Home Blog

Một y tá gọi cho một giám đốc báo tin khẩn: “Vợ anh vừa sinh con và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.” Bối rối – vì không có vợ – anh vẫn vội vã đến bệnh viện. Khi đến nơi, anh nói với bác sĩ: “Từ giờ phút này, tôi là chồng cô ấy. Hãy ghi tất cả hóa đơn dưới tên tôi…

Điện thoại reo dồn dập trong căn phòng làm việc rộng lớn. Giữa đêm khuya, tiếng chuông vang lên gấp gáp như muốn xé toang không gian yên tĩnh. Nguyễn Quang Minh, giám đốc một công ty xây dựng lớn ở Hà Nội, vừa kết thúc một ngày dài đầy căng thẳng. Anh uể oải cầm máy, nghĩ rằng lại là cuộc gọi công việc khẩn từ công trường. Nhưng giọng nói bên kia khiến anh sững người:

“Anh Minh phải không? Vợ anh vừa sinh xong, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đến ngay nhé, tình hình nguy cấp lắm!”

Anh chết lặng. Vợ? Minh chưa bao giờ lập gia đình. Cả đời anh vùi đầu vào công việc, không còn thời gian nghĩ đến hôn nhân. Trước cú sốc này, sự mệt mỏi trong anh lập tức biến mất, thay vào đó là sự bối rối và linh cảm dữ dội. Nhưng sự khẩn thiết trong giọng nói của y tá khiến anh không thể chần chừ. Anh lao ra khỏi văn phòng, lên xe phóng thẳng đến bệnh viện, đầu óc rối bời.

Khi đến nơi, ánh đèn neon trắng lạnh nơi hành lang hắt lên gương mặt lo lắng của bao người nhà bệnh nhân. Minh bước nhanh về phía phòng cấp cứu. Một bác sĩ trẻ chặn anh lại, nhìn anh thẳng vào mắt:

“Anh là chồng sản phụ Nguyễn Thu Hằng đúng không? Cô ấy mất máu nhiều, cần người ký xác nhận phẫu thuật ngay.”

Khoảnh khắc ấy, Minh có thể phủ nhận. Anh có thể nói sự thật: mình chẳng liên quan gì đến cô gái kia. Nhưng trong sâu thẳm, anh nhìn thấy một sinh mệnh đang giằng co giữa sống và chết. Nếu không có chữ ký này, có thể cô ấy sẽ mất cơ hội được cứu sống. Không kịp nghĩ thêm, Minh run rẩy nói:

“Từ giờ phút này, tôi là chồng cô ấy. Hãy ghi tất cả hóa đơn dưới tên tôi. Xin hãy cứu mẹ con cô ấy.”

Bác sĩ gật đầu, vội vã chạy đi. Minh lặng người đứng trước cánh cửa phòng mổ đóng chặt. Tim anh đập thình thịch, mồ hôi túa ra, lòng nặng trĩu. Một quyết định bộc phát nhưng lại ràng buộc anh với một người phụ nữ xa lạ, và cả một sinh linh mới chào đời.

Nhiều giờ trôi qua như hàng thế kỷ. Cuối cùng, cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra. Minh lao tới:

“Cô ấy sao rồi? Đứa bé thì thế nào?”

Bác sĩ thở dài: “Mẹ đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm. Bé trai nặng 2,8kg, tạm thời an toàn. Nhưng… cô ấy hỏi chồng mình đâu. Anh chuẩn bị tâm lý mà vào.”

Minh choáng váng. Anh bước vào, nhìn thấy người phụ nữ trẻ nằm xanh xao trên giường, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn cố nở nụ cười. Khi thấy anh, cô nắm lấy tay, thì thào:

“Anh… em biết anh sẽ đến. Cảm ơn anh…”

Minh nghẹn lời. Một người xa lạ lại tin tưởng trao cả mạng sống cho anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu, câu chuyện này mới chỉ bắt đầu – và anh đã bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.

Nguyễn Quang Minh ngồi bần thần ở hành lang, mùi thuốc sát trùng hăng hắc len lỏi trong từng hơi thở. Đêm đã khuya nhưng lòng anh chẳng thể nào yên. Hình ảnh người phụ nữ trẻ vừa yếu ớt nắm tay anh, gọi anh là “chồng” như một mũi dao xoáy vào tâm trí. Anh biết mình đang gánh trên vai một trách nhiệm không thuộc về mình, nhưng cũng không nỡ bỏ mặc.

Bác sĩ tiến lại gần, đưa cho Minh một xấp giấy tờ: “Anh Minh, đây là hồ sơ tạm thời. Cần bổ sung thông tin người nhà để hoàn tất thủ tục.” Minh cầm lấy, thoáng thấy tên sản phụ: Nguyễn Thu Hằng, 27 tuổi, quê Nam Định. Dưới phần “người thân liên hệ” là khoảng trống bỏ trống.

Anh cau mày. Vì sao một người phụ nữ mang thai lại nhập viện mà không có bất kỳ ai đi cùng? Và tại sao y tá lại gọi nhầm số của anh?

Sáng hôm sau, Minh bước vào phòng hồi sức. Thu Hằng nằm đó, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy anh.

“Anh… con trai chúng ta đâu rồi?” – cô hỏi, giọng run rẩy.

Tim Minh thắt lại. Anh muốn nói sự thật, muốn giải thích mình không phải chồng cô. Nhưng nhìn ánh mắt đầy hy vọng ấy, anh đành lảng tránh:

“Bé ổn, đang ở phòng sơ sinh. Em yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Cô mỉm cười yếu ớt, nắm chặt tay anh:
“Em biết anh bận, nhưng em đã cầu mong anh đến. Và anh đã đến thật…”

Minh lặng im. Trong khoảnh khắc, anh không chỉ thấy sự cảm kích mà còn cả sự cô đơn tột cùng nơi người phụ nữ này.

Buổi trưa, khi Hằng ngủ thiếp đi, Minh để ý chiếc túi nhỏ để cạnh giường. Bên trong là một chiếc điện thoại rạn nứt màn hình. Anh do dự, rồi bật nguồn. Hộp thư đến ngập tin nhắn đòi nợ. Những dòng chữ khô khốc:

  • “Hằng, trả tiền đi, đừng để bọn tao phải làm căng.”

  • “Cô mà trốn nữa thì cả mẹ con cũng không yên đâu.”

Ngực Minh thắt lại. Thì ra phía sau sự ra đời của đứa trẻ này là cả một mớ rắc rối. Anh nhớ lại gương mặt xanh xao của Hằng, nụ cười cố gượng, và sự im lặng bao trùm khi bác sĩ hỏi “người nhà đâu?”.

Anh bắt đầu hiểu: có thể Hằng đã bị bỏ rơi, hoặc người đàn ông trong câu chuyện này không còn dám xuất hiện. Và bằng một sự tình cờ kỳ lạ, anh bị lôi vào, trở thành “người chồng thay thế”.

Buổi chiều, khi Minh quay lại, Hằng khẽ hỏi:

“Anh Minh… anh có giận em không? Vì đã để anh gánh mọi thứ này?”

Anh thoáng giật mình: “Em… biết anh không phải chồng em?”

Hằng khẽ gật, nước mắt trào ra:
“Em biết ngay từ khi anh bước vào. Nhưng lúc đó em tuyệt vọng quá… em cần một chỗ dựa để giữ lại mạng sống cho con. Em xin lỗi vì đã lừa anh…”

Minh sững người. Tất cả những nghi ngờ trong anh dần được xâu chuỗi. Hằng đã chọn anh như một sự đánh cược – một người xa lạ nhưng đủ dũng cảm đứng ra khi sinh tử cận kề.

Anh nhìn đứa bé trong lồng kính phòng sơ sinh, nhỏ bé nhưng đầy nghị lực. Trong lòng Minh dấy lên một cảm xúc lạ lùng. Lý trí mách bảo anh rút lui, nhưng trái tim thì lại thúc giục: Nếu bỏ mặc, cả hai mẹ con sẽ đi về đâu?

Nguyễn Quang Minh rời phòng bệnh với tâm trạng nặng trĩu. Ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn vàng vọt hắt xuống sàn gạch lạnh lẽo, hằn rõ bước chân anh. Từ giây phút ký tên vào giấy phẫu thuật, anh đã không còn là người đứng ngoài cuộc. Nhưng càng bước đi, anh càng cảm thấy gánh nặng đang chồng chất lên vai: một người phụ nữ xa lạ, một đứa trẻ vừa chào đời, và cả những khoản nợ chồng chất đang rình rập.

Chiều hôm sau, khi Minh vừa rời bệnh viện để ghé qua công ty, một nhóm thanh niên chặn anh ngay bãi đỗ xe. Một tên xăm trổ hất cằm:
“Anh là chồng của con Hằng phải không? Nó nợ bọn tao gần trăm triệu. Giờ mẹ tròn con vuông rồi, anh tính sao?”

Minh siết chặt nắm đấm. Anh biết nếu im lặng, chúng sẽ không buông tha Hằng. Nhưng nếu thừa nhận, anh sẽ phải đối diện với cả một cơn ác mộng tài chính không hề liên quan.

Anh bình tĩnh đáp:
“Cô ấy đang nằm viện, vừa thoát chết. Các anh muốn gì thì để tôi lo. Nhưng đừng bén mảng đến bệnh viện.”

Lũ thanh niên cười khẩy, bỏ đi, để lại lời đe dọa:
“Cuối tuần không có tiền, thì cả nhà không yên đâu.”

Đêm ấy, Minh trằn trọc trên ghế sofa. Lý trí anh gào thét: “Đây không phải chuyện của mày. Hãy rút lui trước khi quá muộn.” Nhưng rồi hình ảnh đứa bé đỏ hỏn, nhỏ bé trong lồng kính lại hiện lên. Và ánh mắt Hằng – ánh mắt tin tưởng tuyệt đối vào anh – khiến anh không tài nào ngoảnh mặt.

Anh nhớ về tuổi thơ của mình: lớn lên trong nghèo khó, chứng kiến mẹ đơn thân vật lộn nuôi con. Có lẽ chính ký ức đó khiến anh không thể để một đứa trẻ nữa rơi vào cảnh thiếu vắng bờ vai người cha.

Ngày hôm sau, Minh mang một ít cháo nóng vào phòng bệnh. Hằng đón anh bằng nụ cười yếu ớt.

“Anh Minh… em biết anh có thể bỏ mặc mẹ con em. Nhưng sao anh vẫn ở đây?”

Minh ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Anh cũng không biết. Có lẽ vì anh không muốn thằng bé lớn lên trong cảnh không ai bảo vệ. Nhưng em phải nói thật: cha của đứa bé đâu?”

Nước mắt Hằng rơi lã chã.
“Hắn bỏ đi khi biết em mang thai. Em một mình chống chọi, làm thuê khắp nơi, vay nợ để sinh con. Em không dám tin ai… cho đến khi anh xuất hiện.”

Minh im lặng hồi lâu. Anh biết, nếu tiếp tục, cuộc đời anh sẽ rẽ sang một lối khác đầy chông gai. Nhưng nếu quay lưng, anh sẽ sống mãi trong ám ảnh.

Cuối cùng, Minh nắm chặt tay Hằng, giọng dứt khoát:
“Từ giờ, anh không hứa gì xa vời. Nhưng anh sẽ lo cho mẹ con em thoát khỏi đám người kia. Sau đó, chúng ta cùng tính tiếp.”

Hằng òa khóc, đôi vai gầy run lên. Trong khoảnh khắc ấy, Minh biết mình vừa bước vào một trận chiến mới – không phải ở thương trường, mà là trong cuộc đời thực, nơi anh phải bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối và một sinh mệnh bé bỏng.

Ngày xuất viện, Minh đích thân bế đứa bé ra ngoài. Cánh cửa bệnh viện mở ra, như một ranh giới mới. Trước mặt anh là cả một tương lai bất định: những món nợ, những kẻ thù giấu mặt, và những lựa chọn khó khăn. Nhưng anh đã có quyết định – dù không phải cha ruột, anh sẽ là điểm tựa cho đứa trẻ này.

Và trong khoảnh khắc ấy, Minh chợt nhận ra: đôi khi, gia đình không bắt đầu bằng huyết thống, mà bằng một khoảnh khắc dũng cảm đứng ra, thay vì bỏ chạy.

Chính thức tạm biệt ca sĩ Ưng Hoàng Phúc

Nhóm sản xuất và các diễn viên trong MV “Anh em trước sau như một” của nhóm Ngũ Hổ Tướng, có ca sĩ Ưng Hoàng Phúc tham gia, đã có mặt tại trụ sở Công an TP.HCM để làm việc liên quan đến nghi vấn MV lồng ghép hình ảnh một website cá độ.

Sáng 23-9, ca sĩ Ưng Hoàng Phúc cùng một người tên Đại An đã có mặt tại trụ sở Công an TP.HCM để làm việc theo giấy triệu tập liên quan đến MV “Anh em trước sau như một” của nhóm Ngũ Hổ Tướng.
ca-si-ung-hoang-phuc-va-thanh-vien-nhom-ngu-ho-tuong-xuat-hien-tai-tru-so-cong-an-tp-hcm-0.jpgCa sỹ Ưng Hoàng Phúc có mặt ở trụ sở Công an TP.HCM, sáng 23-9. Ảnh: N. TÂN
Theo ghi nhận, Ưng Hoàng Phúc đến trụ sở bằng ô tô màu trắng, còn người tên Đại An mặc đồ đen, đi trên một xe khác.

Việc cả hai xuất hiện tại cơ quan công an được cho là nhằm phục vụ quá trình xác minh, làm rõ nội dung MV ra mắt hôm 18-9 đang gây nhiều tranh cãi.

Trước đó, Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao (PA05) Công an TP.HCM đã gửi giấy mời cho năm ca sĩ thuộc nhóm Ngũ Hổ Tướng, quản lý và êkíp sản xuất MV “Anh em trước sau như một” để làm việc. Nhóm nhạc này vừa ra mắt công chúng gồm các ca sĩ: Ưng Hoàng Phúc, Khánh Phương, Lâm Chấn Huy, Dương Ngọc Thái và Lưu Hưng.
ca-si-ung-hoang-phuc-va-thanh-vien-nhom-ngu-ho-tuong-xuat-hien-tai-tru-so-cong-an-tp-hcm-1.jpgMột người được cho là tên Đại An cũng có mặt tại trụ sở Công an TP.HCM. Ảnh: N. TÂN
MV ngay sau khi công chiếu đã bị nhiều khán giả phản ứng vì trong một số cảnh quay xuất hiện hình ảnh liên quan đến trang web cá cược bất hợp pháp, như logo trên áo diễn viên, ly rượu, hay cảnh lướt giao diện trang web trên điện thoại.
anh-em-truoc-sau-nhu-mot-7184-1219.jpgMột trong những hình ảnh gây tranh cãi trước khi bị gỡ khỏi Youtube
Sự việc khiến dư luận dấy lên nghi ngờ nhóm nhạc quảng bá trá hình cho hoạt động cá cược.

Trước phản ứng dữ dội, MV đã được ẩn trên YouTube chỉ ít phút, sau đó xuất hiện trở lại nhưng không còn những chi tiết gây tranh cãi. Dù vậy, nhiều khán giả cho biết họ đã kịp lưu lại bản gốc trước khi chỉnh sửa, và một số cơ quan báo chí cũng công bố hình ảnh làm bằng chứng.

Ca sĩ Ưng Hoàng Phúc sau đó lên tiếng trên trang cá nhân, phủ nhận việc quảng bá cho trang web cá cược. Anh khẳng định MV đăng trên các nền tảng cá nhân từ 19 giờ ngày 18-9 không chứa các chi tiết liên quan, đồng thời cho biết sẵn sàng hợp tác với cơ quan chức năng để làm rõ vụ việc.
Công an mời làm việc với ê-kíp MV của nhóm Ngũ Hổ TướngNhóm Ngũ Hổ Tướng gồm 5 ca sĩ: Ưng Hoàng Phúc, Khánh Phương, Lâm Chấn Huy, Dương Ngọc Thái và Lưu Hưng. Ảnh: Nhóm nhạc Ngũ Hổ Tướng
Theo quy định, việc quảng cáo hoặc tiếp tay quảng bá cho hoạt động cá cược, đánh bạc trái phép bị nghiêm cấm. Nếu hành vi được xác định, các cá nhân, tổ chức có thể bị xử phạt hành chính với mức phạt từ 10 đến 200 triệu đồng. Trường hợp đủ yếu tố cấu thành tội phạm, cơ quan tố tụng có thể xem xét trách nhiệm hình sự về hành vi tổ chức đánh bạc hoặc tiếp tay cho hoạt động này.

Hiện Công an TP.HCM đang tiếp tục thu thập chứng cứ, làm việc với các cá nhân có liên quan, trong đó có ca sĩ Ưng Hoàng Phúc và người tên Đại An, để xác định bản chất vụ việc và xử lý theo đúng quy định pháp luật.

Ưng Hoàng Phúc tên thật là Nguyễn Quốc Thanh, sinh năm 1981 tại An Giang. Anh được biết đến từ cuối thập niên 1990 với vai trò thành viên nhóm 1088, sau đó phát triển sự nghiệp solo và nhanh chóng trở thành một trong những ca sĩ nhạc trẻ nổi bật đầu thập niên 2000.

Với loạt ca khúc đình đám như Thà rằng như thếNgười ta nóiCăn gác trốngVì sao trong lòng tôi, Ưng Hoàng Phúc tạo dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả. Anh được mệnh danh là “ông hoàng nhạc teen” của một thế hệ người nghe.

Ngoài âm nhạc, Ưng Hoàng Phúc còn thử sức ở lĩnh vực điện ảnh, sản xuất phim và duy trì phong độ ca hát trong hơn 20 năm qua. Hiện tại, anh vẫn gắn bó với sân khấu, tham gia các chương trình biểu diễn trong và ngoài nước, đồng thời được khán giả yêu mến bởi hình ảnh nghệ sĩ bền bỉ, nhiều cống hiến.

Đã có phép màu trong vụ chồng x///ử vợ tại Thanh Hóa, người trong cuộc vừa tỉnh dậy đã h//é l//ộ toàn bộ nguyên nhân sự việc

Ѕáпɡ 21/9, тạɪ ᴋһᴜ ρһố 6, ρһườпɡ Ԛᴜảпɡ Рһú (Тɪ̉пһ Тһɑпһ ʜóɑ) хảʏ гɑ ᴠụ ᴠɪệᴄ пɡһɪ Ԁᴏ ᴍâᴜ тһᴜẫп ɡɪɑ ᴆɪ̀пһ ᴋһɪếп ᴠợ ᴄһồпɡ ɑпһ Т.V.Ⅼ (Ѕɴ 1991) ᴠà ᴄһị K.Т (Ѕɴ 1992) Ьị тһươпɡ пặпɡ, тгêп пɡườɪ ᴄó пһɪềᴜ ᴠếт ᴍáᴜ. ʜɪệп ѕự ᴠɪệᴄ ᴠẫп ᴆɑпɡ ᴆượᴄ ᴄơ զᴜɑп ᴄһứᴄ пăпɡ хáᴄ ᴍɪпһ, ʟàᴍ гõ.
ɴɡàʏ 21/9, тгêп Ԁɪễп ᴆàп ᴍạпɡ хã һộɪ ʟɑп тгᴜʏềп тһôпɡ тɪп ᴠề ᴍộт ᴠụ ᴠɪệᴄ пɡһɪêᴍ тгọпɡ пɡһɪ Ԁᴏ ᴍâᴜ тһᴜẫп ɡɪɑ ᴆɪ̀пһ хảʏ гɑ тạɪ ᴋһᴜ ρһố 6, ρһườпɡ Ԛᴜảпɡ Рһú (Тɪ̉пһ Тһɑпһ ʜóɑ). Тһᴇᴏ ᴄһɪɑ ѕẻ ᴄủɑ пɡườɪ Ԁâп, ᴠàᴏ Ьᴜổɪ ѕáпɡ ᴄùпɡ пɡàʏ ρһáт һɪệп пɡườɪ ᴄһồпɡ, Т.V.Ⅼ ( Ѕɴ 1991), ᴠà ᴠợ ʟà K.Т (Ѕɴ 1992). ʜơɪ тһở ʏếᴜ ớт, тгêп пɡườɪ һɑɪ ᴠợ ᴄһồпɡ хᴜấт һɪệп пһɪềᴜ ᴠếт ᴍáᴜ. ɴһữпɡ һɪ̀пһ ảпһ ᴠà тһôпɡ тɪп ʟɑп тгᴜʏềп ᴄһᴏ тһấʏ, пɡườɪ ᴠợ Ьị пһɪềᴜ ᴠếт тһươпɡ пặпɡ, тгᴏпɡ ᴆó ᴄó ᴠếт ᴄһ//éᴍ ở тɑʏ ᴋһɪếп хươпɡ Ьị тгậт ʟộ гɑ пɡᴏàɪ.

 

Mộт пһâп ᴄһứпɡ ᴋể ʟạɪ ᴋһᴏảпһ ᴋһắᴄ ᴄһứпɡ ᴋɪếп ѕự ᴠɪệᴄ, ᴋһôпɡ ɡɪấᴜ пổɪ ѕự Ьàпɡ һᴏàпɡ тгướᴄ ᴄảпһ пɡườɪ ρһụ пữ тһᴏɪ тһóρ ᴠớɪ пһɪềᴜ ᴠếт тһươпɡ ʟớп.Cһɪềᴜ 21/9, ρһóпɡ ᴠɪêп ᴆã ʟɪêп һệ ᴠớɪ ɡɪɑ ᴆɪ̀пһ пạп пһâп, ᴆượᴄ Ьɪếт, 2 ᴠợ ᴄһồпɡ пàʏ тһườпɡ хᴜʏêп ᴍâᴜ тһᴜẫп, хɪ́ᴄһ ᴍɪ́ᴄһ. Апһ Ⅼ тһườпɡ хᴜʏêп ᴆɪ ʟàᴍ ᴠề ᴍᴜộп. Cáᴄһ ᴆâʏ ᴋһᴏảпɡ ᴍộт тһáпɡ, ᴄһị Т. тừпɡ Ьị ᴄһồпɡ ᴆáпһ ρһảɪ пһậρ ᴠɪệп. “Ѕáпɡ пɑʏ ᴋһᴏảпɡ 6һ, ᴄһáᴜ тôɪ Ьáᴏ тɪп, ɡɪɑ ᴆɪ̀пһ ᴍớɪ Ьɪếт ѕự ᴠɪệᴄ. ʜɑɪ ᴠợ ᴄһồпɡ ᴆềᴜ ρһảɪ ᴆưɑ ᴆɪ ᴄấρ ᴄứᴜ, ᴆɪềᴜ пàʏ ᴋһɪếп ᴄһúпɡ тôɪ һếт ѕứᴄ ᴆɑᴜ ʟòпɡ”. ɴɡườɪ пһà ᴄһị Т ᴄһɪɑ ѕẻ.


ʜɪệп ᴄâᴜ ᴄһᴜʏệп ᴠẫп ᴆɑпɡ тһᴜ һúт ѕự ᴄһú ý, Ьàп тáп тгêп ᴍạпɡ хã һộɪ ᴠà ᴋһɪếп Ԁư ʟᴜậп ᴋһôпɡ ᴋһỏɪ Ьàпɡ һᴏàпɡ, хóт хɑ. Рһóпɡ ᴠɪêп Báᴏ Рһáρ ʟᴜậт Vɪệт ɴɑᴍ ᴆã ʟɪêп һệ тгɑᴏ ᴆổɪ тһôпɡ тɪп ᴠớɪ ʟãпһ ᴆạᴏ UBɴD ᴠà ᴄôпɡ ɑп ρһườпɡ Ԛᴜảпɡ Рһú, тɪ̉пһ Тһɑпһ ʜóɑ; ᴆếп тһờɪ ᴆɪểᴍ һɪệп тạɪ ᴄơ զᴜɑп ᴄһứᴄ пăпɡ ᴄһưɑ ᴆưɑ гɑ ᴄâᴜ тгả ʟờɪ ᴄһɪ́пһ тһứᴄ.

Cһúпɡ тôɪ ѕẽ тɪếρ тụᴄ ᴄậρ пһậт тһôпɡ тɪп ᴠề ѕự ᴠɪệᴄ…

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

Thông tin mới nhất về sự việc được người quen chia sẻ. Theo đó, người vợ đã tỉnh và được chuyển ra bệnh viện ở Hà Nội, trong khi người chồng không bị thương quá nặng

Khẩn: Đường đi bất thường và sức mạnh khủng kh-iếp của bão Ragasa – ngang ngửa siêu bão Yagi

Dù đang có 2 kịch bản khác nhau về đường đi của siêu bão Ragasa nhưng đều chung dự báo khu vực chịu ảnh hưởng là Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ.

Chồng tôi bỏ mặc tôi giữa trời mưa tầm tã, cách nhà hàng chục cây số, nói rằng tôi ‘cần được dạy một bài học’. Tôi chỉ đứng lặng nhìn anh ta lái xe đi. Một lúc sau, một chiếc bán tải màu đen dừng lại. Người vệ sĩ của tôi bước xuống. Tôi mỉm cười khi bước lên xe. Từ giây phút đó, sự tàn nhẫn của anh ta với tôi đã chấm dứt…

Trời xối xả mưa, từng giọt như kim châm rát buốt trên da. Tôi đứng lặng, toàn thân run lên vì lạnh và cả vì những lời vừa rồi của chồng. Anh ta mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt rồi gằn giọng:
“Cô cần được dạy một bài học. Ở đó mà suy ngẫm đi.”

Nói xong, anh đóng sập cửa, nổ máy và phóng đi, để mặc tôi giữa con đường vắng ngập nước, cách nhà hàng chục cây số. Tiếng động cơ xa dần, hòa vào tiếng mưa, để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nhưng càng cố, cổ họng lại càng nghẹn đắng. Một phần nào đó trong tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ quay lại, nhưng chiếc đèn hậu đỏ rực chỉ lùi xa, không hề ngoái nhìn.

Đứng trơ trọi giữa cơn mưa, tôi chợt thấy rõ hơn bao giờ hết sự tàn nhẫn trong hôn nhân của mình. Đó không phải lần đầu anh ta dùng “bài học” để trừng phạt tôi. Có khi là những lời mỉa mai trước mặt bạn bè, có khi là sự im lặng lạnh lùng suốt nhiều ngày. Nhưng hôm nay, bỏ mặc tôi giữa trời mưa thế này – đó là ranh giới của sự nhẫn tâm.

Tôi bắt đầu rùng mình, quần áo ướt sũng bám sát vào cơ thể. Bỗng từ xa, ánh đèn pha chiếu rọi, một chiếc bán tải màu đen dừng lại cạnh tôi. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là vệ sĩ riêng mà ba tôi từng ép tôi phải giữ bên mình từ sau một biến cố gia đình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần đến anh ấy, cho đến khoảnh khắc này.

Anh che ô, tiến lại gần, giọng trầm ấm:
“Thiếu phu nhân, lên xe đi, kẻo cảm lạnh.”

Tôi nhìn anh, một sự nhẹ nhõm lẫn cay đắng trào dâng. Tôi mỉm cười nhạt nhòa, bước lên xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên như một dấu chấm hết cho màn kịch tàn nhẫn vừa diễn ra. Từ giây phút đó, tôi biết: sự tàn nhẫn của chồng tôi với tôi đã chấm dứt. Không phải vì anh ta bỗng thay đổi, mà vì tôi đã thay đổi.

Cuộc hôn nhân của tôi, với người ngoài nhìn vào, luôn là niềm ghen tị. Anh ta là giám đốc một công ty bất động sản lớn, bề ngoài lịch lãm, thành đạt, khéo léo trong giao tiếp. Tôi là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng trong giới kinh doanh. Đám cưới của chúng tôi từng được báo chí đăng tải như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.

Nhưng sau cánh cửa ngôi biệt thự sang trọng, sự thật lại khác xa. Chồng tôi coi hôn nhân là một “hợp đồng quyền lực”, trong đó tôi chỉ là món đồ trang trí, là cách anh ta thắt chặt quan hệ với nhà tôi. Anh thường xuyên nhắc nhở: “Cô phải biết ơn tôi, nếu không có tôi, cô chẳng là gì ngoài cái danh con gái nhà giàu.”

Ban đầu, tôi cố thuyết phục mình chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần thời gian, anh sẽ thay đổi. Nhưng những năm qua, thay đổi duy nhất tôi nhận được là sự gia tăng của sự kiểm soát và coi thường. Anh hạn chế bạn bè tôi, kiểm soát tài khoản ngân hàng, thậm chí còn đọc trộm tin nhắn của tôi. Bất kỳ sự phản kháng nhỏ nào cũng bị xem là “thách thức quyền uy” và tôi sẽ nhận về một “bài học”.

Tối hôm đó, khi anh bỏ tôi giữa mưa, tôi biết trong lòng anh chẳng còn coi tôi là vợ. Tôi chỉ là một vật sở hữu, có thể bỏ mặc bất cứ lúc nào để chứng tỏ quyền lực. Điều anh không ngờ, là tôi không còn đơn độc nữa.

Người vệ sĩ của tôi – tên anh là Lâm – vốn được gia đình tôi cử đến để bảo vệ. Anh ít nói, làm việc chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng ánh mắt anh khi thấy tôi run rẩy trong mưa hôm ấy không đơn thuần là trách nhiệm công việc, mà còn là sự lo lắng chân thành. Trên đường đưa tôi về, Lâm chỉ lặng im, nhưng tôi biết anh hiểu hết mọi chuyện.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra: mình không nhất thiết phải chịu đựng nữa. Có những cánh cửa khác, chỉ là tôi chưa từng dám mở ra. Tôi đã sống quá lâu dưới cái bóng của một cuộc hôn nhân giả tạo, và giờ là lúc tôi cần lấy lại bản thân.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, bình thản uống cà phê. Anh ta ngẩng lên, cười nhạt:
“Tỉnh rồi à? Hôm qua chắc lạnh lắm. Biết sợ chưa?”

Tôi nhìn anh, lòng không còn run rẩy như mọi lần. Tôi chỉ đáp gọn:
“Anh không cần dạy tôi nữa. Tôi đã học xong rồi.”

Ánh mắt anh ta thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ khinh miệt. Anh nghĩ tôi chỉ dám nói thế. Nhưng hôm đó, tôi gọi cho luật sư riêng của gia đình, bắt đầu thu thập giấy tờ. Lâm lặng lẽ hỗ trợ tôi, bảo vệ tôi trong từng cuộc gặp gỡ.

Quá trình ấy không hề dễ dàng. Chồng tôi cố ngăn cản, đe dọa sẽ bôi nhọ tôi, thậm chí gây áp lực lên công việc của ba tôi. Nhưng lần đầu tiên, tôi không còn sợ. Tôi nhớ lại cái lạnh buốt của cơn mưa hôm ấy – nỗi nhục nhã bị bỏ mặc giữa đường chính là động lực để tôi bước đi.

Khi đơn ly hôn được nộp lên tòa, anh ta bùng nổ giận dữ, nhưng càng chống cự, anh ta càng lộ ra bộ mặt thật trước mọi người. Những người từng ngưỡng mộ “người đàn ông lịch lãm” bắt đầu thấy rõ bản chất kiêu ngạo, ích kỷ và tàn nhẫn.

Ngày phiên tòa kết thúc, tôi bước ra ngoài, trời cũng mưa lất phất. Nhưng lần này, tôi không còn run rẩy. Bên cạnh tôi, Lâm lặng lẽ che ô. Tôi ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cuối cùng đã thoát khỏi chiếc lồng son.

Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi là sự bình yên. Tôi hiểu, không ai có quyền dạy tôi “bài học” bằng cách nhẫn tâm chà đạp. Bài học lớn nhất của đời tôi chính là học cách đứng lên, rời khỏi một cuộc hôn nhân không còn tình yêu.

Ragasa trở thành siêu bão mạnh nhất thế giới năm 2025, sức gió duy trì tới 270 km/h, tối nay sẽ đi vào Biển Đông

Dự báo, sáng 25/9, bão có khả năng tiến vào Vịnh Bắc Bộ với cường độ cấp 12–14, giật cấp 15–16 và dự báo ảnh hưởng trực tiếp đất liền nước ta từ Quảng Ninh đến Hà Tĩnh.

Tối nay, siêu bão đi vào vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 9

Theo bản tin mới nhất từ Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, vào lúc 7h ngày 22/9, siêu bão Ragasa cách đảo Lu-Dông (Philippines) khoảng 200 km về phía Đông Bắc, với cường độ cấp 16–17 (184–220 km/giờ), giật trên cấp 17, nằm trong nhóm siêu bão mạnh nhất từng xuất hiện trên Biển Đông.

Có thể là hình ảnh về lốc xoáy và văn bản cho biết '21 Sep. Sep.2025 2025'

 

Dự báo hướng đi và khu vực ảnh hưởng của siêu bão Sagasa ngày 22/9 (Ảnh: NCHMF).

Dự báo tối nay (22/9), bão sẽ đi vào Biển Đông, trở thành cơn bão số 9 trong năm, di chuyển nhanh khoảng 20 km/giờ và duy trì cường độ cực đại cấp 16–17, giật trên cấp 17 trong ngày 22–23/9, tương đương hoặc vượt cường độ mạnh nhất của bão số 3 (Yagi) năm 2024.

Đến sáng 25/9, bão có khả năng tiến vào Vịnh Bắc Bộ với cường độ cấp 12–14, giật cấp 15–16 và dự báo ảnh hưởng trực tiếp đất liền nước ta từ Quảng Ninh đến Hà Tĩnh.

Các trung tâm dự báo quốc tế và Việt Nam đều nhận định Ragasacó hoàn lưu rất rộng, quỹ đạo và cường độ còn phức tạp do tương tác với khối không khí lạnh đầu mùa, chỉ cần bão lệch 50–100 km sẽ gây khác biệt lớn về phạm vi và mức độ tác động.

Dự báo từ ngày 23/9, khu vực Bắc Biển Đông có gió mạnh cấp 10–14, vùng gần tâm bão cấp 15–17, giật trên cấp 17, sóng cao trên 10 m, biển động dữ dội; từ ngày 24–26/9, Vịnh Bắc Bộ và ven biển Bắc Bộ – Bắc Trung Bộ khả năng có gió mạnh cấp 9–12, vùng gần tâm bão cấp 12–14, giật cấp 15–16, kèm mưa lớn diện rộng.

Chuyên gia dự báo 2 kịch bản siêu bão Sagasa ảnh hưởng tới Việt Nam

Hôm qua, Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia Nguyễn Văn Hưởng chia sẻ 2 kịch bản di chuyển của siêu bão:

Thứ nhất, bão đi dọc vùng ven biển tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc), đi qua khu vực Lôi Châu (Trung Quốc) và có khả năng tác động đến Việt Nam. Với kịch bản này, cường độ bão khi đi dọc ven biển Trung Quốc sẽ suy yếu đi đáng kể và khi tác động đến nước ta thì cường độ bão cũng giảm cấp.

Kich bản thứ 2 là khi vào Biển Đông, bão duy trì tốc độ và hướng di chuyển chủ đạo theo hướng Tây. Với kịch bản này, bão sẽ ảnh hưởng tới Việt Nam với cường độ mạnh, gây gió mạnh, mưa lớn.

Cơn bão dữ dội nhất hành tinh từ đầu năm 2025 đến nay

Tờ Người đưa tin dẫn thông tin từ trang The Weather Network cho biết, cuối tuần qua, siêu bão Ragasa đã đạt đến sức mạnh kỷ lục, trở thành cơn bão dữ dội nhất hành tinh tính từ đầu năm 2025 cho đến nay.

Theo đó, ngày 21/9, Ragasa được ghi nhận sức gió duy trì lên tới 270 km/giờ. Vị trí hiện nay của siêu bão nằm ở phía đông bắc Manila (Philippines). Với cường độ này, Ragasa được xếp tương đương cấp 5 trên thang Saffir-Simpson – mức cao nhất để phân loại bão.

Các hình ảnh vệ tinh cho thấy mắt bão nhỏ, rõ ràng, với dải mây đối xứng hoàn hảo – dấu hiệu điển hình của một siêu bão đã phát triển đến mức cực đại.

Nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/sieu-bao-du-doi-nhat-hanh-tinh-nam-2025-se-do-bo-vao-dat-lien-nuoc-ta-vao-ngay-nao-a573643.html

Giá vàng vẫn tăng dữ dội, chuyên gia đưa ra dự báo vàng sắp đạt mức cao chưa từng có

Giá vàng miếng SJC chững lại trong khi giá vàng thế giới đi lên, giúp chênh lệch thu hẹp.

Sáng 22-9 (theo giờ Việt Nam), trên thị trường quốc tế, giá vàng hôm nay giao ngay tăng thêm 6 USD/ounce, lên 3.690 USD/ounce, tiến sát mốc kỷ lục 3.700 USD/ounce.

Đà tăng diễn ra ngay cả khi đồng USD phục hồi, với chỉ số DXY đạt 97,7 điểm, cao hơn 1% so với mức thấp nhất tuần trước. Điều này cho thấy nhu cầu trú ẩn của nhà đầu tư vẫn ở mức cao trong bối cảnh bất định kinh tế toàn cầu.

Ngược lại, giá vàng trong nước sáng nay đi ngang. Công ty TNHH MTV Vàng bạc Đá quý Sài Gòn (SJC) giữ nguyên mức 131 triệu đồng/lượng mua vào và 133 triệu đồng/lượng bán ra. Các loại vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% cũng ổn định quanh mức 126,8 – 129,5 triệu đồng/lượng.

Giá vàng miếng chững lại trong khi giá thế giới đi lên, giúp chênh lệch thu hẹp. Hiện, giá vàng thế giới quy đổi theo tỉ giá niêm yết tại Vietcombank vào khoảng 117,7 triệu đồng/lượng, thấp hơn vàng thế giới khoảng 15 triệu đồng/lượng. Mức cách biệt này đã thu hẹp đáng kể so với mức 20 triệu đồng/lượng vài tuần trước.

Giá vàng thế giới tăng tiếp, trong nước ổn định

 

Giá vàng thế giới tăng tiếp, trong nước ổn định

Theo các chuyên gia, xu hướng đi ngang của vàng trong nước phản ánh sự thận trọng của thị trường sau hàng loạt động thái điều hành từ Chính phủ và Ngân hàng Nhà nước. Đặc biệt, đề xuất đánh thuế thu nhập từ giao dịch vàng đang trở thành tâm điểm bàn luận.

Nhiều ý kiến cho rằng nếu triển khai hợp lý, biện pháp này sẽ vừa hạn chế đầu cơ, lướt sóng, vừa bổ sung nguồn thu ngân sách.

Tuy nhiên, chính sách cần quy định rõ đối tượng, mức thuế và lộ trình để tránh tình trạng “thuế chồng thuế”, đồng thời đảm bảo sự minh bạch và phát triển bền vững cho thị trường vàng.

Giá vàng trong nước ổn định và duy trì ở mức cao

Giá vàng trong nước ổn định và duy trì ở mức cao

Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không bao giờ tưởng tượng được điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai như thế nào

“Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” – người phụ nữ khẽ thì thầm, giọng run run nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự quyết liệt lạ thường.

Hùng – tài xế xe ôm công nghệ, 32 tuổi – khựng lại, đôi tay đang cầm chiếc mũ bảo hiểm như chợt hóa đá. Anh nghĩ mình nghe nhầm. Bao năm chạy xe, anh từng gặp vô số yêu cầu kỳ quặc của khách: đón lúc nửa đêm, chở đi hơn trăm cây số, thậm chí có lần chở một người say ngất về tận nhà. Nhưng chuyện “giả làm chồng” – lại chỉ trong một ngày – thì đây là lần đầu tiên.

Người phụ nữ tên Lan, chừng ngoài ba mươi, dáng vẻ đoan trang nhưng gương mặt lại toát lên sự mệt mỏi. Ánh mắt cô không có vẻ gì là đùa cợt. Lan nói, giọng nhỏ nhưng dồn dập:

– Tôi biết yêu cầu này kỳ lạ. Nhưng tôi cần một người đi cùng đến buổi họp mặt gia đình chiều nay. Họ… họ nghĩ tôi đã có chồng. Thật ra thì không. Và tôi… không muốn họ biết sự thật.

Hùng lặng im vài giây. Trong đầu anh hiện lên đủ thứ câu hỏi: Tại sao cô ấy phải nói dối gia đình? Chẳng lẽ cả nhà đều tin rằng cô đã lập gia đình? Và tại sao lại chọn một gã xe ôm như anh để “đóng vai”?

Lan nhìn thấy sự ngần ngại, vội vàng rút trong túi ra một xấp tiền, đặt lên yên xe:

– Tôi sẽ trả công xứng đáng. Chỉ cần anh đi cùng, giữ im lặng khi cần thiết, gật đầu khi tôi giới thiệu. Anh không cần phải nói nhiều.

Sự chân thành trong ánh mắt ấy khiến Hùng khó lòng từ chối. Anh vốn chỉ định chạy cuốc xe để kiếm tiền trang trải cuộc sống sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người vợ cũ đã bỏ anh đi hai năm trước, để lại cho anh những vết sẹo lòng mà anh nghĩ mình không bao giờ muốn chạm đến nữa. Vậy mà hôm nay, định mệnh dường như buộc anh phải khoác lên vai vai trò một người chồng… dù chỉ là giả.

Chiều hôm đó, Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, tóc chải gọn gàng. Anh bước theo Lan vào căn biệt thự sang trọng nằm trong một con phố yên tĩnh. Bên trong là cả một đại gia đình đông đúc, cười nói rộn rã.

Lan giới thiệu:
– Đây là chồng em, anh Hùng.

Cả gian phòng lặng đi vài giây rồi lại rộ lên những tiếng chào hỏi, bắt tay, ánh mắt soi xét. Hùng cảm nhận rõ cái nhìn dò xét của một người đàn ông trung niên, có lẽ là anh trai của Lan. Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự nghi ngờ mà còn có chút khinh khỉnh.

Trong suốt bữa tiệc, Hùng giữ vai trò đúng như Lan dặn: ít nói, chỉ mỉm cười, gật đầu, và khi cần thì đưa cho cô chiếc khăn giấy hay gắp cho cô món ăn. Nhưng càng ngồi lâu, anh càng nhận ra bầu không khí nơi đây không hề thân thiện. Những câu hỏi dồn dập từ người thân Lan – về công việc, gia đình Hùng, thậm chí cả kế hoạch con cái – dường như là những mũi kim nhắm thẳng vào cô.

Hùng nhận ra Lan cười nhiều, nhưng nụ cười ấy gượng gạo. Đôi mắt cô như muốn cầu cứu. Đến lúc ấy, anh biết mình không thể chỉ “giả vờ gật đầu” như thỏa thuận ban đầu.

Anh đặt chén xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

– Tôi biết có người không tin tưởng tôi. Nhưng với Lan, tôi chỉ có một điều chắc chắn: tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa.

Câu nói bất ngờ ấy khiến cả bàn tiệc lặng đi. Lan sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.

Hùng không biết điều gì đang chờ mình sau đó – chỉ chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc này, “vai diễn” của anh sẽ không còn đơn giản nữa.

Bữa tiệc kết thúc muộn hơn dự tính. Sau câu nói bất ngờ của Hùng, cả bàn ăn lặng đi trong vài giây, rồi không khí chuyển sang một dạng khác: trầm lắng, xen lẫn dò xét. Người đàn ông trung niên – đúng là anh trai cả của Lan – nhếch môi:

– Nói hay lắm. Nhưng đàn ông phải chứng minh bằng hành động, không phải bằng vài lời hứa suông.

Lan siết chặt tay Hùng dưới gầm bàn. Anh cảm nhận rõ sự run rẩy ấy. Trong khoảnh khắc, anh không còn coi đây là một vai diễn nữa, mà giống như một trách nhiệm bất ngờ ập tới.

Khi khách khứa đã lục tục ra về, Lan kéo Hùng vào gian bếp. Cánh cửa khép lại, cô mới thở hắt, ngồi phịch xuống ghế:

– Anh không cần phải nói thế trước mặt họ. Tôi chỉ muốn anh im lặng thôi.

– Nhưng tôi thấy họ… đang ép cô quá đáng. – Hùng trả lời, giọng thấp nhưng dứt khoát.

Lan im lặng một lúc lâu. Rồi cô cắn môi, đôi mắt rưng rưng:

– Anh không hiểu đâu. Cả nhà này… từ khi tôi còn trẻ đã luôn đặt kỳ vọng, bắt tôi phải “bằng người ta”. Họ không chấp nhận chuyện tôi ba mươi lăm tuổi mà vẫn độc thân. Tôi từng có người yêu, nhưng… anh ta bỏ đi. Tôi xấu hổ, không dám đối diện. Thế là tôi dựng lên câu chuyện đã kết hôn với một người ở xa. Đến giờ… không rút lại được nữa.

Hùng nhìn cô, bất giác thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh nhớ lại cuộc hôn nhân của mình: những lời hứa cũng từng tan biến trong một buổi chiều mưa, để lại một mình anh loay hoay với nỗi đau.

– Vậy… hôm nay tôi chỉ là cái cớ? – Anh hỏi.

Lan gật đầu, giọng nghẹn lại:

– Phải. Nhưng tôi không ngờ anh lại… thật lòng đến thế.

Ngày hôm sau, Lan nhận được tin nhắn từ người anh trai cả: “Tối nay qua nhà nói chuyện. Mang chồng cô theo.”

Lan tái mặt. Hùng thấy thế, lặng lẽ gật đầu:

– Nếu cần, tôi sẽ đi cùng.

Tối hôm ấy, khi cả hai có mặt, bầu không khí nặng nề bao trùm. Người anh trai cả đặt tách trà xuống bàn, nhìn xoáy vào Hùng:

– Tôi không tin anh. Xuất thân thế nào? Làm nghề gì? Chúng tôi không muốn em gái mình khổ.

Hùng cười nhạt:

– Tôi làm nghề lái xe công nghệ. Nghèo, nhưng tự trọng. Tôi không có gì ngoài đôi tay và sự thật lòng. Nếu điều đó không đủ, anh có thể coi như tôi không tồn tại.

Lan vội vàng chen vào:

– Anh, em… em chỉ cần một người đối xử tốt với em. Không phải tiền bạc.

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly. Một tràng những lời trách móc nặng nề vang lên, xoáy sâu vào Lan: nào là “cô làm mất mặt gia đình”, “chọn nhầm người”, “lừa dối người thân”. Hùng đứng im lặng, hai bàn tay nắm chặt.

Đến khi Lan bật khóc, Hùng không kìm được nữa. Anh đứng dậy, giọng gằn từng chữ:

– Đủ rồi. Anh có quyền gì mà áp đặt hạnh phúc của em gái mình? Một gia đình mà chỉ biết sĩ diện, mà không nhìn thấy nỗi khổ của chính người thân… thì có còn là gia đình không?

Căn phòng lặng đi. Người anh trai tức giận đến tím mặt, nhưng không đáp lại được.

Một sự thay đổi

Đêm ấy, trên đường về, Lan ngồi phía sau xe Hùng, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô không còn giữ khoảng cách như trước. Giọng cô run run:

– Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi… không chịu nổi.

Hùng đáp, gió thổi tạt qua mặt:

– Tôi chỉ làm điều một người chồng thật sự sẽ làm thôi.

Lan im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, dường như có một mầm mống khác bắt đầu nảy nở – một sự tin tưởng, xen lẫn điều gì đó sâu hơn.

Hùng không ngờ, trò “giả làm chồng” chỉ một ngày lại dẫn anh bước vào vòng xoáy phức tạp của một gia đình vốn đầy những mâu thuẫn ngấm ngầm. Và anh cũng không ngờ, chính điều đó đang mở ra một lối rẽ mới cho cuộc đời cả hai.

Sau đêm đó, Hùng và Lan ít gặp nhau hơn, nhưng mỗi lần điện thoại rung lên với tin nhắn “Anh có rảnh không?”, trái tim Hùng lại lỡ một nhịp. Cả hai đều biết ban đầu chỉ là “trò đóng kịch”, nhưng ranh giới giữa giả và thật ngày càng mờ nhạt.

Một buổi chiều, Lan gọi Hùng ra quán cà phê nhỏ ven sông. Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc chiếc váy giản dị. Nhưng ánh mắt lại có gì đó khác lạ, như vừa trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội.

– Hùng, tôi… tôi không thể tiếp tục lừa dối được nữa. – Cô nói, bàn tay khẽ xoắn chặt mép khăn giấy. – Hôm qua, anh cả lại đến gặp tôi. Anh ấy nói sẽ điều tra về anh, và nếu phát hiện tôi bịa đặt, sẽ công khai cho cả họ biết.

Hùng lặng người. Anh hiểu, sự thật rồi cũng sẽ bị phơi bày. Nhưng bất ngờ hơn là câu tiếp theo của Lan:

– Tôi không sợ mất mặt nữa. Tôi chỉ sợ… mất đi một người thực sự đã đứng ra bảo vệ tôi, như anh.

Câu nói ấy khiến Hùng nhìn thẳng vào cô. Lần đầu tiên anh thấy trong đôi mắt Lan không chỉ là sự yếu đuối, mà còn có một niềm tin gửi gắm.

Đúng như Lan dự đoán, ít hôm sau, người anh trai cả tìm ra sự thật. Ông ta gọi cả gia đình họp mặt. Trước đông đủ bà con, ông ta ném tờ giấy in thông tin nghề nghiệp của Hùng xuống bàn:

– Đây, mọi người nhìn đi! Một gã lái xe ôm, học hành dở dang, không nhà cửa. Nó là “chồng” mà Lan giới thiệu đấy!

Cả căn phòng rộ lên những tiếng xì xào. Một số người lắc đầu, số khác tỏ vẻ thương hại. Lan cúi mặt, hai bàn tay run run. Nhưng Hùng thì đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt tất cả:

– Đúng, tôi chỉ là một tài xế xe ôm. Tôi không che giấu điều đó. Nhưng ít nhất, tôi sống thật. Còn việc Lan phải dựng nên một câu chuyện giả dối, chẳng phải vì các người đã quá khắc nghiệt với cô ấy sao?

Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng nặng nề ấy còn hơn cả tranh cãi.

Lan bỗng đứng dậy, nước mắt chảy dài:

– Em xin lỗi mọi người. Em đã nói dối. Nhưng em làm thế chỉ vì quá sợ hãi ánh nhìn của chính gia đình mình. Anh Hùng… không phải chồng em. Nhưng anh ấy là người duy nhất đã bảo vệ em khi em bị chính người thân dồn ép.

Câu nói ấy khiến cả căn phòng lặng đi. Người anh trai đỏ mặt, định quát lên, nhưng người mẹ già đã cắt lời:

– Thôi đủ rồi. Tôi chỉ mong con gái mình hạnh phúc. Tiền bạc hay địa vị đâu có giữ ấm được cả đời.

Lời nói ấy như nhát dao cắt đứt không khí căng thẳng.

Buổi họp hôm ấy kết thúc trong sự im lặng lạ lùng. Không ai còn trách mắng, cũng chẳng ai chúc phúc. Nhưng với Lan, chỉ cần ánh mắt cảm thông của mẹ cũng đủ.

Trên đường về, Lan ngồi sau lưng Hùng, lần này không chỉ là cảm giác an toàn, mà còn là sự gắn bó.

– Anh có hối hận vì đã nhận lời giúp tôi hôm đó không? – Lan hỏi khẽ.

– Nếu hối hận, tôi đã không đi cùng cô đến tận hôm nay. – Hùng đáp, giọng trầm nhưng chắc.

Lan cười qua làn nước mắt, tựa đầu vào lưng anh.

Câu chuyện “giả làm chồng” chỉ một ngày đã khép lại, nhưng nó đã mở ra một hành trình khác cho cả hai. Hùng không còn là kẻ sống lay lắt sau cuộc hôn nhân cũ, và Lan không còn là người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự soi xét.

Giữa bao lời thị phi, giữa những ánh nhìn nghi ngờ, họ chọn tin vào cảm xúc thật sự. Và đôi khi, một lời nói dối được sinh ra từ sự sợ hãi… lại dẫn đến một sự thật không ai ngờ tới: tình yêu.

Siêu bão Ragasa mạnh nhất thế vào Biển Đông, thời gian chính thức bão di chuyển vào đất liền, mạnh gấp nhiều lần Yagi

Theo đại diện cơ quan khí tượng, với cường độ cực đại cấp 16-17, giật trên cấp 17 khi vào Biển Đông; siêu bão Ragasa nằm trong nhóm siêu bão mạnh nhất từng xuất hiện trên Biển Đông.

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật rùng rợn dưới gầm giường.

Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.

Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.

Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.

Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.

Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.

Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”

Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường. Từ trong khe tối, một tiếng thì thào rỉ rả trườn ra, nghe như giọng người lâu ngày không nói: “Suỵt… đừng đánh thức nó…”

Không ai trong nhà ngủ thêm được sau câu thì thào ấy. Người công an trẻ hơn — tên Dũng — gọi thêm đội hỗ trợ. Trong lúc chờ, anh tháo nẹp gỗ ở chân tường. Kỳ lạ thay, nẹp được cố định bằng những chiếc đinh mới, sáng trắng, tương phản rõ rệt với gỗ cũ đã ám thời gian. “Ai đó đã động vào đây trong vòng một, hai tháng trở lại,” Dũng nói. Sơn nuốt khan. Anh mua căn nhà này từ một cặp vợ chồng lớn tuổi, bàn giao cách đây ba tháng. Họ nói sửa mỗi mái hiên và sơn lại phòng khách, chưa đụng tới phòng ngủ.

Dũng dùng xà beng nạy. Gỗ bật ra, một khoang rỗng hiện lên, tối như cổ họng hang. Mùi ẩm mốc hắt táp, nhưng lẫn trong đó là một mùi khác: sữa chua vữa và bột talc. Mực kéo Sơn lùi lại, rít gằn. Hân ôm con, tim đập không theo nhịp. Dũng rọi đèn, gọi: “Có ai trong đó không?” Im lặng. Nhưng khi ánh đèn lia qua, cả ba người lớn đều thấy: mấy món đồ trẻ em bỏ túi — một chiếc núm vú giả, đầu thìa nhựa, mảnh khăn gạc vo lại… và những nét khắc nguệch ngoạc trên gỗ: những vạch đếm ngày, dày đặc, chằng chịt như mạng lưới.

Đội hỗ trợ đến, mang theo máy quay nhỏ và móc câu. Họ len khe, móc ra một bọc vải bông cũ đã ngả màu. Mở ra là một cuốn sổ tay dày, bìa bạc thếch, chữ viết nữ tính nhưng run: “Ngày thứ 1: Nó ngủ ở đây. Mình nghe tiếng thở của nó.” Trang sau: “Ngày thứ 7: Con chó biết. Nó đứng canh, nhưng không cắn.” Trang nữa: “Ngày thứ 19: Mình phải yên. Chỉ muốn vuốt má, chỉ muốn nghe tiếng khóc gần hơn. Đừng đánh thức ai.” Mỗi câu ngắn, đứt đoạn, như viết vội trong bóng tối.

“Nhà này từng có ai ở?” một anh công an hỏi lại. Sơn bấu tay vào thành giường, mắt khô ran. Ba tháng trước, đúng là có một cô gái đến cùng chủ nhà cũ, làm thủ tục chuyển giao. Cô cúi mặt, tóc che đi nửa gò má, hình như là cháu của chủ cũ. Anh nhớ mang máng tiếng người phụ nữ già giải thích: “Cháu nó khó ở, ít nói.” Lúc đó, Hân đang đếm tiền đặt cọc, Sơn chỉ bắt tay qua loa. Họ chưa bao giờ gặp lại cô gái ấy.

Camera len sâu vào khoang. Đoạn đường gỗ dẫn sang phía sau tủ, rồi tụt xuống khoảng sàn thứ hai — hóa ra trong quá trình sửa chữa, ai đó đã giữ lại một lớp nền cũ, tạo thành một “đường hầm” mỏng chạy quanh chân tường. Ống kính dừng ở một chỗ phồng. Như một cái ổ: chăn mỏng, vỏ gối, lon sữa rỗng. Trên ván, một câu mới viết nguệch thêm: “Ngày thứ 27: 2 giờ 13. Nó thở mạnh nhất.” Hân ôm con chặt hơn, nước mắt trào ra. 2 giờ 13 — giờ sữa đêm mà bác sĩ dặn cho bé bú. Lịch sinh hoạt của con, bằng cách nào đó, đã bị theo dõi — từ ngay trong vách.

Dũng siết chặt tay cầm đèn: “Không phải ma, mà là người.” Anh yêu cầu khóa tất cả cửa, kiểm tra mái hiên, cửa sổ, lỗ thông gió. Một đồng đội phát hiện dấu giày bẩn ở mái sau, đi dọc mép tôn đến cửa sổ phòng ngủ. Chốt bị vặn nát. “Ai đó vẫn ra vào cách đây vài ngày,” anh kết luận. “Có thể người ấy nghĩ đứa bé là… của mình?” Câu nói bỏ lửng. Mực lúc này đã bớt gầm, nhưng mỗi khi ai đến gần nôi, nó lại chen vào giữa, như vạch ranh: trong — ngoài.

Đến gần sáng, khi các anh công an thu dọn máy móc, Dũng đến gần Sơn: “Tôi sẽ cho người ở lại canh. Hai anh chị nên về phòng khách, khóa cửa phòng này, để chó với một người ở lại. Tôi muốn xem 2 giờ 13 đêm nay liệu có… chuyển động.” Sơn gật, nhưng trong lòng đặc quánh nỗi ám ảnh: giọng thì thào ấy — “Suỵt… đừng đánh thức nó…” — không phải hăm dọa. Nó năn nỉ, như một kẻ khát hơi ấm.

Hân hỏi khẽ: “Nếu cô ta quay lại? Nếu cô ta muốn bế con?” Dũng không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua Mực. Con chó trông như đã già thêm một đêm, nhưng trong đáy mắt là ngọn lửa dẻo dai của giống loài từng sống cạnh con người hàng nghìn năm: nó hiểu, và nó sẽ đứng giữa.

Cả ngày hôm đó, căn nhà như được quấn băng. Các cửa sổ thay chốt, lỗ thông gió bịt lưới thép, mái hiên có người canh. Hân và bé được đưa sang phòng khách. Mực không chịu rời nôi, nên họ chuyển nôi ra khỏi phòng ngủ, đặt giữa phòng khách, dưới bóng đèn trần vàng vọt. Dũng ngồi ở ghế đối diện, trước mặt là máy quay, bên hông là bộ đàm; một anh khác nằm phục sau tấm màn, mắt không rời camera đặt sẵn nhắm vào khe tường đã gỡ nẹp. Sơn đứng tựa tường, tay siết gậy đến tê mỏi.

2 giờ 05, cả căn nhà như co lại. Gió ngừng, bóng đèn trần phát một tiếng “tách” khô rang. Dũng ra hiệu tất cả im lặng. 2 giờ 10, Mực đứng dậy. Nó bước vòng quanh nôi, chậm như đo sàn. 2 giờ 12, nó dừng, đầu quay về phía phòng ngủ tối thẫm. Mặc dù nôi đã chuyển, ánh nhìn của nó vẫn cắm vào ô cửa mở vào khoảng đen, nơi cái khe tường đã bị buộc giẻ tạm.

2 giờ 13. Một tiếng “rẹt” khẽ như sợi vải bị kéo. Giẻ nhúc nhích. Mực gầm ngay tức khắc, nhảy tới. Dũng ra hiệu “đợi”. Từ sau tấm giẻ, một bàn tay thò ra, gầy, bám đất, móng tay dính bụi đen. Rồi một khuôn mặt lộ dần: mắt lún sâu, tóc bết vào da đầu, đôi môi nứt như sa mạc. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải sự hoang dại ấy, mà là cách đôi mắt dừng lại ở nôi — giống một cơn khát được định nghĩa bằng hình hài. Cô ấy thì thầm, như lần trước: “Suỵt… đừng đánh thức nó… mình chỉ nhìn thôi…”

Dũng tiến thêm một bước, đèn rọi chéo để không làm bé giật mình. “Cô tên gì? Ra khỏi đó, an toàn. Không ai làm cô đau.” Cô gái lắc đầu thật nhẹ, mắt không rời nôi. “Đừng ồn…” Cô thò tay thêm chút nữa, như muốn chạm cạnh nôi dù khoảng cách còn xa. Mực gầm, nhưng không vồ. Nó đứng chặn, sẵn sàng cắn nếu tay ấy vượt quá ranh.

“Cô ấy là cháu người chủ cũ?” Sơn buột miệng. Cô gái giật mình nhìn anh, ngơ ngác, đôi môi mấp máy. “Người ta… lấy nó đi,” cô khẽ nói, “họ nói đứa của mình… không…” Lời vỡ ra, rối như sợi chỉ. Dũng ra hiệu giảm ánh sáng. Anh bước vòng sang bên hông, tránh để cô bị chói. “Cô đã ở đây bao lâu?” — “Hai mươi mấy đêm. Nửa đêm… nó thở… giống…” Cô khụy người xuống, như chính ký ức của mình làm đầu gối bật khóa. Những vạch đếm trong vách bỗng hiện về, mỗi vạch là một đêm nhìn trộm, một lần ghé sát để nghe một sinh linh ngủ.

“Cô ra đây, rồi nói,” Dũng nói, giọng mềm đi. “Ở đó nguy hiểm. Có đinh, có gỗ mục. Còn bé cần ngủ.” Cô gái ngước lên. Trong một giây, ánh mắt cô chạm ánh mắt Mực. Con chó bỗng thôi gầm. Nó rút một bước, nhưng vẫn chắn nửa lối. Cô lần tay ra, vừa lúc một chiếc núm vú giả cũ rơi khỏi tay áo, lăn lóc trên sàn. Hân ôm con chặt hơn, nấc khẽ. Sơn bước lên, không dám tiến quá nhanh. “Cô ấy… chỉ muốn nghe tiếng trẻ con,” Hân nói, giọng run mà đầy thương xót, “nhưng đây không phải cách.”

Dũng ra dấu. Hai anh công an áp sát từ hai bên, không ồn ào, kiên nhẫn như người gỡ một cái bẫy. “Cô tên gì?” — “Vy,” cô đáp, lần đầu nói rõ. “Họ bảo con… của Vy không còn. Ở bệnh viện. Nhưng… Vy nghe tiếng khóc. Ở đây.” Câu sau vỡ thành khóc. Dũng gật, nói chậm: “Vy ơi, tụi tui sẽ đưa cô đi khám, tìm người thân. Ở đây có em bé, nhưng không phải con cô. Cô làm vậy sẽ làm bé sợ. Ra đây, được không?” Cô nhìn nôi thêm một nhịp, như nhấp một ngụm nước cuối cùng sau sa mạc. Rồi cô bò ra, từng chút. Mực lùi đúng một khoảng, nhường lối nhưng mắt không rời bàn tay ấy.

Khi Vy ra khỏi khe, mùi mốc dội lại. Ánh đèn phơi bày những vết xước dọc cánh tay, những đốm bầm. Cô nhỏ bé đến tội. Dũng khoác áo khoác của mình lên vai cô, tránh để cô lạnh. “Đi thôi,” anh nói. Trước khi bước, Vy quay lại, nhìn nôi, thì thầm lần cuối: “Suỵt…” Mực rít nhẹ — không còn gầm, mà như đáp lời cảnh giác. Hân quay mặt đi, nước mắt rơi không thành tiếng.

Sau đêm ấy, thợ đến bít toàn bộ khoang rỗng, thay sàn mới. Dũng liên hệ gia đình chủ cũ và bệnh viện; câu chuyện dần rõ: Vy từng có thai, sảy muộn trong một ca cấp cứu khiến cô trượt dài vào trầm cảm. Họ tưởng cô ổn khi về quê, không ngờ cô quay lại thành phố, tìm đến căn nhà quen thuộc, sống trong những vách gỗ như loài dơi, lấy tiếng thở trẻ thơ làm dây buộc với thực tại. Sơn và Hân chuyển nôi vào phòng riêng, lắp camera khắp nhà. Nhưng người bảo mẫu vững vàng nhất vẫn là Mực. Nó không còn gầm lúc 2 giờ 13. Nó nằm cạnh nôi, thỉnh thoảng khịt mũi như nhắc: có tôi ở đây.

Một tháng sau, lúc đưa bé đi chích ngừa, Hân nhìn qua cửa sổ bệnh viện thấy Dũng đang nói chuyện với Vy — giờ sạch sẽ, tóc cột gọn, mắt vẫn sâu nhưng sáng hơn. Vy bế một con búp bê vải, cười một nụ cười nhỏ. Hân không bước lại. Chị chỉ áp má vào con, nghe tiếng thở phập phồng của một sinh linh đang lớn dần, cảm ơn con chó đã nhìn thấy điều mà người lớn không dám đối diện: đôi khi cái ác không ở dưới gầm giường; dưới đó chỉ có nỗi đau không biết đặt vào đâu. Và nhiệm vụ của những kẻ canh gác — dù là người hay là chó — không chỉ là xua đuổi, mà còn là chỉ thẳng vào bóng tối để người ta biết phải bít lại, chữa lành, và học cách khép cửa đúng giờ.