Tôi chỉnh đốn em chồng vì nó quá l:á:o h:ỗn, ai ngờ mọi bí mật nhà chồng phút chốc bị phanh phui sau tiếng “ch:oang”

Sáng hôm ấy, tiếng chuông đồng hồ reo vang, đánh thức tôi khỏi giấc mơ đang dang dở. Nắng sớm đã rọi qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tôi vươn vai, hít thở sâu, cố gắng gạt bỏ cảm giác bồn chồn khó tả trong lòng. Hôm nay là ngày giỗ đầu của bố chồng, và tôi biết, mọi thứ sẽ không hề yên bình như vẻ ngoài của nó.

Gia đình chồng tôi khá phức tạp. Bố chồng mất sớm, để lại mẹ chồng góa bụa cùng ba người con: chồng tôi là anh cả, rồi đến cô em gái thứ hai và cuối cùng là thằng út, em chồng tôi. Từ nhỏ nó đã được nuông chiều, muốn gì được nấy, thành ra lớn lên tính tình ngông nghênh, bất cần, chẳng coi ai ra gì. Tôi đã nhiều lần góp ý, nhưng mẹ chồng và chồng tôi thì cứ tặc lưỡi bỏ qua, bảo nó còn nhỏ, rồi sẽ khác.

Nhưng lần này thì khác. Mấy ngày nay, tôi đã cố gắng chuẩn bị tươm tất cho ngày giỗ. Tôi thức khuya dậy sớm, lo toan mọi thứ từ mâm cỗ đến việc trang hoàng ban thờ. Thế mà hôm qua, khi tôi vừa ra ngoài mua thêm đồ, em chồng tôi đã rủ bạn bè về nhà, bật nhạc ầm ĩ, còn làm đổ lọ hoa trên bàn thờ. Khi tôi về, nó còn trơ trẽn bảo: “Chị dâu khó tính quá, có tí chuyện mà làm ầm ĩ lên.”

Máu nóng trong người tôi dồn lên. Tôi cố kìm nén, hít thở thật sâu. “Phòng thờ là nơi linh thiêng, em phải biết tôn trọng. Sao em có thể vô ý thức như vậy?” Tôi nói, giọng đã có phần gằn xuống. Nó chỉ cười khẩy, liếc mắt nhìn tôi đầy vẻ thách thức. “Phòng thờ thì sao? Tôi thích làm gì thì làm, liên quan gì đến chị?”

Lời nói của nó như giọt nước tràn ly. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. “Em ăn nói cho cẩn thận! Em nghĩ em là ai mà có thể ăn nói hỗn láo như vậy? Đây là nhà của anh em, là nơi thờ cúng tổ tiên. Em không có quyền làm loạn ở đây!” Tôi nói to, giọng run lên vì tức giận. Mẹ chồng và chồng tôi đang ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng cãi vã thì vội vàng chạy ra.

Mẹ chồng nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó chịu. “Con dâu, con làm gì mà ầm ĩ vậy? Hôm nay là ngày giỗ bố, sao con lại làm lớn chuyện lên?” Bà nói, giọng trách móc. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. “Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng em ấy quá đáng lắm. Em ấy đã làm đổ lọ hoa trên bàn thờ, còn ăn nói hỗn hào với con.”

Chồng tôi vội vàng xoa dịu. “Thôi được rồi, có gì từ từ nói. Em út còn nhỏ, em đừng chấp nó.” Anh nói, cố kéo tôi về phía sau. Nhưng tôi không thể nhịn được nữa. “Nhỏ ư? Em ấy đã hai mươi tuổi rồi đấy, anh còn định bao che cho nó đến bao giờ? Cứ dung túng như vậy thì nó sẽ hư hỏng mất!” Tôi gần như hét lên.

Em chồng tôi thấy có mẹ và anh trai chống lưng, càng được đà lấn tới. Nó cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ khinh thường. “Chị dâu bớt làm màu đi. Chị nghĩ chị là ai mà có quyền dạy đời tôi? Chị tưởng chị về đây là bà hoàng à? Nhà này không ai cần chị đâu!” Nó nói, rồi bất ngờ vung tay hất đổ chiếc bình hoa bằng sứ đặt trên kệ gần đó.

“CHOANG!” Tiếng bình vỡ tan tành, những mảnh sứ văng tung tóe trên sàn nhà. Không gian bỗng chốc im lặng đến đáng sợ. Mẹ chồng và chồng tôi sững sờ, còn tôi thì chết lặng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như chậm lại. Mảnh sứ vỡ không chỉ là một chiếc bình, mà nó còn là ranh giới cuối cùng của sự chịu đựng trong tôi.

 

Ngay lúc đó, tôi không biết một sức mạnh nào đã thôi thúc mình. Tôi không còn là cô con dâu hiền lành, nhẫn nhịn nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt em chồng, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. “Hôm nay, tôi sẽ cho em biết ai mới là người không có quyền ở đây.” Tôi bước lại gần đống đổ vỡ, tay run run nhặt lên một mảnh sứ.

“Em út, em có biết đây là cái gì không?” Tôi hỏi, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. Nó nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. “Thì là cái bình vỡ chứ gì?” Tôi cười nhạt. “Không, đây là thứ mà bố em đã tặng mẹ em vào ngày cưới. Nó là kỷ vật tình yêu của bố mẹ, là thứ mà mẹ em luôn nâng niu, trân trọng.”

Mẹ chồng tôi lúc này đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Bà nhìn tôi, rồi nhìn mảnh bình vỡ trên tay tôi, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Em chồng tôi cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn. “Sao chị biết?” Nó hỏi, giọng lí nhí.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói, từng lời từng chữ như được nung chảy từ trong tim. “Bởi vì, tôi đã nghe mẹ kể rất nhiều về bố. Tôi biết bố em là người đàn ông tuyệt vời thế nào, ông đã yêu thương mẹ em ra sao. Tôi biết mẹ em đã phải chịu đựng những gì sau khi bố mất, một mình gồng gánh nuôi ba anh em các em khôn lớn.”

Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, nước mắt đã chực trào. “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã nói ra điều này. Nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa. Con đã chứng kiến mẹ ngày đêm vất vả, thức khuya dậy sớm, lo cho các con từng bữa ăn giấc ngủ. Con thấy mẹ đã hy sinh cả tuổi xuân của mình để lo cho gia đình này. Vậy mà em ấy lại không hề biết trân trọng!”

Chồng tôi bước tới, nắm lấy tay tôi. “Em… em nói gì vậy?” Anh hỏi, giọng nói đầy vẻ hoang mang. Tôi nhìn anh, nước mắt đã không thể kìm nén được nữa. “Anh à, em đã nhẫn nhịn đủ rồi. Em không thể nhìn mẹ chịu khổ, không thể nhìn em út ngày càng hư hỏng mà không làm gì được.”

Tôi quay sang em chồng, giọng nói đầy sự thất vọng. “Em út, em có biết mẹ em đã phải làm gì để có tiền nuôi em ăn học không? Em có biết mẹ em đã phải bán đi những gì để có tiền chữa bệnh cho em lúc em còn nhỏ không?” Em chồng tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi.

Mẹ chồng tôi lúc này đã khóc nức nở. “Con dâu… con đừng nói nữa mà…” Bà nói trong tiếng nấc. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất để tôi nói ra tất cả, để mọi bí mật được phơi bày.

 

“Mẹ ơi, con biết mẹ giấu kín nỗi đau trong lòng. Con biết mẹ không muốn các con lo lắng. Nhưng mẹ ơi, con cũng là con của mẹ, con cũng muốn chia sẻ gánh nặng với mẹ.” Tôi nhìn mẹ, ánh mắt đầy sự xót xa. “Mẹ đã giấu chúng con về khoản nợ lớn mà bố để lại, mẹ đã phải làm thêm đêm hôm để trả nợ. Mẹ đã giấu chúng con về căn bệnh của mẹ, mẹ đã phải chịu đựng những cơn đau một mình.”

Lời nói của tôi như sét đánh ngang tai chồng tôi và cô em gái thứ hai. Họ nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, rồi quay sang nhìn mẹ chồng. “Mẹ ơi, có thật không ạ?” Chồng tôi hỏi, giọng nói run rẩy. Mẹ chồng tôi chỉ biết gật đầu trong nước mắt.

Không khí trong nhà chùng xuống. Nỗi đau, sự hối hận và cả sự thật trần trụi bỗng chốc ập đến. Em chồng tôi lúc này đã không còn vẻ ngông nghênh, bất cần nữa. Nó ngồi thụp xuống sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở. “Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ… Con xin lỗi…”

Tôi cảm thấy một gánh nặng vừa được trút bỏ. Tôi biết, mình đã làm một việc đúng đắn, dù nó có thể gây ra đau đớn trong chốc lát. Nhưng chỉ khi sự thật được phơi bày, chúng ta mới có thể đối diện với nó và tìm cách chữa lành.

Chồng tôi đến bên mẹ, ôm lấy bà. “Mẹ ơi, sao mẹ lại giấu chúng con? Sao mẹ lại chịu đựng một mình?” Giọng anh nghẹn ngào. Cô em gái thứ hai cũng đến bên mẹ, ôm lấy bà và khóc. Ba mẹ con họ ôm nhau, khóc nức nở.

Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng ấy, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm đến lạ. Tôi biết, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ khác. Mọi bí mật đã được phơi bày, và chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với chúng.

 

Sau ngày hôm đó, không khí trong gia đình tôi thay đổi hoàn toàn. Em chồng tôi không còn ngông nghênh, bất cần nữa. Nó trở nên trầm tính hơn, biết quan tâm đến mẹ và anh chị hơn. Nó bắt đầu tìm việc làm thêm, cố gắng phụ giúp gia đình.

Chồng tôi và cô em gái thứ hai cũng ý thức hơn về trách nhiệm của mình. Họ cùng tôi tìm hiểu về căn bệnh của mẹ, đưa mẹ đi khám định kỳ. Chúng tôi cùng nhau lập kế hoạch trả nợ, cùng nhau vun đắp cho gia đình.

Mẹ chồng tôi cũng dần cởi mở hơn. Bà không còn giấu kín những nỗi lo lắng, những gánh nặng trong lòng. Bà chia sẻ với chúng tôi mọi thứ, và chúng tôi cùng nhau tìm cách giải quyết. Gia đình tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết.

Tôi biết, quá trình chữa lành sẽ còn dài, nhưng chúng tôi đã có một khởi đầu tốt đẹp. Từ tiếng “choang” của chiếc bình vỡ, những bí mật đã được phơi bày, và từ đó, một trang mới đã được mở ra cho gia đình tôi, một trang mới tràn đầy sự thấu hiểu, yêu thương và trách nhiệm.

Buổi tối hôm đó, khi mọi thứ đã lắng xuống, tôi ngồi bên cạnh mẹ chồng. Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt bà tràn đầy sự biết ơn. “Con dâu, cảm ơn con. Cảm ơn con đã nói ra tất cả. Mẹ đã quá sai khi giấu diếm các con.”

Tôi mỉm cười, siết chặt tay mẹ. “Mẹ ơi, không ai có lỗi cả. Quan trọng là bây giờ chúng ta đã hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn.” Mẹ gật đầu, nước mắt lại lăn dài. Nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Em chồng tôi bước vào phòng, mang theo một tách trà nóng. Nó đặt tách trà xuống bàn, rồi lí nhí nói: “Chị dâu, em xin lỗi chị. Em đã quá hỗn láo. Em hứa sẽ thay đổi.” Tôi nhìn nó, nở nụ cười. “Không sao đâu em. Chị tin em sẽ làm được.”

Chồng tôi bước vào, ôm lấy vai tôi. “Anh thật may mắn khi có em, em đã giúp gia đình mình xích lại gần nhau hơn.” Tôi dựa vào vai anh, cảm thấy bình yên và ấm áp.

Đêm đó, tôi ngủ một giấc thật sâu, không còn trằn trọc hay lo lắng nữa. Tôi biết, một chặng đường mới đang chờ đợi chúng tôi, nhưng tôi tin rằng, với tình yêu thương và sự thấu hiểu, chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn. Gia đình tôi đã thực sự trở thành một gia đình, nơi mọi người cùng nhau chia sẻ gánh nặng, cùng nhau vun đắp hạnh phúc.