“Bố đi làm xa về, râu mọc dài lởm chởm, mặt sạm nắng nhưng tay vẫn không quên đưa cho thằng Tí 500 nghìn. Ông xoa đầu nó, cười hiền: ‘Mấy tháng bố không có nhà, có chú nào đến tìm mẹ không con?’
Câu trả lời ngây thơ của thằng bé khiến ông lặng người, tim như bị ai bóp nghẹt.”
Anh Quang là một người thợ xây, sống ở một vùng quê nghèo miền Trung. Sau Tết, anh khăn gói ra Bắc làm công trình, gửi lại vợ và đứa con trai 7 tuổi tên Tí ở nhà. Cuộc sống mưu sinh khắc nghiệt, mỗi tháng anh gửi về vài ba triệu, để vợ con chi tiêu.
Lần này, công trình kéo dài hơn dự kiến. Gần 6 tháng anh mới có dịp về lại quê. Trên chuyến xe đêm, anh nằm co ro giữa ghế, tay ôm khư khư túi đồ, trong đó có ít quà bánh và 500 nghìn dành cho thằng Tí – món quà nhỏ cho một đứa bé suốt nửa năm không được gặp cha.
Vừa về đến cổng, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã thấy thằng Tí lon ton chạy ra. Nó nhảy cẫng lên khi thấy anh, gương mặt rạng rỡ như có ánh mặt trời.
– “Bố về rồi! Bố về thiệt rồi!” – Nó ôm chầm lấy anh.
Chị Hoa – vợ anh – từ trong bếp chạy ra, tay còn dính bột bánh. Gặp chồng, chị hơi khựng lại rồi vội vàng nở nụ cười:
– “Anh về sớm hơn em tưởng… Đã ăn gì chưa? Em đang làm bánh bèo bán chợ, để em lấy cho anh tô nóng.”
Anh Quang nhìn vợ, ánh mắt có gì đó không giống lần trước. Không phải vì chị khác lạ, mà vì chính anh đang mang một sự nghi ngờ âm ỉ.
Suốt mấy tháng làm ở công trình, mấy ông bạn cứ rỉ tai nhau về chuyện vợ con ở quê, về những cuộc “viếng thăm” lúc chồng vắng mặt. Anh không muốn nghĩ đến, nhưng trong đầu lại văng vẳng mãi.
Lúc hai bố con ngồi chơi trong nhà, anh đưa 500 nghìn cho Tí:
– “Bố có quà nè. Con thích gì thì mua nha!”
Thằng Tí reo lên sung sướng, nhảy lên nhảy xuống. Một lát sau, khi hai cha con ngồi ăn cơm, anh giả vờ hỏi:
– “À, mấy tháng bố không có nhà, có ai tới tìm mẹ không con?”
Tí vừa nhai cơm vừa đáp tỉnh bơ:
– “Có chứ bố! Có mấy chú tới chơi với mẹ lắm!”
Anh Quang khựng lại. Đôi đũa trên tay rơi xuống bàn đánh cạch. Chị Hoa từ bếp nhìn ra, mắt hơi mở lớn.
– “Gì cơ? Chú nào? Con kể rõ cho bố nghe xem nào!” – Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã lạc đi.
Thằng Tí ngây thơ không để ý sắc mặt bố, cứ tiếp tục kể:
– “Chú Nam hôm trước mang xe đạp tới sửa giúp mẹ. Chú Long đem bánh kem tới, mẹ nói là chú bạn cũ. Còn chú Dũng hay ghé nhà mẹ ban trưa, lúc đó con đang ngủ nên không thấy chú nói gì.”
Anh Quang chết lặng. Trong lòng, cơn giận cuộn lên. Anh đứng bật dậy, làm đổ cả bát nước mắm.
– “Dũng nào? Cái thằng Dũng sửa điện hả? Sao nó lại tới giờ đó?”
Chị Hoa đặt vội cái dĩa bánh xuống, mặt tái đi:
– “Anh nghe con nói lung tung rồi tưởng bậy! Chú Dũng hôm đó mẹ gọi đến sửa máy bơm, nó hư giữa trưa. Có gì đâu?”
Anh Quang không nói gì. Anh đi ra sân, châm điếu thuốc. Tay anh run lên, khói thuốc bay nghẹn nơi cổ họng. Mắt anh đỏ hoe, không biết vì khói hay vì lòng nghi ngờ đang thiêu đốt trong lồng ngực.
Ở trong nhà, chị Hoa lặng lẽ dắt thằng Tí đi rửa tay. Mặt chị không còn cười nữa. Đôi mắt chị có chút gì u uẩn.
Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Anh Quang không hỏi gì thêm. Nhưng trong lòng anh, cơn bão vẫn chưa ngừng.
Sáng hôm sau, anh gọi Tí ra ngồi nói chuyện riêng. Anh giả vờ như đang chơi đùa, nhưng giọng nghiêm trọng:
– “Con trai, nói thật cho bố nghe nhé. Những chú tới nhà mẹ, có ai ôm mẹ hay làm gì lạ không?”
Thằng Tí gãi đầu, ngẫm nghĩ:
– “Không bố ạ… nhưng… có lần con thấy mẹ với chú Dũng ngồi nói chuyện lâu lắm ở hiên nhà.”
Anh Quang gằn giọng:
– “Rồi sao nữa?”
– “Mẹ khóc, chú Dũng lau nước mắt cho mẹ. Con đứng trong buồng nhìn qua khe cửa.”
Tim anh thắt lại. Lau nước mắt? Nói chuyện gì lâu thế?
Tối hôm đó, anh lén mở điện thoại của vợ. Sau nhiều lần đoán mật khẩu, cuối cùng anh vào được. Trong mục tin nhắn, không có gì đáng nghi. Nhưng trong thư mục ảnh, có một tấm hình khiến anh chết lặng: chị Hoa và thằng Tí đứng cạnh một ngôi mộ mới đắp, phía sau là chú Dũng.
Anh bấm xem kỹ. Trên bia mộ ghi rõ: “Nguyễn Thị Hiền – mẹ ruột chị Hoa, mất ngày 4 tháng trước.”
Dưới tấm ảnh là tin nhắn chị gửi cho chú Dũng:
“Cảm ơn anh đã thay Quang đưa mẹ em đi đoạn đường cuối… Em biết Quang bận công trình, nhưng nhìn mẹ ra đi không có người thân bên cạnh, em đau lắm…”
Anh Quang như bị ai tát thẳng vào mặt. Anh nhớ lại hôm ấy, đúng lúc công trình đang đổ bê tông, anh không kịp nghe điện thoại. Sau đó chỉ nhận được tin nhắn ngắn gọn: “Mẹ mất rồi…”
Anh buông điện thoại. Ngồi thẫn thờ giữa đêm.
Sáng hôm sau, anh nhìn vợ đang lúi húi rửa bát, đứa con thì đang ngồi học bài. Không ai nói gì. Nhưng trong lòng anh, thứ nghi ngờ đã lặng lẽ rút lui, nhường chỗ cho nỗi xót xa. Xót vì hiểu sai người vợ tảo tần. Xót vì mình để chị gánh vác cả gia đình, lẫn nỗi đau mất mẹ một mình.
Tối ấy, anh gọi Tí lại, đưa thêm cho nó 100 nghìn:
– “Mẹ con là người giỏi nhất nhà. Sau này lớn lên, con phải biết trân trọng mẹ nghe chưa?”
Tí ngơ ngác gật đầu, rồi lí nhí hỏi:
– “Thế… bố không giận chú Dũng nữa hả?”
Anh Quang cười buồn:
– “Không con à… Bố nợ chú ấy một lời cảm ơn.”
Kể từ buổi sáng ấy, anh Quang đổi hẳn. Không còn những câu hỏi bóng gió, không còn ánh mắt dò xét hay những cơn bực dọc âm ỉ. Anh đi chợ sớm cùng vợ, đèo chị trên chiếc xe máy cũ kĩ. Tối về, anh chơi với con, kể cho nó nghe chuyện hồi nhỏ bố từng đi bắt chim sẻ bằng nẹp tre, từng nhịn đói nhiều ngày để mẹ mua cho một đôi dép tổ ong.
Thằng Tí cười toe toét, vừa nghe vừa gặm nửa trái xoài chấm muối ớt. Nó đâu biết rằng, chỉ mấy ngày trước, một câu trả lời vô tình của nó suýt nữa khiến mái nhà này nghiêng ngả.
Anh Quang một lần nữa lặng lẽ mở điện thoại vợ. Không phải để kiểm tra, mà để đọc lại đoạn tin nhắn ngắn ngủi với chú Dũng:
“Cảm ơn anh vì đã thay Quang ở bên mẹ em lúc cuối. Nếu hôm ấy không có anh, chắc em ngã gục rồi…”
Lúc ấy anh mới chợt hiểu: không phải lúc nào người đàn ông xuất hiện bên vợ mình cũng là “người thứ ba”. Có khi, họ là người cứu rỗi những giây phút yếu lòng – đúng lúc người chồng mà họ tin tưởng nhất lại không thể ở bên.
Ngày hôm sau, anh đến tiệm điện gần chợ. Gặp chú Dũng đang hì hục sửa chiếc nồi cơm điện cho khách, anh gãi đầu chào:
– “Dũng… có rảnh thì qua nhà anh chơi. Uống chén rượu nhạt.”
Chú Dũng ngẩng đầu, bất ngờ vài giây rồi gật đầu cười:
– “Tối nhé, em mang theo chai rượu quê.”
Tối hôm ấy, ba người ngồi quanh mâm cơm. Anh rót rượu, mời Dũng một ly:
– “Cảm ơn cậu, vì đã thay tôi chăm sóc vợ con tôi lúc tôi không thể.”
Chị Hoa quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe. Còn Dũng thì gãi đầu, cười gượng:
– “Có gì đâu anh. Nhà gần, bà con với nhau, giúp được thì giúp. Nhưng… cũng may anh hiểu. Có người khác chắc đã không giữ nổi.”
Bữa cơm ấy, ba người nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Những hiểu lầm như cơn mưa rào, ào đến rồi rút đi, để lại bầu trời trong trẻo hơn.
Nhiều năm sau, khi Tí đã lớn, anh Quang mới kể cho con nghe câu chuyện ngày xưa. Cậu thiếu niên phì cười:
– “Vậy là hồi đó vì con mà suýt tan nhà à bố?”
Anh Quang xoa đầu con, mỉm cười:
– “Con nói thật, nhưng người lớn nhiều khi không đủ bình tĩnh để hiểu sự thật. Câu trả lời của con khiến bố tỉnh ra. Người mình thương, không phải lúc nào cũng nên nghi ngờ – nhất là khi họ gồng gánh mọi thứ một mình.”
– “Vậy nếu mai mốt vợ con khóc với người khác thì sao bố?”
Anh Quang lặng vài giây, rồi đáp:
– “Hỏi kỹ rồi hẵng giận. Không ai đáng bị tổn thương vì những thứ mình tự tưởng tượng.”