Home Blog Page 4

Giá vàng sáng nay 3/7: Đỉ;nh của đỉ;nh, tranh thủ bán đi bà con ơi

Cập nhật giá vàng sáng 3.7: Vàng thế giới đêm qua đảo chiều hồi phục mạnh mẽ.

Ngày mà lương Giáo viên TĂNG MẠNH, thầy cô đang vô cùng h:.ồi h:.ộp

Điểm nhấn lớn nhất của Luật Nhà giáo là chính sách ưu tiên xếp lương cao nhất trong hệ thống hành chính sự nghiệp.

Từ 1.1.2026, lương nhà giáo tăng mạnh, được hưởng nhiều quyền lợi đột pháĐiểm mới Luật Nhà giáo là lương nhà giáo ưu tiên xếp cao nhất trong các ngành. Ảnh minh hoạ: Hải Nguyễn
Ngày 16.6, Quốc hội chính thức thông qua Luật Nhà giáo 2025. Đây được xem như đạo luật đầu tiên quy định riêng cho đội ngũ nhà giáo Việt Nam. Một trong những điểm đáng chú ý nhất là chính sách ưu tiên xếp lương cao nhất trong hệ thống hành chính sự nghiệp và những quy định linh hoạt hơn về tuổi nghỉ hưu.

Lương nhà giáo được xếp cao nhất trong khối sự nghiệp công lập

Theo Điều 23 của Luật, tiền lương nhà giáo tại các cơ sở giáo dục công lập sẽ được xếp ở mức cao nhất trong hệ thống thang, bậc lương hành chính sự nghiệp.

Ngoài ra, giáo viên còn được hưởng các phụ cấp ưu đãi nghề, cùng với các khoản hỗ trợ theo vùng miền và tính chất công việc. Cụ thể, giáo viên công tác tại:

Trường mầm non;

Khu vực đặc biệt khó khăn như vùng dân tộc thiểu số, miền núi, biên giới, hải đảo;

Trường chuyên biệt sẽ được hưởng mức lương và phụ cấp cao hơn so với giáo viên làm việc trong điều kiện bình thường.

Giáo viên mầm non được nghỉ hưu sớm 5 năm

Một điểm mới đáng chú ý tại Điều 26 của Luật là giáo viên mầm non có thể nghỉ hưu sớm tối đa 5 năm so với tuổi quy định, nếu có nguyện vọng và đủ 15 năm đóng bảo hiểm xã hội trở lên. Trường hợp này sẽ không bị giảm trừ tỷ lệ lương hưu.

Ví dụ, năm 2025, tuổi nghỉ hưu theo điều kiện bình thường với lao động nam là 61 tuổi 3 tháng; với lao động nữ là 56 tuổi 7 tháng.

Theo đó, giáo viên mầm non có thể nghỉ hưu từ khoảng 56 tuổi với nam và 51 tuổi với nữ mà vẫn được hưởng nguyên lương hưu nếu đủ điều kiện.

Nhà giáo sẽ được kéo dài thời gian làm việc thêm 10 năm

Theo Điều 27, Luật Nhà giáo cũng quy định cơ chế nghỉ hưu ở tuổi cao hơn cho những người có chức danh hoặc chuyên môn đặc thù:

Không quá 10 tuổi đối với giáo sư

Không quá 7 tuổi với phó giáo sư

Không quá 5 tuổi với tiến sĩ

Việc kéo dài thời gian công tác phải dựa trên sức khỏe, tự nguyện của giáo viên và nhu cầu thực tế của cơ sở giáo dục. Tuy nhiên, trong thời gian này, nhà giáo không giữ chức vụ quản lý.

Theo nhiều giáo viên, Luật Nhà giáo được xem là dấu mốc quan trọng, đánh dấu lần đầu tiên giáo viên có luật riêng. Việc ưu tiên xếp lương, điều chỉnh tuổi nghỉ hưu linh hoạt không chỉ thể hiện sự ghi nhận vai trò đặc biệt của nghề giáo, mà còn góp phần giữ chân người giỏi, thu hút nhân lực chất lượng cao vào ngành. Luật Nhà giáo sẽ có hiệu lực từ ngày 1.1.2026.

Công ty vận chuyển thông tin về vụ nam shipper bị đánh ở kho Hải Phòng: Là trụ cột chính trong gia đình, hoàn cảnh khó khăn

Ngày 2/7, Công an phường Hưng Đạo (TP. Hải Phòng) đang xác minh vụ việc nam shipper bị người đàn ông lạ mặt hành hung trên địa bàn phường.

Mới đây, một đoạn clip lan truyền ghi lại cảnh một nam shipper đang ngồi xếp hàng hoá trong kho thì bất ngờ bị một người đàn ông lao tới hành hung, khiến cộng đồng mạng vô cùng bức xúc.

Theo hình ảnh được camera ghi lại, trong khi các shipper đang làm việc bên trong một kho hàng chuyển phát nhanh trên địa bàn phường Dương Kinh (TP. Hải Phòng), bất ngờ một người đàn ông lạ mặt xuất hiện đi vào với thái độ hùng hổ. Khi những người bên trong chưa kịp phản ứng, người đàn ông này đã dùng chân đạp thẳng vào mặt một nam shipper khiến người này ngã xuống sàn.

Công ty vận chuyển thông tin về vụ nam shipper bị đánh ở kho Hải Phòng: Là trụ cột chính trong gia đình, hoàn cảnh khó khăn- Ảnh 1.

Hình ảnh anh V. bị người đàn ông lạ mặt hành hung khi đang làm việc ở kho hàng (Ảnh cắt từ clip)

Không dừng lại, người đàn ông lạ mặt tiếp tục ghì cổ, vật nam shipper xuống sàn rồi đánh vào vùng mặt và vùng đầu nạn nhân, mặc cho người bên cạnh khuyên can. Đáng chú ý, trong suốt quá trình bị hành hung, nam shipper gần như không thể phản kháng, chỉ co người chịu đựng.

Sau khi đoạn clip được đăng tải đã nhận được sự quan tâm lớn của cộng đồng mạng. Nhiều người bày tỏ bức xúc trước hành động của người đàn ông lạ mặt đối với nam shipper.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, nam shipper bị hành hung trong clip là anh V. Sự việc xảy ra tại kho hàng của đơn vị vận chuyển J&T Express, nằm trên địa bàn phường Dương Kinh, TP. Hải Phòng.

Trao đổi với chúng tôi, đại diện đơn vị vận chuyển J&T Express tại khu vực Hải Phòng xác nhận và cho biết, vụ việc diễn ra vào sáng 30/6 tại địa chỉ trên.

Sau khi sự việc xảy ra, phía công ty J&T Express đã trao đổi với anh V. để tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến sự việc

“Qua trao đổi, anh V. cho biết người đàn ông lao vào hành hung là một khách hàng từng nhiều lần được anh giao hàng tới. Tuy nhiên, vị khách này thường xuyên nói sẽ chuyển khoản sau nhưng nhiều lần chuyển khoản chậm khiến anh V. cảm thấy bức xúc. Trong một lần giao hàng gần nhất, anh V. và vị khách hàng đã có lời qua tiếng lại về vấn đề này”, người đại diện J&T Express nói.

Theo đó, sáng ngày 30/6, khi anh V. đang sắp xếp hàng hóa trong kho để chuẩn bị đi giao, người đàn ông kia bất ngờ xuất hiện và lao tới hành hung. “Người này đi thẳng vào bên trong, không nói một lời liền dùng tay chân đánh liên tiếp vào vùng đầu và nhiều vị trí khác trên cơ thể anh V.” – người đại diện cho biết.

Sau khi sự việc xảy ra, các nhân viên phía công ty J&T đã đưa anh V. đến trụ sở Công an phường Hưng Đạo để trình báo vụ việc. Đồng thời, anh cũng được gia đình và phía công ty hỗ trợ đưa đến bệnh viện để thăm khám.

Công ty vận chuyển thông tin về vụ nam shipper bị đánh ở kho Hải Phòng: Là trụ cột chính trong gia đình, hoàn cảnh khó khăn- Ảnh 2.

Hiện anh V. vẫn đang nằm điều trị ở bệnh viện (Ảnh: NVCC)

Nhận xét về anh V., đại diện J&T Express cho biết: “Anh V. đã làm việc tại công ty hơn một năm, là người chăm chỉ, hiền lành và có trách nhiệm cao trong công việc. Hơn hết, anh V. còn là một trong những nhân viên ưu tú, chưa từng mắc lỗi vi phạm của công ty”.

Người đại diện nói: “Hiện anh V. vẫn đang nằm điều trị tại bệnh viện sau khi bị hành hung. Biết được gia đình anh có hoàn cảnh khó khăn, là trụ cột chính trong gia đình nhưng sau sự việc phải nhập viện, phía công ty quyết định hỗ trợ chi phí điều trị cho anh ấy.

Bên cạnh đó, chúng tôi cũng đã đến bệnh viện để thăm hỏi, động viên anh. Trong thời gian anh V. phải nghỉ làm để hồi phục, công ty cam kết vẫn sẽ duy trì mức lương như bình thường. Khi anh V. quay lại làm việc, chúng tôi sẽ tạo điều kiện tốt nhất để đảm bảo quyền lợi cho anh ấy”.

Ngày 2/7, một lãnh đạo Công an phường Hưng Đạo (TP. Hải Phòng) cho biết, đơn vị đang xác minh vụ việc trên.

Ông bà ngoại mừng đầy tháng cháu phong bì 30 triệu, tối tôi hí hửng lấy ra đếm lại thì tôi quyết định ly hôn luôn, không chấp nhận được….

Tôi là người thực tế. Không mơ mộng, không ảo tưởng, cũng chẳng quá coi trọng vật chất – nhưng có một số thứ, khi xảy ra, nó khiến lòng người lạnh buốt đến mức không thể quay lại. Như cái phong bì 30 triệu mà bố mẹ vợ gửi mừng đầy tháng cháu tôi. Cái phong bì khiến tôi quyết định ly hôn ngay trong đêm. Không phải vì tiền. Mà vì cách con người ta đối xử với nhau.

Đứa con đầu lòng của tôi chào đời vào một buổi sáng mùa xuân. Tôi chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc như thế. Từ khi vợ mang bầu, tôi đã làm việc không ngừng nghỉ, nhận thêm dự án về nhà, chắt chiu từng đồng để chuẩn bị cho đứa con. Vợ chồng tôi không khá giả, nhưng cũng không túng thiếu. Tôi không ngại chi tiền cho con, miễn là mọi thứ tốt nhất trong khả năng có thể.

Ngày đầy tháng, tôi và vợ tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà hàng. Mười mấy bàn, chủ yếu là bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng thân thích. Mọi thứ đều do tôi đứng ra lo liệu, từ đặt tiệc, đặt bánh đến chuẩn bị phong bì gửi cho khách. Vợ chỉ việc nghỉ ngơi, chăm con.

Tôi mừng khi thấy bố mẹ vợ đi sớm, ăn mặc lịch sự. Ông bà ngoại rất vui vẻ, nắm tay cháu, cười nói với khách. Tôi tưởng hôm đó là một ngày thật đẹp.

Tối hôm đó, sau khi tiễn khách, tôi mới có thời gian ngồi lại, mở từng phong bì để ghi chép lại ai gửi bao nhiêu. Không phải để so đo, mà để còn biết đường mà cư xử lại sau này.

Đến phong bì của bố mẹ vợ, tôi mở ra. Một xấp tiền. Đếm sơ qua thấy dày, tôi nghĩ chắc ông bà cho cháu khoảng 20-30 triệu. Cũng hợp lý, vì ông bà là cán bộ về hưu, không phải thiếu thốn.

Tôi đếm một lần. Rồi lần hai. Tim tôi hơi chùng xuống.

Trong phong bì là 30 tờ tiền âm phủ mệnh giá 1 triệu đồng.

Loại giấy bạc mà người ta đốt cho người đã khuất.

Tôi không biết mình nên cười hay nên tức. Lúc đầu tôi còn nghĩ có thể là nhầm lẫn – nhưng không. Phong bì dán cẩn thận, có ghi rõ: “Ông bà ngoại mừng cháu trai đầy tháng. 30 triệu.”

Tôi đem chuyện nói với vợ. Cô ấy tái mặt, giật lấy phong bì, mở ra xem, rồi… im lặng.

“Chắc ba mẹ đùa thôi…” – cô ấy nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Đùa kiểu gì kỳ vậy?” – tôi nghiêm mặt. “Chuyện đầy tháng cháu, mà bỏ tiền âm phủ vào phong bì, rồi ghi rõ 30 triệu là sao? Làm nhục nhau à?”

Vợ tôi khóc. Cô ấy không biết. Hoặc ít nhất cô ấy nói thế. Cô ấy bảo sẽ gọi điện hỏi mẹ.

Tôi ngăn lại. “Không cần. Anh hỏi thẳng.”

Tôi gọi cho mẹ vợ. Bà nghe máy khá nhanh.

“Dạ, con chào mẹ. Con xin phép hỏi chút… cái phong bì mẹ mừng đầy tháng cu Tin… là mẹ bỏ nhầm tiền à?”

Bên kia im lặng vài giây. Rồi bà cười khẩy.

“Bỏ nhầm gì. Mẹ mừng cháu đúng 30 tờ. Nó cũng là tiền đó thôi.”

Tôi sững sờ. “Dạ? Mẹ nói thật ạ?”

“Ừ, thật chứ sao không thật. Tiền đó có dùng được không thì tuỳ vào người nhận. Mẹ nghĩ vậy là hợp lý rồi. Cháu có lộc, có phúc thì tự sau này sẽ có tiền thật. Mẹ đâu cần phải bù đắp gì.”

Lúc đó, tôi không biết là giận hay là buồn. Nhưng tôi nhớ rõ câu tiếp theo tôi nói:

“Vậy thì từ nay mẹ cũng khỏi bận tâm gì đến vợ chồng con với cháu nội nữa. Con xin phép.”

Tôi cúp máy.

Đêm đó, tôi nằm suy nghĩ lại mọi chuyện trong quá khứ. Đúng là bố mẹ vợ chưa bao giờ ưa tôi. Tôi là dân tỉnh lẻ, làm nghề kỹ sư phần mềm tự do, không ổn định theo tiêu chuẩn của họ. Vợ tôi lại là con gái lớn trong một gia đình thành phố có phần sĩ diện.

Từ lúc cưới, mọi việc cưới hỏi đều do bên tôi lo. Nhà vợ không đóng góp gì nhiều, thậm chí không một mâm lễ nào, với lý do “nhà trai lo là truyền thống”. Tôi không chấp.

Cưới xong, nhà tôi chật, chúng tôi thuê trọ. Bố mẹ vợ không lần nào hỏi han, không mời về nhà ăn bữa cơm.

Tôi vẫn nghĩ: Thôi thì mỗi nhà một kiểu. Mình sống tốt là được.

Nhưng hôm nay, với cái phong bì đó, tôi thấy rõ một điều: họ không hề xem tôi và con tôi là người trong gia đình.

Vợ tôi ngồi lặng thinh suốt cả đêm. Tôi biết cô ấy khổ tâm. Nhưng tôi không thể im lặng.

“Anh không cần tiền. Anh không bắt ông bà phải cho cháu tiền. Nhưng cách ông bà cư xử như vậy là coi thường. Là xúc phạm. Là quá đáng.”

Cô ấy nghẹn ngào: “Em biết. Em xin lỗi.”

“Anh không cần lời xin lỗi. Anh cần một gia đình. Nhưng anh không thể sống cả đời với cảm giác bị coi như người ngoài.”

Sáng hôm sau, tôi đưa vợ con về nhà ngoại để nói chuyện thẳng thắn. Nhưng họ từ chối tiếp tôi. Bố vợ tôi nói qua khe cửa: “Đàn ông mà để bụng mấy chuyện vặt vãnh thế thì hèn lắm.”

Đêm hôm đó, tôi ký đơn ly hôn.

Không phải vì 30 triệu. Mà vì tôi không chấp nhận được một gia đình mà sự khinh thường lại được ngụy trang dưới cái vẻ đạo mạo, lịch sự.

Tôi không có ý định giành quyền nuôi con. Khi ký đơn ly hôn, tôi nghĩ tốt nhất là con ở với mẹ. Dù gì, vợ tôi cũng là người thương con thật lòng, còn tôi thì công việc bấp bênh, phải chạy dự án, deadline bất thường.

Nhưng sau hai tuần xa con, tôi bắt đầu mất ngủ. Tôi hay mơ thấy tiếng con khóc giữa đêm, tỉnh dậy thì giường trống trơn. Vài lần xin vợ cho qua thăm con, cô ấy đồng ý, nhưng chỉ cho đứng ngoài bế một lúc rồi phải về. Lý do là: “Ba mẹ em không muốn anh vào nhà nữa.”

Tôi dần hiểu, chuyện ly hôn không phải là kết thúc, mà chỉ là một vết rạn chính thức cho những gì đã mục nát từ lâu.

Có những đêm tôi ngồi giữa phòng trọ, nhìn căn nhà nhỏ gọn gàng mà thấy nghèn nghẹn. Trước đây, tôi từng mơ có một gia đình – không phải kiểu hoàn hảo như phim ảnh, chỉ cần vợ chồng yêu thương, cùng nhau chăm con, là đủ.

Mỗi lần lướt mạng thấy ảnh bạn bè chụp con, khoe vợ nấu ăn, tôi tắt điện thoại. Tôi thấy mình như người thất bại.

Tôi từng nghĩ: “Mình làm đúng, mình có lòng, tại sao lại rơi vào cảnh này?”

Rồi tôi nhận ra, trong đời, đúng – chưa chắc đã được yêu thương. Và có lòng – không có nghĩa người ta sẽ trân trọng.

Ba tháng sau ly hôn, vợ tôi bất ngờ gọi điện.

“Anh… em muốn gửi con cho anh một thời gian. Em sắp đi công tác một tháng.”

Tôi ngập ngừng. “Ba mẹ em đồng ý à?”

“Không. Em đã dọn ra ở riêng.”

Tôi lặng người. Cô ấy kể lại rằng sau chuyện cái phong bì, cô bắt đầu nhìn rõ cách bố mẹ mình đối xử với những người khác – không chỉ tôi. Cô thấy họ cũng cư xử tệ với cả em trai, với cả người giúp việc, với bạn bè… Cô nhận ra, lớn lên trong sự lạnh nhạt, cô cứ ngỡ đó là bình thường.

“Anh nói đúng. Họ chưa bao giờ xem anh là người trong nhà. Nhưng em… em sai vì đã để anh chịu đựng một mình.”

Tôi nhận con về. Một tháng ngắn ngủi trở thành những ngày tôi cảm thấy mình sống lại.

Buổi sáng, tôi dậy pha sữa, thay tã, loay hoay bế con đi dạo quanh khu chung cư. Buổi tối, tôi vừa làm việc vừa trông con ngủ. Có hôm con sốt nhẹ, tôi thức trắng đêm. Vất vả, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình “được là bố” rõ ràng như vậy.

Một lần, trong lúc thay tã, thằng bé nắm tay tôi chặt cứng. Nhìn khuôn mặt nó đỏ hồng, khóc oe oe, tôi bật cười, rồi… bật khóc thật.

Tôi không còn quan tâm người khác nghĩ gì. Tôi chỉ biết, thằng bé này là máu thịt của tôi, là điều duy nhất còn sót lại sau đống đổ vỡ kia.

Cuối tháng, vợ tôi qua đón con. Cô mang theo một cái túi, đặt lên bàn.

“Tạm thời con vẫn nên ở với anh. Em đi làm lại, chưa ổn định. Anh chăm tốt hơn em nghĩ.”

Tôi không nói gì. Cô ấy đưa tôi một tờ giấy.

Giấy chuyển quyền nuôi con.

Tôi sốc. “Em… chắc chứ?”

“Ừ. Nhưng em sẽ qua thăm con thường xuyên. Và… cái này nữa.”

Cô đưa tôi một phong bì. Lần này, là tiền thật – đúng 30 triệu.

Tôi cười. “Em đang trả lại cho anh chuyện cũ à?”

Cô nhìn tôi. “Không. Em chỉ muốn chuộc lại một phần cái mà bố mẹ em đã làm. Và… nếu ngày đó em đủ can đảm đứng về phía anh, thì chắc gia đình mình đã khác.”

Tôi không nhận tiền. Nhưng tôi hiểu, đó không còn là chuyện tiền – mà là một cách cô xin lỗi, với tư cách một người đã từng chọn im lặng.

Một năm sau ngày ly hôn, tôi sống cùng con, thuê căn hộ nhỏ hơn, gần công viên để tiện cho con chơi. Tôi học cách nấu ăn, biết cả cách pha sữa không bị vón, cách xử lý khi con ho đêm.

Tôi và vợ cũ giờ không còn oán trách. Cô ấy vẫn là mẹ của con tôi. Mỗi tuần vẫn đến thăm, đôi khi còn ở lại ăn cơm. Chúng tôi là hai người lớn đã hiểu: không phải ai cũng đủ bản lĩnh để giữ gìn hôn nhân – nhưng có thể tử tế với nhau sau chia tay, vì đứa trẻ.

Bố mẹ vợ? Chưa từng gọi điện hỏi thăm cháu.

Nhưng tôi không buồn nữa.

Cái phong bì 30 triệu năm ấy – là cú tát cho tôi tỉnh khỏi ảo tưởng.

Không phải để tôi hận – mà để tôi biết ai đáng để giữ, ai nên buông.

Chồng nhận được 200 triệu tiền thưởng tết. Tôi định bụng để tiền đấy để cả nhà đi du lịch. Vì anh được thưởng bằng tiền mặt nên vợ chồng tôi không cho vào tài khoản mà để bên ngoài luôn và cất cẩn thận trong tủ. Nhưng một hôm, khi tôi lấy tiền ra để tiêu, số tiền đó đã không cánh mà bay. Tôi lục lọi khắp nhà, kiểm tra camera giám sát, vợ chồng tôi ngỡ ngàng khi phát hiện ra người lấy đi số tiền đó chính là mẹ chồng. Chồng tôi cố gắng liên lạc với mẹ, nhưng không nhận được phản hồi. Đêm đó, chúng tôi gần như không ngủ nổi, lòng đầy nghi ngờ và phẫn nộ. Quá nhiều việc nên 2 vợ chồng chưa thể về quê truy cứu, 1 tuần sau mẹ chồng bỗng gửi lên 1 bưu phẩm, tôi không tin nổi vào mắt mình…

Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm — không phải vì thời tiết hay lịch âm, mà bởi một tin vui bất ngờ: chồng tôi nhận được 200 triệu tiền thưởng Tết. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc anh bước vào nhà, khuôn mặt rạng ngời không giấu nổi niềm vui, đưa cho tôi xấp tiền dày cộp được buộc gọn gàng bằng dây thun đỏ.

“Thưởng Tết đấy, năm nay làm ăn tốt, sếp thưởng đậm!” — anh nói, rồi cười như trẻ con vừa được lì xì.

Là vợ, tôi mừng không kém. Suốt cả năm, chúng tôi cày cuốc, lo toan cho gia đình, chưa dám nghỉ ngơi một ngày đúng nghĩa. Tôi đã ngay lập tức nghĩ đến việc cả nhà sẽ đi du lịch Đà Nẵng hoặc Phú Quốc — nơi nào đó thật đẹp để bù đắp những tháng ngày căng thẳng.

Vì tiền thưởng là tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi vào tài khoản ngân hàng. Phần vì ngại thủ tục, phần vì nghĩ cũng sắp tiêu đến nơi rồi. Chúng tôi gói tiền vào một túi vải nhỏ, đặt vào ngăn bí mật trong tủ quần áo của phòng ngủ. Khóa kỹ. Chỉ hai vợ chồng biết.

Một tuần trôi qua, chúng tôi vẫn chưa quyết định được điểm đến cụ thể. Cuối tuần, tôi cần rút một ít tiền ra để tiêu Tết — mua sắm quần áo mới, lì xì cho các cháu… Nhưng khi mở ngăn tủ quen thuộc, tôi chết sững:

Tiền không cánh mà bay.

Không còn một tờ nào. Túi vải vẫn còn đó, nhưng trống rỗng. Tôi lục tung cả căn nhà, từ phòng ngủ, bếp đến tủ thuốc. Chồng tôi còn cạy cả gầm giường, gầm tủ. Hai vợ chồng bàng hoàng như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Đầu tiên, tôi nghi có trộm. Nhưng cửa nẻo hoàn toàn nguyên vẹn, không dấu hiệu cạy phá. Chìa khóa nhà không đưa cho ai ngoài vợ chồng tôi, người giúp việc chỉ làm theo giờ và chưa bao giờ được vào phòng ngủ.

Lúc ấy, chồng tôi sực nhớ ra — nhà có gắn camera giám sát, chủ yếu để quan sát con nhỏ. Một camera hướng ra phòng khách, một đặt ở cửa ra vào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành bằng chứng cho một việc chấn động đến thế.

Tua lại đoạn ghi hình của ba ngày trước, khi cả nhà đi vắng, tôi lạnh người.

Mẹ chồng tôi xuất hiện.

Bà mặc áo khoác mỏng, đội nón, lén lút bước vào nhà. Không một lời nhắn. Không điện thoại trước. Không báo trước. Bà đi thẳng vào phòng ngủ — nơi tôi tin chắc rằng bà không biết nơi cất tiền. Nhưng rồi bà mở tủ, lấy túi vải ra và rời đi, nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.

Khoảnh khắc đó, tôi chết lặng. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi quay sang nhìn chồng mình, anh cúi mặt, không nói nên lời.

“Không thể nào… mẹ không thể làm vậy…” — anh lặp đi lặp lại như không tin vào mắt mình.

Chúng tôi gọi cho mẹ — không bắt máy. Gọi lại mấy lần. Vẫn vậy. Nhắn tin. Không hồi âm.

Đêm đó, hai vợ chồng tôi gần như thức trắng. Không cãi nhau, nhưng cũng không trò chuyện. Một nỗi uất ức khó gọi tên len lỏi trong lòng tôi. Không phải vì mất tiền, mà vì mất niềm tin.

Một tuần sau, khi mọi cảm xúc vẫn còn chưa kịp lắng xuống, chồng tôi nhận được một bưu phẩm từ quê.

Trên vỏ hộp ghi rõ nét chữ quen thuộc: “Gửi hai con – mẹ”.

Tôi mở ra — bên trong là xấp tiền 200 triệu đồng được gói lại như cũ, cùng một mảnh giấy nhỏ gấp tư. Tay tôi run lên. Chồng tôi mở tờ giấy, đọc to thành tiếng:

“Mẹ xin lỗi vì đã tự ý lấy tiền mà không nói trước. Mẹ biết điều đó là sai, nhưng lúc đó mẹ không còn cách nào khác. Trong nhà có chuyện gấp, mà mẹ sợ con lại nghĩ mẹ lợi dụng. Mẹ không dám gọi. Mẹ biết hai con sẽ giận, nhưng mẹ không biết phải làm sao khác. Mẹ đã xoay được tiền, nên gửi lại đầy đủ. Mong các con hiểu cho mẹ.”

Tôi và chồng nhìn nhau, lòng nghẹn lại. Mọi cảm xúc từ tức giận, nghi ngờ, tổn thương… hòa lẫn thành một mớ hỗn độn không thể diễn tả thành lời.

Vậy chuyện gì đã xảy ra ở quê? Điều gì khiến một người mẹ từng sống tiết kiệm cả đời, không muốn phiền con cái, lại làm điều mà chính bà cũng biết là sai?

Chúng tôi quyết định: phải về quê ngay lập tức. Không để trách móc, mà để tìm ra sự thật.

Sau khi nhận được bưu phẩm, cả hai vợ chồng tôi đều không thể ngồi yên. Tôi biết, trong lòng chồng mình đang giằng xé giữa sự giận dữ và nỗi lo lắng. Mẹ anh không phải kiểu người dễ làm chuyện khuất tất, càng không phải người bốc đồng. Việc bà tự tiện lấy số tiền lớn như vậy — dù đã trả lại — chắc chắn phải có lý do đặc biệt.

Sáng hôm sau, chúng tôi lên xe về quê. Quãng đường hơn 100 cây số sao hôm ấy lại thấy xa lạ đến vậy. Hai vợ chồng chẳng ai nói gì nhiều. Tôi thì cố giữ bình tĩnh, còn chồng tôi cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, ánh mắt nặng trĩu.

Khi xe vừa dừng lại trước cổng, tôi đã thấy mẹ chồng đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá trong sân. Bà gầy hơn lần cuối chúng tôi gặp, mái tóc bạc nhiều thêm, ánh mắt cũng trũng xuống, có gì đó rất… tội nghiệp.

Bà ngước lên nhìn chúng tôi. Không vội vã, không chối bỏ, cũng chẳng sợ hãi. Chỉ là một cái nhìn đón nhận.

“Mẹ…” – chồng tôi gọi khẽ.

Bà mỉm cười, nhưng không nói gì. Tôi thấy mắt bà đỏ hoe, tay khẽ run.

Chúng tôi vào nhà. Sau một lúc im lặng, mẹ chồng tôi mới chậm rãi nói:

“Mẹ xin lỗi… Mẹ không muốn giấu hai con chuyện này, nhưng lúc ấy mẹ thật sự không còn cách nào khác.”

Rồi bà kể. Giọng đều đều, nhưng ngắt quãng từng đoạn vì xúc động.

Hóa ra, hơn một tháng trước, bác Cảnh, anh trai ruột của chồng tôi — người sống ở quê với mẹ — bất ngờ phát hiện bị xơ gan nặng, đã biến chứng. Nhưng vì bác sống kín tiếng, lại ít giao tiếp nên không ai trong nhà hay biết cho đến khi bệnh trở nặng.

Gia đình bác Cảnh vốn không khá giả. Con cái thì đi làm xa, vợ bác lại mất sớm. Khi nhập viện, bác không có bảo hiểm, chi phí ban đầu đã ngót nghét gần 100 triệu đồng, chưa kể tiền thuốc men, điều trị dài hạn. Mẹ chồng tôi như ngồi trên lửa.

“Mẹ đã tính gọi điện cho hai con… Nhưng mẹ ngại. Mẹ sợ tụi con nghĩ mẹ chỉ biết vòi tiền. Nhất là lại đúng dịp Tết. Mẹ cũng nghĩ nếu lấy rồi xoay được thì sẽ gửi lại, không nói gì, cho đỡ làm phiền tụi con.”

Bà rơm rớm nước mắt, cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng gió:

“Chỉ là mẹ không ngờ… tụi con lại đau lòng đến thế.”

Lúc này, tôi bắt đầu hiểu. Hiểu vì sao bà không dám nói, hiểu vì sao bà lén lút đến mức ấy. Không phải vì bà xấu xa, mà vì tự trọng. Bà không muốn con cháu coi thường mình, không muốn bị xem như gánh nặng. Cũng bởi cái sĩ diện của người già — sợ bị đánh giá, sợ làm phiền, nên chọn cách im lặng mà làm.

Chồng tôi ngồi lặng thinh. Một lúc sau, anh thở dài:

“Mẹ… lẽ ra mẹ chỉ cần nói một câu, bọn con có tiếc gì đâu…”

Mẹ chồng tôi lau nước mắt, lắc đầu:

“Mẹ biết… nhưng lúc đó mẹ chỉ nghĩ đến việc cứu anh con. Không nghĩ xa được như vậy.”

Chúng tôi ngồi lại thêm vài tiếng, hỏi thăm tình trạng bác Cảnh. May mắn thay, nhờ chuyển viện kịp thời và phác đồ điều trị hiệu quả, sức khỏe bác đang dần ổn định. Tiền viện phí giai đoạn đầu đã được một người bạn thân của bác ứng trước giúp. Mẹ chồng tôi vừa bán đi một miếng đất nhỏ để hoàn lại tiền, rồi thu xếp gửi lại cho chúng tôi đúng số đã lấy.

Lúc ra về, bà tiễn ra cổng, tay nắm tay tôi rất chặt:

“Mẹ không xin các con tha thứ ngay… chỉ mong các con hiểu rằng, mọi việc mẹ làm, đều vì tình thân. Nếu có tổn thương con dâu, mẹ xin lỗi con thật lòng.”

Tôi nhìn bà — người phụ nữ già cả, gầy gò, nhưng vẫn luôn gắng gượng lo cho các con — lòng chùng xuống. Bao nhiêu giận dữ trong tôi bỗng tan biến như khói. Tôi ôm bà, lần đầu tiên, như một người con ruột thịt thực sự:

“Mẹ… con hiểu rồi. Con cũng xin lỗi vì đã nghĩ sai cho mẹ.”

Tết năm ấy, vợ chồng tôi vẫn đi du lịch — nhưng không phải Phú Quốc, cũng không phải Đà Nẵng. Chúng tôi đưa mẹ đi Tam Đảo, một nơi yên bình, mát mẻ, không quá xa, cũng không quá đông đúc. Là lần đầu tiên mẹ đi xa, nhưng bà vui như một đứa trẻ.

Trên đường đi, mẹ ngồi cạnh cửa kính, chỉ trỏ hết chỗ này đến chỗ kia, kể những câu chuyện cũ, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích.

Tôi nhìn bà, rồi nhìn chồng, lòng nhẹ nhõm. Có lẽ đôi khi, một sự thật được che giấu không phải để phản bội, mà là để bảo vệ. Và điều quan trọng nhất mà tôi rút ra được, không phải là mất hay được 200 triệu, mà là:

Gia đình, nếu còn hiểu nhau, thì còn có thể tha thứ và gắn bó.

‘Bữa cơm bình dân’ 400.000 đồng đang gây tranh c.ãi ở Hạ Long

Dừng chân ở Hạ Long dùng bữa, vị khách bất ngờ vì mâm cơm ở bình dân nhưng có giá đắt hơn mặt bằng chung. Đĩa thịt rang 180.000 đồng. Trứng rán bị cháy và canh cua cà muối giá 120.000 đồng.

 Đi du lịch chấp nhận giá đắt nhưng vẫn bất ngờ

Ngày 1/7, mạng xã hội lan truyền hình ảnh bữa cơm tại một nhà hàng ở Hạ Long, Quảng Ninh. Trong ảnh, bữa cơm này có 1 đĩa trứng rán, 1 đĩa thịt rang cháy cạnh, 1 bát cà muối, 1 tô cơm trắng và 1 bát canh cua.

Người đăng tải bài viết cho biết bữa cơm có giá 400.000 đồng và thắc mắc “không biết mức giá này là vừa hay đắt”.

Trong bối cảnh đang là tháng cao điểm du lịch trong năm, bài đăng thu hút về nhiều lượt tương tác, bình luận. Nhiều ý kiến cho rằng, mức giá này phổ biến ở các điểm du lịch và đã vào nhà hàng thì thực khách “phải chấp nhận”. Ăn cơm ở các nhà hàng, giá sẽ cao hơn bởi nơi này thường phải gánh nhiều chi phí hơn các quán ăn nhỏ.

Bên cạnh đó, nhiều ý kiến lại nhận xét, chưa biết chất lượng món ăn thế nào nhưng đánh giá bằng mắt thường thì thấy mức giá “khá chát”.

Chị Minh Hồng (quê Quảng Ninh) chia sẻ: “Tôi sống ở Hạ Long nên nắm khá rõ giá cả. Một bát canh cù kỳ (tương tự như canh cua) cho 2 vợ chồng và 2 con nhỏ giá khoảng 70.000 đồng. Thịt thế kia khoảng 70.000-80.000 đồng. Nói chung giá này là cao, tuy nhiên bán ở nhà hàng thì khách cũng phải chấp nhận”.

“Đĩa thịt rang 180.000 đồng mà nhiều người nói bình thường thì cũng chịu. Nhiều khu du lịch làm gì đắt đến mức này?”, một người dùng mạng cho hay.

Liên hệ với chủ bài đăng, anh Trương Sinh Trường (quê Bắc Ninh) kể lại: Ngày 1/7, vợ chồng anh đến dùng bữa tại nhà hàng có tên H. L. X (ở Bãi Cháy, Hạ Long, Quảng Ninh). Anh gọi 1 đĩa thịt, 1 bát cơm, 1 đĩa trứng, cơm, canh cua và cà muối.

Menu ghi giá theo từng đĩa. Các loại hải sản cũng ghi giá theo từng đĩa và không có ghi chú về trọng lượng. Vì đã ăn hải sản các bữa ăn trước đó nên anh quyết định chọn các món quen thuộc cho 2 vợ chồng và 2 con (4 tuổi và 9 tuổi).

“Khi nhân viên bê các món lên tôi thực sự thất vọng. Đĩa thịt lèo tèo chắc chưa đến 2 lạng thịt. Trứng rán mỏng tèo, có lẽ chỉ tầm 3 quả, lại còn bị cháy và bày biện một cách cẩu thả. Canh cua trông có vẻ ổn nhưng ăn khá dở, không thơm vị cua mà có mùi như nấu từ cua không tươi. Cà muối còn rất sống và được hơn chục quả ăn còn rất đắng”, anh Trường nói.

Theo anh Trường, khi đi du lịch, anh chấp nhận mức giá dịch vụ cao hơn bình thường. Tuy nhiên, với một bữa ăn chỉ ở mức bình dân như vậy mà nhà hàng lấy giá 400.000 đồng là quá đắt, chưa kể chất lượng không ngon.

Người đàn ông này cũng cho biết, gia đình anh đi du lịch tại Hạ Long 3 ngày. Hai ngày trước đó, anh cũng đã sử dụng bữa tại các khu vực ở trung tâm Bãi Cháy và nhận thấy các bữa ăn khá ngon, giá cả phù hợp.

“Có hôm gia đình tôi ăn các món tương tự. Bữa ăn gồm 1 đĩa trứng rán khoảng 4 quả giá 50.000 đồng, thịt rang cháy cạnh 150.000 đồng/đĩa nhưng lượng thịt gần gấp đôi, canh cua 100.000 đồng nhưng thơm ngon, không có mùi. Nhà hàng ở khu vực trung tâm, hướng nhìn ra biển chứ không phải xa khu vực trung tâm như nhà hàng H. L. X”, anh Trường kể.

Được biết, anh Trường không phải là vị khách duy nhất có trải nghiệm không mấy hài lòng tại cơ sở kinh doanh ăn uống này.

Ngày 22/6, anh Phạm Công Sơn (ở Tuyên Quang) cùng đoàn khách gồm 18 người lớn, 8 trẻ nhỏ, đã dùng bữa tại nhà hàng này. Ban đầu, cả đoàn định tới một quán ăn khác. Nhưng do thời gian gấp gáp, đoàn khách nghe theo hướng dẫn của tài xế nên tới ăn thử.

Cảm nhận ban đầu của vị khách không ổn. Quán đặt tại một biệt thự vốn chưa hoàn thiện xong. Các tầng trên còn nguyên vôi ve chưa quét hết. Tầng 2 tối om còn bàn ăn của khách đặt gần chỗ ngủ dành cho nhân viên.

Tuy nhiên, đoàn khách vẫn tặc lưỡi chấp nhận vì nghĩ rằng ăn tạm bữa cuối rồi rời đi. Cuối cùng, bữa ăn khiến anh thấy thất vọng nhất trong những ngày du lịch tại Hạ Long.

Tại đây, đoàn khách đặt 2 mâm với hóa đơn gần 3 triệu đồng. Anh Sơn thấy mức giá không quá đắt, nhưng chất lượng các món ăn không tương xứng với giá tiền.

Đơn cử như đĩa cá thu sốt 250.000 đồng chỉ được khúc cá bé. Thịt chưng mắm tép có mùi ôi. Đĩa thịt lợn được vài miếng nhưng không tươi ngon.

“Ban đầu tôi định cho quán đánh giá 1 sao để mọi người biết còn né tránh. Tuy nhiên khi tìm lại không thấy tên quán xuất hiện trên Google Map nên tôi đành nuốt cục tức”, anh giãi bày.

Trước đó, cũng trong chuyến đi này, đoàn khách từng dùng bữa tại các nhà hàng ở khu vực trung tâm Bãi Cháy và Tuần Châu, đều khá hài lòng. Trong đó, bữa ăn tại một nhà hàng cơm niêu có hóa đơn 2,9 triệu đồng, khách được phục vụ suất ăn chất lượng tốt, sạch sẽ và phù hợp giá tiền.

Nhà hàng nhận nhiều đánh giá “chưa tốt” 

Theo tìm hiểu, cơ sở kinh doanh ăn uống nơi các vị khách dùng bữa là nhà hàng Hạ Long Xanh có địa chỉ tại phường Bãi Cháy (thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh).

Phóng viên Dân trí đã liên hệ qua số điện thoại của nhà hàng, nhưng hiện chưa nhận được phản hồi.

Trên thực tế, khi tiến hành khảo sát nhanh trên nhiều nền tảng như Google, TripAdvisor, cơ sở khác của nhà hàng này cũng nhận nhiều lượt đánh giá ở ngưỡng “chất lượng chưa tốt”, chỉ đạt 1,9 sao trên 5 sao.

Trong đó, không ít tài khoản lên tiếng về việc từng trải nghiệm đồ ăn tại cơ sở cùng thương hiệu và thấy mức giá đắt đỏ, phục vụ kém.

Chia sẻ trên nền tảng Google, anh Nguyễn Văn Giang cho biết từng gọi một đĩa mực xào với giá 220.000 đồng nhưng chỉ được 6 miếng. Cơm rang giá 150.000 đồng nhưng chất lượng cơm có vấn đề.

Tương tự, một số vị khách cũng tỏ ra bức xúc, phản hồi về mức giá của quán không tương xứng với chất lượng đồ ăn. Đĩa mực chiên gồm 3 con nhỏ giá 180.000 đồng, 180.000 đồng đĩa cá thu, đĩa bề bề gồm 6 con giá 300.000 đồng.

Trao đổi với phóng viên Dân trí, đại diện phường Bãi Cháy (thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh) cho biết sẽ rà soát thông tin được phản ánh. Khi có thông tin cụ thể, phía phường sẽ thông báo sau.

Vụ “Siro ăn ngon Hải Bé”: Đối tượng học hết cấp 3, thu nhập 300 – 400 triệu đồng/tháng

Chi phí sản xuất 1 gói siro khoảng 40 nghìn đồng, được các đối tượng bán giá gấp đôi.

Mới đây, tại cơ quan chức năng, đối tượng Lê Văn Hải – Chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” đã thừa nhận hành vi sai trái của mình khi liên tục quảng cáo sản phẩm có tác dụng bổ sung vitamin và các chất khoáng. Sản phẩm được quảng cáo dành cho trẻ biếng ăn, ăn không hấp thụ, giúp các bé sẽ ăn ngon ngủ tốt sau khi sử dụng.

Ngôi nhà thuần nông của Lê Văn Hải ở Ninh Bình không hề có hoạt động sản xuất. Đối tượng chỉ quay những clip quảng cáo về siro ăn ngon ngay tại đây cùng những thành viên trong gia đình. Lê Văn Hải nổi lên nhờ trước đó từng quay những clip chia sẻ về cuộc sống giản dị, tự nhiên và tình yêu thương của các thành viên gia đình. Khi đã có sự nổi tiếng nhất định, đối tượng bắt đầu kinh doanh trên các nền tảng MXH.

Đến thời điểm hiện tại, cơ quan điều tra xác định, sản phẩm siro ăn ngon Hải Bé là hàng giả. Bên cạnh đó, nhiều sản phẩm mang thương hiệu của chính đối tượng cũng đang tiếp tục được kiểm định. Theo điều tra, các sản phẩm do một công ty thuộc huyện Lương Sơn (Hoà Bình) sản xuất. Đơn vị này nằm trong chuỗi hệ sinh thái sản xuất nhiều sản phẩm chức năng, sữa cho trẻ em với doanh thu hàng chục nghìn tỷ đồng tại nhiều địa phương trên toàn quốc.

Sản phẩm có hồ sơ chất lượng sản phẩm đã được công bố với giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện đảm bảo an toàn thực phẩm do Cục An toàn thực phẩm – Bộ Y tế cấp. Hồ sơ kiểm nghiệm với các chỉ tiêu đều đảm bảo, thế nhưng 3 lần kiểm định đều không đúng sự thật.

Vụ "Siro ăn ngon Hải Bé": Đối tượng học hết cấp 3, thu nhập 300 - 400 triệu đồng/tháng- Ảnh 1.

Đáng chú ý, đối tượng khai nhận có thu nhập từ 300 – 400 triệu đồng/tháng từ buôn bán hàng giả. Chi phí sản xuất 1 gói siro khoảng 40 nghìn đồng, được các đối tượng bán giá gấp đôi. 2 đối tượngLê Văn Hải và Trần Đại Phúc mới học hết cấp 3. Việc kiếm tiền dễ dàng, giàu lên nhanh chóng đã khiến đối tượng càng ngày càng lún sâu.

Trước đó, ngày 20/6, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) có văn bản yêu cầu thu hồi trên toàn quốc sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé, sau khi xác định đây là hàng giả.

Theo thông tin từ Công an tỉnh Ninh Bình, kết quả giám định cho thấy, các thành phần chính tạo nên công dụng của sản phẩm như Vitamin A, Canxi, Vitamin C chỉ đạt dưới 70% so với hàm lượng công bố trên nhãn. Đây là những chỉ tiêu chất lượng quan trọng quyết định hiệu quả sản phẩm. Căn cứ kết quả điều tra, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Ninh Bình đã khởi tố vụ án để làm rõ hành vi vi phạm quy định tại khoản 1 Điều 193 Bộ luật hình sự năm 2015 về sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.

Trên cơ sở đó, ngày 20/6/2025, Cục An toàn thực phẩm ban hành Công văn số 1324/ATTP-PCTTR, yêu cầu các Sở Y tế, Ban quản lý an toàn thực phẩm tại các tỉnh, thành phố trên cả nước, cùng các Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm địa phương, triển khai một số biện pháp:

Tiến hành rà soát, kiểm tra và phối hợp với lực lượng chức năng để thu hồi toàn bộ sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé hiện đang lưu hành trên thị trường.

Phối hợp chặt chẽ với Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Ninh Bình trong quá trình điều tra, xử lý vụ việc theo đúng quy định pháp luật.

Ngoài ra, Cục An toàn thực phẩm cũng nhấn mạnh việc tiếp tục thực hiện nghiêm túc các chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ liên quan đến công tác phòng, chống sản xuất, kinh doanh hàng giả, gian lận thương mại trong lĩnh vực dược phẩm và thực phẩm bảo vệ sức khỏe. Cụ thể là Công điện số 41/CĐ-TTg ngày 17/4/2025; Công điện số 55/CĐ-TTg ngày 2/5/2025 và Chỉ thị số 13/CT-TTg ngày 17/5/2025.

Vụ việc thêm một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo về tình trạng thực phẩm chức năng, thực phẩm bảo vệ sức khỏe giả đang len lỏi vào thị trường, gây nguy hại nghiêm trọng tới sức khỏe người tiêu dùng.

Thông tin từ cơ quan công an cho hay, từ năm 2024 đến nay, qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen”… Công ty Hải Bé đã bán hơn 800.000 sản phẩm ra thị trường. Riêng “Siro ăn ngon Hải Bé” đã được bán hơn 100.000 hộp.

Siro Hải Bé năm 2024 đã được Cục An toàn Thực phẩm cấp Giấy tiếp nhận đăng kí bản công bố sản phẩm và Giấy xác nhận nội dung quảng cáo.

Tổng hợp

Lý do thực sự không khởi tố vụ C.P. Việt Nam bị tố bán thịt heo b-ệnh, có liên quan đến một nhân vật đặc biệt?

Sau thời gian giải quyết tin tố giác tội phạm liên quan đến tố cáo C.P. Việt Nam bán thịt heo bệnh, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Sóc Trăng quyết định không khởi tố vụ án hình sự.

Ngày 2/7, Công ty cổ phần C.P. Việt Nam (C.P. Việt Nam) phát đi thông cáo về nội dung kết quả kiểm tra nguồn tin về tội phạm của Công an tỉnh Sóc Trăng.

Động thái này diễn ra sau khi tài khoản Facebook có tên “Jonny Lieu” đăng tải nội dung cáo buộc C.P. Việt Nam sử dụng thịt heo bệnh, gà bốc mùi hôi thối đưa về cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên bán ra tại thị trường tỉnh Sóc Trăng, vào ngày 30/5. Bài viết này có lượt tương tác ‘khủng’, khiến không ít người hoang mang.cp hau giang 01 65981.jpgHình ảnh heo đã qua giết mổ được đăng tải trên tài khoản Facebook “Jonny Lieu”. Ảnh chụp màn hình
Ngay khi tiếp nhận thông tin, tỉnh Sóc Trăng lập đoàn liên ngành kiểm tra 4 địa điểm kinh doanh của C.P. Việt Nam đóng trên địa bàn. Đoàn sau đó kết luận chưa phát hiện kinh doanh các sản phẩm heo bệnh, gà bệnh có mùi hôi thối, các sản phẩm hết hạn sử dụng.

Tuy nhiên, cơ quan chức năng phát hiện giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm của 3 địa điểm đã hết hiệu lực, bị xử phạt 105 triệu đồng.

Những hình ảnh heo mà người tố đăng tải nhanh chóng được xác định tại cơ sở giết mổ Dững Nga (tỉnh Hậu Giang) – đơn vị gia công cho C.P. Việt Nam. Ngành chức năng tỉnh Sóc Trăng có văn bản đề nghị các cơ quan liên quan của tỉnh Hậu Giang phối hợp, làm rõ.W-Cp Viẹt nam 5.jpgHeo được tập kết tại cơ sở giết mổ Dững Nga. Ảnh: Trần Tuyên
Làm việc với đoàn liên ngành tỉnh Hậu Giang ngày 2/6, ông Nguyễn Chí Cường – đại diện chủ cơ sở giết mổ Dững Nga khẳng định, hình ảnh được chụp tại cơ sở này. Trong quá trình giết mổ, do thời gian kéo dài nên có một con “có dấu hiệu bất thường”, phải chụp hình và báo cáo công ty hướng xử lý.

Ông Cường khẳng định quá trình tiêu hủy sản phẩm có lập văn bản với sự xác nhận của nhân viên thú y, nhân viên công ty và cơ sở giết mổ.

Trước diễn biến phức tạp của vụ việc, Cục Cảnh sát phòng, chống tội phạm về môi trường (C05 – Bộ Công an) đã chỉ đạo Công an 2 tỉnh Hậu Giang, Sóc Trăng cùng các đơn vị liên quan tiến hành điều tra, xác minh thông tin trên.

Sau quá trình thu thập toàn bộ chứng cứ liên quan đến nội dung tố cáo, ngày 29/6, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Sóc Trăng (văn bản ban hành trước khi hợp nhất tỉnh – PV) đã ban hành Thông báo kết quả giải quyết nguồn tin về tội phạm.

Theo đó, C.P. Việt Nam không có dấu hiệu vi phạm quy định về an toàn thực phẩm quy định tại khoản 2 Điều 157 Bộ luật Tố tụng hình sự. Đồng thời, quyết định không khởi tố vụ án hình sự “Vi phạm về quy định an toàn thực phẩm” số 6392/QĐ-CSKT ngày 27/06/2025.

Thông báo trên được gửi đến C.P. Việt Nam, Viện kiểm sát nhân dân huyện Mỹ Xuyên (tỉnh Sóc Trăng) và người tố cáo.

Người tố C.P. Việt Nam là ai?

Ông L.Q.N. xác nhận là người đăng bài tố cáo trên mạng xã hội. Ông N. cho biết ông làm tại cửa hàng Fresh Shop Mỹ Xuyên của C.P. Việt Nam từ hơn 3 năm trước.

Trong thời gian làm việc, ông phát hiện thịt heo của công ty chất lượng không đảm bảo, có mùi hôi nên báo sự việc với lãnh đạo.

Trước câu hỏi vì sao phát hiện vụ việc từ năm 2022 nhưng đến cuối tháng 5 vừa qua mới phản ánh, ông N. cho rằng, phía lãnh đạo công ty nói sẽ xử lý nội bộ nhưng không thực hiện. Quá bức xúc, sau đó ông chia sẻ thông tin lên mạng xã hội để cảnh báo người dân.

Ông N. khẳng định không hề có động cơ vụ lợi cá nhân trong sự việc này. Bản thân ông bị suy thận giai đoạn cuối, chỉ mong lên tiếng để bảo vệ quyền lợi cho người tiêu dùng.

Sau khi bị chấm dứt hợp đồng lao động với lý do tự ý bỏ việc mà không có lý do chính đáng, thẻ bảo hiểm y tế (BHYT) của ông N. cũng không còn liệu lực. Nắm bắt được hoàn cảnh của ông N., cơ quan bảo hiểm xã hội phối hợp với chính quyền địa phương cấp lại thẻ BHYT cho ông.

Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó… Cả xóm ai cũng bảo Hạnh may mắn. Lấy được người đàn ông giàu có, quyền lực, hơn chị gần hai mươi tuổi nhưng có thể lo cho cả gia đình. Mẹ chị s/u/ng s/ư/ớng khoe khắp nơi, bảo từ nay bà không còn phải bán rau ngoài chợ, nắng ch/áy mặt mày nữa. Nhưng không ai biết đêm nào Hạnh cũng kh/óc.

“Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó…”
Hằng níu tay chị mình, nước mắt tuôn rơi như mưa tháng Bảy. Đám cưới đông người, nhạc cưới vang lên inh ỏi. Mẹ Hạnh rạng rỡ trong chiếc áo dài đỏ thắm, miệng không ngớt nở nụ cười, tay liên tục khoe nhẫn vàng và vòng cổ mới được tặng. Nhưng giữa niềm vui giả tạo ấy, chỉ có Hằng là thấy rõ trong mắt chị gái mình – Hạnh – là một trời u tối.

Không ai hiểu vì sao một cô gái 23 tuổi, có bằng đại học, từng yêu một chàng trai hiền lành cùng quê, lại đồng ý lấy một người đàn ông đã gần 40, đã từng một đời vợ, có tiếng giàu có và quyền lực. Người ta chỉ biết rằng, sau đám cưới, mẹ Hạnh không còn ra chợ bán rau nữa. Nhà cũng sửa sang lại, mái ngói mới lợp, cổng sắt được sơn lại, sáng loáng.

Hạnh ngồi lặng lẽ trong phòng trang điểm, lớp son phấn không che nổi quầng mắt thâm sau nhiều đêm mất ngủ. Cô nhìn vào gương, thấy một người con gái lạ lẫm đang đeo khăn voan, mặc váy cưới trắng tinh khôi. Nhưng lòng cô thì không còn trong trắng như vậy nữa – nó đang vấy bẩn bởi nỗi sợ, sự hy sinh, và nước mắt.

Hạnh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nhỏ miền Trung. Ba mất từ khi hai chị em còn nhỏ. Mẹ gồng gánh nuôi hai con gái bằng gánh rau mỗi ngày ra chợ từ 4 giờ sáng. Hạnh học giỏi, đỗ đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô chật vật tìm việc. Giữa lúc đang bấp bênh với công việc tạm bợ ở thành phố, cô gặp ông Tùng – người đàn ông có chức trong một công ty lớn, hơn cô gần 20 tuổi, từng ly hôn vợ vì “không sinh được con”.

Lần đầu gặp, ông Tùng đã ấn tượng với vẻ đẹp dịu dàng và sự lễ phép của Hạnh. Ông ngỏ lời mời cô về làm trợ lý riêng. Lương cao, môi trường tốt, và có cơ hội “phát triển”. Ban đầu, Hạnh dè chừng, nhưng mẹ cô lại vui mừng: “Làm cho người ta như vậy còn hơn đi làm công nhân, cả đời chẳng ngóc đầu lên nổi.”

Và rồi những bữa ăn sang trọng, những món quà đắt tiền, những lời hứa “sẽ cưới, sẽ lo cho cả gia đình”, đã khiến Hạnh bước dần vào một cuộc chơi mà cô không biết lối ra. Khi ông Tùng cầu hôn, mẹ cô là người đầu tiên gật đầu, còn cô thì… im lặng.

“Đây là cơ hội đổi đời, con phải nắm lấy,” mẹ nói, giọng run lên vì xúc động.
“Nhưng con không yêu ông ấy…”
“Con yêu rồi có ăn được không? Yêu nhau mà nghèo thì có lo được cho mẹ con mình không?”
Hạnh nghẹn lại. Cô nhìn bàn tay mẹ đầy vết chai sần, mường tượng ra cái chợ quê đầy bụi đất và mùi tanh rau dập. Rồi cô gật đầu, như một cái máy.

Đêm đó, Hạnh ngồi co ro ở một góc giường. Căn phòng khách sạn 5 sao lạnh lẽo, dù đèn vàng ấm áp. Ông Tùng say rượu, cười khà khà khi bước vào. Ông kéo mạnh tay cô:
“Em là vợ anh rồi, ngoan đi em.”

Hạnh thấy tay mình như bị kéo vào hố sâu. Nước mắt rơi nhưng không ai nhìn thấy. Cô không hét, không vùng vẫy. Chỉ nằm yên, buông xuôi như một thân cây mục. Trong đầu cô là hình ảnh mẹ đang ngủ yên ở quê trong căn nhà mới, ánh đèn điện sáng trưng không còn phải xài dầu hôi.

Từ hôm đó, đêm nào cô cũng khóc, một mình.

Sau đám cưới, Hạnh chính thức trở thành “bà chủ”. Cô được tài xế đưa đón, người hầu kẻ hạ kính nể. Mẹ cô thì trở thành “má vợ giám đốc”, được người trong xóm nể trọng. Nhưng ai biết được sau cánh cửa biệt thự ấy là những trận ghen tuông vô lý, những lần Hạnh bị mắng mỏ vì “có thái độ không tôn trọng chồng”.

Ông Tùng hay kiểm tra điện thoại, quản lý từng giờ đi ra ngoài. Mỗi khi Hạnh ra ngoài lâu hơn bình thường, ông lại tra hỏi:
“Đi đâu? Gặp ai? Đừng tưởng tôi không biết, cô còn vương vấn thằng người yêu cũ chứ gì?”

Hạnh mệt mỏi, nhưng không dám phản kháng. Mỗi lần cô mở miệng đòi ly thân, ông chỉ nhếch mép:
“Ly dị à? Cô nghĩ mẹ cô còn giữ được cái nhà đó sao? Tôi lấy lại hết.”

Lúc ấy, cô lại im lặng. Như mọi khi.

Hạnh gặp lại Tuấn – người yêu cũ – vào một chiều mưa. Anh đứng dưới mái hiên, nhìn cô từ xa. Vẫn ánh mắt ấy, nhưng đầy tiếc nuối.
“Em… ổn không?”
“Em sống tốt,” Hạnh đáp, cười nhẹ, nhưng mắt đỏ hoe.

Tuấn chỉ gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng trong ánh mắt anh là cả ngàn câu hỏi bị kìm nén. Hạnh biết, anh vẫn thương cô. Nhưng giờ cô đâu còn là Hạnh ngày xưa – cô đã là vợ người khác, là một “nữ doanh nhân” trên danh nghĩa, là một con chim trong lồng vàng.

Hôm đó về, cô khóc rất nhiều. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đèn đường hắt qua những vệt mưa dài. Và cô tự hỏi:
Liệu mình có thể thoát ra không? Liệu mình còn xứng đáng để sống cho chính mình?

Những ngày sau khi gặp lại Tuấn, Hạnh như người mất hồn. Cô đi làm như một cỗ máy. Mỗi tối về đến nhà, chiếc váy hàng hiệu và đôi giày cao gót đắt tiền không che được nỗi cô đơn trĩu nặng. Trong lòng cô bắt đầu trào lên một câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng luôn bị chôn giấu suốt hơn một năm qua:
Mình đang sống cho ai?

Ông Tùng càng ngày càng kiểm soát chặt chẽ. Điện thoại của Hạnh không còn cài mật khẩu vì ông bắt tháo. Cô không còn được dùng Facebook cá nhân. Mỗi người bạn cũ nhắn tin hỏi thăm, ông đều điều tra, dằn mặt. Có lần, Hạnh vừa cười với anh tài xế đưa mình đi sự kiện, tối đó về, cô bị tát vì “mắt liếc đưa tình”.

“Cô tưởng làm vợ tôi là dễ hả? Cái danh phận cô đang có là do tôi ban cho đấy!” – ông gằn từng tiếng, tay siết chặt cằm Hạnh.

Cô không đáp. Không phải vì cô yếu đuối, mà vì cô sợ. Sợ ông sẽ làm điều gì đó với mẹ, với Hằng – em gái cô đang học năm ba đại học ở Huế, được ông “tài trợ học phí”.

Chiếc lồng vàng đã bắt đầu rỉ sét. Nó bóp nghẹt trái tim cô, khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Một đêm mưa lớn, mẹ Hạnh gọi điện trong nước mắt. Hằng bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu. Hạnh lập tức xin phép ông Tùng về quê. Nhưng ông lạnh lùng đáp:
“Không đi đâu hết. Mai có tiệc tiếp khách ở Đà Nẵng, em là vợ tôi, phải có mặt.”

“Nhưng em gái tôi đang nguy kịch, anh có hiểu không?” – Hạnh gào lên lần đầu tiên sau một năm dài im lặng.

Ông đập mạnh ly thủy tinh xuống sàn, vỡ tan. “Tôi đã bỏ tiền nuôi con bé đó, giờ nó sống hay chết không phải việc của cô nữa!”

Khoảnh khắc đó, một điều gì đó trong Hạnh vỡ vụn. Không còn nước mắt. Không còn van xin. Cô lặng lẽ bước vào phòng, gói vội ít đồ, cầm túi rời khỏi căn biệt thự như một kẻ chạy trốn.

Cô không biết ngày mai ra sao. Chỉ biết rằng nếu không đi lúc này, có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ có cơ hội.

Hạnh về đến bệnh viện thì Hằng đã qua cơn nguy hiểm. Nhìn em gái gầy gò, tay băng bó, cô thấy tim mình thắt lại.
“Chị… về rồi à?” – Hằng thì thào.
“Ừ, chị ở đây. Không đi đâu nữa.”

Hạnh chăm em suốt ba ngày, không rời nửa bước. Cô nhắn tin cho ông Tùng, nói rõ rằng cô muốn ly hôn. Phía bên kia im lặng. Nhưng sau đó là một loạt tin nhắn đe dọa, sỉ nhục và cuối cùng là… tịch thu toàn bộ tài sản mẹ cô đang ở – ngôi nhà vốn đứng tên ông Tùng.

Mẹ cô ngồi thẫn thờ, không tin nổi. “Sao con ngu vậy Hạnh? Con bỏ chồng là mẹ ra đường đó!”

Hạnh nghẹn họng. Nhưng lần này, cô không lùi.
“Mẹ à… nếu để mẹ sống sung sướng mà con phải sống như tù nhân, thì không đáng. Con đã chịu đủ rồi.”

Mẹ khóc. Hằng im lặng nhìn hai người rồi cất tiếng:
“Con cũng không cần học tiếp nếu điều đó làm chị bị giam cầm. Con đi làm thêm được. Con không cần tiền của ông ta.”

Lần đầu tiên trong đời, Hạnh thấy em gái nhỏ bé mà kiên cường đến vậy.

Cuộc ly hôn kéo dài ba tháng. Cuối cùng, Hạnh ra đi tay trắng. Cô mất tất cả: nhà, xe, địa vị, cả danh tiếng bị bôi nhọ khắp nơi. Người ta đồn thổi: “Chắc nó ngoại tình, nên chồng mới đá”, “Lấy chồng giàu mà không biết điều”, “Mất phước rồi”.

Nhưng với Hạnh, lần đầu tiên cô thấy… nhẹ nhõm.

Cô xin làm lại từ đầu, thuê trọ ở Huế để tiện chăm em gái. Cô bắt đầu dạy tiếng Anh tại một trung tâm nhỏ, lương không cao nhưng đủ sống. Cô đi làm bằng xe đạp điện, ăn cơm bụi, mặc áo sơ mi cũ. Nhưng mỗi tối, cô ngủ ngon – không còn nước mắt, không còn sợ hãi.

Một hôm, Tuấn bất ngờ ghé trung tâm. Anh xin học một lớp tiếng Anh giao tiếp. Khi gặp Hạnh, anh chỉ cười:
“Anh nghe nói em làm ở đây. Anh… muốn bắt đầu lại.”

Hạnh nhìn anh, không vội trả lời. Nhưng lần này, trong ánh mắt cô không còn né tránh.
“Em cũng đang bắt đầu lại. Nếu anh kiên nhẫn… ta có thể bắt đầu cùng nhau.”

Chiếc xe hoa ngày ấy lộng lẫy, nhưng lại chở theo một cô dâu đầy nước mắt. Có những quyết định trong đời không thể rút lại, nhưng có thể sửa lại. Hạnh đã mất nhiều thứ để hiểu rằng: hạnh phúc không thể đánh đổi bằng sự hy sinh cam chịu.

Cô không còn là Hạnh của năm 23 tuổi – mơ mộng và dễ dằn lòng. Bây giờ, cô là một người phụ nữ dám rời bỏ, dám làm lại, và dám sống vì chính mình.

Tôi lên chức trưởng phòng thì vợ đòi l;;y h;;ô;;n vì cô ấy nói không chịu được cuộc sống 1 mình, tháng 30 ngày thì có tới 15 ngày tôi phải đi tiếp khách nên toàn để cô ấy ăn cơm 1 mình

“Ngày tôi lên chức trưởng phòng, tôi đã mất đi người phụ nữ tôi yêu nhất.”

Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi được thông báo bổ nhiệm. Cảm xúc lúc đó là một mớ hỗn độn: vừa vui sướng vì sau bao nhiêu năm phấn đấu, cuối cùng cũng được ghi nhận; vừa hoang mang vì nhìn ánh mắt vợ – Thảo – đầy trống rỗng. Cô ấy không cười, chỉ lặng lẽ đặt bát cơm xuống bàn rồi quay lưng vào bếp.

Ba tháng sau đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Lịch trình làm việc dày đặc, hết họp hành ở cơ quan đến tiếp khách buổi tối, rồi những cuộc gặp ngoài giờ, những lần phải đi công tác tỉnh gấp. Tôi bắt đầu về nhà muộn, nhiều hôm về thì Thảo đã ngủ, đồ ăn nguội lạnh vẫn nằm nguyên trên bàn.

Một tối thứ bảy, tôi về nhà sau một bữa nhậu muộn. Khi mở cửa, Thảo đang ngồi trên ghế sofa, ánh đèn mờ vàng hắt lên gương mặt gầy gò, mệt mỏi. Cô ấy không nói gì, chỉ đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Tôi chết lặng.

  • “Em không thể sống như thế này mãi được, Minh ạ. Tháng 30 ngày thì anh đi tới 15 ngày. Em chẳng khác gì người sống một mình… Em mệt rồi.”

Tôi níu kéo, xin cô ấy cho tôi thêm thời gian, nhưng Thảo chỉ lắc đầu.

Cuối cùng, chúng tôi ly hôn trong im lặng. Không ồn ào, không giằng co. Tài sản chia đôi, Thảo không đòi hỏi gì nhiều, chỉ lấy lại căn chung cư nhỏ đứng tên cô ấy trước khi cưới. Tôi chuyển về sống trong căn hộ công ty cấp. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc.

Ba năm trôi qua.

Trong ba năm ấy, tôi lao đầu vào công việc. Tiếp khách, đi tỉnh, mở rộng quan hệ. Thu nhập tăng gấp ba, địa vị cũng ổn định. Nhưng tôi chẳng thấy vui. Vài người phụ nữ xuất hiện – có người trẻ hơn Thảo, có người sắc sảo hơn – nhưng tôi biết rõ lý do họ tiếp cận mình. Khi nghe tôi nói mình không thích đưa bạn gái đi xe sang hay đeo đồng hồ đắt tiền, ánh mắt họ thay đổi rõ rệt.

Tôi dần học cách sống một mình, như Thảo từng sống trước kia. Có đôi lần, tôi nhớ lại những buổi tối chúng tôi ăn cơm cùng nhau, cô ấy cười kể về chuyện ở cơ quan, còn tôi chỉ chăm chú vào điện thoại. Đến khi ngẩng lên thì thấy ánh mắt cô ấy lặng đi. Lúc ấy, tôi nghĩ: “Phụ nữ mà, hay giận vu vơ.” Giờ nghĩ lại mới thấy mình vô tâm đến tệ hại.

Một tối đầu đông, khi đang lái xe về nhà từ một buổi tiếp khách, tôi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ. Ngoài trời mưa lất phất. Ánh đèn đường chiếu xuống mái hiên khiến mọi thứ như phủ một lớp bụi thời gian. Tôi chợt thấy một bóng người phụ nữ lom khom dọn hàng, những tấm bánh tráng, vài túi xoài, cóc và khay nước mía.

Tôi định quay đi thì chợt chết sững.

Đó là Thảo.

Cô ấy gầy đi nhiều, tóc cột sau gáy lòa xòa, khuôn mặt hốc hác, làn da sạm nắng. Tôi không tin vào mắt mình. Người phụ nữ từng mặc áo sơ mi trắng, đi giày cao gót, làm kế toán ở một công ty lớn, giờ đây lại ngồi lặng lẽ bán hàng rong trên vỉa hè.

Tôi lái xe qua như người xa lạ, tim đập nhanh bất thường.

Về đến nhà, tôi lục tìm lại số điện thoại một người bạn cũ từng quen cả tôi và Thảo. Sau vài cuộc gọi, tôi mới biết cô ấy đã tái hôn một năm sau khi ly dị tôi. Nhưng người chồng thứ hai bị phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo chỉ vài tháng sau đám cưới. Anh ta đang điều trị dài hạn trong bệnh viện, còn Thảo nghỉ việc để chăm sóc, gánh nặng tài chính dồn hết lên vai cô.

Nghe xong, tôi ngồi im cả đêm.

Tôi không biết nên vui hay buồn. Vui vì ít nhất Thảo cũng từng tìm được tình yêu mới. Buồn vì cô ấy giờ sống khổ cực, khác xa hình ảnh của người vợ từng đứng cạnh tôi những năm tháng trước.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định gửi cho Thảo 300 triệu – một cách âm thầm, không danh tính, chỉ ghi “một người bạn cũ muốn giúp đỡ”. Tôi không muốn cô ấy khó xử. Tôi chỉ thấy có lỗi. Tôi từng là người khiến cô ấy cảm thấy cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Bây giờ, nếu giúp được điều gì đó, thì cũng chỉ là một phần chuộc lỗi.

Rồi thời gian lại trôi. Công việc lại cuốn tôi đi như mọi khi. Tôi dần quên mất chuyện đã làm.

Cho đến một buổi chiều mưa đầu tháng Sáu năm nay, tôi vừa đi công tác về, còn chưa kịp cởi áo vest thì có tiếng chuông cửa.

Người đứng trước cửa khiến tôi chết sững một lần nữa.

Thảo.

Cô ấy đứng im, tay cầm một chiếc túi nhỏ, gương mặt vẫn gầy, nhưng ánh mắt cương nghị.

  • “Em biết người gửi tiền năm ngoái là anh. Em đến đây, không phải để cảm ơn.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Thảo rút từ túi ra một tờ giấy, đưa cho tôi.

Khi đọc xong, tôi chỉ biết lặng người…

Tờ giấy mà Thảo đưa tôi là một tờ cam kết trả nợ, ghi rõ ràng:

“Tôi, Nguyễn Thị Thảo, đã nhận số tiền 300.000.000 đồng (ba trăm triệu đồng chẵn) từ anh Lê Minh vào ngày… Số tiền này là tiền hỗ trợ trong thời điểm khó khăn. Tôi cam kết sẽ hoàn trả đầy đủ trong thời gian 12 tháng, bắt đầu từ tháng 6 năm nay.

Người nhận: Nguyễn Thị Thảo
Ký tên.”

Tôi cầm tờ giấy, lặng người.

  • “Em viết cái này làm gì? Anh đâu đòi em trả…”

Thảo vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng bình tĩnh:

  • “Em biết anh không cần. Nhưng em cần. Vì nếu em không trả, em sẽ mãi mang cảm giác nợ anh – không chỉ tiền, mà là một phần nào đó của quá khứ. Em không muốn sống như thế.”

Tôi chưa từng nghĩ Thảo lại mạnh mẽ như vậy.

Cô ấy kể rằng sau khi nhận được số tiền, cô gần như đã từ chối. Nhưng khi thấy chồng ngày càng yếu, bác sĩ yêu cầu chuyển viện tuyến trung ương, cô đành dùng số tiền đó làm chi phí chuyển viện, thuốc men và tiền thuê người trông thay lúc cô kiệt sức. Cô thừa nhận lúc ấy đã nghĩ: “Nếu có ai đó âm thầm giúp đỡ mình, dù là ai, mình cũng sẽ biết ơn cả đời.”

Rồi một năm sau, qua một lần tình cờ, cô biết người chuyển khoản chính là tôi. Dù tên tài khoản không ghi rõ, nhưng lệnh chuyển xuất phát từ ngân hàng mà trước đây tôi từng dùng, cùng thời điểm tôi biết chuyện của cô.

  • “Em đã suy nghĩ suốt mấy tháng trước khi quyết định đến gặp anh. Không phải để nói cảm ơn, mà để trả lại những gì em đang nợ. Em không muốn quá khứ xen vào cuộc sống của hiện tại. Em đã lựa chọn bước đi rồi, thì em phải có trách nhiệm với nó.”

Tôi lặng người.

Cô ấy rút từ túi một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 300 triệu, đứng tên tôi. Bìa sổ vẫn còn mới. Cô đưa thêm một phong thư nhỏ, bảo:

  • “Nếu anh không cần số tiền đó, anh có thể dùng nó cho người khác. Nhưng với em, món nợ đã xong.”

Tôi nhận phong thư. Thảo đứng dậy, khẽ cúi đầu rồi rời đi, không quay đầu lại.

Tôi ngồi yên hồi lâu mới mở lá thư ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn mấy dòng:

“Cảm ơn anh vì đã từng yêu em.
Cảm ơn anh vì đã giúp em khi em cần nhất.
Và cũng cảm ơn vì đã để em đi, để em học cách mạnh mẽ.

Mọi chuyện giữa chúng ta, coi như đã tròn.
Mong anh luôn bình an.
– Thảo.”

Tôi cầm lá thư mà lòng nặng trĩu. Bao nhiêu năm qua, tôi từng nghĩ mình là người bị bỏ rơi, là nạn nhân của cuộc ly hôn. Nhưng thật ra, người chịu tổn thương nhiều hơn chính là Thảo. Cô ấy không rời bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể tiếp tục yêu một người luôn vắng mặt. Một người đàn ông mải mê xây dựng tương lai mà quên mất người phụ nữ bên cạnh chỉ cần một bữa cơm đủ đầy và ánh mắt lắng nghe.

Sáng hôm sau, tôi cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng, chuyển khoản lại toàn bộ số tiền cho một tổ chức từ thiện hỗ trợ bệnh nhân nghèo. Tôi nhắn cho Thảo một tin ngắn:

“Cảm ơn em vì đã giúp anh hiểu ra điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống. Mong chồng em sớm hồi phục. Nếu cần giúp đỡ, đừng ngại.”

Cô không trả lời. Và tôi cũng không chờ.

Tháng sau, tôi tình cờ gặp lại Thảo ở cổng bệnh viện trung ương. Cô vẫn vậy – giản dị, mộc mạc, nhưng ánh mắt nhẹ nhõm hơn trước. Chúng tôi gật đầu chào nhau như hai người bạn cũ. Không còn oán trách, không còn tiếc nuối. Chỉ có sự bình yên.

Lúc cô bước vào bệnh viện, tôi nhận ra, có những người đi qua đời ta không phải để ở lại, mà để dạy cho ta một bài học không thể nào quên.

Đôi khi, yêu thương thôi là chưa đủ nếu không có sự hiện diện, sẻ chia và lắng nghe. Hạnh phúc không phải là sự nghiệp lớn hay những món quà xa xỉ, mà là bữa cơm cùng nhau mỗi tối, và cảm giác không bị bỏ lại phía sau.