Đêm tân h;;ôn, tôi thấy bóng đen lượn lờ trong sân nhà, sáng sớm bố chồng hớt hải chạy qua phòng hỏi chúng tôi 1 câu cho;;áng vá;;ng

_“Đêm tân hôn, tôi thấy một bóng đen lượn lờ ngoài sân nhà. Nghĩ rằng mình nhìn nhầm do mệt, tôi lặng im ôm chồng ngủ tiếp. Nhưng sáng hôm sau, bố chồng xông vào phòng với vẻ mặt hoảng hốt và hỏi chúng tôi một câu khiến tôi choáng váng:

— Đêm qua… có ai đi ra giếng không?”

Tôi tên Linh, 26 tuổi, quê ở Nghệ An. Tôi mới cưới chồng – Minh – làm kỹ sư xây dựng, hơn tôi ba tuổi, sống cùng bố mẹ tại một huyện lân cận thành phố Vinh.

Cuộc hôn nhân của tôi diễn ra sau gần hai năm yêu xa. Ngày cưới, tôi chính thức về sống chung với gia đình chồng – một căn nhà ba gian cũ kỹ nhưng vẫn vững chãi. Ở sân sau nhà có một cái giếng đá ong cổ, đã lâu không dùng nhưng vẫn giữ nguyên vì “tụ khí tốt” theo lời mẹ chồng.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng, đông người. Tôi mệt rã rời sau cả ngày mặc áo cưới, đón khách, chụp hình, rồi di chuyển hơn 30km từ nhà gái sang nhà chồng làm lễ nhập gia. Tới khuya, khi cả nhà đã ngủ, tôi và Minh mới có thời gian riêng trong phòng.

Lúc đó khoảng hơn 1 giờ sáng. Ngoài trời lặng gió. Tôi vừa gục đầu xuống vai Minh thì nghe tiếng “cạch… cạch” như ai đang quệt dép quanh sân.

Tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ bên trái giường. Bóng trăng lờ mờ chiếu xuống khoảng sân gạch. Và tôi thấy… một bóng người. Không rõ mặt, không rõ hình dáng, chỉ là một khối đen đang lướt chậm quanh sân, dáng hơi lom khom.

Tôi cứng đờ người.

– Anh… Anh có nghe tiếng gì không? – Tôi thì thầm hỏi Minh.

Minh, có lẽ vì mệt và đã thấm chút men rượu cưới, chỉ lẩm bẩm:

– Mèo hoang đấy… ngủ đi em.

Tôi im lặng, cố gắng lắng nghe thêm, nhưng âm thanh kia biến mất sau vài giây. Bóng đen cũng khuất dần về phía giếng sau nhà. Tôi nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi. Cảm giác bất an quấn lấy tôi như chiếc chăn lạnh.

**

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thay đồ chuẩn bị xuống bếp phụ mẹ chồng thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Bố chồng tôi – một người đàn ông hiền lành, ít nói – đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tái mét, mồ hôi còn chưa kịp lau:

– Hai đứa… đêm qua có ai ra sân không? Có ai đi ra giếng không?

Câu hỏi ấy khiến tôi chết lặng. Tôi quay sang nhìn Minh – anh vẫn đang ngái ngủ, chưa hiểu chuyện gì.

– Dạ… tụi con ngủ suốt. Có chuyện gì vậy bố?

Bố chồng không trả lời ngay. Ông chỉ ra phía cửa sổ phòng tôi – nơi tôi đã nhìn thấy bóng đen đêm qua – và nói:

– Sáng nay, bố dậy sớm cho gà ăn. Thấy nắp giếng mở toang. Bên trong có thứ gì đó… bốc mùi.

**

Chúng tôi chạy theo ông ra sân. Cái giếng nằm khuất sau rặng chuối, cạnh một bờ tường rêu phủ. Bố chồng soi đèn pin xuống giếng, tôi che miệng ngay lập tức – dưới đó, lấp ló một túi nilon lớn, bên trong lờ mờ thấy… vật gì đó có màu như thịt sống, thò ra một phần như tay người. Một mùi tanh lạnh xộc lên.

Cảnh sát được gọi đến. Cả nhà chúng tôi bị yêu cầu ở lại để thẩm vấn. Lúc này, Minh mới quay sang hỏi tôi, giọng khẽ run:

– Đêm qua em có nhìn thấy gì thật à?

Tôi gật đầu. Kể lại toàn bộ mọi chuyện, từ tiếng dép quệt, bóng người lướt qua sân đến lúc nó biến mất sau giếng.

Một cảnh sát lớn tuổi nghe xong chỉ gật gù, hỏi:

– Trong nhà mình, trước đây có ai… mất tích? Hoặc từng xảy ra chuyện gì quanh giếng không?

Bố chồng tôi lắc đầu. Nhưng mẹ chồng, lúc ấy đang đứng cạnh tôi, mặt bỗng tái lại:

– Không… không có ai mất tích cả… nhưng… mấy năm trước, có cô Hạnh – chị họ xa bên chồng – từng sống ở đây. Một ngày, cô ấy đi đâu không rõ, không ai liên lạc được. Cứ tưởng cô bỏ đi biệt xứ…

Mọi ánh mắt đổ dồn vào mẹ chồng. Cảnh sát ghi chép lại, xin trưng cầu khám nghiệm giếng và lấy mẫu xét nghiệm ADN từ túi nylon kia.

Từ khoảnh khắc ấy, đêm tân hôn của tôi hoàn toàn trở thành… mở đầu của một cơn ác mộng.

**

Mấy ngày sau, cảnh sát quay lại. Kết quả pháp y xác nhận: trong túi nilon là một phần thi thể nữ giới, đã phân hủy từ… 4–5 năm trước.

**

Tôi không thể ngủ. Hễ nhắm mắt, tôi lại thấy bóng đen đêm ấy, dáng lom khom đi vòng quanh giếng như đang tìm thứ gì.

Mẹ chồng thì ngày càng lạ: lẩm bẩm nói chuyện một mình, không dám ra sân buổi tối, và đặc biệt hay nhìn chằm chằm vào khoảng sân dưới cửa sổ phòng vợ chồng tôi.

Minh bắt đầu khó chịu, căng thẳng với tôi vì tôi cứ liên tục hỏi về giếng, về cô Hạnh. Nhưng tôi biết, có gì đó không đúng. Và nó liên quan trực tiếp tới quá khứ căn nhà này.

**

Tôi bắt đầu lục tìm lại những bức ảnh cũ, hỏi thăm người làng, và phát hiện… sự biến mất của cô Hạnh không hề được báo chính quyền. Bà con xung quanh chỉ được nghe qua lời kể “Cô Hạnh bỏ trốn theo trai”, không ai tìm kiếm.

Tôi cảm thấy mình đã chạm vào một bí mật lớn. Và linh hồn cô Hạnh – nếu đúng là cô – đang muốn lên tiếng.

Từ ngày cảnh sát phát hiện mảnh thi thể trong giếng, không khí trong nhà nặng nề đến nghẹt thở. Tôi như sống giữa ranh giới mong manh giữa đời thật và một cơn ác mộng không lối thoát.

Minh – chồng tôi – thay đổi rõ rệt. Anh ít nói, hay cáu bẳn, và né tránh mọi câu hỏi của tôi về quá khứ căn nhà này. Tôi hiểu anh đang bị kẹt giữa tình thân và cảm giác nghi ngờ, nhưng im lặng mãi sẽ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.

**

Tôi bắt đầu tìm hiểu về cô Hạnh – người phụ nữ được cho là đã “bỏ đi” cách đây 5 năm.

Từ những người lớn tuổi trong xóm, tôi nghe loáng thoáng chuyện: cô Hạnh về quê chăm mẹ bệnh sau khi ly dị. Lúc đó cô sống tạm ở nhà bố mẹ Minh. Một phụ nữ ngoài 30, hiền lành, ít nói, hay mặc áo dài sẫm màu, tối nào cũng ra giếng gội đầu. Rồi một ngày, cô biến mất. Gia đình tôi khi ấy chỉ nói cô chuyển vào miền Nam sống cùng họ hàng.

Nhưng điều đáng ngờ là: không ai từng thấy cô rời khỏi nhà, không ai tiễn, không ai liên lạc được với cô từ lúc đó.

Tôi hỏi Minh:

– Em nghĩ… chuyện của cô Hạnh không đơn giản. Giếng nhà mình… là nơi cuối cùng người ta thấy cô ấy. Anh có bao giờ nghe gì khác không?

Minh im lặng một lúc rồi chỉ nói:

– Em nên dừng lại. Chuyện cũ rồi, không liên quan đến chúng ta.

Câu trả lời đó càng khiến tôi bất an.

**

Đêm ấy, tôi lại nghe tiếng dép quệt ngoài sân.

Lúc đó gần 2 giờ sáng. Tôi mở mắt, căng tai nghe. Một… hai… ba bước. Mỗi bước như kéo lê, vang vọng cả giấc ngủ. Tôi lay Minh dậy, nhưng anh gắt:

– Anh mệt. Em đừng tưởng tượng nữa!

Tôi run rẩy bước xuống giường, hé rèm cửa sổ.

Bóng đen ấy lại xuất hiện – vẫn dáng người lom khom, mái tóc dài rũ rượi, đang bước chầm chậm quanh giếng. Nhưng lần này, tôi thấy rõ hơn… nó như đang tìm thứ gì đó. Tay đưa lên, quờ quạng quanh miệng giếng. Tôi nín thở. Bỗng, nó dừng lại… và ngước mặt nhìn thẳng về phía phòng tôi.

Tôi hoảng hốt buông rèm, ôm ngực thở dốc.

Sáng hôm sau, tôi quyết định làm điều mà mình biết là mạo hiểm: tự xuống giếng – với sự giúp đỡ của cậu em họ Minh, là sinh viên ngành y.

Tôi viện cớ muốn “dọn vệ sinh lại sân sau” để tránh bị nghi ngờ. Chúng tôi mang dây thừng, đèn pin, và khẩu trang y tế. Lòng giếng sâu gần 7 mét, ẩm mốc và đặc quánh mùi bùn đất lẫn phân hủy.

Tôi nhờ Dũng – cậu em – từ từ thả tôi xuống.

Xuống tới đáy, ánh đèn pin chiếu lên các mảng tường giếng sẫm đen. Dưới chân tôi, là những mảnh vụn nhựa, rác cũ và… một chiếc kẹp tóc bằng sắt đã rỉ sét – loại kẹp tóc phụ nữ mà tôi từng thấy trong một bức ảnh cũ của cô Hạnh.

Tôi run rẩy nhặt nó lên.

Và rồi, tôi thấy một mảnh sứ nhỏ – như từ chiếc bát hay ly vỡ. Mảnh đó khắc dòng chữ mờ: “Gia Đình Là Tất Cả”.

Nó rất quen.

Vì trong tủ kính nhà tôi có một bộ ly sứ kiểu cũ giống hệt – từng được mẹ chồng cất kỹ và bảo “của người thân đã khuất để lại”.

**

Hôm ấy, tôi đưa những vật tìm được cho cảnh sát. Họ giữ lại làm chứng cứ và hứa sẽ điều tra thêm. Tôi không nói với ai trong nhà.

Nhưng từ đó, mẹ chồng tôi bắt đầu có biểu hiện lạ hơn: hay ngồi nhìn chằm chằm ra sân, ban đêm thì lẩm bẩm:

– Hạnh ơi… tha cho bác… tha cho bác…

**

Một tuần sau, tôi thấy mẹ chồng mang hương ra bàn thờ thắp lúc nửa đêm – dù trong nhà không có giỗ nào cả. Tôi rón rén nghe bà khấn:

– Hạnh… bác sai rồi… nhưng bác chỉ muốn giữ thể diện cho gia đình… tha lỗi cho bác…

Câu nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.

Tôi gọi cảnh sát một lần nữa, lần này yêu cầu họ khai quật lại khu giếng kỹ hơn. Sau hai ngày làm việc, họ phát hiện thêm một số xương người nhỏ lẫn trong bùn đáy giếng, phần còn lại của thi thể cô Hạnh.

Quan trọng nhất: họ tìm thấy dấu vết của trầm tích thuốc ngủ trong phần vật phẩm gắn vào tóc nạn nhân.

Bằng các phân tích hóa học, họ xác nhận: cô Hạnh bị cho uống thuốc ngủ liều cao trước khi bị bỏ xuống giếng.

Và người cuối cùng nấu cho cô ăn – theo lời kể của hàng xóm – chính là mẹ chồng tôi.

**

Bà bị triệu tập. Trong phiên thẩm vấn kín, bà thú nhận một phần sự thật: hôm đó, cô Hạnh nói sẽ đi báo chính quyền vì nghi ngờ bố chồng tôi có hành vi “không đúng mực” với cô. Hai vợ chồng già sợ chuyện xấu lan ra, xấu hổ với họ hàng, nên đã cho cô ăn món cháo có pha thuốc ngủ rồi… xử lý bằng cách phi tang thi thể xuống giếng.

Cái giếng từng được coi là “tụ khí tốt”, hóa ra lại là nơi giấu một tội lỗi tày trời.

**

Cả nhà tôi suy sụp.

Bố chồng bị đột quỵ sau ngày mẹ chồng bị bắt. Minh thì im lặng hoàn toàn, đóng kín phòng hàng tuần.

Tôi không oán trách ai. Tôi chỉ cảm thấy thương… thương cho một linh hồn đã bị lãng quên, đến mức phải hiện về nhiều năm sau chỉ để được lên tiếng.

**

Hôm nay, tôi chuẩn bị rời nhà chồng về quê ngoại một thời gian.

Trước khi đi, tôi ra giếng thắp một nén nhang. Tôi đứng đó rất lâu. Trời đã về chiều, gió thổi nhẹ. Và trong thoáng chốc, tôi tưởng như nghe thấy giọng ai đó… rất khẽ:

– Cảm ơn cháu… cảm ơn vì đã nghe bác…

Tôi không nhìn quanh. Tôi chỉ mỉm cười, cúi đầu, rồi quay lưng bước đi.

**

Cái ác có thể bị chôn giấu, nhưng sự thật thì không. Đôi khi, người chết không về để trả thù, mà chỉ để được nhớ đến như một con người… từng tồn tại.