Mang b:ầu lần 2 tôi ố:m ngh:én n:ặn:g không muốn nấu nướng gì nên chồng hay mua đồ ăn ngoài cho tôi. Hôm ấy bố chồng tới thăm, trên tay ôm chặt một chiếc túi lớn với 1 con gà trống và 2 thức khác nên trong. Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng trông ông có vể lạ nên tôi mở hẳn túi đồ ra xem. Bất chợt, một bọc nhỏ màu đen rơi ra, không những thế câu nói của ông sau đó làm tim tôi ng:hẹn th:ắt lại

“Chiếc túi màu xám lặng lẽ nằm bên mép bàn ăn, tưởng chừng chỉ là món quà quê đơn giản như bao lần khác. Nhưng khi nó mở ra, tôi không ngờ rằng lại khiến cả cuộc sống mình chững lại trong vài giây – và rồi tất cả bắt đầu thay đổi.”

Tôi đang mang thai bé thứ hai được hơn 3 tháng, giai đoạn nghén nặng nhất. Cảm giác buồn nôn, mệt mỏi, thậm chí chỉ cần nghe mùi dầu ăn thôi là đã muốn bỏ chạy khỏi bếp. Mọi công việc nhà phần lớn đều đổ lên vai chồng. Dù bận rộn, anh vẫn tranh thủ nấu ăn, hoặc đặt đồ ăn ngoài cho tôi – thứ mà tôi thường xuyên chán nhanh và bỏ dở.

Hôm đó là một chiều thứ Bảy. Trời âm u, mưa bụi lất phất ngoài hiên. Tôi đang nằm trên ghế sofa thì nghe tiếng gọi cửa. Mở ra là bố chồng – ông đứng đó, dáng người gầy nhưng vẫn chắc chắn. Trên tay ôm một chiếc túi vải lớn, miệng túi buộc sơ sài bằng sợi dây dù đã sờn. Mùi gà luộc và mùi nồng của lá chanh thoang thoảng khiến tôi buồn nôn khẽ.

Tôi vội mời ông vào nhà, lấy ghế cho ông ngồi, trong khi ông lặng lẽ đặt chiếc túi lên bàn.

– “Bố mang ít đồ quê lên cho con. Thấy bảo con nghén, chả ăn được gì, toàn ăn đồ mua ngoài, bố không yên tâm,” ông nói, giọng trầm đều.

Tôi gật đầu, hơi cảm động, nhưng thú thực là lúc ấy cũng chẳng tha thiết mở ra làm gì. Tuy nhiên, tôi thấy ông cứ hay liếc túi, đôi mắt lạ lạ – không hoảng hốt, không lo lắng, mà là sự do dự, chần chừ… như đang chờ điều gì đó. Bản năng khiến tôi đứng dậy, nhẹ nhàng mở miệng túi ra xem.

Bên trong là một con gà trống đã được làm sạch, vài bó rau thơm và một bọc nilon đen, nhỏ bằng bàn tay, được buộc chặt.

Vừa mở túi, bọc đen trượt ra khỏi mép và rơi xuống đất. Cú rơi không mạnh nhưng tạo tiếng “bụp” rất khẽ, như có gì mềm mềm bên trong. Tôi cúi xuống nhặt lên, thì nghe bố chồng nói:

– “Cái đó… con đừng mở ra. Đợi tí có chồng con về, bố muốn nói chuyện với hai đứa.”

Tôi hơi giật mình. Tim khẽ thắt lại. Không hiểu sao câu nói đó khiến không gian trở nên nặng nề hơn cả chiều mưa đang rả rích ngoài hiên.

Lúc chồng tôi về, bố chồng vẫn ngồi im lặng, tay vẫn đặt trên đùi, nhìn vào bọc đen như thể đang cân nhắc cả thế giới. Sau một hồi im lặng, ông thở dài:

– “Bố không định giấu hai đứa nữa. Bố bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn 3. Bác sĩ nói nếu điều trị tích cực, vẫn có thể duy trì được vài năm. Nhưng… chi phí thì các con cũng hiểu rồi…”

Tôi chết lặng. Chồng tôi đứng lặng người, môi mím chặt. Tôi nhìn chiếc túi đen trong tay, mở ra. Trong đó là một quyển sổ tiết kiệm và một xấp giấy tờ khám bệnh. Sổ tiết kiệm mang tên chồng tôi, với số dư gần 300 triệu đồng – chính là khoản ông âm thầm để lại từ lương hưu và tiền làm vườn, bán gà, nuôi lợn những năm qua.

– “Bố sợ mình sống không lâu. Không muốn các con phải gánh thêm tiền điều trị. Bố gom hết lại để lo viện phí, còn lại… thì phần nào đỡ cho hai đứa lo cho con bé sắp sinh.”

Tôi òa khóc. Không phải vì đau thương, mà là vì xúc động. Hóa ra người đàn ông cứng nhắc, ít nói trong mắt tôi suốt mấy năm làm dâu lại âm thầm lo lắng cho chúng tôi đến thế.

Sau buổi tối đó, mọi thứ trong nhà tôi dường như thay đổi.

Tôi không còn nằm ì trong mệt mỏi như trước. Mỗi sáng, dù vẫn nghén, tôi cố gắng tự vào bếp cùng chồng chuẩn bị bữa sáng. Không khí trong nhà ấm áp hơn, bởi giữa những lo toan, mọi người đều tự thấy cần phải sống trọn từng ngày.

Bố chồng chuyển lên ở hẳn với chúng tôi để tiện chữa trị. Những buổi sáng ông tập thể dục cùng chồng tôi dưới sân, thỉnh thoảng lại dạy bé đầu nhà tôi tưới cây, nhặt rau. Dù cơ thể ông gầy yếu dần, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui mỗi khi con cháu cười đùa.

Tôi bắt đầu tìm hiểu chế độ dinh dưỡng cho người ung thư, tham gia các nhóm hỗ trợ trên mạng xã hội, học nấu những món ăn lành mạnh vừa tốt cho thai kỳ, vừa tốt cho bố chồng. Căn bếp từng khiến tôi sợ hãi trở thành nơi chứa chan tình yêu thương.

Một hôm nọ, tôi vô tình nghe bố chồng gọi điện cho một người bạn cũ:

– “Không, tôi không định điều trị hóa chất. Tôi để dành tiền cho tụi nhỏ sinh em bé. Còn tôi… thì sống ngày nào hay ngày đó.”

Tôi nén nước mắt. Hôm ấy, tôi in hết hồ sơ bệnh án của ông, gửi cho một bác sĩ chuyên khoa quen biết. May mắn là, sau nhiều lần hội chẩn, vị bác sĩ này giới thiệu một liệu pháp mới, ít tác dụng phụ, lại phù hợp với tình trạng của ông.

Gia đình tôi cùng ngồi lại, thuyết phục bố chồng. Lần đầu tiên, tôi thấy ông rưng rưng. Giọng ông lạc đi:

– “Bố không sợ chết. Bố chỉ sợ… trở thành gánh nặng.”

Chồng tôi ôm lấy ông:

– “Bố sống là phúc của con cháu. Gánh nặng hay không là do lòng mình quyết, chứ không phải sức của bố.”

Ông gật đầu.

Từ hôm đó, ông bắt đầu điều trị. Dù mệt mỏi, ông vẫn không quên đọc truyện cổ tích cho cháu, nhắc tôi uống vitamin thai kỳ, thậm chí còn trêu chồng tôi “lười hơn bố lúc trẻ”.

Và rồi điều kỳ diệu đã đến.

Bé gái của tôi chào đời đúng ngày ông hoàn thành đợt điều trị thứ ba. Trong phòng bệnh, ông bế cháu trong tay, đôi mắt sáng lên. Như thể trong ông, mọi đau đớn, sợ hãi đã được thay bằng thứ ánh sáng mang tên: hy vọng.

Không phải mọi chiếc túi nặng trĩu đều chứa vật chất – có những chiếc túi chứa cả sự hi sinh, cả một tình yêu lặng thầm mà chỉ khi chạm đến tim người khác, nó mới thật sự được mở ra.

Gia đình không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng chỉ cần chúng ta không buông tay nhau, thì ở nơi ấy, phép màu sẽ có lý do để đến.