Chồng nhận được 200 triệu tiền thưởng tết. Tôi định bụng để tiền đấy để cả nhà đi du lịch. Vì anh được thưởng bằng tiền mặt nên vợ chồng tôi không cho vào tài khoản mà để bên ngoài luôn và cất cẩn thận trong tủ. Nhưng một hôm, khi tôi lấy tiền ra để tiêu, số tiền đó đã không cánh mà bay. Tôi lục lọi khắp nhà, kiểm tra camera giám sát, vợ chồng tôi ngỡ ngàng khi phát hiện ra người lấy đi số tiền đó chính là mẹ chồng. Chồng tôi cố gắng liên lạc với mẹ, nhưng không nhận được phản hồi. Đêm đó, chúng tôi gần như không ngủ nổi, lòng đầy nghi ngờ và phẫn nộ. Quá nhiều việc nên 2 vợ chồng chưa thể về quê truy cứu, 1 tuần sau mẹ chồng bỗng gửi lên 1 bưu phẩm, tôi không tin nổi vào mắt mình…

Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm — không phải vì thời tiết hay lịch âm, mà bởi một tin vui bất ngờ: chồng tôi nhận được 200 triệu tiền thưởng Tết. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc anh bước vào nhà, khuôn mặt rạng ngời không giấu nổi niềm vui, đưa cho tôi xấp tiền dày cộp được buộc gọn gàng bằng dây thun đỏ.

“Thưởng Tết đấy, năm nay làm ăn tốt, sếp thưởng đậm!” — anh nói, rồi cười như trẻ con vừa được lì xì.

Là vợ, tôi mừng không kém. Suốt cả năm, chúng tôi cày cuốc, lo toan cho gia đình, chưa dám nghỉ ngơi một ngày đúng nghĩa. Tôi đã ngay lập tức nghĩ đến việc cả nhà sẽ đi du lịch Đà Nẵng hoặc Phú Quốc — nơi nào đó thật đẹp để bù đắp những tháng ngày căng thẳng.

Vì tiền thưởng là tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi vào tài khoản ngân hàng. Phần vì ngại thủ tục, phần vì nghĩ cũng sắp tiêu đến nơi rồi. Chúng tôi gói tiền vào một túi vải nhỏ, đặt vào ngăn bí mật trong tủ quần áo của phòng ngủ. Khóa kỹ. Chỉ hai vợ chồng biết.

Một tuần trôi qua, chúng tôi vẫn chưa quyết định được điểm đến cụ thể. Cuối tuần, tôi cần rút một ít tiền ra để tiêu Tết — mua sắm quần áo mới, lì xì cho các cháu… Nhưng khi mở ngăn tủ quen thuộc, tôi chết sững:

Tiền không cánh mà bay.

Không còn một tờ nào. Túi vải vẫn còn đó, nhưng trống rỗng. Tôi lục tung cả căn nhà, từ phòng ngủ, bếp đến tủ thuốc. Chồng tôi còn cạy cả gầm giường, gầm tủ. Hai vợ chồng bàng hoàng như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Đầu tiên, tôi nghi có trộm. Nhưng cửa nẻo hoàn toàn nguyên vẹn, không dấu hiệu cạy phá. Chìa khóa nhà không đưa cho ai ngoài vợ chồng tôi, người giúp việc chỉ làm theo giờ và chưa bao giờ được vào phòng ngủ.

Lúc ấy, chồng tôi sực nhớ ra — nhà có gắn camera giám sát, chủ yếu để quan sát con nhỏ. Một camera hướng ra phòng khách, một đặt ở cửa ra vào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành bằng chứng cho một việc chấn động đến thế.

Tua lại đoạn ghi hình của ba ngày trước, khi cả nhà đi vắng, tôi lạnh người.

Mẹ chồng tôi xuất hiện.

Bà mặc áo khoác mỏng, đội nón, lén lút bước vào nhà. Không một lời nhắn. Không điện thoại trước. Không báo trước. Bà đi thẳng vào phòng ngủ — nơi tôi tin chắc rằng bà không biết nơi cất tiền. Nhưng rồi bà mở tủ, lấy túi vải ra và rời đi, nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.

Khoảnh khắc đó, tôi chết lặng. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi quay sang nhìn chồng mình, anh cúi mặt, không nói nên lời.

“Không thể nào… mẹ không thể làm vậy…” — anh lặp đi lặp lại như không tin vào mắt mình.

Chúng tôi gọi cho mẹ — không bắt máy. Gọi lại mấy lần. Vẫn vậy. Nhắn tin. Không hồi âm.

Đêm đó, hai vợ chồng tôi gần như thức trắng. Không cãi nhau, nhưng cũng không trò chuyện. Một nỗi uất ức khó gọi tên len lỏi trong lòng tôi. Không phải vì mất tiền, mà vì mất niềm tin.

Một tuần sau, khi mọi cảm xúc vẫn còn chưa kịp lắng xuống, chồng tôi nhận được một bưu phẩm từ quê.

Trên vỏ hộp ghi rõ nét chữ quen thuộc: “Gửi hai con – mẹ”.

Tôi mở ra — bên trong là xấp tiền 200 triệu đồng được gói lại như cũ, cùng một mảnh giấy nhỏ gấp tư. Tay tôi run lên. Chồng tôi mở tờ giấy, đọc to thành tiếng:

“Mẹ xin lỗi vì đã tự ý lấy tiền mà không nói trước. Mẹ biết điều đó là sai, nhưng lúc đó mẹ không còn cách nào khác. Trong nhà có chuyện gấp, mà mẹ sợ con lại nghĩ mẹ lợi dụng. Mẹ không dám gọi. Mẹ biết hai con sẽ giận, nhưng mẹ không biết phải làm sao khác. Mẹ đã xoay được tiền, nên gửi lại đầy đủ. Mong các con hiểu cho mẹ.”

Tôi và chồng nhìn nhau, lòng nghẹn lại. Mọi cảm xúc từ tức giận, nghi ngờ, tổn thương… hòa lẫn thành một mớ hỗn độn không thể diễn tả thành lời.

Vậy chuyện gì đã xảy ra ở quê? Điều gì khiến một người mẹ từng sống tiết kiệm cả đời, không muốn phiền con cái, lại làm điều mà chính bà cũng biết là sai?

Chúng tôi quyết định: phải về quê ngay lập tức. Không để trách móc, mà để tìm ra sự thật.

Sau khi nhận được bưu phẩm, cả hai vợ chồng tôi đều không thể ngồi yên. Tôi biết, trong lòng chồng mình đang giằng xé giữa sự giận dữ và nỗi lo lắng. Mẹ anh không phải kiểu người dễ làm chuyện khuất tất, càng không phải người bốc đồng. Việc bà tự tiện lấy số tiền lớn như vậy — dù đã trả lại — chắc chắn phải có lý do đặc biệt.

Sáng hôm sau, chúng tôi lên xe về quê. Quãng đường hơn 100 cây số sao hôm ấy lại thấy xa lạ đến vậy. Hai vợ chồng chẳng ai nói gì nhiều. Tôi thì cố giữ bình tĩnh, còn chồng tôi cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, ánh mắt nặng trĩu.

Khi xe vừa dừng lại trước cổng, tôi đã thấy mẹ chồng đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá trong sân. Bà gầy hơn lần cuối chúng tôi gặp, mái tóc bạc nhiều thêm, ánh mắt cũng trũng xuống, có gì đó rất… tội nghiệp.

Bà ngước lên nhìn chúng tôi. Không vội vã, không chối bỏ, cũng chẳng sợ hãi. Chỉ là một cái nhìn đón nhận.

“Mẹ…” – chồng tôi gọi khẽ.

Bà mỉm cười, nhưng không nói gì. Tôi thấy mắt bà đỏ hoe, tay khẽ run.

Chúng tôi vào nhà. Sau một lúc im lặng, mẹ chồng tôi mới chậm rãi nói:

“Mẹ xin lỗi… Mẹ không muốn giấu hai con chuyện này, nhưng lúc ấy mẹ thật sự không còn cách nào khác.”

Rồi bà kể. Giọng đều đều, nhưng ngắt quãng từng đoạn vì xúc động.

Hóa ra, hơn một tháng trước, bác Cảnh, anh trai ruột của chồng tôi — người sống ở quê với mẹ — bất ngờ phát hiện bị xơ gan nặng, đã biến chứng. Nhưng vì bác sống kín tiếng, lại ít giao tiếp nên không ai trong nhà hay biết cho đến khi bệnh trở nặng.

Gia đình bác Cảnh vốn không khá giả. Con cái thì đi làm xa, vợ bác lại mất sớm. Khi nhập viện, bác không có bảo hiểm, chi phí ban đầu đã ngót nghét gần 100 triệu đồng, chưa kể tiền thuốc men, điều trị dài hạn. Mẹ chồng tôi như ngồi trên lửa.

“Mẹ đã tính gọi điện cho hai con… Nhưng mẹ ngại. Mẹ sợ tụi con nghĩ mẹ chỉ biết vòi tiền. Nhất là lại đúng dịp Tết. Mẹ cũng nghĩ nếu lấy rồi xoay được thì sẽ gửi lại, không nói gì, cho đỡ làm phiền tụi con.”

Bà rơm rớm nước mắt, cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng gió:

“Chỉ là mẹ không ngờ… tụi con lại đau lòng đến thế.”

Lúc này, tôi bắt đầu hiểu. Hiểu vì sao bà không dám nói, hiểu vì sao bà lén lút đến mức ấy. Không phải vì bà xấu xa, mà vì tự trọng. Bà không muốn con cháu coi thường mình, không muốn bị xem như gánh nặng. Cũng bởi cái sĩ diện của người già — sợ bị đánh giá, sợ làm phiền, nên chọn cách im lặng mà làm.

Chồng tôi ngồi lặng thinh. Một lúc sau, anh thở dài:

“Mẹ… lẽ ra mẹ chỉ cần nói một câu, bọn con có tiếc gì đâu…”

Mẹ chồng tôi lau nước mắt, lắc đầu:

“Mẹ biết… nhưng lúc đó mẹ chỉ nghĩ đến việc cứu anh con. Không nghĩ xa được như vậy.”

Chúng tôi ngồi lại thêm vài tiếng, hỏi thăm tình trạng bác Cảnh. May mắn thay, nhờ chuyển viện kịp thời và phác đồ điều trị hiệu quả, sức khỏe bác đang dần ổn định. Tiền viện phí giai đoạn đầu đã được một người bạn thân của bác ứng trước giúp. Mẹ chồng tôi vừa bán đi một miếng đất nhỏ để hoàn lại tiền, rồi thu xếp gửi lại cho chúng tôi đúng số đã lấy.

Lúc ra về, bà tiễn ra cổng, tay nắm tay tôi rất chặt:

“Mẹ không xin các con tha thứ ngay… chỉ mong các con hiểu rằng, mọi việc mẹ làm, đều vì tình thân. Nếu có tổn thương con dâu, mẹ xin lỗi con thật lòng.”

Tôi nhìn bà — người phụ nữ già cả, gầy gò, nhưng vẫn luôn gắng gượng lo cho các con — lòng chùng xuống. Bao nhiêu giận dữ trong tôi bỗng tan biến như khói. Tôi ôm bà, lần đầu tiên, như một người con ruột thịt thực sự:

“Mẹ… con hiểu rồi. Con cũng xin lỗi vì đã nghĩ sai cho mẹ.”

Tết năm ấy, vợ chồng tôi vẫn đi du lịch — nhưng không phải Phú Quốc, cũng không phải Đà Nẵng. Chúng tôi đưa mẹ đi Tam Đảo, một nơi yên bình, mát mẻ, không quá xa, cũng không quá đông đúc. Là lần đầu tiên mẹ đi xa, nhưng bà vui như một đứa trẻ.

Trên đường đi, mẹ ngồi cạnh cửa kính, chỉ trỏ hết chỗ này đến chỗ kia, kể những câu chuyện cũ, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích.

Tôi nhìn bà, rồi nhìn chồng, lòng nhẹ nhõm. Có lẽ đôi khi, một sự thật được che giấu không phải để phản bội, mà là để bảo vệ. Và điều quan trọng nhất mà tôi rút ra được, không phải là mất hay được 200 triệu, mà là:

Gia đình, nếu còn hiểu nhau, thì còn có thể tha thứ và gắn bó.