Home Blog

Vừa về làm dâu, buổi tối xong hết công việc mẹ chồng sang phòng rồi đòi giữ hết vàng cưới của vợ chồng tôi. Chưa kịp nói gì bà đã đi thẳng ra két cầm luôn tay nải, tôi chạy theo đòi lại rồi trách móc nhưng sáng hôm sau ngủ dậy thì thầm biết ơn bà…

“Mẹ chồng tôi là người đàn bà đặc biệt – lạnh lùng, quyết đoán và không bao giờ nói hai lần. Tôi vừa về làm dâu chưa đầy một tuần, thì bà đã vào phòng, mặt không cảm xúc, chìa tay đòi giữ toàn bộ vàng cưới. Tôi chưa kịp phản ứng, bà đã đi thẳng ra két, cầm luôn tay nải. Tôi hoảng hốt chạy theo, trách bà lấn lướt, nhưng chỉ đến sáng hôm sau, khi mọi bí mật dần hé lộ, tôi mới lặng người cảm ơn bà…”

Tôi tên là Vy, 26 tuổi, vừa kết hôn với Trung – người đàn ông tôi yêu suốt 3 năm qua. Đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan của hai họ, và tôi cứ nghĩ cuộc sống sau hôn nhân sẽ là chuỗi ngày ngọt ngào, dù biết sẽ sống chung với mẹ chồng.

Mẹ Trung – bà Lành – là người phụ nữ từng trải, góa chồng sớm, một tay nuôi Trung và chị gái anh khôn lớn. Ai cũng bảo bà thương con, nhưng nghiêm khắc và khó tính. Hồi còn yêu nhau, tôi từng run khi lần đầu gặp bà, ánh mắt bà nhìn tôi sắc lạnh, không niềm nở, chẳng hỏi han nhiều.

Đêm đầu tiên sau đám cưới, tôi cùng Trung dọn dẹp vàng cưới: vòng tay, kiềng, nhẫn, hoa tai… tổng cộng hơn 10 cây vàng, phần lớn do nhà trai và khách mừng. Chúng tôi gói cẩn thận, bỏ vào chiếc túi nhung đỏ, khóa trong két sắt trong phòng ngủ.

Tôi thở phào, nằm dài ra giường:
— “Thế là ổn rồi, mình ngủ thôi chồng.”

Trung cười nhẹ, ôm tôi vào lòng:
— “Ừ, mai bắt đầu đời sống mới rồi.”

Tôi không ngờ, đời sống mới lại bắt đầu bằng… một cuộc “tịch thu”.

Tối hôm sau, khi tôi đang gấp quần áo trong phòng, thì mẹ chồng gõ cửa, rồi bước thẳng vào. Bà nhìn tôi, không cười, cũng chẳng chào:

— “Cái tay nải đựng vàng cưới đâu? Đưa mẹ giữ cho.”

Tôi sững người, chưa hiểu bà nói gì.

— “Vàng là tài sản lớn, để tụi bây giữ không yên tâm. Để mẹ cất.”

Tôi lắp bắp:

— “Mẹ… nhưng đó là của tụi con mà? Vợ chồng con tính sau này để dành…”

— “Không bàn. Đưa đây.”

Không đợi tôi nói thêm, bà bước thẳng đến két, bấm mật khẩu. Tôi hoảng hốt:

— “Mẹ! Mật khẩu đó… sao mẹ biết?!”

— “Nhà này của mẹ, két của mẹ, mật khẩu mẹ đặt.”

Tôi nghẹn họng. Tay bà thò vào lấy chiếc tay nải đỏ, điềm nhiên ra khỏi phòng.

Tôi bật dậy, chạy theo, hét lên:
— “Mẹ ơi, mẹ không thể như vậy được! Vàng đó là của tụi con! Mẹ không hỏi gì mà…”

Bà dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh băng:

— “Ở trong nhà này, cái gì của con cũng là của mẹ. Lo làm vợ tử tế đi đã.”

Rồi bà đi thẳng về phòng, đóng cửa cái rầm.

Tôi đứng như trời trồng giữa hành lang. Trung vừa đi công tác 2 ngày, không có nhà, tôi chỉ biết gọi điện khóc kể. Anh khuyên tôi bình tĩnh, nói mẹ làm gì cũng có lý, chờ anh về sẽ nói chuyện lại. Nhưng tôi thấy tủi nhục, cay đắng, cảm giác mình chẳng khác gì một đứa con dâu bị coi rẻ, không quyền lên tiếng.

Cả đêm tôi không ngủ được. Lòng dâng trào nỗi tức giận lẫn sợ hãi. Tôi thấy mình bị xúc phạm. Nhưng sáng hôm sau, khi tôi thức dậy và bước xuống bếp, một cảnh tượng đã khiến tôi đứng lặng.

Mẹ chồng đang ngồi với một người đàn ông lạ, đầu đội mũ bảo hiểm, mặt mày bặm trợn. Bà đưa tay nải vàng ra, nhưng lại nói:

— “Không có một cắc nào cho chú hết. Tôi cảnh cáo, nếu còn dám gọi đòi nợ thằng Trung lần nữa, tôi sẽ báo công an.”

Tôi giật mình, nép vào vách tường nghe lén. Người đàn ông giở giọng đe dọa:

— “Bà giỏi thì cứ thử xem. Con bà nợ tụi tôi 500 triệu tiền đánh bạc, trốn không trả, giờ bà định bảo kê?”

Mẹ chồng tôi không hề nao núng. Bà nhìn thẳng:

— “Tôi biết rõ con trai tôi sai, nhưng tụi bay cũng không vừa. Tao đã trả 200 triệu trước đám cưới, giờ vàng này coi như thêm 300 triệu, không thiếu một đồng. Nhận rồi thì cút. Đụng vào con dâu tao, đụng vào nhà tao, đừng trách tao ác.”

Người đàn ông cầm tay nải, mặt hằm hằm, rồi lầm lũi bước ra khỏi cổng.

Tôi đứng chết lặng.

Tay nải vàng… không còn… nhưng là để trả nợ cho chồng tôi.

Tôi đứng như hóa đá sau bức tường, tay run lên từng hồi. Tai tôi ù đi, tim đập nhanh đến nghẹt thở. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn: Trung – chồng tôi – nợ nần, đánh bạc? Mẹ chồng – người lạnh lùng ấy – vừa âm thầm bán sạch vàng cưới để cứu con trai và bảo vệ tôi?

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ đến khi bà quay vào, tôi vội lùi về phòng, đóng cửa, ngồi sụp xuống mép giường, nước mắt rơi không kiểm soát. Mọi tự ái, giận hờn từ tối qua giờ phút này như tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ – sợ hôn nhân của tôi không như mơ, sợ chồng tôi không như tôi từng tin tưởng, và sợ rằng mình chỉ là một con cờ trong cuộc chiến của mẹ chồng với những tai họa không ai biết.

Chiều hôm đó, Trung về. Anh ôm tôi, mặt mũi mệt mỏi, nhưng tôi đẩy anh ra. Tôi hỏi thẳng:

— “Có phải anh vay tiền đánh bạc không? Có phải mẹ đã phải lấy hết vàng cưới trả nợ cho anh?”

Trung chết lặng. Một thoáng hoảng hốt hiện lên trong mắt anh, rồi gục đầu xuống vai tôi.

— “Anh xin lỗi… anh lỡ dại trong lúc quá căng thẳng chuyện công việc. Anh cứ nghĩ… sẽ thắng để xoay vòng nợ.”

— “Vậy mà anh để mẹ phải gánh hết? Để bà âm thầm cầm hết vàng cưới, đối đầu với dân xã hội đen, mà không nói với em một lời?”

Anh nghẹn ngào:

— “Mẹ cấm anh nói. Mẹ nói nếu để em biết, em sẽ hoảng loạn rồi bỏ đi… Mẹ bảo để bà gánh lần cuối, sau này ráng mà sống cho tử tế.”

Tôi khóc. Không phải vì giận anh, mà vì thương… thương mẹ chồng – người mà tôi từng nghĩ là người phụ nữ cay nghiệt, độc đoán.

Tối hôm đó, tôi tự tay nấu một bữa cơm đơn giản. Bà Lành vẫn như mọi ngày, ăn uống lặng lẽ, không nhìn tôi, không nói một lời. Sau bữa ăn, tôi rửa chén xong, bước vào phòng bà, khẽ gõ cửa:

— “Mẹ, con xin phép vào một lát.”

Bà nhìn tôi, hơi nhíu mày, nhưng gật đầu. Tôi ngồi xuống mép giường, rút trong túi một chiếc vòng tay nhỏ – là món quà mẹ ruột tôi cho ngày cưới, tôi giấu riêng ra vì có giá trị tinh thần đặc biệt.

— “Con không có gì nhiều… nhưng con muốn gửi lại cho mẹ. Cảm ơn mẹ đã bảo vệ con mà không cần con biết. Con xin lỗi vì đã hiểu lầm mẹ.”

Bà nhìn chiếc vòng, rồi nhìn tôi. Ánh mắt bà không còn lạnh như trước nữa. Bà cười, rất nhẹ, lần đầu tiên từ ngày tôi bước chân vào nhà này.

— “Giữ mà đeo. Đừng làm dâu kiểu phải ‘trả ơn’. Cứ sống tử tế, sống bản lĩnh, vậy là đủ.”

Tôi sững người, rồi khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy bà không còn là “mẹ chồng” nữa – bà là người mẹ thứ hai, người đã im lặng chịu đựng để giữ lấy danh dự cho con, cho tôi, cho gia đình.

Những ngày sau đó là khoảng thời gian tôi và Trung cùng nhau trả nốt khoản nợ còn lại. Trung xin nghỉ việc, vào làm phụ hồ cho người quen của mẹ. Anh thay đổi hẳn – ít nói, ít cười, nhưng chăm chỉ. Tôi mở tiệm may nhỏ, nhận đồ online để phụ tiền sinh hoạt. Mẹ chồng vẫn không nói nhiều, nhưng luôn là người đầu tiên dậy sớm nấu cơm, để phần cho tôi mang đi.

Một chiều mưa, tôi đi làm về muộn, thấy bà đang cắm cúi vá lại cái áo mưa rách của Trung. Tôi đứng nhìn, tự dưng nước mắt lại rơi.

— “Mẹ ơi… sao mẹ không kể gì cho con từ đầu?”

Bà không ngẩng lên:

— “Kể rồi con có chịu nổi không? Mới về làm dâu mà đã biết chồng nợ bạc, mẹ chồng trả thay. Con có còn dám ở lại không? Tao không muốn mất thêm ai nữa.”

Tôi hiểu. Trong ánh mắt bà là ký ức, là thương tích của một đời vất vả, mất chồng sớm, con trai thì dại dột, con dâu vừa bước vào đời đã phải chứng kiến gia đình nhà chồng bấp bênh như thuyền nan gặp bão.

Tôi quỳ xuống, ôm lấy bà. Bà khựng lại một giây, rồi vỗ nhẹ vào lưng tôi:

— “Khóc lóc gì. Đứng dậy mà sống. Nhà này chưa chết là còn hy vọng.”

Bây giờ, sau hai năm, tiệm may của tôi đã có khách quen ổn định. Trung học thêm nghề điện lạnh, làm thuê nhưng thu nhập vững. Mẹ chồng vẫn vậy – ít nói, nhiều làm. Và chiếc vòng tay hôm đó, bà vẫn cất trong hộc tủ, chưa từng trả lại tôi.

Tôi không còn trách bà vì giữ vàng cưới. Nếu có, tôi chỉ trách bản thân ngày đó đã vội phán xét.

Hóa ra, tình thân cũng như vàng – càng bị tôi luyện, càng sáng lên giữa lửa đỏ của thử thách.

Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ về tương lai. 20 năm tiền lương và 3 lời khuyên – Bạn chọn cái nào?

Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ về tương lai.

Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ:

“Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho em một cuộc sống đầy đủ mà em luôn xứng đáng. Anh không biết đôi ta sẽ biệt ly bao lâu, vì vậy anh chỉ đòi hỏi em một điều này thôi: Hãy đợi anh. Khi anh không còn ở đây, em hãy giữ tấm lòng son, hãy bảo toàn sự thủy chung, bởi anh cũng sẽ như vậy với em.”

  {keywords}
(Ảnh: Pixabay)

 

Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đường rất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìm người phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cận giúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau.

Anh nói:

“Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đến lúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lương nào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vào ngày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”.

Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nông trại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngày nghỉ ngơi. Thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, anh đến gặp ông chủ của mình và nói:

“Thưa ngài, đã đến lúc tôi cần phải trở về nhà, xin ngài hãy gửi lại tôi số tiền lương trong những năm qua”.

Ông chủ của anh trả lời:

“Tốt lắm! Sau cùng, ta đã có thỏa thuận với anh và ta sẽ giữ lời. Tuy nhiên, trước khi anh đi, ta muốn anh hãy cân nhắc điều này: Hoặc là ta sẽ trả lại anh tất cả số tiền và để anh đi; hoặc ta sẽ cho anh 3 lời khuyên và để anh đi. Nếu anh chọn túi tiền, ta sẽ không cho anh 3 lời khuyên ấy; và ngược lại, nếu anh chọn lời khuyên, ta cũng sẽ không đưa tiền cho anh. Bây giờ, chàng trai, hãy trở về phòng và suy nghĩ trước khi cho ta biết quyết định của mình”.

  {keywords}
(Ảnh: Pixabay)

 

Sau hai ngày suy nghĩ, anh quay lại và nói với ông chủ:

“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên của ngài”.

“Đừng quên rằng, nếu ta cho anh 3 lời khuyên này, ta sẽ không đưa tiền cho anh. Anh còn băn khoăn điều gì không?”

“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên…”

Sau đó, ông chủ nói với anh:

“Một là: Đừng bao giờ lựa chọn đường tắt trong cuộc đời. Những con đường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!

“Hai là: Đừng bao giờ quá hiếu kỳ, bởi cái giá cho hiếu kỳ có thể là quá đắt…

“Ba là: Đừng bao giờ quyết định trong cơn nóng giận hay trong lúc tuyệt vọng, bởi những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng.”

Tiếp đó, ông chủ đưa cho anh ba chiếc bánh mỳ và nói:

“Đây là 3 chiếc bánh mỳ dành cho anh: Hai chiếc trên đường, còn chiếc cuối cùng để anh thưởng thức cùng vợ mình khi trở về nhà”.

Tạm biệt ông lão, người đàn ông lên đường trở về. Con đường 20 năm cách trở trải dài ra trước mắt. Anh hồi hộp mong chờ đến giây phút đoàn tụ với người vợ ở quê nhà.

Sau ngày đầu tiên, anh gặp một hành khách trên đường. Người lạ mặt nói:

“Chàng trai, anh đang đi đâu thế?”

“Đến một nơi rất xa, cách đây 20 ngày đường nếu tôi tiếp tục đi về hướng này”.

Người lạ mặt lại nói:

“Ồ, anh bạn trẻ, đường sẽ rất dài và xa xôi! Tôi biết có một ngã rẽ khác giúp anh sớm trở về nhà”.

  {keywords}
(Ảnh: Pixabay)

 

Anh hăm hở bước theo con đường mới này. Nhưng rồi sau đó, chợt nhớ lại lời khuyên đầu tiên của ông lão, anh bèn quay trở lại con đường cũ lúc đầu. Nhiều ngày sau đó, anh vô tình biết rằng đoạn đường tắt hôm trước có rất nhiều đạo tặc mai phục.

Nhiều ngày nữa lại trôi qua, anh may mắn tìm thấy một nhà nghỉ ven đường. Anh dừng chân dùng bữa tối rồi ngủ một giấc dài…

Đến nửa đêm, anh chợt tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng la hét thất kinh bên ngoài phòng trọ. Anh bước ra khỏi chăn và toan mở cửa xem điều gì đang diễn ra. Bất giác, anh nhớ lại lời khuyên thứ hai nên nén nỗi tò mò và quay trở lại giường.

Sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm, người chủ nhà trọ hỏi rằng, liệu anh có nghe thấy tiếng la hét thất thanh đêm qua không. Anh đáp lại là có. Ông bèn hỏi tiếp:

“Anh không tò mò xem chuyện gì đang xảy ra sao?”

“Không, không hề!”

“Thật may mắn, anh là vị khách đầu tiên có thể sống sót mà rời khỏi đây. Trong làng chúng tôi có một con quỷ. Ban đêm, nó thường la hét để gây sự chú ý. Bất kỳ ai nghe thấy tiếng hét mà chạy tới đều sẽ rơi vào nanh vuốt con quỷ này…”

Anh lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Càng gần tới cố hương, anh lại càng hồi hộp và vui sướng. Ngày lại ngày, đêm lại đêm, đôi chân anh đã mệt mỏi rã rời. Cuối cùng anh cũng thấy thấp thoáng ánh lửa bập bùng trong túp lều thân quen.

Bầu trời đã tối lắm rồi, mà mái nhà của anh vẫn còn một quãng dài phía trước. Qua khung cửa sổ, anh thấy bóng dáng người vợ hiền mà anh luôn yêu tha thiết. Nhưng kìa, nàng không ở đó một mình mà còn xuất hiện một gã đàn ông nào đó… Nàng vuốt tóc hắn ta, có vẻ hai người rất tình cảm bên nhau.

 {keywords}
(Ảnh: wildography)

 

Hình ảnh trước mắt khiến trái tim anh tan vỡ và cay đắng. Trong lòng anh sục sôi một nỗi tức giận và tủi nhục. Anh chỉ muốn chạy ngay đến để trút nỗi giận này. Nhưng rồi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại khi nhớ đến lời khuyên thứ ba.

Anh dừng chân và quyết định ngủ lại bên ngoài. Nằm trên bãi cỏ giữa núi đồi và ngắm nhìn sao trời, anh tự nhủ sẽ chờ đến sáng mai.

Khi ánh bình minh ló rạng cũng là lúc anh lấy lại hoàn toàn bình tĩnh. Anh nói với chính mình:

“Ta sẽ không làm hại vợ ta và người tình của nàng. Ta sẽ trở lại bên ông chủ và yêu cầu ông chấp nhận ta làm việc thêm lần nữa. Nhưng trước khi lên đường, ta muốn gặp nàng để nói rằng ta vẫn luôn thủy chung với nàng…”

Anh ngập ngừng gõ cửa… Khi vợ anh mở cửa, cô đã òa lên hạnh phúc và ôm chầm lấy anh. Anh chỉ nhỏ nhẹ:

“Anh luôn một lòng một dạ với em, nhưng tại sao em lại phản bội niềm tin ấy?”

Lời kết tội như làm trái tim thắt lại, cô nói:

“Làm sao em có thể phản bội anh? Em không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm mình. Em đã kiên nhẫn đợi chờ anh suốt 20 năm qua…”

“Vậy còn người đàn ông bên cạnh em đêm qua? Anh ta là ai chứ!”

Đến lúc này, cô mới mỉm cười:

“Đó là con trai chúng ta! Khi anh rời đi, em mới phát hiện rằng mình mang thai. Đến nay, con chúng ta đã 20 tuổi rồi”.

Những lời nói ấy như dòng suối mát lành cuốn trôi nỗi buồn lo trong lòng anh. Anh cầu xin cô tha thứ, rồi bước vào phòng gặp người con trai anh chưa từng biết mặt. Sau đó, cả gia đình đoàn tụ trong bữa sáng mà vợ anh mới chuẩn bị. Anh lấy ra chiếc bánh mỳ cuối cùng và đặt lên bàn.

  {keywords}
(Ảnh: Pixabay)

 

Khi cắt bánh mỳ làm ba phần đều nhau, anh bất ngờ khi nhìn thấy toàn bộ số tiền lương của 20 năm qua được giữ kín trong đó. Số tiền không chỉ là 20 năm mà còn vượt xa gấp nhiều lần.

Đức Chúa trời cũng giống như ông chủ trong câu chuyện kể trên. Khi yêu cầu chúng ta cống hiến, ngài còn dành tặng chúng ta nhiều hơn những gì ta đã làm. Ngài muốn những đứa con của ngài có được trí huệ sáng suốt, và có cả những phúc lành xứng đáng…

(Theo Đại Kỷ Nguyên VN)

Vợ chồng chủ nhà vụ bồn chứa nước ở Đồng Nai đã kể lại hết mọi chuyện: Trời ơi càng nghe càng thấy s:.ợ

Sau hơn một ngày phát hiện bộ xương người trong bồn nước cũ, vợ chồng ông Châu ở Biên Hòa vẫn chưa hết bàng hoàng, và chỉ mong lực lượng chức năng sớm điều tra, làm rõ danh tính nạn nhân cũng như nguyên nhân sự việc.

Ngày 23/6, Công an tỉnh Đồng Nai đang phối hợp với các đơn vị liên quan tiến hành khám nghiệm hiện trường, xác minh danh tính bộ hài cốt được phát hiện bên trong bồn chứa nước tại một căn nhà ở phường Long Bình Tân, TP Biên Hòa.

Khoảnh khắc thợ sửa nhà phát hiện bộ xương bên trong bồn nước

Chủ căn nhà là ông Lý Thành Châu (66 tuổi) và vợ là bà Lê Thị Hà (64 tuổi) cho biết, đến nay cả hai vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự việc bất ngờ xảy ra ngay tại nơi mình sinh sống. Bà Hà cho biết, qua nay vợ chồng bà đều mất ngủ, cuộc sống xáo trộn sau vụ việc vừa qua, “Cô thức đến 12h rồi không thể ngủ luôn. Nếu không làm lại cái sân thì không biết có chuyện như vậy, cô không ngờ lại xảy ra chuyện đó”.

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 1.

Căn nhà nơi phát hiện ra sự việc

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 2.

Bà Hà – chủ nhà cho biết do mới làm lại khoảng sân trước nhà nên gia đình mới có ý định nhấc chiếc bồn chưa nước xuống bên dưới để tiếp tục sử dụng

Theo lời kể của bà Hà, vụ việc được phát hiện khi gia đình thuê thợ đến sửa lại nền nhà và kiểm tra khu vực bồn nước đặt trên mái. Một người thợ trong lúc kiểm tra đã thấy nắp bồn mở bất thường đã lên tiếng thắc mắc và hoảng hốt khi ngó vào kiếm tra bồn nước. “Nếu không sửa lại cái nền nhà thì cũng chưa phát hiện sự việc. Chứ bình thường không sử dụng gì tầng hai hết. Không ngờ chuyện này xảy ra khiến hai vợ chồng già mất bình tĩnh”.

Người phụ nữ cho biết, khi được thợ báo tin, bà đã hoảng sợ đến mức ngất xỉu vì chưa từng trải qua tình huống kinh hoàng như vậy.

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 3.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến hai vợ chồng già lo lắng, cuộc sống xáo trộn

“Lúc người thợ trèo lên cũng đã nói, ‘Ủa, nước không có xài nữa mà sao lại để mở nắp’. Lúc dòm vô thì ông ấy mới tá hỏa, chạy vội xuống thông báo sự việc.

Nghe thợ báo tôi còn phải hỏi lại là ‘chú có nói đùa không, sao lại có chuyện đó’. Khi người thợ xác nhận vụ việc, tôi còn chạy ra nhờ người hàng xóm làm công an lên kiểm tra tình hình xem có đúng không rồi mới báo công an phường”, bà Hà nhớ lại thời điểm phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 4.

Được biết căn nhà hiện chỉ có vợ chồng bà Hà sinh sống, hai con trai đều đi làm ăn xa

Cũng theo lời chủ nhà, bên cạnh chân đế bồn nước phát hiện một chiếc bóp chứa giấy tờ tùy thân. “Cái bóp tiền thì để ở ngoài rồi người nằm trong đó. Tôi cũng nghe công an nói có cái bóp với giấy tờ tùy thân chứ tôi cũng chẳng thấy cái bóp nó đỏ xanh vàng tiếng gì hết á. Bởi hai vợ chồng già, không có leo lên đó được.”

Gia đình cho biết đã ngưng sử dụng bồn nước này khoảng 3–4 năm nay. “Trước kia là có đóng nắp tránh bụi bặm, côn trùng bay vô. Nhưng khi lên kiểm tra thì nắp đã mở,” bà Hà kể thêm. Bồn chỉ có thể chứa nước mưa rơi vào, do không còn kết nối với hệ thống dẫn nước.

Bên trong chiếc bóp có chứa những giấy tờ gì?

Căn nhà hiện chỉ có hai vợ chồng già sinh sống, con trai lớn đã sang Nhật lao động được 10 năm, người con còn lại làm nghề lái xe tải. “Căn nhà rộng nhưng chỉ có hai vợ chồng nên hầu như chỉ sinh hoạt ở tầng 1. Riêng tầng 2 chỉ thỉnh thoảng lên đốt nhang, hương khói rồi xuống.”

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 5.

Sau khi phát hiện bộ xương người, lực lượng chức năng đã gỡ chiếc bồn nước đem đi để điều tra

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 6.

Trên mái nhà chỉ còn lại phần khung sắt làm giá đỡ bồn nước

Theo lời kể, vợ chồng ông vừa hành nghề sửa xe, vừa tranh thủ bán thêm bánh tét kiếm sống. Tuy nhiên, sự việc xảy ra khiến mọi sinh hoạt bị đảo lộn.

 Trước đó, gia đình dự định sẽ tháo bồn nước từ mái nhà xuống đặt ở tầng một để tích nước phòng khi mất điện.

Sau khi phát hiện sự việc, cơ quan chức năng đã đến khám nghiệm hiện trường và di dời bồn nước về trụ sở công an phục vụ điều tra.

Người phụ nữ cho biết, từ khi vụ việc xảy ra, chỉ có người dân trong khu vực đến theo dõi, chứ không có ai đến nhận hay hỏi thông tin về nạn nhân: “Gia đình cô sống đàng hoàng, con cái cô rất ngoan, có bao giờ gây lộn người lạ với ai gì đâu. Mà tự dưng lại có sự việc kì cục xảy đến làm xáo trộn cuộc sống gia đình.”

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 7.

Bà Hà cho biết hàng ngày bà đi bán bánh tét ở chợ còn ông Châu bị bệnh phải ngồi xe lăn nhiều năm nay

Bà cũng chia sẻ thêm: “Cái bồn nước bao năm không sử dụng, nay tiện làm lại cái sân thì mới tính đến chuyện hạ cái bồn xuống để chứa nước khi mất điện để có nước sử dụng. Mà không ngờ lại phát hiện sự việc này. Mấy nhà xung quanh lâu nay cũng không nghe mùi nên không có ai phát hiện gì bất thường.”

Ông C. cho biết thêm, trước đây bồn nước từng bị rò rỉ gây thấm tường, nên con trai đã cắt đường nước giếng và nối trực tiếp với hệ thống nước sạch của thành phố.

Vụ phát hiện bộ xương trong bồn nước ở Đồng Nai: Chủ nhà ngất xỉu vì sốc, chia sẻ chi tiết sự việc- Ảnh 8.

Vợ chồng bà Hà mong cơ quan chức năng sớm điều tra làm rõ vụ việc

Về chiếc bóp của nạn nhân, ông C. kể: “Cái bóp của nạn nhân nó mắc lại dưới chân bồn nước nên may mắn không bị gió thổi bay. Bên trong bóp có 2 thẻ ATM và một giấy đăng ký xe. Tên trên giấy phép lái xe đó lạ hoắc lạ huơ, không quen biết gì luôn. Trên giấy đăng kí xe ghi biển số Long An, cách đây cả trăm km.”

Tuy nhiên, thời điểm hiện tại cả vợ chồng ông Châu mong cơ quan chức năng sớm điều tra, làm rõ danh tính nạn nhân cũng như nguyên nhân sự việc. “Tôi chỉ mong cơ quan chức năng sớm làm rõ cái chết và tìm ra danh tính của nạn nhân để sự việc được sáng tỏ. Nạn nhân cũng sớm được trở về với gia đình”.

Hiện vụ việc đang tiếp tục được cơ quan chức năng điều tra, làm rõ.

Từ ngày 1/7, người đi công chứng sẽ phải chụp ảnh cùng công chứng viên, và nhớ cầm thêm 1 loại giấy khác

Từ ngày 1/7/2025, Luật Công chứng 2024 và Nghị định 104/2025/NĐ-CP chính thức có hiệu lực, trong đó quy định người đi công chứng phải chụp ảnh tại thời điểm ký văn bản, dưới sự chứng kiến trực tiếp của công chứng viên.

Theo khoản 1 Điều 50 Luật Công chứng 2024 nêu rõ: người yêu cầu công chứng, người làm chứng và người phiên dịch phải ký vào từng trang của hợp đồng, giao dịch trước mặt công chứng viên – trừ trường hợp quy định tại khoản 2 Điều 50 Luật Công chứng 2024 và trường hợp người yêu cầu công chứng không ký được và không điểm chỉ được. Đồng thời, việc ký văn bản phải được chụp ảnh và lưu trữ trong hồ sơ công chứng.

Từ ngày 1/7, người đi công chứng sẽ phải chụp ảnh cùng công chứng viên- Ảnh 1.

Bổ sung thêm, theo Điều 46 Nghị định 104/2025/NĐ-CP quy định cụ thể về việc chụp ảnh công chứng viên chứng kiến việc ký văn bản công chứng như sau: Ảnh chụp phải nhận diện rõ người ký văn bản và công chứng viên thực hiện việc công chứng; Ảnh phải rõ ràng, sắc nét, không dễ phai mực hoặc bay màu; Không được chỉnh sửa, cắt ghép hoặc thêm bớt chi tiết, bối cảnh; Ảnh có thể in màu hoặc đen trắng trên giấy A4; nếu in bằng giấy ảnh chuyên dụng, kích thước tối thiểu là 13×18 cm.

Trong trường hợp có nhiều người cùng tham gia ký, có thể chụp ảnh từng người hoặc chụp chung, miễn là đảm bảo rõ ràng, đúng quy định. Nếu ký ở các thời điểm hoặc địa điểm khác nhau, ảnh sẽ được chụp riêng tương ứng.

Ngoài ra, người yêu cầu công chứng và công chứng viên có thể lựa chọn quay phim toàn bộ quá trình ký kết, và video này cũng được xem là một phần hồ sơ lưu trữ.

Việc bổ sung quy định chụp ảnh (hoặc quay phim) được xem là bước tiến quan trọng trong minh bạch hóa quy trình công chứng, góp phần chống giả mạo chữ ký và tranh chấp pháp lý sau này. Tuy nhiên, quy định mới cũng đặt ra một số băn khoăn về quyền riêng tư, chi phí thực hiện, và năng lực lưu trữ dữ liệu hình ảnh tại các tổ chức hành nghề công chứng.

Ối dồi ôi, tập thể thế này đẹp mặt chưa: Anh chồng chị vợ nào ở Thanh Hoá – Hà Nội vào nhận người thân

Công an TP Hà Nội vừa triệt phá đường dây “chạy” kết luận giám định tâm thần tại Viện pháp y tâm thần Trung ương, Hà Nội và tỉnh Thanh Hoá; trong đó khởi tố và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với 40 đối tượng, bao gồm 36 bị can là lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương.

Bắt 36 lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương liên quan đường dây 'chạy' giám định tâm thần ảnh 1

Công an TP Hà Nội thông tin về vụ án.

Ngày 23/6, Công an TP Hà Nội cho biết, đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự “Tàng trữ trái phép chất ma túy, Tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, Đưa hối lộ, Nhận hối lộ, Môi giới hối lộ và Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” xảy ra tại Viện pháp y tâm thần Trung ương, Hà Nội và tỉnh Thanh Hóa.

Qua công theo dõi quá trình chữa bệnh tâm thần bắt buộc của 2 bị can Nguyễn Thị Mai Anh (SN 1979, trú tại Thanh Xuân Trung, Thanh Xuân, Hà Nội) và Lê Văn Đông (SN 1978, chồng Mai Anh, có 5 tiền án, tiền sự) tại Viện pháp y tâm thần Trung ương và công tác thẩm định quyết định Trưng cầu giám định tâm thần; áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh theo Hướng dẫn liên ngành số 04/2022 ngày 22/9/2022 của liên ngành tư pháp TP Hà Nội, Cơ quan CSĐT Công an TP Hà Nội phát hiện một số đối tượng đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc tại Viện pháp y tâm thần Trung ương thường xuyên ra khỏi Viện để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật.

Cụ thể, có dấu hiệu các đối tượng thông qua Mai Anh móc nối, cấu kết với lãnh đạo, nhân viên Viện pháp y tâm thần Trung ương để “chạy” kết luận giám định pháp y tâm thần theo hướng có lợi (không tâm thần những vẫn kết luận bị tâm thần) để được áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tâm thần nhằm trốn tránh trách nhiệm hình sự.

Căn cứ tài liệu thu thập được, đánh giá các đối tượng hoạt động phạm tội có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, thủ đoạn tinh vi, phức tạp, Giám đốc CATP Hà Nội đã chỉ đạo Văn phòng Cơ quan Cảnh sát điều tra và các đơn vị liên quan tập trung điều tra, xác minh, để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Bắt 36 lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương liên quan đường dây 'chạy' giám định tâm thần ảnh 2

Vợ chồng Mai Anh tại cơ quan Công an.

‘Bệnh nhân’ tâm thần bay lắc cùng cán bộ tại bãi biển

Khoảng 23h45 ngày 7/6, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội phối hợp với các lực lượng thuộc Công an tỉnh Thanh Hóa tiến hành bắt giữ Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh và 5 đối tượng (có cả nhân viên và bệnh nhân của Viện pháp y tâm thần Trung ương) khi các đối tượng đang có hành vi tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại bãi biển thuộc khu du lịch Sầm Sơn, Thanh Hóa.

Đồng thời ngay trong đêm ngày 7, rạng sáng ngày 8/6, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội đã triệu tập 14 cán bộ, nhân viên thuộc Khoa điều trị bắt buộc nam Viện pháp y tâm thần Trung ương đang nghỉ dưỡng tại khách sạn Long Thành 3 (cùng khách sạn với vợ chồng Lê Văn Đông, Nguyễn Thị Mai Anh) về cơ quan Công an để điều tra làm rõ.

Căn cứ kết quả đấu tranh với các đối tượng về hành vi vi phạm pháp luật nêu trên, từ ngày 7 đến ngày 9/6, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội đã tổ chức đồng loạt khám xét khẩn cấp tại nhiều địa điểm là chỗ ở, nơi làm việc của các đối tượng thực hiện hành vi Tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy tại tỉnh Thanh Hóa và Hà Nội, mở rộng khám xét khẩn cấp tại 48 địa điểm là nơi ở, nơi làm việc của đối tượng liên quan về hành vi đưa, nhận hối lộ. Qua khám xét, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội đã thu giữ, tạm giữ nhiều tài liệu, tang vật vụ án trị giá hàng chục tỷ đồng có liên quan đến hành vi phạm tội của các đối tượng.

Tại thời điểm CATP Hà Nội bắt giữ, khám xét khẩn cấp nơi ở, nơi làm việc của các đối tượng liên quan, xác định có 22 đối tượng có quyết định chữa bệnh bắt buộc nhưng không có mặt tại Viện (kiểm danh ngày 8/6). Đối với 22 hồ sơ của các đối tượng nêu trên, sơ bộ nhận định có 15 đối tượng có dấu hiệu “can thiệp trái pháp luật” để có Kết luận giám định tâm thần không đúng quy định đã được áp dụng bắt buộc chữa bệnh nhằm mục đích trốn tránh việc xử lý hình sự theo pháp luật.

Triệu tập 76 lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương

Đến nay, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội đã triệu tập 90 đối tượng, người liên quan. Trong đó có 76 đối tượng là lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương và 4 đối tượng chữa bệnh bắt buộc tại Viện pháp y tâm thần Trung ương. Ngày 18/6, Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự “Tàng trữ trái phép chất ma túy, Tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, Đưa hối lộ, Nhận hối lộ, Môi giới hối lộ và Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ” xảy ra ngày 7/6 tại Viện pháp y tâm thần Trung ương, Hà Nội và tỉnh Thanh Hóa.

Đồng thời, CQĐT đã ra quyết định khởi tố và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với 40 đối tượng (trong đó có 36 bị can là lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương, 2 bị can là bệnh nhân đang chữa bệnh tâm thần bắt buộc).

Bắt 36 lãnh đạo, cán bộ Viện pháp y tâm thần Trung ương liên quan đường dây 'chạy' giám định tâm thần ảnh 3

Các đối tượng liên quan vụ án.

Căn cứ tài liệu điều tra, CATP Hà Nội xác định, năm 2016, sau khi phạm tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, Mai Anh bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương. Tại đây, Mai Anh đã cấu kết với các cán bộ, giám định viên của Viện pháp y tâm thần Trung ương để được ra ngoài. Năm 2020, Mai Anh tiếp tục phạm tội “Làm giả con dấu, sử dụng con dấu, tài liệu giả của cơ quan, tổ chức” và tiếp tục được bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh.

Năm 2023, Mai Anh lại tiếp tục phạm tội Gây rối trật tự công cộng (cùng với chồng là Lê Văn Đông), sau đó cả 2 vợ chồng Mai Anh đều bị áp dụng biện pháp bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương. Trong thời gian bắt buộc chữa bệnh tại Viện pháp y tâm thần Trung ương, Mai Anh đã hối lộ các lãnh đạo, nhân viên của Viện để mỗi người được bố trí 1 phòng riêng, có điều hòa và các thiết bị âm thanh để tổ chức ăn chơi, thậm chí là sử dụng ma túy tại Viện (quá trình khám xét có thu giữ được ma túy tại phòng của Đông và Mai Anh ở Viện) và được ra ngoài.

Vợ chồng Mai Anh thường xuyên đi ra ngoài, thậm chí đi du lịch, nghỉ mát và mời cả Khoa ở Viện pháp y đi cùng. Mai Anh đã dắt mối, đặt vấn đề với Lãnh đạo viện pháp y để lo “chạy” kết luận giám định tâm thần cho các bị can khác. Một số trường hợp Mai Anh nhận hàng tỷ đồng, sau đó chuyển cho Trần Văn Trường – nguyên Viện trưởng vài trăm triệu. Trường nhận và chia cho các thành viên hội đồng giám định.

Sau khi nhận tiền, các giám định viên viết thêm vào hồ sơ bệnh án các biểu hiện của bệnh tâm thần hoặc viết không đúng về tình trạng bệnh để có kết luận phù hợp so với hồ sơ bệnh. Mai Anh đã chuyển rất nhiều tiền và nhiều trường hợp cho Trần Văn Trường để lo “chạy” kết luận giám định. Ngoài ra Mai Anh còn móc nối với nhân viên khoa giám định, phòng Kế hoạch tổng hợp để nắm thông tin gia đình các bị can đến giám định để đặt vấn đề “chạy” kết luận giám định, hưởng lợi hàng tỷ đồng từ việc làm trên.

Việc điều tra xử lý các đối tượng trong vụ án đã kịp thời ngăn chặn được rất nhiều các đối tượng phạm tội rất nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng lợi dụng việc bắt buộc chữa bệnh để trốn tránh trách nhiệm hình sự để tiếp tục thực hiện hành vi phạm tội. Qua kết quả điều tra, CATP Hà Nội xác định ý nghĩa lớn nhất trong việc này đó là đưa các đối tượng có hành vi phạm tội đã được kết luận giám định pháp y tâm thần không đúng thực trạng bệnh, không khách quan phải chịu trách nhiệm và xử lý nghiêm theo đúng quy định pháp luật đối với các hành vi phạm tội do mình gây ra.

CATP Hà Nội cũng đề nghị các cơ quan truyền thông, báo chí tuyên truyền đến tất cả các cơ quan tư pháp trong toàn quốc để đề nghị các đơn vị tự tổ chức rà soát lại các vụ án, vụ việc có đối tượng được đưa đi giám định pháp y tâm thần tại Viện pháp y tâm thần Trung ương từ năm 2020 đến nay.

Đặc biệt rà soát các đối tượng có hành vi phạm tội rất nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng (có nhiều tiền án, tiền sự; có điều kiện kinh tế; phạm tội về ma túy, giết người, đánh bạc hoặc các tội phạm về kinh tế, chức vụ…) nhưng trước khi phạm tội không có hồ sơ, bệnh án tâm thần hoặc sau khi được cơ quan tư pháp áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú thì đến các bệnh viện để khám, điều trị tâm thần. Kết quả rà soát xác định có trường hợp nghi vấn thì kịp thời trao đổi, phối hợp với Cơ quan CSĐT CATP Hà Nội để điều tra làm rõ theo quy định.

Xuất hiện thông tin không tin nổi về vợ chồng chủ nhà vụ bồn chứa nước ở Đồng Nai: Trời ơi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Từng có thời gian đi bốc mộ thuê, tiếp xúc với nhiều bộ xương, nhưng ông Trần Ngọc Ẩn vẫn cảm thấy ớn lạnh khi bất ngờ phát hiện bộ xương trong bồn chứa nước ở nhà bà Hà.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại căn nhà của bà Lê Thị Hà (64 tuổi, ngụ khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Hiện vẫn chưa xác định được thời gian tử vong của nạn nhân. Qua công tác khám nghiệm hiện trường, công an thu giữ một chiếc ví, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

Trong trang phục được cho là của nạn nhân ở hiện trường, công an tìm thấy một căn cước của người đàn ông tên V., 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an tỉnh Đồng Nai đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trao đổi với Dân trí, ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, ngụ Đồng Nai) xác nhận, ông là người đầu tiên phát hiện vụ việc. Đến hiện tại, ông Ẩn vẫn còn bàng hoàng với những gì mình đã nhìn thấy.

Ông Ẩn cho biết, gia đình ông sống phía sau căn nhà của vợ chồng ông Châu, bà Hà. Từ nhà ông Ẩn nhìn lên là thấy bồn nước đặt trên mái tôn nhà bà Hà.

Những năm trước, chồng bà Hà còn khỏe mạnh vẫn hay giúp đỡ gia đình ông Ẩn, nên khi bà Hà qua nhờ sửa giúp căn nhà, ông Ẩn liền đồng ý.

“Chị Hà nhờ tôi hạ nền căn nhà để anh Châu thuận tiện đi lại, vì chân anh Châu bị viêm khớp đi rất khó khăn. Tôi bắt đầu làm từ ngày thứ bảy, đến trưa chủ nhật là xong. Chị Hà tiếp tục nhờ tôi dời bồn nước inox 1.000 lít trên mái tôn ra ban công phía trước tầng 1, tôi đồng ý nhưng lúc đó đã trưa nắng nên tôi hẹn chiều sẽ qua làm”, ông Ẩn kể.

Theo lời ông Ẩn, khoảng 15h ngày 22/6, ông mang máy móc qua và trèo lên mái tôn. Sau đó, ông dùng máy cắt phần ống nước nối với bồn.

“Tôi có ý định nghiêng bồn qua một bên để nước chảy hết ra ngoài. Lúc này, nắp bồn đã được mở từ trước, tôi nhìn vào bên trong bồn để kiểm tra và phát hiện bộ xương người. Tôi lấy hết bình tĩnh trèo xuống và báo tin cho chị Hà”, người đàn ông thuật lại.

“Tôi nói bồn nước nhà chị có bộ xương người, chị Hà không tin, nói tôi trời nắng nên bị hoa mắt. Chị Hà gọi cho một đồng chí an ninh trật tự cơ sở ở địa phương đến trèo lên kiểm tra và họ xác nhận có bộ xương người. Công an sau đó đến lấy lời khai tôi và vợ chồng chị Hà”, ông Ẩn cho biết thêm.

Theo người đàn ông này, trước đây, ông từng làm nghề bốc mộ thuê và đã tiếp xúc với nhiều bộ xương. Song, vụ việc lần này quá bất ngờ, gần một ngày trôi qua ông Ẩn vẫn còn thấy ớn lạnh.

Theo quan sát của Dân trí, chiếc bồn chứa nước được đặt trên mái tôn của căn nhà cấp 4, bên dưới có phần khung sắt làm giá đỡ. Căn nhà này vợ chồng bà Hà luôn đóng kín cửa, vì hai người sống ở căn nhà sát vách.

Muốn lên được vị trí của chiếc bồn nước, phải đi cầu thang của lối thoát hiểm nhà vợ chồng bà Hà đang sống, phần cầu thang này cũng có chốt khóa nên chỉ có gia chủ mới có thể ra vào. Còn trên mái tôn, do các nhà có chiều cao không bằng nhau, nên rất khó trèo qua lại.

Hai căn nhà của bà Hà và một căn nhà của hàng xóm là 3 căn sát vách nhau, hai bên hông của 3 căn nhà này được bao bọc bởi hai con hẻm, phía trước là đường lớn, phía sau là khoảng đất trống rồi đến nhà hàng xóm.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trở lại căn nhà phát hiện bộ xương trong bồn nước ở khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa), người dân ở đây vẫn còn râm ran câu chuyện bí ẩn về bộ xương trong bồn nước trên mái nhà gia đình bà Lê Thị Hà (64 tuổi).

Hôm nay, bà Hà không đi bán bánh tét như hằng ngày. Ngồi trong căn nhà nhỏ, bà vẫn chia sẻ sự lo lắng từ khi phát hiện bộ xương trong bồn nước trên mái nhà.

Bà Hà kể ngày 21/6, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, hàng xóm) qua sửa nhà. Đến khoảng 15h chiều 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Sau đó lực lượng công an đến phong tỏa, khám nghiệm hiện trường. Cơ quan thu giữ một ví da, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà đến khoảng 12h khuya. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà kể thêm.

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc.

Bước ngoặt trong vụ bồn chứa nước ở Đồng Nai: Trời ơi cả nước ch:.ấn đ:.ộng nghe lời kể của chủ nhà

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Ngày 23/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đồng Nai điều tra nguyên nhân và xác minh danh tính của bộ xương người được phát hiện trong bồn nước tại phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa, Đồng Nai).

Qua kiểm tra trong trang phục của nạn nhân ở hiện trường, cơ quan chức năng đã tìm thấy căn cước của người đàn ông 49 tuổi, quê Tiền Giang. Công an đang liên hệ các bên liên quan để xác minh.

Trở lại căn nhà phát hiện bộ xương trong bồn nước ở khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân (TP Biên Hòa), người dân ở đây vẫn còn râm ran câu chuyện bí ẩn về bộ xương trong bồn nước trên mái nhà gia đình bà Lê Thị Hà (64 tuổi).

Hôm nay, bà Hà không đi bán bánh tét như hằng ngày. Ngồi trong căn nhà nhỏ, bà vẫn chia sẻ sự lo lắng từ khi phát hiện bộ xương trong bồn nước trên mái nhà.

Bà Hà kể ngày 21/6, bà Hà nhờ ông Trần Ngọc Ẩn (62 tuổi, hàng xóm) qua sửa nhà. Đến khoảng 15h chiều 22/6, sau khi sửa nền nhà xong, bà Hà nhờ thợ trèo lên mái tôn tháo bồn nước inox loại 1.000 lít để di dời xuống ban công tầng 1. Trong lúc thợ đang làm việc, người này phát hiện bộ xương bên trong bồn nước.

“Sau khi thợ báo trong bồn nước có bộ xương người, tôi rất bất ngờ và có chút sợ nên nhờ họ xem kỹ lại, nghĩ hay do thời tiết nắng nóng mà thợ bị hoa mắt”, bà Hà kể.

Sau đó lực lượng công an đến phong tỏa, khám nghiệm hiện trường. Cơ quan thu giữ một ví da, bên trong có giấy đăng ký xe biển số tỉnh Long An, 2 thẻ ATM có tên một nam, một nữ.

“Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường, làm việc với gia đình tôi và thợ sửa nhà đến khoảng 12h khuya. Sau đó, công an tháo bồn nước cùng bộ xương nạn nhân đưa đi”, bà Hà kể thêm.

Bà Hà cho biết, bồn nước được gia đình lắp cách đây khoảng 7 năm. Tuy nhiên, khoảng 4 năm nay, gia đình chuyển qua sử dụng nước máy, nên không còn dùng bồn nước. Gia đình bà Hà có 2 người con trai, người con đầu đã lập gia đình và sống riêng, người con út đi làm ở nước ngoài hơn 10 năm nay.

“Trước đây, chồng tôi làm nghề sửa xe tại nhà, nhưng vài năm gần đây do bệnh tật nên ông đã nghỉ. Cách đây khoảng 2 năm, có thời điểm vợ chồng tôi ở bệnh viện cả tháng trời, vài hôm mới về lại nhà nhưng được vài ngày lại lên nhập viện. Gần đây, bệnh tình của ông nhà có chút tiến triển nên một năm chỉ đi tái khám một lần”, bà Hà kể.

Hiện, Công an tỉnh Đồng Nai tiếp tục điều tra sự việc.

Trong lúc sửa nhà, người dân phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước trên mái nhà vào chiều 22/6.

Theo thông tin ban đầu từ báo Đồng Nai vào lúc 17h cùng ngày, trong lúc thợ sửa nhà leo lên sửa mái tôn nhà của ông L.H.C. tại khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa, thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước của gia đình ông C (Ảnh: Khắc Thiết)

Ngay sau khi phát hiện, thợ sửa nhà đã báo cho gia chủ để thông báo cho cơ quan chức năng đến hiện trường điều tra vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Theo gia đình ông C., bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời của gia đình là loại bồn inox, nhiều tháng nay gia đình đã chuyển sang dùng nguồn nước máy đấu nối trực tiếp nên bồn nước không còn được sử dụng. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Theo thông tin từ báo Tiền Phong, bước đầu khám nghiệm hiện trường, lực lượng chức năng đã thu thập được một ví đựng giấy tờ tùy thân trên mái nhà. Trong ví có một giấy phép lái xe biển số 62F8-8653 với tên chủ xe là N.T.C (quê tỉnh Long An). (Ảnh: Đồng Nai Online)

Cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai đang tiếp tục điều tra, xác minh vụ việc. (Ảnh: Đồng Nai Online)

Kiểm điểm, đề nghị chuyển khỏi lực lượng cảnh sát giao thông cán bộ nói dân ‘m-ồm th-ối’

Khi người dân nghi ngờ máy kiểm tra nồng độ cồn, một cán bộ cảnh sát giao thông đã chửi người này ‘mồm thối’.

Đề nghị điều chuyển cán bộ cảnh sát giao thông nói dân 'mồm thối' - Ảnh 1.

Khi người dân nghi ngờ máy đo nồng độ cồn thì cán bộ cảnh sát giao thông chửi dân “mồm thối” – Ảnh: Cắt ra từ clip

Sáng 23-6, một lãnh đạo Công an tỉnh Đắk Lắk cho biết đã nắm thông tin về vụ cán bộ cảnh sát giao thông (CSGT) chửi dân “mồm thối” và đã chỉ đạo Phòng cảnh sát giao thông kiểm tra, xử lý nghiêm để chấn chỉnh các hành vi thiếu chuẩn mực của cán bộ chiến sĩ thuộc đơn vị này.

Cùng ngày, một lãnh đạo Phòng CSGT Công an tỉnh Đắk Lắk xác nhận đơn vị đã họp kiểm điểm và đề nghị điều chuyển một cán bộ ra khỏi lực lượng CSGT vì có hành vi ứng xử không phù hợp với người dân.

Trước đó, sáng 21-6, một tổ công tác của phòng đang làm nhiệm vụ trên quốc lộ 26 yêu cầu dừng xe một nhóm người đi mô tô để kiểm tra giấy tờ và đo nồng độ cồn.

Sau khi đo nồng độ cồn, cán bộ tên N.A.N. hỏi một người dân: “Hôm qua có làm một tí hả?”. Người này đáp: “Suốt 5 năm nay mình không uống rượu nên không có chuyện hôm qua làm một tí”.

Cán bộ công an nói tiếp: “Vậy thì hút thuốc nó cũng lên”, nhưng người dân khẳng định: “Mình cũng không hút thuốc”.

Bất ngờ, cán bộ CSGT lớn tiếng: “Mồm ông thối nên nó mới lên”, rồi tiếp tục có nhiều lời nói thiếu chuẩn mực, gây bức xúc cho người dân xung quanh.

Hai bên sau đó lời qua tiếng lại, cán bộ N. còn có hành vi thiếu chuẩn mực khác.

Toàn bộ sự việc được ghi lại bằng camera gắn trên mũ bảo hiểm của một người đi cùng và đăng tải lên mạng xã hội. Clip sau đó lan truyền, tạo làn sóng bức xúc trong dư luận.

Trao đổi với Tuổi Trẻ Online, thượng tá Nguyễn Huy Thành – trưởng Phòng CSGT Công an tỉnh Đắk Lắk – cho biết đơn vị đã tổ chức họp kiểm điểm, yêu cầu cán bộ liên quan báo cáo cụ thể.

“Qua clip cho thấy hành vi của cán bộ CSGT là thiếu chuẩn mực, không đúng tác phong của cán bộ chiến sĩ Công an nhân dân. Chúng tôi đã thống nhất điều chuyển cán bộ này sang bộ phận khác.

Phòng đã báo cáo, đề nghị lãnh đạo Công an tỉnh xem xét điều chuyển chính thức khỏi lực lượng cảnh sát giao thông”, ông Thành khẳng định.

Đi xuất khẩu lao động làm ngày làm đêm, ăn uống tằ:n tiện, tháng nào cũng gửi cho vợ 40 triệu để chữa vô sinh, nào ng:ờ ngày về nước nhìn thấy đứa trẻ trong sân, tôi vờ như không biết gì rồi gửi tiền về nhiều gấp đôi kèm theo bọc đen lớn, vợ hoảng h:;ồn gọi tôi về rồi đưa cho 3 tỷ ..

“Ngày tôi về nước, đứng trước cánh cổng cũ kỹ, vừa đưa tay chạm vào ổ khóa, tôi nghe tiếng cười trong trẻo vọng ra từ sân. Nhìn đứa bé tầm ba tuổi chạy nhảy tung tăng, tôi như chết lặng. Nó có đôi mắt nâu sâu hoắm, sống mũi cao giống hệt… người khác.”

Tôi tên Hùng, 36 tuổi, xuất thân từ một gia đình thuần nông ở Nghệ An. Ngày cưới vợ, tôi chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và một trái tim đau đáu trách nhiệm. Loan – vợ tôi – là người phụ nữ chịu thương chịu khó, cưới tôi khi trong tay chỉ là cái nhà cấp bốn chưa lợp mái.

Chúng tôi sống với nhau 5 năm, mà chẳng có con. Bố mẹ hai bên thúc giục, mắng nhiếc, có người xì xào rằng vợ tôi “không biết đẻ”. Cũng có người bảo tôi “coi lại giống nòi nhà mình”. Tôi đưa Loan đi khám, kết luận là do cô ấy khó có con – vô sinh thứ phát. Cô ấy khóc cả đêm, còn tôi thì nắm chặt tay vợ mà nói:

“Anh sẽ kiếm tiền, chữa được, đừng lo.”

Năm đó, tôi đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Bỏ lại vợ nơi quê nghèo, tôi hứa tháng nào cũng gửi tiền về. Và tôi giữ lời. Tôi làm hai, ba công việc một lúc: sáng dọn vệ sinh công nghiệp, chiều phụ công trình, đêm giao hàng siêu thị. Tằn tiện từng đồng, mỗi tháng tôi đều gửi về đúng 40 triệu, để cô ấy chữa trị. Lắm lúc nghĩ về đôi mắt sưng húp của vợ qua những lần gọi video, tôi chỉ muốn bỏ hết mà bay về ngay.

Bốn năm sau, tôi kết thúc hợp đồng, trở về nước. Tôi không báo trước – tính tạo bất ngờ.

Nhưng người bất ngờ lại là tôi.

Chiều đó, tôi đứng trước cổng. Nhà có vẻ mới sơn lại, sạch sẽ và khang trang hơn. Khi tay vừa chạm ổ khóa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ sân sau.

Tôi nghiêng người nhìn.

Một bé trai chừng ba tuổi đang chơi đùa với trái banh nhựa. Thằng bé kháu khỉnh, làn da trắng, tóc xoăn nhẹ, sống mũi cao – không phải nét giống tôi, càng không giống Loan. Tôi đứng lặng một lúc lâu, không tin vào mắt mình.

Loan bước ra sau, thấy tôi, cô sững người như hóa đá. Trên tay cô là tô cháo còn bốc khói, ánh mắt đầy hoảng loạn. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.

“Anh về rồi.”

Cô run run, lí nhí:

“Anh… về sao không báo?”

Tôi đáp nhẹ:

“Tính tạo bất ngờ… mà hình như anh là người bất ngờ rồi.”

Cô im lặng. Còn tôi thì nhìn đứa bé, thằng nhỏ chạy đến nấp sau chân mẹ. Tôi không hỏi, không giận, cũng không tra vấn. Tôi chỉ nói:

“Anh về lấy ít đồ, rồi qua nhà thằng Nam vài hôm. Có gì… cứ gọi.”

Tối đó, tôi thuê nhà trọ gần đó. Một tuần sau, tôi nhắn tin cho Loan:

“Anh sẽ gửi tiền về đều đặn, gấp đôi trước. Lo cho con đi học đàng hoàng.”

Kèm theo đó, tôi nhờ bạn thân mang về một bọc đen lớn, bên trong là một thứ không ai ngờ tới…

Loan mở bọc đen ra, ánh mắt lập tức tái mét. Cô ngồi bệt xuống sàn, tay run lên, nước mắt không ngừng rơi. Trong bọc là một tập hồ sơ dày, gồm:

  • Kết quả xét nghiệm ADN giữa tôi và đứa trẻ – âm tính.

  • Hình ảnh chụp từ camera một phòng khám hiếm muộn – nơi Loan từng đi cùng một người đàn ông lạ.

  • Bản sao giấy vay 3 tỷ đồng đứng tên cô – tiền mà tôi không hề biết, không hề ký.

  • Và… một bức thư viết tay của tôi, ngắn gọn:

“Anh đã từng tin tưởng em tuyệt đối.
Nhưng hóa ra… trong lúc anh nghĩ em cô đơn cần chồng bên cạnh, em lại có ‘phương án dự phòng’.
Em biết cái gì đau hơn nghèo không?
Là bị phản bội bởi người mình sống chết vì.
3 tỷ đó là tiền anh gom góp, cộng thêm vay nóng ở bên Nhật. Anh không cần lại.
Em và con sống cho tốt. Anh đi.”

Loan gọi cho tôi ngay đêm đó. Tôi không nghe máy. Gọi mãi, cô nhắn tin:

“Em sai rồi, nhưng em có lý do… Xin anh về một lần, gặp con.”

Tôi về. Cô ngồi đợi tôi ngoài sân, đứa bé nằm ngủ trong lòng. Đôi mắt Loan trũng sâu, không còn chút sức sống. Cô kể:

“Em tuyệt vọng quá. Chữa mãi không được, bác sĩ bảo khả năng thấp hơn 5%. Mẹ chồng thì chửi bới, người làng cười nhạo. Em đã từng định bỏ cuộc.
Nhưng rồi… có một người đàn ông, bác sĩ hỗ trợ hiếm muộn, đồng cảm, lắng nghe. Em yếu lòng. Rồi chuyện gì đến cũng đến…”

Cô nghẹn lại:

“Khi biết có thai, em hoảng sợ. Định giấu luôn, nhưng ngày anh gửi về tiền, gửi cả lời yêu thương, em không thể nói. Em sợ mất anh.”

Tôi cười nhạt.

“Em sợ mất tôi, nhưng chấp nhận có con với người khác? Vậy đó là tình yêu?”

Loan im lặng. Tôi không trách cô nữa. Vì lúc đó tôi không còn đau – chỉ thấy trống rỗng.

Ba tháng sau, tôi ra Hà Nội làm việc cho một công ty kỹ thuật của người Nhật, nhờ vốn tiếng và kinh nghiệm. Tôi không còn liên lạc với Loan, nhưng tháng nào vẫn chuyển tiền – không phải vì cô, mà vì đứa bé.

Nó không có tội.

Một năm sau, tôi về quê, ghé qua nhà cũ, thấy trong sân một bé trai đang chơi. Nó nhìn tôi, cười tươi:

“Chú ơi, chú có kẹo không?”

Tôi quỳ xuống, đưa tay xoa đầu nó, lòng nhẹ tênh.

“Có, nhưng chỉ cho bé ngoan thôi.”

Tôi không ngờ, vài năm sau, mình lại trở thành “người thân quen” với một đứa trẻ không mang giọt máu của mình. Mỗi lần về quê, tôi lại ghé qua thăm thằng bé, mang cho nó hộp sữa, cuốn truyện tranh, có khi chỉ là vài cây bút màu.

Loan lúc đầu lúng túng, sau thì quen. Chúng tôi không nói nhiều với nhau, nhưng ánh mắt đã bớt gượng gạo. Cô ấy gầy đi, vẻ kiêu hãnh ngày xưa không còn nữa. Như thể sau tất cả, cô ấy cũng đã học được cách trả giá mà không cần ai dạy.

Một buổi chiều mưa, tôi đứng nép dưới mái hiên, nhìn thằng bé đạp xe ba bánh trên sân. Loan bưng ra một ly trà nóng, đưa cho tôi. Cả hai im lặng thật lâu. Rồi cô hỏi:

“Anh có bao giờ… tha thứ cho em không?”

Tôi cười, không trả lời ngay. Chỉ đưa mắt nhìn đứa trẻ – nó đang nhặt mấy chiếc lá rụng, xếp lên xe như một trò chơi bí mật.

“Anh không ghét em,” – tôi nói – “nhưng tha thứ… có lẽ là điều anh đã làm từ ngày gửi tiền lần đầu, kèm theo cái bọc đen.”

Loan cúi đầu, môi mím chặt.

“Vậy… nếu một ngày em bệnh, anh có đưa em đi viện không?”

Tôi bật cười:

“Anh sẽ chở em đi. Nhưng chỉ từ nhà ra bệnh viện. Còn từ bệnh viện về… có thể sẽ là người khác.”

Lúc đó, cả hai cùng cười – một nụ cười buốt giá nhưng nhẹ nhõm. Chúng tôi hiểu: tình yêu đã chết, nhưng tình người còn đó. Thằng bé kia là vết nứt của một niềm tin, nhưng cũng là nhịp cầu giữ lại chút gì đó không thể gọi tên.

Tôi không quay lại với Loan. Nhưng tôi vẫn sống gần, như một bóng mờ đứng sau lưng ba người: cô, con trai cô, và người đàn ông nào đó sẽ đến sau này.

Bởi vì dù không là cha của thằng bé, tôi cũng từng là lý do khiến nó được sống trên đời.

Vô tình gặp bố vợ cũ sau 10 năm l;y h;ôn, tôi ch/ết lặng khi thấy cô bé đứng bên cạnh ông…

“Vô tình gặp bố vợ cũ sau 10 năm ly hôn, tôi chết lặng khi thấy cô bé đứng bên cạnh ông… Cô bé ấy có đôi mắt giống tôi đến lạ, cái nhíu mày, dáng đứng, tất cả như một bản sao thu nhỏ… Cơn gió chiều xào xạc thổi qua nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, tim tôi như rơi vào khoảng không.”

Tôi rời khỏi Đà Lạt năm 35 tuổi, khi mọi thứ tưởng chừng như vừa bắt đầu lại từ đầu, nhưng hóa ra chỉ là một vòng luẩn quẩn khác trong đời. Cuộc sống của tôi mười năm trước không hề ồn ào – chỉ là những trận cãi vã triền miên giữa tôi và Linh – vợ cũ của tôi, người phụ nữ mà tôi từng nghĩ sẽ cùng mình già đi.

Tôi nhớ lần cuối cùng chúng tôi ngồi với nhau là ở toà. Linh không khóc. Cô ấy ngẩng mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Anh không cần phải trách ai cả. Cứ xem như tụi mình chưa từng nên duyên.” Và thế là kết thúc. Mười năm trôi qua như một cái chớp mắt, tôi chưa từng gặp lại ai trong gia đình cô ấy – kể cả ông Tư, bố của Linh, người đàn ông già nua nhưng luôn gọi tôi là “con trai” mỗi lần ghé qua nhà.

Hôm đó, tôi đi công tác, ghé ngang Đà Lạt theo lời rủ của một người bạn cũ. Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trên đồi cao – kiểu quán có ghế gỗ nhỏ và tiếng nhạc Trịnh lãng đãng suốt buổi chiều. Tôi bước ra ngoài để nghe điện thoại thì thấy một người đàn ông đứng cạnh một cô bé gái chừng 9 hoặc 10 tuổi. Có điều gì đó khiến tôi đứng khựng lại. Ông ấy mặc áo len cũ, tay run run chống gậy – đó chính là ông Tư. Nhưng thứ khiến tôi không thể rời mắt là cô bé đứng bên cạnh ông.

Cô bé có đôi mắt to, hàng mi cong vút, mái tóc dài cột lệch một bên – tất cả đều quá quen thuộc. Nhưng quen thuộc nhất là ánh nhìn đó – đôi mắt ấy như sao chép lại từ chính tôi. Tôi thấy tim mình siết lại.

Tôi tiến lại gần, ngập ngừng gọi:

– Dạ… bác Tư?

Ông quay sang. Một thoáng ngỡ ngàng. Rồi ánh mắt già nua của ông rưng lên:

– Là… là con đó hả… Nam?

Tôi gật đầu. Ông bước lại, cánh tay gầy guộc run rẩy đặt lên vai tôi. Cô bé trốn sau lưng ông, đôi mắt to tròn nhìn tôi đầy tò mò.

– Con bé tên gì vậy bác? – Tôi hỏi mà tim đập liên hồi.

Ông Tư quay lại, dịu dàng kéo cô bé ra:

– Đây là Bảo Vy… cháu ngoại của bác.

Tôi chết đứng.

Cháu ngoại…? Vậy là… là con của Linh?

Cô bé cúi chào tôi, giọng nhỏ nhẹ:

– Con chào chú…

Tôi quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nó. Một thứ gì đó vỡ òa trong lòng. Cảm giác ấy như khi nhìn vào một phần đã mất của chính mình.

– Bảo Vy mấy tuổi rồi cháu?

– Dạ, con sắp tròn 10 tuổi ạ.

Mười tuổi…? Nhưng tôi và Linh ly hôn cũng mười năm trước.

Tôi đứng dậy, quay sang nhìn ông Tư. Ánh mắt ông như đang giấu cả một thế giới:

– Bác ơi… cháu… Vy… là… con của Linh với ai vậy?

Ông Tư nhìn xa xăm, gương mặt đầy những nếp nhăn chất chứa thời gian và đau đáu:

– Con ngồi xuống đi, bác kể cho nghe…

Chúng tôi chọn một góc vắng trong quán. Bảo Vy nghịch mấy viên sỏi nhỏ ngoài sân, còn tôi thì chết lặng nghe ông Tư kể.

– Sau khi tụi con ly hôn, Linh phát hiện mình mang thai. Nó không nói với ai, cũng không muốn con biết. Nó bảo không muốn níu kéo, không muốn dùng đứa bé để trói buộc… Rồi nó một mình nuôi con, dọn về Đà Lạt dạy học.

Tim tôi như có ai siết lại. Từng chữ của ông Tư như dao cứa vào da thịt.

– Bác giận nó lắm. Nhưng nhìn nó ngày đêm ôm bụng bầu đi dạy, đêm về ngồi khóc một mình, bác cũng chẳng biết trách ai nữa.

– Rồi… Linh đâu ạ?

Ông Tư cúi đầu. Gió chiều nổi lên, đám lá thông xào xạc như tiếng thở dài của đất trời.

– Linh mất hai năm trước… ung thư gan. Phát hiện thì đã muộn.

Tôi bật dậy, miệng há ra nhưng không thể thốt thành lời. Tôi thấy mắt mình cay, rất cay.

– Bác xin lỗi… Bác không biết con vẫn còn quan tâm đến nó. Nếu biết… bác đã nói sớm hơn.

Tôi ngồi xuống, gục mặt vào tay. Một nỗi hối hận không thể gọi tên tràn ngập. Tôi đã sống mười năm qua mà không hề biết rằng, ở một nơi nào đó, tôi có một đứa con. Và người phụ nữ tôi từng yêu, đã âm thầm nuôi con tôi lớn lên trong âm thầm, rồi rời khỏi thế giới này khi chưa từng đòi hỏi một điều gì.

Tôi quay lại nhìn Bảo Vy – con bé vẫn vô tư đếm sỏi như chưa từng hay biết điều gì.

– Cháu có biết… ba cháu là ai không?

Ông Tư lắc đầu:

– Linh chưa bao giờ nói. Chỉ bảo với con bé là ba nó ở xa. Nó chưa từng dám kể cho ai hết.

Tôi mím môi. Một phần trong tôi muốn chạy đến ôm con bé ấy thật chặt, hét lên rằng “ba đây!”. Nhưng một phần khác thì sợ… sợ làm đảo lộn cuộc sống của nó.

– Con muốn… được nhận lại con bé, bác à.

Ông Tư nhìn tôi rất lâu, rồi chậm rãi gật đầu:

– Nhưng con phải chuẩn bị tinh thần. Con bé không dễ chấp nhận điều đó. Nó chưa từng được dạy để gọi ai là “ba”.

Tôi nhìn ra khung cửa. Đà Lạt vẫn mù sương như một bức tranh thủy mặc. Tôi biết rằng, sau hôm nay, cuộc đời tôi sẽ không còn như cũ nữa.

Tôi quyết định ở lại Đà Lạt. Ban đầu là vài ngày, rồi kéo dài thành vài tuần. Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần trường tiểu học nơi Bảo Vy học, tìm việc tạm thời ở một tiệm sách cũ trong khu Hòa Bình – không vì gì khác ngoài việc được gần con bé.

Mỗi sáng, tôi đứng từ xa, nhìn Bảo Vy dắt tay ông Tư đi học. Mỗi chiều, tôi lặng lẽ theo họ về nhà. Tôi không dám đến gần, chỉ sợ con bé sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, sợ làm đảo lộn thế giới nhỏ bé mà nó đã quen sống trong suốt gần 10 năm.

Một hôm, ông Tư gọi điện cho tôi:

– Cuối tuần này con rảnh không? Bảo Vy thi kể chuyện ở trường. Nó bảo không ai lên cổ vũ nên có vẻ buồn…

Tôi đến trường từ rất sớm. Ngồi hàng ghế cuối cùng của khán phòng, tôi không dám lại gần, chỉ lặng im dõi theo. Khi tên Bảo Vy được xướng lên, tôi nín thở.

Con bé bước lên sân khấu, tay cầm cuốn sách cũ, giọng kể trong trẻo và đầy biểu cảm: “Ngày xửa ngày xưa, có một chú chim nhỏ không biết bay. Nhưng nó không bao giờ từ bỏ, vì nó tin một ngày nào đó, bố sẽ đến dạy nó sải cánh như bầu trời mong muốn…”

Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Có ai đó vỗ nhẹ vai tôi. Là ông Tư.

– Câu chuyện nó tự nghĩ ra. Nó bảo “nếu con có ba, chắc ba sẽ dạy con bay…”

Tôi cúi đầu, mắt nhòe đi.

Sau buổi thi, ông Tư dắt con bé ra sân trường thì tôi chủ động bước tới. Bảo Vy nhìn thấy tôi, hơi khựng lại, rồi mỉm cười.

– Chú lại đến à?

Tôi gật, lòng nhẹ nhõm một chút.

– Chú có món quà cho cháu…

Tôi đưa cho con bé một cuốn truyện cổ tích cũ – cuốn truyện tôi từng tặng mẹ nó vào lần sinh nhật đầu tiên sau khi cưới. Trên trang đầu là nét chữ quen thuộc: “Cho Vy – cô gái có thể bay thật xa dù không có đôi cánh.”

Con bé mở ra, đọc mấy dòng, rồi chớp mắt:

– Ủa… sao giống chữ mẹ con vậy?

Tôi nhìn ông Tư. Ông không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Tôi cúi xuống ngang tầm con bé:

– Vy nè… con có bao giờ muốn biết ba mình là ai không?

Nó ngẩng lên, ngơ ngác.

– Mẹ con bảo ba đi xa. Rồi không nói gì thêm…

Tôi hít sâu, lòng run như chưa từng run bao giờ.

– Ba ở đây… trước mặt con.

Im lặng. Rồi như có một cơn gió lạnh lướt qua, cuốn theo mọi âm thanh.

Bảo Vy lùi lại một bước, mặt biến sắc:

– Chú… nói gì vậy?

– Là sự thật. Ba xin lỗi vì đã vắng mặt khỏi cuộc đời con suốt 10 năm. Ba không biết… cho đến khi gặp con. Mọi thứ… là lỗi của ba.

Con bé im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi quay sang ông Tư.

– Ngoại… có phải vậy không?

Ông Tư đặt tay lên vai nó, khẽ gật. Tôi thấy nước mắt rơi trên má con bé.

– Sao ba không đến tìm con? Sao ba không ở bên mẹ?

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Mọi lời biện minh đều trở nên vô nghĩa.

– Ba sai rồi. Rất sai. Nhưng nếu con cho ba một cơ hội, ba sẽ làm tất cả để được con gọi một tiếng “ba”…

Con bé không nói gì. Nó quay lưng, bước đi thật nhanh. Tôi định đuổi theo nhưng ông Tư giữ tôi lại.

– Cho nó thời gian… Nó cần tiêu hóa điều này.

Những ngày sau đó, tôi không gặp lại con bé. Ông Tư bảo nó vẫn đi học, vẫn ăn cơm, vẫn cười. Nhưng với tôi, nó tuyệt nhiên không nói một lời.

Tôi tiếp tục đứng xa nhìn nó mỗi chiều, mang truyện cổ tích đến đặt trước cửa nhà như một thói quen. Trên mỗi cuốn truyện, tôi viết một mẩu ghi chú:

  • “Ngày thứ 4: Ba vẫn ở đây.”

  • “Ngày thứ 7: Ba chưa bỏ cuộc.”

  • “Ngày thứ 10: Ba nhớ con.”

Tôi không mong gì nhiều. Chỉ mong được tha thứ.

Đến ngày thứ 21, một chiều mưa lạnh, tôi ngồi co ro trước hiên nhà ông Tư, định quay về thì cánh cửa mở ra.

Là Vy.

Nó mặc chiếc áo khoác dài, tóc cột lệch như mọi khi. Tay nó cầm một cuốn truyện – cuốn tôi để hôm qua.

– Chú… viết hay đấy.

Tôi mỉm cười, không biết nên nói gì.

– Nhưng… chú hứa đi. Nếu bây giờ cháu không thể gọi chú là “ba”, thì chú cũng không được bỏ đi lần nữa.

Tôi gật đầu. Mắt tôi cay xè. Tôi quỳ xuống, vòng tay ôm lấy con bé. Nó không đẩy tôi ra.

– Cháu có thể từ từ… không?

– Tất nhiên rồi, Vy à. Từ từ thôi, ba không vội.

Con bé ngẩng lên, mắt long lanh:

– Cháu sẽ gọi… khi cháu thấy sẵn sàng.

Tôi mỉm cười. Không còn mong gì hơn.

Thời gian trôi đi. Mỗi ngày, tôi đón Vy tan học, cùng làm bài tập, kể chuyện cổ tích và thỉnh thoảng nghe con bé bật cười thành tiếng. Có khi nó bất chợt hỏi về mẹ. Tôi kể bằng tất cả yêu thương có thể. Rằng mẹ nó mạnh mẽ, can đảm, và đã yêu nó hơn bất cứ điều gì trên đời.

Một tối, khi tôi đang đọc sách ở phòng khách thì con bé bước ra, đứng lặng một lúc. Rồi nó nói nhỏ, rất khẽ:

– Ba ơi… con buồn.

Tôi chết lặng.

Rồi tôi bật dậy, ôm chặt lấy con gái mình – người mà tôi đã mất gần một đời để nhận ra và giữ lại.