Home Blog

Này thì nước đóng chai nhà nào cũng uống tì tì, giờ mới thấy quá kinh khủ-ng

Điều kiện sản xuất không bảo đảm

Cơ sở sản xuất nước uống tinh khiết có tên Malada được đặt tại địa chỉ số 332 Trương Công Định, Phường 8, TP. Vũng Tàu đã hoạt động từ nhiều năm qua. Theo tìm hiểu, cơ sở này do công ty TNHH Hạnh Trang sở hữu, có đăng ký kinh doanh với Sở Kế hoạch và Đầu tư tỉnh vào năm 2010 và có giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm được cấp mới lại vào tháng 8/2024.

Một bên là khu vực rửa xe ô tô, bên kia là khu vực sản xuất nước tinh khiết

Một bên là khu vực rửa xe ô tô, bên kia là khu vực sản xuất nước tinh khiết

Tuy nhiên, những hình ảnh mà phóng viên ghi nhận được là hàng loạt bình nước loại 20 lít đặt la liệt nằm trên nền đất ẩm ướt, toàn bộ công đoạn từ việc xử lý súc rửa vỏ bình đến khâu đóng chiết nước chỉ gói gọn trong 2 căn phòng nhỏ rộng khoảng 20m2.

Điều đáng nói, khu vực này vừa là nơi sản xuất nước uống tinh khiết nhưng đồng thời cũng là một tiệm rửa xe với các loại hoá chất tẩy rửa được nhân viên thực hiện hàng ngày.

Đoàn kiểm tra liên ngành tiến hành kiểm tra thực tế tại khu vực đóng bình.

Đoàn kiểm tra liên ngành tiến hành kiểm tra thực tế tại khu vực đóng bình.

Tại thời điểm ghi nhận, dù nhân viên đang xịt rửa xe nhưng những bình nước vẫn được đặt ngay bên cạnh, nhân viên ở đây vẫn thản nhiên rửa xe và coi đó là việc bình thường mỗi ngày.

Quy trình sản xuất tại đây được thực hiện một cách sơ sài, bình nước được rửa qua bằng vòi nước, sau đó đưa qua hệ thống lọc rồi đóng chai. Không có quy trình kiểm định chất lượng nào được áp dụng. Mặc dù đăng ký nhãn hiệu là nước uống tinh khiết Malada, nhưng tại thời điểm ghi nhận, phóng viên phát hiện hàng loạt bình nước có mang một nhãn hiệu Pacific đã thành phẩm chờ mang đi tiêu thụ.

Theo tìm hiểu, mỗi ngày cơ sở này sản xuất và phân phối ra thị trường hàng trăm bình nước 20 lít. Đối tượng tiêu thụ chủ yếu là công nhân và người lao động tại các khu nhà trọ quanh thành phố, với giá thành rẻ hơn 70-80% so với các thương hiệu uy tín trên thị trường với giá thực tế giao tại nhà chỉ khoảng 10 ngàn đồng một bình 20 lít nước.

Từng bị xử phạt

Ngay sau khi nhận được phản ánh, ngay trong chiều 25/11, Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm (Sở Y tế) phối hợp cùng Cục Quản lý thị trường, Phòng Y tế TP.Vũng Tàu, Công an tỉnh đã tiến hành kiểm tra hoạt động của cơ sở này.

Khu vực xúc bình chỉ có một chậu nhựa to đã cũ cùng vô số bình nước nằm dưới đất

Khu vực xúc bình chỉ có một chậu nhựa to đã cũ cùng vô số bình nước nằm dưới đất

Tại thời điểm kiểm tra, đoàn ghi nhận một xe tải nhỏ đang chở 28 bình nước loại 20 lít thành phẩm nhãn hiệu Pacific, trên dây chuyền sản xuất đang có 12 bình cùng nhãn hiệu trên đã được dán thương hiệu Pacific. Ngoài ra, đoàn còn ghi nhận khu vực nhà kho bị hư hỏng, khu vực chiết rót không kín. Đoàn đã tiến hành lập biên bản và lấy mẫu.

Làm việc với đoàn liên ngành, chủ cơ sở không xuất trình được giấy phép an toàn vệ sinh thực phẩm với nhãn hiệu Pacific mà chỉ xuất trình được giấy tờ liên quan đến nhãn hiệu Malada. Đoàn kiểm tra đã lấy mẫu tại bình nước loại 20 lít được sản xuất trong ngày 25/11, có hạn sử dụng 12 tháng, để tiến hành kiểm tra.

Trước đó vào năm 2023, Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm đã kiểm tra, lập biên bản vi phạm hành chính và ra quyết định xử phạt đối với người đại diện cơ sở này là ông Nguyễn Văn H. với số tiền 12 triệu đồng về hành vi “Khu vực chiết rót nước uống đóng chai không được trang bị hệ thống diệt khuẩn không khí”.

Bác sĩ Nguyễn Tấn Phát, Khoa Hồi sức tích cực chống độc, Bệnh viện Bà Rịa cho biết: “Nước uống không đảm bảo vệ sinh có thể chứa nhiều loại vi khuẩn gây bệnh như E.coli, Salmonella, và các virus gây bệnh đường ruột. Việc sử dụng nước nhiễm bẩn có thể dẫn đến các bệnh tiêu chảy cấp, viêm dạ dày ruột, thậm chí là viêm gan A.”

“Đặc biệt nguy hiểm hơn, nếu nước nhiễm các kim loại nặng từ môi trường xung quanh, về lâu dài có thể gây ra các bệnh về gan, thận và các bệnh ung thư. Người dân cần hết sức cảnh giác với các cơ sở sản xuất nước uống không đảm bảo vệ sinh”, Bác sĩ Nguyễn Tấn Phát nhấn mạnh.

Hiện các nhóm sản phẩm nước uống đóng chai đều phải tuân thủ các quy định hiện hành, trong đó có QCVN 6-1:2010/BYT về Quy chuẩn kỹ thuật quốc gia đối với nước khoáng thiên nhiên và nước uống đóng chai, được ban hành kèm theo Thông tư 34/2010/TT-BYT ngày 2-6-2010 của Bộ Y tế.

Hơn nữa, quy định hiện hành đối với quá trình sản xuất nước uống đóng chai là khá chặt chẽ và nghiêm ngặt. Cụ thể, Điều 13, Nghị định 67 về điều kiện sản xuất, kinh doanh thực phẩm thuộc lĩnh vực quản lý chuyên ngành của Bộ Y tế, nêu rõ, cơ sở sản xuất nước uống đóng chai có khu vực chiết rót sản phẩm phải kín, tách biệt với các khu vực khác và được trang bị hệ thống diệt khuẩn không khí.

Phải bố trí khu vực rửa và tiệt trùng chai, bình đựng sản phẩm, trong đó, các chai, bình sử dụng lần đầu hay sử dụng lại đều phải được làm sạch, diệt khuẩn, xúc rửa kỹ trước công đoạn rót chai (trừ trường hợp chai, bình sử dụng lần đầu được sản xuất theo công nghệ khép kín có diệt khuẩn).

Bên cạnh đó, việc tiệt trùng, khử trùng sản phẩm, khử trùng bao bì bằng thiết bị chuyên dụng sử dụng công nghệ tạo tia cực tím, công nghệ khí ozone và/hoặc các công nghệ khác nhưng không làm ảnh hưởng đến chất lượng, an toàn sản phẩm.

Ngoài ra, cơ sở sản xuất nước uống đóng chai phải có bộ phận kiểm soát vệ sinh chai bình, chất lượng nước; có đủ hồ sơ lưu trữ kết quả xét nghiệm từ khai thác nước nguồn cho đến thành phẩm theo quy định với từng lô sản phẩm…

Người phụ nữ vùng cao đến công ty lớn nhất nhì Hà Nội xin việc nhưng bị mọi người kh: inh th: ường vì không có bằng cấp, nói năng qu: ê m: ùa và ngay sau đó ai cũng phải hối hận….

Giữa cái nắng hanh hao của một buổi chiều cuối thu ở Hà Nội, cánh cửa kính của tập đoàn Nam Minh — một trong những công ty lớn nhất nhì thủ đô — khẽ mở ra. Một người phụ nữ với bộ váy thổ cẩm sặc sỡ, đôi dép nhựa mòn gót, tay ôm túi vải sờn cũ bước vào. Không ai biết cô là ai. Cũng chẳng ai nghĩ cô đến đây để… xin việc.

Giữa cái nắng hanh hao của một buổi chiều cuối thu ở Hà Nội, cánh cửa kính lớn của trụ sở chính tập đoàn Nam Minh khẽ mở ra. Một người phụ nữ với bộ váy thổ cẩm rực rỡ, gương mặt rám nắng, tay ôm chiếc túi vải sờn cũ bước vào. Không ai biết cô là ai. Đôi dép nhựa đã mòn gót khiến bước chân cô khẽ lẹp kẹp vang lên giữa sảnh, lọt thỏm giữa những bộ vest bóng loáng, giày da sáng bóng.

“Chị ơi, chị tìm ai ạ?” — cô lễ tân nhướng mày, liếc qua từ đầu đến chân người phụ nữ, nụ cười gượng gạo trên môi.

“Tôi… tôi muốn xin việc,” người phụ nữ nói, giọng đặc sệt âm vùng cao, vừa ngại ngùng vừa cương quyết.

Lễ tân nhìn cô như thể vừa nghe nhầm. “Xin việc ạ? Chị có hẹn trước không?”

“Không, tôi đi thẳng đến đây. Tôi thấy trên mạng công ty mình tuyển người…”

Xung quanh, vài nhân viên đi ngang dừng lại, liếc mắt nhìn nhau, cười khẩy. Một anh nhân viên marketing thì thầm với bạn: “Chắc nhầm chỗ rồi. Ở đây đâu phải chợ lao động đâu.”

Người phụ nữ không phản ứng. Cô vẫn đứng đó, mắt nhìn thẳng, tay ôm túi chặt hơn như sợ ai đó giật mất.

Lúc đó, một tiếng nói vang lên phía sau:
“Chuyện gì thế?”

Là ông Phan – Giám đốc nhân sự – tình cờ đi qua. Sau khi nghe cô trình bày, ông cười nhạt: “Chị nghĩ mình phù hợp với vị trí gì ở đây?”

Người phụ nữ ngẫm nghĩ vài giây. “Tôi… làm gì cũng được. Tôi biết trồng trọt, thêu thùa, làm sổ sách đơn giản… Ở bản tôi từng làm tổ trưởng hợp tác xã. Tôi học không nhiều, nhưng tôi làm được.”

Một tràng cười khúc khích vang lên từ nhóm thực tập sinh ngồi gần đó. “Tổ trưởng hợp tác xã mà xin vào Nam Minh? Đùa à?”

Ông Phan không nói gì, nhưng quay sang bảo lễ tân đưa cô ra ngoài. “Chị thông cảm, công ty chúng tôi yêu cầu bằng cấp tối thiểu. Mong chị hiểu.”

Đúng lúc ấy, giám đốc điều hành của Nam Minh – ông Đoàn – vừa đi ngang sảnh chính. Ánh mắt ông dừng lại vài giây trên gương mặt người phụ nữ. Ông quay sang hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”

Sau khi nghe sơ qua, ông Đoàn ngạc nhiên nhìn người phụ nữ. “Chị từ đâu đến?”

“Tôi từ Mường Lát, Thanh Hóa xuống. Tôi không có bằng đại học. Nhưng tôi tin tôi làm được nhiều việc.”

“Chị nghĩ vì sao tôi nên cho chị một cơ hội?” – ông Đoàn hỏi, nửa tò mò nửa thử thách.

Người phụ nữ trả lời không do dự:
“Vì ở quê tôi, tôi từng dẫn 38 hộ nghèo thoát nghèo trong 2 năm mà không cần ngân sách nhà nước. Tôi chỉ cần một cơ hội. Nếu sau 30 ngày không chứng minh được mình, tôi sẽ rời đi mà không đòi gì cả.”

Cả sảnh im lặng.

Ông Đoàn nhướn mày, mắt ánh lên tia hứng thú. “Câu chuyện này… thú vị đấy.”

Ông Đoàn cho cô một cơ hội. Không phải vì lòng thương hại, mà vì ánh mắt cô nhìn thẳng vào ông, không chút sợ hãi. Một sự tự tin kỳ lạ, mộc mạc nhưng vững vàng. Ông giao cô về bộ phận hậu cần, làm việc như một nhân viên kho bình thường. Mức lương thử việc thấp, công việc nặng, nhưng cô không ngần ngại.

Ngày đầu tiên, cả phòng kho xôn xao. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt nửa thương hại, nửa mỉa mai.

“Chắc vài bữa là bỏ thôi. Ở bản chứ ở đây đâu phải chỗ chơi.”

“Nghe nói không biết dùng Excel, mà vào công ty công nghệ? Thua.”

Thế nhưng, chỉ sau vài ngày, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Không ai bảo ai, họ dần bớt tiếng cười.

Cô làm việc không nghỉ. Từng kiện hàng, từng sổ sách tồn kho, cô kiểm tra cẩn thận. Những gì không biết, cô xin chỉ. Không sĩ diện, không giấu dốt. Cô học cách dùng máy tính như một đứa trẻ học chữ – kiên trì, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Có lần, khi hệ thống kiểm kê bị lỗi, phần mềm không cập nhật tồn kho chính xác, cả phòng náo loạn. Cô ngồi lại một mình sau giờ, lật từng biên bản nhập – xuất, so sánh từng món hàng. Sáng hôm sau, cô trình lên bản thống kê bằng tay — chính xác đến từng con số.

Ông Tùng, trưởng phòng kho, nhìn bản giấy và sững người. “Cô làm cái này… trong một buổi tối?”

Cô gật đầu. “Ở bản tôi, mùa vụ chỉ sai một ngày là cả vụ mất trắng. Tôi quen rồi.”

Một tuần sau, khi cả phòng họp bị lúng túng với một lô hàng bị thất lạc, chính cô là người phát hiện nó bị lưu sai mã số. Không cần hệ thống, cô dựa vào một tờ giấy giao nhận mà mọi người đã bỏ sót.

Kể từ hôm đó, không ai cười cô nữa.

Một tháng trôi qua, ông Đoàn nhận được báo cáo đặc biệt từ phòng hậu cần: “Hiệu suất tăng 23%, sai sót giảm gần như bằng 0. Cô H’Mai là người góp công lớn.”

H’Mai. Đó là tên cô. Cô không hề giấu. Nhưng chẳng ai nghĩ cái tên dân tộc ấy lại có thể vang lên giữa trung tâm một tập đoàn lớn.

Ông Đoàn quyết định triệu tập một buổi họp đặc biệt. Lần này, có cả giám đốc các bộ phận và ban truyền thông tham dự. Chủ đề: cải tổ chuỗi cung ứng cho nhánh sản phẩm mới – sản phẩm cộng đồng, sản xuất theo mô hình bền vững.

Ông hỏi: “Có ai trong công ty từng tổ chức hệ thống sản xuất cộng đồng chưa?”

Im lặng.

Ông nhìn về phía H’Mai – người phụ nữ vẫn đang mặc bộ váy giản dị, tay ôm cuốn sổ ghi chép cũ.

“Cô kể lại tôi nghe mô hình cô từng làm ở bản Mường?”

H’Mai đứng dậy, giọng nhỏ nhưng rõ:
“Tôi chia nhóm hộ theo khả năng: nhóm trồng trọt, nhóm dệt, nhóm chế biến. Mỗi nhóm cử người ghi chép, báo cáo sản lượng. Tôi dùng bảng gỗ làm bản đồ chuỗi. Họp mỗi tuần, đổi vật phẩm theo nhu cầu. Không tiền mặt, chỉ hàng đổi hàng và công đổi công. Chúng tôi không có phần mềm, nhưng không ai thiếu ăn.”

Cả phòng họp chết lặng.

Đó không chỉ là một mô hình sản xuất. Đó là chuỗi cung ứng sơ khai, nhưng đầy đủ – và bền vững đến ngỡ ngàng.

Ông Đoàn cười. “Cô có thể giúp chúng tôi thiết kế chuỗi cung ứng cho sản phẩm thổ cẩm vùng cao không?”

Cô gật đầu. “Tôi cần một bản đồ, vài cây bút, và năm ngày.”

Hai tháng sau, Nam Minh ra mắt dòng sản phẩm “Hơi Thở Cao Nguyên” – thổ cẩm thủ công theo thiết kế hiện đại, nguyên liệu tự nhiên, sản xuất bền vững. Truyền thông rầm rộ. Các đơn đặt hàng từ Nhật, Hàn, Pháp ùn về. Mô hình chuỗi cung ứng của H’Mai được đưa vào bản tin nội bộ như một kỳ tích.

Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó.

Trong một buổi hội thảo ngành thủ công mỹ nghệ tại Hội An, H’Mai được mời phát biểu. Tại đây, ông Đoàn mới biết cô không phải một phụ nữ “bình thường”.

H’Mai là con gái của nghệ nhân H’Lên – người từng được UNESCO vinh danh. Từ nhỏ cô sống trong nghề, học nghề. Nhưng thay vì chọn con đường danh tiếng, cô về bản, dạy người dân làm kinh tế.

“Vì tôi biết, danh tiếng không nuôi nổi cả bản làng. Nhưng công việc thì có thể.”

Ngày cô chính thức được bổ nhiệm làm Giám đốc Dự án Cộng đồng, cả công ty đứng dậy vỗ tay.

Những người từng cười cô giờ cúi đầu chúc mừng.

Lễ tân năm nào bẽn lẽn xin lỗi. H’Mai mỉm cười:
“Không sao đâu. Ngày đầu tôi cũng không tin mình nữa mà.”

Ông Đoàn bắt tay cô, ánh mắt long lanh:
“Cảm ơn cô đã đến. Không phải ai cũng đủ gan bước vào một thế giới từng đóng cửa với mình.”

Cô gật đầu.

“Muốn mở cửa, trước hết phải dám gõ.”

Ông Trịnh Văn Quyết y;ếu lắm rồi, thời gian sống chỉ còn tính bằng giờ: Số tài sản hơn 5000 tỷ sẽ thuộc về ai?

Bị cáo Trịnh Văn Quyết xin xét xử vắng mặt vì “nguy cơ tử vong rất cao”

Bị cáo Trịnh Thị Thúy Nga bị dẫn giải đến tòa sáng 17/6.Bị cáo Trịnh Thị Thúy Nga bị dẫn giải đến tòa sáng 17/6.

Đây là lần thứ 3 phiên xét xử phúc thẩm được mở để xem xét đơn kháng cáo xin giảm nhẹ án tù và xin miễn, giảm phần bồi thường dân sự của cựu Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết và các bị cáo.

Dự kiến phiên tòa diễn ra từ ngày 17 đến 21/6/2025. Hội đồng xét xử gồm chủ tọa phiên tòa là thẩm phán Võ Hồng Sơn và các thẩm phán Nguyễn Hải Thanh, Hồ Sỹ Hưng.

Có 25 bị cáo kháng cáo được đưa ra xét xử nhưng tòa triệu tập toàn bộ 50 bị cáo trong vụ án tới phiên tòa. Ngoài các bị cáo kháng cáo còn có 134 bị hại và 396 người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan kháng cáo.

An ninh được thắt chặt quanh khu vực xét xử. Đáng chú ý, khi phiên tòa bắt đầu, chủ tọa thông báo ông Trịnh Văn Quyết không đến tòa và có đơn xin xét xử vắng mặt vì lý do sức khỏe.

Chủ tọa công bố công văn của Bệnh viện 198 trả lời trại tạm giam, cho biết ông Quyết đang trong tình trạng mệt nhiều, khó thở, mắc nhiều bệnh và “nguy cơ tử vong rất cao”.

z6712890033596-3f14d233be033e7e823ae0ea1fdb2a78-9710.jpgBị cáo Trịnh Thị Minh Huế tại tòa sáng 17/6.

Cũng theo thông báo của bệnh viện, ông Quyết bị suy giảm nhiều chức năng đang phải duy trì dùng kháng sinh, thuốc kháng lao cần theo dõi lâu dài tại bệnh viện.

Luật sư của ông Trịnh Văn Quyết cho biết, bệnh viện đã có tiên lượng tình trạng sức khỏe của cựu Chủ tịch FLC “nguy cơ tử vong rất cao”, so với công bố lần trước là “nguy cơ tử vong cao”, nên đề nghị tòa xét xử vắng mặt.

12 ngày trước phiên phúc thẩm, luật sư của ông Trịnh Văn Quyết cho biết thân chủ đã được vợ nộp khắc phục 1.400 tỷ đồng về Cục Thi hành án dân sự thành phố Hà Nội. Cùng với 1.100 tỷ đồng đã nộp trước đó, ông Quyết đã nộp 2.500 tỷ đồng – nhiều hơn 10 tỷ đồng so với nghĩa vụ mà tòa tuyên buộc 3 anh em phải khắc phục.

Trước đó, tháng 8/2024, Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội đã xét xử sơ thẩm vụ án và tuyên phạt bị cáo Trịnh Văn Quyết 21 năm tù về các tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” và “Thao túng thị trường chứng khoán”.

Cùng bị kết án về 2 tội danh này, hai em gái ông Trịnh Văn Quyết là Trịnh Thị Minh Huế và Trịnh Thị Thúy Nga lần lượt bị tuyên phạt 14 năm tù và 8 năm tù.

Về trách nhiệm dân sự, tòa sơ thẩm buộc ông Trịnh Văn Quyết và em gái Trịnh Thị Minh Huế phải liên đới bồi thường 1.785 tỷ đồng đối với tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Chia theo tỷ lệ trách nhiệm, ông Quyết phải nộp 1.369 tỷ đồng, bà Huế nộp 152 tỷ đồng.

z6712890033464-4cfc78f85b184ca92474c9aff58bfd6f-8113-3161.jpgMột bị cáo bị dẫn giải ra tòa sáng 17/6.

Ở tội “Thao túng thị trường chứng khoán”, bản án sơ thẩm buộc 3 anh em Trịnh Văn Quyết nộp 683 tỷ đồng, trong đó, ông Quyết nộp 500 tỷ đồng, bà Huế 100 tỷ đồng và bà Nga 83 tỷ đồng.

Sau phiên tòa sơ thẩm, bị cáo Trịnh Văn Quyết có đơn kháng cáo xin giảm nhẹ mức án phạt tù và xem xét giảm trách nhiệm bồi thường dân sự. Hai em gái của ông Quyết cũng kháng cáo xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự; 22 bị cáo khác xin giảm nhẹ hình phạt, xin hưởng án treo, xin gỡ bỏ phong tỏa về tài sản…

Tháng 12/2024, Tòa án nhân dân cấp cao tại Hà Nội mở phiên tòa phúc thẩm nhưng sau đó Hội đồng xét xử ra quyết định hoãn phiên tòa do bị cáo Trịnh Văn Quyết đang điều trị nhiều bệnh, không thể có mặt tại phiên tòa. Nhiều luật sư và bị hại cũng xin hoãn tòa.

Ngày 25/3, Tòa án nhân dân cấp cao tại Hà Nội mở lại phiên tòa và tiếp tục quyết định hoãn tòa do sức khỏe của bị cáo Trịnh Văn Quyết không bảo đảm. Gia đình bị cáo có đơn gửi tòa xin hoãn xét xử phúc thẩm để có điều kiện khắc phục hoàn toàn hậu quả vụ án.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker “Gia Đình Hải Sen” cho con uống, đồng loạt “kêu cứu”

Có những mẹ đã cho con dùng liền 3-4 hộp trong thời gian qua, lúc này, đang phải đưa con đi khám ngay lập tức.

Trước khi bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” Lê Văn Hải (chủ loạt tài khoản Gia đình Hải Sen) đã nổi tiếng trên khắp các nền tảng mạng xã hội. Gia đình TikToker này bắt đầu bắt đầu bán, quảng cáo các sản phẩm do công ty TNHH Hải Bé phân phối từ năm 2022 đến nay.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Lê Văn Hải – chủ loạt tài khoản Gia đình Hải Sen đã bị khởi tố hình sự về tội bán hàng giả.

Trong đó bao gồm: Xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, Sữa rửa mặt YLE, Kem tẩy lông Hải Sen, Tẩy da chết Hải Sen, Siro ăn ngon Hải Bé,… 9X quê Ninh Bình dùng các tài khoản mạng xã hội của mình để livestream, quảng cáo các mặt hàng trên.

Theo quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé”, các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố. Theo quy định tại Nghị định 98/2020 của Chính phủ, thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Thông tin khiến nhiều người tiêu dùng “đứng không vững” nhất lúc này. Đặc biệt là các bà mẹ mua Siro ăn ngon Hải Bé cho con sử dụng, không chỉ một mà nhiều gia đình đã mua cho con sử dụng 3-4 hộp hoặc hơn trong nhiều năm nay.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker
Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker
Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Hội những người đã mua sản phẩm nhà Hải Sen đang cảm thấy hoang mang tột cùng.

Theo kết quả điều tra của Công an tỉnh Ninh Bình, từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội, các nền tảng thương mại điện tử với hơn 800.000 sản phẩm, trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

“Trời ơi, em hại con em rồi giờ em biết làm sao”, “Cho con dùng tới hộp thứ 3 rồi mà nghe tin Hải Sen bị bắt, tôi như muốn tụt huyết áp”, “Con mình lười ăn mình tra trên mạng rồi mua Siro ăn ngon Hải Bé, thấy mấy người bạn của mình cũng mua rồi tin tưởng, giờ như này. Thành ra mẹ hại con”, “Thấy nhà đó cũng cho con họ uống chứ nên tin, ai ngờ”,… là những bình luận của netien.

Bởi thế, bây giờ nhiều người, đặc biệt là những bà mẹ đã mua loại siro ăn ngon này cho con sử dụng đang vô cùng bức xúc, “kêu cứu” vì không biết đã ảnh hưởng đến con như thế nào.

Nhiều bé sử dụng trong một thời gian dài, nhiều gia đình thậm chí còn mua lên đến cả chục hộp vì có đông con, để dành uống dần thì giờ sẽ vứt bỏ đi là điều tất nhiên nhưng sức khỏe của con, đã uống vào rồi thì không biết phải làm sao lúc này. “Toàn là mấy đứa nhỏ, mầm non, tiểu học dùng không đó”, bình luận của netizen.

Nhiều bà mẹ còn khuyên nhau nên đưa con đi khám, kiểm tra sức khỏe xem có bị ảnh hưởng gì không. Ngoài ra, qua sự việc lần này nhiều người cũng rút ra bài học đắt giá trong việc kiểm tra kỹ nguồn gốc, thành phần các sản phẩm mua và sử dụng, đặc biệt là cho trẻ nhỏ. Nhiều người cũng hỏi về hướng xử lý của gia đình Hải Sen, liệu có đền bù hay xin lỗi hàng trăm nghìn người tiêu dùng,…

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Các sản phẩm khác của nhà Hải Sen, đặc biệt phải kể đến xịt khử mùi hôi nách cũng được phân phối ra thị trường rất nhiều.

Ngoài đối tượng trẻ em sử dụng Siro ăn ngon Hải Bé thì gia đình TikTok này còn có một khối lượng khách hàng khổng lồ, ở đủ mọi lứa tuổi, giới tính khác nhau, trên khắp các tỉnh thành.

Trong đó có thể kể đến sản phẩm như Xịt khử mùi hôi nách Hải Sen – đã trở thành thương hiệu gắn liền với gia đình này từ nhiều năm qua, thu hút lượng lớn khách hàng là nam giới. Ngoài ra, nam TikToker này còn bán sữa rửa mặt, kem tẩy lông,… các sản phẩm dành cho nữ giới. Nhiều sản phẩm ghi nhận hàng chục nghìn lượt bán trên một sàn thương mại điện tử.

Không có con số cụ thể, song nhìn vào những thông tin nêu trên thì chắc hẳn những người mua và sử dụng các sản phẩm của nhà Hải Sen không hề ít, đã thế còn sử dụng trong nhiều năm. Bởi thế, nhiều người tiêu dùng ngay lúc này đây, khi phát hiện ra thông tin hàng giả thì đang vô cùng hoang mang, bức xúc.

Tính đến hôm nay (17/6), kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” đã ẩn/xóa toàn bộ video, giỏ hàng cũng đã bị gỡ từ lâu. Website haibe.vn dùng dùng để bán hàng không thể truy cập được. Ở các sàn thương mại điện tử của gia đình Hải Sen thì đã thông báo hết hàng. Hiện tại, chỉ có kênh YouTube của Gia đình Hải Sen vẫn hoạt động bình thường và tiếp tục chia sẻ nội dung đều đặn.

Cục CSGT chính thức thông tin về việc cấp đổi Biển số xe, Đăng ký xe sau Sáp nhập, cụ thể ra sao?

Theo thông tin từ Cục Cảnh sát Giao thông (CSGT) – Bộ Công an, sau khi thực hiện sắp xếp lại đơn vị hành chính cấp tỉnh theo nghị quyết mới được Quốc hội thông qua, biển số xe ô tô và xe máy của người dân vẫn sẽ được giữ nguyên. Việc sáp nhập không ảnh hưởng đến quyền lợi của người dân liên quan đến đăng ký phương tiện giao thông.

Biển số xe được giữ nguyên sau sáp nhập

Quốc hội đã chính thức thông qua nghị quyết về việc sắp xếp các đơn vị hành chính cấp tỉnh, theo đó số lượng tỉnh, thành phố sẽ giảm từ 63 xuống còn 34 tỉnh thành. Tối 15/6, đại diện Cục CSGT cho biết dù có sự thay đổi về mặt địa giới hành chính, biển số xe của các địa phương sẽ không thay đổi. Đối với các tỉnh được sáp nhập, biển số vẫn giữ nguyên theo mã số cũ trước khi hợp nhất. Ví dụ:

Hải Phòng: Biển số xe sẽ tiếp tục sử dụng các mã như 15, 16, 34.

TP.HCM: Vẫn giữ các đầu số quen thuộc như 41, 50, 51, 42, 53, 54, 55, 56, 57, 58, 59, 61, 72…

Như vậy, người dân không cần lo lắng về việc phải đổi biển số xe hay đăng ký lại do sáp nhập hành chính.

Sau sáp nhập người dân không bắt buộc phải đổi biển số xe, đăng ký xe
Sau sáp nhập người dân không bắt buộc phải đổi biển số xe, đăng ký xe

Những trường hợp cần đổi giấy tờ xe hoặc biển số

Mặc dù không cần đổi biển số do sáp nhập, Cục CSGT cũng lưu ý, có 6 trường hợp người dân phải đổi hoặc cấp lại giấy tờ xe và biển số, bao gồm:

  • Giấy chứng nhận đăng ký xe hoặc biển số bị mờ, hỏng, không còn rõ thông tin.
  • Phương tiện đã cải tạo, thay đổi kết cấu hoặc tính năng kỹ thuật, thay đổi màu sơn, ảnh hưởng đến đặc điểm nhận dạng ban đầu.
  • Xe đã đăng ký, cấp biển số xe nền màu trắng, chữ và số màu đen đổi sang biển số xe nền màu vàng, chữ và số màu đen và ngược lại.
  • Chủ xe thay đổi thông tin cá nhân (địa chỉ, tên…) hoặc có nhu cầu đổi đăng ký theo địa chỉ mới.
  • Chứng nhận đăng ký xe hết thời hạn sử dụng;
  • Chủ xe có nhu cầu đổi biển ngắn sang biển dài hoặc ngược lại

Với các phương tiện không thuộc các trường hợp nêu trên, người dân hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng giấy đăng ký và biển số cũ cho đến hết thời hạn mà không cần đổi mới.

Đăng ký xe tại cấp xã – tạo thuận tiện cho người dân

Một điểm mới đáng chú ý khác là các tổ chức, cá nhân hiện nay có thể lựa chọn đăng ký xe tại công an cấp xã, thuộc địa bàn tỉnh/thành phố nơi cư trú hoặc đặt trụ sở. Điều này góp phần giảm tải cho cấp huyện, tạo điều kiện thuận lợi, tiết kiệm thời gian và công sức cho người dân trong các thủ tục hành chính liên quan đến phương tiện giao thông.

HIỂU SAI về chính sách thuế, hàng nghìn hộ kinh doanh đ;ộ;t ng;ột đóng cửa, tự dưng mất cả chì lẫn chài, , vì sao lại thế?

Nhiều hộ kinh doanh nhỏ lẻ không nằm trong nhóm bắt buộc phải áp dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo quy định, nhưng lại đóng cửa, ngừng kinh doanh, vì sao lại thế?

Thời gian gần đây, tại nhiều địa phương, đặc biệt là các thành phố lớn như TPHCM, tình trạng nhiều hộ kinh doanh đột ngột đóng cửa, nghỉ kinh doanh đã gây xôn xao dư luận và đặt ra không ít dấu hỏi.

Một số ý kiến cho rằng, nguyên nhân xuất phát từ lo ngại nghĩa vụ về hóa đơn điện tử theo Nghị định 70/2025 sửa đổi Nghị định 123/2020 ngày 19/10/2020 quy định về hóa đơn, chứng từ.

Tuy nhiên, khảo sát thực tế cho thấy có nhiều nguyên nhân khác như tâm lý e ngại bị kiểm tra vì buôn bán hàng không rõ nguồn gốc, hàng giả, hàng kém chất lượng, cùng với sự hiểu sai hoặc chưa đầy đủ về chính sách thuế và đối tượng áp dụng hóa đơn điện tử.ho kinh doanh dong cua.jpgNhiều hộ kinh doanh tại các chợ đóng cửa, ngừng kinh doanh. Ảnh: Thạch Thảo
Theo quy định tại Nghị định 70, chỉ những hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán và có doanh thu hàng năm từ 1 tỷ đồng trở lên, hoạt động trong các lĩnh vực bán lẻ, nhà hàng, ăn uống, khách sạn, siêu thị, vận tải hành khách, giải trí… có bán hàng hóa, dịch vụ trực tiếp đến người tiêu dùng mới bắt buộc triển khai hóa đơn điện tử khởi tạo từ máy tính tiền và chuyển dữ liệu tới cơ quan thuế.

Theo cơ sở dữ liệu quản lý thuế, hiện cả nước có 37.576 hộ kinh doanh thuộc diện bắt buộc triển khai hóa đơn điện tử từ máy tính tiền, tương đương khoảng 1% trong tổng số hơn 3,6 triệu hộ kinh doanh.

Tuy nhiên, thực tế cho thấy rất nhiều hộ kinh doanh nhỏ lẻ, thậm chí không thuộc diện điều chỉnh đã chọn cách tạm ngừng kinh doanh do lo ngại hoặc hiểu nhầm rằng tất cả đều phải triển khai công nghệ máy tính tiền, đồng nghĩa với việc phải thay đổi quy trình, tăng chi phí đầu tư và chịu sự giám sát chặt chẽ.

Tại TPHCM, theo số liệu của Chi cục Thuế khu vực II, trong tháng 5/2025, thời điểm các cơ quan chức năng tăng cường chuẩn bị triển khai Nghị định 70, có 3.763 hộ kinh doanh ngừng hoạt động hoặc đóng cửa.

Tuy nhiên, chỉ có 440 hộ trong số này (chiếm 3,18%) thuộc diện có doanh thu trên 1 tỷ đồng và bắt buộc sử dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền, tương ứng số thuế là 1,4 tỷ đồng. Điều này cho thấy phần lớn các hộ nghỉ kinh doanh không nằm trong nhóm bắt buộc phải áp dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo quy định.

Chi cục Thuế khu vực II cho biết, đến nay đã có 15.764 hộ kinh doanh triển khai hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo Nghị định 70, chiếm 6,7% trong tổng số 232.798 hộ kinh doanh tại địa bàn. Trong số đó, có 11.865 hộ kinh doanh theo phương pháp khoán và 3.899 hộ kê khai.

Mặc dù chiếm tới 42,6% số hộ thuộc diện triển khai trên toàn quốc, tỷ lệ này vẫn chỉ chiếm khoảng 0,4% tổng số hộ kinh doanh cả nước.

Điều này khẳng định quy định về hóa đơn điện tử chỉ áp dụng cho nhóm hộ có doanh thu từ 1 tỷ đồng/năm trở lên và trong một số lĩnh vực cụ thể, song tâm lý hoang mang lại lan rộng do thông tin chưa đầy đủ hoặc sai lệch.

Theo Chi cục thuế khu vực II, quy định về hoá đơn điện tử từ máy tính tiền có kết nối chuyển dữ liệu cho cơ quan thuế không làm thay đổi chính sách thuế đang áp dụng cho hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh. Việc này chỉ thay đổi căn cứ xác định doanh thu làm cơ sở cho cơ quan thuế xác định mức thuế khoán của các hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh có mức doanh thu từ 1 tỷ đồng/ năm trở lên cho sát với doanh thu thực tế phát sinh của các hộ này.

Quy định này không làm ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của các hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh có ngưỡng doanh thu dưới 1 tỷ đồng/năm.

Cơm nhà không ăn lại muốn ăn cơm tò, đây là hình ph//ạt đang đợi sẵn tài xế taxi ‘n;uốt’ 4,2 triệu của 2 thím cháu người đồng bào

Nếu trong quá trình di chuyển, tài xế taxi ở Hà Nội uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền 4,2 triệu đồng của hai thím cháu người Lào Cai thì người này có dấu hiệu của tội ‘cưỡng đoạt tài sản’.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng ở Hà Nội, chiều 16/6, Công an phường Mỹ Đình 2 xác nhận đã tiếp nhận đơn trình báo và tạm giữ 3 đối tượng liên quan. Bao gồm: tài xế taxi và 2 người chạy xe ôm. Cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật.

Phân tích tình huống pháp lý liên quan đến vụ việc, luật sư Quan Khắc Thượng, Công ty Luật TNHH Hiệp Thành, Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho biết, trong vụ việc cơ quan chức năng sẽ điều tra, làm rõ trách nhiệm của 2 người chạy xe ôm và tài xế taxi.

Đối với hành vi của 2 xe ôm, luật sư Thượng cho biết việc vận chuyển hành khách, hàng hóa bằng xe mô tô, xe gắn máy (thường được gọi là xe ôm) hiện nay chưa có quy định.

Tuy nhiên, nếu tài xế xe ôm đưa ra những thông tin không đúng sự thật như: xe khách đã rời bến, đang ở km 23… nhằm mục đích thu tiền xe của khách cũng có thể bị xem xét về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Hành vi này được quy định tại điểm c, khoản 1, Điều 174 Bộ Luật Hình sự với hình phạt cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm.

Đối với hành vi của tài xế taxi, luật sư Quan Khắc Thượng viện dẫn Điều 25, Thông tư 36/2024/TT-BGTVT về quản lý hoạt động vận tải bằng ô tô có quy định taxi phải:

Tuân thủ và duy trì các điều kiện kinh doanh đối với xe taxi trong quá trình hoạt động kinh doanh vận tải hành khách bằng xe taxi.

Thực hiện niêm yết thông tin ở hai bên cánh cửa xe: tên, số điện thoại và biểu trưng (logo) của đơn vị kinh doanh vận tải; Trong xe phải dán bảng giá cước tính tiền theo kilômét (km), giá cước tính tiền cho thời gian xe phải chờ đợi theo yêu cầu của hành khách và các chi phí khác (nếu có) mà hành khách phải trả…hanh khach .jpegNạn nhân làm việc với cơ quan công an vào sáng 16/6. Ảnh: Tiến Dũng
“Căn cứ quy định này, hành vi của tài xế taxi thu vượt quá số tiền theo bảng giá cước niêm yết là vi phạm quy định về việc thực hiện nội dung thông tin niêm yết trên xe và có thể đối diện với mức phạt từ 5.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng. Mức phạt này được quy định tại điểm b, khoản 7, Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ”, luật sư Thượng nêu.

Ngoài ra, theo khoản 12 Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ, tài xế còn chịu hình thức xử phạt bổ sung là tước quyền sử dụng phù hiệu từ 1 đến 3 tháng.

Đồng thời, theo điểm a, khoản 14, Nghị định 168/2024/NĐ-CP tài xế còn bị trừ 2 điểm Giấy phép lái xe.

“Nếu trong trường hợp khi thanh toán tiền hoặc quá trình di chuyển trên đường, tài xế có những thủ đoạn uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền của hai thím cháu thì có dấu hiệu của tội Cưỡng đoạt tài sản”, luật sư Thượng nêu.

Dựng lại hiện trường vụ gia đình vùng cao bị 'chặt chém' 4,2 triệu đồng  tiền taxi ở Hà Nội | Phụ Nữ & Gia Đình

Theo đó, hành vi này được quy định tại Điều 170, Bộ Luật Hình sự, có thể đối diện với mức phạt tù từ 1 năm đến 5 năm hoặc 3 năm đến 10 năm tùy hành vi và mức độ.

“Điều 170. Tội cưỡng đoạt tài sản.

1. Người nào đe dọa sẽ dùng vũ lực hoặc có thủ đoạn khác uy hiếp tinh thần người khác nhằm chiếm đoạt tài sản, thì bị phạt tù từ 01 năm đến 05 năm.

2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm:

a) Có tổ chức;

b) Có tính chất chuyên nghiệp;

c) Phạm tội đối với người dưới 16 tuổi, phụ nữ mà biết là có thai, người già yếu hoặc người không có khả năng tự vệ;

d) Chiếm đoạt tài sản trị giá từ 50.000.000 đồng đến dưới 200.000.000 đồng;

đ) Gây ảnh hưởng xấu đến an ninh, trật tự, an toàn xã hội;

e) Tái phạm nguy hiểm”.

Luật sư Thượng lưu ý, trong trường hợp tài xế taxi không hoạt động cho đơn vị kinh doanh vận tải hành khách bằng taxi, đồng thời có sự cấu kết với 2 người xe ôm nhằm mục đích chiếm đoạt 4.900.000 đồng thì hành vi của những tài xế trên có dấu hiệu của tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản có tổ chức hoặc có tính chất chuyên nghiệp.

Cách tránh đi phải xe dù

Trên thực tế, “xe dù”, “xe cóc” chèo kéo khách hàng tại các bến xe, các điểm du lịch đông người không hiếm gặp. Để tránh bị chặt chém, tự bảo vệ bản thân, đại diện bến xe Mỹ Đình khuyến cáo hành khách nên mua vé trong bến, sử dụng các xe taxi, xe ôm đã được ký hợp đồng hoạt động ở trong bến.

“Hành khách cần ưu tiên sử dụng dịch vụ từ các đơn vị vận tải có đăng ký với cơ quan nhà nước, thực hiện đăng ký chuyến đi và thanh toán qua thiết bị điện tử, có hóa đơn, chứng từ.

Trong trường hợp sử dụng dịch vụ tự phát, người dân nên thống nhất với tài xế về độ dài quãng đường và số tiền tương ứng.

Ngoài ra, nếu rơi vào tình trạng bị chèo kéo hoặc “chặt chém”, người dân nên nhờ sự hỗ trợ, giúp đỡ từ cơ quan quản lý (bến xe, khu du lịch,…) hoặc trình báo tới cơ quan công an khu vực gần nhất để được hỗ trợ giải quyết”, lãnh đạo một hãng taxi truyền thống khuyến cáo.

Bố mất sớm, đỗ đại học mẹ không có tiền tôi phải đạp xe 50 km đến nhà chú vay tiền nhập học nhưng bị chú cầm gậy đu:ổi thẳng, 5 năm sau tôi quay về cảm ơn chú..

“Năm đó tôi đạp xe 50 cây số giữa trưa hè đổ lửa, bụng đói, chân rã rời, chỉ mong được vay vài triệu để nhập học. Thế nhưng chú tôi không chỉ từ chối… mà còn cầm gậy đuổi thẳng khỏi cổng. Tôi vừa đi vừa khóc. Năm năm sau, tôi quay lại, đứng trước cánh cổng ngày xưa. Nhưng lần này, tôi không xin gì cả… Tôi đến để cảm ơn chú.”

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của tỉnh Nghệ An, trong một ngôi nhà mái ngói đã mục, mỗi khi mưa là dột như sàng. Bố mất năm tôi mới lên mười, sau một trận tai nạn lao động trên công trường thủy điện. Mẹ tôi – một người đàn bà quê với tấm lưng còng, từ đó một mình gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học bằng nghề cấy thuê, gặt mướn.

Tôi học khá, không phải vì giỏi giang gì, mà bởi vì tôi chỉ có một con đường duy nhất: học để thoát khỏi cái nghèo. Mỗi điểm 10 là một cơ hội, mỗi lần được khen thưởng là một cái nhìn tự hào từ mẹ – thứ khiến tôi thấy đời mình còn giá trị.

Năm tôi đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội, cả nhà như có tin vui lớn. Mẹ tôi khóc cả đêm vì mừng, còn tôi thì bồn chồn không ngủ được, vì không biết lấy tiền đâu để đi học. Nhà không có tiền, sổ đỏ đã đem cắm từ năm trước để chạy chữa cho em gái bệnh tim.

Người cuối cùng mà mẹ nghĩ đến – và bảo tôi thử đến nhờ – là chú Tư, em ruột của bố. Nhà chú ở huyện bên, có trang trại nuôi lợn, nghe đâu làm ăn khấm khá. Tôi không muốn đi, nhưng mẹ nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Cứ đến. Biết đâu em nó thương, giúp được ít nào hay ít đó.”

Tôi mượn chiếc xe đạp cũ của ông hàng xóm, đạp từ 4 giờ sáng để kịp đến nhà chú lúc sớm. Trời nắng chang chang, tôi ướt đẫm mồ hôi. Vừa bước tới cổng, tôi đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Vợ chú ra, nhìn tôi một lượt rồi hỏi trống không:

“Cháu ông Tư hả? Có việc gì?”

Tôi lễ phép chào, nói là muốn gặp chú một lát. Một lúc sau chú ra. Gầy, đậm, tay cầm cái gậy. Tôi lễ phép kể chuyện mình đỗ đại học, xin chú cho vay ít tiền nhập học. Vừa nói, tôi vừa rút tờ giấy báo nhập học đã nhàu nát ra khỏi ba lô.

Chú không đọc, không nói gì. Rồi bất ngờ lớn tiếng:

“Mày tưởng tao rảnh mà nuôi cái thứ không cha như mày à? Tao còn phải lo con tao học đại học nữa! Cút!”

Tôi đứng chết lặng.

Chưa kịp nói thêm lời nào, chú đã vung gậy chỉ thẳng ra cổng:

“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Tao mà nổi nóng thì ăn gậy bây giờ!”

Tôi quay đầu đi, nước mắt chảy dài. Tôi không giận. Tôi chỉ đau.

Tối hôm đó, tôi về, quỳ trước mẹ mà nghẹn ngào:

“Không ai giúp mình đâu mẹ ơi.”

Mẹ ôm tôi, lặng lẽ, rồi sáng hôm sau đi làm từ tinh mơ. Hôm ấy bà về, dúi vào tay tôi xấp tiền lẻ, toàn tiền 10, 20, có tờ nhàu nát đến mức phải miết tay mới đọc được số. Bà bảo:

“Mẹ vay của mấy người quen, đủ tiền tàu ra Hà Nội. Còn lại tự con mà cố.”

Tôi đi học với đúng 2 triệu đồng trong túi. Ở Hà Nội, tôi làm thêm mọi việc có thể: phát tờ rơi, bưng bê, chạy bàn, dọn nhà, thậm chí rửa bát thuê. Đêm nào cũng học đến 1-2 giờ sáng. Có lần tôi xỉu trong lớp vì kiệt sức.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi nhớ đến ánh mắt mẹ, đến buổi trưa đứng trước cổng nhà chú. Nỗi tủi hổ hôm đó là động lực để tôi không bao giờ quay đầu lại.

Năm thứ ba đại học, tôi xin được học bổng toàn phần của một tổ chức phi chính phủ, rồi được giới thiệu thực tập tại một công ty công nghệ lớn. Nhờ đó, tôi học được nhiều kỹ năng thực tế và sau khi tốt nghiệp, tôi được giữ lại làm việc chính thức với mức lương khởi điểm cao gấp mười lần bạn bè cùng khóa.

Ba năm sau, tôi trở thành trưởng nhóm dự án tại một công ty khởi nghiệp đang phát triển thần tốc. Cùng vài người bạn, tôi tách ra, mở công ty riêng – chuyên về giải pháp dữ liệu cho ngành nông nghiệp. Dự án của chúng tôi thắng giải quốc gia, được đầu tư, và năm đó – năm tôi tròn 27 tuổi – tôi chính thức là giám đốc điều hành.

Khi về thăm quê sau nhiều năm, tôi lái xe ô tô tự mua về làng. Mẹ giờ đã đỡ vất vả, sống trong căn nhà cấp 4 mới xây. Em gái tôi cũng được tôi lo cho học y dược tại Huế. Hôm đó, tôi bảo mẹ:

“Mai con đi huyện bên một chút.”

Bà ngạc nhiên hỏi:

“Con về nhà chú Tư à?”

Tôi gật. Nhưng không phải để trách, cũng không phải để kể lể.

Chú Tư không nhận ra tôi ngay. Tôi ăn mặc giản dị, bước xuống từ xe với túi quà nhỏ. Chú nhìn tôi một lúc lâu, rồi ngập ngừng gọi:

“Thằng Tân… đó hả?”

Tôi cười, chào chú, và đưa túi quà – chỉ vài hộp thuốc bổ, ít bánh và một phong bì nhỏ. Chú nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, không biết nên nói gì. Tôi mở lời:

“Cháu không đến trách chú đâu. Cháu đến cảm ơn.”

Chú giật mình:

“Cảm ơn tao… cái gì?”

Tôi nói, chậm rãi:

“Chính cái gậy hôm đó đã đẩy cháu vào đời. Nhờ chú đuổi cháu đi, cháu mới biết không thể trông mong vào ai. Nhờ chú, cháu biết phải tự đứng dậy bằng đôi chân mình.”

Tôi cúi đầu thật thấp. Rồi đứng dậy, quay đi, để lại chú đứng đó – mắt đỏ hoe.

K-inh kh;ung quá, toàn là Siro ăn ngon cho trẻ, đã thu giữ cả trăm nghìn hộp, bên trong toàn là chất gì thế này

Qua các nền tảng mạng xã hội, kênh ‘Gia đình Hải Sen’ đã bán ra thị trường hơn 800.000 sản phẩm. Trong đó siro ăn ngon Hải Bé bán ra thị trường hơn 100.000 hộp sản phẩm.

Ngày 17/6, thông tin từ Công an tỉnh Ninh Bình cho biết, Cơ quan CSĐT đã khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và bắt tạm giam đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và Lê Văn Hải (SN 1995, TikToker), thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

hai sen 1.jpg
Công an xác định sản phẩm “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường hơn 100.000 hộp là hàng giả. Ảnh chụp màn hình

Trước đó, qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, công an phát hiện tài khoản mạng xã hội TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải thường xuyên đăng tải video bán các mặt hàng mỹ phẩm, thực phẩm chức năng. Trong đó, có cả thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” đã nhận được nhiều ý kiến phản hồi tiêu cực của người tiêu dùng về chất lượng sản phẩm.

Ngay sau đó, công an vào cuộc và tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé (trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan).

Tại đây, cơ quan chức năng phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

hai sen 3.jpg
Lê Văn Hải bị cơ quan công an thi hành lệnh bắt Ảnh. CACC
hai sen 2.jpg
Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé cũng bị bắt giam Ảnh. CACC

Theo công an, từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các nền tảng mạng xã hội TikTok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” hơn 800.000 sản phẩm. Riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố.

Theo quy định của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Hiện cơ quan công an đã khám xét nơi ở, làm việc của Phúc và Hải cũng như tiếp tục điều tra, mở rộng vụ án.

Liên quan tới việc sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé của Công ty TNHH Hải Bé bị nghi ngờ có thành phần không đúng tiêu chuẩn chất lượng đã công bố, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) cho biết, vụ việc trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết.
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé từng làm mưa làm gió trên Tiktok Shop với số lượng đơn bán ra hàng chục nghìn sản phẩm
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé rất nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội như Tiktok, Facebook…

Theo đó, nội dung công văn số 1183/ATTP-NĐTT của Cục An toàn thực phẩm nêu rõ: “Hiện nay, vụ việc nêu trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết. Cục An toàn thực phẩm đã phối hợp cung cấp hồ sơ có liên quan đến sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé cho Công an tỉnh Ninh Bình. Để nắm được thông tin chi tiết liên quan đến vụ việc trên, đề nghị phóng viên liên lạc với Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình”.

Trước đó, Thương hiệu và Công luận đã có bài viết thông tin về việc sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé (do Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ: thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình là đơn vị chịu trách nhiệm công bố sản phẩm; sản phẩm được sản xuất tại Công ty Cổ phần BIGFA, địa chỉ: Khu công nghiệp Lương Sơn, Km36 – QL6, xã Hòa Sơn, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình) bị nghi ngờ có thành phần các chất chính tạo nên công dụng sản phẩm không đúng như công bố.

Theo kết quả kiểm nghiệm từ Trung tâm Kỹ thuật Tiêu chuẩn Đo lường Chất lượng (Quartest) – Ủy ban tiêu chuẩn đo lường chất lượng Quốc gia thì hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) so với chỉ tiêu chất lượng chủ yếu tạo nên công dụng sản phẩm đã được nêu trong bản công bố sản phẩm số 2/2023/270091542-DKCB của Công ty TNHH Hải Bé.

Dù kết quả kiểm nghiệm nêu trên chỉ để tham khảo và chỉ có giá trị trên mẫu được kiểm nghiệm nhưng đó cũng là chỉ dấu để cơ quan chức năng có chuyên môn vào cuộc lấy mẫu kiểm tra và đưa ra kết quả chính thức.

Kết quả kiểm nghiệm cho thấy
Kết quả kiểm nghiệm cho thấy hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) 

Bên cạnh đó, liên quan tới sự việc khi PV liên hệ theo số hotline 085 204 1995 được niêm yết công khai trên webiste: https://haibe.vn/ cũng như trên bao bì sản phẩm thì số hotline này đang trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.

Vì muốn chữa bệnh cho em trai, mẹ đã gả tôi cho một lão 60 tuổi ai ngờ số phận tôi cũng thay đổi từ đây

“Tôi đứng trong bộ váy cưới màu đỏ thẫm, tay run rẩy nắm chặt lấy bức ảnh em trai trên ngực áo. Đám cưới không nhạc, không pháo, chỉ có mùi trầm hương và ánh mắt lạnh lùng của người chồng hơn tôi ba mươi tuổi. Mẹ tôi gọi đây là ‘cơ hội cứu mạng’, còn tôi chỉ thấy bản án chung thân không có phiên tòa.”

Tôi tên là Hương, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm nhưng chưa kịp xin được việc thì biến cố ập đến. Em trai tôi, Minh, 10 tuổi, phát hiện mắc bệnh bạch cầu cấp – một loại ung thư máu nguy hiểm. Gia đình tôi vốn nghèo, sống dựa vào gánh bún riêu của mẹ và tiền làm thuê của tôi, lấy đâu ra hàng trăm triệu đồng cho hóa trị?

Mẹ tôi sau mấy đêm trắng ngồi bên bệnh viện, mắt trũng sâu, cuối cùng nắm tay tôi nói:

– Chỉ có một con đường. Con lấy ông ấy… Ông Dũng hứa sẽ lo toàn bộ viện phí cho em con nếu con đồng ý.

Ông Dũng là đại gia trong vùng, 60 tuổi, vợ mất, không con cái, nghe nói tài sản lên đến chục tỷ. Ông ấy bị bệnh tim, sống khép kín, hay thuê người chăm sóc. Tôi từng nghe nói ông muốn có người “sống cùng để lo lúc tuổi già”. Nhưng ai ngờ ông lại chọn tôi.

Tôi khóc suốt đêm, không thể tin mình phải đánh đổi cả đời để cứu một mạng sống. Nhưng khi nhìn thấy em trai gầy rộc, tay cắm kim truyền, môi tái nhợt gọi tôi yếu ớt: “Chị ơi, đừng bỏ Minh nha…” – tôi gật đầu.

Lễ cưới tổ chức trong âm thầm. Không bạn bè, không người thân ngoài mẹ tôi và vài người giúp việc trong biệt thự của ông Dũng. Tôi cảm thấy như bị bán – đúng nghĩa đen.

Ngày đầu tiên làm vợ ông, tôi bị đưa đến một căn biệt thự nằm sâu trong vùng núi vắng. Ông Dũng ít nói, chỉ dặn:

– Ở đây không có ai. Cô không được phép ra ngoài nếu không có tôi đi cùng.

Mỗi ngày, tôi đều phải dậy sớm, nấu ăn, pha trà, nghe nhạc cổ điển cùng ông. Tôi không hiểu vì sao một người giàu có như vậy lại chọn sống tách biệt khỏi xã hội. Tôi không dám hỏi, chỉ răm rắp nghe lời. Ông Dũng nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng chưa từng động vào tôi.

Đôi khi tôi thấy ông đứng trước tấm ảnh một người phụ nữ trẻ rồi thở dài. Tôi đoán đó là vợ ông, người mà ông chưa bao giờ nhắc đến.

Một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh dậy vì tiếng động lạ, tôi thấy ông đang run rẩy trong thư phòng. Cả người ông đổ mồ hôi, mắt trợn ngược. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu nhưng ông ngăn lại, cầm tay tôi:

– Không được… Không được ai biết ta đang ở đây…

Tôi đành tự sơ cứu theo hướng dẫn trong ngăn kéo thuốc. Sau đêm đó, ông nhìn tôi khác đi, thỉnh thoảng hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện em trai.

Dần dần, tôi phát hiện ra ông Dũng không phải con người máu lạnh như tôi nghĩ. Ở ông có gì đó… tổn thương, và sợ hãi.

Một lần tình cờ, tôi phát hiện được chiếc điện thoại cũ giấu dưới gầm bàn. Trong đó có một loạt tin nhắn gửi đi không ai hồi âm, nội dung lặp đi lặp lại:

“Tôi không giết cô ấy. Tôi không cố ý.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Phải chăng ông Dũng từng dính vào một vụ án? Vợ ông… chết không phải vì bệnh?

Nhưng khi tôi hỏi, ông chỉ trả lời:

– Cô chỉ cần nhớ: tôi cứu em trai cô, và cô phải giữ lời hứa.

Tôi cảm thấy mình bị nhốt trong một ngục tù bằng vàng. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi phát hiện… mình đang bị theo dõi.

Tôi bắt đầu để ý có những vết lạ quanh nhà. Có người lén mở cửa thư phòng khi ông Dũng đi ngủ. Tôi giấu một chiếc gương nhỏ bên hành lang, và một đêm, tôi thấy bóng người… không phải ông Dũng.

Tôi âm thầm đặt máy ghi âm ở phòng khách. Âm thanh thu được là những cuộc gọi nửa chừng, những câu nói lặp đi lặp lại:

– Đừng đến nữa, tôi đã trả giá rồi.
– Tôi đã mất tất cả… Tha cho tôi đi…

Một ngày, ông Dũng đột nhiên ngất khi đang đi dạo vườn. Tôi cố gọi cấp cứu nhưng điện thoại không có sóng. Tôi chạy khắp núi tìm người giúp nhưng vô vọng.

Đúng lúc đó, một người đàn ông lạ xuất hiện – anh tên là Huy, tự giới thiệu là “người giám sát” ông Dũng theo lệnh của bên viện tâm thần.

Tôi sửng sốt.

Huy giải thích:

– Ông Dũng từng bị chẩn đoán rối loạn hoang tưởng sau cái chết của vợ mình. Bà ấy rơi từ ban công biệt thự sau một trận cãi vã. Không đủ chứng cứ buộc tội, nhưng từ đó ông ấy sống ẩn dật, luôn nói có người theo dõi, có kẻ muốn giết ông. Gia đình sợ ông làm điều dại dột nên thuê tôi giám sát từ xa.

Tôi như chết lặng. Mọi điều ông Dũng nói, làm… đều do tâm bệnh? Nhưng sao ông ấy vẫn minh mẫn, đâu có dấu hiệu rối loạn?

Huy nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng:

– Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, vì sau khi cô đến, ông ta trở nên ổn định hơn. Cô khiến ông ta cảm thấy có giá trị sống. Nhưng có một điều tôi không chắc…

Tôi hỏi:

– Điều gì?

Anh đáp chậm rãi:

– …Không chắc là ông ta bệnh, hay đang giả bệnh để trốn tội.

Tôi bủn rủn chân tay. Mọi chuyện từ đầu tới giờ có phải chỉ là một ván cờ? Tôi – chỉ là quân tốt để ông che giấu thân phận?

Một tuần sau, ông Dũng gọi tôi đến bên giường bệnh. Ông nói, giọng yếu ớt:

– Ta biết con nghi ngờ. Nhưng có một điều con cần biết… Vợ ta chết không phải vì ta. Mà là vì… người khác muốn bịt miệng bà ấy. Và nếu con không rời khỏi đây sớm… con sẽ là người tiếp theo.

Trước khi tôi kịp hỏi thêm, ông lên cơn đau tim lần cuối. Và ông không tỉnh lại nữa.

Tôi rời biệt thự trong tâm trạng rối bời. Em trai tôi được cứu sống, nhưng tôi thì mang theo một bí ẩn không lời giải: Rốt cuộc ai đã giết vợ ông? Và tôi… chỉ là nạn nhân, hay đã trở thành một phần của một tội ác cũ?

Sau tang lễ đơn độc và lạnh lẽo của ông Dũng, tôi tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Tôi trở lại thành phố, tiếp tục làm gia sư kiếm tiền phụ giúp mẹ chăm lo cho em trai. Nhưng quá khứ không chịu buông tha tôi.

Một buổi tối, tôi nhận được bưu kiện nặc danh, bên trong là một tập tài liệu cũ, gồm:

  • Một cuốn sổ tay viết tay với nét chữ nguệch ngoạc, có vẻ của ông Dũng.

  • Bức ảnh một người phụ nữ trẻ đang mang bầu – không phải vợ ông, mà là tôi.

  • Một USB dán nhãn “Tôi không điên”.

Tôi chết lặng. Tôi chưa từng mang thai, ít nhất là chưa biết. Nhưng bức ảnh không nói dối. Cơ thể tôi trong đó đúng là mình, đang đứng bên cửa sổ biệt thự, tay đặt lên bụng.

Tôi run rẩy cắm USB vào máy tính. Bên trong là hàng chục video quay lén – quay lại chính tôi khi ở trong biệt thự. Mỗi cảnh quay đều từ góc rất kín, có lúc tôi đang ngủ, có lúc tôi đang đứng trước gương khóc…

Và cuối cùng – một đoạn ghi âm.

“Hương à… nếu con đang nghe đoạn này, nghĩa là ta không còn nữa. Họ không để ta sống. Người giết vợ ta không xa – hắn là kẻ vẫn theo dõi con bấy lâu nay.”

“Hắn tên thật là Trần Hữu Huy – không phải người giám sát của viện tâm thần như hắn nói. Hắn là em rể cũ của vợ ta. Hắn từng làm kế toán trong công ty ta, bị phát hiện biển thủ hàng tỷ đồng. Vợ ta phát hiện, định tố cáo… thì cô ấy chết. Cảnh sát không tìm được bằng chứng.”

“Ta để hắn sống, để theo dõi hắn. Nhưng rồi ta phát hiện hắn đang âm thầm làm gì đó với con – ta không kịp ngăn lại. Hãy rời khỏi đây. Con đang mang thai, và hắn sẽ quay lại…”

Tôi ngã khụy xuống. Tất cả những gì tôi biết hóa ra chỉ là một màn kịch – và tôi chỉ là con tốt để ông Dũng dụ kẻ giết vợ mình lộ diện.

Nhưng thứ khiến tôi choáng váng hơn cả… là cái thai. Làm sao tôi có thể không biết? Tôi nhớ lại những lần cảm thấy chóng mặt, buồn nôn khi còn ở biệt thự – tôi cứ tưởng vì stress.

Điều khủng khiếp hơn là: nếu những gì ông Dũng nói là thật, thì đứa bé trong bụng tôi… có thể không phải của ông Dũng. Mà là của Huy.

Tôi cảm thấy rợn người. Có đêm tôi mơ thấy mình bị tiêm thuốc, rồi mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể nặng trĩu – giờ nghĩ lại, có lẽ đó là thật.

Tôi không báo công an ngay. Không ai tin lời một “quả phụ trẻ từng cưới đại gia” lại tố cáo một người “bình thường” như Huy về tội cưỡng hiếp và giết người không bằng chứng. Tôi cần bằng chứng – tôi cần hắn phải sợ, phải đau, như tôi đã từng.

Tôi lên kế hoạch.

Tôi âm thầm tìm lại các nhân viên cũ từng làm trong công ty ông Dũng. Một chị tên Thảo – trợ lý cũ – kể rằng từng thấy Huy và vợ ông Dũng cãi nhau trong văn phòng. Chị lén ghi âm được một đoạn – nhưng sau khi cô vợ chết, chị bị buộc nghỉ việc và đe dọa.

Tôi xin chị đoạn ghi âm. Trong đó có tiếng người phụ nữ:

– “Tôi sẽ báo công an! Anh biển thủ, tôi có bằng chứng!”
Tiếp theo là tiếng tát và một giọng đàn ông gằn lên:
– “Nếu cô còn mở miệng, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thế giới này… như chưa từng tồn tại.”

Đủ rồi.

Tôi gửi đoạn ghi âm, ảnh, và bản sao USB cho một luật sư quen – kèm theo một lời nhắn:

“Tôi sẽ ra mặt sau khi hắn lộ bản chất.”

Tôi trở về biệt thự. Giả vờ muốn thăm lại kỷ niệm. Nhắn tin cho Huy rằng “tôi đã biết sự thật” và hẹn gặp.

Hắn đến. Lúc đầu còn đóng kịch. Nhưng khi tôi nói:

– “Huy, tôi nhớ lại hết rồi. Và con tôi… có thể là của anh.”
Gương mặt hắn biến sắc. Đôi mắt tối lại.
– “Vậy ra mày cũng biết rồi. Tốt. Tao đỡ phải đóng vai nữa.”

Hắn rút dao. Nhưng tôi đã chuẩn bị. Máy quay giấu kín trong túi xách ghi lại toàn bộ. Hắn chưa kịp đụng vào tôi thì cảnh sát ập vào.

Huy bị bắt với đầy đủ bằng chứng: đoạn ghi âm cũ, video đe dọa, dấu vân tay trong thư phòng ông Dũng, và kết quả giám định ADN xác nhận hắn đã chuốc thuốc và cưỡng hiếp tôi. Hắn bị kết án 20 năm tù.

Tôi giữ lại biệt thự – không vì tiền, mà vì tôi muốn biến nơi từng là nhà tù thành nơi bắt đầu lại cuộc đời.

Con tôi chào đời – khỏe mạnh, bình an. Dù nó là kết quả của một tội ác, tôi chưa bao giờ oán trách. Nó là lý do tôi mạnh mẽ.

Mỗi ngày, tôi dẫn con ra khu vườn, nói với nó:

– “Ông ngoại con không điên. Ông là người duy nhất đã dám đứng lên chống lại quá khứ đen tối. Và mẹ sẽ dạy con điều đó – không ai có quyền định đoạt số phận mình… trừ chính con.”

“Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự tuyệt vọng. Nhưng nếu bạn sống sót, bạn sẽ có được thứ quý giá hơn bất kỳ lễ cưới nào – đó là sự tái sinh.”