Tôi và Nam đã ly hôn được hai năm. Dù không còn là vợ chồng, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ văn minh vì con trai – bé Bin. Cuối tuần, tôi thường đưa Bin về thăm ông bà nội. Mẹ chồng cũ của tôi, bà Lan, luôn yêu thương cháu hết mực. Bà hay làm bánh, kể chuyện cổ tích và thi thoảng lại tặng Bin vài món đồ chơi hay bộ quần áo mới.

Tôi không ngờ, một món quà tưởng như bình thường lại là thứ mở ra cánh cửa dẫn đến bí mật mà cả hai năm qua tôi chưa từng một lần dám nghĩ đến. Chiếc balo màu xanh dương ấy không chỉ khiến con trai tôi nhảy cẫng vì thích thú – nó còn khiến tim tôi gần như ngừng đập vào cái đêm tôi vô tình mở nó ra…

Tôi và Nam ly hôn đã tròn hai năm. Không ồn ào, không tranh chấp. Mọi chuyện được giải quyết êm đẹp, chủ yếu là vì cả hai đều muốn giữ một môi trường bình ổn cho Bin – đứa con trai bốn tuổi của chúng tôi. Tôi nuôi Bin, nhưng Nam có quyền thăm nom, và gia đình anh – đặc biệt là mẹ chồng cũ của tôi, bà Lan – vẫn luôn giữ liên lạc với cháu.

Mỗi cuối tuần, tôi đều đưa Bin về nhà bà nội chơi. Dù không còn là con dâu, bà Lan vẫn đối xử với tôi như trước, có khi còn tử tế hơn. Bà nấu ăn, hỏi han, chuẩn bị đồ chơi và bánh trái cho Bin. Những lần như thế khiến tôi cảm thấy lòng nhẹ đi. Dù hôn nhân không còn, ít nhất tôi vẫn giữ được một phần gia đình cho con trai.

Tuần trước, như thường lệ, tôi đón Bin từ lớp mẫu giáo rồi chở thẳng tới nhà bà nội. Hôm đó, trời trong vắt, mát dịu. Bà Lan đón cháu bằng nụ cười rạng rỡ và không quên đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước – một chiếc balo màu xanh dương in hình siêu nhân mà Bin đang mê tít.

Bin nhảy cẫng lên vì vui mừng, đeo balo lên vai rồi chạy vòng vòng trong sân, miệng hét lên:
– “Balo siêu nhân! Con là anh hùng rồi!”

Tôi ngồi nhấp trà trong khi bà Lan lúi húi trong bếp. Không khí gia đình thật ấm cúng, khiến tôi bất giác cảm thấy yên lòng.

Tối đó, sau khi về nhà và tắm rửa cho Bin xong, tôi dỗ con ngủ như mọi khi. Khi phòng đã yên ắng, tôi mang balo của con ra để lấy quần áo bẩn đi giặt.

Tôi mở balo, lấy ra mấy bộ đồ, định cho vào rổ thì sững lại. Cái balo rõ ràng không còn gì, nhưng khi tôi cầm lên thì nó lại nặng hơn bình thường.

Tò mò, tôi sờ xung quanh, lật từng lớp vải lót. Một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng khi ngón tay tôi chạm phải một đường khóa kéo lạ nằm sát đáy – thứ mà tôi chưa từng để ý tới.

Tôi kéo khóa. Một chiếc túi vải nhỏ được may khéo léo lộ ra. Tay tôi run nhẹ khi mở nó. Bên trong là một xấp tiền – loại mệnh giá 500 nghìn – được gói cẩn thận trong bao nylon, cùng một lá thư viết tay.

Tôi nhìn xấp tiền – có lẽ phải hơn hai chục triệu – rồi đưa mắt sang lá thư.

Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng tôi nhận ra ngay nét chữ của bà Lan.

“Con à,
Mẹ biết chuyện gia đình mình khiến con buồn nhiều. Hai năm qua, mẹ luôn thấy day dứt. Mẹ không biết nên nói thế nào cho đúng, nên đành gửi gắm ít tiền này qua Bin. Đây là số tiền mẹ dành dụm, không nhiều nhưng mong con đừng từ chối. Mẹ biết con đang vất vả lắm.
Nếu con phát hiện ra bọc này, hãy để mẹ giải thích…”

Tôi ngồi sững trên ghế, tim đập mạnh trong ngực. Tôi đọc lại thư thêm hai lần. Nước mắt tôi rơi lúc nào không hay.

Tôi không rõ cảm xúc mình là gì – xúc động, biết ơn, hay một phần nào đó thấy đau lòng. Bà Lan là mẹ chồng cũ, không còn ràng buộc gì với tôi, vậy mà bà vẫn âm thầm lo cho hai mẹ con. Không hỏi han, không kể công, chỉ lặng lẽ nhét tiền vào đáy balo của cháu, mong tôi có thêm chút dự phòng trong cuộc sống.

Tôi không thể ngủ được đêm đó.

Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên, tôi để Bin ở nhà bà ngoại rồi bắt taxi đến nhà bà Lan.

Bà mở cửa, ngạc nhiên khi thấy tôi đứng trước cổng.

– “Có chuyện gì vậy con?” – bà hỏi, tay còn dính bột mì, chắc đang làm bánh.

Tôi giơ chiếc balo ra, không nói gì. Đôi mắt bà nhìn nó rồi nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy bà như già đi vài tuổi. Bà gật đầu khẽ, mời tôi vào nhà.

Tôi ngồi xuống, đặt lá thư lên bàn.

– “Mẹ… sao mẹ lại làm vậy? Sao không nói với con?” – tôi nghẹn ngào.

Bà Lan ngồi xuống đối diện, rót cho tôi ly nước. Rồi bà thở dài, giọng chậm rãi.

– “Vì mẹ biết nếu mẹ đưa trực tiếp, con sẽ không nhận. Con luôn mạnh mẽ, tự lập, mẹ hiểu. Nhưng con là mẹ đơn thân, một mình nuôi Bin… Mẹ thấy con gầy đi nhiều, con không nói nhưng mẹ biết cuộc sống không dễ dàng.”

Tôi siết chặt bàn tay, xúc động.

– “Nhưng mẹ không cần phải làm vậy. Con đâu có xin gì đâu…”

– “Không ai xin. Nhưng mẹ thương con như con gái. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con chật vật một mình. Mẹ cũng thấy có lỗi. Vì nếu mẹ cứng rắn hơn, có khi con với Nam không ra nông nỗi này.”

Tôi nhìn bà, ngỡ ngàng. Chuyện ly hôn là quyết định giữa tôi và Nam, đâu liên quan đến bà?

Bà Lan như hiểu được suy nghĩ tôi, bà tiếp:

– “Mẹ biết giữa con và Nam có nhiều điều không thể hàn gắn. Nhưng mẹ vẫn luôn nghĩ nếu lúc đó mẹ chịu lắng nghe nhiều hơn, đứng về phía con nhiều hơn, có lẽ con đã không thấy cô đơn đến mức phải buông tay.”

Không gian lặng đi vài nhịp.

Tôi bật khóc. Lần đầu tiên sau hai năm, tôi để cho cảm xúc mình vỡ òa như thế.

Tôi ngồi trong gian bếp nhỏ quen thuộc, nơi từng chứng kiến biết bao bữa cơm gia đình khi tôi còn là con dâu. Cảm xúc tràn ngập: ngỡ ngàng, xúc động, và cả một chút bối rối. Bà Lan, người mẹ chồng mà tôi từng nghĩ đã trở nên xa cách sau ly hôn, nay lại ngồi trước mặt tôi, tay run run rót ly nước, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ dành chính mình.

– “Con biết không… có những đêm mẹ không ngủ được. Nhìn lại chuyện cũ, mẹ thấy mẹ cũng có lỗi. Mẹ đã thiên về con trai mình quá nhiều, không chịu hiểu những gì con đang chịu đựng trong cuộc sống với Nam.”

Tôi nuốt khan. Đúng là ngày xưa, mối quan hệ giữa tôi và Nam dần rạn nứt không chỉ vì sự khác biệt giữa hai người, mà còn bởi sự thiếu cảm thông của gia đình chồng – đặc biệt là mẹ Nam. Nhưng hôm nay, lời bà nói khiến tôi nhận ra: không phải bà vô tâm, mà là không đủ tinh tế lúc đó. Giờ đây, có lẽ chính bà cũng phải vật lộn với mặc cảm và hối hận.

Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi nhẹ:

– “Mẹ… sao mẹ lại để tiền trong balo của Bin? Sao mẹ không nói thẳng với con?”

Bà Lan cúi đầu, hai tay đan vào nhau:

– “Vì mẹ biết con sẽ từ chối. Con là người có lòng tự trọng. Nếu mẹ nói, con sẽ gạt đi liền. Nên mẹ nghĩ… thôi thì để nó như một món quà cho Bin. Còn thư… là để lỡ khi nào con phát hiện, con có thể hiểu mẹ một chút.”

Tôi lặng im. Mắt tôi vô tình liếc sang chiếc tủ gỗ cũ sát tường. Một kỷ vật từ thời bà Lan còn trẻ. Tôi từng dọn dẹp nó vài lần khi còn sống ở đây. Bỗng tôi buột miệng:

– “Mẹ… con có thể hỏi một chuyện hơi riêng tư không?”

– “Ừ, con cứ nói.”

– “Từ sau khi con và Nam ly hôn, hai mẹ con… có hay trò chuyện không?”

Nghe câu hỏi đó, bà Lan hơi khựng lại. Bà nhìn tôi vài giây, như đang cân nhắc điều gì đó.

– “Ít, con à. Từ sau khi ly hôn, Nam… thay đổi nhiều. Nó ít về, lầm lì. Mỗi lần mẹ nhắc tới con với Bin, nó im lặng. Có lúc mẹ thấy nó ngồi hàng giờ trước hiên nhà, hút thuốc… mắt thì đỏ. Mẹ biết nó cũng đau. Nhưng nó không nói. Chỉ để lại vài lá thư… rồi đi.”

– “Lá thư?”

Bà Lan gật đầu, đứng dậy, đi về phía tủ gỗ, mở ngăn kéo dưới cùng. Bà lấy ra một hộp gỗ cũ, bên trong là một tập giấy được kẹp lại. Bìa ngoài ghi rõ: “Không gửi.”

Bà đưa cho tôi.

– “Mẹ không biết có nên đưa con không. Nhưng nếu con muốn hiểu rõ hơn… thì đọc đi.”

Tôi lật những trang đầu tiên. Đó là thư của Nam – viết cho tôi, sau ly hôn.

“Anh biết có thể em sẽ không bao giờ đọc những dòng này. Nhưng anh vẫn viết, vì anh không dám nói ra bằng lời.
Anh xin lỗi. Anh đã không hiểu em, không đứng về phía em. Khi em thấy mệt mỏi vì vừa đi làm, vừa lo cho Bin, anh lại nghĩ em phàn nàn. Khi em cần chia sẻ, anh lại im lặng.
Em mạnh mẽ quá… đến mức anh quên mất em cũng cần được dựa vào ai đó.
Anh nhớ em. Nhớ Bin. Và anh ghét chính mình vì đã để mất gia đình này.”

Tôi run tay, lật tiếp những trang khác. Mỗi lá thư là một lời sám hối, một mảnh ký ức bị che giấu. Nam không trách tôi, không giận tôi, chỉ trách chính anh vì đã không đủ trưởng thành, không đủ tinh tế.

Tôi đọc đến cuối cùng, và khựng lại.

“Lá thư này anh sẽ cất vào đáy tủ. Có thể mẹ sẽ tìm thấy. Có thể một ngày nào đó, em sẽ đọc được. Nếu lúc ấy em vẫn còn ghét anh, anh cũng chấp nhận. Nhưng nếu… chỉ nếu thôi… em có thể tha thứ, thì xin hãy cho anh một cơ hội – không để làm lại từ đầu, mà để ít nhất được làm một người cha đúng nghĩa.”

Tôi gập tập thư lại, ôm nó vào lòng. Cảm xúc dồn nén suốt hai năm vỡ òa. Có lẽ, cả hai chúng tôi đều đã im lặng quá lâu. Tưởng rằng sự im lặng sẽ giúp nguôi ngoai, nhưng hóa ra nó chỉ giấu đi những tổn thương chưa kịp lành.

Tôi nhìn bà Lan, giọng khàn khàn:

– “Mẹ… con không biết phải nói gì…”

– “Chỉ cần con biết, là mẹ chưa bao giờ ngừng thương con, thương Bin. Còn về Nam… mẹ nghĩ nó vẫn đang chờ, chỉ là không biết phải bắt đầu lại thế nào.”

Tôi về nhà khi trời đã chiều muộn. Bin chạy ùa ra, ôm chầm lấy tôi:

– “Mẹ! Mẹ coi balo con nè, con giấu siêu nhân ở trong đó nha!”

Tôi nhìn balo, rồi nhìn Bin, lòng chợt thấy ấm áp. Tôi bế con lên, hôn lên má nó.

Đêm đó, tôi ngồi viết một bức thư. Không phải để gửi đi, mà để giải tỏa những cảm xúc chôn giấu bấy lâu.

Nam,
Em đã đọc những lá thư anh viết. Em không biết liệu mọi thứ có thể quay lại như xưa không – chắc là không. Nhưng em biết một điều: chúng ta đều chưa từng hết quan tâm nhau.
Nếu anh thực sự muốn làm lại – không phải với em, mà với con – thì em sẵn lòng tạo cơ hội. Bin cần một người cha. Và có lẽ… em cũng cần một người bạn đồng hành, dù chỉ là trong hành trình làm cha mẹ.”

Tôi cất thư vào ngăn kéo. Không cần gửi. Tôi biết, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Và có lẽ, chiếc balo màu xanh dương kia – thứ tưởng như nhỏ bé – đã mở ra một cánh cửa mà tôi từng nghĩ đã vĩnh viễn khép lại.