Nam sinh xuất sắc đột ngột mất tích, 12 năm sau được tìm thấy: Tờ giấy chi chít chữ khiến cha mẹ gục ngã trong nước mắt
Nam sinh từng là niềm tự hào của gia đình
Nguyễn Văn Cường sinh ra trong một làng quê nhỏ ở tỉnh Nghệ An. Bố anh, ông Nguyễn Văn Hòa, là giáo viên cấp hai tại một trường làng, còn mẹ làm nghề nông. Từ nhỏ, Cường được cha định hướng học hành nghiêm khắc, trở thành học sinh giỏi toàn diện và là niềm hy vọng duy nhất của gia đình để thoát cảnh nghèo khó.
Khi được nhận vào trường THPT chuyên ở thành phố Vinh với thành tích xuất sắc, ông Hòa tin rằng con trai mình chắc chắn sẽ thi đỗ một trường đại học danh giá, mở ra tương lai sáng lạn.
Tuy nhiên, áp lực học tập cùng việc thiếu sự thấu hiểu trong gia đình khiến Cường dần trở nên mệt mỏi. Ở năm cuối cấp, giáo viên chủ nhiệm thông báo với phụ huynh rằng Cường học tập chểnh mảng, thường xuyên trốn ra quán net chơi game. Ông Hòa tức giận, đến trường mắng con trai trước mặt bạn bè.
Sau đó, Cường nhận lỗi và hứa sẽ tập trung trở lại. Cuối cùng, nam sinh thi đỗ vào Đại học Bách khoa Hà Nội – một trong những sinh viên đại học hiếm hoi của làng. Trong mắt mọi người, ông Hòa đã thành công trong việc nuôi dạy một cậu con trai giỏi giang. Nhưng trong lòng ông vẫn chưa hài lòng vì cho rằng ngôi trường này chưa đủ danh tiếng, muốn con tiếp tục thi lại.
Bất chấp áp lực, Cường quyết định nhập học để tránh mất thêm một năm.
Sau khi vào đại học, Cường ít về quê, dần nghiện game khi thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Đến năm thứ hai, thầy cố vấn liên lạc với ông Hòa để thông báo Cường thường xuyên bỏ học, nợ môn, có nguy cơ không tốt nghiệp. Dù bị cha mắng nặng lời, anh vẫn không thay đổi.
Khi không thể tốt nghiệp đúng hạn, Cường trở về quê, gần như không trò chuyện với bố mẹ. Một thời gian sau, anh xin phép ra Hà Nội làm thêm và hứa sẽ quay lại hoàn thành việc học. Ông Hòa đưa con ít tiền và tiễn con lên xe.
Nhưng từ đó, Cường hoàn toàn mất liên lạc. Một năm sau, ông Hòa đến trường tìm thì mới biết con trai chưa bao giờ quay lại để thi tốt nghiệp. Cả gia đình rơi vào tuyệt vọng.
Thực tế, Cường dùng số tiền cha đưa để sống trong một quán Internet ở Hà Nội. Anh kiếm sống bằng cách cày game thuê, điều hành nhiều tài khoản cùng lúc. Với kỹ năng vượt trội, Cường dần được cộng đồng game thủ biết đến, thậm chí có người tìm đến quán net để quay video anh chơi.
Nhưng cuộc sống tạm bợ nơi quán net khiến sức khỏe anh ngày càng suy sụp. Suốt 12 năm, Cường gần như không rời khỏi căn phòng chật chội, ngủ vạ vật trên ghế, ăn mì gói qua ngày. Dù nhiều lần ho kéo dài, anh vẫn bỏ qua mọi lời khuyên đi khám.
Cho đến một ngày, Cường ngã quỵ ngay tại quán net. Chủ quán vội gọi cấp cứu. Cảnh sát hỗ trợ truy tìm thân nhân, cuối cùng liên lạc được với gia đình.
Sau 12 năm mất tích, ông Hòa và vợ tức tốc ra Hà Nội. Khi nhìn thấy con trai trên giường bệnh, cả hai chết lặng: Cường gầy trơ xương, da sạm, hơi thở yếu ớt.
Bác sĩ chẩn đoán anh bị viêm màng não do lao, suy kiệt nặng, kèm nhiều bệnh lý khác. Tờ giấy kết quả xét nghiệm chi chít chữ khiến cha mẹ Cường gục xuống khóc nức nở.
Trong phút tỉnh táo hiếm hoi, Cường thổ lộ rằng mình rời bỏ gia đình vì không chịu nổi áp lực kỳ vọng từ cha, lại xấu hổ khi không thể thành công như bạn bè đồng trang lứa. Thế giới ảo trong game là nơi duy nhất anh tìm thấy sự công nhận.
Một tuần sau, Cường trút hơi thở cuối cùng. Trong tài khoản ngân hàng, anh chỉ còn lại vài triệu đồng – tất cả sau 12 năm lang bạt.
Sự ra đi của Cường để lại nỗi mất mát không gì bù đắp cho gia đình. Ông Hòa luôn cho rằng chính game đã cướp mất con trai mình, còn người mẹ không ngừng khóc than mỗi khi nhắc đến tên con.
Câu chuyện này trở thành lời cảnh tỉnh về áp lực học đường, sự thiếu thấu hiểu trong gia đình và cả mặt tối của việc nghiện game nơi giới trẻ.
Tại cơ quan công an, gia đình đã cung cấp hình ảnh của nạn nhân khi còn sống, trong đó có bức ảnh người này đang mặc chiếc áo khoác giống với chiếc áo ở hiện trường.
Theo báo Đời sống pháp luật ngày 27/8 có bài Vụ đi hái nấm phát hiện bộ x.ư.ơ.n.g khô nên núi đá: Người thân đến nhận, công an gửi mẫu đi giám định ADN. Nội dung như sau:
Liên quan đến vụ 3 thanh niên đi hái nấm, phát hiện bộ x.ư.ơ.n.g không trên núi đá, ngày 26/8, Báo Gia Lai dẫn nguồn tin cho hay, một gia đình tại xã Ia Pa (tỉnh Gia Lai) đã đến nhận là thân nhân của nạn nhân.
Theo đó, gia đình tại thôn Plei Ama Rin 2, xã Ia Pa đã đến nhận là thân nhân và cho biết nạn nhân là anh K.T. (SN 2004).
Thông tin từ gia đình, anh T. đã có vợ con và đi làm thuê tại một trại chăn nuôi heo ở huyện Chư Prông (cũ). Khoảng đầu tháng 12/2024, em trai của anh T. bị Tngt phải điều trị ở Bệnh viện Đa khoa Gia Lai, nên gia đình liên hệ anh T. mang quần áo lên cho em trai.
Sau khi đến Bệnh viện, anh T. đã bắt xe khách trở về nhà. Tuy nhiên, khi đi anh không mang theo điện thoại và giấy tờ tùy thân. Từ đó, gia đình đã hoàn toàn mất liên lạc với anh T. Gia đình đã đăng tải thông tin tìm kiếm anh T. mất tích từ nhiều tháng trước, song không có hồi âm.
Hình ảnh được gia đình cung cấp ghi nhận anh T. mặc chiếc áo khoác giống với chiếc áo thu tại hiện trường. Ảnh: Gia Lai Online
Đặc biệt, ngoài những thông tin trên, gia đình anh T. đã cung cấp 1 tấm ảnh được cho là anh T. đang mặc chiếc áo khoác giống chiếc áo phát hiện tại núi Chư A Thai. Được biết, hiện Cơ quan Công an đã gửi mẫu x.ư.ơ.n.g đi giám định ADN và sẽ bàn giao bộ x.ư.ơ.n.g cho gia đình khi có kết quả chính thức.
Thông tin về sự việc trước đó, báo Người lao động cho hay, sáng 23/8, 3 thanh niên trú xã Chư A Thai đi hái nấm tại khu vực núi thuộc thôn Thanh Thượng, xã Chư A Thai.
Tại đây, ba người đã phát hiện chiếc áo khoác và dây lưng được cuốn trên cành cây cao, cách mặt đất khoảng 2,5 mét. Ở phía mặt đất dưới gốc cây có một t.h.i t.h.ể người đã p.h.â.n h.ủ.y hết, chỉ còn là bộ x.ư.ơ.n.g khô nên trình báo công an.
Hiện trường phát hiện bộ x.ư.ơ.n.g khô trên núi đá. Ảnh: Người lao động
Các đơn vị nghiệp vụ thuộc Công an tỉnh Gia Lai đã tiến hành kiểm tra hiện trường, thu thập thông tin và cùng chính quyền địa phương tổ chức chôn cất nạn nhân.
Trước đó, ngày 23/8, báo Lao động đưa tin Người dân lên núi hái nấm tá hỏa phát hiện bộ x.ư.ơ.n.g khô. Nội dung như sau:
Hiện trường nơi phát hiện bộ x.ư.ơ.n.g khô nghi là hài cốt người. Ảnh: Công an
Ngày 23.8, Công an xã Chư A Thai, tỉnh Gia Lai nhận được thông tin của người dân về việc phát hiện một bộ x.ư.ơ.n.g người trên khu vực núi hoang vắng.
Theo thông tin ban đầu, khoảng 8h cùng ngày, ba người dân gồm anh Rmah H (SN 1990), Rô Th (SN 1992), Siu N (SN 1993), cùng trú tại thôn Plei Mun Măk, xã Chư A Thai, đi hái nấm tại khu vực trên núi thuộc thôn Thanh Thượng, xã Chư A Thai.
Lúc này cả nhóm phát hiện một áo khoác, tay áo khoác được cột với một dây thắt lưng quấn trên cành cây. Ở dưới cành cây, cách mặt đất khoảng 2,5 m, phát hiện một bộ x.ư.ơ.n.g, nghi là h.à.i c.ố.t người.
Sau khi nhận được thông tin, Công an xã Chư A Thai đã cử lực lượng đến hiện trường để khám nghiệm, xác minh sự việc.
Hiện cơ quan chức năng chưa xác định được danh tính và nhân thân nạn nhân, nhưng đã thu mẫu x.ư.ơ.n.g cùng các vật dụng như quần áo, thắt lưng (nghi là của nạn nhân) để phục vụ công tác nhận dạng sau này.
Cùng ngày, chính quyền địa phương đã tổ chức mai táng, chôn cất bộ x.ư.ơ.n.g cốt theo phong tục.
On a warm Saturday morning in June 2001, Elaine Patterson, a young mother in Des Moines, Iowa, loaded her three-year-old triplets—Michael, Matthew, and Megan—into her old Chrysler minivan. She had promised them a quick trip to the neighborhood park after stopping at a local convenience store for snacks. It was the kind of ordinary errand no one expected to alter the course of several lives.
Elaine left the triplets in the van for what she thought would be two minutes while she ran inside to grab juice boxes. The store’s front door was only a few yards away, and in that era, she reassured herself, parents still believed children were safe in plain sight. But when she returned, panic froze her body. The van door was open, and the car was empty.
What followed was a frantic blur: Elaine’s screams drawing neighbors, the police arriving within minutes, roadblocks set up across town. The media swarmed the case. “Triplets Vanish Without a Trace” dominated local and national headlines for weeks. Investigators considered all angles—custody disputes, ransom possibilities, human trafficking. Elaine, recently divorced, was scrutinized heavily, her every move questioned by detectives. She insisted she had no enemies, no debts, no secrets. Still, suspicion lingered over her.
Despite an intensive search involving helicopters, dogs, and thousands of volunteers combing fields, the Patterson triplets were never found. Leads dried up. A gas station clerk reported seeing a woman leading three small children toward a tan SUV, but no license plate was ever recovered. The FBI’s sketches, the Amber Alert posters, and the endless press conferences gave way, eventually, to silence.
Years rolled on. Elaine moved through them like a shadow, carrying guilt heavier than any grief could bear. The boys and Megan would be 10, then 15, then 20. Every birthday passed with Elaine alone at a kitchen table, staring at cakes she never cut. By 2010, the case was considered cold. By 2020, only a handful of retired detectives still remembered the details.
And then, in 2025, after nearly a quarter of a century, fate—or coincidence—brought a twist no one could have scripted.
It was a drizzly afternoon in Cedar Rapids, Iowa, when Elaine ducked into a Walgreens to buy aspirin. She had aged beyond her 54 years, her hair streaked with gray, her eyes ringed with exhaustion. She wasn’t looking for miracles. But miracles have a way of arriving uninvited.
She paused near the pharmacy counter, distracted by the sight of three young adults chatting as they compared vitamin bottles. They were about twenty-seven or twenty-eight—about the age her triplets would be. Something about their faces stopped her in her tracks. The young man on the left had her late ex-husband’s strong jawline. The young woman in the middle tucked her hair behind her ear with the exact nervous tic Elaine had since childhood. The other man’s smile—it was Michael’s smile.
Her heart raced. She felt dizzy, gripping the shelf for balance. It seemed insane, delusional even, but she couldn’t tear her eyes away. Summoning courage, she approached them.
“Excuse me,” Elaine said, her voice trembling, “have we met before?”
The three exchanged puzzled glances. The woman—Megan, though Elaine dared not speak the name yet—replied politely, “I don’t think so, ma’am. We’re new in town.”
Elaine stared, tears brimming. “You remind me so much of… of my children.”
The young man on the right, Matthew, frowned slightly. “That’s strange. We—we actually don’t know much about our childhood. We were adopted from another state when we were little. Records were always kind of… fuzzy.”
The words struck Elaine like lightning. Her knees nearly buckled. She pulled out her phone, her hands shaking, scrolling until she found the one photo she always kept: three toddlers in matching overalls, grinning on the swings at Union Park. She showed it to them.
Silence fell. The three leaned in, their faces pale. Megan whispered, “That’s us. We’ve seen this picture before… in a box of old papers. But no one ever explained.”
The Walgreens fluorescent lights hummed overhead, indifferent to the shattering of 24 years of silence. Customers walked past, unaware that a mother had just stumbled into the impossible: her children, alive, grown, standing in aisle seven.
The reunion didn’t end in the drugstore. Within hours, detectives reopened the long-forgotten file. DNA testing was arranged immediately. Within days, it was confirmed: the Patterson triplets were alive, and Elaine was their mother.
The truth emerged slowly, through court records, adoption files, and faded paper trails. In 2001, a woman named Carolyn Briggs—who had struggled with infertility and mental illness—was the one seen leading the toddlers away from the van. Somehow, she had slipped past police attention and managed to pass the children off as her own. Through forged documents and cross-state moves, Carolyn and her then-husband relocated to Minnesota. They raised the children quietly until their divorce in 2010, when Carolyn passed away soon after from illness.
Afterward, the children were placed into foster care under new names. Adoptive families came and went, but none lasted long. By adulthood, the triplets knew only fragments of their past, a few half-truths about “an unusual adoption,” and a sense of something missing.
Now, standing before Elaine, they were overwhelmed by questions. Why hadn’t anyone looked harder? How could an entire system lose them? Elaine, for her part, struggled with the tidal wave of emotions: relief, anger at the wasted years, and guilt that she had left them vulnerable in the first place.
The road to healing was not instant. Michael, Matthew, and Megan—accustomed to being self-reliant—were cautious about calling Elaine “Mom.” She, in turn, learned to approach them as adults, not toddlers frozen in memory. Therapy sessions, long conversations, and shared visits to old neighborhoods helped stitch together pieces of the torn family fabric.
The media once again descended on the case. “Triplets Found After 24 Years” made national headlines. Old detectives gave interviews, marveling at the odds. Elaine, however, avoided the spotlight. For her, the true story was not about sensational headlines, but about small, ordinary moments finally returned: cooking dinner together, laughing at family jokes, driving through the streets of Des Moines pointing out where the park used to be.
In the end, the reunion was neither perfect nor simple. Scars remained, and time lost could never be reclaimed. But in a quiet home on the east side of Cedar Rapids, a mother sat across the table from her children, no longer three missing faces on a poster, but living proof that even the darkest mysteries can one day find light.
“Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh tầng 5 – Bệnh viện Ung Bướu chìm trong một màu xám xịt. Ngoài trời mưa lất phất, còn trong phòng, người phụ nữ gầy guộc nằm co ro trên giường bệnh, ánh mắt trũng sâu vẫn hướng về phía cửa, như chờ đợi một bóng dáng đã lâu chẳng thấy quay lại…”
Lan năm nay mới 42 tuổi, đáng lẽ vẫn còn nhiều năm tháng để sống, để chăm sóc gia đình và thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình: mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố. Nhưng căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác đã đưa chị vào những cơn đau dồn dập, khiến giấc mơ ấy ngày càng xa vời. Ba tháng nay, chị điều trị nội trú tại Bệnh viện Ung Bướu, cơ thể hao gầy chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi chiều, ánh nắng cuối ngày hắt vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xanh xao, làm nổi bật vẻ khắc khoải của một người đàn bà đang sống những ngày cuối cùng.
Chồng Lan – Hùng – ban đầu còn lui tới chăm sóc, nhưng càng ngày anh càng viện cớ công việc bận rộn. Đến khi Lan vô tình nghe y tá kể lại, chị mới biết anh đang qua lại với Thảo – người bạn thân từ thuở cấp ba. Sự thật phũ phàng ấy đâm thẳng vào tim chị. Thảo từng là người hay đến thăm, chia sẻ, động viên chị lúc mới nhập viện. Nhưng từ khi Hùng vắng bóng, Thảo cũng dần ít tới, chỉ để lại những tin nhắn xã giao. Lan hiểu ra tất cả. Đau đớn, nhưng chị lặng im. Cái đau thể xác dường như không còn đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần khi bị phản bội.
Ngày nào, Lan cũng dặn y tá mở cửa sổ, để chị có thể hít một chút gió trời. Chị bảo: “Cho tôi ngửi thêm mùi nắng, mùi mưa… để sau này có đi, tôi còn nhớ.” Trong lúc mọi người nghĩ chị yếu ớt và tuyệt vọng, Lan vẫn kiên cường âm thầm sắp xếp mọi thứ. Chị nhờ luật sư riêng – một người bạn cũ của bố – soạn di chúc. Mỗi câu, mỗi chữ, chị đều cân nhắc cẩn trọng, không phải cho mình, mà cho con gái 17 tuổi – Minh Anh.
Minh Anh đang tuổi ôn thi đại học, vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm mẹ. Con bé thương mẹ lắm, nhưng còn quá trẻ để gánh hết nỗi đau này. Lan chỉ dặn con: – “Con chỉ cần hứa với mẹ, sau này sống tử tế, đừng oán trách ai, đừng hận thù. Mẹ tin con.”
Minh Anh khóc nấc, gật đầu.
Lan nhìn con rồi quay mặt đi, để giấu đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chị biết chặng đường còn lại chẳng dài, nhưng chị sẽ đi trong bình thản, bởi chị đã sẵn sàng…
Ngày Lan mất, cả tầng bệnh viện chìm trong một sự im lặng lạ thường. Ngoài hành lang, những bước chân khẽ khàng, tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt đều đều như một bản nhạc buồn. Lan nhắm mắt thanh thản ra đi, trên môi vẫn còn vương nụ cười mỏng manh. Trước khi đi, chị chỉ nắm chặt tay con gái: – “Mẹ để lại tất cả cho con. Con nhớ giữ gìn.”
Tin Lan qua đời khiến nhiều người thân đến viếng, nhưng Hùng xuất hiện khá muộn. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, tay trong tay cùng Thảo – không ngần ngại ánh nhìn của mọi người. Minh Anh nhìn thấy cảnh đó, tim như bị xé nát, nhưng nhớ lời mẹ dặn, em không bật khóc, cũng không trách móc. Em chỉ lặng lẽ đứng cạnh quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rắn rỏi.
Đám tang diễn ra giản dị, đúng di nguyện của Lan. Khi mọi nghi thức vừa xong, luật sư riêng của Lan xuất hiện, mang theo tập hồ sơ dày cộp. Ông điềm đạm nói: – “Theo di chúc hợp pháp được lập và công chứng, tôi sẽ thay mặt chị Lan công bố ngay hôm nay.”
Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía ông. Hùng hơi cau mày, có phần sốt ruột. Anh vốn nghĩ Lan sẽ để lại tất cả tài sản, ngôi nhà, số tiền tiết kiệm… cho mình, rồi anh sẽ là người sắp xếp lại. Nhưng ngay khi luật sư đọc những dòng đầu tiên, mặt anh tái hẳn.
Lan đã để lại toàn bộ tài sản cho Minh Anh, đồng thời ủy thác quyền quản lý tạm thời cho một người anh họ tin cậy đến khi con đủ 20 tuổi. Đặc biệt, chị còn ghi rõ: “Tôi không để lại bất cứ quyền lợi nào cho chồng tôi – Trần Văn Hùng – vì trong những ngày cuối đời, anh ấy đã không còn làm tròn bổn phận.”
Căn phòng lặng đi. Minh Anh nấc nghẹn, vừa xúc động vừa đau đớn. Người thân xì xào. Còn Hùng thì sững sờ, ánh mắt hoang mang, đỏ ngầu, rồi lướt nhanh sang Thảo. Thảo né tránh ánh mắt ấy, gương mặt căng thẳng.
Chỉ một tờ di chúc, nhưng đã lột trần sự thật. Lan đã biết tất cả. Chị không trách móc ồn ào, không cãi vã, chỉ âm thầm chọn cách ra đi trong bình thản và để lại một cú đánh chí mạng vào sự ích kỷ, bội bạc của chồng.
Những ngày sau tang lễ, Minh Anh dọn dẹp lại căn nhà nhỏ. Mỗi góc nhà đều in dấu mẹ, từ chậu hoa lan trước cửa đến những cuốn sổ ghi chép công thức cắm hoa. Em ngồi giữa căn phòng, ôm cuốn sổ mẹ để lại, nước mắt cứ chảy không ngừng. Nhưng bên trong nỗi đau ấy, Minh Anh cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ: đó là tình thương và sự dũng cảm mà mẹ đã truyền lại.
Trong khi đó, Hùng bắt đầu đối diện với hệ quả. Bạn bè xa lánh, họ hàng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thảo, vì không chịu nổi áp lực dư luận, cũng dần tránh mặt anh. Ngôi nhà, số tiền tiết kiệm – tất cả đều thuộc về con gái, anh không có quyền động tới. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Hùng thấy mình thật sự trắng tay.
Một buổi chiều, anh ghé về căn nhà cũ, định lấy vài món đồ. Nhưng trước cửa, Minh Anh đứng chặn lại. Giọng cô bé rắn rỏi hơn bao giờ hết: – “Ba không còn quyền gì ở đây nữa. Đây là nhà của mẹ con, và bây giờ là của con.”
Hùng sững người. Anh nhìn con bé – đứa con gái ngày nào còn ríu rít chạy quanh nhà, giờ đã đứng trước mặt anh, mạnh mẽ, kiên cường, chẳng khác nào phiên bản trẻ hơn của Lan. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy nhói lên trong lòng, nhưng tất cả đã quá muộn.
Minh Anh quyết tâm thực hiện ước mơ còn dang dở của mẹ. Sau khi lo xong mọi thủ tục, em dành tiền để vừa học đại học, vừa thuê một căn phòng nhỏ mở tiệm hoa. Cửa tiệm mang tên “Ký ức tháng Tám” – tháng mà mẹ rời xa. Những lẵng hoa trong tiệm đều giản dị, tinh tế, hệt như tính cách Lan khi còn sống.
Khách đến mua hoa thường nghe Minh Anh kể về mẹ, về một người phụ nữ dẫu mang bệnh nặng nhưng vẫn sống đầy nghị lực và yêu thương. Mỗi câu chuyện, mỗi bó hoa, đều là lời nhắc nhớ: tình thương không bao giờ mất đi, nó chỉ hóa thành sức mạnh để những người ở lại bước tiếp.
Hùng nhiều lần lén đứng ngoài cửa tiệm, nhìn con gái từ xa. Anh muốn bước vào, nhưng lại thấy hổ thẹn. Thảo thì đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Còn anh, chỉ còn lại sự ân hận muộn màng.
Và rồi, trong lòng Minh Anh, lời mẹ dặn ngày nào vẫn vang vọng: “Đừng oán trách ai, đừng hận thù. Con chỉ cần sống tử tế.”
Em mỉm cười, ngước nhìn lên bầu trời, nơi có thể mẹ đang dõi theo. Và từ trong tận sâu thẳm, em tin rằng: mẹ vẫn ở đó, trong từng nhành hoa, trong từng nhịp thở cuộc đời này.
Bắc Ninh – Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1 tạm đình chỉ 3 cán bộ, để làm rõ vụ xe cứu thương đi 200km thu 21 triệu đồng.
Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1. Ảnh: Huyền Giang
Ngày 27.8, Sở Y tế tỉnh Bắc Ninh cho biết, Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1 đã có báo cáo ban đầu về phản ánh của công dân về việc bị “chặt chém” 21 triệu đồng cho một chuyến xe cứu thương từ Bắc Ninh về Thái Nguyên.
Theo đó, Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1 đã ra quyết định tạm đình chỉ công tác đối với Nguyễn Thị Thiu, viên chức, thuộc khoa Hồi sức tích cực – Chống độc (điều dưỡng trưởng kíp trực) và tạm đình chỉ công việc đối với Vũ Văn Giáp, hợp đồng lao động thuộc phòng hành chính quản trị – nhân viên lái xe chở người bệnh; Nguyễn Văn Thắng, hợp đồng lao động thuộc Khoa Hồi sức tích cực – Chống độc, (là điều dưỡng hộ tống người bệnh) để phục vụ công tác xác minh phản ánh của công dân về việc xe cứu thương chở người bệnh đi khoảng 200 km nhưng thu tới 21 triệu đồng. Đồng thời, yêu cầu các cá nhân liên quan báo cáo tường trình sự việc.
Trước đó, như Lao Động đã phản ánh, người dân đã đăng tải lên mạng xã hội về việc bị “chặt chém” 21 triệu đồng cho một chuyến xe cứu thương từ Bắc Ninh về Thái Nguyên, quãng đường khoảng 200km.
Cụ thể bài đăng là của chị N.A.T (trú tại xã Hiệp Lực, tỉnh Thái Nguyên).
Chị T cho biết, ngày 15.8, bố chị là ông Nguyễn Văn T (lao động tự do tại tỉnh Bắc Ninh) bất ngờ đổ bệnh, không ăn uống được và rơi vào tình trạng nguy kịch.
Ông T được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1. Sau đó, bệnh nhân được chuyển lên khoa Hồi sức tích cực để điều trị.
Sau 4 ngày điều trị, sức khỏe của ông T không có tiến triển. Gia đình quyết định làm thủ tục xin đưa ông về quê để tiện chăm sóc và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Gia đình đã đề nghị bệnh viện hỗ trợ xe cấp cứu để đưa bệnh nhân về nhà.
“Khi hỏi chi phí vận chuyển, bác sĩ nói sẽ mất vài triệu đồng. Trước khi lên xe, gia đình tiếp tục hỏi, tài xế nói cứ yên tâm, về đến nơi sẽ tính theo km, không lo bị thu quá cao”, chị T kể lại.
Khoảng 12h20 ngày 19.8, xe cấp cứu xuất phát từ Bắc Ninh, đến khoảng 16h cùng ngày thì về đến nhà ở Thái Nguyên, với quãng đường di chuyển khoảng 200km.
“Khi về đến nơi, tài xế báo chi phí cả chuyến là 22 triệu đồng, trong đó 4 triệu là tiền bác sĩ đi kèm. Tuy nhiên, thấy gia đình khó khăn nên họ ‘giảm giá’ còn 21 triệu đồng. Quá bất ngờ, nhưng vì bố tôi đang ở trong tình trạng không tốt, nên gia đình tôi vẫn trả”, chị T cho biết.
Đến ngày 21.8, ông T qua đời. Trong những ngày tổ chức tang lễ, nhiều người thân, hàng xóm khi nghe kể lại sự việc đã tỏ ra bất bình trước mức phí xe cứu thương quá cao. Có người khuyên chị T nên trình báo công an.
Sau đó, ngày 25.8, chị T đã đăng tải câu chuyện lên mạng xã hội để tham khảo ý kiến cộng đồng về hướng xử lý.
Đến 20h ngày 25.8, tài xế xe cứu thương đã liên hệ trả lại 15 triệu đồng cho gia đình chị T và thêm 1 triệu đồng tiền thắp hương cho bố chị.
Trước phản ánh trên, ngày 26.8, Sở Y tế tỉnh Bắc Ninh đã có văn bản yêu cầu Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1 nhanh chóng kiểm tra, xác minh sự việc; làm rõ trách nhiệm của các cá nhân, tổ chức liên quan, đặc biệt là việc có hay không sự móc nối giữa nhân viên bệnh viện với các dịch vụ vận chuyển bên ngoài để trục lợi.
Giá vàng hôm nay 27/8, thị trường thế giới đảo chiều tăng vọt so với phiên trước đó. Thị trường trong nước, giá vàng miếng SJC và nhẫn tăng mạnh không ngừng, lập đỉnh mới.
Ngày 27 tháng 8 năm 2025, báo Kinh Tế Đô Thị đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 27/8: tăng mạnh không ngừng, SJC và nhẫn lập đỉnh mới”. Nội dung như sau:
Giá vàng thế giới tăng vọt
Giá vàng thế giới giao ngay trên thị trường châu Á lúc 5 giờ 28 phút sáng nay (giờ Hà Nội) giao dịch ở quanh ngưỡng 3.390 USD/ounce, tăng hơn 32 USD/ounce so với giao dịch cùng thời điểm này sáng qua.
Giá vàng thế giới giao ngay chốt phiên tại thị trường Mỹ vào đêm qua – rạng sáng nay (giờ Hà Nội) ở quanh mức 3.393 USD/ounce, tăng hơn 33 USD/ounce so với chốt phiên trước đó tại thị trường này.
Giá vàng nhẫn và SJC tăng mạnh lập đỉnh mới.
Thị trường quốc tế tăng mạnh bất chấp những dữ liệu kinh tế mới được Mỹ công bố khá tích cực. Cụ thể, đơn đặt hàng hóa bền vững tại Mỹ tháng 7 thu hẹp đà giảm từ mức giảm 9,3% tháng 6 xuống còn giảm 2,7%, cao hơn nhiều mức dự báo giảm 4%.
Số đơn đặt hàng hóa bền vững (trừ vận tải) trong tháng 7 tăng 1,1%, cao hơn nhiều mức tăng 0,3% của tháng 6 và mức tăng 0,2% dự báo trước đó.
Đơn đặt hàng hóa bền vững đo lường chi phí đơn đặt hàng mà các nhà sản xuất nhận được đối với hàng hóa đã được lên kế hoạch sử dụng trong ba năm trở lên. Dữ liệu tăng tốt trong tháng 7 cho thấy tình trạng hoạt động sản xuất của Mỹ đang tăng trưởng tích cực.
Cùng với đó, chỉ số niềm tin người tiêu dùng Mỹ tháng 8 cũng được công bố đêm qua (giờ Hà Nội) tăng lên 97,4 điểm, mặc dù thấp hơn mức 98,7 điểm của tháng trước, nhưng cao hơn mức 96,4 điểm dự báo trước đó.
Đây là chỉ só đo lường mức độ niềm tin tiêu dùng trong hoạt động kinh tế, nó thể hiện dự báo chi tiêu của người tiêu dùng, đóng một vai trò chủ yếu trong hoạt động kinh tế tổng thể của Mỹ. Dữ liệu tháng 8 dù cao hơn dự báo, nhưng thấp hơn của tháng 7, chứng tỏ niềm lạc quan của người tiêu dùng có phần suy yếu.
Mặc dù các dữ liệu về đơn đặt hàng hóa lâu bền tích cực, nhưng chỉ số niềm lạc quan tiêu dùng dù có cao hơn mức dự báo nhưng suy giảm so với tháng trước khiến giới đầu tư lo ngại hoạt động kinh tế có thể thu hẹp. Điều này sẽ tác động tiêu cực đến sự phục hồi kinh tế. Do đó họ đã đẩy mạnh mua vàng dự trữ.
Thêm nữa, ngày 26/8, ông Trump đã thông báo sa thải Thống đốc Fed Lisa Cook, liên quan cáo buộc gian lận thế chấp. Trump cho biết trong thông báo gửi Thống đốc Fed Lisa Cook trong ngày 25/8. Nguyên nhân chính mà ông Trump đưa ra để sa thải bà Cook là do nội dung kiến nghị khởi tố của giám đốc Cơ quan Tài chính Nhà ở Liên bang Mỹ (FHFA) Bill Pulte đã gửi Bộ trưởng Tư pháp Pam Bondi ngày 15/8.
Thống đốc Fed Lisa Cook bị sa thải thêm 1 vị trí trong 7 của Cục dữ trữ Liên bang Mỹ (Fed) bị lung lay. Trước đó, ông Trump đã sa thải và bổ nhiệm 1 vị trí thống đốc Fed vào hồi tháng 5. Khi bà Cook bị sa thải, ông Trump sẽ bổ nhiệm người mới có cùng quan điểm với mình để chống lại những quan điểm của Fed hiện đang thực hiện trong việc hoạch định chính sách tiền tệ.
Trước đó, Tổng thống Mỹ Donald Trump còn phát đi tín hiệu sẽ cân nhắc kiện Chủ tịch Fed, ông Jerome Powell. Nguyên nhân là cách quản lý của ông với việc cải tạo trụ sở Fed ở Washington. Nếu ông Powell bị sa thải thì thực sự cơ quan Fed sẽ mất đi quyền lực hoạt động độc lập với chính phủ Mỹ hiện tại do ông Trump nắm quyền.
Những căng thẳng giữa chín phủ Mỹ với Fed đang “nóng” lên khiến giới đầu tư lo ngại thị trường tiền tệ sẽ bất ổn nếu ông Powell chính thức mất quyền điều hành Fed vào thời điểm hiện tại khi lạm phát đang có dấu hiệu tăng cao. Lo ngại này đã khiến vàng được nhà đầu tư lựa chọn nắm giữ, đẩy giá kim loại quý tăng cao.
Giá vàng SJC và nhẫn tăng mạnh
Giá vàng trong nước phiên 26/8, SJC và nhẫn cùng tăng mạnh so với phiên trước đó, tiếp tục chinh phục đỉnh mới. Cụ thể, giá vàng miếng SJC tại Tập đoàn Doji trên thị trường Hà Nội và TP Hồ Chí Minh mua – bán ở quanh mức 125,7 – 127,7 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 100.000 đồng/lượng chiều mua vào và tăng mạnh 600.000 đồng/lượng chiều bán ra so với phiên trước đó. Chênh lệch mua – bán mỗi lượng tăng lên mức 2 triệu đồng.
Giá vàng SJC tại Công ty Bảo Tín Minh Châu đứng mua – bán ở mức 126,1 – 127,7 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng mạnh 500.000 đồng/lượng chiều mua vào và tăng mạnh 600.000 đồng/lượng chiều bán ra so với phiên trước đó. Chênh lệch mua – bán mỗi lượng ở mức 1,6 triệu đồng.
Giá vàng miếng SJC tại Phú Quý đứng quanh mức 125,1 – 127,7 triệu đồng/lượng (mua – bán, giữ giá chiều mua vào và tăng mạnh 600.000 đồng/lượng chiều bán ra so với phiên trước đó. Chênh lệch mua – bán mỗi lượng tăng lên mức 2,5 triệu đồng.
Giá vàng nhẫn tròn trơn vàng rồng Thăng Long tại Công ty Bảo Tín Minh Châu, đứng ở mức 119,6 – 122,4 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng mạnh 400.000 đồng/lượng cả chiều mua vào và chiều bán so với chốt phiên trước. Chênh lệch chiều mua – bán ở mức 3 triệu đồng.
Giá vàng nhẫn Doji Hưng Thịnh Vượng 9999 của Tập đoàn Doji tại thị trường Hà Nội đứng ở mức 119,3 – 122,3 triệu đồng/lượng, tăng mạnh 500.000 đồng/lượng chiều mua vào và chiều bán so với chốt phiên trước. Chênh lệch giữa 2 chiều mua – bán ở mức 3 triệu đồng.
Giá vàng nhẫn tròn trơn 999,9 tại Công ty Phú Quý đứng quanh mức 119,2 – 122,2 triệu đồng/lượng, tăng mạnh 400.000 đồng/lượng chiều mua vào và chiều bán so với chốt phiên trước. Chênh lệch mua – bán ở mức 3 triệu đồng mỗi lượng.
Thị trường vàng trong nước tiếp tục tăng mạnh trong phiên vừa qua. Dự báo, hôm nay khi thị trường quốc tế tăng mạnh, có thể giá vàng trong nước tiếp tục tăng cao. Một số nhà đầu tư cho rằng, làn sóng mua vàng dự trữ chưa dừng ở thị trường trong nước.
Báo VietNamNet cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 27/8/2025: SJC và nhẫn tăng thẳng đứng, khi nào mới ngừng?”. Nội dung như sau:
Giá vàng thế giới hôm nay 27/8/2025
Tới 19h45 ngày 26/8 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay giao ngay trên thị trường quốc tế ở mức 3.377 USD/ounce. Vàng giao tháng 12/2025 trên sàn Comex New York ở mức 3.428 USD/ounce.
Giá vàng thế giới đêm 26/8 cao hơn khoảng 28,6% (tương đương 752 USD/ounce) so với cuối năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 109 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 18,7 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước tính tới cuối giờ chiều phiên 26/8.
Giá vàng trên sàn New York tối 26/8 (giờ Việt Nam) tiếp tục tăng trong bối cảnh nền kinh tế Mỹ có thêm một tín hiệu xấu. Dữ liệu kinh tế mới nhất cho thấy doanh số bán hàng hóa lâu bền trong tháng 7 tại Mỹ giảm nhiều hơn dự kiến. Bộ Thương mại Mỹ cho biết, số đơn đặt hàng hàng hóa lâu bền của Mỹ đã giảm 2,8% trong tháng trước.
Vàng tăng lên mức cao nhất trong hai tuần còn nhờ lực đẩy từ kênh trú ẩn an toàn sau khi Tổng thống Mỹ Donald Trump, trong một bài viết đăng trên Truth Social hôm 25/8, tuyên bố bãi nhiệm bà Lisa Cook khỏi chức vụ tại Hội đồng Thống đốc Fed với lý do bà liên quan tới cáo buộc gian lận thế chấp.
Việc buộc bà Cook ra đi sẽ tạo cơ hội cho ông Trump giành được đa số bốn người trong Hội đồng Thống đốc gồm 7 thành viên của Fed.
Giá vàng trong nước tăng mạnh lên đỉnh cao mới. Ảnh: HH
Trong một tin tức khác, Thủ tướng Pháp Francois Bayrou đã kêu gọi một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm có thể lật đổ chính phủ Pháp ngay trong tháng tới, thúc đẩy một đợt bán tháo trên thị trường chứng khoán Pháp. Đây cũng là yếu tố hỗ trợ cho vàng. Các nhà đầu tư phòng ngừa rủi ro chính trị gia tăng.
Hôm 25/8, Chính quyền ông Trump cũng đã vạch ra kế hoạch áp dụng mức thuế 50% đối với các sản phẩm từ Ấn Độ, dấu hiệu mới nhất cho thấy Mỹ có kế hoạch tiếp tục áp dụng mức thuế cao hơn.
Giá vàng trong nước hôm nay 27/8/2025
Trong nước, giá vàng tăng lên đỉnh cao lịch sử. Cụ thể, tới cuối phiên giao dịch ngày 26/8, giá vàng miếng 9999 tại SJC và Doji được niêm yết ở mức 126,1-127,7 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng chiều mua vào và tăng 600.000 đồng chiều bán ra so với phiên liền trước.
SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 119,6-122,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng/lượng so với phiên trước. Doji công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 119,3-122,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500.000 đồng và xác lập kỷ lục mới.
Dự báo giá vàng
Trong vài ngày, giá vàng tăng trở lại nhờ những tín hiệu nới lỏng chính sách từ Chủ tịch Fed Jerome Powell cũng như những áp lực ngày càng mạnh của ông Trump lên Ngân hàng trung ương Mỹ.
Nếu Fed giảm lãi suất, đồng USD sẽ suy yếu, qua đó đẩy giá vàng đi lên. Bên cạnh đó, sự bất định của cuộc xung đột Nga-Ukraine và căng thẳng địa chính trị gia tăng tại một số khu vực cũng góp phần hỗ trợ mặt hàng kim loại này.
Bài phát biểu ôn hòa của Chủ tịch Fed Powell tại hội nghị Jackson Hole vừa qua củng cố khả năng Fed cắt giảm hai lần lãi suất trong năm 2025, mỗi lần 0,25 điểm phần trăm. Nhu cầu trú ẩn an toàn tiếp tục hỗ trợ vàng tăng khi lo ngại về sự độc lập của Fed xuất hiện sau quyết định sa thải Thống đốc Lisa Cook của ông Trump.
Về dài hạn, đồng USD vẫn trong xu hướng giảm giá do nhiều yếu tố. Điều này cũng đồng nghĩa với một tín hiệu tích cực cho thị trường vàng.
Tuy nhiên, giá vàng đã tăng khá nhiều, gần 29% kể từ đầu năm. Do vậy, theo dự báo của nhiều chuyên gia đến từ các tổ chức tài chính lớn, dư địa để vàng tăng mạnh không còn nhiều. Vàng vẫn trong xu hướng đi lên nhưng có thể từ từ.
Hơn thế, khi chính sách tiền tệ được nới lỏng, nền kinh tế Mỹ có thể tăng trưởng mạnh hơn. Đồng USD có thể ngược dòng hồi phục, chống lại áp lực bán từ hoạt động phi đô-la hóa của nhiều nước cũng như lãi suất giảm. Đây là một yếu tố cản trở đà tăng của vàng.
“Nghe tin chồng cũ lấy vợ tân tật, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để cười nhạo, nhưng khi biết thân phận thật sự của cô dâu, tôi lặng lẽ ra về và khóc suốt đêm hôm đó…”
Cuộc đời tôi tưởng chừng đã bước sang trang mới sau hai năm ly hôn. Tôi tự nhủ bản thân không còn vướng bận với anh ta – người đàn ông từng thề thốt trọn đời bên cạnh, rồi cuối cùng phản bội bằng sự lạnh lùng và vô tâm. Nhưng mọi sự kiêu hãnh, lòng tự tôn còn sót lại trong tôi bị chạm mạnh khi một người bạn gọi điện, hớt hải báo tin: “Lan à, mày biết tin chưa? Hùng – chồng cũ mày sắp cưới vợ mới rồi đó!”
Trái tim tôi nhói lên. Tôi hỏi dồn dập, trong đầu hiện ra hàng loạt câu hỏi: Cô gái đó là ai? Xinh đẹp, trẻ trung hơn tôi sao? Họ quen nhau từ bao giờ? Ngày cưới là ngày nào? Bạn tôi chỉ thở dài: “Nghe nói gia đình cô gái cũng thường thôi, không hơn mày là mấy. Đám cưới tổ chức cuối tuần này. Thật ra tao cũng thấy khó hiểu, sao anh ta lại vội vàng như vậy.”
Tôi nén một tiếng cười khẩy, cố giấu đi sự hụt hẫng. Vội vàng hay không, rõ ràng anh ta đã quyết tâm chấm dứt mọi dây dưa với quá khứ. Trong khi đó, tôi vẫn chưa thực sự mở lòng với ai. Cảm giác bị bỏ lại phía sau đau đớn hơn tôi tưởng.
Ngay trong tối hôm ấy, tôi đứng trước gương. Người phụ nữ trong gương không còn trẻ trung như thuở đôi mươi, nhưng vẫn có nét quyến rũ, mặn mà. Tôi chợt nghĩ: Tại sao phải tỏ ra yếu đuối? Tại sao không xuất hiện một lần, thật lộng lẫy, để anh ta thấy tôi không hề thua kém bất kỳ ai?
Ý nghĩ đó lớn dần, biến thành quyết định. Tôi sẽ đến dự đám cưới. Không phải để chúc phúc. Tôi muốn xem người thay thế tôi rốt cuộc là loại người thế nào, và muốn để anh ta biết rằng – mất tôi là điều tiếc nuối lớn nhất đời anh ta.
Những ngày sau đó, tôi bận rộn tìm bộ váy sang trọng nhất, đi làm tóc, làm móng. Trong thâm tâm, tôi biết mình chẳng có lý do chính đáng để đến, ngoài sự ích kỷ và một chút thù hằn. Nhưng cảm giác này giống như một sự trả đũa tinh thần mà tôi cần để giữ lại chút tự tôn.
Tối hôm trước ngày cưới, tôi nằm trằn trọc, nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có lúc tôi muốn buông bỏ, không xuất hiện làm gì cho thêm rắc rối. Nhưng cuối cùng, nỗi hiếu thắng lấn át. Tôi tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ thật rực rỡ. Ngày mai, mình sẽ ngẩng cao đầu bước vào, như một nữ hoàng.
Tôi không ngờ, quyết định đến dự đám cưới hôm ấy đã đưa tôi đối diện với một sự thật khiến cả cuộc đời mình chao đảo…
Ngày cưới đến. Tôi khoác lên người chiếc váy màu đỏ rực – màu của quyền lực và thách thức. Gương mặt được trang điểm kỹ càng, mái tóc uốn bồng bềnh, nước hoa thoang thoảng. Tôi nhìn chính mình trong gương và gật đầu hài lòng. Một phần nào đó, tôi mong anh ta sẽ chấn động khi nhìn thấy tôi.
Đám cưới tổ chức ở một nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố. Xe vừa dừng trước sảnh, tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống với đôi giày cao gót. Ánh mắt của vài vị khách tò mò hướng về phía tôi. Tôi nghe loáng thoáng vài tiếng xì xào: “Có phải vợ cũ của chú rể không? Trông còn đẹp quá!”
Điều đó khiến tôi càng thêm kiêu hãnh. Tôi ngồi ở một bàn cuối, quan sát từ xa. Cô dâu chưa xuất hiện, nhưng chú rể – Hùng – bận rộn tiếp khách, gương mặt rạng rỡ chưa từng thấy. Tim tôi nhói nhẹ, nhưng tôi lập tức hất mặt, giả vờ thản nhiên.
Rồi giây phút mong chờ đến. Cửa lớn mở ra, cô dâu bước vào trong bộ váy trắng tinh khôi. Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Tôi nheo mắt, muốn nhìn rõ đối thủ. Nhưng khi gương mặt cô gái hiện rõ dưới ánh đèn, tôi chết lặng.
Cô ấy… là My – em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Máu trong người như ngừng chảy. Tôi nhớ lại quãng thời gian xa xưa, khi cha tôi từng lầm lỡ, để lại một đứa con riêng. Mẹ tôi đau khổ, gia đình tan nát, còn tôi thì căm ghét người “em gái” ấy, chưa từng một lần gặp mặt. Dù lớn lên ở hai thế giới khác nhau, tôi vẫn luôn xem đó là vết nhơ trong đời mẹ. Và giờ đây, cô gái ấy lại đứng đó, trở thành vợ của chồng cũ tôi.
Tôi run rẩy cầm ly nước, cảm giác vừa phẫn nộ vừa cay đắng. Những tiếng cười chúc tụng xung quanh như nhấn chìm tôi. Hùng nhìn My với ánh mắt trìu mến mà chưa bao giờ dành cho tôi.
Bất giác, My cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt cô ấy không hề kiêu ngạo, không hề đắc thắng. Chỉ là một ánh nhìn thoáng buồn, như muốn nói điều gì đó mà không thể thốt thành lời.
Trong giây phút ấy, tôi không thể cười nhạo như dự định ban đầu. Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, để mặc phía sau những tiếng nhạc rộn rã.
Đêm hôm ấy, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình. Cởi bỏ lớp trang điểm, bộ váy đỏ rực rỡ, tôi ngồi sụp xuống trước gương. Nước mắt rơi lã chã. Tôi khóc không chỉ vì Hùng, cũng không chỉ vì My, mà vì chính bản thân mình.
Tôi nhận ra bao lâu nay, tôi vẫn sống trong oán hận, tự biến mình thành kẻ đáng thương. Tôi tưởng mình mạnh mẽ khi quyết định đến đám cưới để thách thức, nhưng hóa ra, đó chỉ là sự yếu đuối ngụy trang.
Nỗi đau khi thấy My mặc váy cưới khiến tôi nhớ lại những năm tháng mẹ đã chịu đựng. Hóa ra, tôi và My đều là nạn nhân trong bi kịch gia đình. Cô ấy chẳng có lỗi khi sinh ra. Có lẽ, chính vì từng thiếu thốn tình thương nên cô ấy càng khao khát một mái ấm.
Trong ánh mắt thoáng buồn của My hôm nay, tôi thấy sự bất an và lo lắng. Có lẽ cô ấy hiểu rõ sự khó xử của tôi, và cũng không muốn đối đầu.
Tôi khóc đến khi đôi mắt sưng húp. Rồi tôi chợt nghĩ: Phải chăng đây là lúc mình buông bỏ thật sự? Hùng đã chọn lựa. My cũng đã chọn lựa. Còn tôi, tôi cần chọn sự bình yên cho chính mình.
Ngày hôm sau, tôi viết một lá thư ngắn gửi cho My, chỉ vài dòng: “Chúc em hạnh phúc. Mong em sẽ có được mái ấm mà chị và mẹ chưa từng có. Đừng lo, chị sẽ học cách buông bỏ.”
Không ai biết tôi đã viết lá thư ấy. Nhưng khi đặt bút ký tên, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu học cách sống cho mình: tham gia lớp yoga, đi du lịch cùng bạn bè, mở lòng đón nhận những mối quan hệ mới. Thỉnh thoảng, ký ức về đám cưới hôm ấy lại ùa về, nhưng không còn khiến tôi đau đớn đến mức nghẹt thở. Tôi coi nó như một dấu chấm hết – để bắt đầu một hành trình mới.
Ông N.V.Đ. bị công an xử lý vì xếp ghế giữ 10 chỗ ngồi, với giá 20.000 đồng/ghế tại vỉa hè đường Nguyễn Thái Học để kiếm lời.
Công an làm việc với ông Đ. – Ảnh: Cơ quan công an cung cấp
Chiều 27-8, Công an TP Hà Nội cho biết lễ sơ duyệt diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2-9 sẽ diễn ra vào 20h cùng ngày.
Ngay từ đêm 26-8, nhiều người dân đã có mặt tại các tuyến phố, dầm mình dưới mưa với mong muốn được dõi theo những bước chân lịch sử.
Tuy nhiên đã xuất hiện tình trạng xếp ghế, trải bạt giữ chỗ… Giá thuê “chỗ” dao động 20.000 – 100.000 đồng/ghế.
Trước tình trạng này, Ban giám đốc Công an TP Hà Nội đã chỉ đạo các lực lượng nhanh chóng vào cuộc, thường xuyên tuần tra, tuyên truyền, nhắc nhở và kiên quyết xử lý, dẹp bỏ tình trạng này.
Theo ghi nhận thực tế, ngay trong lúc trời mưa sáng nay, lực lượng Công an phường liên tục có mặt để bảo đảm an ninh trật tự, đồng thời yêu cầu chấm dứt tình trạng “giữ chỗ” nhằm mục đích thu lợi cá nhân.
Công an đã phát hiện ông N.V.Đ. (44 tuổi, trú phường Ba Đình) nhận giữ 10 chỗ với giá 20.000 đồng/ghế tại đường Nguyễn Thái Học – phía tường Bệnh viện Xanh Pôn, Ba Đình.
Ông Đ. đã bị lực lượng tuần tra của Công an phường Ô Chợ Dừa và Phòng Cảnh sát cơ động đưa về bàn giao Công an phường Ba Đình, lập biên bản xử lý về hành vi “xếp ghế giữ chỗ” xem diễu binh rồi bán kiếm lời.
Tại cơ quan công an, ông Đ. thừa nhận hành vi và cho biết nhà ông ở trong ngõ nhưng lần tổng duyệt diễu binh trước được một nhóm người nhờ đặt ghế “giữ chỗ”, nên ông đã mang 10 ghế ra vỉa hè đường Nguyễn Thái Học đặt.
“Được lực lượng công an nhắc nhở nên tôi sẽ rút kinh nghiệm và không tái phạm”, ông Đ. nói.
Công an thành phố Hà Nội cho biết sẽ tiếp tục tuần tra, kiểm soát, kịp thời phát hiện và xử lý nghiêm những hành vi lợi dụng sự kiện để “trục lợi”.
Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đề nghị truy tố 28 bị can, gồm nhiều cựu phó chánh án, thẩm phán, kiểm sát viên, luật sư… với các tội danh đưa, nhận và môi giới hối lộ.
Vừa qua, Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đã có kết luận điều tra vụ án: Đưa hối lộ, nhận hối lộ và môi giới hối lộ, xảy ra tại TAND Cấp cao tại Đà Nẵng (cũ), đề nghị truy tố 28 bị can, gồm nhiều cựu thẩm phán, kiểm sát viên, luật sư…
Trong số 28 bị can, có 19 bị can đang bị tạm giam, 9 bị can bị áp dụng biện pháp ngăn chặn cấm đi khỏi nơi cư trú.
Từ năm 2024 đến nay, vụ án trên đã nhiều lần được tách, nhập, trả hồ sơ để điều tra bổ sung.
Cựu phó chánh án, thẩm phán nhận hối lộ
Cơ quan điều tra VKSND Tối cao làm việc tại TAND Cấp cao Đà Nẵng hồi năm 2024. Ảnh: MINH TRƯỜNG
Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đã đề nghị truy tố 17 bị can về tội môi giới hối lộ; 7 bị can về tội đưa hối lộ; 4 bị can về tội nhận hối lộ.
Nhóm 4 bị can bị đề nghị truy tố tội nhận hối lộ, có hai người từng là Phó chánh án TAND Cấp cao tại Đà Nẵng gồm: Phạm Việt Cường (51 tuổi) và Phạm Tấn Hoàng (59 tuổi).
Ông Cường bị cáo buộc nhận hối lộ 970 triệu đồng liên quan hai vụ án hình sự và ba vụ án dân sự. Ông Hoàng bị cáo buộc nhận 220 triệu đồng liên quan một vụ án hình sự và một vụ án dân sự.
Cùng bị đề nghị truy tố tội nhận hối lộ, có hai bị can khác công tác tại TAND tỉnh Đắk Lắk, họ gồm: Nguyễn Tấn Đức (54 tuổi), cựu thẩm phán, cựu Chánh tòa Hình sự và ông Vũ Văn Tú (51 tuổi), cựu thẩm phán.
Trong đó, ông Đức bị cáo buộc nhận hối lộ 315 triệu đồng, trong đó nhận 45 triệu đồng để ra quyết định hoãn phiên tòa, nhận 270 triệu đồng để giúp hai bị cáo trong vụ đánh bạc hưởng án treo.
Cơ quan điều tra VKSND Tối cao xác định, ông Tú được hưởng lợi 40 triệu đồng. Do đó, ông Tú là đồng phạm với ông Đức trong việc nhận hối lộ số tiền 270 triệu đồng.
Nữ phó phòng nhận môi giới hối lộ 15 vụ án
Trong vụ án này, Cơ quan điều tra VKSND Tối cao xác định bà Nguyễn Thị Nga (43 tuổi), cựu Phó trưởng phòng giám đốc kiểm tra về dân sự, lao động, kinh doanh thương mại TAND Cấp cao tại Đà Nẵng, đã nhận môi giới hối lộ hơn 8,6 tỉ đồng để móc nối, can thiệp đến 15 vụ án ở các tỉnh thành.
Hình ảnh ghi nhận Cơ quan điều tra VKSND Tối cao làm việc tại TAND Cấp cao Đà Nẵng. Ảnh: MINH TRƯỜNG
Trong đó, bà Nga nhận môi giới số tiền 2,9 tỉ đồng của ông Dương Anh Sơn (cựu Chủ tịch HĐQT Công ty CP Tập đoàn vật tư Nông nghiệp Khánh Hòa) để liên hệ với ông Nguyễn Ngọc Anh, giúp xem xét giải quyết đơn đề nghị kháng nghị theo thủ tục giám đốc thẩm vụ án của Công ty K-Homes đối với bản án số 01/2021/KDTM-PT ngày 9-3-2021 và bản án số 08/2022/KDTM-PT ngày 30-11-2022 của TAND tỉnh Khánh Hòa tại TAND Tối cao.
Theo điều tra, sau khi đã chi 2,9 tỉ đồng nhưng không đạt được kết quả theo yêu cầu, ông Dương Anh Sơn đòi lại tiền.
Ngày 13-8-2024, ông Nguyễn Ngọc Anh và bà Nga giao lại 2,9 tỉ đồng đã nhận thì bị Cơ quan điều tra VKSND Tối cao bắt quả tang.
Cũng theo KLĐT, bà Nga còn nhận môi giới số tiền 1,5 tỉ đồng của ông Nguyễn Hữu Thanh (cựu kiểm sát viên, cựu trưởng phòng 2, VKSND tỉnh Đắk Lắk) để liên hệ với TAND cấp cao tại Đà Nẵng, nhờ giúp xét xử phúc thẩm cho các bị cáo: Nguyễn Thị Yến Phi, Phạm Văn Hồng, Nguyễn Văn Hiếu, Hoàng Thị Hương được hưởng án treo trong vụ án đánh bạc.
Còn bà Nguyễn Thị Minh Phương (44 tuổi), cựu thư ký, cựu trưởng phòng hành chính tư pháp (thuộc Văn phòng TAND Cấp cao tại Đà Nẵng), bị cáo buộc đã nhận môi giới hối hộ số tiền 900 triệu đồng để tác động đến 3 vụ án khác nhau.
Điển hình, bà Phương đã nhận 300 triệu đồng của chị em bà KTL (Gia Lai), để giúp tác động, giảm án tù cho hai con trai của bà L trong một vụ án giết người.
Sau đó, bà Phương tiếp tục nhận 300 triệu đồng của chính bà L để giúp bà này được hưởng án treo liên quan một vụ đánh bạc xảy ra tại tỉnh Gia Lai.
Ngoài 28 bị can trên, Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đang tiếp tục xác minh, làm rõ hành vi phạm tội của nhiều người liên quan.
Đối với các bản án, quyết định kháng nghị giám đốc thẩm, quyết định giám đốc thẩm liên quan, Cơ quan điều tra VKSND Tối cao cho biết đã có văn bản gửi Vụ công tố và kiểm sát xét xử hình sự, Vụ kiểm sát án dân sự và Vụ kiểm sát án hành chính, kinh doanh thương mại (cùng thuộc VKSND Tối cao) đề nghị xem xét lại theo quy định.
16 bị can nộp lại hơn 1 tỉ đồng tiền thu lợi bất chính
Theo kết luận điều tra Cơ quan điều tra VKSND Tối cao, quá trình điều tra, có 16 bị can đã nộp lại hơn 1,1 tỉ đồng tiền thu lợi bất chính liên quan các vụ án.
Cơ quan điều tra VKSND Tối cao đã thu giữ hàng chục điện thoại, máy tính và nhiều tài liệu, vật chứng các loại. Trong đó, thu giữ của ông Phạm Việt Cường 3 điện thoại Vertu.
Trời chiều mùa thu, gió thổi nhè nhẹ qua những hàng cây bạch đàn. Bà Trâm – nữ tỷ phú từng nổi tiếng trong giới bất động sản – bước chậm rãi trên con đường rải sỏi dẫn vào nghĩa trang. Hôm nay là ngày giỗ thứ ba của Minh – người con trai duy nhất mà bà yêu thương hơn cả mạng sống. Dù đã ba năm trôi qua, nỗi đau mất con vẫn chưa một ngày nào nguôi ngoai. Mỗi bước chân như nặng trĩu, tim bà như thắt lại khi nghĩ đến khuôn mặt hiền lành, nụ cười rạng rỡ mà giờ chỉ còn trong ký ức.
Thế nhưng, khi còn cách ngôi mộ vài chục mét, bà bỗng khựng lại. Trước mắt bà là một cảnh tượng khó tin: một người phụ nữ trẻ, khoảng ngoài 30, đang ngồi quỳ dưới mộ của Minh. Trên tay cô là một cậu bé chừng 3 tuổi – điều khiến bà chết lặng chính là gương mặt của đứa trẻ ấy. Từng đường nét, đôi mắt, nụ cười thoáng qua – tất cả đều giống hệt Minh thuở nhỏ. Cảm giác như thời gian quay ngược lại ba mươi năm, khi bà lần đầu ôm con trai vào lòng.
Bà Trâm đứng lặng, đầu óc quay cuồng. Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến: “Người phụ nữ kia là ai? Sao cô ta lại khóc trước mộ con mình? Đứa trẻ này… tại sao lại giống Minh đến thế? Có phải đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là…”
Bà bước vội lại, giọng run run: — Cô… cô là ai? Sao lại ở đây?
Người phụ nữ giật mình, vội ôm chặt lấy đứa bé. Khuôn mặt cô tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn bà. Một thoáng im lặng căng thẳng bao trùm, chỉ còn tiếng gió rì rào qua những ngọn cỏ dại. Rồi cô bật khóc nức nở: — Con… con chỉ muốn cho thằng bé… được thắp hương cho ba nó một lần thôi.
Câu nói ấy như một nhát dao xoáy sâu vào tim bà Trâm. Đầu bà choáng váng, cả cơ thể run lên. Bà lắp bắp: — Ba… nó? Cô… cô nói gì vậy?
Người phụ nữ siết chặt đứa bé vào lòng, đôi môi run rẩy: — Nó… nó là con trai của anh Minh.
Trên đường trở về từ nghĩa trang, bà Trâm vẫn chưa hết bàng hoàng. Cả đêm hôm đó, bà không thể nào chợp mắt. Hình ảnh cậu bé giống hệt Minh cứ hiện lên trong tâm trí. Nếu lời người phụ nữ kia nói là thật… thì Minh đã giấu bà một bí mật động trời suốt nhiều năm.
Sáng hôm sau, bà quyết định tìm gặp lại người phụ nữ ấy. Thông qua người trông coi nghĩa trang, bà biết được cô tên là Hạnh, làm giáo viên tiểu học ở một vùng ngoại ô. Bà cho tài xế đưa thẳng đến nơi. Khi Hạnh xuất hiện cùng đứa trẻ, trái tim bà Trâm đập thình thịch. Bà nhìn chằm chằm vào đứa bé, dường như mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của nó đều gợi nhắc lại tuổi thơ của Minh.
Trong căn nhà nhỏ, Hạnh kể lại mọi chuyện. Bốn năm trước, khi Minh còn đang điều hành công ty, anh tình cờ gặp cô trong một chuyến công tác từ thiện. Giữa họ nảy sinh tình cảm, nhưng vì biết thân phận của Minh quá khác biệt, Hạnh chấp nhận lùi lại, sống lặng lẽ nuôi con một mình. Cô chưa từng đòi hỏi điều gì, càng không dám công khai mối quan hệ, bởi Minh luôn lo sợ mẹ sẽ phản đối và dư luận sẽ làm tổn thương Hạnh.
— Em chưa từng nghĩ sẽ đến tìm bà… — Hạnh nghẹn ngào — Nhưng từ ngày anh Minh mất, thằng bé cứ hỏi mãi về ba nó. Hôm nay là ngày giỗ, em chỉ muốn con được biết mộ ba nằm ở đâu…
Bà Trâm ngồi lặng. Mọi mảnh ghép dần khớp lại. Bà nhớ lại những lần Minh đi công tác dài ngày, những cuộc điện thoại úp mở, và cả ánh mắt nặng trĩu mà anh từng nhìn mẹ như muốn nói gì đó rồi thôi. Giờ đây, tất cả đã rõ ràng: Minh đã có một gia đình nhỏ bí mật.
Bà nhìn đứa bé – máu mủ của con trai mình – đôi mắt ngân ngấn lệ. Một phần trong bà dâng trào tình thương, một phần khác lại ngập tràn cảm giác bị phản bội. Bao năm qua, bà luôn nghĩ mình là người gần gũi và hiểu con trai nhất, vậy mà hóa ra, Minh đã giấu bà cả một sự thật lớn lao đến thế.
Những ngày sau đó, bà Trâm rơi vào trạng thái đấu tranh nội tâm dữ dội. Trong mắt xã hội, bà là một nữ tỷ phú quyền lực, quyết đoán, từng bước vượt lên từ tay trắng. Nhưng trước câu chuyện của Minh, bà chỉ còn là một người mẹ đang đau đớn. Liệu bà nên chấp nhận đứa trẻ như máu mủ của mình, hay giữ kín mọi chuyện để bảo vệ danh tiếng gia đình?
Một buổi sáng, bà mời Hạnh đến biệt thự riêng. Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau, không khí trĩu nặng. Bà Trâm nhìn thẳng vào mắt Hạnh, giọng chậm rãi: — Tôi cần sự thật. Đứa bé… có phải thật sự là con của Minh?
Hạnh im lặng một lúc, rồi đưa ra một tập hồ sơ y tế: giấy khai sinh, kết quả xét nghiệm ADN mà Minh đã bí mật làm trước khi mất. Tất cả đều chứng minh không thể chối cãi: cậu bé chính là con trai ruột của Minh.
Khoảnh khắc ấy, mọi nghi ngờ trong lòng bà Trâm tan biến. Bà bật khóc, ôm lấy đứa bé. Nước mắt chảy dài trên gương mặt từng trải của người phụ nữ đã quen che giấu cảm xúc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà cảm thấy tim mình như được sưởi ấm. Dù mất đi Minh, nhưng ông trời vẫn để lại cho bà một mầm sống nối tiếp.
Sau cùng, bà quyết định công khai sự thật với gia đình. Dư luận có thể ồn ào, nhưng với bà, tình máu mủ quan trọng hơn tất cả. Bà sẵn sàng dùng mọi quyền lực, tiền bạc để bảo vệ Hạnh và cháu trai – di sản quý giá cuối cùng mà Minh để lại.
Từ ngày ấy, căn biệt thự rộng lớn của bà Trâm không còn vắng lặng nữa. Tiếng cười trong trẻo của đứa bé vang vọng khắp các hành lang. Và trong mỗi nụ cười, bà lại thấy thấp thoáng bóng dáng người con trai đã khuất.
Đôi khi, cuộc đời đầy những ngã rẽ bất ngờ. Nhưng chính những điều không ngờ tới ấy, lại có thể chữa lành một trái tim đã vỡ nát.