, khách tham quan cần tôn trọng quy định. Trường hợp quay video hay tổ chức sự kiện, giáo dân trông coi thường trực sẽ nhắc nhở, giải thích để mọi người hiểu và tuân thủ.

Trong khi đó, theo tạp chí Southern Living (Mỹ) ở nhiều cộng đồng Cơ đốc giáo tại Mỹ, mũ của phụ nữ gắn liền với buổi lễ sáng Chủ nhật, sánh ngang với hợp xướng hay phần đọc Kinh thánh.

Nhà văn Craig Marberry, lớn lên trong một giáo đoàn ở Chicago, nhớ lại: “Phụ nữ trong nhà thờ của tôi chỉ đội ba kiểu mũ: to, to hơn và kiểu khiến người ngồi sau phải thốt lên ‘sao lại ngồi trước tôi?’”. Sau này, khi hợp tác cùng nhiếp ảnh gia Michael Cunningham xuất bản cuốn Crowns: Portraits of Black Women in Church Hats (2000), Marberry nhận ra mũ không chỉ là phụ kiện thời trang, mà còn là sự thể hiện niềm tin và câu chuyện cá nhân.

Nguồn gốc của tục lệ này bắt rễ từ Kinh Thánh, khi thánh Phaolô dạy phụ nữ nên che đầu để tôn kính Chúa, còn đàn ông thì bỏ mũ khi cầu nguyện. Nhưng phụ nữ da màu đã biến quy định thành một phong cách riêng, vừa mang ý nghĩa tôn giáo, vừa gắn với văn hóa châu Phi, nơi chiếc đầu được coi là chỗ ngự trị của linh hồn.

Ngan 98 anh 3

 

Du khách tham quan bên trong Nhà thờ Lớn Hà Nội, ngày 31/7. Ảnh: Vương Lộc.

Nhà thờ Lớn Hà Nội, còn gọi là Nhà thờ chính tòa Thánh Giuse, là công trình tôn giáo lâu đời, nổi bật ở trung tâm thủ đô, thường xuyên đón khách trong và ngoài nước.

Khu vực phía trước nhà thờ luôn đông người qua lại, nhiều du khách ngồi bậc thềm nghỉ chân, chụp ảnh, song việc vào trong tham quan không phải lúc nào cũng được phép.

Ngân 98, tên thật Võ Thị Ngọc Ngân, sinh năm 1998, nổi tiếng trên mạng xã hội bởi nhiều tai tiếng như phẫu thuật thẩm mỹ, bị phạt vì ăn mặc phản cảm khi chơi nhạc ở bar. Vài năm nay, cô kinh doanh mỹ phẩm, thực phẩm hỗ trợ giảm cân…

Gần đây, Cục An toàn thực phẩm yêu cầu ngành y tế TP.HCM, Hà Nội lấy mẫu kiểm nghiệm và kiểm tra quy trình sản xuất các sản phẩm giảm cân do DJ Ngân 98 quảng cáo, khi xuất hiện nghi vấn có thể chứa chất cấm.

Sau đám tang chồng tôi, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn và nói, “Đây là nơi mẹ xuống xe.” Chúng con không nuôi nổi mẹ nữa. Nhưng nó không biết bí mật mà tôi đã mang trong mình….kh-iến n-ó ân hận vì hành động đó

“Ngày chôn cất chồng tôi, trời đổ cơn mưa lất phất. Chiếc ô đen nhỏ chẳng đủ che khuất sự cô đơn trong lòng. Tôi run run nắm nén nhang, nhìn xuống nấm mộ mới đắp, chưa kịp khô. Người bạn đời gần bốn mươi năm trời, nay chỉ còn là nắm đất lạnh.”

Sau đám tang, tôi không có thời gian để chìm trong đau buồn. Con trai cả, Tuấn, người được chồng tôi tin tưởng tuyệt đối, nhanh chóng cầm chùm chìa khoá nhà. Tôi nhớ lại vài năm trước, khi chồng tôi còn khoẻ, ông bảo: “Bà già rồi, tôi già rồi, mọi thứ cũng để lại cho con. Đứng tên nó thì nó mới có trách nhiệm.” Tôi không phản đối, vì nghĩ cha mẹ nào chẳng thương con. Giấy tờ nhà đất, sổ đỏ, đều đã sang tên Tuấn.

Đến ngày thứ bảy sau tang lễ, Tuấn bảo đưa tôi ra ngoài dạo một chút cho thoáng. Tôi không ngờ, chuyến xe hôm đó lại là một nhát dao đâm vào lòng. Xe dừng ở rìa thị trấn, Tuấn lạnh lùng nói:
— Đây là chỗ mẹ xuống. Con với vợ con không thể nuôi nổi mẹ nữa. Từ nay, mẹ tự lo đi.

Tai tôi ù đi, mắt hoa lên. Tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt nó kiên quyết, như muốn đẩy tôi xuống ngay lập tức. Tôi ngồi thẫn thờ bên lề đường, trong tay chỉ còn túi vải nhỏ đựng ít quần áo. Ngôi nhà – nơi tôi đã sống, đã chăm sóc chồng con, giờ thuộc về nó. Tôi không còn quyền trở về.

Người ta bảo “mất chồng thì còn con”, nhưng tôi nhận ra có khi còn con mà như không. Tôi bị chính đứa con mình dồn vào bước đường cùng. Thế nhưng, điều Tuấn không biết: tôi không hoàn toàn trắng tay. Trong túi áo ngực, tôi luôn mang theo một cuốn sổ tiết kiệm – số tiền chồng tôi và tôi chắt chiu cả đời, hơn 10 tỷ đồng. Chúng tôi giấu kỹ, không để con cái hay ai biết. Bởi chồng tôi từng nói: “Người ta chỉ tốt với mình khi mình còn thứ gì đó trong tay.”

Hôm ấy, tôi quyết định im lặng. Tôi sẽ không van xin, không lộ bí mật. Tôi cần xem Tuấn và cuộc đời này còn đối xử với tôi thế nào.

Ngày đầu tiên bị bỏ lại, tôi ngồi ở quán nước ven đường. Bà chủ thương tình, mời tôi chén trà. Tôi kể rằng mình vừa mất chồng, bị con ruồng bỏ. Bà chỉ thở dài:
— Thời nay nhiều cảnh vậy lắm cô à. Con cái nó coi tiền hơn tình.

Tôi thuê tạm một căn phòng trọ nhỏ bằng tiền lời lãi rút ra từ sổ tiết kiệm. Tôi cẩn thận: không bao giờ để ai biết mình có trong tay cả gia tài. Tôi sống giản dị, mặc quần áo cũ, mua đồ ăn rẻ, không gây chú ý.

Có những đêm nằm co ro trên chiếc giường tre ọp ẹp, tôi nhớ căn nhà xưa, nhớ tiếng quạt cánh gỗ quay lạch cạch, nhớ mùi chè xanh chồng tôi hay pha. Nỗi nhớ dằn vặt, nhưng rồi tôi tự nhủ: mình còn sống, còn phải đi tiếp.

Tôi bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống mới. Ban ngày, tôi xin phụ bán ở chợ, rửa rau, bưng bê. Người ta trả ít tiền nhưng tôi chẳng nề hà. Tôi muốn tự đứng bằng đôi chân mình, chứ không phải nương nhờ lòng thương hại. Những người bạn buôn ở chợ gọi tôi là “bà Hạnh hiền lành”. Họ không biết, mỗi lần tan chợ, tôi về phòng trọ, mở cuốn sổ tiết kiệm ra nhìn, rồi lại cất kỹ. Đó là bí mật sống còn.

Một lần, tôi vô tình gặp lại người quen cũ – bà Thoa, bạn thân thời trẻ. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi ở trọ. Tôi chỉ nói chồng mất, cuộc sống khó khăn. Bà thương, rủ tôi đến phụ quán ăn của gia đình bà. Tôi đồng ý. Công việc vất vả nhưng đổi lại có chỗ ngủ, có bữa cơm. Tôi càng có lý do giữ kín sổ tiết kiệm.

Trong khi đó, tin tức về Tuấn vẫn rơi rớt đến tai tôi. Nó đang sống cùng vợ con trong căn nhà rộng rãi, mua xe mới, nhưng lại nợ nần cờ bạc. Người quen thì thào: “Có khi nào nó cắm sổ đỏ rồi không?” Tôi nghe mà lòng se thắt, nhưng quyết không liên lạc. Nó đã lựa chọn con đường bỏ mẹ, thì mẹ này cũng chẳng còn gì để nói.

Một buổi chiều, khi đang quét dọn ở quán ăn, có người đàn ông lạ ghé tìm. Hắn ăn mặc bảnh bao nhưng gương mặt căng thẳng. Tôi thoáng nhận ra – đó là bạn nhậu thường xuyên của Tuấn. Hắn nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi:
— Bà là mẹ của Tuấn phải không?

Tôi khựng lại, gượng gạo gật đầu. Hắn liền ghé sát, giọng gấp gáp:
— Nó đang nợ bọn tôi cả tỷ bạc. Giờ trốn biệt. Nếu bà còn thương con thì lo mà giúp nó.

Tôi sững sờ. Tôi chỉ cười nhạt:
— Tôi giờ nghèo lắm, không còn gì để giúp.

Hắn hậm hực bỏ đi. Nhưng chuyện đó khiến tôi suy nghĩ nhiều. Tôi thương con, nhưng cũng giận nó đến tận xương tủy. Nó từng nhẫn tâm bỏ tôi bên vệ đường. Nay nó gặp quả báo, có phải cũng là lẽ công bằng?

Vài tháng sau, Tuấn tìm đến. Nó gầy sọp, hốc hác, mắt đỏ hoe. Vừa thấy tôi, nó quỳ sụp xuống, nghẹn ngào:
— Mẹ ơi, con sai rồi. Con khốn nạn. Xin mẹ cứu con một lần. Nếu không, cả gia đình con mất hết.

Lúc đó, trái tim tôi dậy sóng. Tôi nhớ đến những đêm khóc thầm vì nó, nhớ cảnh bị nó bỏ rơi. Nhưng tôi cũng nhớ đến lời chồng dặn trước khi mất: “Dù thế nào, nó vẫn là con mình.”

Tôi im lặng rất lâu. Rồi chậm rãi bước vào phòng, lấy ra cuốn sổ tiết kiệm 10 tỷ. Tôi đặt nó trước mặt Tuấn, ánh mắt lạnh lùng:
— Đây là số tiền cha mẹ để lại. Ta giấu vì sợ các con không biết quý trọng. Giờ ta đưa cho con, nhưng nhớ, nếu con còn một lần dẫm đạp lên tình mẹ, thì dù tiền nhiều mấy, con cũng chẳng bao giờ ngẩng mặt được.

Tuấn run rẩy nhận lấy. Nó khóc như mưa.

Tôi biết, có thể rồi nó sẽ thay đổi, cũng có thể không. Nhưng ít nhất, tôi đã thực hiện phần trách nhiệm cuối cùng của một người mẹ. Và bí mật 10 tỷ kia, cuối cùng cũng được lật mở, đúng lúc cần thiết.

N-ÓNG: Thu hồi 40.000 gói rong biển HQ ở Bắc Ninh, bố mẹ cho con ăn đưa đi khám ngay còn kịp

Lực lượng chức năng đã lập biên bản và tạm giữ toàn bộ số hàng vi phạm để tiếp tục xác minh, xử lý theo đúng quy định pháp luật.

Theo thông tin từ báo Lao Động, chiều 14/5, thông tin từ Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) cho biết, chiều 13/5, Đội Quản lý thị trường số 5, Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Bắc Ninh phối hợp với Công an xã Đại Lai tiến hành kiểm tra đột xuất một hộ kinh doanh tại thôn Phương Triện, xã Đại Lai, huyện Gia Bình do ông Phạm Văn Quyết (sinh năm 1985) làm chủ.

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện số lượng lớn hàng hóa là rong biển đóng gói sẵn, với tổng cộng 40.000 gói.

NÓNG: Phát hiện kho chứa 40.000 gói rong biển không rõ nguồn gốc ở Bắc Ninh - Ảnh 1

Theo thông tin từ báo Công an nhân dân, tại thời điểm làm việc, chủ hộ không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của toàn bộ lô hàng. Đồng thời, hộ kinh doanh này cũng không có giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh theo quy định. Lực lượng chức năng đã lập biên bản và tạm giữ toàn bộ số hàng vi phạm để tiếp tục xác minh, xử lý theo đúng quy định pháp luật.

Đại diện Đội QLTT số 5 cho biết, việc buôn bán thực phẩm không rõ nguồn gốc tiềm ẩn nhiều nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng, đặc biệt là những sản phẩm như rong biển – thường được sử dụng phổ biến trong bữa ăn hàng ngày, đặc biệt với trẻ em và người ăn chay.

Không chỉ vi phạm quy định về nhãn mác, bao bì, việc thiếu kiểm soát chất lượng còn có thể gây ngộ độc thực phẩm, tích tụ chất có hại, ảnh hưởng lâu dài tới sức khỏe.

Toàn bộ thông tin về bộ đôi “b::ố đ/ời mẹ thiên hạ” trong vụ Ngân 98 bị đu;;;ổi ở Nhà thờ lớn Hà Nội: Cỡ này cơ mà

Lực lượng chức năng sẽ làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Chiều hôm nay (31/8), DJ Ngân 98 (tên thật là Võ Thị Ngọc Ngân) đăng tải trên trang cá nhân đoạn clip dài hơn 2 phút ghi lại diễn biến ồn ào xảy ra trước Nhà thờ Lớn ở Hà Nội. Trong clip, Ngân 98 mặc bộ Việt phục màu đỏ và chụp ảnh tại nhà Thờ Lớn, tuy nhiên buổi chụp bị ngắt quãng giữa chừng vì cô bị một số người yêu cầu rời đi.

Những người này cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 vi phạm quy định “không đội mũ” được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ. Một người đàn ông quyết không cho cô tiếp tục chụp hình và có lời lẽ gay gắt.

Viết trên trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô háo hức mặc bộ đồ Việt phục để ghi lại bộ hình ý nghĩa: “Nhưng phải chăng Ngân đã check-in nhầm chỗ và bất ngờ bị đuổi thẳng thừng vì những quy định “đặc thù”. Ngân thật sự rất tủi thân khi đứng trước hàng chục camera đang quay lại khoảnh khắc bị quát “mở to mắt ra”.

Tính tới thời điểm hiện tại, bài viết đã thu hút hơn 161 nghìn lượt like, 31 nghìn bình luận.

Tình huống gây tranh cãi trên MXH (Ảnh cắt từ clip)

Trả lời phỏng vấn trên Tri Thức – Znews, chiều 31/8, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) cho biết đã nắm thông tin, giao công an xác minh và sẽ có phản hồi cụ thể. Chính quyền làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Được biết, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, quy định dành cho du khách tham quan: Trang phục: Không mặc váy ngắn, quần ngắn, áo dây, áo ba lỗ. Khi vào bên trong: Không sử dụng đèn flash, điện thoại. Giữ yên lặng, không ăn uống. Không đội mũ. Không hút thuốc.

Cả nước bà-ng hoà-ng đa-u xó-t khi nhận tin người trong chiếc xe tain-ạn biến dạng tại Mẫu Sơn chính là Chủ tịch, người nhà kể uẩn khúc nhiều ngày không về

Cơ quan chức năng đã xác định danh tính thể phân hủy mạnh được phát hiện cùng xe ô tô Fortuner dưới vực sâu ở khu vực Mẫu Sơn.

Ngày 31-8, thông tin từ cơ quan chức năng tỉnh Lạng Sơn cho biết đã xác định danh tính nạn nhân tử vong được phát hiện cùng chiếc xe ô tô dưới vực sâu tại khu vực đỉnh Mẫu Sơn .

Trước đó, ngày 29-8, trong lúc đi vào rừng trên khu du lịch Mẫu Sơn, người dân địa phương phát hiện một xe ô tô màu đen BKS 98A – 123.xx, nhãn hiệu Fortuner bị hư hỏng nặng dưới vực thuộc thôn Khuổi Tẳng, xã Mẫu Sơn, nghi do tai nạn và báo lực lượng chức năng.

Xác định danh tính thi thể được phát hiện cùng xe ô tô Fortuner dưới vực sâu- Ảnh 1.

Khu vực phát hiện thi thể nạn nhân. Ảnh: MXH

Phát hiện thêm thi thể và hòm trôi ở khu vực lòng hồ thủy điện

Nhận được tin báo, các phòng nghiệp vụ thuộc Công an tỉnh, Công an xã Mẫu Sơn, tổ bảo vệ an ninh trật tự ở cơ sở của xã Mẫu Sơn, dân quân địa phương, Đồn Biên phòng Cửa khẩu Chi Ma đã huy động lực lượng tổ chức khám nghiệm hiện trường, tìm kiếm người bị nạn.

Sau nhiều giờ nỗ lực tìm kiếm, đến khoảng 14 giờ ngày 30-8 các lực lượng phát hiện một thi thể nam giới đã phân hủy mạnh. Trong người nạn nhân có các giấy tờ tùy thân mang tên T.S.H. (SN 1974, trú tại phường Bắc Giang, tỉnh Bắc Ninh). Sau khi tiến hành xác minh, khám nghiệm, tử thi đã được lực lượng chức năng bàn giao cho gia đình nạn nhân đưa về mai táng.

Hiện, nguyên nhân vụ việc đang được lực lượng chức năng tiếp tục xác minh, làm rõ.

Xác định danh tính thi thể được phát hiện cùng xe ô tô Fortuner dưới vực sâu- Ảnh 2.

Xe ô tô dập nát được phát hiện dưới vực sâu. Ảnh: MXH

Mẫu Sơn là một dãy núi nằm ở phía Đông Bắc của tỉnh Lạng Sơn. Đầu phía Đông dãy núi giáp với biên giới Việt Nam – Trung Quốc. Đây là dãy núi có địa hình và hệ sinh thái vùng núi cao và đa dạng. Độ cao trung bình của dãy núi 800-1.000 m so với mực nước biển, với hơn 80 ngọn núi lớn nhỏ, có độ cao từ 600 m trở lên.

Từ lâu, Mẫu Sơn được coi là một trong những điểm đến nổi tiếng, thu hút khách du lịch từ gần xa. Tuy nhiên cung đường di chuyển lên đỉnh Mẫu Sơn quanh co, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Có thể là hình ảnh đen trắng về 1 người

Thực sự bàng hoàng và vô cùng đau xót khi nhận tin anh Trần Song Hải – Chủ tịch Luyện Thi 40 Tiền Giang – đã đột ngột ra đi do tainạn tại Mẫu Sơn, Lạng Sơn.

Sự ra đi của anh là một mất mát lớn không chỉ với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp mà còn với cả cộng đồng giáo dục, nơi anh đã để lại nhiều dấu ấn và tình cảm.

Xin được gửi lời chia buồn đến gia đình anh và TT luyện thi 40 Tiền Giang!

Cô b-ồ của chồng tôi gọi điện đến, nói rằng anh ấy bị s;uy th;ận, cần ghép thận gấp. Tôi liên hệ với bệnh viện, thẳng thừng từ chối điều trị. Cô ta cuống lên: ‘Đó là chồng cô mà!’

Điện thoại rung lên trong một buổi chiều oi ả. Giọng một người phụ nữ lạ vang lên, run rẩy:
“Chị… anh ấy bị suy thận, cần ghép thận gấp.”
Tôi nhíu mày, không hỏi thêm, chỉ đáp gọn:
“Tôi không đồng ý điều trị.”
Đầu dây kia sững lại, cô ta bật thốt:
“Đó là chồng chị mà!”
Tôi khẽ nhếch môi, mắt nhìn xa xăm, lạnh nhạt:
“Ừ, chồng tôi.”
Và ngay khi gác máy, tôi lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị… hậu sự.

Cuộc sống hôn nhân của tôi và anh ta vốn đã mục ruỗng từ lâu. Người ngoài vẫn thấy một gia đình đủ đầy: vợ chồng, con nhỏ, nhà cửa ổn định. Nhưng bên trong, tất cả chỉ còn là vỏ bọc. Anh ta ngoại tình, tôi biết. Không phải một lần, mà là nhiều lần, với nhiều người. Có kẻ chỉ lướt qua như cơn gió, có kẻ bám riết như dây leo. Tôi đã từng ghen tuông, khóc lóc, níu kéo. Nhưng rồi sau nhiều năm, trái tim tôi nguội lạnh, chỉ còn lại sự bình thản cay nghiệt.

Khi điện thoại reo, tôi không bất ngờ khi nghe giọng “cô bồ” của anh ta. Người phụ nữ đó hốt hoảng, nói rằng anh đang nằm trong phòng cấp cứu, thận suy nặng, phải chuẩn bị ghép thận gấp. Cô ta chắc hẳn tin rằng tôi, với tư cách “vợ hợp pháp”, sẽ lao đến bệnh viện, ký giấy tờ, gào khóc cầu xin bác sĩ cứu sống chồng mình.

Nhưng tôi không làm thế. Tôi chỉ bình tĩnh từ chối. Không phải vì tôi ác độc, mà vì tôi biết, cuộc đời này mỗi người phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Anh ta đã từng chọn phản bội. Anh ta từng chọn quay lưng với gia đình để chạy theo đam mê xác thịt. Vậy thì giờ đây, khi cơ thể phản bội lại anh ta, tôi chẳng có lý do gì để cứu.

Trong lúc cô ta cuống cuồng van nài, tôi lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Tựa như một chương truyện rắc rối sắp đến hồi kết. Tôi lặng lẽ nhắn tin cho một người bạn làm dịch vụ mai táng:
“Có lẽ sắp cần đến cậu.”

Nhớ lại, ngày chúng tôi cưới nhau, tôi từng tin đó là sự lựa chọn đúng đắn. Anh ta đẹp trai, khéo ăn nói, lại biết cách lấy lòng gia đình tôi. Những năm đầu hôn nhân, tôi cũng ngỡ ngàng trong hạnh phúc. Anh ta hay mua hoa, biết tạo bất ngờ, chăm sóc con khi tôi mệt. Nhưng dần dà, bản chất hiện ra.

Anh ta bắt đầu về muộn, lấy lý do công việc. Điện thoại đặt mật khẩu. Tin nhắn, cuộc gọi bất thường. Tôi nghi ngờ, rồi một ngày tận mắt bắt gặp. Anh ta không chối, chỉ nói:
“Anh cần một chút tự do.”

Cái “tự do” ấy ngày càng lớn, nuốt chửng cả gia đình. Tôi từng tha thứ, từng nhẫn nhịn vì con. Nhưng càng tha thứ, anh ta càng lấn tới. Đến mức, có lần anh ta dắt người phụ nữ kia về nhà, nói là “bạn làm ăn”, trong khi ánh mắt hai người nhìn nhau chẳng che giấu nổi.

Tôi câm lặng, không phải vì không biết đau, mà vì đã quá quen. Tôi tự lo cho con, tự làm việc kiếm tiền, tự chống chọi với cô đơn. Anh ta tồn tại trong căn nhà ấy như một vị khách trọ dài hạn, đến rồi đi, để lại mùi nước hoa lạ và những vết thương vô hình.

Thời gian trôi, tình yêu cạn khô. Tôi không còn mong anh ta thay đổi, cũng chẳng buồn trách. Chỉ đơn giản là xem như sống chung với một cái bóng.

Và hôm nay, khi cô bồ gọi điện cầu cứu, tôi mới nhận ra: từ lâu rồi, anh ta đã không còn là “chồng tôi” nữa. Thứ ràng buộc duy nhất chỉ là tờ giấy hôn thú và vài ký ức đã úa màu.

Tôi bắt đầu gọi điện, chuẩn bị những việc cần thiết. Không phải với tâm trạng bi thương, mà như một người đang sắp xếp một kế hoạch vốn đã được dự đoán từ lâu.

Tôi liên hệ với bệnh viện, hỏi về thủ tục nếu bệnh nhân tử vong. Tôi tìm hiểu dịch vụ mai táng, gọi điện nhờ bạn chuẩn bị quan tài, hoa tang. Tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện thông báo cho gia đình hai bên. Mẹ chồng tôi có lẽ sẽ khóc lóc, trách móc tôi sao nhẫn tâm. Nhưng tôi đã sẵn sàng đối diện.

Khi tôi lặng lẽ ghi danh sách khách cần báo tin, đứa con nhỏ chạy đến, ngây ngô hỏi:
“Mẹ ơi, ba đâu rồi?”
Tôi ngập ngừng, rồi cúi xuống xoa đầu con:
“Ba con… đang mệt. Có thể sẽ đi xa.”

Trong lòng tôi thoáng dâng lên một chút xót xa. Dù sao, anh ta cũng từng là cha của đứa trẻ này. Nhưng rồi tôi tự nhủ: con tôi cần một môi trường lành mạnh hơn một người cha phản bội, hơn một mái ấm giả dối.

Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng khách, nhìn tấm ảnh cưới đã phủ bụi. Cô dâu và chú rể trong ảnh cười tươi rạng rỡ, như thể họ tin rằng hạnh phúc sẽ vĩnh cửu. Tôi mỉm cười nhạt nhẽo. Hóa ra, vĩnh cửu chỉ tồn tại trong vài năm đầu. Còn lại, tất cả đều chỉ là tạm bợ.

Điện thoại lại reo. Giọng cô bồ nghẹn ngào:
“Chị… bác sĩ nói anh ấy không qua khỏi được lâu nữa. Chị có thể đến lần cuối không?”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi đáp:
“Không cần. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh ta rồi.”

Và tôi gác máy. Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa, như một điềm báo cho sự khép lại của một cuộc đời… và một cuộc hôn nhân

Rõ rồi. Tôi sẽ viết thêm Phần 4 như bạn mong muốn – có tính nhân văn hơn, thể hiện sự giải thoát, sự tha thứ phần nào và hướng mở cho tương lai của người vợ và đứa con

Ngày anh ta mất, trời trong veo đến lạ. Không mưa, không bão, chỉ có một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Nhưng với tôi, đó là cột mốc khép lại gần mười năm hôn nhân đầy rạn nứt.

Tang lễ diễn ra giản đơn. Tôi không khóc, nhưng cũng không lạnh lùng như người ngoài tưởng. Tôi làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một người vợ: chuẩn bị mọi thứ chu toàn, đón tiếp họ hàng, để con trai còn có thể ngẩng mặt khi lớn lên rằng cha nó ra đi không bị bỏ mặc.

Khi nhìn thấy cô bồ của anh ta, mắt đỏ hoe, tay run run đặt vòng hoa, tôi bỗng cảm thấy một điều gì đó thật mỉa mai. Người phụ nữ ấy đã từng lấy đi hạnh phúc của tôi, nhưng hôm nay, lại chính là kẻ đau khổ nhất. Tôi không trách cô ta nữa. Bởi suy cho cùng, cả hai chúng tôi đều là nạn nhân của một người đàn ông không đủ trách nhiệm.

Trong giờ phút cuối, tôi dẫn con trai đến bên linh cữu, bảo nó chắp tay vái cha. Đứa nhỏ hỏi ngây ngô:
“Mẹ ơi, ba có còn đau nữa không?”
Tôi nghẹn lại, nhưng rồi nở một nụ cười hiền:
“Không con ạ. Từ nay ba sẽ yên nghỉ, không còn đau đớn gì nữa.”

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ngủ một giấc dài và sâu. Trong mơ, tôi thấy một cánh cửa khép lại, và một cánh cửa khác mở ra. Tôi không còn oán hận. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm, như đã đặt xuống được một gánh nặng lớn lao.

Tôi hiểu rằng, tha thứ không phải là để biện minh cho lỗi lầm của người khác, mà là để giải thoát cho chính mình. Tôi không tha thứ vì anh ta xứng đáng, mà vì tôi cần bước tiếp. Tôi muốn con trai lớn lên trong sự bình an, không phải trong những câu chuyện hằn học về cha mẹ.

Sau tang lễ, tôi gom lại những bức ảnh cưới, những món đồ kỷ niệm, đặt tất cả vào một chiếc hộp rồi cất vào góc tủ. Tôi không vứt bỏ, bởi đó vẫn là một phần ký ức, một phần quá khứ đã từng có yêu thương. Nhưng tôi cũng không còn nhìn lại nữa.

Một buổi chiều, khi ngồi uống trà, tôi viết vào nhật ký:
“Hôm nay, tôi chính thức khép lại một chương cũ. Từ nay, cuộc đời là của tôi và con. Tôi sẽ sống tử tế, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn.”

Ngoài trời, nắng xuyên qua kẽ lá, soi rọi một góc nhà. Tôi ngẩng mặt, mỉm cười. Hành trình của tôi vẫn còn dài, và tôi tin rằng phía trước sẽ có những điều tốt đẹp chờ đợi.

Vụ bà nội và 2 cháu ở Hưng Yên: Lời khai của bà nội

Danh tính nghi phạm trong vụ việc 2 cháu bé tử vong bất thường ở Hưng Yên chính là bà nội.

Ngày 31/08/2025, Đời sống Pháp luật đưa tin “Vụ 2 cháu bé tu:vong bất thường, bà rạch tay: Lời khai của bà nội cũng chính là nghi phạm”. Nội dung chính như sau: 

Chiều 31/8, Công an tỉnh Hưng Yên đã thông tin với báo Người lao động về vụ 2 trẻ em tu:vong bất thường trong khu trọ tại thôn Nhạc Miễu, xã Như Quỳnh. Theo kết quả điều tra ban đầu, bà nội M.T.V. (SN 1965, thường trú tại xã Yết Kiêu, TP Hải Phòng là nghi phạm ra tay sá:t h:ại 2 cháu bé.

Quá trình điều tra, làm việc, bà V. khai nhận do mâu thuẫn gia đình, bà V. đã sá:t h:ại 2 cháu. Hiện, Cơ quan Cảnh s:át điều tra Công an tỉnh Hưng Yên đã ra quyết định khởi tố vụ án và tiến hành điều tra, xử lý theo quy định của pháp luật.

Trước đó, sáng 31/8, đại diện UBND xã Như Quỳnh (tỉnh Hưng Yên) xác nhận trên báo Vietnamnet rằng, trên địa bàn vừa xảy ra vụ việc nghiêm trọng. Cụ thể, khoảng 8h cùng ngày, người dân tại thôn Nhạc Miễu phát hiện thi:the một bé trai dưới ao trong khu nhà trọ và nhanh chóng báo cho cơ quan chức năng.

Hiện trường nơi 2 cháu tu:vong. Ảnh: NLĐ & Vietnamnet

Ngay sau đó, lực lượng công an kiểm tra các phòng trọ xung quanh và phát hiện thêm một cháu bé khác tu:vong trong phòng kế bên.

Ảnh: Phát thanh và truyền hình Hưng Yên

VNexpress cũng đưa tin “Bà bị tình nghi sá:t h:ại 2 cháu nội”. Nội dung chính như sau:

Theo thông tin ban đầu báo Lao Động cung cấp, hai cháu là N.M.K. (SN 2017) và N.M.H (SN 2013), là con của anh N.V.P. (SN 1990, thường trú tại xã Yết Kiêu, TP Hải Phòng). Bố mẹ cháu thuê trọ tại Hưng Yên để làm công nhân. Gia đình thuê hai phòng: một phòng cho hai con và bà nội, một phòng cho vợ chồng ở.

Thời điểm xảy ra sự việc, bố mẹ hai cháu đang đi làm tại công ty. Trong phòng trọ, cơ quan chức năng phát hiện người bà bị thương, được đưa đi cấp cứu. Tại hiện trường còn có nhiều dấu vết má:u.

Ngày 31/8, Công an tỉnh Hưng Yên đã khởi tố vụ án, đang làm rõ hành vi của bà Mai Thị Vân – nghi can sá:t h:ại hai cháu nội tại thôn Nhạc Miếu, xã Như Quỳnh.

Hiện trường phát hiện thi:the bé trai 8 tuổi. Ảnh: Người dân cung cấp

Trước đó, khoảng 7h45 cùng ngày, người dân trong thôn phát hiện thi:the bé trai 8 tuổi dưới sông. Lực lượng chức năng sau đó phát hiện bà Mai Thị Vân (bà nội của cháu bé) trong tình trạng bị thương nặng, bên cạnh là thi:the bé trai 12 tuổi (anh của cháu bé) đã t:ử v:ong. Bà Vân được đưa đi cấp cứu, hiện đã qua nguy kịch.

Bước đầu, cơ quan điều tra xác định, tối hôm qua anh Nguyễn Văn Phương (bố của hai bé, ngụ xã Yết Kiêu, TP Hải Phòng) đưa các con đến phòng trọ của bà nội. Bà Vân bị cho là có mâu thuẫn với gia đình nên sá:t h:ại hai cháu rồi tự ra đi tiêu cực.

 

Vụ bà nội và 2 cháu ở Hưng Yên: Nguyên nhân ban đầu dẫn đến hành động của người bà

Chỉ vì mâu thuẫn gia đình, bà nội đã r:a t:ay với hai cháu của mình sau đó tự tử. Dù bất cứ lý do gì, hành vi này rất t:àn nhẫ:n, không thể dung thứ.

Ngày 31/08/2025 báo Kiến thức có bài đăng “Bà nội ra:tay 2 cháu ở Hưng Yên – tội á:c không thể dung thứ!”. Nội dung chính như sau: 

Tối 31/8, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Hưng Yên đã khởi tố vụ án “r:a ta:y người” và đang điều tra làm rõ hành vi của bà Mai Thị Vân (60 tuổi, thường trú tại xã Yết Kiêu, thành phố Hải Phòng) – nghi phạm ra:tay hai cháu nội N.M.K (8 tuổi) và N.M.H (12 tuổi) xảy ra xã Như Quỳnh, tỉnh Hưng Yên.

Khoảng 7h45 ngày 31/8, người dân phát hiện thi:the cháu N.M.K tại khu vực sông thuộc địa bàn thôn Nhạc Miếu, xã Như Quỳnh, tỉnh Hưng Yên. Kiểm tra phòng trọ bà Vân phát hiện bà này bị thươ:ng, bên cạnh cháu H đã tu:vong.

8999999.png
Hiện trường phát hiện thi:the bé trai 8 tuổi

Điều tra ban đầu, tối 30/8, anh Nguyễn Văn Phương (35 tuổi) đưa hai con là cháu K và cháu H đến phòng trọ của bà nội là Mai Thị Vân tại thôn Nhạc Miếu, xã Như Quỳnh, tỉnh Hưng Yên. Do mâu thuẫn gia đình, bà Vân đã ra:tay 2 cháu K và H.

Dưới góc độ pháp lý, Tiến sĩ, luật sư Đặng Văn Cường, Ủy viên ban chấp hành, Hội bảo vệ quyền trẻ em Việt Nam cho rằng, chỉ vì mâu thuẫn với con trai mà bà nội ra tay ra:tay cả hai cháu mình là rất tà:n nh:ẫn, hành vi không thể dung thứ.

Cơ quan điều tra đã khởi tố vụ án hình sự về tội r:a ta:y người và sẽ tiến hành điều tra làm rõ nguyên nhân động cơ xử việc, làm rõ diễn biến hành vi phạm tội để xử lý đối với người phụ nữ này theo quy định của pháp luật.

Trong gia đình, những mâu thuẫn giữa cá:c thành viên hoàn toàn có thể xảy ra, hầu hết những mâu thuẫn sẽ được giải quyết trên cơ sở tình thân, sự cảm thông, chia sẻ. Những mâu thuẫn đến mức dẫn đến án mạng rất ít khi xảy ra và thường phải là những mâu thuẫn rất lớn, rất phức tạp.

Tuy nhiên trong vụ việc này, thông tin bước đầu cho thấy mâu thuẫn giữa người phụ nữ này và con trai là nhỏ nhặt, không đáng có nhưng người phụ nữ này lại nhẫn tâm ra:tay cả hai người cháu rồi từ bỏ cuộc đời là một hành vi quẫ:n trí và tàn á:c.

Hai đứa trẻ – nạn nhân trong vụ án không có tội gì cả, không có lý do gì để phải mất mạng vì mâu thu:ẫn bự:c tức của người lớn. Bởi vậy, hành vi của người phụ nữ này có thể được xá:c định là có tính chất côn đồ hoặc vì động cơ đê hèn, ngoài ra ra:tay người dưới 16 tuổi cũng là những tình tiết định khung tăng n:ặng trá:ch nhiệm hình sự. Bởi vậy người phụ nữ này sẽ bị xử lý hình sự về tội r:a ta:y người. Hành vi r:a ta:y nhiều người, r:a ta:y người dưới 16 tuổi, hành vi có tính chất côn đồ là những tình tiết tăng nặng có thể áp dụng để xử lý người phụ nữ này với mức hình phạt cao nhất.

Vụ việc cho thấy nguy cơ trẻ em bị b:ạo hà:nh, bị ra:tay có thể xảy ra bất kỳ khi nào và bất kỳ ai cũng có thể trở thành hu:ng th:ủ để hạ:i trẻ em. Do đó việc bảo vệ trẻ em không thể lơ là, đặc biệt khi gia đình có mâu thuẫn phải đề phòng đối với trẻ em, tránh trẻ em trở thành nạ:n nhân của bạo lực gia đình.

Mâu thuẫn người lớn để người lớn tự giải quyết, không nên vì mâu thuẫn của người lớn mà xâm hạ:i đến trẻ em theo hình thức “giận cá, ch:ém thớt”. Một điều đáng chú ý trong vụ việc này là người phụ nữ đã lớn tuổi, đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc của cuộc đời, vậy mà vẫn ngh:ĩ quẩ:n, bế tắc chỉ vì mâu thuẫn nhỏ nhặt trong gia đình. Đáng chú ý, người phụ nữ đã có những hành vi ng:uy hiể:m đến cá:c cháu nhỏ, cư:ớp đi m:ạng sống của hai đứa trẻ v:ô tộ:i. Hành vi của người phụ nữ này là rất đáng lên án và cần phải được xử lý bằng chế tài nghiêm minh của pháp luật.

Quá trình giải quyết vụ án này, cơ quan điều tra sẽ làm rõ vấn đề tâm lý, nhận thức của người phụ nữ, làm rõ nguyên nhân động cơ sự việc để làm căn cứ giải quyết vụ việc đồng thời làm cơ sở để thực hiện cá:c giải pháp phòng ngừa tội phạm. Với những người có tâm lý bất ổn, nhận thức hạn chế, cần phải có những kiểm soát để tránh thực hiện cá:c hành vi gây nguy hiểm cho xã hội, đặc biệt là có thể hạ:i đến tính m:ạng, sức khỏe của trẻ em như vụ án này.

Dù nguyên nhân mâu thuẫn mẹ con là gì chăng nữa, ứng xử của con trai đối với mẹ như thế nào chăng nữa, vụ việc này đã trở thành bi kịch trong gia đình, gây hoang mang trong dư luận xã hội. Việc xử lý nghiêm người phụ nữ này để răn đe phòng ngừa chung cho xã hội, đồng thời cũng làm rõ nguyên nhân điều kiện phạm tội để thực hiện cá:c giải pháp phòng ngừa, tránh những vụ việc tương tự có thể xảy ra.

Trước đó Báo Hưng Yên đưa tin “Lãnh đạo tỉnh Hưng Yên thăm hỏi, động viên gia đình nạn nhân trong vụ án r:a ta:y người xảy ra tại xã Như Quỳnh”. Nội dung chính như sau:

Chiều ngày 31/8, lãnh đạo tỉnh Hưng Yên cùng đại diện Ban Thường trực Ủy ban MTTQ Việt Nam tỉnh; lãnh đạo một số sở, ngành, tổ chức chính trị – xã hội tỉnh, xã Như Quỳnh đến thăm hỏi, chia buồn động viên gia đình nạn nhân trong vụ án r:a ta:y người xảy ra tại xã Như Quỳnh.

Lãnh đạo tỉnh thăm hỏi, chia buồn, động viên gia đình nạn nhân.
Lãnh đạo tỉnh thăm hỏi, chia buồn, động viên gia đình nạn nhân.

Tại đây, lãnh đạo tỉnh chia sẻ mất mát, động viên gia đình nạn nhân giữ gìn sức khỏe, lo hậu sự; đồng thời đề nghị chính quyền xã Như Quỳnh quan tâm, hỗ trợ gia đình. Công an tỉnh đang khẩn trương điều tra, làm rõ vụ việc.Trước đó, khoảng 7h45 ngày 31/8, người dân phát hiện thi:the cháu N.M.K (sinh năm 2017, trú tại xã Yết Kiêu, thành phố Hải Phòng) ở khu vực sông thôn Nhạc Miếu, xã Như Quỳnh. Ngay sau khi nhận tin, Công an tỉnh đã phối hợp các đơn vị liên quan bảo vệ, khám nghiệm hiện trường, tập trung xá:c minh, điều tra.

Phòng trọ nơi phát hiện thi thể cháu H.
Phòng trọ nơi phát hiện thi:the cháu H.

Kết quả ban đầu cho thấy, tối 30/8, anh Nguyễn Văn Phương (sinh năm 1990, trú tại xã Yết Kiêu) đưa hai con là cháu N.M.K và N.M.H (sinh năm 2013) đến phòng trọ của bà nội Mai Thị Vân (sinh năm 1965) tại thôn Nhạc Miếu. Do mâu thuẫn gia đình, bà Vân khai nhận đã ra:tay hai cháu. Khi kiểm tra, cháu H đã tu:vong, bà Vân bị thươ:ng và được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Phố Nối.

Hiện Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh đã ra quyết định khởi tố vụ án “r:a ta:y người” và tiến hành điều tra, xử lý theo quy định pháp luật.

Con gái m-ất t-ích ở trường, 2 năm sau, mẹ phóng to hình ảnh trên Google Maps mới biết sự thật

“Một buổi sáng tháng Mười, người phụ nữ ấy mở Google Maps chỉ để tìm đường đi đến một cửa hàng tạp hóa mới. Nhưng khi hình ảnh phóng to hiện ra, bà chết lặng. Hình dáng quen thuộc của con gái – đứa bé đã mất tích 2 năm trước – đang đứng ngay đó, như thể chưa từng rời xa…”

Nguyễn Thảo vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Bà vội vàng buộc tóc, khoác áo, chuẩn bị cho con gái đi học.

“Mẹ ơi, trưa nay con muốn ăn gà rán!” – Hân ríu rít, đeo chiếc balo màu tím đã cũ.
“Ừ, ngoan đi học đi, chiều mẹ mua cho.” – Thảo cười, khẽ chỉnh lại dây balo cho con.

Con bé tung tăng bước vào cổng trường, quay lại vẫy tay. Ánh nắng rọi xuống, khiến nụ cười ấy trở thành khoảnh khắc cuối cùng Thảo còn thấy con trong suốt hai năm dài đằng đẵng.

Chiều, khi quay lại, Hân biến mất. Ban đầu Thảo còn tự trấn an: “Có khi con bé theo bạn về trước.” Nhưng chờ mãi, chẳng thấy bóng dáng. Thảo cuống cuồng chạy đi hỏi bảo vệ:

“Anh ơi, anh có thấy con bé mặc áo trắng xanh, tóc buộc cao không? Nó là con tôi…”
Người bảo vệ lắc đầu ái ngại: “Tan học lâu rồi, chắc bé theo bạn về.”

Nhưng khi gọi cho phụ huynh bạn bè, tất cả đều lắc đầu. Đêm hôm ấy, Thảo đi khắp phố, vừa dán tờ rơi vừa khóc:
“Con ơi, Hân ơi, mẹ đây… con ở đâu rồi…”

Những ngày sau đó, công an vào cuộc, nhưng mọi dấu vết đều mờ nhạt. Người ta bắt đầu đồn đoán: Hân bỏ đi, bị lừa, hoặc tệ hơn. Thảo gầy rộc, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Chiếc sổ vẽ con bỏ lại trên bàn học, mỗi lần nhìn vào, bà lại thổn thức:
“Sao mẹ không giữ chặt con bên mình thêm một chút…”

Hai năm sau, một buổi sáng bình thường, Thảo mở Google Maps để tìm đường đến siêu thị. Khi zoom đến khu vực gần trường học, hình ảnh khiến bà gần như ngừng thở.

“Không thể nào… đó là con tôi!” – bà run rẩy thì thầm.

Cô bé trong ảnh đứng ngay góc cổng trường, dáng vẻ quen thuộc, một bên vai đeo balo. Và cái vòng tay đỏ trên cổ tay – chính tay Thảo làm cho Hân trước ngày mất tích.

Bà phóng to, lia chuột khắp các góc ảnh. Nước mắt lăn dài:
“Hân ơi, con vẫn ở đây sao? Suốt thời gian qua, con vẫn gần mẹ vậy à?”

Ngay lập tức, Thảo in ảnh, mang đến công an. Một cán bộ nhìn rồi lắc đầu:
“Chị Thảo, ảnh trên mạng mờ lắm, chưa chắc là bé.”
Thảo nắm chặt bức ảnh, giọng nghẹn lại:
“Không ai nhận ra con bé này, nhưng tôi thì nhận ra. Người mẹ không thể nhầm con mình. Các anh phải giúp tôi!”

Sự quyết liệt của bà khiến họ xiêu lòng. Hồ sơ vụ án được mở lại. Họ bắt đầu rà soát các camera quanh trường, truy tìm tung tích cô bé trong ảnh.

Sau nhiều tuần, manh mối xuất hiện. Camera ghi lại hình ảnh một bé gái giống Hân, thường đi mua đồ ăn vặt ở góc chợ, luôn đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi.

Khi xác minh, công an phát hiện người phụ nữ này thuê trọ gần trường, sống kín tiếng. Trong cuộc thẩm vấn, bà ta bật khóc:
“Tôi xin lỗi… tôi không định làm hại con bé. Ngày đó nó lạc, tôi dẫn về. Tôi mất con trai nhiều năm rồi… tôi chỉ muốn có một đứa con bên cạnh…”

Thảo nghe mà tim thắt lại, nhưng khi nhìn thấy Hân bước ra, đôi mắt đầy lo âu, tất cả suy nghĩ khác biến mất. Bà lao đến, ôm chặt con:
“Hân ơi! Mẹ đây… mẹ tìm con suốt hai năm trời!”
Cô bé òa khóc, giọng run run:
“Con tưởng mẹ quên con rồi… con sợ mẹ không cần con nữa…”

Thảo nấc lên:
“Sao mẹ có thể quên? Mỗi ngày mẹ đều cầu trời cho con trở về… Giờ thì không ai có thể chia cách chúng ta nữa.”

Người phụ nữ kia bị đưa đi điều tra với tội danh bắt giữ người. Còn Thảo chỉ muốn dẫn con về nhà, nấu một bữa cơm nóng, rồi ngồi nghe Hân kể lại tất cả, để ngôi nhà lại rộn tiếng cười.

Ô tô do nữ tài xế điều khiển la:o thẳng vào cửa hàng CellphoneS, ch-oáng với số tiền đền bù

Ô tô do nữ tài xế điều khiển bất ngờ lao thẳng vào cửa hàng CellphoneS ở Đồng Nai khiến vách kính vỡ vụn, nhiều xe máy và tài sản hư hỏng nặng.

Theo báo Vietnamnet ngày 31/8 có bài Ô tô do nữ tài xế điều khiển lao thẳng vào cửa hàng CellphoneS. Nội dung như sau:

Sáng 31/8, chiếc ô tô con bất ngờ lao lên vỉa hè, tông thẳng vào cửa hàng kinh doanh điện thoại trên đường Bùi Văn Hòa (phường Long Bình, tỉnh Đồng Nai) khiến nhiều tài sản hư hỏng nặng.

W-o to mat lai (1).jpg
Hiện trường vụ ô tô con mất lái. Ảnh: Hoàng Anh

Theo thông tin ban đầu, khoảng 8h30 cùng ngày, ô tô con BKS 60K-328.XX do một phụ nữ cầm lái lưu thông trên đường Bùi Văn Hòa (thuộc phường Long Bình). Khi đến khu vực vòng xoay Tam Hiệp, phương tiện này bất ngờ mất lái, lao thẳng lên vỉa hè, cuốn theo nhiều xe máy rồi đâm mạnh vào cửa hàng điện thoại CellphoneS.

Cú va chạm mạnh khiến phần đầu ô tô hư hỏng nặng, nhiều phụ kiện văng ra ngoài. Bên trong, vách kính mặt tiền cửa hàng bị phá vỡ, tủ trưng bày nứt toác, điện thoại và phụ kiện rơi la liệt dưới nền, thiệt hại lớn về tài sản.

W-o to mat lai (3).jpg
Nhiều tài sản của cửa hàng điện thoại hư hỏng nặng. Ảnh: Hoàng Anh

Theo một số nhân chứng tại hiện trường, thời điểm xảy ra sự việc không có khách nên không xảy ra thiệt hại về người.

Ngay sau tai nạn, nữ tài xế đã chủ động làm việc, thương lượng với chủ cửa hàng để giải quyết thiệt hại. Lực lượng chức năng cũng có mặt để ghi nhận hiện trường và điều tra nguyên nhân vụ việc.

Cùng đưa tin về vụ việc, báo VnExpress có bài Ôtô lao vào cửa hàng điện thoại. Nội dung như sau:

Khoảng 9h, nữ tài xế khoảng 45 tuổi, lái ôtô chạy trên đường Bùi Văn Hòa hướng từ vòng xoay Cổng 11 về hầm chui Tam Hiệp. Đến đoạn công viên phường Long Bình, ôtô bất ngờ lao vào vỉa hè, tông một số xe máy dựng bên đường trước khi đâm thẳng vào cửa hàng điện thoại.

Hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: Phước Tuấn

Hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: Phước Tuấn

Cú va chạm mạnh khiến cửa kính vỡ tung, tủ trưng bày nứt vỡ, nhiều điện thoại, phụ kiện văng khắp nơi. “Ôtô không va chạm với ai nhưng lao thẳng vào cửa hàng. May lúc đó chưa có khách nên không ai bị thương”, chị Loan, nhân chứng, nói.

Vụ việc không gây thương vong, song làm ôtô và nhiều tài sản trong cửa hàng hư hỏng nặng. Sau tai nạn, nữ tài xế đã làm việc, thương lượng với cửa hàng để khắc phục thiệt hại. Cơ quan chức năng đang làm rõ nguyên nhân.