Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi ngh/ẹn đắ/ng

“Sau đám cưới, tôi đề nghị đưa toàn bộ tiền cưới cho mẹ giữ hộ, nào ngờ câu trả lời của vợ khiến tôi nghẹn đắng…”

Tôi tên là Hưng, 31 tuổi, nhân viên kỹ thuật trong một công ty thiết bị công nghiệp. Tôi và Ngân – vợ tôi – quen nhau gần 3 năm trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. Cô ấy là giáo viên tiểu học, tính tình hiền lành, chu đáo, có phần hơi độc lập quá mức nhưng tôi lại thích điều đó. Bởi với tôi, phụ nữ thời nay nên có chính kiến, có lập trường, và biết tự lập.

Gia đình tôi ở Hà Nam, gia đình Ngân ở Nam Định. Cả hai bên đều là gia đình lao động, không giàu sang nhưng cũng chẳng nghèo khó. Bố mẹ tôi buôn bán nhỏ, còn bố mẹ Ngân làm nông. Khi quyết định cưới, tôi và Ngân đều thống nhất sẽ tổ chức đơn giản, tiết kiệm, không rườm rà. Chúng tôi chỉ mời khoảng 300 khách – chia đều hai bên. Tính sơ sơ, sau trừ chi phí, có lẽ cũng để dư được vài trăm triệu.

Ngay sau đám cưới, khi đang dọn dẹp lại phong bì tiền mừng, tôi bất chợt nói:

– “Anh tính đưa hết tiền cưới cho mẹ anh giữ hộ nhé. Dù gì tiền mừng phần lớn là của khách bên nhà trai, coi như là mình nhờ mẹ cất giữ, sau này cần gì thì xin lại cũng tiện.”

Ngân đang cầm sổ ghi chép thì khựng lại. Cô ấy không nói gì ngay. Tôi thấy thái độ im lặng hơi bất thường liền hỏi:

– “Sao? Em thấy không ổn hả?”

Ngân ngẩng lên, nhìn tôi thẳng thắn:

– “Em không đồng ý. Đây là tiền cưới chung của hai vợ chồng mình. Sao lại đưa hết cho mẹ anh giữ được? Dù là mẹ ruột đi nữa thì em cũng không thấy hợp lý.”

Câu trả lời của cô ấy khiến tôi hơi nghẹn. Từ bé đến lớn, mẹ là người tôi tin tưởng nhất. Bà tằn tiện, chu đáo, quản lý tiền bạc rất tốt. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đơn giản rằng: tiền để mẹ cầm thì an toàn, cần gì cứ xin là được. Nhưng nhìn ánh mắt của Ngân – không giận dỗi, cũng không gay gắt – tôi biết, đây không phải là chuyện nhỏ như tôi nghĩ.

Tôi cười gượng:

– “Anh đâu có ý gì đâu, chỉ là… mẹ giữ giúp thì sau này dễ tính toán, mình còn trẻ, giữ lắm tiền cũng không tiện.”

Ngân vẫn nhẹ nhàng:

– “Vấn đề không phải là tiện hay không, mà là nguyên tắc. Đây là tài sản chung. Mình là vợ chồng rồi, mọi thứ nên minh bạch, công bằng và cùng quyết định. Em không giữ cũng được, nhưng phải gửi chung sổ tiết kiệm đứng tên cả hai, hoặc nếu cần mẹ giữ, thì cũng phải là mẹ em thì mới công bằng. Anh thấy sao?”

Tôi im lặng.

Trong lòng tôi có chút tự ái, chút khó chịu. Tôi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình làm chồng mà không có quyền quyết định chuyện nhỏ như vậy?”

Nhưng rồi tôi cũng cố gắng dẹp suy nghĩ đó sang một bên. Ngân không sai. Cô ấy chỉ đang giữ lập trường công bằng. Nếu đổi lại là cô ấy muốn đưa tiền cưới cho mẹ cô ấy giữ, có lẽ tôi cũng thấy bất hợp lý.

Thế là tối hôm đó, chúng tôi ngồi lại thống kê tiền mừng. Tổng cộng sau khi trừ hết chi phí, còn dư hơn 410 triệu đồng. Cuối cùng, tôi và Ngân quyết định mở một sổ tiết kiệm chung đứng tên hai vợ chồng, gửi toàn bộ số tiền đó vào.

Câu chuyện tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ: Hôn nhân không chỉ là yêu thương mà còn là học cách tôn trọng ranh giới, lắng nghe nhau và đặc biệt là quản lý tài chính chung.

Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng mới cưới của chúng tôi khá suôn sẻ. Ngân vẫn dịu dàng, khéo léo, mọi thứ trong nhà cô ấy lo toan đâu vào đấy. Tôi cũng dần quen với việc “hỏi ý kiến vợ” trước những quyết định liên quan đến tiền bạc, chứ không còn tự tung tự tác như trước.

Thế nhưng, sóng gió thật sự bắt đầu khi mẹ tôi – vốn không biết về chuyện tiền cưới được gửi tiết kiệm – một hôm gọi điện bảo:

– “Hưng này, mẹ tính mở rộng sạp hàng ngoài chợ, mà thiếu khoảng trăm triệu. Con đưa mẹ tạm ít tiền mừng cưới hôm nọ nhé, có gì sau mẹ trả.”

Tôi ậm ừ, vì trong đầu vẫn nghĩ: “Ờ thì có gì đâu, mẹ mượn tí, sau trả cũng được.”

Tối hôm đó, tôi nói lại với Ngân:

– “Mẹ anh cần vay tạm 100 triệu để mở rộng sạp, em rút tạm ra đưa mẹ nhé, sau này mẹ gửi lại.”

Ngân đặt bát canh xuống, nhìn tôi rất nghiêm túc:

– “Không được. Đây là tiền hai vợ chồng mình. Nếu là vay thì phải có giấy tờ rõ ràng. Và anh có chắc mẹ trả không? Em không muốn sau này chuyện tiền nong gây sứt mẻ tình cảm.”

Tôi sững người. Cái cảm giác nghẹn nghẹn trong cổ lại quay về.

Không khí trong căn bếp nhỏ lặng đi sau câu trả lời của Ngân. Tôi đặt đũa xuống, gượng gạo cười:

– “Mẹ anh cũng đâu phải người ngoài đâu em… Là mẹ ruột của anh mà. Chuyện lớn thì em tính kỹ anh hiểu, nhưng chuyện nhỏ như vậy, sao em phải căng thẳng vậy?”

Ngân đáp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng:

– “Chuyện tiền nong liên quan đến gia đình hai bên không bao giờ là chuyện nhỏ. Mình còn mới cưới, chưa gì đã mượn tiền – dù là mẹ chồng hay mẹ ruột – đều phải rõ ràng. Nếu mẹ cần giúp thật sự, mình có thể ngồi lại bàn, tính toán rồi hỗ trợ. Nhưng không thể nói ‘rút tạm’ là rút được.”

Tôi im lặng, không phản ứng ngay. Một phần vì tự ái, một phần vì… tôi cũng không biết nói gì thêm. Mẹ tôi đúng là chưa biết chuyện tiền mừng đã gửi tiết kiệm. Nếu giờ tôi bảo: “Tiền đó con gửi ngân hàng rồi, không rút được”, chắc chắn bà sẽ không vui. Bà từng nghĩ rằng cưới con trai là… sẽ “thu lại vốn” sau bao năm nuôi nấng. Bà không nói ra, nhưng tôi hiểu.

Tối hôm đó, tôi ngủ không ngon. Tâm trí bị giằng xé giữa hai bên: một bên là mẹ – người đã tảo tần cả đời vì tôi, một bên là vợ – người tôi lựa chọn để đi cùng cả đời.

Hôm sau, tôi đánh bạo gọi điện cho mẹ, giọng vòng vo:

– “Mẹ ơi, cái vụ tiền mở sạp ấy… chắc con không giúp mẹ ngay được đâu…”

– “Sao lại không?” – mẹ tôi cắt ngang – “Tiền mừng cưới khách đưa chứ có phải của vợ mày đâu. Mày lấy vợ xong rồi khác lạ hẳn đi đấy Hưng ạ.”

Tôi cắn răng giải thích:

– “Bọn con gửi tiết kiệm chung rồi. Tiền đó là tài sản hai vợ chồng, con không tự ý rút được…”

Im lặng. Rồi sau đó là tiếng thở dài não nề từ đầu dây bên kia:

– “Hóa ra là nó ép mày phải thế đúng không? Mẹ biết mà, con bé đó từ lúc đầu mẹ đã thấy nó tính toán… Cưới vào là muốn nắm hết tay hòm chìa khóa. Giờ mẹ vay tạm con cũng không dám đưa. Mẹ nuôi mày hai mươi mấy năm không bằng nó sống với mày vài tháng.”

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi cố nén lại:

– “Mẹ nói vậy oan cho Ngân. Cô ấy không cấm, chỉ muốn tính rõ ràng. Vợ chồng con góp ý nhau, chứ đâu phải cãi nhau đâu mẹ.”

– “Thôi khỏi nói! Cái nhà này từ nay chắc không còn con trai nữa đâu!”

Rồi bà cúp máy.

Tôi ngồi thừ người ra. Câu nói ấy như dao cắt vào lòng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ – người yêu thương tôi nhất – lại có thể nói ra câu đó chỉ vì tôi không đưa bà tiền.

Tối hôm đó, tôi kể hết cho Ngân nghe. Không giấu giếm. Tôi không muốn trong hôn nhân có chỗ cho sự lắt léo.

Ngân im lặng nghe hết, rồi hỏi tôi một câu khiến tôi không quên được:

– “Anh chọn cách im lặng với em để dễ thở với mẹ, hay là vì anh thấy em sai?”

Tôi nhìn cô ấy, lần đầu tiên thật sự hiểu được trách nhiệm của một người chồng: không phải là đứng về một bên, mà là dung hòa cả hai.

Tôi nắm tay Ngân:

– “Anh xin lỗi. Anh biết em đúng. Nhưng mẹ anh chưa hiểu, vì thế mẹ phản ứng vậy. Cho anh thời gian.”

Ngân gật đầu, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn buồn.

**

Một tuần sau, tôi cùng Ngân về quê – lần đầu tiên sau đám cưới.

Không khí ở nhà có gì đó lạnh lẽo hơn trước. Mẹ tôi vẫn chào hỏi, nhưng hờ hững. Đến bữa cơm, bà nói bóng gió:

– “Giờ thời buổi hiện đại, ai nắm được tiền là nắm được quyền. Có người khôn thật đấy…”

Tôi muốn lên tiếng nhưng Ngân nhẹ nhàng nói:

– “Mẹ ơi, con xin lỗi nếu khiến mẹ buồn. Nhưng con không có ý chiếm quyền hay tính toán gì hết. Chỉ là từ nhỏ, con đã chứng kiến nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì chuyện tiền bạc không rõ ràng. Con nghĩ, mình yêu thương nhau thì càng nên sòng phẳng – để không phải nghi kỵ sau này. Nếu mẹ thật sự cần tiền mở sạp, con với anh Hưng sẽ tính giúp mẹ, theo đúng khả năng của hai đứa.”

Căn phòng im phăng phắc.

Tôi nhìn mẹ. Bà quay đi, lau mắt. Một lát sau mới nói:

– “Thôi… mẹ già rồi, mẹ nói linh tinh. Mẹ hiểu. Cảm ơn các con.”

**

Sau chuyến về quê đó, mối quan hệ dần cải thiện. Mẹ tôi không còn nhắc đến tiền cưới nữa, và bà cũng dần hiểu rằng tôi không vì vợ mà bạc với mẹ – mà là tôi đang cố gắng làm đúng.

Chúng tôi sau đó thống nhất trích 50 triệu từ sổ tiết kiệm – số tiền cả hai thấy hợp lý – để đưa mẹ tôi làm vốn mở rộng sạp hàng. Không phải cho vay, mà là một món quà có kế hoạch. Ngân không phản đối, còn gợi ý thêm cách ghi chép chi tiêu giúp mẹ quản lý sạp hiệu quả hơn.

Vài tháng sau, tôi nghe mẹ khoe với hàng xóm:
– “Con dâu tôi nó thẳng thắn mà đàng hoàng. Lúc đầu tôi không ưa lắm, nhưng giờ thương nó lắm cơ!”

**

Giờ đây, mỗi khi có ai hỏi tôi:
“Hôn nhân là gì?”

Tôi thường trả lời:

“Là khi một người khiến bạn nghẹn đắng bằng sự thẳng thắn… để sau đó bạn học được cách yêu thương một cách trưởng thành hơn.”