Tiếng chuông báo thức vang lên lúc 6h sáng, Hân bật dậy với một niềm háo hức xen lẫn lo lắng. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong suốt quãng thời gian vừa tốt nghiệp đại học – buổi phỏng vấn vị trí kế toán tại một công ty lớn. Cô gái mới ra trường, cầm tấm bằng loại giỏi nhưng kinh nghiệm thực tế lại chưa nhiều, biết rằng cơ hội này có thể quyết định cả tương lai của mình.
Hân chuẩn bị thật cẩn thận: áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, váy công sở xanh navy vừa vặn, mái tóc buộc gọn sau gáy. Trong chiếc túi nhỏ, ngoài bộ hồ sơ xin việc, cô còn cẩn thận kẹp thêm một chiếc bút máy mà bố tặng ngày tốt nghiệp – như một vật may mắn.
Đường phố Hà Nội buổi sáng khá đông đúc, xe cộ nối nhau từng dòng. Hân căn thời gian để có thể đến văn phòng công ty sớm hơn lịch hẹn 20 phút. Nhưng cuộc đời vốn không thể đoán trước. Khi đang băng qua con phố gần tòa nhà công ty, cô bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh. Một người đàn ông trung niên gục xuống vỉa hè, tay ôm ngực, mặt tím tái. Người đi đường chỉ dừng lại vài giây, có người còn lắc đầu ngao ngán rồi vội vã bước đi, sợ phiền phức.
Hân đứng khựng lại. Trong đầu cô thoáng qua hàng loạt suy nghĩ: “Nếu mình dừng lại giúp, chắc chắn sẽ muộn giờ. Nhưng nếu không làm gì, lỡ như bác ấy…”. Tim cô đập loạn, hai bàn tay siết chặt. Rồi chẳng kịp nghĩ thêm, Hân lao đến.
Cô cố lay gọi, nhưng người đàn ông đã ngất lịm. Hoảng hốt, Hân hô to tìm sự giúp đỡ, cuối cùng một tài xế xe ôm công nghệ mới dừng lại, cùng cô đưa ông vào bệnh viện gần đó. Cả chặng đường, Hân vừa run rẩy, vừa nắm chặt điện thoại nhẩm tính giờ. Kim đồng hồ nhích từng chút, còn trái tim cô như rơi xuống đáy.
Đến khi bác sĩ tiếp nhận và khẳng định: “Anh ấy bị nhồi máu cơ tim, may mà đưa vào kịp thời”, Hân mới thở phào. Nhưng nhìn lại đồng hồ, cô chết lặng – đã qua giờ phỏng vấn mất rồi.
Cô chạy vội ra khỏi bệnh viện, lòng đầy tiếc nuối. Trước mắt, giấc mơ bao ngày như tan biến chỉ vì quyết định trong vài phút ngắn ngủi. “Mình đã đánh mất cơ hội rồi sao?”, cô thì thầm, nước mắt ứa ra trên khóe mắt.
Thế nhưng Hân vẫn cố gắng tự nhủ: “Ít nhất, mình đã cứu một mạng người. Cơ hội có thể tìm lại, nhưng sự sống thì không”. Với đôi chân run rẩy, cô bước nhanh về phía tòa nhà công ty, không còn hy vọng gì nhiều, nhưng muốn ít ra cũng gửi lời xin lỗi vì sự trễ nải ngoài ý muốn.
Cô không ngờ rằng, khoảnh khắc mở cửa phòng phỏng vấn lại là lúc cuộc đời mình rẽ sang một hướng khác.
Khi Hân bước vào văn phòng, mọi thứ dường như ngưng đọng. Căn phòng sáng rực ánh đèn, vài ứng viên khác đã hoàn tất phần phỏng vấn và đang thu dọn giấy tờ. Người quản lý nhân sự ngẩng lên nhìn, đôi mày hơi nhíu lại vì sự chậm trễ. Hân vội vàng cúi đầu xin lỗi, giọng run run:
“Em… em thành thật xin lỗi vì đến muộn. Trên đường em gặp một người bị tai nạn… à không, bị ngất do nhồi máu cơ tim. Em phải đưa bác ấy vào viện, nên…”
Không khí trong phòng lắng xuống. Một vài ứng viên khác khẽ xì xào, có người liếc cô với ánh mắt nghi ngờ: “Lý do nghe như bịa đặt để biện minh.”
Hân không thanh minh thêm. Cô biết mọi lời giải thích đều trở nên yếu ớt trong tình huống này. Cơ hội gần như đã khép lại.
Nhưng rồi, một giọng nói vang lên từ phía cuối bàn. Một người đàn ông mặc vest xám, gương mặt quen quen khiến Hân thoáng ngỡ ngàng. Chính là người mà cô vừa cùng tài xế đưa vào bệnh viện! Dù sắc mặt ông vẫn còn nhợt nhạt, nhưng ông đã có mặt ở đây – ngồi ngay trong hội đồng phỏng vấn.
Cả căn phòng như nín thở. Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ấm áp nhìn Hân:
“Cô gái này… chính là ân nhân của tôi. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã không thể ngồi ở đây hôm nay.”
Cả hội đồng sửng sốt, nhân viên nhân sự cũng ngạc nhiên không kém. Hân thì chết lặng, chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra. Người đàn ông ấy tiếp tục:
“Tôi là Phó giám đốc công ty. Trên đường đến đây, tôi bất ngờ lên cơn đau tim. May mắn thay, cô ấy đã không ngại ngần mà cứu tôi. Với tôi, đó không chỉ là một hành động nhân đạo, mà còn cho thấy một con người dám hy sinh lợi ích cá nhân để làm điều đúng đắn.”
Tiếng xì xào im bặt, thay vào đó là sự ngưỡng mộ. Hân cúi đầu, hai bàn tay siết chặt, tim đập loạn nhịp. Cô không bao giờ ngờ người đàn ông mà mình cứu chính là lãnh đạo cấp cao của công ty.
Vị phó giám đốc quay sang hội đồng, giọng dứt khoát:
“Tôi đề nghị chúng ta cho cô ấy một cơ hội phỏng vấn. Một con người có trách nhiệm và nhân văn như vậy, tôi tin cũng sẽ làm việc bằng cả trái tim.”
Người quản lý nhân sự gật đầu, rồi quay sang Hân:
“Được rồi, em có thể bắt đầu phần giới thiệu bản thân.”
Trong giây phút ấy, Hân lấy lại sự bình tĩnh. Cô không còn nghĩ đến thất bại hay sợ hãi nữa. Chính vì đã trải qua một buổi sáng đầy biến cố, cô càng thấm thía giá trị của sự chân thành.
Hân kể về quá trình học tập, về những nỗ lực vượt khó khi gia đình không mấy khá giả. Cô nói bằng giọng chân thành, không hoa mỹ, nhưng mỗi lời đều xuất phát từ trái tim. Hội đồng lắng nghe chăm chú, không ai tỏ ra vội vã.
Khi phần phỏng vấn kết thúc, một thành viên hội đồng khẽ mỉm cười:
“Chúng tôi không chỉ thấy một ứng viên có năng lực, mà còn là một con người có nhân cách. Đó là điều mà bất kỳ doanh nghiệp nào cũng cần.”
Trái tim Hân dâng tràn niềm xúc động. Dù kết quả ra sao, cô đã thấy bản thân trưởng thành hơn chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi. Và cô cũng hiểu rằng, có những cơ hội không đến từ sự chuẩn bị hoàn hảo, mà từ chính cách mình lựa chọn trong những giây phút định mệnh.
Chiều hôm đó, khi mặt trời đã khuất sau dãy nhà cao tầng, Hân ngồi một mình ở quán cà phê nhỏ gần công ty. Cô nhìn ly nước cam trên bàn mà lòng nửa hồi hộp, nửa an yên. Điện thoại rung lên – một email mới.
“Chúng tôi rất hân hạnh chào đón bạn trở thành nhân viên kế toán tại công ty…”
Hân không tin vào mắt mình. Bao nhiêu lo âu, sợ hãi phút chốc tan biến, nhường chỗ cho niềm vui vỡ òa. Cô vừa khóc vừa cười, đến mức nhân viên quán cũng tò mò liếc nhìn.
Ngày đi làm đầu tiên, Hân vẫn còn bỡ ngỡ. Nhưng đồng nghiệp chào đón cô nồng nhiệt, đặc biệt là vì ai cũng đã nghe câu chuyện “cứu sếp” lan truyền khắp công ty. Tuy nhiên, Hân không muốn được nhớ đến chỉ vì sự may mắn đó. Cô muốn chứng minh bằng năng lực thực sự.
Công việc kế toán đòi hỏi sự tỉ mỉ, kiên nhẫn. Ban đầu, Hân gặp không ít khó khăn. Có lần vì nhầm lẫn số liệu, cô phải thức cả đêm để kiểm tra lại sổ sách. Nhưng thay vì chán nản, Hân xem đó là thử thách để rèn luyện bản thân.
Vị phó giám đốc – người mà cô cứu hôm ấy – đôi khi ghé qua phòng kế toán. Mỗi lần gặp, ông đều mỉm cười, ánh mắt đầy trân trọng. Có lần, ông nói nhỏ:
“Cuộc đời có những sự tình cờ làm thay đổi tất cả. Với tôi, đó là giây phút cô nắm tay kéo tôi ra khỏi cái chết. Và tôi tin, trong công việc, cô cũng sẽ có cùng sự quyết đoán đó.”
Những lời ấy trở thành động lực lớn với Hân.
Thời gian trôi đi, từ một nhân viên tập sự, Hân dần chứng minh năng lực qua từng báo cáo, từng con số chính xác. Đồng nghiệp nể phục sự tận tâm và tinh thần trách nhiệm của cô. Và hơn cả, Hân cảm thấy mình đã thật sự trưởng thành – không chỉ là một kế toán viên, mà là một con người biết trân trọng cơ hội và giá trị của lòng nhân ái.
Buổi chiều cuối tuần, Hân cùng vài đồng nghiệp ngồi uống trà, trò chuyện về cuộc sống. Một người hỏi:
“Nếu hôm đó em không dừng lại giúp bác ấy, có lẽ giờ mọi thứ đã khác. Em có bao giờ hối tiếc không?”
Hân mỉm cười, ánh mắt xa xăm:
“Không. Vì em nghĩ, nếu quay lại khoảnh khắc ấy, em vẫn sẽ chọn cứu người. Công việc có thể tìm lại, nhưng một sinh mạng thì không.”
Mọi người im lặng giây lát, rồi gật đầu đồng tình.
Trong sâu thẳm, Hân hiểu rằng hành động ngày hôm ấy không chỉ mở ra cơ hội nghề nghiệp, mà còn mở ra một cánh cửa mới cho chính tâm hồn mình. Cô học được rằng: Đôi khi, những giấc mơ ta tưởng như đánh mất lại trở về, thậm chí đẹp hơn gấp nhiều lần – khi ta biết sống tử tế và đặt trái tim lên trước lợi ích cá nhân.
Từ đó, mỗi buổi sáng đi làm, Hân không còn cảm giác lo âu như trước. Thay vào đó là niềm vui nhỏ bé nhưng bền lâu: được làm công việc mình yêu thích, trong một môi trường trân trọng con người, và trên hết – được sống đúng với giá trị mà mình tin.
Câu chuyện của cô gái trẻ không phải là cổ tích, mà chỉ là đời thường – nơi những lựa chọn nhỏ bé cũng đủ làm nên bước ngoặt lớn của cả cuộc đời.