Home Blog

Cơm nhà không ăn lại muốn ăn cơm tò, đây là hình ph//ạt đang đợi sẵn tài xế taxi ‘n;uốt’ 4,2 triệu của 2 thím cháu người đồng bào

Nếu trong quá trình di chuyển, tài xế taxi ở Hà Nội uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền 4,2 triệu đồng của hai thím cháu người Lào Cai thì người này có dấu hiệu của tội ‘cưỡng đoạt tài sản’.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng ở Hà Nội, chiều 16/6, Công an phường Mỹ Đình 2 xác nhận đã tiếp nhận đơn trình báo và tạm giữ 3 đối tượng liên quan. Bao gồm: tài xế taxi và 2 người chạy xe ôm. Cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật.

Phân tích tình huống pháp lý liên quan đến vụ việc, luật sư Quan Khắc Thượng, Công ty Luật TNHH Hiệp Thành, Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho biết, trong vụ việc cơ quan chức năng sẽ điều tra, làm rõ trách nhiệm của 2 người chạy xe ôm và tài xế taxi.

Đối với hành vi của 2 xe ôm, luật sư Thượng cho biết việc vận chuyển hành khách, hàng hóa bằng xe mô tô, xe gắn máy (thường được gọi là xe ôm) hiện nay chưa có quy định.

Tuy nhiên, nếu tài xế xe ôm đưa ra những thông tin không đúng sự thật như: xe khách đã rời bến, đang ở km 23… nhằm mục đích thu tiền xe của khách cũng có thể bị xem xét về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Hành vi này được quy định tại điểm c, khoản 1, Điều 174 Bộ Luật Hình sự với hình phạt cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm.

Đối với hành vi của tài xế taxi, luật sư Quan Khắc Thượng viện dẫn Điều 25, Thông tư 36/2024/TT-BGTVT về quản lý hoạt động vận tải bằng ô tô có quy định taxi phải:

Tuân thủ và duy trì các điều kiện kinh doanh đối với xe taxi trong quá trình hoạt động kinh doanh vận tải hành khách bằng xe taxi.

Thực hiện niêm yết thông tin ở hai bên cánh cửa xe: tên, số điện thoại và biểu trưng (logo) của đơn vị kinh doanh vận tải; Trong xe phải dán bảng giá cước tính tiền theo kilômét (km), giá cước tính tiền cho thời gian xe phải chờ đợi theo yêu cầu của hành khách và các chi phí khác (nếu có) mà hành khách phải trả…hanh khach .jpegNạn nhân làm việc với cơ quan công an vào sáng 16/6. Ảnh: Tiến Dũng
“Căn cứ quy định này, hành vi của tài xế taxi thu vượt quá số tiền theo bảng giá cước niêm yết là vi phạm quy định về việc thực hiện nội dung thông tin niêm yết trên xe và có thể đối diện với mức phạt từ 5.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng. Mức phạt này được quy định tại điểm b, khoản 7, Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ”, luật sư Thượng nêu.

Ngoài ra, theo khoản 12 Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ, tài xế còn chịu hình thức xử phạt bổ sung là tước quyền sử dụng phù hiệu từ 1 đến 3 tháng.

Đồng thời, theo điểm a, khoản 14, Nghị định 168/2024/NĐ-CP tài xế còn bị trừ 2 điểm Giấy phép lái xe.

“Nếu trong trường hợp khi thanh toán tiền hoặc quá trình di chuyển trên đường, tài xế có những thủ đoạn uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền của hai thím cháu thì có dấu hiệu của tội Cưỡng đoạt tài sản”, luật sư Thượng nêu.

Dựng lại hiện trường vụ gia đình vùng cao bị 'chặt chém' 4,2 triệu đồng  tiền taxi ở Hà Nội | Phụ Nữ & Gia Đình

Theo đó, hành vi này được quy định tại Điều 170, Bộ Luật Hình sự, có thể đối diện với mức phạt tù từ 1 năm đến 5 năm hoặc 3 năm đến 10 năm tùy hành vi và mức độ.

“Điều 170. Tội cưỡng đoạt tài sản.

1. Người nào đe dọa sẽ dùng vũ lực hoặc có thủ đoạn khác uy hiếp tinh thần người khác nhằm chiếm đoạt tài sản, thì bị phạt tù từ 01 năm đến 05 năm.

2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm:

a) Có tổ chức;

b) Có tính chất chuyên nghiệp;

c) Phạm tội đối với người dưới 16 tuổi, phụ nữ mà biết là có thai, người già yếu hoặc người không có khả năng tự vệ;

d) Chiếm đoạt tài sản trị giá từ 50.000.000 đồng đến dưới 200.000.000 đồng;

đ) Gây ảnh hưởng xấu đến an ninh, trật tự, an toàn xã hội;

e) Tái phạm nguy hiểm”.

Luật sư Thượng lưu ý, trong trường hợp tài xế taxi không hoạt động cho đơn vị kinh doanh vận tải hành khách bằng taxi, đồng thời có sự cấu kết với 2 người xe ôm nhằm mục đích chiếm đoạt 4.900.000 đồng thì hành vi của những tài xế trên có dấu hiệu của tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản có tổ chức hoặc có tính chất chuyên nghiệp.

Cách tránh đi phải xe dù

Trên thực tế, “xe dù”, “xe cóc” chèo kéo khách hàng tại các bến xe, các điểm du lịch đông người không hiếm gặp. Để tránh bị chặt chém, tự bảo vệ bản thân, đại diện bến xe Mỹ Đình khuyến cáo hành khách nên mua vé trong bến, sử dụng các xe taxi, xe ôm đã được ký hợp đồng hoạt động ở trong bến.

“Hành khách cần ưu tiên sử dụng dịch vụ từ các đơn vị vận tải có đăng ký với cơ quan nhà nước, thực hiện đăng ký chuyến đi và thanh toán qua thiết bị điện tử, có hóa đơn, chứng từ.

Trong trường hợp sử dụng dịch vụ tự phát, người dân nên thống nhất với tài xế về độ dài quãng đường và số tiền tương ứng.

Ngoài ra, nếu rơi vào tình trạng bị chèo kéo hoặc “chặt chém”, người dân nên nhờ sự hỗ trợ, giúp đỡ từ cơ quan quản lý (bến xe, khu du lịch,…) hoặc trình báo tới cơ quan công an khu vực gần nhất để được hỗ trợ giải quyết”, lãnh đạo một hãng taxi truyền thống khuyến cáo.

Bố mất sớm, đỗ đại học mẹ không có tiền tôi phải đạp xe 50 km đến nhà chú vay tiền nhập học nhưng bị chú cầm gậy đu:ổi thẳng, 5 năm sau tôi quay về cảm ơn chú..

“Năm đó tôi đạp xe 50 cây số giữa trưa hè đổ lửa, bụng đói, chân rã rời, chỉ mong được vay vài triệu để nhập học. Thế nhưng chú tôi không chỉ từ chối… mà còn cầm gậy đuổi thẳng khỏi cổng. Tôi vừa đi vừa khóc. Năm năm sau, tôi quay lại, đứng trước cánh cổng ngày xưa. Nhưng lần này, tôi không xin gì cả… Tôi đến để cảm ơn chú.”

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của tỉnh Nghệ An, trong một ngôi nhà mái ngói đã mục, mỗi khi mưa là dột như sàng. Bố mất năm tôi mới lên mười, sau một trận tai nạn lao động trên công trường thủy điện. Mẹ tôi – một người đàn bà quê với tấm lưng còng, từ đó một mình gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học bằng nghề cấy thuê, gặt mướn.

Tôi học khá, không phải vì giỏi giang gì, mà bởi vì tôi chỉ có một con đường duy nhất: học để thoát khỏi cái nghèo. Mỗi điểm 10 là một cơ hội, mỗi lần được khen thưởng là một cái nhìn tự hào từ mẹ – thứ khiến tôi thấy đời mình còn giá trị.

Năm tôi đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội, cả nhà như có tin vui lớn. Mẹ tôi khóc cả đêm vì mừng, còn tôi thì bồn chồn không ngủ được, vì không biết lấy tiền đâu để đi học. Nhà không có tiền, sổ đỏ đã đem cắm từ năm trước để chạy chữa cho em gái bệnh tim.

Người cuối cùng mà mẹ nghĩ đến – và bảo tôi thử đến nhờ – là chú Tư, em ruột của bố. Nhà chú ở huyện bên, có trang trại nuôi lợn, nghe đâu làm ăn khấm khá. Tôi không muốn đi, nhưng mẹ nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Cứ đến. Biết đâu em nó thương, giúp được ít nào hay ít đó.”

Tôi mượn chiếc xe đạp cũ của ông hàng xóm, đạp từ 4 giờ sáng để kịp đến nhà chú lúc sớm. Trời nắng chang chang, tôi ướt đẫm mồ hôi. Vừa bước tới cổng, tôi đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Vợ chú ra, nhìn tôi một lượt rồi hỏi trống không:

“Cháu ông Tư hả? Có việc gì?”

Tôi lễ phép chào, nói là muốn gặp chú một lát. Một lúc sau chú ra. Gầy, đậm, tay cầm cái gậy. Tôi lễ phép kể chuyện mình đỗ đại học, xin chú cho vay ít tiền nhập học. Vừa nói, tôi vừa rút tờ giấy báo nhập học đã nhàu nát ra khỏi ba lô.

Chú không đọc, không nói gì. Rồi bất ngờ lớn tiếng:

“Mày tưởng tao rảnh mà nuôi cái thứ không cha như mày à? Tao còn phải lo con tao học đại học nữa! Cút!”

Tôi đứng chết lặng.

Chưa kịp nói thêm lời nào, chú đã vung gậy chỉ thẳng ra cổng:

“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Tao mà nổi nóng thì ăn gậy bây giờ!”

Tôi quay đầu đi, nước mắt chảy dài. Tôi không giận. Tôi chỉ đau.

Tối hôm đó, tôi về, quỳ trước mẹ mà nghẹn ngào:

“Không ai giúp mình đâu mẹ ơi.”

Mẹ ôm tôi, lặng lẽ, rồi sáng hôm sau đi làm từ tinh mơ. Hôm ấy bà về, dúi vào tay tôi xấp tiền lẻ, toàn tiền 10, 20, có tờ nhàu nát đến mức phải miết tay mới đọc được số. Bà bảo:

“Mẹ vay của mấy người quen, đủ tiền tàu ra Hà Nội. Còn lại tự con mà cố.”

Tôi đi học với đúng 2 triệu đồng trong túi. Ở Hà Nội, tôi làm thêm mọi việc có thể: phát tờ rơi, bưng bê, chạy bàn, dọn nhà, thậm chí rửa bát thuê. Đêm nào cũng học đến 1-2 giờ sáng. Có lần tôi xỉu trong lớp vì kiệt sức.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi nhớ đến ánh mắt mẹ, đến buổi trưa đứng trước cổng nhà chú. Nỗi tủi hổ hôm đó là động lực để tôi không bao giờ quay đầu lại.

Năm thứ ba đại học, tôi xin được học bổng toàn phần của một tổ chức phi chính phủ, rồi được giới thiệu thực tập tại một công ty công nghệ lớn. Nhờ đó, tôi học được nhiều kỹ năng thực tế và sau khi tốt nghiệp, tôi được giữ lại làm việc chính thức với mức lương khởi điểm cao gấp mười lần bạn bè cùng khóa.

Ba năm sau, tôi trở thành trưởng nhóm dự án tại một công ty khởi nghiệp đang phát triển thần tốc. Cùng vài người bạn, tôi tách ra, mở công ty riêng – chuyên về giải pháp dữ liệu cho ngành nông nghiệp. Dự án của chúng tôi thắng giải quốc gia, được đầu tư, và năm đó – năm tôi tròn 27 tuổi – tôi chính thức là giám đốc điều hành.

Khi về thăm quê sau nhiều năm, tôi lái xe ô tô tự mua về làng. Mẹ giờ đã đỡ vất vả, sống trong căn nhà cấp 4 mới xây. Em gái tôi cũng được tôi lo cho học y dược tại Huế. Hôm đó, tôi bảo mẹ:

“Mai con đi huyện bên một chút.”

Bà ngạc nhiên hỏi:

“Con về nhà chú Tư à?”

Tôi gật. Nhưng không phải để trách, cũng không phải để kể lể.

Chú Tư không nhận ra tôi ngay. Tôi ăn mặc giản dị, bước xuống từ xe với túi quà nhỏ. Chú nhìn tôi một lúc lâu, rồi ngập ngừng gọi:

“Thằng Tân… đó hả?”

Tôi cười, chào chú, và đưa túi quà – chỉ vài hộp thuốc bổ, ít bánh và một phong bì nhỏ. Chú nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, không biết nên nói gì. Tôi mở lời:

“Cháu không đến trách chú đâu. Cháu đến cảm ơn.”

Chú giật mình:

“Cảm ơn tao… cái gì?”

Tôi nói, chậm rãi:

“Chính cái gậy hôm đó đã đẩy cháu vào đời. Nhờ chú đuổi cháu đi, cháu mới biết không thể trông mong vào ai. Nhờ chú, cháu biết phải tự đứng dậy bằng đôi chân mình.”

Tôi cúi đầu thật thấp. Rồi đứng dậy, quay đi, để lại chú đứng đó – mắt đỏ hoe.

K-inh kh;ung quá, toàn là Siro ăn ngon cho trẻ, đã thu giữ cả trăm nghìn hộp, bên trong toàn là chất gì thế này

Qua các nền tảng mạng xã hội, kênh ‘Gia đình Hải Sen’ đã bán ra thị trường hơn 800.000 sản phẩm. Trong đó siro ăn ngon Hải Bé bán ra thị trường hơn 100.000 hộp sản phẩm.

Ngày 17/6, thông tin từ Công an tỉnh Ninh Bình cho biết, Cơ quan CSĐT đã khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và bắt tạm giam đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và Lê Văn Hải (SN 1995, TikToker), thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

hai sen 1.jpg
Công an xác định sản phẩm “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường hơn 100.000 hộp là hàng giả. Ảnh chụp màn hình

Trước đó, qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, công an phát hiện tài khoản mạng xã hội TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải thường xuyên đăng tải video bán các mặt hàng mỹ phẩm, thực phẩm chức năng. Trong đó, có cả thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” đã nhận được nhiều ý kiến phản hồi tiêu cực của người tiêu dùng về chất lượng sản phẩm.

Ngay sau đó, công an vào cuộc và tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé (trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan).

Tại đây, cơ quan chức năng phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

hai sen 3.jpg
Lê Văn Hải bị cơ quan công an thi hành lệnh bắt Ảnh. CACC
hai sen 2.jpg
Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé cũng bị bắt giam Ảnh. CACC

Theo công an, từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các nền tảng mạng xã hội TikTok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” hơn 800.000 sản phẩm. Riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố.

Theo quy định của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Hiện cơ quan công an đã khám xét nơi ở, làm việc của Phúc và Hải cũng như tiếp tục điều tra, mở rộng vụ án.

Liên quan tới việc sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé của Công ty TNHH Hải Bé bị nghi ngờ có thành phần không đúng tiêu chuẩn chất lượng đã công bố, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) cho biết, vụ việc trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết.
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé từng làm mưa làm gió trên Tiktok Shop với số lượng đơn bán ra hàng chục nghìn sản phẩm
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé rất nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội như Tiktok, Facebook…

Theo đó, nội dung công văn số 1183/ATTP-NĐTT của Cục An toàn thực phẩm nêu rõ: “Hiện nay, vụ việc nêu trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết. Cục An toàn thực phẩm đã phối hợp cung cấp hồ sơ có liên quan đến sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé cho Công an tỉnh Ninh Bình. Để nắm được thông tin chi tiết liên quan đến vụ việc trên, đề nghị phóng viên liên lạc với Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình”.

Trước đó, Thương hiệu và Công luận đã có bài viết thông tin về việc sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé (do Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ: thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình là đơn vị chịu trách nhiệm công bố sản phẩm; sản phẩm được sản xuất tại Công ty Cổ phần BIGFA, địa chỉ: Khu công nghiệp Lương Sơn, Km36 – QL6, xã Hòa Sơn, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình) bị nghi ngờ có thành phần các chất chính tạo nên công dụng sản phẩm không đúng như công bố.

Theo kết quả kiểm nghiệm từ Trung tâm Kỹ thuật Tiêu chuẩn Đo lường Chất lượng (Quartest) – Ủy ban tiêu chuẩn đo lường chất lượng Quốc gia thì hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) so với chỉ tiêu chất lượng chủ yếu tạo nên công dụng sản phẩm đã được nêu trong bản công bố sản phẩm số 2/2023/270091542-DKCB của Công ty TNHH Hải Bé.

Dù kết quả kiểm nghiệm nêu trên chỉ để tham khảo và chỉ có giá trị trên mẫu được kiểm nghiệm nhưng đó cũng là chỉ dấu để cơ quan chức năng có chuyên môn vào cuộc lấy mẫu kiểm tra và đưa ra kết quả chính thức.

Kết quả kiểm nghiệm cho thấy
Kết quả kiểm nghiệm cho thấy hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) 

Bên cạnh đó, liên quan tới sự việc khi PV liên hệ theo số hotline 085 204 1995 được niêm yết công khai trên webiste: https://haibe.vn/ cũng như trên bao bì sản phẩm thì số hotline này đang trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.

Vì muốn chữa bệnh cho em trai, mẹ đã gả tôi cho một lão 60 tuổi ai ngờ số phận tôi cũng thay đổi từ đây

“Tôi đứng trong bộ váy cưới màu đỏ thẫm, tay run rẩy nắm chặt lấy bức ảnh em trai trên ngực áo. Đám cưới không nhạc, không pháo, chỉ có mùi trầm hương và ánh mắt lạnh lùng của người chồng hơn tôi ba mươi tuổi. Mẹ tôi gọi đây là ‘cơ hội cứu mạng’, còn tôi chỉ thấy bản án chung thân không có phiên tòa.”

Tôi tên là Hương, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm nhưng chưa kịp xin được việc thì biến cố ập đến. Em trai tôi, Minh, 10 tuổi, phát hiện mắc bệnh bạch cầu cấp – một loại ung thư máu nguy hiểm. Gia đình tôi vốn nghèo, sống dựa vào gánh bún riêu của mẹ và tiền làm thuê của tôi, lấy đâu ra hàng trăm triệu đồng cho hóa trị?

Mẹ tôi sau mấy đêm trắng ngồi bên bệnh viện, mắt trũng sâu, cuối cùng nắm tay tôi nói:

– Chỉ có một con đường. Con lấy ông ấy… Ông Dũng hứa sẽ lo toàn bộ viện phí cho em con nếu con đồng ý.

Ông Dũng là đại gia trong vùng, 60 tuổi, vợ mất, không con cái, nghe nói tài sản lên đến chục tỷ. Ông ấy bị bệnh tim, sống khép kín, hay thuê người chăm sóc. Tôi từng nghe nói ông muốn có người “sống cùng để lo lúc tuổi già”. Nhưng ai ngờ ông lại chọn tôi.

Tôi khóc suốt đêm, không thể tin mình phải đánh đổi cả đời để cứu một mạng sống. Nhưng khi nhìn thấy em trai gầy rộc, tay cắm kim truyền, môi tái nhợt gọi tôi yếu ớt: “Chị ơi, đừng bỏ Minh nha…” – tôi gật đầu.

Lễ cưới tổ chức trong âm thầm. Không bạn bè, không người thân ngoài mẹ tôi và vài người giúp việc trong biệt thự của ông Dũng. Tôi cảm thấy như bị bán – đúng nghĩa đen.

Ngày đầu tiên làm vợ ông, tôi bị đưa đến một căn biệt thự nằm sâu trong vùng núi vắng. Ông Dũng ít nói, chỉ dặn:

– Ở đây không có ai. Cô không được phép ra ngoài nếu không có tôi đi cùng.

Mỗi ngày, tôi đều phải dậy sớm, nấu ăn, pha trà, nghe nhạc cổ điển cùng ông. Tôi không hiểu vì sao một người giàu có như vậy lại chọn sống tách biệt khỏi xã hội. Tôi không dám hỏi, chỉ răm rắp nghe lời. Ông Dũng nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng chưa từng động vào tôi.

Đôi khi tôi thấy ông đứng trước tấm ảnh một người phụ nữ trẻ rồi thở dài. Tôi đoán đó là vợ ông, người mà ông chưa bao giờ nhắc đến.

Một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh dậy vì tiếng động lạ, tôi thấy ông đang run rẩy trong thư phòng. Cả người ông đổ mồ hôi, mắt trợn ngược. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu nhưng ông ngăn lại, cầm tay tôi:

– Không được… Không được ai biết ta đang ở đây…

Tôi đành tự sơ cứu theo hướng dẫn trong ngăn kéo thuốc. Sau đêm đó, ông nhìn tôi khác đi, thỉnh thoảng hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện em trai.

Dần dần, tôi phát hiện ra ông Dũng không phải con người máu lạnh như tôi nghĩ. Ở ông có gì đó… tổn thương, và sợ hãi.

Một lần tình cờ, tôi phát hiện được chiếc điện thoại cũ giấu dưới gầm bàn. Trong đó có một loạt tin nhắn gửi đi không ai hồi âm, nội dung lặp đi lặp lại:

“Tôi không giết cô ấy. Tôi không cố ý.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Phải chăng ông Dũng từng dính vào một vụ án? Vợ ông… chết không phải vì bệnh?

Nhưng khi tôi hỏi, ông chỉ trả lời:

– Cô chỉ cần nhớ: tôi cứu em trai cô, và cô phải giữ lời hứa.

Tôi cảm thấy mình bị nhốt trong một ngục tù bằng vàng. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi phát hiện… mình đang bị theo dõi.

Tôi bắt đầu để ý có những vết lạ quanh nhà. Có người lén mở cửa thư phòng khi ông Dũng đi ngủ. Tôi giấu một chiếc gương nhỏ bên hành lang, và một đêm, tôi thấy bóng người… không phải ông Dũng.

Tôi âm thầm đặt máy ghi âm ở phòng khách. Âm thanh thu được là những cuộc gọi nửa chừng, những câu nói lặp đi lặp lại:

– Đừng đến nữa, tôi đã trả giá rồi.
– Tôi đã mất tất cả… Tha cho tôi đi…

Một ngày, ông Dũng đột nhiên ngất khi đang đi dạo vườn. Tôi cố gọi cấp cứu nhưng điện thoại không có sóng. Tôi chạy khắp núi tìm người giúp nhưng vô vọng.

Đúng lúc đó, một người đàn ông lạ xuất hiện – anh tên là Huy, tự giới thiệu là “người giám sát” ông Dũng theo lệnh của bên viện tâm thần.

Tôi sửng sốt.

Huy giải thích:

– Ông Dũng từng bị chẩn đoán rối loạn hoang tưởng sau cái chết của vợ mình. Bà ấy rơi từ ban công biệt thự sau một trận cãi vã. Không đủ chứng cứ buộc tội, nhưng từ đó ông ấy sống ẩn dật, luôn nói có người theo dõi, có kẻ muốn giết ông. Gia đình sợ ông làm điều dại dột nên thuê tôi giám sát từ xa.

Tôi như chết lặng. Mọi điều ông Dũng nói, làm… đều do tâm bệnh? Nhưng sao ông ấy vẫn minh mẫn, đâu có dấu hiệu rối loạn?

Huy nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng:

– Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, vì sau khi cô đến, ông ta trở nên ổn định hơn. Cô khiến ông ta cảm thấy có giá trị sống. Nhưng có một điều tôi không chắc…

Tôi hỏi:

– Điều gì?

Anh đáp chậm rãi:

– …Không chắc là ông ta bệnh, hay đang giả bệnh để trốn tội.

Tôi bủn rủn chân tay. Mọi chuyện từ đầu tới giờ có phải chỉ là một ván cờ? Tôi – chỉ là quân tốt để ông che giấu thân phận?

Một tuần sau, ông Dũng gọi tôi đến bên giường bệnh. Ông nói, giọng yếu ớt:

– Ta biết con nghi ngờ. Nhưng có một điều con cần biết… Vợ ta chết không phải vì ta. Mà là vì… người khác muốn bịt miệng bà ấy. Và nếu con không rời khỏi đây sớm… con sẽ là người tiếp theo.

Trước khi tôi kịp hỏi thêm, ông lên cơn đau tim lần cuối. Và ông không tỉnh lại nữa.

Tôi rời biệt thự trong tâm trạng rối bời. Em trai tôi được cứu sống, nhưng tôi thì mang theo một bí ẩn không lời giải: Rốt cuộc ai đã giết vợ ông? Và tôi… chỉ là nạn nhân, hay đã trở thành một phần của một tội ác cũ?

Sau tang lễ đơn độc và lạnh lẽo của ông Dũng, tôi tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Tôi trở lại thành phố, tiếp tục làm gia sư kiếm tiền phụ giúp mẹ chăm lo cho em trai. Nhưng quá khứ không chịu buông tha tôi.

Một buổi tối, tôi nhận được bưu kiện nặc danh, bên trong là một tập tài liệu cũ, gồm:

  • Một cuốn sổ tay viết tay với nét chữ nguệch ngoạc, có vẻ của ông Dũng.

  • Bức ảnh một người phụ nữ trẻ đang mang bầu – không phải vợ ông, mà là tôi.

  • Một USB dán nhãn “Tôi không điên”.

Tôi chết lặng. Tôi chưa từng mang thai, ít nhất là chưa biết. Nhưng bức ảnh không nói dối. Cơ thể tôi trong đó đúng là mình, đang đứng bên cửa sổ biệt thự, tay đặt lên bụng.

Tôi run rẩy cắm USB vào máy tính. Bên trong là hàng chục video quay lén – quay lại chính tôi khi ở trong biệt thự. Mỗi cảnh quay đều từ góc rất kín, có lúc tôi đang ngủ, có lúc tôi đang đứng trước gương khóc…

Và cuối cùng – một đoạn ghi âm.

“Hương à… nếu con đang nghe đoạn này, nghĩa là ta không còn nữa. Họ không để ta sống. Người giết vợ ta không xa – hắn là kẻ vẫn theo dõi con bấy lâu nay.”

“Hắn tên thật là Trần Hữu Huy – không phải người giám sát của viện tâm thần như hắn nói. Hắn là em rể cũ của vợ ta. Hắn từng làm kế toán trong công ty ta, bị phát hiện biển thủ hàng tỷ đồng. Vợ ta phát hiện, định tố cáo… thì cô ấy chết. Cảnh sát không tìm được bằng chứng.”

“Ta để hắn sống, để theo dõi hắn. Nhưng rồi ta phát hiện hắn đang âm thầm làm gì đó với con – ta không kịp ngăn lại. Hãy rời khỏi đây. Con đang mang thai, và hắn sẽ quay lại…”

Tôi ngã khụy xuống. Tất cả những gì tôi biết hóa ra chỉ là một màn kịch – và tôi chỉ là con tốt để ông Dũng dụ kẻ giết vợ mình lộ diện.

Nhưng thứ khiến tôi choáng váng hơn cả… là cái thai. Làm sao tôi có thể không biết? Tôi nhớ lại những lần cảm thấy chóng mặt, buồn nôn khi còn ở biệt thự – tôi cứ tưởng vì stress.

Điều khủng khiếp hơn là: nếu những gì ông Dũng nói là thật, thì đứa bé trong bụng tôi… có thể không phải của ông Dũng. Mà là của Huy.

Tôi cảm thấy rợn người. Có đêm tôi mơ thấy mình bị tiêm thuốc, rồi mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể nặng trĩu – giờ nghĩ lại, có lẽ đó là thật.

Tôi không báo công an ngay. Không ai tin lời một “quả phụ trẻ từng cưới đại gia” lại tố cáo một người “bình thường” như Huy về tội cưỡng hiếp và giết người không bằng chứng. Tôi cần bằng chứng – tôi cần hắn phải sợ, phải đau, như tôi đã từng.

Tôi lên kế hoạch.

Tôi âm thầm tìm lại các nhân viên cũ từng làm trong công ty ông Dũng. Một chị tên Thảo – trợ lý cũ – kể rằng từng thấy Huy và vợ ông Dũng cãi nhau trong văn phòng. Chị lén ghi âm được một đoạn – nhưng sau khi cô vợ chết, chị bị buộc nghỉ việc và đe dọa.

Tôi xin chị đoạn ghi âm. Trong đó có tiếng người phụ nữ:

– “Tôi sẽ báo công an! Anh biển thủ, tôi có bằng chứng!”
Tiếp theo là tiếng tát và một giọng đàn ông gằn lên:
– “Nếu cô còn mở miệng, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thế giới này… như chưa từng tồn tại.”

Đủ rồi.

Tôi gửi đoạn ghi âm, ảnh, và bản sao USB cho một luật sư quen – kèm theo một lời nhắn:

“Tôi sẽ ra mặt sau khi hắn lộ bản chất.”

Tôi trở về biệt thự. Giả vờ muốn thăm lại kỷ niệm. Nhắn tin cho Huy rằng “tôi đã biết sự thật” và hẹn gặp.

Hắn đến. Lúc đầu còn đóng kịch. Nhưng khi tôi nói:

– “Huy, tôi nhớ lại hết rồi. Và con tôi… có thể là của anh.”
Gương mặt hắn biến sắc. Đôi mắt tối lại.
– “Vậy ra mày cũng biết rồi. Tốt. Tao đỡ phải đóng vai nữa.”

Hắn rút dao. Nhưng tôi đã chuẩn bị. Máy quay giấu kín trong túi xách ghi lại toàn bộ. Hắn chưa kịp đụng vào tôi thì cảnh sát ập vào.

Huy bị bắt với đầy đủ bằng chứng: đoạn ghi âm cũ, video đe dọa, dấu vân tay trong thư phòng ông Dũng, và kết quả giám định ADN xác nhận hắn đã chuốc thuốc và cưỡng hiếp tôi. Hắn bị kết án 20 năm tù.

Tôi giữ lại biệt thự – không vì tiền, mà vì tôi muốn biến nơi từng là nhà tù thành nơi bắt đầu lại cuộc đời.

Con tôi chào đời – khỏe mạnh, bình an. Dù nó là kết quả của một tội ác, tôi chưa bao giờ oán trách. Nó là lý do tôi mạnh mẽ.

Mỗi ngày, tôi dẫn con ra khu vườn, nói với nó:

– “Ông ngoại con không điên. Ông là người duy nhất đã dám đứng lên chống lại quá khứ đen tối. Và mẹ sẽ dạy con điều đó – không ai có quyền định đoạt số phận mình… trừ chính con.”

“Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự tuyệt vọng. Nhưng nếu bạn sống sót, bạn sẽ có được thứ quý giá hơn bất kỳ lễ cưới nào – đó là sự tái sinh.”

Giờ hết dám uống nước mía bán dọc đường luôn; ai thích nước mía giải khát giờ nhìn thế này chắc ho-ang ma-ng lắm, bảo sao 10 cốc 1 màu không khác nhau tí nào, ai tinh ý là thấy

Nước mía giá rẻ thực chất là hỗn hợp nước lã pha đường hóa học để tạo độ ngọt và màu sắc như nước mía nguyên chất.

Nước mía giá rẻ thực chất là hỗn hợp nước lã pha đường hóa học để tạo độ ngọt và màu sắc như nước mía nguyên chất.

áy ép chế thêm phễu đựng đường hóa học và nước lã

Trong quá trình chế biến, nhiều cửa hàng nước mía đã sử dụng những tiểu xảo, mánh khóe để có thể thu được lợi nhuận cao nhất, mà không quan tâm đến chất lượng, gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe người sử dụng.

Ngày hè oi bức, nước mía là thức uống giải nhiệt được yêu thích của rất nhiều người. Tiện lợi và có vẻ sạch sẽ, an toàn cho người sử dụng nhưng với giá mía cây không ngừng tăng giữa cao điểm nắng nóng mùa hè, vì đâu có những chai, cốc nước mía giá rẻ bất ngờ đến vậy?

Theo tìm hiểu, muốn nước mía ngọt hơn thì mỗi chiếc máy ép, chủ cửa hàng có thể gia công thêm một hộc đường bên trong máy. Trong quá trình ép mía lượng đường này sẽ tự động chảy ra cùng với nước ép được mà người sử dụng sẽ không thể phát hiện ra được.

Khi đặt vấn đề là có cách nào giúp cho lượng nước mía khi ép được nhiều hơn và ngọt hơn không, nhân viên của 1 quán nước mía trên đường Giải Phóng cho biết: ”Nếu muốn nhiều nước hơn nữa thì có thể liên hệ với mấy nhà máy cơ khí, chế thêm một chiếc phễu bên trong máy để chứa nước, đồng thời đặt sẵn tỷ lệ đường, mía, nước sao cho phù hợp. Làm được như vậy thì lượng nước sau ép có thể tăng 1/3 mà vị thì không đổi”.

Tại một quán giải khát trên đường Cầu Giấy, giá bán mỗi cốc là 8.000 đồng. Ngoài ra, họ còn bán nước mía theo lít với giá 15.000 đồng (nguyên chất). Khách mua từ 4 lít trở lên, giá còn 13.000 đồng. Phí giao hàng là 2.000 đồng/km.

Chủ cửa hàng ở đây cho biết 1 lít nước mía nguyên chất chia được khoảng 4 cốc. Nếu tính theo giá thị trường 10.000 – 12.000 đồng một cốc, người bán sẽ thu về được 40.000 – 48.000 đồng. Trung bình mỗi ngày, bán được khoảng 50 lít nước mía nguyên chất, những hôm nắng nóng tăng lên 60 lít.

Một chủ cửa hàng bán nước mía tại chợ đầu mối phân phối mía gần khu vực Hà Đông khẳng định, những chai nước mía có giá từ 12.000 – 15.000 đồng/lít chắc chắn là nước mía pha, không phải mía nguyên chất.

Bởi, một lít nước mía nguyên chất phải quay tới 2,5 cây. Với loại mía nhỏ thì phải 4-5 cây mới được một lít. Thực chất, bên trong máy ép nước mía là cả nước đá. Nước đá và mía ra cùng một lúc. Người mua không thể phát hiện được.

Muốn được gia công thêm bộ phận đựng đá và nước mía tan cùng nhau làm tăng dung tích phải đặt hàng tại cơ sở gia công ban đầu. Họ làm một nửa khay đá.

Nước mía ép xuống chảy lẫn với đá. Để tăng độ ngọt cho nước mía vào cuối mùa (vì lúc này mía có vị chua), người bán hàng ngâm mía vào trong xô có sẵn đường hóa học, chỉ một nắm nhỏ là ngọt lịm.

Uống nước mía ngâm đường hóa học, suy giảm chức năng thận

Đường là một gia vị thiết yếu trong cuộc sống, giúp tạo ra vị ngọt, thường sử dụng cho các món ăn, thức uống như các loại chè, sữa đậu nành, bánh kẹo, bánh ngọt.

Đường cát là loại đường mà hầu hết các gia đình sử dụng. Nó có nguồn gốc tự nhiên từ củ cải, mía hay mật ong, cho vị ngọt vừa phải. Bên cạnh đó, còn có một loại đường khác không có nguồn gốc từ thiên nhiên, chủ yếu là tổng hợp từ các chất hữu cơ, vô cơ trong nhà máy gọi là đường hóa học.

Đây là loại đường có độ ngọt rất cao trong một lượng chất rất nhỏ. Chúng thường ở dạng viên, đóng thành gói lớn. Các chuyên gia khuyến cáo về sự độc hại của loại đường này trong chế biến đồ ăn và thức uống.

Theo các chuyên gia, nếu thai phụ thường xuyên uống nước mía trộn với đường hóa học sẽ gây kích thích niêm mạc đường ruột, suy giảm chức năng tiêu hóa, gây rối loạn tiêu hóa và trở ngại cho sự hấp thụ chất dinh dưỡng, đồng thời có thể gây hại tới chức năng thận.

Nước mía siêu rẻ 15.000 đồng/ lít, mỗi chiếc máy ép đều chế phễu đựng đường hóa học và nước lã-1 Vì lợi nhuận, nhiều hộ kinh doanh bất chấp cả sức khỏe người tiêu dùn

Nhiều phụ huynh có thói quen mua nước mía dọc đường, vỉa hè cho con uống để giải khát. Đối với trẻ em, đây là lứa tuổi đang cần bổ sung năng lượng và chất dinh dưỡng để phát triển trí não và chiều cao nên việc sử dụng đường hóa học nhiều sẽ kìm hãm sự phát triển của trẻ, hoặc trí não không phát triển bình thường.

Nước mía siêu rẻ 15.000 đồng/ lít, mỗi chiếc máy ép đều chế phễu đựng đường hóa học và nước lã-2 Những cốc nước mía giá rẻ thực chất là nước lã với đường hóa học

Bên cạnh đó chức năng thải độc của gan, thận của trẻ em đều kém nên các hóa chất này sẽ tích lũy lại. Một số trẻ tự nhiên biếng ăn bởi những chất ngọt “dởm” cản trở khả năng hấp thu protein, sắt, kẽm khiến trẻ chậm lớn.

Theo VietNamNet

Nửa đêm đang ngủ con trai bỗng gọi mẹ dậy rồi chỉ ra cửa nói bố về, tôi s/ợ r/un vội vàng đi thắp hương cho người chồng đã mất 6 năm thì ki/nh h/ã/i khi thấy …

“Nửa đêm đang ngủ, con trai bỗng gọi mẹ dậy rồi chỉ ra cửa nói bố về. Tôi s::ợ ru::n, vội vàng đi thắp hương cho người chồng đã mất 6 năm, thì ki::nh h::ãi khi thấy…”

Tiếng gió rít qua khe cửa sổ kèm theo tiếng mưa lách tách trên mái tôn khiến đêm trở nên lạnh lẽo lạ thường. Tôi đang chập chờn ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ của thằng Bin – đứa con trai 6 tuổi, đứa bé sinh ra đúng ngày chồng tôi mất.

“Mẹ ơi… Mẹ ơi, bố về…”

Tôi mở mắt, mơ hồ nghĩ con nói mớ, nhưng đôi mắt mở trừng trừng của nó khiến tôi lạnh sống lưng. Nó chỉ ra phía cửa, nơi ánh đèn vàng mờ chiếu vào từ bóng đèn hàng xóm, và nói rõ từng chữ: “Bố đứng ngoài kia, mẹ ơi…”

Tôi nín thở.

Cánh cửa gỗ khép hờ, gió luồn vào khiến bức rèm lay động từng hồi. Tôi dợm bước ra, không hiểu vì sao trong lòng lại hoảng loạn. Chồng tôi – Tâm – mất trong một tai nạn giao thông đúng lúc tôi đang chuyển dạ. Kể từ ngày đó, tôi sống cùng mẹ chồng và thằng Bin trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Hà Nội.

Bình thường, tôi hay mơ thấy anh về – anh vẫn mặc áo sơ mi xanh bạc màu, cười hiền và chỉ lặng lẽ nhìn tôi chăm con. Nhưng lần này… là giữa đêm, con tôi lại thấy “bố” ngoài cửa.

Tôi run rẩy, quỳ xuống bàn thờ, tay cắm nén hương rồi bật lửa. Ngọn lửa run run, rồi vụt tắt. Thử ba lần vẫn vậy.

Tôi lắp bắp: “Anh… Anh có về thì báo mộng thôi, đừng dọa mẹ con em…”

Rồi tôi nghe tiếng gõ cửa. Ba tiếng. Mạnh, dứt khoát.

Con tôi hét toáng lên, ôm lấy chân tôi: “Mẹ ơi! Bố gõ cửa!”

Tôi hoảng loạn đến mức bật khóc. Đèn phòng vụt tắt dù tôi không động vào công tắc. Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng sừng sững. Không rõ mặt. Không cử động. Tôi như chết lặng.

Tôi vội vã mở điện thoại, gọi mẹ chồng ở phòng bên. Vừa nhấc máy, tôi nghe bà hét lên: “Tâm? Là con Tâm đấy à?!”

Rồi bà ngất lịm.

Khi tôi chạy sang, thấy bà nằm gục bên cửa sổ. Trong tay là tấm ảnh cưới của tôi và chồng – tấm ảnh mà bà luôn để trong tủ, khóa kỹ.

Điều kỳ lạ là… khung ảnh vỡ. Kính nứt làm đôi. Mặt của tôi vẫn nguyên, nhưng phần mặt chồng tôi – bị rách nát như có ai cào xé.

Sáng hôm sau, sau khi bà tỉnh lại, tôi hỏi, thì bà chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài:
“Mẹ thấy nó… nhưng nó không còn là nó nữa…”

Tôi không thể ngủ được sau đêm hôm đó. Hình ảnh bóng người sau rèm cửa, tiếng gõ cửa giữa đêm, khung ảnh vỡ… Tất cả như nhắc nhở rằng có điều gì đó chưa được yên ổn.

Tôi tìm đến sư thầy ở ngôi chùa trên núi gần nhà. Vị sư già nhìn tôi hồi lâu rồi nói chậm rãi:

“Người khuất chưa siêu thoát, là vì còn oan khuất, hoặc vì chấp niệm. Nhưng… cô hãy cẩn trọng. Có thứ không phải người nhà về thăm, mà là thứ mượn hình, mượn vía…”

Lời thầy nói khiến tôi nổi da gà. Nhưng điều đó không ngăn tôi lục lại quá khứ.

Tôi quyết định mở lại điện thoại cũ của chồng – chiếc điện thoại mẹ chồng từng giấu đi và nói tôi đừng động vào. Trong máy chỉ còn lại vài tin nhắn cuối cùng. Một đoạn chat bị xóa vội, nhưng tôi khôi phục được từ email đồng bộ. Tin nhắn cuối cùng chồng tôi gửi cho một số lạ, ghi:

“Em đừng nhắn nữa. Anh đã chọn. Ngày mai anh sẽ nói hết với vợ. Hãy để anh được làm bố, được sống tử tế.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi tìm đến số đó. Đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài. Không liên lạc được.

Nhưng ba ngày sau, có một người đàn bà trung niên tìm đến cổng nhà tôi. Trên tay bà là một phong thư cũ đã ố vàng.

Bà ta nói: “Tôi là người cuối cùng gặp chồng cô, trước khi anh ấy mất. Tôi… là người cũ của anh.”

Tôi chết lặng.

Hóa ra trước khi cưới tôi, anh từng yêu một người – sâu đậm. Nhưng vì gia đình ép cưới, anh chia tay. Người ấy sang nước ngoài, rồi khi về thì biết anh đã có vợ, có con. Họ chỉ tình cờ gặp lại… một lần cuối cùng – đúng ngày anh mất.

Tôi mở thư ra. Là nét chữ quen thuộc của anh:

“Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải nói với em mọi chuyện từ lâu. Nhưng giờ anh đã hiểu, người anh yêu và muốn sống cả đời chính là em. Anh sẽ làm lại tất cả từ đầu. Hãy tha thứ cho anh…”

Tôi ôm thư khóc ngất.

Mẹ chồng sau đó mới kể: “Hôm ấy, con trai mẹ đi gặp cô ấy, rồi định quay về nói với con. Nhưng… nó không bao giờ quay lại nữa.”

Sau hôm đó, tôi lập một lễ cúng lớn, mời sư thầy về làm lễ giải oan. Trong lúc hành lễ, thầy khấn gọi vong linh anh về. Đèn cầy vụt tắt lần thứ ba thì khói hương cuộn lên như một hình người.

Thằng Bin lúc đó đứng gần tôi, chợt nở nụ cười và thì thầm:
“Bố không khóc nữa đâu mẹ ạ. Bố bảo con chào mẹ lần cuối…”

Tôi bật khóc, ôm con vào lòng. Trong lòng nhẹ đi như một tảng đá được nhấc khỏi tim.

Từ hôm đó, không còn tiếng gõ cửa đêm, không còn bóng người nơi cửa sổ. Ảnh cưới được thay khung, ánh mắt anh trong ảnh không còn buồn nữa.

Sau buổi lễ giải oan, căn nhà trở nên yên bình một cách lạ thường. Không còn những bóng người, những cơn gió lạnh luồn qua cửa giữa đêm. Nhưng trong lòng tôi, lại có một nỗi trống trải không sao lấp đầy.

Tôi bắt đầu có những giấc mơ lặp đi lặp lại: tôi đứng giữa cánh đồng trắng xóa, không thấy trời cũng chẳng thấy đất, chỉ có gió thổi ào ạt. Trong cơn gió đó, tôi nghe tiếng ai đó gọi khẽ: “Hương à… tha thứ cho anh…”

Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập liên hồi. Những giấc mơ ấy khiến tôi không thể dứt bỏ cảm giác có điều gì đó vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Một buổi chiều, tôi đưa thằng Bin đi khám tâm lý. Dù đã trở lại bình thường, nhưng tôi vẫn lo cho nó. Bác sĩ Tâm – một chuyên gia tâm lý trẻ – sau vài lần trò chuyện với Bin, ngồi lại với tôi:

“Chị Hương, bé Bin không có dấu hiệu rối loạn. Nhưng cháu có một đặc điểm đặc biệt: cháu nhạy cảm với cảm xúc người khác, đặc biệt là người đã khuất.”

Tôi giật mình: “Ý bác sĩ là…?”

“Có những đứa trẻ được gọi là ‘empathy sensitive’ – nhạy cảm cực độ, thậm chí có khả năng cảm nhận sóng năng lượng từ ký ức của người khác. Không phải tâm linh, nhưng là thứ khoa học chưa giải thích hết. Việc cháu thấy ‘bố’ về có thể là do cháu cảm nhận được khối cảm xúc mạnh mẽ đang tồn tại trong nhà chị.”

Tôi thẫn thờ. Phải chăng… là do tôi? Là vì tôi không tha thứ cho anh, vì những cảm xúc kìm nén suốt 6 năm chưa từng được nói ra?

Tối hôm ấy, khi Bin đã ngủ, tôi lặng lẽ mở tủ, lấy ra cuốn nhật ký cũ. Trong đó là những dòng tôi từng viết sau ngày anh mất – giận dữ, hoang mang, nghi hoặc, đau đớn.

“Anh có thật lòng với em không?”

“Tại sao lại đi gặp cô ta trong lúc em sinh con?”

“Nếu không có tai nạn đó… liệu anh có trở về không?”

Tôi chưa từng đối diện với những câu hỏi ấy một cách trọn vẹn. Tôi chỉ sống tiếp vì con, vì mẹ, nhưng trong lòng chưa từng thực sự tha thứ. Tôi gập cuốn nhật ký lại, đặt lên bàn thờ chồng.

Tôi thắp một nén hương, quỳ xuống, nói khẽ:

“Em xin lỗi. Vì đã không đủ dũng cảm để tin vào tình yêu anh. Em cũng tha lỗi cho anh… Vì anh đã chọn quay về. Nhưng không kịp.”

Gió lại thổi qua rèm cửa sổ. Nhẹ, như bàn tay ai đó vuốt tóc tôi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy bức thư hôm trước đặt trên bàn đã bị ai đó lật trang cuối. Một dòng chữ nhỏ, mờ mờ hiện lên – như được viết bằng ánh sáng hắt qua tấm kính cửa:

“Cảm ơn em, Hương. Anh đi được rồi.”

Tôi run tay. Nhưng cảm giác không còn sợ hãi nữa. Chỉ còn sự bình yên.

Mẹ chồng tôi bảo: “Hôm qua mẹ mơ thấy nó đứng dưới gốc xoài, mặc áo sơ mi cũ, cười bảo ‘Con không lạnh nữa đâu mẹ à.’”

Một tuần sau, tôi quyết định mang Bin về quê nội – nơi chồng tôi sinh ra. Tôi muốn cho con biết cha nó là ai, và khép lại chương cũ một cách trọn vẹn.

Khi đến nơi, Bin bỗng chạy về phía bụi tre sau nhà, nơi từng có ao sen. Nó dừng lại, chỉ tay xuống đất:

“Bố chôn cái gì dưới này nè mẹ.”

Tôi sững người. Đào lên, tôi và người chú ruột phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là những bức thư tình anh viết cho tôi, chưa từng gửi. Có bức anh viết từ lúc mới yêu, có bức là lúc tôi mang thai, và có bức ghi: “Nếu có chuyện gì xảy ra, mong em tha thứ cho anh. Em và con là ánh sáng cuối cùng của đời anh.”

Tôi bật khóc.

Có lẽ, linh hồn anh chưa bao giờ rời xa. Chỉ là tôi không đủ tĩnh lặng để lắng nghe.

Mùa thu năm ấy, căn nhà nhỏ của tôi không còn lạnh lẽo như trước. Tôi vẫn thắp hương mỗi ngày, nhưng không còn nặng nề. Bin lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, và đặc biệt – nó luôn cảm nhận được cảm xúc của người khác. Nó bảo, mỗi khi tôi buồn, có người sẽ đến trong mơ, vuốt tóc nó và bảo: “Trông mẹ giúp bố nhé con trai.”

Tôi hỏi nó: “Con còn thấy bố không?”

Nó cười:

“Không thấy nữa mẹ ạ. Bố bảo đi xa lắm rồi. Nhưng bố nói… lúc mẹ hạnh phúc, bố sẽ luôn ở gần nhất.”

Tôi ngẩng lên, nhìn tấm ảnh cưới đã đổi khung. Lần đầu tiên sau 6 năm, tôi thấy anh cười thật sự – nụ cười không còn mang nỗi buồn của dở dang, không còn là tiếc nuối, mà là an yên.

Chồng m/ấ/t, 13 năm tôi ở vậy chăm mẹ chồng ốm l/i/ệt và nuôi 3 con nhỏ. 2 chị chồng chẳng đoái hoài đến bà, chỉ đến chốc lát rồi đi luôn. Nhưng ngày bà mất tôi lại không có tên trong di chúc thừa kế. Không ngờ 5 ngày sau…

Chồng tôi mất khi đứa út mới tròn tám tháng. Từ đó, tôi ở vậy, một mình gồng gánh ba đứa con và mẹ chồng nằm liệt giường. Suốt mười ba năm, tôi chưa từng oán trách, chưa từng toan tính. Hai chị chồng chẳng mấy khi đoái hoài đến bà, chỉ đến thăm cho có mỗi dịp Tết, rồi lại tất bật về nhà riêng. Nhưng đến ngày mẹ chồng mất, tôi chết lặng khi biết mình không có tên trong di chúc. Không một lời nhắc đến. Cả căn nhà tôi từng gọi là “tổ ấm” cũng không còn là của tôi nữa. Tôi đã định âm thầm dọn đi thì đúng năm ngày sau, một chuyện không ngờ đã xảy ra…

Mười ba năm trước, tôi là một người vợ hạnh phúc với ba đứa con thơ, một mái nhà nhỏ nhưng ấm áp. Chồng tôi – anh Dũng – là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, thương vợ con hết mực. Nhưng rồi tai nạn giao thông đã cướp anh khỏi tôi trong một buổi chiều mưa tháng Mười. Anh ra đi đột ngột, để lại tôi với ba đứa trẻ còn chưa biết tự rửa mặt, và mẹ chồng nằm liệt giường sau cơn tai biến nặng.

Tôi không có thời gian để than khóc. Đám tang anh xong, tôi lập tức phải đối mặt với cơm áo gạo tiền, với tiếng khóc đòi sữa của con út và những đêm thức trắng thay bỉm, lau người cho mẹ chồng. Cũng kể từ đó, hai chị chồng – chị cả sống ở quận 1, chị hai ở Đà Nẵng – bắt đầu vắng bóng. Mỗi năm, họ chỉ về thăm mẹ đôi ba lần, mỗi lần chừng một tiếng đồng hồ rồi vội vã rời đi. Tôi cũng chẳng trách họ. Ai cũng có cuộc sống riêng. Nhưng nỗi tủi thân thì vẫn cứ dâng lên mỗi khi nghe mẹ chồng thều thào: “Mấy đứa nó bận lắm, con ạ…”

Ngày tháng trôi qua, tôi mở một tiệm may nhỏ ngay trước hiên nhà. Vừa để có thu nhập, vừa để tiện trông nom mẹ chồng. Đêm nào tôi cũng tranh thủ làm thêm hàng, đan lát, vá víu đủ kiểu. Có lúc túng quẫn quá, tôi đem hết vàng cưới đi bán. Không tiếc, chỉ mong con được đến trường như bạn bè.

Mẹ chồng tôi tính vốn cứng rắn, nhưng từ ngày nằm liệt, bà trở nên trầm lặng. Lúc đầu, bà không thân với tôi, nói chuyện gì cũng chỉ gật hoặc lắc. Nhưng dần dần, có lẽ vì tôi là người duy nhất luôn ở bên bà mỗi sáng tối, bà bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu hỏi han: “Con mệt không?”, “Đủ tiền mua thuốc chưa?”. Có lần, bà cầm tay tôi, nghẹn ngào nói: “Nếu má có phước sống thêm vài năm nữa, chỉ mong nhìn thấy tụi nhỏ lớn nên người… Con khổ vì cái nhà này quá rồi…”

Tôi mỉm cười, dỗ dành bà như một đứa trẻ. Tôi không cần bà thương, chỉ mong bà sống lâu thêm chút nữa, để lũ nhỏ còn có bà nội, để tôi còn có lý do ở lại nơi này.

Rồi một sáng mùa xuân, bà đi. Rất nhẹ nhàng. Tôi đang giặt đồ ngoài sân thì nghe tiếng thở dài rất khẽ từ phòng bà. Khi vào, tôi thấy bà nằm đó, như đang ngủ, nhưng bàn tay lạnh ngắt.

Đám tang của bà đông đủ. Hai chị chồng về, tất bật lo liệu. Họ thuê dịch vụ, mời thầy cúng, làm rình rang. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng gia đình đông đủ, hòa thuận. Tôi lặng lẽ lo nhang đèn, bưng trà nước, không ai để ý.

Ngày mở di chúc, tôi ngồi ở một góc, không có ý định tham gia. Nhưng rồi ông luật sư nhìn quanh, cất tiếng đọc rõ ràng: “Toàn bộ tài sản gồm nhà đất tại địa chỉ…, sổ tiết kiệm số…, cùng các vật dụng có giá trị đều được chia đều cho hai người con gái ruột là bà Nguyễn Thị Hồng và bà Nguyễn Thị Huệ. Không để lại phần thừa kế cho người con dâu là Lê Thị Mai, vì lý do riêng.”

Tôi nghe đến đó thì tim như rơi xuống đáy vực. Không phải vì của cải. Mà vì… cái “lý do riêng” ấy. Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi vẫn chỉ là một người ngoài. Tên tôi – người ở lại chăm sóc bà từng giấc ngủ, từng bữa ăn, từng viên thuốc – lại không được bà nhắc đến. Tôi cúi mặt, chẳng còn lòng dạ nào để nghe tiếp. Các con tôi thì vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết.

Tôi dọn dẹp sau đám tang, thu xếp đồ đạc để chuẩn bị rời khỏi căn nhà ấy. Dù không ai đuổi, nhưng tôi hiểu, mình không còn lý do gì để ở lại nữa. Căn nhà mang tên người khác. Tôi cũng chẳng muốn níu kéo thứ không thuộc về mình. Chỉ tiếc… những ký ức mười ba năm, tôi chẳng biết cất vào đâu cho vừa.

Đêm cuối cùng ở lại, tôi nằm ôm con, nước mắt thấm ướt gối. Trong lòng, vừa đau, vừa tiếc, vừa hụt hẫng. Tôi đã sống như một người trong gia đình – mà cuối cùng, vẫn chỉ là người “ở tạm”.

Tôi không ngờ rằng, chỉ năm ngày sau, một cuộc gặp gỡ bất ngờ sẽ khiến tất cả thay đổi…

Năm ngày sau đám tang, khi tôi đang dọn dẹp đống giấy tờ cũ để chuẩn bị chuyển về căn trọ nhỏ gần chợ – nơi tôi dự định thuê sống tạm cùng các con – thì có người gõ cửa. Là ông Thức, người bạn thân lâu năm của mẹ chồng, một thầy giáo già từng dạy ở trường huyện. Ông vốn là người ít nói, hiền lành và rất quý tôi.

Tôi mời ông vào nhà, rót ly nước trà cũ, định bụng sẽ chào tạm biệt luôn. Nhưng ông không vào vội. Ông rút từ trong túi áo một phong bì lớn, đặt lên bàn gỗ đã sờn mép.

– “Mẹ con bà gửi lại cái này cho con trước khi mất.”

Tôi sững người.
– “Di chúc thì con nghe luật sư đọc rồi ạ…”

Ông Thức lắc đầu:
– “Đó là cái di chúc chính thức, đúng pháp luật. Nhưng bà ấy… có một thứ muốn để lại riêng cho con. Không phải tài sản đâu – mà là một lời xin lỗi. Và một vài thứ rất quan trọng với con.”

Tôi mở phong bì, tay run lên. Bên trong là một xấp thư tay, giấy đã ố vàng, và một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm, bìa vải. Ngoài bìa ghi: “Nhật ký của má – gửi con Mai”.

Tôi mở từng tờ thư. Mỗi lá thư là một năm – có cái từ tận năm 2015, 2018, 2021… Bà viết về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống: hôm nay tôi cho bà ăn món cháo gà ngon ra sao, hôm qua thằng Tí bị sốt mà tôi thức trông nó đến sáng, cái áo tôi vá lại cho bà, bàn tay tôi mỗi ngày một khô hơn vì giặt giũ, lo toan. Có đoạn bà viết:

“Con Mai à, má không biết nói lời cảm ơn. Nhưng mỗi lần con bón má ăn, má thấy xấu hổ và biết ơn nhiều lắm. Má biết mình là gánh nặng, nhưng không có con, chắc má đã chẳng sống được đến hôm nay…”

Và ở những trang cuối, bà viết:

“Má đã làm một việc không phải. Má không cho con phần trong di chúc vì sợ hai chị nó ghen ghét, sợ làm lớn chuyện. Má nghĩ má còn thời gian để sửa sai, nhưng thấy người yếu đi từng ngày. Má có một nhờ vả cuối cùng: con đừng đi. Má đã để sẵn sổ tiết kiệm 300 triệu đứng tên má, nhờ ông Thức trao lại cho con. Má biết số tiền đó không đủ trả hết mười ba năm trời hy sinh, nhưng mong con dùng nó dựng lại cuộc sống mới, cho tụi nhỏ học hành nên người…”

Tôi bật khóc. Không phải vì số tiền. Mà vì hóa ra bà không quên. Bà không vô tâm như tôi đã nghĩ. Những năm tháng sống cạnh nhau, không lời hoa mỹ, nhưng bà đã âm thầm ghi lại từng điều tôi làm – từng hy sinh mà tôi chẳng bao giờ đòi hỏi được ghi công.

Ông Thức cũng đưa tôi một tập hồ sơ nhỏ khác:
– “Cái này là giấy tờ nhà đất cũ. Bà ấy có để lại một bản viết tay, tuy không có giá trị pháp lý, nhưng có thể chứng minh ý nguyện thật của bà. Nếu con muốn, có thể nhờ luật sư giúp khởi kiện đòi lại phần thừa kế hợp lý. Nhưng bà ấy biết con sẽ không làm vậy…”

Tôi gật đầu. Tôi không định kiện tụng gì cả. Tôi đã định bỏ đi không một lời. Nhưng nhờ những lá thư ấy, tôi thấy mình được thừa nhận. Không phải bằng sổ đỏ, cũng không phải tiền bạc, mà bằng tình cảm thật sự.

Hôm sau, tôi thu dọn hành lý. Nhưng lần này, không phải dọn đi – mà dọn lại cho gọn gàng. Tôi quyết định ở lại căn nhà đó, không tranh giành gì, nhưng cũng không bỏ đi khỏi nơi đã gắn bó mười ba năm.

Hai chị chồng ban đầu khó chịu, nhưng sau khi nghe chuyện về những bức thư – và nhất là khi tôi đưa họ xem cuốn nhật ký của mẹ – họ im lặng. Có lẽ họ cũng hiểu phần nào. Không phải tôi được chia phần – mà tôi xứng đáng.

Năm tháng trôi qua, tôi tiếp tục sống trong căn nhà ấy, nuôi dạy ba đứa con khôn lớn. Tiệm may nhỏ của tôi đông khách hơn, con lớn đã vào đại học, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ. Đôi khi tôi vẫn đọc lại cuốn nhật ký ấy – để nhắc mình rằng lòng tốt, dù âm thầm đến đâu, cũng không bao giờ mất đi.

Tôi từng nghĩ mình không có tên trong di chúc – nên không có gì thuộc về mình. Nhưng rồi tôi hiểu, có những điều quan trọng hơn cả tài sản hay pháp lý. Đó là tình người. Là sự ghi nhận lặng lẽ. Và là cách một người mẹ chồng đã chọn để nói lời cảm ơn – bằng chính tấm lòng của bà.

Cuộc sống giàu sang của Hải Sen trước khi bị bắt khiến dân mạng choáng ngợp: “Đá gót chân” là mua được xe sang.

Cuộc sống của Hải Sen trước khi bị bắt khiến cộng đồng mạng từng choáng ngợp.

Thông tin Lê Văn Hải (SN 1995) – chủ loạt kênh Gia đình Hải Sen bị Công an tỉnh Ninh Bình bắt giam để điều tra về hành vi buôn bán các loại mỹ phẩm có dấu hiệu vi phạm pháp luật.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 1.

TikToker Văn Hải – chủ loạt kênh gia đình Hải Sen.

Trước đó, nam TikToker này nổi tiếng trên mạng xã hội, thu hút hàng triệu người theo dõi với các nội dung gia đình hài hước, kết hợp bán hàng. Đây cũng là nguồn thu nhập chính của gia đình Lê Văn Hải trong khoảng 4 năm trở lại đây.

Thông tin “Hải Sen kiếm tiền từ những nguồn nào?”, “Hải Sen giàu như thế nào trước khi bị bắt”,... đang được nhiều người tìm kiếm nhiều trên mạng xã hội.

Theo đó, nam TikToker kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, nổi bật nhất phải kể đến việc quảng cáo, bán và phân phối các sản phẩm được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé có địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho quan, tỉnh Ninh Bình. Hiện tại, website chính của công ty này đã không còn tồn tại.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 2.

Website chính của công ty, nơi bán hàng hiện không tồn tại.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 3.

Trước đó, khi còn tồn tại website này bày bán nhiều loại sản phẩm.

Gia đình Hải Sen livestream, quảng cáo và bày bán các loại sản phẩm do Công Ty TNHH Hải Bé phát hành, bao gồm: Xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, Sữa rửa mặt YLE, Kem tẩy lông Hải Sen, Tẩy da chết Hải Sen, Siro ăn ngon Hải Bé…

Mỗi sản phẩm có giá bán từ hơn 70 nghìn đến gần 200 nghìn đồng, tùy loại và chưa tính phí ship. Hải Sen bắt đầu kinh doanh các sản phẩm này từ năm 2022, với các nền tảng mạng xã hội hàng triệu người theo dõi, chắc hẳn số đơn hàng bán ra không hề nhỏ. Hiện tại, giỏ hàng ở TikTok đã bị gỡ, website haibe.vn dùng dùng để bán hàng cũng đã không còn tồn tại. Song, chỉ tính riêng sàn thương mại điện tử, sản phẩm nổi bật nhất là Xịt khử mùi hôi nách đang có hơn 35 nghìn lượt bán ra.

Trong các clip được đăng tải, gia đình Hải Sen khiến bất cứ ai kinh doanh online đều phải ngưỡng mộ khi khoe đơn hàng ngập nhà, chật kín cầu thang. Chứng tỏ nguồn thu nhập từ việc bán các sản phẩm này của Hải Sen không hề nhỏ.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 4.

Gia đình Hải Sen từng khoe thành quả bán hàng hàng triệu đơn.

Chưa dừng lại ở đó, với vai trò một nhà sáng tạo nội dung trên mạng xã hội (YouTuber, TikToker) Hải Sen còn kiếm được thêm thu nhập từ quảng cáo và các khoản hỗ trợ từ nền tảng,…

Hiện tại, theo trang phân tích SocialBlade, doanh thu hằng tháng ở kênh YouTube của Gia đình Hải Sen rơi vào khoảng 13.000 USD đến 215.000 USD (330 triệu đồng – 5,46 tỷ đồng). Song, đây cũng chưa phải là số tiền cuối cùng “về túi” vì còn phải trừ thêm nhiều khoản chi phí khác, và các yếu tố bên lề khác.

Ngoài ra, từng có thông tin Lê Văn Hải là giám đốc Công ty TNHH Hải Bé, anh góp 500 triệu đồng tương đương 50% vốn thành lập công ty vào tháng 3/2022. Tuy nhiên, hiện tại thì không rõ anh còn giữ chức vụ này không. Theo thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, Công Ty TNHH Hải Bé được thành lập từ ngày 21/03/2022, người đại diện theo pháp luật là ông Trần Đại Phúc.

Trên trang các nền tảng mạng xã hội cá nhân, Hải Sen từng gây chú y khi chia sẻ thành quả sau nhiều năm làm TikToker, bán hàng đó là tậu loạt xe. Năm 2021 thì mua SH. Sang năm 2022, anh mua Mazda trắng. Cuối năm 2023, gia đình Hải Sen đi nhận chiếc Mercedes GLC 300 màu trắng, có giá niêm yết khoảng 2,5 tỷ đồng trở lên. Đầu năm 2024, gia đình Hải Sen tiếp tục tậu chiếc Lexus 350, giá dao động từ 3,43 tỷ đến 4,72 tỷ đồng tùy thuộc vào phiên bản. Trong clip nhận Lexus, Hải làm clip đá gót chân thể hiện đẳng cấp, thời điểm đó hút hàng triệu view.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 5.

Hải Sen liên tục tậu xe sang.

Hải Sen từng "đá gót chân" là mua được xe sang: Bán hàng giàu cỡ nào trước khi bị bắt?- Ảnh 6.

Căn nhà của hai vợ chồng này cũng khang trang, rộng lớn. Thỉnh thoảng, cả gia đình anh đi du lịch,…

R;ồi xong: Sản phẩm “Siro ăn ngon hải bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp được xác định là hàng gi;ả!

Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee ‘Gia đình Hải Sen’, ‘Hải Sen’ với hơn 800.000 sản phẩm, trong đó riêng mặt hàng ‘Siro ăn ngon Hải Bé’ bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Ngày 16/6, Công an tỉnh Ninh Bình cho biết, thực hiện tháng cao điểm về tăng cường đấu tranh chống hàng giả, Công an tỉnh Ninh Bình đã chủ động áp dụng các biện pháp nghiệp vụ, nắm tình hình trên không gian mạng, phát hiện tài khoản mạng xã hội Tiktok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải là thành viên sáng lập của Công ty TNHH Hải Bé.

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố khám xét đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé

Lê Văn Hải thường xuyên đăng tải các video bán các mặt hàng là mỹ phẩm, thực phẩm chức năng trong đó thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” có nhiều ý kiến phản hồi tiêu cực của người tiêu dùng về chất lượng sản phẩm. Được biết, kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”.

Tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, Ninh Bình do Trần Đại Phúc là Giám đốc, cơ quan Công an phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Lê Văn Hải, chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen”.

Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” với hơn 800.000 sản phẩm trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Ninh Bình kiểm tra kho hàng của Công ty TNHH Hải Sen.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định: Các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố, theo quy định tại Nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Kênh TikTok với 2,6 triệu lượt follow “Gia đình Hải Sen”.

Đến nay, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải (thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé) về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 193, Bộ luật hình sự năm 2015.

Đồng thời, tiến hành khám xét chỗ ở, nơi làm việc và thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với 2 đối tượng Trần Đại Phúc và Lê Văn Hải. Hiện, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đang tiếp tục điều tra vụ án theo quy định.

Gia đình Hải Sen sở hữu khối tài sản “siêu khủng” chỉ sau vài năm, con số khó tin đằng sau…

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải là chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” nổi tiếng ở Ninh Bình về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.
ca-ninh-binh-1750118406.jpg
Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố khám xét đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé (Ảnh CAND)_

Thông tin trên báo Công an Nhân dân cho biết, thực hiện tháng cao điểm về tăng cường đấu tranh chống hàng giả, Công an tỉnh Ninh Bình đã chủ động áp dụng các biện pháp nghiệp vụ, nắm tình hình trên không gian mạng, phát hiện tài khoản mạng xã hội Tiktok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải là thành viên sáng lập của Công ty TNHH Hải Bé.

kenh-gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” do Lê Văn Hải làm chủ có hơn 2,6 triệu lượt follower (Ảnh chụp màn hình).

Theo nguồn tin trên vietnamnet.vn, Lê Văn Hải chính là người lập kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”. Các bài đăng bán hàng trước đó trên TikTok của Hải đã được xóa sạch, số người theo dõi cũng từ hơn 2 triệu xuống còn vài trăm, kênh Vlog chỉ còn một số ít thông tin.

Dưới các video, dân mạng để lại bình luận thắc mắc về lý do khóa Facebook và ẩn nội dung trên kênh TikTok, song chủ kênh không có phản hồi.

Đến tối ngày 16/6, website của Công ty TNHH Hải Bé vẫn bày bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, sữa rửa mặt YLE, kem tẩy lông Hải Sen, tẩy da chết Hải Sen, siro ăn ngon Hải Bé… Tuy nhiên, theo ghi nhận, website này hiện cũng đã bị khóa.

gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an tỉnh Ninh Bình kiểm tra kho hàng của Công ty TNHH Hải Sen (Ảnh CAND).

Dẫn nguồn tin từ Công an tỉnh Ninh Bình, báo Công an Nhân dân thông tin chi tiết, tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, Ninh Bình do Trần Đại Phúc là Giám đốc, cơ quan Công an phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

“Công an tỉnh Ninh Bình điều tra, làm rõ, trong thời gian từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội Tiktok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” với hơn 800.000 sản phẩm trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định: Các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố, theo quy định tại Nghị định số 98/2020 của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả”, nguồn tin cho biết.

khoi-to-chu-kenh-gia-dinh-hai-sen-1750118406.jpg
Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình công bố lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Lê Văn Hải, chủ kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” (Ảnh CAND)

Đến nay, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, Quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc là Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và đối tượng Lê Văn Hải (thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé) về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” quy định tại khoản 1, Điều 193, Bộ luật hình sự năm 2015.

Đồng thời, tiến hành khám xét chỗ ở, nơi làm việc và thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với 2 đối tượng Trần Đại Phúc và Lê Văn Hải. Hiện, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình đang tiếp tục điều tra vụ án theo quy định.

Gia đình Hải Sen sở hữu 3 ô tô trị giá gần chục tỷ chỉ sau vài năm làm TikTok

Trước khi bị bắt, gia đình Hải Sen từng khiến cộng đồng bán hàng online trầm trồ khi liên tục khoe cảnh đơn hàng chất kín nhà. Trong các đoạn clip lan truyền, hộp hàng được xếp chồng từ sân tới cầu thang, lối đi gần như không còn chỗ trống.
Nhờ công việc kinh doanh thuận lợi, vợ chồng Hải Sen không ngần ngại chi tiền tậu xế xịn liên tục.

– Năm 2022, họ mua chiếc Mazda3 màu trắng, giá khoảng 700 triệu đồng.

– Cuối năm 2023, tiếp tục “gây bão” khi nhận chiếc Mercedes GLC 300 sang chảnh, có giá từ 2,79 tỷ đồng.

– Đầu năm 2024, gia đình “chốt đơn” luôn chiếc Lexus RX 350, dòng xe có giá từ 3,43 đến 4,72 tỷ đồng tùy phiên bản.

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

Có thể là hình ảnh về 1 người, ô tô và văn bản

Có thể là hình ảnh về 1 người, ô tô và văn bản cho biết '2 đây là con Mazda mình mua 2 022 35A'