Gặp lại vợ cũ ở bệnh viện, tôi thương tình gửi cô ấy 10 triệu, ngờ đâu 1 ngày sau gặp chuyện…

Tôi gặp lại vợ cũ sau gần 5 năm ly hôn, không phải ở một quán cà phê, không phải trong một bữa tiệc họ hàng, mà là… ở hành lang bệnh viện. Cô ấy gầy rộc, mắt thâm quầng, ôm đứa con nhỏ bệnh tật nằm lặng trên ghế chờ khám. Tôi không kìm được lòng, móc ví gửi cô ấy 10 triệu. Nghĩ đơn giản chỉ là giúp người cũ một lần cho nhẹ lòng. Nhưng tôi không ngờ rằng, chỉ một ngày sau, chuyện xảy ra khiến tôi lao đao, suýt mất cả gia đình hiện tại…

Tôi tên là Duy, 38 tuổi, hiện là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi khá ổn: thu nhập tốt, nhà cửa khang trang, vợ đẹp, con ngoan. Tôi luôn nghĩ quá khứ đã nằm lại phía sau. Nhưng một lần tình cờ, quá khứ ấy lại xuất hiện theo cách không ngờ tới.

Chiều hôm đó, tôi đưa con trai đi khám ho ở Bệnh viện Nhi Đồng 2. Vì trời mưa, hành lang bệnh viện đông nghịt. Tôi đang loay hoay bế thằng bé thì một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt. Là Thu – vợ cũ của tôi.

Cô ấy ngồi co ro ở dãy ghế nhựa cũ kỹ, tay ôm chặt một đứa trẻ chừng ba tuổi đang sốt cao. Khuôn mặt cô ấy xanh xao, đôi mắt trũng sâu như mất ngủ nhiều ngày. Bộ quần áo cô mặc đã cũ, bạc màu, đôi dép tổ ong mòn vẹt gót. Thu không nhìn thấy tôi, ánh mắt cô đăm đăm nhìn bác sĩ đi qua, hy vọng được gọi tên.

Tim tôi thắt lại. Dù chia tay đã lâu, dù mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi không thể dửng dưng.

Ngày xưa, tôi và Thu quen nhau thời sinh viên. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Yêu nhau 4 năm, cưới nhau 2 năm thì ly hôn. Lý do không có gì ghê gớm: cơm áo gạo tiền, khác biệt quan điểm, tôi mải mê sự nghiệp, cô ấy thì muốn một cuộc sống đơn giản. Cuối cùng, chúng tôi cạn tình, cạn sức, buông tay nhau trong im lặng. Sau khi chia tay, Thu chuyển về quê sống, nghe đâu mở một tiệm tạp hóa nhỏ. Tôi không liên lạc lại, cũng không tò mò về cuộc sống của cô.

Hôm ấy, sau khi khám cho con xong, tôi quay lại khu vực hành lang thì thấy Thu vẫn đang chờ. Tôi lấy hết can đảm bước đến.

– Thu?

Cô ấy ngẩng lên, thoáng sững sờ, rồi mỉm cười nhạt:

– Anh Duy?

– Em vào Sài Gòn khi nào vậy?

– Vào mấy hôm rồi. Thằng bé sốt mấy ngày không khỏi, ở quê bác sĩ bảo phải đưa lên tuyến trên.

Tôi liếc nhìn đứa trẻ. Nó sốt đến đỏ cả mặt, mắt lim dim. Không biết tại sao, tôi thấy nghẹn nơi cổ.

– Em đi một mình?

– Ừ. Cũng không ai đi cùng được.

Tôi ngồi xuống bên cạnh. Hai người chúng tôi im lặng một lúc lâu. Không ai nói về quá khứ. Chỉ là một khoảng lặng của những người từng thân thuộc.

Tôi mở ví, rút 10 triệu, đưa cho cô ấy.

– Em cầm tạm lo cho bé. Cứ xem như anh giúp một người quen.

Cô ấy từ chối, nhưng tôi đặt tiền vào túi xách cô:

– Coi như anh chuộc lỗi những ngày đã qua. Em đừng ngại.

Thu cúi đầu, không nói gì. Tôi cũng không đợi cô phản ứng, chỉ dặn: “Có gì cần giúp, cứ gọi anh.” Rồi tôi đưa con về, lòng nhẹ nhõm.

Tôi tưởng câu chuyện chỉ có thế. Một hành động giúp người cũ để thanh thản. Nhưng…

Sáng hôm sau, tôi đến công ty với tâm trạng khá nhẹ nhàng. Cả tối hôm qua, tôi vẫn nghĩ về cuộc gặp với Thu. Không phải là cảm xúc xốn xang, tiếc nuối, mà là một thứ tình cảm âm ỉ như lòng trắc ẩn với người từng đầu ấp tay gối. Tôi tin mình làm đúng. Làm người, sống sao cho có tình, có nghĩa.

Nhưng rồi, chưa kịp nhấp ngụm cà phê sáng thì điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ.

– Xin chào?

– Anh là Duy, chồng chị Hạnh phải không?

Tôi sững người. Đầu dây bên kia là một giọng nữ, lạnh lùng nhưng đầy tức giận.

– Tôi là đồng nghiệp của chị ấy. Chị đang nằm trong phòng nghỉ, khóc suốt từ sáng tới giờ.

– Gì cơ? Sao vợ tôi lại…

– Có người gửi tin nhắn, hình ảnh qua Facebook cho chị ấy. Nội dung liên quan đến “một người phụ nữ tên Thu”, cùng một phong bì 10 triệu. Anh tự hiểu đi.

Tôi tái mặt. Bỏ điện thoại xuống, tôi mở Facebook. Tin nhắn từ một tài khoản lạ – không bạn chung, ảnh đại diện là hình hoa sen.

“Anh Duy, người đàn ông tử tế. Gặp lại người cũ là vợ, vẫn còn tình nghĩa. 10 triệu không phải là nhiều, nhưng đủ cho một lần biết ơn. Cảm ơn anh.”

Kèm theo đó là hình chụp tôi và Thu ngồi cùng nhau ở hành lang bệnh viện, góc nghiêng đủ rõ mặt, và tệ nhất… là bức ảnh tôi đang đưa tiền cho cô ấy. Góc chụp khiến người ngoài nhìn vào sẽ hiểu sai: như thể tôi đang chu cấp cho một người phụ nữ bí mật.

Tôi lao đến công ty vợ. Cô ấy đang ngồi trong phòng nghỉ, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe. Vừa thấy tôi, Hạnh đứng dậy, giọng lạc đi:

– Anh còn gì để giải thích? Em tin anh, tin tưởng tuyệt đối, thế mà… đây là cái gì?

Tôi vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện ở bệnh viện. Từng chi tiết, từng cảm xúc, tôi không giấu giếm gì. Tôi nói rằng tôi không còn tình cảm với Thu, chỉ đơn giản là giúp đỡ vì cô ấy khổ sở, vì đứa con bệnh nặng.

Nhưng Hạnh không dễ tin.

– Anh nghĩ em là người hẹp hòi đến mức không chấp nhận một người tốt? Nhưng vấn đề không nằm ở việc anh giúp, mà là anh giấu. Sao anh không nói với em ngay tối qua? Anh biết rõ việc đó nhạy cảm, anh vẫn giấu.

Cô bật khóc. Tôi đứng chết lặng, không thể phản bác. Đúng, tôi sai. Không phải vì giúp người cũ, mà vì coi nhẹ cảm xúc của người hiện tại.

Buổi tối hôm đó là một buổi tối nặng nề. Cả nhà lặng như tờ. Con tôi hỏi:

– Mẹ ơi, sao mẹ không ăn cơm?

Tôi nhìn mà xót lòng.

Hai hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ khác.

– Anh Duy, tôi là chồng của Thu.

Tôi chết lặng.

– Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi và con trai. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại… đăng ảnh, nhắn tin lung tung làm ảnh hưởng đến anh. Tôi xin lỗi thay cô ấy. Cô ấy bảo chỉ muốn cảm ơn, nhưng tôi biết, lòng tự trọng bị tổn thương khiến cô ấy làm điều dại dột.

Tôi lặng người. Té ra… là Thu gửi. Hoặc ít nhất, là có liên quan đến cô ấy.

Ngày hôm sau, tôi bắt xe đến bệnh viện. Thu vẫn còn đó, ngồi bên giường thằng bé. Vừa thấy tôi, cô đứng dậy, ánh mắt ngại ngùng.

– Em… xin lỗi. Em không nghĩ mọi chuyện thành ra vậy. Em chỉ muốn nhắn một lời cảm ơn… Em không cố ý phá hoại gì đâu.

Tôi nhìn cô, nói nhẹ:

– Thu à, dù em không cố ý, hậu quả là có thật. Vợ anh đau lòng, con anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em có biết hành động nhỏ của em có thể làm tan nát một gia đình không?

Cô cúi mặt. Tôi thở dài, rút trong túi một tờ giấy.

– Đây là giấy xác nhận anh không có mối quan hệ gì với em, chỉ giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn. Em ký giúp anh. Anh cần bảo vệ gia đình mình.

Thu ký. Bàn tay cô run rẩy. Tôi quay đi, không ngoảnh lại.

Mất một tuần, vợ tôi mới chịu nói chuyện lại. Nhưng sự việc để lại một vết rạn mà tôi biết, phải rất lâu mới lành.

Tôi học được một điều cay đắng: đôi khi, một hành động tử tế không được đặt đúng chỗ, đúng lúc, sẽ trở thành tai họa. Giữa người cũ và người hiện tại, tôi đã chọn đúng – nhưng lại sai cách thể hiện.

Giá như hôm đó, tôi chỉ nói một câu đơn giản với vợ:
“Hôm nay, anh gặp lại Thu – người cũ. Anh đã giúp cô ấy một chút. Nhưng trong lòng anh, chỉ có em và con.”
Có lẽ, mọi chuyện đã khác.