Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng…
Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17.
Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về.
Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng.
Tôi đã hoảng loạn, đã tìm cách giấu diếm. Mỗi lần nghe mẹ gọi từ bếp lên: “Hà ơi, con ăn gì chưa?”, tim tôi như ngừng đập vì sợ mẹ phát hiện bụng tôi đang lớn lên từng ngày. Tôi đã cố gắng nhịn ăn, nịt bụng, thậm chí từng nghĩ đến việc tìm thuốc phá thai lén lút, nhưng không đủ can đảm. Một lần tôi đến phòng khám thì bác sĩ nói đã hơn 4 tháng, không thể làm gì được.
Tôi gục ngã, nhưng ông trời dường như vẫn cho tôi một đường thoát.
Người chị dâu họ của tôi, chị Hoa—vợ anh họ ruột—lúc ấy đã gần 10 năm không sinh con. Chị đã từng sảy thai hai lần, bị kết luận là khó có con. Chị thương tôi từ nhỏ như em gái, một lần tình cờ nghe tôi khóc trong phòng tắm, chị gặng hỏi mãi rồi tôi bật khóc thú nhận.
Tôi nhớ như in hôm ấy, chị im lặng rất lâu rồi mới nói: “Nếu em tin chị, để chị nuôi con bé. Em coi như chưa từng mang thai. Còn chị, chị sẽ xem đó là con ruột.”
Tôi như người chết đuối vớ được cọc. Trong một tháng sau đó, mọi việc diễn ra chóng vánh. Tôi nghỉ học, tạm rời quê lên thành phố ở nhà một người bà con. Chị Hoa thì lặng lẽ xin chuyển công tác sang chỗ khác để che giấu chuyện mang thai. Khi tôi sinh con, chị có mặt ngay phòng sinh, ký tên là mẹ đẻ đứa bé. Còn tôi… chỉ là người “họ hàng đi chăm.”
Con bé chào đời vào một đêm mưa lớn. Một bé gái đỏ hỏn, khóc oe oe mà tôi chưa dám nhìn kỹ. Lòng tôi đau nhói khi y tá ẵm nó đi, giao cho chị Hoa. Tôi chỉ nghe tiếng chị thì thầm: “Con ngoan, từ hôm nay mẹ là mẹ của con.”
Tôi về quê, tiếp tục đi học, tốt nghiệp, đi làm. Không ai ngoài tôi và chị biết sự thật. Gia đình tôi và gia đình chị Hoa vẫn thân thiết, thỉnh thoảng tôi ghé thăm, chơi với “cháu”—bé Thư. Dù tôi không thể hiện, nhưng trong tim tôi biết đó là con mình.
Bé Thư lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, hiền lành. Mỗi lần tôi tặng nó một quyển sổ tay, một cây bút mực, nó đều cười toe: “Con cảm ơn dì Hà!”
Nghe nó gọi “dì”, tim tôi như thắt lại.
Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng có vài mối tình lỡ dở nhưng không ai đi đến đâu. Có lẽ tôi không đủ dũng cảm để xây dựng một gia đình mới, khi trái tim mình đã trót dành cho một đứa con không được gọi mình là mẹ.
Chị Hoa sống hạnh phúc với anh họ tôi. Bé Thư là cả thế giới của họ. Tôi chưa từng một lần nhắc đến quá khứ. Và tôi cũng tưởng rằng mình đã chôn chặt mọi thứ.
Cho đến ngày hôm nay.
Buổi sáng hôm đó, tôi dậy sớm chuẩn bị váy áo cho đám cưới của bé Thư. Nó đã tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định và chuẩn bị lên xe hoa với người yêu hơn 3 tuổi—một kỹ sư hiền lành, tử tế.
Nhà chị Hoa mời tôi lên thành phố dự đám cưới từ hôm trước. Tôi ngồi một góc nhìn nó trong chiếc váy cưới trắng tinh, lòng ngổn ngang.
Đêm ấy, khi mọi người đã yên giấc, tôi trở về phòng trong khách sạn thì thấy một phong thư đặt trên bàn, đề tên: “Gửi dì Hà”.
Tôi mở thư, và chỉ có vỏn vẹn ba dòng:
“Con biết dì chính là mẹ ruột của con.
Con đã biết từ năm 16 tuổi, nhưng con chọn im lặng.
Hôm nay, trước khi rời đi, con chỉ muốn nói: Con yêu mẹ.”
Tôi chết lặng trước ba dòng chữ trong phong thư của con bé.
Tôi đọc đi đọc lại từng chữ, từng nét mực mà tay run bần bật. Tại sao nó lại biết? Biết từ năm 16 tuổi, tức là cách đây 4 năm, mà vẫn âm thầm, vẫn gọi tôi là “dì”, vẫn cư xử như chưa từng hay biết điều gì. Bao nhiêu năm tôi sống trong nỗi day dứt, dằn vặt… giờ lại hóa ra chính con tôi mới là người giấu tất cả.
Tôi cầm thư mà như cầm cả trái tim của mình.
Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi ra ban công tầng 5 của khách sạn, nhìn về phía đèn đường xa xăm và nghĩ về cái đêm mưa năm nào—đêm mà một đứa bé gái được sinh ra nhưng bị chối bỏ quyền được gọi mẹ ruột.
Sáng hôm sau, tôi đến lễ cưới như không có chuyện gì. Bé Thư vẫn rạng rỡ, vẫn ôm tôi:
“Dì Hà, dì ngồi bàn số 5 nhé, con để phần cho dì riêng rồi!”
Tôi chỉ gật đầu, không dám nhìn vào mắt nó. Đến tận lúc nó khoác tay chồng bước lên sân khấu, tôi mới ngồi yên được. Cả buổi, tôi như người ngoài cuộc. Khi cô dâu chú rể chào từng bàn, đến lượt tôi, nó cúi đầu thật sâu rồi nhìn tôi rất lâu. Trong mắt nó, tôi không thấy sự oán trách. Chỉ có thương yêu, và một nỗi buồn không tên.
Sau lễ cưới, tôi xin phép về quê trước. Nó tiễn tôi ra taxi, chỉ nắm tay, siết nhẹ, không nói gì thêm. Tôi cũng không hỏi gì. Có những chuyện, nói ra không bằng để trong lòng.
Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị Hoa. Giọng chị nghèn nghẹn:
– “Hà à… Thư gửi chị một phong bì nhờ đưa lại em. Nó bảo chỉ em được xem.”
Tôi hẹn gặp chị ở quán cà phê nhỏ ven đường làng. Chị đã gầy đi nhiều, và ánh mắt có điều gì đó khác lạ. Chị không nói gì nhiều, chỉ đưa tôi chiếc phong bì màu trắng, rồi lặng lẽ về.
Tôi mở thư.
Trong đó là một lá thư dài của con bé. Nó viết tay, chữ tròn trịa nắn nót, vẫn là nét chữ tôi từng dạy nó khi còn nhỏ.
“Mẹ Hà của con,
Con đã biết chuyện từ năm 16 tuổi. Hôm ấy con bị té xe, chị y tá trong phòng khám đưa nhầm sổ tiêm chủng gốc của con—trong đó phần ‘mẹ đẻ’ là tên mẹ, chứ không phải mẹ Hoa. Con lặng người. Lúc đầu con nghĩ là có sự nhầm lẫn, nhưng sau đó con lén tìm lại hồ sơ cũ, và con biết sự thật.
Con không trách mẹ. Con chỉ tự hỏi, tại sao một người mẹ lại phải sống âm thầm như vậy? Có phải mẹ sợ con oán giận?
Con chưa từng giận mẹ. Ngược lại, con thương mẹ vô cùng. Con nhớ mẹ vẫn luôn là người may áo dài tặng con mỗi dịp sinh nhật. Con nhớ mẹ ôm con khi con trượt đại học năm đầu tiên, còn an ủi rằng “thua keo này bày keo khác.”
Con lớn lên trong vòng tay của mẹ Hoa, nhưng con cũng lớn lên trong tình thương thầm lặng của mẹ Hà.
Ngày cưới, con không muốn ai biết chuyện. Con sợ tổn thương cho cả hai người mẹ. Nhưng con phải để mẹ biết: con đã hiểu tất cả, và con yêu mẹ rất nhiều.
Con sẽ gọi lại, một ngày gần đây… để nói lời mà con chưa từng dám nói trước mặt mẹ: “Mẹ ơi.”
Thư.”
Lá thư ướt đẫm nước mắt tôi. Tôi gấp lại, ôm chặt vào ngực. Lần đầu tiên sau 20 năm, tôi thấy lòng nhẹ bẫng như vừa được tha thứ.
Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ con bé. Lúc ấy nó đã chuyển đi công tác với chồng sang Đà Nẵng. Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại suốt hơn một tiếng đồng hồ. Nó kể chuyện gia đình, chuyện chồng, chuyện công việc, rồi đột nhiên hỏi:
– “Mẹ Hà nè… mẹ có hay mơ về con không?”
Tôi nghẹn lời. Rồi lần đầu tiên, tôi trả lời:
– “Có… Mẹ mơ con từ lúc con chưa kịp cất tiếng gọi mẹ.”
Bên kia đầu dây, con bé bật khóc.
Sau hôm đó, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Tôi không ép con phải thay đổi cách gọi, cũng không đòi hỏi gì. Chỉ cần được nó xem là một phần thật sự trong trái tim, là đủ.
Tôi kể lại câu chuyện này không để mong được thương hại, mà để những người phụ nữ từng trót sai lầm như tôi hiểu rằng: có những điều tưởng như không thể cứu vãn, nhưng tình yêu thương có thể chữa lành.
Tôi không còn là mẹ trên giấy tờ. Nhưng với con tôi, tôi là mẹ… trong trái tim nó.