Home Blog Page 2

Vợ mất vì đ-au t-im, trong lúc tang gia bối rối chồng để quên điện thoại trong q-uan t-ài, nào ngờ nửa đêm anh nhận được tin nhắn từ vợ đã mất ….

Đêm xuống, căn nhà chỉ còn lại ánh đèn vàng leo lét trước bàn thờ chị Lan. Khói hương bay lững lờ khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Minh ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng sâu trong đó là sự mệt mỏi tột cùng. Từ ngày vợ mất vì cơn đau tim bất ngờ, anh gần như không còn sức lực. Mọi thứ dồn dập đổ xuống: lo hậu sự, tiếp khách viếng, chăm con gái nhỏ vừa mất mẹ… Anh chỉ gượng gạo cười với người ngoài, còn khi quay vào căn nhà trống vắng, sự cô đơn lại bủa vây.

Điều khiến Minh canh cánh nhất chính là chiếc điện thoại biến mất trong ngày đưa tang. Anh nhớ mình còn cầm trong tay khi cúi xuống nhìn mặt vợ lần cuối. Sau đó, tất cả trở nên mơ hồ. Lúc phát hiện ra, quan tài đã đóng kín, xe tang đã lăn bánh. Anh tự an ủi rằng rồi sẽ có người nhặt được, hoặc mất cũng chẳng sao. Nhưng đến nửa đêm hôm đó, khi chỉ còn hai bố con trong căn nhà tĩnh lặng, sự thật khiến anh lạnh sống lưng.

Chiếc điện thoại tưởng mất ấy… bỗng gửi tin nhắn đến số của chính anh. Tin nhắn ngắn gọn:

“Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.”

Minh chết lặng, bàn tay run run cầm chiếc máy phụ vừa mới mượn tạm. Ai có thể nhắn được từ số của anh, trong khi SIM và máy đều nằm trong quan tài cùng với vợ? Hơn hết, nội dung ấy như chính giọng Lan vẫn thường nói mỗi khi căn dặn anh.

Mồ hôi túa ra trên trán, Minh chợt nghĩ đến cảnh tượng chiếc điện thoại rơi vào quan tài mà không ai hay biết. Nhưng dù vậy, thì ai có thể gửi tin nhắn? Câu hỏi ấy bám chặt lấy tâm trí anh suốt cả đêm, không để anh chợp mắt.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy với gương mặt phờ phạc. Cả đêm anh trằn trọc, ánh mắt liên tục hướng về chiếc điện thoại mượn đang để trên bàn, nơi chứa tin nhắn bí ẩn kia. Anh không dám kể cho ai, kể cả con gái, sợ mọi người nghĩ mình quá đau buồn mà tưởng tượng.

Tuy nhiên, nỗi tò mò lấn át nỗi sợ. Minh mở lại đoạn tin nhắn. Số gửi đến đúng là số của anh – tức SIM vẫn hoạt động. Điều đó chỉ có một cách: điện thoại anh vẫn còn pin và ở đâu đó có sóng. Nhưng… nếu nó thật sự ở trong quan tài, điều này khó mà chấp nhận được.

Buổi sáng, Minh lấy lý do đi chợ để ghé cửa hàng điện thoại gần nhà. Anh nhờ cậu nhân viên kiểm tra lịch sử tin nhắn và vị trí số điện thoại. Chàng trai trẻ gõ gõ trên máy tính, rồi quay sang Minh với vẻ ngạc nhiên:

– Số của chú hiện đang phát tín hiệu gần nghĩa trang xã. Lần gửi tin nhắn cuối vào lúc 1h12 sáng, đúng như chú nói.

Nghe xong, Minh nổi da gà. Nghĩa trang xã… chính là nơi vợ anh đang nằm. Anh đứng lặng một hồi, cố trấn tĩnh. Có thể, điện thoại rơi trong quan tài và vẫn phát tín hiệu ra ngoài. Nhưng ai đã nhắn tin? Vợ anh thì… không thể.

Anh quyết định giữ kín thông tin này. Buổi chiều, sau khi đưa con sang nhà ngoại, Minh quay lại nghĩa trang một mình. Trời âm u, gió rít qua hàng bạch đàn, cỏ dại đung đưa trên những nấm mộ mới. Minh đi thẳng đến phần đất nơi Lan được an táng. Ngôi mộ còn mới, đất chưa kịp se lại, vòng hoa tang vẫn thơm mùi cúc vàng. Anh ngồi xuống, đặt tay lên bia mộ lạnh lẽo.

– Lan à… nếu là em, hãy cho anh một dấu hiệu.

Minh vừa dứt lời, chiếc điện thoại mượn trên tay rung lên. Một tin nhắn mới đến, vẫn từ số của chính anh:

“Anh đừng tin người bên cạnh. Có kẻ giấu sự thật về cái chết của em.”

Minh toát mồ hôi, mắt mở to nhìn quanh. Nhưng nghĩa trang không một bóng người. Tin nhắn ấy khiến mọi suy nghĩ trong đầu anh đảo lộn. Chẳng phải bác sĩ kết luận Lan đột quỵ tim hay sao? Chẳng phải mọi thứ diễn ra bất ngờ, không kịp trở tay? Vậy tại sao lại có lời cảnh báo này?

Trong đầu Minh, bao gương mặt quen thuộc hiện ra: anh em họ hàng, đồng nghiệp của Lan, thậm chí cả bạn bè thân thiết thường xuyên lui tới. Anh bắt đầu nhớ lại vài chi tiết bất thường. Một người bạn làm cùng Lan, hôm đến viếng, ánh mắt lảng tránh. Một tờ kết quả xét nghiệm mà Lan từng giữ nhưng nay biến mất. Và quan trọng hơn cả – vài ngày trước khi mất, Lan từng định nói gì đó với Minh, nhưng lại thôi.

Trở về nhà, Minh khóa cửa, ôm đầu suy nghĩ. Anh cảm thấy như mình sắp bước vào một mê cung. Nếu tin nhắn kia là trò đùa ác ý, thì ai lại có thể lấy SIM của anh và điều khiển? Còn nếu không… phải chăng, cái chết của vợ anh ẩn chứa một sự thật mà ai đó đang cố che giấu?

Đêm ấy, Minh quyết định không ngủ. Anh ngồi bên bàn thờ vợ, ánh mắt kiên định. Và rồi, đúng 12h, tin nhắn thứ ba xuất hiện:

“Tìm trong ngăn kéo bàn làm việc của em. Có thứ anh cần biết.”

Minh giật mình. Bàn làm việc của Lan vẫn để nguyên từ hôm chị mất. Anh run run bước lại, mở ngăn kéo. Bên dưới chồng giấy tờ lộn xộn, anh tìm thấy một phong bì nhỏ niêm kín. Trên đó, Lan viết bằng nét chữ quen thuộc: “Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa cho Minh.”

Minh bủn rủn chân tay, ngồi sụp xuống. Phong bì này… liệu có phải chìa khóa giải đáp tất cả?

inh ngồi sững, tay run rẩy cầm chiếc phong bì có nét chữ quen thuộc của Lan. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu: tại sao vợ lại chuẩn bị sẵn thứ này, và vì sao lại viết lời nhắn như một sự phòng bị trước cái chết?

Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở niêm phong. Bên trong, ngoài một xấp giấy tờ y tế, còn có một tờ giấy viết tay ngắn. Minh vội vàng đọc:

“Minh à, dạo gần đây sức khỏe em không tốt. Nhưng em nghi ngờ có người cố tình làm bệnh tình của em tệ hơn. Em đã phát hiện trong thuốc của mình có mùi lạ, và mỗi lần uống là tim đập nhanh bất thường. Em không dám khẳng định, nhưng nếu có chuyện, anh hãy tìm sự thật. Đừng tin tất cả mọi người xung quanh.”

Tay Minh siết chặt tờ giấy, trái tim đập dồn dập. Những lời cảnh báo trong tin nhắn, hóa ra trùng khớp với những gì Lan từng lo lắng. Anh vội xem lại đống giấy tờ y tế: trong đó có kết quả xét nghiệm cho thấy hàm lượng một số chất lạ trong máu, nhưng không có chẩn đoán rõ ràng. Lan có lẽ đã âm thầm làm xét nghiệm, nhưng chưa kịp nói ra.

Minh nhớ ngay đến một chi tiết: lọ thuốc tim mà Lan uống dở dang vẫn còn trong ngăn tủ. Anh lập tức chạy đi lấy. Vỏ hộp ghi nhãn quen thuộc, nhưng khi mở nắp, một mùi hăng hắc xộc lên khác hẳn mùi thuốc thường. Minh lạnh sống lưng. Nếu Lan đã phát hiện ra điều này, thì khả năng cô bị đầu độc không còn là suy đoán viển vông nữa.

Nhưng ai? Vì sao?

Trong đầu anh lóe lên hình ảnh một người: Hùng – đồng nghiệp thân cận nhất của Lan. Trước đây, Lan từng kể Hùng hay qua nhà lấy tài liệu khi chị bận. Thậm chí có lần, Lan nói đùa rằng “Hùng biết cả tủ thuốc của em ở đâu”. Hôm tang lễ, Hùng có mặt nhưng ánh mắt tránh né, không dám nhìn Minh thẳng. Liệu có liên quan?

Không thể ngồi yên, Minh mang lọ thuốc đến bệnh viện nhờ người quen kiểm tra. Kết quả sơ bộ khiến bác sĩ cũng ngạc nhiên: thuốc có trộn một lượng nhỏ chất kích thích tim, dùng lâu dài có thể gây suy tim hoặc đột tử.

Minh siết chặt nắm tay. Tất cả khớp lại: những cơn mệt đột ngột của Lan, ánh mắt lảng tránh của Hùng, lời nhắn trong phong bì. Anh vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Người vợ hiền lành, tận tụy với gia đình, lại ra đi không chỉ vì bệnh, mà có thể vì sự can thiệp độc ác của ai đó.

Đêm ấy, Minh quay về căn nhà vắng, ngồi bên bàn thờ Lan. Anh đặt phong bì và lọ thuốc trước di ảnh vợ, thì thầm:

– Anh hứa sẽ tìm ra sự thật.

Điện thoại mượn trên bàn rung lên lần cuối. Một tin nhắn từ số của anh – tức từ chiếc máy nằm sâu dưới lòng đất:

“Cảm ơn anh. Giờ em yên tâm rồi. Hãy bảo vệ con gái chúng ta.”

Minh bật khóc. Anh biết đó có thể chỉ là trò của kẻ giấu mặt muốn đẩy anh đi tìm câu trả lời. Nhưng trong sâu thẳm, anh cảm nhận như Lan vẫn đang dõi theo. Và dù thế nào, anh cũng sẽ không để cái chết của vợ bị bỏ qua như một cơn đau tim bất ngờ.

Câu chuyện khép lại, không phải với sự giải thoát hoàn toàn, mà với quyết tâm của một người chồng. Bởi đôi khi, sự thật đáng sợ hơn cả những lời thì thầm từ cõi âm.

Thanh Hoá: Thông tin mới nhất về tàu 23.000 tấn cùng 19 người bị só/ng đá/nh khiến ai cũng l::o lắ::ng

Tàu Thanh Thành Đạt 99 có trọng tải 23.000 tấn cùng 19 người trên tàu bị sóng đánh dạt trên biển sau đó cạn trên vùng biển Tiên Trang (Thanh Hóa).

Rạng sáng 26/8, tàu Thanh Thành Đạt 99 có tải trọng khoảng 23.000 tấn, dài 151m, rộng 26m, bị sóng đánh dạt và mắc cạn tại bãi biển thôn Bình (xã Tiên Trang, Thanh Hóa). Thời điểm này, trên tàu có 19 thuyền viên, tất cả đều an toàn.

Theo thông tin ban đầu, chiều 25/8, tàu Thanh Thành Đạt 99 rời võ Tịnh Long (Ninh Bình) vận chuyển hàng về yêu Nghi Sơn (Thanh Hóa). Tuy nhiên, khi vào nơi neo đậu, đúng thời điểm bão số 5 (Kajiki) đang chuyển bộ vào đất liền, vùng biển Thanh Hóa có sóng tới, gió lớn tạo tàu không thể thảnh thơi neo.
Tàu Thanh Thành Đạt 99 cùng 19 người bên trên đang cạn trên vùng biển Thanh Hóa.

Tàu Thanh Thành Đạt 99 cùng 19 người bên trên đang cạn trên vùng biển Thanh Hóa.

Khoảng 23h30 ngày 25/8, năng lượng Đồn Biên phòng Sầm Sơn trong quá trình tuần tra phát hiện tàu trôi dạt cách bờ biển khoảng 2 hải lý, không bật đèn tín hiệu. Đến khoảng 1h30 ngày 26/8, tàu bị sóng đánh dạt và cạn cách bờ biển chỉ khoảng 70-100m.

Qua kiểm tra, năng lực chức năng xác định, tàu Thanh Thành Đạt 99 do ông Hoàng Văn Hợp (quê Nghệ An) là thuyền trưởng.

Trả lời PV Báo Điện tử VTC News, ông Đặng Ngọc Thanh – Bí thư xã Tiên Trang (tỉnh Thanh Hóa) cho biết: “ Tàu bị cạn cách biển hiện nay chỉ khoảng 50m. 19 thuyền viên trên tàu khỏe mạnh, sinh hoạt trên tàu. Để lai dắt tàu ra khơi thì cần tăng cường năng lực và phương tiện tiện lợi ” .

Hiện Đồn Biên phòng Sầm Sơn cùng Cảng vụ Nghi Sơn đang theo dõi khảo sát, phát triển phương án bảo đảm an toàn và chuẩn bị năng lực, phương tiện tiện lợi để hỗ trợ đưa tàu ra khỏi vị trí cạn khi điều kiện tiết lộ cho phép.

Được biết, ảnh hưởng của cơn bão số 5, ngày 26/8, Thanh Hóa liên tiếp ghi nhận nhiều cố gắng nghiêm trọng về đê điều và giao thông. Cụ thể, đoạn đê ​​hữu sông Chu tại Km46+445 – Km46+470 thuộc phường Đông Tiến bị mài mòn dài 28m. Nhiều đoạn mương, công trình giao thông nông thôn tại địa phương cũng bị xói mòn, ảnh hưởng lớn đến việc lưu thông và sinh hoạt của người dân.
Lực lượng chức năng đang thực hiện gia cố đoạn đê ​​thiết bị nổ trên sông Chu (Thanh Hóa).

Lực lượng chức năng đang thực hiện gia cố đoạn đê ​​thiết bị nổ trên sông Chu (Thanh Hóa).

Ông Nguyễn Hồng Quang – Chủ tịch UBND phường Đông Tiến cho biết: “ Những ngày qua, làm ảnh hưởng cơn bão số 5, mưa lớn bên cạnh ảnh hưởng đến đoạn đê ​​với chiều dài 28m. Chúng tôi huy động động lực đê, vật tư để cố gắng đoạn đê ​​bị lở. Đến bây giờ thì việc gia cố, giải quyết đoạn đê ​​bị hoại hoàn toàn” .

Cùng với thảm họa rừng nguy hiểm, tình trạng ngập lụt và bão lở đất đang diễn ra nguy hiểm trên nhiều tuyến đường quốc gia ở Thanh Hóa. Trên Quốc lộ 15C, đoạn qua xã Nam Xuân được vẽ sâu từ 0,7m, kéo dài hơn 4km, tạo giao thông hoàn toàn tê danh sách.

Một số điểm trên Quốc lộ 47 và Quốc lộ 217 cũng bị ngập từ 0,3 – 0,4m, gây tắc đường. Ngoài ra, tại các tuyến đường Quốc lộ 16, 15C và nhiều đoạn đường miền núi khác đã xảy ra nguy hiểm nguy hiểm với khối lượng đất đá khoảng 10.000m³, đe dọa nguy hiểm đến toàn giao thông.

Trong đám cưới, con chó của tôi đã t-ấn c-ông một trong những vị khách và cắn vào cánh tay cô ấy: chúng tôi đã vô cùng k-inh h-oàng khi nhận ra lý do tại sao nó lại làm vậy..

Ngày cưới của tôi và Lan được chuẩn bị kỹ lưỡng suốt gần một năm trời. Chúng tôi muốn mọi thứ diễn ra ấm cúng, không quá xa hoa nhưng đủ để tạo nên những ký ức khó quên. Khách mời chỉ khoảng trăm người, chủ yếu là họ hàng thân thiết và bạn bè thân lâu năm. Điều đặc biệt nhất trong đám cưới của chúng tôi chính là việc tôi muốn để con chó cưng – Bắp – tham gia. Bắp đã gắn bó với tôi 5 năm, hiền lành, trung thành, và chưa bao giờ tỏ ra hung dữ. Tôi thậm chí còn chuẩn bị riêng cho nó một chiếc nơ cổ màu xanh để nó “dự tiệc” cùng mọi người.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ suốt buổi sáng: nghi thức rước dâu, chụp ảnh kỷ niệm, rồi tiệc chính. Bắp chạy quanh chân khách, được không ít người xoa đầu khen dễ thương. Tôi còn thấy nó hiền như mọi khi, thi thoảng nằm im ở một góc nhìn ra sân, thi thoảng chạy vòng quanh bàn tìm chút đồ ăn rơi vãi. Không ai ngờ được, chỉ vài tiếng sau, chính nó sẽ trở thành tâm điểm của một biến cố.

Khoảnh khắc đó xảy ra trong lúc cả hội trường đang nâng ly mừng. Tiếng nhạc vui tươi vang lên, ai cũng cười nói. Bắp lúc ấy đang nằm cạnh bàn của bạn tôi – Hạnh. Đột nhiên, khi Hạnh cúi xuống định vuốt ve nó, Bắp bất ngờ bật dậy, gầm gừ, và lao tới cắn mạnh vào cánh tay cô ấy. Hạnh hét lớn, làm cả hội trường sững lại. Tiếng nhạc ngừng, khách mời đồng loạt quay sang. Cảnh tượng hỗn loạn: máu rỉ ra từ vết cắn, Hạnh ôm tay run rẩy, còn Bắp tiếp tục gầm gừ, lông dựng đứng, như thể đối diện với kẻ thù.

Tôi và mấy người đàn ông khác vội chạy đến, kéo Hạnh ra xa, đồng thời khống chế Bắp. Trái tim tôi đập thình thịch, chưa bao giờ tôi thấy nó như thế. Trong đầu tôi chỉ lóe lên một câu hỏi: Tại sao? Bắp vốn không phải loại chó hung hãn, nó quen mặt hầu hết bạn bè tôi. Cảnh tượng đó làm cả tôi lẫn Lan đều sững sờ, mặt tái mét. Đám cưới vui vẻ bỗng biến thành một không khí căng thẳng, ngột ngạt.

Ngay sau đó, Hạnh được đưa đến bệnh viện gần nhất để sơ cứu. Tôi vừa hoảng loạn vừa xấu hổ với khách, vừa lo lắng cho sức khỏe của Hạnh, vừa hoang mang về hành động của chú chó mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Lúc ấy, trong thâm tâm tôi chưa thể nào chấp nhận nổi rằng nguyên nhân thật sự lại ẩn giấu ở một điều tưởng chừng nhỏ nhặt.

Sau sự việc, không khí buổi tiệc chẳng còn nguyên vẹn. Nhiều người khách thấp giọng bàn tán, vài người tỏ rõ sự e dè khi nhìn sang Bắp, dù nó đã được tôi xích ở góc xa. Tôi cố gắng trấn an mọi người và xin lỗi liên tục. Riêng Lan thì vừa lo lắng cho bạn, vừa không giấu nổi sự thất vọng: “Anh nhất định phải tìm ra lý do, chứ không thể để thế này được.”

Buổi tối, khi tôi đến bệnh viện thăm Hạnh, may mắn thay vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần khâu vài mũi và tiêm phòng dại. Hạnh cũng không trách móc gì, chỉ nói: “Em nghĩ chắc do em làm gì khiến nó giật mình thôi.” Nhưng tôi biết, không thể đơn giản thế được. Con chó tôi nuôi năm năm, từng nhiều lần gặp Hạnh, chưa bao giờ có phản ứng dữ dội như vậy.

Tôi bắt đầu lục lại trong trí nhớ từng chi tiết trước khi Bắp tấn công. Hạnh lúc đó chỉ cúi xuống, định vuốt ve như mọi khi. Nhưng… tôi nhớ thấp thoáng mùi gì đó khá nồng khi Hạnh bước ngang qua – một mùi hương mạnh mẽ, không giống nước hoa thường ngày của cô ấy. Đó có lẽ là đầu mối.

Tối hôm ấy, tôi đem chuyện kể cho một người bạn làm bác sĩ thú y. Anh nghe xong thì trầm ngâm, rồi nói:
– Có thể con chó của cậu không nhận ra Hạnh vì mùi hương lạ. Một số loại tinh dầu, nước hoa hoặc thậm chí mùi thuốc có thể kích thích phản ứng phòng vệ ở chó, khiến chúng coi đó là mối đe dọa.

Tôi bán tín bán nghi. Nhưng hôm sau, tôi đến thăm Hạnh lần nữa. Khi nói chuyện, tôi vô tình nhắc đến mùi hương hôm đó. Hạnh ngạc nhiên:
– À, đúng rồi. Hôm đó em xịt thử loại nước hoa mới, mùi hơi gắt, còn bám rất lâu. Thật ra em cũng không quen dùng loại đó.

Câu trả lời làm tôi sững sờ. Hóa ra, nguyên nhân không phải do Hạnh làm gì sai, cũng không phải vì Bắp bỗng dưng trở nên hung dữ. Đơn giản, chính mùi hương đã khiến nó phản ứng bản năng. Với khứu giác nhạy gấp hàng chục lần con người, Bắp có lẽ cảm nhận mùi ấy như một tín hiệu nguy hiểm. Và trong đám đông ồn ào, ánh đèn rực rỡ, nó càng dễ trở nên căng thẳng, dẫn đến hành động cắn người để tự vệ.

Khi biết được sự thật, tôi vừa nhẹ nhõm vừa day dứt. Nhẹ nhõm vì Bắp không phải bỗng dưng biến thành “con chó dữ”, nhưng day dứt vì chính tôi đã quá chủ quan khi mang nó vào một môi trường phức tạp như đám cưới. Tôi quên mất rằng, dù nó ngoan đến đâu, bản chất vẫn là động vật với những phản ứng bản năng.

Tôi dành nhiều ngày sau đó để quan sát Bắp, thử nghiệm bằng cách cho ngửi những mùi hương khác nhau. Quả thật, chỉ cần là loại nước hoa nồng hoặc tinh dầu lạ, nó liền tỏ thái độ khó chịu: dựng lông, gầm gừ, thậm chí tránh xa. Lúc ấy, tôi mới thấm thía lời bạn thú y: “Mùi hương là ngôn ngữ vô hình với loài chó, chúng đọc thế giới này bằng mũi chứ không phải mắt như mình.”

Lan thì ban đầu giận tôi vì quá cứng đầu mang chó vào tiệc, nhưng sau khi biết nguyên nhân, cô dịu lại. Hai vợ chồng rút ra bài học lớn: dù yêu thương vật nuôi đến đâu, cũng không thể để nó chen vào mọi sinh hoạt quan trọng, đặc biệt là nơi đông người. Với khách, chuyện cắn người dù có lý do gì cũng khó giải thích cho hết. Tôi đã phải đến từng nhà, trực tiếp xin lỗi và đảm bảo rằng sự việc sẽ không lặp lại. May mắn là phần lớn mọi người hiểu và thông cảm.

Về phần Hạnh, cô vẫn giữ thái độ vui vẻ, thậm chí còn đùa: “Ít ra sau này đám cưới của mày sẽ chẳng ai quên được, vì có một ‘sự kiện lịch sử’.” Nhưng tôi thì tự hứa sẽ không bao giờ để Bắp rơi vào hoàn cảnh tương tự nữa. Tôi đầu tư cho nó một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, đồng thời học cách nhận biết tín hiệu lo lắng của chó để tránh rủi ro.

Sự cố ấy đã biến một ngày vui thành một ký ức vừa buồn vừa quý giá. Nó dạy tôi sự cẩn trọng, sự thấu hiểu đối với thú cưng, và cả trách nhiệm của chủ nhân trong mọi tình huống. Đám cưới của chúng tôi vì thế trở thành câu chuyện đời thường mà mỗi lần nhắc lại, ai cũng rút ra được điều gì đó: rằng yêu thương không chỉ là cho đi cảm xúc, mà còn phải hiểu và tôn trọng bản chất của đối tượng – dù là con người hay một chú chó trung thành.

Xác định danh tính người mẹ trong vụ thi:the 👶 ở TP.HCM, lời khai gây b:ức x:úc

Sau khi sinh bé gái, bà H. đã bỏ con tại hiện trường, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn. Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Theo báo Phụ nữ sức khoẻ ngày 26/8 có bài Xác định danh tính người mẹ trong vụ thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h không nguyên vẹn ở TP.HCM, lời khai gây bức xúc. Nội dung như sau:

Theo thông tin báo Thanh Niên, ngày 26/8, cơ quan chức năng TP.HCM đã xác định được thân nhân của thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h không nguyên vẹn tại một con hẻm trên quốc lộ 51, phường Phú Mỹ (TP.HCM), mà Báo Thanh Niên đã thông tin.

Bà H. (ở Đồng Nai) được xác định là người sinh ra bé gái s.ơ s.i.n.h. Ảnh: Báo Thanh Niên.

Theo đó, bà H. (ở Đồng Nai) được xác định là người sinh ra bé gái s.ơ s.i.n.h tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ), TP.HCM.

Sau khi sinh bé gái, bà H. đã bỏ con tại hiện trường, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn. Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Như trước đó báo Lao Động đưa tin, vào hơn 6h sáng ngày 25/8, một công nhân tan ca đi làm về thì phát hiện thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h còn nguyên dây rốn trong con hẻm cạnh một khu du lịch đã ngừng hoạt động, cách Quốc lộ 51 khoảng 35 m thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ. Người này đã lập tức trình báo công an.

Hiện trường xảy ra vụ việc. Ảnh: Báo Lao Động.

Lực lượng chức năng nhanh chóng có mặt, phong tỏa hiện trường, khám nghiệm và đưa thi:the bé về nhà xác.

Qua trích xuất camera an ninh khu vực, khoảng 0h13 cùng ngày, một xe ôtô dừng lại trên Quốc lộ 51, sau đó có 3-4 người bước xuống. Đến 0h26, những người này lên xe rời đi. Tại hiện trường, công an thu giữ nhiều dấu vết gồm nhau thai, vết máu cùng bộ đồ dính máu nghi mặc lúc sinh. Hiện vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, làm rõ.

Trước đó, báo Đời sống pháp luật đưa tin Phát hiện thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h không nguyên vẹn ở TP.HCM: Camera tiết lộ manh mối ban đầu. Nội dung như sau:

Ngày 25/8, Công an phường Phú Mỹ (TP.HCM) đang phối hợp các đơn vị nghiệp vụ điều tra vụ phát hiện thi:the một trẻ s.ơ s.i.n.h tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên Quốc lộ 51, khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ), TP.HCM.

Hiện trường vụ việc. Ảnh: Lao động

Hiện trường vụ việc. Ảnh: Lao động

Báo Thanh Niên đưa thông tin ban đầu, khoảng hơn 6h cùng ngày, sau ca đi làm về, một công nhân phát hiện thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h còn nguyên dây rốn, không nguyên vẹn trong con hẻm trên nên báo công an.

Nhận tin báo, lực lượng chức năng có mặt khám nghiệm hiện trường, đưa thi:the về nhà xác và tiến hành điều tra.

Theo báo Lao động, qua trích xuất camera an ninh khu vực, khoảng 0h13 cùng ngày, một xe ôtô dừng lại trên Quốc lộ 51, sau đó có 3-4 người bước xuống. Đến 0h26, những người này lên xe rời đi.

Nhận tin báo, lực lượng chức năng có mặt khám nghiệm hiện trường, đưa thi thể về nhà xác và tiến hành điều tra. Ảnh: Vietnamnet

Nhận tin báo, lực lượng chức năng có mặt khám nghiệm hiện trường, đưa thi:the về nhà xác và tiến hành điều tra. Ảnh: Vietnamnet

Tại hiện trường, công an thu giữ nhiều dấu vết gồm n.h.a.u t.h.a.i, vết m.á.u cùng bộ đồ dính m.á.u nghi mặc lúc sinh.

Hiện vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, làm rõ

Missing Cheerleader’s Cold Case Cracked: A Father’s Yearbook Discovery After 18 Years…

Missing Cheerleader’s Cold Case Cracked: A Father’s Yearbook Discovery After 18 Years…On a warm May evening in 1998, Rachel Carter, a 17-year-old cheerleader at Franklin High School in rural Kentucky, finished practice and waved goodbye to her friends in the parking lot. Rachel was well-liked, known for her bright smile and determination, always balancing school, cheerleading, and her part-time job at a local diner. That night, she was supposed to meet her best friend, Megan Holt, at the mall. But Rachel never showed up.
Her parents, David and Linda Carter, grew worried when midnight came and went without a phone call. By sunrise, they filed a missing person report. The sheriff’s department launched a search, combing through wooded areas and abandoned barns. Volunteers stapled Rachel’s photo on telephone poles across town. Weeks turned into months, but every lead dissolved. A sighting in Tennessee proved false. A tip about a boyfriend she’d supposedly been hiding never panned out.
David Carter, a factory worker with calloused hands and weary eyes, refused to give up. He often walked the roadside where Rachel’s old Ford Escort was found, parked neatly with the keys inside and her cheerleading bag on the seat. “She didn’t run away,” he told anyone who would listen. “Something happened to her.”
The case haunted the community. For years, Franklin High’s yearbooks carried a dedication page to Rachel. Her classmates graduated, went to college, married, and started families. But the Carters lived in a cycle of waiting—holding onto Rachel’s room as she had left it, her trophies gathering dust on the shelves.
By 2005, the police had admitted the case was cold. David clipped every newspaper article, stored every tip in binders stacked in his garage. Linda, quieter in her grief, stopped attending community events. “It’s like time froze in 1998 for us,” Megan once said, remembering her friend who vanished on the cusp of adulthood.
For nearly two decades, Rachel’s absence became an open wound no one could close. Until one spring day in 2016, when David pulled out her old senior yearbook—and noticed something he had somehow overlooked before. …
Eighteen years later, David Carter sat alone in the living room, flipping through Rachel’s yearbook. He often did this on anniversaries, looking at her handwriting in the margins, the doodles she had drawn on the pages. But that evening, as the sun set through the blinds, his tired eyes caught something strange.
On the inside back cover, where students scribbled farewell notes, there was a message written in careful block letters:
“See you at Miller’s Crossing. Don’t tell anyone. – T.”
David froze. He had seen the note before, but always assumed it was just another teenage inside joke. But now, after eighteen years, it felt ominous. “Miller’s Crossing” wasn’t a phrase he recognized, but it stirred something in his memory.
The next morning, David drove to the police station and showed the yearbook to Detective Laura Spencer, a younger officer who had recently taken an interest in cold cases. Unlike the weary detectives who had long since shelved Rachel’s file, Spencer leaned forward, eyes sharp. “This might be something,” she said.
After cross-referencing maps from the late ’90s, Spencer discovered “Miller’s Crossing” had been the nickname for a secluded bridge on the edge of town, a hangout spot for teens before it was demolished in 2002. That detail had never surfaced in the original investigation.
Excavating old records, Spencer learned that in 1998, a boy named Tommy Harris, a classmate of Rachel’s, had lived less than two miles from that bridge. Harris had a troubled history—fights at school, minor brushes with the law. He dropped out senior year and left town shortly after Rachel’s disappearance. Somehow, he had never been seriously questioned.
With renewed urgency, the detective and David returned to the site where the bridge once stood. The landscape had changed—what was once a gravel pull-off was now overgrown with weeds. But Spencer requested a ground-penetrating radar scan of the soil, just in case.
Two weeks later, technicians unearthed fragments of fabric, consistent with a cheerleading uniform, and bone remains later confirmed to be human. DNA testing would take time, but David knew deep down whose remains they had found.
For the first time in eighteen years, Rachel’s name was back on the front page of the local paper. And this time, it wasn’t just a memorial—it was evidence.
When DNA results confirmed the remains belonged to Rachel Carter, Franklin was shaken to its core. The girl who had disappeared in 1998 was no longer a mystery—she had been hidden, all along, near the bridge where so many kids once gathered.
Detective Spencer reopened the investigation, focusing on Tommy Harris. Now living in Ohio and working construction, Harris was arrested in the fall of 2016. At first, he denied everything. But when confronted with the yearbook message, the physical evidence, and testimony from former classmates who remembered seeing him with Rachel on the night she vanished, his story began to crumble.
According to prosecutors, Harris had lured Rachel to the bridge under the pretense of wanting to talk. When she rejected his advances, an argument escalated, and Harris fatally struck her. Afraid, he hid the body in a shallow grave. Weeks later, he left town, convinced the secret would stay buried forever.
The trial in 2017 drew crowds from across the county. David and Linda sat through every hearing, reliving the nightmare. Megan testified about Rachel’s character, describing her best friend’s dreams of becoming a nurse. The defense tried to paint Harris as immature, reckless, but not murderous. The jury disagreed. After just four hours of deliberation, Harris was convicted of second-degree murder and sentenced to 30 years in prison.
The verdict brought a bittersweet closure. Rachel’s funeral was finally held, attended by hundreds who had never stopped hoping she would come home alive. At the service, David spoke with a trembling voice: “For eighteen years, I promised Rachel I would find her. I kept that promise. Now she can rest.”
The yearbook, once a dusty relic of the past, became the key to unlocking the truth. A single overlooked message had unraveled a mystery that haunted a town for nearly two decades.
Though the Carters would never fill the void left by their daughter’s absence, they found peace in knowing the truth. Franklin High established a scholarship in Rachel’s name, awarded each year to a student pursuing nursing—the dream she never had the chance to fulfill.
In the end, Rachel Carter’s story wasn’t just about tragedy. It was about perseverance, about a father’s refusal to stop searching, and about how even the smallest overlooked detail can one day shine a light on the darkest of mysteries.

Tiến sĩ dự báo thời tiết: 20 năm chưa gặp cơn bão nào như bão số 5

 

“Theo bão gần 20 năm nay, chưa bao giờ tôi gặp một cơn bão có thời gian quần thảo lâu trên một phạm vi đất liền như thế này”, Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Huy chia sẻ.

Ngày 26/8/2025, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Tiến sĩ dự báo thời tiết: 20 năm chưa gặp cơn bão có thời gian quần thảo lâu trên một phạm vi đất liền như Kajiki – 12 tiếng chưa dứt”. Nội dung như sau:

Sáng nay 26/8, bão suy yếu thành áp thấp nhiệt đới khi ở trên địa phận Lào, sức gió mạnh nhất 61 km/h, cấp 7, tiếp tục gây mưa to cho miền Bắc và Bắc Trung Bộ.

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết lúc 4h, áp thấp nhiệt đới mạnh 61 km/h, cấp 7, giật cấp 9 ở Trung Lào. Những giờ tới, áp thấp nhiệt đới theo hướng tây tây bắc với tốc độ 15-20 km/h và tiếp tục suy yếu.

Như vậy, bão Kajiki đã hoành hành ở miền Trung, trọng tâm là Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh hơn 12 tiếng, sức gió mạnh nhất cấp 12 khi vào bờ đã giảm xuống cấp 8 khi ở biên giới Việt – Lào.

Mưa lớn vẫn bao trùm miền Bắc và Bắc Trung Bộ trong hôm nay 26/8

Tại Hà Tĩnh, gió mạnh dứt từ đêm qua, nhưng mưa to liên tục đến sáng nay chưa có dấu hiệu dừng. Trên đường phố, cây cối, cột điện nghiêng ngả. Mái tôn, biển quảng cáo rơi khắp nơi. Hầu hết nhà dân, công sở mất điện, mất nước. Mạng viễn thông chập chờn.

Tại Nghệ An, trời âm u, một số xã ven biển sáng nay mưa nhỏ từng đợt, mỗi đợt kéo dài 15-20 phút. Các tuyến đường ngổn ngang cây đổ, song mức độ thiệt hại không nặng như Hà Tĩnh.

Tại Thanh Hóa, sáng nay trời vẫn mưa, gió mạnh khoảng cấp 7. Hầu hết người dân chưa dám ra đường do cây đổ. Một số xã vùng trũng thấp ở Cẩm Thủy, Thọ Xuân, Thạch Thành, Yên Định… bị ngập, có nơi sâu 1-2 m.

Nằm xa tâm bão, Hà Nội cũng bị ảnh hưởng. Suốt từ đêm qua đến sáng nay trời mưa xối xả. Hàng loạt tuyến đường ngập sâu, không thể di chuyển, nước tràn vào nhà dân ven đường.

Dị thường như bão số 5

Di chuyển “thần tốc” và thẳng đường trên Biển Đông nhưng khi đổ bộ đất liền, bão đi rất chậm, có lúc đứng yên và di chuyển lòng vòng, vào bờ 12 giờ đồng hồ vẫn mạnh cấp 8-9, giật cấp 11. Tâm bão vào Nam Nghệ An – Bắc Hà Tĩnh nhưng gần trọn miền Bắc hứng mưa lớn. Có thể nói, bão số 5 là một trong những cơn bão dị thường nhất trong lịch sử miền Trung.

Ông Phan Văn Thư, Bí thư Đảng ủy xã Cổ Đạm, tỉnh Hà Tĩnh, đánh giá 50 năm qua, Kajiki là bão lớn nhất đổ bộ vào địa bàn và cũng kéo dài nhất. Bình thường bão hoành hành khoảng 3-4 tiếng, còn cơn bão này kéo dài gần 12 tiếng, đến 23h30 gió vẫn rít, chưa có dấu hiệu chấm dứt.

“Gió của cơn bão này khá dị, giật nhiều và giật cấp dài. Những cơn bão khác gió đều, ít gây thiệt hại. Kajiki quần thảo mãi, gây lo lắng, mệt mỏi cho người dân”, ông Thư nói trên VnEpress vào hôm qua.

Cũng bày tỏ sự ngạc nhiên về cơn bão này, ông Nguyễn Văn Quý, 50 tuổi, trú xã Cổ Đạm, trước đây thuộc huyện Nghi Xuân cũ, tỉnh Hà Tĩnh, cho biết bình thường các cơn bão quét qua địa bàn khoảng 30 phút đến một tiếng rồi tan, nhưng cơn bão này quần thảo từ chiều đến khuya vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.

Bão số 5 quần thảo trên đất liền suốt 12 tiếng khiến cây cối đổ rạp, nhà cửa tan hoang

3h sáng 26/8, chuyên gia nghiên cứu biến đổi khí hậu, Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Huy cũng phải bày tỏ sự cảm thán về cơn bão này sau những ngày túc trực theo dõi sát sao đường đi của Kajiki.

“Theo bão gần 20 năm nay, chưa bao giờ tôi gặp một cơn bão có thời gian quần thảo lâu trên một phạm vi đất liền như thế này. Đến lúc này (3:00am) xoáy bão vẫn xoay ở khu vực biên giới Việt Nam với tỉnh Laksao của Lào. Đêm nay có lẽ là đêm dài nhất của người dân Nghệ An và Hà Tĩnh.

Những ổ mây lớn sẽ phát triển cục bộ xung quanh tâm bão và cả ở phạm vi cách xa tâm bão tạo ra những đợt mưa cường suất cao, gián đoạn.

Bà con ở hạ du sông Cái của Nghệ An, sông Chu của Thanh Hóa, vùng thấp trũng của Hà Tĩnh đề phòng nước lên. Tôi quan sát dữ liệu từ các hồ chứa trên sông cho thấy nhiều hồ chứa phía Tây Nghệ An và Thanh Hóa đã đầy công suất thiết kế về mực nước dâng bình thường. Nước về bao nhiêu xả bấy nhiêu. Trừ các thủy điện lớn có hồ chứa thì vẫn đang duy trì tích nước cắt lũ một phần.”

Cơ quan khí tượng ghi nhận ảnh hưởng của bão, đồng bằng Bắc Bộ, Thanh Hóa – Quảng Trị mưa trên 600 mm. Lượng mưa từ 19h hôm qua đến 3h hôm nay ở Thường Tín (Hà Nội) 160 mm, Hương Nhượng 2 (Phú Thọ) 157 mm, Sơn Kim 2 (Hà Tĩnh) 211 mm, Đồng Văn (Nghệ An) 190 mm.

Thứ trưởng Nông nghiệp và Môi trường Nguyễn Hoàng Hiệp đánh giá bão Kajiki khá dị thường khi hình thành ngay trên Biển Đông, thời gian đổ bộ đất liền chỉ ba ngày, bằng nửa thời gian so với quy luật. Bão gần như đứng yên hai giờ trước khi đổ bộ nên có cảm giác bão đã tan.

Bão đã sang Lào, tuy nhiên Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết sáng nay vịnh Bắc Bộ (gồm các đặc khu Bạch Long Vĩ, Cát Hải, Cô Tô, Vân Đồn và đảo Hòn Ngư) còn có gió mạnh cấp 6-7, giật cấp 8; sóng biển cao 2-5 m. Thanh Hóa – Nghệ An và vùng ven biển Ninh Bình gió mạnh 6-7, giật cấp 9.

Từ nay đến hết ngày mai, trung du và đồng bằng Bắc Bộ, Lào Cai, Sơn La và Thanh Hóa – Hà Tĩnh tiếp tục có mưa 50-100 mm, cục bộ trên 200 mm. Nguy cơ mưa cường suất lớn trên 100 m trong ba giờ.

Hà Nội, TP HCM, Đà Nẵng cũng sẽ có mưa hết hôm nay. Trong khi đó, từ nay đến mai Thượng và Trung Lào mưa 100-250 mm, riêng Trung Lào cục bộ trên 500 mm. Mưa tại Lào có nguy cơ gây lũ, sạt lở ở Việt Nam do một số con sông ở Bắc Trung Bộ bắt nguồn từ đây.

Một người chết, hơn 600 nhà tốc mái do bão

Theo Cục Quản lý đê điều và Phòng chống thiên tai, tính đến 18h ngày 25/8, Hà Tĩnh đã có một người chết, 4 người bị thương; 621 nhà tốc mái, 144 nhà ngập, 22 cột điện gãy đổ. Quảng Trị ghi nhận 4 người bị thương, nhiều điểm ngập sâu, chia cắt hàng trăm hộ dân.

Hà Tĩnh đã có một người chết, 4 người bị thương; 621 nhà tốc mái, 144 nhà ngập, 22 cột điện gãy đổ

Tại Nghệ An, nhiều phường trung tâm TP Vinh (cũ) và Cửa Lò bị mất điện. Cửa Lò cũng ghi nhận gió mạnh sau khi tâm bão đi qua, khiến cây cối, công trình hư hại. Một số bệnh viện, trong đó có Bệnh viện Ung bướu Nghệ An vừa khánh thành, bị gió giật bung trần nhựa, thiệt hại nặng.

Hà Tĩnh ghi nhận nhiều tuyến đường, khu dân cư tại Thiên Cầm, Cẩm Nhượng bị gió quật ngổn ngang, mái tôn bay khắp nơi. Sóng biển cao 2-3 m đánh tràn vào bờ, nhiều tàu thuyền neo đậu nguy cơ chìm.

Tại Thanh Hóa, tuyến đê Nam Hải (thị xã Nghi Sơn) bị sóng đánh sạt lở hai đoạn dài tổng cộng hơn 300 m, chính quyền đang khẩn trương gia cố.

Cùng ngày, báo Tiền Phong đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Dị thường như bão số 5”. Cụ thể như sau:

Đến 2h sáng nay (26/8), gần 12 giờ sau khi tâm bão bắt đầu vào đất liền khu vực Nam Nghệ An và Bắc Hà Tĩnh, bão mới di chuyển đến biên giới Việt – Lào và vẫn giữ cường độ mạnh cấp 8-9, giật cấp 10-11.

Phải đến 4h sáng nay, khi vượt qua biên giới Việt – Lào, sang đến Trung Lào, bão số 5 mới bắt đầu suy yếu thành một áp thấp nhiệt đới với cường độ mạnh cấp 7, giật cấp 9. Như vậy, bão số 5 đã có khoảng 12 giờ đồng hồ quần thảo dữ dội các tỉnh Bắc Trung Bộ.

Không chỉ di chuyển rất chậm khi vào bờ, bão số 5 còn di chuyển lòng vòng, thời điểm đổ bộ, có những lúc, bão di chuyển chếch xuống phía nam, sau đó lại di chuyển ngược lên theo hướng tây bắc khiến Nghệ An – Hà Tĩnh hứng tâm bão trong hơn 12 giờ đồng hồ.

Dự báo trong ngày hôm nay, bão sẽ đi ngang khu vực Trung Lào và tiếp tục suy yếu thành một vùng áp thấp.

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, trên đất liền khu vực Thanh Hóa-Nghệ An và vùng ven biển Ninh Bình sáng nay còn có gió mạnh 6-7, giật cấp 9.

Mưa lớn vẫn bao trùm miền Bắc và Bắc Trung Bộ trong hôm nay (26/8).

Mưa lớn còn kéo dài với trọng tâm mưa dịch chuyển dần lên phía Bắc. Dự báo, từ sáng sớm 26/8 đến sáng 27/8, khu vực trung du và đồng bằng Bắc Bộ, Sơn La, Lào Cai có mưa vừa, mưa to và dông, với lượng mưa phổ biến 60–120mm, có nơi mưa rất to trên 200mm.

Trong ngày 26/8, khu vực từ Thanh Hóa đến Hà Tĩnh có mưa vừa, mưa to và dông, lượng mưa phổ biến 50–100mm, cục bộ có nơi mưa rất to trên 150mm. Tình hình lũ lên trên các sông miền Trung còn diễn biến phức tạp.

Bão số 5 đang cho thấy sự dị thường và khốc liệt. Hà Tĩnh là địa phương có thể gánh chịu hậu quả nặng nề nhất từ cơn bão số 5. Đây là khu vực đón gió sớm nhất và mạnh nhất. Trong đó trạm Cẩm Nhượng có gió mạnh cấp 10, giật cấp 13. Thời điểm đổ bộ đất liền, bão số 5 có thời điểm đi chếch xuống phía nam khiến toàn bộ tâm bão nằm gọn trong địa bàn tỉnh Hà Tĩnh.

Bão số 5 quần thảo đất liền Nghệ An – Hà Tĩnh đến 12 giờ đồng hồ. Ảnh: Thu Hiền

Cùng với gió rất mạnh, Hà Tĩnh cũng là địa phương hứng chịu lượng mưa dữ dội nhất. Ngày hôm qua, nhiều nơi của Hà Tĩnh hứng chịu mưa từ 500-600mm. Từ đêm qua đến sáng nay, dù tâm bão dịch lên phía bắc và sang Lào, Hà Tĩnh vẫn có mưa lớn bao trùm với lượng mưa phổ biến từ 100-200mm.

Nghệ An là nơi có gió giật mạnh nhất khi tại Trạm Đô Lương có gió giật cấp 15, trạm Diễn Châu (Nghệ An) có gió mạnh cấp 10, giật cấp 12, trạm Vinh có gió giật cấp 12. Dù không dữ dội như Hà Tĩnh, Nghệ An cũng hứng chịu lượng mưa trên 200mm trong ngày hôm qua và tiếp tục mưa trên 200mm đêm qua và sáng nay.

Quảng Bình (cũ) cũng là một trong những địa phương ảnh hưởng đầu tiên với gió mạnh và mưa rất lớn. Ngày hôm qua, khu vực này có mưa phổ biến từ 200-300mm, có nơi trên 400mm. Hôm nay, Quảng Bình đã hết mưa.

Dù nằm xa tâm bão, Quảng Ninh, Hải Phòng, Hưng Yên và Ninh Bình cũng có gió mạnh. Trong đó trạm Bạch Long Vĩ (Hải Phòng) có gió mạnh cấp 7, giật cấp 9, trạm Cô Tô (Quảng Ninh) có gió mạnh cấp 7, giật cấp 10. Khu vực này cũng hứng chịu mưa lớn phổ biến từ 200-300mm, có thấy vùng mây rộng và cường độ rất mạnh của bão số 5.

Hoàn lưu của bão số 5 cũng gây mưa gần như toàn bộ miền Bắc, trong đó trung du, đồng bằng Bắc Bộ, Lào Cai, Phú Thọ là những nơi mưa to nhất. Nhiều nơi mưa trên 150mm chỉ từ 19h tối qua đến 3h sáng nay như Hà Nội, Quảng Ninh, Phú Thọ.

Theo các chuyên gia, bão số 5 cho thấy sự dị thường khốc liệt của biến đổi khí hậu. Bão hình thành từ một áp thấp nhiệt đới trên khu vực đảo Luzon của Philippines, đi vào Biển Đông vào đêm 22/8 và nhanh chóng mạnh lên thành bão.

Nhờ gặp điều kiện vô cùng thuận lợi, bão đã tăng 7 cấp trong vòng hai ngày, từ một áp thấp nhiệt đới cuối cấp 6, trở thành cơn bão mạnh cấp 14, giật cấp 17 khi tiến về vùng biển Bắc Trung Bộ nước ta. Đảo Hải Nam Trung Quốc cũng ghi nhận gió mạnh cấp 14, giật cấp 17 khi cơn bão này quét qua khu vực phía nam của Đảo ngày 24/8.

Cùng với bão Yagi năm ngoái, chỉ trong vòng 2 năm nước ta đã hứng chịu hai cơn bão có sức tàn phá nặng nề, cho thấy thiên tai ngày càng khốc liệt.

Dự báo từ nay đến tháng 11 là cao điểm mùa bão trên Biển Đông với số lượng cơn bão/áp thấp nhiệt đới nhiều hơn trung bình nhiều năm, trong đó cần đặc biệt lưu ý các cơn bão hình thành ngay trên Biển Đông với diễn biến nhanh và phức tạp.

Danh tính người mẹ vụ 👶 không nguyên vẹn ở TP.HCM: Bỏ con lại sau khi sinh, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn

Ngày 26/8, Công an TPHCM đã xác định được thân nhân của thi thể bé gái sơ sinh không nguyên vẹn tại một con hẻm trên quốc lộ 51, phường Phú Mỹ.

Qua điều tra, công an xác định bà H. (ở tỉnh Đồng Nai) được xác định là người sinh ra bé gái sơ sinh tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ), TP.HCM.

Sau khi sinh bé gái, bà H. đã bỏ con tại hiện trường, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn. Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Nơi phát hiện thi thể bé sơ sinh

Làm việc với công an, bà H. khai bà là người sinh bé gái và bỏ tại hiện trường. Hiện Bà H. đang được chăm sóc y tế tại phường Phú Mỹ để phục vụ công tác điều tra.

Trước đó, sáng 25/8, người dân phát hiện thi thể bé gái sơ sinh còn nguyên dây rốn, phần đầu không nguyên vẹn, nên báo công an.

Qua trích xuất camera của nhà dân gần khu vực, cho thấy khoảng 0 giờ 13 cùng ngày, một ô tô dừng lại bên quốc lộ 51, có 3 – 4 người bước xuống đi vào đường dẫn vô khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ. Đến 0 giờ 26 phút, nhóm người này lên xe rời đi.

Tại hiện trường, cơ quan chức năng phát hiện nhau thai, máu, cùng bộ quần áo vấy máu nghi mặc lúc sinh bỏ lại. Điều tra, công an đã xác định được ô tô và nhóm người đi trên xe dừng tại hiện trường xảy ra vụ việc.

Nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/xac-dinh-duoc-nguoi-me-lien-quan-vu-thi-the-be-so-sinh-khong-nguyen-ven-o-tp-hcm-bo-con-lai-sau-khi-sinh-len-o-to-roi-di-cung-nhom-ban-a565602.html

Tạm biệt đôi dép quốc dân: Quản lý thị trường vừa th:.u gi:.ữ và gi:.ám đị:.nh 3000 đôi Cr0cs vì…

Quản lý thị trường tỉnh Khánh Hòa kiểm tra hai cửa hàng ở trung tâm Nha Trang, thu giữ gần 3.000 đôi dép cùng loạt sản phẩm khác nghi giả các thương hiệu nổi tiếng.

Trao đổi với PV VietNamNet, ông Mai Hùng Vĩ, Phó Chi cục trưởng Chi cục Quản lý thị trường (QLTT) tỉnh Khánh Hòa cho biết, ngày 25/8, Đội QLTT số 8 (đội cơ động) tổ chức kiểm tra cửa hàng kinh doanh giày dép trên đường Đống Đa – Tô Hiến Thành, phường Nha Trang. Tuyến đường thường có đông du khách Hàn Quốc tập trung mua sắm, ăn uống.Hang gia NhaTrang 2.jpgĐội QLTT số 8 kiểm tra, thu giữ gần 3.000 đôi dép Crocs trong cửa hàng ở Nha Trang. Ảnh: N.X
Cửa hàng bày bán giày dép thương hiệu Crocs nhưng có giá rẻ hơn đáng kể so với sản phẩm chính hãng cùng loại trên thị trường. Một đôi dép Crocs được chủ bán với giá trung bình 50.000-70.000 đồng/đôi, tùy theo loại.

Qua kiểm đếm, bên trong cửa hàng trên có gần 3.000 đôi dép Crocs nghi hàng nhái. Chủ cửa hàng không xuất trình được hóa đơn chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ. Lực lượng chức năng lập biên bản, thu giữ toàn bộ số hàng trên, đồng thời gửi mẫu giám định tới cơ quan bảo hộ nhãn hiệu.Hang gia NhaTrang 1.jpgÁo thun mang thương hiệu Chanel trong cửa hàng bị thu giữ. Ảnh: N.X
Trước đó ngày 24/8, Đội QLTT số 8 kiểm tra cửa hàng kinh doanh trên đường Nguyễn Thiện Thuật, phát hiện 19 ví cầm tay, 14 áo thun và 33 khăn quàng cổ đều mang thương hiệu Chanel, nghi vấn hàng nhái.

Lực lượng quản lý thị trường đã thu giữ toàn bộ số hàng trên và tiến hành các biện pháp tiếp theo để xử lý theo quy định pháp luật.

Nguyên nhân khiến cô gái 22 tuổi qua đời khi đang chụp CT tại bệnh viện

Gia đình không khỏi đau xót trước sự ra đi đột ngột của cô gái trẻ.

Một sự cố y tế nghiêm trọng vừa xảy ra tại Brazil, khiến nhiều người bàng hoàng và xót xa. Cô gái trẻ Leticia Paul (22 tuổi, người Brazil) đã tử vong sau khi gặp phản ứng dị ứng hiếm gặp với chất cản quang trong quá trình chụp CT tại Bệnh viện Khu vực Alto Vale, thành phố Rio do Sul.

Theo thông tin từ gia đình, Leticia đến bệnh viện để khám định kỳ vì có tiền sử sỏi thận. Khi thực hiện chụp CT, cô được tiêm chất cản quang chứa i-ốt để làm rõ hình ảnh. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô gái bất ngờ lên cơn sốc phản vệ nghiêm trọng.

Cô gái 22 tuổi bị sốc phản vệ trong quá trình chụp CT tại bệnh viện. Ảnh: Jam Press

Ê-kíp y tế nhanh chóng tiến hành đặt nội khí quản và nỗ lực hồi sức. Mặc dù đã được chăm sóc khẩn cấp, nhưng chỉ chưa đầy 24 giờ sau, Leticia không qua khỏi. Dì của nạn nhân chia sẻ trong nghẹn ngào: “Cháu tôi thực sự rất đam mê ngành luật, lại chăm chỉ học hành. Cô ấy là người cầu tiến, nhiều hoài bão, chắc chắn sẽ thành công và nổi tiếng trong tương lai. Thật quá đau lòng khi mọi thứ kết thúc đột ngột như vậy”.

Chất cản quang chứa i-ốt thường được sử dụng trong các kỹ thuật hình ảnh như CT, MRI hay X-quang. Chất này giúp hình ảnh cơ quan và mô hiện lên rõ ràng hơn, hỗ trợ bác sĩ chẩn đoán chính xác. Tuy nhiên, trong số từ 1/5.000 đến 1/10.000 trường hợp có sử dụng, bệnh nhân có thể gặp biến chứng dị ứng.

Mặc dù tỷ lệ rủi ro rất thấp, nhưng khi sốc phản vệ xảy ra, tình trạng này trở nên cực kỳ nguy hiểm và đòi hỏi phải xử lý y tế ngay lập tức. Các triệu chứng có thể bao gồm co thắt đường thở, khó thở, sưng cổ họng, tụt huyết áp và thậm chí tử vong.

Cô gái đã qua đời sau khi bị sốc phản vệ. Ảnh minh họa

Trước đây Leticia từng nhiều lần chụp CT với chất cản quang mà không gặp bất kỳ vấn đề nào. Sau sự cố, Bệnh viện Khu vực Alto Vale đã ra tuyên bố chính thức, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của cô gái trẻ. Đại diện bệnh viện khẳng định toàn bộ quy trình chuyên môn đã được thực hiện đúng quy định.

Theo Hội đồng Y học Brazil, trước khi tiến hành các xét nghiệm có sử dụng chất cản quang, bệnh nhân cần được sàng lọc kỹ lưỡng về tiền sử dị ứng, bệnh hen suyễn hoặc các vấn đề về thận. Ngoài ra, đội ngũ y tế phải chuẩn bị sẵn thuốc epinephrine, corticosteroid và kháng histamine để can thiệp khẩn cấp trong trường hợp phát sinh sốc phản vệ.

Tuy nhiên, giới chuyên môn thừa nhận rằng ngay cả khi thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng ngừa, rủi ro vẫn có thể xảy ra. Trường hợp của Leticia là minh chứng rõ ràng cho sự bất ngờ và khó lường của sốc phản vệ.

Theo Johns Hopkins Medicine, sốc phản vệ là một dạng phản ứng dị ứng “đột ngột, nghiêm trọng và đe dọa tính mạng”. Dù hiếm gặp, nhưng tình trạng này luôn là thách thức lớn đối với ngành y tế toàn cầu.

Nguồn SaoStar: https://www.saostar.vn/song-khoe/li-do-khien-co-gai-22-tuoi-qua-doi-khi-dang-chup-ct-tai-benh-vien-202508252057027105.html

Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ngỡ ngàng ….

Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
– “Con gái, lại đây với bố nào!”

Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.

– “Cháu Na phải không? Bố đến đón.”

Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
– “Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?”

Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
– “Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón.”

Nghe vậy, Hạnh vẫn thấy lấn cấn. Cô bé Na tuy có vẻ nhận ra nhưng không hẳn hồ hởi. Đặc biệt, ánh mắt bé lảng tránh khi cô hỏi nhỏ:
– “Đây là bố con à?”

Na chỉ lí nhí: “Dạ… vâng.”

Người đàn ông kéo tay con gái, cảm ơn qua loa rồi bước vội ra cổng. Khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo Hạnh: có gì đó bất ổn. Cô quyết định theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.

Trên đường, cô nhận thấy ông ta không trò chuyện gì với con, chỉ dắt đi lặng lẽ. Bé Na cứ cúi gằm mặt, không hề cười. Đến đoạn ngã tư, thay vì rẽ về khu chung cư mà mẹ Na vẫn nói, ông ta dẫn con sang hướng khác – con phố hẹp đầy quán tạp hóa. Trái tim Hạnh đập nhanh hơn. Cô vội rút điện thoại, giả vờ gọi điện nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân họ.

Cơn lo lắng khiến Hạnh càng bước nhanh. Người đàn ông dừng lại trước một quán cà phê cũ kỹ, kéo Na vào trong. Cô vội nấp sau một gốc cây, liếc qua cửa kính.

Bên trong, ông ta gọi đồ uống, đặt bé ngồi xuống ghế, rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Giọng nói vẳng ra:
– “Tôi đang ở quán rồi, đến nhanh đi.”

Na ngồi im lặng, hai bàn tay xoắn chặt. Rõ ràng con bé không thoải mái. Hạnh lén ghi nhớ tên quán, rồi lập tức gọi cho mẹ bé – chị Mai. Chuông vừa vang lên, đầu dây kia thở hổn hển:
– “Ôi trời, tôi vẫn đang ở công ty, chuẩn bị qua đón Na đây. Sao cơ? Có người bảo là chồng tôi á? Tôi ly hôn ba năm nay rồi, ông ta không được phép đến gần con!”

Toàn thân Hạnh lạnh buốt. Vậy là linh cảm đúng. Người đàn ông kia không còn quyền nuôi con, và theo lời chị Mai, từng có hành vi bạo lực trong quá khứ.

Không kịp suy tính, Hạnh bước vào quán. Cô giả vờ tươi cười:
– “Hai bố con đi uống nước à? Cho em ngồi chung với nhé, tiện nói chuyện với bé Na.”

Người đàn ông thoáng giật mình, ánh mắt cảnh giác. Nhưng Hạnh cố giữ bình thản, ngồi xuống cạnh bé. Tay cô khẽ siết lấy tay con bé, như một lời trấn an.

Vài phút sau, một người phụ nữ tất tả chạy đến – chính là chị Mai. Khuôn mặt chị tái mét, vừa thấy con gái liền ôm chặt lấy. Người đàn ông bật dậy, giọng gay gắt:
– “Cô cho tôi ôm con tôi có sao đâu? Tôi cũng là bố nó cơ mà!”

Chị Mai run rẩy nhưng kiên quyết:
– “Anh đã bị tòa cấm tiếp xúc, anh quên rồi sao?”

Sự việc ồn ào khiến vài vị khách ngoái nhìn. Hạnh nhanh trí kéo Na ra sau lưng mẹ, rồi nhanh tay gọi bảo vệ quán đến can thiệp. Người đàn ông bị buộc rời đi, trong ánh mắt vừa tức tối vừa bất lực.

Sau khi sự việc lắng xuống, ba người ngồi lại ở góc quán. Chị Mai vẫn ôm chặt con, mắt đỏ hoe. Hạnh nhẹ nhàng:
– “Em xin lỗi, chắc chị vừa hoảng lắm. Nhưng may mắn là mọi chuyện chưa đi quá xa.”

Chị Mai gật đầu, rồi kể lại: ba năm trước, chị ly hôn vì chồng nghiện rượu, nhiều lần đánh đập. Tòa xử cho chị toàn quyền nuôi con, đồng thời ban hành lệnh cấm tiếp xúc. Từ đó, anh ta biến mất. Nhưng gần đây, có người báo thấy anh ta lảng vảng gần trường học. Chị Mai chưa kịp cảnh giác thì chuyện hôm nay xảy ra.

Na nép trong vòng tay mẹ, thì thầm:
– “Con sợ lắm… Bố bảo nếu con không đi theo thì bố sẽ giận.”

Nghe vậy, Hạnh càng thắt lòng. Cô hiểu, với trẻ nhỏ, hình ảnh người cha vẫn là một phần ký ức. Nhưng cách tiếp cận cưỡng ép ấy chỉ khiến bé thêm hoang mang.

Chị Mai cảm ơn Hạnh rối rít:
– “Nếu không có cô hôm nay, chắc tôi mất con rồi.”

Trở về nhà, Hạnh vẫn chưa nguôi được cảm giác căng thẳng. Cô nghĩ về nghề giáo – không chỉ dạy chữ, dạy hát múa, mà còn là bảo vệ những mầm non nhỏ bé trước những nguy hiểm bất ngờ. Một khoảnh khắc trực giác thôi, có thể thay đổi cả cuộc đời một đứa trẻ.

Từ đó, trường mẫu giáo càng siết chặt quy định đưa đón: phụ huynh phải đăng ký hình ảnh, số điện thoại, và báo trước mọi thay đổi. Cô Hạnh cũng cẩn trọng hơn, luôn nhắc đồng nghiệp để ý biểu hiện của trẻ khi gặp “người đón”.

Vài tháng sau, Na trở nên vui vẻ hơn, không còn né tránh khi nhắc đến chuyện gia đình. Bé lại ríu rít kể chuyện cho cô nghe, đôi mắt trong veo như chưa từng trải qua nỗi sợ. Với Hạnh, đó chính là phần thưởng lớn nhất cho sự nhạy bén và dũng cảm hôm ấy.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên.”