Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60 tuổi mới đi thêm bước nữa với cô Hằng kém ông 30 tuổi. Ngày cưới, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của cô. Tiếng khóc ấy không phải là tiếng khóc tủi hờn của cô dâu mới về nhà chồng, cũng không phải tiếng khóc hạnh phúc đến vỡ òa. Đó là tiếng gào thét của sự tuyệt vọng, của nỗi sợ hãi tột cùng, như thể cô đang đối mặt với một cơn ác mộng kinh hoàng nhất cuộc đời mình.
Mẹ tôi mất đã hơn mười năm. Suốt quãng thời gian đó, bố sống một mình, lầm lũi và kiệm lời. Ông không đi bước nữa, mặc cho bao lời khuyên nhủ, động viên của anh chị em, bạn bè. Chúng tôi, những đứa con của ông, cũng từng nhen nhóm hy vọng bố sẽ tìm được một người bầu bạn lúc tuổi già, nhưng rồi cũng dần chấp nhận sự thật rằng ông sẽ mãi mãi là người đàn ông góa vợ, sống cùng với những kỷ niệm về mẹ. Thế rồi, như một tia nắng bất ngờ rọi vào căn nhà u ám, cô Hằng xuất hiện.
Cô Hằng trẻ, đẹp, và đầy sức sống. Cô là nhân viên của một công ty đối tác với công ty của bố, nơi ông vẫn giữ vai trò cố vấn dù đã về hưu. Ban đầu, chúng tôi chỉ biết cô qua lời kể của bố, rằng cô là một người rất giỏi giang, nhiệt tình trong công việc. Dần dà, những cuộc gọi, những tin nhắn của cô dành cho bố ngày càng nhiều hơn. Rồi những buổi cà phê, những bữa ăn trưa mà bố kể lại, không còn đơn thuần là công việc nữa. Chúng tôi, những đứa con đã trưởng thành, đủ nhạy cảm để nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của bố khi nhắc đến cô Hằng. Ánh mắt ông bỗng trở nên lấp lánh hơn, nụ cười cũng tươi hơn rất nhiều.
Một buổi chiều cuối tuần, bố gọi chúng tôi lại, ba anh em tôi và vợ chồng anh cả, để thông báo một tin động trời: “Bố định đi bước nữa.” Cả phòng im phăng phắc. Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn bố, không ai dám thốt lên lời nào. Cuối cùng, chị dâu tôi, người luôn điềm tĩnh và khéo léo nhất, lên tiếng: “Là… cô Hằng ạ, bố?” Bố gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngượng nghịu nhưng cũng không giấu được sự hạnh phúc.
Ban đầu, chúng tôi có chút băn khoăn. Khoảng cách tuổi tác quá lớn giữa bố và cô Hằng là điều khiến chúng tôi lo ngại nhất. Bố 60 tuổi, cô Hằng chỉ mới 30. Một người đàn ông đã đi qua nửa thế kỷ, với bao thăng trầm cuộc đời, và một cô gái trẻ tràn đầy nhiệt huyết, tương lai còn rộng mở. Liệu họ có thực sự hòa hợp? Liệu cô Hằng có đến với bố vì tình yêu chân thành, hay còn vì một lý do nào khác? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu chúng tôi.
Tuy nhiên, khi tiếp xúc với cô Hằng, những lo lắng của chúng tôi dần tan biến. Cô không giống những gì chúng tôi hình dung về một cô gái trẻ ham vật chất hay lợi dụng người lớn tuổi. Cô Hằng rất lễ phép, nhẹ nhàng, và đặc biệt là rất quan tâm đến bố. Cô thường xuyên đến thăm nhà, nấu những món ăn bố thích, trò chuyện với ông về đủ thứ chuyện trên đời. Cô lắng nghe bố nói với một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc, điều mà đôi khi chúng tôi, những đứa con ruột, cũng không làm được. Cô còn chủ động tìm hiểu về mẹ tôi, về những kỷ niệm của bố mẹ, và điều đó khiến bố rất cảm động. Ông nói, cô Hằng không chỉ muốn trở thành vợ ông, mà còn muốn trở thành một phần của gia đình này, một người con dâu thực sự.
Dần dần, chúng tôi đều bị thuyết phục. Niềm vui của bố là điều quan trọng nhất. Ông đã một mình quá lâu rồi. Chúng tôi mong muốn ông có một người bầu bạn, một người chia sẻ buồn vui lúc tuổi xế chiều. Nếu cô Hằng có thể mang lại hạnh phúc cho bố, thì khoảng cách tuổi tác hay bất cứ điều gì khác đều trở nên không quan trọng.
Đám cưới được tổ chức đơn giản, ấm cúng, chỉ với gia đình và bạn bè thân thiết. Bố tôi, trong bộ vest mới, trông trẻ hơn chục tuổi. Ánh mắt ông rạng rỡ, nụ cười thường trực trên môi. Cô Hằng, trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đẹp rạng ngời. Nụ cười của cô tươi rói, nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp một thoáng ưu tư lướt qua trong ánh mắt cô. Tôi tự nhủ, có lẽ đó chỉ là sự hồi hộp của cô dâu trong ngày trọng đại.
Tiệc cưới diễn ra suôn sẻ, tràn ngập tiếng cười nói. Ai cũng chúc phúc cho bố và cô Hằng. Khi tiệc tàn, chúng tôi dìu bố về phòng tân hôn. Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, với những cánh hồng trải khắp sàn và ánh nến lung linh. Bố nhìn cô Hằng trìu mến, nắm chặt tay cô.
Rồi cánh cửa phòng tân hôn khép lại. Chúng tôi, những người thân trong gia đình, vẫn quây quần ở phòng khách, trò chuyện rôm rả về đám cưới, về hạnh phúc của bố. Khoảng 15 phút sau, một tiếng động lạ vang lên từ phía phòng tân hôn. Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó là tiếng đồ vật rơi. Nhưng rồi, tiếng động đó biến thành một âm thanh không thể nhầm lẫn: tiếng gào khóc.
Không phải tiếng khóc thút thít, không phải tiếng nức nở kìm nén. Đó là tiếng gào thét, tiếng gào xé lòng, đầy đau đớn và hoảng loạn. Tiếng khóc ấy vang vọng khắp căn nhà, khiến tất cả chúng tôi chết lặng. Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng và hoang mang. Anh cả là người phản ứng nhanh nhất. Anh lao về phía phòng tân hôn, cố gắng mở cửa. Cửa bị khóa trái. Tiếng gào khóc bên trong vẫn tiếp tục, dữ dội hơn, kèm theo tiếng va đập loạn xạ.
“Bố ơi! Hằng ơi! Có chuyện gì vậy?” Anh cả vừa đập cửa vừa gọi lớn.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gào khóc và tiếng động lạ. Cả nhà tôi, không ai bảo ai, đều chạy đến bên cửa phòng tân hôn. Chúng tôi vừa gọi, vừa đập cửa, nhưng vô vọng. Tiếng gào khóc cứ thế vang lên, như một lời cầu cứu đầy tuyệt vọng. Có điều gì đó không ổn. Điều gì đó rất kinh khủng đang xảy ra bên trong căn phòng hạnh phúc mà chúng tôi vừa trang hoàng.
Tim tôi đập thình thịch. Một cảm giác bất an dâng trào. Những câu hỏi ban đầu về cô Hằng, về khoảng cách tuổi tác, về những điều chúng tôi đã cố gắng gạt bỏ, bỗng nhiên ùa về, dữ dội hơn bao giờ hết. Chuyện gì đang xảy ra trong đó? Bố tôi có ổn không? Và tiếng gào khóc kinh hoàng ấy, nó có ý nghĩa gì? Chúng tôi chỉ biết đứng đó, bất lực và sợ hãi, lắng nghe những âm thanh đầy ám ảnh phát ra từ căn phòng được cho là nơi khởi đầu của một cuộc sống mới.
Tiếng gào khóc trong phòng tân hôn càng lúc càng dữ dội, xen lẫn những tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Cả nhà tôi đứng chết lặng trước cửa, không ai dám rời đi, nhưng cũng không biết phải làm gì. Anh cả vẫn không ngừng đập cửa, gọi tên bố và cô Hằng, giọng anh đầy sự hoảng hốt.
“Phải phá cửa thôi!” Anh ba, vốn là người nóng tính nhất, gầm lên. Anh lấy hết sức bình sinh, dùng vai húc mạnh vào cánh cửa. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, nhưng cánh cửa vẫn kiên cố.
Bố tôi, dù đã ngoài 60, nhưng vẫn còn khá khỏe mạnh. Ông là một người đàn ông điềm đạm, ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Tôi không thể hình dung được cảnh ông lại có thể gây ra bất kỳ điều gì khiến cô Hằng phải gào thét như vậy. Ngược lại, cô Hằng, với vẻ ngoài yếu đuối, mỏng manh, làm sao có thể tự mình tạo ra những tiếng động hỗn loạn đến thế?
Giữa lúc chúng tôi đang bối rối, hoảng loạn, tiếng gào khóc đột ngột nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét ban nãy. Nó báo hiệu một điều gì đó còn kinh khủng hơn, một sự bế tắc không lối thoát.
“Có chuyện gì vậy bố? Hằng ơi!” Chị dâu tôi khóc nức nở, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Chúng tôi cố gắng lắng nghe, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của chính chúng tôi. Anh cả ra hiệu cho chúng tôi lùi lại, rồi anh lùi một bước, lấy đà, và dùng cả người mình tông thẳng vào cánh cửa. Lần này, tiếng gỗ vỡ vang lên khô khốc, cánh cửa bật tung.
Cảnh tượng bên trong khiến tất cả chúng tôi sững sờ. Căn phòng tân hôn, nơi vừa nãy còn tràn ngập sự lãng mạn, giờ đây như một bãi chiến trường. Gối chăn vương vãi dưới sàn, bình hoa bị đổ, những cánh hồng nằm rạp dưới đất, nến đổ xiêu vẹo.
Và rồi, chúng tôi nhìn thấy bố. Ông ngồi co ro ở một góc phòng, hai tay ôm chặt đầu, người run bần bật. Ánh mắt ông vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Không còn vẻ rạng rỡ của chú rể mới, thay vào đó là một vẻ mặt sợ hãi tột cùng, như thể ông vừa chứng kiến một điều gì đó kinh hoàng đến mức không thể nào diễn tả bằng lời.
Và cô Hằng… Cô nằm sõng soài trên sàn nhà, bất động. Chiếc váy cưới trắng tinh giờ đã xộc xệch, mái tóc rối bù che gần kín khuôn mặt. Một vết đỏ nhỏ hiện rõ trên gò má cô.
“Hằng!” Chị dâu tôi thét lên, lao đến bên cô Hằng. Anh cả và anh ba cũng vội vàng chạy tới. Tôi đứng như trời trồng, trái tim tôi đông cứng lại. Chuyện gì đã xảy ra?
Chị dâu tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng lật người cô Hằng lại. Khuôn mặt cô tái mét, đôi mắt nhắm nghiền. Chị dâu vội vàng kiểm tra mạch đập, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy vẫn còn thở! Chỉ là ngất đi thôi.”
Chúng tôi đỡ cô Hằng dậy, đặt cô lên giường. Anh cả lay gọi bố, nhưng ông vẫn ngồi bất động, không phản ứng. Ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm, như thể ông đang bị ám ảnh bởi một hình ảnh nào đó.
Chúng tôi đưa cô Hằng vào phòng khách, đặt cô nằm trên ghế sofa. Một lúc sau, cô tỉnh lại, đôi mắt từ từ mở ra. Cô nhìn xung quanh, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Khi nhìn thấy bố tôi vẫn đang được anh cả và anh ba dìu ra khỏi phòng tân hôn, cô lập tức rụt người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy Hằng?” Chị dâu tôi nhẹ nhàng hỏi.
Cô Hằng không trả lời. Cô chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hoảng loạn, rồi lại gục mặt xuống, nức nở. Tiếng nức nở của cô khác hẳn tiếng gào thét ban nãy. Đó là tiếng khóc của một người vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, một người đang bị tổn thương sâu sắc.
Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mãi một lúc sau, cô Hằng mới ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể, giọng cô run rẩy và đứt quãng.
“Con… con… con nhìn thấy…” Cô ngừng lại, dường như không thể thốt lên lời.
Chúng tôi im lặng, chờ đợi.
“Con nhìn thấy… mẹ…”
Cả nhà tôi chết lặng. Mẹ? Mẹ nào? Mẹ tôi đã mất hơn mười năm rồi.
“Mẹ của anh…” Cô Hằng lắp bắp, chỉ về phía bố. “Mẹ của anh… đứng ngay trước mặt con…”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cô Hằng đang nói gì vậy?
“Bà ấy… bà ấy trách con… bà ấy nói con cướp chồng của bà ấy… bà ấy nói con sẽ phải trả giá…” Cô Hằng ôm mặt khóc nấc.
Chúng tôi nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cả là người tỉnh táo nhất. Anh tiến lại gần cô Hằng, đặt tay lên vai cô: “Hằng, em bình tĩnh lại đi. Mẹ anh đã mất rồi. Em đang bị sốc nên mới nhìn thấy như vậy thôi.”
Cô Hằng lắc đầu lia lịa: “Không! Con không bị sốc! Bà ấy thật sự ở đó! Bà ấy rất giận dữ… bà ấy muốn kéo con đi…” Cô run rẩy chỉ vào vết đỏ trên má mình. “Bà ấy… bà ấy tát con!”
Tôi nhìn vết đỏ trên má cô Hằng. Vết đỏ ấy không giống như vết thương do va đập. Nó giống như một dấu tay.
Bố tôi, lúc này đã được anh cả và anh ba đỡ ra ghế. Ông vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt ông đã không còn vô hồn nữa. Ông nhìn cô Hằng, rồi nhìn chúng tôi, và cuối cùng, ông cúi gằm mặt xuống.
Anh cả nhìn bố, rồi nhìn cô Hằng, một tia sáng lóe lên trong mắt anh. Anh quay sang hỏi cô Hằng: “Hằng, em có thể miêu tả rõ hơn về “mẹ” mà em nhìn thấy không? Bà ấy trông như thế nào?”
Cô Hằng ngừng khóc, cô hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Bà ấy mặc áo dài trắng… tóc dài đen… khuôn mặt bà ấy rất giận dữ… đôi mắt đỏ ngầu…”
Mô tả của cô Hằng khiến tôi rùng mình. Đó chính xác là hình ảnh của mẹ tôi trong bức ảnh cưới cũ kỹ treo trong phòng khách.
“Hằng, em đã từng nhìn thấy ảnh mẹ anh trước đây chưa?” Anh cả hỏi, giọng anh trầm hẳn xuống.
Cô Hằng lắc đầu: “Chưa ạ… con chưa từng nhìn thấy ảnh mẹ anh ấy…”
Cả căn phòng lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Nếu cô Hằng chưa từng nhìn thấy ảnh mẹ tôi, vậy làm sao cô ấy có thể miêu tả chính xác đến từng chi tiết như vậy?
Một ý nghĩ kinh khủng chợt lóe lên trong đầu tôi. Không lẽ… có điều gì đó không thể giải thích bằng khoa học đang xảy ra ở đây?
Bố tôi vẫn ngồi im lặng, nhưng tôi thấy vai ông run lên. Ánh mắt ông vẫn nhìn xuống đất, nhưng tôi cảm nhận được sự giằng xé trong tâm hồn ông.
Cuối cùng, bố tôi ngẩng mặt lên. Đôi mắt ông đỏ hoe, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì đau khổ. Ông nhìn chúng tôi, rồi nhìn cô Hằng, giọng ông khàn đặc: “Hằng nói đúng… mẹ đã về…”
Chúng tôi sững sờ. Bố tôi cũng nhìn thấy?
“Bà ấy… bà ấy không muốn bố đi bước nữa…” Bố tôi nói, giọng ông nghẹn lại. “Bà ấy nói… bà ấy không thể chấp nhận được điều này…”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Mọi người đều im lặng. Một sự thật kinh hoàng đang dần được hé lộ, một sự thật vượt quá mọi lý giải thông thường.
Anh cả tiến đến bên bố, đặt tay lên vai ông: “Bố, bố có thể kể rõ hơn không ạ?”
Bố tôi hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng lấy hết sức lực để nói ra một bí mật đã được chôn giấu từ rất lâu.
“Khi Hằng và bố vào phòng tân hôn… bố ôm lấy Hằng… thì bất chợt… một luồng khí lạnh buốt bao trùm lấy bố. Rồi… rồi mẹ xuất hiện… ngay trước mắt bố. Bà ấy nhìn bố bằng ánh mắt giận dữ… Bà ấy không nói gì, nhưng bố cảm nhận được sự oán trách từ bà ấy. Rồi bà ấy nhìn Hằng… Bà ấy vươn tay ra… và tát Hằng…”
Bố tôi ngừng lại, ông thở dốc.
“Hằng hoảng sợ, hét lên. Bố cũng hoảng loạn. Bố cố gắng kéo Hằng lại, nhưng mẹ… mẹ cứ đứng đó… nhìn chúng ta… Ánh mắt bà ấy… rất đáng sợ…”
Cô Hằng lúc này đã bình tĩnh hơn một chút. Cô nhìn bố, rồi nhìn chúng tôi, giọng cô yếu ớt: “Con… con chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người khi bà ấy chạm vào con… và rồi con không biết gì nữa…”
Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng khó hiểu hơn. Liệu có phải mẹ tôi đã thực sự hiện về, vì không chấp nhận việc bố tôi đi bước nữa? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, một ảo giác do căng thẳng và nỗi sợ hãi tột độ?
Sự việc này đã đặt ra một dấu chấm hỏi lớn cho cuộc hôn nhân mới của bố. Dù có là sự thật hay chỉ là ảo ảnh, thì rõ ràng, một nỗi sợ hãi vô hình đã len lỏi vào tâm trí cô Hằng, và cả bố tôi. Tình yêu của họ liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua được rào cản tâm linh này, hay đây sẽ là dấu chấm hết cho hạnh phúc vừa mới chớm nở của họ? Chúng tôi, những đứa con, chỉ biết nhìn nhau đầy bất lực, không biết phải làm gì để giúp bố và cô Hằng vượt qua cơn ác mộng này.