Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10 triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén rút ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh

“Vợ gặp tai nạn, hôn mê sâu, ngày nào cũng tốn mười triệu tiền viện phí. Tôi đã tính đủ mọi cách xoay sở. Nhưng đến một đêm, khi đứng nhìn cô ấy thở yếu ớt trong căn phòng lạnh ngắt, tôi đã làm điều đó. Tôi rút ống thở. Và rồi sáng hôm sau… tôi nhận tin như sét đánh ngang tai.”

Mười tháng trước, cuộc sống của vợ chồng Hùng và Trang vẫn trôi qua như bao người lao động bình thường khác. Họ cưới nhau được năm năm, chưa có con, sống trong căn nhà thuê ở quận Gò Vấp, TP.HCM. Hùng là tài xế giao hàng, Trang làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai người từng mơ có con trong năm tới, vay tiền mua một căn hộ trả góp và làm lại cuộc đời sau quãng thời gian nghèo khó. Nhưng đời không bao giờ đi đúng hướng mà người ta vẽ ra.

Vào một buổi chiều muộn, Trang đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe tải lấn làn tông trúng khi cô đi xe máy qua ngã tư. Va chạm mạnh khiến cô bị chấn thương sọ não, hôn mê ngay lập tức. Hùng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện trong lúc đang giao đơn hàng cuối cùng trong ngày. Khi tới nơi, vợ anh đã nằm bất động, toàn thân băng bó. Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cô ấy đang hôn mê sâu. Cơ hội tỉnh lại chưa thể nói trước được, nhưng tiên lượng không khả quan.”

Ngày đầu tiên, viện phí tạm ứng đã là 20 triệu. Hùng không kịp suy nghĩ, quẹt sạch tiền tiết kiệm của hai vợ chồng trong tài khoản. Ngày thứ hai, bác sĩ yêu cầu mua thêm thuốc đặc trị, thiết bị hỗ trợ, tổng cộng gần 15 triệu nữa. Sau một tuần, Hùng bắt đầu vay nóng từ bạn bè, đồng nghiệp. Sau một tháng, anh cắm xe máy, cắm nhẫn cưới, bán sạch mọi thứ có thể bán.

Dù Trang nằm bất động, Hùng vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nắm tay cô, nói những lời động viên như thể cô vẫn nghe thấy. Anh đọc sách cho cô nghe, mở nhạc Trang thích, mang hoa vào phòng bệnh. Đó là những ngày dài đầy hy vọng mỏng manh như sương.

Nhưng thời gian là thứ giết chết hy vọng nhanh nhất.

Ba tháng trôi qua, Trang vẫn nằm đó như một hình nhân thở máy. Mỗi tháng, viện phí trung bình 300 triệu. Hùng nghỉ làm hẳn để chăm sóc cô, vừa xoay sở tiền nong, vừa đợi “phép màu” xảy ra.

Đến tháng thứ sáu, Hùng kiệt sức. Anh sống tạm bợ trong phòng trực bệnh viện, gầy sọp, ánh mắt luôn đỏ vì thiếu ngủ và khóc lén. Một bác sĩ điều trị nói nhỏ với anh một câu khiến tim anh nặng trĩu: “Chúng tôi đã làm tất cả. Nhưng nếu anh cân nhắc đến việc rút máy hỗ trợ, pháp luật vẫn cho phép trong một số trường hợp. Điều đó… có thể giúp cô ấy được nghỉ ngơi.”

Hùng không trả lời. Nhưng câu nói đó bắt đầu ám ảnh anh từng đêm.

Một buổi tối tháng thứ tám, Hùng đứng bên giường vợ. Anh nắm tay Trang – lạnh, khô và không phản ứng. Màn hình tim đập đều đều. Ống thở vẫn phát ra tiếng máy cơ học. Hùng nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn góc phòng, nơi Trang từng cười rạng rỡ bên anh.

“Em ơi, anh xin lỗi… Anh đã cố hết sức. Nhưng anh kiệt rồi. Mỗi ngày thêm một đống nợ. Nếu em tỉnh lại, chắc em cũng không muốn mình là gánh nặng như vậy. Phải không?”

Anh thì thầm. Mắt rớm lệ. Rồi tay run rẩy, anh đưa ra quyết định cuối cùng.

Không ai biết điều gì xảy ra trong 30 giây tiếp theo – ngoài Hùng.

Sáng hôm sau, Hùng đến phòng trực điều dưỡng, chuẩn bị tinh thần để nghe bác sĩ báo tử. Nhưng bất ngờ, cô y tá hét toáng lên khi kiểm tra Trang.

“Có tín hiệu hồi phục! Cô ấy vừa cử động nhẹ tay phải!”

Hùng chết lặng.

Hùng ngồi như hóa đá trên ghế ngoài hành lang ICU khi nghe bác sĩ thông báo: “Cô ấy có phản xạ nhẹ, đặc biệt là ở tay phải. Đây có thể là dấu hiệu cho thấy não bộ bắt đầu khôi phục liên lạc với hệ vận động. Tuy chưa chắc chắn điều gì, nhưng về y học, đây là tín hiệu tích cực.”

Tin đó đáng lẽ phải khiến anh bật khóc vì vui mừng, nhưng trong Hùng lại trào lên nỗi sợ chưa từng có. Anh đã rút ống thở. Rõ ràng. Anh nhớ từng động tác mình đã làm trong đêm hôm đó. Vậy tại sao Trang vẫn còn sống? Tại sao cô ấy không chết như anh đã nghĩ? Và nếu ai đó biết, nếu camera ghi lại, nếu có điều dưỡng đi ngang…

Tim anh đập như trống trận.

Một y tá tên Mai là người đầu tiên nhận ra sự bất thường. Cô phát hiện ống thở đã được gắn lại một cách vội vàng, không đúng quy trình mà bệnh viện quy định. Lúc kiểm tra lại nhật ký oxy và thiết bị hỗ trợ, cô thấy đoạn thời gian từ 3 giờ 17 phút đến 3 giờ 24 phút hệ thống mất tín hiệu.

Mai báo với bác sĩ điều trị, và vụ việc lập tức được đưa vào diện nghi vấn kỹ thuật. Dù chưa dám làm lớn, bệnh viện bắt đầu âm thầm kiểm tra camera hành lang, hồ sơ ra vào phòng bệnh đêm đó.

Hùng vẫn chưa biết gì. Anh đang ngồi cạnh vợ, nắm tay Trang, tâm trạng rối như tơ vò. Trang vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ có những co giật nhẹ ở bàn tay, một lần mắt khẽ giật mí, nhưng chưa có phản ứng nhận thức. Dù vậy, anh bắt đầu sợ. Mỗi ngày cô hồi phục một chút, anh lại thêm nặng trĩu trong lòng.

Ba ngày sau, bác sĩ gọi Hùng lên làm việc riêng.

“Chúng tôi đang điều tra việc thiết bị hỗ trợ oxy cho bệnh nhân Trang bị ngắt bất thường vào đêm ngày 8 tháng trước. Camera hành lang ghi nhận có một người bước vào phòng lúc 3:15 sáng. Anh có biết ai không?”

Hùng ngồi chết lặng. Không thể nói dối, nhưng cũng không thể thú nhận. Anh chỉ im lặng.

“Anh có vào phòng đêm đó không?”

“…Tôi có,” Hùng trả lời, giọng gần như không nghe ra.

“Vậy ai đã rút thiết bị hỗ trợ thở?”

Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Là tôi. Nhưng… không phải vì tôi muốn giết cô ấy. Tôi đã nghĩ… tôi đã tin cô ấy không còn hy vọng. Tôi đã mất tất cả. Tôi nghĩ mình đang giúp cô ấy được giải thoát.”

Căn phòng chìm trong im lặng một lúc lâu.

Bác sĩ thở dài, nhìn anh bằng ánh mắt vừa cảm thông, vừa lạnh lùng.

“Anh biết không, nếu không may mắn, vợ anh đã chết ngay lúc đó. Và lúc này, anh có thể đang đối diện tội danh hình sự. Không phải ai cũng có quyền quyết định sinh mạng người khác – kể cả là người thân nhất.”

Vụ việc được trình lên ban lãnh đạo bệnh viện. Sau cuộc họp nội bộ, bệnh viện quyết định không trình báo công an, vì xét đến yếu tố nhân đạo, động cơ không vụ lợi, và tình trạng cải thiện của bệnh nhân Trang. Tuy nhiên, họ yêu cầu Hùng rút khỏi quyền chăm sóc trực tiếp và chuyển qua theo dõi y tế độc lập. Đồng thời, một chuyên gia tâm lý được mời đến để hỗ trợ Hùng vượt qua cú sốc tâm lý nặng nề.

Còn Trang, sau gần một tháng, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lúc mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải Hùng, mà là cô y tá Mai. Trang lờ mờ nhận thức, ánh mắt mờ đục nhưng đã có phản ứng. Bác sĩ nói cô cần thời gian để phục hồi trí nhớ và ngôn ngữ, có thể vài tuần, có thể vài tháng.

Hùng không được gặp vợ cho đến khi bác sĩ đồng ý. Đến ngày được phép vào thăm, anh bước vào phòng với hoa trên tay, mắt ngân ngấn lệ. Trang nhìn anh, ánh mắt không cảm xúc.

“Em… có nhớ anh không?”

Trang chớp mắt, khẽ lắc đầu.

Anh cười nhạt, gật gù.

“Có lẽ vậy cũng tốt.”

Một tháng sau, trí nhớ của Trang bắt đầu quay lại từng mảnh rời rạc. Một buổi chiều, cô hỏi bác sĩ:

“Chồng tôi đâu rồi?”

“Anh ấy vẫn ở đây, nhưng… có một số chuyện em cần biết trước.”

Sau khi bác sĩ kể lại toàn bộ sự việc, Trang im lặng rất lâu. Lâu đến mức người ta nghĩ cô bị sốc tinh thần. Nhưng rồi, cô chỉ hỏi một câu:

“Anh ấy có từng khóc không?”

“Gần như mỗi ngày. Đôi lúc đến mức gục ngay trong phòng bệnh.”

Trang mím môi, rồi nói chậm rãi: “Tôi muốn gặp anh ấy. Một lần thôi. Để hỏi một điều duy nhất.”

Hôm đó, Hùng bước vào, tim như ngừng đập. Trang ngồi dậy được, gầy gò, tóc cạo ngắn, mắt vẫn sâu và mệt mỏi. Nhưng trong ánh mắt cô không còn hận thù.

“Anh làm vậy… vì anh không chịu nổi nữa đúng không?” – cô hỏi.

“Anh xin lỗi. Anh biết mình không có quyền. Anh đã không đủ mạnh mẽ. Anh không mong em tha thứ. Anh chỉ muốn nói… nếu em còn sống được, thì đó là điều duy nhất giữ anh còn sống tiếp.”

Trang nhìn anh, hồi lâu mới nói:

“Em không tha thứ. Nhưng em hiểu.”

Một năm sau, Trang phục hồi được 70%. Cô rời khỏi TP.HCM, về sống cùng chị gái ở Đà Lạt, bắt đầu học vẽ tranh để trị liệu tinh thần. Hùng thì chuyển về quê làm nghề sửa xe, cắt đứt liên lạc, như tự đày mình trong im lặng.

Có người nói Trang từng nhắn cho Hùng một dòng duy nhất:

“Nếu một ngày anh vẫn còn cảm thấy mình đáng được sống, hãy trồng một cái cây. Nếu nó sống được, thì em tin anh cũng có thể sống lại.”