Home Blog Page 4

Cô Gái Chạy Xe Ôm Gặp Lại Chồng Cũ Trong Biệt Thự: Sự Thật Sau Ba Năm Mất Tích

Lan bước theo Hoàng, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Cánh cổng sắt dần khép lại phía sau lưng, khung cảnh bên trong biệt thự hiện ra: vườn hoa được chăm chút tỉ mỉ, lối đi lát đá bóng loáng, căn nhà rộng lớn sáng đèn lung linh. Mọi thứ sang trọng đến mức cô cảm thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng.

Hoàng mở cửa, giọng trầm lắng:
“Em vào đi. Anh… nợ em một lời giải thích.”

Lan bước vào phòng khách. Nội thất hiện đại, ghế sofa bọc da, bức tranh treo tường đắt giá, kệ rượu chưng toàn chai ngoại. Trái tim cô vừa nhói vừa lạnh. Người đàn ông từng biến mất khỏi cuộc đời mình ba năm, giờ lại sống trong nhung lụa thế này.

Cô ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Hoàng:
“Anh nói đi. Ba năm qua, anh ở đâu? Tại sao không một lời với em và con? Anh có biết mẹ con em đã sống khổ sở thế nào không?”

Hoàng cúi gằm mặt, bàn tay nắm chặt. Giọng anh run run:
“Anh biết, anh có lỗi. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Ngày đó… anh buộc phải rời đi.”

Lan bật cười chua chát:
“Buộc phải rời đi? Anh để mặc vợ con bơ vơ, để mặc em đi tìm trong vô vọng… Chẳng lẽ ba năm trời, anh không có một phút nào nhớ đến tụi em sao?”

Hoàng nhắm mắt lại, hít sâu:
“Anh nhớ. Ngày nào anh cũng nhớ. Nhưng nếu trở về sớm, không chỉ anh, mà cả em và con đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Lan sững người:
“Nguy hiểm? Ý anh là sao?”

Hoàng chậm rãi kể. Ba năm trước, công ty nơi anh làm việc dính vào một phi vụ rửa tiền khổng lồ. Hoàng tình cờ phát hiện, nhưng trước khi kịp báo cảnh sát thì đã bị chúng theo dõi, đe dọa. Hắn ta bắt cóc anh, buộc phải ký vào giấy tờ giả, rồi ép anh biến mất khỏi đời sống cũ để giữ mạng sống. Trong thời gian ấy, Hoàng bị giam giữ, sau đó được một người đàn ông quyền lực cứu thoát và đưa sang nước ngoài. Nhờ đó anh mới còn sống đến ngày hôm nay.

Lan nghe mà lòng rối như tơ vò. Một phần nào đó cô thấy tin, bởi ánh mắt Hoàng không hề dối trá. Nhưng sự thật ấy vẫn quá xa lạ, quá bất ngờ để chấp nhận ngay lập tức.

“Anh ở nước ngoài suốt ba năm?” – cô hỏi, giọng nghẹn lại.

Hoàng gật đầu:
“Đúng. Anh vừa mới trở về hơn nửa năm nay, bắt đầu lại từ đầu, làm việc cho chính ân nhân đã cứu anh. Căn biệt thự này… là của ông ấy cho anh mượn để ổn định cuộc sống.”

Lan khẽ run, trong lòng vừa dấy lên niềm hạnh phúc mơ hồ vì anh còn sống, vừa nhói đau vì bao năm qua cô đơn nuôi con trong thiếu thốn.

“Vậy tại sao… tại sao anh không tìm mẹ con em ngay khi được tự do?” – Lan bật khóc.

Hoàng siết chặt tay:
“Anh đã thử, nhưng khi về, anh phát hiện tụi chúng vẫn còn lảng vảng. Anh sợ lộ ra sẽ kéo em và con vào nguy hiểm. Anh định chờ mọi thứ yên hẳn, sẽ quay lại…”

Lan lắc đầu:
“Anh không hiểu đâu. Ba năm đó, em đã tuyệt vọng thế nào. Bin lớn lên không cha, em không dám nói sự thật, chỉ bảo rằng cha nó đi làm xa. Mỗi tối nó vẫn hỏi bao giờ cha về… Anh biết không?”

Hoàng đưa tay lên che mặt, nước mắt đàn ông rơi lặng lẽ:
“Anh xin lỗi… Lan, anh có lỗi với mẹ con em quá.”

Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên. Người phụ nữ khi nãy bước xuống cầu thang, ngỡ ngàng khi thấy Lan.

“Anh Hoàng, đây là ai vậy?” – cô hỏi, giọng xen lẫn tò mò và cảnh giác.

Lan bàng hoàng nhìn sang Hoàng, rồi nhìn người phụ nữ. Cô ta chính là chủ nhân ngôi biệt thự, dáng vẻ quý phái, ánh mắt có chút gì đó sở hữu.

Trái tim Lan thắt lại. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng run rẩy:
“Còn cô ấy… là ai trong câu chuyện của anh?”

Không khí lập tức căng như dây đàn.

Lan bước theo Hoàng, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Cánh cổng sắt dần khép lại phía sau lưng, khung cảnh bên trong biệt thự hiện ra: vườn hoa được chăm chút tỉ mỉ, lối đi lát đá bóng loáng, căn nhà rộng lớn sáng đèn lung linh. Mọi thứ sang trọng đến mức cô cảm thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng.

Hoàng mở cửa, giọng trầm lắng:
“Em vào đi. Anh… nợ em một lời giải thích.”

Lan bước vào phòng khách. Nội thất hiện đại, ghế sofa bọc da, bức tranh treo tường đắt giá, kệ rượu chưng toàn chai ngoại. Trái tim cô vừa nhói vừa lạnh. Người đàn ông từng biến mất khỏi cuộc đời mình ba năm, giờ lại sống trong nhung lụa thế này.

Cô ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Hoàng:
“Anh nói đi. Ba năm qua, anh ở đâu? Tại sao không một lời với em và con? Anh có biết mẹ con em đã sống khổ sở thế nào không?”

Hoàng cúi gằm mặt, bàn tay nắm chặt. Giọng anh run run:
“Anh biết, anh có lỗi. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Ngày đó… anh buộc phải rời đi.”

Lan bật cười chua chát:
“Buộc phải rời đi? Anh để mặc vợ con bơ vơ, để mặc em đi tìm trong vô vọng… Chẳng lẽ ba năm trời, anh không có một phút nào nhớ đến tụi em sao?”

Hoàng nhắm mắt lại, hít sâu:
“Anh nhớ. Ngày nào anh cũng nhớ. Nhưng nếu trở về sớm, không chỉ anh, mà cả em và con đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Lan sững người:
“Nguy hiểm? Ý anh là sao?”

Hoàng chậm rãi kể. Ba năm trước, công ty nơi anh làm việc dính vào một phi vụ rửa tiền khổng lồ. Hoàng tình cờ phát hiện, nhưng trước khi kịp báo cảnh sát thì đã bị chúng theo dõi, đe dọa. Hắn ta bắt cóc anh, buộc phải ký vào giấy tờ giả, rồi ép anh biến mất khỏi đời sống cũ để giữ mạng sống. Trong thời gian ấy, Hoàng bị giam giữ, sau đó được một người đàn ông quyền lực cứu thoát và đưa sang nước ngoài. Nhờ đó anh mới còn sống đến ngày hôm nay.

Lan nghe mà lòng rối như tơ vò. Một phần nào đó cô thấy tin, bởi ánh mắt Hoàng không hề dối trá. Nhưng sự thật ấy vẫn quá xa lạ, quá bất ngờ để chấp nhận ngay lập tức.

“Anh ở nước ngoài suốt ba năm?” – cô hỏi, giọng nghẹn lại.

Hoàng gật đầu:
“Đúng. Anh vừa mới trở về hơn nửa năm nay, bắt đầu lại từ đầu, làm việc cho chính ân nhân đã cứu anh. Căn biệt thự này… là của ông ấy cho anh mượn để ổn định cuộc sống.”

Lan khẽ run, trong lòng vừa dấy lên niềm hạnh phúc mơ hồ vì anh còn sống, vừa nhói đau vì bao năm qua cô đơn nuôi con trong thiếu thốn.

“Vậy tại sao… tại sao anh không tìm mẹ con em ngay khi được tự do?” – Lan bật khóc.

Hoàng siết chặt tay:
“Anh đã thử, nhưng khi về, anh phát hiện tụi chúng vẫn còn lảng vảng. Anh sợ lộ ra sẽ kéo em và con vào nguy hiểm. Anh định chờ mọi thứ yên hẳn, sẽ quay lại…”

Lan lắc đầu:
“Anh không hiểu đâu. Ba năm đó, em đã tuyệt vọng thế nào. Bin lớn lên không cha, em không dám nói sự thật, chỉ bảo rằng cha nó đi làm xa. Mỗi tối nó vẫn hỏi bao giờ cha về… Anh biết không?”

Hoàng đưa tay lên che mặt, nước mắt đàn ông rơi lặng lẽ:
“Anh xin lỗi… Lan, anh có lỗi với mẹ con em quá.”

Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên. Người phụ nữ khi nãy bước xuống cầu thang, ngỡ ngàng khi thấy Lan.

“Anh Hoàng, đây là ai vậy?” – cô hỏi, giọng xen lẫn tò mò và cảnh giác.

Lan bàng hoàng nhìn sang Hoàng, rồi nhìn người phụ nữ. Cô ta chính là chủ nhân ngôi biệt thự, dáng vẻ quý phái, ánh mắt có chút gì đó sở hữu.

Trái tim Lan thắt lại. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng run rẩy:
“Còn cô ấy… là ai trong câu chuyện của anh?”

Không khí lập tức căng như dây đàn.

Không khí trong phòng khách chùng xuống. Lan ngồi bất động, tim đập dồn dập khi ánh mắt cô va vào người phụ nữ sang trọng vừa bước ra. Người phụ nữ ấy đặt tay lên vai Hoàng một cách tự nhiên, như thể đã quá quen thuộc.

“Anh Hoàng, em đang hỏi… chị này là ai?” – giọng cô ta cất lên, pha chút quyền lực.

Lan quay sang nhìn Hoàng, ánh mắt vừa đau vừa căm phẫn. Cô lặp lại câu hỏi của mình:
“Cô ấy… là gì của anh?”

Hoàng thoáng lúng túng, rồi gỡ nhẹ bàn tay người phụ nữ khỏi vai mình. Anh trầm giọng:
“Lan… đây là bà Thủy – con gái của ân nhân đã cứu anh. Trong thời gian qua, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Nhưng… giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có gì như em nghĩ.”

Bà Thủy khẽ nhướng mày, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Anh nói thế thì hơi quá đấy. Anh Hoàng, ba năm nay tôi lo cho anh, sắp xếp chỗ ở, công việc, thậm chí còn đứng ra bảo vệ anh khi nguy hiểm chưa qua. Nếu bảo ‘không có gì’… thì chẳng khác nào phủ nhận sạch sẽ.”

Lan nghe mà ruột gan xoắn lại. Cô cảm giác như cả thế giới này quay cuồng, bao niềm tin vừa lóe lên lại chực tắt lịm.

“Anh có biết em đã chờ đợi anh thế nào không? Trong khi ở đây, anh được người khác chăm sóc, bảo vệ. Còn em, một mình xoay xở với đứa con nhỏ…” – giọng Lan nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi.

Hoàng tiến lại gần, nắm chặt bàn tay Lan:
“Lan, em phải tin anh. Anh chưa từng phản bội em. Anh nợ Thủy một ân tình lớn, nhưng trái tim anh… chưa bao giờ thay đổi. Người anh nghĩ đến, luôn luôn là em và Bin.”

Ánh mắt anh khẩn thiết, chân thành đến mức khiến Lan dao động. Nhưng rồi, giọng bà Thủy lại vang lên, lạnh lùng:
“Anh có thể phủ nhận tình cảm, nhưng sự thật là nếu không có tôi, anh đã không có ngày hôm nay. Còn chị… chị có tư cách gì trách móc?”

Lan siết chặt nắm tay. Cô không phải người phụ nữ quen đôi co, nhưng tình mẫu tử và nỗi đau bị bỏ rơi suốt ba năm khiến cô không thể im lặng:
“Tư cách ư? Tôi là vợ hợp pháp của anh Hoàng. Tôi là mẹ của con trai anh ấy. Chị có thể giàu, có thể quyền lực, nhưng tình nghĩa vợ chồng và tình cha con… không thứ gì thay thế được.”

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Hoàng quay sang Thủy, giọng dứt khoát:
“Thủy, anh biết em thương anh, biết ơn cha em vô cùng. Nhưng xin em hãy hiểu, anh chỉ có một gia đình – đó là Lan và con trai anh. Ba năm qua, anh đã nợ họ quá nhiều. Anh không thể tiếp tục để mất nữa.”

Ánh mắt Thủy thoáng run rẩy, nhưng rồi cô bật cười nhạt:
“Anh Hoàng, anh quên rằng cha tôi không chỉ cứu anh, mà còn cứu cả công ty của anh khỏi sụp đổ. Nếu anh lựa chọn quay về với cô ấy, anh có chắc mình sẽ bảo vệ được họ không? Anh nghĩ bọn người kia đã bỏ cuộc?”

Lời nói của Thủy khiến Lan giật mình. Thì ra nguy hiểm vẫn còn đó, bóng tối vẫn chưa thực sự biến mất.

Hoàng nắm chặt tay Lan, giọng kiên định:
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bao năm qua, anh âm thầm thu thập chứng cứ. Chỉ cần thêm một chút thời gian, anh sẽ giao hết cho cảnh sát. Anh không muốn trốn chạy nữa. Vì em, vì con, anh phải kết thúc tất cả.”

Lan nhìn sâu vào mắt Hoàng. Cô thấy trong đó không chỉ có tình yêu, mà còn là sự quyết tâm. Trái tim cô, dù còn tổn thương, vẫn không thể phủ nhận mình đã chờ ngày này quá lâu.

Cô gật đầu, nước mắt giàn giụa:
“Chỉ cần anh thật sự trở về, mẹ con em sẽ cùng anh đối mặt.”

Một giây lặng im, rồi Hoàng ôm chầm lấy Lan. Nỗi đau, nỗi hờn trách, cùng niềm tin mong manh sau ba năm xa cách hòa thành dòng nước mắt nóng hổi.

Phía xa, Thủy đứng lặng, ánh mắt xen lẫn bất lực và hụt hẫng. Cô quay người bỏ lên lầu, để lại không gian cho đôi vợ chồng từng bị số phận chia cắt.

Bên ngoài, cơn mưa đã dứt. Ánh nắng muộn hắt vào ô cửa kính, rọi lên khuôn mặt đầy nước mắt của Lan. Cô biết, hành trình phía trước còn chông gai, nhưng ít nhất… sự thật đã được phơi bày, và người chồng mà cô tưởng mất đi mãi mãi, giờ đây đã trở về.

Một khởi đầu mới, sau ba năm đầy mất mát, đang chờ họ phía trước.

Hai thanh niên “thông chốt” đường c:ấm, t:ông thẳng vào cảnh sát cơ động sẽ đối diện với án ph:ạt rất nặng

Tối 21/8, Công an Hà Nội đã bắt giữ 2 “quái xế” đi vào đường cấm phục vụ tổng hợp luyện A80, lao thẳng vào một cảnh sát cơ động, khiến chiến sĩ này bị thương.

Ngày 22/08/2025, Đời sống Pháp luật đưa tin “Hai thanh niên “thông chốt” đường cấm, tô:ng thẳng vào cảnh sát cơ động sẽ đối diện với án phạt rất nặng”. Nội dung chính như sau: 

Trao đối với PV, Ts. Ls. Đặng Văn Cường (Đoàn luất sư Hà Nội) cho rằng, hành vi của hai đối tượng “thông chốt” điều khiển xe mô tô di chuyển với tốc độ cao vào đường cấm (khu vực cấm đường) khi Hà Nội đang chuẩn bị cho tổng duyệt diễu binh diễu hành, là hành vi thể hiện ý thức coi thường pháp luật, gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ. Đặc biệt, hậu quả đã gây thương tích nghiêm trọng cho chiến sĩ cảnh sát cơ động nên các đối tượng này sẽ bị xử lý hình sự.

“Nếu kết quả xác minh cho thấy đối tượng nhận thức được hành vi là tô:ng vào tổ công tác, nhận thức được hành vi của mình có thể dẫn đến chết người, thì sẽ bị xử lý hình sự về tội s:at ha:i người với hình phạt cao nhất là tù chung thân hoặc tử hình”, luật sư Cường nêu quan điểm.

 

 

Ts. Ls. Đặng Văn Cường (Đoàn luật sư Hà Nội)

Theo luật sư, cơ quan chức năng sẽ làm rõ danh tính, khả năng nhận thức và mức độ nhận thức của các đối tượng này về hành vi của mình khi thực hiện hành vi điều khiển xe với tốc độ cao lao về phía độ công tác.

Nếu các đối tượng này nhận thức được rằng hành vi của mình có thể dẫn đến chết người, nhưng vẫn cố Ý điều khiển phương tiện lao vào tổ công tác dẫn đến một chiến sĩ cảnh sát cơ động bị thương nặng, thì có thể xử lý các đối tượng này về tội s:at ha:i người theo quy định tại điều 123 bộ luật hình sự với tình tiết là s:at ha:i người, trong khi nạn nhân đang thi hành công vụ hoặc vì lý do công vụ của nạn nhân.

Trường hợp không đủ căn cứ để xử lý về tội s:at ha:i người thì cũng có thể xử lý các đối tượng này về tội chống người thi hành công vụ theo quy định tại điều 330 bộ luật hình sự hình phạt cao nhất có thể tới 7 năm tù.

 

 

Hai thanh niên đã bị bắt giữ

Trước đó, tối 21/8, mạng xã hội chia sẻ đoạn video ghi lại hình ảnh 2 thanh niên lái xe máy “thông chốt”, lao vào tổ công tác.

Vụ việc xảy ra tại đường Nghi Tàm. Thời điểm này khu vực đang cấm đường phục vụ buổi tổng hợp luyện lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9.

Phát hiện 2 thanh niên trên một xe máy đi vào đường cấm, tổ công tác Công an TP Hà Nội ra tín hiệu dừng xe. Tuy nhiên, thanh niên cầm lái không chấp hành mà lao thẳng vào cảnh sát cơ động khiến cán bộ này bị hất mạnh xuống đường, nằm bất tỉnh. Chiếc xe máy cùng 2 thanh niên văng xa, một người nằm bất tỉnh dưới đường, người còn lại bị tổ công tác nhanh chóng khống chế.

Vụ việc khiến nhiều người bức xúc bởi người dân và các cơ quan chức năng đang hướng về sự kiện quan trọng của đất nước, nhưng 2 thanh niên này có hành vi cố tình gây rối, coi thường pháp luật và ảnh hưởng đến sức khoẻ, tính mạng của người thực thi nhiệm vụ. Nhiều bình luận cho rằng, cần phải xử lý nghiêm 2 kẻ này để răn đe.

Vụ việc đang được cơ quan chức năng điều tra, làm rõ.

Theo Dân Việt ngày 22/8 có bài Vụ chạy xe vào đường cấm A80 tô:ng thẳng vào Công an: Thông tin mới nhất về tình trạng của chiến sĩ CSCĐ. Nội dung như sau:

Ngày 22/8, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội đang làm rõ vụ 2 thiếu niên lao xe máy vào cảnh sát cơ động khi lực lượng làm nhiệm vụ bảo vệ hợp luyện diễu binh, diễu hành tối 21/8.

Khoảng 20h10, Nguyễn Bá Hoài Nam (18 tuổi, trú xã Phúc Thịnh) lái xe máy chở Nguyễn Văn Quân (18 tuổi, trú xã Tiến Thắng) chạy tốc độ cao trên đường Nghi Tàm hướng Âu Cơ. Thời điểm này, Công an thành phố đang cấm đường để phục vụ buổi hợp luyện chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2/9.

 

Hình ảnh 2 đối tượng tô:ng thẳng vào cảnh sát cơ động. Ảnh: Chụp từ clip.

Phát hiện hành vi nguy hiểm, tổ công tác tại chốt trước số 336A Nghi Tàm ra hiệu lệnh dừng xe. Hai thiếu niên không chấp hành, tô:ng thẳng vào đại úy Lê Đình Công, cán bộ Phòng Cảnh sát cơ động, khiến cả 3 ngã ra đường. Họ được đưa đi cấp cứu ngay sau đó.

Đại úy Công bị chấn thương sọ não, gãy xương mũi, xương hàm và tay trái nhưng vẫn tỉnh táo, có thể trò chuyện. Tối cùng ngày, Đại tá Lê Văn Tuân, Phó Giám đốc Công an Hà Nội, đã đến Bệnh viện 108 thăm hỏi, động viên.

Lãnh đạo Công an TP Hà Nội nhận định hành vi của hai thiếu niên “manh động, coi thường pháp luật”, ảnh hưởng đến an toàn của lực lượng làm nhiệm vụ và quần chúng, gây bức xúc dư luận. Giám đốc Công an thành phố yêu cầu các đơn vị khẩn trương điều tra, xử lý nghiêm để răn đe.

Được mẹ chồng tặng nhẫn vàng 2 chỉ, tôi mừng rỡ đeo ngay, nhưng vừa soi gương thì ho:ảng h:ố:t tháo ra..

“Được mẹ chồng tặng nhẫn vàng 2 chỉ, tôi mừng rỡ đeo ngay, nhưng vừa soi gương thì ho:ảng h:ố:t tháo ra…”

Ngày ấy, tôi vừa làm dâu được gần một năm. Thú thật, tôi cũng hơi mặc cảm vì gia cảnh nhà mình không mấy khá giả. Chồng tôi thì hiền lành, thương vợ nhưng đi làm lương cũng chỉ vừa đủ chi tiêu. Trong khi đó, mẹ chồng nổi tiếng là người tiết kiệm, ít khi thể hiện tình cảm bằng lời hay quà cáp. Chính vì thế, hôm ấy khi bà bất ngờ lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp nhung đỏ rồi đặt vào tay tôi, tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

“Con đeo thử xem vừa không. Mẹ thấy hợp với con lắm.” – bà nói nhẹ nhàng. Tôi run run mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn vàng bóng loáng, ánh sáng hắt ra lấp lánh. Nhìn thoáng qua, tôi biết chắc đây phải là vàng thật, lại còn nặng tay, đoán chừng khoảng 2 chỉ. Tim tôi đập thình thịch, chưa bao giờ nghĩ mẹ chồng lại chủ động tặng cho tôi món quà quý giá đến thế.

Tôi mừng quýnh, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, liền đeo ngay vào tay áp út. Chiếc nhẫn vàng sáng rực trên bàn tay nhỏ bé khiến tôi thấy mình như được nâng niu. Tôi vừa ngắm nghía vừa hãnh diện, nghĩ bụng: “Vậy là mẹ đã thực sự công nhận mình rồi, không còn coi là con dâu mới nữa.”

Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được vài phút. Khi tôi bước vào phòng, đứng trước gương soi kỹ hơn, ánh mắt bỗng khựng lại. Chiếc nhẫn to bản, dày cộm, lại khắc hoa văn loằng ngoằng. Trên ngón tay gầy gò của tôi, nó chẳng những không tôn thêm vẻ thanh thoát, mà còn làm bàn tay trông thô cứng lạ thường. Tôi nghiêng trái, xoay phải, càng nhìn càng thấy… sượng.

Trong giây lát, tôi bối rối, tim lạnh đi. “Trời ơi, sao mình đeo vào lại xấu thế này? Không hợp chút nào…” – tôi lẩm bẩm. Cảm giác tự hào ban nãy biến mất, thay vào đó là sự ngượng ngùng, như thể bản thân đang mang một thứ không thuộc về mình. Cuối cùng, tôi luống cuống tháo nhẫn ra, đặt lại vào hộp, rồi ngồi thừ trên giường.

Tôi không biết nên làm gì. Nếu cứ đeo thì ngày nào cũng tự ti khi nhìn bàn tay. Nhưng tháo ra thì lại sợ mẹ buồn, nghĩ rằng tôi chê bai quà bà tặng. Tôi ngồi đó, vừa lo lắng vừa hoang mang, chưa lường được rằng chuyện nhỏ xíu này sẽ dẫn tôi đến nhiều rắc rối bất ngờ.

Từ hôm nhận được chiếc nhẫn, tôi cứ lúng túng mãi. Ngày đầu tiên, tôi còn cố đeo khi đi ăn cơm cùng cả nhà, nhưng hễ nhìn xuống tay lại thấy khó chịu. Bàn tay vốn nhỏ nhắn của tôi như bị nuốt chửng bởi cái nhẫn to bản, bóng loáng. Lúc rửa bát thì vướng víu, cầm chổi quét nhà cũng không thuận, cứ sợ rơi mất. Thế là hôm sau, tôi khẽ tháo nhẫn ra, cất vào hộp, giấu trong ngăn tủ quần áo. Nghĩ bụng chắc mẹ cũng chẳng để ý đâu.

Ai ngờ, ngay buổi chiều, khi tôi vừa dọn dẹp xong thì mẹ chồng bước vào phòng. Ánh mắt bà dừng ngay trên bàn tay tôi.

“Ơ, nhẫn đâu rồi con? Sao không đeo?” – giọng bà không lớn nhưng rõ ràng có chút gặng hỏi.

Tôi lúng túng, bịa đại: “Con… sợ lúc làm việc nhà lỡ trầy xước nên tháo ra thôi mẹ ạ.”

Mẹ chồng gật gù, nhưng tôi nhận ra ánh nhìn chưa thật sự tin tưởng. Bà chỉ im lặng rồi quay đi.

Tối hôm đó, chồng tôi đi làm về, vừa ăn cơm vừa hỏi nhỏ:
“Mẹ bảo sao em không đeo nhẫn? Bà thấy buồn lắm đấy.”

Nghe vậy, tôi càng thêm áy náy. Tôi cố giải thích rằng nhẫn hơi to, đeo không hợp, nhưng chồng chỉ thở dài:
“Em ráng chiều ý mẹ đi. Bà ít khi tặng quà, lần này có lẽ là muốn ghi nhận em rồi.”

Tôi biết chồng nói đúng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.

Những ngày sau, mẹ chồng thi thoảng lại nhắc:
“Con gái thời nay lạ nhỉ, người ta có nhẫn vàng thì đeo khoe suốt, còn con lại cất đi. Mẹ chọn cho con mà.”

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ cười trừ. Nhưng chuyện nhỏ này dần trở thành cái gai. Hàng xóm sang chơi, thấy tôi không đeo nhẫn thì chọc ghẹo:
“Nghe bảo mẹ chồng cho nhẫn vàng 2 chỉ cơ mà? Sao không thấy đeo khoe, giấu kỹ thế?”

Tôi đỏ mặt, chỉ biết ậm ừ. Trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, cảm giác như bị dồn vào thế bí.

Một lần khác, mẹ chồng vô tình thấy hộp nhẫn bị bỏ xó trong tủ. Bà nhìn tôi, ánh mắt thất vọng:
“Con không thích thì cứ nói, sao lại cất đi thế này? Mẹ mua cho con bằng tấm lòng chứ có phải đồ thừa đâu.”

Câu nói ấy khiến tôi như bị ai tạt gáo nước lạnh. Tôi vội vàng phân trần nhưng càng nói lại càng lúng túng, chẳng thể giải thích rõ được. Chồng thì ở giữa, chẳng biết phải đứng về bên nào, chỉ khuyên tôi:
“Hay em cứ đeo lúc có mặt mẹ, còn bình thường tháo ra cũng được. Đừng làm bà buồn.”

Nghe thì hợp lý, nhưng lòng tôi nặng nề hơn. Tôi không muốn giả tạo, cũng không muốn sống trong cảnh lúc đeo lúc tháo chỉ để vừa lòng người khác. Càng nghĩ, tôi càng thấy mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu mong manh, chỉ một chiếc nhẫn cũng có thể làm rạn nứt.

Đêm ấy, tôi trằn trọc mãi, lòng đầy bối rối. Liệu mình nên tiếp tục im lặng chiều lòng, hay phải tìm cách nói thật?

Sáng hôm sau, tôi quyết định phải giải tỏa. Tôi không muốn để chiếc nhẫn bé nhỏ này trở thành bức tường ngăn cách giữa mình và mẹ chồng.

Sau bữa cơm trưa, khi chồng đã ra ngoài, tôi ngồi xuống bên cạnh bà. Tim đập thình thịch, tôi lấy hết can đảm nói:
“Mẹ à… con xin lỗi nếu con làm mẹ buồn mấy hôm nay. Thực ra, con rất quý món quà của mẹ. Nhưng… chiếc nhẫn to quá, con đeo vào nhìn không hợp với tay. Con sợ mọi người nghĩ con khoe khoang nữa. Con ngại lắm.”

Mẹ chồng lặng im vài giây, rồi thở dài:
“Con thật thà đấy. Mẹ cũng đoán là con thấy không hợp. Thực ra, chiếc nhẫn này mẹ mua từ hồi còn trẻ, ngày cưới bố con. Mẹ giữ làm kỷ niệm. Giờ nghĩ mình già rồi, chẳng dùng đến, nên đưa lại cho con, coi như gửi gắm. Nhưng mẹ quên mất, cái gì hợp với mình chưa chắc hợp với người khác.”

Nghe đến đây, lòng tôi mềm nhũn. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt mẹ không phải sự trách móc, mà là nỗi niềm. Bà không hề keo kiệt như lời đồn, chỉ là không biết cách bày tỏ tình cảm. Chiếc nhẫn kia không đơn thuần là vàng bạc, mà còn là kỷ vật gắn liền với cuộc đời bà.

Tôi cầm tay mẹ, nghẹn ngào:
“Con hiểu rồi, con sẽ giữ gìn thật cẩn thận. Nhưng mẹ cho phép con chỉ đeo vào dịp đặc biệt thôi nhé. Con sợ làm mất thì tiếc lắm.”

Mẹ chồng cười, nụ cười hiền hậu hơn bao giờ hết:
“Ừ, miễn con quý trọng là được. Mẹ tặng con không phải để khoe, mà để con biết mẹ coi con như con gái. Đeo hay không không quan trọng, quan trọng là con hiểu lòng mẹ.”

Tôi thấy mắt mình cay cay. Hóa ra, mọi khúc mắc bấy lâu chỉ vì tôi ngại nói thật. Nếu sớm một chút chân thành, có lẽ đã chẳng phải dằn vặt nhiều ngày.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi không còn e dè mỗi khi ngồi cạnh bà. Thỉnh thoảng, tôi vẫn đeo chiếc nhẫn vào dịp lễ tết, còn bình thường cất kỹ trong hộp, như một báu vật. Nó không chỉ là vàng 2 chỉ, mà còn là biểu tượng cho sự thấu hiểu, cảm thông giữa hai thế hệ phụ nữ trong một mái nhà.

Và tôi nhận ra, trong cuộc sống gia đình, đôi khi không phải những chuyện lớn lao mới khiến ta đau đầu, mà chính những điều nhỏ nhặt. Nhưng nếu biết mở lòng, biết đặt mình vào vị trí của nhau, thì mọi khúc mắc đều có thể hóa giải.

Cập nhật nhanh GIÁ VÀNG 22/8

Giá vàng hôm nay 22/8/2025 trên thế giới ít biến động, thị trường đang chờ đợi bài phát biểu của Chủ tịch Fed Jerome Powell tại kỳ họp thường niên Jackson Hole. Giá vàng SJC lập đỉnh mới 125,4 triệu đồng/lượng.

Ngày 22 tháng 8 năm 2205, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 22/8/2025: Thế giới ‘nín thở’ chờ tin nóng, SJC lập đỉnh kỷ lục”. Nội dung như sau:

Giá vàng thế giới hôm nay 22/8/2025

Lúc 20h ngày 21/8 (giờ Việt Nam), giá vàng giao ngay ở mức 3.346 USD/ounce, còn hợp đồng vàng tương lai giao tháng 9/2025 trên sàn Comex ở mức 3.344 USD/ounce.

Trước đó, giá vàng giao ngay có thời điểm quanh 3.340,5 USD/ounce sau khi báo cáo triển vọng kinh doanh sản xuất của Cục Dự trữ Liên bang Philadelphia cho thấy hoạt động kinh tế khu vực suy giảm trong tháng 8.

Theo báo cáo công bố, chỉ số hoạt động chung đã giảm mạnh xuống -0,3, thấp hơn nhiều so với mức 15,9 của tháng 7 và kỳ vọng của các nhà kinh tế là 6,8. Chỉ số đơn đặt hàng mới rơi xuống vùng âm.

Chỉ số việc làm giảm từ 10,3 xuống 5,9, phản ánh sự suy yếu của thị trường lao động. Áp lực lạm phát vẫn cao, chỉ số giá phải trả tăng 8 điểm lên 66,8 điểm, mức cao nhất kể từ tháng 5/2022.

Trước đó, Bộ Lao động Mỹ công bố dữ liệu cho thấy thị trường lao động đang yếu đi. Số đơn xin trợ cấp thất nghiệp ban đầu đã điều chỉnh theo mùa là 235.000 trong tuần kết thúc vào ngày 16/8. Con số này cao hơn nhiều so với dự báo của các nhà kinh tế là 225.000 và tăng đáng kể so với 224.000 của tuần trước.

nhẫn trơn_-10.jpg
Giá vàng trong nước lập đỉnh mới. Ảnh: Chí Hiếu

Các nhà giao dịch đang chờ đợi bài phát biểu của Chủ tịch Cục Dự trữ Liên bang (Fed) Jerome Powell tại kỳ họp thường niên Jackson Hole vào thứ Sáu tuần này. Bài phát biểu của ông được kỳ vọng sẽ đưa ra tín hiệu rõ ràng hơn về định hướng chính sách tiền tệ trong tương lai.

Theo các nhà kinh tế, dữ liệu sản xuất yếu kém củng cố kỳ vọng Fed sẽ tiếp tục chu kỳ nới lỏng vào tháng tới. Điều này sẽ tạo động lực tăng giá cho vàng. Tuy nhiên, cho đến khi có thông tin chính thức, giá vàng nhiều khả năng vẫn sẽ dao động quanh ngưỡng hỗ trợ quan trọng trong ngắn hạn.

Việc cắt giảm lãi suất sẽ làm giảm chi phí cơ hội của việc nắm giữ các tài sản không sinh lời như vàng, từ đó làm tăng sức hấp dẫn của kim loại quý này đối với nhà đầu tư. Đây là lý do khiến giá vàng bật tăng ngay sau khi dữ liệu được công bố.

Giá dầu thô đã tăng và hiện giao dịch ở mức khoảng 63,25 USD/thùng, trong khi lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 10 năm đạt 4,306%.

Giá vàng trong nước hôm nay 22/8/2025

Tại thị trường trong nước ngày 21/8, giá vàng miếng SJC niêm yết ở mức 124,4-125,4 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 600 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều so với kết phiên giao dịch hôm qua.

Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC kết phiên ở mức 117,3-119,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 500 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều.

Trong khi đó, giá vàng nhẫn 9999 tại Doji tăng 300 nghìn đồng/lượng ở chiều mua và cao hơn 100 nghìn đồng/lượng ở chiều bán so với mức chốt phiên hôm qua, giao dịch ở mức 117,3-120,3 triệu đồng/lượng (mua – bán).

Dự báo giá vàng

Các nhà phân tích thị trường cho rằng Fed cần phải hành động để hỗ trợ nền kinh tế. Giới đầu tư đang chờ đợi các động thái chính sách tiếp theo từ Fed, bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy việc nới lỏng chính sách tiền tệ đều là tin tốt cho thị trường vàng.

Trong báo cáo phân tích mới nhất, ngân hàng đầu tư Thụy Sĩ UBS nhận định nhu cầu vàng thỏi tăng mạnh nhất kể từ năm 2011, được thúc đẩy bởi sự kết hợp của nhiều yếu tố vĩ mô.

Những rủi ro dai dẳng về kinh tế tại Mỹ, lo ngại về sự độc lập của Fed và tính bền vững của chính sách tài khóa, cùng với bất ổn địa chính trị đang củng cố xu hướng phi USD hóa và thúc đẩy các ngân hàng trung ương tăng cường mua vàng.

Hoạt động mua ròng của các ngân hàng trung ương sẽ tiếp tục mạnh mẽ, dù có thể thấp hơn mức kỷ lục của năm ngoái. UBS dự báo tổng nhu cầu vàng toàn cầu sẽ tăng 3% lên 4.760 tấn vào năm 2025, đánh dấu mức cao nhất trong hơn một thập kỷ.

UBS nâng dự báo giá vàng quý I/2026 thêm 100 USD, lên mức 3.600 USD/ounce. Ngân hàng này cũng tăng dự báo cho quý II/2026 thêm 200 USD lên 3.700 USD/ounce và đặt mục tiêu tương tự cho quý III.

Cùng ngày, báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Kinh tế Mỹ tăng tốc, đà tăng giá vàng bị kìm hãm”. Nội dung như sau:

S&P Global cho biết hôm thứ Năm rằng chỉ số quản lý thu mua (PMI) sơ bộ của lĩnh vực sản xuất đã tăng lên 53,3 trong tháng 8, từ mức 49,8 của tháng 7.

Kết quả này cao hơn kỳ vọng của các nhà kinh tế, vốn dự báo chỉ số gần như không đổi. Báo cáo cũng lưu ý rằng chỉ số này đã đạt mức cao nhất trong 39 tháng.

“Sau khi gần như chững lại trong tháng 7, lượng đơn hàng mới trong lĩnh vực sản xuất hàng hóa cũng tăng trong tháng 8, với tốc độ tăng trưởng cao nhất kể từ tháng 2.2024, chủ yếu nhờ nhu cầu trong nước gia tăng, đồng thời được hỗ trợ bởi mức tăng xuất khẩu hàng hóa lớn nhất trong 15 tháng qua” – báo cáo cho biết.

Diễn biến giá vàng thế giới những phiên giao dịch gần đây. Biểu đồ: Phan Anh

Giá vàng thế giới đang chịu áp lực từ dữ liệu kinh tế Mỹ. Biểu đồ: Phan Anh

Trong khi đó, khu vực dịch vụ của Mỹ vẫn giữ vững nhịp độ. Theo báo cáo, PMI dịch vụ đạt 55,4, gần như không đổi so với mức 55,7 của tháng 7. Dữ liệu này vượt dự báo, khi giới phân tích cho rằng PMI sẽ giảm xuống 54,2.

“Một sự mở rộng bền vững đã được ghi nhận trong nền kinh tế dịch vụ, mặc dù tốc độ tăng trưởng hoạt động kinh doanh giảm nhẹ so với mức cao nhất từ đầu năm đến nay trong tháng 7” – theo báo cáo.

Chỉ số tổng hợp tăng lên 55,4, từ mức 55,1 của tháng 7.

Bất chấp dữ liệu kinh tế mạnh hơn dự kiến, thị trường vàng vẫn duy trì ngưỡng hỗ trợ quan trọng trên 3.300 USD/ounce, dù chịu áp lực bán ban đầu. Giá vàng giao ngay lần cuối được ghi nhận ở mức 3.336,80 USD/ounce, giảm 0,26% trong ngày.

Chris Williamson – Kinh tế trưởng tại S&P Global Market Intelligence – nhận định sự phục hồi trong hoạt động kinh tế là tín hiệu tích cực cho tăng trưởng quý III.

“Dữ liệu cho thấy nền kinh tế đang tăng trưởng ở mức 2,5% hàng năm, cao hơn so với mức trung bình 1,3% trong hai quý đầu năm.

Các công ty ở cả lĩnh vực sản xuất và dịch vụ đều báo cáo nhu cầu mạnh mẽ hơn, nhưng đang gặp khó khăn trong việc đáp ứng tăng trưởng doanh số, khiến lượng đơn hàng tồn đọng tăng nhanh nhất kể từ giai đoạn hạn chế năng lực do dịch bệnh đầu năm 2022″ – ông nói trong báo cáo.

Tuy nhiên, sự gia tăng hoạt động cũng đi kèm với chi phí cao hơn. Báo cáo cho biết giá trung bình đối với hàng hóa và dịch vụ tăng với tốc độ mạnh nhất kể từ tháng 8.2022 khi các công ty chuyển chi phí cao hơn sang khách hàng.

“Việc giá bán hàng hóa và dịch vụ tăng lên cho thấy lạm phát tiêu dùng sẽ tiếp tục vượt mục tiêu 2% của FED trong những tháng tới. Thực tế, kết hợp với sự gia tăng hoạt động kinh doanh và tuyển dụng, sự tăng giá được ghi nhận trong khảo sát đặt PMI vào vùng thiên về tăng lãi suất thay vì cắt giảm, dựa trên mối quan hệ lịch sử giữa các chỉ số kinh tế này và quyết định chính sách của FOMC” – ông Williamson nhấn mạnh.

Mức độ nguy hiểm và đường đi của bão số 5 sắp đổ bộ vào Biển Đông

Dự báo khoảng đêm nay (22.8), áp thấp nhiệt đới sẽ di chuyển vào Biển Đông, nhiều khả năng sẽ mạnh lên thành bão số 5 Kajiki.

Hà Nội: 1 bà cô t-ố v-ay 800 triệu đồng, sau 6 năm trả gần 58 tỷ nhưng chủ nợ vẫn kêu chưa hết nợ

 Theo phản ánh của bà A. (ở Hà Nội), năm 2019 bà vay ông Đ. 800 triệu đồng. Sau 6 năm, bà A. cho biết số tiền đã trả cho ông Đ. lên tới gần 58 tỷ đồng, nhưng “nợ gốc” vẫn còn 8,4 tỷ đồng.

Ngày 22/8, nguồn tin của phóng viên Dân trí cho biết, Phòng Cảnh sát hình sự Công an TP Hà Nội vừa thụ lý xác minh trình báo của bà L.T.N.A. (41 tuổi, ở phường Văn Miếu – Quốc Tử Giám) về việc bị đe dọa đòi nợ.

Theo phản ánh của bà A., từ năm 2019, bà nhiều lần vay tiền, tổng 800 triệu đồng của ông N.M.Đ. (31 tuổi, hàng xóm) để kinh doanh, với mức lãi ban đầu là 6.000 đồng/triệu/ngày.

Khi chậm trả lãi, bà A. bị cộng dồn lãi vào gốc và tiếp tục bị tính lãi theo số tiền mới, đồng thời bị buộc vay theo hình thức “bốc bát họ”, với lãi suất 6.000-10.000 đồng/triệu/ngày (tương đương 219-635%/năm) để đáo nợ.

Đến nay, sau khoảng 6 năm, bà A. cho biết số tiền đã trả cho ông Đ. lên tới gần 58 tỷ đồng, nhưng theo cách tính của ông Đ., “nợ gốc” của bà vẫn còn 8,4 tỷ đồng.

Theo bà A. phản ánh, mỗi khi chậm trả tiền, bà và gia đình bị khủng bố tinh thần, tạt sơn, chất bẩn vào nhà. Do quá áp lực, ngày 24/7 vừa qua bà A. đã uống hơn 400 viên thuốc ngủ tự vẫn.

Sự việc may mắn được phát hiện sớm, bà N.A. được đưa đi cấp cứu.

Sau khi ra viện, bà A. đã lập vi bằng, sao kê những giao dịch cũng như những hành động của ông Đ. và trình báo tới Phòng Cảnh sát hình sự Công an Hà Nội.

Chiều 20/8, bà A. đã tới trụ sở công an để làm việc.

Theo nguồn tin, cảnh sát sẽ làm rõ nguồn tiền, xác minh lý do uống thuốc ngủ của bà A. để phục vụ công tác điều tra.

Bài viết hay? Ấn để tương tác

Rung động với chồng cũ sau ba năm gặp lại……và giữa chúng tôi xuất hiện một b-í m-ật chưa từng được t-iết l-ộ…

“Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Nhưng nếu sau ba năm xa cách, gặp lại, trái tim lại rung lên như ngày đầu… thì đó là định mệnh, hay chỉ là một lần thử thách khác của cuộc đời?”

Ba năm trước, tôi và Minh – chồng cũ của tôi – ký vào tờ giấy ly hôn trong sự im lặng đến nghẹt thở. Không cãi vã, không trách móc, chỉ là cả hai cùng nhận ra chúng tôi không còn đủ kiên nhẫn để đi cùng nhau đến cuối con đường. Tôi dọn về ở cùng mẹ, còn anh thì chuyển công tác sang một thành phố khác. Từ đó, chúng tôi gần như không liên lạc, ngoại trừ vài lần cần giấy tờ liên quan đến đứa con gái nhỏ.

Ba năm, tôi đã học cách sống một mình, chăm con, đi làm rồi lại về nhà. Tưởng chừng mọi thứ đã nguội lạnh, thì một chiều thứ sáu, trong buổi họp phụ huynh của con gái, tôi nhìn thấy anh. Vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy, mái tóc có phần gọn gàng hơn, gương mặt chín chắn hơn nhiều. Khoảnh khắc anh bước vào lớp, trái tim tôi lỡ nhịp một cái, như thể ba năm chưa từng tồn tại.

Anh cười nhẹ, gật đầu chào tôi. Tôi bối rối, chỉ biết đáp lại bằng một cái gật khẽ. Suốt buổi họp, tôi chẳng nghe rõ cô giáo nói gì, tâm trí cứ rối tung bởi sự xuất hiện của anh. Khi tan họp, anh lại gần, ngập ngừng hỏi:

– Em khỏe không?

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà làm tim tôi run rẩy. Tôi mỉm cười gượng gạo:

– Ừ, cũng ổn. Anh thì sao?

Anh gật đầu, ánh mắt như muốn nói nhiều hơn thế, nhưng lại kìm lại.

Trên đường về, con gái ríu rít kể chuyện trong lớp. Tôi cố lắng nghe, nhưng lòng cứ ngổn ngang. Cảm giác cũ ùa về – vừa ấm áp vừa chông chênh. Tôi tự nhủ, có lẽ chỉ là phút yếu lòng, không nên nghĩ nhiều. Nhưng rồi tối đó, anh nhắn tin hỏi thăm, như thể chúng tôi chưa từng là hai kẻ xa lạ.

Từ tin nhắn ấy, một cánh cửa mới mở ra. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, ban đầu chỉ xoay quanh con gái, sau đó là công việc, rồi cả những mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống. Tôi ngạc nhiên nhận ra, chúng tôi có thể nói chuyện dễ dàng hơn cả khi còn sống chung.

Một buổi chiều, anh bất ngờ đề nghị:

– Hay cuối tuần này, anh đưa hai mẹ con đi chơi biển. Lâu rồi mình chưa có chuyến nào cả.

Tôi ngần ngại. Liệu có nên không? Nhưng ánh mắt con gái sáng lên khiến tôi không thể từ chối. Thế là cuối tuần, ba chúng tôi lại đi cùng nhau, như một gia đình.

Khoảnh khắc đứng nhìn anh bế con cười vang dưới sóng biển, tôi thấy tim mình run rẩy – cái rung động tưởng chừng đã ngủ yên ba năm nay. Tôi sợ. Sợ rằng một khi nó thức dậy, tôi sẽ lại đau thêm lần nữa. Nhưng cũng chính giây phút đó, tôi nhận ra: có những cảm xúc, dẫu muốn chôn sâu, cũng sẽ tự tìm đường sống lại.

Điều tôi không ngờ tới là, chuyến đi ấy chỉ mới là khởi đầu. Giữa chúng tôi còn tồn tại một bí mật chưa từng được tiết lộ – bí mật có thể thay đổi tất cả…

Sau chuyến đi biển, tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó – một kỷ niệm ngắn ngủi, ấm áp rồi ai về nhà nấy. Nhưng không. Từ hôm ấy, Minh thường xuyên xuất hiện hơn trong cuộc sống của tôi và con gái. Anh đón con đi học, đưa con về nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn ghé mua đồ ăn cho hai mẹ con. Ban đầu, tôi cố giữ khoảng cách, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra khoảng cách ấy mỏng manh đến mức chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ phá vỡ.

Có những tối, sau khi con đã ngủ say, chúng tôi ngồi ở phòng khách, chỉ nói vài câu chuyện nhỏ nhặt mà sao lòng tôi lại thấy bình yên đến lạ. Anh không còn nóng nảy, không còn im lặng một cách khó chịu như ngày trước. Thay vào đó, là sự quan tâm nhẹ nhàng, kiên nhẫn mà tôi từng ao ước. Nhiều lúc, tôi tự hỏi: Phải chăng con người ta chỉ thực sự biết trân trọng sau khi mất đi?

Một tối cuối tuần, khi tôi đang dọn dẹp bếp, anh bất ngờ lên tiếng:

– Thật ra… có điều này anh chưa từng nói với em.

Tôi khựng lại, ngước nhìn anh. Ánh mắt anh chùng xuống, có gì đó vừa day dứt vừa bối rối.

– Ngày mình ly hôn… không phải chỉ vì anh thấy chúng ta không hợp. Còn một lý do khác.

Tôi lặng người. Tim đập dồn dập. Trong ba năm qua, tôi đã nhiều lần tự hỏi: tại sao lại kết thúc nhanh như vậy? Chúng tôi từng có tình yêu đẹp, từng có ước mơ cùng nhau. Sự im lặng của anh khi ký vào đơn ly hôn khiến tôi nghĩ anh đã hết yêu, nhưng nghe anh nói thế, mọi thứ lại khác.

Tôi định hỏi thêm, nhưng anh ngập ngừng rồi đổi chủ đề, chỉ bảo:

– Thôi, để lúc khác nói. Anh sợ em sẽ giận.

Tôi cười gượng, cố giấu đi sự hụt hẫng. Nhưng từ hôm đó, trong tôi bỗng nảy sinh một nỗi tò mò lẫn lo lắng. Bí mật gì mà anh giấu suốt ba năm?

Càng ngày, tôi càng thấy mình khó thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc với anh. Một buổi chiều, trời đổ mưa lớn, anh gọi cho tôi:

– Em ở đâu? Đừng tự đi về, để anh qua đón.

Chỉ một câu ngắn ngủi mà khiến tôi nghẹn ngào. Trong ba năm qua, tôi toàn tự chống chọi với những cơn mưa, những cơn bệnh, cả những đêm dài trống trải. Giờ đây, chỉ cần có anh ở bên, lòng tôi lại mềm yếu.

Hôm ấy, chúng tôi ngồi trong xe, mưa gõ lộp độp trên kính. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi nghe rõ nhịp tim mình. Anh khẽ nói:

– Anh chưa bao giờ hết yêu em.

Câu nói ấy khiến tôi lặng người. Bao nhiêu uất ức, tủi thân, khao khát trong tôi như được gỡ bỏ. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì anh tiếp lời:

– Nhưng tình yêu đó… ba năm trước đã bị chôn vùi bởi một sự thật mà anh không dám nói.

Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt chất đầy câu hỏi. Anh cắn môi, bàn tay siết chặt vô lăng.

– Anh xin em thêm chút thời gian. Anh sẽ kể tất cả. Chỉ mong em… đừng ghét anh.

Tôi im lặng. Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Trong lòng tôi, vừa dâng lên niềm hy vọng, vừa bùng lên nỗi sợ hãi.

Bí mật ấy là gì? Tại sao anh không nói từ đầu? Và liệu khi sự thật phơi bày, tôi còn đủ can đảm để đối diện hay không?

Tôi không biết. Chỉ biết rằng, con tim tôi – sau ba năm tưởng đã nguội lạnh – giờ lại rung động từng nhịp, từng nhịp, không cách nào kìm giữ.

Những ngày sau cơn mưa hôm ấy, tôi cứ sống trong trạng thái nửa hy vọng nửa bất an. Minh vẫn quan tâm, vẫn gần gũi, nhưng ánh mắt anh lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi niềm. Tôi biết anh đang đấu tranh, nhưng không rõ là với điều gì.

Một tối, khi con gái đã ngủ, anh ngồi xuống đối diện tôi. Giọng anh trầm thấp, như thể đã chuẩn bị rất lâu cho khoảnh khắc này:

– Anh không muốn giấu em thêm nữa. Đã đến lúc em cần biết sự thật.

Tôi lặng im chờ đợi, lòng thắt lại. Anh hít một hơi dài rồi nói:

– Ba năm trước, khi công ty anh bị điều tra, anh đã đứng trước nguy cơ mất việc và có thể vướng vào kiện tụng. Anh sợ liên lụy đến em và con. Lúc đó, người ta hứa với anh rằng nếu “giữ im lặng” và chấp nhận rời đi, mọi chuyện sẽ êm. Anh nghĩ… ly hôn sẽ là cách bảo vệ em và con khỏi rắc rối.

Tôi choáng váng. Thì ra nguyên nhân không phải vì hết yêu, cũng chẳng phải vì chúng tôi không hợp. Là anh tự gánh lấy tất cả, rồi chọn cách đẩy tôi ra xa.

– Nhưng… tại sao anh không nói? – Giọng tôi run run. – Tại sao lại để em nghĩ rằng anh không cần mẹ con em nữa?

Anh cúi đầu, mắt đỏ hoe:

– Vì anh hèn nhát. Anh sợ em sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ con phải mang tiếng. Anh nghĩ chỉ cần em hận anh, em sẽ dễ buông tay hơn.

Trong lòng tôi cuồn cuộn cảm xúc. Giận có, thương có, xót xa cũng có. Ba năm qua, tôi đã tự trách mình không đủ tốt để giữ hạnh phúc. Còn anh, lại tự nhận hết lỗi về mình để che giấu. Chúng tôi đã cùng nhau lạc lối trong im lặng.

Tôi bật khóc. Bao nhiêu ấm ức, nhớ thương, dằn vặt tràn ra theo dòng nước mắt. Anh vội nắm lấy tay tôi:

– Anh xin lỗi. Anh biết ba năm qua em đã khổ nhiều. Nếu còn cơ hội… anh muốn bù đắp, muốn được ở cạnh mẹ con.

Tôi nhìn anh, lòng chông chênh. Một phần tôi khao khát được quay lại, được sống trọn vẹn như một gia đình. Nhưng một phần khác lại sợ – sợ rằng hạnh phúc lần này vẫn sẽ mong manh, sợ rằng con tim mình lại phải tổn thương thêm lần nữa.

Đêm ấy, tôi trằn trọc rất lâu. Suy cho cùng, chúng tôi đã từng yêu, từng chia ly, và giờ đứng trước ngưỡng cửa của một khởi đầu mới. Liệu có nên bước tiếp không?

Sáng hôm sau, khi con gái tỉnh dậy, nó hồn nhiên chạy lại ôm lấy Minh:

– Ba ở lại luôn với mẹ con mình nha!

Câu nói vô tư ấy khiến cả hai chúng tôi lặng người. Tôi nhìn vào mắt anh – ánh mắt chan chứa tình cảm và sự hối hận. Cuối cùng, tôi mỉm cười, khẽ gật đầu.

Có lẽ tình yêu, sau khi trải qua đổ vỡ, nếu còn đủ mạnh để kéo chúng tôi quay lại, thì đó không chỉ là định mệnh, mà còn là sự lựa chọn. Tôi chọn tha thứ, chọn tin tưởng một lần nữa – không phải vì quá khứ, mà vì hiện tại và tương lai của con, và cả của chính tôi.

Ba năm chia xa, một bí mật bị chôn giấu, và giờ đây là một cơ hội để viết lại câu chuyện dở dang.

Có những rung động tưởng chừng đã lụi tàn, hóa ra chỉ đang ngủ yên, chờ ngày được đánh thức…

Mùa tuyển sinh đại học r;ối r;en: Rối tung hết cả. Chưa năm nào như năm nay

Mùa tuyển sinh đại học rối ren

‘Rối tung hết cả. Chưa năm nào như năm nay’, phụ trách tuyển sinh một đại học thốt lên chiều qua khi chưa thể dự kiến được điểm chuẩn sau nhiều ngày lọc ảo.

Đến chiều tối 21/8, nhiều trường đại học khu vực phía Bắc cho hay vẫn trục trặc ở khâu lọc ảo. Hệ thống mới lọc ảo được 2-3 lần, nhưng dữ liệu có sai sót nên không có ý nghĩa.

“Ngay khi có quy chế tuyển sinh, tôi đã rất lo lắng nhưng không lường được mọi việc lại rối loạn đến mức này”, ông Nguyên, phụ trách tuyển sinh một trường phía Bắc, nói.

Trên nhiều diễn đàn, các thí sinh nói như “ngồi trên đống lửa”, từ khi đăng ký nguyện vọng đến lúc đợi điểm chuẩn.

Quỳnh Anh ở Hà Nội đặt hơn 30 nguyện vọng vào các trường khối kinh tế, cùng một số trường tư thục để “chống trượt”. Sau khi biết tổng điểm thi tốt nghiệp THPT đạt 22,75 tổ hợp D01 (Toán, Văn, Anh), dù có thêm IELTS 7.0, nữ sinh vẫn không ngừng lo lắng.

“Nếu như các năm trước, lúc này em đã biết mình đỗ một vài nguyện vọng, dù gì cũng yên tâm hơn. Còn năm nay đã không biết trước, lại thêm tẩu hỏa nhập ma với màn quy đổi điểm chuẩn của các trường”, Quỳnh Anh nói.

Thí sinh, phụ huynh và chuyên gia tuyển sinh từ các trường dùng từ “rối loạn”, “phức tạp” với mùa tuyển sinh năm nay.

Thí sinh TP HCM thi tốt nghiệp THPT 2025. Ảnh: Quỳnh Trần

Thí sinh TP HCM thi tốt nghiệp THPT 2025. Ảnh: Quỳnh Trần

2025 là năm lứa học sinh đầu tiên theo chương trình giáo dục phổ thông 2018 (chương trình mới) tốt nghiệp. Thí sinh chỉ thi 4 môn gồm Toán, Ngữ văn và hai trong 9 môn tự chọn. Việc này tạo ra 344 tổ hợp xét tuyển, kỷ lục từ trước đến nay.

Tuyển sinh đại học cũng nhiều thay đổi. Các trường không được xét tuyển sớm, tất cả chung một đợt sau khi biết điểm thi tốt nghiệp THPT. Đây là lý do khiến số nguyện vọng đăng ký xét tuyển lên đến khoảng 7,6 triệu, trung bình mỗi em đăng ký gần 9, trước kia chỉ khoảng 5.

Bộ cũng yêu cầu các trường quy đổi điểm tương đương các phương thức, tổ hợp về cùng thang. Dù chủ yếu theo phương pháp bách phân vị, mỗi trường có công thức tính riêng, dựa trên nhiều yếu tố như phổ điểm thi, kết quả học tập của sinh viên khóa trước, đặc thù của ngành và trường…

Theo Bộ, việc này giúp công bằng hơn, tránh tình trạng các trường phân chia chỉ tiêu theo từng phương thức, đẩy điểm chuẩn theo kết quả thi tốt nghiệp THPT lên cao.

Tuy nhiên, nhiều nguyện vọng, nhiều công thức tính điểm khiến hệ thống xét tuyển chung tiếp nhận lượng dữ liệu khổng lồ, phức tạp để tối ưu thuật toán và lọc ảo, theo ông Bằng, lãnh đạo phụ trách tuyển sinh một trường phía Bắc.

PGS.TS Lê Hữu Lập, nguyên Phó giám đốc Học viện Công nghệ Bưu chính viễn thông, cho rằng cách quy đổi của Bộ không giải quyết được vấn đề “công bằng” khi mỗi trường được quyết định hệ số, công thức riêng. Họ hoàn toàn có thể ưu tiên phương thức mong muốn.

Ví dụ một học sinh xét điểm thi tốt nghiệp THPT kết hợp chứng chỉ IELTS 6.5. Ở trường A, điểm xét tuyển của em là 25 nhưng ở trường B thì có thể thành 27-28.

“Công thức tính điểm quy đổi không dựa trên một quy chuẩn chung nào dẫn đến tình trạng trăm hoa đua nở”, ông Lập nói.

Ông Bằng cùng nhận định. Ví dụ, cùng dùng điểm thi đánh giá năng lực hay điểm chứng chỉ quốc tế để xét tuyển nhưng mỗi trường lại quy ra một mức khác nhau trên thang 30. Đặc biệt, cách quy đổi chứng chỉ ra điểm tiếng Anh giữa các trường khác nhau rất lớn, dẫn đến chênh lệch về tổng điểm xét.

“Điều này làm méo mó điểm xét tuyển, khiến dư luận hiểu sai về điểm chuẩn của từng trường”, ông nói. “Tới đây, sẽ có những trường mức điểm chuẩn cao hơn các trường top đầu, dù thực chất kết quả của thí sinh trúng tuyển vào trường đó thấp hơn”.

Chưa kể, có tình trạng quy đổi một cách khiên cưỡng. Nhiều trường khi ra đề án tuyển sinh đã quy định điểm sàn xét học bạ là 21, HSA là 75/150. Khi có điểm thi tốt nghiệp, trường quy định điểm sàn là 19. Sau quy định của Bộ, họ lại phải đưa ra một công thức để ba mức đó là tương đương.

Ông Phong, trưởng phòng Đào tạo một đại học phía Nam, còn chỉ ra thực trạng phải tuyển thí sinh không phù hợp do không đầy đủ dữ liệu. Theo ông, điều quan trọng nhất để công thức quy đổi chính xác là dữ liệu điểm các kỳ thi. Các trường được cung cấp bách phân vị điểm thi tốt nghiệp THPT, đánh giá năng lực nhưng không có dữ liệu điểm học bạ.

Ví dụ công thức của trường A quy định điểm chuẩn theo kết quả thi tốt nghiệp là 22 tương đương với 26 điểm học bạ, chênh lệch 4 điểm. Nhưng thực tế, ông Phong thấy kết quả học bạ của thí sinh đăng ký vào trường quá cao, chênh lệch phải từ 5 trở lên. Nếu giữ nguyên mức 4 như hiện tại, tỷ trọng trúng tuyển bằng học bạ sẽ áp đảo. Nhưng tất cả đã được công bố với xã hội, trường không thể điều chỉnh, đành chấp nhận tuyển cả những thí sinh không phù hợp.

“Chúng ta đang làm một công thức cố định trên nền tảng điểm số bất định, nên chắc chắn sẽ có những phát sinh gây rối rắm. Điểm số là thứ thay đổi, trong khi các trường lại không nắm dữ liệu đầy đủ trong tay để phân tích”, ông nói.

Một lý do khác khiến xét tuyển đại học trở nên rối loạn là quy chế tuyển sinh được ban hành khá muộn – vào tháng 4, theo nhiều chuyên gia.

Ông Bằng cho hay lúc này, nhiều trường đã có định hướng tuyển sinh nên rơi vào thế bị động. Ông nhận định cơ quan quản lý và các nhóm trường chưa hình dung hết độ phức tạp của dữ liệu nên chưa có đầy đủ phương án ứng phó.

Ví dụ, hệ thống tối ưu và lọc ảo của 65 trường miền Bắc do Đại học Bách khoa Hà Nội làm đầu mối. Hệ thống sẽ tính điểm xét của từng trường mà mỗi trường lại có công thức riêng, dẫn đến cách hiểu thông tin có thể không đồng nhất. Mỗi lần như vậy lại phải chạy lại dữ liệu, mất rất nhiều nguồn lực, mà thời gian có hạn, dẫn đến sập hệ thống.

“Đến hết 21/8, chúng tôi vẫn chưa thể dự kiến điểm chuẩn”, ông nói.

Ông Lê Hữu Lập cho rằng các trường không thể ra công thức quy đổi điểm khi chưa có kết quả thi tốt nghiệp THPT bởi đề thi các năm có độ khó khác nhau, không thể dựa vào đề năm ngoái để ra công thức năm nay. Trong khi, ngay sau khi biết điểm, thí sinh đã phải đăng ký nguyện vọng. Vì vậy, các trường phải vội vã đưa ra cách tính ở phút chót. Thí sinh cũng rối ren.

Đại diện một trường khác ở phía Nam dùng từ “cập rập, rối rắm” do những quy định, hướng dẫn Bộ đưa ra ở “phút 89” và thay đổi liên tục. Như việc tính chênh lệch điểm giữa các tổ hợp xét tuyển. Ban đầu Bộ không dự tính điều này nhưng sau đó lại đưa ra.

Hay như trường hợp Đại học Sài Gòn bỏ xét tuyển điểm đánh giá năng lực ở 5 ngành dùng tổ hợp xét tuyển gốc A00, C00 do Đại học Quốc gia TP HCM không công bố quy đổi điểm ở hai tổ hợp này. Trường xét tuyển trở lại khi Đại học Quốc gia bổ sung.

Trước những bất cập trên, ông Bằng cho rằng Bộ có thể định hướng các trường dùng bài thi chung như thi tốt nghiệp THPT với độ phân hóa và ổn định đồng đều giữa các môn và giữa các năm. Các trường cũng có thể dùng thêm một số kết quả khác đáng tin cậy để xét tuyển như các bài thi đánh giá năng lực, chứng chỉ quốc tế.

“Khi đó, Bộ đưa ra công thức quy đổi chung, đảm bảo dữ liệu chuẩn để tránh tình trạng phức tạp như hiện nay”, ông nói.

TS Lê Trung Đạo, Phó hiệu trưởng trường Đại học Tài chính – Marketing, đồng tình. Theo ông, một khung chung để điều tiết giữa các trường sẽ tránh sự chênh lệch quá lớn bởi việc này có thể tạo nên bất công.

Trong khi đó, đại diện một đại học phía Nam đề xuất bỏ việc quy đổi điểm tương đương giữa các phương thức.

“Nếu Bộ vẫn giữ yêu cầu này, nhiều khả năng trường tôi sẽ bỏ phương thức xét học bạ hoặc xây dựng công thức để khống chế lượng thí sinh trúng tuyển bằng phương thức này ở mức rất nhỏ, khoảng 10%”, ông nói.

Ông Lê Hữu Lập kiến nghị xem xét lại toàn bộ điểm còn tồn tại, gây phức tạp cho hệ thống tuyển sinh và thí sinh, đặc biệt việc quy đổi điểm chuẩn bởi thực tế điểm các phương thức không hề tương đồng do tính chất, độ khó khác nhau.

“Giải pháp có thể là quay về mô hình chia phần trăm chỉ tiêu cho các phương thức. Nếu muốn đảm bảo công bằng cho thí sinh, Bộ có thể quy định các trường phải dành tối thiểu bao nhiêu chỉ tiêu để xét bằng điểm thi tốt nghiệp THPT”, ông Lập nói.

Dương Tâm – Lệ Nguyễn

Nam sinh ở Hà Nội m:ất liên lạc b:í ẩ:n sau khi ăn phở gần sân bay Nội Bài

Một nam sinh vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao, bất ngờ mất liên lạc sau khi được cho là đã ăn phở tại một quán gần sân bay Nội Bài, khiến gia đình lo lắng.

Ngày 21/8/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nam sinh ở Hà Nội mất liên lạc bí ẩn sau khi ăn phở gần sân bay Nội Bài”. Nội dung như sau:

Ngày 21/8, trang Facebook chính thức của Công an TP Hà Nội đã đăng tải thông tin về việc gia đình trình báo nam sinh Đào Phúc Thịnh (SN 2007, trú tại phường Tương Mai, Hà Nội) mất liên lạc từ trưa 18/8 đến nay.

536699422_1196485039189021_9036913312060055871_n.jpg

Nam sinh mất liên lạc từ trưa 18/8. Ảnh: Gia đình cung cấp

Gia đình cho biết Thịnh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, mặc áo xanh dài tay, quần đen và đi xe đạp. Từ thời điểm đó đến nay, em chưa trở về.

Chia sẻ với PV VietNamNet, chiều 21/8, bà Nguyễn Thị Thanh Vân (SN 1982, mẹ của Thịnh) cho biết: “Con vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao. Gia đình không ngờ lại xảy ra chuyện đau lòng thế này”.

Điều khiến gia đình thêm phần lo lắng là tình tiết bất thường trước khi Thịnh mất tích. Theo lời bà Vân, chiều 20/8, Thịnh có ăn phở tại một quán đối diện sân bay Nội Bài. Sau đó, em đạp xe về nhà nhưng không trở lại như dự kiến.

“Từ hôm đó, cả gia đình như ngồi trên đống lửa. Điện thoại của con không liên lạc được. Chúng tôi lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra”, bà Vân nghẹn giọng.

Bà cũng khẳng định Thịnh là cậu bé hiền lành, ngoan ngoãn, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với gia đình. “Bố mẹ không hề mắng mỏ hay trách móc gì con. Cháu chỉ ở nhà học hành, chưa từng bỏ đi bao giờ. Chúng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra”.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo cơ quan chức năng, đồng thời kêu gọi cộng đồng mạng chia sẻ thông tin để hỗ trợ tìm kiếm. Ai có thông tin hoặc nhìn thấy nam sinh Đào Phúc Thịnh có thể liên hệ qua các số điện thoại: 0379.638.988 – 0982.404.548 – 0963.734.838 (gia đình nam sinh Thịnh).

Tiếp đó, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết: “Tình tiết bất thường trước khi nam sinh 18 tuổi ở Hà Nội mất liên lạc bí ẩn”. Cụ thể như sau:

Theo VietNamNet, ngày 21/8, trang Facebook chính thức của Công an TP.Hà Nội đã đăng tải thông tin về việc gia đình trình báo nam sinh Đào Phúc Thịnh (SN 2007, trú tại phường Tương Mai, Hà Nội) mất liên lạc từ trưa 18/8 đến nay.

Gia đình cho biết Thịnh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, mặc áo xanh dài tay, quần đen và đi xe đạp. Từ thời điểm đó đến nay, Thịnh chưa trở về.

Nam sinh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, từ thời điểm đó đến nay chưa trở về. Ảnh: VietNamNet

Nam sinh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, từ thời điểm đó đến nay chưa trở về. Ảnh: VietNamNet

Chiều 21/8, bà Nguyễn Thị Thanh Vân (SN 1982, mẹ của Thịnh) cho biết: “Con vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao. Gia đình không ngờ lại xảy ra chuyện đau lòng thế này”.

Điều khiến gia đình thêm phần lo lắng là tình tiết bất thường trước khi Thịnh mất tích. Theo lời bà Vân, chiều 20/8, Thịnh có ăn phở tại một quán đối diện sân bay Nội Bài. Sau đó, Thịnh đạp xe về nhà nhưng không trở lại như dự kiến.

“Từ hôm đó, cả gia đình như ngồi trên đống lửa. Điện thoại của con không liên lạc được. Chúng tôi lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra”, bà Vân nghẹn giọng.

Báo Dân Việt dẫn lời bà Vân cho biết thêm, Thịnh hiền lành, ngoan ngoãn, chưa từng gây mâu thuẫn với gia đình. “Bố mẹ không hề mắng mỏ hay trách móc gì con. Con chỉ ở nhà học hành, chưa từng bỏ đi bao giờ. Chúng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra”, bà buồn bã chia sẻ.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo cơ quan chức năng, đồng thời kêu gọi cộng đồng mạng chia sẻ thông tin để hỗ trợ tìm kiếm.

Ai có thông tin hoặc nhìn thấy nam sinh Đào Phúc Thịnh, xin liên hệ ngay qua các số điện thoại: 0379.638.988 – 0982.404.548 – 0963.734.838 (gia đình nam sinh Thịnh).

Khoảnh khắc k-inh h-oàng ở biển Hải Tiến, 3 nam sinh cùng lúc g;ặp n;ạn, một người đã không qua khỏi, một người đang mất tích

7 học sinh lớp 10-11 rủ nhau ra bờ biển Hải Tiến tắm, ba em bị sóng cuốn trôi, hiện mới tìm thấy một thi thể, một người mất tích.

Chiều 21/8, nhóm nam sinh THPT ở xã Hoằng Sơn đi xe máy đến khu du lịch Hải Tiến vui chơi rồi rủ nhau xuống tắm. Cơn sóng lớn bất ngờ ập đến cuốn ba em Trần Minh Đức, Lê Văn Sơn và Nguyễn Đức Thắng ra xa bờ hàng chục mét.

Phát hiện nhóm thiếu niên chới với, người dân đã lao ra cứu được Thắng vào bờ đưa đi cấp cứu, hiện sức khỏe ổn định. Hai nạn nhân còn lại mất dấu vết.

Cảnh sát mở rộng khu vực tìm kiếm nạn nhân mất tích ở Hải Tiến. Ảnh: Lam Sơn

Cảnh sát mở rộng khu vực tìm kiếm nạn nhân mất tích ở Hải Tiến. Ảnh: Lam Sơn

Cảnh sát Cứu hộ cứu nạn Công an tỉnh Thanh Hóa sau đó huy động 20 cán bộ, chiến sĩ phối hợp với Đồn biên phòng Hoằng Trường và gia đình dùng cano, thuyền máy nỗ lực tìm kiếm suốt nhiều giờ. Hơn 20h cùng ngày, thi thể em Đức được phát hiện ở bãi ngao gần cổng chùa Bụt, cách hiện trường khoảng 500 m.

Suốt đêm qua và sáng nay, công an tiếp tục huy động lực lượng mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các xã Vạn Lộc, Hoằng Tiến, Hoằng Đông… kéo dài cả chục km song chưa thấy nạn nhân còn lại.

Lãnh đạo công an xã Hoằng Tiến cho hay khu vực các nam sinh gặp nạn là bãi tắm gần cửa sông, thường xuất hiện sóng lớn và dòng chảy ngầm. Thời điểm nhóm thiếu niên bị nạn, biển Hải Tiến đang có sóng dữ, vắng khách.

Cano tiếp tục được huy động đến hiện trường. Ảnh: Lam Sơn

Cano tiếp tục được huy động đến hiện trường. Ảnh: Lam Sơn

“Nạn nhân mất tích có thể đã bị cuốn xa bờ ra phía đảo Nẹ (cách bờ 4-5 km), hoặc nơi có bãi nuôi ngao thuộc huyện Hậu Lộc cũ”, đại diện đội cứu hộ nhận định.

Khu du lịch biển Hải Tiến cách TP Thanh Hóa cũ khoảng 20 km và cách Hà Nội hơn 170 km. Đây là một trong những bãi biển dài và hoang sơ với đường bờ biển kéo dài khoảng 12 km với cát trắng, sóng nhẹ và không gian trong lành. Những năm gần đây, Hải Tiến thu hút đông du khách từ phía Bắc