Home Blog Page 53

Tôi vừa ký được một hợp đồng lớn trị giá hàng chục tỷ cho công ty. Hoa hồng 500 triệu là phần thưởng xứng đáng, kèm với đó là cho phép tôi nghỉ th/ai sả/n sớm. Cảm giác vừa tự hào vừa nhẹ nhõm, tôi trở về nhà, nằm dài trên sofa, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi được thư giãn. Chiều nay, mẹ chồng tôi – bà Hương bước vào, tay xách túi rau vừa mua ngoài chợ. Thấy tôi nằm đó, bà cau mày hỏi: – Sao không đi làm? Lại nghỉ nữa à?” Tôi cười, nửa đùa nửa thật: – Công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ ở nhà làm nội trợ thôi ạ Bà nghe xong, sắc mặt tối sầm.

Có những khoảnh khắc rực rỡ đến mức ta cứ ngỡ cuộc đời đã bước sang một trang mới – tươi sáng, đầy hy vọng. Nhưng chỉ cần một câu nói, một cái nhìn, hoặc một cái tát – tất cả có thể sụp đổ như lâu đài cát trước cơn sóng dữ.

Cô tên là Mai, 30 tuổi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty công nghệ vừa lên sàn chứng khoán. Sau nhiều tháng trời ròng rã chạy đôn chạy đáo, thuyết phục từng đối tác, Mai cuối cùng cũng ký được hợp đồng chiến lược mang về cho công ty khoản lợi nhuận hơn 40 tỷ đồng. Sếp lớn bắt tay cô ngay giữa phòng họp, tuyên bố trước toàn thể công ty: “Phần thưởng xứng đáng cho công lao của Mai là 500 triệu đồng và ba tháng nghỉ dưỡng thai sớm.”

Mai không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong bụng cô, một sinh linh bé nhỏ đã được bốn tháng rưỡi tuổi. Cô vẫn đang đi làm bình thường, dù nhiều ngày phải thức khuya, ăn uống thất thường. Hôm nay, hợp đồng đã xong, cô về nhà, cho phép mình thở phào sau chuỗi ngày căng thẳng như dây đàn.

Căn nhà ở quận Tân Bình nơi Mai sống cùng chồng – Tuấn và mẹ chồng – bà Hương, có hai tầng, kiểu nhà ống, không rộng nhưng đủ tiện nghi. Tuấn là kỹ sư điện, công việc ổn định nhưng bận rộn. Mẹ chồng Mai là người phụ nữ Bắc, nghiêm khắc, tiết kiệm và đôi khi có phần xét nét.

Chiều hôm đó, ánh nắng đổ nghiêng qua ô cửa sổ, Mai nằm dài trên sofa phòng khách, tay đặt lên bụng, cảm nhận nhịp đạp khe khẽ của con. Trong lòng cô dâng trào niềm hạnh phúc. Bất giác, Mai cười – nụ cười của người vừa chiến thắng, vừa nhẹ nhõm.

Tiếng cửa mở cái két, bà Hương bước vào, tay xách túi rau muống còn ướt nước chợ. Thấy Mai nằm dài trên ghế, bà nhíu mày:

– Lại nghỉ làm nữa à?

Mai nhướng mắt, nửa đùa nửa thật:

– Dạ, công ty làm ăn không tốt, cho con nghỉ rồi. Chắc con ở nhà làm nội trợ thôi mẹ ạ.

Bà Hương đứng khựng lại, mắt tối sầm. Chưa kịp nói gì thêm, bà quăng túi rau lên bàn, bước tới phía sau lưng Mai rồi “bốp” – một cú tát như trời giáng trúng giữa lưng cô.

Mai choáng váng. Cô chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng bà Hương quát lớn:

– Mang bầu có mỗi đứa con gái mà đã nằm ăn không rồi! Không mau đi giặt đồ, nấu cơm đi, chứ định ăn bám nhà này hả?

Cô chết lặng.

Bàn tay vẫn đang ôm lấy bụng – nơi đứa con gái bé nhỏ đang hình thành từng ngày – chợt siết lại. Cô cảm giác như cả cơ thể mình bị xé làm đôi, một nửa là cơn đau nơi lưng, nửa còn lại là cú sốc giáng thẳng vào tim.

Câu nói của bà Hương khiến cô rùng mình: “đứa con gái”. Nhưng làm sao bà biết? Mai và Tuấn chỉ vừa biết giới tính con cách đây ba hôm, sau buổi siêu âm định kỳ. Cả hai đã đồng ý sẽ giữ bí mật, chưa nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ.

Cô quay sang nhìn bà, mắt mở lớn:

– Mẹ… sao mẹ biết… con là bé gái?

Bà Hương khựng lại, nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng chỉ thoáng một giây. Bà quay mặt đi, giọng gắt:

– Biết thì sao? Có phải tôi mù đâu! Nhìn bụng dưới thấp, mặt con xạm thế kia thì gì ngoài con gái? Giỏi giang mà không đẻ được cháu trai thì cũng vô dụng!

Mai trân trối nhìn mẹ chồng. Lòng cô chợt nguội lạnh. Đằng sau ánh mắt ấy, có điều gì đó sâu hơn cả thành kiến. Không đơn thuần là suy đoán hay mê tín, mà như thể… bà đã biết trước.

Tối hôm đó, Tuấn đi làm về trễ. Mai không kể chuyện cho anh. Cô chỉ lặng lẽ lên phòng, nằm một mình, ôm bụng thì thầm với con: “Mẹ xin lỗi…”

Nhưng Mai không phải là người dễ bỏ qua. Sáng hôm sau, khi Tuấn ra khỏi nhà, cô quay sang nhìn thẳng vào bà Hương, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

– Mẹ à, con có điều muốn hỏi thật. Hôm qua mẹ nói con mang thai bé gái… Mẹ biết được từ ai?

Bà Hương lảng đi, giọng vẫn chua chát:

– Thì tôi đoán. Cô tưởng giấu được à?

Mai nhìn bà một lúc lâu, rồi quay đi. Trong đầu cô, hàng loạt suy nghĩ bắt đầu xâu chuỗi: Điện thoại Tuấn dạo gần đây luôn khóa vân tay. Máy tính cá nhân của cô từng thấy mẹ chồng lục lọi. Thậm chí có lần Mai phát hiện giấy siêu âm bị xê dịch trong ngăn tủ.

Cô bắt đầu nghi ngờ. Có gì đó không ổn.

Ba ngày sau cú tát ấy, Mai âm thầm thu thập manh mối. Cô không còn nằm dài hay tỏ ra nhàn rỗi như trước. Ngược lại, cô chăm làm việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp, thậm chí còn chủ động giặt quần áo cho cả nhà. Mẹ chồng thì ngược lại, có vẻ hài lòng với sự “chuyển biến” của Mai, đôi khi còn buông lời tán thưởng lửng lơ:
– Phụ nữ là phải biết vị trí của mình. Chồng đi làm, vợ ở nhà chăm con, chăm nhà là tốt nhất rồi.

Nhưng bên trong, Mai như cái nồi áp suất đang sôi sùng sục. Bề ngoài, cô nhẫn nhịn. Bên trong, cô quan sát, lắng nghe từng chi tiết nhỏ. Một đêm, khi cả nhà đã ngủ say, cô lén vào phòng làm việc của Tuấn. Chiếc laptop của chồng vẫn khóa vân tay, nhưng cô để ý từ lâu – vân tay Tuấn có thể đọc được qua camera điện thoại cũ. Cô đã từng thấy anh đặt ngón cái như thế nào mỗi lần mở máy.

Sau vài lần thử, máy mở. Mai không có nhiều thời gian. Cô lục nhanh các thư mục gần đây, rồi bất ngờ thấy một file ảnh “SA_THAI_Con.jpg” trong thư mục scan tài liệu. Nhấp vào, cô chết sững – đó chính là hình ảnh siêu âm gần đây của cô. Ngày giờ khớp hoàn toàn. Điều lạ là file này được gửi từ một địa chỉ email lạ: huong1205@…

Mai kéo xuống, thấy một chuỗi email trao đổi. Trong đó, có tin nhắn từ mẹ chồng cô – chính bà Hương – gửi cho Tuấn:

“Mẹ nhờ đứa con bé bên phòng khám chụp lại kết quả. Mẹ có linh cảm từ đầu rồi. Là con gái. Đừng nói cho Mai biết. Để mẹ từ từ điều chỉnh suy nghĩ nó. Con phải hiểu: không có cháu trai, sau này nhà mình trắng tay.”

Mai ngồi phịch xuống ghế, tay ôm bụng. Nước mắt trào ra. Cô không biết điều nào đau hơn – sự phản bội âm thầm của mẹ chồng, hay sự im lặng đồng lõa của người chồng đầu gối tay ấp.

Sáng hôm sau, Mai không nói gì. Cô vẫn dậy sớm nấu ăn như bình thường, nhưng trong lòng đã có quyết định. Cô cần ra khỏi căn nhà này – không phải chỉ vì mình, mà vì con gái trong bụng. Đứa bé chưa chào đời đã bị đối xử như cái bóng thừa thãi.

Mai về quê thăm ba mẹ đẻ vào cuối tuần, lấy cớ cần không khí yên tĩnh. Ở đó, cô trải lòng mọi chuyện với mẹ ruột – người phụ nữ có đôi mắt giống cô đến kỳ lạ, nhưng mạnh mẽ hơn cô tưởng. Mẹ chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:

– Mẹ không nói con phải ly hôn. Nhưng mẹ biết con đủ thông minh để tự chọn điều tốt nhất. Đừng để con gái con lớn lên trong một mái nhà mà nó phải học cách sợ hãi từ trong bụng mẹ.

Một tuần sau, Mai trở lại nhà ở Sài Gòn. Trên tay cô là một phong bì và một va li nhỏ. Tuấn bước ra, hơi bất ngờ:

– Em về rồi à? Sao không nói anh ra đón?

Mai không trả lời, chỉ đặt phong bì lên bàn. Trong đó là bản sao kê tài khoản ngân hàng, có dấu mộc rõ ràng – chứng minh khoản thưởng 500 triệu từ công ty được chuyển vào tài khoản cá nhân của cô. Cùng đó là bản thông báo nghỉ việc có thời hạn – do chính cô yêu cầu, không phải bị “cho nghỉ” như cô đã nói đùa trước đó.

– Em không bị đuổi việc. Em đang nghỉ phép hưởng lương. Và… em biết tất cả – về chuyện mẹ và anh âm thầm lấy kết quả siêu âm của em.

Tuấn im lặng. Mắt anh đảo qua đảo lại như cố tìm cách chống chế. Nhưng Mai không chờ nghe anh nói.

– Em không trách anh, Tuấn à. Em chỉ buồn vì anh không bảo vệ được vợ con. Em không muốn con mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà giá trị của nó bị định đoạt bởi giới tính.

– Em định đi đâu? – Tuấn hỏi, giọng nhỏ lại.

– Em sẽ về quê một thời gian. Để sinh con. Và nếu đến lúc đó anh vẫn không thay đổi, em sẽ nuôi con một mình.

Bà Hương bước ra từ nhà bếp, nghe đến đó thì đập tay lên bàn:

– Cô bỏ đi là vừa ý rồi! Loại đàn bà không biết sinh con trai, đi đâu cũng vô dụng!

Mai quay lại, ánh mắt không giận dữ, chỉ điềm đạm:

– Mẹ à, có một đứa con gái giỏi giang, độc lập và biết tự bảo vệ bản thân… mẹ có thấy vô dụng không?

Bà Hương ngớ người. Mai kéo va li ra khỏi cửa. Bước chân cô nhẹ tênh. Bên trong, đứa con gái nhỏ đạp nhẹ – như đang cổ vũ mẹ mình tiếp tục bước.


Cuộc sống không luôn như ý, và đôi khi, những người ta tin tưởng nhất lại là người khiến ta đau lòng nhất. Nhưng ngay trong nỗi đau ấy, cũng là nơi lòng can đảm được sinh ra – để một người mẹ dám đứng lên bảo vệ con mình, dù phải chống lại cả những điều xưa cũ.

Vợ mất sớm, tôi một mình nuôi con nhỏ ai cũng động viên đi bước nữa. 1 năm sau tôi kết hôn với người phụ nữ 1 đời chồng. Thấy vợ 2 yêu thương con tôi cũng yên tâm phần nào đi làm xa kiếm tiền. 1 lần trở về không báo trước, tôi bàng hoàng khi thấy đứa con…

“Tôi về nhà giữa đêm mưa, lòng nhẹ nhõm vì sắp được ôm con vào lòng. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, thứ tôi thấy khiến tim mình như bị bóp nghẹt…”

Minh Tuấn không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại rẽ sang ngả ngoặt đau đớn đến thế. Cách đây hơn hai năm, vợ anh – chị Lan – qua đời sau một tai nạn giao thông trên đường về quê ngoại. Khi ấy, con trai Gia Bảo mới vừa tròn bốn tuổi. Tang lễ diễn ra trong không khí u ám, người thân, bạn bè đều thương cảm nhìn anh vật vã bên quan tài vợ, một tay ôm con thơ chưa hiểu chuyện gì.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Tuấn như bị kéo tuột vào khoảng tối. Vừa làm cha, vừa làm mẹ, lại còn gánh nặng mưu sinh đè lên vai khiến anh nhiều đêm thức trắng. Gia đình, hàng xóm ai cũng khuyên anh: “Còn trẻ, nghĩ cho con, kiếm người phụ nữ nương tựa.” Nhưng khi ấy, ý nghĩ đi bước nữa với anh là điều quá xa vời.

Phải đến hơn một năm sau, khi được giới thiệu qua một người quen, anh mới gặp chị Hồng – người phụ nữ từng một lần đổ vỡ. Hồng không có con, hiền lành, biết nấu ăn, lại tỏ ra rất yêu thương bé Bảo. Những ngày đầu, Tuấn đưa con về thăm chị, bé Bảo dù ít nói nhưng không tỏ ra xa cách, điều đó khiến anh yên tâm phần nào.

Một thời gian sau, họ làm đám cưới đơn giản. Bố mẹ hai bên đều mừng vì thấy anh cuối cùng cũng tìm được bến đỗ mới. Tuấn vẫn đi làm xa trên Hà Nội, thỉnh thoảng mới về nhà vài ngày. Hồng ở nhà lo việc nội trợ, chăm sóc bé Bảo, thậm chí còn gửi bé đi học thêm, dạy bé học bài buổi tối.

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Mỗi lần gọi video về, thấy vợ cười nói với con, thấy con chạy vòng quanh rồi hớn hở khoe bài vẽ, anh thấy nhẹ lòng, cảm giác tội lỗi với vợ cũ cũng dần nguôi ngoai.

Nhưng rồi, thời gian gần đây, có điều gì đó cứ ám ảnh Tuấn. Những cuộc gọi video vội vàng hơn. Bé Bảo ít nói hơn, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng mẹ. Khi anh hỏi, Hồng chỉ cười: “Chắc nó nhớ bố.” Lúc đầu anh tin, nhưng dần dần, nỗi bất an lớn dần lên trong lòng.

Một lần, giữa ca đêm, Tuấn nhận được tin nhắn của hàng xóm – chị Mai, bạn học cũ của vợ cũ anh:
“Tuấn à, hôm nay tao thấy Hồng đánh bé Bảo ngoài sân. Nó không khóc, chỉ đứng trân trân. Tao thấy không yên tâm nên nhắn mày biết.”

Tim Tuấn đập loạn. Anh gọi ngay cho Hồng, nhưng không bắt máy. Gọi cho con thì điện thoại bé đang bị cấm dùng sau 8 giờ tối.

Đêm đó, anh xin nghỉ đột xuất, bắt chuyến xe sớm nhất về quê.

Chiếc xe khách lầm lũi chạy trong màn mưa tầm tã, Tuấn ngồi ở ghế cuối, đầu óc quay cuồng. Một phần anh không muốn tin vào lời hàng xóm. Một phần lại như có tiếng nói trong lòng cứ gào lên: “Mày đã giao con cho ai?”

Khi về đến nhà, trời đã gần nửa đêm. Đèn ngoài sân vẫn sáng lờ mờ. Anh nhẹ nhàng mở cổng, không muốn gây tiếng động.

Vừa bước vào phòng khách, Tuấn lặng người khi nghe tiếng gằn giọng nhỏ nhưng rõ ràng vọng ra từ phòng trong:

“Tao nói bao nhiêu lần rồi hả? Ăn cơm thì ăn cho sạch, đừng làm đổ nữa! Mẹ mày chết rồi, tao không phải đầy tớ của mày!”

Giọng Hồng. Tuấn như bị đổ đá lạnh vào tim.

Không nghe tiếng bé Bảo trả lời. Một lúc sau là tiếng xoảng – chén rơi vỡ.

Anh đẩy cửa phòng bật mạnh – Hồng giật mình quay lại, còn bé Bảo ngồi co ro ở góc giường, mặt bầm một vệt tím mờ dưới má.

Tuấn không nói được gì. Chỉ đứng đó, hai bàn tay nắm chặt đến run.

“Em… em không có đánh nó mạnh đâu, nó bướng quá, không nghe lời—”

Tuấn chỉ lặng lẽ bước tới, bế con lên. Bé Bảo ôm chặt lấy cổ anh, không khóc, không nói gì. Chỉ có đôi mắt ráo hoảnh như của người lớn.

Đêm đó, anh ôm con ngủ trong phòng cũ. Ngoài kia, Hồng khóc. Còn trong lòng Tuấn, những tiếng nứt vỡ cứ vang lên như từng hồi chuông chậm rãi, đau đớn…

Trời sáng dần. Cơn mưa đêm qua đã tạnh, chỉ còn lại những giọt nước lấp lánh trên lá chuối sau nhà. Tuấn ngồi trên ghế gỗ ở hiên, mắt trũng sâu, hai tay ôm chặt ly cà phê đen đã nguội lạnh. Bé Bảo vẫn đang ngủ trong phòng, có lẽ vì quá mệt, hoặc quá kiệt sức bởi những điều không ai đáng phải chịu – nhất là một đứa trẻ lên sáu.

Căn nhà im lặng lạ thường, như thể cả không gian cũng đang cố gắng không làm kinh động một điều gì đó vừa đổ vỡ.

Hồng bước ra sau, mắt đỏ hoe, tay run run cầm theo cái khăn. Cô ngồi cách Tuấn một đoạn, không nói lời nào. Chỉ khi Tuấn lên tiếng, giọng anh khàn đặc:

“Em đánh con anh bao lâu rồi?”

Hồng cúi đầu, im lặng. Tuấn gằn từng chữ:

“Anh hỏi bao lâu rồi?”

Một lúc lâu, cô mới khẽ trả lời:

“Khoảng… hai tháng. Từ khi nó bắt đầu hỗn… nó hay trừng mắt nhìn em, không chịu ăn, phá đồ…”

Tuấn bật cười, nụ cười méo mó đầy chua xót:

“Nó sáu tuổi. Nó không phải người lớn để biết cách cư xử như em mong muốn. Mẹ nó chết khi nó còn đỏ hỏn. Còn anh… anh gửi gắm nó cho em vì anh tin em.”

Cô bật khóc:

“Em không cố ý… ban đầu em thương nó thật lòng. Nhưng càng ngày em càng thấy mệt. Nó không gọi em là mẹ, không bao giờ ôm em, cứ như em là người dưng. Em cảm thấy mình không thể nào thay thế được vợ anh…”

Tuấn siết chặt nắm tay, nhìn xa xăm ra khoảng sân ướt nước.

“Anh chưa bao giờ cần em thay thế ai cả. Chỉ cần em yêu thương con anh như chính con mình. Anh không cần một người vợ hoàn hảo, chỉ cần một người mẹ tử tế cho nó. Nhưng giờ… anh không thể tin nữa.”

Ngày hôm đó, Tuấn xin nghỉ việc dài hạn. Anh nói với tổ đội xây dựng ngoài Hà Nội rằng anh có việc gia đình, cần ở nhà một thời gian. Anh cũng gọi điện về cho mẹ ruột ở quê ngoại, kể rõ mọi chuyện. Bà lặng người đi một lúc, rồi nói:

“Con làm cha, con phải giữ cho thằng Bảo một nơi an toàn. Nó là máu thịt của con.”

Tuấn quyết định ly thân. Anh không làm lớn chuyện, không đưa ra tòa ngay. Anh đưa bé Bảo về nhà ngoại một thời gian để bé ổn định tinh thần, cũng để cho bản thân một khoảng lặng suy xét mọi chuyện. Hồng dọn về nhà mẹ đẻ ở xã bên.

Những ngày đầu, bé Bảo vẫn ít nói, ít cười. Mỗi đêm Tuấn đều ôm con ngủ, nghe con nói mớ, ú ớ gọi mẹ. Nhưng không phải Hồng – mà là vợ cũ của anh. Anh từng nghĩ thời gian sẽ chữa lành tất cả, nhưng hóa ra, có những vết thương chỉ ngủ yên chứ không biến mất.

Ba tháng sau, Gia Bảo bắt đầu trở lại là một đứa trẻ hồn nhiên. Nó cười nhiều hơn, bày đồ chơi ra sân, vẽ tranh bố bế con và ghi “Bố Tuấn là người hùng của con”.

Tuấn cũng bắt đầu làm thợ tại công trình gần nhà, để có thể ở gần con. Mỗi sáng hai bố con chở nhau trên chiếc xe máy cũ đi học, đi làm, chiều lại đón nhau về. Những khoảnh khắc giản dị nhưng quý giá, như thể anh đang cố gắng bù đắp cho con từng ngày đã mất.

Một buổi chiều, Hồng đến tìm Tuấn. Cô xin được nói chuyện lần cuối.

“Em đã đi gặp chuyên gia tâm lý. Em hiểu rồi… em không nên bước vào một gia đình đang có quá nhiều mất mát mà chưa sẵn sàng. Em xin lỗi vì đã làm tổn thương con anh. Nếu… nếu sau này anh tìm được ai đó phù hợp hơn, xin đừng vì chuyện với em mà mất niềm tin.”

Tuấn lặng người. Anh không giận nữa. Chỉ thấy tiếc – tiếc cho một đoạn đường họ đã thử nắm tay nhau mà không đủ bao dung.

“Anh không hận em. Nhưng bây giờ, anh chỉ chọn điều tốt nhất cho con.”

Một năm sau, khi mọi chuyện lắng xuống, Tuấn chính thức ly hôn. Anh và Gia Bảo sống yên bình trong căn nhà nhỏ bên rặng tre. Hằng tuần, Tuấn đưa con đến lớp vẽ, dạy con sửa xe, nấu ăn cùng nhau.

Đôi lúc có người mai mối, anh mỉm cười cảm ơn. Anh không đóng cửa trái tim, nhưng giờ đây, điều đầu tiên anh quan tâm không phải là mình có hạnh phúc hay không – mà là: “Liệu người đó có yêu thương con anh thật lòng không?”

Và với Tuấn, làm cha – chính là cuộc đời.

Ai đang dùng mấy sản phẩm dầu gội, sữa tắm, thuốc nhuộm tóc… này thì vứt ngay đi: Hải Dương vừa bị t;;óm rồi, hàng hết đ;át

Các mặt hàng mỹ phẩm là nhóm sản phẩm đang được lực lượng quản lý thị trường tập trung kiểm tra, xử lý.

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 1.

13 loại sản phẩm vi phạm bị thu giữ tại Công ty Minh Ngọc Group

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 2.

926 sản phẩm vi phạm bị tạm giữ.

Thông tin từ Cục Quản lý và Phát triển Thị trường trong nước (Bộ Công thương), lực lượng quản lý thị trường Hải Dương vừa tổ chức kiểm tra đột xuất tại Công ty TNHH sản xuất và thương mại Minh Ngọc Group (thành phố Hải Dương, tỉnh Hải Dương).

Đây là doanh nghiệp chuyên kinh doanh các mặt hàng mỹ phẩm, đồ gia dụng, sản phẩm tẩy rửa, chế phẩm diệt khuẩn…

Kết quả kiểm tra, xác minh, làm việc, lực lượng chức năng xác định Công ty TNHH sản xuất và thương mại Minh Ngọc Group kinh doanh 926 đơn vị hàng hóa là mỹ phẩm, chế phẩm diệt khuẩn dùng trong lĩnh vực gia dụng, y tế là sửa tắm người lớn, sữa tắm trẻ em, serum dưỡng thể, kem nhuộm tóc, sữa rửa tay, dung dịch sát khuẩn tay…

Tính đến thời điểm kiểm tra, toàn bộ số hàng hóa nêu trên đã quá hạn sử dụng ghi trên nhãn hàng hóa, bao bì hàng hóa.

Hiện vụ việc đang trình Chi cục trưởng Chi cục Quản lý thị trường ban hành Quyết định xử phạt theo thẩm quyền.

Kiểm tra đột xuất công ty Minh Ngọc Group ở Hải Dương: Phát hiện hơn 900 mỹ phẩm, sữa tắm người lớn, trẻ em, chất tẩy rửa… quá hạn sử dụng- Ảnh 3.

Sản phẩm đồ ăn chế biến sẵn không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc bị lực lượng chức năng thu giữ

Cũng trong chiều 5/6, Đội Quản lý thị trường số 1, Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Hải Dương tiến hành giám sát tiêu hủy 424 sản phẩm sữa dinh dưỡng, gồm 100 túi thực phẩm bổ sung sữa bột béo New Milky, dạng bột đóng túi do Hàn Quốc sản xuất và 324 hộp thực phẩm bổ sung sữa dinh dưỡng pha sẵn Aptamilk Kid do Thái Lan sản xuất.

Các sản phẩm trên bị lực lượng chức năng thu giữ trong quá trình kiểm tra hộ kinh doanh sữa Ngọc Khánh 1 (phường Tân Bình, TP Hải Dương). Tại thời điểm kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện một số sản phẩm là hàng hóa nhập lậu. Với vi phạm này, hộ kinh doanh bị xử phạt vi phạm hành chính 10 triệu đồng.

Trước đó, lực lượng chức năng Hải Dương đã kiểm tra đột xuất hộ kinh doanh Nguyễn Thị Minh Thu trên đường Nguyễn Văn Linh, phường Thanh Bình (TP Hải Dương).

Tại đây phát hiện trên 3.700 sản phẩm là đồ ăn chế biến sẵn, được đóng trong các túi nilon in chữ nước ngoài, giá bán khá rẻ, hầu hết dưới 10.000 đồng/sản phẩm. Các sản phẩm được chủ cửa hàng tự ghi, như: bít tết BBQ, bít tết trâu nướng, bò Tây Tạng mini, bò ướt, cá cay các màu, chả cá xốt cay, đậu cá hải sản, mực nhồi thịt, sụn tai xào cay, thịt nướng nấm…

Chủ hộ kinh doanh không xuất trình được hóa đơn, chứng từ hợp pháp đối với số hàng hóa trên. Toàn bộ số hàng hóa đã được tạm giữ để xử lý theo quy định.

Nữ nhân viên Long Châu gây c;hấn động dư luận đã bị xử lý

hân viên này của FPT Long Châu đã trộm cắp hơn 2.100 hộp thuốc.

Ngày 20/5, TAND TP. HCM mở phiên sơ thẩm và tuyên phạt bị cáo Dương Thị Hương Quỳnh (sinh năm 1985, trú tại Quận 8) 15 năm tù về tội “Trộm cắp tài sản”.

Theo cáo trạng, vào ngày 29/3/2023, anh Lê Vĩnh Phúc – trưởng nhóm kiểm kê hàng hóa của CTCP Dược phẩm FPT Long Châu (FPT Long Châu) – khi thực hiện nhiệm vụ tại kho tổng của công ty, đã phát hiện sự chênh lệch giữa số liệu ghi nhận và lượng thuốc thực tế.

Qua trích xuất camera giám sát, phát hiện Quỳnh – nhân viên xếp hàng – trong lúc làm việc đã lấy thuốc trong kho đưa ra ngoài. Vụ việc sau đó được báo cáo lên công ty.

Nữ nhân viên FPT Long Châu chính thức bị tuyên phạt 15 năm tù

Bị cáo Dương Thị Hương Quỳnh. Ảnh: TP

Tiến hành đối chiếu số lượng thuốc và làm việc với Quỳnh, phía công ty xác định Quỳnh đã chiếm đoạt tổng cộng 2.139 hộp thuốc. Do Quỳnh không thể bồi thường thiệt hại, công ty đã trình báo sự việc lên cơ quan chức năng.

Tại cơ quan điều tra, Quỳnh khai được Công ty Long Châu tuyển dụng từ ngày 4/11/2021, làm nhiệm vụ xếp hàng hóa tại kho tổng. Hằng ngày, công việc của Quỳnh là sắp xếp thuốc theo từng loại lên các kệ trong kho.

Từ giữa tháng 10/2022 đến ngày 22/3/2023, do túng thiếu, Quỳnh đã nhiều lần lấy trộm thuốc mang ra ngoài để bán.

Dựa trên sao kê từ ngày 14/10/2022 đến 31/3/2023, cơ quan điều tra xác định Quỳnh đã chuyển hơn 626,8 triệu đồng vào các tài khoản của mình. Ngoài ra, Quỳnh khai sử dụng khoảng 40 triệu đồng tiền mặt cho các chi tiêu cá nhân trong cùng thời gian. Tổng cộng, số tiền Quỳnh thu lợi từ việc bán 2.139 hộp thuốc là hơn 666,8 triệu đồng, đã tiêu hết vào việc trả nợ và tiêu xài.

Cơ quan tố tụng xác định tổng thiệt hại do Quỳnh gây ra là hơn 1,4 tỷ đồng, tương ứng với số lượng 2.139 hộp thuốc bị chiếm đoạt và bán ra ngoài.

Hố t;/ử thần “n;/uốt người” ở Bắc Kạn càng hút càng l;ộ ra một thứ: Lý do người đàn ông vẫn chưa được tìm thấy là đây

Chuyên gia cho rằng, khả năng có một hệ thống hang động ngầm dưới lòng đất xung quanh hố tử thần ở Bắc Kạn. Khi có mưa lớn và nước trong hang dâng lên tác động vào nền đường làm sụt đất đá.

Hố tử thần chưa ngừng lan rộng, xuất hiện nhiều cá

Bà Hoàng Thị Thu Nguyệt, Trưởng phòng Nông nghiệp và Môi trường huyện Na Rì (Bắc Kạn) cho biết, lực lượng chức năng vẫn đang triển khai các phương án tìm kiếm người đàn ông rơi xuống “hố tử thần” vào tối 26/5.

Theo bà Nguyệt, cấu trúc địa chất phức tạp của khu vực gây nhiều thách thức cho công tác tìm kiếm. Hố sụt được nhận định liên quan đến hệ thống hang ngầm, với nhiều tầng lớp đá vôi và các mạch nước ngầm mạnh, tiềm ẩn nguy cơ sạt lở bất cứ lúc nào. Phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng, đồng thời cơ quan chức năng đã huy động thêm thiết bị chuyên dụng và tăng cường lực lượng để đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm.

Khả năng có hệ thống sông ngầm hình thành dưới hố tử thần ở Bắc Kạn- Ảnh 2.

Hố tử thần ở Bắc Kạn không ngừng mở rộng, xuất hiện nhiều cá.

“Công tác tìm kiếm và cứu nạn vẫn đang được tích cực triển khai, hy vọng sẽ tìm thấy nạn nhân. Tuy nhiên, với những diễn biến phức tạp tại hiện trường và những khó khăn về địa chất, có thể quá trình này sẽ còn kéo dài”, bà Nguyệt cho biết thêm.

Khi tiếp cận lòng hố tử thần (Na Rì), lực lượng cứu hộ phát hiện có nhiều cá, mở ra manh mối để tìm nạn nhân mất tích. Ông Trương Quang Trọng – Chủ tịch UBND xã Kim Lư cho biết, trước đó, địa phương đã cho đổ gần 200m³ đá hộc xuống hố nhằm lấp đầy, tuy nhiên toàn bộ khối đá đã biến mất chỉ sau một đêm, không để lại dấu vết.

Cũng theo vị lãnh đạo xã, trong quá trình hút nước, một tảng đá lớn ước chừng gần bằng ôtô con đã bất ngờ bị cuốn tụt xuống đáy hố và mất tích. Hiện tượng nước ngầm dâng rút bất thường và việc phát hiện cá trong lòng hố đã đặt ra nghi vấn về khả năng tồn tại dòng chảy ngầm hoặc sự liên thông với hồ nước lân cận.

Đây là yếu tố mà các cơ quan chuyên môn cần khảo sát kỹ lưỡng trước khi đưa ra giải pháp khắc phục, nhằm hạn chế nguy cơ sụt lún tiếp diễn trong tương lai. Hiện nay, lực lượng chức năng vẫn đang tiến hành đánh giá địa chất, từ đó có phương án gia cố nền móng, lấp hố bằng vật liệu phù hợp và xử lý dòng nước ngầm nếu xác định có liên thông ngầm.

Trước đó, khoảng 21h ngày 26/5, anh Nguyễn Duy Ph. (36 tuổi, ở xã Kim Hỷ, huyện Na Rì) lái xe máy chạy tốc độ cao đâm vào khu vực đang được rào chắn, cảnh báo nguy hiểm do xuất hiện hố sụt lún lớn. Sau đó, cả người và xe rơi xuống hố sâu.

Nguy cơ sập sụt toàn bộ hệ thống hang ngầm

TS Nguyễn Ngọc Huy, chuyên gia về biến đổi khí hậu và cảnh báo thiên tai nhận định, hố sụt xuất hiện ngay trên Quốc lộ 3B có nhiều điểm giống với 99 hố sụt ở Nho Quan, Ninh Bình mà TS Huy từng khảo sát một số hố vào năm 2015.

Nhận định của TS Nguyễn Ngọc Huy là có một hệ thống hang động ngầm dưới lòng đất. Khi có mưa lớn và nước trong hang dâng lên tác động vào nền đường làm sụt đất đá.

Việc khoan thăm dò địa chất với bán kính 500m – 1000m quanh hố sụt để xác định hướng của dòng sông ngầm hay hang động trên địa bàn là cần thiết. Tuy nhiên điều này cũng có thể nguy hiểm vì khi khoan thăm dò có thể “đánh thức” các hố sụt tiềm tàng và làm cho nguy cơ sụt ở các điểm khác cao hơn.

TS. Trịnh Hải Sơn, Viện trưởng Viện Khoa học Địa chất và Khoáng sản cho rằng, qua khảo sát sơ bộ, yếu tố địa chất là nguyên nhân ban đầu gây ra sập sụt tại các địa phương trên.

Qua khảo sát sơ bộ, các khu vực xảy ra sập sụt trên đều có nền địa chất là các đá giàu cacbonat (đá vôi, đá sét vôi…). Các đá này dễ xảy ra quá trình karst hóa – sự hòa tan, rửa lũa đá cacbonat do tác động của nước, đặc biệt là nước mưa mang tính axit nhẹ (do CO₂ trong khí quyển hòa tan tạo thành H₂CO₃ – axit carbonic yếu). Đặc biệt tại các thung lũng karts nơi có các hoạt động đứt gãy kiến tạo phát triển mạnh kết hợp với quá trình lưu thông của nước dưới đất, thuận lợi cho quá trình karst hóa phát triển mạnh tạo nên hệ thống khe nứt, hang hốc karst ngầm.

Quá trình sập sụt có thể được hình thành từ hiện tượng trôi chảy đất đá vào các khe nứt hoặc hang hốc karst ngầm ở phía dưới và diễn ra từ từ nhưng cũng có trường hợp xảy ra bất ngờ do toàn bộ trần hang hoặc phần đất phủ trên mặt bị sập xuống.

Hiện tượng sập sụt thường xảy ra khi gặp điều kiện thời tiết đặc thù như: khi mưa lớn kéo dài nước ngầm cuốn trôi đất đá trong các khe nứt, hang hốc gây rỗng hóa nền móng; khi thời tiết hanh khô hoặc khai thác nước quá mức làm mực nước ngầm hạ xuống tạo các khoảng rỗng làm giảm khả năng chống đỡ của trần hang và phần đất phủ trên mặt dẫn đến sập sụt, gây ra “hố tử thần”.

Sập sụt là tai biến có tính chất đột ngột, cần ứng phó nhanh nên vai trò của truyền thông cộng đồng là vô cùng quan trọng. Cần trang bị cho người dân kỹ năng nhận diện các dấu hiệu bất thường như nền nhà bị lún, tường nứt, âm thanh lạ từ lòng đất… để kịp thời ứng phó. Về lâu dài, Việt Nam cần xây dựng hệ sinh thái dữ liệu địa chất số, tích hợp công nghệ cảnh báo sớm, hướng tới một nền quy hoạch phát triển bền vững và an toàn trước biến đổi khí hậu.

Không thể tin nổi: Tìm thấy x;ác máy bay MH370 ở độ sâu gần 6.000m sau 11 năm

 Một nhà khoa học tuyên bố tìm thấy xác máy bay MH370 – chiếc máy bay biến mất bí ẩn cách đây 11 năm.

Cuộc tìm kiếm MH370 lần thứ 3 diễn biến ra sao sau 11 năm mất tích?Cuộc tìm kiếm MH370 lần thứ 3 diễn biến ra sao sau 11 năm mất tích?

GĐXH – Cuộc tìm kiếm MH370 lần thứ 3 đã bắt đầu, 11 năm sau khi máy bay của Malaysia Airlines mất tích với hy vọng tìm thấy MH370 được nối lại khi Ocean Infinity đề nghị khởi động lại cuộc tìm kiếm năm 2018, chỉ nhận thanh toán nếu tìm thấy MH370.

 Nhà khoa học tuyên bố tìm ra xác máy bay MH370

Tìm thấy xác máy bay MH370 mất tích ở độ sâu 6000m: Tuyên bố gây sốc của một nhà khoa học?- Ảnh 2.

Máy bay MH370 (Ảnh: Airline Ratings)

Mới đây, Vincent Lyne – một nhà khoa học nghỉ hưu – tuyên bố phát hiện ra thứ ông tin là xác máy bay MH370 mất tích cách đây 11 năm. Thứ ông tìm thấy là một điểm ảnh màu vàng, được mô tả là “dị thường” trong mô hình địa hình toàn cầu của đại dương.

Dữ liệu đo độ sâu của GEBCO – bản đồ kỹ thuật số của đáy đại dương – do ông Lyne quan sát xác định chính xác đốm màu vàng ở Vĩ độ: 33,02°N, Kinh độ: 100,27°Đ. Đốm vàng ở vị trí cùng kinh tuyến với Sân bay Penang (Malaysia).

Ông Lyne gọi đây là Hố sâu kinh độ Penang – một miệng hố sâu gần 6.000 m ở cực đông của Broken Ridge. Broken Ridge là một khu vực hiểm trở và nguy hiểm trên Ấn Độ Dương.

“Tại vị trí nơi Broken Ridge gặp Vùng nứt gãy Diamantina xuất hiện điểm ảnh sáng đơn lẻ. Điểm sáng giúp xác định vị trí xác máy bay với độ chính xác chưa từng có”, Tiến sĩ Lyne giải thích. “Ở độ sâu 5.750 mét, nó nổi bật như một điểm bất thường, chỉ ra địa điểm có khả năng là xác máy bay MH370. Sự không nhất quán trong dữ liệu sonar và máy đo độ cao vệ tinh kết hợp gây ra bất ổn về vị trí, nhưng rõ ràng có điểm bất thường”.

Chiếc Boeing 777 của Malaysia Airlines biến mất vào ngày 8/3/2014 khi đang trên hành trình từ sân bay quốc tế Kuala Lumpur (Malaysia) đến Bắc Kinh (Trung Quốc) với 239 người trên khoang. Kể từ đó, dù nhiều cuộc tìm kiếm quy mô lớn đã được tiến hành, nhưng tung tích chiếc máy bay vẫn là một trong những bí ẩn lớn nhất lịch sử hàng không.

Cuộc tìm kiếm MH370 kéo dài hơn 11 năm

Tìm thấy xác máy bay MH370 mất tích ở độ sâu 6000m: Tuyên bố gây sốc của một nhà khoa học?- Ảnh 3.

Một số mảnh vỡ của máy bay MH370 của hãng hàng không Malaysia Airlines đã được tìm thấy.

Hơn 11 năm sau khi máy bay MH370 mất tích bí ẩn, ngày 11/3/2025, Bộ trưởng Giao thông Malaysia Anthony Loke cho biết chính phủ nước này đang hoàn tất hợp đồng với đơn vị phụ trách cuộc tìm kiếm MH370 mới nhất.

Bộ trưởng Loke khẳng định trong cuộc họp báo ngày 11/3/2025: “Chúng tôi không hủy bỏ cuộc tìm kiếm, mà vẫn đang trong quá trình hoàn thiện hợp đồng. Ngay khi mọi thủ tục được ký kết, chúng tôi sẽ thông báo tiến độ mới nhất”.

Cuộc tìm kiếm lần này dự kiến do công ty tìm kiếm Ocean Infinity thực hiện. Đây cũng là đơn vị từng tham gia cuộc tìm kiếm MH370 trước đó theo thỏa thuận “Không tìm thấy – Không nhận phí” với chính phủ Malaysia. Theo kế hoạch, Ocean Infinity sẽ quét khoảng 15.000km2 đáy biển trong khu vực gần tọa độ mà Tiến sĩ Lyne xác định.

Từ khi MH370 mất tích, hơn 30 mảnh vỡ nghi là của máy bay đã trôi dạt vào bờ biển châu Phi và các đảo thuộc Ấn Độ Dương. Báo cáo chính thức năm 2018 của chính phủ Malaysia kết luận rằng ai đó đã cố ý thao túng hệ thống điều khiển để đổi hướng máy bay, nhưng không thể xác định danh tính người này.

Với phát hiện mới nhất và cuộc tìm kiếm sắp diễn ra, gia đình các nạn nhân vẫn nuôi hy vọng rằng bí ẩn MH370 cuối cùng sẽ có lời giải, khép lại một chương đen tối của lịch sử hàng không thế giới.

Rù:ng mì-nh với quy trình làm giả nầ-m heo

Nầm lợn cũng giống như những loại nội tạng của lợn nói chung có nguy cơ nhiễm bẩn cực lớn. Ngay cả với những con lợn sạch, nếu không cẩn thận, người bán hàng và chế biến thực phẩm cũng có thể khiến người ăn rước bệnh

Phát hiện 400kg nầm lợn nhập lậu không đảm bảo vệ sinh thực phẩm bị thu giữ

Mới đây, Cục Quản lý thị trường tỉnh Lạng Sơn cho biết, Đội Quản lý thị trường số 9 phối hợp với Đội 389 tỉnh Lạng Sơn phát hiện tại khu vực Mỏ đá, thôn Tà Lài, xã Tân Mỹ, huyện Văn Lãng có một số đối tượng đang vận chuyển hàng hóa nhập lậu từ bên kia biên giới vào Việt Nam.

Khi lực lượng phối hợp tiếp cận địa điểm thì các đối tượng đã bỏ chạy, để lại hiện trường 8 bao tải dứa màu xanh được buộc kín miệng bao. Qua kiểm tra tại chỗ, lực lượng chức năng phát hiện các bao tải dứa có tổng trọng lượng là 400kg, bên trong chứa nầm lợn đã được cấp đông, có nước chảy màu đen, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

n1

Có thể nói, nầm lợn là một trong những bộ phận trên cơ thể của lợn được nhiều người săn lùng, là món khoái khẩu nhiều người thích thú, có thể ngồi ăn lai rai bên bàn nhậu hàng tiếng đồng hồ. Nhưng sẽ ra sao nếu món nầm nướng được bày bán tràn lan ngoài đường phố mà bạn vẫn ham thích ghé qua đánh chén, tụ tập cùng bạn bè kia lại là “thuốc độc” đang ngấm vào từng tế bào dần theo ngày tháng?

 

Nầm lợn cũng giống như những loại nội tạng của lợn nói chung có nguy cơ nhiễm bẩn cực lớn. Ngay cả với những con lợn sạch, nếu không cẩn thận, người bán hàng và chế biến thực phẩm cũng có thể khiến người ăn rước bệnh. Bởi lẽ, nầm lợn là bộ phận ở bên ngoài, dễ dàng tiếp xúc với đất cát, phân… rất bẩn, khi làm thịt lợn, đây cũng là bộ phận đòi hỏi làm sạch kỹ càng hơn so với việc làm thịt lợn.

n2

Nầm lợn cũng giống như những loại nội tạng của lợn nói chung có nguy cơ nhiễm bẩn cực lớn.

Thế nên, quý ông chồng của bạn mà muốn ngồi nhậu nầm lợn lai rai với bạn bè mỗi chiều tối thì hãy chỉ cho ngay tác hại đáng sợ được chuyên gia vạch ra ngay dưới đây nhé!

Nầm lợn bẩn và nguy cơ mang bệnh vô cùng đáng sợ cho người ăn

Theo PGS.TS Nguyễn Duy Thịnh (Viện Công nghệ Sinh học và Thực phẩm, Đại học Bách khoa Hà Nội), nội tạng động vật nói chung cũng như các loại thịt, cá chúng ta ăn hàng ngày cần có chế độ bảo quản đúng cách để an toàn khi ăn, đồng thời vẫn đảm bảo độ tươi ngon, giúp người ăn ngon miệng. Việc phải vận chuyển từ nơi xa cần cấp đông đúng quy trình, tránh gây hư hại, nấm mốc.

Ông Thịnh nhận định, khi sử dụng loại thịt có dấu hiệu bốc mùi hay mốc rất có thể người dùng sẽ bị nhiễm các loại vi khuẩn có hại như Salmonella, E. coli, Listeria monocytogenes hay đặc biệt tụ cầu trùng… Những loại vi khuẩn này gây hại cho cơ thể như ngộ độc thực phẩm, nôn ói…

n3

Khi sử dụng loại thịt có dấu hiệu bốc mùi hay mốc rất có thể người dùng sẽ bị nhiễm các loại vi khuẩn có hại như Salmonella, E. coli, Listeria monocytogenes hay đặc biệt tụ cầu trùng…

“Điều cần nói ở đây là nầm lợn dù đông đá nhưng vẫn bị mốc, bốc mùi hôi thối thì rất có thể là do vi sinh vật đã hoạt động gây ra nhiều độc tố. Song song với đó cần lưu ý thêm bản chất nầm lợn hay lục phủ ngũ tạng nói chung vốn dĩ đã có mùi hôi đặc trưng. Chúng ta cần tránh quy chụp mà phải tiến hành kiểm tra, thẩm định mùi là do hư hỏng hay bản chất mùi của nó như vậy”, PGS.TS Nguyễn Duy Thịnh giải thích.

Việc dùng thịt, nội tạng lợn không rõ nguồn gốc, xuất xứ rất có thể sẽ khiến người tiêu dùng ăn phải lợn bệnh. Chưa kể, để “phù phép” cho nầm lợn còn tươi mới, nhiều thương gia có thể tẩm ướp hóa chất gây hại sức khỏe người tiêu dùng.

Chuyên gia cảnh báo, đây thực chất là hình thức gian lận thương mại, chuộc lợi bản thân mà không nghĩ đến sức khỏe người tiêu dùng, sức khỏe cả cộng đồng. Do đó, điều quan trọng nhất là người tiêu dùng cần tỉnh táo nhận biết, hạn chế tối đa ăn hàng, chỉ ăn ở những nhà hàng có uy tín. Những người mắc bệnh tim mạch, người già, trẻ nhỏ… không nên ăn nầm lợn cũng như lục phủ ngũ tạng nói chung để luôn khỏe mạnh.

n4

Việc dùng thịt, nội tạng lợn không rõ nguồn gốc, xuất xứ rất có thể sẽ khiến người tiêu dùng ăn phải lợn bệnh.

Nhận biết nầm lợn sạch – nầm lợn tẩm hóa chất

Theo chuyên gia, tốt nhất nên mua nầm lợn về nhà tự chế biến sẽ giảm nguy hại ăn phải thực phẩm tẩm ướp hóa chất, gia vị không tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, trong trường hợp phải ăn bên ngoài, bạn vẫn có thể dễ dàng nhận biết nầm lợn bẩn thông qua một số dấu hiệu sau:

– Cảm quan: Nầm lợn khi ướp hóa chất sẽ có mùi khó ngửi, quan sát kỹ sẽ thấy nhiều miếng xuất hiện chấm màu đỏ như nốt xuất huyết. Trong khi, nầm ngon phải có đủ da, mỡ, chứa nhiều tuyến sữa, không có màu sắc bất thường.

n5

Tốt nhất nên mua nầm lợn về nhà tự chế biến sẽ giảm nguy hại ăn phải thực phẩm tẩm ướp hóa chất, gia vị không tốt cho sức khỏe.

– Hương vị: Nầm lợn bẩn sau khi nhai, nuốt sẽ thấy đọng lại vị tanh của nầm thối. Trong khi nầm lợn sạch dễ nhai hơn, ăn cảm giác sần sật và vị thơm đặc trưng.

PGS.TS Nguyễn Duy Thịnh chia sẻ thêm, dù ăn nầm lợn rất ngon nhưng chỉ nên ăn ở quán quen, có uy tín, chỉ ăn nầm nướng tối đa 2 lần mỗi tuần, khi ăn cần loại bỏ cháy xém để hạn chế độc hại tối đa.

Nữ đại gia khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bán vé số, sự thật sau 16 năm khiến cô ch/ế/t lặng

Chiều Sài Gòn tháng Bảy, cơn mưa bất chợt ào xuống như trút nước. Người ta vội vã tấp xe vào lề, trú tạm dưới mái hiên quán cà phê hay cửa tiệm ven đường. Giữa dòng người lạ lẫm và ồn ã, có một người phụ nữ trung niên bước xuống từ chiếc Mercedes đen bóng, chân mang đôi giày cao gót đắt tiền, vai khoác túi Chanel chính hãng. Người ta gọi cô là “nữ đại gia” Hồng Ánh – chủ chuỗi bất động sản nổi tiếng bậc nhất thành phố.

Cô vào quán cà phê nhỏ gần nhà, nơi không sang trọng như những nơi cô thường lui tới, nhưng lại ấm cúng và yên bình đến lạ. Lúc chờ nhân viên pha cà phê mang ra, Hồng Ánh buồn bã nhìn qua cửa kính, tâm trí cô như quay lại những năm tháng đã cũ – cái thời cô còn tay trắng, còn chạy từng đồng, còn cùng một người đàn ông nghèo khổ nhưng chân thành dựng xây giấc mơ.

Đó là Minh – người chồng đầu tiên của cô.

Họ yêu nhau từ khi còn học đại học. Minh học công nghệ, cô học kinh tế. Những ngày đó, Minh gầy gò, nhà nghèo, nhưng thông minh và đầy ý chí. Cô yêu anh vì cái cách anh lau mồ hôi trán nhưng vẫn cười, vì cái cách anh nhịn đói để mua sách, vì cái cách anh tin vào tương lai của hai người.

Sau khi cưới nhau, họ thuê căn phòng trọ nhỏ ở quận 8. Hồng Ánh bán hàng online, còn Minh làm kỹ thuật cho một công ty phần mềm. Họ sống không giàu nhưng hạnh phúc, cho đến khi biến cố đến vào năm thứ ba hôn nhân.

Một vụ đầu tư thất bại khiến Minh mất sạch tiền tiết kiệm, lại gánh thêm món nợ hơn 300 triệu đồng. Anh rơi vào trầm cảm, u uất và thường xuyên cáu gắt. Hồng Ánh cố gắng hết sức để giữ gìn gia đình, nhưng rồi đến một ngày Minh bỏ đi không lời từ biệt. Trên bàn là lá thư tay nguệch ngoạc:

“Anh xin lỗi. Anh không xứng đáng với em nữa. Em xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn. Hãy quên anh đi.”

Cô khóc ngất trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Kể từ đó, cô không còn biết tin gì về Minh.

16 năm sau, khi đã là người phụ nữ thành đạt, có trong tay tất cả – tiền bạc, danh tiếng, quyền lực – thì cô vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tim mình. Không ai hiểu vì sao Hồng Ánh chưa từng tái hôn, cũng chẳng có con. Cô luôn bận rộn, nhưng mỗi khi đêm về, trong giấc mơ chập chờn vẫn hiện lên dáng người đàn ông năm xưa – Minh.

Chiều hôm đó, sau cơn mưa, Hồng Ánh bước ra từ quán cà phê, định rẽ sang nhà người bạn thì mắt cô chợt dừng lại. Ở góc chợ nhỏ đối diện, một người đàn ông lam lũ, mặc áo sơ mi cũ sờn vai, đầu cúi xuống che mưa bằng mũ lưỡi trai, đang rao khẽ:

“Vé số đây, vé số chiều nay… Ai mua giúp tôi vài tờ…”

Tim cô chợt thắt lại.

Gương mặt ấy, dáng người ấy… Tuy đã già hơn, hốc hác hơn, nhưng sao có thể nhầm lẫn được?

Là Minh.

Cô lặng đi, tưởng như tim mình ngừng đập. Không suy nghĩ, cô băng qua đường, giày cao gót lấm đầy nước mưa. Người đàn ông ngẩng đầu khi nghe tiếng gọi:

– Minh… Minh phải không?

Anh nhìn cô, ánh mắt ban đầu mơ hồ, sau đó mở to, sửng sốt. Giọng anh khàn đặc:

– Hồng… Ánh?

Cô không nói được gì nữa, chỉ òa khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Giữa dòng xe cộ tấp nập, họ đứng lặng như hai cái bóng từ quá khứ sống dậy.

– Anh… tại sao? Tại sao anh lại thành ra thế này?

Minh cúi mặt, tránh ánh mắt cô. Anh không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu. Cô nhìn bộ quần áo ướt sũng, tờ vé số nhàu nát trong tay anh, lòng đau nhói như dao cắt. Người đàn ông từng là cả tuổi trẻ của cô, từng mơ mộng bên cô về ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ, nay thành một người bán vé số giữa lòng thành phố phồn hoa.

– Anh không nên xuất hiện như thế này… – cô nghẹn ngào – Em từng tìm anh suốt mấy năm đầu. Em chỉ mong được biết anh sống ra sao. Nhưng anh biến mất… bây giờ lại…

Minh khẽ cười, một nụ cười đau đớn:

– Anh chỉ là thằng đàn ông thất bại. Ngày đó bỏ đi là vì anh biết em sẽ có tương lai tốt hơn nếu không vướng vào anh.

– Anh biết không? Từ ngày anh đi, em chẳng còn cười đúng nghĩa lần nào.

Cô gạt nước mắt. Đúng lúc ấy, một đứa bé gái chừng 10 tuổi chạy tới, ôm lấy chân Minh:

– Ba ơi, ba có mua được gì chưa?

Hồng Ánh sững người. Cô nhìn bé gái, rồi nhìn Minh, gương mặt tái đi:

– Con… là con anh?

Minh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

– Mẹ bé… mất rồi. Anh nuôi nó một mình.

Hồng Ánh gần như không đứng vững. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Một cảm xúc lạ lẫm cuộn lên trong tim – vừa giận dữ, vừa xót xa, vừa bàng hoàng. Cô đưa tay lau nước mưa trên mặt bé gái, run run:

– Con tên gì?

– Dạ… con tên Ngọc Linh.

Ngọc Linh. Cái tên này năm xưa cô từng nói sẽ đặt cho đứa con đầu lòng nếu là con gái.

Cô không biết số phận đang chơi trò gì, nhưng cô linh cảm đây chưa phải là tất cả.

Minh tránh ánh mắt cô:

– Ánh à, em đi đi. Em không nên dính líu gì đến cha con anh nữa. Anh… có những chuyện không thể nói ra.

– Không, Minh. Em không thể quay lưng. Em muốn biết… sự thật suốt 16 năm qua. Vì sao anh biến mất? Vì sao anh không quay lại? Vì sao anh giấu con?

Minh nhắm mắt, đôi vai run nhẹ. Anh biết, mình không thể giấu cô mãi được nữa…

Minh lặng lẽ đưa Hồng Ánh và bé Ngọc Linh về căn phòng trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm khu lao động nghèo. Đó là một căn phòng vỏn vẹn 15 mét vuông, tường ẩm mốc, nền xi măng nứt nẻ, chỉ có một chiếc quạt bàn cũ kỹ quay từng vòng chậm rãi. Hồng Ánh chưa từng tưởng tượng được người đàn ông từng là cả thanh xuân của cô lại sống trong cảnh nghèo đến vậy.

Minh đun nước pha trà, đặt hai tách lên bàn rồi lặng lẽ ngồi đối diện. Anh nhìn cô rất lâu, như thể chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Đôi mắt anh đầy những điều chưa từng nói.

– Anh nợ em một sự thật. Một sự thật đã đè nặng anh suốt 16 năm qua…

Hồng Ánh không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Minh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể:

– Năm đó, sau khi anh thất bại trong phi vụ đầu tư, anh thực sự suy sụp. Anh mang nợ, công ty cho nghỉ việc, anh trở thành gánh nặng cho em. Nhưng điều khiến anh sụp đổ nhất… không phải tiền.

– Là bệnh.

Cô khựng lại.

– Bệnh?

– Anh phát hiện mình bị ung thư máu giai đoạn đầu. Khi biết tin, anh không dám nói với em. Anh sợ em vì thương hại mà ở lại, sợ em phải sống cả đời với người đàn ông không biết còn sống được bao lâu. Anh chọn rời đi, để em được sống cuộc đời khác. Lúc đó anh nghĩ… mình sẽ chỉ sống được một vài năm.

Hồng Ánh bưng miệng, nước mắt cô trào ra. Cô nhớ lại những tháng ngày tuyệt vọng, những đêm thức trắng đợi một cuộc gọi, một dòng tin nhắn… Trong khi đó, anh vật lộn với bệnh tật một mình.

Minh tiếp tục, giọng trầm thấp:

– Anh đi lang thang, làm thuê, làm mướn, chữa trị bằng những gì có thể. Rồi một ngày, khi anh gần như buông xuôi thì gặp một người phụ nữ – chị Lan, người từng là điều dưỡng ở bệnh viện.

– Chị ấy không chồng, không con, bị vô sinh. Thấy anh kiệt quệ, chị cưu mang anh, giúp anh điều trị bằng thuốc Đông y, ăn uống điều độ… Dần dần, sức khỏe anh hồi phục kỳ diệu.

– Lúc anh biết mình khỏi bệnh, thì cũng là lúc chị Lan phát hiện bị ung thư vú giai đoạn cuối. Ba năm sau, chị mất… để lại bé Ngọc Linh cho anh. Không phải con ruột anh, nhưng là đứa bé mà chị gửi gắm.

– Anh nhận nuôi con bé như con ruột mình. Vì chị Lan từng nói: “Nếu một ngày anh gặp lại người phụ nữ năm xưa, hãy nói với cô ấy rằng… anh chưa từng ngừng yêu cô ấy.”

Hồng Ánh bật khóc nức nở, trái tim cô như tan ra thành từng mảnh.

– Tại sao anh không quay lại tìm em?

Minh siết tay:

– Anh từng định quay lại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy em trên báo chí, thành đạt, giàu có… anh lại sợ. Anh chỉ là một kẻ bán vé số, làm gì xứng đáng đứng trước em nữa?

Cô đứng dậy, bước đến gần anh, nghẹn ngào:

– Anh có biết… suốt 16 năm qua, em không mở lòng với ai, không lập gia đình, không có con… Vì em luôn mang hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về. Dù chỉ là một lần thôi.

Minh sững sờ. Cô tiếp:

– Tiền bạc, danh vọng, địa vị… đều không thể khiến em hạnh phúc. Em có thể mua được biệt thự, xe hơi, cổ phần công ty, nhưng không thể mua lại được… anh.

Anh gục đầu xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi. Trong đời, đây là lần thứ hai anh khóc. Lần đầu là khi anh rời khỏi Hồng Ánh, lần hai… là bây giờ.

Ngọc Linh ngồi im lặng nhìn hai người lớn ôm nhau, đôi mắt non nớt ngơ ngác:

– Cô ơi… cô khóc vì ba hả?

Hồng Ánh quỳ xuống, ôm lấy bé:

– Cô khóc vì con nữa, Linh à. Vì cô không biết con tồn tại trên đời.

– Ba nói con là món quà của mẹ Lan để lại. Nhưng ba luôn nói, người mà ba yêu… là một cô tên Hồng Ánh.

Câu nói ngây thơ khiến Hồng Ánh vỡ òa trong xúc động. Cô ôm chặt lấy Minh và Ngọc Linh, như thể sợ họ sẽ tan biến mất lần nữa.

Một tuần sau, thông tin “nữ đại gia Hồng Ánh nhận con nuôi, chính là con gái của chồng cũ” xuất hiện khắp các mặt báo. Dư luận xôn xao, nhưng Hồng Ánh không quan tâm. Cô đưa Minh và bé Linh về căn biệt thự ven sông của mình.

Minh ngần ngại, nhưng Hồng Ánh nói:

– Căn nhà này… từ lâu đã thiếu một điều quan trọng – đó là hơi ấm của một gia đình. Em không muốn chỉ sống trong vàng son, mà cô đơn. Em muốn sống… với người mà em yêu, và đứa bé mà em coi như con ruột.

Minh không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Anh biết, cuộc đời có thể lấy đi của họ nhiều thứ, nhưng vẫn trả lại một món quà – đó là cơ hội thứ hai.

Ba năm sau…

Minh mở một quán cà phê sách nhỏ, Hồng Ánh vẫn điều hành tập đoàn, nhưng ít xuất hiện trước truyền thông. Họ sống giản dị, ấm cúng. Bé Ngọc Linh lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi và luôn gọi Hồng Ánh là “mẹ”.

Vào một chiều mưa tương tự như hôm họ gặp lại, Minh nắm tay Hồng Ánh, thủ thỉ:

– Cảm ơn em… vì đã không bỏ anh lại phía sau. Dù anh từng ngu ngốc rời xa em.

Cô mỉm cười, nhìn anh, mắt ánh lên hạnh phúc:

– Em chỉ cần anh nhớ một điều. Dù là 16 năm, hay 60 năm… em vẫn sẽ đợi.

Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm

Đêm tân hôn, trong căn biệt thự im lặng đến rợn người, Hân run rẩy bước vào phòng tắm để thay đồ. Khi cô quay trở ra, trái tim như ngừng đập. Người đàn ông đứng trước mặt không phải là ông chồng già gần 60 mà cô đã ký giấy kết hôn với. Người đàn ông ấy trẻ, cao lớn… và ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mếm

Nguyễn Minh Hân, 19 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo ở vùng ven Sài Gòn. Mẹ mất sớm, Hân sống cùng bố – ông Tâm, một người đàn ông cục tính, nát rượu, làm công nhân xây dựng với cái lưng đã gù và bàn tay chai sạn.

Cô là niềm hy vọng duy nhất của ông. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi ông Tâm dính vào nợ nần vì cờ bạc. Số nợ hơn 500 triệu đồng đổ ập lên đầu như trời sập. Lũ chủ nợ ngày nào cũng đến đập cửa, dọa nạt, thậm chí dọa bán cả nhà.

Một ngày, trong lúc ông Tâm đang ngồi gục đầu ở quán rượu, một người đàn ông mặc vest đen đến tìm. Ông ta tên là Phạm Quốc – một người nổi tiếng giàu có ở quận 7, hơn 50 tuổi, tóc muối tiêu, ánh mắt sắc như dao. Ông Quốc nói đơn giản:

“Tôi trả hết nợ cho ông. Đổi lại, con gái ông phải làm vợ tôi.”

Ông Tâm về nhà, nói với Hân bằng giọng run run:

“Con… đồng ý được không? Bố không còn cách nào khác.”

Hân chết lặng. Cô gái mười chín tuổi chưa từng nắm tay ai, bây giờ phải lấy một người già hơn cả bố mình. Nhưng nhìn ông Tâm quỳ gối, nước mắt ròng ròng, Hân gật đầu. Cô tưởng mình mạnh mẽ, nhưng đêm đó, cô ôm gối khóc đến ngất đi.

Lễ cưới diễn ra chóng vánh trong một khách sạn lớn. Không có bạn bè, không có người thân – chỉ có cô dâu trẻ với ánh mắt vô hồn, tay lạnh ngắt, và chú rể đứng bên cạnh như một cái bóng.

Sau buổi tiệc, Hân được tài xế chở đến căn biệt thự to lớn ở quận 2. Từng bước đi của cô vang vọng trong căn nhà trống trải. Người quản gia tên Dung đưa cô lên lầu:

“Cô nghỉ ngơi đi. Ông chủ sẽ về sau.”

Đêm đó, Hân tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng được chuẩn bị sẵn, tay run lẩy bẩy. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì – một đêm tân hôn ghê rợn? Một cái chạm lạnh sống lưng từ ông chồng già?

Nhưng… khi cô bước ra từ phòng tắm, điều bất ngờ xảy ra.

Người đàn ông đang đứng giữa phòng, lưng quay về phía cô, không phải là ông Quốc. Anh ta cao, trẻ, mặc áo sơ mi trắng, tay đang mở chai rượu vang. Khi anh quay lại, Hân lùi một bước.

“Em là Hân?” – Anh ta hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
“Anh… là ai?” – Hân lắp bắp.
“Anh tên Khải. Con trai của ông Quốc. Từ giờ, anh sẽ là… chồng của em.”

Cô choáng váng. Không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Lùi lại một chút thời gian trước đó…

Phạm Quốc thật ra không cưới Hân cho bản thân. Ông ta cưới Hân để “giải quyết” một vấn đề lớn hơn: cắt đứt mối quan hệ đồng tính mà con trai ông – Phạm Khải – đang bị vướng vào với một người mẫu nam nổi tiếng. Gia đình ông Quốc thuộc dạng “danh gia vọng tộc”, con trai là niềm hy vọng nối dõi, và việc cậu con trai duy nhất “không chịu lấy vợ” là cái gai lớn.

Hôn nhân với Hân chỉ là một công cụ. Một hợp đồng.

Nhưng ông Quốc không ngờ rằng ngay lần đầu gặp Hân trong một bữa tiệc kín đáo, Khải đã bị vẻ đẹp trong sáng và ánh mắt buồn của cô hút hồn. Anh đồng ý “thay cha cưới vợ” như một cách… chạy trốn chính mình.

Hân bước lùi lại, ánh mắt hoảng loạn:

“Tôi tưởng mình lấy ông Quốc?”
“Về pháp lý là vậy. Nhưng thực tế, ông ấy chỉ là cái tên. Anh mới là người sống với em.”

Cô định bỏ chạy, nhưng Khải nhẹ nhàng nói:

“Anh không ép em làm gì cả. Em có thể ngủ ở phòng khác. Anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện. Em không có lỗi gì hết, Hân à.”

Đêm đó, Hân nằm một mình trong căn phòng lạnh ngắt, lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi.

“Rốt cuộc, mình là vợ của ai?”
“Người đàn ông kia… tại sao lại dịu dàng đến vậy?”
“Có phải mình đang bị đưa vào một trò chơi không lối thoát?”

Sáng hôm sau, Hân tỉnh dậy trên chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ kính chiếu lên gương mặt vẫn còn lấm tấm nước mắt từ đêm qua.

Cô nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ là địa ngục — nhưng tất cả những gì diễn ra chỉ là một cuộc trò chuyện lạnh lùng với một người đàn ông… lạ mà không hẳn xa lạ.

Khải không xuất hiện trong suốt buổi sáng. Người duy nhất cô gặp là quản gia Dung, người phụ nữ ngoài bốn mươi, ít nói nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự cảm thông.

“Cô đừng lo,” bà nói khi rót trà. “Cậu chủ là người có lòng. Dù mọi chuyện bắt đầu không bình thường, nhưng rồi cô sẽ hiểu.”

Nhưng Hân không hiểu.

Không hiểu tại sao mình lại ở đây. Không hiểu tại sao cha mình có thể đem cô đổi lấy sự tự do. Không hiểu vì sao ánh mắt của Khải khiến tim cô đập loạn, dù anh là con của “chồng trên danh nghĩa” cô.

Những ngày sau đó, Khải dần trở thành một phần trong cuộc sống của Hân. Dù sống chung dưới một mái nhà, anh giữ khoảng cách, luôn cư xử nhã nhặn, không bao giờ bước vào phòng cô nếu chưa gõ cửa.

Khải đưa cô đi học lại – vào một trường đại học dân lập trong thành phố, nơi không ai biết cô là “cô dâu bất đắc dĩ” của gia tộc họ Phạm. Anh còn thuê gia sư riêng dạy cô tiếng Anh, công nghệ, cả nghệ thuật.

“Em xứng đáng với nhiều hơn một cuộc đời bị ràng buộc bởi nợ nần,” anh từng nói khi đưa cho cô chiếc laptop mới.

Lúc đầu, Hân nghĩ mình chỉ là món hàng được đối xử tốt. Nhưng dần dần, trái tim cô không còn nghe theo lý trí. Mỗi khi Khải lướt qua, ánh mắt anh như chạm vào tận sâu trong tâm can cô. Cô ghét mình vì bắt đầu mong chờ những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, những lần anh lén mỉm cười với cô qua gương.

Một buổi tối tháng mười, trời mưa, điện trong biệt thự chập chờn. Hân đang tìm quyển sách thì vô tình mở nhầm ngăn tủ trong phòng làm việc của Khải. Bên trong là một hộp ảnh cũ.

Trong ảnh, Khải ôm một người đàn ông trẻ khác, tóc vàng, mắt xanh – nụ cười của cả hai rạng rỡ, ấm áp. Một tờ báo cũ bị gấp lại kỹ lưỡng rơi ra, tiêu đề in đậm: “Con trai độc nhất của Phạm Quốc bị bắt gặp hôn người mẫu nam trong quán bar cao cấp.”

Hân chết lặng.

Mọi điều cô nghi ngờ giờ trở nên rõ ràng: Khải từng yêu một người đàn ông, từng là đề tài đàm tiếu của giới truyền thông, và có lẽ… cuộc hôn nhân với cô là để che đậy tất cả.

Khi Khải về nhà, Hân ngồi trên ghế sofa, tay siết chặt tờ báo.

“Tại sao lại là em?” – giọng cô run lên.
“Em tình cờ biết chuyện rồi sao?” – Khải thở dài, kéo ghế ngồi đối diện.
“Tất cả là một màn kịch đúng không? Em chỉ là một con tốt để anh làm vừa lòng bố anh?”
“Lúc đầu… đúng là vậy.” – Anh không chối. “Anh muốn thoát. Nhưng rồi anh lại thấy em… và em không giống ai cả. Em khiến anh nghĩ khác về mọi thứ.”

Hân nhìn anh, nửa muốn hét, nửa muốn khóc. Nhưng trước vẻ chân thành trong đôi mắt Khải, cô không thể buông lời cay nghiệt.

“Em không cần tình thương hại.”
“Anh biết. Và anh chưa từng thương hại em.” – Anh bước đến gần. “Hân… nếu được lựa chọn lại, anh vẫn chọn cưới em. Không vì bố, không vì xã hội, mà vì chính anh.”

Giây phút đó, Hân hiểu rằng mình đang ở ngã ba đường: tiếp tục sống như một người vợ trên giấy tờ, hoặc bước vào một mối quan hệ phức tạp và dễ tổn thương hơn rất nhiều — một mối quan hệ có tình yêu, nhưng không chắc có tương lai.

Bí mật cuối cùng được hé lộ một tháng sau.

Ông Quốc bị đột quỵ. Trong cơn nguy kịch, ông gọi Hân đến bên giường bệnh, nắm tay cô, giọng yếu ớt:

“Cảm ơn con… vì đã đến với Khải. Nó không giống người khác. Nhưng con giúp nó trở nên mạnh mẽ hơn…”
“Cháu không hiểu…” – Hân rưng rưng.
“Khải từng bị mẹ bỏ rơi. Nó cô độc từ bé. Yêu sai người, bị phản bội, bị xã hội vùi dập. Chú… chỉ muốn nó có một người bên cạnh.”

Giọt nước mắt già nua lăn dài trên gương mặt người cha. Hân đứng lặng, trái tim như bị bóp nghẹt.

Một năm sau.

Hân đã là sinh viên năm hai, nụ cười rạng rỡ hơn xưa. Cô và Khải vẫn sống chung trong biệt thự cũ – nhưng bây giờ là một gia đình thật sự.

Khải không còn là người đàn ông đóng vai “chồng trên danh nghĩa”. Anh là người sẵn sàng học yêu lại từ đầu, vì một cô gái từng là “món hàng”, nhưng rồi trở thành điều quý giá nhất đời anh.

Có những cuộc hôn nhân bắt đầu bằng nợ nần, bằng tính toán… nhưng nếu hai trái tim cùng tìm thấy nhau giữa những lớp vỏ giả tạo, tình yêu thật sự có thể mọc lên – lặng lẽ, bền bỉ và không ai có thể ngờ tới.

Hai anh em sinh đôi lấy chung một vợ – 1 năm sau cô vợ phát hiện ra sự thật đ/áng s/ợ…

Hook mở đầu:

Ở một vùng quê yên bình tại miền Trung, nơi người ta vẫn tin rằng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, một bí mật động trời cuối cùng cũng bị phơi bày – khi cô gái phát hiện người chồng mà cô đầu ấp tay gối suốt một năm… thật ra không phải chỉ có một người.

Tại làng Xuân Tâm, tỉnh Quảng Ngãi, có một gia đình nổi tiếng vì sự khéo léo, giỏi giang – đó là nhà ông Bảy Thọ, một lão nông có hai người con trai sinh đôi giống nhau như hai giọt nước: PhúcPhước.

Phúc là anh, điềm đạm, trầm tính, là kỹ sư xây dựng vừa từ thành phố trở về quê lập nghiệp. Phước là em, nhanh nhẹn, tinh ranh, làm tài xế xe tải chở hàng Bắc – Nam. Dù hai người giống nhau đến kỳ lạ, nhưng tính cách lại khác biệt rõ rệt – người là biển lặng, người là sóng dữ.

Năm 2022, Phúc cưới Lan, cô giáo dạy mẫu giáo của làng – xinh xắn, nết na, nổi tiếng là “con nhà lành”. Đám cưới diễn ra rình rang, ai nấy đều trầm trồ vì đôi trai tài gái sắc. Sau đám cưới, Lan về làm dâu nhà ông Bảy. Cuộc sống của họ tưởng như êm đềm, hạnh phúc.

Phúc vẫn thường xuyên đi công trình, vắng nhà vài ngày, có khi cả tuần. Nhưng Lan không buồn – vì mỗi lần anh về, lại mang theo quà cáp, lời ngọt ngào và những đêm mặn nồng khiến cô chẳng hề nghi ngờ.

Chỉ có một điều hơi lạ… Những lần chồng ở nhà, đôi lúc Phúc bỗng trở nên “nóng nảy”, thô lỗ, yêu vội vàng như người khác hẳn. Lan có hỏi, thì anh chỉ cười gượng: “Làm công trình nhiều khi đầu óc căng lắm, em đừng để ý!”

Lan tin. Bởi cô tin tình yêu. Và tin người chồng mẫu mực của mình.

Một đêm mưa rả rích đầu tháng Tư, Lan trở mình thức giấc giữa khuya vì nghe tiếng động lạch cạch trong bếp. Cô bước ra – thấy một người đàn ông đang lom khom mở tủ lạnh. Cô cười khẽ:

– Khuya rồi mà anh còn đói à?

Người đó quay lại – gương mặt đúng là chồng cô, nhưng trong ánh đèn vàng lờ mờ, ánh mắt anh có gì đó rất… khác. Lạnh và lạ. Không nói lời nào, anh chỉ gật đầu rồi lặng lẽ lên giường nằm tiếp.

Sáng hôm sau, Lan hỏi chồng:
– Hôm qua anh ăn gì vậy?
Phúc ngơ ngác:
– Ăn gì đâu? Anh về lúc 5 giờ sáng mà?

Lan chết lặng. Cô lắp bắp:
– Vậy… tối qua là ai?

Gương mặt Phúc tối sầm lại. Anh không nói, chỉ nhìn Lan rất lâu rồi lặng lẽ bước ra sân. Cô cảm thấy rờn rợn – như thể một bàn tay vô hình vừa lật một góc màn bí mật.

Từ hôm đó, Lan bắt đầu để ý. Cô nhận ra những lần chồng về nhà chỉ sau vài ngày đi công trình – nhưng lại có dấu hiệu… không phải anh. Có lần anh quen món cô ghét, có lần anh đeo nhẫn cưới bên tay phải.

Cho đến một ngày, cô cố tình giả vờ đi công tác trên huyện ba ngày – rồi đêm hôm ấy lặng lẽ quay về.

Và cô thấy “Phúc” – đang ở trong phòng ngủ. Cùng cô. Nhưng sau một cuộc “ân ái” vội vàng, người đó quay đi, để lộ một vết sẹo nhỏ sau gáy mà cô chưa từng thấy. Rồi vô thức nói ra:
– Mai anh chạy chuyến sớm, em ngủ thêm nhé.

“Chạy chuyến”? Phúc là kỹ sư, không phải tài xế. Tim Lan như có ai bóp nghẹt.

Hôm sau, Lan đối mặt với chồng. Cô kể hết – và gằn giọng:

– Người đêm qua… là anh Phước, đúng không?

Phúc chết lặng. Anh không phủ nhận.

Giọng anh run run:

– Anh xin lỗi. Tụi anh… tụi anh làm chuyện này… từ ngày em mới cưới.

Lan gào lên:

– Tại sao? Tại sao hai người lại làm vậy với tôi?

Phúc cúi mặt:

– Vì Phước… yêu em từ trước. Nhưng nó nghĩ em sẽ không bao giờ chọn nó. Nó xin anh, chỉ một lần. Rồi… thành nhiều lần. Anh sai. Anh biết rõ chứ. Nhưng mỗi lần anh đi công trình, nó lén về… Mà em… không nhận ra.

Lan oà khóc. Một cảm giác nhơ nhớp, phản bội, lừa dối trùm lấy cô.

– Vậy… đứa bé trong bụng tôi là con ai?

Phúc chết trân. Lan đã mang thai. Cô vừa phát hiện cách đây một tuần.

Câu hỏi ấy… không ai dám trả lời.

Sau một năm chung sống hạnh phúc, Lan – cô giáo hiền lành ở làng Xuân Tâm – bàng hoàng phát hiện ra mình không chỉ có một người chồng. Hai anh em sinh đôi, Phúc và Phước, đã thay phiên nhau sống cùng cô dưới danh nghĩa… một người.

Giờ đây, cô đang mang thai. Nhưng đứa bé… là con của ai?

Lan nằm co mình trong phòng tối, đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ. Trong đầu cô xoáy vần câu hỏi không lời đáp: đứa bé là con ai?

Cô từng tin rằng cuộc hôn nhân của mình là một thiên đường. Giờ cô thấy như đang rơi vào địa ngục – bị lợi dụng, bị phản bội… không chỉ bởi một người đàn ông, mà bởi cả hai người ruột thịt.

Sáng hôm sau, Lan thu dọn quần áo, về nhà mẹ ruột ở xã bên. Không nói một lời với Phúc. Nhưng ông Bảy Thọ – cha của Phúc và Phước – sau khi biết chuyện, đích thân tìm đến xin gặp cô.

Ông run run châm điếu thuốc, rồi nói:

– Lan à… chuyện này… ba cũng chỉ mới biết. Tụi nó giấu ba. Nhưng lỗi không chỉ của tụi nó – là lỗi của cái nhà này. Nhà mà hai anh em sinh đôi được nuôi dạy mà không biết đâu là giới hạn.

Lan ngẩng đầu:

– Bác nghĩ… con phải làm gì bây giờ?

Ông Bảy rút trong túi ra một phong bì:

– Đây là kết quả xét nghiệm ADN tụi nó tự đi làm, sau khi con bỏ về. Chỉ cần lấy mẫu máu của đứa bé khi sinh… thì sẽ biết là con ai.

Lan không cầm lấy phong bì. Cô đáp, khô khốc:

– Nếu phải đợi sinh xong mới biết, thì chẳng phải… trong suốt thai kỳ, con phải sống trong một sự mơ hồ độc ác sao?

Ông Bảy không nói được gì nữa.

Một tuần sau, Phước chủ động tìm gặp Lan. Không còn vẻ ranh mãnh, anh cúi đầu thật thấp.

– Em ghét anh cũng được. Chửi anh, đánh anh… anh chấp nhận. Nhưng em đừng phá cái thai. Dù là con anh, hay con Phúc… thì nó vẫn là máu mủ của em. Còn tụi anh… không xứng.

Lan không nói gì. Chỉ lặng lẽ lấy từ túi ra một tờ giấy siêu âm: 12 tuần tuổi.

– Tôi không phá. Nhưng tôi cũng không chắc sẽ giữ đứa bé lại trong cuộc đời này.

Câu nói ấy khiến Phước gục đầu khóc như đứa trẻ.

Cô quay đi, lòng chênh vênh như con đò giữa sông.

Ba tháng sau, Lan chuyển dạ. Đứa trẻ ra đời – là một bé trai, kháu khỉnh, trắng trẻo. Nhưng ánh mắt của Lan không ánh lên niềm hạnh phúc – mà đầy hoài nghi.

Bệnh viện tỉnh thực hiện xét nghiệm ADN ngay hôm sau. Phúc và Phước đứng ngoài hành lang – cả hai đều thấp thỏm, như chờ một bản án. Người y tá bước ra, tay cầm phong bì:

– Kết quả đây. Mẹ cháu bé có thể là người nhận.

Lan mở phong bì, mắt dán vào dòng chữ:
“Quan hệ huyết thống: KHÔNG TRÙNG KHỚP với Phước.”

Cô ngước lên, nhìn Phúc – nước mắt rơi không kiểm soát. Nhưng lần này… không phải nước mắt đau đớn.

– Là anh… là anh thật rồi.

Phúc sững người, môi mấp máy:

– Anh xin lỗi… vì đã không bảo vệ em khỏi chuyện này. Nhưng từ nay trở đi… anh sẽ không để ai, kể cả em trai anh… làm tổn thương em nữa.

Phước quay đi, không nói một lời. Từ khoảnh khắc đó, anh biết… mình đã mất tất cả – cả người phụ nữ anh thầm yêu lẫn người cháu mà anh từng hy vọng là con.

Lan dọn về nhà Phúc sau hai tháng ở cữ bên ngoại – nhưng lần này, cô sống trong ngôi nhà riêng, cách nhà ông Bảy khoảng 300 mét. Phúc tự xây ngôi nhà nhỏ ấy để “bắt đầu lại từ đầu”.

Còn Phước… anh bỏ đi biệt xứ. Người làng đồn rằng anh lên biên giới làm việc, có người lại bảo anh đã sang Lào chạy xe thuê. Không ai rõ, chỉ biết từ ngày đó, người ta không còn thấy bóng anh ở làng Xuân Tâm.

Thỉnh thoảng, Lan nhìn con trai – đôi mắt nó giống hệt cha nó. Nhưng có lúc cô vẫn rùng mình, vì trong những đêm yên ắng, cô thấy… trong gương phòng ngủ, một người đàn ông đang nhìn mình – và không chắc đó là Phúc hay Phước.

Bởi lẽ, thứ giống nhau nhất giữa hai người… không phải gương mặt, mà là sự ám ảnh cô sẽ mang theo suốt đời.

Câu chuyện của Lan trở thành điều cấm kỵ trong làng – không ai dám nhắc tới. Nhưng người ta vẫn kể với nhau trong những đêm gió thổi, rằng có một người phụ nữ lấy chồng sinh đôi… và suốt đời không biết nên hận ai hơn.

Bởi có những sự thật, nếu biết sớm… sẽ cứu lấy một cuộc đời. Nhưng nếu biết muộn… sẽ giết chết cả niềm tin.