Home Blog Page 62

Chồng báo tin không về quê ăn Tết, vợ lặn lội lên thành phố để đoàn tụ nhưng vừa trông thấy cảnh lạ thì ng.ất l.ịm vì s/ố/c

Chiều 26 Tết, khi mọi nhà trong xóm đã rộn ràng tiếng cười, người đàn bà ấy vẫn ngồi lặng bên mâm cơm nguội lạnh. Điện thoại vang lên chỉ một dòng tin nhắn: “Anh không về được. Công việc nhiều quá.”
Cô nhìn dòng chữ đến trân trối, rồi siết chặt chiếc điện thoại trong tay như muốn bóp nát nó. Chưa bao giờ cái Tết lại lạnh đến thế…

Năm nay là năm thứ sáu chị Trâm về làm dâu ở làng Hòa Trung – một vùng quê nghèo thuộc tỉnh Nam Định. Từ ngày lấy chồng, Tết với chị luôn là chuỗi những ngày tất bật, nhưng cũng đầy hy vọng. Hy vọng được đoàn tụ. Hy vọng cả nhà quây quần bên mâm cơm chiều 30.

Chồng chị – anh Dũng – lên Hà Nội làm công nhân xây dựng từ mấy năm trước. Từ khi có con nhỏ, chị Trâm chấp nhận ở nhà chăm con và lo nội ngoại. Dũng là trụ cột, mỗi tháng gửi tiền về đều đặn, thỉnh thoảng có gọi video cho vợ con, vẫn dịu dàng hỏi han.

Nhưng năm nay, chị cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Kể từ đầu tháng Chạp, Dũng không gọi video nữa. Tin nhắn thưa dần. Hỏi thì bảo bận, khi thì đang ở công trình, khi thì đi công tác xa. Cũng đúng mùa cao điểm xây dựng, chị nghĩ vậy, và cố gắng không nghi ngờ.

Cho đến ngày 26 Tết. Khi chị đang chuẩn bị gói bánh chưng thì nhận được tin nhắn ấy:
“Anh không về được. Công việc nhiều quá. Em lo Tết với con nhé.”

Chị Trâm ngồi thừ ra bên hiên nhà. Không ai trong họ hàng nói gì, nhưng ánh mắt ái ngại của mẹ chồng và em gái anh Dũng khiến chị càng thêm tổn thương.

“Không về được” – nghĩa là Tết này chị và con phải đón năm mới một mình? Mâm cơm thiếu vắng người đàn ông trụ cột? Bao năm vất vả chờ đợi, giờ đây chỉ là một tin nhắn cụt lủn?

Đêm ấy, chị thức trắng. Và khi trời vừa tờ mờ sáng, chị quyết định: Lên Hà Nội tìm anh.

Ngày 27 Tết, chị để con lại cho bà nội, bắt xe khách lên Hà Nội. Trong tay chị chỉ có một tấm ảnh cũ, một địa chỉ trọ mà anh Dũng từng nhắc qua vài tháng trước, và một trái tim đang tan nát vì lo lắng và ngờ vực.

Chị lang thang gần nửa ngày trời, hỏi han từng người trong khu trọ cũ ở quận Thanh Xuân, nhưng không ai biết anh Dũng là ai. Có người bảo khu này chuyển người liên tục, anh công nhân Dũng gì đó đã chuyển đi từ đầu năm rồi.

Đúng lúc chị tuyệt vọng nhất, một cô gái bán nước gần đó thì thào:

– Chị hỏi anh Dũng à? Cao cao, hay đội mũ bảo hộ màu đỏ? Ở với một cô gái trẻ lắm. Cô đó bán online, đẹp đáo để.

Chị Trâm sững người.

– Ở đâu… em biết nhà họ ở đâu không?

Cô bán nước nhíu mày, rồi chỉ tay về phía dãy trọ phía sau chợ. Phòng số 5.

Chị bước từng bước nặng trĩu, đến trước cửa phòng trọ số 5. Cửa khép hờ. Từ trong vọng ra tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ trẻ, và giọng đàn ông quen thuộc:
– Em ăn mặc thế này mà về quê thì cả họ xì xào mất… thôi ở lại đây với anh là được rồi.

Chị Trâm tái mặt. Đôi chân muốn khuỵu xuống. Cánh cửa hé mở hơn nữa, để lộ một cảnh tượng khiến tim chị vỡ vụn.

Dũng – chồng chị – đang ngồi trong căn phòng ấm áp, khoác áo len hàng hiệu, vòng tay ôm eo một cô gái trẻ. Trên bàn là hộp quà Tết, bánh trái, và cả… một tấm thiệp đề “Gửi người em yêu nhất mùa Xuân này.”

Chị ngã quỵ ngay trước cửa. Mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

Chị tỉnh dậy trong bệnh viện tuyến quận. Cô bán nước là người gọi cấp cứu cho chị. Dũng không có mặt. Không một cuộc gọi. Không một lời hỏi thăm.

Chị nằm đó, giữa tiếng pháo giả lập từ quảng cáo Tết vang ra từ TV. Cảm giác như mình là người dưng giữa thành phố đông đúc. Không người thân, không Tết, không cả niềm tin vào người chồng từng hứa “mãi mãi không bao giờ bỏ mẹ con em.”

Điện thoại rung lên. Là mẹ chồng gọi. Bà lo lắng hỏi vì sao không thấy chị và thằng bé đâu.

Chị chỉ lặng thinh, rồi khẽ nói:
– Con không đón Tết nữa mẹ ạ. Con không còn nhà nữa rồi…

Sáng mùng 1 Tết. Người ta nô nức xuống phố, chụp ảnh bên cành đào, mua lộc đầu năm, trẻ con ríu rít khoe áo mới.

Chị Trâm lại ngồi một mình nơi hành lang bệnh viện, khoác chiếc áo len cũ, đôi mắt trũng sâu như vừa mất cả một thế giới.

Cú sốc ngày hôm đó khiến chị không nói nên lời. Cảm giác bị phản bội, bị thay thế, bị dối lừa… không thứ nào đau bằng sự im lặng của người chồng đầu ấp tay gối. Anh không đến viện, không một tin nhắn hỏi han.

Cô y tá trẻ trao cho chị một hộp cháo nóng, mỉm cười dịu dàng:
– Tết mà nằm viện một mình buồn lắm. Chị ăn đi cho ấm bụng.

Chị bật khóc. Không vì cháo, mà vì người lạ còn có lòng hơn người thân.

Chị quyết định không trở về nhà. Không thể trở về với danh nghĩa một người vợ bị ruồng bỏ.

Tối mùng 1, chị dọn dẹp sơ qua hành lang viện, gom mấy túi nilon, rồi lần đến một nhà trọ rẻ tiền gần ga Giáp Bát. Cô chủ trọ thương tình cho nợ hai ngày. Chị cầm theo 500.000 đồng còn lại trong ví, tự nhủ:
“Chịu nhục đến đây, không thể trắng tay quay về.”

Sáng mùng 2, chị bắt đầu đi làm thuê ở chợ đầu mối Long Biên – nơi nhiều tiểu thương cần người phụ giúp dọn dẹp, bốc hàng. Công việc nặng nhọc nhưng trả tiền ngay. Một ngày 200.000 – 250.000. Chị nhận làm cả đêm, không kêu ca.

Bằng nghị lực đáng kinh ngạc, chỉ sau 1 tuần, chị đã có thể thuê một phòng trọ nhỏ hơn, sạch sẽ hơn. Tối về, chị học bán hàng online từ chiếc điện thoại cũ, tự mày mò cách quay video, viết caption. Chị nhận ký gửi các loại đặc sản quê – mắm, nem, bánh chưng… từ bà con trong làng gửi ra.

Chị bắt đầu sống một cuộc đời mới, không cần đến chồng. Không cần đến những lời hứa suông.

Ba tháng sau, một ngày giữa tháng Ba, Dũng tìm đến chị.

Anh xuất hiện bất ngờ, gõ cửa phòng trọ trong bộ dạng lôi thôi. Ánh mắt anh không còn tự tin, mà là sự bối rối pha lẫn chút hối hận.

– Trâm… anh xin lỗi. Chuyện đó là… là nhất thời. Con bé kia cũng bỏ đi rồi. Anh mới biết em nằm viện, anh…

Chị nhìn anh rất lâu. Không khóc. Không cười. Không còn là người vợ năm xưa hay quấn quýt níu tay.

– Anh cần gì? – chị hỏi.

– Anh muốn… em tha thứ. Cho anh một cơ hội. Về lại nhà mình. Về với con.

Chị lắc đầu.

– Em đã tha thứ rồi. Từ hôm đó. Nhưng em không còn yêu anh nữa. Càng không còn niềm tin.

– Em không thể đối xử với anh như người dưng sau từng ấy năm chung sống!

Chị đứng dậy, đưa anh một tập giấy.

– Đây là đơn ly hôn. Em đã ký. Nếu anh còn thương con, thì hãy làm tròn trách nhiệm một người cha. Còn làm chồng – anh không còn tư cách.

Dũng cúi đầu. Lần đầu tiên, người đàn ông ấy không còn lời nào để cãi lại.

Chị quay đi, không hề ngoái lại.

Tháng Tư, chị mở một sạp nhỏ trong chợ đêm, kết hợp bán online. Tài khoản TikTok của chị – “Mẹ Quê Bán Đặc Sản” – thu hút hàng ngàn lượt xem mỗi tối. Chị không trẻ, không trang điểm, không cầu kỳ. Nhưng mỗi câu nói đều thật thà, từng món hàng đều do chính tay chị chọn lọc.

Một buổi tối, chị livestream với thằng bé – con trai chị – đang ngồi bên. Người xem cảm động khi thấy hai mẹ con cùng làm bánh chưng, kể chuyện quê hương. Đó là video khiến nhiều người rơi nước mắt.

Bình luận tràn ngập:
“Người mẹ này xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.”
“Chồng tệ bỏ thì trời cho cơ hội mới!”
“Người phụ nữ mạnh mẽ như chị là tấm gương!”

Tết năm sau, chị Trâm về quê, mang theo một xe hàng đặc sản do chính mình gom từ các tỉnh. Bà con ai cũng trầm trồ. Mẹ chồng chị – sau những ngày sốc vì biết chuyện của con trai – giờ trở nên hiền hẳn, lặng lẽ xếp bánh phụ chị như ngày đầu mới về làm dâu.

Buổi tối 29 Tết, chị nằm cạnh con, nói nhỏ:

– Năm sau mẹ tính mua nhà nhỏ ở Hà Nội. Có sân, có cây. Con thích không?

Thằng bé reo lên:

– Có ạ! Mình trồng đào như nhà mình nhé mẹ!

Chị mỉm cười, vén tóc con qua một bên:
– Ừ, mẹ con mình tự trồng một mùa xuân mới. Không cần ai cả.

Người phụ nữ có thể đau, có thể ngã, nhưng không bao giờ là kẻ thua cuộc nếu họ biết đứng dậy. Và đôi khi, mùa xuân chỉ thực sự bắt đầu khi ta dám buông bỏ thứ khiến mình lạnh lẽo nhất.

Giá vàng 30/6 Hết hy vọng

Giá vàng hôm nay 30.6: Vàng thế giới có xu hướng hồi phục sau hai phiên đóng cửa cuối tuần.

Sau đêm m/ặn n/ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có giá như vậy

Đêm đó mưa như trút. Hà Nội tháng Mười Hai lạnh ngắt như kim châm vào da thịt. Hương – cô sinh viên năm hai ngành Sư phạm – ngồi co ro bên cửa sổ phòng trọ cũ kỹ. Điện đã cắt vì chưa đóng tiền, điện thoại bị tịch thu làm tin nợ, và mẹ cô đang nằm viện ở quê với cái đơn thuốc gần 60 triệu. Hương cắn môi đến bật máu, tay run rẩy lần lại dòng tin nhắn được bạn cùng phòng gửi tới:

“Khách có tiền, muốn gặp gấp, chỉ ăn tối, trả 1 triệu. Cần thì t đi cùng.”

Một triệu… chỉ là ăn tối? Hương tự hỏi. Nhưng cuộc sống đôi khi chẳng cho ta quyền nghi ngờ.

Quán nằm trong một góc sang trọng của khách sạn Metropole, tách biệt với thế giới ngoài kia bằng những tấm kính mờ và bản nhạc jazz dịu nhẹ. Gã đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, mặc vest đen, đồng hồ Rolex sáng loáng, không nói tên, chỉ gọi Hương là “em” bằng một chất giọng trầm ấm, điềm tĩnh.

Bữa tối trôi qua trong lặng lẽ. Ông ta không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn Hương như thể đã biết rõ từng góc khuất trong tâm hồn cô. Đến ly rượu cuối cùng, ông đột ngột hỏi:

– Nếu anh đưa cho em một tỷ, em có dám đi với anh đêm nay không?

Hương giật mình. Một tỷ? Cô bật cười – một phản xạ tự nhiên khi đứng trước điều quá sức tưởng tượng. Nhưng rồi cô im lặng. Mẹ cô vẫn nằm đó, trên giường bệnh. Tiền viện phí vẫn treo lơ lửng như lưỡi dao sắc.

– Chỉ một đêm? – Cô hỏi.

– Một đêm. Không ràng buộc. Không điều kiện. Sáng mai, anh biến mất khỏi cuộc đời em.

Cô gật đầu.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong căn hộ cao cấp bậc nhất thành phố. Bên cạnh là một vali nhỏ, không lời nhắn, không số điện thoại, chỉ có… đúng một tỷ tiền mặt. Gã đàn ông biến mất như chưa từng tồn tại.

Hương quay về. Trả hết nợ. Chuyển mẹ lên bệnh viện lớn. Cô vẫn tiếp tục đi học, không kể chuyện với ai – kể cả bạn thân nhất. Tất cả chỉ như một giấc mộng – đáng xấu hổ nhưng cứu cánh.

7 năm trôi qua.

Hương giờ là giáo viên Văn, xinh đẹp, dịu dàng, được học sinh yêu quý. Cô có chồng sắp cưới – Tuấn, là bác sĩ ngoại khoa. Cuộc sống tưởng như viên mãn. Cho đến một ngày, một phong bì không đề tên xuất hiện trong hòm thư trường cô dạy. Trong đó chỉ có một bức ảnh cũ: cô trong đêm mưa, bước vào khách sạn Metropole.

Và một dòng chữ viết tay:
“Cô nghĩ vì sao mình lại đáng giá một tỷ?”

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Hương thấy tim mình lạnh buốt. Bức ảnh là thật. Đêm đó là thật. Nhưng ai biết? Và tại sao? Một người từng biến mất như chưa từng tồn tại – nay lại đánh động vào ký ức cô tưởng chừng đã chôn vùi?

Cô không nói với Tuấn. Cũng không báo công an. Cô chỉ âm thầm quay lại Metropole – như bị một bàn tay vô hình kéo về quá khứ.

Lễ tân không còn ai nhận ra cô. Hương đi lên tầng bar, nhìn quanh – tất cả dường như không thay đổi, nhưng mọi thứ đã khác. Trên bàn bar, một ly rượu vang đỏ đã được chuẩn bị sẵn – như thể có ai đó biết cô sẽ đến.

Một giọng nói vang lên sau lưng:

– Em vẫn thích rượu vang Chile như ngày đó nhỉ?

Hương quay phắt lại.

Gã đàn ông năm xưa. Già hơn, tóc bạc hơn, nhưng ánh mắt vẫn như xưa – sâu, u buồn và lạnh lẽo.

– Tại sao? – Cô chỉ hỏi đúng một câu.

Ông ta không trả lời. Chỉ rút ra một phong bì, đặt lên bàn, rồi rời đi.

Hương mở ra. Trong đó là một bản xét nghiệm ADN.

Kết luận: Trần Minh Khang – cha ruột của đối tượng Trần Hương.

Cô đứng chết lặng.

Hương cầm tờ xét nghiệm ADN, bước ra khỏi khách sạn mà lòng như hóa đá. Mỗi bước chân như dẫm lên gai nhọn. Đầu óc quay cuồng. “Trần Minh Khang – cha ruột của đối tượng Trần Hương.” Từng chữ như cứa vào tim.

Cô về nhà, cất bức ảnh và bản xét nghiệm vào ngăn kéo, khóa lại. Đêm đó, cô không ngủ. Chỉ ngồi nhìn trân trân vào khoảng tối trước mặt – nơi ánh đèn đường không chạm tới.

Cô nhớ mẹ.

Ngày hôm sau, Hương bắt xe về quê. Người mẹ già giờ đã yếu hơn xưa nhiều, tóc bạc gần hết, ngồi xếp lá thuốc nam dưới hiên nhà.

– Mẹ, con muốn hỏi một chuyện… nghiêm túc.

Mẹ cô nhìn lên, thấy trong mắt con gái một điều gì đó vừa lạ lẫm, vừa đau đớn.

– Mẹ… có từng giấu con chuyện gì không? Về… bố con?

Bà ngẩn ra một lúc, đôi mắt thoáng rung lên.

– Sao con hỏi vậy?

– Vì con biết rồi. Con gặp ông ấy. Trần Minh Khang.

Gió thổi qua hàng cau, xào xạc. Một lúc lâu sau, mẹ Hương mới nói, giọng nghèn nghẹn.

– Bố con… là người Hà Nội. Giàu có, có gia đình rồi. Mẹ gặp ông ấy khi lên làm giúp việc cho một biệt thự ở Tây Hồ. Dại dột… rồi con ra đời. Ông ấy không nhận, chỉ gửi tiền về mấy lần đầu, sau đó mất hút. Mẹ sợ con lớn lên biết được sẽ tủi nhục nên giấu nhẹm đi. Mẹ không ngờ… ông ta lại…

Bà bật khóc.

– Một tỷ! Ông ta mua lại sự tồn tại của chính đứa con gái ruột mình với giá một tỷ! Trời ơi, nghiệp gì con phải gánh thế này…

Hương nắm chặt tay mẹ. Tim cô đập liên hồi, nhưng cô không khóc.

Cô quay lại Hà Nội, hẹn gặp ông Khang một lần nữa. Họ gặp nhau trong một quán café nhỏ, không ai để ý đến họ – hai kẻ xa lạ giữa phố thị đông đúc.

– Vì sao? – Cô hỏi, lần này không ngập ngừng.

– Vì tôi muốn biết liệu… con gái tôi sẽ chọn điều gì khi bị dồn đến đường cùng.

Ông ngẩng đầu nhìn cô – ánh mắt ấy không còn kiêu bạc, mà chỉ còn nỗi dằn vặt.

– Tôi biết em là con tôi từ khi em mới vào đại học. Tôi thuê người theo dõi em, thấy em sống nghèo khổ, chăm chỉ, lương thiện. Nhưng tôi cũng biết… tôi không có tư cách làm cha em. Tôi đã bỏ rơi em và mẹ em từ khi em còn chưa kịp chào đời.

– Thế tại sao ông lại…

– Tôi… ngu ngốc. Tôi không biết cách chuộc lỗi. Tôi nghĩ… nếu tôi đưa tiền cho em như một người xa lạ, không tên không tuổi, chỉ đổi lấy một đêm, em sẽ không bao giờ phải gắn mình với một “người cha tồi”. Em sẽ có tiền, có cơ hội, mà không bị mang tiếng là “con riêng được bố nuôi”.

Hương bật cười – một tiếng cười nghẹn ngào.

– Vậy ra ông cho rằng làm nhục tôi như thế là cách tốt nhất để “giúp đỡ” à?

Ông Khang cúi đầu.

– Tôi sai rồi. Sau đêm đó, tôi bỏ đi nước ngoài. Nhưng tôi luôn theo dõi em. Đến khi em chuẩn bị cưới, tôi sợ quá khứ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào… nên gửi bức ảnh. Tôi chỉ muốn em biết sự thật, trước khi sống một cuộc đời với ai đó.

– Không phải vì tôi, ông làm vậy vì chính ông. Vì ông sợ sống trong câm lặng, sợ chết mà không chuộc được lỗi.

Ông không phản bác.

Hương trở về, vật lộn với nỗi ám ảnh ấy từng ngày. Cô hoang mang, giận dữ, xấu hổ và chán ghét bản thân. Nhưng điều khiến cô đau nhất… là nói sự thật với Tuấn.

Vài tuần sau, cô thú nhận tất cả.

Tuấn lặng im rất lâu. Anh không nói một lời. Chỉ rót nước, ngồi bên cửa sổ.

– Em… bị dồn đến bước đường cùng. Em không bao giờ định giấu anh mãi. Chỉ là… em cũng mới biết ông ấy là cha em. – Hương nói, mắt đỏ hoe.

Tuấn khẽ gật.

– Anh cần thời gian. Không phải vì em “bán thân”, mà vì em đã giấu anh điều em đang chịu đựng. Anh yêu em vì em dũng cảm, chân thật, nhưng anh không thể là nơi để em chạy trốn khỏi quá khứ.

– Em không chạy trốn. Em đang học cách tha thứ cho nó.

Cuối cùng, Tuấn dời hôn lễ. Họ không chia tay, nhưng cũng không vội vàng kết hôn.

Hương xin nghỉ phép dài hạn, về quê sống cùng mẹ. Mỗi sáng, cô pha trà, đọc sách, tập viết lại ký ức cũ dưới dạng truyện ngắn. Mỗi tối, cô đi dạy trẻ nghèo trong làng – những đứa trẻ cũng lớn lên trong thiếu thốn và im lặng như cô từng.

Một năm sau, ông Khang qua đời vì ung thư tuyến tụy. Di chúc ông để lại cho Hương toàn bộ tài sản – gần 60 tỷ. Cô từ chối.

Cô chỉ nhận lại… bức thư ông viết tay gửi cho cô trước khi mất:

“Bố không mong con tha thứ. Bố chỉ mong con sống thanh thản. Một tỷ năm ấy, không phải là cái giá cho con – mà là cái giá của bố phải trả để học làm người, trong khoảnh khắc cuối cùng còn cơ hội.
Nếu được lựa chọn lại, bố sẽ chọn làm cha – chứ không phải là kẻ giao dịch.
Tạm biệt, con gái của bố.”

Sau tất cả, Hương vẫn chọn trở lại với nghề giáo. Cô không giàu, nhưng thanh thản. Cô viết truyện ngắn, lấy bút danh “Minh Hương” – ghép từ tên cô và người đàn ông đã lặng lẽ đánh mất tất cả để tìm lại chút nhân tính cuối đời.

Một đêm mưa, có người hỏi cô:
– Nếu quay lại thời điểm ấy, cô có chọn khác không?

Hương cười, nhẹ như khói:
– Không. Bởi vì chính từ nỗi nhục ấy… tôi đã học cách làm người.

Hàng chục tấn chè Thái Nguyên giả vừa bị thu giữ trời ơi hóa ra bấy lâu nay toàn uống cái gì

Ngày 23/6, Công an tỉnh Thái Nguyên thông tin vụ án “Xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp”, khởi tố đối tượng chủ mưu, đầu vụ là Đinh Văn Vương (SN 1995), trú xóm Tiên Yên 2, xã Khánh Lợi, huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình.

Mua chè khô về tự in logo nhãn hiệu nổi tiếng, bán 1 tấn chè/ngày

Trước đó, khoảng tháng 9/2024, Đinh Văn Vương (SN 1995, trú xóm Tiên Yên 2, xã Khánh Lợi, huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình) cùng bố, mẹ kinh doanh chè khô tại nhà. Vương đại diện về pháp luật và được Phòng Tài chính kế hoạch – UBND huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình cấp giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh.

vu che thai nguyen-2.jpg -0
Hàng tấn chè khô gắn logo “Chè Thái Nguyên” trái phép.

Trong đó, phân công nhiệm vụ cụ thể: Vương định hướng kinh doanh, quản lý quảng cáo bán sản phẩm, sản xuất, nhập bao bì, tem mác về để đóng hàng, kết nối khách hàng, liên hệ đơn vị vận chuyển. Bố là người quản lý thu tiền, trực tiếp sao chè, quản lý nhân viên đóng hàng, sửa chữa, vận hành thiết bị điện; mẹ thì nhập nguyên liệu, chấm công, trả lương cho công nhân. Gia đình Vương thuê khoảng 20 công nhân để làm việc, trong đó có các bộ phận: sàng, đóng gói là 10 người, chốt đơn qua các kênh Facebook do Vương lập ra là 10 người.

Tháng 11/2024, bản thân Vương thấy chè do Vương bán không có tem nhãn nên tiêu thụ được ít, Vương biết nhãn hiệu “Chè Thái Nguyên” là nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước nên nảy sinh ý định sử dụng trái phép nhãn hiệu trên để cho nhiều người tin tưởng chè của Vương là sản phẩm nổi tiếng, đảm bảo chất lượng và tiêu thụ được nhiều thông qua các trang mạng xã hội.

Sau đó, Vương tự thiết kế và thuê cơ sở in tại TP Ninh Bình in tem với số lượng lớn có logo nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” kèm theo nội dung: “Đặc sản trà ngon Vương Thái Nguyên”, “Trà xanh đặc sản Thái Nguyên”, in địa chỉ giả mạo: “CS1: Xóm Đồng Tiến, xã La Bằng, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên; CS2: Khánh Lợi – Yên Khánh – Ninh Bình” và in giá tiền của từng loại chè do Vương đặt tên trên tem dán.

Sau khi công nhân đóng gói chè với khối lượng và mẫu túi khác nhau, Vương yêu cầu công nhân dán tem có in logo nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” lên bao bì của 9 loại sản phẩm chè khác nhau để bán ra thị trường.

Sau khi dán tem có in những nội dung trên thì lượng hàng Vương bán ra ngoài thị trường tăng lên, trung bình mỗi ngày Vương bán được khoảng 700 – 800 đơn hàng, tương đương khoảng 1 tấn/ngày. Bản thân Vương xác định không được Hội Nông dân Việt Nam tỉnh Thái Nguyên cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên”.

Quảng cáo sai sự thật, địa chỉ giả mạo, không hề có cơ sở sản xuất chè

Ngày 9/6/2025, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thái Nguyên phối hợp Công an tỉnh Ninh Bình kiểm tra hành chính 2 xe ôtô của Công ty chuyển phát nhanh J & T vận chuyển chè của Đinh Văn Vương đi tiêu thụ. Tạm giữ trên 2 xe ôtô tổng số chè đã dán tem, nhãn có nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” là hơn 1,2 tấn, giá trị số chè tính theo giá được dán trên sản phẩm là hơn 152 triệu đồng.

Quảng cáo sai sự thật, gắn mác
Cơ quan điều tra lấy lời khai đối tượng Đinh Văn Vương.

Căn cứ tài liệu xác minh, ngày 9/6/2025, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thái Nguyên đã khám xét khẩn cấp chỗ ở, nơi làm việc của Đinh Văn Vương, phát hiện, tạm giữ số chè của Đinh Văn Vương đã dán tem, nhãn có nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” là gần 8,2 tấn, trị giá của số chè tính theo giá được dán trên sản phẩm là gần 1,7 tỷ đồng; tạm giữ 142 bao tải đựng chè khô nguyên liệu chưa thành phẩm, khối lượng là hơn 7,1 tấn; 331kg túi đựng chè các loại, chưa sử dụng; 86kg tem dán các loại chưa sử dụng, in logo của nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên”, in chữ “Đặc sản trà ngon Vương Thái Nguyên”, ghi địa chỉ “CS 1: Xóm Đồng Tiến, xã La Bằng, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên”, 19 bộ máy tính và một số vật chứng khác có liên quan…

Như vậy, tổng số gói chè đã dán tem, nhãn có nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” của Đinh Văn Vương bị tạm giữ là 26.089 túi chè các loại, với tổng khối lượng là hơn 9,4 tấn, trị giá của số chè tính theo giá được dán trên sản phẩm là gần 1,9 tỷ đồng. Số chè khô nguyên liệu hơn 7,1 tấn (Vương trình bày giá trung bình 120.000đồng/kg), tương đương số tiền 858 triệu đồng.

Đối với nguồn gốc nguyên liệu chè khô cơ sở của Đinh Văn Vương thu mua của các hộ kinh doanh chè tại huyện Đại Từ và huyện Định Hoá, kết quả trưng cầu giám định cho thấy, có yếu tố xâm phạm quyền sở hữu (quy định tại Điều 77 Nghị định 65/2023) đối với nhãn hiệu được bảo hộ của Hội Nông dân tỉnh Thái Nguyên.

Căn cứ tài liệu, chứng cứ thu thập được, cơ quan Công an xác định, Đinh Văn Vương sản xuất, kinh doanh chè khô, sử dụng trái phép nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” cố ý xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp đối với nhãn hiệu tập thể “Chè Thái Nguyên” đã được bảo hộ độc quyền bởi Cục Sở hữu trí tuệ. Hàng hoá của Vương vi phạm trị giá gần 1,9 tỷ đồng. Hành vi của Đinh Văn Vương đủ yếu tố cấu thành tội “Xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp” quy định tại Khoản 2, Điều 226 Bộ luật Hình sự.

Ngày 11/6/2025, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thái Nguyên đã ra Lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp, Quyết định tạm giữ hình sự, Lệnh bắt người bị giữ trong trường hợp khẩn cấp đối với Đinh Văn Vương. Ngày 19/6/2025, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Thái Nguyên đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can và ra Lệnh tạm giam đối với Đinh Văn Vương về tội “Xâm phạm quyền sở hữu công nghiệp”, quy định tại Khoản 2, Điều 226 Bộ luật Hình sự. Ngày 20/6/2025, Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Thái Nguyên đã phê chuẩn Quyết định khởi tố bị can, Lệnh tạm giam trên.

Ba người liên quan ra đề thi tốt nghiệp THPT sắp h:ầu t/òa

Trước thông tin lọt đề, công an cho biết kết quả xác minh bước đầu cho thấy vụ việc liên quan đến 3 đối tượng tại 2 hội đồng thi.

Thí sinh trong kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025. Ảnh minh họa: Việt Hà.

Chiều 27/6, Bộ GD&ĐT tổ chức họp báo thông tin về kỳ thi tốt nghiệp THPT 2025.

Ba trường hợp gian lận công nghệ cao

Về thông tin lọt đề thi môn Toán, tại buổi họp báo, theo ông Huỳnh Văn Chương, Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng, Bộ GD&ĐT, kết thúc bài thi môn Toán chiều 26/6 (16h), ban chỉ đạo không ghi nhận bất thông tin nào liên quan đến việc lọt đề trong thời gian thi.

Tuy nhiên, đến tối cùng ngày, Internet xuất hiện một số hình ảnh được cho là nội dung đề thi Toán, kèm thông tin cho rằng đề đã bị lộ trước khi kết thúc giờ làm bài. Ngay khi phát hiện thông tin trên mạng, Ban Chỉ đạo kỳ thi đã tiếp nhận, khẩn trương phối hợp với Bộ Công an, chuyển thông tin tới cơ quan chuyên môn để truy tìm nguồn gốc, xác minh, xử lý, trên tinh thần đúng quy chế, đảm bảo xử lý nghiêm nếu vi phạm.

Liên quan đến vấn đề này, Thiếu tướng Trần Đình Chung, Phó Cục trưởng Cục An ninh chính trị nội bộ (Bộ Công an), cho biết ngay sau khi tiếp nhận thông tin từ Bộ GD&ĐT, Bộ Công an đã khẩn trương tiến hành truy xét và xác minh các dấu hiệu nghi vấn.

Kết quả bước đầu cho thấy có 3 đối tượng liên quan, xảy ra tại 2 hội đồng thi. 3 thí sinh này đã sử dụng điện thoại để chụp một phần câu hỏi trong đề thi, sau đó chuyển qua ứng dụng trí tuệ nhân tạo (AI) nhằm mục đích giải đề.

thi sinh vi pham anh 1

Thiếu tướng Trần Đình Chung cho hay vụ lọt đề Toán là hành vi của nhóm nhỏ, không ảnh hưởng đến tính bảo mật, an ninh và an toàn chung của kỳ thi. Ảnh: Moet.

Trong đó, tại tỉnh Lâm Đồng, lực lượng công an phát hiện môt thí sinh sử dụng camera ngụy trang gắn trong áo, chụp lại đề thi và chuyển ra ngoài, nhờ người khác giải.

Hiện tại, các thí sinh liên quan đã thừa nhận hành vi vi phạm. Cơ quan chức năng đang tiếp tục củng cố hồ sơ, thu thập tài liệu, làm rõ mức độ vi phạm và hậu quả để xử lý theo đúng quy định của pháp luật.

Nói thêm về các trường hợp này, Thiếu tướng Trần Đình Chung khẳng định đây là hành vi vi phạm của một nhóm nhỏ, không ảnh hưởng đến tính bảo mật, an ninh và an toàn chung của kỳ thi.

Trong thời gian tới, lực lượng chức năng sẽ triển khai các giải pháp đồng bộ nhằm đấu tranh, ngăn chặn hiệu quả hành vi lợi dụng công nghệ, đặc biệt là AI, để gian lận trong thi cử, đồng thời tăng cường công tác tuyên truyền, nâng cao nhận thức cho học sinh.

Theo thống kê của Bộ GD&ĐT, trong cả kỳ thi có 41 thí sinh vi phạm quy chế thi và bị đình chỉ thi do sử dụng tài liệu và mang điện thoại vào phòng thi. Các điểm thi không ghi nhận cán bộ nào vi phạm quy chế thi.

Không dừng lại ở gian lận thi cử, hành vi phát tán đề thi Ngữ văn ra ngoài tại điểm thi ở Lâm Đồng được luật sư nhận định là xâm phạm bí mật Nhà nước – hành vi đặc biệt nghiêm trọng, có thể bị truy cứu hình sự.

Ngày 27/6, Công an tỉnh Lâm Đồng ra quyết định khởi tố vụ án hình sự “Cố ý làm lộ bí mật nhà nước”; “Chiếm đoạt bí mật nhà nước” quy định tại khoản 2 điều 337 bộ luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017), trong vụ gian lận thi cử sáng 26/6, ở môn ngữ văn, kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 tại Hội đồng thi Trường THPT Thăng Long (thị trấn Nam Ban, huyện Lâm Hà, Lâm Đồng).

Cụ thể, sáng 26/6, tại phòng thi 2206, điểm thi Trường THPT Thăng Long, giám thị coi thi môn ngữ văn phát hiện thí sinh N.P.T.S (18 tuổi, trú tại huyện Lâm Hà, Lâm Đồng) có biểu hiện bất thường; nghi vấn thí sinh sử dụng thiết bị công nghệ cao để gian lận thi cử, nên đã báo cáo trưởng điểm thi kiểm tra, lập biên bản đình chỉ thi với trường hợp trên.

Cơ quan công an làm việc với thí sinh S. Ảnh: Công an tỉnh Lâm Đồng.

 

Cơ quan công an làm việc với thí sinh S. Ảnh: Công an tỉnh Lâm Đồng.

Luật sư Nguyễn Văn Nam – Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho biết, theo quy định tại khoản 2 Điều 5 Thông tư số 24/2024/TT-BGDĐT ngày 24/12/2024 của Bộ Giáo dục và Đào tạo về quy chế thi tốt nghiệp THPT, đề thi và đáp án chưa công khai thuộc danh mục bí mật Nhà nước độ “Tối mật”.

Theo đó, thời gian bảo vệ bí mật Nhà nước đối với đề thi được xác định như sau: Với đề thi tự luận, thời gian bảo vệ kéo dài đến khi hết 2/3 thời gian làm bài; với đề thi trắc nghiệm, thời gian bảo vệ kết thúc sau khi kết thúc buổi thi; còn đề thi dự bị chưa sử dụng sẽ được giải mật sau buổi thi cuối cùng của kỳ thi.

Thí sinh N.P.T.S (18 tuổi, trú tại huyện Lâm Hà, Lâm Đồng) tại cơ quan công an. Ảnh: CACC

Thí sinh N.P.T.S (18 tuổi, trú tại huyện Lâm Hà, Lâm Đồng) tại cơ quan công an. Ảnh: CACC

Trong vụ việc xảy ra tại Hội đồng thi Trường THPT Thăng Long (thị trấn Nam Ban, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng), một thí sinh bị phát hiện gian lận khi thi môn Ngữ văn – môn thi tự luận. Cụ thể, khoảng 15 đến 20 phút sau khi giám thị phát đề, thí sinh đã sử dụng thiết bị quay lén, truyền trực tiếp đề thi ra ngoài. Luật sư Nam khẳng định đây là thời điểm đề thi vẫn đang trong giai đoạn được bảo vệ với tư cách là tài liệu “Tối mật”, do đó hành vi của thí sinh đã cấu thành hành vi cố ý làm lộ bí mật Nhà nước.

“Xét về bản chất, mục đích của thí sinh là nhằm gian lận trong thi cử để đạt điểm cao. Tuy nhiên, hành vi này có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, từ việc mua sắm, luyện tập sử dụng thiết bị, bố trí người làm bài hộ bên ngoài. Hành vi đó đã trực tiếp xâm phạm đến khách thể bảo vệ của pháp luật – là bí mật Nhà nước về đề thi. Điều này không chỉ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỳ thi tại một điểm thi, mà còn có thể gây hệ lụy lớn, buộc phải tổ chức thi lại toàn quốc, ảnh hưởng đến ngân sách, trật tự, an toàn và uy tín ngành giáo dục” – luật sư Nam phân tích.

Đối với người hỗ trợ bên ngoài, theo thông tin ban đầu, người này do mải chơi game nên chỉ phát hiện video đề thi do thí sinh gửi sau khoảng 45 phút. Sau đó, người này đã chụp lại 2 trang đề thi và sử dụng công cụ trí tuệ nhân tạo để giải và đọc đáp án. Theo luật sư Nam, hành vi này thể hiện sự chiếm đoạt bí mật Nhà nước bằng thiết bị điện tử và lưu giữ trái phép, do đó cũng có dấu hiệu vi phạm pháp luật hình sự.

Từ các phân tích trên, việc cơ quan chức năng khởi tố vụ án với các tội danh “Cố ý làm lộ bí mật Nhà nước” và “Chiếm đoạt bí mật Nhà nước” theo Điều 337 Bộ luật Hình sự là có căn cứ.

Nếu bị truy cứu trách nhiệm hình sự, thí sinh và người hỗ trợ bên ngoài có thể đối diện khung hình phạt được quy định tại khoản 3 Điều 337 – áp dụng trong trường hợp phạm tội có tổ chức, bí mật Nhà nước thuộc độ “Tối mật” – với mức phạt tù từ 10 đến 15 năm. Ngoài ra, người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ 10 đến 100 triệu đồng hoặc bị cấm hành nghề, làm công việc nhất định trong thời gian từ 1 đến 5 năm.

Cuộc sống xa hoa, thú chơi dị thường của ông tr//ùm Vi ‘ngộ’ kh/ét tiếng xứ Thanh, bảo sao triều đình gọi là ‘đi’ ngay

Vi “ngộ” – trùm giang hồ cộm cán xứ Thanh có cuộc sống xa hoa, sở hữu nhiều nhà đất và trang trại rộng 34 hecta và có những thú chơi dị thường.

Sáng 29/6, hàng trăm cán bộ, chiến sĩ Công an thuộc nhiều lực lượng thực hiện khám xét quy mô lớn, kéo dài gần 4 tiếng tại ba địa điểm là nhà riêng và nơi làm việc của Nguyễn Văn Vi (44 tuổi, biệt danh Vi “ngộ”) ở các tuyến phố Đào Duy Từ, Lê Hữu Lập và Âu Cơ (TP Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hoá).
Công an thực hiện khám xét và thu giữ nhiều tài liệu, két sắt trong ngôi nhà của Vi "ngộ" ở đường Đào Duy Từ (TP Thanh Hoá).

Công an thực hiện khám xét và thu giữ nhiều tài liệu, két sắt trong ngôi nhà của Vi “ngộ” ở đường Đào Duy Từ (TP Thanh Hoá).

Sự kiện này nhanh chóng thu hút sự chú ý của dư luận khi Vi “Ngộ” là cái tên nổi tiếng bậc nhất trong giới giang hồ xứ Thanh. Một ông trùm được biết đến không chỉ bởi quá khứ “giang hồ máu mặt” mà còn bởi cuộc sống sang chảnh, xa hoa.

Cái tên Vi “ngộ”, nổi danh từ nhiều năm trước trong các hoạt động tổ chức đánh bạc, bảo kê và có liên quan đến nhiều vụ án ngầm tại Thanh Hoá. Tháng 1/2007, Vi từng bị cơ quan chức năng bắt giữ khi điều hành một sới bạc lớn tại xã Hà Long (huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hoá).
Vi "ngộ" thường xuất hiện với vẻ ngoài lịch thiệp, mặc đồ hiệu, đi du lịch khắp nơi.

Vi “ngộ” thường xuất hiện với vẻ ngoài lịch thiệp, mặc đồ hiệu, đi du lịch khắp nơi.

Dù sau sự kiện này, cái tên Vi “ngộ” lặng tiếng một thời gian nhưng thực tế ông trùm này vẫn âm thầm mở rộng ảnh hưởng và khối tài sản của mình, sống trong sự giàu sang khiến người ngoài không khỏi choáng ngợp.

Khác với hình ảnh của một tay giang hồ cộm cán, Vi “ngộ” xuất hiện trước công chúng với vẻ ngoài lịch thiệp, thường xuyên mặc đồ hiệu, sở hữu nhiều xe sang, du lịch khắp nơi và đặc biệt nổi bật với một khối bất động sản đồ sộ.
Đồng hồ mà Vi "ngộ" đeo cũng là loại rất đắt tiền.

Đồng hồ mà Vi “ngộ” đeo cũng là loại rất đắt tiền.

Trong số đó, trang trại rộng 34ha tại Vân Du (huyện Thạch Thành, tỉnh Thanh Hoá) gắn chặt với sự nổi tiếng của gã trùm giang hồ xứ Thanh.

Theo tìm hiểu, khu đất này được Vi “ngộ” thuê từ địa phương để đầu tư vào trồng cây ăn quả và mô hình trang trại tổng hợp. Mỗi năm, trang trại này đem về nguồn lợi lên đến hàng tỷ đồng nhờ hoạt động nông nghiệp, nhưng chính cách bài trí và quy mô xây dựng mới là điểm khiến người ta kinh ngạc.
Khu trang trại rộng 34 hecta của Vi "ngộ" ở huyện Thạch Thành (Thanh Hoá).

Khu trang trại rộng 34 hecta của Vi “ngộ” ở huyện Thạch Thành (Thanh Hoá).

Trang trại 34 hecta của Vi “ngộ” được thiết kế rất đẹp mắt, với các căn nhà làm bằng gỗ quý, tiểu cảnh sân vườn, hồ cá koi được chăm sóc tỉ mỉ.

Đặc biệt, Vy thể hiện sự chịu chơi khi nuôi hàng loạt con vật kỳ lạ và quý hiếm như ngựa từ Tây Bắc và lạc đà nhập khẩu từ nước ngoài. Không ít “giang hồ mạng”, bạn bè “giới anh chị” từng về đây thăm thú và không ngớt lời ca ngợi sự chịu chi, chịu chơi của ông trùm đất Thanh Hóa.
Vi "ngộ" còn sở hữu thú chơi dị khi thích sưu tập và nuôi ngựa ở Tây Bắc và lạc đà nhập khẩu từ nước ngoài.

Vi “ngộ” còn sở hữu thú chơi dị khi thích sưu tập và nuôi ngựa ở Tây Bắc và lạc đà nhập khẩu từ nước ngoài.

Vy không chỉ dừng lại ở nông trại, mà còn sở hữu nhiều bất động sản giá trị cao tại các khu vực khác trong tỉnh. Trên mạng xã hội, hình ảnh về những chuyến du lịch nước ngoài sang chảnh, những bộ đồ hàng hiệu xa xỉ mà Vy “ngộ” sử dụng khiến nhiều người ngỡ ngàng.

Hôm nay ngày 30/6 sẽ là ngày cực kì quan trọng, cả dân tộc sẽ chứng kiến thời khắc lịch sử…

Từ sáng sớm 30/6, đại biểu 3 địa phương TPHCM, Bà Rịa – Vũng Tàu, Bình Dương đã đến Học viện Cán bộ TPHCM để chuẩn bị cho Lễ công bố các nghị quyết, quyết định của Trung ương và địa phương về sáp nhập đơn vị hành chính cấp tỉnh, cấp xã, kết thúc hoạt động đơn vị hành chính cấp huyện, thành lập tổ chức Đảng, chỉ định cấp ủy, HĐND, UBND, Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM, xã, phường, đặc khu.

Công bố Nghị quyết sáp nhập đơn vị hành chính và chỉ định nhân sự sáng 30 / 6 - Ảnh 1.

Lãnh đạo TPHCM đến dự buổi lễ. Ảnh: Ngô Tùng

Công bố Nghị quyết sáp nhập đơn vị hành chính và chỉ định nhân sự sáng 30 / 6 - Ảnh 2.

Công bố nhân sự lãnh đạo các tỉnh, thành mới sau sáp nhập

Công bố Nghị quyết sáp nhập đơn vị hành chính và chỉ định nhân sự sáng 30 / 6 - Ảnh 3.

TTXVN

Công bố Nghị quyết của Quốc hội về sáp nhập tỉnh, thành phố

Công bố Nghị quyết sáp nhập đơn vị hành chính và chỉ định nhân sự sáng 30 / 6 - Ảnh 4.

Hôm nay sẽ công bố các nghị quyết, quyết định về sáp nhập và chỉ định nhân sự cấp tỉnh, xã

Theo ghi nhận của phóng viên, vào thời điểm trước và trong ngày 29/6, các địa phương đã có sự chuẩn bị chu đáo, sẵn sàng cho sự kiện trọng đại mang tính lịch sử diễn ra vào hôm nay.

Trao đổi với Tiền Phong, đại biểu Quốc hội Bùi Hoài Sơn nhìn nhận, thời khắc đánh dấu một cột mốc lịch sử trọng đại trong tiến trình cải cách tổ chức bộ máy nhà nước.

“Đây không chỉ là cải cách về mặt tổ chức mà là sự khởi đầu cho một kỷ nguyên hành chính kiến tạo, tận tâm vì dân, mỗi quyết định đều đến gần hơn với cuộc sống, mỗi chính sách đều mang theo nhịp đập của thực tiễn”, đại biểu Quốc hội Bùi Hoài Sơn cho hay.

Trước đó, vào sáng 12/6, tại Kỳ họp thứ 9, Quốc hội khóa XV đã biểu quyết thông qua Nghị quyết về việc sắp xếp đơn vị hành chính cấp tỉnh năm 2025.

Kể từ ngày nghị quyết có hiệu lực (ngày 12/6), cả nước có 34 đơn vị hành chính cấp tỉnh , gồm 28 tỉnh và 6 thành phố. Trong đó có 19 tỉnh và 4 thành phố hình thành sau sắp xếp và 11 tỉnh, thành phố không thực hiện sắp xếp.

Nghị quyết cũng quyết nghị, các cơ quan theo thẩm quyền khẩn trương thực hiện các công việc chuẩn bị cần thiết, bảo đảm để chính quyền địa phương ở các tỉnh, thành phố hình thành sau sắp xếp, chính thức hoạt động từ ngày 1/7/2025.

Vào ngày 5/6, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cũng đã thông qua phương án sáp nhập đơn vị hành chính cấp xã trên cả nước. Theo đó cả nước đã giảm từ 10.035 xuống còn 3.321 đơn vị cấp xã.

Theo Bộ trưởng Nội vụ Phạm Thị Thanh Trà, việc sắp xếp, kiện toàn các cơ quan, tổ chức, đơn vị sau khi sắp xếp bảo đảm nguyên tắc thống nhất và gắn với việc sắp xếp tổ chức Đảng, Mặt trận Tổ quốc và tổ chức chính trị – xã hội cùng cấp.

Ngày mai, Agribank, Vietcombank, BIDV, Techcombank,… sẽ dừng giao dịch chuyển tiền, thanh toán với trường hợp sau

Kể từ ngày mai, 1/7/2025, trong trường hợp khách hàng là tổ chức cá nhân có tài khoản ngân hàng tại Agribank, Vietcombank, Vietinbank, BIDV, MB, Techcombank chưa cập nhật thông tin sinh trắc học sẽ bị dừng giao dịch chuyển tiền, rút tiền,…

Theo báo Người đưa tin ngày 30/6 có bài Ngày mai, Agribank, Vietcombank, Vietinbank, BIDV, MB, Techcombank,… sẽ dừng giao dịch chuyển tiền, thanh toán với trường hợp sau. Nội dung như sau:

Theo quy định tại Thông tư 17/2024/TT-NHNN của Ngân hàng Nhà nước, từ ngày 01/07/2025, khách hàng tổ chức/doanh nghiệp không thể thực hiện các giao dịch rút tiền, thanh toán bằng phương tiện điện tử trên tài khoản thanh toán nếu Người đại diện hợp pháp chưa hoàn thành việc đối chiếu khớp đúng giấy tờ tùy thân và thông tin sinh trắc học.

Thực hiện theo quy định của Ngân hàng Nhà nước, thời gian vừa qua, hàng loạt các ngân hàng như Agribank, Vietcombank, BIDV, VietinBank, Techcombank, Sacombank, MB, HDBank, NCB, PVCombank, PGBank, SHB… cũng đã phát đi thông báo khuyến nghị các khách hàng tổ chức cập nhật sinh trắc học trước ngày 1/7/2025 để tránh bị gián đoạn giao dịch.

Cụ thể, theo thông báo từ ngân hàng Agribank, từ ngày mai, 01/07/2025, nhà băng này sẽ tạm dừng thực hiện rút tiền, giao dịch thanh toán bằng phương tiện điện tử trên tài khoản thanh toán đối với khách hàng tổ chức/doanh nghiệp nếu người đại diện hợp pháp chưa hoàn thành việc đối chiếu khớp đúng giấy tờ tùy thân và thông tin sinh trắc học.

Agribank thông báo khách hàng tổ chức/doanh nghiệp thực hiện cập nhật thông tin sinh trắc học và giấy tờ tùy thân trước 01/7/2025. Để tránh việc giao dịch bị gián đoạn, Agribank đề nghị người đại diện hợp pháp của tổ chức/doanh nghiệp thực hiện cập nhật, đối chiếu khớp đúng giấy tờ tùy thân và thông tin sinh trắc học của người đại diện hợp pháp theo các cách sau: Chủ động tới các chi nhánh của ngân hàng hoặc cập nhật thông tin sinh trắc học và CCCD gắn Chip trên ứng dụng ngân hàng,…

Ngân hàng Vietcombank cũng phát đi thông báo đến khách hàng tổ chức về việc cập nhật thông tin sinh trắc học. Theo đó, từ ngày mai, các khách hàng tổ chức chỉ được phép thực hiện giao dịch rút tiền và thanh toán qua phương tiện điện tử trên tài khoản thanh toán sau khi hoàn tất việc cập nhật thông tin sinh trắc học của người đại diện hợp pháp.

Để tránh bị gián đoạn trong việc sử dụng tài khoản thanh toán bằng phương tiện điện tử (VCB DigiBiz, VCB Cash Up, VCB iB@nking hoặc các kênh khác do Vietcombank cung cấp trong từng thời kỳ), ngân hàng khuyến nghị khách hàng tổ chức khẩn trương hoàn thành việc cập nhật thông tin sinh trắc học của người đại diện hợp pháp trước thời hạn 1/7/2025.

Như vậy, sau thời gian trên, nếu khách hàng tổ chức chưa cập nhật, ngân hàng sẽ tạm dừng giao dịch chuyển tiền, rút tiền trên dịch vụ ngân hàng.

BIDV cũng lưu ý, không chỉ doanh nghiệp lớn, kể từ ngày 01/07/2025, khách hàng là Hộ kinh doanh chưa cập nhật thông tin sinh trắc học của người đại diện theo pháp luật hoặc người đại diện theo ủy quyền sẽ bị tạm dừng các giao dịch sau: Rút tiền, thanh toán bằng phương tiện điện tử trên tài khoản thanh toán; Giao dịch thanh toán thẻ trực tuyến.

Để tránh gián đoạn giao dịch và nâng cao bảo mật, khách hàng cần cập nhật sinh trắc học của người đại diện hợp pháp qua một trong 2 hình thức. Hình thức trực tuyến thực hiện trên ứng dụng BIDV SmartBanking bằng CCCD gắn chip hoặc VneID. Hình thức trực tiếp tại các điểm giao dịch BIDV trên toàn quốc.

Ngân hàng VietinBank cũng phát đi thông báo về thời hạn hoàn tất thủ tục đối chiếu giấy tờ tùy thân và sinh trắc học của người đại diện hợp pháp đối với khách hàng tổ chức là trước ngày 1/7/2025.

Sau thời gian này, trường hợp khách hàng chưa hoàn thành nội dung trên, VietinBank sẽ tạm dừng cung cấp dịch vụ thanh toán/rút tiền tài khoản thanh toán bằng phương tiện điện tử (bao gồm VietinBank eFAST, VietinBank ERP, Kết nối hệ thống trực tiếp (H2H/API), Kết nối thanh toán song phương với Kho bạc Nhà nước/Bảo hiểm xã hội).

Tương tự, Sacombank khuyến cáo các khách hàng doanh nghiệp cập nhật giấy tờ và sinh trắc học. Để giao dịch không bị gián đoạn, Sacombank kính đề nghị khách hàng cần kịp thời thực hiện các bước cập nhật thông tin trước ngày 1/7/2025.

Theo đó, người đại diện hợp pháp của doanh nghiệp/tổ chức đến các điểm giao dịch Sacombank trên toàn quốc để được hỗ trợ cập nhật giấy tờ tuỳ thân có hiệu lực mới nhất. Người đại diện hợp pháp của doanh nghiệp/tổ chức cần đăng ký sinh trắc học (xác thực khuôn mặt) qua ứng dụng Sacombank Pay hoặc tại quầy giao dịch.

Ngân hàng Techcombank cũng đưa ra thông báo tương tự, yêu cầu tất cả cá nhân liên quan đến tài khoản tổ chức, bao gồm người đại diện hợp pháp, kế toán trưởng, hoặc người được ủy quyền, phải cập nhật giấy tờ tùy thân còn hiệu lực trước ngày 1/1/2025.

Ngoài ra, từ 01/07/2025, để mọi giao dịch trên kênh ngân hàng số, tại quầy và hệ thống ATM/CDM không bị gián đoạn, các doanh nghiệp cần hoàn tất bổ sung thông tin Sinh trắc học của Người đại diện hợp pháp chủ tài khoản bằng GTTT còn hiệu lực, trước 01/07/2025. 

Ngày 27/06/2025, Thanh niên Việt đưa tin “Từ 1/7, hàng triệu người dân Hà Nội sẽ chứng kiến sự thay đổi lớn”. Nội dung chính như sau: 

Ngày 25/6, UBND thành phố Hà Nội ban hành thông báo địa điểm trụ sở làm việc của Đảng ủy và UBND phường, xã sau sắp xếp thuộc phạm vi quản lý của thành phố Hà Nội.

Theo phương án sắp xếp đơn vị hành chính, Hà Nội sẽ chỉ còn 126 xã, phường, giảm 400 đơn vị hành chính cấp xã.

Trước đó, Sở Tài chính Hà Nội cho biết, sau sắp xếp, thành phố sẽ bố trí 232 cơ sở nhà, đất để làm trụ sở cho 126 xã, phường. Việc công bố danh sách địa điểm trụ sở mới giúp người dân và tổ chức nắm rõ, phục vụ giải quyết thủ tục hành chính từ ngày 1/7.

Dưới đây là danh sách các trụ sở làm việc của 126 xã, phường của thành phố Hà Nội kể từ ngày 1/7.

 

Tạm biệt anh tài xế thu của 2 người vùng cao 4,2 triệu đồng, giờ thì anh không được lái taxi nữa rồi

Cuốc xe ‘chặt chém’ 4,2 triệu: Tài xế taxi từng có thủ đoạn tương tự, thu gấp 3 tiền cước

Cũng với thủ đoạn này, ngày 14-4, Thái Ngọc Anh đã chiếm đoạt của anh P.V.T. (trú Yên Bái) số tiền 750.000 đồng. Trong khi chi phí cho hành trình này ước khoảng 250.000 đồng.

chặt chém - Ảnh 1.

Thái Ngọc Anh tại trụ sở công an – Ảnh: Công an Hà Nội

Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Hà Nội vừa khởi tố bị can, ra lệnh tạm giam với Thái Ngọc Anh (sinh năm 1993, trú quận Thanh Xuân, Hà Nội) để điều tra tội “cưỡng đoạt tài sản”.

Ngọc Anh là tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng của hai người khi chở họ từ khu vực đường vành đai 3 (Hà Nội) tới đầu lối vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai.

Mở rộng điều tra, cơ quan công an xác định cũng với thủ đoạn này, ngày 14-4, Thái Ngọc Anh đã chiếm đoạt của anh P.V.T. (trú xã Đại Phác, huyện Văn Yên, Yên Bái) số tiền 750.000 đồng.

Thời điểm trên, Ngọc Anh thống nhất lái xe đưa anh T. đuổi theo xe khách về Yên Bái vừa rời bến xe Mỹ Đình.

Lời khai của tài xế taxi ‘chặt chém’ hai người vùng cao 4,2 triệu đồng ở Hà Nội

Chi phí cho hành trình ước khoảng 250.000 đồng, tuy nhiên Ngọc Anh không cho anh T. xuống giữa đường, mà còn đe dọa, khóa cửa xe và yêu cầu chuyển số tiền 750.000 đồng.

Do lo sợ, anh T. đã làm theo yêu cầu của Ngọc Anh.

Để đảm bảo quyền lợi người liên quan, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an Hà Nội đề nghị người dân từng bị Thái Ngọc Anh cưỡng đoạt tài sản với thủ đoạn tương tự liên hệ điều tra viên Đỗ Huy Cường (ĐT: 0969502234) để trình báo, cung cấp tài liệu.

“Chặt chém” 4,2 triệu đồng tiền cước cho đoạn đường từ bến xe Mỹ Đình (Hà Nội) ra đầu cao tốc Nội Bài – Lào Cai, tài xế Thái Ngọc Anh bị khởi tố.

Ngày 27-6, tin từ Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội cho biết vừa khởi tố bị can, bắt tạm giam Thái Ngọc Anh (SN 1993 trú tại phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội) về tội Cưỡng đoạt tài sản.

Khởi tố tài xế taxi "chặt chém" 2 người vùng cao 4,2 triệu đồng- Ảnh 1.

Tài xế Thái Ngọc Anh (áo trắng) bị khởi tố

Theo tài liệu điều tra, trưa ngày 13-6-2025, anh G.H. (SN 2000, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) và chị C.M. (SN 1993, thím ruột anh H., cùng trú xã Cao Sơn) đến bến xe Mỹ Đình, quận Nam Từ Liêm để bắt xe khách về Lào Cai.

Tại bến xe, 2 người được T.T.T. (SN 1998, là nhân viên một nhà xe tại bến Mỹ Đình) đến hỏi chuyện rồi T.T.T gọi N.T.A. (SN 1993; trú tại xã Kim Chung, huyện Hoài Đức, TP Hà Nội) và P.V.T. (SN 1991; trú tại phường Mỹ Đình 2, quận Nam Từ Liêm, TP Hà Nội), là 2 lái xe ôm, chở 2 người ra đường Phạm Hùng để đuổi theo xe khách về Lào Cai.

Đi được một đoạn, N.T.A. nói sẽ gọi ô tô trung chuyển đưa 2 người đuổi theo xe khách vì xe khách vào cao tốc nên xe máy không đuổi được; N.T.A. báo giá 700.000 đồng (gồm tiền xe ôm và tiền xe khách).

Khi 2 người đồng ý, N.T.A đã gọi Thái Ngọc Anh đi xe ô tô đến đón và được trả 700.000 đồng. Số tiền này N.T.A. chia cho P.V.T. 250.000 đồng, chia cho T.T.T. 150.000 đồng.

Trong quá trình di chuyển, 2 thím cháu anh G.H. thấy đi lâu mà không thấy xe khách nên yêu cầu dừng xe, Ngọc Anh dừng xe tại khu vực gần lối vào cao tốc Hà Nội – Lào Cai rồi được báo giá cước 4.200.000 đồng. Anh G.H. nói với Ngọc Anh đã trả tiền cho người lái xe ôm và xin số điện thoại của người lái xe ôm nhưng Ngọc Anh trả lời không có.

Khi 2 người không đồng ý trả tiền thì Ngọc Anh nói, nếu không trả tiền thì sẽ không cho xuống xe và sẽ chở quay ngược lại bến xe Mỹ Đình. Do lo sợ, anh G.H. đã nhắn tin cho người thân chuyển khoản 4.000.000 đồng cho Ngọc Anh và đưa thêm 200.000 đồng. Sau đó 2 người được Ngọc Anh cho xuống xe.

Mở rộng điều tra, cơ quan chức năng xác định, cũng với thủ đoạn này, ngày 14-4, Thái Ngọc Anh đã chiếm đoạt của anh P.V.T. (ở huyện Văn Yên, tỉnh Yên Bái) 750.000 đồng. Khi đó, Ngọc Anh thống nhất đưa anh T. đuổi theo xe khách về Yên Bái vừa rời bến xe Mỹ Đình, với giá khoảng 250.000 đồng.

Tuy nhiên, Ngọc Anh không cho anh T. xuống giữa đường, mà đe dọa, khóa cửa xe không cho xuống, yêu cầu chuyển số tiền 750.000 đồng. Do lo sợ, anh T đã làm theo yêu cầu của Ngọc Anh.

Để đảm bảo quyền lợi người liên quan, Cơ quan Công an TP Hà Nội đề nghị ai là bị hại của Thái Ngọc Anh, cần liên hệ qua số điện thoại: 096.950.2234 để trình báo, cung cấp tài liệu.

Thương con dâu g/óa ch/ồng chưa kịp có con, bố chồng đã làm một việc khiến cả xã bà/ng ho/àng

Người ta nói, nỗi đau lớn nhất là mất đi đứa con mà mình từng bồng bế. Nhưng với ông Tư Hậu, nỗi đau ấy dường như còn bị nhân lên gấp bội, khi nhìn người con dâu gầy guộc, tóc tai rối bời, quỳ bên mộ chồng mà chẳng còn nước mắt để khóc. Người đàn bà ấy, vừa mới ngoài hai mươi, còn chưa kịp làm mẹ, thì đã hóa phụ. Và trong giây phút tang thương ấy, ông Tư Hậu đã âm thầm quyết định một việc mà sau này, khiến cả xã Hòa Minh xôn xao không ngớt suốt mấy năm trời.

Cả xã Hòa Minh năm đó đổ mưa trắng trời vào đúng ngày đưa tang của Tâm – con trai út của ông Tư Hậu. Chỉ mới cưới được gần một năm, Tâm bị tai nạn xe máy trên đường đi công tác về. Cái chết đột ngột của Tâm khiến cả gia đình rơi vào tang thương, đặc biệt là vợ cậu – Hạnh, một cô gái hiền lành, ít nói, gốc miền Trung, theo chồng về đây làm dâu chưa đầy một năm.

Hạnh ngồi thẫn thờ bên bàn thờ chồng suốt mấy ngày liền, không ăn, không uống. Lúc nào ai gọi, cô cũng chỉ gật đầu, không nói một lời. Mẹ chồng cô – bà Mai – sau đám tang thì phát bệnh, nằm liệt giường, phần vì thương con, phần vì lo sợ Hạnh sẽ bỏ đi, để căn nhà càng lạnh lẽo hơn.

Ông Tư Hậu vốn là người nề nếp, cả đời làm nông, tính tình trầm lặng nhưng có uy. Từ ngày Tâm mất, ông thay con gánh việc ruộng đồng, lại còn chăm vợ bệnh và con dâu đau khổ. Dân làng ai cũng ái ngại, nhưng không ai dám nói gì nhiều, vì ông Hậu sống rất khép kín.

Mỗi chiều, ông thường lặng lẽ lên mộ con trai, dọn cỏ, thắp nhang. Hạnh thì sau một thời gian sống như cái bóng, bắt đầu tỉnh dậy từ nỗi đau bằng cách chăm sóc mẹ chồng. Cô nấu ăn, đun thuốc, thậm chí còn học cách gieo mạ. Ông Tư Hậu để ý thấy, từ trong cái đau, Hạnh đang sống lại – lặng lẽ mà kiên cường.

Một tối nọ, trong lúc bà Mai mê man vì sốt, ông Hậu ngồi nhìn Hạnh lúi húi pha thuốc. Giọng ông trầm lại:

— Con có nghĩ tới chuyện đi bước nữa không?

Hạnh giật mình, suýt làm đổ bát thuốc.

— Ba… Ba nói gì lạ vậy?

— Ba hỏi nghiêm túc. Con còn trẻ, Tâm mất rồi, ba không muốn con lỡ dở cả đời.

Hạnh cúi đầu, mắt đỏ hoe:

— Con chưa từng nghĩ tới… Với con, Tâm là duy nhất.

Ông Hậu thở dài, nhìn ra cửa sổ tối đen:

— Ba biết. Nhưng một ngày nào đó, con sẽ cần một mái ấm, một đứa trẻ…

Câu nói ấy lặng đi trong tiếng mưa đầu mùa.

Bà Mai qua đời sau một cơn đột quỵ. Đám tang diễn ra đơn giản, không ai ngờ bà đi quá nhanh. Hạnh lại đội khăn tang lần nữa, mới 26 tuổi mà đã trải qua hai lần đưa tiễn người thân nhất đời mình.

Người ta bắt đầu thì thầm: “Nó ở vậy hoài sao?”, “Đẹp gái thế mà chôn đời ở nhà chồng à?”, “Chắc lại đợi thời cơ rồi đi bước nữa thôi…”

Ông Hậu biết hết, nhưng không nói gì.

Đến đúng ngày giỗ đầu của Tâm, ông Hậu mời cả họ hàng, bà con làng xóm đến cúng cơm. Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, ông xin phát biểu vài lời.

Mọi người ngỡ ông sẽ nhắc chuyện Tâm, hoặc bà Mai. Nhưng không, ông nói:

— Hôm nay, tôi xin thay mặt gia đình tuyên bố một chuyện. Tôi và Hạnh – con dâu tôi – sẽ làm thủ tục xin nuôi một đứa trẻ mồ côi về làm con nuôi. Tôi đã làm đơn gửi lên xã. Nếu thuận lợi, một tháng nữa cháu bé sẽ về đây ở.

Cả nhà chết lặng.

Ông nói tiếp, rành rọt:

— Thằng Tâm không còn, nhưng nhà này không thể lạnh lẽo mãi. Hạnh còn trẻ, tấm lòng rộng lượng, tôi tin con sẽ làm mẹ tốt. Còn tôi, tôi muốn được làm ông nội lần nữa – dù không cùng máu mủ, nhưng cùng tình người.

Mấy người lớn trong họ thì thào phản đối. Có người nói ông “già rồi còn dở hơi”, có người mắng Hạnh “mưu sâu từ trước”. Nhưng cũng có người nhìn Hạnh với ánh mắt cảm phục. Cô không khóc, chỉ cúi đầu, rồi nói nhỏ:

— Con xin ba cho con được nuôi đứa bé ấy. Dù nó không phải máu mủ, con sẽ thương như ruột thịt.

Từ đó, câu chuyện của gia đình ông Hậu lan khắp xã Hòa Minh. Người thì khen ông “thấu tình đạt lý”, người thì dè bỉu cho là “trái luân thường đạo lý”. Nhưng chính lúc ấy, một người trong dòng họ đã bắt đầu âm thầm điều tra: “Đứa trẻ đó… thực sự là mồ côi? Hay là… có điều gì khuất tất?”

Tin ông Tư Hậu nhận con nuôi lan nhanh như gió thổi trong những ngày hè hanh khô. Có người khen, có người dè bỉu, nhưng tất cả đều chung một cảm giác: chuyện này không đơn giản.

Người bắt đầu nghi ngờ nhiều nhất là bà Cúc – em họ bà Mai, hiện là tổ trưởng phụ nữ thôn. Bà Cúc vốn nổi tiếng hay soi xét, nhưng lần này bà cảm thấy linh tính mách bảo có điều gì đó “sai sai”. Không phải vì ông Tư Hậu nuôi con nuôi – chuyện đó không hiếm, mà vì ông nhất định giữ kín tung tích đứa trẻ.

— Đứa nhỏ đó tên gì vậy anh Hậu?
— Tôi chưa biết tên. Người ta tạm đặt, về đây tôi sẽ đổi.

— Nó ở trại nào?
— Không tiện nói. Tôi làm qua đường trung gian, nhờ người quen cũ trên huyện.

— Có phải cháu của họ hàng xa?
— Không, không máu mủ.

Càng hỏi, ông càng né. Đến mức bà Cúc tức tối đâm đơn thắc mắc lên xã, nhưng bị trả về vì thủ tục hợp pháp.

Đúng một tháng sau, người ta thấy một chiếc xe từ tỉnh chạy về. Một cô cán bộ trẻ bế một bé trai chừng 6-7 tháng tuổi trao cho ông Hậu và Hạnh trước sân đình. Không tổ chức rình rang, không tấm ảnh nào được chụp lại. Đứa trẻ được bế vào nhà, và cánh cửa khép lại giữa hàng trăm ánh nhìn tò mò.

Từ ngày có con, Hạnh như lột xác. Cô chăm con tỉ mỉ, kiên nhẫn tập cho bé ăn, bé ngủ, đưa đi tiêm đầy đủ. Đứa bé – được ông Hậu đặt tên là Thiện – lớn lên khỏe mạnh, bụ bẫm, da trắng như sữa, tóc xoăn nhẹ, đôi mắt đen lay láy.

Không ai nói ra, nhưng ai cũng thầm nghĩ: Thằng bé này đẹp lạ thường, có nét giống… ai đó.

Ba tháng sau, một buổi trưa nắng gắt, bà Cúc lén vào thành phố tìm đến địa chỉ của trung tâm nuôi dưỡng trẻ mà ông Hậu đã điền trong hồ sơ. Sau khi xin gặp cán bộ phụ trách, bà đưa ra tên ông Hậu, tên Hạnh và bé Thiện. Nhưng sau vài cú tra cứu máy tính, người cán bộ lắc đầu:

— Dạ, thưa cô, ở đây không có hồ sơ nào tên như vậy. Mà nếu là con nuôi hợp pháp thì cháu phải nằm trong danh sách công khai. Cháu xin lỗi.

Bà Cúc bủn rủn tay chân. Trên đường về, ý nghĩ kinh hoàng hiện ra trong đầu: Đứa bé không phải trẻ mồ côi. Mà là… con ruột của Hạnh.

Cuối năm đó, xã tổ chức tổng kiểm tra tạm trú, tạm vắng. Trong hồ sơ xác minh từ tỉnh gửi về, người công an xã phát hiện một chi tiết bất thường: bé Thiện mang họ Nguyễn, mẹ là Nguyễn Thị Hạnh, cha ghi là trống. Địa chỉ sinh: bệnh viện huyện B, nơi cách Hòa Minh hơn 100km.

Công an xã đem hồ sơ lên nhà ông Hậu yêu cầu xác minh. Trước mặt họ, ông Hậu không chối, chỉ cúi đầu, mắt trũng sâu:

— Phải. Thiện là cháu ruột tôi. Là… con của Hạnh và Tâm.

Cả xã bàng hoàng.

Ông kể: Thời điểm Tâm mất, Hạnh đang mang thai tháng thứ hai, nhưng vì cú sốc quá lớn, cô sảy thai suýt nữa. Sau đó, khi biết mình còn giữ được đứa bé, Hạnh quyết giấu nhẹm, không nói với ai, kể cả cha mẹ ruột.

— Con bé sợ điều tiếng. Sợ người ta nói nó giữ con để trói buộc nhà tôi, sợ sau này con mình lớn lên không có bố sẽ bị dè bỉu. Nó chỉ xin tôi một điều: nếu sinh được, nó muốn rời xa nơi này, sinh trong âm thầm, rồi gửi con cho ba nuôi như con nuôi hợp pháp, không danh phận, không đám cưới lần hai, không ràng buộc.

Ông Hậu rơi nước mắt, lần đầu trong đời, trước mặt người ngoài.

— Tôi đồng ý. Vì tôi thương nó. Và tôi thương máu mủ của con trai tôi. Cái nhà này còn tồn tại là nhờ nó. Nếu tôi không làm vậy, đứa trẻ sẽ mất cha thật sự, và mẹ nó cũng sẽ chẳng sống nổi.

Sau lời thú nhận, xã không xử phạt gì vì việc nuôi con không vi phạm pháp luật – chỉ là danh nghĩa sai khác.

Dân làng người thì ngỡ ngàng, người thì thở phào. Có người bảo ông Hậu khéo “che giấu thiên tài”, có người lại nói ông “thương con dâu hơn con ruột”.

Nhưng từ đó, Hạnh không còn sống lặng lẽ nữa. Cô bắt đầu góp tiếng nói trong thôn, tham gia tổ chức lễ hội, dạy các bé mồ côi đọc chữ. Người ta bắt đầu gọi cô là “Cô Hạnh nhà ông Hậu”, không còn là “con dâu goá chồng” nữa.

Còn bé Thiện, lớn lên giữa yêu thương. Dù không có cha bên cạnh, nhưng có một người ông làm chỗ dựa, và một người mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả danh dự của mình.

Nhiều năm sau, trong một buổi họp lớp cấp 3, cô giáo cũ của Tâm – bà giáo Liên – viết trong nhật ký:

“Ngày ấy, tôi từng nghĩ cái chết của Tâm là dấu chấm hết cho một gia đình. Nhưng hóa ra, nó lại là khởi đầu cho một câu chuyện tình người. Câu chuyện mà tôi mong, sẽ được kể mãi ở cái xóm nhỏ Hòa Minh này.”