“4 giờ sáng, cả nhà còn đang ngủ say, tiếng chuông cổng bất ngờ vang lên khiến cả mẹ cô dâu lẫn người giúp việc giật mình hoảng hốt. Bà mở cửa, mắt còn nhắm mắt mở, chưa kịp định thần thì thấy một đoàn người áo vest chỉnh tề đứng trước sân. Người đàn ông dẫn đầu cất tiếng: ‘Cháu chào bác. Tụi cháu tới… rước dâu.’ Mẹ cô dâu đứng chết lặng, rồi thốt lên một câu khiến ai nấy đều á khẩu: ‘Rước dâu gì giờ này? Các người đi ăn cướp hay sao mà tới lén lút vậy?’”
Cái Hà – cô gái 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu, xinh xắn, lanh lợi nhưng cũng nổi tiếng là “chịu chơi”. Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối đầu mùa mưa, khi cô đưa bạn trai về giới thiệu với gia đình. Người bạn trai – tên Toàn – là một anh kỹ sư xây dựng, vẻ ngoài hiền lành, nói năng từ tốn, lại đang có công việc ổn định ở công trình ngoài tỉnh.
Cuộc gặp ấy không gây ấn tượng mạnh với bố mẹ Hà. Bố Hà vốn là người nghiêm khắc, mẹ thì khá nhẹ nhàng nhưng lại rất coi trọng lễ nghi và thể diện. Tuy vậy, thấy con gái đã dẫn về nhà, họ cũng ngầm hiểu chuyện không đơn giản.
Ba tháng sau, gia đình nhận được tin “sét đánh”: Hà có bầu. Chuyện xảy ra nhanh đến mức bố mẹ Hà chưa kịp quen với sự hiện diện của Toàn trong cuộc sống thì nay lại phải chấp nhận anh ta làm con rể. Đám cưới vì thế được đẩy lên gấp gáp.
Gia đình Toàn – phía nhà trai – sống ở một tỉnh lẻ miền Trung. Dù không giàu có nhưng họ vốn trọng lễ nghĩa. Tuy nhiên, ông Dũng – cha của Toàn – sau khi nghe tin “con bé đó có bầu rồi” thì tỏ thái độ không hài lòng. Dù ngoài miệng vẫn bảo “chuyện trai gái thời nay không tránh khỏi”, ông vẫn không giấu được sự bực bội vì cảm thấy nhà gái “không biết dạy con”.
Trong một buổi nói chuyện qua điện thoại, ông Dũng nói thẳng:
“Cháu nó có bầu trước cưới là không phải, nhưng thôi, giờ có chuyện rồi, phải cưới. Tuy nhiên, nhà tôi không muốn làm lớn. Tôi đã coi ngày, giờ rước dâu là 4h sáng Chủ Nhật tới. Vậy bên nhà gái sắp xếp, cho đúng lễ đúng nghĩa là được.”
Mẹ Hà nghe vậy bối rối, nhưng ông Dũng nói chắc như đinh đóng cột. Họ cũng không dám ý kiến nhiều vì con gái đã mang bầu, việc cưới gấp là cần thiết.
Vì thời gian quá gấp, mẹ Hà gần như phải tự xoay sở hết mọi việc cưới xin. Cô Hà bụng bầu 4 tháng, đi đứng bắt đầu nặng nề, còn Toàn thì làm công trình xa, chỉ về đúng hôm ăn hỏi rồi lại đi. Lễ cưới sắp tới khiến cả nhà quay cuồng.
Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ giờ rước dâu quá bất thường: 4h sáng. Điều này đồng nghĩa với việc nhà gái phải thức từ 2-3h để chuẩn bị. Mẹ Hà phân vân nhiều lần nhưng vì phía nhà trai không nhượng bộ, bà đành chấp nhận. Tuy nhiên, có một sơ suất xảy ra mà không ai lường trước.
Vì quá mệt mỏi với các khâu chuẩn bị, bà giao việc báo lịch rước dâu cho người chị họ ở quê – người sẽ lo phần nấu nướng và dọn mâm quả. Không ngờ chị họ tưởng giờ đón dâu là… 4h chiều. Do đó, đến 3h30 sáng ngày cưới, khi đoàn nhà trai đã chỉnh tề xuất phát thì cả nhà gái vẫn đang… ngủ.
Khi xe hơi và xe máy của nhà trai rầm rộ tiến vào con hẻm nhỏ nhà Hà lúc 4h, trời vẫn còn tối đen. Cổng sắt đóng kín. Họ nhấn chuông mãi mới có người ra mở – là bà giúp việc mặc bộ đồ ngủ, tay cầm đèn pin. Sau vài giây bối rối, bà hốt hoảng gọi mẹ Hà dậy.
Mẹ Hà vừa chạy ra cổng vừa xin lỗi rối rít. Bà chưa kịp thay đồ, mái tóc còn bù xù, đôi dép lê lẹp xẹp dưới chân. Khi thấy cả đoàn nhà trai đứng nghiêm trang, lễ vật đầy đủ, ông Dũng đi đầu, bà thốt lên trong kinh ngạc:
“Rước dâu gì giờ này? Các người đi ăn cướp hay sao mà tới lén lút vậy?”
Không khí chững lại vài giây. Câu nói vô tình của bà khiến ông Dũng giận tái mặt. Ông hắng giọng:
“Xin lỗi bác, nhà tôi làm đúng lễ nghĩa, đúng giờ hoàng đạo. Nếu phía nhà gái không coi trọng chuyện này thì thôi vậy. Cháu Toàn, đi về.”
Mặt Toàn lúc đó trắng bệch. Hà thì chạy ra từ trong phòng, mắt còn đỏ hoe vì ngủ chưa đủ giấc. Cô hét lên:
“Ba! Mẹ! Trời ơi… mấy người tính làm gì vậy? Con đang bầu bì mà! Không cưới nữa à?”
Cả hai bên đều bối rối. Mẹ Hà lúc này mới nhận ra lỗi ở mình, cố gắng giữ chân nhà trai lại. Nhưng ông Dũng không nói thêm lời nào, quay lưng bước lên xe.
Khi đoàn nhà trai lên xe bỏ đi, cả nhà Hà chìm trong không khí hoảng loạn. Hà bật khóc nức nở ngay giữa sân. Mẹ cô thì lúng túng gọi điện liên tục cho chị họ, cho nhà trai, cho cả Toàn – nhưng không ai nghe máy.
Bố Hà từ trong nhà bước ra, ánh mắt thất vọng:
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng để mọi chuyện đi quá giới hạn. Giờ thì mất mặt với cả họ hàng.”
Trong khi đó, Toàn bị kẹt giữa hai bên. Trên xe, ông Dũng giận sôi máu, liên tục nói rằng phía nhà gái “khinh thường nhà trai”, “coi đám cưới là trò đùa”, và còn mắng luôn cả con trai là “không biết dạy vợ tương lai”. Toàn ngồi lặng thinh, mặt đờ đẫn.
Khi xe về đến gần quê, anh lặng lẽ nhắn tin cho Hà:
“Cho anh vài ngày. Anh cần suy nghĩ lại.”
Chỉ 8 từ, nhưng như nhát dao cứa thẳng vào tim Hà. Cô ngồi gục đầu trong phòng, bụng bầu bắt đầu nhói nhẹ. Mẹ Hà thì khóc lóc kể khổ với họ hàng:
“Tôi đâu muốn con gái tôi mang tiếng có bầu trước cưới. Nhưng giờ thì bị bỏ rơi giữa chừng…”
Chuyện “nhà trai bỏ về giữa lễ rước dâu” lan ra nhanh như lửa gặp rơm. Chưa đầy một ngày sau, cả khu phố xì xào bàn tán. Người thì bảo nhà gái coi thường nhà trai, kẻ lại nói con Hà “phải có chuyện gì khuất tất nhà trai mới quay xe như vậy.”
Một bà hàng xóm thân quen thì thẳng thừng:
“Tôi nói rồi, gái mà chơi bạo thì khổ. Chưa cưới đã có bầu, nhà trai nó khinh cũng đúng.”
Hà nghe mà đau đớn. Cô từng nghĩ mình có thể tự lo cho cuộc sống riêng, nhưng chưa bao giờ ngờ cái thai trong bụng lại là gánh nặng lớn như vậy. Đứa bé chưa ra đời đã phải chịu áp lực từ cả xã hội.
Cô nhắn tin cho Toàn nhiều lần – xin lỗi, giải thích, năn nỉ – nhưng không hồi âm. Đến ngày thứ ba, cô gần như gục ngã. Mẹ Hà quyết định đánh liều, bắt xe vào quê Toàn.
Chiều hôm đó, khi mặt trời vừa tắt, bà đặt chân đến ngôi nhà mái ngói đỏ của gia đình Toàn. Trái với lo lắng, mẹ Toàn tiếp bà khá tử tế. Tuy nhiên, không khí trong phòng khách vẫn nặng nề.
Ông Dũng ngồi hút thuốc, không thèm nhìn khách. Mãi một lúc sau, ông mới nói:
“Tôi không muốn làm lớn chuyện. Nhưng nếu bên nhà gái không coi trọng giờ giấc, không biết cách tiếp đón, thì sau này sống chung cũng khó. Tôi không muốn con tôi phải chịu cảnh bị coi thường.”
Mẹ Hà cúi đầu:
“Tôi biết tôi sai. Nhưng xin anh nghĩ lại. Con Hà có thai, nó yếu lắm. Giờ anh Toàn bỏ nó lúc này, không khác gì dồn nó vào đường cùng.”
Lúc đó, Toàn bước từ trong nhà ra. Anh nhìn mẹ Hà, ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Con không muốn bỏ. Nhưng con cũng không chịu nổi áp lực. Ba con giận quá, con kẹt giữa hai bên…”
Một thoáng im lặng. Mẹ Hà nắm lấy tay anh, rơm rớm nước mắt:
“Con thương con Hà thì hãy quay lại. Chuyện rước dâu lỗi là do cô. Nhưng đám cưới là chuyện của hai đứa – đừng vì người lớn mà đánh mất nhau.”
Hai ngày sau, cả làng lại xôn xao – lần này là vì nhà trai quyết định tổ chức cưới lại, lần này đúng giờ… 9 giờ sáng, đàng hoàng và ấm cúng. Dù đơn giản hơn, không rình rang, không đông đủ như trước, nhưng không khí thật hơn rất nhiều.
Hà được dìu từ trong phòng cô dâu ra trong bộ váy cưới giản dị. Toàn nắm tay cô, nhỏ nhẹ nói:
“Anh xin lỗi. Anh sẽ không để em khóc một mình nữa.”
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt không còn lấp lánh như những cặp đôi “mơ mộng” thường thấy trong đám cưới, nhưng có sự thấu hiểu, có trách nhiệm, và có cam kết thật sự.
Bố Hà lần đầu lên tiếng, nói với giọng trầm ấm:
“Hạnh phúc không nằm ở mâm quả đầy hay váy cưới đắt tiền. Nó nằm ở cách hai đứa đi tiếp với nhau sau hôm nay.”
Đám cưới kết thúc. Cả hai trở về căn nhà trọ nhỏ gần công trình nơi Toàn làm việc. Hà bắt đầu học lại cách sống đơn giản, tiết kiệm, và nghĩ cho gia đình nhỏ của mình. Những lời xì xào cũng dần lắng xuống theo thời gian.
Có người nói cuộc đời họ bắt đầu bằng một vết trượt. Nhưng chính vì thế, họ biết trân quý từng bước đi sau này.
Tình yêu có thể bắt đầu bằng những điều không hoàn hảo. Nhưng chỉ khi người ta dám nhận sai, dám sửa chữa và dám bước tiếp – tình yêu ấy mới trưởng thành.