Thấy chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng, bố mẹ chồng tôi rạng rỡ chạy ra, miệng không ngớt lời khen: “Con trai giỏi quá, mới đây mà đã mua xe đẹp thế này rồi. Chúc mừng các con”. Tôi nghe mà bu;;ồn thắt ru;;ột g;;an nhưng cũng cố gắng cười để bố mẹ chồng vui lòng. Chúng tôi bước xuống xe, các con ôm chầm ông bà. Ở quê, bố mẹ cũng chỉ mong có ngày này, đợi con cháu về sum vầy, nhìn thấy các con thành đạt. Thế nhưng bố mẹ không biết rằng có một sự thật động trời đằng sau chiếc xe ấy…

Chiếc xe sang bóng loáng vừa dừng lại trước cổng làng, bánh xe còn chưa kịp nguội thì tiếng xôn xao đã lan nhanh khắp xóm nhỏ. Ở quê, chuyện ai đó “lên phố” rồi về với chiếc xe hơi sang trọng không phải là chuyện thường ngày.

“Vợ chồng thằng Dũng về kìa!” – Bà Tư bán tạp hóa bên đường rướn người nhìn qua bụi tre.
“Xe xịn thế? Mercedes hay gì đó?” – Ông Hòa phán chắc nịch.
“Chà, đúng là thành đạt thật rồi. Con trai ông bà Thành có khác…”

Còn trong lòng tôi, lúc ấy, chẳng có chút hân hoan nào. Trái lại, tim như bị ai siết chặt khi nghe từng lời khen đó. Tôi ngồi cạnh Dũng, gượng cười. Còn anh thì siết tay tôi, nụ cười gượng gạo hiện rõ.

Không ai biết được – chiếc xe ấy… không phải của chúng tôi.

Chúng tôi sống tại Sài Gòn được gần 8 năm. Từ những ngày tay trắng rời quê lên thành phố, vợ chồng tôi luôn cố gắng từng chút một. Tôi làm kế toán cho một công ty logistics, còn Dũng – chồng tôi – từng có một tiệm điện thoại nhỏ, sau này mở rộng thành cửa hàng buôn bán và sửa chữa. Mọi thứ bắt đầu khởi sắc từ khoảng 2 năm trước.

Năm ngoái, khi dịch bệnh qua đi, nhiều người tưởng như sẽ gục ngã, nhưng may mắn là việc kinh doanh của Dũng vẫn trụ được. Chúng tôi tích cóp, vay mượn mua được căn chung cư nhỏ vùng ven. Bố mẹ dưới quê mừng lắm, khoe khắp xóm rằng con trai lên phố có nhà riêng, có vợ giỏi giang, cháu thì ngoan.

Tôi biết, trong lòng bố mẹ chồng, Dũng là niềm tự hào. Còn tôi, dù chỉ là dâu quê lên phố, cũng được ông bà thương. Những cuộc gọi từ quê cứ đều đặn mỗi tuần: “Bao giờ về chơi? Bố mẹ nhớ cháu lắm…”.

Thế nên, lần này quyết định về quê sau Tết, Dũng muốn làm một điều đặc biệt:

“Mình thuê xe ô tô xịn một chuyến, về cho bố mẹ nở mày nở mặt. Một lần thôi, coi như báo hiếu.”

Tôi do dự:
“Liệu có nên không? Em sợ… sống ảo vậy lỡ mai kia bố mẹ biết thì…”

Dũng cắt lời:
“Anh biết. Nhưng em nghĩ xem, bố mẹ có khi nào được ngồi xe hơi đâu. Về quê, họ chỉ cần thấy con mình không thua kém ai là đủ rồi.”

Chúng tôi thuê một chiếc Mercedes C-Class – không phải quá xa xỉ nhưng cũng đủ khiến người khác trầm trồ. Chi phí thuê gần 3 triệu một ngày, tính cả tài xế, nhưng Dũng bảo: “Đáng mà. Một lần thôi.”

Về đến đầu ngõ, như tôi đã dự đoán, bố mẹ chạy ra, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào:
“Trời ơi, xe đẹp thế này! Con trai giỏi quá! Bố mẹ mát mặt quá rồi!”

Tôi cười, mà miệng mặn chát.

Buổi trưa hôm đó, cả nhà sum vầy bên mâm cơm quê. Mẹ chồng cứ gắp cho tôi hết món này đến món khác. Bố thì hứng khởi kể chuyện “cả làng trầm trồ” với ông ra sao. Còn Dũng thì cố gắng cười nói, dù tôi biết anh đang mang nặng một gánh lo trong lòng.

“Em có thấy tội lỗi không?” – Tôi hỏi nhỏ, khi cả nhà đã đi nghỉ trưa.

Dũng thở dài:
“Có. Nhưng anh nghĩ nếu bố mẹ mình hạnh phúc, thì mình gánh cũng đáng.”

Tôi không biết nên đồng tình hay lo lắng. Vì sự thật là – tiệm điện thoại của Dũng đang lỗ nặng mấy tháng nay.

Anh đã phải bán gần hết số hàng tồn, cắt giảm nhân viên, và đang nợ gần 300 triệu vay ngoài. Chiếc xe thuê chỉ là một vỏ bọc. Còn phía sau là một tương lai đầy bất ổn.

Đêm ấy, tôi thức trắng. Ngoài hiên, tiếng dế kêu rả rích, còn trong lòng tôi thì hỗn độn. Tôi không trách Dũng – tôi hiểu anh, hiểu sự áp lực của một người con trai luôn muốn “cho bố mẹ được nở mày nở mặt”. Nhưng tôi cũng sợ cái vòng xoáy vay mượn, sĩ diện, rồi rơi vào nợ nần không lối thoát.

Sáng hôm sau, tôi nghe mẹ chồng nói chuyện với hàng xóm ngoài sân:
“Vợ chồng nó sắp mua thêm xe riêng đấy. Thằng Dũng bảo cuối năm sẽ rước bố mẹ lên chơi luôn.”

Tôi đứng sau cánh cửa, tim nghẹn lại.

Hai ngày ở quê trôi qua trong ấm cúng, tiếng cười giòn tan, bữa cơm sum vầy chan đầy nước mắt hạnh phúc của cha mẹ chồng. Mỗi lần nhìn ánh mắt rạng rỡ của họ, tôi lại thấy như có ai đó cứa một nhát vào tim.

Dũng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài tươi tắn. Anh trò chuyện với họ về thành phố, về tương lai, về những dự định xa xôi như… sắp mở thêm chi nhánh mới, sắp đổi nhà to hơn, sắp đón ông bà lên chơi dài ngày.

Tôi lặng im.

Mỗi lời anh nói, tôi đều biết nó không có thật. Những ngày gần đây, tôi thấy anh thường xuyên thức khuya, âm thầm gọi điện thoại. Nhiều lần tôi bắt gặp tin nhắn đòi nợ, hóa đơn chưa thanh toán. Nhưng anh giấu. Có lẽ, anh không muốn tôi phải lo.

Đến sáng ngày thứ ba, chúng tôi chuẩn bị rời quê. Chiếc Mercedes lại đỗ trước cổng. Bố mẹ chồng dậy sớm nấu xôi gà, gọi hàng xóm sang chia tay. Bố tôi dúi vào tay Dũng một xấp tiền lẻ, bảo: “Mang theo ăn sáng, đi đường xa mệt.”

Dũng nghẹn ngào, quay mặt đi.

Đến ngã ba đầu làng, tôi ngoái nhìn qua cửa sổ sau, thấy mẹ vẫn đứng đó, tay vẫy mãi không rời, nắng sớm vàng hoe hắt lên mái tóc đã bạc. Tôi quay đi, nước mắt rơi.

Về đến Sài Gòn, chúng tôi trả xe rồi gọi taxi về lại căn chung cư cũ kỹ. Dũng ngồi bệt xuống ghế salon, như thể bao nhiêu sức lực vừa dốc cạn cho màn trình diễn “con trai thành đạt” mấy ngày qua.

“Anh không biết mình còn giấu được bao lâu nữa…” – Giọng anh khản đặc.
Tôi không nói gì. Lặng lẽ pha cho anh ly nước ấm.

Rồi như một chiếc đê vỡ, Dũng bắt đầu kể. Anh đã dùng hết vốn quay vòng để cầm cự cửa hàng, vay nóng bên ngoài để nhập hàng mới nhưng lại bị khách bùng. Hai tháng trước, một đối tác thân quen ôm hàng cao chạy xa bay, để lại anh với đống hàng tồn và nợ nần.

“Anh nghĩ… chắc anh đóng tiệm thôi.”

Tôi nắm tay anh:
“Có gì mình cùng làm lại từ đầu. Còn có em mà.”

Dũng gục đầu vào vai tôi, lần đầu tiên kể từ khi lấy nhau, tôi thấy anh khóc.

Một tuần sau, giữa lúc chúng tôi còn đang lên kế hoạch dọn dẹp tiệm để trả mặt bằng, thì một chuyện không ai ngờ tới xảy ra.

Mẹ chồng tôi đột ngột lên thành phố.

Tôi mở cửa, chết sững khi thấy bà kéo chiếc vali nhỏ, tay ôm bịch quà quê:
“Mẹ nói bố rồi, đi vài bữa rồi về. Lâu quá không gặp cháu nội, mẹ nhớ.”

Dũng bước ra, mặt tái mét.

Mẹ nhìn thấy bộ đồ thể thao anh mặc, ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, không đi làm hả con?”

Dũng lắp bắp:
“Dạ… hôm nay nghỉ…”

Tôi đánh trống lảng, đưa mẹ vào nhà. Nhưng tôi biết, mẹ tôi không dễ bị qua mặt.

Ba ngày sau, trong lúc tôi đi chợ, mẹ gọi Dũng ra ban công. Họ nói chuyện rất lâu. Khi tôi về, thấy Dũng ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe.

“Em… mẹ biết hết rồi.”

Tôi sững người.

Mẹ chồng tôi lúc ấy bước ra từ phòng bếp, tay vẫn cầm cây chổi, nói nhẹ như gió thoảng:
“Mẹ là mẹ của con. Không lẽ mẹ không biết con đang có chuyện?”

Bà ngồi xuống, nhìn hai đứa tôi, ánh mắt không trách móc, không buồn bã – chỉ đầy xót xa:
“Bố mẹ dưới quê nghèo thật, nhưng không mù. Mẹ nhìn là biết xe đó không phải xe của tụi con. Cách hai đứa đi đứng, nói năng, nhìn thấy là biết. Mẹ không nói ra, vì mẹ hiểu – con chỉ muốn bố mẹ vui.”

Dũng cúi đầu, nắm chặt tay bà:
“Con xin lỗi mẹ…”

Bà xoa đầu anh như khi anh còn nhỏ:
“Thằng bé này, sống thật đi, khổ chút cũng được. Nhưng phải ngẩng đầu. Mẹ thương con vì con sống có tình. Nhưng đừng sống bằng cái vỏ ngoài, nó chỉ làm mình thêm áp lực.”

Tôi không cầm được nước mắt.

Vài tuần sau, chúng tôi chính thức đóng cửa tiệm. Dũng nhận làm công việc sửa chữa điện thoại tại một trung tâm bảo hành, lương không cao nhưng ổn định. Tôi vẫn làm kế toán, nhưng đồng thời nhận thêm việc làm sổ sách ngoài giờ cho vài hộ kinh doanh nhỏ.

Chúng tôi bắt đầu lại – không có xe sang, không có cửa hàng lớn – nhưng có niềm tin thật sự. Không còn phải gồng mình để “diễn” trước ai. Mỗi cuộc gọi về quê, bố mẹ đều hỏi thăm rất nhẹ nhàng:

“Công việc ổn không con? Mệt quá thì nghỉ ngơi. Bố mẹ không cần con phải giàu, chỉ cần con sống khỏe mạnh, bình an.”

Và lần này, khi tôi nghe những lời ấy, tim không còn thắt lại vì dối trá, mà ấm áp vì thấu hiểu.

Chiếc Mercedes ngày đó đã đi xa, như một cơn mộng tưởng đẹp nhưng mong manh. Còn gia đình chúng tôi – bắt đầu lại từ một điểm thấp hơn – lại vững chãi và thật hơn bao giờ hết.

Bởi vì không phải sự hào nhoáng nào cũng là thành công. Và không phải mọi sự thật đều dẫn đến đổ vỡ. Có những sự thật, khi được nói ra – lại là khởi đầu của sự chữa lành.