Người ta bảo đàn ông giỏi là người biết kiếm tiền, biết yêu thương vợ con, và biết nhẫn nhịn. Nhưng có ai nói cho anh biết: nếu cả đời cố gắng chỉ để đổi lấy một câu “Anh yếu đuối quá, em không thể chịu đựng được nữa” thì phải làm sao?
Hưng là một người đàn ông bình thường – nghĩa là không tài giỏi xuất chúng, cũng chẳng đẹp trai ngời ngời. Nhưng anh có một thứ mà không phải người đàn ông nào cũng giữ được suốt đời: sự kiên trì và lòng chung thủy.
Anh lấy Dung năm 27 tuổi, khi trong tay chưa có gì ngoài một công việc kỹ thuật viên sửa điện tử lương 7 triệu. Dung xinh, nói năng khéo, có học hơn anh, lại được lòng mọi người. Lúc hai người cưới nhau, không ít người ái ngại: “Dung lấy Hưng, thiệt cho nó quá”.
Nhưng Dung vẫn gật đầu. Và đó là động lực để Hưng bắt đầu “cày cuốc” đúng nghĩa.
Suốt 10 năm, anh làm hai việc cùng lúc: ban ngày làm kỹ thuật viên, tối về mở tiệm sửa điện tử nhỏ ở nhà. Có khi khách đông, anh làm tới tận 1–2 giờ sáng. Dung nghỉ việc công sở sau khi sinh đứa con đầu lòng, ở nhà chăm con và bán hàng online.
Anh không tiếc gì cho vợ: tiền làm ra bao nhiêu, đưa hết cho Dung giữ. Tiền xây nhà – 1,6 tỷ – phần lớn là từ anh vay ngân hàng và trả dần trong 7 năm. Chiếc ô tô cũ 5 chỗ mua cho vợ đi lại, 420 triệu, anh vay tiếp 100 triệu và bán chiếc SH mới mua cho mình.
Cuối năm thứ 9, cả nhà chuyển về nhà mới 2 tầng, có sân nhỏ, ô tô đậu gọn gàng. Anh nhớ rõ hôm đó Dung cười rạng rỡ: “Đúng là nhà mơ ước của em rồi đó!”
Nhưng giấc mơ không kéo dài lâu.
Khoảng tháng 3 năm ngoái, Hưng bắt đầu thấy mệt. Ban đầu chỉ là đau lưng, sau đó là chóng mặt, sút cân, khó ngủ. Dù vợ hối đi khám, anh vẫn chần chừ vì tiếc tiền. Đến khi không chịu nổi nữa, anh mới đi bệnh viện.
Kết quả: ung thư thận giai đoạn giữa, có dấu hiệu di căn.
Dung lặng người. Hưng chỉ cười gượng: “Chắc không sao đâu, bác sĩ bảo còn kịp mà”.
Nhưng hóa trị không dễ dàng như anh nghĩ. Sau đợt đầu tiên, tóc rụng, mặt sạm, người tiều tụy. Anh phải nghỉ việc ban ngày, chỉ làm việc vặt ở tiệm lúc khỏe.
Cũng từ đây, Dung thay đổi.
Ban đầu chỉ là những câu cằn nhằn:
“Anh yếu quá rồi đó, giờ có khi em phải đứng ra cáng đáng hết đống nợ này!”
Sau là những lần bỏ mặc anh nằm một mình, không mang thuốc, không hỏi han.
Đỉnh điểm là lúc anh thấy cô ấy đi đêm về muộn, có mùi nước hoa đàn ông. Một lần, anh lặng lẽ tra camera ô tô – phát hiện xe vợ chạy đến một khu biệt thự quận 9, ở lại gần 3 tiếng.
Một tuần sau, anh thấy cô ngồi sau xe một gã đàn ông trạc 40, ăn mặc bóng bẩy, chạy lòng vòng trong khu phố. Họ cười nói, thậm chí còn nắm tay giữa đường. Người quen bắt đầu xì xào: “Dung có bồ đó, thấy đi chung hoài mà không ngại ai”.
Anh im lặng.
Không phải vì không biết giận, mà vì còn thương. Anh nghĩ có lẽ cô đang quá áp lực, hoặc chỉ là phút yếu lòng. Anh tin cô sẽ quay lại, nếu anh cố gắng.
Nhưng anh nhầm.
Một đêm mưa, anh nằm co ro trong góc phòng, sốt cao, lạnh run. Dung không ở nhà. Gọi điện, cô không bắt máy. Đến gần 1 giờ sáng mới về, váy ngắn, mùi nước hoa nam nồng nặc. Anh hỏi nhỏ:
– Em đi đâu giờ này?
Cô bật cười:
– Em đi đâu là việc của em. Anh nằm đó cả ngày có làm ra đồng nào đâu mà đòi hỏi?
Câu đó như nhát dao cuối cùng. Anh quay mặt vào tường, cắn chặt răng đến bật máu.
Sáng hôm sau, anh lấy 300 nghìn trong ví – số tiền cuối cùng – rồi âm thầm rời khỏi nhà. Không nói gì, không để lại lời nhắn.
Tối đó, Dung về. Không thấy anh đâu. Cô cười khẩy: “Đi rồi thì tốt!”. Nhưng chưa đầy 2 tiếng sau, điện thoại cô reo. Đầu dây bên kia là một giọng nam:
– Chị có phải là vợ anh Nguyễn Văn Hưng không? Anh ấy bị ngất ở ghế đá công viên X, tụi tôi đưa vào cấp cứu…
Dung ngồi sụp xuống sàn, chiếc điện thoại rơi khỏi tay.
Dung ngồi lặng trên chiếc ghế chờ ở bệnh viện, hai tay run rẩy, mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn đỏ.
Cô không gọi cho ai, cũng không dám nhắn tin cho nhân tình. Chỉ còn lại mình cô trong cái đêm dài đằng đẵng, đứa con trai đang ngủ ở nhà với bà nội, còn người chồng mà cô từng xem là “kẻ ăn bám” thì đang nằm trong kia, giữa ranh giới sống chết.
Cô không biết vì sao mình khóc. Có lẽ vì sợ. Có lẽ vì tội lỗi. Có lẽ vì lần đầu tiên cô nhận ra… mình đã tệ đến thế nào.
Một tiếng sau, bác sĩ bước ra. Người phụ trách cấp cứu nói nhẹ:
– Tạm thời ổn. Nhưng thể trạng bệnh nhân yếu, có dấu hiệu trầm cảm nặng. Anh ấy có để lại mẩu giấy trong túi áo. Không phải thư tuyệt mệnh, nhưng… chị nên đọc.
Dung đón lấy mảnh giấy nhỏ đã bị nhàu nát. Nét chữ nguệch ngoạc, yếu ớt:
“Em không cần phải thương hại anh. Anh biết em không còn yêu anh nữa. Anh chỉ mong em sau này, nếu có yêu ai, thì hãy yêu người biết thương con em, chứ đừng vì vài lời ngọt mà đánh đổi mọi thứ.
Căn nhà này là của em, chiếc xe cũng vậy. Anh không lấy gì cả. Chỉ xin giữ lại bức ảnh cưới – để con lớn lên còn biết cha nó từng là ai…”
Dung bật khóc. Lần đầu tiên, cô thấy mình nhỏ bé và hèn mọn. Một người đàn ông từng vì mình mà làm quần quật cả thập kỷ, đến cuối cùng chỉ xin giữ lại… một bức ảnh.
Cô về nhà sáng sớm hôm sau. Căn nhà im lặng. Đứa con vẫn ngủ say, không biết đêm qua mẹ nó vừa đi qua một cơn địa chấn trong tâm can.
Cô bắt đầu dọn lại tủ áo của Hưng. Mỗi ngăn đều ngăn nắp, từng chiếc áo sơ mi được xếp cẩn thận, gấp gọn gàng. Ngăn dưới cùng là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mở ra, cô thấy cuốn sổ tiết kiệm – 72 triệu, đứng tên con trai. Ghi chú rõ: “Dành cho cu Bi học đại học”.
Kèm theo là hóa đơn thuốc, kết quả xét nghiệm, lịch hóa trị… tất cả được kẹp gọn vào một bìa hồ sơ. Anh không nói, không than vãn. Chỉ âm thầm chịu đựng.
Lúc đó, Dung mới nhớ lại: những ngày Hưng yếu đi, anh không đòi hỏi gì ở cô, không tra hỏi, không oán trách. Chỉ lặng lẽ, lặng lẽ… sống như thể đang tự rút hết phần còn lại trong tim mình để nuôi cho cuộc đời vợ con đầy đủ.
Ba tuần sau, Hưng xuất viện. Vẫn là Dung tới đón, không có ai khác. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, cầm bó hoa hướng dương nhỏ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cúi đầu trước anh.
– Em xin lỗi.
Hưng gầy rộc, da xanh xao. Nhưng vẫn mỉm cười:
– Có gì đâu. Chuyện qua rồi.
– Em đã sai…
– Ừ. Nhưng em là mẹ của con anh. Anh không trách. Chỉ mong từ giờ… em sống cho đúng, đừng sai nữa. Không phải vì anh – mà vì con.
Dung gật đầu, nước mắt rơi lặng lẽ.
Từ ngày đó, Dung thay đổi. Cô chấm dứt với gã nhân tình – người mà khi nghe Hưng cấp cứu chỉ buông một câu: “Anh đâu có liên quan đến vợ chồng em”. Cô đi làm lại, dậy sớm chuẩn bị cơm nước, cùng Hưng đi bệnh viện tái khám, đưa đón con đi học. Những việc nhỏ nhặt, nhưng là điều cô đã quên mất từ lâu.
Hưng không nói gì. Cũng không hẳn tha thứ hoàn toàn. Nhưng anh chọn cách sống tiếp, vì con.
Dẫu sao, anh vẫn là một người cha.
Tết năm đó, cả nhà chụp một tấm ảnh bên cây mai trước cửa. Hưng mặc áo sơ mi xanh, tay ôm con trai. Dung đứng bên cạnh, không còn là một người đàn bà kiêu kỳ, mà là người phụ nữ hiểu rõ: có những người đàn ông cả đời không biết nói lời yêu, nhưng sẵn sàng chết đi từng chút một chỉ để người mình thương không thiếu gì.
Câu chuyện về Dung và Hưng sau này trở thành một bài học trong khu phố. Không phải để chỉ trích, mà để nhắc nhở:
Hôn nhân không cần người hoàn hảo – chỉ cần một người chịu hy sinh và một người đủ trân trọng.