“Cứ mỗi lần Tuấn đi công tác là ông Thịnh lại gọi Vy – con dâu ông – lên phòng riêng để ‘nói chuyện’. Lúc đầu là vài câu hỏi han về bữa ăn, sau dần chuyển sang những lời dặn dò khó hiểu, rồi… ánh mắt ông cũng không còn như xưa.”
Vy kết hôn với Tuấn – một nhân viên kỹ thuật thường xuyên đi công tác xa – được hơn một năm. Sau đám cưới, cả hai sống chung với bố mẹ chồng trong một căn nhà ba tầng khang trang ở Hà Nội. Mẹ chồng Vy mất sớm, từ khi Tuấn còn học cấp ba. Ông Thịnh – bố chồng cô – là một người trầm lặng, kiệm lời, từng là giảng viên đại học. Vy từng nghĩ ông là người nghiêm túc, sống quy củ, chỉn chu.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra êm ả. Vy tuy không quá thân với bố chồng, nhưng vẫn giữ lễ phép, chừng mực. Cô vốn là người nhẹ nhàng, biết nhún nhường, và quan trọng nhất – cô yêu chồng. Tuy Tuấn thường xuyên vắng nhà, nhưng mỗi lần về đều bù đắp bằng sự quan tâm chân thành.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một buổi chiều cuối tháng Mười Hai.
Hôm ấy, trời mưa phùn lất phất, gió se lạnh. Tuấn vừa bắt chuyến bay đi Đà Nẵng công tác 5 ngày. Mới chiều hôm đó, Vy đang dọn bếp thì nghe tiếng ông Thịnh gọi từ tầng ba:
– Vy ơi, lên đây bố bảo cái này một chút.
Cô vội vàng rửa tay, chỉnh lại tóc rồi lên phòng ông. Căn phòng gỗ lim có mùi trầm hương nhè nhẹ, vẫn như mọi khi: gọn gàng, ngăn nắp, đậm chất một người sống một mình lâu ngày.
– Dạ bố gọi con?
– Ờ, không có gì quan trọng lắm. Bố muốn hỏi cái chăn điện hỏng hôm trước, con có mang đi sửa chưa?
– Dạ con quên mất, mai con mang ra tiệm luôn ạ.
– Ừ, mà… con ngồi xuống đi. Bố muốn hỏi chút chuyện riêng.
Vy hơi chột dạ. Chuyện riêng?
– Dạo này vợ chồng con… vẫn ổn chứ?
– Dạ, bình thường ạ… – Vy đáp, khẽ cười – Anh Tuấn đi suốt, nên thời gian bên nhau cũng ít. Nhưng con quen rồi.
Ông Thịnh nhìn cô chăm chú. Ánh mắt như dò xét, mà cũng như cảm thông. Rồi ông gật gù, giọng nhỏ lại:
– Bố biết Tuấn nó bận. Đàn ông mà… Nhưng đàn bà, sống một mình ở nhà, cô đơn lắm. Con… có thấy buồn không?
Câu hỏi ấy khiến Vy khựng lại vài giây. Có lẽ ông chỉ quan tâm, cô nghĩ, rồi nhẹ nhàng đáp:
– Dạ… cũng có lúc buồn, nhưng con có việc làm, có bạn bè… nên cũng đỡ bố ạ.
Ông Thịnh cười mỉm. Đôi mắt ánh lên tia gì đó Vy không đọc được.
Từ hôm đó, những lần ông Thịnh gọi Vy lên phòng cứ tăng dần. Lúc thì hỏi cô về món ăn, lúc thì đưa mảnh báo cũ bảo đọc cho ông nghe, rồi có hôm lại kêu đau lưng, nhờ cô xoa dầu.
Vy bắt đầu thấy không thoải mái.
Một buổi tối, khi Tuấn vừa bay đi Thái Lan công tác ba hôm, ông Thịnh lại gọi cô lên phòng. Cô ngập ngừng một chút, nhưng vẫn đi. Trong phòng, ông ngồi sẵn ở ghế sofa, chiếc áo len cởi bung hai nút trên cùng.
– Vy ngồi đi. Uống cốc nước gừng cho ấm.
– Dạ… cảm ơn bố.
Cô đặt cốc nước xuống, đứng dậy xin phép về phòng thì ông Thịnh chợt nói:
– Con… có từng nghĩ… mình chọn sai người không?
Vy quay lại, hơi sững sờ.
– Ý bố là sao ạ?
Ông nhấp một ngụm nước, đôi mắt nhìn xa xăm:
– Tuấn nó tốt, nhưng nó không hiểu phụ nữ. Nó đi suốt, để con lủi thủi ở nhà. Bố nhìn là biết con cô đơn. Mà… phụ nữ trẻ, cần người quan tâm…
Vy siết chặt tay vào tà váy. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh.
– Bố… con xin phép, con hơi mệt.
– Ừ, con nghỉ đi. Nhưng nhớ… nếu có chuyện gì buồn, cứ lên đây. Bố luôn sẵn sàng nghe con.
Vy gật nhẹ, bước nhanh ra khỏi phòng như chạy trốn.
Từ đó, Vy cố gắng tránh lên tầng ba. Nhưng ông Thịnh vẫn thường viện cớ – lúc thì đồ dùng hỏng, khi thì hỏi về thang máy, nước sinh hoạt. Có khi ông gọi cô lên rồi nhìn chằm chằm, nói những lời lấp lửng:
– Hồi trẻ, mẹ chồng con cũng hay mặc áo như con bây giờ… Đẹp lắm.
– Cái dáng con… giống mẹ con hồi xưa ghê.
Vy bắt đầu sợ. Nhưng cô không biết phải nói với ai. Tuấn quá xa. Còn nếu nói, liệu anh có tin?
Một lần, Vy lén ghi âm khi ông Thịnh gọi cô lên. Nhưng ông hôm ấy chỉ hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt, khiến cô tự nghi ngờ mình đa nghi.
Kết thúc Phần 1, câu chuyện dừng lại ở đoạn Vy đứng trước cửa phòng ông Thịnh, tay cầm chiếc điện thoại đã bật sẵn chế độ ghi âm, lòng đầy mâu thuẫn: “Liệu mình có nên bước vào thêm một lần nữa?”
Vy đứng trước cửa phòng ông Thịnh, tay cầm điện thoại đã bật ghi âm, lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cô muốn thu thập bằng chứng, một phần lại thấy tội lỗi – người mà cô từng kính trọng, nay lại phải đề phòng như kẻ xa lạ.
Cô quyết định không vào. Lặng lẽ quay đi, Vy về phòng, viết một đoạn nhật ký ngắn trong ứng dụng ghi chú:
“Không ai tin mình, cũng không ai chứng kiến. Nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó… không bình thường. Dù là sự thật hay hiểu lầm, mình cần làm rõ – trước khi mọi thứ đi quá xa.”
Sáng hôm sau, ông Thịnh lại gọi cô lên tầng ba. Vy cố ý để cửa phòng hé mở, trong tay vẫn giữ chiếc điện thoại.
– Vy à, con giúp bố tìm quyển sổ khám bệnh với. Hình như bố để đâu mà quên mất rồi…
– Dạ, quyển sổ màu xanh phải không bố?
– Ừ… xanh lá… hay xanh dương nhỉ?
Ông gãi đầu. Vy ngạc nhiên – ông Thịnh xưa nay nổi tiếng cẩn thận, không thể nào nhớ nhầm mấy chuyện nhỏ như vậy.
– Bố có đau ở đâu không ạ?
– Bố cũng không rõ. Dạo này hay quên lắm. Hôm trước bố đang đọc báo, nhìn tấm ảnh trên trang đầu mà cứ tưởng là… mẹ con đấy. Ngồi khóc cả buổi.
Vy chững lại. Cô nhìn vào mắt ông – không còn ánh nhìn khiến cô sợ như lần đầu tiên. Chỉ là… một sự hoang mang khó tả.
Sau hôm đó, Vy âm thầm gọi điện cho bác sĩ quen của gia đình, xin tư vấn. Vị bác sĩ gợi ý đưa ông Thịnh đi khám thần kinh – có thể là dấu hiệu sớm của chứng suy giảm trí nhớ hoặc sa sút trí tuệ tuổi già (Alzheimer).
Việc thuyết phục ông Thịnh đi khám không dễ. Phải đợi đến cuối tuần, khi Tuấn về, Vy mới đề nghị:
– Bố dạo này hay quên, có nhiều biểu hiện lạ. Con lo, hay là cả nhà mình đi khám tổng quát cho yên tâm?
Tuấn còn bán tín bán nghi. Nhưng thấy bố anh cũng im lặng, anh đồng ý.
Kết quả sau hai buổi khám khiến cả gia đình sững người: Ông Thịnh có dấu hiệu giai đoạn đầu của Alzheimer.
Bác sĩ giải thích thêm: “Người bệnh ở giai đoạn đầu có thể có hành vi, lời nói bất thường, lặp lại hành động vô thức, hoặc cư xử khác với tính cách trước đó. Không phải vì họ cố tình, mà là do não đang tổn thương nhẹ, ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát hành vi và trí nhớ ngắn hạn.”
Vy nghe mà rớm nước mắt. Tất cả những nghi ngờ, cảnh giác, sợ hãi… giờ đây hóa ra là biểu hiện của một căn bệnh lặng lẽ, không dễ nhận ra.
Tuấn ngồi lặng người bên cạnh, không nói nổi lời nào.
Tối hôm ấy, khi Vy rót nước mang lên phòng ông Thịnh, ông nhìn cô rất lâu, rồi khẽ hỏi:
– Con là… Vy đúng không?
Cô sững người.
– Dạ… con đây bố. Vy – vợ của anh Tuấn.
Ông gật gù:
– Bố nhớ mẹ con. Mà mẹ mất lâu rồi, nhỉ? Dạo này bố hay nhớ chuyện cũ, lẫn cả tên người.
Vy khẽ đặt tay lên vai ông:
– Không sao đâu bố. Có con với anh Tuấn ở đây mà. Bố không phải lo gì cả.
Ông Thịnh nhìn cô, ánh mắt dịu lại, lẫn một chút… như biết ơn.
Kể từ đó, Vy và Tuấn quyết định thay đổi nhiều thứ. Họ thuê một bác sĩ điều dưỡng đến hỗ trợ ban ngày, đồng thời cùng nhau tìm hiểu về cách chăm sóc người bị Alzheimer. Mỗi tối, Vy đọc sách cho ông Thịnh nghe, đa phần là những quyển ông từng thích.
Lạ lùng thay, trong lúc ông quên dần thực tại, những mẩu ký ức thời trẻ lại hiện ra rõ ràng. Có khi ông tưởng Vy là mẹ của Tuấn, lúc khác lại gọi cô là “cô giáo trẻ ngày xưa từng giúp bố đánh máy luận án”.
Tuấn – người từng lạnh lùng trước lời Vy kể – giờ đây âm thầm dõi theo từng chuyển biến của bố. Anh xin giảm chuyến công tác, ở nhà nhiều hơn.
Một buổi chiều, Vy thấy anh ngồi cạnh ông Thịnh, vừa đấm lưng vừa kể chuyện công việc. Nhìn hai người đàn ông – một đang quên dần cuộc đời, một đang học lại cách làm con trai – cô cảm thấy mọi vết thương trong lòng mình đang dần lành lại.
Ba tháng sau, trong buổi họp mặt gia đình bên nhà ngoại, mẹ Vy nắm tay con gái:
– Mẹ mừng vì con không nóng vội. Có những việc… nếu mình phán xét sớm quá, có thể đánh mất những thứ không bao giờ tìm lại được.
Vy cười nhẹ. Trong lòng cô hiểu: nếu hôm đó cô không đủ bình tĩnh, không gạt cảm xúc để nhìn mọi chuyện bằng lý trí – rất có thể cuộc hôn nhân này đã tan vỡ. Và hơn hết, một người cha đang lặng lẽ chống lại sự lãng quên, đã bị gắn sai tội danh.
Đôi khi, những điều khiến ta sợ hãi nhất… chỉ là tín hiệu của một ai đó đang cần giúp đỡ.
Thay vì đóng sầm cánh cửa lại, hãy thử bước vào với sự bình tĩnh – vì phía sau đó, có thể không phải là lỗi lầm, mà là một lời kêu cứu thầm lặng.