Đưa vợ về nhà nhờ dạy bảo lại, sáng hôm sau nhìn bài đăng của bố vợ trên Facebook mà tôi tái mặt… Thật sự, tôi không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.”
Tôi tên là Dũng, 32 tuổi, hiện đang làm quản lý kỹ thuật cho một công ty xây dựng. Vợ tôi – Trang – là giáo viên mầm non, nhỏ hơn tôi ba tuổi, hiền lành, dịu dàng, ít nói. Chúng tôi lấy nhau đến nay được gần ba năm, chưa có con vì vợ tôi đang điều trị nội tiết. Dù đôi lúc có những bất đồng nhỏ, nhưng nhìn chung cuộc sống vợ chồng khá yên ổn.
Cho đến tối hôm đó.
Tôi đi làm về trễ, mệt rã rời, vừa vào đến cửa đã thấy Trang đang ngồi bấm điện thoại, còn bữa tối thì chưa nấu. Bếp lạnh tanh, đồ ăn vẫn nằm trong túi đi chợ chưa gỡ ra. Tôi điên tiết:
– Em làm gì cả buổi chiều thế? Không nấu ăn, không dọn dẹp, còn ngồi nghịch điện thoại?
Trang ngước lên, giọng mệt mỏi:
– Em có nói với anh rồi, hôm nay em mệt. Trưa còn đi bệnh viện, bác sĩ đổi thuốc…
Tôi gằn giọng:
– Mệt thì cũng phải biết sắp xếp! Anh đi làm về không có nổi bữa cơm nóng hổi, thế này gọi là vợ à?
Chúng tôi cãi nhau, to tiếng. Cái tôi lớn trong người đàn ông khiến tôi chẳng nhún nhường. Đỉnh điểm, tôi gắt lên:
– Em sống kiểu này thì về nhà bố mẹ em đi! Nhờ ông bà dạy lại!
Và tôi thật sự đưa Trang về nhà bố mẹ vợ ngay trong đêm, vẫn trong cơn tức giận. Tôi không đánh đập cô ấy, nhưng lời lẽ tôi dùng lúc đó — lạnh lùng, tổn thương và đầy xúc phạm.
Trang không nói gì nhiều. Cô lặng lẽ gom ít đồ, bước lên xe cùng tôi về quê — cách Hà Nội gần 40km.
Bố mẹ vợ tôi đón con gái về trong ánh mắt ngỡ ngàng. Tôi nói thẳng:
– Bố mẹ khuyên lại con gái mình giúp con. Con lấy vợ là để có một người vợ đúng nghĩa, chứ không phải người chỉ biết nằm than mệt rồi bỏ mặc mọi thứ.
Không để bố vợ kịp phản ứng, tôi lên xe đi thẳng về Hà Nội.
Sáng hôm sau, tôi mở Facebook như thói quen. Vừa lướt xuống đã thấy bài đăng mới nhất của bố vợ — một người đàn ông ngoài 60, vốn ít khi viết gì công khai. Nhưng lần này, ông viết rất dài.
Bài đăng có nội dung như sau:
“Gửi con rể,
Cảm ơn con đã đưa con gái tôi về trong lúc nó đang cần người bên cạnh nhất.
Tôi không muốn can thiệp vào chuyện riêng của vợ chồng con, nhưng hôm nay, tôi phải lên tiếng — không phải để chỉ trích, mà để con hiểu rằng, có những việc nếu không biết nhìn nhận, sẽ khiến con mất đi nhiều hơn là được.
Con gái tôi không phải người hoàn hảo. Nhưng nó là một người vợ biết yêu, biết chịu đựng, biết hi sinh. Chỉ có điều, cái “biết” của nó, đôi khi lại khiến người ta nghĩ nó yếu đuối, lười biếng.
Con có biết, hôm qua nó phải tiêm nội tiết lần thứ ba trong tháng không? Loại thuốc ấy làm người mệt như bị rút cạn năng lượng. Vậy mà sáng ra vẫn đi dạy, chiều tranh thủ đi chợ, nhưng về đến nhà thì choáng váng, nằm gục bên giường.
Nó không trách con, chỉ bảo: “Chắc em sai gì đó, để anh bực đến vậy.”
Con trách nó không nấu cơm? Nó có lỗi vì không báo trước, tôi đồng ý. Nhưng con có từng hỏi tại sao nó mệt? Con có biết sau mỗi lần tiêm, nó phải nằm bất động mấy tiếng để tránh rối loạn nội tiết không?
Vợ chồng, không phải cứ tức giận là mang nhau về trả bố mẹ. Đó không phải là cách người đàn ông trưởng thành hành xử.
Con có thể không đồng cảm, nhưng ít nhất, hãy công bằng. Đừng để đến một ngày, người hiểu và yêu con nhất mỏi mệt, bỏ đi, lúc ấy con có muốn sửa cũng đã muộn.
Tôi không giận, nhưng tôi thất vọng. Rất thất vọng.
— Một người cha.”**
Tôi đọc xong mà sững sờ. Mắt cay, tim như bị bóp nghẹt.
Tôi đã làm gì vậy? Tôi có còn là người chồng đáng tin không? Tôi chưa từng hỏi vợ về việc điều trị ra sao, thuốc thế nào. Tôi thấy cô ấy mệt thì gắt lên, đòi “trả về nơi sản xuất” như một món đồ lỗi.
Tối đó, tôi gọi điện. Trang không bắt máy. Tôi nhắn tin, chỉ nhận lại một câu:
“Em cần thời gian suy nghĩ. Làm vợ anh, em mệt quá rồi.”
Tôi ngồi lặng trên ban công suốt buổi tối hôm đó, lòng rối bời.
Mỗi câu chữ trong bài viết của bố vợ như dao cứa vào tim tôi – nhưng không phải vì tức giận, mà vì tôi biết ông nói đúng. Tôi đã sống quá hời hợt với chính người đầu ấp tay gối. Tôi biết Trang đang điều trị nhưng chưa một lần đi cùng, chưa một lần hỏi chi tiết xem loại thuốc ấy khiến cô ấy mệt mỏi ra sao. Tất cả những gì tôi quan tâm là… bữa cơm nóng sẵn sau giờ tan ca.
Lúc này đây, tôi mới nhận ra mình chưa từng thật sự hiểu vợ.
Ba ngày trôi qua. Tôi gọi không ai bắt máy, nhắn tin thì Trang chỉ trả lời ngắn gọn, xã giao. Tôi lái xe về nhà bố mẹ vợ nhưng Trang không ở đó. Mẹ vợ nói Trang xin sang nhà bạn dạy học mấy hôm để “suy nghĩ cho thoáng”.
Tôi không trách cô ấy. Tôi trách mình.
Một tuần sau, tôi quyết định xin nghỉ phép ba ngày. Không nói ai biết, tôi âm thầm đến phòng khám nơi Trang đang điều trị để hỏi. Sau một hồi vòng vo, tôi được biết về loại thuốc cô ấy đang dùng — đúng là loại có tác dụng phụ nặng: buồn nôn, chóng mặt, mệt mỏi, thậm chí trầm cảm nhẹ. Bác sĩ còn bảo:
– Chúng tôi luôn dặn người nhà đi cùng. Có người chăm, tinh thần bệnh nhân mới ổn định.
Tôi thấy nhói ở ngực. Trong khi những cặp đôi khác đi cùng nhau vượt qua giai đoạn này, thì tôi… chỉ biết đòi hỏi.
Chiều hôm đó, tôi đứng trước cổng trường mầm non nơi Trang dạy, chờ cô tan ca.
Nhìn Trang bước ra, dáng đi mỏi mệt, áo sơ mi hơi nhăn, tóc cột vội. Một ánh mắt chạm vào nhau – Trang sững lại.
Tôi tiến tới, khẽ nói:
– Em có thể nói chuyện với anh 5 phút không?
Cô im lặng giây lát, rồi gật đầu. Chúng tôi vào quán nước nhỏ bên cạnh.
Tôi không vòng vo:
– Anh xin lỗi. Thật sự xin lỗi vì đã quá vô tâm, quá nóng nảy. Anh đọc bài của bố rồi… anh biết, anh sai.
Trang mím môi. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng xa cách:
– Em không cần anh xin lỗi đâu. Em cần anh hiểu. Không phải hiểu qua lời người khác, mà từ chính sự quan sát, chia sẻ của anh mỗi ngày.
– Anh đang cố để hiểu đây… – Tôi nghẹn giọng – Anh đã đến phòng khám, hỏi bác sĩ. Anh biết em mệt, rất mệt. Và anh biết mình đã quá tệ…
Trang thở ra, mím môi cố kiềm nước mắt. Tôi nhìn thấy rõ viền mắt cô đỏ lên.
– Anh đã cư xử như một gã chồng ích kỷ. Lúc em cần anh nhất, anh lại lạnh lùng quay đi. Anh cư xử như thể em là người giúp việc lười biếng, chứ không phải là vợ. Anh…
Tôi không nói nổi nữa. Cổ họng nghẹn ứ. Tôi thấy cô quay đi, nước mắt rơi.
– Em không trách anh… Chỉ là em thấy sợ. Sợ nếu sau này có con, em yếu hơn, mệt hơn, thì anh cũng sẽ… bỏ rơi em như vậy.
– Không. Không bao giờ nữa. Anh thề. – Tôi nói, gần như van vỉ – Anh biết lời hứa bây giờ nghe rẻ tiền lắm, nhưng anh sẽ không để em phải một mình nữa đâu. Anh đã sai, nhưng anh không muốn mất em chỉ vì cái tôi ngu ngốc của mình.
Chúng tôi im lặng hồi lâu. Cuối cùng Trang mới nói:
– Em không muốn ly hôn, nhưng em cũng chưa muốn về ngay. Em cần thời gian, để tin anh thêm lần nữa.
Tôi gật đầu. Dù không nhận lại ngay cái ôm, cái tha thứ, nhưng ít ra cô vẫn mở cánh cửa nhỏ cho tôi bước lại gần.
Một tháng sau, tôi bắt đầu thay đổi. Không chỉ bằng lời nói, mà hành động.
Tôi chủ động đến đón Trang sau giờ dạy, mua thuốc đúng loại bác sĩ kê, tự tìm hiểu chế độ ăn phù hợp với người đang điều trị nội tiết. Cuối tuần, tôi về quê, tự tay nấu một bữa cơm rồi mời bố mẹ vợ sang ăn. Bữa đó, tôi đứng dậy giữa bàn, cúi đầu nói:
– Con xin lỗi bố mẹ. Con đã cư xử hồ đồ, thiếu suy nghĩ. Con xin hứa, từ nay về sau, nếu một lần nữa khiến Trang khóc, bố mẹ có thể bắt con… đưa đơn ký ngay mà không cần lý do gì thêm.
Bố vợ nhìn tôi. Lát sau ông gật đầu, nói:
– Không ai không sai. Quan trọng là biết sai, và sửa. Cố giữ lời.
Trang ngồi bên, lần đầu tiên kể từ hôm chia tay hôm ấy, mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười mệt mỏi nhưng dịu dàng. Tôi biết, mình vẫn còn cơ hội.
Ba tháng sau, chúng tôi cùng nhau tái khám. Kết quả khả quan. Trang bắt đầu điều trị theo hướng tích cực hơn. Tôi vẫn tiếp tục theo sát, không còn than phiền về cơm canh, nhà cửa. Tôi hiểu rằng: một người vợ không phải để phục vụ, mà để đồng hành.
Có những sai lầm khiến người ta phải đánh đổi bằng thời gian, bằng lòng kiên nhẫn để được tha thứ.
Tôi đã từng suýt đánh mất Trang, chỉ vì sự vô tâm trong một khoảnh khắc. Và tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.