“Về nhà giữa đ:êm thấy mẹ c:o r:o một mình, vợ “bi:ến m:ất”: Gọi điện cho cô ấy thì nhận được câu trả lời số:c ng:ang , khiến anh lập tức làm một điều không tưởng…

“Tôi không thể quên được hình ảnh đêm đó — mẹ già ngồi thu mình trong góc bếp, run rẩy giữa tiếng mưa, đôi mắt hoe đỏ nhìn tôi như van xin điều gì đó. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu hỏi: ‘Vợ tôi đâu?’.”

Tôi là Trung, 35 tuổi, kỹ sư xây dựng, làm việc thường xuyên phải công tác xa nhà. Gia đình tôi có mẹ già 70 tuổi – bà bị chứng tim nhẹ, trí nhớ không còn minh mẫn – và vợ tôi, Trang, 32 tuổi, từng là nhân viên văn phòng nhưng nghỉ việc vài năm nay để ở nhà chăm mẹ tôi và lo việc gia đình.

Tuần rồi, tôi nhận công trình ở tận Vũng Tàu, dự định đi bảy ngày. Mỗi ngày đều gọi về hỏi thăm vợ và mẹ. Trang vẫn cười nói bình thường, còn mẹ thì lúc nhớ lúc quên, chẳng bao giờ chịu cầm điện thoại. Tôi vẫn yên tâm, nghĩ rằng Trang đang làm tốt vai trò làm dâu, như cô vẫn từng thể hiện.

Nhưng tối hôm đó – ngày thứ sáu – tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ hàng xóm:

– “Anh Trung à, hình như nhà anh có chuyện… tôi nghe tiếng bà cụ khóc suốt từ chiều tới giờ. Không thấy Trang đâu cả.”

Tôi giật mình, bỏ hết công việc, bắt xe đêm về Sài Gòn. Gần 3 giờ sáng, tôi đứng trước căn nhà quen thuộc mà như xa lạ. Đèn trong nhà tắt hết, chỉ còn ánh sáng hắt từ bếp.

Bước vào, tôi chết sững: mẹ tôi đang ngồi ôm gối, gương mặt thất thần, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn tôi không chớp, rồi bật khóc như một đứa trẻ:

– “Trang bỏ đi rồi con ơi… Mẹ gọi nó… nó không quay lại…”

Tôi bối rối hỏi dồn: “Cô ấy đi đâu? Khi nào? Sao mẹ biết?”
Mẹ tôi ú ớ không nhớ rõ. Chỉ nói “nó mang đồ, nói mấy câu rồi đi…”, lặp lại như cái máy.

Tôi kiểm tra khắp nhà – không có vali, không có túi xách, không một lời nhắn. Điện thoại của Trang tắt máy. Zalo lần cuối online lúc 18h hôm qua. Tôi gọi liên tục, cuối cùng thuê bao đổ chuông.

– “Alo…”, một giọng nam lạ bắt máy.

– “Tôi là chồng Trang. Anh là ai? Vợ tôi đâu?”

– “…À, cô ấy không muốn nói chuyện với anh nữa. Tạm thời cô ấy không muốn về. Đừng gọi nữa.”

Tôi như bị tát vào mặt. Không một lời giải thích. Không lý do. Không cảm xúc.

Tôi ngồi sụp xuống, trước mắt chỉ là hình ảnh mẹ già vẫn lẩm bẩm tên vợ tôi trong tiếng mưa gió đập vào cửa kính. Điều gì đang diễn ra? Trang – người phụ nữ tận tụy chăm mẹ tôi từng bữa cơm, từng lần đi viện – lại bỏ đi trong đêm, không một lời?

Tôi lên phòng, tìm thấy trong ngăn kéo một xấp giấy photo – là đơn xin việc của Trang. Có vẻ cô ấy đã âm thầm đi phỏng vấn. Trong góc tủ, có vài bộ đồ công sở không còn. Nhưng điều khiến tôi rợn người là… một tờ giấy ghi tay gấp tư, không ký tên, chỉ có vỏn vẹn một câu:

“Anh sẽ không bao giờ hiểu điều tôi đã chịu đựng ở ngôi nhà này.”

Tôi đọc đi đọc lại. Và rồi tôi bắt đầu nhìn lại – điều gì đã khiến vợ tôi từ bỏ tất cả, ngay cả mẹ tôi?

Sau đêm đó, tôi xin nghỉ dài hạn, vừa để chăm mẹ, vừa tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mọi thứ không hề đơn giản.

Đầu tiên là camera an ninh – tôi mở lại đoạn ghi hình chiều hôm Trang rời đi. Cô ấy ra khỏi nhà lúc 17h23, tay xách vali, mặt đeo khẩu trang. Không ai đi cùng. Cô lên một chiếc taxi, biển số tôi ghi lại được.

Tôi tìm đến hãng taxi, lần ra địa chỉ mà Trang đã đến – một căn nhà nhỏ ở quận Tân Phú. Tôi không biết ai sống ở đó. Sau hai ngày chờ trước cổng, cuối cùng tôi thấy cô xuất hiện, cùng một người phụ nữ lớn tuổi – có vẻ là mẹ ruột cô ấy.

Tôi bước đến, gọi tên:

– “Trang!”

Cô khựng lại, rồi quay đi. Nhưng tôi đuổi theo, van xin:

– “Em nói cho anh biết đi… Tại sao lại như vậy? Em bỏ mẹ anh, bỏ cả anh, mà không một lời?”

Trang im lặng một lúc lâu. Rồi cô nói, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi:

– “Anh có biết trong 3 năm qua em đã bị mẹ anh mắng chửi, coi thường thế nào không? Em không nói, không phải vì em chịu đựng được, mà vì em nghĩ… đó là nghĩa vụ. Nhưng rồi em nhận ra, nếu em cứ ở đó, em sẽ trở thành cái bóng – vô hình trong cả mắt anh và mẹ.”

Tôi nghẹn lời. “Nhưng… mẹ anh già rồi. Bà có bệnh…”

– “Càng vì bà già, anh càng bỏ rơi em. Anh luôn đi công tác, mỗi lần gọi về chỉ hỏi ‘Mẹ sao rồi?’, chưa bao giờ hỏi ‘Em có mệt không?’. Anh chưa từng thấy mẹ anh lặng lẽ xúc cơm cho em rồi đổ đi, chỉ vì em nấu không đúng ý. Anh không thấy em khóc trong bếp mỗi đêm, khi bà nói em vô dụng, ăn bám…”

Tôi lặng thinh. Trang nói tiếp, đôi mắt đỏ hoe:

– “Em từng rất yêu anh. Nhưng em sợ rằng, nếu tiếp tục, em sẽ hận luôn chính tình yêu đó.”

Những ngày sau đó, tôi tìm cách xin lỗi, thuyết phục. Nhưng Trang không về. Cô bắt đầu đi làm trở lại, thuê nhà sống cùng mẹ ruột, và dần lấy lại cuộc sống.

Còn tôi – tôi học cách tự chăm mẹ. Tôi đưa mẹ đi khám, thuê người chăm ban ngày, và dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Tôi dần hiểu ra: một người vợ không chỉ cần tình yêu, mà còn cần được thấy, được hiểu, và được tôn trọng.

Ba tháng sau, Trang gửi tôi một lá thư tay – trong đó có một đoạn khiến tôi ám ảnh:

“Nếu một ngày nào đó anh thực sự lắng nghe – không phải vì mất mát, mà vì thấu hiểu – em tin, mọi thứ sẽ bắt đầu lại được. Nhưng đến lúc đó, đừng tìm em bằng trách nhiệm, mà hãy tìm bằng trái tim.”

Tôi đọc xong, đặt thư lên bàn thờ cha, rồi thắp nhang – cầu mong một ngày cô ấy quay về, không phải vì nghĩa vụ, mà vì tình yêu đã được chữa lành.