Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…

“Thương cô gái đứng co ro bên lề đường giữa cơn mưa nặng hạt, anh tài xế dừng xe, mời đi nhờ một đoạn. Ai ngờ chỉ mười phút sau, tai họa ập tới – không phải từ cơn mưa, mà từ sự im lặng của người lạ.”

Chiếc xe tải nhỏ của anh Tâm lầm lũi bò qua những con đường trơn trượt sau cơn mưa cuối chiều. Anh vừa trả hàng ở chợ đầu mối Thủ Đức, đang trên đường về Bình Dương. Trời mưa tầm tã gần một giờ nay vẫn chưa dứt hẳn, chỉ còn lác đác từng đợt hạt nặng, gió thì vẫn rít từng cơn lạnh buốt.

Anh Tâm không còn trẻ – đã gần 40, đi xe thuê mười mấy năm. Vợ mất sớm, một mình nuôi con gái học đại học. Cuộc sống của anh gói gọn trong chiếc xe tải cũ kỹ, những chuyến hàng sớm tối, và vài đồng tích góp mỗi ngày.

Hôm nay anh mệt, muốn về sớm. Nhưng khi xe vừa qua cầu vượt Linh Xuân, anh chợt thấy một cô gái trẻ đứng nép sát vào cột đèn đường, quần áo ướt sũng, hai tay ôm chiếc túi xách nhỏ. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, dáng người cô lặng lẽ và tội nghiệp đến lạ.

Anh hạ kính, ngó ra:

– Em đi đâu? Trời mưa sao đứng đây?

Cô gái ngập ngừng, mắt đỏ hoe:

– Dạ… em đi về Dĩ An. Em vừa từ Bến xe Miền Đông về, đi bộ thì gặp mưa…

Tâm nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối. Anh suy nghĩ một chút, rồi nhấn mở cửa phụ:

– Lên đi, anh ghé qua đó rồi về Bình Dương luôn.

Cô gái lí nhí cảm ơn rồi bước lên. Mùi mưa, mùi ẩm và một chút mùi nước xả vải thoảng qua. Cô ngồi nép một bên, tay vẫn ôm túi.

– Anh tên Tâm. Em tên gì?

– Dạ… em là Hằng.

Không khí trên xe trầm lại. Cô gái không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn qua kính xe, thỉnh thoảng khẽ rùng mình vì lạnh.

Xe chạy thêm được khoảng 10 phút thì điện thoại của Tâm đổ chuông. Là người quen gọi – chủ vựa trái cây ở Dĩ An.

– Anh Tâm! Anh đang đâu vậy? Có ai thấy xe anh ở đường Nguyễn Tri Phương?

– Đang chạy về nè. Mà sao?

– Cảnh sát khu vực gọi điện hỏi nè. Hồi chiều có vụ móc túi ở bến xe, camera an ninh ghi lại có cô gái đi bộ rồi lên xe tải – người ta nói giống xe anh.

Tâm sững người. Anh lén nhìn qua cô gái – cô vẫn cúi đầu, mắt nhắm lại như đang mệt. Bỗng trong lòng anh bối rối. Anh nghĩ đến những vụ “ăn vạ”, lừa đảo, gài bẫy mà nhiều người vẫn hay kể trên mạng. Lỡ như…

Anh hắng giọng:

– Em nè, hồi chiều em từ đâu về?

Cô gái mở mắt, giọng hơi lạc đi:

– Em từ quê về. Em bị móc ví ở bến xe… không còn tiền về nhà, may còn cái điện thoại trong túi…

Tâm gật nhẹ. Vậy là trùng khớp rồi – chắc cảnh sát nghĩ cô là thủ phạm.

Anh dừng xe bên lề, bảo:

– Em đưa chứng minh thư cho anh coi một chút được không?

Hằng lưỡng lự, rồi mở túi lấy ví. Trong đó chỉ còn vài đồng lẻ, một tấm CMND cũ mờ nhòe, và một tờ giấy khám bệnh.

Tâm liếc thấy dòng chữ “Trung tâm Ung bướu TP.HCM” – ngày khám là… sáng hôm nay.

Anh không hỏi nữa. Đạp ga, tiếp tục chạy. Trong lòng anh có cảm giác gì đó nặng nề – không phải sợ, mà là xót.

Mưa đã tạnh hẳn khi xe đến gần khu công nghiệp Sóng Thần. Trời đêm miền Đông vẫn âm u sau cơn mưa lớn, lác đác người đi đường. Tâm cho xe rẽ vào một quán cơm bình dân ven đường.

– Em ăn gì chưa? Vào ăn miếng cơm rồi về.

Hằng lắc đầu:

– Em không đói… em ngại.

– Không ngại gì hết. Anh cũng đang đói. Vào đi.

Hai người ngồi bàn trong góc. Tâm gọi hai đĩa cơm sườn, một tô canh chua. Hằng chỉ gắp rau, ăn rất chậm.

Tâm để ý đôi tay cô run nhẹ, mắt lơ đãng nhìn ra đường. Một lúc sau, cô khẽ nói:

– Anh Tâm… em cảm ơn anh. Không phải ai cũng tốt như anh đâu.

Anh cười:

– Giúp người trong lúc khó khăn cũng là bình thường thôi em. Nhưng mà… chuyện khám bệnh hồi sáng, có gì anh giúp được không?

Cô im lặng, rồi thở dài:

– Em bị ung thư tuyến giáp. Mới biết tuần trước. Giờ không có tiền điều trị. Ba mẹ em mất hết rồi. Em ở trọ, làm công nhân, tiền nhà còn chưa đóng.

Anh lặng đi. Một lúc sau, anh mở bóp – rút ra hai triệu lẻ, đặt xuống bàn.

– Cầm lấy, coi như anh cho em mượn. Khi nào khá hơn thì gửi lại. Nếu không thì cứ coi như là tiền xe ôm dài nhất em từng đi.

Hằng rưng rưng nước mắt. Cô không nói được gì, chỉ gật đầu, hai tay run rẩy cầm tiền.

Khi anh đưa cô về tới phòng trọ – một dãy nhà cấp bốn lụp xụp – Hằng cúi đầu thật sâu:

– Anh Tâm… em sẽ không quên ân nghĩa hôm nay. Em hứa.

Tâm chỉ cười, vẫy tay rồi quay đầu xe.

Một năm sau.

Anh Tâm đang chở hàng qua KCN Tân Đông Hiệp thì có cuộc gọi đến.

– Alô, anh Tâm phải không ạ?

– Ừ, ai đó?

– Em là Hằng – cô gái anh từng cho đi nhờ hôm mưa năm ngoái. Em… em gọi để báo tin vui. Em đã chữa khỏi bệnh rồi. Và em vừa chuyển khoản lại cho anh 3 triệu, coi như vừa trả nợ, vừa cảm ơn.

Tâm ngỡ ngàng. Trong lòng anh chợt thấy ấm lên – như một cơn mưa mát lành vừa rơi xuống cuộc đời vốn chỉ có khói bụi và cơm áo của anh.

Lòng tốt đôi khi chỉ là một hành động nhỏ trong một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng với người nhận được, nó có thể là ánh sáng dẫn đường giữa những ngày tăm tối nhất của cuộc đời.