“Có những cuộc gặp không ai mong đợi, nhưng khi nó xảy ra, mọi kỷ niệm tưởng đã ngủ yên lại ùa về như cơn lũ. Đêm đó, tôi đưa vợ đi ăn tối, nhưng không ngờ người khiến tim tôi loạn nhịp lại không ngồi đối diện, mà xuất hiện từ một cánh cửa nhà bếp…”
Tôi và Lan – vợ hiện tại – quyết định ăn tối tại một nhà hàng khá mới mở ở khu ven đô, nơi có không khí yên bình hơn những quán đông đúc giữa trung tâm thành phố. Hôm đó là kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng tôi, và tôi muốn một không gian vừa đủ lãng mạn, vừa không quá khoa trương.
Tôi nhớ mình đang chọn món, còn Lan thì đang mỉm cười lướt xem thực đơn tráng miệng, thì cánh cửa phía sau quầy phục vụ bật mở. Một cô nhân viên bưng khay đồ ăn bước ra. Ngay khoảnh khắc ấy, tim tôi như khựng lại.
Mái tóc dài, dáng người gầy gò nhưng vẫn toát lên sự cứng cỏi quen thuộc… Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn – là cô ấy. Là Thảo – người vợ cũ mà tôi đã ly hôn cách đây ba năm.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Thảo đứng sững lại. Rồi cô nhanh chóng rẽ vào bàn bên cạnh, đặt khay đồ ăn xuống, làm như không thấy tôi. Nhưng tôi biết, cô nhận ra tôi, như tôi nhận ra cô.
Cả bữa ăn sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Lan có lẽ nhận ra điều gì đó, nhưng không hỏi. Tôi cũng không mở lời.
Thật ra, tôi và Thảo từng có một thời yêu nhau sâu đậm. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ không như mơ. Những khác biệt nhỏ nhặt về cách sống, về quan điểm nuôi dạy con… dần dần trở thành mồi lửa. Cãi vã, lạnh nhạt, và cuối cùng là chia ly. Khi ly hôn, Thảo giành quyền nuôi con – bé Nam, khi đó mới 4 tuổi. Tôi từng muốn giành lại, nhưng thấy cô quá kiên quyết, tôi lùi bước. Cô dọn đến một thành phố khác, rồi cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Tôi từng nhiều lần tìm kiếm thông tin về hai mẹ con, nhưng như thể họ tan biến khỏi thế giới này. Không số điện thoại, không mạng xã hội, không địa chỉ. Tôi đau đớn, nhưng rồi thời gian và một cuộc sống mới dần cuốn tôi đi.
Và giờ đây, cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, trong bộ đồng phục nhân viên phục vụ, gầy hơn trước, nét mặt sạm đi nhưng đôi mắt vẫn vẹn nguyên sự kiên cường.
Tôi chờ cô ấy đi ngang bàn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy bước theo ra sau quầy. Khi cô vừa bưng khay mới, tôi cất tiếng:
– Thảo…
Cô khựng lại, nhưng không quay đầu.
– Anh muốn nói chuyện một chút. Chỉ một phút thôi.
Cô im lặng, rồi lặng lẽ bước về phía cầu thang nhỏ dẫn xuống tầng hầm – nơi chứa đồ. Tôi đi theo.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng yếu ớt, tôi đứng trước người phụ nữ từng là vợ mình, người đã ôm con rời khỏi đời tôi mà không một lời sau cuối.
– Em… sống ở đây à?
Cô gật đầu, giọng khàn khàn:
– Mới chuyển lại cách đây vài tháng. Làm tạm ở nhà hàng này, chờ sắp xếp ổn định hơn.
– Còn Nam? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
– Bé đi học rồi. Trường ở gần nhà trọ.
Tôi cắn môi. Một nỗi xót xa dâng lên.
– Sao em không… cho anh biết? Anh từng tìm em rất lâu…
Thảo lắc đầu, nở một nụ cười mỏi mệt:
– Vì lúc đó, em chỉ muốn kết thúc tất cả. Em nghĩ… em và con sẽ ổn. Không cần anh.
– Nhưng em không ổn, đúng không?
Tôi nhìn bộ đồng phục cũ kỹ, đôi giày sờn gót, và thấy tim mình nghẹn lại. Không phải vì thương hại, mà vì nỗi dằn vặt của một người từng yêu, từng hứa sẽ bảo vệ, nhưng lại buông tay.
Tôi rút ví, lấy ra 10 triệu – số tiền tôi định dùng để mua một món quà cho Lan sau bữa tối. Tôi đưa về phía Thảo:
– Cầm lấy. Dù gì em cũng là mẹ của con anh. Anh không thể nhìn em sống như thế này.
Thảo nhìn xấp tiền, ánh mắt dao động. Nhưng rồi cô đẩy tay tôi ra, lạnh lùng nói:
– Không cần đâu. Số tiền này… không đủ.
Tôi sững lại.
– Không đủ là sao?
Cô cười nhạt:
– Không đủ để bù đắp cho ba năm qua. Không đủ để mua lại những giấc ngủ chập chờn, những bữa cơm nhường con ăn no, hay những lần con khóc gọi tên ba trong giấc mơ.
Nói xong, cô quay người bỏ đi, để lại tôi đứng lặng trong căn phòng lạnh lẽo.
Tôi trở lại bàn ăn, không chạm vào món nào nữa. Lan hỏi nhẹ:
– Có chuyện gì vậy anh?
Tôi lắc đầu, nhưng cổ họng nghẹn đắng.
Khi ra thanh toán, cô nhân viên thu ngân – một cô gái trẻ – vừa bấm máy vừa cười hỏi:
– Anh là người thân của chị Thảo ạ? Chị ấy hiếm khi cười, nhưng hôm nay thấy chị rưng rưng, rồi bảo “lần đầu tiên sau 3 năm, tôi thấy mình còn tồn tại trong ký ức của ai đó”.
Tôi lặng đi. Hóa ra… cuộc gặp gỡ này, với cô ấy, không phải là ngẫu nhiên. Mà là một vết thương vừa kịp khép miệng, giờ lại bị cào xước thêm một lần nữa.
Tôi bước ra khỏi nhà hàng, lòng trĩu nặng. Phía sau, ánh đèn vàng chiếu lên tấm bảng “Tuyển dụng phụ bếp” cũ kỹ. Trong đêm, cái bóng nhỏ bé ấy vẫn loay hoay dọn bàn, như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi.
Tôi mất ngủ cả đêm.
Tôi không thể xua đi hình ảnh Thảo trong bộ đồng phục nhà hàng, đôi mắt gầy guộc, và lời cô nói lạnh tanh như tát thẳng vào lòng tôi:
“Số tiền đó… không đủ.”
Đó không phải là từ chối một cách hờ hững. Đó là sự kết tội – lặng lẽ nhưng sắc bén – cho ba năm tôi vắng mặt khỏi cuộc đời con trai mình. Ba năm tôi sống trong an yên, còn cô đơn thân nuôi con nơi đất khách. Tôi từng nghĩ mình đau khổ sau ly hôn, từng tự an ủi rằng mọi chuyện đã là quá khứ. Nhưng giờ đây, tôi hiểu – có người không có lựa chọn nào ngoài việc phải mạnh mẽ, dù yếu mềm đến mấy.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ phép. Tôi nói với Lan rằng tôi cần thời gian suy nghĩ. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng nhưng không hỏi thêm. Có lẽ cô cảm nhận được điều gì đó, nhưng cô không dám đi sâu vào. Hoặc đơn giản… cô biết, có một người phụ nữ từng tồn tại quá sâu trong tim tôi.
Tôi quay lại nhà hàng vào buổi trưa. Không ăn, không gọi món. Tôi chỉ đứng ngoài đợi. Một nhân viên bảo Thảo nghỉ ca, ca trưa nay có người khác thay.
Tôi không bỏ cuộc. Tôi tìm được dãy trọ gần đó, hỏi thăm hàng xóm rồi tìm được phòng của Thảo.
Khi tôi gõ cửa, phải đến phút thứ ba, cánh cửa mới mở. Thảo đứng đó, tay lau dở mái tóc ướt, ánh mắt mệt mỏi:
– Anh đến đây làm gì?
– Để gặp Nam.
Cô nhíu mày.
– Anh tưởng chỉ cần đến là có thể gặp con? Anh nghĩ anh còn tư cách?
Tôi nuốt nước bọt. Đau đớn, nhưng vẫn kiên nhẫn:
– Chỉ cần một chút thôi. Anh không đến để tranh giành hay gây khó dễ gì cả. Anh chỉ muốn gặp con một lần… sau ngần ấy năm.
Thảo nhìn tôi rất lâu. Rồi cô mở rộng cửa.
– Nó đang học online trong phòng. Anh vào đi.
Tôi bước vào căn phòng trọ chật hẹp, nơi chiếc giường tầng nhỏ kê sát tường, bên dưới là bàn học nhỏ với chiếc laptop cũ. Tôi nhìn thấy Nam – giờ đã lớn hơn tôi tưởng. Cậu bé đeo kính, đôi mắt giống Thảo đến kỳ lạ. Khi tôi bước vào, bé ngẩng lên nhìn, rồi bối rối.
– Nam, đây là… – Thảo ngập ngừng – Là… ba con.
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình nghe lại ba từ ấy từ miệng cô.
Nam không chạy đến, cũng không reo lên. Bé chỉ nhìn tôi thật kỹ, rồi quay lại màn hình.
Tôi đứng im, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:
– Chào con. Ba… xin lỗi vì ba đến trễ.
– Con tưởng ba chết rồi. – Nam nói tỉnh rụi. Không oán giận, không mỉa mai. Chỉ là một câu nói trống rỗng của một đứa bé từng mong đợi, rồi tuyệt vọng.
Tôi cảm thấy nghẹt thở.
– Ba không chết. Chỉ là… ba đã sai. Và giờ ba muốn sửa sai. Nếu con cho phép.
Cậu bé vẫn không nhìn tôi. Nhưng bàn tay bé đặt trên bàn hơi siết lại. Có lẽ, ở đâu đó trong thẳm sâu, con tôi vẫn cần một người cha.
Tôi quay sang Thảo:
– Anh muốn được chu cấp đều đặn cho con, chăm sóc nếu em cần. Không vì nghĩa vụ, mà vì anh nợ em… nợ con quá nhiều.
Cô im lặng. Rồi lạnh lùng đáp:
– Tiền không mua lại được ba năm. Nhưng nếu anh nghiêm túc, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Không phải với tôi, mà với con.
Tôi gật đầu.
Những ngày sau đó, tôi đến đưa đón Nam đi học. Tôi dạy con học Toán, đưa bé đi đá bóng, rồi cùng ngồi ăn cơm với hai mẹ con trong căn phòng chật chội nhưng ấm cúng đến lạ. Mỗi ngày, Nam nói với tôi nhiều hơn. Những bức vẽ con đưa tôi có ba người – con, mẹ, và một người đàn ông cao lớn đội mũ – tôi biết, đó là tôi.
Một tháng trôi qua như vậy. Tôi bắt đầu gửi thêm tiền hàng tháng, giúp Thảo dọn đến chỗ trọ khang trang hơn. Không còn là “giúp đỡ vì thương hại”, mà là tôi đang làm điều cần phải làm từ rất lâu rồi.
Một buổi chiều, sau khi Nam đi học thêm, tôi và Thảo cùng ngồi ở công viên.
– Em từng hận anh lắm. – Cô nói, mắt nhìn xa xăm – Nhưng em cũng từng yêu anh nhiều đến mức tưởng có thể tha thứ mọi thứ. Khi em ôm con rời đi, em đã nghĩ, nếu anh một lần quay lại… em sẽ mở lòng. Nhưng anh không đến. Vậy nên, em tập quên.
Tôi siết tay, rồi buông ra.
– Anh đã sai. Dù anh có ngàn lý do – đau khổ, tuyệt vọng, tự ái – thì vẫn là sai khi để con và em sống thiếu vắng.
– Nhưng giờ đây, em không cần anh phải bù đắp cho em. Em chỉ cần anh đủ tốt để Nam không phải lớn lên trong thiếu thốn tinh thần như em từng chịu. Nếu anh làm được điều đó, em sẽ biết mình không chọn sai khi cho anh một cơ hội khác.
Tôi gật đầu, mắt cay cay.
Một tối, khi đưa Nam về, cậu bé ôm tôi rất lâu rồi thì thầm:
– Ba biết không, ba là điều ước con ước suốt 3 năm qua. Con tưởng ông sao không nghe lời con, hóa ra ba chỉ đi lạc hơi lâu.
Tôi bật cười, nước mắt rơi không kìm được.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra… không phải tất cả lỗi lầm đều có thể xóa đi. Nhưng vẫn có những điều có thể bắt đầu lại – bằng tình yêu, sự thành tâm và trách nhiệm. Và đôi khi, gặp lại một người cũ… không phải là để quay về quá khứ, mà là để sửa chữa hiện tại và cứu vớt tương lai.
Hóa ra, món nợ mang tên ký ức… đôi khi không cần trả bằng tiền, mà bằng chính trái tim.