“Ngày tôi lên chức trưởng phòng, tôi đã mất đi người phụ nữ tôi yêu nhất.”
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày tôi được thông báo bổ nhiệm. Cảm xúc lúc đó là một mớ hỗn độn: vừa vui sướng vì sau bao nhiêu năm phấn đấu, cuối cùng cũng được ghi nhận; vừa hoang mang vì nhìn ánh mắt vợ – Thảo – đầy trống rỗng. Cô ấy không cười, chỉ lặng lẽ đặt bát cơm xuống bàn rồi quay lưng vào bếp.
Ba tháng sau đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Lịch trình làm việc dày đặc, hết họp hành ở cơ quan đến tiếp khách buổi tối, rồi những cuộc gặp ngoài giờ, những lần phải đi công tác tỉnh gấp. Tôi bắt đầu về nhà muộn, nhiều hôm về thì Thảo đã ngủ, đồ ăn nguội lạnh vẫn nằm nguyên trên bàn.
Một tối thứ bảy, tôi về nhà sau một bữa nhậu muộn. Khi mở cửa, Thảo đang ngồi trên ghế sofa, ánh đèn mờ vàng hắt lên gương mặt gầy gò, mệt mỏi. Cô ấy không nói gì, chỉ đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.
Tôi chết lặng.
-
“Em không thể sống như thế này mãi được, Minh ạ. Tháng 30 ngày thì anh đi tới 15 ngày. Em chẳng khác gì người sống một mình… Em mệt rồi.”
Tôi níu kéo, xin cô ấy cho tôi thêm thời gian, nhưng Thảo chỉ lắc đầu.
Cuối cùng, chúng tôi ly hôn trong im lặng. Không ồn ào, không giằng co. Tài sản chia đôi, Thảo không đòi hỏi gì nhiều, chỉ lấy lại căn chung cư nhỏ đứng tên cô ấy trước khi cưới. Tôi chuyển về sống trong căn hộ công ty cấp. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc.
Ba năm trôi qua.
Trong ba năm ấy, tôi lao đầu vào công việc. Tiếp khách, đi tỉnh, mở rộng quan hệ. Thu nhập tăng gấp ba, địa vị cũng ổn định. Nhưng tôi chẳng thấy vui. Vài người phụ nữ xuất hiện – có người trẻ hơn Thảo, có người sắc sảo hơn – nhưng tôi biết rõ lý do họ tiếp cận mình. Khi nghe tôi nói mình không thích đưa bạn gái đi xe sang hay đeo đồng hồ đắt tiền, ánh mắt họ thay đổi rõ rệt.
Tôi dần học cách sống một mình, như Thảo từng sống trước kia. Có đôi lần, tôi nhớ lại những buổi tối chúng tôi ăn cơm cùng nhau, cô ấy cười kể về chuyện ở cơ quan, còn tôi chỉ chăm chú vào điện thoại. Đến khi ngẩng lên thì thấy ánh mắt cô ấy lặng đi. Lúc ấy, tôi nghĩ: “Phụ nữ mà, hay giận vu vơ.” Giờ nghĩ lại mới thấy mình vô tâm đến tệ hại.
Một tối đầu đông, khi đang lái xe về nhà từ một buổi tiếp khách, tôi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ. Ngoài trời mưa lất phất. Ánh đèn đường chiếu xuống mái hiên khiến mọi thứ như phủ một lớp bụi thời gian. Tôi chợt thấy một bóng người phụ nữ lom khom dọn hàng, những tấm bánh tráng, vài túi xoài, cóc và khay nước mía.
Tôi định quay đi thì chợt chết sững.
Đó là Thảo.
Cô ấy gầy đi nhiều, tóc cột sau gáy lòa xòa, khuôn mặt hốc hác, làn da sạm nắng. Tôi không tin vào mắt mình. Người phụ nữ từng mặc áo sơ mi trắng, đi giày cao gót, làm kế toán ở một công ty lớn, giờ đây lại ngồi lặng lẽ bán hàng rong trên vỉa hè.
Tôi lái xe qua như người xa lạ, tim đập nhanh bất thường.
Về đến nhà, tôi lục tìm lại số điện thoại một người bạn cũ từng quen cả tôi và Thảo. Sau vài cuộc gọi, tôi mới biết cô ấy đã tái hôn một năm sau khi ly dị tôi. Nhưng người chồng thứ hai bị phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo chỉ vài tháng sau đám cưới. Anh ta đang điều trị dài hạn trong bệnh viện, còn Thảo nghỉ việc để chăm sóc, gánh nặng tài chính dồn hết lên vai cô.
Nghe xong, tôi ngồi im cả đêm.
Tôi không biết nên vui hay buồn. Vui vì ít nhất Thảo cũng từng tìm được tình yêu mới. Buồn vì cô ấy giờ sống khổ cực, khác xa hình ảnh của người vợ từng đứng cạnh tôi những năm tháng trước.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định gửi cho Thảo 300 triệu – một cách âm thầm, không danh tính, chỉ ghi “một người bạn cũ muốn giúp đỡ”. Tôi không muốn cô ấy khó xử. Tôi chỉ thấy có lỗi. Tôi từng là người khiến cô ấy cảm thấy cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Bây giờ, nếu giúp được điều gì đó, thì cũng chỉ là một phần chuộc lỗi.
Rồi thời gian lại trôi. Công việc lại cuốn tôi đi như mọi khi. Tôi dần quên mất chuyện đã làm.
Cho đến một buổi chiều mưa đầu tháng Sáu năm nay, tôi vừa đi công tác về, còn chưa kịp cởi áo vest thì có tiếng chuông cửa.
Người đứng trước cửa khiến tôi chết sững một lần nữa.
Thảo.
Cô ấy đứng im, tay cầm một chiếc túi nhỏ, gương mặt vẫn gầy, nhưng ánh mắt cương nghị.
-
“Em biết người gửi tiền năm ngoái là anh. Em đến đây, không phải để cảm ơn.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Thảo rút từ túi ra một tờ giấy, đưa cho tôi.
Khi đọc xong, tôi chỉ biết lặng người…
Tờ giấy mà Thảo đưa tôi là một tờ cam kết trả nợ, ghi rõ ràng:
“Tôi, Nguyễn Thị Thảo, đã nhận số tiền 300.000.000 đồng (ba trăm triệu đồng chẵn) từ anh Lê Minh vào ngày… Số tiền này là tiền hỗ trợ trong thời điểm khó khăn. Tôi cam kết sẽ hoàn trả đầy đủ trong thời gian 12 tháng, bắt đầu từ tháng 6 năm nay.
Người nhận: Nguyễn Thị Thảo
Ký tên.”
Tôi cầm tờ giấy, lặng người.
-
“Em viết cái này làm gì? Anh đâu đòi em trả…”
Thảo vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng bình tĩnh:
-
“Em biết anh không cần. Nhưng em cần. Vì nếu em không trả, em sẽ mãi mang cảm giác nợ anh – không chỉ tiền, mà là một phần nào đó của quá khứ. Em không muốn sống như thế.”
Tôi chưa từng nghĩ Thảo lại mạnh mẽ như vậy.
Cô ấy kể rằng sau khi nhận được số tiền, cô gần như đã từ chối. Nhưng khi thấy chồng ngày càng yếu, bác sĩ yêu cầu chuyển viện tuyến trung ương, cô đành dùng số tiền đó làm chi phí chuyển viện, thuốc men và tiền thuê người trông thay lúc cô kiệt sức. Cô thừa nhận lúc ấy đã nghĩ: “Nếu có ai đó âm thầm giúp đỡ mình, dù là ai, mình cũng sẽ biết ơn cả đời.”
Rồi một năm sau, qua một lần tình cờ, cô biết người chuyển khoản chính là tôi. Dù tên tài khoản không ghi rõ, nhưng lệnh chuyển xuất phát từ ngân hàng mà trước đây tôi từng dùng, cùng thời điểm tôi biết chuyện của cô.
-
“Em đã suy nghĩ suốt mấy tháng trước khi quyết định đến gặp anh. Không phải để nói cảm ơn, mà để trả lại những gì em đang nợ. Em không muốn quá khứ xen vào cuộc sống của hiện tại. Em đã lựa chọn bước đi rồi, thì em phải có trách nhiệm với nó.”
Tôi lặng người.
Cô ấy rút từ túi một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 300 triệu, đứng tên tôi. Bìa sổ vẫn còn mới. Cô đưa thêm một phong thư nhỏ, bảo:
-
“Nếu anh không cần số tiền đó, anh có thể dùng nó cho người khác. Nhưng với em, món nợ đã xong.”
Tôi nhận phong thư. Thảo đứng dậy, khẽ cúi đầu rồi rời đi, không quay đầu lại.
Tôi ngồi yên hồi lâu mới mở lá thư ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn mấy dòng:
“Cảm ơn anh vì đã từng yêu em.
Cảm ơn anh vì đã giúp em khi em cần nhất.
Và cũng cảm ơn vì đã để em đi, để em học cách mạnh mẽ.
Mọi chuyện giữa chúng ta, coi như đã tròn.
Mong anh luôn bình an.
– Thảo.”
Tôi cầm lá thư mà lòng nặng trĩu. Bao nhiêu năm qua, tôi từng nghĩ mình là người bị bỏ rơi, là nạn nhân của cuộc ly hôn. Nhưng thật ra, người chịu tổn thương nhiều hơn chính là Thảo. Cô ấy không rời bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể tiếp tục yêu một người luôn vắng mặt. Một người đàn ông mải mê xây dựng tương lai mà quên mất người phụ nữ bên cạnh chỉ cần một bữa cơm đủ đầy và ánh mắt lắng nghe.
Sáng hôm sau, tôi cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng, chuyển khoản lại toàn bộ số tiền cho một tổ chức từ thiện hỗ trợ bệnh nhân nghèo. Tôi nhắn cho Thảo một tin ngắn:
“Cảm ơn em vì đã giúp anh hiểu ra điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống. Mong chồng em sớm hồi phục. Nếu cần giúp đỡ, đừng ngại.”
Cô không trả lời. Và tôi cũng không chờ.
Tháng sau, tôi tình cờ gặp lại Thảo ở cổng bệnh viện trung ương. Cô vẫn vậy – giản dị, mộc mạc, nhưng ánh mắt nhẹ nhõm hơn trước. Chúng tôi gật đầu chào nhau như hai người bạn cũ. Không còn oán trách, không còn tiếc nuối. Chỉ có sự bình yên.
Lúc cô bước vào bệnh viện, tôi nhận ra, có những người đi qua đời ta không phải để ở lại, mà để dạy cho ta một bài học không thể nào quên.
Đôi khi, yêu thương thôi là chưa đủ nếu không có sự hiện diện, sẻ chia và lắng nghe. Hạnh phúc không phải là sự nghiệp lớn hay những món quà xa xỉ, mà là bữa cơm cùng nhau mỗi tối, và cảm giác không bị bỏ lại phía sau.