Đứa bé 5 tuổi thì thầm một câu với cô giáo – ngay lập tức, cô gọi c/ảnh s/át vào trường….

Đứa bé 5 tuổi thì thầm một câu với cô giáo – ngay lập tức, cô gọi c;ảnh s;át vào trường….Ngọc đã dạy mầm non hơn 10 năm, đã từng chứng kiến đủ mọi kiểu trẻ con, từ những đứa trẻ hiếu động không bao giờ chịu ngồi yên đến những bé nhút nhát cần sự kiên nhẫn để mở lòng. Tuy nhiên, hôm nay, khi nhìn Minh Anh ngồi ở góc lớp, cô cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Không phải kiểu bướng bỉnh của một đứa trẻ giận rỗi, cũng không phải nét sợ hãi thường thấy khi có chuyện không vui, mà là một sự im lặng khác thường, như thể cô bé đang cố thu mình lại, muốn biến mất khỏi thế giới xung quanh.
Tiếng cười nói ồn ào của các bé khác chuẩn bị ra về khiến sự tĩnh lặng của Minh Anh càng trở nên rõ ràng hơn. Ngọc bước đến gần, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng: “Ba mẹ sắp đến đón con rồi, Minh Anh.” Cô bé không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn của mình. Một cây bút chì màu xanh bị gãy nằm trên mặt bàn. Ngọc ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi. Một lúc sau, Minh Anh mới nói rất khẽ, như thể sợ ai đó nghe thấy: “Con không muốn về nhà.”
Ngọc không ngạc nhiên, vì không phải lần đầu cô nghe một đứa trẻ nói như vậy. Trẻ con đôi khi mè nhèo, không muốn rời trường vì vẫn còn muốn chơi, hoặc đơn giản là đang giận rỗi ba mẹ vì chuyện gì đó nhỏ nhặt. Nhưng cách Minh Anh nói ra câu đó khiến cô cảm thấy có gì đó rất khác. Cửa lớp bật mở, một người đàn ông bước vào, gật đầu chào theo đúng phép lịch sự. Anh ta mặc áo sơ mi là phẳng, quần tây tối màu, đôi giày bóng loáng không có một vết xước. Mọi thứ trên người anh ta toát lên sự chỉn chu, thậm chí là có phần quá mức. Ngọc không nhận ra người này.
“Anh là ai ạ?” Ngọc hỏi. Người đàn ông mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng không hề thân thiện: “Tôi đến đón Minh Anh”

Ngọc khẽ cau mày.

“Anh là phụ huynh của bé Minh Anh?” cô hỏi lại, ánh mắt không rời người đàn ông đang tiến gần đến góc lớp – nơi Minh Anh vẫn đang ngồi im lặng.

“Phải.” Người đàn ông gật đầu. “Tôi là cha dượng của bé. Mẹ bé bận, nhờ tôi đến đón.”

Minh Anh nghe thấy, ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô bé lập tức mở to, bối rối và sợ hãi. Cô bé co người lại, miệng mím chặt.

Cảnh tượng ấy khiến Ngọc lập tức thấy dạ dày mình quặn thắt. Cô đã từng thấy những ánh mắt như vậy – ánh mắt của một đứa trẻ từng chịu đựng thứ gì đó không ai nên phải chịu.

“Xin lỗi, tôi chưa từng gặp anh trước đây,” Ngọc nói, giữ giọng bình tĩnh. “Theo quy định của trường, chúng tôi chỉ giao trẻ cho người có tên trong danh sách đón – hoặc có giấy ủy quyền từ phụ huynh.”

Người đàn ông dừng lại một chút. Cái mỉm cười của anh ta không thay đổi, nhưng ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu.

“Cô nghi ngờ tôi?”

Ngọc không trả lời. Cô bước lại bàn, lấy điện thoại và nhanh chóng gọi cho mẹ của Minh Anh. Một hồi chuông, rồi hai, rồi ba… không ai bắt máy.

Lúc đó, Minh Anh kéo nhẹ tay áo cô. Giọng cô bé nhỏ như tiếng gió:

“Cô ơi… đừng để con về với chú ấy.”

Ngọc cúi xuống, thì thầm: “Sao vậy con?”

Minh Anh nuốt nước bọt, rồi ghé tai cô thì thầm một câu. Chỉ một câu duy nhất, khiến máu trong người Ngọc như ngừng chảy:

“Chú ấy làm con đau… mỗi tối.”

Cơn choáng ập đến khiến cô phải bám tay vào thành bàn để giữ thăng bằng. Ngọc đứng bật dậy, tay cầm chắc điện thoại.

Cô quay sang người đàn ông, gương mặt lạnh băng: “Anh vui lòng ra ngoài đợi một chút. Tôi phải xác minh thông tin.”

“Cô không có quyền giữ trẻ!” giọng anh ta trầm xuống, không còn chút thân thiện.

“Và tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ an toàn cho học sinh của mình,” Ngọc đáp, không lùi một bước.

Ngay lúc đó, cô bấm số… 113.

Vài phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngoài cổng trường. Người đàn ông quay phắt ra cửa, nhưng một bảo vệ trường học đã chặn anh ta lại. Minh Anh vẫn ngồi đó, đôi mắt rưng rưng, nhìn cô giáo với chút hy vọng le lói.

Ngọc đến bên cô bé, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ xíu đang run lên.

“Không sao đâu con. Cô ở đây rồi.”

Sau vụ việc, Minh Anh được đưa đến phòng y tế trong khi cảnh sát làm việc với ban giám hiệu nhà trường và người đàn ông tự nhận là cha dượng cô bé.

Cảnh sát yêu cầu anh ta xuất trình giấy tờ tùy thân, nhưng người này bắt đầu tỏ ra lúng túng, nói quanh co, thậm chí còn lớn tiếng đòi “quyền giám hộ”. Một nữ sĩ quan, với ánh mắt sắc sảo, vừa quan sát biểu hiện của anh ta vừa trao đổi với Ngọc.

“Cô bé nói gì với cô?”

Ngọc siết chặt bàn tay:

“Con bé nói… ‘Chú ấy làm con đau mỗi tối.’ Tôi không dám hỏi thêm. Nhưng ánh mắt con bé không nói dối.”

Viên sĩ quan gật đầu, ra hiệu cho đồng nghiệp tách người đàn ông kia sang khu vực khác. Một nhân viên xã hội đã được gọi đến ngay trong đêm.

Tối hôm đó, Ngọc không sao ngủ được. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Minh Anh thu mình trong góc lớp, ánh mắt tuyệt vọng của một đứa trẻ 5 tuổi chưa kịp lớn đã biết sợ hãi là gì.

Cô nhìn qua hồ sơ học sinh của Minh Anh mà nhà trường lưu trữ:

  • Mẹ đơn thân.

  • Chuyển trường từ một tỉnh khác chỉ mới vài tháng.

  • Thường xuyên vắng mặt không lý do rõ ràng.

  • Có dấu hiệu trầm lặng, ít giao tiếp với bạn bè.

Ngọc cảm thấy nghẹn nơi cổ họng. Cô thấy giận – giận vì mình đã không để ý sớm hơn.

Ngày hôm sau, cơ quan chức năng xác nhận người đàn ông kia không có quan hệ hợp pháp với bé Minh Anh. Anh ta từng có tiền án về bạo lực gia đình, và từng bị tố cáo lạm dụng – nhưng không có chứng cứ rõ ràng để truy tố.

Minh Anh và mẹ được đưa vào diện bảo vệ khẩn cấp. Người mẹ – khi được hỏi – đã bật khóc nức nở. Cô là một phụ nữ trẻ, bỏ quê lên thành phố, vì yêu mà mù quáng sống chung với người đàn ông kia. Cô không hề biết con gái mình bị hại.

Một tuần sau, Minh Anh trở lại lớp.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô bé tự nguyện cầm bút vẽ.

Bức tranh là một ngôi nhà nhỏ, có mặt trời phía sau, và một người phụ nữ tóc ngắn đang nắm tay cô bé mặc váy đỏ.

Minh Anh đưa tranh cho cô Ngọc, nói khẽ:

“Con vẽ cô. Cô là nhà của con.”

Ngọc ôm lấy cô bé, giấu đi giọt nước mắt đang rơi.

Vài tháng sau, vụ việc của Minh Anh được đưa lên báo chí như một lời cảnh tỉnh về những đứa trẻ “im lặng”. Cô Ngọc nhận được thư cảm ơn từ Sở Giáo dục, nhưng với cô, phần thưởng lớn nhất là thấy Minh Anh đã bắt đầu cười trở lại – và lần đầu tiên, cô bé nói câu:

“Con yêu cô giáo.”