“Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh tầng 5 – Bệnh viện Ung Bướu chìm trong một màu xám xịt. Ngoài trời mưa lất phất, còn trong phòng, người phụ nữ gầy guộc nằm co ro trên giường bệnh, ánh mắt trũng sâu vẫn hướng về phía cửa, như chờ đợi một bóng dáng đã lâu chẳng thấy quay lại…”
Lan năm nay mới 42 tuổi, đáng lẽ vẫn còn nhiều năm tháng để sống, để chăm sóc gia đình và thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình: mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố. Nhưng căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác đã đưa chị vào những cơn đau dồn dập, khiến giấc mơ ấy ngày càng xa vời. Ba tháng nay, chị điều trị nội trú tại Bệnh viện Ung Bướu, cơ thể hao gầy chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi chiều, ánh nắng cuối ngày hắt vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xanh xao, làm nổi bật vẻ khắc khoải của một người đàn bà đang sống những ngày cuối cùng.
Chồng Lan – Hùng – ban đầu còn lui tới chăm sóc, nhưng càng ngày anh càng viện cớ công việc bận rộn. Đến khi Lan vô tình nghe y tá kể lại, chị mới biết anh đang qua lại với Thảo – người bạn thân từ thuở cấp ba. Sự thật phũ phàng ấy đâm thẳng vào tim chị. Thảo từng là người hay đến thăm, chia sẻ, động viên chị lúc mới nhập viện. Nhưng từ khi Hùng vắng bóng, Thảo cũng dần ít tới, chỉ để lại những tin nhắn xã giao. Lan hiểu ra tất cả. Đau đớn, nhưng chị lặng im. Cái đau thể xác dường như không còn đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần khi bị phản bội.
Ngày nào, Lan cũng dặn y tá mở cửa sổ, để chị có thể hít một chút gió trời. Chị bảo: “Cho tôi ngửi thêm mùi nắng, mùi mưa… để sau này có đi, tôi còn nhớ.” Trong lúc mọi người nghĩ chị yếu ớt và tuyệt vọng, Lan vẫn kiên cường âm thầm sắp xếp mọi thứ. Chị nhờ luật sư riêng – một người bạn cũ của bố – soạn di chúc. Mỗi câu, mỗi chữ, chị đều cân nhắc cẩn trọng, không phải cho mình, mà cho con gái 17 tuổi – Minh Anh.
Minh Anh đang tuổi ôn thi đại học, vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm mẹ. Con bé thương mẹ lắm, nhưng còn quá trẻ để gánh hết nỗi đau này. Lan chỉ dặn con:
– “Con chỉ cần hứa với mẹ, sau này sống tử tế, đừng oán trách ai, đừng hận thù. Mẹ tin con.”
Minh Anh khóc nấc, gật đầu.
Lan nhìn con rồi quay mặt đi, để giấu đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chị biết chặng đường còn lại chẳng dài, nhưng chị sẽ đi trong bình thản, bởi chị đã sẵn sàng…
Ngày Lan mất, cả tầng bệnh viện chìm trong một sự im lặng lạ thường. Ngoài hành lang, những bước chân khẽ khàng, tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt đều đều như một bản nhạc buồn. Lan nhắm mắt thanh thản ra đi, trên môi vẫn còn vương nụ cười mỏng manh. Trước khi đi, chị chỉ nắm chặt tay con gái:
– “Mẹ để lại tất cả cho con. Con nhớ giữ gìn.”
Tin Lan qua đời khiến nhiều người thân đến viếng, nhưng Hùng xuất hiện khá muộn. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, tay trong tay cùng Thảo – không ngần ngại ánh nhìn của mọi người. Minh Anh nhìn thấy cảnh đó, tim như bị xé nát, nhưng nhớ lời mẹ dặn, em không bật khóc, cũng không trách móc. Em chỉ lặng lẽ đứng cạnh quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rắn rỏi.
Đám tang diễn ra giản dị, đúng di nguyện của Lan. Khi mọi nghi thức vừa xong, luật sư riêng của Lan xuất hiện, mang theo tập hồ sơ dày cộp. Ông điềm đạm nói:
– “Theo di chúc hợp pháp được lập và công chứng, tôi sẽ thay mặt chị Lan công bố ngay hôm nay.”
Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía ông. Hùng hơi cau mày, có phần sốt ruột. Anh vốn nghĩ Lan sẽ để lại tất cả tài sản, ngôi nhà, số tiền tiết kiệm… cho mình, rồi anh sẽ là người sắp xếp lại. Nhưng ngay khi luật sư đọc những dòng đầu tiên, mặt anh tái hẳn.
Lan đã để lại toàn bộ tài sản cho Minh Anh, đồng thời ủy thác quyền quản lý tạm thời cho một người anh họ tin cậy đến khi con đủ 20 tuổi. Đặc biệt, chị còn ghi rõ: “Tôi không để lại bất cứ quyền lợi nào cho chồng tôi – Trần Văn Hùng – vì trong những ngày cuối đời, anh ấy đã không còn làm tròn bổn phận.”
Căn phòng lặng đi. Minh Anh nấc nghẹn, vừa xúc động vừa đau đớn. Người thân xì xào. Còn Hùng thì sững sờ, ánh mắt hoang mang, đỏ ngầu, rồi lướt nhanh sang Thảo. Thảo né tránh ánh mắt ấy, gương mặt căng thẳng.
Chỉ một tờ di chúc, nhưng đã lột trần sự thật. Lan đã biết tất cả. Chị không trách móc ồn ào, không cãi vã, chỉ âm thầm chọn cách ra đi trong bình thản và để lại một cú đánh chí mạng vào sự ích kỷ, bội bạc của chồng.
Những ngày sau tang lễ, Minh Anh dọn dẹp lại căn nhà nhỏ. Mỗi góc nhà đều in dấu mẹ, từ chậu hoa lan trước cửa đến những cuốn sổ ghi chép công thức cắm hoa. Em ngồi giữa căn phòng, ôm cuốn sổ mẹ để lại, nước mắt cứ chảy không ngừng. Nhưng bên trong nỗi đau ấy, Minh Anh cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ: đó là tình thương và sự dũng cảm mà mẹ đã truyền lại.
Trong khi đó, Hùng bắt đầu đối diện với hệ quả. Bạn bè xa lánh, họ hàng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thảo, vì không chịu nổi áp lực dư luận, cũng dần tránh mặt anh. Ngôi nhà, số tiền tiết kiệm – tất cả đều thuộc về con gái, anh không có quyền động tới. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Hùng thấy mình thật sự trắng tay.
Một buổi chiều, anh ghé về căn nhà cũ, định lấy vài món đồ. Nhưng trước cửa, Minh Anh đứng chặn lại. Giọng cô bé rắn rỏi hơn bao giờ hết:
– “Ba không còn quyền gì ở đây nữa. Đây là nhà của mẹ con, và bây giờ là của con.”
Hùng sững người. Anh nhìn con bé – đứa con gái ngày nào còn ríu rít chạy quanh nhà, giờ đã đứng trước mặt anh, mạnh mẽ, kiên cường, chẳng khác nào phiên bản trẻ hơn của Lan. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy nhói lên trong lòng, nhưng tất cả đã quá muộn.
Minh Anh quyết tâm thực hiện ước mơ còn dang dở của mẹ. Sau khi lo xong mọi thủ tục, em dành tiền để vừa học đại học, vừa thuê một căn phòng nhỏ mở tiệm hoa. Cửa tiệm mang tên “Ký ức tháng Tám” – tháng mà mẹ rời xa. Những lẵng hoa trong tiệm đều giản dị, tinh tế, hệt như tính cách Lan khi còn sống.
Khách đến mua hoa thường nghe Minh Anh kể về mẹ, về một người phụ nữ dẫu mang bệnh nặng nhưng vẫn sống đầy nghị lực và yêu thương. Mỗi câu chuyện, mỗi bó hoa, đều là lời nhắc nhớ: tình thương không bao giờ mất đi, nó chỉ hóa thành sức mạnh để những người ở lại bước tiếp.
Hùng nhiều lần lén đứng ngoài cửa tiệm, nhìn con gái từ xa. Anh muốn bước vào, nhưng lại thấy hổ thẹn. Thảo thì đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Còn anh, chỉ còn lại sự ân hận muộn màng.
Và rồi, trong lòng Minh Anh, lời mẹ dặn ngày nào vẫn vang vọng:
“Đừng oán trách ai, đừng hận thù. Con chỉ cần sống tử tế.”
Em mỉm cười, ngước nhìn lên bầu trời, nơi có thể mẹ đang dõi theo. Và từ trong tận sâu thẳm, em tin rằng: mẹ vẫn ở đó, trong từng nhành hoa, trong từng nhịp thở cuộc đời này.