Home Blog

Chính thức: Vợ chồng Hải Sen bị B-Ắ-T

Tiktoker Lê Văn Hải bị bắt để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội.

Chiều tối 16/6, nguồn tin trên báo VietNamNet cho hay, Công an tỉnh Ninh Bình đã bắt giữ Lê Văn Hải (SN 1995, trú xã Văn Phú, huyện Nho Quan) để điều tra về hành vi liên quan việc bán các sản phẩm hàng hóa trên mạng xã hội.

Theo thông tin, Lê Văn Hải chính là người lập kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” với 2,6 triệu lượt follow và 1 Vlog trên Facebook với tên gọi “Hải Sen Vlog”. Các bài đăng bán hàng trước đó trên TikTok của Hải đã được xóa sạch, số người theo dõi cũng từ hơn 2 triệu xuống còn vài trăm, kênh Vlog chỉ còn một số ít thông tin.

Dưới các video, dân mạng để lại bình luận thắc mắc về lý do khóa Facebook và ẩn nội dung trên kênh TikTok, song chủ kênh không có phản hồi.

Tiktoker Lê Văn Hải  chủ kênh Gia Đình Hải Sen vừa bị bắt nổi đình đám ra sao
Tiktoker Lê Văn Hải.

Trước đó, Hải thường xuyên đăng tải các video livestream trên nền tảng mạng xã hội bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi, sữa rửa mặt, kem tẩy lông, siro ăn ngon…

Nhiều sản phẩm mang thương hiệu, vỏ bao bì, tất cả đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé (địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình).

Đến tối ngày 16/6, website của Công ty TNHH Hải Bé vẫn bày bán các sản phẩm xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, sữa rửa mặt YLE, kem tẩy lông Hải Sen, tẩy da chết Hải Sen, siro ăn ngon Hải Bé… Tuy nhiên, theo ghi nhận, website này hiện cũng đã bị khóa.

Tiktoker Lê Văn Hải  chủ kênh Gia Đình Hải Sen vừa bị bắt nổi đình đám ra sao
Người đàn ông này sở hữu loạt tài khoản mạng xã hội có lượng người theo dõi đông đảo.

Theo tìm hiểu, Lê Văn Hải (sinh năm 1995) bắt đầu làm nội dung đăng lên YouTube từ tháng 5/2021, sau đó xây kênh TikTok và thu hút hàng triệu người theo dõi. Được ủng hộ khi làm nội dung vui nhộn về gia đình, ông bố một con sau đó chuyển sang bán các sản phẩm mang thương hiệu Hải Sen, Hải Bé.

Tất cả các sản phẩm này đều được đăng ký công bố sản phẩm bởi Công ty TNHH Hải Bé (địa chỉ tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho quan, tỉnh Ninh Bình). Theo thông tin từ Cổng thông tin Quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, công ty được thành lập từ ngày 21/3/2022.

Chân dung tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng của 2 người vùng cao, giờ thì đẹp mặt rồi

Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội) đã tiến hành dựng lại hiện trường để điều tra, làm rõ vụ tài xế taxi và xe ôm bị tố “chặt chém” gần 5 triệu đồng của 2 người dân quê Lào Cai.

Chiều 16/6, tại hiện trường, lực lượng chức năng đã đưa 5 người liên quan đến để phục vụ điều tra, gồm: 2 người hành nghề xe ôm, 1 lái xe taxi và 2 nạn nhân là anh Giàng Hồ (25 tuổi, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) cùng thím ruột là chị Cư Mủa (32 tuổi, cùng trú tại xã Cao Sơn).

W-z6711314634952_676e2e53e7fb09189fdd3a8f1414397c.jpg
Anh Giàng Hồ (áo vàng) cùng các đối tượng có hành vi “chặt chém” thực nghiệm lại hiện trường.

Đến khoảng 17h15 cùng ngày, việc dựng lại hiện trường hoàn tất. Ba đối tượng cùng 2 nạn nhân sau đó được đưa về trụ sở Công an phường Mỹ Đình 2 để tiếp tục làm rõ. Hiện danh tính của 3 người có liên quan đến hành vi “chặt chém” vẫn chưa được cơ quan chức năng công bố.

Theo thông tin ban đầu, ngày 13/6, anh Giàng Hồ và chị Cư Mủa đón taxi công nghệ từ Bệnh viện Nhi Trung ương đến Bến xe Mỹ Đình để bắt xe khách Trúc Nghiu về huyện Mường Khương (Lào Cai).

Khi đến bến xe, 1 người đàn ông tiếp cận và hỏi anh Hồ đi xe nào. Khi nghe anh trả lời “xe Trúc Nghiu”, người này nói rằng xe đã rời bến và gọi 2 người hành nghề xe ôm chở anh Hồ cùng chị Mủa đuổi theo.

Ra khỏi bến xe khoảng 1km, hai xe ôm thông báo xe khách đã lên đường cao tốc, không thể quay lại, và đề nghị gọi xe trung chuyển đưa khách đến Km23 – nơi xe khách đang đợi.

Sau đó, tài xế xe ôm gọi một chiếc taxi khác đến đón 2 hành khách, đồng thời thu 700.000 đồng (bao gồm cả tiền công chở và cước xe khách).

W-z6711314649982_aca089678b3eca696d15bea28b3ce381.jpg
Cơ quan chức năng đưa tài xế taxi, xe ôm cùng bị hại ra hiện trường.

Tuy nhiên, thay vì đưa khách đến đúng điểm hẹn, tài xế taxi chỉ chở đến đầu đường cao tốc rồi yêu cầu anh Hồ và chị Mủa thanh toán 4,2 triệu đồng. Sau khi xuống xe trong trạng thái hoang mang, hai người may mắn được anh Xuân Trường cho đi nhờ. Trên xe, anh Hồ kể lại toàn bộ sự việc với anh Trường.

Ngay sau đó, anh Trường đã chia sẻ câu chuyện lên mạng xã hội và nhận được sự quan tâm lớn. Đa số cư dân mạng lên án mạnh mẽ hành vi của nhóm tài xế, đồng thời kêu gọi cơ quan chức năng xử lý nghiêm.

Anh Cư Phìn, anh trai chị Mủa cho biết gia đình mong được hoàn trả lại số tiền bị “chặt chém”, đồng thời đề nghị các cơ quan chức năng xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định của pháp luật.

Hiện Công an phường Mỹ Đình 2 đang tiếp tục điều tra, làm rõ vụ việc.

Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối k-ịch liệ;/t vì gia trưởng lại còn tiết kiệm, tôi luôn để ngoài tai cho đến ngày về nhà anh ở Thái Bình, cả nhà gái c;h-ết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là…

Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối kịch liệt: “Con gái như mày mà về đó là khổ cả đời!”, “Gia trưởng lắm!”, “Lạnh lùng, khô khan, tiết kiệm, sống không tình cảm như người miền mình đâu!”… Tôi cười xòa, bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn. Nhưng đến ngày về Thái Bình, cả nhà gái đứng chết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là…

Tôi tên là Diễm, 26 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ – con gái Miền Tây chính hiệu, miệng nói tay làm, tính tình xuề xòa, vui vẻ, ưa nồng hậu. Học Đại học Sài Gòn, rồi làm kế toán tại một công ty xây dựng, tôi tình cờ quen anh – Hưng, kỹ sư cầu đường người Thái Bình – trong một dự án ở Long An.

Tôi mê anh từ nụ cười mộc mạc, cái giọng Bắc trầm ấm mà nhiều người bảo là “lạnh tanh”. Nhưng không, Hưng với tôi là một chàng trai tử tế, kiệm lời nhưng hành động luôn chu đáo. Khi quen nhau, anh nhường tôi từng phần ăn, che ô giữa trời mưa, dắt tôi về quê chơi vào dịp Tết năm trước, tôi thấy thương người đàn ông xa quê, lam lũ, giỏi chịu đựng.

Tôi kể với ba má chuyện cưới xin sau gần 2 năm yêu nhau. Cả nhà tôi, từ bà ngoại tới dì Út, đều nhảy dựng:

– “Lấy chồng ngoài đó, mày ăn rau muống luộc cả đời à?”
– “Người ta tiết kiệm cực độ, có cái gì cũng không dám xài!”
– “Người Bắc gia trưởng lắm, về đó làm dâu là khóc mấy mùa trăng.”

Tôi chạnh lòng, nhưng tôi tin vào Hưng. Anh chưa từng quát mắng tôi câu nào, chưa từng so đo từng đồng. Tôi nghĩ người ta kỳ thị vì chưa hiểu nhau.

Cuối cùng, sau nhiều lần tranh cãi, gia đình tôi cũng miễn cưỡng đồng ý với điều kiện: trước đám hỏi, cả nhà tôi – gồm ba má, bà ngoại, hai dì và chị hai – sẽ ra Thái Bình ra mắt. Tôi gật đầu, lòng đầy tin tưởng.

Chuyến xe khách đưa chúng tôi đến nhà anh vào một ngày nắng nhạt. Nhà anh là nhà cấp bốn, khang trang, gọn gàng, có sân vườn rộng. Mẹ anh – người phụ nữ gầy gò nhưng ánh mắt sắc lạnh – đứng đón trước cổng cùng hai bác họ.

Tôi chạy lại lễ phép chào hỏi, lòng rộn ràng. Nhưng sau màn chào hỏi gượng gạo, ánh mắt của mọi người trong nhà anh như lướt qua gia đình tôi với sự soi xét. Tôi nghe một bác thì thầm: “Con gái miền trong, ăn nói nghe ngọt xớt quá.”

Đến trưa, mẹ anh nói:
– “Nhà có chuẩn bị 10 mâm cơm đãi khách cho bên nhà gái.”
Tôi thở phào. “Mẹ chồng tương lai cũng chu đáo chứ!”

Nhưng đến khi những chiếc bàn tròn được dọn ra giữa sân, nắp mâm cơm được mở, cả nhà tôi đứng lặng người. Trên mâm là những món ăn… đơn giản đến nghèo nàn:
– Đĩa đậu phụ luộc chấm mắm.
– Chén cà pháo.
– Mấy lát thịt luộc.
– Canh rau ngót loãng.
– Một đĩa tép rang.

10 mâm – như một. Không món nào hơn món nào. Không một miếng gà, không lát thịt kho, không bánh trái. Mẹ tôi lí nhí hỏi:
– “Dạ… nhà mình có chuẩn bị gì khác không ạ?”

Mẹ anh lạnh lùng:
– “Nhà quê nghèo, có gì ăn nấy. Miền trong quen sung sướng nên khó ăn, thông cảm.”

Tôi cứng họng. Má tôi đỏ mặt. Bà ngoại tôi thở dài, quay mặt sang chỗ khác. Tôi nắm tay mẹ, khẽ xin lỗi.

Tối đó, khi chỉ còn hai đứa, tôi hỏi Hưng:
– “Sao lại đãi như vậy? Em ngại với má quá.”
Anh thở dài:
– “Mẹ anh bảo đó là truyền thống. Ăn đơn sơ cho biết giá trị. Với lại, mẹ nghĩ miền Nam phô trương, muốn dằn mặt một chút.”

Tim tôi như vỡ vụn. Phải chăng những lời của gia đình tôi là đúng? Tôi nhìn Hưng – anh cúi đầu, bất lực. Tôi bắt đầu hoài nghi: Hôn nhân có đủ tình yêu để lấp đầy khoảng cách văn hóa không?

Sau chuyến ra mắt, gia đình tôi nín lặng. Má tôi không còn hỏi han, dì Út thì bóng gió:
– “Chừng nào cưới, nhớ nấu thêm món trong Nam kẻo người ta chê nữa đó con.”

Tôi cười gượng, trong lòng lo lắng. Dù Hưng luôn nói “cưới về rồi, anh sẽ bảo vệ em”, nhưng mối lo vẫn len lỏi: Tôi không sợ nghèo, nhưng sợ sống nơi mà tình cảm cứ như… rau muống luộc.

Đám cưới diễn ra ở Thái Bình trước, sau đó mới vào miền Tây làm lễ báo hỷ. Mẹ anh nói:
– “Người Bắc tổ chức trước mới đúng lề lối.”

Tôi gật đầu, nhịn. Từ khi đặt chân về nhà chồng, tôi cảm thấy mình như người ngoài – luôn phải dè chừng từng cử chỉ.

Trong ngày cưới, mẹ anh không cười. Khi người ta khen tôi xinh, bà chỉ nói:
– “Gái miền trong nói khéo, nhìn vậy thôi.”
Không một câu khen ngợi, không một cái ôm. Lòng tôi đau âm ỉ.

Tối tân hôn, Hưng ôm tôi:
– “Cho anh thời gian. Mẹ anh vậy thôi, chứ bà sống vì con.”

Tôi chỉ gật, nước mắt chảy vào gối.

Miền Bắc có mùa đông – cái rét căm căm mà tôi chưa từng chịu qua. Nhưng lạnh ngoài da không bằng lạnh trong lòng.

Mỗi sáng, tôi dậy từ 5h, nấu cơm, quét sân, rửa chén. Mẹ chồng không la, cũng không khen. Chỉ quan sát.
Có hôm tôi nêm canh theo khẩu vị miền Nam – hơi ngọt. Mẹ anh đẩy chén ra:
– “Nhà này không ăn kiểu đấy. Lần sau cho vừa miệng.”

Tôi đỏ mặt. Nhưng không cãi.

Hưng làm ngoài công trình, tối mới về. Mỗi lần anh về là mẹ anh ngọt ngào hơn, gọi “con trai” ơi, “ăn cơm đi”, “mẹ để phần ngon cho con rồi này”. Còn tôi vẫn là “nó”.

Có đêm, tôi hỏi anh:
– “Nếu em xin ra ở riêng thì sao?”
Hưng thở dài:
– “Anh hiểu, nhưng mẹ chỉ có mình anh. Em cho anh thêm chút thời gian, nhé?”

Tôi im lặng. Hôn nhân, hóa ra không chỉ là hai người.

Tết năm đó, tôi không được về quê. Mẹ chồng bảo:
– “Mới cưới mà đòi về là không phải phép.”

Tôi nén nước mắt. Nhìn bạn bè đăng ảnh quây quần bên má, bên nồi bánh tét, tôi cắn môi chịu đựng.

Đêm giao thừa, mẹ anh đi chùa. Tôi ở nhà, nấu chè, dọn bàn thờ. Một mình. Hưng về trễ vì họp lớp, tôi đốt pháo một mình, chụp ảnh gửi má, gõ vội tin nhắn:
“Má ơi, con ổn. Ở đây lạnh lắm.”

Một lúc sau, má gọi video. Tôi vội tắt.

Tôi sợ má thấy mắt mình đỏ hoe.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ một chuyện rất nhỏ: một hôm tôi làm lại món canh chua cá lóc miền Tây, nấu cho chồng ăn.

Mẹ anh bước vào bếp, nhìn rồi nói:
– “Cái món gì chua lè thế?”
Tôi bình tĩnh:
– “Món miền trong. Mẹ thử miếng xem, không ngon thì con rút kinh nghiệm.”

Bà múc một muỗng. Không nói gì. Chỉ gật nhẹ.
Hôm sau, bà bảo tôi:
– “Cho thêm tí thơm, nước ngon hơn đấy.”

Tôi cười. Trong lòng như có nắng.

Từ hôm đó, bà bắt đầu hỏi han:
– “Bên trong ăn sáng sao?”
– “Má cô làm nghề gì?”
– “Cần Thơ có trái cây như ngoài Bắc không?”

Tôi trả lời, thấy bà… đang tập làm quen. Và tôi cũng tập mở lòng.

Tôi nhận ra, mẹ chồng tôi không xấu. Chỉ là bà sống quen khép kín. Người miền Bắc giàu tình cảm – nhưng biểu lộ theo cách khác.

Bà không nói “con ăn cơm chưa”, nhưng sẽ nấu riêng cho tôi nồi canh bầu “theo kiểu miền Nam”.
Bà không khen “con đẹp”, nhưng lặng lẽ để phần giò ngon cho tôi vào mâm.
Bà không gọi tôi là “con dâu ngoan”, nhưng khi tôi về quê thăm má, bà gói bánh chưng theo, nói gọn:
– “Cho má cô ăn thử. Nhà tự gói đấy.”

Tôi rưng rưng. Hóa ra, chỉ cần chậm lại, tôi sẽ thấy thương bà – như cách bà dần thương tôi.

Không ai chuẩn bị đủ hành trang khi bước vào hôn nhân. Nhất là khi khoảng cách không chỉ là cây số – mà còn là văn hóa, lối sống, cách nghĩ.

Tôi – cô gái miền Tây từng mơ lấy chồng Bắc sẽ là một “chuyến phiêu lưu tình yêu” ngọt ngào – đã từng rơi nước mắt, từng hối hận. Nhưng giờ đây, tôi học được một bài học quý giá:

Muốn người ta hiểu mình, trước tiên phải học cách hiểu họ.
Yêu, là chấp nhận cả gốc rễ của người kia – cả những điều khó chịu và chưa kịp thấu.
Và gia đình – không phải thứ sẵn có, mà là thứ mình cùng nhau tạo dựng.

Giờ đây, tôi nấu được cả canh bầu miền Bắc và cá kho tộ miền Nam. Mẹ chồng tôi không còn gọi tôi là “nó”, mà đã chuyển sang gọi tên:
– “Diễm ơi, trưa nay nấu món gì đó con?”

Tôi cười, đáp nhỏ:
– “Dạ, có mắm, nhưng không mặn đâu ạ!”

Phát hiện đường dây sản xuất nước gặt OMO giả, bán với giá s;ập sàn trên Shoppe nên hàng vạn người bị l;ừa

Theo đó, Công an huyện Vĩnh Lộc vừa phối hợp với Công an các xã Tế Nông, Tân Phúc (huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa) đột kích, bắt quả tang 2 cơ sở chuyên sản xuất, phân phối, bán các loại sản phẩm nước giặt giả thương hiệu nhãn hàng OMO và các loại nước rửa bát giả trên sàn thương mại Shopee, thu giữ số lượng lớn hàng giả cùng toàn bộ số trang thiết bị, máy móc dùng để sản xuất các loại hàng giả này.

Các công đoạn chế biến hàng giả thương hiệu nhãn hàng OMO và sản phẩm là các thùng hàng chuẩn bị tuồn ra thị trường (ảnh CATH)

Cụ thể, ngày 9/8, Công an huyện Vĩnh Lộc phối hợp Công an địa phương đã kiểm tra tổng kho Đông Hưng ở thôn Đông Hưng, xã Tế Nông, huyện Nông Cống, do Lê Tuấn Thành (29 tuổi, trú thôn Đông Hưng) và cơ sở sản xuất do Lê Hạ Tuấn (29 tuổi, trú thôn Thái Sơn, xã Tân Phúc, huyện Nông Cống) làm chủ.

Tại tổng kho Đông Hưng, Công an thu giữ 198 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO (loại 3,6 kg/túi và 2kg/túi), 1 máy vi tính, 1 máy tạo đơn hàng, 110kg thùng bìa các tông không có nhãn mác.

Tại cơ sở sản xuất của Lê Hạ Tuấn, Công an thu giữ 433 thùng nước giặt giả thương hiệu OMO, 2 bình chiết xuất, 160kg vỏ bao nước giặt in hình giả thương hiệu OMO, 1 thùng chứa nắp đóng túi sản phẩm, 540kg thùng bìa các tông in nhãn hiệu OMO, 1 máy trộn, 20 bao hóa chất và muối lạnh; khoảng 600 lít nước giặt thành phẩm chưa kịp đóng chai, 47 thùng nước rửa chén, bát giả nhãn hiệu Sunlight.

Khám xét Tổng kho Đông Hưng, Ban Chuyên án phát hiện số lượng lớn các bịch nước giặt OMO đã được chia nhỏ, đóng gói chuẩn bị chuyển cho người tiêu dùng (ảnh CATH)

Theo kết quả điều tra của Công an huyện Vĩnh Lộc, Lê Hạ Tuấn là nghi phạm làm giả các sản phẩm “OMO” nêu trên. Dưới vỏ bọc là cơ sở sản xuất giấy vệ sinh được cấp phép hoạt động, Tuấn biến cơ sở này thành nhiều phòng để chứa nguyên liệu, máy móc pha chế, sang chiết các loại hàng hóa giả thương hiệu OMO.

Tuấn tự học cách chế biến nước giặt, nước rửa bát trên mạng xã hội, mua các loại hóa chất rồi thuê nhân công tự pha chế, in ấn bao bì giả thương hiệu OMO để sang chiết, đóng gói cung cấp cho người chuyên bán hàng trên sàn thương mại điện tử.

Còn Lê Tuấn Thành là người mua các sản phẩm nước giặt của Lê Hạ Tuấn, rồi đăng bán trên sàn thương mại điện tử; livestream trên mạng xã hội với lời quảng cáo, mời chào hấp dẫn, tung chiêu hạ giá “sập sàn” để quảng cáo, giới thiệu và bán sản phẩm trên cả nước.

Ước tính, với phương thức này, hàng tháng các đối tượng đã bán trên 4.000 sản phẩm nước giặt giả thương hiệu nhãn hàng OMO, tương đương giá trị hàng thật khoảng 1 tỉ đồng, thu lời bất chính hàng trăm triệu đồng.

Hiện Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Vĩnh Lộc đang tạm giữ hình sự đối với Lê Hạ Tuấn và Lê Tuấn Thành, cùng một số đối tượng khác có liên quan để tiếp tục điều tra, mở rộng và xử lý theo quy định của pháp luật.

Con dâu đi siêu âm thì tình cờ gặp mẹ chồng đang khám cùng khoa sản – cả hai đều g-iấu chồng, cho đến khi bác sĩ gọi tên người giám hộ ra thì 2 mẹ con ch-ế;t lặng nhìn nhau…

Con dâu đi siêu âm thì tình cờ gặp mẹ chồng đang khám cùng khoa sản – cả hai đều g-iấu chồng, cho đến khi bác sĩ gọi tên người giám hộ ra thì 2 mẹ con ch-ế;t lặng nhìn nhau…

Tiếng loa phòng khám vang lên, rõ ràng từng chữ một: “Mời người giám hộ của bệnh nhân Nguyễn Thị Minh Tuyết vào phòng khám.”

Tuyết nắm chặt tờ phiếu siêu âm, toàn thân khựng lại. Cô không muốn ngẩng đầu lên, nhưng một ánh mắt quen thuộc đang đốt cháy gáy mình.

Bà Hiền – mẹ chồng cô – cũng đang đứng đó. Cả hai người phụ nữ, một người là mẹ, một người là con dâu, đồng thời quay mặt nhìn nhau.

Không ai nói một lời. Cái nhìn ấy sắc hơn mọi lời giải thích.

Cả hai… đang giấu cùng một người đàn ông – cùng một người chồng – và đang khám cùng một khoa: khoa sản.

Nguyễn Thị Minh Tuyết bước ra khỏi nhà từ sớm, viện cớ đi chợ mua hải sản tươi cho bữa cơm chiều. Trong túi xách không có gì ngoài phiếu hẹn tái khám và sổ y bạ mang tên cô. Tuyết mới mang thai được hơn tám tuần. Cô chưa nói với chồng – Hưng – vì muốn chắc chắn mọi thứ ổn định đã.

Lạ thay, cái thai này đến với cô không dễ dàng. Hai năm về làm dâu, từng đợt uống thuốc kích trứng, từng lần tiêm hormone và cả những đêm khóc trong nhà vệ sinh khi thử que thất bại… tất cả Tuyết đều âm thầm chịu đựng. Bà Hiền – mẹ chồng cô – chưa một lần thúc ép gay gắt, nhưng cái nhìn soi mói và tiếng thở dài trong bữa cơm thì Tuyết không thể nào quên.

Khi tin mình có thai, cô đã bật khóc. Cảm giác đó không chỉ là hạnh phúc, mà còn là sự giải thoát. Hưng sẽ vui. Mẹ chồng chắc chắn cũng hài lòng. Cô nghĩ đến những ngày được yêu thương hơn, được làm mẹ thực sự… Và rồi, đến ngày hẹn siêu âm quan trọng, cô quyết định đi một mình – không phải vì Hưng bận, mà vì cô sợ. Sợ nhỡ có chuyện gì xấu, sợ hy vọng lại vỡ tan.

Tại phòng khám, sau khi nộp sổ, cô được hẹn chờ 15 phút. Phòng đông người, Tuyết ngồi nép trong góc, đeo khẩu trang kín mặt. Mắt cô nhìn chăm chăm vào cửa phòng khám, không để ý xung quanh.

Một phụ nữ tầm ngoài 50 tuổi bước vào, mặc áo dài tay, khẩu trang và đội nón rộng vành. Có vẻ bà ta cũng đang cố che giấu điều gì đó. Tuyết chỉ lướt qua, nhưng lại thấy dáng người đó quen quen… Cho đến khi y tá gọi tên:

“Nguyễn Thị Minh Tuyết – chuẩn bị vào khám nhé!”

Rồi sau đó một phút, giọng loa khác vang lên:

“Bệnh nhân Trần Thị Hiền – mời người giám hộ vào phòng khám.”

Tuyết nghe tiếng gọi mà tim thắt lại. Trần Thị Hiền – mẹ chồng cô.

Cô không tin vào tai mình. Quay sang nhìn, người phụ nữ đó cũng đang quay lại – ánh mắt đầy hoảng hốt.

Cả hai người chết lặng.

Trong một góc hành lang, Tuyết và bà Hiền đứng đối diện nhau, không ai nói câu gì. Không khí đặc quánh. Cuối cùng, bà Hiền là người lên tiếng trước:

– Con… cũng… đến khám sản à?

Tuyết nuốt nước bọt. Môi khẽ run:

– Vâng… Con có thai… khoảng hai tháng rồi ạ.

Câu trả lời khiến bà Hiền nhắm mắt lại. Không phải vì vui mừng. Mà như một nỗi gì đó vừa trào lên, không kịp che giấu.

– Còn mẹ…?

Bà Hiền thở dài, rồi quay mặt đi:

– Mẹ… chỉ kiểm tra sức khỏe thôi.

Tuyết nhìn tờ phiếu siêu âm trong tay bà, có dòng chữ “Siêu âm thai kỳ – 11 tuần”.

Im lặng. Nặng nề. Rồi như không chịu được nữa, Tuyết buột miệng:

– Là của ai?

Câu hỏi như lưỡi dao. Bà Hiền nhắm mắt. Tay run lên, môi mím chặt. Rồi bà thì thầm:

– Con không cần biết. Chuyện của mẹ, mẹ tự chịu trách nhiệm.

– Nhưng mẹ đang mang thai. Mẹ… mẹ giấu bố ư?

Bà Hiền không trả lời. Tuyết quay mặt đi, ngực phập phồng. Trái tim cô như bị bóp nghẹt.

– Từ trước đến nay, con luôn nghĩ mẹ là người cứng rắn, đạo đức, khắt khe với con từng chút một… Vậy mà…

Bà Hiền quay lại, ánh mắt đỏ hoe:

– Chính vì mẹ hiểu con từng đau đớn như thế nào khi không thể sinh con… nên mẹ mới không trách con. Nhưng mẹ… mẹ cũng là con người, Tuyết à. Mẹ cũng cô đơn, mẹ cũng có cảm xúc. Từ sau khi ba con mất, mẹ chỉ còn là cái bóng trong căn nhà đó. Chỉ là người giúp việc không lương, là người để mọi người ra lệnh…

Tuyết đứng lặng. Cô chợt thấy bà Hiền không còn đáng sợ như những lần xét nét nữa. Mà là một người phụ nữ đang bị thời gian và nỗi cô độc đè bẹp.

– Nhưng mẹ… 50 rồi. Đứa bé đó, mẹ định thế nào?

Bà Hiền im lặng. Ánh mắt bà hướng ra phía hành lang, nơi một người đàn ông dáng cao, mặc sơ mi đen, đang đứng đợi từ xa. Người đó không phải ba chồng cô. Không phải ai cô quen.

– Mẹ… vẫn chưa biết. Chỉ là… mẹ muốn giữ nó. Vì đây là lần đầu tiên mẹ thực sự cảm thấy mình còn sống.

Tuyết không nói nữa. Cô quay mặt đi, ôm bụng mình, cảm thấy có điều gì vừa vỡ ra – giữa hai người phụ nữ, giữa hai thế hệ – và giữa một gia đình đang chờ cơn bão.

Tối hôm đó, căn nhà họ Trần trở nên lặng lẽ đến bất thường. Tuyết về nhà trước, nằm im trên giường, tay đặt lên bụng, cảm giác đứa trẻ trong cô như đang nghe trộm mọi suy nghĩ.

Cô không biết nên giấu chồng đến bao giờ. Cũng không biết chuyện của mẹ chồng rồi sẽ đi đến đâu. Cô không dám nhìn vào mắt bà Hiền khi cả hai cùng bước vào nhà buổi tối, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hưng – chồng cô – vẫn vô tư, vẫn cười, vẫn hỏi vợ muốn ăn gì mai anh mua. Anh không biết hôm nay có hai sinh linh nhỏ đã vô tình kết nối hai người phụ nữ trong nhà bằng một bí mật không thể nói ra.

Tuyết quyết định nói cho Hưng biết về việc cô mang thai. Anh sững người vài giây, rồi bật cười, ôm lấy cô:

– Trời ơi, thật hả em? Em không đùa anh đấy chứ? Em biết anh mong đến mức nào không?

Tuyết chỉ gật đầu, nước mắt rơi xuống má.

– Em không dám chắc… nên chưa dám nói.

Hưng hôn lên trán cô, vuốt nhẹ lưng:

– Không sao. Giờ em nói là đủ rồi.

Hạnh phúc của họ như trọn vẹn. Nhưng Tuyết biết, điều đó chỉ là tạm thời. Vì có một điều khác, lớn hơn, đang chờ chực lộ diện.

Một cuộc điện thoại từ bệnh viện bất ngờ gọi đến. Lúc đó, Tuyết đang nấu ăn, còn Hưng thì ngồi gần đó.

– Dạ… tôi là Trần Hiền. Nhưng hiện giờ tôi không tiện nghe máy. Gọi lại sau giúp tôi nhé…

Hưng nhìn số gọi đến rồi cau mày:

– Ơ, số bệnh viện… Sao lại gọi vào máy mẹ?

Tuyết im bặt. Tay cô ngưng đảo thức ăn.

– Mà mẹ có bệnh gì à? Hôm trước anh thấy mẹ hay mệt…

Tuyết đặt vội cái chảo xuống, rồi quay lưng:

– Em không biết. Chắc chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi…

Hưng không hỏi nữa. Nhưng ngày hôm sau, anh về với vẻ mặt khác hẳn. Đôi mắt sâu hoắm, môi mím chặt.

– Tuyết… Mẹ đang mang thai, đúng không?

Câu hỏi khiến Tuyết gần như ngã quỵ. Tim cô đập mạnh, cô run rẩy.

– Anh… Anh biết rồi sao?

Hưng lùi lại nửa bước:

– Anh tìm thấy sổ khám trong phòng mẹ. Anh hỏi, mẹ không nói. Anh gọi bệnh viện xác minh… là thật.

Anh đấm mạnh tay vào tường. Mắt đỏ lên. Tuyết không dám tiến lại gần.

– Mẹ mình… 53 tuổi rồi đấy, Tuyết! Mà bà lại giấu cả nhà. Em biết không? Em biết từ bao giờ?

Tuyết cúi mặt:

– Em… biết. Em gặp mẹ ở bệnh viện hôm em đi siêu âm. Nhưng mẹ xin em đừng nói. Bà nói bà cô đơn…

Hưng bật cười khô khốc:

– Cô đơn? Rồi bà yêu ai? Có chồng rồi, bố anh mới mất được ba năm!

Câu hỏi ấy chẳng ai trả lời được. Mãi đến tối muộn, khi bà Hiền về, không khí trong nhà lạnh đến khó thở.

Không ai ăn miếng nào. Bà Hiền ngồi xuống, nhìn con trai và con dâu, rồi từ tốn nói:

– Đúng. Mẹ có thai. Và mẹ không hối hận.

Hưng đứng phắt dậy:

– Mẹ… làm vậy không thấy nhục à? Danh dự của cả gia đình thì sao?

Tuyết siết chặt tay. Cô định lên tiếng nhưng bà Hiền đã chặn lại:

– Mẹ không cần con hiểu. Mẹ chỉ cần con biết một điều: Người đó là người mẹ yêu. Không phải sai lầm. Là lựa chọn.

– Lựa chọn? Làm mẹ đơn thân ở tuổi 53?

– Không. Người đó yêu mẹ. Và… mẹ sắp đi nước ngoài. Ông ấy đã thu xếp ổn thỏa hết.

Không khí im bặt. Hưng như không thể tin vào tai mình:

– Mẹ định… bỏ đi?

– Phải. Mẹ đã sống cả đời trong sự hy sinh và im lặng. Lần đầu tiên mẹ làm điều cho riêng mình, các con không cần hiểu. Chỉ cần biết: Mẹ vẫn là mẹ các con. Nhưng mẹ không còn là cái bóng trong nhà này nữa.

Bà Hiền lên máy bay sang Canada – nơi người đàn ông kia đã đợi sẵn. Người đó là một người quen cũ thời thanh xuân của bà, gặp lại trong một dịp họp mặt. Ông là góa vợ, sống một mình nhiều năm, trở về Việt Nam du lịch và bất ngờ tìm thấy bà Hiền trong một buổi đám giỗ họ hàng xa. Họ nối lại tình xưa trong âm thầm, lặng lẽ.

Cả nhà ban đầu không thể chấp nhận. Nhưng sau đó, khi những bức thư tay bà gửi về – có cả ảnh siêu âm, hình ảnh căn nhà nhỏ nơi đất khách, nụ cười bà rạng rỡ hơn bao giờ hết – thì Tuyết hiểu: Bà đã thật sự sống.

Tuyết cũng sinh một bé trai khỏe mạnh. Trong lá thư cuối năm, bà Hiền viết:

“Đứa bé của mẹ là phép màu đến muộn. Đứa bé của con là điều kỳ diệu đúng lúc. Chúng ta đều đã chờ đợi rất lâu để được làm mẹ, Tuyết à.”

“Làm mẹ, không quan trọng tuổi tác, quan trọng là trái tim mình còn biết yêu, biết sống.”

Hai người phụ nữ, hai số phận, hai đứa trẻ đến trong đời họ như một khởi đầu mới.

Tuyết nhìn con trai ngủ ngon trong nôi, rồi nhìn tấm ảnh bà Hiền gửi về từ phương xa, cầm đứa bé sơ sinh trong tay – nụ cười bà rạng rỡ như chưa từng biết đến cô đơn.

Và Tuyết thì thầm:

– Mẹ đã đúng. Đôi khi, sống thật với trái tim mình… là điều can đảm nhất một người phụ nữ có thể làm.

60 giây k;inh hoàng ghi lại khoảnh khắc máy bay Vietnam Airlines buộc phải hạ cánh k;hấn cấp chiều ngày 16/6: Chuyện gì vậy?

Sáng 16/6, chuyến bay VN158 từ Đà Nẵng đi Hà Nội đã phải chuyển hướng hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay Phú Bài (Huế) để cấp cứu một hành khách nữ 25 tuổi có dấu hiệu bất thường về sức khỏe.
Một chuyến bay Việt Nam phải chuyển hướng hạ cánh khẩn để cấp cứu hành khách gặp vấn đề sức khỏe
Chuyến bay VN158 phải chuyển hướng hạ cánh khấp cấp để hỗ trợ cấp cứu một hành khách.

Sáng 16/6, chuyến bay VN158 của Vietnam Airlines hành trình từ Đà Nẵng đi Hà Nội đã chuyển hướng hạ cánh xuống sân bay Phú Bài (Huế) sau khi một hành khách nữ gặp vấn đề về sức khỏe.

Cụ thể, khoảng 5 phút sau khi cất cánh, hành khách T.T.P.D (25 tuổi, quốc tịch Việt Nam), ngồi tại ghế 11B, bất ngờ có biểu hiện bất thường. Phi hành đoàn đã phát thông báo khẩn tìm kiếm sự trợ giúp từ các bác sĩ hoặc nhân viên y tế có mặt trên máy bay. Đồng thời, tiếp viên tiến hành sơ cứu ban đầu và hỗ trợ thở oxy cho hành khách.

Tình trạng sức khỏe của hành khách không cải thiện sau khi được sơ cứu, buộc cơ trưởng phải liên hệ với Trung tâm điều hành khai thác của Vietnam Airlines và thông báo cho bộ phận mặt đất tại sân bay Phú Bài chuẩn bị các phương án tiếp nhận cấp cứu. Máy bay sau đó đã chuyển hướng hạ cánh xuống Huế để đảm bảo hành khách được hỗ trợ y tế kịp thời.

Ngay sau khi hạ cánh, hành khách được đưa tới bệnh viện địa phương để điều trị, đi cùng có người thân và đại diện của hãng hàng không Vietnam Airlines. Chuyến bay tiếp tục hành trình đến Hà Nội lúc 9h10 cùng ngày, chậm hơn khoảng một giờ so với kế hoạch ban đầu.

Theo thông tin từ Vietnam Airlines, các chi phí phát sinh do thay đổi hành trình như nhiên liệu, phục vụ mặt đất và điều phối lịch bay được hãng xử lý nội bộ. Hãng cũng cho biết, việc bảo đảm an toàn và sức khỏe của hành khách luôn được đặt lên hàng đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên Vietnam Airlines điều chỉnh hành trình vì lý do y tế. Ngày 5/5/2025, chuyến bay VN35 từ Hà Nội đi Frankfurt (Đức) đã phải hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Erzurum (Thổ Nhĩ Kỳ) để cấp cứu một hành khách. Trước đó vào tháng 1/2025, chuyến bay VN1602 từ Buôn Ma Thuột đi Hà Nội cũng chuyển hướng hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng vì lý do tương tự.

TUYỆT VỜI Công an tạm giữ 3 đối tượng vụ thu 4,2 triệu đồng/cuốc xe ở Hà Nội để điều tra

Liên quan đến vụ việc gây bức xúc dư luận khi 2 người dân tộc thiểu số bị “chặt chém” gần 5 triệu đồng tiền taxi và xe ôm, Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội) đã tạm giữ 3 đối tượng để điều tra.

Trước đó, ngày 14/6, mạng xã hội lan truyền đoạn clip của tài khoản Xuân Trường, ghi lại cảnh tượng vừa xúc động vừa gây phẫn nộ. Anh Trường kể lại việc trên đường về quê, khi đi qua khu vực ngã tư Nội Bài, anh bắt gặp 1 nam thanh niên và 1 phụ nữ người dân tộc thiểu số (DTTS) đang vác bao tải, dáng vẻ mệt nhọc, hoang mang.

W-z6710830725711_9a120b36af9ea3b8ceb7e92b774639fe.jpg
Anh Xuân Trường kể chuyện giúp đỡ 2 nạn nhân – những người bị các đối tượng lạ mặt “chặt chém” tiền xe.

Sau khi hỏi thăm, anh được biết họ đang tìm cách về Mường Khương (Lào Cai) và vừa bị một nhóm người lừa lấy gần 5 triệu đồng.

Đến ngày 16/6, hai nạn nhân là anh Giàng Hồ (25 tuổi) và thím là chị Cư Mủa (32 tuổi) cùng trú tại xã Cao Sơn (huyện Mường Khương, Lào Cai) đã đến Công an phường Mỹ Đình 2 trình báo sự việc.

Theo lời kể của anh Giàng Hồ, đây là lần đầu tiên anh và thím xuống Hà Nội để thăm người thân đang điều trị tại Bệnh viện Nhi Trung ương. Vì không rành đường xá, họ chỉ biết từ bến xe Mỹ Đình về Mường Khương có nhà xe Trúc Nghiu.

Tuy nhiên, khi đến nơi, một người đàn ông xưng là đại diện nhà xe cho biết xe đã rời bến và “nhiệt tình” gọi 2 tài xế xe ôm hỗ trợ đuổi theo.

Hai người chạy xe ôm chở 2 mợ cháu đi 1 đoạn ngắn rồi dừng lại, nói rằng xe khách đã vào cao tốc, không thể quay lại. Hai tài xế xe ôm tiếp tục gọi 1 chiếc taxi đến và thông báo sẽ chở 2 thím cháu đến điểm đón tại km23 cao tốc, với mức giá 700.000 đồng – được cho là “bao trọn” cả xe khách.

W-z6710834190410_5a1cd9e08f9819bac4d493b3e1bbe2b6.jpg
Hai nạn nhân trong vụ việc vừa trình báo cơ quan công an về vụ việc 1 chuyến xe bị thu 4,2 triệu đồng.

Tuy nhiên, khi gần đến nơi, tài xế taxi bất ngờ yêu cầu trả 4,2 triệu đồng, nếu không sẽ quay xe trở lại bến xe Mỹ Đình. Trong tình cảnh hoảng loạn và không có tiền mặt, anh Giàng Hồ buộc phải gọi điện về nhà, nhờ người thân chuyển khoản 4 triệu đồng vào mã QR của tài xế. Sau đó, anh còn đưa thêm 200.000 đồng tiền mặt, nâng tổng số tiền bị chiếm đoạt lên 4,2 triệu đồng.

“Con trai tôi mới 15 tuổi, đang phải nghỉ học để chữa bệnh tim, chi phí điều trị đã gần 100 triệu đồng, chủ yếu là tiền vay mượn. Số tiền bị mất quá lớn với chúng tôi. Mong công an sớm vào cuộc làm rõ và xử lý nghiêm những kẻ lợi dụng lòng tin để trục lợi từ người nghèo”, chị Cư Mủa nghẹn ngào chia sẻ.

Đại diện Công an phường Mỹ Đình 2 xác nhận đã tiếp nhận đơn trình báo và tạm giữ 3 đối tượng liên quan, gồm tài xế taxi và 2 người chạy xe ôm. Hiện, cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, làm rõ để xử lý nghiêm minh theo quy định pháp luật.

Trước đó:

Sau nhiều ngày mệt mỏi và hoảng loạn trong hành trình đưa con đi khám bệnh, đêm 15/6, hai người dân tộc Mông – nạn nhân trong vụ việc – đã quay lại Hà Nội để trình báo bị “chặt chém” 4,2 triệu đồng cho một chuyến xe.

Sáng 16/6, anh Xuân Trường – người từng giúp đỡ hai nạn nhân cho biết, đã đưa cả hai đến trụ sở Công an phường Mỹ Đình 2 (quận Nam Từ Liêm, Hà Nội). Họ là anh Giàng Hồ (25 tuổi, trú tại xã Cao Sơn, huyện Mường Khương, tỉnh Lào Cai) và thím của anh – chị Cư Mủa (32 tuổi).

W-ammmmmmm.png
Hai nạn nhân trong vụ việc đã đến công an trình báo.

Anh Giàng Hồ kể: “Ngày 13/6, sau khi khám bệnh cho con tại Bệnh viện Nhi Trung ương, hai người bắt xe ôm công nghệ đến bến xe Mỹ Đình để về quê. Khi vừa đến cổng bến xe, một người đàn ông đội nón lá, cầm gậy tiếp cận và hỏi họ: “Đi nhà xe nào?”.

Biết họ định đi xe Trúc Nghiu, người này liền tự xưng là nhân viên nhà xe và chỉ đạo hai xe ôm chở họ đuổi theo chiếc xe khách vừa rời bến.

Chạy được khoảng 1km, tài xế xe ôm thông báo rằng xe khách đang chờ ở Km23 – một địa điểm không rõ ràng, khó xác định, rồi yêu cầu hai người chuyển sang taxi để tiếp tục “đuổi theo”. Ngay chuyến đi đầu tiên, họ đã bị thu 700 nghìn đồng.

Sự việc trở nên căng thẳng hơn khi taxi chở họ đến một khu vực vắng vẻ gần cao tốc Nội Bài – Lào Cai. Tại đây, tài xế bất ngờ dừng xe, khóa cửa và yêu cầu trả thêm 4,2 triệu đồng, với lý do quãng đường vừa đi dài 120km. Dù anh Hồ nói chỉ còn 1,2 triệu đồng tiền mặt, tài xế vẫn kiên quyết đòi đủ tiền, nếu không sẽ quay lại bến xe Mỹ Đình.

Trong tâm trạng hoảng loạn, anh Hồ buộc phải gọi người thân chuyển gấp 4 triệu đồng, sau đó nộp thêm 200 nghìn đồng mới được thả xuống.

“Chúng tôi bị đe dọa trên xe. Tôi sợ không đưa tiền thì người ta sẽ giết tôi”, chị Cư Mủa nói trong nước mắt. Với gia đình chị, số tiền 4,9 triệu đồng là một khoản chi phí vượt quá khả năng, trong khi con trai chị bị bệnh tim đã ba năm nay và cả nhà đang gánh khoản nợ hơn 100 triệu đồng do vay mượn để chữa bệnh.

“Chúng tôi không chỉ bị ‘chặt chém’, mà là bị lừa đảo. Tôi mong công an vào cuộc để lấy lại số tiền đó. Chúng tôi nghèo quá rồi…”, chị Mủa nghẹn ngào.

Gặp người tốt giữa hành trình gian nan

Khoảng 15h30 ngày 13/6, trên đường từ Hà Nội về quê, anh Xuân Trường – chủ một quán ăn – khi đi ngang đoạn rẽ vào cao tốc Nội Bài – Lào Cai thì thấy hai người ở vùng cao đang vác bao tải, đi bộ giữa trời nắng như đổ lửa.

W-Untitled 1 copy.png
Cán bộ công an đang ghi lời khai của nạn nhân. 

Anh dừng xe hỏi chuyện. Khi nghe kể về hành trình cay đắng họ vừa trải qua, anh không khỏi xót xa. Anh liền cho họ đi nhờ đến trạm thu phí để bắt xe về quê. Vừa lên xe được một lúc, người phụ nữ đã bật khóc nức nở vì uất ức.

Trao đổi với PV VietNamNet, một lãnh đạo Công an phường Mỹ Đình 2 cho biết: Sau khi sự việc lan truyền trên mạng xã hội qua đoạn clip do anh Xuân Trường ghi lại, sáng 16/6, cả hai nạn nhân đã trở lại Hà Nội để trình báo công an. Công an phường Mỹ Đình 2 đã tiếp nhận vụ việc và đang khẩn trương xác minh danh tính những người liên quan.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng cho đoạn đường từ bến xe Mỹ Đình ra đầu cao tốc Nội Bài – Lào Cai, ông Trần Ngọc Hòa, Giám đốc Bến xe Mỹ Đình khẳng định: tài xế taxi đón khách ở ngoài khuôn viên bến xe.

“Sau khi nhận thông tin phản ảnh trên mạng xã hội, chúng tôi nhận định mặc dù sự việc xảy ra bên ngoài khu vực bến xe Mỹ Đình nhưng các đối tượng đã xâm hại đến quyền lợi và tài sản của hành khách, gây ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý hành khách đi xe.

Vì thế, bến xe đã thông tin với trạm công an Bến xe Mỹ Đình, Công an phường Mỹ Đình 2, đề nghị điều tra xử lý các đối tượng vi phạm để bảo vệ quyền lợi, tài sản của hành khách. Công an phường Mỹ Đình đã vào cuộc điều tra, xử lý”, ông Hòa nói.

Thông tin mới gây s/ố/c: Phi công của Air India có thể đã chuyển hướng máy bay vào giây cuối cùng …

Cơ trưởng được cho là đã chuyển hướng chiếc máy bay định mệnh để tránh một tòa nhà chung cư đông dân cư.

Phi công của máy bay Air India gặp nạn hôm 12/6 đã được người dân địa phương ca ngợi là anh hùng vì nhiều khả năng, cơ trưởng đã chuyển hướng chiếc máy bay gặp nạn vào giây phút cuối cùng để tránh rơi vào một khu chung cư 3 tầng đông dân cư. Nếu máy bay rơi vào khu dân cư này, số nạn nhân sẽ còn nhiều hơn nữa.

18 gia đình trong tòa nhà 3 tầng bên dưới đường bay đều tin rằng cơ trưởng Sumeet Sabharwal – người lái chiếc Boeing 787 Dreamliner đang hướng đến họ khi nó bị mất lực đẩy động cơ sau khi cất cánh. Nhưng máy bay đã chuyển hướng vào khoảnh khắc cuối cùng, được cho là để giảm thiểu thiệt hại.

Thông tin mới gây sốc: Phi công của Air India có thể đã chuyển hướng máy bay vào giây cuối cùng để cứu sống rất nhiều người- Ảnh 1.

Truyền thông cho biết Cơ trưởng Sabharwal có khả năng đã chuyển hướng chiếc máy bay vào giây cuối cùng để tránh một khu nhà chung cư

Chiếc máy bay chở 242 hành khách và phi hành đoàn đã hạ cánh xuống một bãi cỏ gần đó thay vì tòa nhà chung cư. Một phần máy bay rơi vào ký túc xá Trường Cao đẳng Y khoa BJ, giết chết hàng chục sinh viên và nhân viên đang ăn trưa tại căng tin. Cú va chạm mạnh đã làm bùng phát ngọn lửa lớn từ 90 tấn nhiên liệu hàng không, khiến máy bay bốc cháy ngùn ngụt. Ngay sau đó, cư dân trong khu vực cũng đã vội vàng rời khỏi nhà của mình để thoát khỏi đám cháy. Chiếc máy bay cũng đã phá hủy hai tầng trên cùng của một tòa nhà quân sự 4 tầng không còn được sử dụng.

Thông tin mới gây sốc: Phi công của Air India có thể đã chuyển hướng máy bay vào giây cuối cùng để cứu sống rất nhiều người- Ảnh 2.

Máy bay lao xuống khu ký túc xá

Trong số 242 người có mặt trên máy bay, chỉ có 1 người sống sót. Đại úy, Cơ trưởng Sumeet Sabharwal, người có hơn 8.200 giờ bay, đã không may mắn thoát nạn. Trước khi cất cánh, ông đã gọi điện cho người cha già của mình làm việc tại cơ quan hàng không dân dụng Ấn Độ. Đồng nghiệp tại Mumbai đã nói về ông rằng: “Ông ấy là một người tốt và rất điềm đạm.”

Thông tin mới gây sốc: Phi công của Air India có thể đã chuyển hướng máy bay vào giây cuối cùng để cứu sống rất nhiều người- Ảnh 3.

Cơ trưởng Sumeet Sabharwal

Khi thông tin đau lòng về tai nạn được tiết lộ, cảm xúc tiếc thương và lòng biết ơn của người dân địa phương dành cho Cơ trưởng Sabharwal trở nên mãnh liệt hơn.

Geeta Patni, 48 tuổi, một trong những cư dân gần nhất với địa điểm máy bay rơi nói với The Sun: “Toà nhà rung chuyển. Chúng tôi rất sợ hãi. Trên đường phố hỗn loạn, khói lửa mịt mù. Nếu gần hơn nữa, chúng tôi sẽ chết. Phi công đã cứu chúng tôi. Chúng tôi luôn lo ngại điều này có thể xảy ra vì máy bay bay ở độ cao rất thấp.”

Một cư dân khác, Jahanvi Rajput, 28 tuổi, cho biết: “Nhờ có phi công Đại úy Sabharwal, chúng tôi đã sống sót. Ông ấy là một anh hùng. Nhờ có ông ấy mà chúng tôi còn sống. Ông ấy đã nhìn thấy khoảng không gian xanh bên cạnh chúng tôi và đưa máy bay đến.”

Bà mẹ hai con Chancal Bai, 50 tuổi, cho biết: “Nếu máy bay đâm vào khu dân cư này, sẽ có thêm hàng trăm nạn nhân nữa”.

Đến nay, hầu hết các thi thể đã được tìm thấy ở hiện trường, nhưng chỉ có 32 người được xác định danh tính. Phần lớn máy bay đã được dọn dẹp và động cơ sẽ được đưa sang Mỹ để phân tích.

Các chuyên gia từ Anh và Mỹ cùng với Lực lượng Phản Ứng Quốc gia Ấn Độ đang tiếp tục khám nghiệm khu vực xung quanh hiện trường. Trong khi đó, hàng trăm người thân tuyệt vọng đã tụ tập tại Bệnh viện Dân sự địa phương để chờ đợi tin tức về người thân của họ.

Kinhhoang tìm thấy chì trong sữa bột giả hàng triệu treem đã uống phải của thương hiệu này! Tộ-i ác không thể dung thứ

Melamine, chì, vi khuẩn Salmonella… là những thành phần từng được tìm thấy trong các vụ bê bối sữa giả quốc tế.

Không chỉ là hành vi gian lận thương mại, sữa giả còn là mối đe dọa thực sự đến tính mạng con người.

Điểm chung ở các sản phẩm sữa giả là giá bán thường thấp hơn đáng kể so với hàng chính hãng. Chính điều này đã đánh trúng tâm lý của một bộ phận người tiêu dùng – đặc biệt là ở vùng nông thôn hoặc người có thu nhập thấp.

Tại Hội nghị An toàn Thực phẩm Toàn cầu của WHO, bà Renata Clarke – chuyên gia từ Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên Hợp Quốc (FAO) – từng khẳng định: “Buôn bán sữa giả không chỉ vi phạm pháp luật, mà còn là một hành vi tội ác với thế hệ tương lai”.

Melamine: Chất gây suy thận

Năm 2008, vụ bê bối sữa nhiễm melamine tại Trung Quốc đã gây chấn động toàn cầu. Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), hơn 300.000 trẻ em đã bị ảnh hưởng, trong đó ít nhất 6 trường hợp tử vong do suy thận cấp.
Vụ bê bối sữa chứa melamine tại Trung Quốc từng gây rúng động toàn cầu (Ảnh: Getty).

Melamine là một hợp chất công nghiệp, thường được sử dụng để sản xuất nhựa, keo và chất chống cháy. Một số nhà sản xuất bất lương đã trộn melamine vào sữa bột để gian lận kết quả kiểm tra hàm lượng protein, do nó chứa nitơ cao – yếu tố khiến máy kiểm định đánh giá sai.

 

Tuy nhiên, theo Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA), melamine không được phép có mặt trong thực phẩm dưới bất kỳ dạng nào, vì nó có thể gây sỏi thận, tổn thương thận không hồi phục, đặc biệt nguy hiểm đối với trẻ sơ sinh có hệ bài tiết yếu.

Vi khuẩn Salmonella: Mầm họa trong sữa pha chế thủ công

Nhiều vụ thu giữ sữa bột giả tại châu Phi và khu vực Đông Nam Á từng phát hiện sản phẩm nhiễm Salmonella – loại vi khuẩn gây tiêu chảy, sốt cao và mất nước trầm trọng.
Vi khuẩn Salmonella gây nhiều vấn đề cho cơ thể (Ảnh: Getty).

Sữa giả được pha trộn thủ công trong môi trường không tiệt trùng chính là ổ chứa lý tưởng của loại vi khuẩn này. WHO cảnh báo, Salmonella gây ra hơn 150.000 ca tử vong mỗi năm, phần lớn ở trẻ nhỏ và người có hệ miễn dịch yếu.

Hậu quả không chỉ là tiêu chảy cấp, mà còn có thể là viêm màng não, nhiễm trùng máu, gây tử vong nếu không được điều trị kịp thời.

Chì: Chất độc thần kinh âm thầm

Chì từng được phát hiện trong một số sản phẩm sữa giả tại các nước đang phát triển. Báo cáo năm 2020 của The Lancet Global Health cho thấy, một số loại sữa bột trôi nổi có hàm lượng chì cao gấp 20 lần mức cho phép.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Hoa Kỳ (CDC), chì ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển não bộ ở trẻ nhỏ, làm giảm chỉ số IQ, gây rối loạn hành vi và khả năng học tập. Về lâu dài, chì còn là nguyên nhân gây tăng huyết áp, tổn thương thận, ảnh hưởng sinh sản và tăng nguy cơ ung thư.

Bộ Công an vừa triệt phá một đường dây sản xuất, buôn bán, tiêu thụ sữa bột giả với số lượng cực lớn tại Hà Nội và các tỉnh lân cận khiến người tiêu dùng hoang mang.

sữa bột giả - Ảnh 1.

Triệt phá đường dây sản xuất gần 600 loại sữa bột giả, thu lợi gần 500 tỉ đồng – Ảnh: TTO

Công bố một đằng, sản phẩm một nẻo

Bước đầu cơ quan công an xác định từ tháng 8-2021 đến nay, Công ty CP dược quốc tế Rance Pharma và Công ty CP dược dinh dưỡng Hacofood Group đã sản xuất 573 nhãn hiệu sữa bột các loại.

Trong đó, doanh nghiệp này sản xuất cả các loại sữa dành cho những người bị tiểu đường, suy thận, trẻ sinh non, thiếu tháng và phụ nữ có thai.

Cơ quan công an xác định sữa bột có chỉ tiêu chất lượng một số chất đạt dưới 70% so với mức công bố, đủ điều kiện để xác định là hàng giả.

Các thành phần công bố như chiết xuất tổ yến, đông trùng hạ thảo, bột mắc ca, bột óc chó… Song thực tế hoàn toàn không có những chất này.

Các nghi phạm đã bỏ một số nguyên liệu đầu vào và thay thế, bổ sung một số chất phụ gia. Trong khoảng 4 năm, các nghi phạm đã tiêu thụ sữa các loại ra thị trường, mang lại doanh thu gần 500 tỉ đồng.

Thông tin này khiến người tiêu dùng hoang mang, đặc biệt các loại sữa dành cho cả phụ nữ có thai, trẻ sinh non…

Theo TS.BS Trương Hồng Sơn, viện trưởng Viện Dinh dưỡng ứng dụng Việt Nam, về mặt hàm lượng dinh dưỡng thì những loại sữa kém chất lượng, sữa giả có thể không đảm bảo cung cấp đủ năng lượng hoặc các vitamin và khoáng chất như bảng thành phần trên vỏ hộp.

Cũng theo cơ quan chức năng, những loại sữa mà hai công ty này sản xuất dù công bố chiết xuất từ tổ yến, đông trùng hạ thảo… nhưng thực tế không có trong sản phẩm.

Điều này khiến người tiêu dùng lầm tưởng về hàm lượng dinh dưỡng có trong sữa, bỏ qua việc bổ sung từ các nguồn thực phẩm khác. Do đó, khi sử dụng loại sữa này, người già, trẻ nhỏ có nguy cơ cao bị thiếu hụt dinh dưỡng hoặc suy dinh dưỡng.

“Đồng thời nếu quy trình sản xuất, đóng gói không khép kín và đảm bảo các tiêu chuẩn về an toàn vệ sinh thực phẩm, sữa rất dễ bị nhiễm các vi khuẩn và nấm mốc khiến người sử dụng gặp các vấn đề như rối loạn tiêu hóa, nôn, buồn nôn, tiêu chảy, dị ứng, thậm chí ngộ độc”, bác sĩ Sơn cho hay.

Làm sao để nhận biết sữa kém chất lượng?

Hiện nay, sữa là nguồn dinh dưỡng thiết yếu trong chế độ ăn hằng ngày, nhất là đối với trẻ nhỏ và người già.

Để phân biệt sữa đảm bảo chất lượng và sữa kém chất lượng, sữa giả, người tiêu dùng nên lưu ý, thường những loại sữa giả chỉ quảng cáo và bán trên mạng xã hội, hầu như không quảng cáo trên các phương tiện truyền thông chính thống và các nền tảng đáng tin cậy.

“Khi mua sữa, nên đọc kỹ các thông tin trên bao bì, vỏ hộp như: tên sản phẩm, tên và địa chỉ, các số điện thoại liên hệ của nhà sản xuất, đơn vị nhập khẩu và phân phối, hạn sử dụng, bảng thành phần dinh dưỡng. Nếu là sữa nhập khẩu phải có nhãn phụ bằng tiếng Việt.

Nếu thấy bao bì sản phẩm in lem nhem, không sắc nét hoặc có dấu hiệu bị tẩy xóa hoặc hộp bị móp méo… thì tuyệt đối không nên mua loại sữa này”, bác sĩ Sơn khuyến cáo.

Bên cạnh đó, khi mở hộp sữa hoặc pha sữa, người tiêu dùng có thể quan sát và phân biệt sữa đảm bảo chất lượng và sữa kém chất lượng thông qua các dấu hiệu sau:

– Sữa thật thường có màu vàng nhạt, mùi thơm nhẹ, độ mịn cao, không bị vón cục. Khi pha, sữa thường tan chậm và các hạt sữa thường lơ lửng trong cốc, không bị lắng cặn.

– Sữa chất lượng kém thường có màu vàng đậm hơn hoặc màu trắng, vị thơm gắt. Khi pha, loại sữa này thường tan nhanh, lắng xuống đáy cốc.

Đối với các loại sản phẩm sữa kém chất lượng, không đúng thành phần như công bố, theo các chuyên gia, người tiêu dùng rất khó nhận biết, chỉ khi cơ quan chức năng kiểm nghiệm cụ thể từng thành phần sữa mới có thể phát hiện.

Vì vậy, cơ quan chức năng cần tăng cường thanh tra, kiểm tra để đảm bảo quyền lợi cho người tiêu dùng.

Cách đây vài ngày, tôi đưa vợ đến một nhà hàng ăn tối, bỗng nhận thấy một bóng dáng quen thuộc hóa ra người bưng đồ ăn ra lại chính là vợ cũ của tôi. Dù đã ly hôn được 3 năm nhưng khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi. Năm ấy chúng tôi ly hôn vì bất đồng quan điểm khiến những cuộc cãi vã thường xuyên xảy ra.

“Có những cuộc gặp không ai mong đợi, nhưng khi nó xảy ra, mọi kỷ niệm tưởng đã ngủ yên lại ùa về như cơn lũ. Đêm đó, tôi đưa vợ đi ăn tối, nhưng không ngờ người khiến tim tôi loạn nhịp lại không ngồi đối diện, mà xuất hiện từ một cánh cửa nhà bếp…”

Tôi và Lan – vợ hiện tại – quyết định ăn tối tại một nhà hàng khá mới mở ở khu ven đô, nơi có không khí yên bình hơn những quán đông đúc giữa trung tâm thành phố. Hôm đó là kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng tôi, và tôi muốn một không gian vừa đủ lãng mạn, vừa không quá khoa trương.

Tôi nhớ mình đang chọn món, còn Lan thì đang mỉm cười lướt xem thực đơn tráng miệng, thì cánh cửa phía sau quầy phục vụ bật mở. Một cô nhân viên bưng khay đồ ăn bước ra. Ngay khoảnh khắc ấy, tim tôi như khựng lại.

Mái tóc dài, dáng người gầy gò nhưng vẫn toát lên sự cứng cỏi quen thuộc… Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn – là cô ấy. Là Thảo – người vợ cũ mà tôi đã ly hôn cách đây ba năm.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Thảo đứng sững lại. Rồi cô nhanh chóng rẽ vào bàn bên cạnh, đặt khay đồ ăn xuống, làm như không thấy tôi. Nhưng tôi biết, cô nhận ra tôi, như tôi nhận ra cô.

Cả bữa ăn sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Lan có lẽ nhận ra điều gì đó, nhưng không hỏi. Tôi cũng không mở lời.

Thật ra, tôi và Thảo từng có một thời yêu nhau sâu đậm. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ không như mơ. Những khác biệt nhỏ nhặt về cách sống, về quan điểm nuôi dạy con… dần dần trở thành mồi lửa. Cãi vã, lạnh nhạt, và cuối cùng là chia ly. Khi ly hôn, Thảo giành quyền nuôi con – bé Nam, khi đó mới 4 tuổi. Tôi từng muốn giành lại, nhưng thấy cô quá kiên quyết, tôi lùi bước. Cô dọn đến một thành phố khác, rồi cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

Tôi từng nhiều lần tìm kiếm thông tin về hai mẹ con, nhưng như thể họ tan biến khỏi thế giới này. Không số điện thoại, không mạng xã hội, không địa chỉ. Tôi đau đớn, nhưng rồi thời gian và một cuộc sống mới dần cuốn tôi đi.

Và giờ đây, cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, trong bộ đồng phục nhân viên phục vụ, gầy hơn trước, nét mặt sạm đi nhưng đôi mắt vẫn vẹn nguyên sự kiên cường.

Tôi chờ cô ấy đi ngang bàn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy bước theo ra sau quầy. Khi cô vừa bưng khay mới, tôi cất tiếng:

– Thảo…

Cô khựng lại, nhưng không quay đầu.

– Anh muốn nói chuyện một chút. Chỉ một phút thôi.

Cô im lặng, rồi lặng lẽ bước về phía cầu thang nhỏ dẫn xuống tầng hầm – nơi chứa đồ. Tôi đi theo.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng yếu ớt, tôi đứng trước người phụ nữ từng là vợ mình, người đã ôm con rời khỏi đời tôi mà không một lời sau cuối.

– Em… sống ở đây à?

Cô gật đầu, giọng khàn khàn:

– Mới chuyển lại cách đây vài tháng. Làm tạm ở nhà hàng này, chờ sắp xếp ổn định hơn.

– Còn Nam? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

– Bé đi học rồi. Trường ở gần nhà trọ.

Tôi cắn môi. Một nỗi xót xa dâng lên.

– Sao em không… cho anh biết? Anh từng tìm em rất lâu…

Thảo lắc đầu, nở một nụ cười mỏi mệt:

– Vì lúc đó, em chỉ muốn kết thúc tất cả. Em nghĩ… em và con sẽ ổn. Không cần anh.

– Nhưng em không ổn, đúng không?

Tôi nhìn bộ đồng phục cũ kỹ, đôi giày sờn gót, và thấy tim mình nghẹn lại. Không phải vì thương hại, mà vì nỗi dằn vặt của một người từng yêu, từng hứa sẽ bảo vệ, nhưng lại buông tay.

Tôi rút ví, lấy ra 10 triệu – số tiền tôi định dùng để mua một món quà cho Lan sau bữa tối. Tôi đưa về phía Thảo:

– Cầm lấy. Dù gì em cũng là mẹ của con anh. Anh không thể nhìn em sống như thế này.

Thảo nhìn xấp tiền, ánh mắt dao động. Nhưng rồi cô đẩy tay tôi ra, lạnh lùng nói:

– Không cần đâu. Số tiền này… không đủ.

Tôi sững lại.

– Không đủ là sao?

Cô cười nhạt:

– Không đủ để bù đắp cho ba năm qua. Không đủ để mua lại những giấc ngủ chập chờn, những bữa cơm nhường con ăn no, hay những lần con khóc gọi tên ba trong giấc mơ.

Nói xong, cô quay người bỏ đi, để lại tôi đứng lặng trong căn phòng lạnh lẽo.

Tôi trở lại bàn ăn, không chạm vào món nào nữa. Lan hỏi nhẹ:

– Có chuyện gì vậy anh?

Tôi lắc đầu, nhưng cổ họng nghẹn đắng.

Khi ra thanh toán, cô nhân viên thu ngân – một cô gái trẻ – vừa bấm máy vừa cười hỏi:

– Anh là người thân của chị Thảo ạ? Chị ấy hiếm khi cười, nhưng hôm nay thấy chị rưng rưng, rồi bảo “lần đầu tiên sau 3 năm, tôi thấy mình còn tồn tại trong ký ức của ai đó”.

Tôi lặng đi. Hóa ra… cuộc gặp gỡ này, với cô ấy, không phải là ngẫu nhiên. Mà là một vết thương vừa kịp khép miệng, giờ lại bị cào xước thêm một lần nữa.

Tôi bước ra khỏi nhà hàng, lòng trĩu nặng. Phía sau, ánh đèn vàng chiếu lên tấm bảng “Tuyển dụng phụ bếp” cũ kỹ. Trong đêm, cái bóng nhỏ bé ấy vẫn loay hoay dọn bàn, như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi.

Tôi mất ngủ cả đêm.

Tôi không thể xua đi hình ảnh Thảo trong bộ đồng phục nhà hàng, đôi mắt gầy guộc, và lời cô nói lạnh tanh như tát thẳng vào lòng tôi:
“Số tiền đó… không đủ.”

Đó không phải là từ chối một cách hờ hững. Đó là sự kết tội – lặng lẽ nhưng sắc bén – cho ba năm tôi vắng mặt khỏi cuộc đời con trai mình. Ba năm tôi sống trong an yên, còn cô đơn thân nuôi con nơi đất khách. Tôi từng nghĩ mình đau khổ sau ly hôn, từng tự an ủi rằng mọi chuyện đã là quá khứ. Nhưng giờ đây, tôi hiểu – có người không có lựa chọn nào ngoài việc phải mạnh mẽ, dù yếu mềm đến mấy.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ phép. Tôi nói với Lan rằng tôi cần thời gian suy nghĩ. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng nhưng không hỏi thêm. Có lẽ cô cảm nhận được điều gì đó, nhưng cô không dám đi sâu vào. Hoặc đơn giản… cô biết, có một người phụ nữ từng tồn tại quá sâu trong tim tôi.

Tôi quay lại nhà hàng vào buổi trưa. Không ăn, không gọi món. Tôi chỉ đứng ngoài đợi. Một nhân viên bảo Thảo nghỉ ca, ca trưa nay có người khác thay.

Tôi không bỏ cuộc. Tôi tìm được dãy trọ gần đó, hỏi thăm hàng xóm rồi tìm được phòng của Thảo.

Khi tôi gõ cửa, phải đến phút thứ ba, cánh cửa mới mở. Thảo đứng đó, tay lau dở mái tóc ướt, ánh mắt mệt mỏi:

– Anh đến đây làm gì?

– Để gặp Nam.

Cô nhíu mày.

– Anh tưởng chỉ cần đến là có thể gặp con? Anh nghĩ anh còn tư cách?

Tôi nuốt nước bọt. Đau đớn, nhưng vẫn kiên nhẫn:

– Chỉ cần một chút thôi. Anh không đến để tranh giành hay gây khó dễ gì cả. Anh chỉ muốn gặp con một lần… sau ngần ấy năm.

Thảo nhìn tôi rất lâu. Rồi cô mở rộng cửa.

– Nó đang học online trong phòng. Anh vào đi.

Tôi bước vào căn phòng trọ chật hẹp, nơi chiếc giường tầng nhỏ kê sát tường, bên dưới là bàn học nhỏ với chiếc laptop cũ. Tôi nhìn thấy Nam – giờ đã lớn hơn tôi tưởng. Cậu bé đeo kính, đôi mắt giống Thảo đến kỳ lạ. Khi tôi bước vào, bé ngẩng lên nhìn, rồi bối rối.

– Nam, đây là… – Thảo ngập ngừng – Là… ba con.

Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình nghe lại ba từ ấy từ miệng cô.

Nam không chạy đến, cũng không reo lên. Bé chỉ nhìn tôi thật kỹ, rồi quay lại màn hình.
Tôi đứng im, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:

– Chào con. Ba… xin lỗi vì ba đến trễ.

– Con tưởng ba chết rồi. – Nam nói tỉnh rụi. Không oán giận, không mỉa mai. Chỉ là một câu nói trống rỗng của một đứa bé từng mong đợi, rồi tuyệt vọng.

Tôi cảm thấy nghẹt thở.

– Ba không chết. Chỉ là… ba đã sai. Và giờ ba muốn sửa sai. Nếu con cho phép.

Cậu bé vẫn không nhìn tôi. Nhưng bàn tay bé đặt trên bàn hơi siết lại. Có lẽ, ở đâu đó trong thẳm sâu, con tôi vẫn cần một người cha.

Tôi quay sang Thảo:

– Anh muốn được chu cấp đều đặn cho con, chăm sóc nếu em cần. Không vì nghĩa vụ, mà vì anh nợ em… nợ con quá nhiều.

Cô im lặng. Rồi lạnh lùng đáp:

– Tiền không mua lại được ba năm. Nhưng nếu anh nghiêm túc, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Không phải với tôi, mà với con.

Tôi gật đầu.

Những ngày sau đó, tôi đến đưa đón Nam đi học. Tôi dạy con học Toán, đưa bé đi đá bóng, rồi cùng ngồi ăn cơm với hai mẹ con trong căn phòng chật chội nhưng ấm cúng đến lạ. Mỗi ngày, Nam nói với tôi nhiều hơn. Những bức vẽ con đưa tôi có ba người – con, mẹ, và một người đàn ông cao lớn đội mũ – tôi biết, đó là tôi.

Một tháng trôi qua như vậy. Tôi bắt đầu gửi thêm tiền hàng tháng, giúp Thảo dọn đến chỗ trọ khang trang hơn. Không còn là “giúp đỡ vì thương hại”, mà là tôi đang làm điều cần phải làm từ rất lâu rồi.

Một buổi chiều, sau khi Nam đi học thêm, tôi và Thảo cùng ngồi ở công viên.

– Em từng hận anh lắm. – Cô nói, mắt nhìn xa xăm – Nhưng em cũng từng yêu anh nhiều đến mức tưởng có thể tha thứ mọi thứ. Khi em ôm con rời đi, em đã nghĩ, nếu anh một lần quay lại… em sẽ mở lòng. Nhưng anh không đến. Vậy nên, em tập quên.

Tôi siết tay, rồi buông ra.

– Anh đã sai. Dù anh có ngàn lý do – đau khổ, tuyệt vọng, tự ái – thì vẫn là sai khi để con và em sống thiếu vắng.

– Nhưng giờ đây, em không cần anh phải bù đắp cho em. Em chỉ cần anh đủ tốt để Nam không phải lớn lên trong thiếu thốn tinh thần như em từng chịu. Nếu anh làm được điều đó, em sẽ biết mình không chọn sai khi cho anh một cơ hội khác.

Tôi gật đầu, mắt cay cay.

Một tối, khi đưa Nam về, cậu bé ôm tôi rất lâu rồi thì thầm:

– Ba biết không, ba là điều ước con ước suốt 3 năm qua. Con tưởng ông sao không nghe lời con, hóa ra ba chỉ đi lạc hơi lâu.

Tôi bật cười, nước mắt rơi không kìm được.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra… không phải tất cả lỗi lầm đều có thể xóa đi. Nhưng vẫn có những điều có thể bắt đầu lại – bằng tình yêu, sự thành tâm và trách nhiệm. Và đôi khi, gặp lại một người cũ… không phải là để quay về quá khứ, mà là để sửa chữa hiện tại và cứu vớt tương lai.

Hóa ra, món nợ mang tên ký ức… đôi khi không cần trả bằng tiền, mà bằng chính trái tim.