Home Blog Page 6

Tiếng kh;óc than vang vọng cả Hạ Long, Quảng Ninh: Sự việc thương tâm ngay tại 1 quán bar ở biển

Cơ quan chức năng đang điều tra làm rõ vụ 2 người tử vong do điện giật khi đang dọn dẹp quán bar ven biển ở Hạ Long.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin “Vụ 2 người tử vong do điện giật khi đang dọn dẹp quán bar ven biển ở Hạ Long: Nạn nhân là học sinh, đi làm thêm”. Nội dung như sau:

Theo tờ Vietnamnet, ngày 25/6, đại diện lãnh đạo UBND phường Bãi Cháy, TP.Hạ Long, Quảng Ninh xác nhận vụ việc 2 người tử vong trong quán bar B.F (đường Kỳ Quan) vào tối 24/6.

Theo đó, trong lúc cơ sở này đang phát nhạc cho du khách sử dụng dịch vụ thì phát hiện tại khu vực bể bơi có 2 người tử vong.

Sáng cùng ngày, lực lượng chức năng đã có mặt ở quán bar Bistro Fou để điều tra nguyên nhân.

“Chúng tôi đang báo cáo vụ việc gửi thành phố, nguyên nhân phải chờ lực lượng công an điều tra”, đại diện lãnh đạo UBND phường Bãi Cháy cho biết.

Cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường. Ảnh: Thanh Niên

Cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường. Ảnh: Thanh Niên

Liên quan đến vụ việc, theo báo Thanh Niên, một lãnh đạo UBND TP.Hạ Long xác nhận, 2 nạn nhân là học sinh; trong đó có 1 em đang học lớp 12 Trường THPT Lê Quý Đôn (TP.Cẩm Phả, Quảng Ninh).

“Các em tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm thêm thì xảy ra sự cố đau lòng. Các cơ quan chức năng đang tích cực làm rõ nguyên nhân vụ việc”, vị này cho biết.

Vụ việc khiến dư luận địa phương bàng hoàng, đồng thời đặt ra nhiều lo ngại về điều kiện an toàn lao động, đặc biệt tại các cơ sở kinh doanh dịch vụ sử dụng lao động thời vụ là học sinh trong dịp hè.

Vụ việc đang được Công an tỉnh Quảng Ninh tiếp tục điều tra làm rõ.

Cùng ngày, báo Vietnamnet cũng đưa tin về sự việc trên với tiêu đề “Danh tính 2 người tử vong trong quán bar ở Hạ Long”. Nội dung như sau:

Ngày 25/6, UBND TP Hạ Long Quảng Ninh cho biết đã có báo cáo về vụ việc 2 người tử vong trong lúc làm việc tại quán bar Bistro Fou (khu 5A, phường Bãi Cháy, TP Hạ Long).

W-20023783 ed74 452d 90fb 3fa4a632ac43.jpeg
Quán bar Bistro Fou nơi xảy ra vụ việc. Ảnh: Phạm Công

Cụ thể, Công an phường Bãi Cháy tiếp nhận trình báo của anh Nguyễn Đức Lệ (SN 1986, trú xã Chi Nam, huyện Thanh Miện, tỉnh Hải Dương) về việc xảy ra vào khoảng 0h50 cùng ngày.

Lúc này, tại quán bar Bistro Fou, 5 nhân viên đang dọn dẹp tại khu vực bể nước trước sân khấu chính của quán bar (đều đứng dưới nước) thì bị điện giật.

Những người xung quanh phát hiện sự việc liền cắt điện, kéo 5 người ra khỏi bể nước và gọi cấp cứu. Khi được kéo ra, các nạn nhân đều trong tình trạng hôn mê.

Sau khoảng 30 phút cấp cứu, lực lượng y tế xác định 2 người đã tử vong gồm Tạ Quang T. và Tạ Đức H. (đều SN 2008, trú TP Cẩm Phả). 3 người còn lại gồm Nguyễn Tiến Đ., Nguyễn Chính N. và Đặng Kiên C. đã tỉnh lại và được đưa đến Bệnh viện Bãi Cháy để điều trị.

W-1f93bc91 4a62 4b2e 87c2 555ae2500313.jpeg
Lực lượng chức năng có mặt tại quán bar Bistro Fou để điều tra vụ việc. Ảnh: Phạm Công

Sau khi nhận được thông tin, UBND TP Hạ Long đã chỉ đạo UBND phường Bãi Cháy, Công an phường Bãi Cháy tiếp tục phối hợp với các cơ quan chức năng để điều tra, làm rõ và xử lý vụ việc.

Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như lời đồn

Dưới đây là phần đầu tiên của câu chuyện, gồm phần mở đầu có hook thu hút, tình tiết hợp lý và đầy kịch tính. Câu chuyện được chia làm hai phần, mỗi phần dài tối thiểu 900 từ. Nội dung dựa trên lời đồn “Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc, anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như lời đồn”, nhưng có cái kết mở và có hậu.

Đèo Bảo Lộc lúc mưa xuống không chỉ trơn trượt, mù mịt, mà còn chở theo những lời đồn thổi rợn người về ba cô gái bí ẩn từng khiến một tài xế xe tải mất tích không dấu vết. Người ta bảo: “Thấy ai đứng bên đường khi trời mưa, nhất là ba người con gái, thì đừng bao giờ dừng xe.”

Tối hôm đó, mưa đổ như trút nước trên đèo Bảo Lộc. Trần Vũ – một tài xế xe tải đường dài 35 tuổi – đang lái chuyến hàng cuối cùng trước khi về quê đón Tết. Đèo quanh co, đèn xe mờ ảo, radio phát lạo xạo tiếng nhạc bolero buồn. Anh dừng lại bên một quán nhỏ nhưng đã đóng cửa. Trời mỗi lúc một lạnh hơn.

Gần đến khúc cua “cây thông cô đơn” – đoạn đèo nổi tiếng vì nhiều vụ tai nạn – anh bất chợt thấy ba cô gái đứng nép sát vào vách đá, áo mưa mỏng manh, mặt mũi lấm lem. Một cô vẫy tay cuống cuồng.

Vũ đạp thắng, chần chừ. Tim anh đập mạnh.

Lời đồn từng nghe ở bến xe lại vang lên trong đầu: “Ba cô gái xin đi nhờ lúc mưa. Ai cho đi là không thấy mặt trời hôm sau.”

Nhưng rồi một làn sét lóe ngang trời, soi rõ đôi mắt thất thần của cô gái đứng giữa. Không phải ma. Là người thật, và đang hoảng loạn.

Anh thở dài, mở cửa:

– Mưa thế này, lên xe đi! Nhưng tôi chỉ chở đến hết đèo thôi đó.

Ba cô gái leo lên, ướt sũng và lạnh run. Mùi đất, mùi mưa, và một chút hương nước hoa nhẹ nhàng theo vào khoang lái.

Cô ngồi gần Vũ tên Nhung – tóc dài, da trắng, giọng miền Nam. Cô thứ hai tên Linh – mắt sắc sảo, hay cắn môi. Cô út là Mai – nhỏ tuổi nhất, ít nói và luôn nắm chặt một chiếc túi nhỏ màu đen.

– Sao ba em đi bộ giữa đèo thế này? – Vũ hỏi, cố làm dịu không khí.

– Xe tụi em bị hư máy, sóng điện thoại không có. Tụi em đi Đà Lạt dự đám cưới bạn, chẳng ngờ mưa thế này – Nhung trả lời, giọng hơi run.

Xe tiếp tục bò lên đèo, đèn pha hắt ánh sáng mờ vào rừng thông đặc quánh. Không khí trong xe dần lặng lẽ. Cô gái tên Mai khẽ thút thít, như đang cố giấu điều gì đó.

Mỗi khi xe đi qua một đoạn cua hiểm, đèn chập chờn như bị nhiễu điện. Vũ cảm thấy ghế sau lún hơn bình thường, như có thêm người ngồi. Anh nhìn lại qua gương chiếu hậu – vẫn ba cô gái, không hơn không kém.

Gió ù ù bên ngoài. Trời bỗng rền vang một tiếng sét. Xe chao đảo nhẹ.

– Anh Vũ… – Mai cất tiếng. – Nếu tụi em nói tụi em cần giúp đỡ thật sự, anh có tin không?

Vũ ngập ngừng, nhìn thẳng vào kính chiếu hậu:

– Tôi là tài xế, gặp người hoạn nạn thì giúp. Nhưng các em có điều gì muốn nói, thì nên nói ngay.

Mai siết chặt túi. Linh liếc nhìn Nhung, gật đầu nhẹ. Nhung khẽ nói:

– Tụi em không nói dối. Nhưng… cũng không thể nói hết bây giờ. Hết đèo, tụi em sẽ xuống. Chỉ mong anh đừng hỏi thêm gì. Vì nói ra… có thể không tốt cho anh.

Sự căng thẳng trong xe dâng lên. Vũ nuốt nước bọt. Anh từng chở hàng qua Campuchia, từng gặp cướp, tai nạn – nhưng chưa lần nào tim lại đập nhanh đến thế.

Đèo gần hết. Chỉ còn vài khúc quanh nữa là đến ngã ba rẽ xuống Quốc lộ.

Bỗng Mai hét lên:

– Anh dừng xe! Là chỗ đó!

Vũ thắng gấp. Ba cô gái lao xuống, chạy vào một con đường đất nhỏ ven rừng.

Vũ thò đầu ra cửa, hét:

– Ê! Chỗ này nguy hiểm, về đâu cũng phải báo chứ!

Không tiếng trả lời.

Vũ định lái tiếp thì thấy chiếc túi đen nhỏ Mai để quên trên ghế. Bên ngoài dán mảnh giấy: “Anh cứu được tụi em rồi. Nhưng nếu thật sự muốn biết sự thật, hãy theo dấu đèn đỏ phía rừng.”

Anh quay đầu xe. Nhìn về phía rừng, chợt thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy – như tín hiệu. Bằng trực giác, anh hiểu đây là lúc phải quyết định: quay về an toàn, hay bước vào một bí ẩn có thể thay đổi cuộc đời mình.

Sau vài giây đắn đo, Vũ cầm túi, tắt máy xe, đội mưa đi vào rừng.

Mưa vẫn rơi. Những hạt nước như kim lạnh quất vào mặt Trần Vũ khi anh bước khỏi xe, tay cầm chiếc túi nhỏ màu đen. Trong túi không có gì ngoài một bức ảnh cũ: ba cô gái đứng trước cổng trại trẻ mồ côi Bảo An – phía sau có dòng chữ nhòe nước: “Về nhà đi, trước khi quá muộn.”

Ánh đèn đỏ nhấp nháy phía rừng như dẫn đường. Vũ cẩn trọng đi theo, lòng dấy lên cảm giác vừa lo sợ, vừa tò mò, vừa… có phần trách nhiệm kỳ lạ.

Càng vào sâu, rừng càng tối. Mùi cỏ ẩm và đất mục bốc lên nồng nặc. Cuối cùng, anh đến một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa rừng – ánh đèn đỏ phát ra từ một chiếc đèn pin treo trên cửa sổ. Cửa khép hờ.

Vũ gõ cửa:

– Có ai ở trong không?

Không ai trả lời. Anh đẩy cửa, bước vào.

Trong căn nhà chỉ có ba người: Nhung, Linh và Mai – đang ngồi quanh bếp lửa nhỏ. Cả ba cô gái ướt mưa, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy Vũ.

– Sao anh lại theo? – Linh hỏi, giọng nghiêm.

– Vì tôi thấy các em cần giúp thật sự. Và vì… tôi không tin mấy lời đồn ma mị vớ vẩn. – Vũ đặt túi lên bàn. – Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra.

Cả ba im lặng. Một lúc sau, Nhung nói:

– Được. Nhưng nghe rồi, anh phải hứa không nói với ai. Và nếu có chuyện gì xảy ra… anh hãy rời đi ngay.

Vũ gật đầu.

Mai lấy từ túi áo một tấm thẻ căn cước đã nhàu nát: “Mai Trần, sinh năm 2005.” Tiếp theo là ảnh hồ sơ của cả ba tại… Trại giáo dưỡng nữ Bảo An.

– Tụi em không phải ma. Nhưng cũng không phải ba cô gái bình thường – Linh mở lời. – Tụi em là người trốn trại.

– Trốn trại? – Vũ nhíu mày.

– Không phải tội phạm. Là nạn nhân – Mai khẽ nói. – Trại Bảo An từng là trại trẻ mồ côi, sau chuyển thành “trung tâm giáo dưỡng”. Nhưng thực chất, nó là nơi giam giữ những cô gái bị ép vào những chương trình “cải tạo” bất hợp pháp. Bị đánh đập, bắt lao động, tiêm thuốc an thần, bán đi… Những người cố trốn đều không có cơ hội sống sót.

Vũ cảm thấy da gà nổi khắp lưng. Chuyện này không hề giống mấy chuyện đồn thổi rùng rợn, mà là một điều còn tồi tệ hơn: sự thật bị che giấu.

– Năm ngoái tụi em trốn được một lần, nhưng bị bắt lại. Lần này, có người giúp. Người đó là chị của Nhung – từng là người làm y tá trong trại. Chị ấy chết hai tuần trước vì tai nạn “không rõ nguyên nhân”. – Linh kể.

– Vậy… đèn đỏ là tín hiệu do chị ấy để lại?

– Đúng. Tụi em theo chỉ dẫn cuối cùng. Đến căn nhà này, và sẽ gặp “người có thể giúp thoát.” – Mai nhìn thẳng vào mắt Vũ. – Và… là anh.

Không khí nghẹn lại. Vũ im lặng hồi lâu.

– Nhưng tôi đâu phải ai ghê gớm. Tôi chỉ là tài xế – anh lắc đầu.

– Anh có xe. Anh có lòng tin. Anh đã không bỏ tụi em. Thế là quá đủ. – Nhung nói.

Khi trời gần sáng, Vũ đồng ý giúp. Kế hoạch là chở cả ba rời khỏi khu vực Bảo Lộc, vượt qua trạm kiểm soát tạm, rồi đến nhà một luật sư ở Di Linh – người từng nhận hồ sơ tố giác trại Bảo An nhưng bị chặn.

Hành trình bắt đầu. Vũ để ba cô gái nằm trong thùng hàng – ngụy trang bằng các thùng trái cây. Khi đi qua trạm kiểm soát, một công an nhìn kỹ giấy tờ, mắt nheo lại:

– Hàng từ Sài Gòn à? Sao đi đường đèo giờ này?

– Xe bị kẹt ở quốc lộ mấy tiếng. Tôi phải chạy bù. Trái cây nếu hư thì thiệt tiền – Vũ bình thản trả lời.

Sau một hồi xét nét, viên công an lùi lại, vẫy tay:

– Lần sau đi giờ cấm, dễ bị kiểm tra kỹ. Đi đi.

Xe lăn bánh. Vũ thở phào.

Đến Di Linh, ba cô gái được giao cho luật sư Trần Hữu, người từng điều tra vụ trại Bảo An nhưng bị ép rút hồ sơ. Lần này, ông nhận lại, hứa đưa sự việc ra ánh sáng – vì “cuối cùng cũng có nhân chứng sống.”

Trước khi rời đi, Nhung đưa cho Vũ một tấm bưu ảnh: cảnh rừng thông đèo Bảo Lộc. Mặt sau ghi tay: “Nếu một ngày anh qua đèo, thấy ba cô gái vẫy tay – xin hãy dừng lại. Vì đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là lời đồn… mà là những người không dám tin vào sự thật.”

Vũ không nói gì. Chỉ gật đầu, rồi quay xe, trở về quốc lộ.

Một tháng sau, vụ bê bối trại Bảo An được phanh phui trên truyền thông. Ba cô gái – dưới sự bảo vệ của luật sư và báo chí – trở thành biểu tượng cho những người dám đứng lên giành lại công lý.

Còn Trần Vũ, anh tiếp tục những chuyến xe đường dài. Mỗi lần đi qua đèo Bảo Lộc, anh đều dừng xe vài phút, nhìn về phía cây thông cô đơn. Có đêm, anh thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy giữa rừng, nhưng không còn sợ.

Vì giờ anh biết – đôi khi, lời đồn không phải để sợ, mà là để nhắc nhớ: sự thật cần được tin tưởng, và lòng tốt – khi đúng lúc – có thể thay đổi số phận.

Hai mẹ con người dân tộc Tày bị l/ừa mất 5 triệu đồng khi đang chờ khám ngay giữa thủ đô

Đang chờ khám ở Bệnh viện Phụ sản trung ương, người phụ nữ dân tộc Tày (trú ở Bắc Kạn) bị lừa mất 5 triệu để ‘khám nhanh’. Cán bộ y tế đã vận động quyên góp, hỗ trợ chị gần 8 triệu đồng.

bị lừa - Ảnh 1.

Chị Trang được các y bác sĩ hỗ trợ chi phí, khám chữa bệnh kịp thời – Ảnh: BVCC

Bệnh viện Phụ sản trung ương (Hà Nội) vừa chia sẻ thông tin về chiêu trò lừa đảo của một số đối tượng tại bệnh viện khiến người phụ nữ dân tộc rơi vào bế tắc. Nạn nhân là chị H.T.Trang (41 tuổi, dân tộc Tày, quê ở Bắc Kạn) cùng con gái xuống Bệnh viện Phụ sản trung ương khám bệnh.

Chị Trang mắc bệnh tim, mới phẫu thuật thay van hai lá cách đây không lâu. Sức khỏe yếu, rong kinh kéo dài suốt gần 20 ngày khiến cơ thể suy kiệt vì thiếu máu nặng, bạch cầu tăng cao. Gia đình làm nông, thu nhập bấp bênh, mọi chi phí điều trị đều là gánh nặng lớn.

Giữa lúc ngồi chờ khám trong tình trạng mệt mỏi, lo lắng, một người phụ nữ lạ tiếp cận chị, tự xưng là “quen người nhà của chị”, hứa giúp đỡ lo thủ tục nhập viện nhanh chóng.

Tin lời người này, chị Trang đã đưa cho họ 5 triệu đồng – số tiền ít ỏi mà chị mang theo, có lẽ là cả gia tài gom góp được cho lần đi viện này. Sau khi lấy được tiền, người phụ nữ kia đã biến mất.

Nhận ra mình bị lừa đảo, chị Trang như ngã quỵ, vừa mất tiền, vừa chưa được khám, lại đau ốm, không biết phải xoay xở ra sao.

Ngay khi nắm được sự việc, nhân viên khoa khám bệnh và nhân viên phòng công tác xã hội đã chủ động phối hợp với đội bảo vệ, an ninh của viện để thu thập thông tin. Các nhân viên y tế cùng chung tay vận động quyên góp, hỗ trợ chị gần 8 triệu đồng.

Qua thăm khám ban đầu nhận thấy chị có tiền sử bệnh tim, bệnh viện đã điều xe cấp cứu đưa chị sang Bệnh viện Tim Hà Nội khám và hội chẩn trước khi chuyển về Bệnh viện Phụ sản trung ương để nhập viện an toàn.

Tại khoa phụ ngoại, các cán bộ công tác xã hội tiếp tục trực tiếp gặp gỡ, động viên mẹ con chị Trang, đồng thời hỗ trợ các thủ tục nhập viện. Những suất ăn miễn phí được cấp phát ngay trong ngày, hồ sơ miễn giảm viện phí cũng được thực hiện khẩn trương nhằm san sẻ phần nào gánh nặng tài chính.

Sau đó, các bác sĩ đã hội chẩn và cho chị nhập viện trong ngày để điều trị polyp buồng tử cung – nguyên nhân gây nên rong kinh kéo dài và thiếu máu trầm trọng.

Bệnh viện cũng khuyến cáo người bệnh và người nhà cần hết sức cảnh giác, chỉ tiếp nhận thông tin và hướng dẫn từ nhân viên y tế chính thức. Tuyệt đối không nghe theo lời người lạ để tránh mất mát không đáng có cả về tiền bạc, sức khỏe và cơ hội điều trị kịp thời.

Đ-au xót nhất lúc này ở Hạ Long! Tất cả các em vẫn còn đang đi h-ọc trời ơi!

Các cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh đang tiến hành điều tra vụ 2 học sinh bị điện giật tử vong khi đi làm thêm tại quán bar biển ở TP.Hạ Long.

Ngày 25.6, UBND TP.Hạ Long (Quảng Ninh) cho biết, các cơ quan chức năng đang phối hợp với Công an tỉnh Quảng Ninh điều tra vụ việc 2 học sinh tử vong do bị điện giật khi làm thêm tại một quán bar ven biển trên địa bàn.

2 học sinh tử vong do điện giật tại quán bar biển ở Hạ Long- Ảnh 1.

Khu vực bể bơi bên trong quán bar, nơi xảy ra vụ việc đau lòng

ẢNH: N.T

Theo thông tin ban đầu, vụ việc xảy ra tối 24.6, tại quán bar Bistro Fou Beach Club (P.Bãi Cháy, TP.Hạ Long). Trong lúc dọn dẹp khu vực bể bơi, một đoạn dây điện 3 pha bị hở bất ngờ rơi xuống, khiến 2 học sinh bị điện giật.

Phát hiện sự việc, các nhân viên đã ngắt nguồn điện, tổ chức cấp cứu cho các nạn nhân, nhưng rất tiếc cả hai đã không qua khỏi.

Sáng 25.6, lực lượng chức năng đã phong tỏa hiện trường để khám nghiệm và điều tra nguyên nhân vụ việc. UBND TP.Hạ Long cũng đã chỉ đạo tạm đình chỉ toàn bộ hoạt động của quán bar này để phục vụ công tác điều tra.

2 học sinh tử vong do điện giật tại quán bar biển ở Hạ Long- Ảnh 2.

Cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường

ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU

Trao đổi với Thanh Niên, một lãnh đạo UBND TP.Hạ Long xác nhận, 2 nạn nhân là học sinh; trong đó có 1 em đang học lớp 12 Trường THPT Lê Quý Đôn (TP.Cẩm Phả, Quảng Ninh).

“Các em tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm thêm thì xảy ra sự cố đau lòng. Các cơ quan chức năng đang tích cực làm rõ nguyên nhân vụ việc”, vị này cho biết.

Vụ việc khiến dư luận địa phương bàng hoàng, đồng thời đặt ra nhiều lo ngại về điều kiện an toàn lao động, đặc biệt tại các cơ sở kinh doanh dịch vụ sử dụng lao động thời vụ là học sinh trong dịp hè.

Đáng chú ý, quán bar Bistro Fou Beach Club từng nhiều lần bị cơ quan chức năng xử phạt vì biểu diễn khiêu dâm, bán bóng cười, sử dụng các hình thức biểu diễn phản cảm để thu hút khách. Bên trong cơ sở này có một bể bơi nhỏ được thiết kế để phục vụ các tiết mục biểu diễn bikini nhằm tăng hiệu ứng thị giác, gây nhiều ý kiến trái chiều trong dư luận.

Vụ việc đang được Công an tỉnh Quảng Ninh tiếp tục điều tra làm rõ.

Cô gái sinh năm 97 khiến cả tỉnh ngưỡng mộ vì còn trẻ đã làm chủ tiệm spa nức tiếng, có ai ngờ đây là cách cô ấy làm giàu…

Lực lượng chức năng của tỉnh Quảng Bình vừa triệt phá thành công 2 vụ vận chuyển trái phép ma tuý ở khu vực biên giới, trong đó có 1 vụ do hot girl sang chảnh chủ tiệm spa ở Quảng Bình dùng xế sang Mercedes để thực hiện.

Theo báo Tiền phong ngày 25/6 có bài Chặn bắt xe Mercedes của nữ chủ tiệm spa nổi tiếng, thu giữ nhiều ma tuý. Nội dung như sau:

Sáng 25/6, Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng (BĐBP) tỉnh Quảng Bình cho biết, thực hiện kế hoạch tháng cao điểm phòng, chống ma túy năm 2025, các đơn vị tăng cường quản lý, bảo vệ biên giới , triển khai đồng bộ các biện pháp nghiệp vụ kiên quyết đấu tranh với tội phạm ma túy , triệt phá thành công 2 vụ vận chuyển ma túy ở khu vực biên giới.

Cụ thể, ngày 22/6, lực lượng Phòng chống ma tuý và Tội phạm BĐBP tỉnh Quảng Bình phối hợp với Đồn Biên phòng Roòn kiểm tra xe ô tô BKS 73A-324.68, bắt giữ 2 đối tượng, (nữ SN 1997, nam SN 2003) thu giữ nhiều loại ma túy được cất giấu tinh vi trên xe và trong người hai đối tượng, gồm: Ma túy đá (Ketamin), ma túy tổng hợp dạng viên nén (kẹo) và chất bột nghi là “nước vui”.

Hot girl Nguyễn Thị Ngọc L. bị đưa về trụ sở BĐBP để thẩm vấn.

Để thực hiện vụ vận chuyển ma tuý tinh vi này, đôi nam nữ nói trên đã dùng chiếc xe mang nhãn hiệu mercedes mang BKS 73A-324.68 để vận chuyển. Chiếc xế sang này là do Nguyễn Thị Ngọc L., chủ một tiệm spa nổi tiếng ở Quảng Bình sở hữu, đăng ký năm 2024.

Trước đó, ngày 20/6, lực lượng PCMT&TP BĐBP tỉnh Quảng Bình phối hợp với Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế Cha Lo bắt quả tang 1 đối tượng quốc tịch Lào đang vận chuyển trái phép 400 viên ma túy tổng hợp qua biên giới.

Hot girl cùng đồng phạm tại trụ sở cơ quan chức năng.

Hiện Bộ Chỉ huy BĐBP tỉnh Quảng Bình đang chỉ đạo các đơn vị tiếp tục mở rộng điều tra, hoàn chỉnh hồ sơ và xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định của pháp luật, góp phần giữ vững an ninh trật tự khu vực biên giới.

Cùng ngày, báo Kinh tế đô thị cũng có bài Nữ chủ tiệm spa bị bắt khi lái Mercedes chở ma túy. Nội dung như sau:

Ngày 25/6, Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng (BĐBP) tỉnh Quảng Bình cho biết đang tạm giữ hai người để điều tra hành vi vận chuyển trái phép chất ma túy.

Trước đó, ngày 22/6, Phòng Phòng chống ma túy và tội phạm BĐBP tỉnh phối hợp với Đồn Biên phòng Roòn kiểm tra ô tô Mercedes-Benz BKS 73A-324.68, phát hiện trong xe và trên người 2 đối tượng có nhiều loại ma túy được cất giấu tinh vi. Tang vật thu giữ gồm ma túy đá (ketamine), thuốc lắc và chất bột nghi là “nước vui”.

2 đối tượng vận chuyển ma túy bị bắt cùng tang vật ở khu vực biên giới thuộc địa bàn Đồn Biên phòng Roòn quản lý.

Người cầm lái là Nguyễn Thị Ngọc L, 28 tuổi, được biết đến là chủ một cơ sở làm đẹp tại TP Đồng Hới. Cô và nam thanh niên đi cùng (22 tuổi) bị đưa về trụ sở để phục vụ điều tra.

 

Chiếc xe Mercedes dùng để vận chuyển ma túy do Nguyễn Thị Ngọc L đứng tên, đăng ký năm 2024.

Hai ngày trước đó, vào 20/6, BĐBP Quảng Bình cùng Đồn Biên phòng cửa khẩu quốc tế Cha Lo cũng đã bắt quả tang một người đàn ông quốc tịch Lào khi đang vận chuyển 400 viên ma túy tổng hợp qua biên giới.

Cơ quan chức năng đang tiếp tục điều tra mở rộng và xử lý các vụ việc theo quy định của pháp luật.

Sau 6 năm ly hôn tình cờ gặp chồng cũ, nhìn người bên cạnh anh tôi mới biết mình bị l/ừa

Tôi từng nghĩ, ly hôn là cái kết buồn nhất của một cuộc hôn nhân. Nhưng tôi đã sai.
Buồn nhất là sau 6 năm, khi đã chấp nhận rũ bỏ quá khứ, buông tha cho những dằn vặt và tự thuyết phục mình rằng “mọi chuyện đã qua rồi”… thì định mệnh lại đẩy tôi đối mặt với sự thật còn đau hơn tất thảy: hóa ra, mình đã bị lừa suốt bao nhiêu năm mà không hay.

Tôi gặp Hùng vào năm 26 tuổi, khi vừa được nhận vào làm kế toán trưởng cho một công ty thương mại điện tử mới thành lập. Anh là một trong những nhà đầu tư ban đầu – thông minh, điềm đạm và biết lắng nghe. Không mất nhiều thời gian, tôi đã rơi vào mối quan hệ với Hùng, tin rằng người đàn ông đó sẽ là bến đỗ cuối cùng.

Chúng tôi kết hôn sau gần 1 năm yêu nhau. Mẹ tôi từng khuyên: “Đừng vội, đàn ông mà chín chắn quá sớm thì cũng ẩn nhiều điều khó lường.” Nhưng tôi cho rằng bà lo xa.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi lúc đầu khá bình yên. Hùng ít nói, tôi thì bận rộn. Chúng tôi không cãi nhau, nhưng cũng không thật sự sẻ chia. Tôi có thai sau 6 tháng cưới, nhưng không may sảy – và đó cũng là lúc mọi thứ bắt đầu rạn nứt. Hùng trở nên xa cách, hay viện cớ đi công tác. Tôi gợi ý chuyện sinh con sau này, anh chỉ im lặng. Căn nhà dần lạnh như băng, và tôi lạc lõng trong chính tổ ấm mình từng dựng xây.

Chúng tôi ly hôn sau 3 năm kết hôn. Không nước mắt, không níu kéo. Hùng thản nhiên đặt bút ký vào đơn ly hôn như ký một hợp đồng hết hạn. Tôi dọn ra khỏi nhà trong một buổi chiều mưa, không mang theo gì ngoài ít quần áo và lòng tự trọng còn sót lại.

Thời gian trôi. Tôi tập trung cho công việc, chuyển sang một công ty tài chính lớn hơn, bắt đầu học thêm, nâng cao kỹ năng. Một năm sau ly hôn, tôi dọn về sống cùng mẹ. Mỗi lần ai nhắc đến Hùng, tôi chỉ mỉm cười: “Chuyện cũ rồi.”

Tôi không yêu ai nữa. Không phải vì còn thương Hùng, mà vì tôi sợ sự dối trá. Có một điều gì đó trong cuộc hôn nhân ấy luôn khiến tôi cảm thấy mơ hồ – như thể mình đã bỏ lỡ một điều quan trọng nào đó. Nhưng không có bằng chứng, không có lý do để chất vấn.

Ngày hôm đó, tôi có buổi gặp mặt khách hàng tại một quán cà phê trong trung tâm thương mại lớn ở quận 1. Xong việc, tôi ghé siêu thị mua vài món đồ. Đang đứng chờ tính tiền, tôi nghe một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau:

— “Em muốn ăn gì? Hay mình ghé nhà hàng tầng trên nhé?”

Tôi quay lại theo phản xạ. Là anh ta. HÙNG.

Không thể nhầm được. Vẫn ánh mắt trầm mặc, chiếc áo sơ mi trắng, và nụ cười dịu dàng mà tôi từng nghĩ là dành riêng cho mình. Nhưng điều khiến tôi không thể rời mắt – là người phụ nữ đứng cạnh anh: khoảng 5-6 tuổi, tóc dài, đôi mắt giống Hùng đến kỳ lạ.

Cô bé nắm chặt tay anh, ríu rít kể về con mèo bông mới mua. Hùng cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Anh cười, ánh mắt trìu mến – cái ánh mắt mà suốt 3 năm làm vợ, tôi chưa từng thấy anh trao cho tôi.

Người phụ nữ đi phía sau họ mới khiến tôi chấn động. Là Thảo – đồng nghiệp cũ của tôi. Một cô nàng từng thân thiết với tôi đến mức tôi mời cô ấy làm phù dâu trong đám cưới. Sau khi tôi và Hùng cưới, Thảo nghỉ việc, bảo chuyển sang công ty khác. Từ đó chúng tôi mất liên lạc.

Và giờ, cô ta đang nắm tay Hùng – một cách rất tự nhiên, như thể đã quen thuộc hàng năm trời. Cả ba người… như một gia đình hoàn hảo.

Tôi đứng đó, chết lặng. Từng mảnh ghép rời rạc trong quá khứ bắt đầu ghép lại như một trò chơi kinh hoàng.

Tôi nhớ những ngày Hùng “đi công tác” đúng lúc Thảo cũng “nghỉ phép”. Tôi nhớ sinh nhật mình năm ấy, Hùng viện lý do bận dự hội thảo – trong khi hôm sau Thảo khoe ảnh du lịch Đà Lạt một mình. Tôi còn nhớ có lần mở laptop của Hùng, thấy một folder ảnh bị khóa, tên là “Gấu”. Khi hỏi, anh chỉ cười, bảo là file cũ thời sinh viên.

Giờ thì tôi hiểu. Không phải anh thay đổi sau khi tôi sảy thai. Anh chưa từng toàn tâm với tôi. Tôi chỉ là vỏ bọc. Người anh yêu – có lẽ là Thảo – vẫn luôn ở đó, âm thầm, lặng lẽ… và giấu tôi kỹ càng trong một vở kịch tinh vi.

Tôi bước tới. Không rõ vì sao, nhưng chân tôi tự động tiến về phía họ.

— “Hùng.” – Tôi gọi.

Anh giật mình quay lại. Thảo cũng sững người. Cô bé nhìn tôi tò mò.

— “Chào… Huyền.” – Hùng lắp bắp, nét mặt không giấu nổi hoảng loạn.

— “Chào chị Huyền.” – Thảo nói, cố gượng cười.

Tôi nhìn thẳng vào mắt họ. Không nước mắt. Không gào thét. Chỉ có một câu hỏi vang lên:

— “Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”

Không ai trả lời. Nhưng tôi không cần. Ánh mắt Hùng cúi xuống. Bàn tay Thảo siết chặt con bé hơn.

Và tôi biết. Mọi thứ mình từng nghi ngờ, từng gạt đi vì muốn tin… đều là sự thật.

Tôi rời trung tâm thương mại hôm đó như người vừa bước ra khỏi một cơn mộng dữ.

Trong đầu tôi là những con số quay cuồng: “6 năm… con bé khoảng 5-6 tuổi… mình ly hôn cũng 6 năm… nghĩa là khi mình còn là vợ anh ta, cô ta đã mang thai…”

Cảm giác vừa tủi nhục, vừa tức giận, vừa ngu ngốc. Tôi đã sống trong một cuộc hôn nhân đầy dối trá, và người phản bội tôi không chỉ là chồng cũ – mà còn là một người bạn thân thiết.

Tôi không khóc. Đáng lẽ tôi nên khóc, nhưng mọi thứ bên trong tôi đã cạn khô từ lâu. Tôi chỉ muốn biết: vì sao? Vì sao họ lại chọn cách đâm sau lưng tôi một cách tàn nhẫn đến thế?

Hai ngày sau cuộc gặp đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ:

“Huyền, có thể gặp chị một lúc không? Em là Thảo.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Bàn tay muốn xóa tin nhắn, nhưng con tim lại thôi thúc tôi trả lời:

“Chiều mai. Quán cà phê cũ gần công ty cũ. 5 giờ.”

Đúng giờ, Thảo đến. Cô mặc đơn giản, không trang điểm, trông khác xa hình ảnh rạng ngời hôm ở trung tâm thương mại. Cô ngồi xuống đối diện tôi, tay run run bưng cốc nước.

— “Em biết chị rất giận, và em không mong chị tha thứ… Nhưng em nợ chị một lời giải thích.”

Tôi không nói gì. Chỉ gật đầu nhẹ. Và Thảo bắt đầu.

— “Em với Hùng quen nhau trước cả khi chị gặp anh ấy… Bọn em từng yêu nhau thời đại học. Nhưng khi ra trường, gia đình anh ấy không đồng ý vì em nghèo, nên anh ấy chia tay.”

— “Rồi sao?” – Tôi siết cốc cà phê.

— “Anh ấy đầu tư vào công ty, em thì vào làm nhân viên kế toán. Khi chị được tuyển làm trưởng phòng, anh ấy nói… anh ấy muốn thử yêu chị, vì chị có định hướng rõ ràng, mạnh mẽ. Em đau lòng, nhưng vẫn ở lại… vì yêu anh ấy.”

— “Và em ngủ với chồng chị trong lúc chị còn là vợ anh ta?”

Thảo cúi gằm mặt. Không khóc, không phủ nhận.
— “Đúng. Khi em mang thai, Hùng hoảng loạn. Em từng định bỏ con… nhưng anh ấy nói anh sẽ chịu trách nhiệm, miễn là em giữ kín. Em đã giấu, tránh mặt chị, nghỉ việc. Anh ấy muốn ly hôn với chị càng sớm càng tốt.”

Tôi lặng người.

— “Tức là… khi tôi khóc vì mất con, hai người đang lên kế hoạch để thay tôi bằng một gia đình mới?”

Thảo bật khóc. Nhưng nước mắt của cô ta không còn nghĩa lý gì với tôi nữa. Mọi thứ giờ đây đều rõ ràng: Tôi chưa từng có cơ hội chiến thắng, vì trò chơi này từ đầu đã được sắp đặt để tôi thua.

Tối hôm đó, Hùng gọi cho tôi.

— “Huyền, anh muốn gặp em. Một lần, để nói rõ mọi thứ.”

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán ăn nhỏ. Anh đến trước, ngồi trầm mặc như ngày xưa.

— “Anh xin lỗi.” – Là câu đầu tiên anh nói. Tôi bật cười khô khốc.

— “Anh xin lỗi vì cái gì? Vì phản bội tôi? Vì có con với bạn thân tôi khi vẫn còn chung chăn gối với tôi? Hay xin lỗi vì suốt 3 năm trời, để tôi sống trong một cuộc hôn nhân giả tạo?”

— “Anh… Anh đã từng nghĩ mình yêu em. Nhưng anh không dứt được với Thảo. Anh sợ hãi, không dám thừa nhận mình yếu đuối. Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức đó.”

— “Không nghĩ? Anh có con với người khác trong lúc là chồng tôi mà không nghĩ gì cả?”

Hùng im lặng. Tôi nhìn anh – người đàn ông tôi từng yêu, từng tin, từng hết lòng – và thấy lòng mình nhẹ bẫng.

— “Tôi không đến đây để nghe anh xin lỗi. Tôi đến để nói điều này: Anh đã cướp đi 3 năm tuổi xuân, lòng tin, và cả khả năng tin tưởng vào hôn nhân của tôi. Nhưng kể từ ngày hôm nay, tôi trả lại tất cả. Tôi không cần sự tha thứ hay ăn năn từ anh. Tôi chỉ cần anh đừng bao giờ bước vào cuộc đời tôi thêm lần nào nữa.”

Tôi đứng dậy, bỏ lại anh ngồi đó – trơ trọi với những lựa chọn anh từng nghĩ là thông minh.

Tôi không kể với mẹ chuyện mình gặp lại Hùng. Tôi không nói với bạn bè về cuộc trò chuyện với Thảo. Nhưng tôi biết, trong lòng mình, một cánh cửa cuối cùng đã được khép lại.

Tôi không còn giận dữ. Chỉ còn lại sự bình thản của người hiểu ra một bài học đắt giá:

Không phải ai cũng xứng đáng với tình yêu mình trao. Và không phải vết thương nào cũng cần phải được chữa lành – có những vết sẹo nên tồn tại, để nhắc ta không lặp lại sai lầm cũ.

6 năm sau ly hôn, tôi không còn là người phụ nữ ngày xưa. Tôi là Huyền – mạnh mẽ, độc lập, và tự do theo cách của riêng mình.

Và lần này, tôi biết rõ:
Không ai có thể lừa được tôi một lần thứ hai.

2 học sinh không qua khỏi do điện gi:ật tại quán 3 biển ở Hạ Long

Các cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh đang tiến hành điều tra vụ 2 học sinh bị điện giật tử vong khi đi làm thêm tại quán bar biển ở TP.Hạ Long.

Theo báo Thanh niên ngày 25/6 có bài 2 học sinh tử vong do điện giật tại quán bar biển ở Hạ Long. Nội dung như sau:

Ngày 25.6, UBND TP.Hạ Long (Quảng Ninh) cho biết, các cơ quan chức năng đang phối hợp với Công an tỉnh Quảng Ninh điều tra vụ việc 2 học sinh tử vong do bị điện giật khi làm thêm tại một quán bar ven biển trên địa bàn.

2 học sinh tử vong do điện giật tại quán bar biển ở Hạ Long- Ảnh 1.

Khu vực bể bơi bên trong quán bar, nơi xảy ra vụ việc đau lòng. ẢNH: N.T

Theo thông tin ban đầu, vụ việc xảy ra tối 24.6, tại quán bar Bistro Fou Beach Club (P.Bãi Cháy, TP.Hạ Long). Trong lúc dọn dẹp khu vực bể bơi, một đoạn dây điện 3 pha bị hở bất ngờ rơi xuống, khiến 2 học sinh bị điện giật.

Phát hiện sự việc, các nhân viên đã ngắt nguồn điện, tổ chức cấp cứu cho các nạn nhân, nhưng rất tiếc cả hai đã không qua khỏi.

Sáng 25.6, lực lượng chức năng đã phong tỏa hiện trường để khám nghiệm và điều tra nguyên nhân vụ việc. UBND TP.Hạ Long cũng đã chỉ đạo tạm đình chỉ toàn bộ hoạt động của quán bar này để phục vụ công tác điều tra.

2 học sinh tử vong do điện giật tại quán bar biển ở Hạ Long- Ảnh 2.

Cơ quan chức năng đang khám nghiệm hiện trường. ẢNH: LÃ NGHĨA HIẾU

Trao đổi với Thanh Niên, một lãnh đạo UBND TP.Hạ Long xác nhận, 2 nạn nhân là học sinh; trong đó có 1 em đang học lớp 12 Trường THPT Lê Quý Đôn (TP.Cẩm Phả, Quảng Ninh).

“Các em tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm thêm thì xảy ra sự cố đau lòng. Các cơ quan chức năng đang tích cực làm rõ nguyên nhân vụ việc”, vị này cho biết.

Vụ việc khiến dư luận địa phương bàng hoàng, đồng thời đặt ra nhiều lo ngại về điều kiện an toàn lao động, đặc biệt tại các cơ sở kinh doanh dịch vụ sử dụng lao động thời vụ là học sinh trong dịp hè.

 

Đáng chú ý, quán bar Bistro Fou Beach Club từng nhiều lần bị cơ quan chức năng xử phạt vì biểu diễn khiêu dâm, bán bóng cười, sử dụng các hình thức biểu diễn phản cảm để thu hút khách. Bên trong cơ sở này có một bể bơi nhỏ được thiết kế để phục vụ các tiết mục biểu diễn bikini nhằm tăng hiệu ứng thị giác, gây nhiều ý kiến trái chiều trong dư luận.

Vụ việc đang được Công an tỉnh Quảng Ninh tiếp tục điều tra làm rõ.

Cùng ngày, báo Sở hữu trí tuệ cũng đưa tin Công an điều tra vụ 2 học sinh tử vong trong quán bar ở Hạ Long, nguyên nhân khiến nhiều người xót xa. Nội dung như sau:

Ngày 25/6, UBND TP.Hạ Long (Quảng Ninh) cho biết, các cơ quan chức năng đang phối hợp với Công an tỉnh Quảng Ninh điều tra vụ việc 2 học sinh tử vong tại 1 quán bar ven biển trên địa bàn. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do bị điện giật, dẫn đến tử vong.

edit-4812811546264555301190961840405073282178039n-1750821895378690316871_11zon

Khu vực bể bơi nơi xảy ra vụ việc 2 học sinh tử vong. Ảnh: Thanh Niên. 

Cụ thể, vào tối ngày 24/6, trong lúc dọn dẹp khu vực bể bơi của quán bar Bistro Fou Beach Club (P.Bãi Cháy, TP.Hạ Long), 1 đoạn dây điện 3 pha bị hở bất ngờ rơi xuống khiến 2 học sinh bị điện giật. Danh tính 2 học sinh này chưa được xác định. Lãnh đạo UBND TP. Hạ Long cho biết hiện 2 em đang là học sinh lớp 12 Trường THPT Lê Quý Đôn (TP.Cẩm Phả, Quảng Ninh), tranh thủ thời gian nghỉ hè đi làm thêm tại quán bar thì xảy ra sự việc đau lòng.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, các nhân viên đã ngắt nguồn điện, tổ chức cấp cứu cho các nạn nhân, nhưng rất tiếc cả hai đã không qua khỏi.

Sáng 25/6, lực lượng chức năng đã phong tỏa hiện trường để khám nghiệm và điều tra nguyên nhân vụ việc. UBND TP.Hạ Long cũng đã chỉ đạo tạm đình chỉ toàn bộ hoạt động của quán bar này để phục vụ công tác điều tra.

Sự việc đau lòng xảy ra khiến dư luận địa phương không khỏi bàng hoàng xót xa. Được biết, quán bar Bistro Fou Beach Club từng nhiều lần bị cơ quan chức năng xử phạt vì biểu diễn khiêu dâm, bán bóng cười, sử dụng các hình thức biểu diễn phản cảm để thu hút khách. Bên trong cơ sở này có một bể bơi nhỏ được thiết kế để phục vụ các tiết mục biểu diễn bikini nhằm tăng hiệu ứng thị giác, gây nhiều ý kiến trái chiều trong dư luận.

Hiện, cơ quan chức năng đang tiếp tục điều tra làm rõ vụ việc.

Ôi trời: Người chồng Hà Nội chăm vợ mang t;;hai bị x;;uất h;;uyết n;;ão nổi tiếng MXH đã bỏ nhà ra đi, lý do là gì mà cả nước p;hẫn n;ộ

“Em cần cho vợ em hiểu hạnh phúc là gì”, Chiến tuyên bố lý do bỏ đi khỏi nhà.

Mới đây, Nguyễn Đạt Chiến (27 tuổi, ở Quốc Oai, Hà Nội) – chủ kênh TikTok Gia đình Gấu tích cực có gần 243k người theo dõi đã cập nhật cuộc sống của gia đình khiến nhiều người quan tâm. Khoảng 1 năm trước, câu chuyện chăm vợ bầu (Phí Trang, 21 tuổi) vượt cửa tử do xuất huyết não của Chiến từng rất viral vì xúc động.

Trong video mới này, Chiến cho biết mình không ở cùng vợ con nữa mà về nhà ở cùng bố và anh một thời gian.

Sau khi đồng hành cùng vợ chữa bệnh thì Chiến cho rằng đây là thời điểm phù hợp tách ra để Trang nắn sửa lại tính cách, đồng thời cho Đạt “định hình lại lối sống và 2 vợ chồng có thời gian suy nghĩ, xác định xem có thực sự sống vì nhau hay không hay chỉ là trách nhiệm”.

Người chồng Hà Nội chăm vợ mang thai bị xuất huyết não thông báo đã bỏ nhà đi vì quá khổ sở- Ảnh 1.

Nguyễn Đạt Chiến

Chiến khẳng định vợ chồng mình được biết đến với hình ảnh đẹp, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhưng thực tế thì không: “Một năm qua em sống không còn là chính mình, em sống theo sự áp đặt của người khác mà các bác biết sống như vậy rất khổ tâm. Đôi khi em phải làm những việc đi trái với lương tâm, em ám ảnh khi vợ em nói. Em phải lựa sắc mặt của vợ để làm theo, đêm ngủ phải nghe hơi thở vợ ngắn hay dài để biết hôm đó đã làm hài lòng vợ hay chưa”.

Ngoài ra, anh nói rằng cuộc sống của mình không còn biết đúng sai nữa mà chỉ có sự nhún nhường, mỗi ngày lại một kiểu khác nhau, “cảm giác sinh ra với nhiệm vụ phải phục tùng người khác”.

“Em cần cho vợ em hiểu hạnh phúc là gì, hạnh phúc được xây dựng thế nào và làm sao để có hạnh phúc. Em mong muốn vợ em sẽ trưởng thành hơn, sống có trách nhiệm hơn với mọi người xung quanh, sống không đổ tại hoàn cảnh, tại số phận mà chúng ta phải vươn lên” – Đạt Chiến chia sẻ.

Ở phần bình luận, Chiến nói thêm rằng vợ mình hiện tại hoàn toàn bình thường nhưng do “được chồng bao bọc quá, được chồng làm cho mọi thứ rất dễ dàng nên vợ chưa hiểu được tầm quan trọng”, “vợ em chưa trải vất vả nên mọi thứ nhìn nhận không thấu đáo”,…

Anh chồng này kể thêm một số chi tiết khác trong cuộc sống hàng ngày như đi 70km để mua bánh cho vợ nếu không vợ giận, đi 100km chỉ để vợ vui và chịu tập, không ai có thể góp ý với vợ quá 2 câu vì cô luôn trả lời “Em biết không được nhưng tính em vậy đó”.

“Lúc bệnh thì ok, em làm mọi thứ để vợ phục hồi, còn giờ phục hồi phải tự vận động. Chứ em còn đi làm phát triển kinh tế, lo cho bố cho anh… nhưng cái khó là em bao bọc quá giờ thành bản tính không nghe bất kỳ ai nói, sẵn sàng tỏ thái độ nếu ai góp ý. vì vậy giờ em thay đổi là cũng cả hành trình” – Chiến phản hồi bình luận một cư dân mạng.

Người chồng Hà Nội chăm vợ mang thai bị xuất huyết não thông báo đã bỏ nhà đi vì quá khổ sở- Ảnh 2.

Cặp đôi sau ca phẫu thuật của Trang

Anh này cũng khẳng định không có chuyện lấy vợ con ra làm content để câu view, câu like bán hàng. Cả hai vợ chồng sẵn sàng đón nhận những bình luận góp ý đúng đắn từ cư dân mạng để sửa đổi bản thân.

Về ý kiến mang vợ lên mạng để “bóc phốt”, nói xấu, Chiến bày tỏ quan điểm: “Em nói thật với các bác là ba hoa chích chòe làm gì, cứ sống thật với chính mình còn hơn là khổ cả đời. Các bác không trong hoàn cảnh cũng không biết, vợ em thì không một ai góp ý được, dù đúng dù sai, cứ góp ý là tức ra mặt luôn. Thành ra em bất lực, phải để vợ nhìn vào những tiêu cực mà sửa đổi”.

Thông tin do Đạt Chiến đăng tải khiến nhiều người ngỡ ngàng và thắc mắc bởi trước đó, gia đình này luôn thể hiện cuộc sống vui vẻ, tích cực để vượt qua biến cố. Thậm chí ngày 14/6 vừa qua, Chiến và Trang vẫn đi ăn nhà hàng, tổ chức sinh nhật cho con trai.

Trước đó, câu chuyện vượt biến cố của vợ chồng Chiến – Trang được nhiều người ngưỡng mộ. Sự việc bắt đầu khi Trang đang mang thai ở tháng thứ 6, cô bị xuất huyết não nghiêm trọng vì dị dạng mạch máu, rơi vào trạng thái hôn mê kéo theo nguy cơ tử vong cao.

Mọi thứ như sụp đổ trước mặt Chiến khi bác sĩ nói rằng tỷ lệ thành công của phẫu thuật rất thấp, thậm chí nếu sống cũng có thể thực vật. Dẫu vậy người chồng trẻ vẫn quyết tâm cứu cả mẹ lẫn con. Nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ và ý chí của Trang, ca phẫu thuật thành công, cô không chỉ cử động được, tỉnh táo trở lại mà trí nhớ cũng bình thường.

Người chồng Hà Nội chăm vợ mang thai bị xuất huyết não thông báo đã bỏ nhà đi vì quá khổ sở- Ảnh 3.

Chiến luôn chăm sóc kề cận trong thời gian Trang phục hồi

Sau khi phẫu thuật xong, Trang bị liệt nửa người. Chiến luôn kề cận không rời, dành hơn 15 tiếng/ ngày bên cạnh lo lắng từ việc ăn uống, vệ sinh, tập luyện phục hồi đến dinh dưỡng và hỗ trợ tâm lý. Đúng 8 tuần sau phẫu thuật, Trang sinh một bé trai, đặt tên ở nhà là Gấu.

Từ đó đến đầu tháng 6 vừa qua, Chiến vẫn luôn cập nhật tình hình, ở bên cạnh hỗ trợ, chăm sóc vợ. Trong các video của gia đình này, Trang đã đi lại được, dù dáng đi không vững vàng như người bình thường nhưng vẫn có thể di chuyển một mình. Hiện tại cô vẫn đang trong quá trình tập luyện.

Trên đường đến sân bay công tác, giám đốc đưa chìa khóa căn biệt thự của mình cho một người ăn xin ướt sũng cùng với một đứa trẻ nhỏ… 1 tháng sau, ông trở lại thì vào căn biệt thự thì ng;ã ng;ửa…..

Mưa xối xả đổ xuống mặt kính chiếc xe Mercedes màu đen đang lao vun vút trên con đường cao tốc dẫn ra sân bay Nội Bài. Trong xe, Giám đốc Trần Minh – một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, cà vạt sẫm màu buộc chỉn chu – nhìn đồng hồ liên tục. Chuyến công tác đột xuất sang châu Âu khiến ông phải rời Hà Nội gấp, để lại căn biệt thự trống hoác giữa lòng quận Tây Hồ.

Tiếng mưa lộp độp không dứt, đèn xe hắt sáng xuống làn nước trên mặt đường tạo thành những dải sáng mờ ảo. Bỗng tài xế giảm tốc độ, rồi dừng hẳn trước cổng biệt thự.

“Thưa anh, có người đứng trước cổng. Hình như là ăn xin…” – Tài xế nói, giọng do dự.

Trần Minh cau mày. Ngoài trời, trong làn mưa dày đặc, bóng một người phụ nữ trẻ ướt sũng đang ôm lấy một đứa bé quấn chặt trong khăn mỏng. Cô ta run lên bần bật, ánh mắt không phải là ánh mắt van xin như thường thấy ở những kẻ lang thang – mà là một thứ gì đó… bất lực, cam chịu, và khẩn thiết đến nghẹt thở.

Trần Minh thở dài, bấm nút hạ kính xe.

“Cô đứng ở đây làm gì?” – Ông hỏi, mắt không rời gương mặt nhợt nhạt ấy.

“Xin lỗi… Tôi chỉ… chỉ tìm chỗ trú mưa. Con tôi sốt cao. Không ai cho vào.” – Giọng cô ta lạc đi, tay ghì chặt đứa bé.

Có điều gì đó trong ánh mắt cô gái khiến ông do dự một giây. Không hiểu vì sao, ông tháo chùm chìa khóa trong túi áo vest, rút ra một chiếc nhỏ màu vàng đồng và đưa qua khe cửa kính.

“Đằng sau có một căn biệt thự trống. Tôi đi công tác một tháng. Nếu cô cần chỗ ở… thì cứ vào. Nhưng khi tôi về, tôi không muốn thấy bất kỳ dấu hiệu phá hoại nào.”

Cô gái ngẩn người, rồi cúi rạp người cảm ơn. Không một lời cầu xin, không một câu van nài. Chỉ có cái cúi đầu đầy nghẹn ngào giữa cơn mưa tầm tã.

Chiếc xe lại lao đi, bỏ lại sau lưng hình ảnh người phụ nữ và đứa trẻ lọt thỏm giữa cánh cổng lớn màu xám tro. Trần Minh ngồi thinh lặng, tay vẫn cầm phần chùm chìa khóa còn lại. Lúc ấy, ông không biết, hành động ngẫu hứng ấy sẽ dẫn đến điều gì.

Một tháng sau.

Trần Minh đứng trước căn biệt thự của mình, tay xách vali nhỏ. Mưa lại rơi – không to, chỉ lất phất như một sự tình cờ lạ lùng. Cánh cổng vẫn khóa như lúc ông rời đi. Ông mở cổng, bước vào.

Mọi thứ… sạch sẽ.

Không có dấu hiệu của người lạ. Sàn nhà sáng bóng, ghế sofa được phủ khăn trắng như thường lệ. Trên bàn, một lọ hoa ly vừa nở. Không khí trong nhà mát lành, có mùi oải hương thoang thoảng.

Trần Minh cau mày. Đây không phải là một căn nhà bị chiếm dụng. Đây là… một không gian được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ.

Ông bước lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ chính – và ngã người lùi lại một bước.

Trên giường, có một lá thư gập đôi, đặt ngay ngắn. Bên cạnh là chiếc chìa khóa ông đã đưa đi. Và… một tấm ảnh chụp ông – lúc trẻ – cùng một người phụ nữ ông không nhớ rõ.

Lá thư viết:

“Cháu xin lỗi vì đã ở lại lâu hơn một tháng. Nhưng cháu không biết nên đi đâu.

Cảm ơn chú vì đã cứu con cháu hôm đó. Nếu chú không đưa chìa khóa, nó đã không qua được đêm mưa ấy.

Cháu không lấy gì. Chỉ dọn dẹp, giặt giũ, và thắp nhang cho người phụ nữ trong bức ảnh – vì cháu tìm thấy khung ảnh ấy rơi sau tủ.

Cháu biết chú không quen cháu. Nhưng cháu… biết chú. Rất rõ. Có lẽ chú không nhớ mẹ cháu, Nguyễn Lan. Nhưng nhờ chú, cháu mới được sinh ra trên đời.”

Bức thư rơi khỏi tay Trần Minh. Ông chộp lấy tấm ảnh, run tay nhìn kỹ – người phụ nữ trong hình, người ông từng yêu sâu đậm hơn cả vợ cũ – người mà ông đã rời bỏ khi còn là một chàng sinh viên nghèo với tham vọng lớn.

Lan. Nguyễn Lan.

“Không thể nào…”

Ông ngồi sụp xuống, đầu óc quay cuồng. Mọi chi tiết dồn về cùng lúc: ánh mắt quen thuộc của cô gái ăn xin, nét cằm giống Lan kỳ lạ, cả cách cô không cầu xin – mà chỉ đứng im lặng giữa mưa như đang chờ ai đó đến cứu mình.

Và đứa bé…

Trần Minh ngồi lặng trong phòng khách, tấm ảnh cũ trên tay, lá thư đặt trên bàn. Mưa ngoài trời lại nặng hạt, như phản chiếu sự rối loạn đang giằng xé trong lòng ông.

Nguyễn Lan – cái tên đánh thức cả một quãng ký ức đã đóng băng suốt hơn hai mươi năm. Năm ấy, ông là sinh viên năm ba Đại học Xây dựng, còn Lan học trường Văn hóa Nghệ thuật. Họ yêu nhau cuồng nhiệt. Nhưng rồi ông giành được học bổng đi Pháp – và mang theo giấc mộng lớn lao về thành công. Lá thư Lan gửi năm đó, ông không bao giờ mở ra. Ông đã chọn tương lai, và mặc kệ quá khứ.

Có phải… đứa con gái đó… là con ông?

Ông rút điện thoại, tìm số của một người bạn cũ – giờ là giám đốc bệnh viện đa khoa.
“Anh có thể xét nghiệm ADN giúp tôi không? Tôi cần biết… một chuyện.”
“Được. Nhưng chú phải có mẫu tóc hoặc móng tay của cả hai người.”


Sáng hôm sau, Trần Minh đến phường hỏi về thông tin người phụ nữ và đứa trẻ từng ở gần khu biệt thự. Cán bộ lắc đầu. Không có ai đăng ký tạm trú, càng không ai nhớ đến một phụ nữ trẻ và đứa bé trong thời gian đó.

Ông quay lại nhà, lật tung từng ngóc ngách mong tìm thấy chút manh mối. Cuối cùng, ông thấy một chiếc khăn nhỏ trẻ em – còn mùi thuốc cảm và vệt nước mũi đã khô. Có thể dùng làm mẫu ADN.

Tối hôm đó, ông cắt một sợi tóc của mình, gói khăn vào túi kín rồi đưa đến bệnh viện.

Kết quả dự kiến 3 ngày sau.

Ba ngày chờ đợi dài như ba tháng. Ông không ngủ được. Mỗi đêm lại tưởng tượng đến ánh mắt cô gái, rồi đến Lan – người ông chưa từng tìm lại, dù bao năm thành công, giàu có. Ông không hiểu nổi chính mình của quá khứ: ích kỷ đến mức nào mà có thể quay lưng lại hoàn toàn.

Ngày thứ ba, tin nhắn đến. Ông tới viện, nhận kết quả trong phong bì niêm phong. Bàn tay ông run lên khi mở ra.

“Quan hệ huyết thống CHA – CON: Xác suất tương đồng di truyền > 99.9999%”

Ông ngồi sụp xuống ghế đá bệnh viện.

Cô gái ấy – là con gái ruột của ông.

Suốt một tuần sau, Trần Minh thuê người tìm tung tích cô gái. Nhưng người phụ nữ ấy như bốc hơi khỏi thành phố. Không một ai thấy cô, không bệnh viện nào ghi nhận đứa trẻ điều trị sốt trong tháng đó. Chỉ có duy nhất manh mối: người bảo vệ tòa nhà đối diện biệt thự nói từng thấy một cô gái ôm con ra taxi sáng sớm hôm sau khi trời ngừng mưa, đi về hướng ngoại thành.

Trần Minh lái xe về vùng ven Sóc Sơn – nơi Lan từng sống thời sinh viên. Đến một nhà trọ cũ kỹ, ông chìa tấm ảnh của Lan và hỏi.

Một bà cụ bán nước gần đó nhận ra.

“Ờ… nó giống con bé tên An. Mẹ nó là Lan, mất mấy năm rồi vì ung thư gan. Cái An bươn chải đủ nghề, mới sinh con được gần năm thì nghỉ làm, nghe nói bị ông chủ đuổi vì không muốn có mẹ đơn thân trong quán cà phê.”

“Giờ cô ấy đâu?” – Trần Minh hỏi dồn.

“Dọn đi chỗ khác rồi. Chắc về quê ngoại. Quê đâu tận Yên Lạc, Vĩnh Phúc.”

Trần Minh về nhà, mở lại lá thư. Phía sau có một dòng nhỏ viết nghiêng, như ai đó viết vội:
“Nếu một ngày chú muốn tìm cháu, hãy đến làng Thạch Xá, hỏi bà Mười Gấm.”

Ông không chần chừ nữa. Sáng hôm sau, chiếc xe Mercedes lại rẽ qua những con đường đất đỏ vùng trung du. Mưa đã tạnh từ đêm qua, bầu trời trong xanh, từng tán cây rung rinh ánh sáng.

Làng Thạch Xá nhỏ bé, nằm ven bìa rừng. Trẻ con chạy tung tăng trên đường làng. Người dân chỉ cho ông ngôi nhà cấp bốn có giàn hoa giấy rủ xuống cổng – nhà bà Mười Gấm.

Bà cụ tóc bạc, mắt tinh anh, nhận ra ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Cậu là Minh… phải không? Trời đất, cậu đúng là người đàn ông ấy…”

Ông không nói gì, chỉ gật đầu. Bà cụ thở dài.

“Lan chưa bao giờ trách cậu. Nó mất trong lặng lẽ. Cái An không hận ai, nhưng nó khổ… khổ nhiều lắm. Tôi cưu mang mẹ con nó từ nhỏ, giờ nó về đây ở tạm. Cậu… đi theo tôi.”

Căn nhà nhỏ phía sau lưng núi, có một khu vườn rau và mái bếp nghi ngút khói. Trần Minh bước qua cổng rào tre, lòng hồi hộp đến nghẹt thở.

Cô gái đang phơi tã lót, quay lưng lại. Đứa bé đang bò lồm cồm trên chiếc chiếu rách giữa hiên nhà.

“An.” – Ông khẽ gọi.

Cô gái giật mình quay lại. Ánh mắt cô chạm ánh mắt ông.

Sững sờ. Lặng thinh. Không giận, không vui, chỉ là một nỗi đau đã quen thuộc.

“Cháu… không ngờ chú tìm đến.” – Giọng cô nghèn nghẹn.

“Chú… biết rồi. Chú xin lỗi.”

Cô gái gật nhẹ. Rồi bỗng nói: “Cháu không cần gì. Chỉ mong chú sống tốt. Con cháu – nó không cần người bố nếu chỉ vì trách nhiệm.”

Ông bước đến, quỳ xuống bên đứa bé. Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay ông. Trần Minh bật khóc.

“Không phải trách nhiệm… Mà là chuộc lỗi. Và yêu thương.”

Một tháng sau, căn biệt thự quận Tây Hồ mở cửa lại. Nhưng lần này, có tiếng trẻ con ríu rít trong sân. Trần Minh xin nhận lại con gái, xin lỗi – không phải bằng tiền, mà bằng sự có mặt đúng lúc.

Cô gái tên An chưa tha thứ hoàn toàn, nhưng cô đồng ý để ông là một phần trong cuộc sống của con mình. Một thế hệ mới.

Và chiều hôm ấy, khi cơn mưa đầu mùa bất ngờ đổ xuống, ba người – ông già, cô gái trẻ, và một đứa trẻ chưa biết nói – ngồi cùng nhau dưới mái hiên.

Chiếc chìa khóa cũ nằm trên bàn, sáng lên một màu đồng nhẹ – như một khởi đầu mới, giữa cơn mưa không còn lạnh buốt như xưa.

5 ngày nữa, người đi làm lương 15 triệu có thể phải chi 1,575 triệu đồng/tháng cho điều này, ai cũng cần nắm rõ

Với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương.

Ngày 25 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đưa tin “5 ngày nữa, người đi làm lương 15 triệu có thể phải chi 1,575 triệu đồng/tháng cho điều này, ai cũng cần nắm rõ”. Nội dung như sau:

Báo VTC News đưa tin, theo quy định hiện hành và Luật BHXH 2024 (có hiệu lực từ 1/7/2025), tổng mức đóng bảo hiểm bắt buộc là 32% trên tiền lương tháng. Trong đó, người lao động đóng 10,5%, còn người sử dụng lao động (doanh nghiệp) đóng 21,5%.

Vậy lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? Các khoản đóng cụ thể như sau:

Phần người lao động đóng gồm: BHXH (hưu trí, tử tuất) 8%; Bảo hiểm y tế (BHYT) 1,5%; Bảo hiểm thất nghiệp (BHTN) 1%. Tổng cộng: 10,5% × 15 triệu = 1.575.000 đồng/tháng.

Phần doanh nghiệp đóng: BHXH (hưu trí, tử tuất) 14%; BHYT 3%; BHTN 1%; Tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp 0,5%; Ốm đau, thai sản 3%. Tổng cộng: 21,5% × 15 triệu = 3.225.000 đồng/tháng.

Như vậy, với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương, còn lại doanh nghiệp chịu phần lớn là 3.225.000 đồng/tháng.

Tuy nhiên, không phải doanh nghiệp nào cũng đóng bảo hiểm trên toàn bộ mức lương thực nhận của người lao động. Trên thực tế, nhiều doanh nghiệp chỉ kê khai lương đóng bảo hiểm ở mức tối thiểu vùng, tức mức lương thấp nhất mà pháp luật cho phép làm căn cứ đóng BHXH, thay vì mức lương thực tế (ví dụ 15 triệu đồng/tháng).

Điều này giúp giảm chi phí cho doanh nghiệp nhưng khiến người lao động bị thiệt thòi khi tính các quyền lợi bảo hiểm như lương hưu, chế độ thai sản, ốm đau… vốn dựa trên mức lương đã đóng.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Mức lương 15 triệu có hợp lệ để đóng BHXH không?

Về tính hợp lệ, mức lương 15 triệu đồng hoàn toàn nằm trong phạm vi được dùng để đóng BHXH. Theo quy định hiện hành, mức lương đóng BHXH không được thấp hơn lương tối thiểu vùng và không vượt quá mức tối đa:

Đối với BHXH và BHYT: mức trần là 20 lần mức lương cơ sở (hiện tại là 2,34 triệu đồng), tương đương 46,8 triệu đồng. Riêng đối với BHTN: trần lương phụ thuộc vào mức lương tối thiểu vùng. Ví dụ ở vùng I (mức lương tối thiểu 4,96 triệu), mức trần là 99,2 triệu đồng.

Do đó, với mức 15 triệu, người lao động hoàn toàn đủ điều kiện để đóng bảo hiểm đầy đủ và hợp lệ theo quy định.

Trước đó, ngày 10 tháng 6 năm 2025, báo điện tử VTC đưa tin “Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bắt buộc bao nhiêu?”. Nội dung như sau:

Theo quy định hiện hành và Luật BHXH 2024 (có hiệu lực từ 1/7/2025), tổng mức đóng bảo hiểm bắt buộc là 32% trên tiền lương tháng. Trong đó, người lao động đóng 10,5%, còn người sử dụng lao động (doanh nghiệp) đóng 21,5%.

Vậy lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? Các khoản đóng cụ thể như sau:

Phần người lao động đóng gồm: BHXH (hưu trí, tử tuất) 8%; Bảo hiểm y tế (BHYT) 1,5%; Bảo hiểm thất nghiệp (BHTN) 1%. Tổng cộng: 10,5% × 15 triệu = 1.575.000 đồng/tháng.

Phần doanh nghiệp đóng: BHXH (hưu trí, tử tuất) 14%; BHYT 3%; BHTN 1%; Tai nạn lao động, bệnh nghề nghiệp 0,5%; Ốm đau, thai sản 3%. Tổng cộng: 21,5% × 15 triệu = 3.225.000 đồng/tháng.

Như vậy, với mức lương 15 triệu đồng/tháng, tổng số tiền đóng bảo hiểm bắt buộc hàng tháng là 4.800.000 đồng, trong đó người lao động trực tiếp trích 1.575.000 đồng từ lương, còn lại doanh nghiệp chịu phần lớn là 3.225.000 đồng/tháng.

Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? (Ảnh minh họa: Vietnamnet)

Lương 15 triệu đồng đóng bảo hiểm bao nhiêu? (Ảnh minh họa: Vietnamnet)

Tuy nhiên, không phải doanh nghiệp nào cũng đóng bảo hiểm trên toàn bộ mức lương thực nhận của người lao động. Trên thực tế, nhiều doanh nghiệp chỉ kê khai lương đóng bảo hiểm ở mức tối thiểu vùng, tức mức lương thấp nhất mà pháp luật cho phép làm căn cứ đóng BHXH, thay vì mức lương thực tế (ví dụ 15 triệu đồng/tháng).

Điều này giúp giảm chi phí cho doanh nghiệp nhưng khiến người lao động bị thiệt thòi khi tính các quyền lợi bảo hiểm như lương hưu, chế độ thai sản, ốm đau… vốn dựa trên mức lương đã đóng.

– Mức lương tối đa:

  • Đối với BHXH, BHYT: Bằng 20 lần mức lương cơ sở.
  • Đối với BHTN: Bằng 20 lần mức lương tối thiểu vùng.

Theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP, mức lương cơ sở hiện nay là 2,34 triệu đồng/tháng. Như vậy, mức trần lương đóng BHXH, BHYT: 20 × 2,34 triệu = 46,8 triệu đồng/tháng và mức trần lương đóng BHTN (tùy theo vùng):

Ví dụ ở vùng I (mức lương tối thiểu 4,96 triệu) thì mức trần là 99,2 triệu đồng. Ở vùng IV (lương tối thiểu 3,25 triệu) thì mức trần là 65 triệu đồng. Với mức lương 15 triệu đồng, người lao động hoàn toàn nằm trong giới hạn hợp lệ để làm căn cứ đóng bảo hiểm theo quy định.

Một điểm mới đáng chú ý trong Luật BHXH 2024 là việc thay đổi căn cứ tính đóng một số chế độ BHXH bằng cách sử dụng “mức tham chiếu” thay cho “mức lương cơ sở”. Trong giai đoạn chuyển tiếp, khi mức lương cơ sở chưa bị bãi bỏ, mức tham chiếu tạm thời vẫn bằng lương cơ sở hiện hành (2,34 triệu đồng/tháng). Do đó, các giới hạn về mức lương đóng bảo hiểm chưa thay đổi tại thời điểm 1/7/2025.

Về lâu dài, Chính phủ sẽ ban hành mức tham chiếu mới, không thấp hơn mức lương cơ sở cũ và sẽ được điều chỉnh linh hoạt theo chỉ số giá tiêu dùng, tăng trưởng kinh tế và khả năng của quỹ BHXH.

Dù là khoản chi bảo hiểm xã hội không hề nhỏ, nhưng đây là phần đóng góp cần thiết để bảo vệ quyền lợi an sinh lâu dài cho người lao động, đồng thời giúp doanh nghiệp tuân thủ pháp luật và giữ ổn định lực lượng lao động trong bối cảnh kinh tế nhiều biến động.