Home Blog

Bố đi làm xa về cho con 500k rồi hỏi dò, lúc bố đi làm có chú nào đến tìm mẹ không, câu trả lời của người con khiến người cha ng//ã ng//ửa

“Bố đi làm xa về, râu mọc dài lởm chởm, mặt sạm nắng nhưng tay vẫn không quên đưa cho thằng Tí 500 nghìn. Ông xoa đầu nó, cười hiền: ‘Mấy tháng bố không có nhà, có chú nào đến tìm mẹ không con?’
Câu trả lời ngây thơ của thằng bé khiến ông lặng người, tim như bị ai bóp nghẹt.”

Anh Quang là một người thợ xây, sống ở một vùng quê nghèo miền Trung. Sau Tết, anh khăn gói ra Bắc làm công trình, gửi lại vợ và đứa con trai 7 tuổi tên Tí ở nhà. Cuộc sống mưu sinh khắc nghiệt, mỗi tháng anh gửi về vài ba triệu, để vợ con chi tiêu.

Lần này, công trình kéo dài hơn dự kiến. Gần 6 tháng anh mới có dịp về lại quê. Trên chuyến xe đêm, anh nằm co ro giữa ghế, tay ôm khư khư túi đồ, trong đó có ít quà bánh và 500 nghìn dành cho thằng Tí – món quà nhỏ cho một đứa bé suốt nửa năm không được gặp cha.

Vừa về đến cổng, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã thấy thằng Tí lon ton chạy ra. Nó nhảy cẫng lên khi thấy anh, gương mặt rạng rỡ như có ánh mặt trời.

– “Bố về rồi! Bố về thiệt rồi!” – Nó ôm chầm lấy anh.

Chị Hoa – vợ anh – từ trong bếp chạy ra, tay còn dính bột bánh. Gặp chồng, chị hơi khựng lại rồi vội vàng nở nụ cười:

– “Anh về sớm hơn em tưởng… Đã ăn gì chưa? Em đang làm bánh bèo bán chợ, để em lấy cho anh tô nóng.”

Anh Quang nhìn vợ, ánh mắt có gì đó không giống lần trước. Không phải vì chị khác lạ, mà vì chính anh đang mang một sự nghi ngờ âm ỉ.

Suốt mấy tháng làm ở công trình, mấy ông bạn cứ rỉ tai nhau về chuyện vợ con ở quê, về những cuộc “viếng thăm” lúc chồng vắng mặt. Anh không muốn nghĩ đến, nhưng trong đầu lại văng vẳng mãi.

Lúc hai bố con ngồi chơi trong nhà, anh đưa 500 nghìn cho Tí:

– “Bố có quà nè. Con thích gì thì mua nha!”

Thằng Tí reo lên sung sướng, nhảy lên nhảy xuống. Một lát sau, khi hai cha con ngồi ăn cơm, anh giả vờ hỏi:

– “À, mấy tháng bố không có nhà, có ai tới tìm mẹ không con?”

Tí vừa nhai cơm vừa đáp tỉnh bơ:

– “Có chứ bố! Có mấy chú tới chơi với mẹ lắm!”

Anh Quang khựng lại. Đôi đũa trên tay rơi xuống bàn đánh cạch. Chị Hoa từ bếp nhìn ra, mắt hơi mở lớn.

– “Gì cơ? Chú nào? Con kể rõ cho bố nghe xem nào!” – Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã lạc đi.

Thằng Tí ngây thơ không để ý sắc mặt bố, cứ tiếp tục kể:

– “Chú Nam hôm trước mang xe đạp tới sửa giúp mẹ. Chú Long đem bánh kem tới, mẹ nói là chú bạn cũ. Còn chú Dũng hay ghé nhà mẹ ban trưa, lúc đó con đang ngủ nên không thấy chú nói gì.”

Anh Quang chết lặng. Trong lòng, cơn giận cuộn lên. Anh đứng bật dậy, làm đổ cả bát nước mắm.

– “Dũng nào? Cái thằng Dũng sửa điện hả? Sao nó lại tới giờ đó?”

Chị Hoa đặt vội cái dĩa bánh xuống, mặt tái đi:

– “Anh nghe con nói lung tung rồi tưởng bậy! Chú Dũng hôm đó mẹ gọi đến sửa máy bơm, nó hư giữa trưa. Có gì đâu?”

Anh Quang không nói gì. Anh đi ra sân, châm điếu thuốc. Tay anh run lên, khói thuốc bay nghẹn nơi cổ họng. Mắt anh đỏ hoe, không biết vì khói hay vì lòng nghi ngờ đang thiêu đốt trong lồng ngực.

Ở trong nhà, chị Hoa lặng lẽ dắt thằng Tí đi rửa tay. Mặt chị không còn cười nữa. Đôi mắt chị có chút gì u uẩn.

Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Anh Quang không hỏi gì thêm. Nhưng trong lòng anh, cơn bão vẫn chưa ngừng.

Sáng hôm sau, anh gọi Tí ra ngồi nói chuyện riêng. Anh giả vờ như đang chơi đùa, nhưng giọng nghiêm trọng:

– “Con trai, nói thật cho bố nghe nhé. Những chú tới nhà mẹ, có ai ôm mẹ hay làm gì lạ không?”

Thằng Tí gãi đầu, ngẫm nghĩ:

– “Không bố ạ… nhưng… có lần con thấy mẹ với chú Dũng ngồi nói chuyện lâu lắm ở hiên nhà.”

Anh Quang gằn giọng:

– “Rồi sao nữa?”

– “Mẹ khóc, chú Dũng lau nước mắt cho mẹ. Con đứng trong buồng nhìn qua khe cửa.”

Tim anh thắt lại. Lau nước mắt? Nói chuyện gì lâu thế?

Tối hôm đó, anh lén mở điện thoại của vợ. Sau nhiều lần đoán mật khẩu, cuối cùng anh vào được. Trong mục tin nhắn, không có gì đáng nghi. Nhưng trong thư mục ảnh, có một tấm hình khiến anh chết lặng: chị Hoa và thằng Tí đứng cạnh một ngôi mộ mới đắp, phía sau là chú Dũng.

Anh bấm xem kỹ. Trên bia mộ ghi rõ: “Nguyễn Thị Hiền – mẹ ruột chị Hoa, mất ngày 4 tháng trước.”

Dưới tấm ảnh là tin nhắn chị gửi cho chú Dũng:

“Cảm ơn anh đã thay Quang đưa mẹ em đi đoạn đường cuối… Em biết Quang bận công trình, nhưng nhìn mẹ ra đi không có người thân bên cạnh, em đau lắm…”

Anh Quang như bị ai tát thẳng vào mặt. Anh nhớ lại hôm ấy, đúng lúc công trình đang đổ bê tông, anh không kịp nghe điện thoại. Sau đó chỉ nhận được tin nhắn ngắn gọn: “Mẹ mất rồi…”

Anh buông điện thoại. Ngồi thẫn thờ giữa đêm.

Sáng hôm sau, anh nhìn vợ đang lúi húi rửa bát, đứa con thì đang ngồi học bài. Không ai nói gì. Nhưng trong lòng anh, thứ nghi ngờ đã lặng lẽ rút lui, nhường chỗ cho nỗi xót xa. Xót vì hiểu sai người vợ tảo tần. Xót vì mình để chị gánh vác cả gia đình, lẫn nỗi đau mất mẹ một mình.

Tối ấy, anh gọi Tí lại, đưa thêm cho nó 100 nghìn:

– “Mẹ con là người giỏi nhất nhà. Sau này lớn lên, con phải biết trân trọng mẹ nghe chưa?”

Tí ngơ ngác gật đầu, rồi lí nhí hỏi:

– “Thế… bố không giận chú Dũng nữa hả?”

Anh Quang cười buồn:

– “Không con à… Bố nợ chú ấy một lời cảm ơn.”

Kể từ buổi sáng ấy, anh Quang đổi hẳn. Không còn những câu hỏi bóng gió, không còn ánh mắt dò xét hay những cơn bực dọc âm ỉ. Anh đi chợ sớm cùng vợ, đèo chị trên chiếc xe máy cũ kĩ. Tối về, anh chơi với con, kể cho nó nghe chuyện hồi nhỏ bố từng đi bắt chim sẻ bằng nẹp tre, từng nhịn đói nhiều ngày để mẹ mua cho một đôi dép tổ ong.

Thằng Tí cười toe toét, vừa nghe vừa gặm nửa trái xoài chấm muối ớt. Nó đâu biết rằng, chỉ mấy ngày trước, một câu trả lời vô tình của nó suýt nữa khiến mái nhà này nghiêng ngả.

Anh Quang một lần nữa lặng lẽ mở điện thoại vợ. Không phải để kiểm tra, mà để đọc lại đoạn tin nhắn ngắn ngủi với chú Dũng:

“Cảm ơn anh vì đã thay Quang ở bên mẹ em lúc cuối. Nếu hôm ấy không có anh, chắc em ngã gục rồi…”

Lúc ấy anh mới chợt hiểu: không phải lúc nào người đàn ông xuất hiện bên vợ mình cũng là “người thứ ba”. Có khi, họ là người cứu rỗi những giây phút yếu lòng – đúng lúc người chồng mà họ tin tưởng nhất lại không thể ở bên.

Ngày hôm sau, anh đến tiệm điện gần chợ. Gặp chú Dũng đang hì hục sửa chiếc nồi cơm điện cho khách, anh gãi đầu chào:

– “Dũng… có rảnh thì qua nhà anh chơi. Uống chén rượu nhạt.”

Chú Dũng ngẩng đầu, bất ngờ vài giây rồi gật đầu cười:

– “Tối nhé, em mang theo chai rượu quê.”

Tối hôm ấy, ba người ngồi quanh mâm cơm. Anh rót rượu, mời Dũng một ly:

– “Cảm ơn cậu, vì đã thay tôi chăm sóc vợ con tôi lúc tôi không thể.”

Chị Hoa quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe. Còn Dũng thì gãi đầu, cười gượng:

– “Có gì đâu anh. Nhà gần, bà con với nhau, giúp được thì giúp. Nhưng… cũng may anh hiểu. Có người khác chắc đã không giữ nổi.”

Bữa cơm ấy, ba người nói chuyện nhiều hơn bao giờ hết. Những hiểu lầm như cơn mưa rào, ào đến rồi rút đi, để lại bầu trời trong trẻo hơn.

Nhiều năm sau, khi Tí đã lớn, anh Quang mới kể cho con nghe câu chuyện ngày xưa. Cậu thiếu niên phì cười:

– “Vậy là hồi đó vì con mà suýt tan nhà à bố?”

Anh Quang xoa đầu con, mỉm cười:

– “Con nói thật, nhưng người lớn nhiều khi không đủ bình tĩnh để hiểu sự thật. Câu trả lời của con khiến bố tỉnh ra. Người mình thương, không phải lúc nào cũng nên nghi ngờ – nhất là khi họ gồng gánh mọi thứ một mình.”

– “Vậy nếu mai mốt vợ con khóc với người khác thì sao bố?”

Anh Quang lặng vài giây, rồi đáp:

– “Hỏi kỹ rồi hẵng giận. Không ai đáng bị tổn thương vì những thứ mình tự tưởng tượng.”

Chồng tôi 50 t:.uổi đòi b:.ỏ v:.ợ để cưới bạn của con gái, tôi cũng thành toàn cho ông ấy, chờ đến đêm tân hôn tôi gọi cho cháu gái kia nói đúng 1 câu rồi cúp máy, chắc mai thôi là c:ặp đấy ly hôn thôi .

“Đêm tân hôn, tôi chỉ nói đúng một câu, và cô gái kia sững người im lặng. Tôi tắt máy. Còn ông chồng năm mươi tuổi của tôi thì chắc chưa hiểu rằng… đó là dấu chấm hết của thứ ảo vọng trẻ trung mà ông ta theo đuổi.”

Tôi năm nay bốn mươi tám tuổi, là một người phụ nữ bình thường, không quá nổi bật, cũng chẳng phải quá tầm thường. Tôi có chồng, có con, có một mái nhà từng yên ấm suốt hơn hai mươi năm. Những tưởng, khi con cái khôn lớn, hai vợ chồng sẽ yên bình sống nốt quãng đời còn lại bên nhau, đi du lịch, uống trà sáng, xem phim tối, thế mà…

Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình vào một buổi trưa tháng Ba.

Hôm đó, tôi đi làm về sớm. Bước vào nhà, tôi thấy điện thoại của ông để quên trên bàn bếp, màn hình hiện tin nhắn sáng loáng:

“Anh nhớ em quá, mong đến ngày được làm vợ anh ”
Người gửi là Thu Hằng, tôi giật mình. Tên này rất quen… là bạn thân của con gái tôi, con bé vẫn hay sang chơi, gọi tôi là “dì”, líu lo kể chuyện học hành.

Tôi run tay. Tôi cố giữ bình tĩnh mở điện thoại, mở luôn cả đoạn chat dài dằng dặc, ảnh chụp, giọng nói, lời lẽ tình tứ. Cảm giác như bị ai đó dội một xô nước lạnh vào mặt. Tim tôi không đau theo kiểu bị phản bội – mà như bị sỉ nhục. Người đàn ông tôi gắn bó hai mươi mấy năm, không ngờ lại tơ tưởng đến một đứa con gái còn non nớt, kém ông tận ba mươi tuổi, lại là bạn thân của con ruột mình.

Tối đó, tôi không làm ầm lên. Tôi lặng lẽ nấu cơm, dọn dẹp, nhìn ông ta ăn uống bình thường như thể mọi chuyện đều trong sáng. Tôi quan sát từng cử chỉ, từng cái nhìn lảng tránh, từng tiếng thở dài cố giấu. Ông nghĩ tôi không biết. Nhưng tôi biết.

Ba tuần sau, ông thú nhận. Một cách… thản nhiên.

– Anh xin lỗi, anh không còn cảm giác với em nữa. Anh… anh yêu người khác.

Tôi nhìn ông, cố gắng giữ bình tĩnh:

– Là Thu Hằng?

Ông ngẩng lên, mặt biến sắc. Tôi gật đầu:

– Tôi biết hết rồi. Điện thoại, tin nhắn, ảnh.

Ông cúi đầu, nhưng không có vẻ ăn năn. Thay vào đó là một câu nói khiến tôi sững người:

– Em cho anh ly hôn. Anh muốn cưới cô ấy.

Tôi cười. Lạnh.

– Cưới? Cưới thật sao?

– Ừ. Cô ấy đồng ý. Gia đình cô ấy… cũng tán thành. Chỉ cần em ký.

Tôi đã tưởng mình sẽ gào lên, sẽ đập phá, sẽ mắng chửi. Nhưng lạ thay, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ nói một câu:

– Được. Tôi ký.

Tin hai người họ cưới nhau lan khắp khu phố. Mọi người bán tín bán nghi. Nhiều người bảo tôi dại, để chồng đi không níu kéo. Họ đâu biết tôi chẳng có gì để tiếc. Một người đàn ông năm mươi, bỏ vợ bỏ con để chạy theo một cô gái mới ngoài hai mươi – thì đó không phải là “yêu”, đó là ảo tưởng.

Tôi bình tĩnh đến lạ. Thậm chí còn nhắn tin chúc mừng đám cưới. Thu Hằng trả lời bằng emoji trái tim. Tôi mỉm cười. Cô bé ấy nghĩ mình thắng rồi. Nhưng thứ tôi muốn, không phải là tranh giành. Mà là sự thức tỉnh.

Đêm tân hôn, tôi gọi cho Thu Hằng. Cô ấy bắt máy, giọng còn hớn hở, chắc đang trong khách sạn, trong bộ váy trắng mà tôi cũng từng mặc hơn hai mươi năm trước. Tôi chỉ nói đúng một câu:

“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”

Cô im lặng. Tôi cúp máy.

Câu nói ấy – là mồi lửa. Tôi biết, nó sẽ dấy lên trong cô ấy một chuỗi hoài nghi, lo sợ, và sớm thôi… tan vỡ.

Thu Hằng không ngủ được đêm đó.

Cuộc gọi vỏn vẹn vài giây ấy cứ vang lên trong đầu cô như một lời nguyền. Giọng người phụ nữ kia – người mà cô từng gọi là “dì” – không tức giận, không khóc lóc, không níu kéo. Mà lại bình tĩnh đến rợn người.

“Cháu có biết vì sao ông ấy không còn sống với con gái mình nữa không?”

Câu hỏi ấy xoáy sâu như một mũi dao vào trong tâm trí cô. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh – người mà giờ cô gọi là “chồng”. Ông ấy đang ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ. Cô ngồi dậy, bật đèn, nhìn gương mặt ông ta – một người đàn ông ngoài 50, trán nhăn, tóc đã lốm đốm bạc. Cô cố tự nhủ mình yêu ông vì sự chín chắn, vì những lời ngọt ngào, vì ông “hiểu cô hơn những chàng trai trẻ nông nổi”. Nhưng giờ đây… sao trong lòng lại trống rỗng đến lạ?

Thu Hằng nhớ lại lần đầu ông ấy ngỏ lời:

“Anh không thể ngủ được khi không nghĩ đến em…”
Cô choáng ngợp. Một người đàn ông từng trải, thành đạt, có vợ con đàng hoàng – lại mê mình đến thế? Cô thấy mình đặc biệt. Thấy mình chiến thắng cả thế giới phụ nữ ngoài kia.

Nhưng khi cuộc sống chính thức bắt đầu – từ sau đám cưới hôm qua – cô mới ngộ ra, ông ấy không còn hấp dẫn như trong tưởng tượng. Không có những buổi tối cà phê, xem phim, chở nhau trên xe máy như cô từng mơ. Ông không thích nghe nhạc, không biết trend TikTok, không thích đi xa, không hiểu tiếng lóng giới trẻ, không biết pha cà phê kiểu Hàn mà cô thích.

Tệ hơn, ông ấy… hay cau có. Mỗi khi cô cười quá lớn, ông bảo “ồn ào”. Mỗi khi cô chụp ảnh sống ảo, ông thở dài lắc đầu. Cô thấy như sống cùng một bố già khó tính, không phải người tình trong mộng.

Mà, chính xác thì… ông ấy từng là bố của bạn cô.

Tôi không cần làm gì thêm. Không cần chửi rủa, không cần trả đũa. Cuộc sống sẽ dạy cho cả hai bài học mà họ chưa từng học:

Sự mê muội vì cảm giác được “trẻ lại”, sẽ không kéo dài được lâu… khi thực tế ập đến.

Tuần sau, con gái tôi gọi về. Nó giận đến mức khóc:

– Mẹ… sao mẹ không nói gì với con? Sao mẹ để bố cưới Thu Hằng? Mẹ biết từ khi nào?

Tôi nhẹ nhàng:

– Mẹ biết trước cả khi con biết. Nhưng mẹ không cần phải nói gì cả. Bố con tự chọn. Con bé kia cũng vậy.

Nó lặng người. Tôi hiểu. Con bé thương bố. Nhưng giờ, nó thương tôi nhiều hơn. Tôi không cần thắng. Tôi chỉ cần bình an.

Tin lan đi nhanh hơn cả lúc cưới. Cô dâu trẻ chuyển về nhà mẹ đẻ. Người đàn ông năm mươi lủi thủi một mình trong căn chung cư nhỏ. Con gái không còn gọi điện như xưa. Bạn bè dần tránh mặt. Họ bảo ông “khủng hoảng tuổi già”, “mất phương hướng”, “ảo tưởng sức quyến rũ của mình”.

Một buổi sáng mùa thu, ông tìm đến tôi.

Ông ngồi im lặng rất lâu trước khi nói:

– Anh sai rồi.

Tôi gật đầu:

– Ừ. Nhưng sai không phải vì cưới nó. Sai là anh đánh đổi cả gia đình để chạy theo ảo ảnh của sự trẻ trung.

Ông cúi đầu:

– Em… có thể tha thứ cho anh không?

Tôi nhìn ông thật lâu. Gió ngoài trời bắt đầu se lạnh. Tôi lấy áo khoác lên vai mình:

– Tha thứ thì dễ. Nhưng… quay lại thì không. Chúng ta không còn gì để cứu vãn nữa đâu, anh ạ.

Tôi đứng dậy, bước đi. Không quay đầu.

Tôi học cách sống một mình. Sáng đọc sách, tối đi dạo. Tôi học thiền, học yoga, học nấu những món ăn chỉ dành cho mình. Tôi không cần ai để chứng minh giá trị của mình. Bởi chính tôi – với những tổn thương từng có – đã là một phiên bản đủ đầy, mạnh mẽ.

Còn ông – người đàn ông từng ngủ cạnh tôi hai mươi năm – giờ chỉ là một ký ức mờ nhạt. Một hồi chuông cảnh tỉnh mà tôi đã vượt qua. Tôi không hận. Tôi không tiếc. Tôi chỉ biết… cảm ơn.

“Tôi từng là người vợ bị phản bội, là người mẹ đau lòng, là người phụ nữ bị tổn thương. Nhưng giờ, tôi là chính tôi – tự do, không thuộc về ai, và không còn chờ ai nữa.”

N;ÓNG: Thu hồi k;hẩn cấp lô thuốc kháng v;iêm l;ởm trên toàn quốc, đến thuốc còn làm vậy được, t;hất đức quá

Sau khi bị thu hồi lô thuốc Alfachim 4.2 vi phạm mức độ 2 ở Hà Nội, Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Long tự nguyện thu hồi lô thuốc này trên toàn quốc.

Thu hồi toàn quốc đối với lô thuốc viên nén Alfachim 4.2 - Ảnh 1.

Viên nén Alfachim 4.2 (Chymotrypsin tương đương 21 microkatal chymotrypsin, 4200 IU) của Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Long sản xuất

Cục Quản lý dược (Bộ Y tế) vừa có quyết định thu hồi toàn quốc đối với lô thuốc viên nén Alfachim 4.2 (Chymotrypsin tương đương 21 microkatal chymotrypsin, 4200 IU), số đăng ký VD-34573-20, số lô 03010624, do Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Long sản xuất.

Trước đó, ngày 15-5, Cục Quản lý dược đã có quyết định thu hồi thuốc viên nén Alfachim 4.2 nêu trên trên địa bàn Hà Nội.

Lý do thu hồi căn cứ vào phiếu kiểm nghiệm của Viện Kiểm nghiệm thuốc trung ương cho biết lô thuốc nói trên không đạt yêu cầu chất lượng.

Sau đó, Cục Quản lý dược đã yêu cầu Công ty Dược phẩm Cửu Long phối hợp lấy thêm hai mẫu bổ sung để gửi về cơ quan kiểm nghiệm nhằm kiểm tra lại chất lượng theo chỉ tiêu định lượng.

Tuy nhiên dù đã quá 15 ngày kể từ thời điểm Cục Quản lý dược ban hành công văn yêu cầu phối hợp, Công ty Dược phẩm Cửu Long chưa báo cáo kết quả kiểm nghiệm bổ sung, mà mới chỉ gửi thông tin liên quan đến quá trình sản xuất, phân phối và thu hồi sản phẩm. Lý do là các đơn vị kiểm nghiệm hiện đang có nhiều mẫu gửi đến nên thời gian chờ kiểm nghiệm có dài hơn.

Vì thế doanh nghiệp này sau đó đã có văn bản đề nghị thu hồi tự nguyện đối với lô thuốc Alfachim 4.2 vi phạm. Trên cơ sở đề nghị này cùng với các lý do nêu trên, Cục Quản lý dược đã ra quyết định thu hồi toàn quốc đối với lô thuốc.

Theo quyết định của cục, Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Long phải khẩn trương phối hợp với hệ thống phân phối thuốc, gửi thông báo thu hồi đến tất cả các cơ sở bán buôn, bán lẻ, sử dụng sản phẩm Alfachim 4.2 thuộc lô 03010624.

Toàn bộ quá trình thu hồi phải được triển khai trong vòng 2 ngày kể từ ngày ký công văn, báo cáo kết quả thu hồi, bao gồm số lượng sản xuất, phân phối, lượng thuốc đã thu hồi, cùng các bằng chứng thực hiện tại từng cơ sở, trong vòng 18 ngày.

Cục Quản lý dược yêu cầu Sở Y tế các tỉnh, thành phố, cũng như y tế các ngành, thông báo rộng rãi việc thu hồi tới các cơ sở sử dụng, đồng thời cập nhật thông tin thu hồi trên website chính thức.

Các đơn vị liên quan cần giám sát chặt chẽ quá trình thu hồi, xử lý nghiêm các trường hợp cố tình không chấp hành, báo cáo kết quả về Cục Quản lý dược để kịp thời xử lý.

Riêng với Sở Y tế TP Hà Nội và Sở Y tế tỉnh Vĩnh Long – nơi đặt trụ sở và nhà máy sản xuất của Công ty Dược phẩm Cửu Long – cơ quan chức năng đề nghị tăng cường giám sát việc thu hồi thuốc, đánh giá mức độ triệt để của hoạt động này.

Nếu sản phẩm vi phạm vẫn còn khả năng tiếp tục lưu hành, sử dụng trên thị trường và có thể ảnh hưởng xấu đến sức khỏe người dùng, các đơn vị cần báo cáo ngay để có biện pháp xử lý.

Việc một lô thuốc điều trị không đạt tiêu chuẩn bị phát hiện và thu hồi cho thấy hệ thống giám sát chất lượng thuốc đang phát huy vai trò.

Alfachim 4.2 là thuốc chứa enzym Chymotrypsin, thường được chỉ định trong điều trị viêm, phù nề do chấn thương hoặc sau phẫu thuật. Việc sử dụng thuốc không đảm bảo hàm lượng hoạt chất có thể ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị.

Lên thăm con trai ở rể nhà vợ, con trai từ trong bếp đi ra nói “Bố mẹ vợ con đi tập thể dục, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ. Còn vợ con thì vẫn đang ngủ”, con tôi cười trả lời khiến tôi càng t::ức, ngay hôm sau tôi về bán hết đàn lợn ở quê….

“Thằng Tú là đứa con trai duy nhất của tôi. Từ ngày nó lấy vợ trên phố và ‘ở rể’ theo lời người ta nói, tôi cũng đành chặc lưỡi. Người làm cha, miễn con mình sống tử tế là được. Nhưng đến khi lên thành phố thăm nó, nghe cái câu đầu tiên nó cười cười nói ra, tự dưng tôi thấy cả đời mình ở quê hóa ra chỉ là chuyện cười cho người ta kể lại.”

Trời mới hửng sáng, tôi đã kéo chiếc ba lô cũ, lưng áo còn dính mùi cám lợn, bắt xe từ quê lên thành phố thăm thằng Tú. Gọi là thăm, chứ thật ra là tôi nhớ nó. Từ ngày lấy vợ, nó hiếm khi về quê. Vợ chồng tôi già rồi, mảnh vườn sau nhà quạnh hiu, chỉ có đàn lợn là còn vui. Mỗi lần nghe tiếng lợn kêu, tôi lại nhớ cái giọng thằng Tú thuở nhỏ, nhõng nhẽo gọi “bố ơi”.

Chuyến xe dài hun hút, vừa dằn xóc vừa ngột ngạt. Nhưng lòng tôi thì háo hức, tay vẫn ôm khư khư túi quà – vài lạng giò quê, ít măng khô, với con gà mái mơ mẹ nó nhốt từ chiều hôm qua. Của quê ít ỏi, nhưng đậm tình.

Đến nơi, tôi đứng trước cánh cửa sắt của một căn chung cư cao tầng. Tôi gọi điện cho nó, một lát sau cửa mở. Thằng Tú ló ra, tay còn cầm cái thìa, mùi trứng chiên vương trên áo. Thằng bé gầy đi, nhưng mắt vẫn sáng, chỉ là nụ cười nó hôm nay… khác lạ quá.

– Bố? Ơ bố lên mà không báo trước…
– Báo trước để mày viện cớ à? – tôi cười nhẹ, trêu cho vui.
– Không có đâu, không có đâu… – nó gãi đầu – Bố mẹ vợ con đi tập thể dục, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ. Còn vợ con thì vẫn đang ngủ…

Tôi chết lặng.

Không phải vì câu “vợ con vẫn đang ngủ”, mà là cách nó nói cái câu ấy. Nhẹ hều, dửng dưng, như thể chuyện thường tình. Con trai tôi, vốn là đứa lễ độ, chưa từng để tôi đụng tay vào nước lạnh khi ở nhà. Nay lại cười cười, kể chuyện vợ ngủ nướng trong khi nó cặm cụi dưới bếp.

Tôi bước vào. Nhà đẹp, tiện nghi đủ đầy. Nhưng sao lòng tôi thấy trống rỗng. Bố mẹ vợ nó ở đâu? Vợ nó đang ngủ? Còn nó thì hì hục chiên trứng cho ai?

Thằng Tú bày bữa sáng ra bàn – toàn món đơn giản: trứng, bánh mì, sữa đậu nành. Tôi nhai từng miếng mà như nhai sự cam chịu. Thằng con tôi, người tôi dạy lớn lên bằng mồ hôi đất ruộng, giờ lại sống thế này sao?

– Thế… mày nấu ăn sáng hàng ngày à?

Nó gật đầu.

– Vâng, vợ con dậy muộn. Với cả bố mẹ vợ quen ăn theo giờ của họ. Con tranh thủ nấu sớm cho tiện…

Tôi đặt đũa xuống. Bỗng thấy miếng trứng như nghẹn ở cổ.

Trưa hôm đó, tôi chẳng gặp được ai ngoài nó. Vợ nó ngủ đến hơn 10 giờ, bước ra gật đầu chào rồi… lên phòng cắm cúi vào laptop. Mẹ vợ nó về, thấy tôi thì chỉ cười xã giao: “Ông lên chơi à? Lâu lắm mới thấy ông đấy…” rồi biến mất vào phòng bếp, như thể nhà này không phải của tôi cũng chẳng phải của con trai tôi.

Tôi ngồi lặng trong góc sô pha, nghe tiếng nồi niêu va chạm trong bếp, không phải do thằng Tú nấu – mà là mẹ vợ nó. Còn nó thì tất bật rửa bát, lau nhà.

Tối đến, sau bữa cơm, tôi kéo nó ra ban công.

– Tú… – tôi ngập ngừng – mày sống thế này ổn không?

Nó cười, mà nụ cười chua chát như vị nước chè đặc.

– Bố à, thời nay không giống ngày xưa. Ở rể cũng là một cách sống. Vợ con có công việc tốt, nhà này là của nhà vợ, con chỉ cần không làm phiền họ là được. Con cũng có lương, có đóng góp. Bố mẹ đừng lo…

Tôi gằn giọng:

– Tao không lo chuyện tiền. Tao lo mày sống không ra thân đàn ông. Đàn ông gì mà vợ ngủ còn mình hì hục nấu nướng? Vợ mày… có coi mày ra gì đâu!

Nó quay đi, không nói gì. Tôi bỗng thấy lòng mình đầy giận, đầy buồn. Tự nhiên tôi thấy… tôi thất bại. Một đời làm lụng, dạy con biết sống biết tự trọng, giờ nó lại cười cười làm người giúp việc không công trong chính “nhà của vợ nó”.

Đêm đó, tôi không ngủ. Sáng sớm hôm sau, tôi bỏ về.

Vừa về đến quê, tôi vào chuồng lợn, nhìn đàn lợn béo ục ịch đang ăn cám mà lòng ngổn ngang. Từng con, từng con, tôi nuôi như nuôi con. Nhưng giờ tôi thấy, tôi cần dứt.

Tôi bán hết đàn lợn hôm ấy.

Vợ tôi sững sờ:

– Ông làm gì vậy? Lợn đang sắp xuất chuồng…

Tôi chỉ đáp:

– Tôi mệt rồi. Tôi muốn rời khỏi cái cảnh này. Ở quê nuôi lợn thì con nó coi thường. Ở phố làm giúp việc thì thiên hạ cười. Tôi muốn sống khác.

Cả làng xôn xao khi nghe tôi bán sạch đàn lợn. Có người hỏi:
– Ông Đình sao thế? Đàn lợn béo tròn, giá lại lên… bán chi vội?

Tôi chỉ cười. Không ai biết, cái chuồng lợn ấy không chỉ nuôi sống gia đình tôi hơn 20 năm, mà còn là nơi tôi nuôi hy vọng vào đứa con trai. Tôi nghĩ rằng chỉ cần mình làm lụng, con mình sẽ nể mình. Nhưng khi thấy nó sống trong một căn hộ đắt tiền, làm công không lời giữa những người coi thường nó, tôi mới hiểu: mình đã lạc hậu thật rồi.

Tôi không trách nó. Tôi trách mình. Trách mình dạy nó sống tử tế mà không biết dạy nó sống có giá.

Mấy ngày sau, tôi bắt đầu thay đổi. Dậy sớm không còn ra chuồng lợn nữa, tôi đi bộ quanh làng. Tôi bắt đầu để ý những thứ trước đây tôi cho là “phí thời gian”: người già học điện thoại, trẻ con học online, có cả lớp dạy làm YouTube ở trụ sở xã.

Một hôm, tôi thấy ông Mẫn – trước từng là bạn đồng niên – đang ghi chép ở quán cà phê ven đường.

– Làm gì đấy, ông Mẫn?

– Viết kịch bản TikTok. Thằng cháu nó bảo quay mấy cái clip nuôi gà, kể chuyện nông thôn lên mạng có tiền. Mới đầu tôi cười, mà giờ… tháng cũng kiếm gần 10 triệu đấy!

Tôi cười phá lên. Nhưng tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc.

Tôi bán đàn lợn rồi. Tôi thất vọng về thằng Tú, đúng. Nhưng tôi đâu thể nằm đó mà oán trời? Mình dạy nó làm người, mình cũng phải làm gương.

Hôm sau, tôi xuống chợ, mua một cái tripod, rồi đi mượn con điện thoại cũ của thằng cháu. Tôi dựng lại chuồng, quay từng góc vườn, kể lại chuyện đời mình. Video đầu tiên là về “Người cha quê lên phố và cái bữa sáng trứng chiên cay đắng”.

Không ai nghĩ một ông già 60 tuổi lại ngồi trước máy quay nói chuyện với trời đất như vậy. Nhưng tôi làm. Một tuần sau, clip ấy có hơn 30.000 lượt xem. Người ta bình luận rôm rả. Có người trẻ nhắn: “Bác ơi, con cũng đang ở rể, mà nghe bác kể con muốn khóc…”

Tôi lặng người.

Hóa ra, thằng Tú không cô đơn.

Nửa tháng sau, có tiếng xe máy trước cổng. Thằng Tú về.

Nó không báo trước, cũng như tôi đã từng không báo trước khi lên thăm nó.

– Bố…

– Vào đi. Vườn vẫn còn gốc mướp mày trồng ngày xưa đấy.

Nó im lặng bước vào. Nhìn thấy chuồng lợn trống, nó hỏi:

– Bố… bán thật à?

– Ừ. Tao chán cảnh sống cho người khác đánh giá. Cũng như mày.

Nó ngồi xuống ghế đá trước hiên. Cái ghế đá rêu phong ấy ngày xưa tôi bế nó ngồi, bón cháo từng muỗng. Nay hai cha con ngồi lại, lặng như mặt ao không gió.

– Bố biết không… sau hôm bố về, con mới hiểu mình đã sống sai. Không phải vì ở rể, mà vì con sống mà không dám đòi tôn trọng.

– Mày nhận ra là tốt rồi – tôi đáp.

– Vợ con… hôm đó nghe bố nói, cũng giận. Nhưng vài hôm sau, cô ấy nói một câu: “Có phải em đã quen được chiều quá rồi không?”

Tôi quay sang nhìn nó. Lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của nó – ánh mắt ngày còn nhỏ bị điểm kém, sợ bố đánh. Nhưng lần này không phải sợ. Là hối lỗi.

– Bố ơi, con xin lỗi. Con đã nghĩ im lặng là cách sống yên ổn. Nhưng con nhận ra, yên ổn không bằng sống đúng.

– Mày định sao?

– Con đang tìm cách xin chuyển việc về gần quê. Con muốn mua mảnh đất nhỏ, hai vợ chồng tự lập. Không ở nhà vợ, cũng không dựa bố mẹ. Chỉ có điều… sẽ khó khăn, vợ con vẫn đang suy nghĩ.

Tôi im lặng, rồi gật đầu.

– Khó thì mới ra người.

Vài tháng sau, kênh TikTok của tôi lên tới 100 ngàn người theo dõi. Có người gửi lời mời phỏng vấn. Người gọi tôi là “ông bố nông dân truyền cảm hứng”. Tôi không màng danh tiếng. Tôi chỉ thấy lòng mình nhẹ hơn.

Thằng Tú dọn ra ở riêng. Một căn nhà nhỏ thuê ở ven đô, vợ chồng nó trồng rau trên ban công, nuôi một con mèo lười. Nhưng lần này, tôi thấy nó cười khác. Không còn là nụ cười ngượng ngùng khi nhắc đến nhà vợ, mà là nụ cười của một người đàn ông thật sự – người dám đứng lên vì chính mình.

Một hôm, tôi livestream hỏi khán giả:

– Theo các bác, sống ở quê nuôi lợn có đáng xấu hổ không?

Một người nhắn lại:

“Không xấu hổ, bác ơi. Chỉ có sống không dám ngẩng mặt mới xấu hổ thôi.”

Tôi cười, nước mắt lưng tròng.

Cuộc đời, dù ở quê hay thành phố, chỉ cần mình sống thẳng – thì đâu cũng là nhà.

Sáng sớm thứ 7, chồng báo phải đưa đối tác đi kí hợp đồng ở Hà Nội nhưng thực chất lại cùng người yêu cũ đi Sầm Sơn thuê kh;;á;;ch sạn h::ú h::í, tôi cười nhạt khi xem tấm ảnh được bạn thân gửi cho: Thế là kế hoạch tr/ả th/ù bắt đầu, ngày nào tôi cũng làm dâu hiền vợ thảo, nấu canh này tẩm bổ cho anh ta suốt 1 năm rồi mới nộp đơn l;y d;ị, nhìn anh ta hạnh phúc bên cô vợ mới, tôi mãn nguyện vô cùng: Cứ chờ đi, kịch hay hãy còn ở phía sau!”

Sáng sớm thứ Bảy, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, nấu canh xương hầm táo đỏ cho chồng – món anh thích nhất. Anh ôm tôi từ phía sau, thì thầm bằng giọng ngái ngủ: “Anh phải đưa đối tác ra Hà Nội ký hợp đồng, chắc đến tối muộn mới về.” Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm. Một tiếng sau, điện thoại rung lên – tin nhắn từ bạn thân: “Mày mở ảnh đi, xem kỹ cái người vừa check-in ở Sầm Sơn với ‘người yêu cũ’ là ai?”

Tôi mở ảnh, zoom kỹ vào từng chi tiết: biển số xe quen thuộc, cái áo sơ mi tôi mới giặt cho anh hôm qua, và… người phụ nữ đó, ôm tay anh tình tứ, đầu tựa lên vai.

Tôi không khóc. Tôi cũng không sốc. Tôi chỉ… cười nhạt. Và từ khoảnh khắc ấy, kế hoạch trả thù của tôi bắt đầu.

Hôn nhân tôi vốn không xuất phát từ tình yêu nồng cháy. Tôi lấy anh khi đã 29, cái tuổi người ta gọi là “gái ế vàng mười”. Còn anh – Tuấn – là mẫu đàn ông lịch thiệp, có công việc ổn định, vẻ ngoài đủ chỉn chu để làm hài lòng mẹ tôi và cái họ nhà chồng. Chúng tôi đến với nhau sau sáu tháng hẹn hò, không ồn ào, không hoa hồng, chỉ là những lần cà phê và vài buổi đi xem phim mà cả hai đều bận gọi điện công việc.

Nhưng tôi không ngờ, người đàn ông trầm lặng ấy lại mang trong mình một ngọn lửa – ngọn lửa của sự phản bội tinh vi.

Suốt ba năm đầu sau cưới, tôi sống trong một cái lồng son lấp lánh. Anh đi làm đúng giờ, tối về ăn cơm tôi nấu, có khi còn phụ rửa bát. Mỗi dịp lễ Tết, anh đều có quà, dù đơn giản. Anh không la hét, không ngoại tình… ít nhất là tôi tưởng vậy. Anh chỉ hay… xa nhà vì “công việc”.

Tôi từng tự hào khoe chồng với bạn bè, gọi mình là người phụ nữ may mắn vì lấy được người đàn ông biết nghĩ cho vợ.

Cho đến cái sáng thứ Bảy định mệnh ấy.

Ảnh được chụp từ xa – nhưng không thể sai vào đâu được. Người đàn ông cầm tay người phụ nữ kia là chồng tôi. Và người phụ nữ ấy… chính là người yêu cũ của anh – Linh – cô nàng “tình đầu” mà tôi tưởng anh đã chôn vùi trong quá khứ.

Tôi không gọi. Không nhắn. Tôi lưu bức ảnh vào điện thoại, khóa lại bằng mật khẩu riêng.

Tối hôm đó, anh về, kêu mệt. Tôi nấu cho anh bát canh nóng, đặt lên bàn.

“Chuyến đi thế nào anh?” – tôi hỏi.

“Cũng ổn. Đối tác hơi khó, nhưng anh xử lý xong rồi.” – anh trả lời, mắt nhìn vào màn hình điện thoại như chẳng có gì xảy ra.

Tôi mỉm cười. Lòng tôi đóng băng.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu “chăm chồng” nhiều hơn. Tôi dậy sớm nấu canh, ghi chú thực đơn dinh dưỡng, dỗ dành anh sau giờ làm. Tôi không tỏ vẻ nghi ngờ, không ghen tuông, không tra hỏi – chỉ lặng lẽ xây dựng hình ảnh một người vợ tận tụy không tì vết.

Mỗi bát canh, tôi đều thêm nấm linh chi, kỷ tử, đông trùng hạ thảo – tôi muốn anh thật khỏe, thật nhiều năng lượng… để rồi khi mất đi mọi thứ, anh sẽ càng tiếc.

Tôi thậm chí còn đề nghị anh gửi thêm tiền về cho mẹ chồng, mua quà cho em gái anh, tổ chức sinh nhật linh đình – tôi làm tất cả, như một nàng dâu chuẩn mực trên mạng xã hội.

Anh say mê với vai diễn “người chồng thành đạt” đến mức quên rằng vợ mình cũng có thể đang diễn.

Tôi bắt đầu thu thập. Tin nhắn, lịch sử định vị, thẻ tín dụng, hóa đơn khách sạn – tất cả tôi lưu trữ kỹ càng. Tôi thuê người theo dõi anh, lắp camera nhỏ trong xe anh, và lưu toàn bộ bản ghi ra ổ cứng bí mật.

Một năm sau – đúng sinh nhật anh – tôi tổ chức một bữa tiệc bất ngờ. Bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều có mặt.

Giữa lúc cao trào, tôi lấy điện thoại, chiếu lên màn hình lớn đoạn video 15 giây: anh và cô ta – trong khách sạn Sầm Sơn.

Căn phòng nín lặng. Mẹ anh ngất xỉu. Em gái anh bật khóc.

Anh quay sang nhìn tôi, mặt trắng bệch: “Em… sao em lại…”

Tôi cười: “Chúc mừng sinh nhật anh. Món quà cuối cùng của em.”

Tôi rời khỏi căn nhà đó hôm sau. Không tranh giành gì – nhà, xe, tài khoản – tôi không lấy một xu. Tôi đưa anh tờ đơn ly hôn đã ký, kèm theo USB chứa toàn bộ bằng chứng.

Anh không nói được lời nào, chỉ cúi gằm mặt.

Ba tháng sau, anh cưới Linh – người tình cũ, người anh từng nói “chỉ là quá khứ”.

Tôi đi du lịch, thay số, chuyển nơi làm việc. Đêm tân hôn của anh, tôi gửi một bó hoa trắng tới khách sạn nơi họ nghỉ, kèm tấm thiệp: “Chúc anh sống thật hạnh phúc. Kịch hay mới chỉ bắt đầu.”

Sau ly hôn, tôi dọn đến một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố – không sang trọng, nhưng đủ yên tĩnh để bắt đầu lại. Ngày đầu tiên trong cuộc đời mới, tôi đứng trước gương, cắt phăng mái tóc dài từng được anh vuốt ve, tự nhủ: “Từ nay, em sống cho chính mình.”

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi tôi từng làm trợ lý giám đốc, suốt ngày chạy theo những bản thảo và lịch họp như cái bóng của anh. Tôi dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào một khóa học digital marketing chuyên sâu, sau đó bắt đầu xây dựng thương hiệu mỹ phẩm thiên nhiên online.

Thương hiệu “Linh Lan” của tôi khởi đầu bằng những đơn hàng nhỏ, vài bài viết chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc da – rồi dần dần được chú ý vì chất lượng thật, trải nghiệm thật. Một năm sau, tôi đã có văn phòng riêng, một nhóm cộng sự tâm huyết, và hàng nghìn khách hàng trung thành.

Tôi vẫn không yêu ai – chưa cần. Với tôi, tự do là món quà quý giá nhất. Tôi tự mua xe, đi du lịch châu Âu, thử nhảy dù, học nấu món Pháp. Mỗi sáng thức dậy không còn phải nghĩ “chồng mình hôm nay sẽ nói dối điều gì”, là một kiểu hạnh phúc.

Về phần Tuấn, tôi không quan tâm nhiều – cho đến khi một người bạn cũ tình cờ kể trong một buổi hội thảo:

“Chồng mày giờ cũng… xuống dốc rồi đấy. Công ty anh ta bị kiện vì một hợp đồng sai sót. Còn con Linh… nghe bảo bỏ việc, ở nhà bán đồ livestream mà chẳng ai xem…”

Tôi không vui cũng chẳng buồn. Tôi chỉ thấy… bình thản. Như thể từng cơn giông đã đi qua, và giờ, bầu trời cứ thế sáng dần.

Nhưng tôi chưa dừng ở đó.

Hai năm sau ly hôn, tôi được mời làm diễn giả tại một diễn đàn doanh nhân trẻ – nơi hội tụ những tên tuổi đang lên của ngành kinh doanh. Tôi gần như không nhận ra cái tên xuất hiện trong danh sách khách mời: “Nguyễn Hoàng Tuấn – Giám đốc điều hành Công ty TNHH T&T” – anh, với chức danh giờ đã là “tạm thời”.

Ngày diễn ra sự kiện, tôi bước lên sân khấu trong bộ vest trắng, mái tóc ngắn sắc sảo, ánh mắt tự tin.

Khi kết thúc bài phát biểu về “Sự tái sinh từ thất bại”, tôi liếc xuống dưới – anh đang ngồi ở hàng ghế cuối, mắt mở to, cằm hơi run. Bên cạnh là Linh – nhợt nhạt, trang điểm dày cộm, ánh mắt lạc lõng.

Sau phần giao lưu, anh tiến lại gần:

“Em… thay đổi nhiều quá… Anh xin lỗi vì…”

Tôi ngắt lời anh bằng một nụ cười rất nhẹ:

“Anh không cần xin lỗi. Nhờ anh mà em mới là em hôm nay.”

Linh đứng bên cạnh, gượng gạo hỏi:

“Em làm bên mỹ phẩm đúng không? Thương hiệu gì ấy nhỉ?”

Tôi đáp bằng giọng lịch sự:

“Linh Lan. Cái tên nghe hơi quen với chị nhỉ?”
(Tôi cố nhấn mạnh chữ “Linh” – ánh mắt lướt qua cô ta như một nhát dao sắc lịm.)

Họ nhìn nhau, im lặng.

Trước khi rời đi, tôi quay lại, nói thêm:

“À, nếu chị cần sản phẩm chăm sóc da, bên em có dòng chống lão hóa rất tốt. Đặc biệt phù hợp với phụ nữ… từng nhiều lần chịu áp lực tâm lý.”

Tôi bước đi, tiếng giày vang đều trên sàn đá – không ngoảnh lại.

Ngày tôi chính thức được vinh danh là một trong “Top 10 phụ nữ truyền cảm hứng năm”, tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi, lòng không vướng một chút hận thù nào nữa.

Họ – anh ta và người cũ – đã tự nhận lấy quả báo của mình.

Còn tôi – người từng là “dâu hiền vợ thảo”, giờ đứng đây, là chính mình, vẹn nguyên và mạnh mẽ.

Đôi khi, trả thù ngọt ngào nhất không phải là khiến ai đó đau khổ ngay lập tức… mà là để họ chứng kiến ta sống hạnh phúc – thứ hạnh phúc mà họ không bao giờ có thể phá vỡ, cũng không bao giờ có được.

Và đúng như tôi đã nói:
Kịch hay… luôn ở phía sau.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này

Bộ Ngoại giao Canada đã ban hành cảnh báo khẩn cấp về du lịch khi tới Israel, Iran, Ấn Độ, Parkistan, Thái Lan… và nhiều quốc gia khác do căng thẳng địa chính trị gia tăng, bất ổn dân sự, thiên tai và rủi ro an ninh.

The Street cho hay, bản khuyến cáo của Bộ Ngoại giao Canada đặc biệt kêu gọi người dân Canada và du khách toàn cầu tránh, hoặc hạn chế đi du lịch tới các quốc gia Trung Đông. Nguyên nhân là vì cuộc xung đột đang diễn ra giữa Israel và Iran đã làm trầm trọng thêm tình hình bất ổn trên khắp khu vực. Chính phủ Canada khuyên tất cả du khách nên cập nhật thông tin về các diễn biến tại địa phương, đặc biệt là khi các chuyến bay bị gián đoạn, biên giới đóng cửa và việc phải sơ tán khẩn cấp mà không có cảnh báo.

Mặc dù Qatar vẫn tương đối ổn định, nhưng nước này không miễn nhiễm với những rủi ro vì căng thẳng khu vực do Israel và Iran gây ra. Du khách ở Qatar được khuyến cáo theo dõi chặt chẽ tin tức địa phương và tuân thủ mọi hướng dẫn từ chính quyền, vì tình hình có thể leo thang bất ngờ.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 1.

Sân bay quốc tế Ben Gurion ở Tel Aviv không một bóng người sau khi các chuyến bay bị hủy do cuộc không kích của Israel vào các thành phố của Iran. Ảnh: Getty.

Một cuộc khảo gần đây cho thấy nhiều du khách Canada cảm thấy không được chào đón và không an toàn ở Mỹ – điểm đến hàng đầu của người Canada. Nhất là khi nhiều cuộc biểu tình quy mô lớn và tình trạng bất ổn dân sự đang diễn ra ở các thành phố như Los Angeles, đã làm dấy lên mối lo ngại về khả năng xảy ra bạo lực và bất ổn công cộng.

Rủi ro an toàn của Mexico đã trở nên trầm trọng hơn do bão Erick đổ bộ vào đất liền từ hôm 19/6, gây ra lũ lụt nghiêm trọng, lở đất và gián đoạn các dịch vụ thiết yếu. Du khách được khuyến cáo tránh các chuyến đi không cần thiết đến những khu vực bị ảnh hưởng dọc theo bờ biển Thái Bình Dương, đặc biệt là giữa Bahías de Huatulco và Acapulco. Ngoài ra, tình trạng bạo lực gia tăng ở các khu vực như Sinaloa đã làm dấy lên mối lo ngại về an toàn du lịch đường bộ.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 2.

Cơn bão Erick khiến khu du lịch nổi tiếng ở Chacahua, Mexico tan hoang. Ảnh: Getty.

Cuba tiếp tục vật lộn với tình trạng thiếu hụt lương thực , nước và thuốc men trên diện rộng, làm gián đoạn cuộc sống hàng ngày của cả người dân địa phương và khách du lịch. Một số khu nghỉ dưỡng đã bị gián đoạn dịch vụ do thiếu nguồn lực.

Thái Lan vẫn là quốc gia đáng lo ngại đối với du khách do tình hình bất ổn chính trị đang diễn ra. Du khách được khuyên nên cảnh giác với một số khu vực khi đến Thái Lan, đặc biệt là ở các khu vực gần Myanmar và Campuchia, nơi có thể xảy ra các cuộc đụng độ và đe dọa an ninh.

Tại Ấn Độ , căng thẳng giữa Ấn Độ và Pakistan đã làm tăng nguy cơ gần biên giới, với mìn và vật liệu chưa nổ gây ra những mối nguy hiểm đáng kể. Vì thế, du khách nên thận trọng khi đi du lịch tại đây, đặc biệt là ở những khu vực bị ảnh hưởng bởi hoạt động nổi loạn.

Cảnh báo khẩn cấp các nước không nên du lịch lúc này- Ảnh 3.

Du khách nên thận trọng khi đi du lịch tại Ấn Độ và Pakistan thời điểm này. Ảnh: Aljazeera.

Panama đang phải đối mặt với tình trạng bất ổn liên tục do những cuộc biểu tình lan rộng và mức độ tội phạm gia tăng ở các tỉnh như Bocas del Toro và Colon. Du khách được khuyến cáo nên kiểm tra các tuyến đường đi lại trước và thận trọng ở những khu vực có nguy cơ cao, đặc biệt là sau khi trời tối, gần hành lang VRAEM và biên giới Colombia.

Hiện tại, Đức đang duy trì các biện pháp an ninh tăng cường do lo ngại về khủng bố và di cư bất hợp pháp, với các biện pháp kiểm soát biên giới tạm thời được áp dụng ít nhất là đến tháng 9 năm nay. Ở Costa Rica, tội phạm trộm cắp và móc túi vẫn là mối lo ngại phổ biến đặc biệt là ở những khu vực đông khách du lịch. Vì vậy, du khách cần hết sức cân nhắc khi đến những nơi vừa nêu du lịch, tránh việc “đi dễ khó về”,…

Theo The Street, TTW

Kể từ nay: Người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% Bảo hiểm y tế mà không cần chuyển tuyến ….

Bộ Y tế vừa ban hành Thông tư số 01/2025/TT-BYT, quy định mới về việc người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% bảo hiểm y tế (BHYT) mà không cần giấy chuyển tuyến.

Theo báo Thương hiệu & Pháp luật ngày 22/6 có bài Kể từ nay: Người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% Bảo hiểm y tế, có đúng không? Nội dung như sau:

Bộ Y tế vừa ban hành Thông tư số 01/2025/TT-BYT, quy định mới về việc người mắc bệnh hiểm nghèo được hưởng 100% bảo hiểm y tế (BHYT) mà không cần giấy chuyển tuyến. Danh mục bệnh hiểm nghèo mới đã được bổ sung thêm 20 loại bệnh, giúp người bệnh dễ dàng tiếp cận các phương pháp điều trị tại các cơ sở y tế chuyên sâu.

1. Quyền lợi BHYT 100% cho người mắc bệnh hiểm nghèo mà không cần chuyển tuyến

Thông tư số 01/2025/TT-BYT chính thức có hiệu lực từ ngày 01/01/2025, quy định chi tiết về quyền lợi BHYT cho những người mắc bệnh hiểm nghèo và bệnh hiếm gặp. Theo đó, người mắc một trong 62 bệnh hiểm nghèo sẽ được hưởng 100% bảo hiểm y tế mà không phải xin giấy chuyển tuyến khi đến các cơ sở y tế chuyên sâu.

Ảnh minh hoạ

Điều này có nghĩa là bệnh nhân không còn phải lo lắng về thủ tục chuyển viện phức tạp, tiết kiệm thời gian và chi phí điều trị. Khi được cơ sở y tế chẩn đoán mắc bệnh trong danh mục 62 bệnh hiểm nghèo, người bệnh sẽ được hưởng quyền lợi BHYT ngay lập tức, ngay cả khi tự đến các cơ sở y tế chuyên sâu để khám và điều trị.

2. Lợi ích của chính sách BHYT mới

Chính sách này mang lại nhiều lợi ích thiết thực cho người tham gia BHYT. Trước đây, người mắc bệnh hiểm nghèo phải trải qua quá trình chuyển viện phức tạp, tốn thời gian và không phải lúc nào cũng được cấp giấy chuyển tuyến đúng lúc. Điều này làm cho việc tiếp cận các dịch vụ y tế tại các cơ sở chuyên sâu trở nên khó khăn và mất nhiều thời gian.

Giờ đây, người bệnh có thể trực tiếp đến các cơ sở y tế chuyên sâu và vẫn được hưởng quyền lợi BHYT nếu được chẩn đoán mắc một trong các bệnh trong danh mục. Quy định này giúp giảm thiểu thủ tục hành chính, tạo thuận lợi cho người dân và tiết kiệm chi phí cho quỹ BHYT.

Đặc biệt, với những bệnh nhân ở xa hoặc có sức khỏe yếu, quy định mới sẽ giúp giảm chi phí di chuyển và tạo điều kiện để họ có thể tiếp cận những phương pháp điều trị tiên tiến nhanh chóng hơn.

Ảnh minh hoạ

3. Tăng cường bảo vệ quyền lợi cho người bệnh

Thông tư số 01/2025/TT-BYT chính thức có hiệu lực từ ngày 01/01/2025, là một chính sách quan trọng không chỉ giúp giảm bớt gánh nặng tài chính cho người bệnh mà còn thể hiện sự quan tâm của Nhà nước đối với sức khỏe cộng đồng. Việc bỏ yêu cầu chuyển tuyến cho một số bệnh và nhóm bệnh sẽ tạo thuận lợi cho người dân, đồng thời nâng cao hiệu quả trong việc sử dụng quỹ BHYT.

Người dân cần nắm rõ các quy định mới để bảo vệ quyền lợi của mình, đặc biệt là đối với những bệnh hiểm nghèo. Việc này không chỉ giúp bệnh nhân nhanh chóng tiếp cận phương pháp điều trị hiệu quả, mà còn giảm bớt các thủ tục hành chính phức tạp và tạo điều kiện tốt nhất cho việc điều trị bệnh.

Thông tư số 01/2025/TT-BYT đã mở ra cơ hội lớn cho người mắc bệnh hiểm nghèo khi giúp họ được hưởng BHYT 100% mà không cần phải lo lắng về thủ tục chuyển tuyến. Đây là bước tiến quan trọng trong việc cải thiện dịch vụ y tế và bảo vệ quyền lợi sức khỏe cho người dân.

Ngày 20 tháng 6 năm 2025, tạp chí điện tử An ninh tiền tệ đã đăng tải thông tin với tiêu đề: “Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin “tăng mức đóng BHYT từ ngày 1/7/2025”. Nội dung như sau

Thông báo từ Bảo hiểm xã hội Việt Nam nêu, thời gian gần đây, trên một số nền tảng mạng xã hội xuất hiện thông tin cho rằng mức đóng BHYT sẽ tăng từ 4,5% lên 6% kể từ ngày 01/7/2025. Về nội dung này, BHXH Việt Nam khẳng định: Hiện tại chưa có quy định nào về việc điều chỉnh tăng mức đóng BHYT lên 6% từ thời điểm nêu trên.

Cụ thể, tại Điều 13 của Luật số 51/2024/QH15 sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật BHYT có quy định: Mức đóng BHYT của các nhóm đối tượng tham gia có thể tối đa bằng 6% tiền lương tháng làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc hoặc mức tham chiếu,…

Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin tăng mức đóng BHYT từ ngày 01/7/2025 - Ảnh 1.

Tuy nhiên, đây không phải mức áp dụng ngay, mà chỉ là trần tối đa mức đóng cho phép trong khung pháp luật. Tùy điều kiện cụ thể, khi cần thiết, Chính phủ sẽ xem xét điều chỉnh mức đóng phù hợp nhằm bảo đảm quyền lợi cho người tham gia và cân đối quỹ BHYT trong dài hạn.

Hiện nay, mức đóng BHYT vẫn giữ nguyên là 4,5% mức lương cơ sở (mức lương cơ sở hiện là 2.340.000 đồng/tháng). Việc điều chỉnh mức đóng nếu có, sẽ do Chính phủ ban hành Nghị định để thực hiện. Do đó, những thông tin cho rằng mức đóng sẽ tăng lên 6% từ ngày 01/7/2025 là chưa chính xác, gây hoang mang trong dư luận.

Theo đó, Bảo hiểm xã hội Việt Nam cảnh báo người dân cần lưu ý: trong trường hợp người dân tham gia BHYT hộ gia đình mà được yêu cầu đóng cao hơn mức 4,5% tiền lương cơ sở, cần yêu cầu tổ chức, cá nhân thu nộp BHYT đưa ra căn cứ pháp lý rõ ràng, đặc biệt là Nghị định có liên quan đến việc điều chỉnh mức đóng của Chính phủ.

Nóng: Bảo hiểm xã hội Việt Nam ra thông báo khẩn về thông tin tăng mức đóng BHYT từ ngày 01/7/2025 - Ảnh 2.

Mức đóng BHYT hộ gia đình hiện nay.

Hiện nay, Bộ Y tế đang chủ trì xây dựng Nghị định hướng dẫn thi hành Luật số 51/2024/QH15. Trong thời gian chờ văn bản hướng dẫn chính thức được ban hành, cơ quan BHXH khuyến cáo người dân, người lao động chỉ nên tiếp cận thông tin từ các nguồn tin chính thống như: Cổng Thông tin điện tử của Chính phủ, Bộ Y tế, BHXH Việt Nam và các cơ quan thông tấn, báo chí Trung ương, địa phương.

“Mọi hành vi cố tình đăng tải, chia sẻ thông tin sai lệch nhằm xuyên tạc chính sách hoặc lợi dụng để trục lợi, chiếm đoạt tài sản của người dân sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật”, thông báo từ Bảo hiểm xã hội Việt Nam nhấn mạnh.

TPHCM: Bắt kh:ẩ:n c:ấ:p cặp vợ chồng cầm đ:ầ:u đường dây buôn bán hơn 10.000 chai nước hoa nước hoa gi:ả

 – Công an TPHCM bắt giữ 7 đối tượng trong đường dây nước hoa giả đặc biệt lớn, thu hơn 10.000 sản phẩm trị giá hơn 10 tỉ đồng.

Hang gia anh 1

Đã có danh sách nhà máy, trường đại học, bệnh viện sẽ phải di dời khỏi nội đô Hà Nội trước 2030

Nhiều cơ sở sản xuất công nghiệp, bệnh viện, trường đại học và trụ sở cơ quan không phù hợp với Quy hoạch chung ở TP Hà Nội sẽ phải hoàn thành việc di dời khỏi khu vực nội đô trước năm 2030.

UBND thành phố Hà Nội đang lấy ý kiến xây dựng dự thảo Nghị quyết về việc “Ban hành Danh mục, biện pháp và lộ trình di dời các cơ sở sản xuất công nghiệp, cơ sở y tế, cơ sở giáo dục đại học, cơ sở giáo dục nghề nghiệp và trụ sở các cơ quan, đơn vị trong đô thị trung tâm không phù hợp với Quy hoạch chung Thủ đô”.

Theo dự thảo, UBND các phường, xã nằm trong khu vực đô thị trung tâm sẽ chủ động rà soát, lập hồ sơ và danh mục các cơ sở thuộc diện phải di dời, gửi về Sở Tài nguyên và Môi trường để tổng hợp. Trên cơ sở này, Sở sẽ báo cáo UBND thành phố trình HĐND thành phố xem xét, phê duyệt.

Sau khi HĐND thành phố thông qua danh mục, UBND thành phố sẽ ban hành quyết định để triển khai thực hiện.

Nhà máy thuốc lá Thăng Long trên đường Nguyễn Trãi đã hoàn thành việc di dời.

Dự thảo Nghị quyết cũng nêu rõ các đối tượng và tiêu chí ưu tiên di dời, trong đó đối với sở sản xuất công nghiệp sẽ ưu tiên di dời các cơ sở nằm xen kẽ trong khu dân cư, khu đô thị, gây ô nhiễm môi trường và không phù hợp với quy hoạch xây dựng.

Địa điểm tiếp nhận các cơ sở này là các khu công nghiệp, cụm công nghiệp tập trung trên địa bàn Thành phố.

Với các cơ sở y tế, ưu tiên các bệnh viện, cơ sở y tế có mức độ ô nhiễm, truyền nhiễm cao, đặc biệt là các cơ sở đang nằm trong khu dân cư. Ngoài ra, các cơ sở không đảm bảo chỉ tiêu về diện tích đất/giường bệnh theo quy định cũng thuộc diện ưu tiên.

Về cơ sở giáo dục, ưu tiên di dời các trường đại học, cao đẳng có quy mô đào tạo thực tế vượt quá chỉ tiêu, gây quá tải về hạ tầng kỹ thuật, giao thông và không đảm bảo diện tích đất/sinh viên.

Các cơ sở y tế, giáo dục sau khi di dời sẽ được bố trí tại các khu quy hoạch tập trung dành riêng cho y tế, giáo dục hoặc khu liên cơ quan theo đúng định hướng của Thành phố.

Lộ trình di dời được chia thành các giai đoạn rõ ràng, cụ thể, giai đoạn 2026-2027: Tập trung hoàn thành việc rà soát, lập danh mục các cơ sở cần di dời để trình HĐND phê duyệt. Song song đó, Thành phố sẽ xây dựng các cơ chế, chính sách đặc thù, đồng thời chuẩn bị quỹ đất và thủ tục đầu tư tại các khu vực tiếp nhận.

Giai đoạn 2027-2028: Ưu tiên triển khai di dời các cơ sở gây ô nhiễm nặng và có nguy cơ lây nhiễm cao. Bắt đầu triển khai các dự án đầu tư xây dựng tại các khu vực tập trung để sẵn sàng tiếp nhận các đơn vị.

Giai đoạn 2029-2030: Hoàn tất công tác di dời. Triển khai các dự án tái thiết đô thị, bổ sung hạ tầng xã hội, công viên, cây xanh tại các khu đất “vàng” sau khi di dời để phục vụ cộng đồng.

Dự kiến, nội dung quan trọng này sẽ được xem xét, thông qua tại kỳ họp thường kỳ giữa năm của HĐND TP. Hà Nội, được tổ chức từ ngày 7-11/7/2025.

Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm cháu nội 6 năm, mỗi tháng tôi yêu cầu con dâu đưa 11 triệu đồng. 6 năm trời tôi bị họ hàng làng xóm chê tr::ách là “ham tiền” nhưng tôi vẫn mặc kệ đều đặn nhận tiền hàng tháng từ con dâu. Trước khi về quê, tôi đưa lại chúng 895 triệu đồng khiến các con s::ố::c tới mức vội vàng báo cô::ng a::n tới, hóa ra…

Tôi năm nay 61 tuổi, là một người mẹ quê mùa, không học cao hiểu rộng, cũng chẳng biết nói lời hoa mỹ. 6 năm trước, tôi khăn gói lên thành phố trông cháu nội. Tôi yêu cầu con dâu mỗi tháng đưa cho mình 11 triệu đồng – cái giá khiến nhiều người họ hàng, làng xóm nói tôi “ham tiền”, “bòn rút con cái”. Họ cười sau lưng tôi, có người còn nói: “Nuôi cháu mà cũng đòi công như giúp việc.” Tôi chẳng đôi co, cũng không thanh minh. Mỗi tháng tôi vẫn đều đặn nhận tiền – và lặng lẽ ghi lại từng đồng. Cho đến một ngày, tôi trở về quê… và để lại cho con dâu 895 triệu đồng cùng một cuốn sổ nhỏ khiến cả nhà sốc nặng, thậm chí… gọi công an tới. Chỉ vì một bí mật mà suốt 6 năm tôi giấu kín.

Tôi tên là Hòa, năm nay 61 tuổi. Quê tôi ở một xã nghèo của tỉnh Hà Nam. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống giữa lòng thành phố Hà Nội – càng không ngờ quãng thời gian đó lại kéo dài tới 6 năm.

Ngày con trai tôi cưới vợ, tôi đã có linh cảm mọi thứ không hề đơn giản. Con dâu tôi – Tuyết – là người Hà Nội, làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Nó khéo léo, ăn nói có học, còn tôi thì quê mùa, chỉ biết làm ruộng. Tôi và Tuyết không ghét nhau, nhưng cũng chẳng thân.

Một năm sau ngày cưới, Tuyết sinh cháu trai. Khi nó chuẩn bị đi làm lại, hai vợ chồng gọi điện về quê, nhờ tôi lên trông cháu giúp.

Tôi suy nghĩ cả đêm.

Tôi biết, việc trông cháu không phải đơn giản. Tôi từng thấy hàng xóm lên thành phố trông cháu, vất vả từ sáng đến khuya, ăn uống tiết kiệm, tiền nong thì “làm giúp con” nên chẳng ai đưa đồng nào. Về quê, vừa bệnh vừa trắng tay.

Tôi quyết định khác.

Tôi nói với Tuyết rõ ràng:

“Mẹ lên trông cháu, lo cơm nước, nhà cửa, nhưng mỗi tháng mẹ muốn nhận 11 triệu đồng.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Rồi Tuyết hỏi:

“Mẹ cần tiền tiêu riêng ạ?”

Tôi đáp:

“Không. Mẹ không tiêu. Mẹ cần cho mẹ là một chuyện. Còn lý do, để sau này các con hiểu.”

Tôi không giải thích thêm. Con tôi cũng không hỏi nữa. Một tuần sau, tôi khăn gói lên Hà Nội.

Ngày đầu về sống chung, tôi thấy rõ sự xa cách. Tuyết lịch sự, nhưng không thân thiện. Nó để tiền trong phong bì trên bàn, đúng ngày mùng 1 hàng tháng. Không thiếu một đồng.

Tôi bắt đầu công việc không tên: sáng dậy từ 5 giờ, cho cháu ăn, tắm rửa, giặt giũ, nấu ăn cho cả nhà. Con dâu tôi đi làm từ 7h30 sáng đến 6h tối, tối về thì chơi với con một lúc rồi ngủ. Ngày này qua ngày khác, tôi như một cái bóng – âm thầm, lặng lẽ.

Mỗi tháng, tôi nhận 11 triệu đồng, không tiêu đồng nào. Tôi ghi rõ ngày nhận, số tiền, ký tên vào một cuốn sổ nhỏ, rồi bỏ vào két sắt riêng – cái két mà chính tôi bỏ tiền ra mua và để ở đầu giường mình.

Ba năm trôi qua. Làng xóm ở quê bắt đầu bàn tán:

“Bà Hòa lên thành phố chăm cháu mà đòi tiền từng tháng.”
“Mẹ chồng gì mà sống bạc vậy, bòn rút cả con dâu.”
“Sướng nhé, ở nhà máy lạnh, trông cháu mà có lương.”

Tôi nghe, tôi đau.

Nhưng tôi không phản bác. Tôi nghĩ, miệng người thì có mấy khi ngừng nói.

Tôi chỉ âm thầm tích cóp.

Năm thứ tư, cháu tôi đi học mầm non. Tôi định xin về quê. Nhưng Tuyết níu lại:

“Mẹ ở thêm giúp con mấy năm nữa, con còn bận công việc quá.”

Tôi nhìn ánh mắt Tuyết. Không còn là ánh mắt xa lạ ngày nào – mà là sự biết ơn, tôn trọng.

Tôi gật đầu.

Và tiếp tục ở lại. Vẫn 11 triệu mỗi tháng. Vẫn ghi sổ. Vẫn không tiêu đồng nào.

Năm thứ sáu, tôi cảm thấy mệt hơn, sức khỏe kém dần. Tôi lặng lẽ thu xếp đồ, chuẩn bị về quê.

Trước ngày về, tôi đưa cho Tuyết một phong bì lớn. Trong đó có cuốn sổ ghi rõ từng khoản nhận – tổng cộng 895 triệu đồng – và một quyển sổ tiết kiệm mang tên Tuyết, đúng số tiền ấy.

Tôi viết trong một tờ giấy nhỏ:

“Mẹ không cần tiền, mẹ cần sự công bằng.
Đây là số tiền các con đã trả mẹ – không phải vì công chăm cháu, mà là vì mẹ muốn các con học được cách chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
Còn đây là sổ tiết kiệm – mẹ để lại cho cháu nội. Sau này, cháu lớn, hãy cho nó biết rằng bà nội không hề ‘ham tiền’ như người ta nói.”

Tôi đi về quê hôm sau.

Chưa đầy một tuần sau, có công an đến gõ cửa nhà tôi…

Tôi trở lại quê trong một buổi sáng mù sương.

Mảnh sân cũ rêu phong, luống rau tôi từng trồng nay mọc đầy cỏ dại. Tôi cởi đôi dép nhựa, bước lên hiên, tay run run mở cánh cửa gỗ đã bắt đầu mối mọt. Căn nhà im lặng, yên ắng như chính những năm tháng tôi đã âm thầm tích cóp.

Tôi ngồi xuống ghế, rót cho mình một cốc nước chè, lòng nhẹ tênh.

Tôi không chờ đợi điều gì.

Tôi cũng không nghĩ con cái sẽ nói lời cảm ơn.

Chỉ hy vọng sau này, khi tôi khuất núi, cháu nội lớn lên sẽ cầm được quyển sổ tiết kiệm ấy mà hiểu: bà nội từng có mặt trong đời nó – không chỉ là người thay bỉm, pha sữa, dỗ ngủ… mà là một người đã dạy bố mẹ nó sống có trách nhiệm.

Nhưng tôi không ngờ, chỉ sau 6 ngày, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ xịch trước cổng. Ba người đàn ông mặc sắc phục bước xuống, hỏi:

“Bà là Nguyễn Thị Hòa?”

Tôi luống cuống:

“Tôi đây… có chuyện gì vậy các chú?”

Một người giơ ra giấy giới thiệu:

“Chúng tôi từ Công an Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Có người báo cáo về việc bà đưa một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc. Mong bà phối hợp làm rõ.”

Tôi sững người.

Mãi sau mới hiểu: chính Tuyết – con dâu tôi – là người báo công an.

Sau này, ngồi trong trụ sở xã để làm việc với công an huyện, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Tuyết nhận được phong bì hôm tôi về quê, mở ra thì choáng váng. Sổ ghi tay 72 tháng, đều đặn mỗi tháng 11 triệu, tổng 895 triệu. Có cả chữ ký, ngày tháng rõ ràng.

Nhưng điều khiến Tuyết run rẩy nhất chính là… cuốn sổ tiết kiệm đứng tên cô ấy, với chính xác số tiền đó.

Tuyết bảo chồng:

“Em không hiểu… mẹ lấy đâu ra số tiền ấy? Mình có chuyển cho mẹ nhưng bà bảo không tiêu, thế tại sao lại có đủ từng ấy để đứng tên sổ tiết kiệm cho con?”

Con trai tôi hoảng:

“Hay là mẹ… có dính tới việc vay nặng lãi? Hay ai đó nhờ mẹ đứng tên hộ?”

Không ai tin được một bà già 61 tuổi, chẳng biết xài điện thoại thông minh, chẳng biết Internet Banking, lại âm thầm giữ gìn tiền nong cẩn thận đến từng đồng, trong suốt 6 năm trời.

Vì lo sợ mẹ bị ai lừa đảo – hoặc dính vào chuyện gì mờ ám – Tuyết gọi điện báo công an nhờ kiểm tra.

Tôi mời công an vào nhà, mở tủ lấy ra bản photo cuốn sổ tay ghi nhận từng tháng. Kèm theo đó là hóa đơn mua két sắt, sao kê lương hưu của tôi, tiền hỗ trợ người cao tuổi mà tôi không hề tiêu đến, cũng cộng thêm vào.

Tôi nói:

“Tiền đó là con dâu tôi đưa, tôi chỉ giữ lại. Tôi không tiêu gì cả. Ghi rõ ràng đây. Mỗi tháng 11 triệu, tổng 72 tháng, đúng 895 triệu. Sổ tiết kiệm đứng tên con dâu tôi – tôi chỉ muốn trả lại cho chúng thôi.”

Một người công an trẻ nhìn tôi, hỏi:

“Bà không tiêu một đồng nào trong suốt 6 năm à?”

Tôi cười hiền:

“Tôi ăn cơm nhà nó, ngủ giường nhà nó, nước điện cũng của nó. Tôi lấy tiền để làm gì?”

Họ làm việc một buổi rồi rút lui. Trước khi đi, một người lặng lẽ nói:

“Nếu nhà nào cũng có mẹ chồng như bà thì chắc chẳng cần tới luật pháp đâu bà ạ.”

Hai ngày sau, Tuyết và chồng lên quê.

Họ bước vào nhà với vẻ mặt lạ lẫm, như nhìn tôi bằng một ánh mắt khác. Không còn là “mẹ chồng khó tính”, “người đàn bà ham tiền” – mà là một người họ chưa từng thật sự hiểu.

Tuyết nghẹn ngào:

“Mẹ… tại sao mẹ không nói với con từ đầu?”

Tôi rót nước, đặt xuống bàn:

“Nếu mẹ nói ngay từ đầu, các con sẽ không chịu trách nhiệm. Vì nghĩ ‘có mẹ trông miễn phí’, các con sẽ dựa dẫm. Mẹ muốn các con hiểu: mỗi quyết định đều có giá phải trả.”

Tuyết im lặng, nước mắt lăn dài.

Tôi nói tiếp:

“Mẹ lấy tiền không phải vì cần tiền. Mẹ lấy để dạy các con biết quý trọng thời gian và công sức của người khác. Ai cũng phải học cách trả giá cho sự tiện nghi mình có.”

Ba tháng sau, tôi nhận được một bưu phẩm nhỏ từ cháu nội – lúc đó 6 tuổi, viết bằng nét chữ non nớt:

“Bà nội ơi, con cảm ơn bà đã trông con. Mẹ bảo, bà là người giàu nhất vì bà có một trái tim vàng.”

Tôi đọc, không cầm được nước mắt.

Tôi – người phụ nữ 61 tuổi, không biết dùng mạng xã hội, không có bằng cấp hay tài khoản ngân hàng – đã khiến cả nhà mình phải suy nghĩ lại.

Trong mắt người ngoài, tôi từng là “mẹ chồng tham tiền”. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chỉ là một người mẹ muốn dạy con cái mình bài học cuối cùng:
“Yêu thương là cho đi – nhưng phải để người khác hiểu được giá trị của sự cho đi ấy.”