Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi …

“Góa chồng 5 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 tuổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…”

Người ta nói tuổi già là khi con người bắt đầu sống cho mình, sau những tháng năm đã từng sống vì con, vì cháu, vì xã hội. Tôi không ngờ, ở cái tuổi 65 – cái tuổi mà nhiều người đã xem như thời gian để chuẩn bị buông tay với thế giới này – tôi lại một lần nữa thấy tim mình rung động, rạo rực và… dại khờ như thời thiếu nữ.

Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi. Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.

Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.

Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
– “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
– “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.

Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

Một ngày, Quốc nói:
– “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
– “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
– “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
– “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
– “Dạ, con hiểu.”

Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
– “Dạ chào chị… à, cô.”

Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
– “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

Tôi suy sụp.

Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
– “Má… má bị lừa rồi…”

Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
– “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.